![]() |
Lạnh Lòng
Yêu chân thật đời cho là khờ dại Mà chung tình lại mang tiếng cuồng si Yêu là gì? người hãy định nghĩa đi Mà nó đắng và đau trông đến lạ. Cũng như ta lỡ một lần vấp ngã Mười năm trời vật vã với đau thương Có nhiều đêm ta thức trắng canh trường Lòng thổn thức sầu vương nhiều khôn tả. Ôm trái đắng điêu tàn trong nghiệt ngã Ngồi lặng nhìn trăng ngã cuối trời tây Sương rơi nhiều ướt đẫm cả bời vai Sương dẫu lạnh vẫn thua lòng ta lạnh. Lại đêm nữa một mình ta hiu quạnh Cô đơn buồn lòng chạnh nỗi sầu riêng Xót xa hờn cho hai chữ tình duyên Lòng xiêu định về một miền xa thẳm Ta trót dại nên ăn nhầm trái cấm Mặn đắng lòng nhưng vẫn cố cười tươi Khóc làm gì? nào ích lợi người ơi! Đành chấp nhận,gượng cười mà bước tiếp Đời là thế,trong muôn trùng vạn kiếp Mỗi chữ tình một nhịp đập riêng mang Khi đã yêu là chấp nhận lỡ làng Dù biết vậy,vẫn ngỡ ngàng hụt hẳn. Giờ đã hết,thôi ta đành chấp nhận Lặng lẽ buồn,ôm giọt đắng riêng ta Ở ngoài kia,trời lại đổ mưa sa Mưa tuy lạnh...vẫn thua lòng ta lạnh...!! LPT |
Lắt Lây Tình Buồn
Bao năm rời xứ xa quê Hôm nay rỗi việc tôi về để thăm Trải qua bao cuộc thăng trầm Quê nghèo vẫn vậy,như năm tháng nào Kia cánh đồng,đó hàng cau Bờ tre,lũy trúc...hanh hao nắng chiều Xa đưa thoang thoảng cánh diều Gợi lên kỷ niệm bao chiều đã qua Khói mờ lam tỏa gần xa Làm lòng ta nhớ thiết tha những ngày Nhớ ánh mắt,nhớ bờ vai Nhớ luôn dáng nhỏ hao gầy của ai Nhớ ngày tay nắm bàn tay Yêu thương chạm ngõ ngất ngây tình nồng Nhưng đời lắm bão nhiều giông Nàng quên lời hẹn theo chồng sang ngang Mặc tôi ôm lấy phủ phàng Mặc tôi đau khổ hai hàng lệ rơi Nhưng tôi chẳng trách chi người Tại tôi phận bạc,trách đời nhiêu khê Mời năm viễn xứ xa quê Hôm nay dạo bước con đê đầu làng Đi ngang qua cổng nhà nàng Nhìn quanh tôi mới ngỡ ngàng người đây. Nhìn người vui vẻ sum vầy Bên đàn con dại tràn đầy yêu thương Lòng tôi như được tỏ tường Tôi cười,nhưng mắt lại vương tơ sầu. Lòng thầm tự hỏi gì đâu? Nửa vui,nửa lại hư hao hương thừa Vui vì gặp lại người xưa Buồn vì một nỗi lòng chưa nguôi sầu Sông xưa nay đã bắt cầu Đò xưa giờ đã tròn câu ân tình Riêng tôi vẫn mãi một mình Ôm bao niềm nhớ lặng thinh tháng ngày. Hôm nay tôi trở về đây Nhìn khung cảnh cũ lòng lây lắt hờn Trời đà ngã bóng hoàng hôn Thôi tôi tìm chốn lắp chôn tình buồn. Tình đời tựa giọt mưa tuôn Mưa bao nhiêu giọt là buồn bấy nhiêu...!! LPT |
Còn Đâu
Hạ lại đến,như mùa hạ trước Tôi vẫn hoài đếm bước cô đơn Cuộc đời chẳng có gì hơn Lênh đênh trôi nổi như đờn lạc cung Nhìn phượng đỏ tươi hồng trong nắng Nghe tâm tư trĩu nặng bao điều Còn đâu...đâu nữa những chiều Còn đâu một thuở tình yêu mặn nồng Vẫn nẻo ấy,trời trong nắng hạ Vẫn nơi này những ngã đường xưa Nhưng còn đâu những chiều mưa? Còn đâu những lúc tôi đưa em về? Cành phượng vĩ,hè về rộ nở Như bao lần như thuở xa xôi Chiều nay mây trắng vẫn trôi Nhưng đâu còn nữa em tôi một thời Con đường đó,góc trời vẫn đó Nhưng đâu rồi những gió cùng mây Chợt nghe nỗi nhớ dâng đầy Một thời áo trắng còn hay không người? Tôi đứng lặng,nhìn đời đang khóc Nghe trong lòng tan tốc đau thương Sầu thay cái cõi vô thường Vì yêu bởi nhớ đoạn trường đa mang. LPT |
Mưa Sầu Thổn Thức
Lại đêm nữa,mình tôi thao thức Ngồi lặng nhìn hun hút trời xa Lệ lòng bỗng chợt tuôn sa Nghe đau nhứt nhối như là kim châm Ngoài hiên vắng,âm thầm mưa đổ Như giọt sầu đâm trổ tim tôi Bao nhiêu cay đắng ngậm ngùi Còn đây ăm ắp biết vùi chôn đâu Ngoài kia đó,giọt sầu vẫn chảy Như tiếng lòng khắc khoải trào tuôn Mềm môi men đắng thêm buồn Làm sao xóa được ngọn nguồn đau thương? Thôi đành vậy,đoạn trường tôi nhận Và dặn lòng cố gắng phải quên Còn đây nỗi nhớ không tên Tôi gom góp lại viết lên trang đời Để mỗi lúc,khi trời ngã bóng Tôi không còn ảo vọng mông lung Bao nhiêu giông tố mịt mùng Nguyện đem chôn hết ngoài trùng khơi xa Giờ còn lại,mình ta ngồi đó Ngắm mưa buồn trong gió xa đưa Hỏi lòng đã hết đau chưa? Mà sao ngấn lệ thôi đưa mãi còn? Lại đêm nữa,không tròn giấc điệp Ngồi thẩn thờ đếm nhịp thời gian Còn đâu...đâu giấc mộng vàng Giờ còn chăng chỉ bẽ bàng ai ơi! LPT |
![]() Giả Biệt Tình Yêu Chiều phố thị,ngồi trên gác trọ Suy tư buồn lệ nhỏ sầu riêng Lòng còn nặng một chữ duyên Nên tâm tư mãi ưu phiền chẳng thôi Ngoài kia đó,từng đôi từng cặp Đang tươi cười tấp nập chung vui Nơi này chỉ có mình tôi Ngồi ôm dĩ vãng ngậm ngùi nhớ thương Ôi! ngán ngẫm,tình trường muôn nỗi Và cuộc đời lắm đổi nhiều thay Lời yêu tựa gió cùng mây Thoảng qua một cái đà bay mất rồi Lại chiều nữa,mình tôi ngồi đó Dạ thẩn thờ lặng ngó trời xa Nắng chiều đẫm giọt sầu pha Nghe như kỷ niệm vỡ òa trong tim Còn đâu nữa,mà tìm mà kiếm Dĩ vàng nào tắt lịm từ lâu Men tình càng uống càng đau Càng nghe nỗi nhớ dâng trào ngất ngây Thôi thế nhé,từ đây giả biệt Tôi lui về sống kiếp cô miên Tình đời nó lắm đảo điên Từ nay xin kiếu,đừng phiền đến ta. LPT |
![]() Cũng Đành Dẫu chốn ấy người đi không ngoảnh lại Mà nơi này tôi vẫn mãi chờ mong Em xa rồi,có nhớ một mùa đông Những kỷ niệm một thời ta chung lối Những lần hẹn hò nhìn nhau không nói Lời chưa trao mà như hiểu thật nhiều Theo thời gian tình càng đượm hương yêu Anh cứ ngỡ tình ta luôn đẹp mãi Anh không biết,hay do anh khờ dại Em theo chồng bỏ lại một trời yêu Bỏ mặc anh với cay đắng thật nhiều Quên tất cả những điều em đã nói Này em hỡi! sao em đành lừa dối? Để kẻ si tình đau khổ khôn nguôi Để cho anh ôm lấy lắm ngậm ngùi Từng đêm trắng trầm tư không ngủ được Cho anh hỏi,trên nẻo đường em bước Có khi nào em chợt nhớ người xưa? Có khi nào trong giấc mộng xa đưa Em chợt thấy ảnh hình anh trong ấy? Còn riêng anh bao năm rồi vẫn vậy Thổn thức hoài một nỗi nhớ không tên Đã nhiều lần anh tự nhủ cố quên Nhưng chẳng thể,anh làm không có được Thôi đành vậy,thả sầu trôi sóng nước Mà gượng cười tiếp bước nẻo tương lai Còn chuyện yêu anh bỏ nó ngoài tai Cho số phận định phần câu duyên nợ. LPT |
![]() Nghiệt Ngã Có lắm lúc.......... Muốn buông bỏ cho đời thôi mỏi mệt Cho không còn những đau khổ thê lương Để từng đêm khỏi thức trắng canh trường Tâm thổn thức trầm tư bao giọt đắng Có lắm lúc chỉ muốn ngồi im lặng Dõi mắt nhìn một khoảng vắng mênh mông Mà sao nghe cay đắng ở trong lòng Bao khắc khoải cứ trào dâng khóe mắt Có lắm lúc,muốn xiết lòng thật chặt Để lắng nghe hơi thở đọng bờ môi Nghe con tim từng nhịp đập liên hồi Để nỗi nhớ,nỗi đau...dần dịu lắng Nhưng chẳng thể,cố buông càng thêm nặng Bởi dòng đời nghiệt ngã mãi còn vương Và biết bao những cay đắng đoạn trường Cứ oằn quại trên đôi vai nhỏ thó Ôi! ngán ngẫm,cái dòng đời khốn khó Hết gạo tiền,lại manh áo,tấm chăn... Bao nhọc nhằn cứ quấn lấy tấm thân Không còn nữa,một khoảng trời bình dị Biết tìm đâu giữa phồn hoa đô thị? Cảnh yên bình chẳng có chút đua tranh Biết tìm đâu giữa cuộc sống đô thành? Một khoảng lặng dù mong manh nhỏ bé. Có những lúc ta một mình lặng lẽ Cố kiếm tìm một hơi ấm bình yên Để mong sao xóa hết những ưu phiền Mà tâm khảm cứ hoài luôn thổn thức Ôi! chán ngán,cái cõi đời hư thực Càng cố quên thì lại nhớ thật nhiều Biết làm gì để thoát những cô liêu Ta chết nghẽn giữa dòng đời nghiệt ngã. LPT Hôm nay tôi gặp nhiều chuyện buồn,cho nên tâm trạng cũng rối bời,bởi thế cũng viết lảm nhảm.Nếu ai lỡ đọc qua có bị ảnh hưởng tâm trạng,thì niệm tình bỏ qua cho nhé. Xin cảm ơn tất cả !! |
![]() Dáng Thu Hao Gầy Thu lại đến như bao mùa thu trước Lá vẫn tàn rồi lặng lẽ lá rơi Chiều vẫn về bên nỗi nhớ chơi vơi Mà bóng dáng người xưa nào có thấy Đã lâu rồi dường như đời vẫn vậy Có tương phùng ắt sẻ có biệt ly Người đến rồi người cũng lại ra đi Tình cũng thế không gì thay đổi được Lại chiều nữa mình tôi buồn lặng bước Ngắm lá vàng mà nhớ những thu xưa Em xa rồi có nhớ những chiều mưa Ta chung bước cùng nhau qua lối nhỏ Cũng là thu như bao mùa thu đó Nhưng thu này đã khác những thu qua Vì giờ đây còn lại chỉ mình ta Cô đơn bước lòng ôm đầy nhung nhớ Này em hỡi! sao mà em lại nỡ Lấy đi rồi một nửa của mù thu Để chiều nay trong sương khói mịt mù Thu vẫn đó mà hao gầy thể xác Cũng như thể,em lấy rồi tôi mất Nửa linh hồn nửa mảnh trái tim tôi Để còn đây một nửa quá ngậm ngùi Nghe cay đắng chất chồng lên cay đắng Thêm chiều nữa trời thu buồn nhạt nắng Vẫn lá vàng rụng khắp nẻo đường xưa Vẫn đâu đây thoảng lại chút hương thừa Nhưng lặng lẽ chỉ mình tôi đếm bước. LPT |
NHỮNG LÚC BUỒN
Những lúc buồn tôi thường hay lặng lẽ Ngồi một mình như một kẻ cô đơn Và bạn tôi chỉ có mỗi cây đờn Tôi khẩy nhẹ cho nỗi buồn bay hết Những lúc buồn tôi thường hay thơ thẩn Ngồi lặng nhìn thăm thẳm cuối trời xa Tôi nghĩ đến mẹ,tôi nghĩ đến cha Và cứ thế nỗi buồn như trôi hết Những lúc buồn tôi thường hay phiêu lãng Bước lang thang ở những trốn không người Thả hồn mình bay nhẹ khắp muôn nơi Tôi cảm thấy nỗi buồn như vơi bớt Những lúc buồn tôi thường hay lên nét Ngồi âm thầm suy nghĩ viết bài thơ Bao suy tư,bao phiền não trong đời Bỗng phút chốc hóa thơ mà quên lãng Những lúc buồn tôi thường hay lảm nhảm Tự nhủ lòng,phải cố gắng vương lên Dù cuộc đời còn lắm những bấp bênh Nhưng hết lòng thì có đâu là khó Những lúc buồn tôi thường như thế đó Nghĩ về em đang hạnh phúc bên người Bỗng môi tôi nở nhẹ một nụ cười Và cứ thế nỗi buồn bay đâu mất Những lúc buồn tôi thường nghĩ nhiều lắm Những sanh si yêu hận ở trong đời Và cũng nhờ vào chính những vần thơ Nó đã góp phần giúp tôi quên tất cả. LPT |
TÌNH THƠ DANG DỠ
Tôi muốn viết,và muốn gởi đến em Những vần thơ những câu từ tuyệt mĩ Gởi trọn luôn,những gì tôi thầm nghĩ Những lời thương câu nhớ ở trong lòng Gởi cho em những ngày tháng chờ mong Những nối tiếc âm thầm chưa dám ngỏ Những yêu thương bao lần tôi muốn tỏ Nhưng ngại ngùng,nên mãi chẳng thành câu Tôi muốn viết,và muốn gởi từ lâu Những tâm tư,ân tình sâu lắng đọng Em biết không,nhiều đêm tôi nằm mộng Được cùng em vui vẻ bước chung đường Hai chúng ta,cùng kết chặt yêu thương Cùng sướng khổ vui buồn trong hạnh phúc Cùng nắm tay vượt qua bao phiền phức Ôi tuyệt vời...và đẹp biết bao nhiêu! Tôi muốn viết,và muốn viết thật nhiều Nhưng chẳng hiểu,sao cứ hoài dang dỡ Chẳng lẽ nào,bởi đời tôi trắc trở Nên chữ "tình" tôi viết mãi không ra Làm thế nào,để lòng dạ người ta Hiểu được hết những gì tôi chưa nói Tình yêu tôi,chân thành không lừa dối Nhưng bởi đời,mãi trôi nổi lênh đênh Làm thế nào để mãi nhớ đừng quên Để viết tiếp,những vần thơ còn thiếu Ôi tình yêu...quá ư...là khó hiểu Bài thơ tình,viết mãi chẳng thành thơ!! LPT:30/03/2011 |
ĐIỀU ƯỚC MONG MANH
Tôi ước gì cuộc sống chẳng tình yêu Thì thân tôi đâu phải nhiều đau khổ Đêm từng đêm tôi chẳng cần than thở Khóc thương hoài, hai chữ nợ và duyên Tôi ước gì cuộc sống mãi bình yên Để tôi mãi... êm đềm không lo nghĩ Để cho tôi bình tâm và vững trí Bước vào đời chẳng gì phải phiền lo Tôi ước gì cuộc sống chỉ là mơ Là giấc mộng, ơ hờ đêm chợt thức Cho tình yêu vẹn nguyên không vết nứt Cho canh tàn, chẳng người thức thở than Tôi ước gì tôi chẳng gặp được nàng Thì đâu thể, bây giờ ôm cay đắng Thì đâu có những chiều buồn nhạt nắng Tôi lặng nhìn thăm thẳm cuối trời xa Tôi ước gì tôi là cỏ là hoa Là sỏi đá... lạnh lùng và vô cảm Thì tim tôi đâu âu sầu thê thảm Bởi tình trường, ảm đạm tựa phù du Tôi ước gì sau đêm tối mịt mù Trời sẽ sáng và bình minh rực rỡ Cho ngàn hoa cùng thi nhau đua nở Cho cuộc đời muôn thuở chẳng niềm đau Tôi ước nhiều... mà có được gì đâu Tôi chết lặng giữa màn đêm hiu quạnh Càng về khuya, gió càng thêm thổi lạnh Tôi lịm dần, trong ảo mộng mong manh. LPT:đêm 29/03/2011 |
HOÀI NIỆM MỐI TÌNH ĐAU
Tôi vẫn nhớ mối tình đầu tiên ấy Rất ngọt ngào mà cũng rất đắng cay Tình vụt đến,rồi cũng vụt đi ngay Rất vội vàng khiến tôi đầy bỡ ngỡ. Tôi vẫn nhớ mối tình đầu tiên ấy Quá thơ ngây và cũng lắm ngậm ngùi Em vô tình chợt đến với đời tôi Rồi cũng thế,vô tình em quay bước. Tôi vẫn nhớ mối tình đầu tiên ấy Tôi chân thành,yêu một cách sáng trong Thế mà em nở vội đổi thay lòng Bỏ tôi lại với mãnh tình vụn vỡ. Tôi vẫn nhớ mối tình đầu tiên ấy Thật nhẹ nhàng đẹp tựa một giấc mơ Nhưng cuộc đời,ai đoán trước chữ ngời Em quay bước không một lời từ giả Tôi vẫn nhớ mối tình đầu tiên ấy Quá nhẹ nhàng,nên phút chốc bay xa Tôi hiểu rồi,tình tôi tựa sân ga Chỉ là nơi...con tàu em tạm nghĩ...!! LPT:26/03/2011 |
CHẲNG THỂ NÀO XÓA ĐƯỢC ĐÂU EM
Đừng giận dỗi mà em tìm cách xóa Xóa được không,còn đó những ân tình Xóa được không,kỷ niệm của chúng mình Những hồi ức,ngày hai ta hò hẹn Anh đau lắm,khi tình không trọn vẹn Và rất buồn khi phải sống xa nhau Trời an bày anh biết phải làm sao Đành chấp nhận mỗi người đi mỗi ngã Nếu không giữ,thì xin em hãy trả Trả lại anh những tiếng nhạc lời thơ Trả lại anh,những ngày tháng mộng mơ Và luôn cả,những lời thương tiếng nhớ Chớ em nhé,đừng nên tìm cách xóa Đau lòng anh,em cũng sướng vui gì Đã hết rồi thôi đừng khóc mà chi Hãy quên hết,và vui lên em nhé Còn riêng anh,trọn đời này có lẽ Chẳng thể nào anh có thể quen em Những vần thơ em trả lại anh đem... Cất giữ nó vào trong ngăn kỷ niệm Anh lấy nó...làm hành trang bước tiếp Để khi buồn khi nhớ lấy ra xem Để anh nghe,đâu đó vẫn còn em Đang vui vẻ và mỉm cười hạnh phúc Ngoài khung cửa,trời đang mưa lất phất Những giọt buồn như quyện lấy hồn anh Đã hết rồi,thôi hãy cố quên nhanh Hãy vui vẻ và đừng buồn em nhé Nơi xứ lạ một mình anh quạnh quẽ Luôn âm thầm,luôn nguyện ước cho em Ngày mai này,cuộc sống mãi ấm êm Không tiếng khóc và trọn đời hạnh phúc ....thôi hãy vui lên em nhé...........!! LPT |
![]() NẾU CÓ THỂ "Nếu có thể em hãy như biển cả Thăm thẳm,mênh mông,da diết,mặn mòi" Nếu có thể em hãy như mùa hạ Ấm áp,nồng nàn,tha thiết dịu êm Nếu có thể,em hãy chính là em Một cô gái,ngây thơ dịu dàng sâu lắng Nếu có thể em hãy như là nắng Êm đềm,nhè nhẹ...tỏa sáng muôn nơi Nếu có thể,em hãy như mưa rơi Tưới mát chồi xanh đang dần héo rũ Nếu có thể,em hãy như giấc ngủ Để đêm về anh ấp ủ trong mơ Nếu có thể em hãy như là gió Phiêu lãng muôn nơi,thổi mát cho đời Nếu có thể,thì...anh xin em đó Chớ vô tình,lạnh nhạt để lòng đau Nói đi em...dù chỉ là một câu Sao chẳng nói,mà nhìn anh bối rối. LPT ![]() |
![]() TÌM ĐÂU Tôi cứ mãi,âm thầm theo ngày tháng Ngóng trông hoài,mà vẫn cứ bạt tin Người hởi người,sao quá đỗi vô tình Vội quên hết,những ân tình ngày ấy Tôi cố kiếm,cố tìm nhưng chẳng thấy Dáng em đâu...trong ảo ảnh xa vời Tôi lặng thầm trong nỗi nhớ chơ vơi Rồi nguyện ước,ước mình không ngăn cách Nhưng chẳng thể,bởi cuộc đời chia tách Hai phương trời,hai kẻ ở hai nơi Biết tìm đâu trong hối hả dòng đời Khi bóng em xa mờ như mây khói Tôi vẫn biết,đường đời là muôn lối Mà bước chân chỉ một ngã đi về Biết tìm đâu trong cuộc sống bộn bề Những khoảnh khắc,êm đềm như giấc mộng. LPT |
ANH CHẲNG BIẾT
Anh chẳng biết,đường đời bao lối ngã Tầng trời cao xanh thắm đến bao ngàn Nơi rừng thẳm có bao nhiêu chiếc lá Và đại dương,sóng vỗ bấy nhiêu lần? Anh chẳng biết,trong cõi đời hư thực Sẽ về đâu,khi sương gió mịt mù Khói cát bụi...giăng mờ trong tiềm thức Và cõi lòng chất chứa những ưu tư Anh chẳng biết,em từ đâu lại đến Để đong đầy,bao nỗi nhớ trong anh Rồi vội vã,như tàu chiều rời bến Để lại anh bao ước mộng không thành Anh chẳng biết,em nghĩ gì trong dạ Mà hững hờ lạnh nhạt để lòng đau Khi đêm xuống anh một mình cô lẽ Nhớ về em mà tất dạ nghẹn ngào Anh chẳng biết,rượu vì sao đắng thế Mà khi buồn,anh nhờ nó tìm quên Nhưng càng uống,anh lại càng thêm nhớ Chẳng thể nào,anh có thể quên em Anh chẳng biết,thật tình anh chẳng biết Cõi trần ai...ai sướng khổ hơn ai Anh chỉ thấy,trong lòng đầy hối tiếc Khi cuộc tình vừa thắm đã vụt bay Anh chẳng biết,từ đâu em lại đến Gieo vào anh bao nỗi nhớ niềm thương Rồi vụt mất,tựa vầng mây tan biến Đến và đi...như thể chốn vô thường...!! LPT |
CHÚC EM BÊN NGƯỜI
Đời là thế,em ơi đời là thế Nào có ai đoán trước được điều gì Mới nồng nàn đắm đuối những cuồng si Đã vội vã,hai người hai hướng rẽ Đừng buồn nhé,em ơi đừng buồn nhé Bởi tại ta duyên lẫn phận chẳng tròn Nên âu sầu héo úa mối tình son Đành giã biệt,mỗi người đi mỗi ngã Ngày mai này em về nơi xứ lạ Sống bên người chắc hẳn sẽ vui hơn Còn riêng anh,anh chẳng trách chẳng hờn Vì anh hiểu đó chính là định mệnh Tình đã hết,nên thuyền xưa rời bến Tìm vui bên bến mới chốn an lành Đã thế rồi xin hãy cố quên anh Hãy vui vẻ và đừng buồn em nhé Nơi nào đó anh một mình cô lẽ Sẽ nguyện cầu mong hạnh phúc cho em Anh chúc em cuộc sống mãi êm đềm Như giấc mộng,đêm về anh thường thấy! LPT |
AI HIỂU CHO LÒNG
Em thắc mắc,vì sao anh luôn mãi Cứ hững hờ lạnh nhạt với tình em Những nồng nàn dịu ngọt lẫn ấm êm Anh quay mặt,lạnh lùng như sỏi đá Anh xin lỗi! đời anh nhiều vất vã Lại ai hoài lặn ngụp bể nhớ mong Anh còn mang một số kiếp long đong Nên đâu dám,tình em anh hoài tưởng Yêu nhiều lắm,nhưng không thể nói được Tim anh đau,như dao cắt em à! Tình lặng câm,lời chẳng thể nói ra Chắc có lẽ,chan hòa không vụn vỡ!? Thôi em nhé,kiếp này không duyên nợ Nên ta đành,hẹn lại ở kiếp sau Luống xin em hãy cố nén niềm đau Mà ngẩng,mặt tươi cười vui bước tiếp Còn riêng anh,cuộc đời như con rệp Phần số anh tạo hóa đã định rồi Bởi phong trần nên số kiếp nỗi trôi Vì nghịch cảnh nên tình duyên lận đận Anh không oán,không hờn cũng chẳng giận Chỉ cần em,luôn vui vẻ tươi cười Dù mai đây trên vạn nẻo đường đời Anh vẫn mãi cầu mong em hạnh phúc. Xin hãy hiểu cho lòng anh em nhé...!! LPT |
MÙA HẠ CUỐI
Em có nhớ không em mùa hạ cuối Thuở chung trường hai đứa bước cùng nhau Em thơ ngây tôi cũng có khác nào Thường nhặt lá vàng rơi ép vào trang lưu bút Tình học trò cũng đầy vơi cảm xúc Trái cấm đầu đời nếm ngọt tận bờ môi Ta đắm mình vun đắp mộng xa xôi Rồi vẽ viết lên thiên đường đầy hoa mộng Em có biết đâu tình yêu và lẽ sống Khác nhau nhiều không giống những giấc mơ Và cuộc đời không giống những vần thơ Nào trải đầy những hoa thơm cỏ nội Theo tiếng gọi non sông anh lên đường đi bộ đội Em ở lại quê nhà lo xây dựng quê hương Trải qua biết bao nhiêu cuộc hí trường Đời cũng cuốn theo dòng xoay chiếc lá Tình yêu nào cũng tan vào cuối hạ Như lứa tuổi học trò mãi mãi đã lìa xa Chiều nay lối cũ một mình tôi bước qua Mà lòng thấy xót xa nhiều đến lạ Cánh phượng hồng chiều nay rơi lã chã Góc sân trường ai để lại dấu chân quen Cành bằng lăng hoa tím vẫn cài then Như chung thủy kết son tình vẹn vẻ Tôi cuối nhặt cành hoa rơi lặng lẽ Ép vào trang nhật ký của đời tôi Để tìm quên để tưởng nhớ một thời Mùa hạ cuối khắc sâu nhiều kỷ niệm. LPT |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:16 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.