![]() |
Tiếng thu vàng
Biền biệt thuyền đi đã mấy mùa Im lìm bến vắng nhánh sông xưa Chắt chiu canh nhặt hồn trăng vọng Héo hắt đêm thâu vạt gió đùa Thơ thẫn quê nhà – hoa nắng nhạt Rộn ràng đất mẹ – tiết xuân thưa Ân tình gói lại mùi hương tóc Nhặt tiếng thu vàng rơi dưới mưa |
CUỐI CÙNG
Cuối cùng mình cũng phải xa nhau Gói mảnh tình riêng để gối đầu Ngắm ánh trăng xưa tìm luyến nhớ Chép vần thơ cũ nén thương đau Sông sâu núi thẳm nào chia cách Tháng rộng năm dài cũng lướt mau Một phút tâm tư chìm kỉ niệm Mơ màng nghĩ lại ..tiếc đời nhau |
Xuân già
Xuân này cũng giống những xuân qua Chậu cúc , cành mai để gọi là.. Câu liễng cặp đèn dâng lễ lạc Mâm chò ngũ quả chút hương hoa Ngày tư ngày tết cho ra vẻ .. Dẫu khó dẫu neo cũng gắng mà .. Họp mặt đầu năm - tình bạn hữu Người thì khuất bóng - kẻ đi xa |
Xuân tình
Chợt thấy xuân về môt sớm mai Ngàn hoa lóng lánh điểm sương cài Bâng khuâng đáy dạ- đời chưa vẹn Xao xuyến trong lòng –mộng đã phai Nhặt cánh hoa rơi tìm sắc nhớ Nghe làn gió thỏang ngỡ hương say Tình gần trước mặt – xa muôn dặm Người ở trời mơ – kẻ chốn này Ngày ấy anh đi , cũng chỗ này Chúng mình chưa cạn ,đã như say Mười năm đèn sách , công danh lỡ Một kiếp bọt bèo , mộng ước phai Tình cũ xa đưa mùi tóc thỏang Trời xanh còn đậm mảnh trăng cài Tết ni anh nhớ về thăm lại Nâng chén xuân nồng trong nắng mai |
Tản mạn Xuân về
Thóang chốc mà xuân sắp đến rồi Tháng ngày vun vút tựa con thoi Long đong kẻ khó tìm cơ sống Tất bật đứa giàu đua lối chơi Đó trẻ học đòi- yêu -sống thử Đây già cũng muốn –tí- cho vui Ba sinh mấy vạn nào ai biết ? Phú quý sang hèn cũng thế thôi |
XIN XỎ
Kiếp sống nhân gian chốn đọa đầy Mảnh đời nào khác giọt sương mai Nào ai thoát khỏi vòng sinh, tử Đâu kẻ buông rơi chuyện sắc, tài Sống cứ tranh nhau nơi hạ giới Thác thời lại muốn chốn bồng lai Nghiệp duyên đâu phải trò xin xỏ Thượng đế trên cao cũng chạy dài |
Khúc nghê thường
Bời bời ngọn cỏ tiết xuân sang In bóng dừa xanh nước rộn ràng Cô quạnh bến sông thuyền lặng lẽ Hiu buồn phố chợ khách miên man Thơ tình mấy án - gieo rời rạc Rượu nghĩa dăm ly - rót ngỡ ngàng Ân ái mua vui cùng dáng nguyệt Nghê thường một dạo tiễn đông tàn |
ĐỢI
Lơ lững bên đời những ước mơ Chiều buông lặng lẽ dưới sương mờ Yêu thương cất dấu vào cơn mộng Nhung nhớ vun đầy trong chữ thơ Sáo đã sang sông nào trở lại Tình xa khuất dạng mãi mong chờ Thu sang chiếc lá vàng rơi rụng Đợi dáng xuân về đứng ngẩn ngơ |
Tương tư
Quẩy gánh tương tư đứng thẩn thờ Hai đầu nỗi nhớ một trời thơ Duyên tình chỉ một người trong mộng Cuộc sống chia đôi cảnh đợi chờ Vạt nắng chiều về nghe trống vắng Làn sương đêm rũ nghĩ vu vơ Buồn trông xa thẳm vì sao lạc Mượn ánh trăng vàng gởi ước mơ |
Dòng Sông
Nguyễn Khánh Chân Lững lờ năm tháng -lững lờ trôi Một mảnh đời trôi -một mảnh đời Róc rách nước khua làn sóng bạc Lao xao đời khỏa mảng tình phôi Quanh co ghềnh thác - dòng sông lượn Lắc léo buồn vui- chiếc lá rơi Vẩn đục khi mưa ,trong -lúc nắng Nhọc nhằn thân phận -chuyện đầy vơi |
HẠ VỀ
Nguyễn Khánh Chân Theo bước Hạ về - trăm ý thơ Đong đưa hồn phượng thắm ngu ngơ Gió reo vi vút hàng thông đợi Mưa gọi vi vu dõi cát chờ Viễn xứ người đi - ngàn nôĩ nhớ Quê nhà kẻ ở - vạn sầu mơ Trời xanh - xanh thẳm vầng mây tím Sóng nước sông tương - vọng khúc hò |
NỢ ĐỜI
Nguyễn Khánh Chân Nhớ đến người xưa ánh mắt huyền Thẩn thờ , ngớ ngẩn tưởng như điên Chữ tình muôn thuở ai đầy đoạ? Cái nợ trăm năm tự xích xiềng Dục vọng đa mang - lòng não nuột Ái ân troí buộc - dạ sầu riêng Cao xanh sắp đặt - trò vay trả Lụy tục thế nhân - chuốt não phiền |
Đường tình
Nguyễn Khánh Chân Nặng gánh tình chân họa mấy dòng Xa hình -xa bóng -vội xa lòng Năm canh khắc khoải miên man đợi Sáu khắc âu sầu lặng lẽ trông Kẻ ở xanh xao mầu cuối hạ Người đi vàng vọt sắc tàn đông Đường đời chỉ một - tình muôn hướng Ai tắm hai lần một bến sông |
LÀNG TÔI
Nguyễn Khánh Chân Quá bước đò ngang bóng xế chiều Làng tôi lặng lẽ cảnh buồn thiu Lũy tre xơ xác tàn trơ lá Bờ ruộng tiêu điều cỏ úa rêu Dăm cánh chim trời -đan quạnh quẽ Một đôi cò lả -bước cô liêu Hoàng hôn rũ xuống đời mộng mị Hắt bóng trăng mờ dáng vẹo xiêu |
KHÁCH THƠ
Nguyễn Khánh Chân Vô tình ghé lại quán chiều qua Cô chủ xinh xinh - dáng nõn nà Ngây ngất hồn thơ - đây phóng bút Nồng nàn ánh mắt - đấy pha trà Giai nhân óc ách - sao lâu thế? Tài tử ậm ừ - cứ nhẫn nha.. Sáu khắc Tửu dâng- khi quán vắng Năm canh Thi họa -lúc xa nhà |
KHOẢNH KHẮC
Nguyễn Khánh Chân Nỗi nhớ vây quanh ngập kín đồi Rừng xanh - đất đỏ - mảng đời trôi Dapbla róc rách - mây da diết Bản thượng đìu hiu - gió rối bời Nắng lạnh mù sương vầng nguyệt khuất Mưa dầm thối đất mảnh tình phôi Trời như gần lại - người xa mãi Khoảnh khắc u sầu - ngấn lệ rơi |
THỤY
Nguyễn Khánh Chân Thụy về hôm ấy giọt chiều đưa Tha thướt gót son - sợi nắng đùa Rực rỡ mây hồng chen gió hạ Rộn ràng trời tím lộng mây mưa Ngẩn ngơ gợi mảnh tình e ấp Bối rối mơ duyên chút thẹn thuà Nhẹ bước chân hoang chìm ảo mộng Hồn thu vời vợi khúc sang mùa |
ANH NẰM ĐÓ
Nguyễn Khánh Chân Đất mẹ anh về một sáng nao Dế giun làm bạn -cỏ xanh xao Gió sương ủ ấp lời ru thoảng Mưa nắng vỗ về giấc mộng sâu Đau đớn dâng tràn lên bạn hữu Hận thù trả lại với trăng sao Nghiã trang hiu hắt -chiều hoang lạnh Lặng lẽ hoàng hôn- nắng uá mầu |
TỬU THI
Nguyễn Khánh Chân Rượu mới cạn ly đã thấy đầy Vừa qua vài dạo ngỡ hơi say Xuân chào trước ngõ đây nào biết Đông tiễn ngoài sân đó có hay Ngẫu hứng dăm câu đà mỏi miệng Vẽ vời vài chữ rã bàn tay Cuộc chơi cũng có đôi ba kiểu Tửu nhập xuất thi có mấy tay nguyens |
TRƯA HÈ
Nguyễn Khánh Chân Thơ thẩn trưa hè gió hút heo Lăn tăn sóng gợn mặt ao bèo Lào xào chó bới bờ dậu đổ Sột xoạt chuột khua vách lá nghèo Võng cói thằng cu nằm miệng há Chõng tre thị mẹt ngửa mề nheo Hanh Hanh cái nắng khô hông hốc Líu ríu gió chiều đủng đỉnh reo |
TÌM ĐÂU
Nguyễn Khánh Chân Về đây nhặt lại ánh trăng thâu Tìm chút dư âm nhuộm nôĩ sâù Tri kỉ chàng ơi thôi luyến tiếc Cố nhân người hỡi chớ buồn đau Se làn gió rét hôn lên tóc Đếm giọt mưa ngâu rụng xuống đầu Nguyệt tỏ , nguyệt mờ , rôì nguyệt lặn Dật dờ cánh nhạn biết tìm đâu???? |
BÓNG MẸ
Nguyễn Khánh Chân Chập chùng hoa cát vẽ tranh đời Xen dáng mẹ hiền sợi nắng rơi Tần tảo áo cơm khi đủ thiếu Nhọc nhằn quang gánh lúc đầy vơi Tháng ngày chăm bẳm con khôn lớn Sương gió loay hoay mẹ rã rời Quay quắt dấu chân hằn dõi cát Chiều in bóng mẹ đậm khung trời |
TỰ VỊNH CÁI GẠT TÀN THUỐC
Nguyễn Khánh Chân Một thẻo giang sơn ta trấn giữa Đỉnh đầu nghi ngút khói hương lay Bốn phương quy tụ tình huynh đệ Tám hướng gom về nghĩa trúc mai Tâm sự tha nhân khôn loạn tỉnh Nỗi niềm nhân thế mặc nhiên say Vòng tay hóa giải bao phiền muộn Ôm mảnh tình chung hóa khói bay |
TÌNH PHU QUÉT RÁC
Nguyễn Khánh Chân Xào xạc gió xuân đùa lá rụng Đèn không hắt bóng gợi sầu thêm Lom khom phố vắng người phu quét Nghiêng ngả đường khuya tiếng chổi mềm Ai đó đắm chìm trong giấc mộng Riêng mình lặng lẽ thức ru đêm Ngày mơ chiều xuống - đêm mơ sáng Đợi dáng bình minh - đợi nắng lên |
ĐỘC ẨM
Nguyễn Khánh Chân Bạn hữu ngàn phương sưởi ấm lòng Vui buồn muôn sự chút tình không Ảo tình vương vấn đời chinh phụ Duyên mộng đeo mang phận má hồng Lữ khách mải mê nơi cuối bến Tha nhân mòn mỏi khuất ven sông Nghêu ngao vài chữ tình chưa vẹn Thưởng lãm vần thơ chén rượu nồng |
NHỚ XUÂN XƯA
Nguyễn Khánh Chân Đón xuân này lại nhớ xuân xưa Chốn cũ người đâu cảnh thiếu thừa Ngắm cội mai già bên suối vắng Nâng cành hoa dại góc rừng thưa Trời xanh lơ lững vần mây lướt Núi đỏ đong đưa ngọn gió đùa Nhặt cánh hoa vàng nghe tết đến Bâng khuâng nhớ mẹ khúc giao mùa |
NGÀY ĐÓ
Nguyễn Khánh Chân Ngày đó thương ai đợi nắng mơ Hoàng hôn hiu hắt bóng ơ hờ Liu riu con nước ròng hờ hững Líu ríu lục bình tím ngẫn ngơ Ngây ngất mây chiều dâng nỗi nhớ Tái tê sợi gió gợi bơ vơ Lang thang đếm bước trên hè phố Vạn nẻo đường tình một giấc mơ |
NÀNG XUÂN HUẾ
Nguyễn Khánh Chân Nhẹ bước xuân về dáng ngẩn ngơ Một trời non nước phủ sương mờ Sông hương văng vẳng câu hò lỡ Núi ngự âm vang khúc sáo chờ Thành Cổ ngàn năm lưu sử sách Cố Đô muôn thuở khắc hồn thơ Trời cao xanh ngắt nàng xuân Huế Đinh hợi thắm hồng xứ mộng mơ |
ThankYou
Cảm ơn Anh KhanhChan đã post những bài này. Đây là tài liệu rất tốt để chúng tôi được tham khảo thêm trong học tập. Chân thành cảm ơn anh đã chia sẽ.
|
Vài nhận định về cách đối câu trong thơ Đường Luật.
Có những ý kiến cho rằng 2 cặp câu 3,4 và 5,6 của thơ Đường Luật phải đối một cách tuyệt đối, nghĩa là từng chữ câu trên thuộc tự loại nào thì chữ cùng vị trí trong câu dưới cũng phải đúng tự loại đó. Nhiều tác giả chú trọng quá nhiều vào hình thức đối của thơ Đường nên gò từng chữ miễn sao cho đúng luật hiểu theo cái nhìn chật hẹp, nên viết những câu đối thật chặt chẽ về hình thức mà trống rỗng về nội dung cũng như gượng ép trong cách dùng chữ. Họ có thể cho những câu như sau là hay vì chỉnh trong vấn đề đối: Chàng trai trước cửa đứng lau xe Cô gái sau sân ngồi rửa bát Đối trong thơ Đường Luật là đối ý trước tiên rồi mới đến đối tự loại. Và đối từng cụm từ chứ không phải từng chữ. Ý tưởng nghèo nàn, chữ dùng thô thiển thì dù có đối chỉnh cách mấy cũng không có chút giá trị nào, loại Đường Luật nặng về hình thức này giống như 1 chiếc hộp gỗ thật vuông vức thật thẳng góc cạnh nhưng gỗ là gỗ tạp và chứa đựng trong lòng nó nội dung nghèo nàn. Sao bằng được một chiếc hộp gỗ góc cạnh có thể không thẳng hoàn toàn nhưng là gỗ quý và chứa đựng món hay vật lạ. Ngay cả trước đây hơn một thế kỷ các nhà Nho nổi tiếng như Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến sống trong thời đại từ chương, gò bó về luật thơ, đi thi chỉ cần sai một chút là hỏng mà cụ đậu đầu cả 3 kỳ thi Hương, Hội và Đình. Bậc Trạng Nguyên như thế mà còn không cố chấp về luật đối trong thơ ĐL thì chúng ta trong quan niệm phóng khoáng ngày nay lại cố bám vào từng chữ hay sao. Có khi còn bắt lỗi là trạng từ chỉ thời gian không đi với trạng từ chỉ không gian, 1 câu là câu hỏi thì câu kia cũng phải là câu hỏi. Sau đây là các thí dụ của bất chấp luật đối cứng ngắc của Yên Đổ Nguyễn Khuyến, ông bất chấp chứ không phải ông không biết luật. Thu Vịnh Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao, Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu. Nước biếc trông như tầng khói phủ Song thưa để mặc ánh trăng vào. Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái, Một tiếng trên không ngỗng nước nào ? Nhân hứng cũng vừa toan cất bút, Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào. Với những ý kiến chấp nê thì năm ngoái, không đối với nước nào ? "flower of yesteryear" không đối với "goose of which country"? Thu Điếu Ao thu lạnh lẽo nước trong veo, Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo. Sóng biếc theo làn hơi gợn tí, Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo. Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt, Ngõ trúc quanh co khách vắng teo, Tựa gối, buông cần lâu chẳng được. Cá đâu đớp động dưới chân bèo. Nếu hơi trong danh từ kép (làn hơi) thì khác với sẽ là trạng từ, còn nếu hơi là trạng từ để đối thì chữ làn đứng trơ trọi. Rõ ràng ở đây là đấu ý, đối cả câu chứ không phải từng chữ. Tự Thuật Tháng ngày thấm thoát tựa chim bay, Ông ngẫm mình ông, nghĩ cũng hay. Tóc bạc bao giờ không biết nhỉ ? Răng long ngày trước hãy còn đây. Câu thơ được chửa, thưa rằng được, Chén rượu say rồi, nói chửa say. Kẻ ở trên đời lo lắng cả, Nghĩ ra ông sợ cái ông này. Tương tự như thế ngay cả 2 cụm từ màu xanh ở trên cũng không cùng tự loại đừng nói gì từng chữ trong nó. Vịnh Tiến Sĩ Giấy Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò, Bỡn ông mà lại dứ thằng cu. Mày râu mặt đó chừng bao tuổi, Giấy má nhà bay đáng mấy xu ? Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ, Bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu. Hỏi ai muốn ước cho con cháu, Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu. Ví dụ này càng cho thấy cái "không đối" theo như những lập trường cố chấp, Bán và mua trong câu trên là động từ còn Bảng và bia là danh từ; ngay cả tiếng và danh là danh từ cũng không đối với vàng và đá là tĩnh từ. Nhưng đối là đối cả ý, cả câu chứ làm sao mà Nguyễn Khuyến không biết luật được. Cái luật mà người ta khăng khăng bám vào chỉ là cái cố chấp vô lối thôi. Dĩ nhiên là nếu mình muốn đối tuyệt đối thì cũng không sao, nhưng mang lập trường đó mà phê bình thơ người khác một cách hàm hồ thì thật là thiển cận biết bao. Ở đây không phải là người không làm nổi câu đối nên nguỵ biện, chỉ là thấy những người học được một số luật rồi bám vào đó coi như là kinh điển tuyệt đối đúng là biết một mà chẳng biết hai. Chính họ là những người hay sửa sai và chê bai người khác là làm thơ sai luật vì đối không chỉnh. Không phải chỉ mình Nguyễn Khuyến mới "thất luật", 2 câu sau đây của Tú Xương cũng sẽ không làm vừa lòng các vị bảo hoàng hơn vua: Chí cha chí chát khua giày dép, Ðen thủi đen thui cũng lụa là. Khua là động từ có đi với cũng là trạng từ không? Thưa được vì đối ý, đối câu mà hay thì từng chữ một không cần đúng. Ra đường đáng giá người trinh thục Trong bụng sao mà những gió trăng, Người và những trong con mắt của người cố chấp thì chắc chắn là không đối rồi. Và hãy đọc Nguyễn công Trứ Tự cao Trời đất cho ta một cái tài Giắt lưng dành để tháng ngày chơi Dở duyên với rượu khôn từng chén Trót nợ làm thơ phải thuộc bài Cờ sẵn bàn son xe ngựa đó Ðàn còn phiếm trúc tính tình đây Ai say ai tỉnh ai thua được Ta mặc ta mà ai mặc ai Nguyễn Công Trứ Cả hai cặp 3,4 và 5,6 đều không đối từng chữ . Nếu khăng khăng thì hoá Nguyễn công Trứ không biết luật sao ?, "từng chén" chắc chắn không đối với "thuộc bài" và "xe ngựa" không cùng tự loại với "tính tình" , đó là chưa kể "với" versus "làm" . Nhà Nho như Nguyễn công Trứ há lại phạm 3 lần lỗi trong bốn câu hay sao ? Hay là bài thơ nổi tiếng của vua Lê Thánh Tông Đề Miếu Bà Nghi ngút đầu ghềnh tỏa khói hương, Miếu ai như miếu vợ chàng Trương. Ngọn đèn dầu tắt đừng nghe trẻ, Làn nước chi cho lụy đến nàng. Chứng quả có đôi vầng nhật nguyệt, Giải oan chi mượn đến đàn tràng. Qua đây mới biết nguồn cơn ấy, Khá trách chàng Trương khéo phũ phàng... Chúng ta thấy rõ ràng là trong hai cặp đối nhau, không phải tất cả các chữ cùng vị trí đều cùng tự loại cả, (tắt / cho), (đừng / lụy) , (nghe / đến) , (đôi / mượn), (vầng / đến) ngay cả (nhật nguyệt / đàn tràng) hay (trẻ / nàng) đều không đối theo quan niệm cứng ngắt hẹp hòi. Nếu bắt lỗi thì 4 câu của vua Lê Thánh Tông trong bài thơ truyền tụng lại đã phạm 6 lỗi. Nhà vua là người uyên bác lại đứng đầu một thi đàn chẳng lẽ không biết luật. Những sự phóng khoáng không để bị quy luật hạn hẹp của sự đối gò bó mình được thấy trong rất nhiều nhà thơ cổ xưa và hiện đại. Những người hay phán xét thơ người khác qua lăng kính đó thì chỉ tìm xem đối từng chữ mà không thấy được những vần thơ có giá trị. Tóm lại đối là 1 khía cạnh hình thức của thơ ĐL, mà ý tưởng vần điệu và từ ngữ là những khía cạnh khác. Đáng giá một bài thơ ĐL không phải là trước tiên nhìn coi từng chữ có đúng tự loại hay không mà là âm điệu có êm đềm thánh thót hay trầm bỗng, ý tưởng đặc sắc và từ ngữ trong sáng hay độc đáo và nhất là cả bài thơ có để lại cho người đọc một ấn tượng một rung động nào không, chứ không lẽ Ban ngày chó sủa trên đầu phố Buổi tối mèo kêu dưới cuối phường ngày/tối chó/mèo sủa/kêu trên/dưới phố/phường lại là đối tuyệt hảo hay sao? Phạm Doanh -----------------------http://forum.datviet.com/forum/showthread.php?t=24469--------------------------------------------------------- |
Cám ơn bạn KC đã post bài viết của Pham Doanh Trường Tương Tư cách đây mấy năm. Từ khi anh rữa tay gác kiếm, có rất nhiều người dùng bài nầy để biện hộ cho các câu 3,4 và 5,6 đối không chỉnh của mình. Không biết bạn đưa ra với tính cách sưu tầm cho học trò đọc hay có ý muốn chúng ta cùng trao đổi ý kiến?
|
Trước tiên mình cảm ơn sự quan tâm của bạn , sau đến là xin có đôi lời với các bạn yêu thơ đường, thật ra thì tôi post bài trên là có ý cùng trao đổi , tìm hiểu thêm cùng các bạn về lãnh vực thơ đường. Qua các bằng chứng cụ thể trên ta có thể kết luận một cách đúng đắn về quy luật của thơ đường một cách rõ ràng hơn.
Thân mến |
Oh, tại lúc sau nầy có một số thi hữu muốn tân trang luật thơ Đường,thí dụ như gom tất cả những cấm kỵ vào những câu 3,4 và 5,6 mà thôi hay dựa trên 1 vài bài "ngông" của tiền nhân hay một vài bản luật đăng trên NET của những người chưa hề làm qua 1 bài thơ Đường Luật nào cả rồi cho đó là luật của thơ ĐL nên Glc mới đặt câu hỏi thôi. Như bạn nói như vậy thì Glc xin rữa tai lắng nghe.
|
Mừng Xuân mới
Nhìn đàn én lượn báo xuân sang Đinh hợi năm nay ắt rộn ràng Đón tết quê nhà- qua bỉ cực Chào xuân đất khách – hẹn vinh quang Mừng chàng sỉ tử công danh toại Chúc bác nông phu ruộng lúa vàng Vạn mảnh đời xa vui hạnh ngộ Nồng say men rượu mắt hân hoan |
NÀNG XUÂN
Nắng ấm hồi sinh vạn sắc hoa Nàng Xuân yểu điệu viếng muôn nhà Chim chuyền ngõ trúc vang lời hát Én liệng vườn mai rộn tiếng ca Mặc khách đề thơ bên giậu cúc Tao nhân dạo nhạc cạnh sân trà Tưng bừng cảnh vật say hương Tết Trút bỏ ưu phiền chuyện đã qua Thùy Linh 25 Dec 06 Thân họa Đón Xuân Mai vàng khoe sắc Cúc khoe hoa Đón Chúa Xuân lai phúc mọi nhà Giòn giã thôn trên rền tiếng pháo Rộn ràng xóm dưới vọng lời ca Giò lan trước cửa đâm chồi lộc Chậu thọ ngoài hiên ngập xác trà Khách khứa râm ran lời chúc tụng Bạn bè ôn lại tháng năm qua |
Nắng xuân
N hìn đàn én lượn báo xuân sang Ắ t có nghe lòng chút xốn xang N ắng dọi nghiêng nghiêng chùm tắc trĩu G ió lay nhè nhẹ đoá mai vàng X ôn xao cánh bướm vờn lơi lả U uẩn hồn hoa chút ngỡ ngàng  u Á nghìn trùng sao cách trở N gậm ngùi ai nhớ lúc xuân sang |
HƯ KHÚC
Chân trời xa tít chuyển mưa giông Tia nắng xuyên mây gợn gió nồng Đỉnh núi sương mù che bát ngát Chân đèo cỏ rối phủ mênh mông Chiều rơi dáng hạ - đời chinh phụ Sầu khỏa hồn thu - phận má hồng Kẻ ở biên cương người phố quận Nửa đời hương phấn mỏi mòn trông |
Hồn thu
Rừng xưa thay áo lá thu vàng Ta thấy em về giữa thế gian Lệ đẫm bờ môi tình mấy nẻo Sầu đong đáy mắt phận đôi đàng Người nơi biên ải mờ nhân ảnh Ai chốn loan phòng điểm sắc nhan Tựa bóng chiều rơi đầy nỗi nhớ Hồn nương theo gió mộng bên nàng nguyenkhanhchan |
XUÂN HỌP MẶT
Anh hẹn mồng ba sẽ đến nhà Mà nay sao bỗng lại đi xa Cành mai ủ rũ không buồn nở Chậu cúc u buồn chẳng có hoa Nỗi nhớ đong đầy hoen ngấn lệ Niềm thương uống cạn giọt sương sa Đầu năm họp mặt mừng năm mới Riêng một góc trời ta với ta |
NHỚ XUÂN XƯA
Đón xuân này lại nhớ xuân xưa Chốn cũ người đâu cảnh thiếu thừa Ngắm cội mai già bên suối vắng Nâng cành hoa dại góc rừng thưa Trời xanh lơ lửng vần mây lướt Núi đỏ đong đưa ngọn gió đùa Nhặt cánh hoa vàng nghe tết đến Bâng khuâng nhớ mẹ khúc giao mùa |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:25 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.