Vina Forums

Vina Forums (http://forums.vinagames.org/index.php)
-   Quà tặng cuộc sống (http://forums.vinagames.org/forumdisplay.php?f=193)
-   -   PhỐ ĐạI GiA...! (http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=20526)

ML'Amour 02-01-2010 12:39 AM

Tết Nguyên Đán ...!
 





Chuyện Ngày Tết


Những phong tục ngày Tết


Ngày Tết, dân tộc ta có nhiều phong tục hay như khai bút, khai canh, hái lộc, chúc Tết, du xuân, mừng thọ…. Từ già đến trẻ ai cũng biết, ngày tết trong nhà ít nhất cũng phải có cành hoa, bánh chưng, chai rượu…

Tống cựu nghinh tân


Cuối năm quét dọn sạch sẽ nhà cửa, cùng hàng xóm vệ sinh nhà thờ, đường xóm, tắm giặt, mua sắm quần áo mới và mọi thứ thức ăn, vận dụng trong ngày tết…

Nhiều gia đình nhắc nhở, dặn dò con cháu từ phút giao thừa trở đi, không cãi cọ nhau, không vứt rác bừa bãi, không nghịch ngợm, trách phạt nhau…. Đối với hàng xóm láng giềng, trong năm cũ có điều gì không hay không phải đều xuý xoá hết, tất cả mọi người dù lạ dù quen, sau phút giao thừa đều niềm nở, vui vẻ và chúc nhau những điều tốt lành.

Hái lộc, xông nhà, chúc tết, mừng tuổi


Ai cũng hy vọng một năm mới tài lộc dồi dào, làm ăn thịnh vượng, mạnh khoẻ tiến bộ, thành đặt hơn năm cũ. Lộc tự nhiên đến càng sớm càng tốt, nhưng nhiều nhà chủ tự đi hai lộc (chỉ là một cành non ở đình chùa, ở chốn nghiêm trang về nhà), tự mình xông nhà hoặc dặn trước người “nhẹ vía” mà mình thích đến xông nhà.

Đáng lẽ sáng mồng một đông vui lại hoá ra ít khách, không ai dám đi đến nhà khác sớm, sợ trong năm mới gia đình người ta xảy ra chuyện gì không hay lại đổ tại mình “nặng vía”, vì tục xông nhà chỉ tính người đầu tiên đến nhà, từ người thứ hai trở đi không tính.

Sau giao thừa có tục mừng tuổi chúc tết. Trước hết con cháu mừng tuổi ông bà, cha mẹ. ông bà, cha mẹ cũng chuẩn bị một ít tiền để mừng tuổi cho con cháu trong nhà và con cháu hàng xóm làng giềng, bạn bè thân thích, đồng thời chúc nhau những lời chúc tốt đẹp. Người nào thích điều gì thì chúc điều đó, chúc sức khoẻ là phổ biến nhất, luôn hướng tới sự tốt lành và kiêng nói tới những điều rủi ro hoặc xấu xa.

Quanh năm làm ăn vất vả, ít có điều kiện qua lại hỏi thăm nhau, nhân ngày lễ tết đến chúc mừng nhau, gắn bó tình cảm. Nhiều nhà, hễ đến chúc tết nhau nhất thiết phải nâng ly rượu, nếm vài món thức ăn gì đó chủ mới vui lòng, năm mới từ chối sợ bị “ giông” cả năm.

Quà tết, lễ tết


Việc biếu quà tết có ý nghĩa tỏ ân nghĩa tình cảm, con rể tết bố mẹ vợ, học trò tết thầy giáo, bệnh nhân tết thầy thuốc… Quà biếu, quà tết đó không đánh giá theo giá trị thị trường, nhưng cũng đừng nên gò bó, câu nệ sẽ hạn chế tình cảm: không có quà ngại không dám đến.

Lễ mừng thọ


Ở các nước Tây Âu thường mừng thọ vào dịp kỷ niệm ngày sinh, ở nước ta ngày xưa ít ai nhớ chính xác ngày sinh tháng đẻ nên vào dịp đầu xuân thường tổ chức mừng thọ lục tuần, thất tuần, bát tuần, cửu tuần…. tính theo tuổi mụ. Ngày tết, ngày xuân cũng là dịp mọi người đang rảnh rỗi, con cháu tụ tập đông vui.

Cũng vào dịp đầu xuân, người có chức tước khai ấn, học trò sẽ khai bút, nhà nông khai canh, thợ thủ công khai công, người buôn bán mở cửa hàng lấy ngày. Sau ngày mồng Một, tất cả “ Tứ dân bách nghệ” đều chọn ngày “khai nghề”, nếu mồng Một là ngày tốt thì chiều mồng một đã bắt đầu, riêng khai bút thì giao thừa xong chọn giờ hoàng đạo thì bắt đầu.

Kiêng không hốt rác đổ đi trong ba ngày Tết


Tục này nguyên từ bên Tàu, trong “ Sưu thần kỳ” có chuyện người lái buôn tên là Ân Minh được thuỷ thần cho một con hầu tên là Như Nguyệt, đem về nhà được vài năm thì giàu lên. Một hôm nhân ngày mồng Một tết, Ân Minh đánh nó, nó chui vào đống rác mà biến mất, từ đó nhà Ân Minh lại nghèo đi. Kể từ đó kiêng không hót rác ngày tết, ta bắt chước và đến nay vẫn nhiều người theo tục này.

Cúng giao thừa ngoài trời

Dân tộc nào cũng coi phút giao thừa là thiêng liêng. Các cụ ta quan niệm: Mỗi năm Thiên Đình lại thay toàn bộ quan quân trông nom thiên hạ dưới hạ giới, đứng đầu là một ngài có vị trí như quan toàn quyền. Và các cụ hình dung phút giao thừa là lúc bàn giao các quan quân quản hạ giới hết hạn kéo về trời và quan quân mới được cử thì ào ạt kéo xuống hạ giới tiếp quản thiên hạ.

Những phút ấy, các gia đình đưa xôi gà, bánh trái, hoa quả… ra ngoài trời cúng, với lòng thành tiễn đưa người nhà trời cai quản mình năm cũ và đón người nhà trời mới xuống làm nhiệm vụ cai quản hạ giới năm tới để mong các quan phù hộ cho một năm mới mọi sự tốt lành.


LMTT@ST


ML'Amour 02-02-2010 06:09 PM

ML'Amour treasures...!
 




Sự Bình Yên...


Một vị vua treo giải thưởng cho họa sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên.

Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ an nhiên đậu trên tổ của mình...Bình yên thật sự.

"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi ta đang trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên".


ML@ST :hoa:

ML'Amour 02-03-2010 10:14 PM

ML'Amour treasures...!
 




Chiếc lá cuối cùng
O. Henry


Trong một khu nhỏ ở phía Tây quảng trường Washington, đường phố chạy ngoằn ngoèo và tự cắt thành những mảnh nhỏ gọi là "biệt khu". Nhũng "biệt khu" này tạo thành những góc và đường lượn kỳ lạ. Mỗi con phố tự cắt một hoặc hai lần. Một dạo, có nghệ sĩ đã khám phá ra khả năng hữu ích của con phố này. Thử hình dung, một người khi thu hoá đơn tiền sơn, tiền giấy và tiền vải vẽ đi qua phố ấy, bỗng nhiên nhận thấy mình quay lại mà chưa thu được lấy một xu nào.

Vậy nên chẳng mấy chốc cánh nghệ sĩ đổ xô dến ngôi làng Greenwich cổ kính kì quặc đó, săn tìm những cửa sổ phía Bắc, những đầu hồi thế kỉ thứ mười tám và những căn phòng áp mái kiểu Hà Lan với giá thuê rẻ. Rồi họ nhập khẩu vài cái xô chậu đúc bằng hợp kim chì và thiếc, một hoặc hai cái bếp lẩu từ đại lộ Thứ Sáu rồi hình thành nên "khu hoạ sĩ".

Áp mái tòa nhà gạch ba tầng thấp tịt, Sue và Johnsy có một xưởng vẽ. Johnsy là tên gọi thân mật của Joanna. Một người từ Maine đến, còn người kia đến từ California.

Họ gặp nhau tại Table d'hôte trong tiệm Delmonico trên phố Thứ Tám và nhận thấy có cùng sở thích về nghệ thuật, về món salad rau diếp, về kiểu ống tay áo ngoài rộng và hợp nhau đến nỗi kết quả là một xưởng vẽ chung ra đời.

Dạo ấy là vào tháng Năm. Tháng Mười Một, gã khách lạ chưa hề được thấy mặt, lạnh lẽo, mà bác sĩ gọi là gã Viêm Phổi, rình rập đến khu họa sĩ, thỉnh thoảng vươn những ngón tay lạnh buốt của mình chạm vào ai đó. Khắp mạn Ðông, kẻ hủy diệt ấy hùng dũng bước đi, quật ngã hàng chục nạn nhân; nhưng khi qua những "biệt khu" đầy rêu và những con phố hẹp loằng ngoằng, bàn chân gã bước đi dè dặt.

Ngài Viêm Phổi không thuộc hàng chính nhân quân tử. Một phụ nữ mảnh mai, máu kiệt dần bởi những cơn gió Tây miền California khó có thể là đối thủ chính đáng của gã đần có nắm đấm đỏ, thở dốc, già nua kia. Nhưng gã vẫn quật ngã Johnsy; cô nằm, hầu như không động đậy trên chiếc giường sắt sơn của mình, nhìn qua những ô kính cửa sổ nhỏ kiểu Hà Lan lên bức tường trống trơn của ngôi nhà gạch đối diện.

Sáng nọ, ông bác sỹ có đôi mày rậm, đốm bạc gọi Sue ra hành lang.

- Ta có thể nói cơ hội sống của cô ấy chỉ còn lại một phần mười, - ông nói khi lắc nhiệt kế để thuỷ ngân hạ xuống. - Nhưng cái phần đó còn phụ thuộc vào việc cô ấy có muốn sống nữa hay không. Cái kiểu con người cứ sắp hàng bên cạnh ông chủ nhà hòm như thế thì thuốc men cũng chẳng có nghĩa lí gì. Cô bạn bé nhỏ của cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bình phục nữa. Cô ấy có điều gì vướng mắc trong đầu không?

- Bạn ấy - bạn ấy mong ước có ngày vẽ được vịnh Naples, - Sue đáp.

- Vẽ ư? Hừ! Cô ấy không có điều gì đáng để bận tâm gấp bội lần hơn ư? - một chàng trai, chẳng hạn?

- Một chàng trai à? - Sue nói, cao giọng như thể tiếng đàn chợt buông dây. - Một người đàn ông thì tốt ư? Nhưng, không, thưa bác sỹ, không có chuyện đó đâu.

- À, vậy ra chỉ tại yếu thôi, - bác sỹ nói. - Tôi sẽ cố hết sức chữa chạy bằng tất cả vốn liếng y học của mình. Nhưng một khi bệnh nhận bắt đầu tính có bao nhiêu xe dự tang lễ của mình thì tôi phải trừ đi năm mươi phần trăm công hiệu cứu chữa của thuốc men. Nếu cô có thể làm cho cô ấy hỏi về những mốt mới mùa đông, tay áo chẳng hạn, thì tôi chắc trong mười phần cô ấy đã khá lên hai thay vì một như bây giờ.

Sau khi bác sĩ ra về, Sue vào phòng làm việc, khóc ướt đẫm cả chiếc khăn Nhật. Rồi cô bình tĩnh mang bảng vẽ vào phòng Johnsy, miệng huýt sáo một điệu nhạc Jazz.

Johnsy nằm, quay mặt về phía cửa sổ, tấm chăn trên người hầu như không gợn vết nhăn nào. Sue ngừng huýt sáo bởi tưởng bạn đã ngủ.

Cô dựng bảng vẽ và bắt đầu vẽ bức minh họa cho câu chuyện tạp chí bằng bút sắt. Những họa sĩ trẻ phải lát con đường đến nghệ thuật bằng các bức tranh minh họa cho những truyện trên tạp chí do các cây bút trẻ đã lát xuống để đến với văn học.

Khi Sue đang vẽ phác chiếc quần dài cưỡi ngựa trang nhã và chiếc kính một mắt cho nhân vật chính của truyện, anh chàng cao bồi Idaho, thì cô nghe có tiếng thì thầm lặp đi lặp lại nhiều lần. Cô bước vội đến bên giường.

Mắt Johnsy mở to. Cô đang nhìn ra cửa sổ và đếm - đếm lùi lại.

- Mười hai, - cô đếm, ngừng một lát, - "mười một", rồi "mười", "chín"; rồi gần như cùng một lúc "tám" và "bảy".

Sue lo lắng nhìn ra ngoài của sổ. Ðếm cài gì ở ngoài đó? Trong tầm mắt chỉ có một cái sân trơ trụi, ảm đạm và bức tường trống trơn của ngôi nhà gạch cách chừng sáu mét. Một dây trường xuân già, rất già, gốc cong queo và mục nát, leo đến giữa bức tường gạch. Hơi thở lạnh lẽo của mùa thu đã bứt lá của nó ra khỏi thân cho đến lúc chỉ còn trơ đám cành cây gần trụi hết lá bám vào những viên gạch nẻ sứt.

- Cái gì vậy hả bạn? - Sue hỏi.

- Sáu, - Johnsy nói như thể là tiếng thì thào. - Giờ thì chúng rụng nhanh hơn. Ba hôm trước phải gần cả trăm. Nó làm đầu mình phát đau lên khi đếm. Nhưng bây giờ thì dễ rồi. Một chiếc nữa đã đi. Giờ chỉ còn năm.

- Năm cái gì hả bạn? Nói cho Sudie của bạn biết đi.

- Những chiếc lá. Trên cây trường xuân. Khi chiếc cuối cùng rơi, chắc mình cũng ra đi. Mình biết điều đó đã ba ngày nay. Bác sĩ không nói gì với bạn sao?

- Ồ, mình không nghe những chuyện nhảm nhí như vậy đâu, - Sue trách với vẻ ân cần quả quyết. - Mấy chiếc lá trường xuân già đó thì có liên quan gì đến việc bạn bình phục kia chứ? Tại bạn quá yêu các dây leo ấy, thế đấy, bạn hư quá. Ðừng có nói dại nữa! À, sáng nay bác sỹ bảo mình rằng cơ hội bình phục nhanh của bạn là - để mình nhớ chính xác lời ông ấy - ông nói cơ hội chiếm đến chín phần mười! À, đấy là cơ hội gần chắc chắn như khi chúng ta đi ô tô hay đi bộ vượt qua một tòa nhà mới ở New York. Bây giờ hãy cố ăn tí cháo và để Sudie quay lại với bức vẽ, có thế thì bạn ấy mới có thể bán cho người biên tập rồi mua rượu vang port cho cô bé ốm yếu của bạn và lườn lợn cho cái bụng háu ăn của bạn ấy.

- Bạn không cần phải mua rượu vang nữa đâu, - Johnsy nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. - Một chiếc nữa rơi rồi. Không, mình không muốn ăn cháo tí nào. Chỉ còn bốn chiếc lá. Mình muốn xem chiếc cuối cùng rụng trước khi trời tối. Rồi mình cũng sẽ đi theo.

- Bạn Johnsy yêu quý ơi, - Sue cúi người xuống nói, - bạn có hứa với mình là sẽ nhắm mắt và không nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi mình làm xong việc không? Mình phải nộp mấy bức này vào ngày mai. Mình cần ánh sáng, nếu không thì mình đã buông rèm xuống.

- Bạn không thể vẽ ở phòng khác sao? - Johnsy hờ hững hỏi.

- Mình thích ở đây, bên bạn, - Sue đáp. - Hơn nữa mình không muốn bạn cứ dán mắt vào những chiếc lá trường xuân ngớ ngẩn ấy.

- Khi nào bạn xong thì báo ngay cho mình nhé, - Johnsy nói, nhắm mắt lại và nằm im, tái nhợt như một pho tượng đổ, - bởi vì mình mình muốn xem chiếc lá cuối cùng rụng. Mình mệt mỏi vì chờ đợi. Mình rã rời vì suy nghĩ. Mình muốn tháo tung mọi thứ ràng buộc và dong buồm lướt đi, lướt đi tựa như một trong những chiếc lá mòn mỏi đáng thương kia.

- Hãy cố ngủ đi, - Sue nói. - Mình phải mời ông lão Behrman lên làm mẫu bức người thợ mỏ già khắc khổ. Mình sẽ đi một chốc thôi. Ðừng cố di chuyển cho đến khi mình quay lại.


Ông lão Behrman là họa sĩ sống ở tầng trệt bên dưới nhà họ. Lão đã ngoài sáu mươi, có bộ râu xoăn như bức tượng Moses của Michael Angelo, lượn như tóc từ đầu của thần Satyr xuống thân hình một con quỷ nhỏ. Behrman không thành công trong nghệ thuật. Ðã bốn mươi năm múa bút mà lão chưa hề chạm tới được gấu áo Nữ thần của mình. Lão luôn ấp ủ ý định vẽ một kiệt tác, nhưng vẫn chưa bắt đầu. Suốt nhiều năm nay, lão chẳng vẽ được gì ngoại trừ thỉng thoảng làm mấy đường quảng cáo hay chào hàng. Lão kiếm được ít tiền bằng cách ngồi mẫu cho mấy nghệ sĩ trẻ trong khu "hoạ sĩ" ấy, những người không đủ tiền thuê người mẫu chuyên nghiệp. Lão uống gin quá độ, nhưng vẫn nói về kiệt tác sắp vẽ của mình. Còn những lúc khác, lão là một lão già nhỏ thó hung tợn, luôn chế nhạo tính nhu mì của bất kì ai và luôn tự xem mình như loại khuyển đặc biệt, canh phòng bảo vệ hai nghệ sĩ trẻ ở xưởng vẽ bên trên.

Sue tìm thấy lão Behrman nồng nặc mùi rượu dâu nặng trong cái hang mờ tối của lão bên dưới. Trong góc phòng, một tấm vải trống, căng sẵn trên giá, vẫn đợi suốt hai mươi lăm năm nay chờ nét vẽ đầu tiên của bức kiệt tác. Cô kể cho lão nghe ý nghĩ lạ lùng của Johnsy và cái cách bạn ấy thực sự đuối đi, sắp lìa tung như một chiếc lá bay xa khi sự níu giữ mỏng manh của bạn ấy với thế giới này ngày một yếu hơn.

Lão Behrman, đôi mắt đỏ ngấn lệ, oang oang biểu lộ sự khinh thường và công kích của mình trước chuyện tưởng tượng ngu ngốc như thế.

- Chà! Trên thế gian này còn có người ngốc đến độ muốn chết vì những chiếc lá lìa xa cái dây leo dớ dẩn kia ư? Ta chưa bao giờ nghe chuyện nào như thế cả. Không, ta sẽ không ngồi làm mẫu lão già đần độn khắc khổ ù lì của cô đâu. Sao cô lại để cái chuyện ngu ngốc ấy chui vào óc của cô ta? Ôi, tội nghiệp thay cho Johnsy bé bỏng.

- Bạn ấy ốm yếu lắm, - Sue nói, - và sốt đã làm đầu óc bạn ấy đâm bệnh hoạn, đầy rẫy những ý tưởng hoang đường. Thôi được, bác Behrman à, nếu bác không ngồi mẫu cho cháu thì cũng chẳng sao. Nhưng cháu nghĩ bác là một lão già cục cằn, ba hoa, lọm khọm.

- Cô đúng là đồ đàn bà! - lão Behrman hét lên. - Ai bảo ta không ngồi mẫu? Ði nào. Ta đi cùng cô. Ta đã nói suốt nửa tiếng đồng hồ rằng ta sẽ làm mẫu rồi cơ mà. Lạy Chúa! Ðây không phải là nơi để một người tử tế như cô Johnsy nằm dưỡng bệnh. Hôm nào đó ta sẽ vẽ kiệt tác đó và tất cả chúng ta sẽ giã từ chốn này. Lạy Chúa! Ðúng đấy.

Johnsy đang ngủ khi hai người lên gác. Sue kéo rèm xuống che kín cửa sổ rồi ra hiệu cho lão Behrman sang phòng bên. Ở đấy, họ lo lắng nhìn ra cửa sổ, về phía cây trường xuân. Rồi hai người im lặng nhìn nhau một lát. Một cơn mưa lạnh, dai dẳng lẫn với tuyết đang rơi. Vận chiếc sơ mi xanh cũ, Behrman ngồi trên cái ấm lật úp, giả làm hòn đá trong tư thế người thợ mỏ khắc khổ.

Sáng hôm sau, Sue thức giấc sau khi chợp mắt được một tiếng đồng hồ, cô bắt gặp đôi mắt mở to, vô cảm của Johnsy nhìn trân trân vào tấm rèm xanh nơi cửa sổ.

- Kéo hộ nó lên đi, mình muốn nhìn, - cô thì thào giục.

Sue miễn cưỡng nghe lời.

Nhưng, kìa! Sau một đêm mưa quật, gió mạnh lồng lộng không ngớt, trên bức tường gạch kia chiếc lá trường xuân vẫn đứng nương vào vách. Ðấy là chiếc lá cuối cùng. Vẫn xanh thẫm nơi gần cuống lá, nhung quanh rìa đã ngả màu vàng sẫm và hư hoại, chiếc lá vững chãi bám chắc vào cành cây cách mặt đất chừng sáu mét.

- Ðấy là chiếc lá cuối cùng, - Johnsy nói. - Mình tưởng chắc nó đã rơi đêm qua rồi. Mình nghe tiếng gió. Hôm nay chắc nó sẽ rơi và lúc ấy mình cũng sẽ chết.

- Bạn yêu quý, - Sue nói, mặt hốc hác cúi xuống gối, - nếu bạn không nghĩ về bản thân thì hãy nghĩ đến mình. Mình biết làm gì bây giờ?

Nhưng Johnsy không trả lời. Trên cõi đời này, cái cô độc nhất là một linh hồn đang chuẩn bị sẵn sàng để đi xa trên hành trình bí ẩn của nó. Ý nghĩ đó dường như chế ngự cô mạnh hơn khi từng tí, sợi dây ràng buộc cô với tình bạn, với thế gian này đang chùng ra.

Ngày trôi qua và ngay đến khi trong ánh hoàng hôn họ vẫn còn thấy chiếc lá trường xuân cô đơn bám chặt lấy thân cây tựa trên bờ vách. Và rồi khi bóng đêm tràn đến, gió bắc lại lồng lên trong lúc mưa vẫn nặng hạt quật vào cửa sổ, rơi xuống từ mái hiên thấp kiểu Hà Lan.

Lúc trời vừa hửng sáng, Johnsy tàn nhẫn yêu cầu kéo rèm lên.

Chiếc lá trường xuân vẫn còn đó.

Johnsy nằm nhìn nó hồi lâu. Lát sau cô gọi nhẹ Sue, đang nấu cháo gà cho cô trên cái bếp ga.

- Mình đúng là đồ tệ thật, Sudie à, - Johnsy nói. - Cái điều đã khiến chiếc lá cuối cùng kia nằm đấy đã cho mình thấy mình là kẻ nhẫn tâm như thế nào. Muốn chết là tội lỗi. Bây giờ bạn cho mình xin một tí cháo, ít sữa có pha tí rượu vang, và... khoan đã, đưa cho mình chiếc gương tay trước rồi sắp mấy cái gối quanh mình, mình sẽ ngồi dậy xem bạn nấu.

Một giờ sau cô nói:

- Sudie à, hôm nào đó mình hi vọng sẽ vẽ vịnh Naples.

Buổi chiều bác sỹ đến, khi ông về, Sue kiếm cớ để theo ra hành lang.

- Thoát rồi, - bác sỹ nắm bàn tay gầy guộc run run của Sue và nói. - Bằng tài chăm sóc khéo léo, cô đã chiến thắng. Bây giờ tôi phải đi thăm một ca khác ở dưới lầu. Behrman, tên ông ấy... tôi chắc đó là một nghệ sĩ. Cũng bị viêm phổi. Ông ấy đã già yếu mà bệnh tình thì lại nguy kịch. Không còn hi vọng, nhưng hôm nay ông ấy sẽ nhập viện để được chăm sóc kỹ càng hơn.

Hôm sau bác sỹ bảo Sue:

- Cô ấy đã qua cơn hiểm nghèo. Cô đã thắng. Bây giờ chỉ cần bồi dưỡng và chăm sóc chu đáo, thế thôi.

Chiều hôm ấy Sue đến bên giường, nơi Johnsy đang nằm bình thản đan nhì nhằng chiếc khăn choàng len xanh thẫm và choàng tay ôm lấy người Johnsy với cả đống gối.

- Mình có chuyện kể đây, chuột bạch này, - cô nói. - Hôm nay, bác Behrman mất vì viêm phổi ở bệnh viện. Bác chỉ ốm có hai ngày. Sáng hôm đầu tiên, người gác cổng đã thấy bác quằn quại đau trong phòng của bác nơi tầng trệt. Giày và quần áo bác ướt sũng, lạnh băng. Họ không thể hình dung bác đã ở đâu vào cái đêm khủng khiếp như thế. Rồi khi họ tìm thấy chiếc đèn lồng, hãy còn sáng và cái thang đã bị kéo khỏi chỗ của nó, mấy chiếc bút lông vương vãi và một bảng pha mầu với xanh vàng hòa lẫn, và... nhìn ra cửa sổ kia, bạn, chỗ chiếc lá trường xuân cuối cùng ấy. Bạn không ngạc nhiên là tại sao nó chẳng hề rung rinh hay di chuyển khi gió thổi? Ồ, bạn thân thương ơi, đấy là kiệt tác của bác Behrman... bác vẽ nó ở đó vào cái đêm chiếc lá cuối cùng rơi.


Người dịch: Lê Huy Bắc
E@ST :hoa:

ML'Amour 02-05-2010 09:07 PM

Tết Nguyên Đán ...!
 



Thân chúc Vina forum một năm mới
An Khang Thịnh Vượng...!




TT_LưuLyTím_TT 02-06-2010 08:30 PM

Chúc ML'Amour 1 năm vạn sự như ý nha!

Thích cái " lộc " trên cây mai nhà Amour quá đi hà :laughing15:

ML'Amour 02-07-2010 01:02 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 141664)
Chúc ML'Amour 1 năm vạn sự như ý nha!

Thích cái " lộc " trên cây mai nhà Amour quá đi hà :laughing15:


Hmmm....
hihihi , có người ghé thăm. Thank you LLT nhen ...
Lộc thì từ từ sẽ có...:D:

Mời cưng nè...






TT_LưuLyTím_TT 02-07-2010 02:18 AM

UI, ngon quá ! Thanks dear !

ML'Amour 02-08-2010 07:54 AM


Welcome phamthi to Vina forum
and ghé vào PDG của Amour....:hoa:

:thankyou: Thi for sharing and Happy Tết nha...(-:)>

:oops: Guess not...! But Happy Tet anyway ...!

Tiêu Dao 02-09-2010 11:31 PM

Trích:

Nguyên văn bởi phamthi1404 (Post 141701)
http://... để cùng chia sẻ tục xông nhà,mừng tuỏi và hái lộc đàu năm

Tết đến không lo đi shopping lại dám vào đây quảng cáo hen .. cho đi ăn Tết mút mùa luôn :ban:

ML'Amour 02-10-2010 05:22 PM

E:duoidi:
Trích:

Nguyên văn bởi Tiêu Dao (Post 141755)
Tết đến không lo đi shopping lại dám vào đây quảng cáo hen .. cho đi ăn Tết mút mùa luôn :ban:


Hihihi.... :thankyou: Boss...Nhìn...oai gớm... :D:
Hmm...
Nghe... Ăn Tết...mút mùa cũng thấy...đã đã đó TD...
Làm mún ké quóe :laughing:

Chúc TD Năm mới Phát Tài... Phát Tình... Phát Lộc...Phát lung tung nha...:D:

ML'Amour 02-11-2010 11:38 PM

ML'Amour treasures...!
 





Value of Time...
 
To understand the value... 

 of a year....
ask a student who has failed an exam...
at the end of the year.

of a month....
ask a mother who has given birth prematurely.

of a week....
ask the editor of a weekly.

of an hour....
ask a young couple in love who are... 
impatiently awaiting to see each other again.

of a minute....
ask someone who has just missed...
their train, their bus or their plane.

of a second....
ask someone who has survived an accident.

of a millisecond....
ask someone who has just won ...
a silver medal at the Olympic games.

Time waits for no one...
Profit from each moment given to you, 
for it is very precious...


MLTT@ST :hoa:


TT_LưuLyTím_TT 02-14-2010 07:07 PM

Tấm hình của dear, Lỳ dựa vào tặng dear 1 con cóc, chúc dear hưởng 1 mùa Xuân tràn ngập niềm vui và hạnh phúc ! And Happy Valentine's day !




Trông !

Năm sang trẻ nít được lì xì
Rủng rỉnh dăm đồng khoái quá đi
Nắng biếc yêu kiều, hoa bẽn lẽn
Mây xanh diễm lệ, gió nhu mì
Vui Xuân bé đến khoe màu áo
Hưởng Tết anh về dậm luống si
Tháng hết ngày qua mai lại nở
Trông em chớm đến tuổi xuân thì.

TTTT

ML'Amour 02-15-2010 08:25 AM





LLT for sharing bài thơ thật dể thương...
Hope cưng đã có một ngày Valentine thật hạnh phúc...:hoa:


ML'Amour 02-16-2010 05:14 AM

ML'Amour treasures...!
 





Nếu....
bạn có thực phẩm để ăn,
có quần áo để mặc,
có một mái nhà để che đầu,
có một nơi nghỉ qua đêm...
là bạn đã giàu hơn 75% dân số trên thế giới này.

Nếu....
bạn có tiền tiêu trong ví,
có tiền bố thí cho người nghèo,
có tiền gửi trong ngân hàng,
bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.

Nếu....
sáng nay thức dậy
bạn thấy khỏe hơn ngày hôm qua một chút
thì bạn đã may mắn hơn một triệu người
không thể sống hết tuần này.

Nếu...
bạn chưa bao giờ
trải qua những nguy hiểm của chiến tranh,
cô đơn của tù tội,
đau đớn của tra tấn,
hay vật vã của đói khát...
bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới này.

Nếu....
cha mẹ bạn còn chung sống
và còn hạnh phúc bên nhau
thì so với thế giới trường hợp của bạn không nhiều đâu.

Nếu....
bạn còn có thể tự do đến các tu viện,
chùa chiền hay các đền thờ theo niềm tin tôn giáo của bạn
mà không sợ quấy nhiễu, bắt bớ,
tra tấn, hay mất mạng sống…
bạn đang được may mắn hơn vô số người trên trái đất này.

Và cuối cùng,
nếu bạn đọc được những giòng này
thì bạn đã sung sướng hơn hai tỷ người trên thế giới này
chẳng bao giờ được đọc bất cứ thứ gì cả.

Vậy thì,
hãy nâng niu những gì trong vòng tay bạn,
bởi vì còn rất nhiều người trên thế giới này
đang ước mơ được như bạn...!


MLTT@ST :hoa:

ML'Amour 02-17-2010 11:08 AM

ML'Amour treasures...!
 




What is life...?
_ Đời là gì...?



Life is a challenge… meet it.
_ Đời là một cuộc thử thách, hãy đương đầu với nó.

Life is a gift… accept it.
_ Đời là một món quà, hãy nhận lấy.

Life is an adventure… pare it.
Đời là một cuộc phiêu lưu, hãy giảm dần.

Life is sorrow… overcome it.
_ Đời là nỗi đau, hãy vượt qua.

Life is tragedy… face it.
_ Đời như tấn bi kịch, hãy chịu đựng.

Life is duty… perform it.
_ Đời là bổn phận – trách nhiệm, hãy thực hiện.

Life is a game… play it.
_ Đời là một ván cờ, hãy đánh cuộc với nó.

Life is a mystery… unfold it.
_ Đời là một điều bí ẩn, hãy tìm cách mở ra.

Life is a song… sing it.
_ Đời là một bài ca, hãy vui ca hát.

Life is an opportunity… take it.
_ Đời là một cơ hội, hãy nắm lấy.

Life is a journey… complete it.
_ Đời là một cuộc hành trình, hãy hoàn thành.

Life is a promise… fulfill it.
_ Đời là một lời hứa, hãy thực hiện.

Life is love… discover it.
_ Đời là tình yêu, hãy khám phá.

Life is beauty… praise it.
_ Đời là vẻ đẹp, hãy ca ngợi.

Life is truth… realize it.
_ Đời là chân lý, hãy thấu hiểu.

Life is a struggle… fight it.
_ Đời là một cuộc chiến đấu, hãy đánh trận với nó.

Life is a puzzle… solve it
_ Đời là một câu đố, hãy tìm cách giải.

Life is a goal… achieve it.
_ Đời là một mục đích, hãy đạt được.


ML@ST :hoa:

ML'Amour 02-20-2010 09:00 PM

ML'Amour collectibles...!
 





* Try to make at least one person feel better each day because of something you say... 

* When we have no expectations, there are no disappointments...

* Love someone for who and what they are,  without conditions....

* Concentrate on filling each day with moments that gratify you...

* Train yourself to become more yielding, balanced, and flexible...

ML@ :hoa:



ML'Amour 02-22-2010 10:05 AM

Góc Nhớ...!
 





Hòn Sỏi ...!


Như hòn sỏi
Ném xuống mặt hồ
Gợn sóng . . .
Chút âm ba còn vọng mãi trong hồn
Đến một ngày
Khi tuổi đã hoàng hôn
Chợt mới hiểu
Có nhiều điều rất quý
Màu đỏ thắm
Của cành hoa phượng vĩ
Lung linh
Dịu dàng
Soi bóng xuống dòng sông
Chút nắng vàng
Lấp lánh trên ngọn thông
Đốm lửa sáng
Lắt lay trên ngọn nến
Anh đã đến
Rồi đi không từ giã
Trời mùa Đông
Buốt giá mảnh trăng tàn
Có nỗi buồn
Chợt tới
Nhẹ như sương
Như hòn sỏi
Ném xuống mặt hồ
Lặng sóng . . .


Nguyễn Nhung@

:hoa:

ML'Amour 02-23-2010 11:02 AM

ML'Amour treasures...!
 





Người Phụ Nữ đẹp...!


Để được đôi môi xinh xắn...
hãy nói những lời ngọt ngào, dễ nghe.

Để được đôi mắt tinh tế...
hãy tìm kiếm vẻ đẹp trong tâm hồn của người khác.

Để được thân hình duyên dáng...
hãy chia sẻ phần thức ăn của mình với những người nghèo khổ.

Để được mái tóc óng ả...
hãy để trẻ con vuốt tóc mỗi ngày.

Để được khôn ngoan...
hãy sử dụng kiến thức
và chắc chắn bạn sẽ luôn được người khác nhìn lên.

Người khác luôn cần sự khen ngợi,
tình yêu thương, lời động viên, lòng kính trọng,
vì vậy đừng bao giờ đối xử với họ thấp hơn bản thân mình.

Nếu bạn cần một bàn tay để giúp đỡ,
bạn sẽ thấy bàn tay ấy nằm ngay dưới cánh tay mình.
Và sau này, bạn sẽ nhận ra rằng bạn có hai bàn tay,
một để giúp đỡ bản thân và một để nâng đỡ kẻ khác.

Vẻ đẹp của người phụ nữ...
chính là vẻ đẹp bên trong tâm hồn họ,
đó chính là cách họ lắng nghe người khác
và thể hiện tình yêu của mình.


MLTT@ST :hoa:


ML'Amour 02-24-2010 10:54 PM

ML'Amour collectibles...!
 





* What matters is...
how well you live this short life ...
and how well you learn to love ...

* Lasting happiness ... 
 comes from deep respect for all beings...
and all life ...

* Stay happy and present ...
and you'll have no reason to remember...
or repeat the past...

* Challenge accepted assumptions....
before reaching a conclusion ...

* Try to see things as they really are ...
rather than allow problems to be distorted...
or magnified by worry ...  


ML@ :hoa:


ML'Amour 02-26-2010 07:11 AM

Góc đời...!
 





Quyền được khóc


Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm, tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình.

Cuối cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường ngủ. Là một ông bố mới vừa chịu cảnh gà trống nuôi con, tôi phải vừa làm bố, vừa làm mẹ của hai đứa con nhỏ. Tôi mới vừa cho chúng tắm xong. Mà nào có phải là công việc kỳ cọ thôi, tôi phải đương đầu với hai đứa trẻ tinh nghịch trong phòng tắm. Chúng không ngừng múa may quay cuồng, cười đùa la hét và chốc chốc lại ném tung mọi thứ trong phòng. Đùa chán, chúng mới chịu thay đồ lên giường với điều kiện là tôi phải xoa lưng cho mỗi đứa năm phút đồng hồ. Rồi tôi lại phải nhấc cây đàn ghi-ta lên, tiến hành nghi thức hát ru hằng đêm với một loạt bài hát dân ca, kết thúc với bài "Những chú ngựa nhỏ xinh xắn", bài mà chúng ưa thích nhất. Tôi hát đi hát lại bài ấy, hạ dần âm thanh và tiết điệu cho đến khi thấy chúng có vẻ ngủ say mới ngừng hẳn.

Tôi vừa mới ly dị vợ và được quyền nuôi dạy con cái. Quyết định dành mọi nỗ lực để mang đến cho bọn trẻ một cuộc sống gia đình bình thường và ổn định, tôi đã khoác lên một bộ mặt hạnh phúc và cố duy trì nề nếp trong gia đình như lúc trước. Chẳng có gì thay đổi trong các nghi thức được tiến hành hàng đêm trước khi ngủ, ngoại trừ sự vắng mặt của mẹ chúng. Tôi đã cố gắng chạy theo những thói quen của bọn trẻ. Cho đến lúc này, mọi chuyện đều suôn sẻ: một đêm nữa trôi qua bình yên.

Tôi đã phải đứng dậy thật nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Nếu không, chúng có thể giật mình thức dậy, đòi nghe thêm một vài bài hát hay một vài câu chuyện kể nữa. Tôi nhón gót bước ra khỏi phòng, chỉ dám khép hờ cửa rồi rón rén bước xuống cầu thang.

Ngồi thừ bên ghế bên cạnh bàn ăn, tôi mới nhận ra rằng, kể từ khi tan sở về nhà cho đến lúc ấy, tôi mới có dịp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Tôi đã phải lao vội xuống bếp, tất bật nấu nướng rồi dọn bàn phục vụ và động viên hai thiên thần bé nhỏ ấy ăn hết khẩu phần bữa tối. Sau đó, tôi lúi húi rửa bát đĩa, loay hoay với những đòi hỏi vụn vặt mà bọn trẻ đặt ra chỉ để khiến tôi phải chú ý đến chúng. Xong việc bếp núc, tôi lom khom bên bàn học, cùng làm bài tập nhà với con bé chị đang học lớp hai, đồng thời chia sẻ thời gian với thằng bé út bằng cách tán thưởng bức vẽ mới nhất của cu cậu, hoặc bò lê dưới nền nhà chơi trò xếp hình khối với nó. Rồi đến giờ tắm rửa, rồi kể chuyện, rồi xoa lưng, hát ru..., và cuối cùng, sau một thời gian mệt nhọc, tôi mới có được một vài phút cho riêng mình. Không gian vắng lặng và bình yên quả là món quà thư giãn vô giá.

Rồi tất cả vụt ào đến, đổ ập xuống người: mệt mỏi, gánh nặng trách nhiệm, nỗi lo về những hoá đơn tính tiền mà tôi không chắc rằng mình có thể thanh toán được trong tháng này. Cả một chuỗi dài những lo toan cần thiết để duy trì nhịp sống của một gia đình. Vậy mà chỉ mới gần đây thôi, tôi cũng còn có bạn đời, có người gánh đỡ một phần trách nhiệm, chia sẻ một phần công việc, và giúp tôi thanh toán một phần trong số những tấm hoá đơn tính tiền kia.

Và cuối cùng là cô đơn. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy tôi, đẩy tôi xuống tận đáy biển lạc loài và tuyệt vọng. Tất cả đều rời bỏ tôi, chỉ còn khối lo lắng và phiền muộn. Tôi cảm thấy mình không còn chịu đựng thêm được nữa. Trong nỗi tuyệt vọng, tôi bật khóc lúc nào chẳng biết. Tôi cúi đầu, lặng lẽ khóc một mình.

Bất chợt, một vòng tay bé xíu quàng quang người tôi. Tôi nhổm dậy và bắt gặp khuôn mặt ngây thơ của đứa con trai năm tuổi đang chăm chú ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi hoàn toàn bối rối khi nhận ra rằng thằng bé đã nhìn thấy tôi khóc. "Xin lỗi con, Ethan. Bố không biết con vẫn còn thức." Tôi không hiểu vì sao mình lại nói với con như vậy, nhưng người ta thường xin lỗi khi để người khác thấy mình khóc, mà tôi cũng không phải là một ngoại lệ. "Bố rất lấy làm tiếc. Bố không định khóc đâu. Chỉ vì, tối nay bố cảm thấy hơi buồn một chút thôi."

"Không sao đâu bố. Khóc được cũng tốt thôi, bố cũng có quyền khóc chứ!"

Ôi, con trai của tôi! Không thể nào diễn tả hết niềm hạnh phúc mà thằng bé đã mang đến cho tôi. Đứa con trai năm tuổi của tôi, vị thiên thần ngây thơ với trực giác tinh khôi và trong ngần ấy, đã ban cho tôi cái quyền được khóc. Dường như thằng bé muốn nói với tôi rằng tôi không cần phải là một người luôn mạnh mẽ và kiên cường, rằng đôi lúc tôi cũng có thể ngả lòng và bộc lộ những cảm xúc của mình.

Thằng bé rúc vào lòng tôi. Hai bố con chúng tôi ôm nhau và trò chuyện một lúc. Sau đó, tôi đưa nó về phòng và bế nó lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nó, sau một ngày dài chấm dứt bằng một sự việc như thế, tôi đã có thể lên giường và ngủ một giấc thật ngon. Cám ơn con, con trai của bố!


MLTT@ST :hoa:

ML'Amour 02-27-2010 10:37 AM

Góc nhớ...!
 






Huế Trong Tôi



Có những đêm khó ngủ
Hồn chập chờn
Huế lại đến trong tôi
Kỷ niệm đầu
Lang thang trong ký ức
Nhớ quá đi thôi
Con Đường vô Thành Nội
Qua cửa Đông Ba
Rẽ bên này là Lục Bộ , Tịnh Tâm
Sen vẫn nở ngát hương màu Hoàng phái
Xa chút nữa đường Bạch Đằng Thế Lại
Khu vườn xanh cổ kính mịt mù sương

Em ở đó nhà em từ thuở nhỏ
Gót chân hồng đỏ ấm bụi mưa bay
Anh trọ học bên này vườn lặng lẽ
Lòng vấn vương
Theo em
Hai buổi học đi về
Nhớ một hôm Nội tình cờ bắt gặp
" Lo học hành mơ mộng chuyện vu vơ "
Anh thẹn thùng
Cúi đầu mà ốt dột
Nghe quanh mình xào xạc gió heo may
Mùa đông xứ HUẾ
Buồn da diết
Lạnh não nùng
Sao lòng mình
Thấy ấm một điều chi

Kể từ đó giã từ khu Đại học
Đời Hải Hồ
Theo nhịp bước chiến chinh
Tuổi vừa lớn
Tình yêu mở rộng
Anh trở thành người thuỷ thủ ngây ngô
Chim Hải Âu , con tàu và biển cả
Say sưa theo tiếng hát quân hành

Gởi lại
HUẾ
Mối tình dịu vợi
Cầu Trường Tiền mười hai nhịp
Không còn nhịp nào của riêng anh .
Tàu nghỉ bến, về tìm nhưng không gặp
Mái tóc thề , khu vườn cổ bên kia
Con đường Bạch Đằng vẫn đầy phượng vĩ
Đưa anh về
Những mùa thi

Giòng sông HƯƠNG
Mơ màng dưới ánh trăng rằm tháng sáu
Bên cột đèn anh học đến khuya lơ
Ai định nghĩa được luỹ thừa vương vấn

Ai vì ta rút gọn phương trình yêu
Em ở đó sao mà xa vô cực
Đò sang ngang anh mới biết qua ngày
Bên kia sông đàn chim dường bối rối
Nắng lao xao tiếng guốc học trò
Lên chút nữa con đường Trần Thúc Nhẫn
Đêm tối không đèn lãng đãng đến Nhà ga
Đây Bến Ngự đìu hiu khu chợ nhỏ
Giốc Nam Giao về Bảo Quốc thăng trầm
Ghé Từ Đàm mái chùa xưa một thuỡ
Trầm hương bay mùa Phật Đãn năm nào

Vùng đồi xưa có còn hoa sim dại
Anh muốn tìm dấu vết một thời qua
Xuôi dòng Hương trở về thôn Vỹ Dạ
Bãi biển Thuận An cát trắng phẳng lì
Đêm chiêm bao ì ầm nghe sóng vỗ
Nhớ những chiều mây trắng hải âu bay
Giục hồn anh thiết tha đời hồ hải
Để người em ... lỡ một chuyến đò

Như thế đó vẫn vơ thời trẻ dại
Mơ con tàu rẽ sóng chạy ra khơi
Trong tưởng tượng có niềm nhung nhớ
Theo chân anh khắp biển rộng sông dài .


Tôn Thất Phú Sĩ@

:hoa:

ML'Amour 03-01-2010 12:43 AM

Bước ngang đời ...!
 






.... đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say,
tôi sẽ ôm giữ bạn thật chặt...
và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.

.... đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài,
tôi sẽ ôm chặt lấy bạn,
hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.

.... đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn
được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng,
tôi sẽ lưu lại từng lời nói...hành động của bạn...
vào trong những cuộn băng video.
và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.

.... đó là lần cuối cùng để tôi có thể...
dành một hoặc hai phút...còn sót lại,
tôi sẽ dừng lại và nói “ Mình yêu thương, quý bạn lắm!”,
dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.


MLTT@

ML'Amour 03-02-2010 09:21 PM

Góc đời ...!
 


Chuyện con cu của tôi


Xin được nói ngay kẻo các bạn lại cho là tôi đùa giỡn tục tằn:
thoạt đầu, tôi đã viết là "con bồ câu...",
nhưng thế là không chính xác; vì đây là con chim cu - loại cu gáy,
"cu cườm" chính hiệu mà người chơi chim cảnh thường chưng trong lồng đẹp
treo dưới mái hiên hoặc cành cây trước nhà.
Có điều con cu của tôi không bị nhốt trong lồng mà nó được tự do.


Cũng phải thành thật là thoạt tiên tôi chưa có lòng tốt cho con cu được tự do.
Chỉ do đãng trí, mở cửa cho nó ăn rồi quên đóng lại; sáng ra, nhìn lồng chim trống không,
đã tưởng là mất tăm, không ngờ một lúc sau thấy cu ta từ đâu ngoài vườn cây
sà xuống đậu trên thành lan can trước phòng làm việc,
cái đầu trơn bóng với đôi mắt tròn xinh xắn thập thò nghiêng ngó, vừa thăm dò, vừa cảnh giác.
Cả khi tôi tung một nhúm thóc ra, cu ta vẫn e ngại,
đôi chân hồng hồng mảnh nhỏ cứ rụt rè không dám bước tới.
Nhưng rồi cu ta thấy không có gì đe doạ, bụng thì chắc đói meo
mà những hạt thóc vàng mẩy ngon lành cận kề thế kia,
nên dần dà "bữa ăn" tôi dọn ra cũng được chiếc mỏ nhọn thu nhặt gọn vào cái diều
không bao giờ phình ra lộ liễu như mấy ả gà vừa ăn no đang gọi trống ồn lên ngoài vườn.

Con cu quen dần với cảnh sống tự do như thế và tôi cũng không còn lo nó bay đi nữa,
tất nhiên là ngày nào cũng phải nhớ cho nó ăn.
Chỉ buồn một nỗi là từ hôm sổng lồng, nó không gáy nữa!
Ôi chao ! Tôi nhớ lần đầu tiếng cu gáy cất lên vào một chiều hè đã muộn làm tôi xốn xang .
"Cục cù cu. . . r . . " ? Từng hồi nhịp ba như thế, âm cuối rung nhẹ, rất gần mà như xa.
Phải, tiếng cu gáy thật dễ gợi một nỗi buồn xa vắng, dịu ngọt và bồn chồn; trong giây lát,
ta như được trở về làng quê, sống lại thời thơ trẻ, lưng trần quần cộc lon ton
chạy theo người bẫy chim với chiếc lồng nhỏ hình bán cầu một mặt phủ lưới
và cây sào dài để treo cu-mồi lên cành cao...


Nuôi chim cu cườm mà mất tiếng gáy thì còn gì để nói nữa?
Thật may vào lúc đó tình cờ tôi đọc thấy trong bài viết về sự tinh tế,
hiểu biết sự đời cặn kẽ của một nhà văn đàn anh có câu: "Chim cu ăn no nó mới gáy".
Thì cũng như con người "có thực mới vực được đạo". Chỉ đơn giản vậy mà tôi không biết!
Phải ! Hồi còn nhốt trong lồng, bình đựng nước, đựng thóc lúc nào cũng có sẵn;
tôi cứ tưởng cu ta được tự do ít nhiều cũng tự kiếm ăn thêm,
hàng ngày chỉ cần cho nhúm thóc để nó nhớ về với chủ.
Tôi quên là các cánh đồng quanh thành phố đã nhường chỗ cho những lâu đài,
đi xa thì chắc là cu ta e ngại. Kể ra thì cũng không thiếu chỗ kiếm được miếng ăn,
nhưng cu ta - với kẻ nuôi nấng quen thuộc còn e dè nghiêng ngó cảnh giác
mỗi khi lại nhặt thóc tôi ném ra, hẳn thừa biết con người mấy ai cho không,
chỗ có miếng ăn thường là nơi cạm bẫy.
Cũng vì ông Trời sinh ra cái giống điệu đàng chỉ biết cất tiếng hát gợi hồn quê
và khoe "bộ cánh" mượt mà với cái đuôi dài quét đất,
với chiếc khăn quàng cổ lóng lánh như đeo cườm,
còn cái diều chứa miếng ăn hàng ngày thì lại "sĩ diện" giấu kín, nên nào ai biết cu đói hay no !
Quả nhiên, sau hai ngày tôi để cả lon thóc mỗi lần cho cu ăn, tiếng gáy "Cục cù cu. . . r . . "
nhịp ba làm xao xuyến lòng người
lại cất lên những trưa nắng đổ và cả những chiều mưa dầm dề.
Nói cho đầy đủ thì không chỉ vì được ăn no mà nó ở với tôi.
Tôi thường "gáy" theo nó, "nói chuyện" với nó, giỡn chơi với nó
mỗi khi nó chạy theo mổ vào chân tôi.
Con vật cũng như con người, đâu chỉ cần miếng ăn.
Đưa lon thóc ra mà bỏ đi ngay, có khi nó không thèm ăn.
Nó ưa tôi ngồi lại, âu yếm gọi "cu cu" và tung từng hạt như người mẹ bón cháo cho con.
Con cu thân thiết với tôi đến mức nhiều khi bay lên đậu trên màn hình máy vi tính
hoặc trên chiếc quạt máy nơi tôi làm việc, có lần đậu cả lên vai tôi,
chẳng màng chi đến tiếng kêu gọi bạn của đồng loại -
tiếng cu gáy đâu đó thỉnh thoảng lại vọng tới.

Một chiều nắng dịu,
tôi theo hướng tiếng cu gáy vẫn thường vẳng đến ấy,
thử xem vì sao tiếng kêu đồng loại tha thiết đến thế
mà không dẫn dụ được con cu của tôi bay đi theo.
Phía ấy, vốn có một vườn cây um tùm bao quanh ngôi miếu nhỏ.
Chỉ mới mấy tháng qua mà lùm cây đã nhường chỗ cho những ngôi nhà cao tầng
lấp loá mặt kính với đủ kiểu chóp nhọn và vòng cung.
Vậy thì tiếng cu gáy kia cất lên từ đâu đây?
Nghiêng ngó một lúc, tôi đã nhìn thấy một con cu gáy y chang con cu của tôi
đang buồn bã rụt cổ thu chân đậu trong một chiếc lồng tre vàng hươm
giống hệt chiếc lồng mà tôi đã mua ngày nào? Hèn chi con cu của tôi không màng đến!
Dù sao nó cũng được tự do hơn - một tự do tương đối,
vì hàng ngày vô hình trung nó vẫn bị "buộc chân" bởi lon thóc mà tôi mang tới.
Phải? Ở đời làm gì có tự do tuyệt đối.

Nghe kể chuyện "con cu của tôi", ai cũng bảo tôi như thế là người có phúc,
chứ giống cu gáy mấy khi thả tự do mà chịu ở với chủ.
Chuyện hậu vận xa xôi nào ai biết chắc,
nhưng quả là tôi đang có phúc vì quanh mình vẫn là nơi yên tĩnh với rất nhiều bóng cây xanh.


ML@ST :hoa:

ML'Amour 03-05-2010 07:13 AM

ML'Amour collectibles...!
 






Bạn có biết ngay lúc này ...
Có ai đó...


rất tự hào về bạn .
đang nghĩ đến bạn .
quan tâm đến bạn .
rất nhớ bạn

muốn nói chuyện với bạn .
muốn ở bên bạn .
luôn mong sự bình yên cho bạn .
luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn .
muốn nắm tay bạn .
luôn muốn bạn hạnh phúc .
muốn tặng quà cho bạn .


thán phục sự mạnh mẽ của bạn .
muốn bảo vệ bạn .
yêu thương bạn vì chính bạn là bạn .
rất vui khi bạn là bạn của họ.
muốn ôm bạn vào lòng
đang nghĩ về bạn, mỉm cười và thầm mong bạn ở bên họ

muốn khóc trên bờ vai của bạn
nghĩ về bạn suốt cả đêm
luôn cần sự động viên của bạn .
đang muốn cười với bạn

cảm thấy hạnh phúc vì bạn là bạn của họ
đang nghe một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn
luôn tin tưởng ở bạn .
Có ai đó...
sẽ khóc khi đọc những dòng này và nghĩ tới bạn


ML@ST
:hoa:

TT_LưuLyTím_TT 03-05-2010 01:30 PM

Chuyện con cu đọc nghe thấm thía quá dear :laughing:

Tiêu Dao 03-06-2010 12:30 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 142781)
Chuyện con cu đọc nghe thấm thía quá dear :laughing:

:laughing:

ML'Amour 03-06-2010 07:46 AM


Hmm...TD & LLT
Thank you for swing by and enjoy reading it...Admin...:hoa:
Ừa...công nhận...con cu này cool thiệt huh...:laughing:

ML'Amour 03-08-2010 08:27 AM

ML'Amour treasures...!
 






Áo Trắng Ngày Xưa



Nhớ Huế vô cùng áo trắng ai,
Cổng trường vôi tím nét trang đài.
Hương thơ phơi phới trời hoa mộng,
Mái tóc u huyền gió nhẹ bay.

Chân bước vô tư dẫm lối mòn,
Khua làn sương động cánh hoa non.
Em đi Quốc Học hao gầy lắm,
Bởi nhớ nhung hoài dáng thắm son.

Em bước sang ngang nắng hạ vàng,
Cho ve sầu vọng tiếng than van.
Hàng hoa phượng vỹ rưng rưng lệ,
Nhưng trống tan trường vẫn điểm vang.

Hương Giang cơn nước buồn đêm lạnh,
Lầu hạc trăng soi bóng Nội Thành.
Nơi đây còn mãi hương màu má,
Theo gió đưa về thắm áo anh.

Nhớ quá đi thôi màu áo trắng,
Nón Huế quai nhung cuối nẻo đàng.
Âm vang guốc mộc trên hè phố,
Rộn rã lòng ai bước vội vàng.

Buổi đó xa rồi xa quá xa,
Chừ đây buồn tuổi bóng trăng tà.
Giai nhân trường tím chừ đâu nhĩ,
Phố Huế còn không nét nõn nà.

Đồng Khánh bây giờ còn có ai,
Thu phong lành lạnh dáng trâm cài.
Chi Lăng phố thị đường chung lối,
Áo trắng ngày xưa, dạ ái hoài.



Nguyễn Phước Bảo Định@

:hoa:

ML'Amour 03-09-2010 07:19 AM

ML'Amour collectibles...!
 





** If your irritation remains, step back and get a perspective on it.

** Work until you become tired, but not until you become exhausted.

** Do something each day for someone who will never be able to repay you.

** We can’t have everything, but we can pointed ourselves in the right direction.

** No matter how problematic the people in your life are... you always the solution.

** Realize that when you are happy... you are in touch with your greatest human potential.


MLTT@ :hoa:

TheEnd Love 03-09-2010 07:34 AM

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy...
Ta có thêm ngày nữa để lai rai...!

ML'Amour 03-09-2010 02:53 PM

Trích:

Nguyên văn bởi TheEnd Love (Post 142839)
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy...
Ta có thêm ngày nữa để lai rai...!


Hmm...
Được thế thì....trên cả tuyệt vời....! :D:

Welcome TheEnd Love to Vina forum..
Chúc vui...:hoa:


ML'Amour 03-10-2010 08:06 AM

Sống...!
 






Cuộc sống ngon lành như một ly kem cocktail vậy.
Dĩ nhiên là khi bạn biết pha chế và thưởng thức nó.
Mỗi người chỉ có một cơ thể của riêng mình, bạn có thể làm gì tùy thích với nó,
nhưng nên nhớ rằng nó là thứ duy nhất thực sự thuộc về bạn
và sẽ ở bên bạn cho đến cuối cuộc đời. Vì thế hãy đối xử tử tế với nó.

Không có điều gì trong cuộc sống mà không hàm chứa trong đó những bài học.
Có lúc bạn sẽ vô cùng thích thú, nhưng cũng có lúc bạn sẽ thấy chán phèo
và có những bài học đã khiến bạn đau.
Nhưng hãy hiểu rằng: Điều quan trọng là bạn rút được gì sau những bài học đó.

“Kia” không bao giờ tốt bằng “Đây”. Khi những cái “Kia” trở thành cái “Đây” của bạn,
bạn sẽ dễ dàng để mắt tới những cái “Kia” khác vì nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn cái “Đây” bạn đang có. Nên học cách bằng lòng với chính mình vì đôi khi thực chất những cái “Kia” không thể bằng những cái “Đây” được.

Tự bạn sẽ quyết định cuộc sống của mình.
Bạn sẽ có những công cụ và nguyên liệu cần thiết,
nhưng pha chế nó như thế nào là nhờ chính đôi tay, trái tim và khối óc của bạn.
Vì vậy, đừng trông chờ vào may mắn mà hãy chú ý đến bản thân mình.

Bạn sẽ quên tất cả những điều tôi nói...
Thật thế, vì cũng không cần thiết phải nhớ quá nhiều như vậy.
Hãy cứ nhìn đời như một ly cocktail đủ mọi hương vị và màu sắc.
Chua vẫn có thể làm cho ngọt, ngọt vẫn có thể làm cho đằm...
vì không một bartender nào có thể pha một ly cocktail thật tuyệt ...
ngay từ lần đầu tiên.
Và chắc chắn là bạn sẽ luôn có đủ nghị lực, niềm tin và lạc quan...
để pha một ly cocktail cho cuộc đời mình...!


MLTT@ :hoa:

ML'Amour 03-11-2010 11:02 PM

Giấu...! TMT
 






Giấu...!


Tóc bạc anh em giấu vào trong gối
để đêm đêm em không ngủ một mình
trái tim anh em giấu vào trong ngực
để cùng em thức dậy trước bình minh

đôi mắt anh em giấu vào trong mắt
lệ riêng em trong suốt mắt hai ta
môi của anh em giấu vào trong miệng
ngậm hương thơm của một mối tình xa
bàn tay anh em giấu vào trong áo
ngực rất hiền nở vội một đóa hoa

bàn chân anh em giấu vào giày nhỏ
anh sẽ đi cùng em đi thật là xa
khi trở về dẫu tuổi gầy sương tuyết
bốn bàn chân sẽ làm ấm nền nhà

hơi thở anh em giấu vào hơi thở
đời sống chia nhau từng sợi mong manh
mình hà cho nhau một linh hồn mới
Chúa sẽ kêu lên . . . thôi thế cũng đành .


Trần Mộng Tú @ :hoa:


ML'Amour 03-11-2010 11:08 PM

Private thoughts...!
 






** Be the first to forgive .

** Never cut what can be untied .

** Save yourself rather than attempt to save humanity .

** Be a person who says positive things about others .

** Set your loved ones free … then they will be free to love you .

** The spaces between our words are often more profound than the chatter…
** Be your mate’s electric blanket …tonight …! :hoa:


MLTT@

ML'Amour 03-15-2010 03:07 AM

Quanh...!
 





Buổi sáng thật thà



Thời gian trả về cho ông một buổi sáng lạ thường. Ông ra đường với cái quần jeans bạc phếch hao hao màu tóc đã nhiều muối rắc. Cái áo pull màu xanh dương, cũng bạc vai rồi. Lững thững ghé một cái quán cà phê nhỏ ở góc đường, ông nghe tiếng thì thào, “trời ơi, bữa nay coi ổng lạ quá...”. Ông cười thầm.

Vài người kéo ghế mời ông. Họ ái ngại, bỗng dưng ông ít nói, chỉ đủng đỉnh cười, lâu lâu cũng ừ hử góp vui vào vài câu chuyện vặt. Giọng cũng không còn là cái giọng hùng hồn, rắn rỏi, dứt khoát nữa. Họ nghĩ ông buồn, bởi cú sốc về hưu không dễ để vượt qua.

Con gái cũng nghĩ vậy, nó nói chắc phải mua cho ba trái mít chín, dụ mấy con ruồi vô nhà để ba... đập qua ngày. Có người, về hưu là một cuộc giải thoát, nghỉ ngơi, nhưng cũng có người cảm giác nó như cái chết. Đã hết. Đã tận. Đã chìm. Bị quên lãng, kể từ đây.

Bạn bè ông nhiều người từng trải qua cái chết đó. Sớm nay, khi ông thò chân khỏi giường, ông dặn mình, đừng có làm trò cười như người bạn, đã nghỉ dứt rồi mà quên, vẫn cứ ăn mặc thẳng thớm, trịnh trọng chạy tới cơ quan, ngồi đúng cái chỗ mà giờ đã dành cho người khác. Hay đừng có như thằng bạn kia, suốt ngày kêu đám con lại để cằn nhằn, lườm nguýt, cái oai phong của thời làm sếp, bạn bứng luôn đem về nhà. Ông đứng trước tủ áo, tình cờ gặp bộ đồ của con trai, dường như đã lâu nó không mặc tới. Ông thử, thấy vừa vặn, lạ lẫm, hơi thích.
Giống như người diễn viên đóng vai hiệp sĩ trong bộ phim truyền hình nhiều tập lê thê. Khán giả chán quá không coi; đạo diễn chán quá không làm nữa, cho thằng hiệp sĩ chết để... hết. Người diễn viên trở lại là mình, không còn múa may đánh đấm. Sáng nay không có họp, không có ai gõ cửa phòng vào trình ký, không có mấy nhân viên luống cuống chạy quanh. Sáng nay chỉ có cà phê vỉa hè, một chỗ nhiều lá rụng.

Sáng này ông lại nhìn thấy lá, sau bao nhiêu năm hờ hững. Như đã từng gấp gáp lướt qua những buổi sáng trong đời để chạy tới một hội nghị, một cuộc họp. Cuối tuần, quảy vợt chơi vài ván tennis với đồng sự, sau đó cũng ăn nhẹ, cũng cà phê, cũng nói chuyện phiếm... Nhưng những ban mai đó không giống lúc này, lúc trút bỏ, lúc trống không, lúc ông không còn ở địa vị A để nói về câu chuyện B, C.

Giờ ngồi quanh ông là những người nửa lạ nửa quen, không đủ gần mà cũng không quá xa lạ, để dè chừng. Và người đã kéo ghế mời ông ngồi cùng đã bao nhiêu năm gặp thoáng trên đường, có gật đầu cười, có nhớ thằng đó là bạn thời trung học, rồi lại lướt qua nhau. Một mối quan hệ hờ hững. Người bận rộn với vòng tròn công chức của mình, người thì dè dặt bởi vị trí thường xuất hiện trên truyền hình tỉnh của bạn.

Một cuộc ngồi với nhau như vầy, chưa đủ làm nên thân tình. Nhưng cái cảm giác rõ ràng là ông đang nhận lại những thứ đã từng quên, nối lại cái cuộc sống đã bị đứt đoạn mấy mươi năm trước, khi chưa bước chân vào quan trường. Từ buổi sáng thật thà nào xa xôi lắm, ông đi một vòng tròn thăm thẳm, giờ ông trở lại. Giờ thì ông chỉ còn một, người bất nhẫn trước con đường quê lầy lội, trước những ngôi nhà rách, đã buột miệng kêu trời, phải làm gì chớ để dân sống khổ vầy sao được.

Có một ông khác, người - trước - đám - đông, nói những câu quen thuộc, “Còn vài nguyên nhân khách quan... Nhìn chung nhà nước đã quan tâm sâu sắc... Bà con phải phát huy tinh thần tự lực tự cường... Tình hình kinh phí có hạn, cùng nhau chia sẻ khó khăn...” - người đó đã đi.

Chính xác thì sáng nay, không có ai khác trong ông. Trên đường về nhà, khi đi ngang cơ quan cũ, ông nhận ra mình đã để người đó ở lại bên kia tường rào cao, cùng với những buổi sáng lao xao giấy tờ, lao xao hội họp, lao xao đưa đón...

Ông tự dặn mình đừng nghĩ ngợi, những buổi sáng hôm qua không gặp lại được nữa rồi. Nhưng ông vẫn nhớ, dường như có thêm nỗi nhớ này, ông hoàn toàn thật thà trọn buổi sáng nay.

Thôi, về nhà tỉa mấy cái cây.


Nguyễn Ngọc Tư@ :hoa:

ML'Amour 03-16-2010 01:05 AM

Private thoughts...!
 





** Take time to watch the sunset or sunrise

** Don’t let discussions turn into arguments

** Keep your eye on the donut…not on the hole …

** Turn yourself inside out and discover the universe within

** Know when to get in the game and when to stay on the sidelines …

** Make every effort to reconcile and resolve all conflicts...however small …

** What matters most is what is what the mind takes in…feeds on …
and put back out into the world.


MLTT@ :hoa:

ML'Amour 03-18-2010 04:08 AM

Góc đời...!
 





Có lúc...


Có lúc bổng chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp,
và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng,
với sự cao thượng của tuổi trưởng thành....
chứ không bi lụy cố chấp của một trẻ thơ.

Có ai bước đi mà không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây,
trên con đường đã chọn của ngày hôm nay
và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.

Cứ hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo....
vì có ai cho đi mà cảm thấy mất mát bao giờ...?
Và hãy giữ lại những gì tốt đẹp nhất,
như gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn ...
hơn là cứ mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.

Khi chợt nhận ra rằng khi mình đã vượt qua được những khó khăn,
thì hẳn cuộc sống sẽ thêm vạn phần ý nghĩa.
Lúc ấy... bạn có thể tự do mơ về những điều sẽ đến.
Hãy ngước mắt vượt qua khung cửa sổ để ngắm nhìn các vì sao...
và cảm nhận rằng mình đang sống thật sự với bản lĩnh và sự mạnh mẽ xứng đáng.

Có lúc mình sẽ nhận ra...sự khác biệt tinh tế...
giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn.

Đến một ngày mình nhận thức được tình yêu không còn là một điểm tựa....
và bên nhau không tuyệt đối có nghĩa là...bình yên...

Xin hãy nhớ...cho dù bất kỳ điều gì xảy ra...
thì tất cả những điều tốt đẹp nhất đang chờ đón mình phía trước.

Hãy sống với ánh mắt ngập tràn niềm tin của một ngày mới đang đến...
Ánh bình minh...nhớ nhé...!


MLTT@ :hoa:


ML'Amour 03-19-2010 11:14 PM

Góc đời...!
 





Hạnh phúc....?


Hạnh phúc là một khái niệm rất trừu tượng. Lắm lúc hạnh phúc lớn lao như vừa đạt được một điều gì đó rất lớn trong cuộc sống nhưng có lúc hạnh phúc rất đỗi bình dị... như một tách trà ấm giữa đêm đông giá lạnh hay một bàn tay nhẹ lau giùm những giọt nước mắt đang ngấn dài trên má. Hạnh phúc là vậy, đến bất ngờ và ra đi cũng thật nhanh chóng khiến cho người ta luôn có cảm giác hụt hẫng để rồi cái phút giây hạnh phúc ngắn ngủi đó trở thành một kỉ niệm thật khó quên...


Hạnh phúc theo tôi có hai phạm trù. Phạm trù "ngẫu nhiên" và phạm trù "phản ngẫu nhiên". Hạnh phúc ngẫu nhiên là những hạnh phúc đến bất chợt, không biết trước mà khi ta kịp nhận ra thì ta đã là "người hạnh phúc" rồi. Hạnh phúc loại này thường mang đến cho người có nó cái cảm giác lâng lâng khó tả, nghẹn ngào không thốt nổi lên lời, không một ngôn từ hay bút mực nào có thể tả được, nó để lại trong lòng "chủ nhân" một ấn tượng khó phai. Nó có thể xoa dịu cả những nỗi đau tột cùng nhất nhưng thường chỉ mang tính ngắn ngủi không gian và thời gian. Còn phía bên kia, hạnh phúc phản ngẫu nhiên là hạnh phúc do chính chủ nhân của nó tìm ra nó, cố gắng để được nó và khi có được nó thường thì là cảm giác của sự mãn nguyện. Nó mang dư âm sâu lắng và tồn tại mang tính bền bỉ vì nó là kết tinh của những nỗ lực và cố gắng.


Thế giới có màu trắng thì cũng có màu đen, thái cực có dương thì cũng có âm, can, chi, trường, lưỡng nghi, tứ tượng, bái quái, ngũ hành...v..v Tóm lại, vạn vật tương sinh tương khắc, luôn có hai mặt cùng song song tồn tại và đối lập nhau. Đối lập sinh ra mâu thuẫn, mâu thuẫn lại khiến cho vạn vạt phát triển lên chính vì thế mà phạm trù "mâu thuẫn" là một trong 3 cặp phạm trù thông dụng nhất của cuộc sống. Hạnh phúc cũng không nằm ngoài quy luật này. Nó có thể khiến con người ta cảm thấy sung sướng cực độ nhưng xét ở một khía cạnh khác, khía cạnh nằm bên kia của sợi chỉ ranh giới thì hạnh phúc cũng có thể khiến con người ta đắm chìm trong hư ảo mà bỏ quên đi những vấn đề thực tế hiện tại đang xảy ra xung quanh. Nó cũng có thể giết chết nhân cách của một con người khi nó gieo vào tâm họ hạt giống "tự phụ". Vì vậy, dù có thế nào đi nữa thì hãy luôn ghi nhớ rằng: "ta vẫn là ta", ta không là một ai khác, ta vẫn sống theo tư tưởng và mục đích ta đã chọn như ta đã, đang và sẽ sống.


Hạnh phúc chỉ là một nốt nhạc hay, bay bổng hay một gam màu sáng trong bức tranh tổng thể của cuộc đời ta, là chất xúc tác cho ta thêm nghị lực, niềm vui để tiếp tục bước đi trên con đường đời chứ hạnh phúc không phải là tất cả. Ý nghĩa hạnh phúc là mãi mãi còn cảm giác hạnh phúc phải là tức thời. Và vấn đề là chúng ta phải làm chủ được hạnh phúc của mình, biến cảm xúc hạnh phúc thành tư tưởng sống lạc quan yêu đời, điều đó sẽ mang lại sức sống mãnh liệt cho bạn, loại bỏ những muộn phiền và làm bùng cháy lên ngọn lửa sinh mệnh trong bạn. Có khi hơi ấm của ngọn lửa đó còn lan truyền sang những người xung quanh và giúp họ vui hơn. Nếu bạn lạc quan bạn sẽ thấy cuộc sống của mình thật ý nghĩa, thấy mình muốn sống và cần phải sống vì có rất nhiều việc mà bạn muốn làm. Bằng ngược lại nếu bạn tự ti, u buồn thì bạn sẽ không thấy được niềm vui trong cuộc sống, cảm thấy cuộc sống trôi qua thật nhàm chán vô bổ.


Sống trên đời ngoài học chữ Tâm - chữ Nhẫn - chữ Kiên và một số chuẩn đạo khác thì có lẽ chúng ta nên học thêm một chữ mà lâu nay nó bị lãng quên. Đó là chữ "Dừng" - dừng lại đúng lúc trước khi nó đi quá xa đôi khi cũng là một hạnh phúc đó bạn. Nhưng nắm giữ hạnh phúc cũng là hạnh phúc.


MLTT@ :hoa:

ML'Amour 03-21-2010 07:54 AM

ML'Amour collectibles...!
 





Em ơi... Hà Nội phố



Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm

Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông

Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Một chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường

Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ


Nhac : Phú Quang
Thơ : Phan Vũ

:hoa:

ML'Amour 03-21-2010 09:11 PM

ML'Amour collectibles...!
 





Em ơi ...Hà Nội phố




Hà Nội mỗi khi nhắc đến không khỏi khiến ai cũng bồi hồi xao xuyến. Trái tim của đất Việt và trái tim của những người con xa quê hương. Khơi nguồn cho cảm hứng thi ca, nhạc họa, Hà Nội đẹp với vẻ thanh lịch và hào hoa đương đại. Khiến cho ai đã một lần bước đến là không thể quên.

Nhớ về Hà Nội là nhớ đến những không gian nhỏ bé mà đậm chất kinh kỳ. Mỗi con phố, mỗi hàng cây đều góp lên tiếng nói yêu con người. Không gian đó lặng trong một sớm sương vẳng tiếng chuông Ngọc Sơn, lan tỏa vào mặt Tây Hồ một cảm giác bình yên. Nhớ chiều nào còn vãng bước dưới những mái ngói rêu xanh, bên những mảng tường trầm mặc trong vết tích của thời gian mà lại ngỡ như Hà Nội chỉ còn lại trong kí ức rất xa. Ở Hà Nội có một nỗi niềm bâng khuâng khó tả dễ làm người ta lầm tưởng mới hôm qua đấy mà tưởng như dấu cũ từ bao năm.

Hà Nội không chỉ là thành phố hiền hòa bởi giấu trong nó còn là những kỉ niệm của yêu thương trong mỗi người. Nếu chỉ lướt qua đây như một lần thăm viếng, ai đó sẽ ngỡ như mình phải lòng ai mất rồi - như một người con gái đẹp thoáng xuất hiện và rồi tan biến chỉ để lại sự ngỡ ngàng. Còn nếu sinh sống ở đây, có ra đi rồi mới thấy thấm thía tình yêu không đâu xa mà nằm ngay trong mỗi con phố phường từng ngày đi lại, mỗi mùi hương hoa ở bất cứ đâu cũng lại tưởng Hà Nội ở quanh đây. Cũng vì thế mà xứ kinh kỳ không chỉ là đô hội, tấp nập mà ở đâu đó vẫn giản dị làm day dứt lòng người đi xa.
Em ơi Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng thì thầm cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm.
Nói đến Hà thành người ta không thể không nhắc đến hương hoa sữa nồng nàn. Một đặc trưng mà rất có thể làm say lòng người và mãi đắm chìm trong niềm nhớ mỗi khi xa. Hương hoa ấy dẫn người ta vào một mùa thu Hà Nội bé nhỏ khi mỗi con đường lại vẫn là một mùi hương thân quen. Nỗi nhớ vì thế thấm lâu hơn và lòng người. Đã bước dưới những tán lá cây hoa sữa và ngắm những cánh hoa nhỏ li ti xoay xoay trong gió, rớt nhẹ nhàng xuống từng mái tóc... tình yêu có thể chỉ đơn thuần không là cảm giác.


Trải qua những lần đấu tranh và bảo vệ chính những người con thành phố, Hà Nội đã từng đổ nghiêng vào những năm 70 trong chiều tà xám xịt. Thời thơ ấu ai đã từng kinh qua bom dội, tiếng súng rền vang khắp đường phố, mới thấy gắn bó biết bao bức tường thành đổ nát, những vết sẹo đạn pháo còn đâu đó.. Không phải giản đơn mà trong bức tranh bằng nhạc phẩm "Em ơi Hà Nội phố" của Phú Quang lại day dứt một hình ảnh "Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân"...
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mùa côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy tiếng dương cầm trong căm nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Bức tranh họa lên bằng tiếng nhạc da diết và mãnh liệt về nỗi nhớ Hà Nội trong "Em ơi Hà Nội phố" của nhạc sĩ Phú Quang đậm chất một Hà Nội trong tim người xa xứ đượm buồn và đài các. Rời Hà Nội rồi mà lòng người lữ khách cũng vẫn còn ấn tượng về khoảnh khắc giữa mùa đông nơi đây.

Như giữa tháng 12 trời Sài Gòn nắng xối xả không làm người ta quên đi cái lạnh tê người giữa đất trời Hà Thành. Có chăng một bầu trời xám nguội còn sống động và đẹp như bức tranh về phố cổ Hà Nội! Bức tranh ấy không dừng lại ở việc tả một không gian bó hẹp những gốc cây, hàng phố mà dễ làm người ta thực sự muốn tìm cảm giác ấm áp trốn tránh cái lạnh trong một góc quán cà phê yên tĩnh. Trong thinh không im vắng của Hà Nội vào đông, người ta cảm và yêu đến say đắm những tâm hồn nồng nàn và cần lắm một bàn tay sẻ chia nỗi nhớ. Phải, và một lần như thế giữa mùa đông gợi nhắc mãi không thôi…
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói son yêu
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ
Bước đi hờ hững trong một buổi chiều Hà Nội, dễ khiến người ta tự cho mình cảm giác lạc đường hạnh phúc! Bởi không gian này có thể vừa rộng lớn xa lạ nhưng sao cũng vừa thân quen đến kì lạ. Một màu xanh xám lặng lẽ khắp xung quanh Hà Nội ngợp trong mắt và thả vào trong đó sắc đỏ những nếp nhà cổ, cả Hà Nội chẳng đâu lại quá diệu vợi và thật gần gũi, yêu thương. Cũng vì những sắc gam nhuốm màu thời gian ấy mà Hà Nội tồn tại trong lòng mỗi người xưa cũ mà đầy nhớ nhung.

Xúc cảm trong ca khúc "Em ơi Hà Nội phố" mà nhạc sỹ Phú Quang đến thật tình cờ trong một lần gặp nhà thơ Phan Vũ - tác giả thơ của bài hát. Ông bồi hồi và ngạc nhiên đến kì lạ trước một Hà Nội xa mà thật quen thân trong bài thơ ấy. Và chỉ những cảm xúc không thành lời ấy đã cho ra đời một nhạc phẩm còn mãi với thời gian. Và mỗi khi nhắc tới người ta lại như nghe một lời thì thầm đầy yêu thương, "Em ơi, Hà Nội phố..."


MLTT@ST :hoa:



Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:50 PM.

Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.