![]() |
Ca Tụng
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 304 Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy; Trăng, hoa vàng lay lắt cạnh bờ mây; Trăng, đĩa ngọc giữa mâm trời huyền bí; Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầỵ Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây, Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng ! Ngươi ám ảnh hương thơm bằng ánh sáng, Ru màu êm, mà gọi thức lòng ngây; Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây, Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng ! Trăng thánh thoát, hoạ đàn tơ lấp loáng, Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền; Ngươi làm ma, rồi ngươi lại làm tiên; Ngươi tạo lập những đền đài mỏng thoáng; Trăng thánh thoát, họa đàn tơ lấp loáng, Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền... Ngươi là trăng, hỡi trăng dẹp bình yên; Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức; Ngươi hay khóc, ngươi không cần sự thực, Nhớ thương luôn, nên mắt có quầng viền, Ngươi là trăng, hỡi trăng đẹp bình yên, Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức. Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược; Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên; Gió căng ngươi trên những cánh buồm thuyền; Người định nhịp cho sóng triều xuôi ngược; Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược; Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên... Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền, Ngươi vĩnh viễn như lòng trăng, ý gió; Trăng của mắt, trăng của hồn rạng tỏ, (Trăng rất trăng là trăng của tình duyên) Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền, Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ |
Cảm Xúc
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 464 Làm thi sĩ , nghĩa là ru với gió Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây, Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây, Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến. Đây là quán tha hồ muôn khách đến; Đây là bình thu hợp trí muôn hương; Đây là vườn chim nhả hạt mười phương, Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc.... Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc; Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm : Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm ... Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ ... Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ, Nghìn trái tim mang trong một trái tim Để hiểu vào giọng suối với lời chim, Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động. Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng; Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời : Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi ; Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ ... -- Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ, Mà vạn vật là muôn đá nam châm; Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm, Sao lại trách người thơ tình lơi lả |
Chỉ có sóng và em
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 4 Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em Nơi che chở những người thương mến nhất Con đường nắng, dòng sông trước mặt Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè Trang giấy trắng bộn bè bao ký ức Ngọn đèn khuya một mình anh thức Nghe tin đài báo nóng, lại thương con Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em Nếu đôi lúc giận hờn ânh vô cớ Những bực dọc trong ngày vất vả Làm anh buòn mà em có vui đâu Chỉ riêng điều được sống cùng nhau Niềm sung sướng với em là lớn nhất Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực Giấy phút nào tim đập chẳng vì anh. Một trời xanh, một biển tận cùng xanh Và gió thổi và mây bay về núi Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em... Quảnh Ninh 5-1983 |
Chiều
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 362 tặng Nguyễn Khắc Hiếu Hôm nay trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn... Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương. Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng. Nghe chừng gió ý' qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng bờ Không gian như có dây tơ Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn |
Chồi biếc
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 5 Dưới hai hàng cây Tay ấm trong tay Cùng anh sóng bước Nắng đùa mái tóc Chồi biếc trên cây Lá vàng bay bay Như ngàn cánh bướm (Lá vàng rụng xuống Cho đất thêm màu Có mất đi đâu Nhựa lên chồi biếc) Này anh, em biết Rồi sẽ có ngày Dưới hàng cây đây Ta không còn bước Như người lính gác Đã hết phiên mình Như lá vàng rụng Cho chồi thêm xanh Và đời mai sau Trên đường này nhỉ Những đôi tri kỷ Sóng bước qua đây Lá vàng vẫn bay Chồi non lại biếc 2-1-1963 |
Chuồn chuồn báo bão
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 9 Lại gặp lại cánh chuồn ngày thơ bé Bay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng Con chuồn ngô hay làm dáng Chao mình soi mặt ao trong Đốt cháy lòng một nét chờ mong Con chuồn đỏ thân ngời như ngọn lửa Con chuồn vằn mang những điều kì lạ Với đứa trẻ nào chưa biết bơi ơi cánh chuồn gợi những buồn vui Cánh chuồn nào bay vào những nỗi nhớ? Ngon sào thưa cánh buồm ai ngái ngủ Những cánh buồm mỏng mảnh như tình yêu! Gió heo may hôm nay về chăng Mà chuồn chuồn bay về dăng dăng Báo cơn bão phương nào thổi tới? Đường sẽ vắng nếu trời bão nổi Cánh cửa nhà sập lại trước khi mưa Con chim tìm tránh bão sẽ về xa Con kiến nhỏ cũng ẩn mình trong tổ Không còn trời xanh chỉ mưa và gió Những dòng sông không nhà cửa miên man Và mây, mây khắp chốn lang thang Chặn bốn phía những cỏ cây tội nghiệp Cho cơn lốc dữ tợn về bẻ nát Trái đất này sẽ nhấn chìm trong mưa Không tìm đâu một chỗ nương nhờ! Mỏng manh thế chịu làm sao nổi Chuồn chuồn ơi báo làm chi bão tới Trời bão lên rồi mày ở đâu ? |
Chuyện Cổ Tích Về Loài Người
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 356 Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu ! Mặt trời mới nhô cao Cho trẻ con nhìn rõ Màu xanh bắt đầu cỏ Màu xanh bắt đầu cây Cây cao bằng gang tay Lá cỏ bằng sợi tóc Cái hoa bằng cái cúc Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh ra Cho trẻ nghe tiếng hót Tiếng hót trong bằng nước Tiếng hót cao bằng mây Những làn gió thơ ngây Truyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắm Sông bắt đầu làm sông Sông cần đến mênh mông Biển có từ thuở đó Biển thì cho ý nghĩ Biển sinh cá sinh tôm Biển sinh những cánh buồm Cho trẻ con đi khắp Đám mây cho bóng rợp Trời nắng mây theo che Khi trẻ con tập đi Đường có từ ngày đó Nhưng còn cần cho trẻ Tình yêu và lời ru Cho nên mẹ sinh ra Để bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hát Từ cái bống cái bang Từ cái hoa rất thơm Từ cánh cò rất trắng Từ vị gừng rất đắng Từ vết lấm chưa khô Từ đầu nguồn cơn mưa Từ bãi sông cát vắng... Biết trẻ con khao khát Chuyện ngày xưa, ngày sau Không hiểu là từ đâu Mà bà về ở đó Kể cho bao chuyện cổ : Chuyện con cóc, nàng tiên Chuyện cô Tấm ở hiền Thằng Lý Thông ở ác... Mái tóc bà thì bạc Con mắt bà thì vui Bà kể đến suốt đời Cũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biết Thế là bố sinh ra Bố bảo cho biết ngoan Bố dạy cho biết nghĩ Rộng lắm là mặt bể Dài là con đường đi Núi thì xanh và xa Hình tròn là trái đất... Chữ bắt đầu có trước Rồi có ghế có bàn Rồi có lớp có trường Và sinh ra thầy giáo ... Cái bảng bằng cái chiếu Cục phấn từ đá ra Thầy viết chữ thật to: "Chuyện loài người" trước nhất. |
Có Em
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 469 Có em tồn tại trên đời Cho anh còn được có người để yêu, Thế thôi, thôi thế cũng nhiều, Em ơi ! Quấn quýt mai chiều được đâu Những gì cao đẹp thẳm sâu Anh cho em hết lòng đau còn gì Chỉ còn cái bóng anh đi Cái gan cái ruột tình si khoét rồi ! Có em trên cõi đời này Là còn hạnh phúc vui vầy cho anh. Em ơi ! Khỏe mạnh tốt lành Ấm êm, vui đẹp, cho anh khỏi buồn. |
Có Một Thời Như Thế
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 216 Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia . Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già . Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư Em yêu anh hơn cả thời xưa (Cái thời tưởng chết vì tình ái) Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. 11-1984 |
Con yêu Mẹ
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 98 - Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết - Thế thì làm sao con biết Là trời ở những nơi đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong bao giờ con tới! - Con yêu mẹ bằng Hà nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Là con gặp ngay được mẹ - Hà nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao gặp hết! - Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ - Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy Tình mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Giá có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó - À mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 07:55 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.