![]() |
![]() Gửi Người Yêu Dấu có những lúc anh ngồi một mình nghe tâm tư xôn xao từ đáy lòng kiếp trước đã yêu nhau không trọn vẹn sao không theo nhau hôm nay để lỡ hẹn tình mình lặng lẽ như một dòng sông thu chở tháng năm qua những thăng trầm chở dấu yêu qua những vui buồn nhưng cuối cùng cũng trở về bến mơ này em yêu dấu, em có buồn không tình yêu ngang trái… vẫn gánh tình chung người yêu hỡi anh nhớ em vô cùng phương trời xa xôi em có chờ mong đời lặng lẽ như một dòng sông vắng tình ngang trái tình càng mỏng manh người yêu dấu hỡi! Đừng buồn nghe em tình yêu ngang trái… lỡ rồi em ơi 2012 Yên Sơn |
![]() Về Mùa Thu Cũ Ta về giữa mùa thu cũ Áo em tím cả cuộc tình Tình yêu chúng mình không trọn Suốt đời hai đứa linh đinh Lá thu ươm vàng kỷ niệm Con đường ngày ấy có nhau Hai đứa bây giờ hai nẻo Tìm đâu ước mộng ban đầu Đôi khi thấy lòng quạnh vắng Cô đơn chợt nhớ về em Mùa thu chúng mình còn đó Ngoài song lá rụng bên thềm Thôi thì hẹn nhau kiếp khác Yêu thương trọn cả một đời Dù cho bão bùng giông tố Tình mình mãi mãi đầy vơi Khiếu Long ![]() Thu Xưa Còn Đó Gió đong đưa hương mùa cũ Mưa vẫn rơi tím cuộc tình Khóc lỡ làng duyên chưa trọn Sao đôi mình mãi linh đinh Níu thời gian ôm hoài niệm Góc phố vườn xưa có nhau Anh giờ đường xa vạn nẽo Bỏ lại em với mộng đầu Phía không anh trời lạnh vắng Đau khắc khoải buốt hồn em Bóng thu xưa nay còn đó Lá đổ buồn rơi úa thềm Luân hồi muôn kiếp nào khác Em với anh định ước đời Đợi chờ nhau dù bão tố Tình thắm thiên thu đầy vơi PTMC Tiểu Vũ Vi |
![]() vàng rơi ướt ngọn phù trầm trong sương đục tiếng buồn trầm ngàn năm phố núi tịnh câm một tờ bàn tay lạnh dò con mơ chạm hồn rêu đá vàng trơ sắc tàn mây trôi về núi lang thang thương từng sợi tóc lỡ làng còn bay mùi hương rừng nhớ cơn say hôm nằm bên phố đắng cay đâu ngờ sáng hôm nay lòng ngu ngơ nghe hơi lạnh thổi vu vơ hiên ngoài nét thu ẩn vết mù phai con chim vội bỏ đường bay lạnh lùng chân ai nhẹ khua tâm cùng lối mưa trắng phủ trùng trùng hoang vu theo mưa về bến thiên hư hồn thu lá úa nhiên từ bến không nhớ em xưa thuở chưa chồng lên non gõ tháp chuông đồng cổ am lắng nghe ơi lắng từ đàm rơi rơi lại thế rơi tam nguyệt hề sớm trời mưa dài lê thê dài theo chiếc bóng ra về oan kiên và đây thu mầm thiêng liêng nẩy hoa một đoá chân thiền viện sâu Phạm Quang Trung |
![]() Mùa Mưa Đi Qua Có phải mùa mưa đi qua Ngõ xưa thấy buồn...cô lẻ Xạc xào gió thu... Cũng thấy mình vắng vẻ. Quẩn quanh hoài nơi anh... Có phải mùa mưa...đi qua nhanh Anh thấy lá vàng rơi đầy bên nỗi nhớ Hàng cây giật mình than thở Vì em cũng đã xa rồi... Có phải mùa mưa thấy góc phố lẻ loi Đổ xuống tay anh... Trái tim bật khóc Anh nhìn em...còn mưa về trên tóc Chẳng nói được gì...phút chốc hóa ngu ngơ... Thế là mùa mưa...anh viết câu thơ Thả những phút giây bồng bềnh trong gió Thả trên tóc em bé nhỏ... Mùa mưa đã qua thật rồi... đk |
![]() Nhớ Em Đêm Nay Sáng Tác: NGỌC SƠN Trình Bày: Nhật Lâm Nụ hôn xưa trao nhau nồng say dưới trăng thanh tình anh ngất ngây, Và em khóc trên vai anh thật lâu thay lời chia ly trong mắt sâu. Đêm qua đêm cô đơn vây quanh để riêng anh ngồi đây buồn nhớ anh nhớ em, nhớ em đêm nay. Giờ đây em nơi phương trời nao có nghe chăng lòng anh thét gào Tình như gió như mây ngàn phương, khi người ra đi quên lối về Đêm nay em đang vui bên ai biết chăng anh ngồi ôm buồn nhớ, anh nhớ em Em ơi đêm nay cô đơn mình anh lang thang bơ vơ hoang mang trong tan vỡ, Buồn cho số phận giờ đây tay trắng tay, Đành thôi chấp nhận cuộc tình vỗ cánh bay, Tình ơi chỉ thế thôi, người ra đi bỏ tôi, Nghe tim mình vỡ đôi, Vòng tay ấm nồng ngày nào ta có nhau Biệt ly khổ sầu một mình anh đớn đau, Tình ơi có thế thôi, người ra đi bỏ tôi Để mãi mãi ôm sầu nhớ |
![]() Cà Phê Buồn Một mình bên cốc cà phê Một mình nhấm nháp lời thề đã phai Cà phê tí tách sớm mai Hạt huyền tựa ánh mắt ai hôm nào Ngoài trời đổ trận mưa rào Tình thôi đã hết ngọt ngào từ đây Xót xa ôm một khối cay Ngấm thêm vị đắng mới hay sự đời Thì thôi hãy cứ khóc cười Thì thôi ta hãy như người chưa quen Nếu gặp xin đừng gọi tên Đừng đem sợi nắng rải lên tình buồn Trương Nam Chi |
![]() Từng giọt cà phê Sáng Tác: Phú Quang Trình bày: Nguyên Khang Từng giọt cà phê rơi Đắng lòng anh từng giọt Mắt em màu mật ngọt Tóc em màu cà phê Từng giọt cà phê rơi Trong lòng anh muộn phiền Khẽ rơi từng kỷ niệm Vào câu hát bồng bềnh Tình yêu rồi sẽ qua Với những chiều băng giá Lòng anh chợt xót xa Trái tim thành viên đá Muốn hòa tan tất cả Trong ly cà phê đen Muốn hòa tan tất cả Trong ly cà phê đen |
![]() Tách cà phê muối Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời. Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình... Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối... Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!". Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!! Trên Net.... |
![]() Cà Phê Tình Nhớ Giọt cà phê xuống thật nhanh Áo em xanh giấc mộng lành đêm qua Sáng nay em đã thật xa Ta nghe nỗi nhớ thật thà trổ bông Ngày xưa còn nhớ hay không Hương cà phê vẫn mặn nồng dấu yêu Góc đời kỷ niệm xanh rêu Chìm trong gió biển nghe nhiều thiết tha Mênh mông giọt nắng tình xa Bên thềm như đã nhạt nhoà cơn mê Chỉ còn những gịot cà phê Rơi trong bóng dáng em về thênh thang Khiếu Long ![]() Cà phê tương tư Cà phê tí tách rơi nhanh Như cơn mưa chợt ướt mành chiều qua Rớt trên tình đã vừa xa Vào ly lấp lánh vỡ òa giọt mong Biết anh còn nhớ hay không Quán xưa ngày ấy thơm nồng hương yêu Cà phê nức nở lời rêu Mềm môi giọt đắng nặng nhiều thiết tha Em nơi này khóc tình xa Tương tư lệ úa đẫm nhòa trong mê Từng giọt, từng giọt cà phê Lọc trên nỗi nhớ lịm về mêng mang Tiểu Vũ Vi 19/10/06 |
![]() Cà Phê Đắng Sao cứ mời em một cốc cà phê đắng? Những bông hồng tháng chín vẫn còn nguyên Gió tháng ba bay từ bài thơ cũ Kỷ niệm nào đã ai nhớ, ai quên. Người không gặp mà sao mùa cứ nhắc Gió xưa đâu bay nữa để nuông chiều Nắng vỡ nợ trên những hàng cây biếc Bước chân về từ lối rất cô liêu. Chiều nay bỗng quen cà phê vị đắng (Chẳng còn ai đây nữa để thêm đường) Ta bỏ hết những ngọt ngào mời mọc Gọi riêng mình một cốc đen xuông. Muoi_man_gung_cay |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 02:36 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.