Vina Forums

Vina Forums (http://forums.vinagames.org/index.php)
-   Quà tặng cuộc sống (http://forums.vinagames.org/forumdisplay.php?f=193)
-   -   PhỐ ĐạI GiA...! (http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=20526)

TT_LưuLyTím_TT 09-26-2011 05:30 PM

Trích:

- Thương yêu và thông cảm. Ðem hết tấm lòng mình ra mà đãi người, rồi sẽ được đáp lại bằng tấm lòng. Nhờ em biết thương yêu ba mẹ anh như ba mẹ ruột, thì ông bà mới thương yêu em như con ruột. Em có thêm một ông bố, một bà mẹ, một cô em, có thêm nhiều tình thương. Từ đó, vợ chồng mình hòa thuận hơn, thương yêu nhau hơn, và lâu bền hơn, hạnh phúc hơn.
Khôn hay dại là ở điểm này hén sis.

ML'Amour 09-27-2011 08:28 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 154767)
Khôn hay dại là ở điểm này hén sis.


Hmm...Yup....
Thật sự lấy lòng gia đình chồng thì ...dể ợt thôi...:cuoino:
Đừng ích kỷ...so đo thì ko ai...muốn làm khó mình cả...
Những người đàn ông thương Mẹ là những người chồng sẽ thương Vợ...
Sis cũng ko hiểu sao có nhiều con dâu cứ khó chịu...
khi chồng mình thương Mẹ...
Một sự lầm lẩn...backfire trầm trọng...
Actually it was a great sign if he does ...!!!
Dĩ nhiên mình là đời con...theo lý thì sẽ...sống lâu hơn đời Mẹ ...!!
Sao lại phí thời giờ ganh tỵ với người sinh ra người chồng
cho mình ấp ủ yêu thương nhỉ ?
Nếu mình và gia đình chồng bất hòa thì hậu quả đau buồn
trước nhất là hạnh phúc của chính mình...Then why...then ?? :ngamnghi:

Sis rất ngưỡng mộ và tôn trọng những người đàn ông
có hiếu và biết thương yêu Cha Mẹ...
có lẽ đó là điểm chính khi...chọn chồng...
Một người có lớp lang...trên dưới thường là người có nhân cách
và biết ứng xử trong mọi trường hợp...with good manner...

Nói túm lại...
mí nàng càng thương quý (natural or by force :D:) gia đình chồng...
nhất là Mẹ chồng...chị em gái bên chồng ...thì là a-lê-hấp...
The ball is....always on your court...!!!!!

Sẽ take...gánh nặng ngàn cân trên vai chồng xuống....
Nhẹ nhàng thanh thản phơi phới thì... tha hồ muh được chàng iêu.....
Win win situation hén...:cuoivuivui:


ML'Amour 09-28-2011 05:02 AM

ML'Amour collectibles
 



The cutest Proposal !


Trang and Nam Proposal Flash Mob
at UCLA 9-24-11


http://www.youtube.com/watch?v=c0dGR...e_gdata_player






Hihi...Missed my campus...:D:

ML'Amour 09-28-2011 09:46 AM

Hạnh phúc...
 






"Hạnh phúc như ngọc trong đá
không đến với ai...chỉ hời hợt đi qua
Hạnh phúc như mật trong hoa,
không đến với ai...không thật lòng tìm kiếm
Hạnh phúc nơi đây hôm nay tôi thấy
Là ngọc trong đá... là mật trong hoa
Mà bạn tôi đã tìm ra
Bằng trái tim... bằng cuộc đời dâng tặng… "


MST@
:hoa:

ML'Amour 09-28-2011 06:54 PM

ML'Amour Treasures
 





LÒNG TỪ VÀ NHÂN CÁCH



Càng quan tâm đến hạnh phúc của người khác, chính mình càng cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn bởi vì nuôi dưỡng lòng nhiệt tâm, thân thiện đối với người khác, tâm hồn chúng ta tự nhiên trở nên thanh thản. Thực hành tâm Bi như vậy, chúng ta sẽ chuyển hóa bất cứ nỗi sợ hãi hay bất an nào có thể xảy ra trong đời sống và chúng ta sẽ đạt được một sức mạnh tâm linh có thể đương đầu với bất kỳ chướng ngại nào. Ðó là nguyên nhân tối thượng để thành công trong cuộc sống.


Mục đích cuộc sống


Có một vấn đề hằn sâu trong kinh nghiệm sống của chúng ta, cho dù chúng ta nghĩ về nó một cách có ý thức hay không, đó là "Mục đích cuộc sống là gì?". Tôi (Ðức Dalai Lama) đã kinh qua đời sống chính mình và muốn chia xẻ những tư tưởng của tôi đến với các bạn đang tìm hiểu mục đích cuộc sống, với hy vọng rằng đây là sự hướng dẫn có lợi ích thiết thực.

Tôi cho rằng, mục đích cuộc sống là để cảm nhận hạnh phúc. Ngay khi mới sinh ra, mọi người ai cũng muốn hạnh phúc và không muốn khổ đau. Ðiều này không phải do hoàn cảnh xã hội, giáo dục hay ý thức hệ ảnh hưởng, mà từ trong cốt tủy của loài, người chúng ta chỉ khát khao với những gì vừa ý. Tôi không Biết vũ trụ bao la với vô số dãi ngân hà, vô số hành tinh và vô số vì sao có ý nghĩa sâu xa nào không, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tối thiểu con người sống trên trái đất này đều phải đối mặt với thử thách trong việc kiến tạo được hạnh phúc cho chính mình. Vì thế, khám phá ra nguyên lý mang lại hạnh phúc tối thượng, thật vô cùng quan trọng!


Phương pháp gặt hái hạnh phúc


Ðầu tiên, chúng ta có thể phân hạnh phúc và khổ đau thành hai phạm trù chính: tinh thần và thể chất. Trong hai phạm trù trên, tinh thần (tâm) chiếm phần ảnh hưởng lớn nhất đến hầu hết đời sống của chúng ta. Ðiều kiện thể chất chỉ đóng vai trò thứ yếu, trừ phi chúng ta lâm trọng bịnh hoặc bị tước đoạt đi các nhu cầu thiết yếu nhất. Khi thỏa mãn các nhu cầu của thân, chúng ta thường bỏ quên các nhu cầu tinh thần về phương diện đạo đức. Tâm thức sẽ ghi nhận tất cả mọi sự kiện trong đời sống, cho dù là việc nhỏ nhoi đi nữa. Vì lý do ấy, chúng ta cần nỗ lực tối đa để đem lại sự an lạc cho tâm hồn.

Càng quan tâm đến hạnh phúc của người khác, chính mình càng cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn bởi vì nuôi dưỡng lòng nhiệt tâm, thân thiện đối với người khác, tâm hồn chúng ta tự nhiên trở nên thanh thản. Thực hành tâm Bi như vậy, chúng ta sẽ chuyển hóa bất cứ nổi sợ hãi hay bất an nào có thể xảy ra trong đời sống và chúng ta sẽ đạt được một sức mạnh tâm linh có thể đương đầu với bất kỳ chướng ngại nào. Ðó là nguyên nhân tối thượng để thành công trong cuộc sống.

Từ khi hiện hữu trên thế gian này, chúng ta đã phải đương đầu với vô vàn "vấn đề" khác nhau. Trong những trường hợp đó, nếu chúng ta đánh mất hy vọng và thối thất ý chí, chúng ta sẽ mất đi khả năng đối phó với mọi khó khăn. Trái lại, nếu chúng ta ý thức rằng không chỉ riêng chúng ta mà mọi người đều phải chịu khổ đau thì phương diện nhận thức thực tế này sẽ tăng thêm lòng quyết tâm và khả năng của chúng ta để vượt qua nghịch cảnh. Trên thực tế, bằng thái độ này, mỗi chướng duyên mới chẳng qua chỉ là cơ hội vô cùng quý giá giúp chúng ta thăng hoa tâm tánh.

Từ đó, chúng ta nỗ lực dần dần, phát triển lòng Từ nhiều hơn, chúng ta không những đồng cảm thật sự với khổ đau của người khác mà còn giải tỏa các nỗi đau cho họ. Kết quả, chúng ta sẽ được thanh thản và tăng thêm sức mạnh tâm linh.


Nhu cầu của lòng Từ


Nói một cách tuyệt đối, nguyên nhân mà lòng Từ và lòng Bi mang lại hạnh phúc tối thượng chỉ đơn giản là: bản chất chúng ta thường yêu thích Từ Bi hơn tất cả mọi thứ. Vì thế, nhu cầu của lòng Từ nằm chính yếu ở ngay nền tảng hiện hữu của loài người. Nhu cầu này xuất phát từ sự tùy thuộc hỗ tương một cách sâu xa mà chúng ta cùng chia xẻ cho nhau. Dù cho trình độ và năng khiếu của cá nhân có hoàn hảo cỡ nào đi nữa, nhưng nếu biệt lập một mình thì cá nhân ấy không thể tồn tại được. Tuy nhiên, một người khỏe mạnh và tự lập có thể cảm thấy có một đời sống thịnh vượng, nhưng một người bịnh, một đứa trẻ hay một người già thì phải lệ thuộc vào sự giúp đỡ của người khác.

Dĩ nhiên, phụ thuộc lẫn nhau là quy luật căn bản tự nhiên, không chỉ đối với chúng sanh cao cấp như con người mà ngay cả những loại côn trùng thấp kém nhất đều là các chúng sanh mang tính cách xã hội. Dẫu cho không có tôn giáo, luật pháp hay giáo dục, chúng sanh vẫn tồn tại tương ứng trên nền tảng nhận thức bẩm sinh liên hệ với nhau của chúng. Ngay cả mức độ vi tế nhất về hiện tượng vật chất cũng bị sự phụ thuộc lẫn nhau này chi phối. Các hiện tượng sự vật trên hành tinh chúng ta đang sinh sống như: đại dương, mây, rừng và hoa lá xung quanh ta, tất cả đều phát triển lệ thuộc vào các cấu trúc năng lượng vi tế với nhau. Không có sự tương tác thích hợp này, mọi vật sẽ tự phân hủy và tiêu diệt.

Chính do loài người tồn tại phụ thuộc vào sự giúp đỡ lẫn nhau, nên nhu cầu của lòng Từ trở thành nền tảng sinh tồn của chúng ta. Vì thế, chúng ta cần phải có ý thức trách nhiệm thật sự và lòng quan tâm chân thành đến hạnh phúc và lợi ích của người khác.

Chúng ta cần phải tư duy về câu hỏi "Loài người thật sự là gì?" Chúng ta không giống như các loại máy móc nhân tạo. Nếu chúng ta chỉ là thực thể máy móc, liệu chính nó có thể làm giảm đi các khổ đau và đáp ứng nhu cầu cho chúng ta hay không? Như vậy, do chúng ta không phải là sinh vật thuần vật chất, cho nên thật là sai lầm khi đặt trọn niềm tin vào hạnh phúc có tính hướng ngoại. Thay vào đó, chúng ta nên trở về nguồn gốc và bản thể của mình để khám phá ra những nhu cầu chúng ta cần đến.

Hãy gát lại vấn đề phức tạp về sự hình thành và tiến hóa của vũ trụ, chúng ta ít nhất đồng ý với nhau rằng mỗi chúng ta đều là sản phẩm của cha mẹ chúng ta. Nhìn chung, sự thụ thai của chúng ta không phải được diễn ra trong bối cảnh thỏa mãn tình dục của cha mẹ mà là lòng ao ước và quyết định của cha mẹ muốn sanh con cái. Sự quyết định như vậy đặt nền tảng trên bổn phận trách nhiệm và tình thương rộng lớn, lòng yêu thương tận tụy của cha mẹ trong việc chăm sóc con mình cho đến ngày trưởng thành và biết tự lo cho bản thân. Như vậy, ngay từ giây phút thụ thai, tình thương yêu của cha mẹ đã trực tiếp liên hệ đến sự tạo ra người con.

Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào sự chăm sóc của mẹ chúng ta từ những giai đoạn đầu tiên của sự trưởng thành. Theo một số nhà khoa học, tình trạng tinh thần của người phụ nữ đang mang thai trầm tĩnh hay băn khoăn sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi.

Sự biểu lộ lòng Từ vô cùng quan trọng trong thời gian sinh sản, bởi vì điều chúng ta làm đầu tiên là bú sữa từ bầu vú mẹ, tự nhiên chúng ta cảm thấy thân thiện gần gũi mẹ và mẹ chúng ta cũng có thái độ yêu thương chúng ta qua việc mớm thức ăn cho chúng ta. Nếu người mẹ có tâm giận dữ hay phẫn nộ, dòng sữa thiêng liêng sẽ không còn tươi mát nữa.

Kế đến là giai đoạn quan trọng về sự phát triển của não bộ từ lúc mới sanh cho đến ít nhất ba hoặc bốn tuổi. Trong suốt thời gian này, tình yêu thương chăm sóc vuốt ve thân thể trẻ là yếu tố quan trọng nhất cho sự phát triển tốt của trẻ. Nếu đứa trẻ không có sự giúp đỡ, ôm ấp, ẳm bồng và yêu thương, thì sự phát triển của trẻ sẽ bị tổn thương và não bộ sẽ không trưởng thành hoàn toàn.

Nếu không có sự chăm sóc của người khác, một đứa trẻ không thể tồn tại được, cho nên tình thương yêu là chất bổ dưỡng quan trọng nhất cho trẻ. Niềm hạnh phúc thời thơ ấu, sự giảm thiểu tối đa những nỗi sợ hãi và sự phát triển mạnh mẽ về lòng tự tin của trẻ phụ thuộc trực tiếp vào tình thương yêu.

Ngày nay, có nhiều trẻ em trưởng thành trong những gia đình không hạnh phúc. Nếu trẻ em không nhận được tình yêu thương thật sự, lớn lên chúng rất hiếm khi yêu thương cha mẹ của chúng, thậm chí không có thương yêu là khác, và chúng sẽ khó yêu thương bất cứ người nào khác. Ðây là điều vô cùng đau buồn!

Khi trẻ em lớn lên đến tuổi đi học, chúng cần có sự giúp đỡ của thầy giáo. Bởi vì, người thầy không những truyền trao kiến thức nhà trường, mà còn gánh vác trách nhiệm sửa soạn hành trang cho các em bước vào đời. Nhờ đó, học sinh cảm thấy tin tưởng, tôn kính những lời thầy dạy và ghi nhớ trong tâm trí chúng những ấn tượng khó phai mờ. Trái lại, một thầy giáo dạy học không quan tâm một cách chân tình đến tương lai hạnh phúc của học sinh thì những lời dạy của họ được xem là nhất thời và bị quên lãng theo thời gian.

Tương tự, bịnh nhân được chữa trị trong bịnh viện với một bác sĩ có tấm lòng nhân hậu, người ấy sẽ cảm thấy dễ chịu, và người bác sĩ tha thiết đem lại sự chăm sóc đặc Biệt cho bịnh nhân. Ðó chính là phương pháp trị bịnh hữu hiệu nhất, không phân biệt trình độ, năng khiếu và kỹ thuật của người bác sĩ. Bên cạnh đó, một bác sĩ thiếu nhân tính, biểu lộ tình cảm không thân thiện, không kiên nhẫn hoặc thiếu quan tâm, bịnh nhân sẽ cảm thấy lo lắng, cho dù vị bác sĩ ấy có khả năng giỏi, chuẩn đoán bịnh lý chính xác và cho toa thuốc hợp lý. Hiển nhiên, tâm lý của bịnh nhân sẽ tạo ra sự khác biệt về chất lượng và sự hoàn thiện cho sự bình phục của bịnh nhân.

Ngay cả trong đời sống hằng ngày, chúng ta thường cùng nhau đàm thoại; nếu người nói có thái độ chân tình, chúng ta sẽ thích nghe và hưởng ứng theo. Toàn bộ câu chuyện sẽ trở nên thú vị, mặc dù chủ đề có thể là không quan trọng. Ngược lại, nếu người nói có thái độ lạnh nhạt hoặc khô khan, chúng ta cảm thấy khó chịu và muốn kết thúc nhanh chóng. Do vậy, từ việc nhỏ cho đến những sự kiện quan trọng nhất, lòng yêu mến và tôn trọng người khác rất cần thiết cho đời sống hạnh phúc của chúng ta.

Mới đây, tôi gặp một nhóm khoa học gia ở Mỹ. Họ cho biết tỷ số người bịnh tâm thần ở nước họ khá cao, khoảng 12% dân số. Trong suốt các cuộc thảo luận của chúng ta, thật rõ ràng nguyên nhân chính của phiền muộn không phải do thiếu nhu cầu vật chất, mà do bị mất mát tình thương của người khác.

Vì thế, như bạn có thể hiểu được những điều tôi vừa trình bày, có một điều vô cùng rõ với tôi là: dù chúng ta ý thức về nó hay không, từ khi chào đời, nhu cầu lòng Từ luôn hiện hữu trong máu huyết của chúng ta. Ngay cả, tình cảm của một con thú hay một người mà chúng ta thường cho là thù địch thì cả trẻ em lẫn người lớn đều bị nó cuốn hút một cách tự nhiên.

Tôi tin rằng, không có ai sanh ra mà không cần đến tình thương. Ðiều này cho thấy rằng, con người không thể bị giới hạn trong phạm vi thuần vật chất, dù cho một số trường phái tư tưởng hiện đại nỗ lực chứng minh tính đơn thuần vật chất của của con người. Không có một đối tượng vật chất nào, dù đẹp đẽ bao nhiêu và có giá trị cỡ nào đi nữa làm cho chúng ta cảm nhận được thương yêu. Bởi vì nguồn gốc sâu xa và bản chất thật của chúng ta nằm trong tự tánh chủ thể của Tâm.


Phát triển lòng Từ


Một vài người nói với tôi rằng: Từ Bi là đức tính tốt đẹp và tuyệt diệu, nhưng chúng không thật sự liên quan đến đời sống của chúng ta. Họ cho rằng thế giới chúng ta không phải là một nơi mà niềm tin về sức mạnh của lòng Từ có ảnh hưởng hay là một sức mạnh thực sự. Họ tuyên bố bản chất con người phần lớn là sân hận, đến nỗi nhân tính luôn luôn bị sân hận ngự trị. Tôi không đồng ý điều này!

Loài người chúng ta tồn tại cho đến nay khoảng 100.000 năm. Tôi tin rằng, trong suốt thời gian ấy, nếu tâm con người bị sân hận chi phối thì toàn bộ dân số của chúng ta đã bị giảm thiểu. Nhưng hiện nay, mặc dù trải qua chiến tranh, chúng ta vẫn thấy dân số càng ngày càng gia tăng mãi. Ðiều này cho tôi thấy rõ ràng rằng Từ Bi chiếm ưu thế trong thế giới chúng ta. Và đây là lý do tại sao những sự kiện không hài lòng lại là "điều thú vị". Các hoạt động mang tính chất Từ Bi là một phần quan trọng trong đời sống hằng ngày, đến nỗi chúng trở thành hiển nhiên và do đó, chúng ta hoàn toàn không để ý đến.

Trên đây, tôi đã chủ yếu bàn luận về lợi ích tinh thần của lòng Từ và sự đóng góp của nó trong việc tăng cường sức khỏe. Theo kinh nghiệm của riêng tôi, sự ổn định về tinh thần và sự khỏe mạnh của cơ thể là hai yếu tố liên quan mật thiết với nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính sân giận và lo âu làm cho chúng ta thêm bịnh hoạn. Ngược lại, nếu tâm trí yên tĩnh và tràn đầy tinh thần lạc quan, thân thể chúng ta không thể nào rơi vào trạng thái bịnh tật.

Tuy nhiên, cũng có một sự thật rằng tất cả chúng ta đều có bản chất bẩm sinh: tự cho mình là trung tâm, chính bản chất này ngăn cản Từ tâm của chúng ta đối với người khác. Do vậy, muốn có hạnh phúc thật sự thì phải đạt được tâm tịch tĩnh và tâm tịch tĩnh này chỉ phát khởi từ thái độ lòng Từ. Nhưng làm cách nào để phát triển lòng Từ? Hiển nhiên rằng thật chưa đủ khi chúng ta chỉ suy nghĩ về sự tuyệt vời của lòng Từ, mà chúng ta cần phải thực hiện với nỗ lực tối đa để phát triển lòng Từ. Chúng ta phải tận dụng tất cả những sự kiện trong đời sống hằng ngày để chuyển hóa tư tưởng và cách cư xử của chúng ta.

Trước nhất, chúng ta phải hiểu rõ ý nghĩa của "lòng Từ" là gì. Nhiều hình thức về thái độ lòng Từ bị con người nhầm lẫn với tham ái và chấp thủ. Chẳng hạn như, tình thương cha mẹ dành cho con cái thường kết hợp mạnh mẽ với nhu cầu tình cảm riêng tư, vì vậy tình thương này không phải là lòng Từ hoàn toàn. Lại nữa, trong hôn nhân, tình yêu giữa vợ và chồng, đặc biệt ban đầu, khi mới yêu nhau mỗi bên không thể hiểu biết về bản chất sâu xa của nhau nhiều, nên càng lệ thuộc vào chấp thủ hơn là tình yêu chân thật. Tham ái của chúng ta quá mạnh đến độ chúng ta quan niệm hễ người nào chúng ta thương yêu đều tốt cả, nhưng thực tế người mà mình thương yêu đó có thể có nhiều tính xấu. Hơn thế nữa, chúng ta thường có khuynh hướng thổi phồng các tính tốt "nhỏ" của người mình thương thành "to lớn". Vì vậy, khi thái độ của người mình thương thay đổi, thì mình cảm thấy hụt hẩng, thất vọng và cũng thay đổi thái độ theo. Ðiều này chứng tỏ rằng tình yêu nam nữ do nhu cầu cá nhân thúc đẩy hơn là bằng thái độ quan tâm thật sự đối với cá nhân khác.

Lòng Từ chân thật không chỉ là sự phản hồi tình cảm, mà còn là một tấm lòng tận tụy kiên định đặt nền tảng trên lý trí. Vì thế, thái độ lòng Từ thật sự đối với người khác không hề bị thay đổi, cho dù người ta cư xử trái ngược.

Dĩ nhiên, phát triển lòng Từ không phải là việc đơn giản! Trước tiên, chúng ta hãy khảo sát những sự kiện dưới đây:

Cho dù người dễ thương và thân thiện hay người khó ưa và phá phách, nói tột cùng, họ vẫn là con người giống mình, do đó họ cũng muốn hạnh phúc và không muốn khổ đau. Hơn nữa, họ có khả năng vượt qua khổ đau và đạt được hạnh phúc như chúng ta. Giờ đây, khi bạn nhận thức rằng, tất cả chúng sanh đều giống nhau về ước muốn hạnh phúc và có khả năng đạt được hạnh phúc, bạn lập tức có thái độ đồng cảm và thân thiện với họ. Bằng cách làm quen tâm bạn với lòng yêu thương rộng lớn, bạn sẽ phát triển thái độ trách nhiệm với người khác. Ðó là mong muốn giúp họ một cách tích cực vượt qua những vấn đề khó khăn trong cuộc sống của họ. Ðiều này được áp dụng cho tất cả mọi người như nhau, không có ý lựa chọn đối tượng nào cả, miễn sao họ cũng là những con người cảm nhận hạnh phúc và khổ đau như chúng ta đã từng. Không có nền tảng logic nào để phân biệt giữa họ, hoặc thay đổi thái độ quan tâm của mình đối với họ khi họ cư xử ngược lại.

Cho phép tôi nhấn mạnh thêm rằng, việc phát triển lòng Từ hoàn toàn nằm trong khả năng của chúng ta, với điều kiện là chúng ta có thời gian và sức chịu đựng. Dĩ nhiên, thái độ tự cho mình là trung tâm, sự chấp thủ có tính phân biệt về cảm giác của một cái ngã tự hiện hữu hay tồn tại độc lập, đã ngăn cản mạnh mẽ sự phát triển của lòng Từ. Thực sự, lòng Từ chân thật chỉ có thể hiển lộ khi các loại cố chấp trên bị loại bỏ. Nhưng điều này không có nghĩa rằng chúng ta không thể bắt đầu và phát triển lòng Từ ngay bây giờ được.


Cách thức bắt đầu phát khởi lòng Từ


Chúng ta nên bắt đầu bằng cách chuyển hóa các chướng ngại của lòng Từ như sân hận và thù hận. Như chúng ta biết, sân hận là cảm xúc vô cùng mạnh mẽ có thể chế ngự tâm chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta có thể chận đứng chúng được. Nếu không, những cảm xúc đối nghịch này sẽ gây phiền phức cho chúng ta. Không nỗ lực mạnh mẽ đối trị chúng, chúng sẽ ngăn cản sự tìm kiếm hạnh phúc của lòng Từ.

Ðầu tiên, thật hữu ích khi khảo sát sân hận có giá trị gì hay không? Thỉnh thoảng, khi chúng ta bị nản lòng trước những hoàn cảnh khó khăn thì sân hận dường như rất có ích, trong việc mang lại cho chúng ta năng lực, lòng tự tin và quyết đoán hơn.

Ở đây, chúng ta nên khảo sát trạng thái tinh thần một cách cẩn thận. Trong khi sự thật rằng sân hận làm tăng thêm năng lực, nhưng nếu kiểm tra lại bản chất của năng lực này, chúng ta sẽ khám phá ra đó là năng lực mù quáng. Chúng ta không thể chắc chắn rằng kết quả của nó sẽ là tốt hay xấu. Chính vì do sân hận đã che khuất phần quan trọng nhất của não bộ, đó là lý trí. Như vậy, năng lực của sân hận không đáng tin cậy trong mọi trường hợp. Nó có thể gây ra thương tổn lớn và thái độ cư xử đáng tiếc. Hơn nữa, Nếu sân hận gia tăng tột độ, người ta sẽ trở nên điên loạn, hành động theo đường hướng gây tổn hại cho chính mình cũng như cho người khác.

Tuy nhiên, chúng ta có thể phát triển một năng lực mạnh mẽ tương đương với năng lực của sân hận và hơn thế nữa, một năng lực chế ngự để khắc phục những tình huống khó khăn.

Năng lực chế ngự này không những xuất phát từ thái độ Từ Bi mà cũng xuất phát từ lý trí và lòng nhẫn nại. Ðây là năng lực hùng mạnh nhất đối trị sân hận. Bất hạnh thay, nhiều người đã nhận định sai về những phẩm chất này như dấu hiệu của sự yếu đuối. Tôi cho rằng điều trái nghịch này là sự thật. Chúng là những dấu hiệu thật của sức mạnh nội tại. Bởi vì, tính chất của lòng Từ vốn thiện lành, thanh tịnh và nhu hòa nhưng rất mạnh mẽ. Chính những người thiếu lòng kiên nhẫn là những người thiếu niềm tin và bất an. Như vậy, theo tôi, dễ sân hận là một tính chất yếu đuối hoàn toàn.

Vì thế, khi xảy ra vấn đề gì, chúng ta hãy cố gắng khiêm tốn, giữ thái độ thành thật và cho rằng kết quả đó là công bình. Dĩ nhiên, nhiều người có thể cố tình lợi dụng bạn và nếu thái độ thờ ơ của bạn vô tình khuyến khích những áp lực bất công thì bạn phải có lập trường hay quan điểm cứng rắn. Tuy nhiên, điều này nên được thực hiện bằng lòng Từ và nếu cần thiết, bạn nên bày tỏ quan điểm của bạn cũng như dùng biện pháp đối phó mạnh mẽ nhưng không nên sân hận và cố ý bất thiện.

Bạn nên nhận thức rằng, cho dù kẻ thù của bạn dường như muốn làm hại bạn nhưng cuối cùng hành động không tốt ấy chỉ làm hại cho chính họ mà thôi. Ðể kiểm soát tính ích kỷ, bốc đồng và trả thù của mình, bạn nên nhớ lại ước muốn thực hành lòng Từ và tinh thần trách nhiệm của bạn, nhằm giúp người khác tránh khổ đau do hành động của họ gây ra.

Như vậy, chính nhờ các biện pháp mà bạn sử dụng được chọn lọc chín chắn nên chúng rất hữu hiệu, đúng đắn và có tác dụng mạnh mẽ. Sự trả thù dựa trên năng lực mù quáng hiếm khi đánh đúng vào mục tiêu xóa bỏ hận thù.


Bạn hữu và kẻ thù


Tôi nhấn mạnh thêm rằng, việc suy nghĩ đơn thuần về tính chất tốt đẹp của Từ Bi, lý trí và nhẫn nại thôi thì chưa đủ để phát triển chúng. Chúng ta phải chờ những khó khăn xảy ra, rồi nỗ lực thực hành chúng.

Ai là người tạo cơ hội này? Dĩ nhiên, không phải là bạn bè chúng ta mà đó là kẻ thù của chúng ta. Họ là những người gây ra nhiều phiền phức cho chúng ta nhất. Vì vậy, nếu chúng ta thực sự muốn học hỏi, chúng ta nên xem kẻ thù là những ông thầy tốt nhất của mình. Ðối với người yêu thích Từ Bi, thực hành lòng khoan dung là cần thiết và kẻ thù là người không thể thiếu được. Như vậy, chúng ta nên biết ơn kẻ thù của chúng ta vì chính họ là người có thể giúp chúng ta nhiều nhất trong việc phát triển tâm an lạc của mình. Cũng thường có những trường hợp trong đời sống cá nhân hay cộng đồng, do hoàn cảnh đổi thay, kẻ thù đã trở thành bạn hữu.

Sân hận là tính chất luôn luôn có hại. Nếu chúng ta không luyện tập tâm của mình và cố gắng làm giảm đi những năng lực xấu thì chúng sẽ tiếp tục gây trở ngại và làm rối loạn các nỗ lực phát triển tâm an lạc của chúng ta. Do đó, sân hận mới là kẻ thù thật sự của chúng ta. Ðối với những năng lực này, chúng ta cần phải đương đầu và đánh bại chúng vì chúng không phải là những kẻ thù tạm thời trong đời sống của chúng ta.

Dĩ nhiên theo bản chất tự nhiên, tất cả chúng ta đều thích có bạn. Tôi thường đùa rằng nếu bạn thật sự ích kỷ thì bạn hãy nên mở rộng tình thương. Bạn nên chăm sóc người khác, quan tâm đến hạnh phúc và lợi ích của họ, giúp họ, phục vụ họ, tạo nhiều tình bạn và mở những nụ cười thân thương. Kết quả sẽ như thế nào? Khi bạn cần sự giúp đỡ, bạn sẽ gặp vô số người tiếp sức. Ngược lại, nếu bạn không chú ý đến hạnh phúc của người khác, về lâu về dài bạn sẽ là người mất mát. Và có thể nào tình bạn phát sinh từ những cuộc cãi vả và sân hận, ganh tỵ và tranh đua căng thẳng không? Tôi không nghĩ như vậy. Chỉ với lòng yêu thương mới có thể đem lại cho chúng ta những người bạn thân thiện và chân thật nhất.

Trong xã hội vật chất ngày nay, nếu bạn có tiền bạc và quyền lực, dường như bạn sẽ có nhiều bạn bè. Nhưng họ không phải là bạn bè của bạn mà là bạn bè của tiền bạc và quyền lực. Khi bạn không còn địa vị và giàu có, bạn sẽ thấy thật khó khăn để tìm ra dấu vết của những người bạn thấp kém này.

Chướng ngại chính là những thuận duyên trong đời sống của chúng ta. Chúng ta quá tự tin rằng mình có khả năng giải quyết tất cả mọi việc và cảm thấy không cần bạn bè nhưng khi sức khỏe và địa vị suy tàn, chúng ta chợt tỉnh ngộ. Thật là sai lầm làm sao! Chính lúc đó, chúng ta biết ai là người giúp đỡ chúng ta thật sự và ai là người vô dụng hoàn toàn. Vì vậy, để chuẩn bị cho những giây phút đó, để có những người bạn chân thành, những người thật sự giúp đỡ chúng ta khi chúng ta cần, chúng ta phải trau giồi lòng nhân ái với tất cả mọi người.

Mặc dù, có thể sẽ có người cười khi tôi nói rằng chính bản thân tôi rất thích có thật nhiều bạn hữu. Tôi rất thích những nụ cười thân thiện. Vì thế, tôi phải học hỏi cách có nhiều bạn và làm thế nào để có nhiều nụ cười hơn, đặc biệt là những nụ cười chân thành thật sự. Có nhiều loại nụ cười, như cười mĩa mai, cười giả tạo và cười xã giao. Có nhiều nụ cười không đem lại cảm giác thỏa mãn. Có nhiều nụ cười tạo ra sự nghi ngờ hay sợ hãi. Những nụ cười ấy có phải là nụ cười chân thật hay không? Nụ cười thật sự sẽ mang lại cho chúng ta cảm giác tươi mát. Tôi cho đây là nụ cười độc nhất vô nhị của loài người. Nếu đây là những nụ cười chúng ta muốn, chúng ta hãy dùng lý trí để tạo ra nó.

Lòng Từ và cuộc đời


Ðể kết thúc vấn đề, tôi xin nói thêm vài ý ngoài chủ đề của bài tiểu luận này để trình bày quan điểm rộng hơn là: hạnh phúc của từng cá nhân có thể góp phần vào sự cải thiện của toàn cộng đồng loài người một cách có hiệu quả và có chiều sâu. Bởi vì tất cả chúng ta cùng chia xẻ nhu cầu lòng Từ như nhau, nên có thể chúng ta cảm nhận rằng tất cả người nào chúng ta gặp, trong bất cứ hoàn cảnh nào đều là anh em trai hay chị em gái của chúng ta. Dẫu cho gương mặt mới lạ hay áo quần và cử chỉ khác nhau, vẫn không có sự khác biệt nào cả giữa chúng ta với người khác. Thật là ngớ ngẫn khi dựa vào những khác nhau bên ngoài, vì tính chất căn bản của loài người đều giống nhau.

Tột cùng, nhân loại là một và hành tinh nhỏ bé này là ngôi nhà duy nhất của chúng ta. Nếu chúng ta muốn bảo vệ ngôi nhà này thì mỗi người chúng ta cần phải nhận biết về ý nghĩa sống động của tình thương phổ quát (Từ Bi). Chỉ với thái độ này, chúng ta mới có thể chuyển hóa được những động cơ ích kỷ làm cho loài người lừa dối và hành hạ lẫn nhau. Nếu bạn có một trái tim rộng mở và chân thành, tự nhiên bạn cảm thấy tự tin và có giá trị, không làm người khác sợ hãi.

Tôi cho rằng, ở mỗi cấp bậc xã hội, từ gia đình, bộ tộc, quốc gia cho đến quốc tế, chìa khóa cho một thế giới hạnh phúc và thành công có tầm vóc là làm tăng trưởng lòng Từ. Chúng ta không cần theo tôn giáo, cũng không cần tin theo một ý thức hệ nào. Ðiều cần thiết nhất là mỗi chúng ta phải tự phát triển nhân cách tốt của mình.

Tôi cố gắng cư xử với bất cứ người nào tôi gặp như là một cố nhân. Ðiều này mang lại cho tôi một cảm giác hạnh phúc thật sự. Ðó là một trong những cách thực hành lòng Từ!


ThíchNữHằngLiên@ (dịch Việt) :hoa:
Ref: Dalai Lama, the Fourteenth.
"Love, Kindness and Universal ResponsiBility".



ML'Amour 10-01-2011 06:26 AM

The rich and famous ...
 


Những tài sản quý báu
của Nữ hoàng truyền thông Oprah Winfrey



Nữ hoàng truyền thông Oprah Winfrey sở hữu một lãnh địa riêng rộng 170.000 m2 ở California,
máy bay riêng và một nông trang yên bình ở Hawaii.




Oprah Gail Winfrey sinh năm 1954, là người dẫn chương trình đối thoại trên truyền hình
và là nhà xuất bản tạp chí, cũng từng đoạt giải Emmy dành cho người Mỹ gốc Phi.
Winfrey là phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên có tên trong danh sách các tỉ phú
và được xem là một trong những nhân vật có nhiều ảnh hưởng nhất trên thế giới.
Năm nay, bà đứng ở vị trí thứ 14 trong danh sách 100 phụ nữ
có ảnh hưởng nhất thế giới của Forbes.
Theo Forbes, năm 2006 Oprah Winfrey đã sở hữu một mạng lưới truyền thông trên Internet
trị giá hơn 1,4 tỉ USD. Năm 1998, Oprah thành lập Mạng lưới Thiên thần của Oprah,
một tổ chức từ thiện với mục tiêu khuyến khích mọi người trên khắp thế giới
giúp thay đổi cuộc sống của những người bất hạnh.
Đến nay, mạng lưới này đã quyên góp được hơn 27 triệu USD.
Oprah tự bỏ tiền túi để chi trả cho các khoản chi phí về hành chính và quản trị,
toàn bộ số tiền quyên góp được sẽ được sử dụng cho các chương trình từ thiện.
Bà cũng là người bỏ túi 40 triệu USD để xây dựng một trường nữ sinh ở Nam Phi.

Hiện Winfrey đang sống trong một lãnh địa riêng rộng 170.000 mét vuông nhìn ra biển.
Lãnh địa được đặt tên Miền đất hứa này tọa lạc ở Montecito,
tiểu bang California, bên ngoài Santa Barbara.
Bà có máy bay riêng, có khu nghỉ dưỡng trên quốc đảo Antigua,
mang vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ đến mê hồn.




Dinh thự của Oprah Winfrey có tên là Miền đất hứa, rộng 170.000 m2 ở Montecito, tiểu bang California (Mỹ). Bà mua dinh thự này với giá 52 triệu USD từ năm 2001.



Khu vườn tràn ngập hoa hồng lai trong khu dinh thự ở
California. Người ta đồn rằng, những người làm vườn trong dinh thự đã
phải mất 5 năm để tạo ra khung cảnh đẹp như thế này.



Còn đây là phòng trà trong khu dinh thự, nơi nữ
hoàng truyền thông rất yêu thích. Bà cho biết đây là địa điểm mà bà thấy
được thư giãn, nghỉ ngơi sau những bộn bề của cuộc sống.



Bà còn sở hữu một nông trang yên bình ở Kula, Hawaii.




Oprah Winfrey còn mua thêm khoảng 255.000 m2 đất gần bờ biển Hamoa ở Maui (Mỹ).



Đây là khu nghỉ dưỡng của nữ hoàng truyền thông ở quốc đảo Antigua.
Antigua là hòn đảo đẹp và hoang sơ nằm trên biển Caribbean.
Đây không phải là sự lựa chọn của riêng Oprah, mà còn là điểm đến của
các nhân vật nổi tiếng như Eric Clapton, Richard Branson...



Chiếc máy bay Global Express XRS có giá 42 triệu USD,
là phương tiện đi lại của Nữ hoàng truyền thông.




Bà là chủ nhân của rất nhiều trang phục, giày dép thời trang.
Nhiều trong số này được bán đấu giá vì mục đích từ thiện.



Nữ hoàng truyền thông bên cạnh chú cún cưng.
Có nguồn tin cho rằng, con cún này sẽ được thừa hưởng 30 triệu USD từ chủ nhân.



Bà từng chơi sang khi dành 805.000 USD cho 100 nhân viên ngao du biển Địa Trung Hải năm 2009.



Đầu bếp nổi tiếng Art Smith là người nấu ăn riêng
của Oprah cho đến năm 2007. Đầu bếp này từng nấu ăn cho những nhân vật
nổi tiếng, trong đó có Tổng thống Obama và nhà vua Thụy Điển.



ML'Amour 10-01-2011 11:38 PM

Một góc đời ....
 





"Baby in the box"
tấm hình thay đổi cả một đời người



Chúng ta đã nghe nhiếp ảnh gia nổi tiếng Chick Harrity kể lại trong hoàn cảnh nào ông đã chụp bức ảnh em bé nằm ăn xin trong chiếc hộp bằng cạc tông bên cạnh người anh trai bé nhỏ của mình.





Nhiếp ảnh gia Chick Harrity


Vào ngày 21 tháng 5 vừa qua, tại Khách sạn Ritz – Carlton ở Washington D.C, một buổi lễ do White House News Photographer’s Association, xin tạm dịch là Hiệp Hội Phóng Viên Ảnh Tòa Bạch Ốc, tổ chức, nhằm vinh danh và trao tặng giải thưởng “Thành Tựu Một Đời” cho nhiếp ảnh gia nổi tiếng Chick Harrity, người được đánh giá là có công và ảnh hưởng lớn lao đối với báo chí tại Hoa Kỳ cũng như trên toàn thế giới.
Trong buổi lễ vô cùng trọng đại này, có một người đã thay mặt toàn bộ giới báo chí và Hiệp Hội Phóng Viên Nhiếp Ảnh tòa Bạch Ốc, và trước sự chứng kiến của tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush, cùng với gần 1000 quan khách tham dự, đã vinh dự trao tặng giải thưởng cao quí này cho nhiếp ảnh gia Chick Harrity, là thiếu nữ gốc Việt, có tên Nhanny Heil và tên Việt Nam của cô là Trần Thị Hết.
Người thiếu nữ này chính là em bé gái trong bức hình “Baby In The Box: Em Bé Trong Chiếc Hộp Giấy” mà ông đã chụp vào năm 1973, khi làm việc tại Việt Nam.
Tấm ảnh trắng đen nổi bật hình ảnh một em bé gái nhỏ nhoi, mặc phong phanh chỉ độc nhất chiếc áo trên người, nằm trong cái hộp giấy bằng các tông, tay em thò ra bên ngoài như đang nắm lấy tay anh trai của mình, cũng nằm co quắp bên cạnh chiếc hộp ấy, và cái bát ăn xin thì để bên cạnh.
Cả hai nằm trên nền gạch của đường phố Sàigòn lúc bấy giờ… 32 năm sau, từ miền Bắc California, người nhiếp ảnh viên vẫn còn nhớ rất rõ mọi chuyện. Chúng ta hãy nghe ông thuật lại:

Hình ảnh thương tâm

"Khi tôi làm việc cho Association Press, và được giao nhiệm vụ chụp hình trao trả tù binh, khi tốp người lính Mỹ cuối cùng được trao trả, năm đó là 1973, hình như tháng hai thì phải. Tôi còn nhớ ngày tôi chụp tấm hình đó là ngày tôi được lệnh đến Dinh Độc Lập để chụp buổi họp báo của tổng thống Thiệu vào buổi sáng. Người tài xế chở tôi tới Dinh Độc Lập, khi xong việc, tôi trở về thì đường phố kẹt xe quá, tôi quyết định đi bộ về văn phòng của AP nằm ngay đường Nguyễn Huệ và Lê Lợi trong một tòa nhà lớn cùng với NBC…gần đó là nhà hàng, các cửa tiệm…Vì văn phòng của tôi nằm cuối cùng của tòa nhà nên tôi đi vòng phiá sau cho tiện…
Và trước khi tới cái góc nhà, đối diện với tòa nhà, là khách sạn Continental, có rất nhiều trẻ con xin ăn, có quá nhiều trẻ em mồ côi…
Tôi bắt gặp một hình ảnh vô cùng thương tâm trên đường: một em bé gái nhỏ bé đang ngủ, nằm bên trong chiếc hộp giấy bằng carton, bên cạnh chiếc hộp là đứa bé trai, lớn hơn một tí, nắm lấy tay của em gái mình thò ra, nằm co quắp, và chiếc tô dùng để ăn xin bên cạnh... Ánh sáng hoàng hôn hắt xuống thật tuyệt vời ..
Tôi vô cùng xúc động và lấy ngay chiếc máy ảnh Leica của mình với ống kính 50 li, chụp chừng 6 hay 8 tấm gì đó, rồi vào văn phòng ngay vì tôi rất vội phải đi công tác ở Đà Nẵng. Tôi giao cho họ và nói đây là phim chụp họp báo và đây là cuốn phim chụp trẻ em xin ăn đường phố… 10 ngày sau, khi tôi từ Đà Nẵng trở về, một tấm biển có gắn hàng chữ đùa nghịch “No More Orphan Pictures” [được để ở bàn tôi], bởi vì tấm hình đó khi AP phổ biến thì trở thành “tin nóng hổi”- Breaking News Story cho các báo chí và các đài phát thanh ở Mỹ, đặc biệt là ở New York…"

Phong trào nhận con nuôi ở Việt Nam


Khi được hỏi tại sao tấm hình đó lại làm cho mọi người ở Hoa Kỳ hết sức chú ý đến các em mồ côi ở Việt Nam, nhiếp ảnh gia Chick Harrity kể tiếp:
"Chuyện là như thế này, khi tấm hình đó được gửi về New York, mọi người đều rất thích, bởi vì nó không giống những hình ảnh khác và nó được đăng trên tất cả các báo chí ở Hoa Kỳ và rất nhiều người đã liên lạc tới AP của chúng tôi để hỏi xem có cách nào nhận hai em bé đó làm con nuôi…
Các báo chí thì viết thư cho AP chúng tôi ở Sài gòn đề giúp xin địa chỉ của em bé đó. Họ cho biết rằng, có rất nhiều, rất nhiều gia đình muốn giúp đỡ và nhận hai em bé đó làm con nuôi. Chính vì thế mà tôi phải làm sao tìm lại được hai em bé đó…
Lúc bấy giờ, có vài người Việt Nam làm việc trong phòng tối, tôi đưa cho họ bức hình và thuật lại mọi chuyện. Chỉ hai ngày sau, họ đã dễ dàng tìm ra gia đình của em bé này vì có nhiều người ăn xin ở gần chúng tôi làm việc lắm.
Khi gặp mẹ của em bé, bà cho biết chồng bà là một người lính đang đi chiến đấu. Bà có 5 đứa con trai và em bé trong chiếc hộp giấy là con gái út. Vì hoàn cảnh vô cùng nghèo khổ, lương chồng không đủ nuôi 7 miệng ăn, nên các con bà phải đi ăn xin trên đường phố. Tên của em là Trần thị Hết…
Tôi đã thuật lại mọi chuyện và cho bà biết rằng có những gia đình ở bên Mỹ rất muốn nhận hai em bé trong bức hình làm con nuôi. Nhưng bà từ chối ngay lập tức, bà nói rằng cho dù hoàn cảnh khó khăn đến thế nào đi chăng nữa, bà phải giữ cho bằng được tất cả các con bà dưới một mái nhà. Và bà đã làm như thế..."


Cô bé năm xưa

Thế rồi người nhiếp ảnh gia Chick Harrity có cơ hội gặp lại em bé trong chiếc hộp giấy hay không? Chúng ta hãy nghe ông kể tiếp:
"Khi tôi rời Việt Nam, tôi không bao giờ ngờ rằng sau này em lại được một gia đình người Mỹ nuôi…Mười năm sau, tôi không còn làm việc cho Association Press nữa và trở thành phóng viên cho tòa Bạch Ốc thì một hôm, người bạn của tôi trong AP cùng làm việc ở Sài gòn, gọi điện thoại báo rằng cô bé trong chiếc hộp giấy mà tôi chụp hình năm xưa sẽ có mặt tại tòa Bạch Ốc để gặp tổng thống Reagan và mọi người sẽ sắp xếp cho tôi để gặp lại cô bé đó.
Đó là buổi đầu tiên tôi gặp lại cô bé ấy và biết được rằng cô được gia đình bà Evelyn Heil nhận làm con nuôi từ năm 1974, khi em đến Houston chữa bệnh tim do một tổ chức từ thiện đem em sang từ Việt Nam…
Khi tôi gặp em lúc bấy giờ, trông em thật là bé nhỏ so với độ tuổi 12… Tôi trao cho em bức hình tôi chụp năm xưa nhưng em làm moị người và tôi rất ngạc nhiên vì em từ chối nhận và rất là giận dữ…Tôi không hiểu vì sao như thế… rồi thời gian trôi qua, trong lòng tôi cứ tự hỏi về điều này…
Mãi cho đến ngày hôm nay, sau 32 năm, kể từ ngày tôi chụp hình ấy, tôi mới thực sự giải tỏa được, thì ra hồi ấy, trong trí óc ngây thơ của em, em sợ rằng nếu có ai nhìn thấy bức hình ấy, thì họ sẽ bắt em trả về Việt Nam…Hôm nay, người thiếu nữ trao giải cho tôi đã hoàn toàn khác…"




Giải thưởng "Thành Tựu Một Đời"





A Surprise From Long Ago And Far Away.


Cuộc hội ngộ bất ngờ giữa nhiếp ảnh gia Chick Harrity và Nhanny Heil Trần Thị Hết "Em bé trong chiếc hộp giấy" tại Tòa Bạch Ốc với sự chứng kiến của Tổng thống George W. Bush và gần cả ngàn quan khách khác.
Chick Harrity – người nhiếp ảnh gia nổi tiếng, đã có gần 50 năm trong nghề, với 16 năm làm trong Associations Press, 10 năm làm Trưởng Phòng Nhiếp Ẳnh của U.S. News và World Report và 33 năm chụp hình cho tòa Bạch Ốc. Ông đã chụp rất nhiều hình qua nhiều đời tổng thống như John Kenney, Lyndon Johnson, Richard Nixon, Gerald Ford, Ronald Reagan, George Bush, Jimmy Carter, và Bill Clinton, những tấm hình của ông đều mang nhiều ý nghĩa và đi vào lịch sử.
Khi được trao giải cao quí "Thành Tựu Một Đời”, ông đã trả lời Hội Phóng Viên Ảnh tòa Bạch Ốc rằng tất cả những tấm hình ông ghi lại trong 50 năm qua, mặc dù có giá trị đến đâu chăng nữa, đều không làm ông vui nhất và thích nhất là tấm hình “Baby In The Box” – Em bé trong chiếc hộp giấy. Vì thế, trong buổi lễ trao giải này ban tổ chức đã dành cho ông một sự bất ngờ… Ông kể lại giây phút ấy:
"Khi tôi đứng ở trên sân khấu cùng với tổng thống George W. Bush, tôi nghe vị chủ tịch của Hội Phóng Viên Nhiếp Ảnh tòa Bạch Ốc nói với tổng thống Bush rằng. “Đừng di chuyển, hãy đứng yên!” Thông thường thì ai mà nói như thế với vị tổng thống kiểu đó…
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây..và bỗng nhiên tôi nghe tiếng của người điều khiển chương trình xướng danh tên tôi cùng với bức hình, và người đại diện trao giải là Nhanny Heil, cô bé trong bức hình năm xưa..
Tôi vô cùng bàng hoàng và xúc động…nước mắt dàn dụa trên mặt tôi... Cuộc hội ngộ diễn ra vô cùng bất ngờ…Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều rơi lệ, ngay cả tổng thống Bush cũng vậy…
Sự kiện Trần thị Hết Nhanny trao giải cho tôi làm cho tôi càng tin tưởng rằng: đây là bằng chứng mà bức hình của tôi đã làm thay đổi một cuộc đời và hy vọng rằng sẽ có những trường hợp khác tương tự như thế… "



Những thắc mắc rằng tại sao cô bé Trần Thị Hết lại được sang Mỹ năm 1974 để chữa bệnh tim rồi được gia đình một người Mỹ nhận làm con nuôi?
Thế còn cha mẹ ruột cùng các anh trai của em ra sao? Và cuộc sống của cô Trần Thị Hết Nhanny hiện nay như thế nào ?






Cô Nhanny Heil và người mẹ nuôi, bà Evelyn Heil.

Và sau khi tấm hình được phổ biến ở Hoa Kỳ, đã dấy lên phong trào nhận trẻ em mồ côi Việt Nam làm con nuôi.
Mặc dù bà mẹ của em từ chối sự hảo tâm của rất nhiều gia đình người Mỹ muốn nhận em làm con nuôi. Thế nhưng, như một số phận đã dành sẵn, năm 1983, tức 10 năm sau, em bé trong chiếc hộp giấy có mặt tại Tòa Bạch Ốc để gặp Tổng thống Ronald Reagan và hội ngộ lần đầu tiên với người đã chụp hình mình khi mới lên hai.
Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ này đã làm cho cô bé Trần thị Hết, nay là Nhanny Heil vô cùng tức giận và hãi sợ vì nhiếp ảnh gia Chick Harrity đã đưa tặng em bức hình Baby In The Box.
Theo lời bà mẹ nuôi cô kể lại, lúc bấy giờ, trong trí óc ngây thơ của cô bé 12 tuổi, cô chỉ sợ rằng, nếu có ai biết được cô là em bé trong bức hình, thì cô sẽ bị trả về Việt Nam. Vì thế, cô rất ghét bức hình ấy.

Người mẹ nuôi, bà Evelyn Heil

Được hỏi vì sao bà lại trở thành mẹ nuôi của cô, từ thành phố Springfield, bang Ohio, bà Evelyn Heil, một nhà giáo, nay đã về hưu kể lại:
"Khi tôi nhìn thấy bức hình của em trên tờ báo [ở Houston, Texas], bên cạnh là bức hình "Baby in the Box", đôi mắt em mở lớn đầy vẻ sợ hãi như đang nhìn thẳng vào tôi như có một sự thôi thúc kỳ lạ. Lúc bấy giờ, em được bác sĩ Denton Cooley chữa bệnh tim, đem em từ Saigòn sang. Năm đó là năm 1974.
Theo lời cơ quan từ thiện đưa em sang Mỹ thì mẹ em đưa em vào viện mồ côi Holt, vì em bị bệnh tim và bà quá nghèo không có tiền chữa bệnh cho em. Cũng theo lời hội từ thiện cho biết thì họ cố gắng tìm mẹ và anh trai của em nhưng nghe nói bà đã đi Đà Nẵng. Sau đó họ cũng được tin là bà mẹ của em đã qua đời vì bị bệnh lao phổi, và không còn ai biết gia đình cũng như anh trai của em ra sao nữa. Nhưng ở Sài gòn lúc bấy giờ cũng không có đủ phương tiện chữa trị nên họ đã đưa em sang Mỹ. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của em và bức hình Baby In The Box đăng trên trang báo, tôi lập tức tìm cách đến ngay bệnh viện để được ôm em vào lòng vì trông em tội nghiệp lắm, nét mặt đầy vẻ sợ hãi."
Thưa quý vị và các bạn, việc nhận em làm con nuôi không đơn giản chút nào vì lúc bấy giờ, danh sách xin nhận em làm con nuôi lên đến hai ngàn gia đình. Thật là khó để lọt vào danh sách được tuyển chọn, tức là khoảng 5 gia đình ưu tiên, rồi cuối cùng mới được chọn.

Nghĩa cử cao đẹp


Thế nhưng, giống như một phép lạ đã xảy ra, bà đã vượt qua hai ngàn gia đình khác để đứng đầu danh sách xin nhận em làm con nuôi, bà kể lại:
"Tôi rất là kiên trì và họ biết là tôi biết nhiều về dinh dưỡng. Rồi hôm ấy, họ đến nhà tôi rồi đi cùng với tôi để đón các con tôi đi học về. Trước khi tới trường của các con tôi thì họ cho tôi biết là tôi sẽ được chọn. Tôi đã khóc vì sung sướng và không thể lái xe tiếp tục được, phải dừng lại bên đường để dằn cơn xúc động. Tôi không thể tin nổi, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Và cũng nên nhớ lại rằng, thất bại của Mỹ trong việc bảo vệ Sàigòn đã khiến em trở thành một em bé mồ côi tị nạn. Điều này giúp cho việc xin em làm con nuôi dễ dàng hơn. Và ngày 10 tháng 10 năm 1974, em chính thức trở thành con nuôi của tôi. Gia đình tôi đưa em về nhà, tôi đã có 4 đứa con trai và em trở thành công chúa trong gia đình của chúng tôi."
Thưa quý vị và các bạn, khi được hỏi về tình trạng sức khỏe của em lúc bấy giờ như thế nào, bà cho biết:
"Em thật là nhỏ bé và suy dinh dưỡng trầm trọng. Em gần như không sống nổi, sức khỏe của em thật là tồi tệ, em không tự mình ngồi và đứng được. Chỉ cân nặng có 12 pounds mà lúc đó em đã 3 tuổi rồi. Con trai lớn của tôi chọn tên em là Nhanny. Từ đó, tên em là Nhanny Heil. Sau khi tôi nuôi em được chừng 6 hay 10 tuần gì đó thì em bắt đầu tự mình đứng và ngồi được. Tôi đã tốn rất nhiều công sức để chăm sóc và chữa bệnh cho em.
Em bị bệnh về tai, nên đã ảnh hưởng nhiều đến việc nghe và nói. Đồng thời, em còn thêm rất nhiều bệnh tật khác nữa. Trong nhiều năm, Nhanny bị chậm phát triển so với các trẻ em khác. Nhưng cuối cùng, thì mọi việc cũng đâu vào đó. Nhanny được tất cả mọi người yêu mến."

Không đầu hàng số phận


Sau nghĩa cử thật cao đẹp của bà Evelyn Heil nhận em bé Trần Thị Hết làm con nuôi, một làn sóng xin nhận nuôi các em mồ côi Việt Nam dâng cao tại Hoa Kỳ, nhất là vào thời điểm trước biến cố tháng 4 năm 1975.
Trong khi đó, ngoài thời gian đi dạy học, phải vất vả nuôi 4 người con trai của mình, bà dành hết thời gian cho Nhanny. Vì sức khỏe và bệnh tật, Nhanny không thể nào đến trường bình thường như các trẻ em khác.
Nhất quyết không chịu đầu hàng số phận, bà lập ra Warren Center of Learning, xin tạm dịch Trung Tâm Học Tập Warren, để Nhanny có cơ hội được học hành tại đây. Năm 1983, để có thêm tài chính cho trung tâm, bà nhờ các cơ quan truyền thông hỗ trợ trong việc quyên góp.





Gặp Tổng thống Ronald Reagan


Và cũng nhân cơ hội này, bà và Nhanny được Tổng thống Ronald Reagan cùng phu nhân mời đến Tòa Bạch Ốc. Bà cho biết:
"Lúc bấy giờ, có rất nhiều phóng viên báo chí ở khắp nơi trên toàn thế giới về tham dự và muốn đặt câu hỏi với Nhanny, nhưng Nhanny cứ quả quyết đòi gặp Tổng thống trước đã. Nhanny nói với mọi người rằng hãy để cho em gặp Tổng thống đã, rồi em sẽ trả lời câu hỏi của mọi người khác.
Và tôi còn nhớ rằng khi hai chúng tôi đang đi vào hành lang, thì ngay lúc ấy, Tổng thống Reagan cùng phu nhân xuất hiện. Ông cúi xuống ôm em vào lòng và hỏi tai nào của em không nghe được? Em trả lời.
Tổng thống nói: Vậy thì hãy cứ đi qua phía bên đó để ông cùng nghe vì tai của ông cũng bị như thế! Thật là một vị Tổng thống tuyệt vời ! Sau khi trò chuyện với Tổng thống Reagan xong thì chúng tôi gặp Chick Harrity. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp ông ấy."


Ngạc nhiên lẫn xúc động




Trước mặt Tổng thống George W. Bush,
Cô Nhanny Heil trao tặng giải thưởng cho ông Chick Harrity.


Thời gian trôi qua, sau lần hội ngộ đầu tiên với Chick Harrity vào năm 1983 làm cho Nhanny hãi sợ, tháng 4 năm 2005, bà nhận được điện thoại của Hội Phóng Viên Ảnh Tòa Bạch Ốc mời bà cùng Nhanny đến trao giải cho Chick Harrity.
Vô cùng ngạc nhiên lẫn xúc động, mọi chuyện tưởng chừng như đã đi vào dĩ vãng, nhưng nay lại được khơi dậy với một niềm vinh hạnh. Bà còn được biết rằng, trong suốt gần 50 năm cuộc đời nhiếp ảnh của mình, Chick Harrity bao giờ cũng tâm đắc về bức hình “Baby In The Box”, và luôn tự hỏi cô bé trong ảnh giờ này ra sao.
Với sự giúp tìm kiếm của hãng truyền thông NBC, Hội Phóng Viên Ảnh Tòa Bạch Ốc đã tìm ra được địa chỉ của mẹ con bà và trân trọng mời Nhanny đến tham dự để dành cho Chick Harrity một bất ngờ lớn. Thế là mọi chuyện đã xảy ra đúng như dự định.

"Người may mắn nhất"


Giờ đây, khi Nhanny đã là mẹ của hai con và hiện định cư tại thành phố Springfield, bang Ohio, cô tâm sự:
"Tôi nghĩ tôi là người may mắn nhất. Tôi không biết nói gì hơn. Tôi chỉ nghĩ là tôi rất may mắn đã gặp được mẹ nuôi tôi cho tôi một cuộc đời mới. Tôi biết rằng, tôi còn có cha và các anh trai của mình, và nhiều khi tôi tự hỏi không biết giờ này họ ra sao. Tôi không biết làm cách nào để tìm ra họ. Tôi thiệt không biết làm sao!"
Câu chuyện về bức hình Baby In The Box có thật nhiều điều kỳ diệu mà chúng ta không thể nào giải thích nổi. 32 năm sau, có ai ngờ em bé ăn xin nghèo khổ trên vỉa hè thành phố, nằm trong chiếc hộp bằng cạc tông, lại thay mặt cho toàn thể giới báo chí phóng viên nhiếp ảnh Hoa Kỳ, trước mặt Tổng thống George W. Bush, để trao tặng giải thưởng cho người đã chụp hình mình năm xưa, làm cho tất cả mọi người phải rơi lệ.
Và hôm nay đây, mặc dù không nói được tiếng Việt, nhưng cô luôn ghi nhớ cô là người Việt Nam, cô vẫn hằng nhớ đến những người thân nhân ruột thịt của mình. Ước mong một ngày nào đó, lại có điều kỳ diệu xảy ra cho cô, phải không các bạn ?


Phương Anh@RFA

ML'Amour 10-02-2011 02:36 AM

Đàn Ông !
 




Đàn ông ngoại tình chỉ vì bản năng?



Cho dù đã có người vợ hết sức xinh đẹp nhưng các đức ông chồng vẫn muốn được trải nghiệm ‘cảm giác lạ’. Bạn băn khoăn có phải đó là bản tính của đàn ông hay còn vì căn nguyên nào khác?

Sự khát khao muôn thuở của đàn ông

Đàn ông luôn đánh giá cao sự chinh phục phụ nữ cho dù họ đã có vợ, nhưng họ luôn so sánh và muốn vươn tới chinh phục những phụ nữ khác. Tuy nhiên, họ làm chỉ để khẳng định khả năng của mình và xem như một trò chơi trong giây lát, sau đó họ sẽ dễ dàng rời bỏ.
Đặc biệt, khi được một cô gái nóng bỏng khêu gợi thì họ rất dễ bị “đánh gục” cho dù đã có người vợ hết sức xinh đẹp bởi họ không thể cưỡng lại được bản năng của mình. Bản chất của phái mạnh là muốn chứng tỏ mình là một người hấp dẫn, đáng được thèm muốn nên khi được một cô gái hết sức nóng bỏng ngưỡng mộ thì chàng rất dễ xiêu lòng.

Bạn gây gổ, cãi vã thường xuyên với chồng

Cuộc sống gia đình lâu năm mà không được hâm nóng làm cho chàng chán ngán. Bạn luôn gây gổ, cãi vã thường xuyên cũng làm cho anh ta cảm thấy cần có một sự an ủi gì đó từ bên ngoài. Tuy nhiên, hai người còn quá nhiều ràng buộc như con cái, họ hàng hai bên nội ngoại nên ly dị không phải là phương án tối ưu. Vì thế, anh chọn cách có “bồ”, nhưng chuyện này lâu ngày cũng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình và ly hôn cũng là điều khó tránh khỏi.



Bạn thiếu quan tâm đến việc giữ chồng

Thực sự thì khó mà tìm được phụ nữ cho phép chồng “ngoại tình”, nhưng thực tế có nhiều phụ nữ không dành thời gian để quan tâm đến việc đó. Khi biết chồng “ngoại tình”, một số phụ nữ chẳng những không trách về sự không chung thuỷ mà còn buông xuôi, chẳng tìm biện pháp để cải thiện mối quan hệ của họ. Lại có những người không khéo léo, đánh ghen một cách mù quáng càng làm mọi việc đi quá xa.

Bạn đã từng ngoại tình

Đây gần như là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến việc ngoại tình của đàn ông. Để giảm bớt sự giận dữ vì bị lừa dối, đàn ông sẽ ngoại tình. Một số người coi đây là cách trả thù tốt nhất đối với người vợ không chung thủy của mình.

Thiếu sự hâm nóng quan hệ vợ chồng

Ngọn lửa tình dục trong quan hệ vợ chồng lâu ngày dễ bị lụi tắt, người phụ nữ phải khéo léo lựa chọn thời cơ để hâm nóng lại. Nếu không, người chồng sẽ không còn thấy hứng thú với vợ và tìm đến người phụ nữ khác. Các chị em nên lưu ý đến những nguy cơ này để bảo vệ hạnh phúc gia đình.

ML@ST

ML'Amour 10-03-2011 10:42 PM

Sưu tầm đó đây ...
 




Chồng già phát điên vì vợ trẻ


Thói quen gặm móng tay ăn sâu vào máu đến mức mười đầu ngón mòn vẹt, cụt lủn, nham nhở, người đàn ông có mái tóc bạc trắng thu lu một góc “say mê” với công việc “cắn móng tay” quen thuộc của mình. Đôi mắt hoang dại, nửa sợ hãi, rụt rè, nửa vồ hồn, lấp liếm sau cặp lông mi lốm đốm. Nụ cười ngu ngơ không chủ đích để lộ hàm răng đen xỉn, ngai ngái mùi thuốc lá. Ông tên Quân, vừa bước vào tuổi 60, nhà ở tận Nam Định, mới xác nhập vào “xóm điên” này chưa được bao lâu. Mái tóc bạc trắng khiến người ta lầm tưởng ông già hơn so với tuổi 60 của mình và hình như nó “lạc điệu” so với cuộc sống hiện tại với ti tỉ loại thuốc nhuộm tóc có khả năng “cải lão hoàn đồng” ở mức độ tương đối, hoặc chí ít cũng che giấu đi phần nào tuổi tác. Ông phô tất cả sự già nua, run sợ, lẩm cẩm.

Hai mươi năm sống cuộc sống vợ chồng, ông tự mình đầy đọa mình trong bộn bề suy nghĩ và hoài nghi...

Những ngày đầu ông mới vào Trung tâm, mỗi bận chủ nhật vợ ông lại ghé qua thăm, lỉnh kỉnh xách theo đủ thứ quà cáp. Nào vỉ sữa, nào gói bánh cốm ông hằng yêu thích, rồi đủ loại bánh trái, tư trang, vật dụng cần thiết ông thường sử dụng. Thói quen ấy đều đặn bất chấp cả những ngày mưa gió bão bùng hay nắng như đổ lửa. Và lần nào rời khỏi Trung tâm cũng thấy bà mắt đỏ hoe, len lén lau những giọt nước mắt. Gọi là “bà” cho đúng vai vế với ông thôi, chứ thực ra “bà” còn trẻ lắm, mới 40 tuổi.

Nghe đâu, cũng vì không chịu được áp lực của người lấy được vợ trẻ, ông rước bệnh vào người vì suy nghĩ quá nhiều. Nghĩ nhiều tới mức cái đầu bạc trắng, nếp nhăn chồng chéo lên mặt, cơ thể suy nhược trầm trọng và kết thúc là trạng thái nửa điên, nửa tỉnh của một người mắc chứng tâm thần.

Vợ ông kém ông tròn trặn 20 tuổi. Bà mới 40 – cái tuổi mặn mà nhất, đàn bà nhất, hừng hực nhất thì ông cũng vừa đáp bến 60 – nơi tuổi già bắt đầu gõ cửa. Bản thân ông là một giáo viên dạy lịch sử về hưu, ngày xưa nức tiếng một thời đào hoa, lắm cô gái si mê chết bởi sự dịu dàng, hiền lành và tốt tính. Chẳng hiểu duyên số xô đẩy thế nào, cuối cùng ông chọn người phụ nữ kém mình 20 tuổi, xinh đẹp, làm trong lĩnh vực hội họa, cá tính mạnh. Ai cũng bảo vì tính tình hai người quá khác nhau, nên bù trừ cho nhau là vừa. Bạn bè trêu chọc ông hoài, bảo ông tốt số, kiếm được người vợ trẻ trung phơi phới. Quả đúng chẳng sai: “Giàu vì bạn, sang vì vợ”. Sánh bước bên vợ đẹp, ông cũng cảm thấy hãnh diện, thơm lây.




Cuối cùng... ông Quân cũng đã quyết định chia tay người vợ trẻ

Nhưng có một điều ông phải đau đơn thừa nhận, “cái tuổi nó đuổi cái xuân đi”. Nàng ngày càng tròn đầy, xuân sắc, mặn mà thì ông càng “tịnh tiến” tới chữ “già” thêm nữa. Có một điều ông không dám nói với ai, vì nó đụng chạm đến lòng tự trọng to đùng của ông, động chạm tới sĩ diện của thằng đàn ông ngự trị trong ông. Hai mươi năm sống cuộc sống vợ chồng với Kiều Phương – vợ ông, ông tự mình đầy đọa mình trong bộn bề suy nghĩ và hoài nghi. Bởi vợ ông quá đẹp, quá thu hút. Ông từng chứng kiến ánh nhìn thèm khát của những gã đàn ông trong buổi triển lãm tranh mà ông và nàng cùng tới. Đôi mắt xoáy sâu, chòng chọc tưởng như ăn tươi nuốt sống bộ ngực căng đầy của nàng lấp ló sau chiếc váy xẻ ngực sâu hun hút. Nàng trao cho họ nụ cười dịu dàng, e ấp chúm chím như bông hoa ngào ngạt tỏa hương, nào để ý người chồng nàng đang khoác tay mặt sa mày sẩm vì tức tối và… ghen lồng ghen lộn. Ông tự nhủ, nàng đã thuộc quyền sở hữu của mình, còn những kẻ ngoài kia mãi mãi chỉ có thể thèm khát nàng. Tự ru bản thân nhưng ông không thể xóa bỏ ý nghĩ ghen tuông, ngờ vực. Vì nàng hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, mà tâm hồn nghệ sĩ thì ôi thôi là bay bổng. Tâm hồn nàng luôn phiêu du ở một miền nào đó có đôi khi ông không hiểu được. Thứ hạnh phúc trong tay quá ư tinh tế, đến độ ông nắn nót, khẽ khàng cầm nắm nó trong một nỗi sợ hãi mơ hồ về một ngày hạnh phúc vuột khỏi tầm tay.

Ông bắt đầu cấm đoán Kiều Phương tới những cuộc triển lãm hội họa do bạn cô tổ chức. Và có chăng nhận được cái gật đầu chấp thuận của ông thì phải thêm cửa ải “duyệt trang phục” trước khi bước chân ra khỏi cửa. Ông không cho vợ phô những nét đẹp căng tròn phụ nữ, ông bắt Phương phải mặc những bộ già nua so với tuổi, kín đáo tới mức lập dị. Là người phụ nữ cá tính, Phương không chấp nhận điều đó. Cô không chấp nhận sự kiềm tỏa của chồng, không đồng ý ông can thiệp quá thô bạo vào đời sống nghệ thuật tự do của cô.

Cô vẫn khoác trên mình những bộ váy xúng xính cô yêu mến, đeo những chiếc vòng lấp lánh cô hằng yêu quý. Và đối với ông, đó là một sự sỉ nhục ghê gớm. Ông chất vấn vợ, rằng chỉ có đi hẹn hò người tình mới cần chỉn chu trang phục đến thế. Dù cô có giải thích đủ đường cho chồng hiểu, nhưng ông không muốn hiểu. Suốt thời gian dự tiệc, cô nhận được những cuộc điện thoại quát tháo sực mùi ghen tuông của chồng. Ông viện đủ lý do bắt vợ về nhà sớm, nhưng chung quy lại cũng chỉ vì sợ ánh nhìn soi mói của những gã đàn ông đa tình có thể hạ gục vợ mình.

Trở về nhà sau buổi triển lãm, Kiều Phương bàng hoàng thấy toàn bộ số váy áo của mình bị chồng thiêu rụi. Ông vẫn thản nhiên ngồi đọc báo, thủng thẳng bảo: “Mai anh dẫn em đi mua sắm đồ khác”. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là lần ông bắt gặp một người bạn đồng nghiệp chở vợ về nhà vào lúc đêm hôm. Mặc vợ giải thích người bạn ấy cho cô “quá giang” một đoạn vì tiện đường về nhà anh ta, ông cứ một mực khẳng định bị vợ “cắm sừng”. Ông lồng lộn tới tìm người bạn của vợ, quại anh ta một trận nhừ tử trong sự bất ngờ của anh bạn bất hạnh và bàng hoàng của bà xã. Cãi vã nổ ra, Phương trách cách cư xử thiếu suy nghĩ của chồng, ông Quân vằn mắt mắng vợ “bênh nhân tình”. Cuộc sống đày đọa nhau bắt đầu, đánh dấu cho sự rạn nứt không thể hàn gắn của cặp vợ chồng chênh lệch tuổi tác.

Sau những lần cãi vã nhưng bất lực vẫn hoàn bất lực, Quân tìm tới những cuộc nhậu say xỉn, những canh bài thâu đêm. Sự mất thăng bằng trong tâm hồn và sự hành hạ thể xác của những cuộc nhậu bất tận đã biến ông trở thành một người mắc chứng hoang tưởng nặng. Ông đã phải điều trị ở Bệnh viện Bạch Mai một thời gian khá dài với bệnh án xơ gan, vỏ não bị tổn thương và 2/3 dạ dày bị loét nặng.

Trong suốt thời gian ông nằm viện, vợ ông vẫn tận tình chăm sóc và hết sức giúp đỡ ông trở lại cuộc sống của một người bình thường. Nhưng cuộc sống chẳng được yên ổn bao lâu, nỗi ngờ vực, hoài nghi trong ông lại tái phát. Trong thâm tâm của một kẻ đa nghi, ông “mặc định” cho vợ cái án ngoại tình, thậm chí “chúng âm mưu giết tôi để về chung sống với nhau”. Ít ai ngờ người quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân ngột ngạt, mệt mỏi đầy hoài nghi là Quân. Ông đã viết đơn ly hôn và đề nghị Phương kí vào trong trạng thái của một người mất hết bình tĩnh, rồ dại và cay đắng. Mắc cạn trong cuộc sống hiện tại đẩy Quân vào trạng thái điên loạn hơn khi vợ ông – người đàn bà nghệ sĩ đã hăm hở bước vào cuộc sống khác trần trề cảm xúc dù hai người không có bất cứ ràng buộc nào về mặt luật pháp.

Ông nhập “xóm người điên” còn “bà” có một cuộc đời khác. “Bà” vẫn thường cùng chồng ghé thăm ông. Lần nào chồng mới của “bà” cũng đứng ngoài cổng, tránh giáp mặt với “chồng cũ” của vợ, tránh cho ông Quân sự kích động không đáng có. Còn “bà”, dáng liêu xiêu trở về với đôi mắt hoe đỏ và nỗi buồn rười rượi.

ST@ :hoa:

ML'Amour 10-06-2011 06:58 AM

ML'Amour collectibles
 





Những lá thư không được trã lời



Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.

Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.

Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.

Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.

Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.

Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:

"Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông"



ML'Amour 10-06-2011 11:12 AM

Sài Gòn ẩm thực lang thang ký
 


Sài Gòn ẩm thực lang thang ký



Nói đến Huế người ta nghĩ đến bún bò , bánh bèo... Nhắc đến Hà Nội người ta nhớ Phở , chả cá , nem rán... Miền Tây thì có bún mắm , bún cá ...Nhưng khi đến Sài Gòn , người ta lại khá vất vả khi chọn cho mình một món ăn đặc thù ...Nhưng nghĩ lại đó chính là đặc thù của Sài Gòn . Vùng đất cởi mở , dung nạp tất cả những món ngon vật lạ khắp các miền đất nước ...đủ để cho những người con xa quê ở bất kỳ nơi nào cũng có cơ hội gợi nhớ về quê hương ...

Đi nhiều nơi , ăn nhiều món ...nhưng tôi luôn nghiệm ra một điều tất cả những món đó ăn ở Sài Gòn luôn luôn là ngon nhất .

BÚN BÒ HUẾ




Chẳng biết vì sao gọi là bún bò khi ở Huế tôi ăn ở lề đường , nơi các o các mệ bán thì it khi thấy thịt bò ...chỉ có thịt heo ,giò heo, chả tôm , đôi khi là huyết ....nhưng vị của nó thì không thể nào quên được ...một chút ngọt ngào của xương , thóang hương nhẹ nhàng của ruốc và rau xắt nhỏ đầy vun trong rổ trước mặt đủ bạn cảm thấy đầy là món ăn ngon lành nhất của Huế

Vượt gần cả ngàn cây số , vào Sài Gòn , bún bò đã thay đổi một cách chóng mặt đến mức lần đầu tiên ăn bún bò tại Huế tôi đã tỏ ra nghi ngờ không biết đấy có phải là nơi chính gốc của món mà tôi đã trót say mê ... Bún bò ờ sài Gòn phô trương sự giàu có của chốn đô thành với nguyên liêu cực kỳ phong phú . Từ thịt bò đủ loại ( tái , nạm , gân ) đến giò heo đủ loại ( nạc , gân , móng ... ) lại thêm các loại chả ( cua , tôm ) và cách nêm cũng bắt đầu nặng mùi hơn ; Rau không thái nhỏ mà để nguyên cho thực khách tự do lựa chọn ...Bún bò được bán ở nhiều nơi , nhiều lúc..và đang dần trở nên phổ biến ở sài Gòn đến mức người ta bắt đầu nói :" chán cơm thém bùn bò " thay cho câu "chán cơm thèm phở" có gốc từ xứ Bắc ...

Và những quán bún bò đã đi qua đời tôi
- Quán bún bò chị Hà( Phú Nhuận ) . Quán chỉ bán vào buổi sáng . Đi trên đường Lê Văn Sỹ đến gần nhà thờ Vườn Xoài thì có một ngõ hẻm . Queo vào đó khoảng vài mét là quán của chị . Chị Hà là người Bắc nên nấu bún bò có nét rất riêng - Thịt bò được cuộn vào một lớp gân rồi đem hầm nên rất mềm và thơm .

- Bún bò chị Lan ( Quận 1 ): trong khu chung cư trên đường Bùi Viện ....Ăn được ..có điều cho bột ngọt hơi bị nhiều .
- Bún bò sông Hương ( quận Tân Bình ) trên đường Cách mạng Tháng 8 đối diện với hồ bơi Tân Bình . Phong cách Huế nhưng mùi ruốc hơi nặng . Chả ở đây khá ngon .
- Bún bò Lữ Gia ( quận 11 ): Phong cách Huế - giá khoảng 16.000/ tô . Ăn được . Rau xắt nhỏ như ở ngoài Huế .
- Bún bò Nguyễn Văn Thủ ( quận 1 ) . Đối diện trường Trần Văn Ơn có một ngõ nhỏ . Quẹo vào đấy đến cuối đường sẽ gặp một hàng bún bò do một gia đình người Huế nấu . Quán chỉ bán buổi sáng . Ăn rất được , nhất là món gân và nem nướng .
- Bún bò 3A : phong cách nhà hàng - Ăn được tương tự như quán Hỷ


BÚN MẮM




Mắm là một đặc sản của các tỉnh miền Tây Nam Bộ . Tôi cũng không rõ cách chế biến mắm như thế nào .Mắm sống ( chưa chế biến ) nhìn rất ghê và có mùi rất khủng khiếp nhưng sau khi chế biến nó lại có một hương vị hơi nồng một chút nhưng thật khó phai với những ai đã từng thưởng thức

Mắm được chế biến nhiều kiểu khác nhau như mắm kho , chưng với trứng ...nhưng ở Sài Gòn , phổ biến nhất là bún mắm . Bún mắm cũng có nhiều trường phái : bún mắm Sóc Trăng , Bún mắm Kiên Giang , Bún mắm Châu Đốc ...Nhưng có sự phân biệt ...nơi nào nấu bún nước lèo thì có cho thêm một loại gia vị gọi là ngải bún , vị nhẹ nhàng hơn , mùi mắm chỉ thoang thoảng ( bún nước lèo Sóc Trăng là đại diện ) , còn nơi nào nấu bún mắm thì mùi nồng hơn , vị ngọt đậm hơn ... ( bún mắm Châu Đốc )

Vào những chiều mưa dầm rả rích , ghé vội vào một quán bún mắm ven đường . Mùi mắm ngọt ngào pha lẫn mùi sả nồng ấm luôn làm cho bạn quên đi cảm giác cô đơn . Và tô bún quả thật là một kiệt tác nghệ thuật với những miếng mực trắng nõn , miếng thịt cá mềm mại , pha sắc đỏ của những con tôm đất , điểm xuyến vào đó là những miếng thịt heo quay giòn rụm . Còn dĩa rau kèm theo là cả một vùng đất Nam Bộ hiện hữu với giá sống , hẹ xanh , rau đắng nho nhỏ cọng , kèo nèo và cọng bông súng nằm thảnh thơi như chờ đợi sự thưởng thức cuối cùng của người ăn ....

Bạn còn chờ đợi gì nữa mà không ghé đến các quán sau để thưởng thức
- Bún mắm Hậu GIang ( quận 6 ) : Lề đường đường Hậu Giang - Gần ngã tư Hậu GIang - Nguyễn Văn Luông . Ăn ngon tuy hơi không được vệ sinh lắm
- Bún mắm Nhựt Tảo ( quận 10 ) - Gần chợ Nguyễn Tri Phương. Mùi mắm hơi nồng một chút nhưng cũng rất ngon
- Bún mắm chợ Trần Hũu Trang ( Quận Phú Nhuận ). Nằm trong con hẻm bên hông chợ Trần Hữu Trang . Một trong những quán hiếm hoi bán món này vào buổi sáng . Mùi mắm co pha vị ngọt của thơm ...
- Bún mắm chùa Dược Sư ( Quận Bình Thạnh ) . Nằm trên đường Lê Quang Định , đối diện với chùa Dược Sư . Quán này có món mắm me để ăn chung với mực hoặc đầu cá lóc rất ngon .
- Bún mắm Lê Văn Sĩ ( quận Tân Bình ) . Nằm đầu môt con hẻm lớn ngay bùng binh Lê Văn Sĩ , Nguyễn Trọng Tuyển . Ăn được .
- Bún mắm Thủ Đức . Nằm ở lề đường vào khu Tam Hà ( không nhớ tên đường ) - Ăn rất ngon Có thêm rau nhút trong dĩa rau tạo phong cách đặc biệt .

BÚN RIÊU


Món này có gốc ở xứ Bắc . Nguyên liệu chủ yếu là cua đồng xay nhuyễn nhưng nấu được một bán riêu cua ngon đúng điệu hoàn toàn không phải là một vấn đề dễ dàng . Chẳng biết món này xuất hiện ở Sài Gòn từ lúc nào nhưng nó cũng không ngoại lệ khi được biến đổi cho phù hợp với khẩu vị đa phong cách của dân Sài Thành . Bên cạnh cua đồng , cà chua dân Sài Gòn còn cho nấu thêm với tôm khô , cho vào tô bún ít huyết heo , đậu hũ ... đôi khi có thêm cả da heo , chả cây làm cho tô bún thêm phong phú hấp dẫn . Một số nơi còn có ốc luộc hoặc ốc xào ...Nhưng dù có thay đổi gì thì nó vẫn không thể không có mắm tôm , chút ớt hiểm làm cay sè đôi môi và chút nước me để làm dịu đi cái gắt của mắm tôm

Món bún riêu khá bình dân , có thể thấy nó ở hang cùng ngỏ hẻm , trên lề đường hoặc kẽo kẹt trên gánh bún nghèo của một người phụ nữ đảm đang gánh vác chuyện buôn bán nuôi sống gia đình . Nó mang lại chút mát mẻ trong những ngày hè nóng nực và chút ấm áp trong những ngày đông giá lạnh ...

Ghé các chỗ sau đây nhé các bạn
- Bún riêu Vườn Chuối ( Quận 10 ) : Trước đây ở chợ Vườn chuối nay đã dời về ngã tư Ngô Quyền và Vĩnh Viễn . Bún nấu với tôm khô và cua đồng , khá ngon
- Bún riêu Đinh Tiên Hoàng ( quận 1 ) : Ngay ngỏ hẻm kế bên sân vận động Hoa Lư : Nấu theo kiểu Bắc - có ốc
- Bún riêu Thanh Hải ( quận 3 ) : Trên đường Kì Đồng - Nằm trong hẻm đầu tiên bên tay phải đi từ Trần Quốc Thảo xuống ( 14/12 Kì Đồng ). Phong cách Bắc - có kèm món ốc xào chuối khá ngon
- Bún riêu Phú Thọ ( quận 11 ) . Trước bán ở ngã tư Nguyễn Tri Phương - Hùng Vương rất đông khách . Sau bị công an đuổi nên dời về Phú Thọ trên đường 3/2 trong một ngõ hẻm đối diện nhà sách Phương Nam
- Bún riêu ÔngTạ ( quận Tân Bình ) : Nằm trong hẻm rất nhỏ kế bên quán Đại chúng mì gia trên đường Phạm Văn Hai . Chỉ bán vào buổi chiều . Quán này có món đậu hũ khá ngon vì được chiên dòn
- Bún riêu Nguyễn Chí Thanh ( Quận 5 ): Nằm ngay đầu đường Nguyễn Chí Thanh , ngay bùng binh . Bún riêu nấu kiểu Nam Bộ có đầy đủ tôm , mực , chả cá . Ốc để trong một cái chén riêng khá đặc biệt .

BÁNH XÈO



Món này thì không biết gốc tích xuất phát từ đâu ...Nhưng thấy ở miền Tây người ta hay làm món này . Nhớ thời còn sinh viên , đạp xe xuống nhà nhỏ bạn ở Gò Công ( Tiền Giang ) mệt nhoài . Nhảy ùm xuống tắm sông rồi ướt loi ngoi ngồi chồm hổm bên gốc dừa , Trong chiều nhạt nắng , khói đốt đồng ngai ngái mùi rạ non , một tiếng xèo ...và một chiếc bánh vàng , giòn rụm , có thêm chút đậu xanh , cổ vịt băm nhuyễn làm nhưn , giá trăng trắng ...Cuộn vội trong chiếc lá cải xanh đưa lên miệng mà cảm thấy cuộc sống quả thật là thiên đường

Dân Sài Gòn lười không muốn đổ bánh ở nhà , nên kéo nhau ra quán ngồi ăn . Nhưng quả thật cho dù người đổ bánh làm ngon thế nào đi chăng nữa mà ăn món bánh xèo trong phòng máy lạnh thì vẫn có cảm giác vô duyên như gặp phải một người đẹp không có tri thức.

Sau này lại xuất hiện thêm một loại bánh xèo được gọi là bánh xèo Miền Trung . Kích thước nhỏ hơn và phần nhân cũng khiêm tốn hơn với vài lát thịt ba rọi , vài con tôm nhỏ ...nhưng được cái giá của nó cũng mềm nên loại bánh xèo này hay xuất hiện ở các khu công nhân , khu lao động ... Tôi cũng đã từng ngồi ăn loại bánh xèo này dưới cầu Tân Thuận , bên dòng sông lờ đờ trôi ...và không hề có cảm giác bình an như những ngày xưa cũ . Cuốn bánh xèo trong chiếc bánh tráng nhỏ và đưa vào miệng tôi chỉ cảm giác đời mình thật đen tối như tâm trạng của giáo Thức trong Đời Thừa của nhà văn Nam Cao

Tôi luôn thích ghé vào quán bánh xèo khi trời mưa , ngồi kế bên bếp lò đỏ rực , nhìn chị chủ quán đổ một vá bột màu vàng ươm của nghệ , rồi bỏ vào đó một vài lát thịt ba rọi , vài con tép bạc , chút đậu xanh , chút giá rồi đậy nắp lại . Rồi như một trò ảo thuật , vài phút sau đó khi giở nắp ra tôi đã có ngay một chiếc bánh giòn rụm , vàng ươm ... Và không bao giờ chậm trễ , tôi đưa chiếc lá chuối xanh mướt hứng lấy chiếc bánh ấy , bẻ nhanh phần giòn nhất của chiếc bánh bỏ vào miệng rồi nhắm mắt lại .... Tôi thấy mình vùn vụt quay về với một thời đã qua

Ghé mấy quán sau nha bạn :
- Bánh xèo Cách mạng tháng 8 ( quận 10 ) ... Quán này đối diện với bưu điện Chí Hoà , gần mấy chỗ bán thịt chó ... Ăn được ...
- Bánh xèo Trần Mai Ninh ( quận Tân Bình ) : đi đường CMT8 , qua ngã tư Bảy Hiền , đến nhà thờ Đắc Lộ có một ngã 3 , quẹo vào đó vài chục mét sẽ thấy quán bánh xèo này . Quán đã từng lên báo nên rất đông khách , chờ mỏi mệt ...
- Bánh xèo 110c Ngô Quyền ( quận 5 ) : Nghe nhiều người khen , nhưng ăn vào thấy cũng bình thường ...
- Bánh xèo Đinh Công Tráng ( quận 1 ) - đối diện với nhà thờ Tân Định là đường Đinh Công Tráng ( số 46A )... Bánh xèo theo trường phái nhà hàng , bột có pha trứng , dầu mỡ tràn trề ...ăn chừng 1 cái là thấy lưng lửng ...
- Bánh xèo Ăn là ghiền ( quận Phú Nhuận ) : nằm ngay ngã tư Trần Huy Liệu - Nguyễn Văn Trỗi . Tuy mới ra đời nhưng nhanh chóng có " số má " vì chịu khó tạo ra những phong cách "dựng tóc gáy "về nhưn bánh như ; bánh xèo nhưn nấm , nhưn rau mầm , nhưn cổ hũ dừa .... Ai nói tôi ngu tôi chịu chứ ăn bánh xèo ở đây có cảm giác như đang ăn bột kẹp rau ..

BÚN THỊT NƯỚNG



Trời chạng vạng tối , cái nóng hầm hập của những ngày hè làm tôi như phát điên lên như một con thú bị giam hãm . Mở toang cửa sổ để mong đón một cơn gió .... Và trong những cơn gió nhẹ hiếm hoi lùa qua cửa sổ , một mùi thơm len lỏi đánh thức các giác quan của tôi ...đó chính là mùi thịt nướng ....

Trong một thời gian rất lâu trong thời kỳ bao cấp , nhà hàng xóm của tôi rất thích làm bún thịt nướng ...còn tôi thì thích cái mùi thịt nướng vào những ngày cuối tháng ... Hình ảnh cả gia đình xúm xít xung quanh một đĩa thịt ba rọi , xếp nó vào vỉ nướng rồi đặt lên rên một chiếc bếp than đang hừng hực lửa luôn tạo cho tôi một cảm giác ấm áp . Và tiếng mỡ cháy xèo xèo , bùi thịt nướng bốc lên quấn quýt cùng với làn khói lùa đi khắp hẻm nhỏ mang lại cho những người sinh sống quanh đó một sự ghen tỵ . Không hẳn là vì miếng ăn mà là vì sự hạnh phúc gia đình mà họ đang có

Thời mở cửa những hàng bán bún chả ( cách gọi bún thịt nướng theo kiểu miền Bắc ) xuất hiện ngày càng nhiều góp thêm phần phong phú cho ẩm thực Sài Gòn . Thịt thì ngày càng nhiều hơn nhưng không làm sao kiếm được cái mùi thịt nướng đầy quyến rũ ngày nào vì ở các hàng bún chả người ta luôn làm những ống khói để hút khói lên cao

Bún thịt nướng ở sài Gòn có 2 trường phái : theo phong cách Bắc ( được gọi là bún chả ) . Thịt được nướng là thịt ba rọi , ướp với gia vị rồi nướng . Khi dọn ra , thịt nướng được kèm với chả viên ( là thịt băm chiên ) ngâm trong một chén nước mắm chua ngọt cùng khá nhiều xu hào thái mỏng ngâm chua. Bún để riêng. Và rau ăn kèm thường là salad , rau quế và vài cọng ngò thơm .




Còn theo phong cách Nam ( chắc xuất phát từ Bình Dương , hay Thủ Đức ) thì thịt được nướng thường là thịt nạc thăn , ướp gia vị mà trong đó mùi chủ đạo là sả băm . Miếng thịt khi nướng xong có màu đỏ cánh gián , chút vàng của sả rất hấp dẫn . Bún là bún Thủ Đức có sợi nhỏ hơn loại bún bình thường . Người ta bỏ hết tất cả vào một tô : Rau sống xắt nhỏ , dưa leo , giá , một miếng bún và thịt nướng xếp lên trên , chan thêm miếng mỡ hành , rắc thêm ít đậu phộng giã dập

Thử ghé các quán sau để thưởng thức nhé các bạn
- Bún chả Xuân Tứ ( Quận Tân Bình ) . Ngay ngã 3 Phạm Văn Hai - Nguyễn Văn Trỗi . Ăn được
- Bún chả Vân Anh ( quận Tân Bình ) . Nằm trên đường Trường Sơn vào sân bay . Ăn khá được
- Bún chả Hàng Mành ( quận 3 ) . Nằm trên đường Trần Quốc Thảo gần ngã tư Trần Quốc Thảo - Điện Biên Phủ ( bây giờ chuyển sang Lý Chính Thắng đoạn gần ra Nam Kỳ Khởi Nghĩa. ). Ăn ngon
- Bún chả Món ngon Hà Nội trên đường Đinh Tiên Hoàng , đối diện với trường Tiểu học Đnh Tiên Hoàng gần ngã tư Đinh Tiên Hoàng - Điện Biên Phủ .
- Bún thịt nướng rạp Hưng Đạo .( quận 1 ) Chỉ bán vào buổi chiều . Nằm trên lề đường kế bên rạp Hưng Đạo , ngay ngã 3 Trần Hưng Đạo - Nguyễn Cư Trinh
- Bún thịt nướng bà Tám ( quận 3 ) : nằm trên đường Võ Văn Tần đoạn gần đường Nguyễn Thượng Hiền , kế bên phở Lệ.
- Bún thịt nướng Thủ Đức . Nằm trên đường Kha Vạn Cân góc chợ Thủ Đức . Ăn rất ngon . Ngoài thịt nướng ở đây còn bán nem nướng ( thịt xay nhuyễn ép vào cây đũa rồi đem nướng ) khá ngon .
- Bún thịt nướng Hải Đăng ( quận Tân Bình ) . Đi trên đường CMT8 về hướng ngã tư Bảy Hiền , qua công viên Lê Thị Riêng sẽ thấy một ngã 3 nhỏ đó là đường Chấn Hưng ( hay còn gọi là vườn rau ) - Quán bán bún thịt nướng và chả giò khá ngon nên rất đông - vệ sinh kém

CANH BÚN




Món này chắc là một biến thể của bún riêu vì nguyên liệu nấu không khác mấy : cũng cua đồng , cũng cà chua , cũng đậu hũ , cũng mắm tôm ... Có khác chăng là rau ăn kèm . Bún riêu thường ăn chung với rau muống chẻ , rau thơm , giá sống và miếng rau salad xắt nhỏ , còn canh bún thí ăn chung với rau muống luộc , rau nhút hoặc cần nước

Ở Sài Gòn , canh bún được nấu theo hai trường phái . Trường phái Bắc thì nấu mộc không cho màu đỏ của hạt điều vào bún và chỉ có cua đồng , đậu phụ và không kèm theo bất kỳ nguyên liệu nào khác , ăn kèm với rau muống luộc , rau nhút hoặc cần nước . Trường phái Nam thì nồi canh bún phải có màu đỏ hấp dẫn và ngập tràn huyết , đậu hũ , chả miếng...có nơi còn cho cả giò heo ....

Chẳng hiểu sao canh bún rất gần gũi với giới học sinh , sinh viên ... chắc có lẽ nhìn nó bình dân , dễ ăn mọi lúc mọi nơi ... Những hàng canh bún đông nghẹt áo trắng quần xanh mỗi khi tan trường luôn làm cho tôi nhớ đến một thời đã xa ...

Hồi xưa , tôi hay lê lết ở những quán này .

- Canh bún nghĩa địa ( quận gò vấp ) : Nằm trong khu mộ cổ trên đường Trần Bình Trọng . Ngay lối vào của cafe Tưởng Niệm hồi xưa . Là địa chỉ quen thuộc của dân trung học Võ Thị Sáu , Hoàng Hoa Thám , Phan Đăng Lưu ... Ăn vừa ngon , vừa rẻ vừa có cảm giác hồi hộp khi ngồi xì xụp trên một đống gò mả ...
- Canh bún Phan Văn Trị Quận gò Vấp ) : Chạy qua ngã 5 Bình Hoà , theo Phan Văn Trị đổ ra Lê Quang Định sẽ gặp quán này nằm bên tay phải . Phong cách Nam ... Ăn rất được ..
- Canh bún cổng xe lửa số 6 ( Phú Nhuận ) : Đi trên đường Lê Văn Sỉ theo hướng ra Trần Huy Liệu đến đường rầy xe lửa thì quẹo phải , đi thêm vài chục mét sẽ thấy quán này . Quán bán canh bún phong cách Nam nhưng không có nhiều huyết ...có kèm rau nhút
-Canh bún bờ kè ( quận Tân Bình ): Đi theo bờ kè kênh Nhiêu Lộc về hướng Tân Bình . Quán nằm trên lề đường gần ngã 3 Phạm Văn Hai . Nấu theo phong cách Bắc ...
- Canh bún Bắc Hải ( quận 10 ) : Đối diện với trường THCS Bắc Hải ... Phong cách Bắc .
Ngoài ra còn có bánh đa cua nấu theo kiểu Hải Phòng . Cách nấu tương tự nhưng sợi bún là một loại bánh tráng cắt dọc . Ăn cũng khá ngon . Các quán bán món này nằm trong khu sân bay . Đi vào đường Hồng Hà ... đến gần ngã ba trung tâm huấn luyện sẽ thấy một ngã 3 khác, rẽ vào đó , đến ngã tư đầu tiên thì rẽ phải thì sẽ gặp quán này ( hình như là đường Hậu Giang )


PHÁ LẤU BÒ




Thời sinh viên , có những hôm cả nhóm cúp tiết lang thang đầu đường xó chợ thì điểm đến cuối cùng luôn luôn là một quán bán phá lấu bò trong ngôi chợ nhỏ ở quận 5

Khó có thể nhớ hết tên các bộ phận của con bò được lấy làm nguyên liệu cho món phá lấu : nào phèo , nào lá xách , nào gan , nào phổi , nào bao tử .... Tất cả các món đó được làm sạch rất công phu . Phải rửa nhiều lần với muối , cạo sạch chất bẩn , rửa lại vói nứơc gừng hoặc rượu trắng rồi đem nấu với nứơc cốt dừa co pha chút cari . Món phá lấu có ngon hay không là do kĩ thuật nêm nếm của người nấu

Cả nhóm xúm xít xung quanh chiếc xe phá lấu của dì Liên mặc sức thưởng thức mùi thơm ngọt ngào của nước cốt dừa bốc lên từ nồi phá lấu đang sùng sục sôi . Không vội vã , không hấp tấp , dì Liên cầm kéo cắt từng miếng phá lấu cho vào một cái chén nhỏ rồi chan nứơc dùng ngập những miếng phá lấu đó . Ổ bánh mì giòn rụm được bày ra cùng với chút rau răm và chén mắm me loáng thoáng chút đỏ của ớt làm cho món phá lấu bò trở nên quá ngon trong một buổu chiều lang thang khắp sài Gòn không định hướng

Bây giờ đôi khi đi ngang các trường tiểu học hay hồ bơi , tôi vẫn thấy người ta bán món phá lấu này nhưng nhìn màu sắc đỏ tươi hay vàng thắm của chúng tôi lại thấy ơn ớn vì biết rằng màu thực phẩm không bao giờ lại có màu tươi như thế nên đành nhắm mắt làm ngơ .... rồi chạy vội đến quán phá lấu quen thụôc gọi liền 2 chén và nhấm nháp ....

Trong đám bạn ngày xưa , chẳng ai còn quay lại quán xưa ... tôi ăn và thoáng chút ngậm ngùi
- Phá lấu Dì Liên ( quận 5 ): Nằm gần trường Ba Đình . Đi đường Nguyễn Văn Cừ đến ngã 3 Phan văn Trị thì chạy thẳng vào đến trường Ba Đình sẽ gặp quán phá lấu này ...Bán từ sáng đến chiều .
- Phá lấu Nguyễn Biểu ( quận 5 ) . Nằm đầu con hẻm trên đường Nguyễn Biểu giữa Phan Văn Trị và Nguyễn Trãi
- Phá lấu Nguyễn văn Trỗi ( Quận Phú Nhuận ) . Nằm trên đường NGuyễn Văn Trỗi gần ngã tư Nguyễn Văn Trỗi - Trần Huy Liệu
- Phá lấu chợ Hồ Thị Kỷ ( quận 10 ) ... rẽ vào chợ hoa Hồ Thị Kỷ sau đó chạy vòng ra phía sau trường Hồ Thị Kỷ sẽ thấy một khu chợ . Trong khu này có hai hàng phá lấu


ML'Amour 10-06-2011 11:36 AM

Sài Gòn ẩm thực lang thang ký
 


Sài Gòn ẩm thực lang thang ký


BÁNH HUẾ



Lại một chiều mưa đổ một cách vội vã , tôi và em ngồi trong quán Nam Giao nhỏ bé trong một con hẻm trên đường Lê Thánh Tôn đối diện với chợ bến Thành . Quán để đèn vàng ấm áp và mắt tôi như nhoè đi trong hơi nóng của ly trà sen thơm thoang thoảng . Tiếng hát của Khánh Ly cứ chơi vơi , chơi vơi...

- Ăn gì anh ?

Em luôn đánh thức tôi bằng một câu hỏi vô cùng thực tế như thế và đương nhiên tôi biết đó cũng chỉ là một câu hỏi cho có vì sau đó luôn luôn món bánh bèo sẽ được dọn lên

Người Huế khéo tay nên chế biến được rất nhiều loại bánh vừa hấp dẫn vừa ngon . Nào là bánh bèo , bánh nậm , bánh ram ít , bánh bột lọc ....hầu hết các loại bánh này được làm tự bột gạo . Bánh bột lọc có pha chút bột năng cho trong bánh . Nhân được làm từ thịt ba rọi , tôm đất ... và được hấp cho chín . Các loại bánh nậm , bánh bột lọc được gói trong lá chuối . Bánh bèo được đổ trong chén và hấp chín . Nhưn của bánh bèo là tôm đất giã nhuyễn

Bánh Huế theo chân những người phụ nữ Huế vào Sài Gòn . Bản tính người phụ nữ Huế khắt khe nên các món bánh không bị biến đổi nhiều ngoài việc nứơc mắm được pha loãng hơn và các món bánh gói bằng lá chuối được lột sẵn chứ không để nguyên để người ăn tự lột ....

Bánh bèo được để nguyên trong chén xếp trong một chiếc mẹt nhỏ xinh xinh , trên mỗi chiếc bánh bèo là màu đỏ nhạt của thịt tôm giã nhuyễn và kế bên là chén nứơc mắm có màu vàng trong vắt , điểm xuyến vào đó là vài lát ớt xanh cay xé đầu lưỡi .

Làm sao quên được khuôn mặt xinh xắn của em chăm chú nhìn từng chiếc bánh , tiếng hít hà của em khi ăn trúng miếng ớt cay ... tất cả đã trở thành những kí ức , những kỉ niệm mà sau này khi lang thang ngoài đường phố Sài Gòn mà không có em ....anh luôn nhớ một cách quay quắt

Anh sực nhớ lâu rồi không ghé Nam Giao
-Bánh huế O Xuân ( quận 1 ) : gánh bán các loại bánh Huế nắm trên đường Nguyễn Hữu Cầu , bên hông chợ Tân Định ... rất ngon
- Bánh bèo Đường rầy ( quận Phú Nhuận ) . Ngay đường xe lửa số 6 có một điểm bán hoa Thạch Thảo , rẽ vào con hẻm , chạy thêm một đoạn sẽ thấy quán bánh bèo . Bánh bèo ở đây dày cơm và ăn chung với xíu mại chứ không phải tôm chấy .
- Bánh bèo Nam Giao ( quận 1 ) : Quán nằm trong hẻm trên đường Lê Thánh Tôn , đối diện với chợ Bến Thành . Bán nhiều món Huế - Bánh bèo
- Bánh Huế Đặng Văn Ngữ ( quận Phú Nhuận ) . Nằm đầu một con hẻm trên đường Đặng Văn Ngữ , ngay ngã 3 Đặng Văn Ngữ , Huỳnh Văn Bánh .
- Bánh Huế 3A ( quận 1 ). Có nhiều quán nhưng ăn tương đối được là quán nằm trong một con đường nhỏ kế bên trường THCS Nguyễn Du quận 1
- Restaurant Rất Huế ( quận 1 ) . Nằm trong một con hemtrên đường Lê Thánh Tôn , đối diện chợ Bến Thành , kế với quán Nam Giao . Các loại bánh ở đây làm khá cầu kỳ và ngon
MÌ QUẢNG





Cái tên đã cho biết gốc gác của món này chắc hắn là ở xứ Quảng Nam và Quảng Ngãi . Nhưng tôi thấy món này bán nhiều ở Đà Nẵng hơn là ở hai xứ Quảng kia

Món này xuất hiện ở Sài Gòn trong khoảng 10 năm trở lại đây cùng với làn sóng nhập cư của người dân miền Trung . Như một cô gái quê đang bối rối trước ánh hào quang rực rỡ của chốn đô thành , mì Quảng e dè có mặt trong những hẻm sâu , phố vắng ...nơi tập trung đông đảo người miền Trung để giúp họ chút niềm nhớ về quê hương xa xôi

Điểm đặc biệt của món này chính là sợi mì . Nó không dài và mỏng như sợi mì của người Trung Quốc và cũng không dày như sợi mỳ Spaghety của Ý . Nó được làm từ bột gạo ngâm với nước tro , sau đó trộn với bột nghệ để có được một màu vàng óng ánh , quyến rũ

Nước lèo của món mì này được nấu từ xương heo , thit gà , tôm khô ...nấu cho sánh nước

Tô mì được dọn ra trước mặt chúng ta như một bức tranh đầy màu sắc ; sắc vàng óng ánh của sợi mì , chút đỏ của thịt gà kho , thịt heo xá xíu hay vài con tôm đất ...sắc trắng của miếng bánh tráng mè giòn rụm và sắc vàng nhẹ của đậu phụng rang nhỏ ... Đừng ngạc nhiên khi không thấy nước như các món mì khác . Nước dùng của mì Quảng rất ít chỉ đủ thấm vào các sợi mì và làm mềm những món rau ăn kèm nhưng nó vẫn đủ sức làm cho bạn nhớ mãi

Kiếm được một quán bán món này không dễ nếu bạn là dân gốc Quảng sành ăn.... nhưng không phải không thể

- Mì Quảng Trần Mai Ninh ( Quận Tân Bình ) . Đi trên đường CMT8 hướng về ngã 3 Bà Quẹo . Qua nhà thờ Đắc Lộ sẽ gặp 1 ngã 3 . Đó chính là đường Trần Mai Ninh . Con đường dẫn đến chợ Bà Hoa , nơi bán các nguyên liệu để nếu các món Quảng . Doc đường này có nhiều quán bán mì Quảng đúng gốc
Hoặc có thể lang thang trong đường Võ Thành Trang , khu dệt Bảy Hiền cũng có nhiều quán nho nhỏ bán món này .
- Mì Quảng Vị ( quận Phú Nhuận ) : Nằm trong một ngõ nhỏ trên đường Hoàng Văn Thụ ,đối diện với White Palace . . Quán bán các món Quảng trong đó có mì
- Mì Quảng Trần Quang Diệu ( quận 3 ) : Quán nằm dưới chung cư Trần Quang Diệu gần bờ kè . Chỉ bán buổi sáng ... có gia giảm gia vị cho phù hợp với khẩu vị của dân Sài Gòn
- Mì Quảng chị Lan ( quận 1 ) . Quán nằm ở chung cư Bùi Viện gần ngã 3 Bùi Viện - Cống Quỳnh .
- Cafe LADO ( quận Bình Thạnh ) nằm trong hẻm gần ngã 3 Lê Quang Định - Phan Văn Trị có bán món này để ăn sáng . Ăn khá được ... Khung cảnh đẹp .
- Mì Quảng Ăn là mê : Có 2 quán tương tự bán mì quảng với phong cách trang trí mới . Một quán trên đường Trần Quốc Tháo ( quận 3 ) , gần ngã tư Lý Chính Thắng - Trần Quốc Thảo . Quán còn lại nằm trong cư xá Bắc Hải , cuối đường Bắc Hải , đối diện với trường THCS Trần Phú . Ăn ngon

BỘT CHIÊN




Những năm cấp II , món này luôn là một niềm mơ ước của một đứa trẻ phàm ăn như tôi . Chiều nào tan trường tôi cũng đứng nhìn hàng bột chiên của ông Tàu trước cổng trường với một sự khao khát đầy tính trẻ thơ

Tôi thấy ông Tàu mang cả xô bột đã hấp chín . Hình như đó là bột gạo , hoặc có pha thêm khoai môn xắt nhỏ . Bột được làm thành từng bánh . Khi có khách ăn , ông Tàu cắt bột thành từng viên cỡ quân cờ rồi dổ vào một cái chảo bằng để chiên . Lửa rất to , múc một muỗng mỡ ông Tàu rưới lên đám bột và nhanh tay đảo đều . Không lâu sau đó những viên bột bắt đầu chuyển sang sắc vàng . Lúc đó ông Tàu cầm một chiếc trứng gà , đập vỡ rồi rưới lên đám bột . Trứng gà chín sẽ là một chất kết dính các viên bột đã được chiên giòn với nhau .

Đám bột chiên vàng ấy sẽ được múc ra đĩa , phía trên được phủ một lớp đu đủ bào sợi trông thật hấp dẫn và quyến rũ . Đi kèm với đĩa bột chiên ấy là một phần không thể thiếu và quyết định đất chất lượng của đĩa bột chiên là chén tương . Tôi không biết món tương ấy đựơc pha chế như thế nào nhưng cái vị chua chua , ngọt ngọt của nó thì kể từ lần ăn đầu tiên tôi vẫn mãi không quên

Tôi đứng đó nhìn ông Tàu bán bột chiên với một mơ ước khát khao là có một ông tiên nào đó xuất hiện , dẫn tôi dõng dạc bứơc đến chiếc bàn thấp đặt trên lề đường và sau đó một dĩa bột chiên bốc khói xuất hiện ....Nhưng thực tế là tôi luôn luôn lẳng lặng cuối mặt ôm cặp đi về

Bây giờ đi làm , có tiền ... tôi lại ít khi ghé quán bột chiên vì e ngại sự dầu mỡ của nó ... Thình thoảng đi ngang qua trường xưa , tôi nhìn lên vỉa hè .... quán bột chiên năm xưa đã biến mất làm tôi cứ ngậm ngùi ... " cho em 1 vé đi tuổi thơ ơi ! "

- Bột chiên Đạt Thành ( quận 3 ) nằm trên đường Võ Văn Tần đoạn giữa Cách mạng tháng 8 và Nguyễn Thượng Hiền
- Bột chiên Nguyễn Văn Đậu ( quận Bình Thạnh ) Trước nằm dưới gốc cây me gần trường Hưng Đạo nay chuyển về ngay ngã ba Nguyễn Văn Đậu - Trần Bình Trọng
- Bột chiên Lê Văn Sỹ ( quận Phú Nhuận ) nằm trên đường Lê Văn Sỹ gần đường rầy xe lửa ( cổng xe lửa số 6 )


CƠM GÀ


- Sao hôm nay mày rủ tao về nhà vậy A Hoà ?
- Hehehe .... có món ngon vật lạ phải rủ mày chứ ..Hôm nay má tao nấu cơm gà...
- Tưởng gì , má tao cũng nấu cơm gà cho tao ăn rồi , có gì lạ đâu ...
- Cùi loi heo .... Không ai ở Sài Gòn này nấu ngon bằng má tao đâu ...thắng Hoà nói chắc như đinh đóng cột

A Hoà là thằng bạn thân của tôi hồi học cấp II . Ba Má nó là người Hoa , nghe nói là gốc Quảng Đông sang sống ở Việt Nam từ lâu đời . Trong thời kỳ bao cấp , cuộc sống khó khăn , thằng Hoà biết ba má tôi là công nhân viên nên không có điều kiện cho tôi ăn uống đầy đủ trong khi nhà nó thì khá giàu nên nó hay mượn cớ học nhóm rủ tôi qua nhà nó khi má nó nấu những món ngon cho ông nội nó ăn . Đương nhiên chúng tôi cũng được hưởng ké

Hôm đó . má A Hoà nấu cơm gà theo kiểu Quảng Đông . Gà được má nó làm sạch , rồi luộc vừa chín , sau đó đem chặt miếng vừa ăn . Nứơc luộc gà được dùng để nấu cơm nên cơm có màu vàng , và vị ngọt béo của nứơc dùng gà nhìn rất hấp dẫn . Vị giác của một đứa bé phàm ăn như tôi chỉ cảm nhận được món cơm gà mà A Hoà nấu khác với món cơm gà mà má tôi nấu trong các bữa đám giỗ là thịt gà rất mềm , da mỏng ăn không tanh và món tương ăn kèm của má A Hoà làm thì quả thật là vô địch ... chua chua , ngọt ngọt và phảng phất chút vị gừng

Tôi chỉ ăn món cơm gà Quảng Đông đó một lần và mặc nhiên công nhận đó là món cơm gà ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức trong suốt cuộc đời mình . Đó quả thật là một sự bất công đối với các quán cơm gà của Sài Gòn khi nó tự nhiên bị so sánh với một kí ức tuổi thơ

Cơm gà ở Sài Gòn có quá nhiều phong cách nhưng có vẻ như nó chỉ xuất phát từ hai vùng : Trung Quốc và Quảng Nam . Trung Quốc thì có cơm gà Thượng Hải , cơm gà Hải Nam . Quảng Nam thì có cơm gà Tam Kỳ...

Cơm gà của Trung Quốc lại có 2 trường phái : gà luộc và gà xối mỡ .

Cơm gà Tam Kỳ thì có khác khi cơm được nấu với nứơc dùng gà rồi được dọn cùng thịt gà xé nhỏ trộn chung với rau răm , hành tây , carot , đậu cove hấp chín ....

Đột ngột không chia tay , không từ giã A Hoà mất tích năm tôi bứơc vào lớp 9 . Mãi sau này tôi mới biết ba má nó dẫn nó đi vượt biên ....

Món cơm gà tuyệt vời đó ...tôi chỉ được ăn đúng 1 lần

- Cơm gà Đông Nguyên : ( quận 5 ) 89 Châu Văn Liêm . Cơm gà luộc
- Cơm gà Hồng Phát ( quận Phú Nhuận ) 475 Hoàng Văn Thụ . Cơm gà luộc
- Cơm gà Hồng Xương ( quận Phú Nhuận ) nằm trên đường Lê Văn Sỹ , gần ngã 3 Lê Văn Sỹ - Huỳnh Văn Bánh - Cơm gà luộc .
- Cơm gà Tân Mãn Ký ( quận 5 ) - 4 Nguyễn Duy Dương - cơm gà luộc .
- Cơm gà xối mỡ Lão Hương Thôn ( quận 5 ) : Nằm ngay ngã tư Ngô Quyền - Trần Hưng Đạo . Đây là quán cơm gà xối mỡ ngon nhất Sài Gòn khi gà được chiên đến giòn rụm tuy rằng quán rất dơ .
- Cơm gà xối mỡ Bà Hạt ( quận 10 ) nằm trên đường Bà Hạt giữa 2 đường Nguyễn Tiểu La và Ngô Quyền - Ăn được
- Cơm gà xối mỡ Su Su ( quận 3 ) đầu đường Tú Xương
- Cơm gà Tam Kỳ - Bà Luận .Có 3 địa điểm .
Cơ sở 1: 30 Hồ Tùng Mậu, Q1
Cơ sở 2: 82/1 Chu Văn An, P.26 Q. Bình Thạnh (Cách ngã tư Đinh Bộ Lĩnh - Chu Văn An khoảng 20m hướng XVNT)
Cơ sở 3: 58 Cao Thắng, P. 5, Q. 3, TP. Hồ Chí Minh.
Có các món cơm gà xé , gà chặt ... và món lòng gà thả ăn rất ngon .
- Cơm gà Tam Kỳ - 33 Bàu Cát - Tân bình


BÁNH CANH



Đây là một dạng bún nước khá đặc biệt . Sợi bún không làm bằng bột gạo như các loại bún khác mà có pha bột năng tạo độ trong và dai cho sợi bánh . Có một số nơi ở miền Trung người ta làm bánh canh từ bột gạo

Nước dùng được nấu từ xương heo cho ngọt nước , ở Huế người ta còn nấu nước dùng từ cá Tràu....

Không biết gốc tích của món này ở xứ nào . Có thể ở Huế với món bánh canh cá tràu và cũng có thể là miền Đông Nam Bộ của bánh canh Trảng Bàng ..Ở Sài Gòn , bánh canh có nhiều trường phái : Đơn giản nhất là bánh canh thịt heo được bán khắp hang cùng ngõ hẻm như một món ăn sáng phổ biến bên cạnh món hủ tiếu và nui ... Phức tạp hơn một chút là món bánh canh cua với thịt cua xé nhỏ , tôm và đôi khi có cả huyết heo . nước dùng màu đỏ hơi đậm và đặc do có pha chút bột năng ...Loáng thoáng trên bề mặt là ít gạch cua , vài cọng đầu hành xanh thẫm làm cho tô bánh canh càng trở nên hấp dẫn và lôi cuốn ... và trong khoảng 10 năm trở lại đây , ở Sài Gòn lại tiếp nhận thêm một món bánh canh có gốc gác từ Trảng Bàng - Tây Ninh . Cũng tương tự như món bánh canh nấu với thịt heo nhưng bánh canh Trảng Bảng thể hiện sự công phu khi sợi bánh làm từ bột gạo không pha bột năng . Nước dùng ngọt ngào từ việc hầm với giò heo tươi , giò khoanh xắt mỏng được bày trên tô bánh canh ăn cùng với chén nước mắm nhĩ...làm tất cả vị giác của ta bừng bừng thức dậy ....





Muốn ăn bánh canh ghé các quán sau nha :

- Bánh canh cua Nguyễn Tri Phương : Nằm trong hẻm trên đường Bà Hạt , đối diện chợ Nguyễn Tri Phương . Ăn khá ngon , nhưng phải đi sớm vì quán rất đông , giờ cao điểm là 4 - 5 giờ không có chổ ngồi
- Bánh canh Nam Phổ ( Quận 1 ) Nằm trên đường Nguyễn Hữu Cầu , kế bên chợ Tân Định là một dọc các quán bán món Huế . Ghé quán o Xuân . Tô bánh canh khá đặc biệt vì nhỏ và khá đặc ...thịt cua thoang thoảng .
- Bánh canh cua Nguyễn Văn Đậu ( Bình Thạnh ) . Nằm trên đường Nguyễn văn Đậu , gần trường dân lập Hưng Đạo , quán bán buổi sáng ăn khá được .
- Bánh canh ghẹ Cầu Bông ( Quận Bình Thạnh ) . Nằm trên đường Đinh Tiên Hoàng , ngay dưới chân cầu Bông . Quán chỏ bán buổi tối .Mỗi tô được cho nửa con ghẹ tha hồ ăn .
- Bánh canh Trảng Bàng Hoàng Ty : có bán trong các quán thuộc tập đoàn Hoàng Ty nhưng nơi bán ăn ngon nhất là Hoàng Ty 2 trong Thanh Đa


XÔI



Má tôi kể lúc má tôi còn con gái thì bà đã bán xôi nơi góc ngã tư Lê Thánh Tôn - Pasteur đó rồi . Từ miền Bắc , 1954 bà di cư vào Nam với một đàn con dại và gánh xôi là phương cách mưu sinh để bà và đám con thơ dại tồn tại giữa Sài Gòn hoa lệ

Bà chỉ nấu 3 loại xôi là xôi đậu phụng , xôi đậu xanh và nức tiếng nổi danh là xôi bắp . Phải chọn bắp ngon rồi ngâm với nứơc tro để hộp bắp rời ra , sau đó " đồ " ( một dạng giống hấp chín ) lên cho đến khi hột bắp phồng lên như khi người ta rang bắp . Đậu xanh đãi vỏ , hấp chín , giã nhuyễn . Hành tím xắt nhỏ rồi phi vàng với dầu để cho vào xôi . Một dĩa xôi bắp nhỏ nhắn nhưng nhìn nó ta có thể cảm nhận được sự khéo tay của người phụ nữ đảm đang : những hạt bắp tròn trĩnh nằm giấu mình dưới lớp đậu xanh vàng , chút đỏ cánh gián của hành tím và thêm một chút đường đủ sức làm cho món ăn sáng dành cho dân lao động trở nên hấp dẫn lạ lùng

Đã gần 40 năm trôi qua , bao nhiêu đổi thay đã diễn ra nơi góc đường bà đã ngồi bán , gạch lát vỉa hè cũng đã mấy lượt thay nhưng bà vẫn ngồi đấy . Lưng đã còng , mắt hơi mờ , tay chân đã có vẻ chậm chạp nhưng cách bà chăm chút cho từng dĩa xôi vẫn không có gì thay đổi

Tôi rất yêu mỗi sáng chủ nhật khi tôi có thể thoải mái ngồi trên góc đường này trong hơi sương của buổi sớm mai và mơ mộng hay hồi tưởng về những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình . Nhìn xe cộ thưa thớt qua lại và tưởng tượng ra những biến cố đã từng xảy ra nơi góc đường quen thuộc trong quá khứ và ngồi nhẩn nha từng hạt bắp trong dĩa xôi được bà chăm chút

Tôi không nói với bà tôi là con của một trong những khách hàng rất quen thụôc với bà vì tôi biết tôi không phải là trường hợp duy nhất . Sẽ có rất nhiều khách quay trở lại gánh xôi của bà cùng với quá khứ và tương lai

- Xôi bắp gánh bà Kiệm( quận 1 ) : Góc đường Lê Thánh Tôn _ Pasteur . Chỉ bán buổi sáng - rất ngon
- Xôi bắp Nguyễn Trung Trực ( quận 1 ) đối diện với Intershop - gần đường Tạ Thu Thâu : chỉ bán buổi chìêu tối
- Xôi gà Bùi Thị Xuân ( quận 1 ) : Là địa chỉ quen thuộc của dân trung học Bùi thị Xuân . nằm trên đường Bùi Thị Xuân , đối diện với siêu thị Copmart - Ngoài xôi gà ở đây còn có món xôi phá lấu khá ngon .
- Xôi đậu Cống Quỳnh ( quận 1 ) : chỉ bán buổi tối . Quán nằm ngay bùng binh Cống Quỳnh , Nguyễn Cư Trinh . Xôi đậu xanh có chan nứơc dừa rất thơm ngon - Ở đây cũng có bán các loại chè . Đặc bịêt chè xôi nước rất xuất sắc .
- Xôi gà Lê Văn Sỹ ( quận Tân Bình ): Gần ngã tư Lê Văn Sỹ - Phạm Văn Hai , ăn tương đối .
- Xôi Khúc Phạm Văn Hai ( qụận Tân Bình ). Đây là một loại xôi đặc biệt gốc Bắc . Xôi bên ngoài , nhân đậu xanh kèm thịt heo ba rọi , rau khúc bên trong , ăn kèm với muối mè . Quán nằm gần ngã tư Phạm Văn Hai - Bùi Thị Xuân .
- Xôi thập cẩm ĐaKao ( quận 1 ): nằm gần ngã tư Trần Quang Khải - Đinh Tiên Hoàng . Xe bán nhiều loại xôi - giá khá mắc dù chất lượng cũng bình thường .
- Xôi gà Hai Bà Trưng ( quận 3 ) . Xe bán xôi gà xé , nằm trên đường Hai Bà Trưng gần nhà thuốc Mỹ Châu . Ăn khá được và chỉ bán đem về .
- Xôi thập cẩm Nguyễn Thiện Thuật ( quận 10 ) : nằm trên lối rẽ vào chung cư Nguyễn Thiện Thuật , gần ngã tư Nguyễn Đình Chiểu - Nguyễn Thiện Thuật . Quán chỉ bán buổi sáng , có món xôi bắp dảo khá lạ gồm bắp bào nhuyễn nấu chín ăn với dừa nạo và muối mè .
- Xôi thập cẩm Phan Đình Phùng ( quận Phú Nhuận ): nằm trên đường Phan Đình Phùng ngay lối rẽ vào đường Cô Giang . Xe xôi này chỉ bán buổi tối
BÚN THANG , BÚN MỌC




Trong số các bà dì của tôi , người yêu tôi nhất là dì Bảy và người tôi thích nhất trong số các bà dì cũng là dì Bảy . Tôi yêu dì Bảy vì một lẽ rất đơn giản là trong số các bà dì , dì Bảy tôi là người khéo tay nhất , nấu ăn ngon nhất . Vào các ngày chủ nhật , dì Bảy hay kêu tôi về nhà Ngoại và nấu các món ăn mà trong những ngày thường má tôi chưa nấu bao giờ . Kí ức trẻ thơ của tôi lang thang miên man qua khắp các miền ẩm thực nhưng đọng lại khi nhắc đến dì Bảy luôn là món bún Thang . Món mà dì Bảy cho là đạt đến tuyệt đỉnh kungfu trong nghề ẩm thực của dì

Bún thang là món bún xuất phát ở miền Bắc . tại sao gọi là bún Thang thì mặc dù tôi hỏi dì Bảy nhiều lần nhưng dì cũng chẳng biết . Nứơc dùng của món bún này được nấu từ xương gà cho đến ngọt nước . Thịt gà xé nhỏ , chả lụa thái sợi , kèm theo là trứng chiên rồi cũng thái sợi .Nhớ thêm chút mắm tôm khi ăn . Mỗi lần dọn bún cho tôi ăn tôi luôn cảm thấy Dì cẩn thận như đang vẽ một bức tranh . một chút bún được để vào tô , sau đó là một ít thịt gà xé trăng trắng , một ít chả lụa ,một ít trứng tráng và trên cái màu vàng nhẹ nhõm ấy là chút hành , vài cọng ngò xanh xanh.... " Ngon không con ? " Dì Bảy hay nhìn tôi với cặp mắt chờ đợi như một thí sinh đang chờ đợi kết quả từ ban giám khảo và luôn cười sung sướng khi thấy tôi húp sùm sụp nước dùng từ tô bún thang ngon tuyệt

1985.... Dì Bảy tôi liều lĩnh vượt biên . Tôi nghe nói người yêu của Dì đã đi trước nên dì lo lắng cũng đi theo sau đó vài tháng và mất tích trên biển ....Má tôi khóc ngất
1988 ..có tin dì Bảy tôi thoát chết và ở trại trên đảo Ludon sau đó dì định cư ở Úc
2003 ... Dì Bảy tôi về Việt Nam .... dì lại nấu bún thang cho tôi và cả nhà ăn , lại hồi hộp nhìn tôi hỏi " còn ngon không con ? " Tôi nhìn mái tóc điểm sương của dì , tự nhiên nước mắt trào ra trong tiếng nghẹn ngào .. " Ngon quá dì ơi ! "
- Bún Thang Cát Tường ( quận 1 ) : Đầu đường Thủ Khoa Huân , nơi tiếp giáp với đường Nguyễn Du - Ăn hơi chán có nhiều bột ngọt
- Bún thang Chiều Hà Nội ( quận Tân Bình ) Trên đường Phạm Văn Hai gần bờ kè . Ăn được


- Bún mọc Trần Quốc Toản ( quận 3 ) - bán buổi chiều nằm trên đường Trần Quốc Toản đối diện với trường Nguyễn Thị Diệu . Ăn khá ngon

- Bún mọc Hà ( quận 3 ) nằm ngay cây xăng Trần Huy Liệu và Lê Văn Sỹ . Ăn được
- Bún mọc Nghĩa Phát ( quận Phú Nhuận ) . Đi trên đường Lê Văn Sỹ đến nhà thờ vườn Xoài thì sẽ thấy 1 ngõ hẻm. Quẹo vào đó đi đến cuối đường rồi rẽ tay phải bạn sẽ vào khu Nghĩa Phát nhộn nhịp . Quán bún mọc này chỉ bán buổi sáng ngay tại gameonline Nhật Hạ , ăn rất ngon
- Bún mọc Như Ý ( quận Tân Bình ) . Nằm trên đường Phạm Văn Hai

Thí mí cưng nói thèm....see foods...
cho chít lun nè...:chochut:


ML'Amour 10-07-2011 01:46 AM

ML'Amour collectibles
 





Tặng Một Vầng Trăng


Một vị thiền sư nọ cất túp lều tranh trong rừng sâu sống ẩn dật tu luyện không tranh đua với đời. Thiền sư tiếp xúc với cỏ cây nhiều hơn con người cho nên tâm hồn ông rất thanh thản vô vi. Một đêm trăng sáng vằng vặc, ông đi dạo chơi trong núi, giữa khung cảnh thanh tịnh huyền ảo đó, ông đột nhiên khai ngộ ra tự tính bát nhã đã tiềm ẩn từ lâu trong người.

Nhà sư vui mừng rảo bước ra về, không ngờ nơi ông tu hành đang có sự viếng thăm của một kẻ trộm. Tội nghiệp cho tên trộm, hắn không tìm thấy được vật gì quí giá trong túp lều tranh đành thất thểu bước ra thì chạm mặt nhà sư. Thật ra thì nhà sư đã về đến nhà từ lâu nhưng ông ngại sẽ làm cho tên trộm giật mình, vì vậy ông đã nấn ná phía bên ngoài đợi cho tên trộm bước ra, tay ông cầm sẵn chiếc cà sa bạc màu mà ông đã mặc nhiều năm trên người. Tên trộm hơi bỡ ngỡ chưa biết phải làm sao thì nhà sư đã lên tiếng:

- Con lặn lội đường xa đến thăm, ta không nỡ để con ra về tay không. Trời về khuya gió lạnh, con hãy cầm đỡ tấm cà sa này xem đó như một món quà nhỏ của ta tặng.

Nói xong ông khoác chiếc áo cũ lên người tên trộm, con người đáng thương cảm thấy ngỡ ngàng, hắn lầm lũi ra đi mà không nói được một lời.

Nhìn theo kẻ trộm dần dần khuất vào bóng đêm, nhà sư thở dài lẩm bẩm:

- Hỡi kẻ đáng thương, ta ước gì có thể tặng cho con một vầng trăng sáng vằng vặc của đêm nay.

Nhà sư không tặng được vầng trăng cho tên trộm cho nên ông cảm thấy xốn xang. Trong đêm sáng trăng thanh tịnh này, không có gì đẹp và thanh khiết cho bằng ánh trăng. Khi ông muốn mang ánh trăng tặng cho người khác, ngoài cái đẹp của sự vật, còn có một ý nghĩa trong sạch và thanh thoát cho tâm hồn. Từ ngàn xưa, những vị Đại Đức của Thiền Tông thường dùng ánh trăng để tượng trưng cho tự tính của con người, lý do là vầng trăng đêm mang ánh sáng dịu dàng, bình đẳng chiếu sáng khắp nơi. Làm thế nào để tìm cho được một ánh trăng sáng trong tâm hồn thường là mục tiêu của người theo đạo Thiền. Dưới mắt của nhà sư, kẻ trộm kia bị dục vọng làm mờ đôi mắt, cũng như vầng trăng sáng bị mây đen che phủ. Một con người không tìm được hướng đi, không tự chiếu sáng lấy mình, chính là một điều vô cùng bất hạnh.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh đánh thức ông dậy, nhà sư mở mắt ra thì thấy tấm áo cà sa đã được xếp ngay ngắn đặt bên cạnh từ lúc nào. Nhà sư cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết, ông lẩm bẩm nói rằng:

- Cuối cùng thì ta cũng tặng được cho con người đáng thương kia một vầng trăng sáng rồi.

Chắc là bạn không thể ngờ là vầng trăng cũng có thể trở thành một món quà tặng. Điều này kể ra cũng lý thú lắm nhỉ. Trong cuộc sống thực tế của chúng ta, có những sự vật vô hình không thể nào làm quà tặng được. Dĩ nhiên là bạn không thể nào nói với người ăn mày ngoài đường như thế này: "Tôi tặng cho ông một chút từ bi". Chúng ta chỉ có thể dùng số lượng tiền bạc hoặc hiện vật nhiều hay ít để đo lường tấm lòng từ bi đó. Cũng như bạn không thể nào nói với người yêu của bạn rằng: "Anh tặng cho em 100 cái tình yêu", bạn chỉ có thể tặng cho nàng 100 đóa hoa hồng. Cũng từ số lượng hoa hồng, người ta có thể đo lường được mức độ say đắm và tấm lòng trung kiên với người yêu. Tuy rằng lối tính toán và đo lường này không phải lúc nào cũng chính xác. Đôi khi người tặng hoa hồng có thể lại là người thật lòng thương yêu và tình yêu của họ lại còn nồng nàn và chín chắn hơn cả những người tặng hột xoàn cho người đẹp nữa, bạn ạ.

Thế nhưng trên cõi đời này, có nhiều sự việc như tình bạn, tình yêu, chính nghĩa, hạnh phúc, bình an, trí tuệ đều là những thứ vô giá mà chúng ta không thể nào dùng những sự vật hữu hình để đo lường. Đây cũng là một điều làm cho giữa con người và con người có những sự hiểu lầm nhau trên giá trị của những sự việc vô hình trừu tượng. Con người thường dùng những vật hữu hình để diễn đạt những tín hiệu của tâm linh, như là tình yêu thương, lòng hiếu thảo, sự biết ơn chẳng hạn. Thế nhưng trong quá trình để đo lường những sự việc vô hình đó chắc chắn thế nào cũng có những chênh lệch, mà sự chênh lệch này thường khiến cho bạn bè hiểu lầm, tình ruột thịt trở thành thù nghịch, kẻ yêu nhau trở thành nghi kỵ, thù ghét nhau.

Những tình cảm vô hình giá trị đó có một sự tiếp cận với triết lý của Phật Học: "chỉ có thể lãnh hội mà không thể nào truyền đạt". Thí dụ như một cái siết tay thân mật giữa đôi bạn thân, một nụ hôn nồng cháy của đôi tình nhân, một nụ cười âu yếm giữa vợ và chồng, một tiếng kêu mẹ thân yêu thắm thiết, hoặc một lời cầu chúc đẹp đều là những món quà tặng cho nhau quí giá nhất mà không có một khối lượng tiền của nào có thể mua được.

Trên thế gian không có một phương thức cố định nào có thể huấn luyện cho con người biểu lộ những tình cảm vô hình đó. Thế nhưng theo tôi nghĩ, phương pháp duy nhất để huấn luyện cho bản ngã có thể diễn đạt được những tình cảm này là chúng ta hãy quay lại phán xét về chính bản thân, tìm nhiều phương thức để làm giàu nhân cách, khiến cho bản thân chúng ta trở thành thuần thiện, nhiệt tình, vô tư thì tự nhiên những tình cảm vô hình bạn dành cho kẻ khác sẽ biểu hiện một cách rõ ràng trên sắc diện.
Khi sự chân thành của bạn có thể lộ ra trên sắc diện thì lúc đó bạn có thể tặng một vầng trăng cho kẻ khác mà chắc chắn đối phương sẽ dễ dàng nhận được món quà quí giá này.

Nếu lúc nào chúng ta cũng giữ được tấm lòng trong sạch, tính tình khoan dung, tự tâm yên tĩnh, lục căn thanh tịnh thì đừng nói một ánh trăng mà nhiều ánh trăng cũng có thể làm quà tặng cho kẻ khác được. ánh trăng không chỉ đơn thuần dùng để tặng cho nhau mà còn có thể chiếu sáng lẫn nhau, soi đường cho nhau, hồi hướng cho nhau.

Vì vậy khi nhà sư nói với tên trộm: "Ước gì ta có thể tặng cho con một vầng trăng sáng", đó chính là tiếng nói của một tấm lòng từ bi, trong sạch. Tấm lòng từ bi đã khiến cho kẻ trộm cảm nhận được và xấu hổ vì hành động bất lương. Hắn đã ngộ đạo và quay lại con đường phúc thiện tràn đầy ánh sáng.


Lâm Thanh Huyền
Phạm Huê :hoa:



ML'Amour 10-08-2011 09:17 PM

Khi tóc không còn xanh...
 






KHI TÓC KHÔNG CÒN XANH




Tôi thu xếp ít quần áo và vài thứ lặt vặt cần thiết vào trong chiếc va ly nhỏ, sửa soạn cho một chuyến đi vài ngày. Bác ruột tôi vừa qua đời tại thành phố Wichita, tiểu bang Kansas. Gia đình bác mới từ tiển bang Washington D.C. dọn về đây được mấy tháng nay.
Lòng tôi buồn vời vợi đang nghĩ nên nói cách nào cho đám anh chị em họ của tôi về chuyện hạnh phúc của gia đình mình đang đến hồi sụp đổ?
Chồng tôi về tới nhà, thấy tôi bên chiếc va ly anh chỉ hỏi một cách bình thường:
- Em sắp đi đâu ?
- Bác Lân em vừa qua đời, em phải về tham dự tang lễ.
Anh lạnh lùng, ngắn gọn:
- Cho anh gởi lời chia buồn đến họ.

Chúng tôi đang làm đơn ly hôn. Anh, người đàn ông thành đạt của tôi cũng là một người bay bướm trăng hoa. Suốt thời gian hơn 10 năm chung sống tôi đã cố gắng chịu đựng vì các con, vì muốn gìn giữ tài sản của gia đình không thể để mất vào tay người đàn bà khác.
Nhưng cho tới hôm nay thì sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt, như giòng nước lũ làm vỡ bờ chảy xối xả những giận hờn và tủi nhục. Anh đã về Việt Nam du lịch nhiều lần và gian díu với một cô gái trẻ đẹp, chính anh thẳng thắn đề nghị ly hôn với tôi, để cưới cô gái đó làm vợ.


Sau những ngày tang lễ bác, và những lần tâm sự với các anh chị họ về tình trạng gia đình của tôi hiện nay. Các anh chị đều nói hạnh phúc của tôi không thể cứu vãn được nữa, chia tay là giải thoát cho cả hai.
Wichita thành phố không qúa lớn cũng không qúa nhỏ, và cũng chẳng có gì hấp dẫn tôi vào lúc này, mà còn hai ngày nữa tôi mới phải trở về nhà, dù là ngôi nhà bất hạnh, có người đàn ông tôi từng yêu thương, qúy trọng, nay đã quay mặt phản bội hất hủi tôi.
Đến tiểu bang Kansas, thành phố Wichita lại không xa mấy thành phố Liberal, chỉ 4 tiếng lái xe, làm tôi bỗng dưng tha thiết nhớ đến thành phố Liberal, nơi mà ngày đầu tiên đến Mỹ gia đình chúng tôi đã ở đây, và trong ký ức tôi mơ hồ nhớ đến John, người bạn thân thuở đó. Thuở tôi mới 15 tuổi.

Gia đình chúng tôi đi vượt biển, đến trại tị nạn Bidong, Mã Lai. Sau 9 tháng gia đình chúng tôi đến Mỹ nhờ sự bảo trợ của một gia đình người Mỹ. Đó là ông bà Smith, nhà truyền giáo, họ chỉ có 1 người con trai, anh tên John, lớn hơn tôi 1 tuổi.

Nhà chúng tôi ở không xa căn nhà của ông bà Smith, nơi hướng Nam của thành phố Liberal nhỏ bé. Nhà ông bà Smith đúng là một căn nhà nông thôn, mảnh sân rất to rộng phía trưóc khi mùa Xuân đến là trồng trọt dưa hấu, xung quanh nhà những cây lê, cây táo và cây đào lần lượt thi nhau nở hoa.

Tôi không có ai để chơi ngoài John hay sang nhà trò chuyện, mấy đứa em tôi cũng thích xúm vào hóng chuyện, và thỉnh thoảng tôi cũng chạy sang nhà John vào những lúc cây có trái chín trên cành. Ôi, tôi mê cây táo chẳng biết loại táo gì mà cành cây khi chĩu trái thì xà xuống thấp đến nỗi tôi chỉ việc ngồi xổm mà tha hồ hái trái. Lại còn vườn dưa hấu trước sân, tôi hay cùng John háo hức vạch tìm trong đám lá những trái dưa hấu nhỏ vừa hiện ra và thích thú theo dõi chúng cho đến khi lớn lên, to tròn vươn lên khỏi đám lá. Không gì ngon ngọt bằng trái dưa hấu vừa cắt cuống trong vườn, bổ ra ăn ngay tại chỗ trong một buổi trưa hè mà John thường làm cho hai đứa cùng ăn.
John nói chuyện với tôi đủ thứ, từ những chuyện hàng ngày của anh cho đến những ước mơ mai sau, anh lấy vợ thì sẽ về sống ở một nông trại. Anh say sưa tả cái nông trại của gia đình anh trước kia ở tiểu bang Texas, có một căn nhà gỗ dài, bên cạnh là chuồng bò bằng hàng rào gỗ sơ sài, anh khoe biết cách vắt sữa bò.

Anh đã chạy rong trên cánh đồng có khô hay đi trên con đường đất mà mỗi khi gío mùa hè lồng lộng thổi làm tung bụi mịt mù.
Đất Texas khô cằn gần như sa mạc, cả mấy chục acre đất nhà anh chỉ toàn là những bãi cây lúp xúp thấp lè tè chưa vượt qua đầu thàng bé lên 10 như anh thuở đó, và những bụi xương rồng rải rác. Nhưng anh vẫn yêu thích ở nông trại, một trời một cõi như của riêng mình.
Tôi cũng say sưa nghe John kể, như đi lạc vào một cảnh trong phim ảnh, vì nó xa lạ với tôi, chứ tôi chẳng đời nào thích sống ở những nơi khỉ ho cò gáy như thế.

Tôi luôn mơ nước Mỹ với những thành phố nhộn nhịp phồn hoa như New York , tôi sẽ dạo bước trên những vỉa hè có những cửa hàng sang trọng. Cuộc sống sẽ là một chuỗi ngày vui...

Hai năm sống ở Liberal thì cha mẹ tôi quyết định sẽ dọn đi tiểu bang khác, vì tương lai của mấy chị em tôi, để chúng tôi được sống ở thành phố lớn, học ngôi trường lớn và có cộng đồng người Việt Nam đông hơn. Tôi qúa chán thành phố Liberal nhỏ bé này rồi, và đã đợi chờ quyết định này của cha mẹ từ lâu.

Ngay chiều hôm đó, tôi hí hửng chạy sang nhà John để báo tin vui này. Đó là một buổi chiều mùa hè đầy nắng. Tôi quen thuộc thò tay mở chốt cánh cổng bằng rào gỗ ngoài sân, và đi bộ trên con đường dài mà hai bên là vườn dưa hấu đang độ chín. May qúa John có nhà, mà mấy khi John đi vắng đâu, anh thích ở nhà giúp cha mẹ làm vườn, ngoài những khi thỉnh thoảng theo cha mẹ đi truyền đạo trong thành phố vào dịp cuối tuần.

Trời nắng nên tôi và John không hẹn mà cùng bước về phía những cây táo trồng quanh mảnh sân trước, như chúng tôi thường đến đó ngồi hái trái ăn và tán chuyện gẫu.
Tới một cây táo to lớn, cành rậm rạp mang nhiều trái, John ngồi xuống trước rồi đến tôi. Hôm nay tôi chẳng cần hái những trái táo mà lên tiếng khoe ngay:
- Anh John, gia đình tôi sắp rời khỏi thành phố này rồi.
Mặt Johm hoảng hốt như vừa nghe một tin kinh khủng lắm:
- Sao? Em sẽ đi…có thật không?
- Thật đấy, bố tôi nói cuối tuần này sẽ dọn đi. Ngày mai cha mẹ tôi sẽ sang từ giã cha mẹ anh. Bây giờ tôi cũng sang để chào tạm biệt anh.
Giọng John vẫn bàng hoàng:
- Có bao giờ em trở lại đây không?
Thấy gương mặt buồn lo của John, tôi tội nghiệp hứa liều:
- Chắc chắn tôi sẽ trở lại thăm John và cha mẹ của John chứ.
John bỗng vụt đứng dậy:
- Hãy đợi anh ở đây, anh sẽ trở lại ngay.
John chạy bay vào nhà và lại chạy bay ra chổ cây táo, không để tôi phải đợi lâu, anh đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi sẵn tên John và số điện thoại nhà anh, mà chắc là anh vừa ghi vội, giọng anh tha thiết như năn nỉ:
- Em hãy giữ lấy số điện thoại này, khi nào đến nơi ở mới thì liên lạc với anh. Em hứa đi !
Tôi cảm động, một lần nữa tôi hứa liều:
- Vâng, khi có nơi ở mới tôi sẽ gọi cho anh.
- Đừng thất lạc nhau nhé. Em hứa đi !
- Vâng, không bao giờ !


Nhưng khi đến California thì tôi bận rộn với cuộc sống mới, và những lời hứa vội vàng với John bỗng chỉ là một trò đùa, tôi vứt đi mảnh giấy mà anh đã kỳ vọng trao vào tay tôi, đã dặn dò tôi và chắc là đã chờ đợi mỏi mòn kể từ ngày tôi rời thành phố nhỏ !

Nối lại nhịp cầu liên lạc với John làm gì trong khi ở cái tuổi 17 tôi mơ hồ hiểu John đã yêu thích tôi, mà tôi dù có cảm tình với anh thì tôi cũng không thể nào lấy anh, vì mộng ước của anh và tôi hoàn toàn trái ngược. Đành rằng gia đình anh là người ơn của gia đình tôi, họ hiền lành đạo đức, John sẽ là người chồng, người cha tốt như tấm gương của cha mẹ anh, nhưng tôi không thể lấy người chồng ít học, làm nông trại và tôi chỉ quanh quẩn sống với chồng trong mấy chục acre đất hoang vu, chốn đồng khô cỏ cháy với mấy con gà, con bò như anh đã vẽ ra.

Tôi đã từng nghe chuyện nhà nông khốn khổ, trồng 1 acre bắp chỉ bán được khỏang 80 đồng theo gía sỉ, hay những vụ cam trúng mùa ở Florida, gía cam bán ra mà như cho không, chỉ 50 cent cho một thùng cam to, và những vụ khoai tây trúng mùa ở Idaho cũng xuống gía rẻ bèo như thế.

Giấc mơ tuổi mới lớn của tôi là giàu sang phú qúy, lấy người chồng có địa vị, học cao hiểu rộng.

Ở thành phố mới tôi đã miệt mài học hành, chính bản thân tôi cũng sẽ vươn cao. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm và kén chọn người chồng tương lai. Tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội lập gia đình vì chê họ không xứng đáng với tôi, cho đến khi gặp người chồng hiện tại. Năm ấy tôi đã 30 tuổi, chồng tôi là một người thành đạt trong học vấn và trong kinh doanh. Tôi đã đạt được ước mơ và vui hưởng trong hạnh phúc trong vài năm đầu.


Tôi quyết định thuê xe để lái từ thành phố Wichita đến thăm thành phố Liberal, nói cho đúng hơn để thăm lại gia đình ông bà Smith và John của ngày xưa xem họ thế nào ?
Sau 4 giờ lái xe, tôi đã trở về nơi chốn cũ.
Thanh phố nhỏ, đường kính lớn khoảng hai miles thì có gì là khó mà không tìm ra ngôi nhà của ông bà Smith nơi cuối phố, dù tôi đã xa cách hơn 20 năm rồi. Tôi hỏi thăm người ta nói nhà ông bà truyền giáo Smith vẫn ở chỗ cũ.
Khi tôi xuống xe, đứng ngẩn ngơ nơi cánh cổng rào gỗ năm xưa, bỗng thấy ngậm ngùi, có thể cánh cổng gỗ đã từng hư cũ, từng thay đổi, làm lại cái khác, và cái chỗ mở chốt cửa không phải là miếng gỗ mà tay tôi đã từng chạm vào năm xưa, nhưng vẫn giống thế, và như thể vẫn chờ đợi tôi chạm tay vào.

Tôi run run thò tay vào mở chốt cửa, lại ngậm ngùi hơn vì ngẫu nhiên bây giờ đang là mùa hè, hai bên lối đi của mảnh sân vẫn trồng dưa hấu, lá xanh rậm rạp, và xung quanh vẫn là những cây đào, cây lê, cây táo… Thế giới đổi thay bao nhiêu thứ mà nhà ông bà Smith dường như không hề thay đổi.

Tôi đi vội trên con đường dài, hồi hộp nhìn chăm chăm vào ngôi nhà trước mặt đang đóng cửa, không còn tâm trí nào nhìn ngắm vườn dưa hấu xem có nhiều trái hay không. Rồi tôi gõ cửa và chờ đợi.
Mãi sau mới có tiếng mở cửa, hiện ra trước mặt tôi là bà Smith, bà đã già đi - dĩ nhiên - Sau vài phút ngỡ ngàng nghe tôi tự giới thiệu thì bà đã nhận ra tôi, bà mời tôi vào nhà, rưng rưng nước mắt bà trách móc:
- Thì ra là cô, tại sao mãi hôm nay cô mới trở lại đây ? John đã chờ đợi cô mấy năm trời.
Tôi xúc động và nước mắt cũng rưng rưng như bà Smith:
- Tôi xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi vì đã không thực hiện điều đã hứa với John.
- Cô đâu có biết, ngay khi gia đình cô đi được một tuần là John đã chờ đợi cô gọi phone về từng ngày. Nó luôn tin tưởng cô sẽ gọi phone cho nó và một ngày nào cô sẽ trở về Liberal.
Bà Smith gục đầu xuống và khóc nấc lên, kể tiếp:
- Nó đau khổ và héo hon cho đến khi hoàn toàn tuyệt vọng…

Tôi vuốt ve cánh tay bà an ủi như an ủi cho chính mình, tôi cao giọng hỏi thăm:
- Số phận tôi và John không thể gần nhau thôi mà. Bây giờ anh ấy ra sao ?
- Sau đó John lấy vợ, Christine là con gái một nhà truyền giáo bạn thân của vợ chồng tôi, cô gái hiền lành ngoan ngoãn và rất yêu John, đã làm lành vết thương lòng của John. Nhà vợ chồng nó cũng ở gần đây.
- Thế anh ấy không muốn sống ở nông trại như anh ước mơ sao ?

Bà Smith lau nước mắt, thoáng một niềm vui:
- Đó chỉ là ước mơ của một thằng bé tuổi vị thành niên, một thằng bé nhà quê, mà suốt thời thơ ấu sống nơi trang trại. Khi John và Christine yêu nhau, cả hai cùng vào đại học. Họ đã tốt nghiệp y khoa và đang hành nghề bác sĩ ngay tại thành phố Liberal này.
Tôi ngạc nhiên và vui mừng reo lên:
- Không ngờ John học gỉoi và có chí đến thế!
- Tôi tin là nhờ có tình yêu của Christine.
- Với nghề nghiệp bác sĩ cả hai vợ chồng John có thể đi đến những thành phố lớn lập nghiệp dễ dàng, nhưng sao họ vẫn ở lại nơi đây ?

- Chúng tôi đã quen sống ở thành phố nhỏ, từ ngày ông Smith mất đi, John càng không muốn xa mẹ. Nhưng nó dù bận hành nghề, vẫn không quên phụ giúp tôi gieo trồng và làm vườn mỗi khi mùa Xuân về. Đó là niềm yêu thích của John.

Tôi đứng dậy chào tạm biệt bà Smith. Bà bỗng nắm cánh tay tôi, lo lắng dặn dò:
- Phải đấy, cô nên về ngay đi, và xin cô hãy hứa với tôi một điều.
Tôi nói với tất cả chân tình:
- Tôi xin hứa bất cứ điều gì tôi có thể.
- Cô hãy đi và đừng bào giờ trở về đây nữa, bao nhiêu năm qua, vết thương lòng của John đã lành. Tôi tin là John đã quên cô, nó đang sống yên vui hạnh phúc bên vợ con. Nhưng nếu cô xuất hiện sẽ gợi lại nỗi đau cũ. Cô hãy hứa lại một lần nữa cho tôi yên lòng.
Tôi chậm rãi nói từng lời rõ ràng cho bà Smith nghe rõ:
- Tôi xin hứa đây là lần cuối cùng đến đây. Thôi, xin chào bà.

Tôi đi ra cửa, buớc trên con đường thân quen của thuở tôi 17 tuổi lòng đầy tham vọng, và John 18 tuổi hãy còn ngây thơ và ngốc nghếch, muốn tán tỉnh tôi mà đưa ra một ước mơ nghèo nàn, đơn giản.
Tình yêu chân thật của anh John nhà quê chẳng mấy khi đi đâu xa khỏi cái tiểu bang Kansas với những cánh đồng lúa mì mênh mông, chỉ là một trò cười đối với tôi.

Nhưng hôm nay, ở cái tuổi không còn trẻ nữa, khi mái tóc không còn xanh nữa, sau những vật chất phù hoa tôi đã nếm biết bao vị đắng, trải qua bao phũ phàng của tình nghĩa vợ chồng. Và sau cuộc trò chuyện với bà Smith, tôi chợt nhận ra một tình yêu hồn nhiên trong sáng của John dành cho tôi, và cái hạnh phúc mà bây giờ vợ của John đang hưởng tôi biết là vững chắc, đẹp đẽ biết bao nhiêu, điều mà tôi không hề có.

Khi ra đến ngoài cổng, tôi quay lại khép cánh cổng rào bằng gỗ. Tôi biết mình vừa khép lại một quá khứ, một bầu trời xanh, và mất nó vĩnh viễn.


NguyễnThịThanhDương



ML'Amour 10-08-2011 11:25 PM

Hưởng thụ = Phá của (?)
 



Những đồ chơi của Đại Gia


Từ xe hơi, điện thoại di động, laptop tới bộ bikini đều được dát vàng, nạm kim cương quý giá để thể hiện đẳng cấp giàu sang, quý tộc và chịu chơi của những khách hàng lắm tiền, nhiều của trong thời đại bùng nổ... đại gia ngày nay.


Đầu lâu nạm 8.601 viên kim cương




Đầu lâu nạm 8.601 viên kim cương.

Với tên gọi "Vì tình yêu của Chúa", tác phẩm đầu lâu nạm kim cương của nghệ sỹ người Anh Damien Hirst trở thành một công trình vô cùng độc đáo và đắt đỏ. Đây là bộ đầu lâu thật của một người đàn ông 35 tuổi, người châu Âu sống ở thế kỷ thứ 18. Hirst đã gắn tới 8.601 viên kim cương, trong đó có một viên kim cương hồng có trị giá bốn triệu bảng được gắn ở điểm giữa trán của chiếc đầu lâu. Tất cả phần bên ngoài của đầu lâu đều được nạm bạch kim và kim cương trừ bộ răng thật. Ông Hirst cho biết, bộ răng này thiếu mất một cái và đã được thay thế bằng một chiếc răng bằng vàng nhưng sau đó tháo ra vì cho là không cần thiết. Ông Hirst ra giá 100 triệu USD cho tác phẩm đặc biệt này.


Bikini kim cương trị giá 30 triệu USD




Bikini kim cương trị giá 30 triệu USD.

Bộ bikini đắt giá nhất thế giới với trị giá lên tới 30 triệu USD của hãng thời trang Victoria"s Secret khi mới trình làng đã tạo thành cơn lốc trong làng thời trang thế giới. Đó là một tuyệt tác gồm hơn 150 cara kim cương không tì vết, trong đó có một viên kim cương 51 cara hình trái lê được xếp vào loại hiếm nhất thế giới. Ra mắt vào ngày lễ tình yêu tại buổi trình diễn áo tắm thể thao năm 2006, tác phẩm của nhà thiết kế Susan Rosen gây ấn tượng mạnh bởi viên kim cương hình trái lê hiếm nhất thế giới, một viên ngọc lục bảo 30 cara, 2 viên kim cương tròn 15 cara và 2 viên kim cương hình trái lê 8 cara. Tuy vô cùng mỏng manh, nhỏ bé, nhưng bộ bikini này lại có giá trị vô cùng đắt giá.


Mercedes Benz lấp lánh trang sức




Mercedes Benz lấp lánh trang sức.


Chiếc Mercedes Benz SL ngay khi xuất hiện đã gây xôn xao dư luận quốc tế. Sự thật về đồ trang sức gắn trên xe là kim cương hay pha lê cao cấp Swarovski vẫn chưa được tiết lộ rõ ràng. Nhưng nhìn ánh sáng lấp lánh của chiếc xe này, hẳn ai cũng phải trầm trồ khen ngợi khả năng chịu chơi của chủ nhân. Nhiều nguồn tin cho biết, chiếc xe Mercedes này là sở hữu của hoàng tử Waleed. Hoàng tử Waleed vốn nổi tiếng là người mê xe sang. Chiếc Mercedes này là chiếc thứ 38 trong bộ sưu tập của ông. Nếu muốn chiêm ngưỡng hay chạm tay vào chiếc xe trị giá 4,8 triệu này, bạn sẽ phải trả 1000 USD. Tuy nhiên, thông tin này gây hoài nghi, bởi nếu đính toàn bộ kim cương thì chiếc xe không thể chỉ có giá 4,8 triệu USD. Một số nguồn tin khác, bao gồm cả nguồn tin từ chính hãng độ phụ kiện cao cấp Garson (DAD), chiếc xe này được tính toàn bộ 300.000 viên pha lê cao cấp Swarovski.


Chiếc giường cho trẻ con đắt nhất




Chiếc giường trẻ con trị giá 47.000 USD.

Chiếc giường xinh xắn, mang phong cách cổ tích mộng mơ dành cho các bé gái của hãng Post Tots, một công ty chuyên sản xuất "những đồ vật cho trẻ con khác thường nhất" được rao bán với giá khủng 47.000 USD. Ngoài giường ngủ còn có cả cầu thang, ban công đẹp đến mê hoặc. Nhà sản xuất tự tin tuyên bố sản phẩm độc đáo này sẽ đem lại cảm giác hạnh phúc viên mãn cho các bé gái.


Chiếc điện thoại di động 1,3 triệu USD




Chiếc điện thoại di động 1,3 triệu USD.

Mẫu điện thoại di động độc đáo được làm từ vàng ròng và kim cương đắt giá của hãng JSC Ancort, một công ty ở Nga được bán với giá "cắt cổ" 1,3 triệu USD. Với tên gọi Diamond Crypto, sản phẩm này do ông Peter Aloisson, một chuyên gia thiết kế các dòng trang sức sang trọng trực tiếp chế tác. Ông đã sử dụng vàng ròng và khảm lên vỏ máy 50 viên kim cương, trong đó có 10 viên kim cương xanh. Aloisson thường thiết kế ra khoảng bốn chiếc điện thoại di động sang trọng mỗi năm dành cho những buỗi lễ trao giải quan trọng hoặc doanh nhân giàu có. Hầu hết những điện thoại cao cấp đó có giá bán lẻ ít nhất là 40.000 USD. Chiếc điện thoại được trang bị công nghệ mã hoá cao để tăng cường các tính năng bảo mật. Mức mã hoá này sẽ giúp bảo vệ thông tin trước các những kẻ đánh cắp hoặc thư rác hoặc tống tiền. JSC Ancort cho biết, máy điện thoại này được hỗ trợ các ứng dụng như SMS, MMS, E-mail, Internet, WAP, JAVA cũng như khả năng sử dụng nó như một máy duyệt media (chơi nhạc và xem video). Được cài hệ điều hành Windows CE, di động này còn đến với màn hình màu độ phân giải cao và dung lượng bộ nhớ cho phép lưu tới 4.000 số điện thoại. Diamond Crypto được cài sẵn 29 nhạc chuông có giai điệu, và nhà thiết kế đã phải mất hơn 8 tháng để hoàn thành nó.


Laptop một triệu USD




Laptop một triệu USD.

Chiếc máy tính xách tay đắt nhất thế giới của hãng Luvaglio (Anh) được trang bị một viên kim cương vừa là nút khởi động, vừa đóng vai trò bảo mật. Luvaglio không công bố chi tiết cấu hình sản phẩm nhưng khẳng định laptop sẽ có màn hình rộng LED 17 inch với lớp phủ chống loá, ổ Solid State Disk, ổ đĩa quang Blu-ray và thiết bị lau màn hình. Giám đốc điều hành Rohan Sinclair của Luvaglio cho biết, để tạo nên sản phẩm sang trọng này, hãng đã trám kim cương ở bất cứ chỗ nào để nó vừa là đồ trang sức lại vừa có chức năng riêng. Ngoài ra, chiếc laptop này còn được thiết kế từ chất liệu da thật, gỗ tự nhiên ở khung để nâng tầm đẳng cấp cho người sử dụng. Theo Sinclair, khách hàng có thể thảo luận với Luvaglio để lựa chọn chất liệu vỏ máy, phụ kiện, màu sắc sản phẩm... và chọn những viên kim cương hiếm, thể hiện "cái tôi" của người sở hữu cao nhất. "Kiệt tác" đầu tiên sẽ được bán với giá trên 1.000.000 USD.


Lọ nước hoa đắt nhất




Lọ nước hoa trị giá 215.000 USD.

Lọ nước hoa 500ml phiên bản Imperial Majesty này có giá 215.000 USD. Với một vòng tròn vàng 18 cara bao xung quanh vành của chai nước hoa cùng với một hình chữ nhật 5 cara kim cương gắn ở đó, chai nước hoa này xứng đáng được tôn vinh là dòng sản phẩm giúp tăng cường hương thơm đắt nhất hành tinh. 10 chai nước hoa này đều được giao dịch trong 1 chiếc xe Bentley.


Chiếc bút đắt nhất trị giá 730.000 USD




Chiếc bút trị giá 730.000 USD.

Chiếc bút này trị giá 730.000 USD. Nó được làm từ vàng trắng, trang trí thêm đá ruby, sapphire, ngọc bích và 840 viên kim cương. Sản phẩm quý giá này nặng tới 20 kara. Việc sở hữu chiếc bút này chắc chắn là một cách tuyệt vời để cười tươi khi đối mặt với suy thoái kinh tế.


Bộ cờ tỉ phú bằng vàng nạm đá quý




Bộ cờ tỷ phú bằng vàng nạm đá quý.

Sidney Mobell, 84 tuổi, bậc thầy về nghề kim hoàn đã tạo ra một bộ cờ tỉ phú bằng vàng nguyên chất nổi tiếng khắp thế giới. Không chỉ có bàn cờ mà tất cả những biểu tượng, khách sạn, nhà cao tầng trên bàn cờ đều là vàng khối. Nhiều biểu tượng trên bàn cờ còn được trang trí thêm những sản phẩm nữ trang tinh xảo. Bộ cờ được tạo ra vào năm 1988 phục vụ cho giải đấu cờ tỷ phú thế giới diễn ra tại London, Anh. Sau đó ông đã tặng nó cho bảo tàng Smithsonian có trụ sở chính tại thủ đô Washington của Mỹ. Hiện nay, bộ cờ tỷ phú bằng vàng này đang được trưng bày tại Bảo tàng tài chính Mỹ ở thành phố New York. Nó được cho là bộ cờ tỉ phú đắt nhất thế giới với giá trị ước tính khoảng hai triệu đô la Mỹ. Tác giả của bộ cờ này, ông Sidney Mobell cho biết: "Trên ống khói của những căn nhà là hồng ngọc nguyên chất trong khi trên ống khói của các khách sạn là ngọc bích nguyên chất. Mỗi con xúc xắc được làm bằng vàng 18 đặc. Mỗi số trên con xúc xắc còn được nạm kim cương. Ngoài ra, từ chiếc vòng nhỏ cho đến chiếc xe đua, mỗi đồ vật của bộ cờ cũng đều làm bằng vàng 18".


Bộ đá gắn móng tay đắt nhất



Bộ đá gắn móng tay trị giá 51.000 USD






Hmm...
Đúng là Hỉ Nộ Ái Ố của cuộc đời ...
Thế nào là lễ độ ...(?) Người chết đói - Người phá của !
Cùng dưới một bầu trời và khí thở ...(?):ngamnghi:

Giời kêu ai nấy dạ - now and then ...

Chúc các bạn một cuối tuần an lành hạnh phúc...


ML'Amour 10-10-2011 07:40 AM

ML'Amour Treasures
 




Giàu...?


Định nghĩa nào cũng đúng....
tùy theo tâm tư... suy nghĩ...ước mơ... hoài bão của mọi người.
10 năm trước đây, tôi định nghĩa "giàu" không phải là có nhiều tiền...
mà là có… rất nhiều tiền...!

Nhiều tiền có nghĩa là có nhà cao cửa rộng, có xe hơi, có máy bay,
có du thuyền, có… bla bla bla… Nói chung là có mọi thứ.
Tôi nhìn thần tượng Bill Gates
và ước ao một ngày nào đó tôi cũng như ông ta,
dù không trở thành người giàu nhất hành tinh,
thì cũng là một người giàu sang quyền quý.
Tôi sẽ cố gắng trở thành một nhân viên giỏi nhất,
ưu tú nhất, xuất sắc nhất, có được mức lương cao nhất…

Cái "giàu" đó, bây giờ tôi gọi là "giàu sang".

5 năm sau, khi đọc cuốn sách "Cha giàu-Cha nghèo" (Rich Dad-Poor Dad)
trong tôi hình thành một khái niệm mới
về việc đi làm công cho người hoặc làm công cho bản thân mình.
Lúc đó hoài bão về việc lập một business riêng
để tự làm giàu cho chính mình cao như đỉnh Thái Sơn vòi vọi.
Tôi sẽ là một người thành đạt bằng chính đôi tay, trí óc của mình.
Sau ngần ấy năm đi làm, tôi sẽ xây dựng được 1 cái gì đó để lại sau này,
chứ không phải chỉ là 1 thằng đi làm thuê quần quật suốt ngày.

Cái "giàu" này, tôi cũng chỉ gọi là "giàu sang".

Giờ đây, tôi lại có một định nghĩa khác về cái "giàu".

Tôi vẫn còn đó mơ ước sẽ có cái nhà...không phải nhà cao cửa rộng
kiểu villa biệt thự, mà đơn giản chỉ là 1 cái nhà nhỏ xinh đẹp,
có được mảnh sân vườn phía trước trồng một vài cây hoa lá.
Thật ra ở nhà to để làm gì ?
Chúng ta cũng chỉ "ở trọ" thôi mà...có ai ăn đời ở kiếp sống mãi đâu.
Tôi đi ở trọ trần gian !
đã ở trọ thì một lúc nào đó cũng phải "chuyển" đi nơi khác.

Tôi cũng còn đó mơ ước có nhiều tiền, nhưng không phải cho bản thân mình.
Mà cho người thân, cho gia đình, và cho nhiều người
đang có mơ ước muốn "giàu" lên như tôi 10 năm về trước.
Tiền nhiều rồi cũng thế. Có cố ăn thì cũng ăn no đến cổ rồi cũng ngừng.
Ăn có ngon kiểu sơn hào hải vị, gan hùm lưỡi rồng rồi cũng… đi ra hết.
Cũng có "giữ" được gì đâu…

Tôi định nghĩa cái "giàu" có nghĩa là chúng ta "giàu" thời gian,
sức khỏe để có thể đi đây đó, để học thêm, kinh nghiệm thêm
về cuộc đời và tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Chứ không phải "giàu" là cứ ra khỏi nhà lúc 7h sáng
và trở về nhà lúc 10h tối - lương tháng vài chục ngàn USD...
nhưng cứ phải quay cuồng trong con vụ cơm áo gạo tiền.
Đến một lúc nào đó mệt mỏi, xuôi tay...
mới nhận ra sao mình quá "nghèo" như vậy.

Tôi định nghĩa "giàu" là cả khi không có nhiều tiền,
nhưng chúng ta vẫn sẵn lòng đến với người khác
bằng cả tấm lòng giàu tình thương.
Sẵn sàng giúp người khác trong khả năng mà mình có thể.
Và biết tận hưởng cái "giàu" ngay cả trong cuộc sống khốn cùng.
Địa ngục ở đây, và Niết Bàn cũng chính ở đây.
Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau.
Địa ngục hay Niết Bàn cũng do chính ta mà ra cả.

Tôi gọi đó là "giàu "sang":

Giàu sang có nghĩa là bạn giàu – nhưng khi chết đi,
bạn phải sang nhượng lại toàn bộ những gì bạn có cho người khác,
và chẳng mang được theo mình bất kỳ cái gì cho một cuộc sống mới.
Nhiều người rất giàu, có rất nhiều tiền.
Họ có cái may mắn có nhiều cơ hội để "làm giàu" hơn người khác,
nhưng tiếc thay họ chỉ biết chiếm đoạt, ôm giữ...
mà không biết san sẻ cho bất kỳ ai điều may mắn đó.

Tôi gọi đó là "giàu "có":

Giàu có có nghĩa là khi chết đi, bạn vẫn còn có cái để mang theo…
Sau ngần ấy năm quần quật, tôi sẽ để lại cho người và cho cả chính mình
những cái mà sẽ không mất đi khi tôi chết.

Cái mà nhà Phật hay gọi là:
"công đức, phước báu"…

Của nào bằng của làm lành...
Cho đi có nghĩa để dành bấy nhiêu !


ML@ST :hoa:

ML'Amour 10-15-2011 04:47 AM

Hưởng thụ !
 



Gì đây chòy ...?
A Mercedes ... A Bus ... or A House ...!?!?

Hưởng thụ kỉu này...thì cũng nên


:vui104:


































TT_LưuLyTím_TT 10-15-2011 07:47 AM

Còn thiếu... hai cánh bay và cái guồng quay phía dưới nữa thôi hah sis? hihihi

ML'Amour 10-15-2011 10:05 PM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 155521)
Còn thiếu... hai cánh bay và cái guồng quay phía dưới nữa thôi hah sis? hihihi

Hihihi...
Ừa...trên Thiên đàng dưới Địa ngục hén
nhưng phải hưởng phước máy bay... tàu ngầm....
comple trước rùi mới tính tới huh cưng :vui104:

Not a bad idea á ...life is on wheels ....keep moving on ....

ML'Amour 10-15-2011 11:05 PM

Sức khỏe...
 



Tác hại của ăn tối muộn

Ăn tối muộn có thể dẫn đến hàng loạt các bệnh như béo phì, tiểu đường, ung thư ruột kết, sỏi tiết niệu…

Ăn tối muộn hay ăn trước giờ đi ngủ đều không tốt cho sức khỏe
1. Béo phì

Ăn muộn khiến nồng độ của các axit amin, axit béo và đường trong máu sẽ tăng lên. Lúc này nếu bạn ít vận động, nhiệt năng ít tiêu hao sẽ khiến các chất béo được tích lũy và dần dần làm cho cơ thể béo lên.
2. Tăng huyết áp

Ăn thịt nhiều không chỉ làm tăng “gánh nặng” cho dạ dày mà còn dễ gây tăng huyết áp.
Nếu ăn chất xong rồi ngủ luôn sẽ khiến sự lưu thông máu chậm lại, rất nhiều máu sẽ được “gửi vào” các thành mạch, gây xơ vữa động mạch.
3. Tiểu đường

Ăn tối muộn cùng với ăn quá nhiều sẽ giảm lượng insulin sinh ra.
Bình thường, đường trong máu được kiểm soát bằng insulin, nó có tác dụng làm giảm đường trong máu. Khi lượng insulin không đủ sẽ gây tăng đường huyết, dẫn tới bệnh tiểu đường.
4. Sỏi tiết niệu

Nghiên cứu y học cho thấy, ăn tối muộn là một trong những nguyên nhân gây ra bệnh ở đường tiết niệu.
Canxi trong thức ăn không được hấp thụ hết trong ruột, khoảng 70-80% sẽ bị đào thải qua đường bài tiết. Ăn tối quá muộn, không vận động mà lập tức đi ngủ luôn, nước tiểu sẽ tích lũy trong bàng quang, hàm lượng canxi trong nước tiểu không ngừng tăng lên, về lâu về dài sẽ hình thành sỏi tiết niệu.
5. Ung thư ruột kết

Sau khi ăn đêm, các hoạt động giảm khiến cơ thể khó tiêu hóa thức ăn. Khi ngủ thức ăn “bám lại” lâu dài trong ruột, thúc đẩy nguy cơ mắc ung thư ruột kết.
6. Đột tử

Ăn muộn kết hợp với uống nhiều rượu rất dễ gây viêm tụy cấp, gây “sốc” trong giấc ngủ, dẫn đến đột tử.
7. Suy nhược thần kinh

Ăn muộn quá no gây áp lực lên các cơ quan xung quanh. Dạ dày, ruột, gan, túi mật, tuyến tuỵ sẽ truyền “thông tin” đến não, khiến các tế bào não hoạt động trở lại. Một khi “làn sóng phấn khích” lan ra các phần khác của võ não thì sẽ dẫn tới ác mộng. Tình trạng kéo dài có thể gây suy nhược thần kinh.
Do vậy, không thể lấy lý do vì công việc bận rộn mà tạo cho mình thói quen ăn sáng vội vàng, ăn trưa cẩu thả hay ăn tối quá muộn. Tốt nhất bạn nên thiết lập cho mình một chế độ ăn cân bằng dinh dưỡng, chú ý đến tỷ lệ hợp lý giữa 3 bữa sáng, trưa và tối (30%, 40%, 30%). Bằng cách này, bạn có thể phòng ngừa những cơn đói cồn cào đến bất chợt và có thể bảo đảm mình sẽ không ăn quá nhiều vào buổi tối.


Theo Johns Hopkins Health Alerts@ :hoa:

:oops:
That was ML's dinner at 1am almost every night...
hmm...



ML'Amour 10-16-2011 11:39 AM

Ôi...Đàn bà...
 


Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều......




1 người chồng dễ nhìn





...1 chiếc nhẩn cưới "bình thường"





... 1 tiệc cưới "đơn giản"






... tuần trăng mật ở đâu cũng được. "Mái lá" bên dưới cũng ok..





... căn nhà đủ rộng cho con cái chạy nhảy..





... vài đứa con kháu khỉnh dễ thương





... người chồng biết lo cho gia đình và con cái





...làm việc siêng năng





...1 chiếc xe nhỏ để đi shopping




...chiếc lớn hơn để chở con




... một ít "đồ hiệu"




... vài đôi giầy để thay đổi cho phù hợp với mầu sắc của quần áo




... một ít quần áo phù hợp với thời tiết




.... một ít "mỹ phẩm"




... một ít son phấn trang điểm




... hàng năm xuất ngoại du lịch




...du lịch trong nước thường xuyên hơn



...buổi ăn tối trữ tình




... Thỉnh thoảng 1 ít quà cáp




... và cho chính mình...

...sau cùng là 1 ít vàng vòng nử trang để "hộ thân".







ĐÀN BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÒI HỎI NHIỀU!!!!!


Chỉ có chừng đó thoi. Dzậy mà mấy ông cũng không làm được á !!!!!!!



:hoa:
Hihihi ....Ôi ...Đàn Bà là những niềm đau ... :cuoi1:
Đàn bà không bao giờ đòi hỏi nhiều nơi các ông chồng...
chỉ sơ sơ vài món như liệt kê trên... thế mà các ông chồng VN...
cũng không thể thỏa mãn được nên dể đưa đến chuyện đôi ngả đôi nơi !!!
Hình như có năm (?) tỷ lệ ly dị của người Việt...
cao hơn cả dân bản xứ Mỹ nữa ...Ôi ...!!! :smurf:

ML'Amour 10-16-2011 10:45 PM

Một góc đời ngoài kia....
 





Phúc ấm con ban !!!


Tôi đến Mỹ rất trễ, đến từ một quốc gia thứ ba, nên ba mươi năm sau ngày mất nước tôi mới đặt chân lên xứ cờ hoa. Văn hóa và hệ thống xã hội nơi đây có những khác biệt so với nơi tôi đã sống, và điều dễ thấy nhất là nếp sống của xã hội Mỹ như vội vàng, cạnh tranh, và tấp nập hơn, so vơi nơi tôi đã sống, êm đềm và lặng lẽ.

Người Việt ở đó ít hơn, nếp sống và sinh hoạt của gia đình còn mang nhiều nét truyền thống của nơi chôn nhau cắt rún. Người ta rất thân tình và chân tình khi bắt gặp nhau nơi công cộng, giáo đường hay chùa chiền. Và nhất là những lúc được thông báo có người Việt từ nước khác tới định cư, là những người già, những người có phương tiện, tình nguyện đưa đón, hướng dẫn các thủ tục nhập cư, những giấy tờ cần thiết cho một đời sống mới.
Có lẽ đất Mỹ, nơi tôi đang sống, có cái khung cảnh xa lạ hơn, vì những núi đồi trùng trùng điệp điệp, đôi lúc cho tôi cái cám giác như đang đi trên đèo Ngoạn Mục, quảng đường từ Phan Rang lên Đà Lạt một thủa nào. Cảm giác êm ái đó làm tôi liên tưởng tới khu đồi mà dòng Don Bosco tọa lạc, nơi có hoa Anh đào nở rộ mỗi bận Xuân về, màu hoa rực rỡ giữa núi đồi hùng vĩ đầy thơ mộng của cao nguyên.

Cũng đã mấy chục năm bỏ lại quê hương, bỏ cả những chiều lộng gió của núi rừng Đà Lạt và Di Linh, không hiểu những nơi chốn ấy bây giờ đã thay đổi ra sao, màu chè xanh của Bảo Lộc còn xanh như màu xanh ngày cũ, khu chợ Hoa Đà Lạt, hay bờ Hồ Xuân Huơng còn dương liễu rũ xuống ven bờ, mà những hồn thơ ngày đó đã ví von như mái tóc thề của mấy cô sơn nữ cao nguyên. Bao nhiêu đã mất, bao nhiêu còn giữ, bao nhiêu còn nhớ được trong tâm trí của trang lứa chúng tôi.

Cái mất mát hẳn nhiên đã làm chúng tôi đau đớn xót xa, nhưng chưa chắc đã bằng những chua chát, bẽ bàng, mà trang lứa chúng tôi phải gánh chịu trong cuộc sống tuổi già trên đất nước xứ người.
Tôi đến Mỹ như đã nói là rất muộn màng so với nhiều đồng đội, và những người bạn thân tình thủa nào cũng đã tản lạc mỗi đứa một nơi, và ở đây , trong vòng 50 dặm vuông hay vài trăm dặm dài, tôi cô đơn không bè bạn. Mỗi ngày, ngoài việc nhổ cỏ vườn sau, nhặt lá vườn trước, đưa đón bốn cô cháu đi học, tôi chỉ còn biết đi bộ, nhìn đồi núi nối tiếp nhau trên thành phố này để mơ mộng về núi rừng quê tôi, nơi mà hàng chục năm tôi và đồng đội chung sống, có khi gian nan, mà cũng có lúc thật thơ mộng. Và rồi trong một trường hợp ngẩu nhiên, tôi đã gặp được bác Thụy, một người Việt Nam cô độc, cũng lạc lỏng đến nơi này như tôi.

Cũng là một thói quen như nơi tôi đã từng sống, hễ gặp được người nào mà tôi đoán là dân nước tôi, thì tôi không ngại ngùng đến làm quen, và câu hỏi đầu tiên của tôi thường là " Ông nói được tiếng Việt nam không? " Nếu người đó trả lời họ là người Việt thì tôi nhất định rất vui mà hỏi chuyện. Tôi quen bác Thụy cũng trong trường hợp tương tự.
Từ lần gặp đó, tôi hay tìm tới bác vào mỗi cuối tuần hoặc là những khi bác gọi tôi đến, và lúc nào bác cũng mở đầu bằng câu " chúng nó đi cả rồi ", ý của bác là các con đã đi làm hết . Tình thân của chúng tôi từ đó ngày càng thân thiết hơn, bác kể cho tôi 12 năm trong quân đội, phục vụ cho một đơn vị Quân báo, hoạt động trên lảnh thổ Quân Đoàn I, bị thương nhiều lần, nhưng lần nào cũng may mắn qua khỏi. Bác đến Mỹ không thuộc diện HO, vì thời gian bác được thả, Phòng công tác nước ngoài thuộc công an Thành phố Hồ Chí Minh ở 161 Nguyễn Du, Quận I, còn đóng cửa, nên bác vượt biên, bị bắt cho đến khi chương trình HO được thực hiện, bác vẫn còn ở trong tù, do vậy bác đến Mỹ theo chương trình Đoàn Tụ, con gái bảo lảnh hai vợ chồng nên không được hưởng một trợ cấp nào của Chính phủ Mỹ như diện HO, tất cả đều do thân nhân bao bọc.
Thời gian ở lại Việt Nam, bác đi dạy học, cũng như trước khi động viên bác là một Giáo sư dạy Vật Lý tên tuổi tại Sài Gòn, lương giáo viên tuy không khá, nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng bác sống tạm qua ngày, nhất là bác được các trung tâm chuyên Lý mời cộng tác, nên dạy cả sáng, chiều và tối, vã lại mỗi năm, các con bác gởi cho một vài trăm đô la vào dịp Tết, hai vợ chồng lại dành dụm mua một chỉ hay 5 phân vàng hầu dùng cho việc ma chay sau này, cho đến năm 2003, con gái bác viết thư báo tin cho biết là đã làm hồ sơ bảo lảnh cho ba má , bác cũng chẳng hy vọng gì, vì thời gian đợi chờ dường như đã quá mòn mỏi, vã chăng tuổi đã cao, đi đâu cũng chỉ kiếm hai bữa cơm mà thôi, nên gần như vợ chồng bác không nghĩ tới chuyện ra đi, cho đến năm 2006, bác được gọi bổ túc hồ sơ, rồi cuối năm đó, bác được phỏng vấn, theo bác kể thì có lẽ vì lợi tức của con gái bác cao, nên họ cho đi nhanh và rồi đầu tháng 4 năm 2007 bác được sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, nhưng tính cho đến nay, bác vẫn chưa hội đủ điều kiện thi nhập Quốc tịch Hoa Kỳ .
Thời gian đầu sống với con cái vui vẻ lắm, vì còn mới, tình cảm còn mới, mọi thứ còn mới và còn mới là còn vui vẻ, rồi từ từ bác được một người quen giới thiệu đi làm assembler cho một hảng điện tử, lương $10/ giờ, hai vợ chồng già thật là hạnh phúc, cứ cuối tuần là hai ông bà rủ nhau đi WallMart hay Target mua áo quần và đồ chơi cho các cháu, nhưng rồi kinh tế ngày càng suy thoái, sau gần hai năm làm assembler, bác mất việc làm, không có cách nào xin được việc khác, vã chăng, những người trẻ còn chưa xin ra việc làm thì ông già 63 tuổi như bác dễ gì tìm được việc, nên bác đành xin tiền thất nghiệp, và được hưởng thất nghiệp hai năm, khoảng thời gian này bác cho biết rất là buồn, suốt ngày vợ chồng cứ mong cho hai đứa cháu đi học về để chơi với cháu cho đỡ buồn, rồi thì cứ vườn sau sân trước, vợ chồng thi nhau nhặt cỏ, tưới cây, hay lên đồi lượm những viên đá hình dáng đẹp đem về lót quanh mấy bụi hồng cho hết thời gian.
Bác cũng năng nổ đi tham gia sinh hoạt các hội đoàn, như hội người già, Hội SQ/TBTĐ, nhưng rồi tiền trợ cấp thất nghiệp hết, và khó khăn đến với bác bây giờ là tiền đổ xăng, bác không biết xin ai hai chục bạc để mua xăng, bác nói, một đôi khi bổng dưng nghe thèm một tô phở, nhưng cũng không cách nào có được, "Ông ạ, có đêm tôi không ngủ được chỉ vì nghĩ tới mùi ngò gai và rau quế bỏ vào tô phở mà chảy nước miếng hoài không ngủ nổi, thèm như là thèm được ăn đường lúc ở trong trại tù ".

Tình cảm con người hình như rất mỏng manh, không phải bền chắc, và rất dễ gãy đổ, từ tình vợ chồng, cha con hay anh em, và nghèo đói là mối đe dọa nghiêm trọng nhất đối với tình cảm. Cổ nhân cũng đã từng nói "phú quí sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc", cái gì người ta bảo "tiền tài như phấn thổ, nghĩa trọng như thiên kim" có chăng, chỉ là trong đạo đức kinh hay sách vở của Thánh hiền mà thôi. Không có tiền, nguyên lý nào cũng bị bỏ quên, đạo đức nào cũng dư thừa, và tình cảm nào cũng mai một. Đặc biệt là ở một xã hội mà mọi nền tảng đều lấy lợi nhuận làm chuẩn.
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục và hy sinh. Con cái ở chung với cha mẹ là tự nhiên, nhưng cha mẹ ở chung với con cái lại ưu phiền, vì lúc nào cũng phải nhìn mặt mủi con cái, phải xem chừng nó vui buồn bất chợt ra sao. Muốn mở cái TV cũng phải lựa lúc nó vui vẻ, muốn mở cái CD nghe nhạc cũng tùy thời cơ nó buồn hay giận, lại còn phải coi sóc con cái cho chúng, nhỏ thì cho đi tiêu đi tiểu, rửa đít, cho ăn, tắm giặt. Lớn thì đưa đón tới trường, có khi còn bị chưởi mắng, đành chỉ biết cúi mặt dấu nước mắt đi. Họa hiếm lắm, chúng cho vài ba trăm bạc vào dịp lễ nào đó thì lại coi như phúc ấm chúng ban cho .
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục, chính là chổ này.
Một buổi sáng bác gọi tôi tới nhà, chỉ cho tôi một tờ giấy con gái bác viết để lại trên bàn cho bác, tôi cầm lên đọc :
"Theo luật bên nầy, chủ nhà có quyền gọi cảnh sát đến bắt buộc người thuê phải ra đi, nếu người chủ đã thông báo cho người thuê hai lần bằng thư. Ba không trả tiền nhà, nhưng con cũng coi ba như người thuê nhà, đây là lần thứ hai con yêu cầu ba dọn ra, ba đừng ép con phải gọi cảnh sát".
Tôi đọc đến đây, bổng nhiên nước mắt tôi trào ra, bác nhìn tôi và nấc lên thành tiếng, bác cũng bật khóc. Tôi ôm hai vai bác và nói "Hãy yên tâm, không có luật như vậy đâu, nếu cô ấy gọi cảnh sát, bác có thể nói cô ấy ngược đãi người già, con bác chỉ hù bác thôi". Và rồi bác bắt đầu kể cho tôi nghe hết tự sự.
Thoạt đầu là gạo, chúng nó than phiền, "nhà người ta một năm chỉ tốn hai bao gạo thôi, sao nhà mình mỗi tháng một bao", Tôi mở casette ngồi ngoài garage nghe nhạc, ngoài garage thì nóng, tôi mở cửa bên hong ra cho bớt nóng, nó đóng lại, và bảo mở cửa chuột chạy vào nhà. Tôi hiểu ý là nó sợ tốn điện, tôi tắt casette vào nhà.
Ông cũng biết, ở bên này, người già chỉ lấy cái TV làm bạn, nhưng nó mắng vào mặt tôi và bảo không biết xài thì đừng xài, TV cứ mở hoài chịu sao nổi, thế nào cũng có ngày TV bị cháy.
Mỗi ngày, chúng nó đi làm về trễ, có khi 7:30 hay 8:00 tối mới về đến nhà , và tôi đều cố gắng ăn trước để không chạm mặt chúng nó trong bữa ăn, ăn trước thì thú thật chỉ ăn sơ sài cho no bụng thôi, thức ăn của chúng tôi không dám đụng vào, vợ tôi thì chờ cho chúng ăn hết đã, cái gì còn lại bà ấy mới ăn, chúng tôi chỉ dám ăn những thức ăn thừa thải mà thôi. Công việc lặt vặt trong nhà như lau dọn, rửa chén bát, đưa đón các cháu, chúng tôi đều làm hết, nhưng nó bảo với tôi là tội nghiệp thằng chồng nó phải còng lưng gánh hai ông bà già. Những ngày nghỉ, hay cuối tuần, vợ chồng con cái chúng đi ăn tiệm, những năm đầu khi cháu út chưa thể gởi đến trường, thì chúng còn gọi vợ tôi đi ăn với chúng, những ngày lễ Tết cũng tặng quà cho vợ tôi, nhưng từ khi cháu út lớn rồi, chúng cũng lơ là với vợ tôi luôn, cho đến sau này, chúng lạnh lùng đến như bỏ mặc, vợ tôi buồn quá đành đi tìm chổ giữ trẻ ở một tiểu bang khác, nên ông tới nhà không thấy vợ tôi là vậy.
Bác lấy dưới gối ra một lá thư khác đưa cho tôi, bác bảo lá thư không có một chút tình người, thú thật tôi không dám đọc hết, nhưng trong trí tôi như vẫn in sâu những dòng này "ba người ta chết thì con cái khóc lóc tiếc thương, nhưng nếu ba chết con sẽ thở ra một cách nhẹ nhỏm. Con thật không muốn bảo lảnh ba sang Mỹ đâu, chỉ vì bắt buộc mà thôi, Ba hãy dọn ra đi để còn một chút gì gọi là tự trọng".

Tôi cũng tự hỏi mình, bác đi đâu bây giờ? Một đồng bạc cũng không có, bà con, bạn bè cũng không luôn, bác dọn đi đâu ? trong khi bác lại chưa phải là công dân Hoa Kỳ, làm cách nào để có thể xin trợ cấp, tôi đành an ủi bác, thôi bác cứ yên tâm, điều quan trọng bây giờ là hãy nhịn, nhẫn nhục đó mà, cứ coi như ngày nào bác bị bắt tại mặt trận, bị hành hạ bác kiểu gì, nhục mạ bác ra sao, bác cũng ngậm bồ hòn, thì nay, với con gái, bác ngậm lại bồ hòn một lần nữa đi rồi từ từ hãy tính.

Một ông già tóc đã bạc hết rồi, nước da đã ngã màu đồi mồi, tay chân đã lọng cọng, dễ gì xin được một việc làm trên một đất nước đầy dẫy nhân lực và cạnh tranh.
Tôi biết có rất nhiều cơ quan, tổ chức thiện nguyện, sẵn lòng tiếp những người khó khăn, nhưng với hoàn cảnh của bác, thật không có tổ chức nào có thể giúp đỡ, vì có tổ chức nào có nhà cửa, cơm áo, để cung cấp cho bác trong lúc này, nhất là trong thời kỳ kinh tế suy thoái, ngân sách các cơ quan, giáo dục, y tế hay xã hội ... đều bị cắt giảm. Và tôi chỉ còn một con đường để đi, đó là dẫn bác tới Sở Xã hội, để xin cấp thẻ EBT ( Electronic Benifits Transfer), tức là mỗi tháng, Sở Xã Hội bỏ vào trong thẻ EBT $200 USD cho bác mua thực phẩm, gạo rau cá thịt, nước uống, trái cây...
Nhận được thẻ EBT bác liền hỏi nhân viên Xã Hội là có thể mua ngay thức ăn được không ? và thực phẩm là những thứ gì ? Người Cán Sự Xã Hội nhìn tôi, tôi dịch lại lời bác và nói thêm rằng, bác không có gì ăn từ hôm qua cho đến nay. Người Broker xin phép đi ra một lúc, rồi quay trở lại đem theo phần ăn trưa của cô để tặng bác. Quả thật tôi cũng xúc động rơm rớm nước mắt khi nói câu đó với người broker. Đúng là một miếng khi đói, bằng một gói khi no, bác cúi đầu cám ơn người Cán Sự Xã Hôi mà như muốn khóc.
Tôi đem bác đi mua thực phẩm để hướng dẫn bác cách dùng thẻ EBT. Lần mua thử nghiệm đầu tiên của bác là 2 ổ bánh mì và 2 hộp cá Sardines rồi bác và tôi ra Parking chui vào xe ngồi ăn bánh mì cá hộp.
Tôi thật không hiểu rõ những tư tưởng nào đã đến với bác, nhưng mà nỗi xúc động của bác thì tôi biết là rất mãnh liệt, vì nước mắt bác đã chảy đến nỗi dùng hết một hộp khăn giấy của tôi để trong xe, tôi ngồi yên để bác khóc và suy nghĩ về mình, không hiểu có một lúc nào đó tôi lại như bác hôm nay. Trên đất nước tạm dung này, những người già đã trở thành gánh nặng cho con cái, những người già đã bị lãng quên hay bị xua đuổi của gia đình, mà xã hội dù có nhân đạo tới đâu cũng khó kham nỗi với số người cao niên ngày càng nhiều.
Một lần tôi đưa bác đi tái khám bệnh phổi, tôi ngồi chờ bác ở phòng đợi thật lâu, và khi bác trở ra cùng với một vị bác sĩ người Việt còn trẻ, vị bác sĩ này lấy ví ra 3 tờ bạc 20 đồng và nói "cháu chỉ còn bao nhiêu tiền mặt, nhưng cháu có một căn phòng trống trong Building này, có Microwave, khi nào bác cần thì gọi cho cháu, bác hãy nhớ là bác còn chúng cháu ở đây. Ông quay sang nhìn tôi và dặn chú làm ơn để ý tới bác này với, người già nào cũng có một nỗi khổ khi sang đây."
Suốt quãng đường về tôi cứ mãi suy nghĩ về người bác sĩ đầy lòng nhân ái ấy. Y thuật và y đạo, điều nào được người ta coi trọng hơn trên đất nước này. Tôi hỏi bác Thụy về vị bác sĩ ấy, được biết ông ta tên là DR. Albert H. Lee, chuyên khoa về phổi, là bác sĩ đang làm việc tại hai bệnh viện lớn ở thành phố này, và rất được bệnh nhân quý trọng cả về chuyên môn lẫn đạo đức.
Bác Thụy cho biết, thường ngày bác dậy rất sớm vì không ngủ được, có đêm bác chỉ ngủ 3 tiếng đồng hồ, rồi cứ suy nghĩ lung tung về chuyện đời, chuyện gia đình, về thời gian đi tù cải tạo, thời gian đi dạy dưới chế độ CS.
Bác kể sau khi được thả ra tù, vì tốt nghiệp đại học trước 1975, nên bác không bị đuổi đi Kinh Tế Mới, mà được kêu đi dạy. Là một giáo sư dạy Lý Hóa nhiều năm, kinh nghiệm đặc biệt về phương pháp dạy Luyện thi, nên các Trung Tâm Luyện thi dạy ngoài giờ đều mời bác cộng tác, bác dạy cả sáng, chiều và tối, nhờ đó mà gia đình bác có được cuộc sống tương đối so với những anh em khác đi học tập về, và các con bác cũng từ đó mà học đến nơi đến chốn trước khi ra nước ngoài.
Trước ngày sang Mỹ, bác bán đi căn nhà, thu gom tài sản lại, cũng đựoc vài ba chục ngàn đô la, đều đem cho con hết, bây giờ nếu quay về, không còn nhà để ở, và biết lấy gì làm kế sinh nhai, vì tuổi đã cao rồi, làm sao xin được việc làm, đó là chưa nói tới những phiền toái khác từ xã hội, thật là tiến thoái lưỡng nan, bác tâm sự.
Có một buổi trưa tôi tìm tới bác, chứng kiến bữa cơm trưa gọn gàng của bác mà mủi lòng, một tách uống cà phê đong đầy Oat Meal, đổ vào một tô lớn, rót nước nóng từ bình thủy ra, khuấy đều chừng 2 phút, chờ nguội và ăn, không cần nước mắm hay xì dầu, hoặc một loại gia vị nào khác. Bác bảo từ khi có thẻ EBT, tôi không còn lo thiếu xì dầu nữa, nhưng nhịn được cái gì hay cái đó, với lại bác sĩ bảo ăn mặn cũng không tốt .
- Bác ăn như thế này mỗi ngày sao ?
- Vâng, chỉ vậy thôi, tôi đâu có cần gì thêm, chỉ cần một căn phòng nhỏ, đủ đặt một cái giường là được rồi, thế nhưng đời tôi quả là cùng khổ, mà thực ra tôi đâu có cầu sống lâu, sống thọ, sống không có gì vui, thì chết đâu có gì buồn, sỡ dĩ tôi vẫn đi bác sĩ là vì tôi sợ đau đớn, cũng như tôi không đủ can đảm để tự tử, còn chết ư, tôi nghĩ tới rất thanh thản, trên đời tôi không còn gì mê luyến thì chết đi tôi đâu có gì tiếc nuối, chỉ cầu sao cho được chết thật nhanh, không đau đớn, đó là nguyện vọng duy nhất còn lại của tôi.
Thường thường bác hay kể cho tôi về những bữa cơm dã chiến của bác, như bữa ăn của những người lính ngoài mặt trận. Bác mua một cái bếp gas nhỏ bỏ trong túi vải mang theo bên mình mỗi khi đi bộ, một bình thủy nước sôi, một tách cà phê Oat meal, một cái tô và muổng. Buổi trưa ngồi vào một góc nào đó trong Park, nơi người ta cho phép nướng BBQ, bác mở hộp cá ra, hâm nóng bằng bếp gas chừng 2 phút, rồi đổ nước sôi trong bình thủy vào tô và khuấy Oak meal lên ăn, bác chỉ về nhà vào xế chiều, làm thức ăn tối và nấu nước sôi đổ vào bình thủy, chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm sau, và những việc này luôn luôn làm xong trước khi con gái bác về nhà, ăn chiều xong, bác lại chui vào căn phòng nhỏ dấu mình trong đó, để không phải gặp mặt con gái nghe nó nói nặng nói nhẹ và đuổi nhà.
Bác tâm sự rằng, đôi lúc muốn ôm mấy đứa cháu một chút, nhưng thật rất khó, vì chúng nó sợ má la, lâu lâu con cháu lớn lén vào phòng ông, đưa ngón tay lên môi làm dấu với ý bảo ông im lặng, ngồi chơi với ông một lúc rồi chạy ra. Có những khi chúng nó vào phòng ông, má nó biết được là la mắng chúng liền. Ông cháu gặp nhau như đi thăm tù cải tao, thật là một hoàn cảnh đặc biệt hiếm hoi.
Nghe bác kể lại, tôi đành tìm cách an ủi bác, kể cho bác nghe về những đứa cháu phá phách của tôi, mọi thứ trong phòng tôi mỗi ngày được xếp theo một kiểu, computer của tôi được load đầy các games "comp của ông ngoại dễ xài hơn, con thích games trong comp của ông ngoại hơn" thế là cái computer của tôi bận dài dài, chỉ trừ khi chúng đi học. Cho nên chơi với cháu chưa hẳn là hạnh phúc đâu bác ạ .
Bác kể cho tôi những bữa cơm chấm xì dầu thật cảm động. Mới đầu bác hỏi tôi :" Ông có bao giờ mút xì dầu chưa "? Tôi trả lời là tôi không hiểu ý bác.
Bác kể lại vào những tháng bác chưa có thẻ EBT, bác ăn cơm với xì dầu hiệu đậu nành, nhưng không dám chan vào chén cơm, chỉ hai miếng cơm mới nhúng đầu đủa vào chén xì dầu một lần và mút lấy đầu đũa, vì nếu chan vào chén cơm hay mút nhiều lần thì sẽ hết mất, không có tiền mua nữa. Những ngày tháng ấy, anh Hồng, ngày xưa ở Biệt Động Quân, và một thời làm Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ Rừng Lá, trước ngày mất nước anh về Phủ Thủ Tướng, mỗi lần ghé thăm, anh thường mua xì dầu, rau muống, Broccoli cho tôi, tôi còn nhớ mãi, bây giờ anh move đi xa rồi, cách đây cũng vài ba tiếng lái xe nên anh không thường tới nữa, mà cũng tội nghiệp, anh ấy cũng chỉ sống với mấy trăm đồng tiền già mà thôi, nhưng khi nào tới cũng đưa tôi đi ăn phở, hay có khi anh mua sẵn 2 tô phở mang đến đây hai anh em cùng ăn. Nghĩ lại, chỉ có những người lính mới thương nhau và đùm bọc nhau trên đất nước tạm dung này.
Ông biết không, vào những ngày tháng đó, có khi tôi rất thèm bánh tráng có vừng đen, hay cơm trắng và xì dầu, mà phải là xì dầu đậu nành, đủ cho tôi ăn không sợ hết. Những đêm nằm không ngủ được, tôi lại ao ước có được một ổ bánh mì của chợ Vons để ăn, tôi thèm mùi thơm của bánh mì chưa kịp nguội, hoặc giã đã nguội đi, tôi lại thèm vị ngọt của bánh khi nhai còn thấm trên đầu lưỡi của mình, thèm đến chảy nước miếng.
Nghe bác kể, tôi thực sự không cầm được lòng mình, lại nghĩ tới thời gian đi tù cải tạo, tôi cũng đã từng thèm được ăn một bữa khoai mì cho thật no, và chỉ mơ ước ngày được thả về, tôi sẽ bảo vợ mua khoai mì cho tôi ăn một bữa cho đã thèm.
Khi thiếu thốn, con người sẽ thèm đủ thứ, cho nên nghe bác kể, tôi thực sự hiểu được cảnh ngộ ấy, và hiểu được sâu xa nỗi lòng của bác, chỉ có một điều mà không ai ngờ được, đó là sống trong một siêu cường bậc nhất, mà người dân chỉ thèm một ổ bánh mì khong cũng không có để ăn, cái ước mơ nhỏ nhoi ấy đã ở dưới mức tầm thường rồi, vì kể cả những người vô gai cư trên thành phố này, cũng không ai có một ước mơ như bác Thụy. Có ai quanh đây đang lâm vào tình cảnh của bác hay không tôi không rõ, cũng có thể có người bị gia đình hắt hủi, con cái bỏ rơi và xua đuổi, nhưng đến một đồng xu dính túi cũng không có thì tôi không tin.
Rồi một ngày bác nhờ tôi chở đi xin việc, bác đọc được một mẫu rao vặt đăng tin cần một người đứng tuổi, có sức khỏe, để săn sóc một ông già 83 tuổi, bị bệnh mất trí, bao ăn ở, tiền lương sẽ thương lượng.
Tôi chở bác tới địa chỉ tìm gặp chủ nhà, cô chủ nhà tiếp chúng tôi và hỏi :
- Chú xin hay chú này xin?
- Tôi, bác nhanh nhẩu trả lời.
Chủ nhà dẫn chúng tôi đến phòng ông cụ, cô cho biết ông cụ đã quên hết mọi thứ, cần giúp ông cụ ăn uống, đi tiêu, đi tiểu, thay quần áo, và tắm cho ông cụ. Mọi sinh hoạt của ông cụ đều cần được giúp đỡ, nhất là về đêm, ông cụ hay thức dậy đi quanh quẩn trong nhà một mình, những lúc như thế cần có người bên cạnh, đề phòng khi ông cụ bị té. Nhiều khi ông cụ đi tiêu, đi tiểu trong quần mà không biết. Và cô hỏi:
- Chú có thể giúp ba tôi được không ? Hay chú làm thử vài ngay , vì có người nhận làm nhưng một hay hai ngày sau lại bỏ vì không chịu được tính tình của ông cụ.
- Không đâu, tôi làm được, tôi rất thích người già và trẻ con, cô cứ để tôi làm.
- Vâng, vậy chú có bằng lái xe không cho cháu xem thử?
Bác lấy bằng lái xe đưa cho cô chủ, cô ta xem xong rồi trả lại bác, cô nói, ba cháu nặng 65 ký Không hiểu chú có thể đỡ nổi không, chú làm thử một vài ngày đi, nếu không được, cháu vẫn tính lương cho chú.
Lương tháng là $800, bao ăn ở, mỗi tuần nghỉ một ngày, tốt nhất là thứ 7, cái giường phía trong là của ba cháu, chú nằm giường ngoài. Thức ăn hàng ngày cháu nấu sẵn để trong tủ lạnh hay trên bếp, chú muốn ăn thứ gì cứ ăn tự nhiên.
Mỗi ngày ba cháu uống 12 loại thuốc, ăn cơm trưa, chiều, sáng. Ba cháu uống cà phê, khi chú pha cà phê, nên để nguội rồi mới đưa cho ba cháu, vì ba cháu thích khuấy cà phê bằng ngón tay rồi mút. Thuốc thì cháu sẽ viết tên, liều lượng, giờ uống để trên bàn, chú cho ba cháu uống đúng giờ là được rồi.
Sau khi chủ nhà và bác bàn bạc công việc xong, tôi chở bác ra về, hẹn thứ 2 tuần tới là bắt đầu đi làm. Thoạt đầu bác có vẻ rất vui vì tìm được công việc, nhưng một lúc sau, tôi thấy bác khóc, bác như bị hụt hơi cứ nấc lên từng tiếng, tôi lo sợ nên tìm cách đưa bác vào một shop bên đường, đậu xe lại và hỏi bác :
- Sao bác lại buồn?
- Con người ta thì thuê người săn sóc cho cha, còn tôi thì bị đuổi ra khỏi nhà đi chùi đít cho thiên hạ, ông nghĩ xem có tủi không?
Nói xong câu này bác lại khóc lên thành tiếng. Tôi ngồi im để bác khóc cho hết cơn xúc đông rồi mới bảo bác, mỗi người có một số phận, một đoạn trường, và một nỗi niềm phải gánh, không ai có thể có hạnh phúc hoàn toàn, chỉ có ông cụ 83 tuổi ấy mới thực sự hạnh phúc, vì ông đã quên hết mọi sự, đã không còn biết mọi sự.
Làm cha mẹ, được con cái yêu thương, gia đình hòa thuận dĩ nhiền là điều tốt. Nỗi đau khổ bị con cái bỏ rơi hay xua đuổi chưa hẳn đã lớn hơn nỗi đau đớn khi phải nhìn thấy con mình dửng dưng với cha mẹ , Không hiểu bác có nghĩ như tôi không?
Bây giờ ở là mùa Hè, rải rác đó đây, trên những đồi hoang quanh nhà tôi đã trổ lên vài chùm hoa dại, màu vàng như hoa Cúc, càng làm tôi nhớ đến quê hương mình, như ngày Thu trên rừng núi cao nguyên, những khóm Quỳ hoang cũng nở vàng như vậy trên những triền đồi, và càng nhớ đến người sĩ quan thám báo bây giờ không phải đang nhật tu trận liệt, hay chăm sóc một đồng đội kém may mắn, mà là đang chăm sóc một cụ già mất trí...


Du Tử Nguyễn Định@
tháng 7, 2011:hoa:


Cuộc đời có những lúc sao buồn quá đổi ...


TT_LưuLyTím_TT 10-17-2011 07:58 AM

haha, thấy cái list ước vọng đơn sơ của chị em phụ nữ mình thiệt là " đơn giản " thế mà các anh chồng " đơn thuần " không tài nào đạt được, hèn chi có nhiều người chấp nhận " đơn côi " hén chị hahaha :laughing:

ML'Amour 10-18-2011 12:25 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 155556)
haha, thấy cái list ước vọng đơn sơ của chị em phụ nữ mình thiệt là " đơn giản " thế mà các anh chồng " đơn thuần " không tài nào đạt được, hèn chi có nhiều người chấp nhận " đơn côi " hén chị hahaha :laughing:


Hihihi...
Cưng muốn nói tới bé Tiêu..."đơn côi" nhà mình đó huh...:chitaycuoi:
Chỉ là mộng....bình thường thoi muh ...:D:
Sis học thuộc câu nì nè...
Expect a lot...you will get something...
Expect something...you will get a little...
Expect a little...you ain't got any...:khoccuoi1:

Cứ...tự nhiên muh đòi mí hỏi há....

ML'Amour 10-18-2011 09:10 PM

Thế giới hiện đại ...
 



Japan introduced New High Speed Bullet Train

Japanese lastest train



http://www.youtube.com/watch?v=kMFEr7GizcU


Whoah ...What a nice way to travel within Japan now ...

:smurf:























ML'Amour 10-19-2011 08:05 AM

Góc lắng...!
 





Ba chúc con đủ...



Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian
của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .
Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!
Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :
phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt".
Nó làm tôi xúc động đến phát mệt.

Cho nên, mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống,
tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt".
Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay
với những người thân yêu của mình.
Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc...
tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác.
Những gia đình, những người yêu nhau
cuối cùng cũng phải xa cách,
nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau,
cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau...
đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.

Có một lần... tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con
đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng.

Họ ôm nhau và người cha nói:

- Ba yêu con, ba chúc con đủ.

Rồi cô gái đáp lại:

- Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ.

Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo,
thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần...
nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy
nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và nói:

- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với một người,
và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ?

- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông ?
Tại sao vậy ?

- Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất ...

Người cha nói tiếp :

- Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.

- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói:
"Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không ?

Người cha già mỉm cười:

- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi...

Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn:

- Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi
có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.

Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng.
Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống.
Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất.
Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng.
Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có.
Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng.

Ông khóc và quay lưng bước đi.

Tôi nói với theo:

- Thưa ông, tôi chúc ông đủ !

Và các bạn ơi, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này,
tôi cũng chúc các bạn y như thế. Chúc chúng ta đủ....




ML'Amour 10-20-2011 10:50 PM

Nghệ Thuật...!
 


Tranh về Việt Nam by họa sĩ Direk Kingnok



Những bức tranh về Việt Nam của một họa sĩ người Thái Lan truyền trên Facebook đã khiến nhiều bạn trẻ ngỡ ngàng và xúc động.

Trên 50 bức tranh về Việt Nam do họa sĩ Direk Kingnok người Thái Lan đăng tải trên tài khoản Facebook của mình đang được nhiều bạn trẻ Việt Nam chia sẻ cho nhau trên mạng xã hội này.

Dưới nét bút của Direk Kingnok, khung cảnh 3 miền của Việt Nam được khắc họa rất sống động và chân thực. Được vẽ bằng màu nước, những bức tranh đã tái hiện lại các phong cảnh đẹp và cảnh sinh hoạt mang tính văn hóa cộng đồng tại nhiều địa điểm khác nhau như Hạ Long, Hà Nội, Huế, TP HCM…

Những tác phẩm này đem lại cho người xem cái nhìn vừa thân quen, vừa mới mẻ về Việt Nam. Bởi vậy, tranh của Direk Kingnok đã nhận được tán thưởng nồng nhiệt của các thành viên. Một thành viên quản trị của Hội Những người thích vẽ trên Facebook nhận xét: “Việt Nam thực sự đẹp hơn qua những bức tranh tinh tế của một người Thái Lan”.

Được biết, vào tháng 5 vừa qua họa sĩ Direk Kingnok cùng hai họa sĩ người Thái khác tổ chức triển lãm tranh mang tên “Hà Nội mùa xuân” tại Hà Nội nhân kỷ niệm 35 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Thái Lan. Dưới đây là một số bức tranh họa sĩ Direk Kingnok đăng tải trên tài khoản Facebook của mình:






Một góc phố rực rỡ sắc màu của Hà Nội
trước thềm Tết Nguyên đán.



Những người đánh cá bươn chải ở vịnh Hạ Long,
kỳ quan thiên nhiên của thế giới.



Hà Nội với những tia nắng hiếm hoi trong mùa đông.



Khuê Văn Các, biểu tượng của Hà Nội.



Một buổi trưa ở Huế.




Di tích Ngọ Môn, Huế.

[td]

Một con phố gần chợ Bến Thành, TP. HCM.



Hoàng hôn trên TP. HCM.



Những chiếc xe máy cũ kỹ
bên bức tường chi chít "Khoan cắt bê tông",
khung cảnh quen thuộc ở các đô thị Việt Nam.




Một góc phố thâm trầm đầy hoài niệm.



Một buổi tối ấm áp ở Hà Nội.



Phố Hàng Mã rực rỡ sắc màu.



Đường phố Sài Gòn nhộn nhịp, xô bồ.



Hà Nội sau cơn mưa.



Đêm Hà Nội.


:hoa:


HongLoan 10-21-2011 09:36 AM

Trích:

Nguyên văn bởi ML'Amour (Post 155563)

Hihihi...
Cưng muốn nói tới bé Tiêu..."đơn côi" nhà mình đó huh...:chitaycuoi:
Chỉ là mộng....bình thường thoi muh ...:D:
Sis học thuộc câu nì nè...
Expect a lot...you will get something...
Expect something...you will get a little...
Expect a little...you ain't got any...:khoccuoi1:

Cứ...tự nhiên muh đòi mí hỏi há....

Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều......[/size][/color]

Uhm , sis ML và sis Lỳ nói đúng đó, đàn bà mình đòi hỏi bao nhiêu đó thôi, đừng đòi hỏi nhiều hơn nữa nhé, nhưng mà sis ML ơi, cho HL đổi hình
1 người chồng dễ nhìn thành Tom Cruise được hông vậy nè hihi :teu:

ML'Amour 10-21-2011 10:45 AM

Trích:

Nguyên văn bởi HongLoan (Post 155663)
Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều......[/size][/color]

Uhm , sis ML và sis Lỳ nói đúng đó, đàn bà mình đòi hỏi bao nhiêu đó thôi, đừng đòi hỏi nhiều hơn nữa nhé, nhưng mà sis ML ơi, cho HL đổi hình
1 người chồng dễ nhìn thành Tom Cruise được hông vậy nè hihi :teu:

Hihihi...
Thích thì chìu...có TC ngay lìn cho em cưng nè ...(có quen..) :weefly:
Nói nhỏ một mình HL nghe thoi nha...hồi Sis...còn xuân xanh á...
Tom Cruise có ask Sis go out nhưng Sis said "No" to him đó....
"ngầu" chưa..? Long story but very memorable one ....
Khi xưa ta bé ta...hơi bị ngu :khoccuoi1:


TT_LưuLyTím_TT 10-21-2011 11:09 AM

Em thích anh chàng lẹp chai vampire trong film Twilight í.
Cặp bồ với anh chàng đó... tưởng tượng 1 thế giới lờ mờ sương gió... và cái cảm giác ngồi trên lưng anh bay qua bay lại trên cây oỏ trong 1 khu rừng toàn cây cổ thụ cao vút... ôi chao.....
hahaha
:laughing: xin lủi chịu hông nủi, but that guy is so.... vampire, đẹp ác đạn hahaha

By the way , Em like all those pics and the wonderful artist Direk Kingnok . Thanks a bunch for sharing sis Amour ! :hoa:

HongLoan 10-21-2011 11:13 AM

Trích:

Nguyên văn bởi ML'Amour (Post 155665)
Hihihi...
Thích thì chìu...có TC ngay lìn cho em cưng nè ...(có quen..) :weefly:
Nói nhỏ một mình HL nghe thoi nha...hồi Sis...còn xuân xanh á...
Tom Cruise có ask Sis go out nhưng Sis said "No" to him đó....
"ngầu" chưa..? Long story but very memorable one ....
Khi xưa ta bé ta...hơi bị ngu :khoccuoi1:


Bây giờ sis vẫn xanh xuân ý quên, vẫn xuân xanh mà , Khi xưa ta bé ta...hơi bị ngu :khoccuoi1: , còn bây giờ chắc khôn rồi hả :no: , nếu khôn rồi thì hỏi nhỏ sis nha, nếu TC ask sis go out, thì sis say YES or NO vậy ta :singhi:

TT_LưuLyTím_TT 10-21-2011 11:26 AM





Hình coi Robert Pattinson hổng xi nhê , trong film thấy khuôn mặt vampire đẹp... tè :laughing:

ML'Amour 10-21-2011 11:42 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 155666)
Em thích anh chàng lẹp chai vampire trong film Twilight í.
Cặp bồ với anh chàng đó... tưởng tượng 1 thế giới lờ mờ sương gió... và cái cảm giác ngồi trên lưng anh bay qua bay lại trên cây oỏ trong 1 khu rừng toàn cây cổ thụ cao vút... ôi chao.....
hahaha
:laughing: xin lủi chịu hông nủi, but that guy is so.... vampire, đẹp ác đạn hahaha

By the way , Em like all those pics and the wonderful artist Direk Kingnok . Thanks a bunch for sharing sis Amour ! :hoa:

Oh...Anytime em...
There's another artist Liu Maoshan that Sis loved...will share soon okie ...

Hihihi...
Lỳ nì khoái kép nhí...muh nhí dzữ nhen... :vui104:
Robert Pattinson nhỏ hơn Tom Cruise tới...hai con giáp á cưng...
Very sexy...his bluish green eyes...beautiful smile...
but his nose is so crooked...
He looks much more attractive and exotic in the movie
with the vampire role...and the make-up...from the dead...:D:




ML'Amour 10-21-2011 11:59 AM

Trích:

Nguyên văn bởi HongLoan (Post 155667)
Bây giờ sis vẫn xanh xuân ý quên, vẫn xuân xanh mà , Khi xưa ta bé ta...hơi bị ngu :khoccuoi1: , còn bây giờ chắc khôn rồi hả :no: , nếu khôn rồi thì hỏi nhỏ sis nha, nếu TC ask sis go out, thì sis say YES or NO vậy ta :singhi:


Hihihi...
Tại đám bạn học in college..."cá độ" our monthly
scholarship and student grant checks với nhau đó muh...
None or all for one...:D:
Lúc đó nhìn gần muh hỏng bít nhìn...xa xa á.....:ngamnghi:
Anyway...
then or now gì cũng vậy thoi...Giờ thì càng say NO lẹ nữa á...
Their lifestyles ....
Chỉ là...một thoáng qua cho người thì...hơi đâu nè em cưng ...
Sis ko còn thích đời sống...nhốn nháo như xưa nữa ...
và Sis cũng...quên go out thì phải "act" như thế nào rồi...ahahaha :khoccuoi1:


TT_LưuLyTím_TT 10-21-2011 08:58 PM

Úi, 2 cái hình của em bị chít òy.
Anh chàng nhí nhí đóng vampire trong film nhìn lạnh lạnh mà có nhiều cảnh rồ man tụt & đáng yêu nữa. Hình như phần nhiều đạo diễn chọn nhân vật đóng film vampire toàn lẹp chai và có vẽ mặt hay hay làm sao há sis Amour.
Hổng lẽ kiếp trước em là ma nữ hay sao kiếp này em foai' xem film ma cà lòng hahahaha ...:laughing:

ML'Amour 10-22-2011 03:03 AM

Danh lam thắng cảnh...
 


Động Thiên Đường



Vẻ đẹp kỳ ảo
ở hang động khô dài nhất châu Á



Dài 31 km, nơi rộng nhất khoảng 150 m,
động Thiên Đường mới được phát hiện ở Quảng Bình
mang vẻ huyền ảo khiến hàng trăm du khách trầm trồ.



Được phát hiện năm 2005 nhưng sau 5 năm khai thác, mở đường,
phạt núi và xây dựng lối lên xuống, động Thiên Đường
vừa được tập đoàn Trường Thịnh đưa vào hoạt động chiều 3/9.



Động cách thành phố Đồng Hới (Quảng Bình) khoảng 60km về phía Tây Bắc,
nằm giữa rừng Phong Nha – Kẻ Bàng, thuộc xã Sơn Trạch, huyện Bố Trạch.
Theo các chuyên gia, Thiên Đường còn đẹp và tráng lệ hơn cả Phong Nha và Tiên Sơn.



Từ thông tin của một người dân địa phương tên Hồ Khanh,
động Thiên Đường được phát hiện và thu hút sự chú ý của các nhà khoa học,
các nhà thám hiểm và cộng đồng quốc tế.



“Hiệp hội nghiên cứu hang động Hoàng gia Anh quốc”
đã tổ chức khám phá và công bố,
động có chiều dài 31,4km, chiều rộng dao động từ 30 đến 100 mét,
nơi rộng nhất 150 mét, chiều cao từ đáy lên trần động khoảng 60 mét.



Tiến sĩ Howard Limbert, một thành viên của hội
cho rằng đây có thể là hang động khô dài nhất châu Á.



Từ đường Hồ Chí Minh (nhánh tây) đoạn km16 vào đến động dài khoảng 7km.
Hơn 6km là đường khá bằng phẳng đi trên nền đất mịn,
dưới tán rừng rợp lá với những ngọn gió thổi mát rượi.
Cách động chừng 300m
là đoạn đường phải trèo băng qua những triền đá tai mèo sắc cạnh.



Cấu trúc kỳ vĩ, vẻ đẹp huyền diệu và tráng lệ của hang động này
đã khiến hầu hết những người tham quan hôm khai mạc ngỡ ngàng.



Thiên Đường có miệng hang khoảng 9m2. Trần động vút cao, rộng thênh thang.
Đặc biệt, với hai cột thạch nhũ khổng lồ đường kính 5 mét vươn lên cao
như những kiến trúc cột của thiên đình có nhiều hình thù phong phú.



Đoạn đầu của hang là một vòm đá cao hàng chục mét, rộng khoảng 100 mét.



Thiên Đường còn đặc biệt bởi các cột nhũ mồ côi.
Ấn tượng nhất là một khoảng nhũ dài trải trên nền động trông như một chiếc sa bàn



Đoạn thứ hai của hang có hàng chục ụ thạch nhũ
cao từ 30 đến 60cm nằm ngay trên nền động trông rất giống các tượng Phật.



Có cả những cột nhũ lớn đường kính 1-2m giống Phật Bà Quan Âm.






So với động Phong Nha thì thạch nhũ ở Thiên Đường có nhiều hình thù hơn.



Phần lớn nền động là đất dẻo, rộng và khá bằng phẳng.
Nhiệt độ trong hang luôn ở mức 20 đến 21 độ C.
Chỉ đứng trước cửa cũng có thể cảm nhận được
từng luồng hơi mát lạnh từ dưới động thổi ngược lên.



Vẻ kỳ ảo của động được tô điểm thêm
bởi những nàng tiên xuất hiện trong buổi khai mạc.



Một lớp thạch nhũ mang dáng vẻ như ngôi nhà Rông của người Tây Nguyên



Đi trong động có thể cảm nhận được từng bước chân
hay tiếng nói, cười của du khách, từng âm thanh tách bạch,
vang ra đập vào các vách đá như níu kéo mọi người cùng trò chuyện.



Hiện động mới chỉ khai thác và cho tham quan khoảng hơn 500 mét chiều dài
do có nhiều hố sụt nguy hiểm sâu bên trong, nền động không ổn định.


Hoàng Hà@

:hoa:

Hihihi...
cho "Ma nữ Lỳ" đưa Robert Pattinson...lạc lối...
Động Thiên Đường nè...
Nhớ cố tìm cho ga cuốn Cửu Âm Chân Kinh dzìa đó nha...
Ngó thoi...hỏng được...mần dzì ráo trọi hít á....Okie...:vui101:

TT_LưuLyTím_TT 10-22-2011 05:19 PM

hahaha chị chơi đẹp tuyệt, chỗ này vampire hụp tới hụp lui chắc là vui lắm, nhưng nhất định là không bay qua bay lại kẽo đụng mấy cái thạch nhũ... người kêu ouch kẽ kêu ui da akakakaka

Đẹp quá hén sis ! Em về VN vừa rồi có đi VHL và vào cái động gì đó mà leo mệt quá khi ra khỏi cái hang em quên mất nó tên gì akakakakaka :laughing:

HongLoan 10-22-2011 10:20 PM

Đẹp quá há, hổng biết bao giờ mói tới để sờ được :bitchitlin: Thanks for sharing sis ML :hoa: :hoa: :hoa: :tanghoa2: :tanghoa2:

ML'Amour 10-23-2011 01:26 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 155705)
hahaha chị chơi đẹp tuyệt, chỗ này vampire hụp tới hụp lui chắc là vui lắm, nhưng nhất định là không bay qua bay lại kẽo đụng mấy cái thạch nhũ... người kêu ouch kẽ kêu ui da akakakaka

Đẹp quá hén sis ! Em về VN vừa rồi có đi VHL và vào cái động gì đó mà leo mệt quá khi ra khỏi cái hang em quên mất nó tên gì akakakakaka :laughing:

Hihihi...
Đi mí vampire như him thì...vu vơ ngó cũng đủ...phê rùi huh :vui104:
Sis nghĩ hai chị em mình đã...trèo the same một con dốc rùi đó ... :chochut:
Hang động in middle of nowhere...Mém suýt...Sis trợt chân té ...lọt hang...:D:
vì ham leo tuốt ra ngoài để ló đầu ga chụp hình vì tối hù and so lạnh too...

Sis có tháp tùng theo đám tourists Tây scuba dive vào hang động
dưới lòng nước...giờ nghĩ lại sao thí mình gan thiệt á....
ko biết dưới lòng vịnh có...con gì ác ko ? Cá mập chẳng hạn...:suynghi1:
Hihihi...
Đúng là young and foolish....nhưng níu có dịp
Sis sẽ nhất quyết viếng thăm Động Thiên Đường này...
nhìn đẹp như một kỳ quan vậy...


ML'Amour 10-23-2011 01:34 AM

Trích:

Nguyên văn bởi HongLoan (Post 155709)
Đẹp quá há, hổng biết bao giờ mói tới để sờ được :bitchitlin: Thanks for sharing sis ML :hoa: :hoa: :hoa: :tanghoa2: :tanghoa2:

Hmm...
Nằm ngay trong nước VietNam mà HL...
Câu...biết bao giờ...nghe xa xăm qué ...?
Em còn trẻ...đời còn quá dài...
dư sức qua cầu sẽ có ngày...sờ được chứ...
Cố lin...Never says never đó nhen...:weefly:

Thanks for all the flowers huh...rờ-tua nè :tanghoa:


Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:26 PM.

Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.