![]() |
Chương 21
Nàng nhìn hắn, ánh mắt âm trầm: - Bây giờ thì tôi đã hiểu cô Thanh hơn trườc nhiềụ - Thế ử Có thể phân tích cho tôi nghe chăng? Nàng chăm chăm nhìn hắn: - Anh thích nghe lắm, phải không? Hắn lại lúng túng ấp úng: - à ... tôi ... đâu phải thích nghe nói về ai đâủ Chẳng qua vì đã lâu rồi, tôi không được nghe Hoa nói chuyện, cho nên lúc này tôi chỉ thích nghe Hoa nói, nói bất cứ chuyện gì, Hoa càng nói nhiều, tôi càng vui sướng. Nàng cúi đầu nói: - Cô Thanh ấy, bề ngoài thì có vẻ nhu mì nhã đạm, nhưng thực ra, cô ấy chính là một cô gái đặc biệt: bất cứ ai, hể tiếp xúc một lần với cô ta, là không thể quên được, không thể rời xa được nữạ Con người cô ta có một sức hấp dẫn mãnh liệt ... (và nàng nói nhấn mạnh từng tiếng) hấp dẫn bất cứ ai! Tim Kiến Quốc đập mạnh lên: hắn gượng nói: - Chắc gì ai ai cũng thế? Cây cung của nàng đã giương ra hết sức, lúc ấy nàng liền buông tên, bắn ngay một phát vào tim hắn! Nàng sầm mạnh lạt lẽo nói: - Anh có thể phủ nhận được chăng? Hắn điếng người đi, tâm hồn như bị trọng thương, hết cả sức chống chỏị hắn chỉ còn biết năn nỉ nàng đừng hiểu lầm vì việc đã quạ Hắn kể lại từng chuyện “tình cờ” gây hiểu lầm, và giải thích từng trường hợp, rồi lại kể nỗi niềm đau đớn nhớ nhung, khi ngồi viết cho nàng hết lá thư nọ đến lá thư kia, và nàng không thèm nhận một lá ... Hắn nói năng, kể lể van lơn đến nửa tiếng đồng hồ ... nhưng khốn nỗi, hai lỗ tai nàng lúc này chỉ biết “nghỉ ngơi” và dành trọn thời gian cho ... cái miệng nàng làm “việc”! Do đó, khi hắn tạm ngưng lời, thì chỉ thấy nàng lẩm bẩm như nói một mình: - Thật vậỵ Cô Thanh Thanh hấp dẫn người ta rất mạnh, từ má tôi, anh cả tôi, cho đến anh nữa! Không một ai tránh khỏi: - Kìa Hoa! Hắn chỉ còn biết kêu lên như vậy, mồ hôi lấm tấm trên vầng trái rộng, trên khuôn mặt khôi ngộ Nhưng điều đó không thể lay chuyển lòng nàng được nữạ Nàng nghiêm trang nhìn hắn, thẳng thắn đi vào vấn đề luyến ái và hôn nhân: - Tôi còn nhỏ tuổi, tôi thừa nhận mình chưa hiểu được thế nào là ái tình, thế nào là nhân sinh. Nhưng cứ xét cái ánh sáng ý nghĩa toát ra từ bốn chữ “tự do yêu đương”, thì trong cái quá trình yêu đương, nó có mang ít nhiều tính chất khảo nghiệm, và nó có dành ra một phần đất cho sự chọn lựạ Nếu không thế, trai gái gặp gỡ nhau, gần gũi nhau, cứ nói ra lời yêu đương, với nhau, ấy là coi như ái tình chân chính, rồi kết hợp trọn đời, thì thử hỏi: như thế có khác gì vâng lời cha mẹ, nghe lời người mai mốt, và lấy nhaủ Nghĩa là hôn nhân kiểu ấy còn chưa được như các cuộc hôn nhân thời cổ “cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy!"? Bởi nhận thức như vậy, cho nên tôi muốn rằng: trong lúc chúng ta đang xử lý vấn đề tình cảm đây, chúng ta cần đưa ít nhiều lý trí vào mới nên. Nàng lại tạm ngưng, như để mài liếc mũi dao ngôn ngữ cho bén nhọn hơn chút nữạ Hắn lại lau mồ hôi trán, năn nỉ thêm: - Hoa ơi! Hoa hãy để cho tôi trình bày giải thích mọi chuyện kỹ hơn chút. Và nàng vẫn cho “tai nghỉ” miệng làm việc: - Tôi rất thành thật để thừa nhận đã có một thời gian tôi tương đối yêu anh, Ðó là vì những biểu hiện của anh đều thích hợp với nhu cầu của tôị Nhưng đến một hai tháng gần đây, cõi lòng tôi bắt đầu biến đổi rất lớn, biến đổi đến cách lạnh lùng tịch mịch. Thế là tôi cũng học cách suy rộng nghĩ sâu, thật chín chắn. Tôi nhìn qua các góc khác nhau để nghiền ngẫm, phán đoán từng vấn đề. Và bây giờ tôi thành thật xin lỗi, anh Quốc ạ (nàng nhìn thẳng vào mặt hắn) tôi nhận thấy rằng, chúng ta nên sớm chia tay là hơn. Bản chất và tính cách của con người chúng ta cách biệt nhau; nếu cứ kéo dài tình trạng này mãi, thì chỉ đưa nhau đến một đại bi kịch, khiến hai chúng ta sầu khổ, và gây sấu khổ lây cho cả những người có liên hệ đến mỗi chúng tạ Hắn hối hả chống lại: - Hoa võ đoán thái quá! Hoa nói thế, thật chẳng công bằng chút nàọ Nàng lại dịu giọng, nói nhỏ: - Nếu anh bình tâm nén giận một chút mà nghe tôi có thể thật thà kể sự biến đổi của lòng tôi trong thời gian qua, từng phần từng ngày tỉ mỉ tường tận cho anh rõ. Hắn càng cuống lên, hơi thở dồn dập, lồng ngực phồng lên dẹp xuống rõ rệt. Nàng cứ thong thả phân tích tâm tình mình: - Cái hôm anh mời tôi và cô Thanh đi ăn, rồi đi chơi ô Lai, tôi nhận thấy anh chuyện trò tíu tít, quá thân mật với cô ấy, thậm chí bỏ rơi tôi một bên, cho nên tôi đã tỏ thái độ khó chịu, ngôn ngữ dỗi hờn; tôi thừa nhận thái độ của tôi hôm ấy thật ... trẻ con quá. Tôi không nén được cơn giận, tôi đã đánh giá quá thấp cái giá trị mối tình của anh đối với tôị Sau vụ đó, tuy tôi tỏ ra quyết liệt ngoài mặt, nhưng trong lòng vẫn có ý hối tiếc. Ðó không phải vì anh, mà vì chính tôị Nỗi hối tiếc càng sâu xa, tôi càng nhận thấy mối cảm tình giữa hai chúng ta vẫn còn đó, chưa biến mất. Thế là tôi bỗng nẩy ra một ý nghĩ lạ lùng: Tôi nghĩ nên dằn vặt anh một chút, nên giảng giải cho anh hiểu một chút, thì sự dằn vặt giảng giải đó sẽ khiến anh yêu mến tôi hơn nữa; mối tình giữa hai chúng ta càng bền vững; anh sẽ không còn “thấy mới nới cũ” chúng ta sẽ nên kiên trình chung thủy, dù gặp bất cứ sự cám dỗ gay cấn nào, chúng ta cũng không động lòng, dù bị thử thách khảo nghiệm đến đâu, chúng ta cũng kiêu ngạo mà nhận thấy mình trong trắng; và mối tình cũng bền vững như thế cho đến chết. Thấy nàng tạm ngưng để nghỉ hơi, hắn lại kêu lên chua xót: Hoa ơi! Nàng tiếp tục nói: - Trong thời gian ấy, tôi chẳng những khao khát từng giờ từng phút gặp mặt anh, mà mỗi lúc ở nhà, trông thấy phong thư của anh gửi đến để trên mặt bàn, lòng tôi cũng xung động vô vàn. Ðã bao lần tôi toan mở phong thư càng ngày càng dầy cộm ấy để xem, nhưng tôi đều nén nhịn được. Những lúc ấy tôi nghĩ rằng: nên để cho hai chúng ta đều khắc chế nỗi đau khổ tạm thời và ngắn ngủi, để tôi chinh phục cái nhược điểm duy nhất trong tình cảm của anh, rồi sau đó, chúng ta sẽ nắm được điều vui sướng mãi mãi, tương lai hạnh phúc phải tràn đầy, đẹp tươị (nàng mỉm cười tự nhiên) Tôi đã thầm tự nhủ: hãy coi như đưa anh vào bệnh viện, cắt khúc ruột dư sưng thối của anh đi vậy! - Hoa ơi! Ðể cho anh nói với chứ? Cho anh nói vài lời chứ! - Nhưng gần đây nhất, tâm tình tôi bỗng biến đổi lớn laọ Càng lạnh lùng trấn tĩnh, tôi càng đi sâu vào tư tưởng, tôi suy nghĩ càng sâu sắc xa xôi hơn. Suy đi ngẫm lại mãi rồi tôi chợp khám phá ra rằng: chẳng những chúng ta có mối mâu thuẫn trong tính cách bản chất mà chúng ta còn có dị kiến trong cơ bản tư tưởng nữạ Sự khám phá này, trái lại, đã khiến cho nội tâm tôi yên tĩnh tới ... thản nhiên. Tôi thầm mừng rằng tôi phàt giác được sớm. Do đó, anh cũng nên hiểu cho lòng tôi, Cứ thuần túy lấy quan điểm ái tình mà nhìn xét, để nhờ ra rằng, chúng ta đã vì hiểu lầm mà gần gũi nhau, để rồi khi hiểu rõ nhau, lại vui vẻ mà xa nhaụ Hắn van lơn nàng: - Hoa ơi! Hoa biết cho tôi, tôi vẫn một lòng thành khẩn yêu mến, cư xử với Hoạ Tôi quyết định không để khối cảm tình của chúng ta có một sợi tơ lòng rạn nứt. Khối cảm tình giữa chúng ta quả thật không có “một sợi tơ lòng” rạn nứt, bởi vì nó đã sớm bị chia năm xẻ bảy từ lâu, vĩnh viẽn không bao giờ hàn gắn lại được nữạ - Kìa, Hoa! - Anh nên tỏ ra hiểu biết hơn tôi mới phảị (nàng mỉm miệng cười nhạt) Anh là đàn ông con trai, hơn nữa, lại theo khoa tâm lý học. - Hoa! Tôi như từ đáy sâu nhô đầu lên, vừa trông thấy được chút ánh sáng hy vọng. Hoa đừng khiến cho tôi rơi ngay xuống vực thẳm tuyệt vọng. Nàng kiên quyết như chém :Dnh đinh chặt sắt: - “Đưa lưỡi gươm sắc, cắt đứt giây tình”, là hơn. Tạo ra những đau khổ cho tương lai, sao bằng giải quyết dứt khoát trong hiện tại! Hắn chưa kịp năn nỉ thêm, nàng lại nhỏ nhẹ tiếp: - Con người ta, ai ai cũng nên tự tìm hiểu mình cho rõ. Trong tính cách cơ bản của tôi, quả thật có nhiều khuyết điểm. Chẳng hạn, tôi hay cứng đầu, ích kỷ, bảo thủ những cái không hay của mình, việc gì cũng đều lấy ý hướng của mình làm trung tâm, để đòi hỏi mọi người đi theo ... Thật thà mà nói, tôi tuyệt đối không thích hợp với anh. Nếu tôi là anh, tôi nhất định vui mừng khoan khoái, khi chúng ta chia tay như vầỵ - Trời ơi! (hắn kêu lên, vò đầu tóc rối bù) Hoa cho tôi nói với chứ? Nàng khẽ nhún vai, mỉm cười nhẹ nhõm: - Ðời sống của con người thế nào, nhất định đều do tính cách cơ bản của mỗi cá nhân, anh Quốc ạ! ... Dẫu thế nào anh cũng không thể phủ nhận: hai tính cách cơ bản của chúng ta có chứa đựng mâu thuẫn. Chỉ vì nhiệt tình xung động trong nhất thời mà kết hợp một cách mù quáng, thì nhất định không tạo được hạnh phúc. Ðó là kết luận của tôị Tôi nói như thế là hết. Vả lại ... Nàng chìa tay cái cổ tay nõn nà như tuyết ánh mỡ đông nhìn cái đồng hồ vỏ bạch kim, nói tiếp như đánh thức hắn khỏi giấc mơ: - ... vả lại giờ giấc đã trễ rồi, tôi còn có chút việc ở nhà, cần về sớm một chút. Hắn như người sắp chết đuối, chợt nhìn thấy một khúc cây nổi bập bềnh trên biển cả! Hắn sực nhớ đến một việc! - Hoa ơi! Suốt khoảng thời giờ vừa qua, đã bị Hoa chiếm trọn. Tôi không được dành một phần nhỏ để giải bày nỗi lòng và lý lẽ của tôị Giờ Hoa nói hết phần Hoa rồi, đứng dậy ra về! thật bất công đối với tôị Vậy, hãy cho tôi hỏi một lời nữa: Hoa có thể dành cho tôi một dịp gặp gỡ khác, để tôi nói lên những gì chưa được phép nói chăng? Nàng dứt tình một cách quyết liệt, thẳng thắn đáp: “không”!” Bởi nàng cho rằng đã ăn nói hết sức thật thà, như rạch phổi moi tim cho hắn thấy nàng không yêu hắn nữa, thì nàng đừng cho hắn gặp thêm lần nữa làm chi, chỉ chuốc lấy phiền phức, và rầy rà thêm vì những lời dư thừa vô vị của hắn. Nhưng hắn cố gượng nụ cười héo khô, nhắc nhở: - Hoa ơi! Tôi nghĩ rằng Hoa đã quên bẵng một điều: ngày sinh nhật của tôi lại đã đến nơi rồi đấy! - Cố nhiên, tôi vẫn nhớ cái ngày đó mà. Nàng nâng ly lên, uống một hơi cạn chỗ nước cam còn lại, rồi tiếp: - Ðến hôm ấy, tự nhiên tôi sẽ tới dự, và thành khẩn chúc mừng anh ... với tư cách một người bạn thường! “Một người bạn thường”! Bốn tiếng này như đâm như rạch vết thương ở trái tim hắn thêm sâu thêm rộng, và hắn cảm thấy máu rỉ giọt, tê tái bàng hoàng ... Hắn nghẹn lời năn nỉ: - Hoa chịu đến dự, tôi thật cảm tạ ngàn vạn phần. Nhưng Hoa nghĩ lại chút. Hoa đã biết đấy! Cuộc vui này cũng như năm rồi, là do ba má tôi tổ chức cho tôị Năm ngoái, Hoa đến dự, làm partner của tôi, cả nhà vui nhộn suốt đêm như say như điên. Phần Hoa, Hoa đã nổi trội hẳn lên, đẹp tươi vui vẻ hơn hết thảy, như một nàng công chúa trong tiệc vương tôn đó thôi! - Người xưa có dạy “đã được đắc ý ở một chỗ nào lần sau đừng tìm đến nữa” Năm nay, anh nên để cho cô Thanh Thanh diễn xuất vai trò “nàng công chúa khoái lạc” đó. Và nên thứ lỗi cho tôi được miễn tới dự. Kiến Quốc điên đầu rối ruột, lại phải van lơn năn nỉ một hồi lâu nữa, Uyển Hoa mới chịu nhận lời: - Thôi được. Cả năm có mỗi ngày sinh nhật của anh, tôi nể tình, không nỡ để gia đình anh thắc mắc kém vuị Vậy tôi xin đến dự, nhưng ... với một điều kiện. - Ðiều kiện gì? ... - Với điều kiện là: Anh không được mời tôi làm partner của anh trong buổi dạ vũ, mà chỉ coi tôi như một cô bạn bình thường! |
Chương 22
Ðược Uyển Hoa cho hay: nàng đã nhận lời tới tham dự vũ hội mừng sinh nhật Kiến Quốc, thì Quốc Hùng sung sướng như mở cờ trong bụng khoái chí ngầm, lại nghĩ đến tâm trạng buồn của cô em gái, hắn mới thật thà “thú tội” với em. Chính hắn đã bố trí cho Uyển Hoa và Kiến Qu6óc “chạm trán” nhaụ Và hắn vuốt ve, xin lỗi nàng. Nàng đã dư đoán được ngay, chẳng cần hắn thú thật nàng mới biết, cho nên nàng chỉ nói qua loa về vụ đó dăm phút, rồi bắt qua một vấn đề, mà nàng xét thấy đã trở nên quan trọng hơn: - Thôi gác chuyện đó lại, anh Cả. Giờ em hỏi anh việc này ... - Việc gì thế? - Em biết rằng: thái độ dứt khoát chia tay của em hôm qua không làm cho Kiến Quốc đau buồn đâụ - Ủả Em nói lạ? - Bởi vì như thế là hắn từ nay được tự do theo đuổi cô Thanh. Hắn chống lại nhận xét của nàng, với giọng ... yếu ớt: - Anh thấy rằng em vẫn có tính đa nghi, Hoa à! - Không! ( Mắt nàng sáng lên rừng rực) Em không phải đứa con gái còn láu táu bộp chộp, “bạ đâu xâu đấy” đâụ Bất cứ việc gì em cũng có để ý dò la, tìm hiểu thật rõ, rồi mới quyết nóị Và vụ này, thì em có những bằng cớ hẳn hoi để tin chắc là thật. - Bằng cớ nàỏ Những việc gì đã xảy rả Nàng thở dài rồi thong thả kể lại những điều tai nghe mắt thấy về Kiến Quốc và Thanh Thanh, kể từ lúc Kiến Quốc đưa hai cô gái đi ăn đi chơi, qua cái lần hai người ngồi kề vai cọ tóc trên xích lô đạp cho tới lá thư Kiến Quốc gửi đến Thanh Thanh, mà con sen đưa lầm cho nàng. Quốc Hùng đang đăm đăm suy đoán, chưa nói gì, nàng lại đột ngột hỏi: - Em hỏi thật nhé! Có phải ... anh yêu cô Thanh không? Hắn lắc đầu, gượng chối rằng: chỉ thấy mến thích Thanh Thanh vì gần gũi, và vì lời ăn tiếng nói dễ nghe của nàng thôi, chứ chưa phải là yêụ Uyển Hoa chưa thôi: - Anh Cả à! Anh em mình là hạng người thật thà như đếm, chung qui rồi bao giờ cũng bị thiên hạ qua mặt, đoạt tay trên mà thôị Nhưng chúng ta không sợ, bởi vì chúng ta đâu có cần đến những hạng người như thế! Quốc Hùng không nói gì thêm, mở cửa bước rạ Nhưng vẫn không trở về phòng mình, mà lại tìm về phòng mẹ. Lần đầu tiên trong đời, hắn không sợ mẹ gắt gỏng, cứ bước thẳng đến trước Thanh Thanh bảo nàng: - Tôi muốn nói chuyện với cô chút. Bà Phương bực mình, không để cho Thanh Thanh kịp đáp, bà gắt ngay lên: - Cái gì thế, mầỷ Mầy muốn nói chuyện hay kiếm chuyện mà mầy sấn sổ như gây lộn với Thanh Thanh vậỷ - Cháu với anh Hùng không khi nào gây lộn! (Thanh Thanh đã tươi cười hớn hở đỡ lời Quốc Hùng) Thưa bác, có lẽ anh Hùng có việc gì quan trọng cần bàn với cháu đâỵ Hắn thấy mẹ nổi giận, lại hối hận, gượng cười: - Thưa má, quả thật như vậỵ Có việc cần bàn với cô Thanh, má yên lòng. Chúng con đâu còn là những trẻ nít? Bà Phương đưa mắt nhìn về Quốc Hùng, rồi lại nhìn về Thanh Thanh, thái độ trầm ngâm nghi hoặc: - Có chuyện gì, nói ngay đây không được saỏ - Thưa bác (Thanh Thanh lại nhanh nhẩu, tươi cười) để cháu qua bên ấy nói chuyện, khỏi quấy rầy giờ nghỉ ngơi của bác. Miệng nói, chân thoăn thoắt bước rạ Quốc Hùng nhẹ nhõm trong lòng thở một hơi dài, theo chân nàng ra ngoàị Về đến cửa phòng, hắn lại rủ nàng ra phố để nói chuyện cho tự do hơn. Hai người xuống nhà dưới đi ra đường, gọi chiếc xích lô, bảo phu xe, đạp tới phòng trà Thiên Mã. Lên lầu ngồi, vừa gọi hay ly nước xong, Quốc Hùng đã vào đề: - Này cô Thanh, đối với Kiến Quốc, cô có ấn tượng thế nàỏ Nàng nhanh nhẩu đáp rất tự nhiên: - Anh ấy thật tốt. Hắn nghe đáp, cơ hồ mắt hoa đầu váng, nhưng may thay, nàng không để ý nhận thấy, Và nàng vẫn đường hoàng thẳng thắn kết luận: - Do đó tôi nghĩ rằng anh ta và Uyển Hoa thật là một cặp lý tưởng do trời đất tác thành. Câu này khiến hắn bớt lo âu, nhưng những lời Uyển Hoa nói, đang còn văng vẳng bên tai, nên hắn thầm tự hỏi, liệu hắn có thể tin chắc lời nói của Thanh Thanh được chăng? ... Do đó ngập ngừng một hồi, hắn mới vận dụng được can đảm: - Cũng có người nói rằng: - Ai nóỉ Nói thế nàỏ - Cũng có người nói rằng ... cô với Kiến Quốc rất hợp nhaụ Thanh Thanh ngẩn người ngạc nhiên rồi nàng bật lên cười thật hồn nhiên trong trẻọ Tiếng cười của nàng khiến cho người nghe như thấy hiện ra cảnh trời xanh mây trắng, nắng đẹp gió mơn ... tiếng cười ảnh hưởng mạnh mẽ đến đầu óc u ám của người đang nghi ngờ lo lắng. Thế là Quốc Hùng càng nhẹ lòng yên chí hơn. Hắn tươi cười kiếm lời nói chữa: - Nhân nghe một vài lời đồn đãi vu vơ, tôi cũng thuận miệng hỏi chơi một câu thế thôị Cô đừng quan tâm nhé! - Nàng thật không quan tâm, bởi vì hắn thấy gương mặt nàng vẫn hồn nhiên vui vẻ, ngôn ngữ cử chỉ vẫn dõng dạc đường hoàng. Và nàng còn giải thích rất nhiều về những chuyện đã qua, có thể đã khiến một vài kẻ nào đó hiểu lầm: Nào những lúc nàng đi ăn đi uống với Kiến Quốc, nào là thư hắn gửi đến nhà, nào những cú tê lê phôn, và ngay cả buổi đi dạo sánh đôi với hắn, ngồi chung xích lô vói hắn ... hết thảy chỉ vì một lý dọ Nàng muốn giúp hắn tiếp xúc trở lại với Uyển Hoa hy vọng rằng: hễ Uyển Hoa chịu tiếp chuyện hắn, ấy là hắn năn nỉ thuyết phục, và giàn hòa được với Uyển Hoạ Quốc Hùng nghe nàng giải thích có lý, với giọng nói thành thực, rất tự nhiên ... thì lòng hắn hết cả nghi ngờ không e ngại xa xôi gì nữạ Bao nhiêu thắc mắc về Thanh Thanh và Kiến Quốc do cô em gái gieo vào đầu óc hắn, giờ phút này đã tan biến đi hết. Thế là hai người bàn luận đến việc tới nhà Kiến Quốc dự lễ mừng sinh nhật và buổi dạ vũ. Họ hân hoan cười nói, tưởng tượng trong đầu óc, hình ảnh cuộc vui ấy như thế nào ... Riêng phần Quốc Hùng, hắn còn có hy vọng tốt đẹp, hơn nữạ Em gái hắn đi dự cuộc vui ở nhà Kiến Quốc thì có nhiều phần chắc là em hắn nguôi lòng hết giận. Em hắn “cặp bồ” trở lại với Kiến Quốc, thì hắn còn sợ Thanh Thanh ... cặp đôi với ai nữả Chuyện trò vui vẻ một hồi nữa, rồi hắn cùng Thanh Thanh ra về ... Thanh Thanh vào đến phòng lầu, bà Phương hỏi ngay: - Thằng Hùng đưa cháu đi đâu đấỷ - Cháu với anh ấy đi giải khát ở phòng trà Thiên Mẫu gần đây ạ. Mặc dù thấy ngôn ngữ cử chỉ của nàng rất hồn nhiên vui vẻ, bà Phương vẫn chưa hết áy náy: - Giải khát? Uống trà, hay cà ăn rem, mà lâu thế? Nàng thưa rằng hai người bàn luận để chuẩn bị đi dự dạ vũ mừng sinh nhật Kiến Quốc ... Bà liền hỏi: - Hai đứa bay đi với nhaủ - Dạ, còn Uyển Hoa nữa, chứ ạ? - Tao thấy nói rằng con Hoa với thằng Quốc đã gấu ó nhau kịch liệt, hình như còn giận nhau kia mà? Nàng mỉm cười, hạ giọng kể cho bà hay rằng: nàng với Quốc Hùng đã bố trí cho Kiến Quốc được gặp Uyển Hoa, và nay Hoa đã chịu đến nhà Quốc, dự cuộc vuị Bà Phương còn cật vấn nhiều câu nữa, nhưng Thanh Thanh vẫn đối đáp rất tự nhiên chứng tỏ “lòng trong trắng phát ra lời nói”. Tuy nhiên, bà Phương rốt cuộc vẫn cảnh cáo gián tiếp nàng một câu: - Dù thế nào, cháu cũng phải khắc ghi lời dặn này của bác: Tốt hơn, cháu không nên gần gũi thằng Hùng nhiều quá. Từ nhỏ, hắn đã có cái tính cách ham vui, mê cái gì thì mê bằng chết. Nó sẽ không giúp đỡ gì được cho cháu đâụ Tin cậy, dựa dẫm vào nó, rồi còn hỏng việc nữa đấỵ Bác nói đây, là hoàn toàn vì cháu, muốn cho cháu hay Thanh ạ, cháu dẫu sao cũng đã lớn hăm mấy tuổi đầu rồi, còn gì? Là thân con gái, ngoài hai mươi tuổi đã phải thận trọng lắm rồị Vậy, bất cứ chuyện gì cũng thế, cháu cần phải “tam tư hậu hành” mới được. Thấy nàng quá bỡ ngỡ, như nghi hoặc lo buồn vì lời nói của mình, bà Phương lại phải nói vuốt một câu: - Thôi, ba đứa cùng đi, là được rồị Nhưng phải nhớ về sơm sớm. Ðừng có ham vui đến nửa đêm gà gáy, không tốt đâụ Bà Phương, trong thâm tâm, vẫn e ngại Quốc Hùng với Thanh Thanh quá gần gũi, nhưng sự thể diễn ra ở cái dạ hội này, lại trái với nỗi e ngại của bà. Phần Quốc Hùng thì trong thâm tâm đã xóa bỏ mối nghi ngờ về Thanh Thanh với Kiến Quốc, nghĩa là hắn không còn tin lời nói quyết của Uyển Hoa nữa, nhưng sự thể diễn ra ở dạ hội lúc này lại khiến hắn không thể không tin lời em! Buổi lễ mừng sinh nhật của Kiến Quốc và cuộc dạ vũ được tổ chức đặc biệt linh đình và vui nhộn. Các trang trí mỹ thuật, tân tiến, với màu sắc lộng lẫy, ánh sáng huy hoàng, cỗ bàn thịnh soạn với mâm chén quí hiếm ... chứng tỏ cha mẹ hắn đã hết sức cưng yêu chiều chuộng hắn, và đích thân bắt tay vào mọi việc nữạ Riêng cái phòng dành cho dạ vũ cũng đủ cho thấy: đây không phải một dạ vũ thường, giống như những party thường vẫn được tổ chức để các bạn học của Kiến Quốc đến dự. Tám giờ tối, chiếc xe tắc xi đưa Quốc Hùng, Uyển Hoa và Thanh Thanh đến cổng nhà họ Trần. Lập tức ba người được đón mừng nhiệt liệt. Chẳng những Kiến Quốc, mà đến cả cha mẹ hắn, cũng ra tận cổng để đón khách vàọ Quốc Hùng hơi lấy làm lạ. Hắn thầm nghĩ: Buổi khiêu vũ hôm nay dành riêng cho các bạn học của Kiến Quốc, sao cha mẹ hắn cũng tham giả Giới già, hoặc trung niên, thường né tránh những party cho con cháu mình mời bạn trẻ dự, để họ được tự do, tự nhiên vui cười nhảy nhót với nhau, khỏi pphải giữ ý, giữ phép, giảm phần vui nhộn, tươi trẻ cuả họ. Vậy, tại sao ông bà Trần Chí Tường đã không chịu rút lui vào trong, lại còn tươi cười xen lẫn vào giữa đám thanh niên thiếu nữ? Hai ông bà trò chuyện, tiếp đãi hơn hai mươi sinh viên son trẻ như tiếp bạn thân khiến giới trẻ thắc mắc hơn hết là: ông bà Tường đặc biệt chú ý đến Thanh Thanh, ân cần săn đón quanh nàng. Kể từ lúc nàng tới dự, ông bà hầu như quên hết những nam nữ sinh viên khác. Sự tiếp đãi quá trọng vọng, thân ái mà ông bà dành cho Thanh Thanh đó, khiến mọi người có cảm tưởng như nàng là vị khách chính trong dạ vũ này vậỵ Do đó, Quốc Hùng cảm thấy một mối buồn khó nói trong lòng. Ðồng thời, hắn luôn luôn đưa mắt dò ý tứ em gái, chỉ sợ Uyển Hoa không nén được, mà phát lộ hành động giận tức công khai chăng? Mày hát được dùng tối nay là loại pick up rất tốt, âm thanh nổi, giàn loa được bố trí đều đặn khắp phòng nhảỵ Dĩa hát mới tinh, và được tuyển lựa kỹ toàn những bản hay sàn nhảy (piste) được đánh sáp bóng lộn. Bàn trải khăn đẹp, ghế đều có nệm êm, đủ dùng cho mười mấy cặp nam nữ. Vốn là một “cây” khiêu vũ và ham nhảy, mê nhảy đệ nhất, Lâm Thanh Thanh thật hài lòng thích thú trước cảnh tượng này, cho rằng đây là dạ vũ lý tưởng nhất, kể từ ngày nàng về đến Ðài Loan. Thế nhưng, ông bà chủ nhà ân cần săn đón thái quá cho từng bước, đỡ từng lời, thành thử nàng cũng như Quốc Hùng, lại thấy kém tự do, và trong lòng không khỏi áy náy, nghĩ ngợi xa xôi ... Phần Uyển Hoa thì ... trái hẳn lạị Nàng đến đây với thái độ thản nhiên, đứng ngồi nói năng tự nhiên tự tại, như chẳng quan tâm đến sự thể gì, chẳng cần biết đến ai hết. Nàng ngồi ở một bàn nọ với mấy cô bạn gái, cười nói thân mật. Dư biết Thanh Thanh với cậu anh đang chú ý, liếc ngó luôn về phía nàng, có vẻ quan tâm lắm ... nhưng nàng vẫn lờ đi, không hề nhìn ngó lại hẳn ngườị Thái độ của Uyển Hoa chẳng phải là giả bộ, lấy điệu, mà chính thật vì lòng nàng đã dửng dưng đối trước người ấy, cảnh nàỵ Ngay từ lúc mới bước chân qua cổng vào đây, nàng đã không buồn đáp lời Kiến Quốc, khi hắn ra đón. Và trong vòng một tiếng đồng hồ qua, nàng chỉ nhảy với hắn có một bàị Nhảy xong, nàng liền kêu nhức đầu, khó chịu trước tiếng nhạc dồn dập, mạnh mẽ ... Kiến Quốc phải dẫn nàng ra chỗ hàng hiên, nơi đèn sáng tỏ, không khí ít nồng hơi ngườị Nàng chỉ muốn ngồi vào bàn nào có dăm ba người, để nói chuyện cho hả miệng cười cợt cho hả hơi |
Chương 23
Ðược Uyển Hoa cho hay: nàng đã nhận lời tới tham dự vũ hội mừng sinh nhật Kiến Quốc, thì Quốc Hùng sung sướng như mở cờ trong bụng khoái chí ngầm, lại nghĩ đến tâm trạng buồn của cô em gái, hắn mới thật thà “thú tội” với em. Chính hắn đã bố trí cho Uyển Hoa và Kiến Qu6óc “chạm trán” nhaụ Và hắn vuốt ve, xin lỗi nàng. Nàng đã dư đoán được ngay, chẳng cần hắn thú thật nàng mới biết, cho nên nàng chỉ nói qua loa về vụ đó dăm phút, rồi bắt qua một vấn đề, mà nàng xét thấy đã trở nên quan trọng hơn: - Thôi gác chuyện đó lại, anh Cả. Giờ em hỏi anh việc này ... - Việc gì thế? - Em biết rằng: thái độ dứt khoát chia tay của em hôm qua không làm cho Kiến Quốc đau buồn đâụ - Ủả Em nói lạ? - Bởi vì như thế là hắn từ nay được tự do theo đuổi cô Thanh. Hắn chống lại nhận xét của nàng, với giọng ... yếu ớt: - Anh thấy rằng em vẫn có tính đa nghi, Hoa à! - Không! ( Mắt nàng sáng lên rừng rực) Em không phải đứa con gái còn láu táu bộp chộp, “bạ đâu xâu đấy” đâụ Bất cứ việc gì em cũng có để ý dò la, tìm hiểu thật rõ, rồi mới quyết nóị Và vụ này, thì em có những bằng cớ hẳn hoi để tin chắc là thật. - Bằng cớ nàỏ Những việc gì đã xảy rả Nàng thở dài rồi thong thả kể lại những điều tai nghe mắt thấy về Kiến Quốc và Thanh Thanh, kể từ lúc Kiến Quốc đưa hai cô gái đi ăn đi chơi, qua cái lần hai người ngồi kề vai cọ tóc trên xích lô đạp cho tới lá thư Kiến Quốc gửi đến Thanh Thanh, mà con sen đưa lầm cho nàng. Quốc Hùng đang đăm đăm suy đoán, chưa nói gì, nàng lại đột ngột hỏi: - Em hỏi thật nhé! Có phải ... anh yêu cô Thanh không? Hắn lắc đầu, gượng chối rằng: chỉ thấy mến thích Thanh Thanh vì gần gũi, và vì lời ăn tiếng nói dễ nghe của nàng thôi, chứ chưa phải là yêụ Uyển Hoa chưa thôi: - Anh Cả à! Anh em mình là hạng người thật thà như đếm, chung qui rồi bao giờ cũng bị thiên hạ qua mặt, đoạt tay trên mà thôị Nhưng chúng ta không sợ, bởi vì chúng ta đâu có cần đến những hạng người như thế! Quốc Hùng không nói gì thêm, mở cửa bước rạ Nhưng vẫn không trở về phòng mình, mà lại tìm về phòng mẹ. Lần đầu tiên trong đời, hắn không sợ mẹ gắt gỏng, cứ bước thẳng đến trước Thanh Thanh bảo nàng: - Tôi muốn nói chuyện với cô chút. Bà Phương bực mình, không để cho Thanh Thanh kịp đáp, bà gắt ngay lên: - Cái gì thế, mầỷ Mầy muốn nói chuyện hay kiếm chuyện mà mầy sấn sổ như gây lộn với Thanh Thanh vậỷ - Cháu với anh Hùng không khi nào gây lộn! (Thanh Thanh đã tươi cười hớn hở đỡ lời Quốc Hùng) Thưa bác, có lẽ anh Hùng có việc gì quan trọng cần bàn với cháu đâỵ Hắn thấy mẹ nổi giận, lại hối hận, gượng cười: - Thưa má, quả thật như vậỵ Có việc cần bàn với cô Thanh, má yên lòng. Chúng con đâu còn là những trẻ nít? Bà Phương đưa mắt nhìn về Quốc Hùng, rồi lại nhìn về Thanh Thanh, thái độ trầm ngâm nghi hoặc: - Có chuyện gì, nói ngay đây không được saỏ - Thưa bác (Thanh Thanh lại nhanh nhẩu, tươi cười) để cháu qua bên ấy nói chuyện, khỏi quấy rầy giờ nghỉ ngơi của bác. Miệng nói, chân thoăn thoắt bước rạ Quốc Hùng nhẹ nhõm trong lòng thở một hơi dài, theo chân nàng ra ngoàị Về đến cửa phòng, hắn lại rủ nàng ra phố để nói chuyện cho tự do hơn. Hai người xuống nhà dưới đi ra đường, gọi chiếc xích lô, bảo phu xe, đạp tới phòng trà Thiên Mã. Lên lầu ngồi, vừa gọi hay ly nước xong, Quốc Hùng đã vào đề: - Này cô Thanh, đối với Kiến Quốc, cô có ấn tượng thế nàỏ Nàng nhanh nhẩu đáp rất tự nhiên: - Anh ấy thật tốt. Hắn nghe đáp, cơ hồ mắt hoa đầu váng, nhưng may thay, nàng không để ý nhận thấy, Và nàng vẫn đường hoàng thẳng thắn kết luận: - Do đó tôi nghĩ rằng anh ta và Uyển Hoa thật là một cặp lý tưởng do trời đất tác thành. Câu này khiến hắn bớt lo âu, nhưng những lời Uyển Hoa nói, đang còn văng vẳng bên tai, nên hắn thầm tự hỏi, liệu hắn có thể tin chắc lời nói của Thanh Thanh được chăng? ... Do đó ngập ngừng một hồi, hắn mới vận dụng được can đảm: - Cũng có người nói rằng: - Ai nóỉ Nói thế nàỏ - Cũng có người nói rằng ... cô với Kiến Quốc rất hợp nhaụ Thanh Thanh ngẩn người ngạc nhiên rồi nàng bật lên cười thật hồn nhiên trong trẻọ Tiếng cười của nàng khiến cho người nghe như thấy hiện ra cảnh trời xanh mây trắng, nắng đẹp gió mơn ... tiếng cười ảnh hưởng mạnh mẽ đến đầu óc u ám của người đang nghi ngờ lo lắng. Thế là Quốc Hùng càng nhẹ lòng yên chí hơn. Hắn tươi cười kiếm lời nói chữa: - Nhân nghe một vài lời đồn đãi vu vơ, tôi cũng thuận miệng hỏi chơi một câu thế thôị Cô đừng quan tâm nhé! - Nàng thật không quan tâm, bởi vì hắn thấy gương mặt nàng vẫn hồn nhiên vui vẻ, ngôn ngữ cử chỉ vẫn dõng dạc đường hoàng. Và nàng còn giải thích rất nhiều về những chuyện đã qua, có thể đã khiến một vài kẻ nào đó hiểu lầm: Nào những lúc nàng đi ăn đi uống với Kiến Quốc, nào là thư hắn gửi đến nhà, nào những cú tê lê phôn, và ngay cả buổi đi dạo sánh đôi với hắn, ngồi chung xích lô vói hắn ... hết thảy chỉ vì một lý dọ Nàng muốn giúp hắn tiếp xúc trở lại với Uyển Hoa hy vọng rằng: hễ Uyển Hoa chịu tiếp chuyện hắn, ấy là hắn năn nỉ thuyết phục, và giàn hòa được với Uyển Hoạ Quốc Hùng nghe nàng giải thích có lý, với giọng nói thành thực, rất tự nhiên ... thì lòng hắn hết cả nghi ngờ không e ngại xa xôi gì nữạ Bao nhiêu thắc mắc về Thanh Thanh và Kiến Quốc do cô em gái gieo vào đầu óc hắn, giờ phút này đã tan biến đi hết. Thế là hai người bàn luận đến việc tới nhà Kiến Quốc dự lễ mừng sinh nhật và buổi dạ vũ. Họ hân hoan cười nói, tưởng tượng trong đầu óc, hình ảnh cuộc vui ấy như thế nào ... Riêng phần Quốc Hùng, hắn còn có hy vọng tốt đẹp, hơn nữạ Em gái hắn đi dự cuộc vui ở nhà Kiến Quốc thì có nhiều phần chắc là em hắn nguôi lòng hết giận. Em hắn “cặp bồ” trở lại với Kiến Quốc, thì hắn còn sợ Thanh Thanh ... cặp đôi với ai nữả Chuyện trò vui vẻ một hồi nữa, rồi hắn cùng Thanh Thanh ra về ... Thanh Thanh vào đến phòng lầu, bà Phương hỏi ngay: - Thằng Hùng đưa cháu đi đâu đấỷ - Cháu với anh ấy đi giải khát ở phòng trà Thiên Mẫu gần đây ạ. Mặc dù thấy ngôn ngữ cử chỉ của nàng rất hồn nhiên vui vẻ, bà Phương vẫn chưa hết áy náy: - Giải khát? Uống trà, hay cà ăn rem, mà lâu thế? Nàng thưa rằng hai người bàn luận để chuẩn bị đi dự dạ vũ mừng sinh nhật Kiến Quốc ... Bà liền hỏi: - Hai đứa bay đi với nhaủ - Dạ, còn Uyển Hoa nữa, chứ ạ? - Tao thấy nói rằng con Hoa với thằng Quốc đã gấu ó nhau kịch liệt, hình như còn giận nhau kia mà? Nàng mỉm cười, hạ giọng kể cho bà hay rằng: nàng với Quốc Hùng đã bố trí cho Kiến Quốc được gặp Uyển Hoa, và nay Hoa đã chịu đến nhà Quốc, dự cuộc vuị Bà Phương còn cật vấn nhiều câu nữa, nhưng Thanh Thanh vẫn đối đáp rất tự nhiên chứng tỏ “lòng trong trắng phát ra lời nói”. Tuy nhiên, bà Phương rốt cuộc vẫn cảnh cáo gián tiếp nàng một câu: - Dù thế nào, cháu cũng phải khắc ghi lời dặn này của bác: Tốt hơn, cháu không nên gần gũi thằng Hùng nhiều quá. Từ nhỏ, hắn đã có cái tính cách ham vui, mê cái gì thì mê bằng chết. Nó sẽ không giúp đỡ gì được cho cháu đâụ Tin cậy, dựa dẫm vào nó, rồi còn hỏng việc nữa đấỵ Bác nói đây, là hoàn toàn vì cháu, muốn cho cháu hay Thanh ạ, cháu dẫu sao cũng đã lớn hăm mấy tuổi đầu rồi, còn gì? Là thân con gái, ngoài hai mươi tuổi đã phải thận trọng lắm rồị Vậy, bất cứ chuyện gì cũng thế, cháu cần phải “tam tư hậu hành” mới được. Thấy nàng quá bỡ ngỡ, như nghi hoặc lo buồn vì lời nói của mình, bà Phương lại phải nói vuốt một câu: - Thôi, ba đứa cùng đi, là được rồị Nhưng phải nhớ về sơm sớm. Ðừng có ham vui đến nửa đêm gà gáy, không tốt đâụ Bà Phương, trong thâm tâm, vẫn e ngại Quốc Hùng với Thanh Thanh quá gần gũi, nhưng sự thể diễn ra ở cái dạ hội này, lại trái với nỗi e ngại của bà. Phần Quốc Hùng thì trong thâm tâm đã xóa bỏ mối nghi ngờ về Thanh Thanh với Kiến Quốc, nghĩa là hắn không còn tin lời nói quyết của Uyển Hoa nữa, nhưng sự thể diễn ra ở dạ hội lúc này lại khiến hắn không thể không tin lời em! Buổi lễ mừng sinh nhật của Kiến Quốc và cuộc dạ vũ được tổ chức đặc biệt linh đình và vui nhộn. Các trang trí mỹ thuật, tân tiến, với màu sắc lộng lẫy, ánh sáng huy hoàng, cỗ bàn thịnh soạn với mâm chén quí hiếm ... chứng tỏ cha mẹ hắn đã hết sức cưng yêu chiều chuộng hắn, và đích thân bắt tay vào mọi việc nữạ Riêng cái phòng dành cho dạ vũ cũng đủ cho thấy: đây không phải một dạ vũ thường, giống như những party thường vẫn được tổ chức để các bạn học của Kiến Quốc đến dự. Tám giờ tối, chiếc xe tắc xi đưa Quốc Hùng, Uyển Hoa và Thanh Thanh đến cổng nhà họ Trần. Lập tức ba người được đón mừng nhiệt liệt. Chẳng những Kiến Quốc, mà đến cả cha mẹ hắn, cũng ra tận cổng để đón khách vàọ Quốc Hùng hơi lấy làm lạ. Hắn thầm nghĩ: Buổi khiêu vũ hôm nay dành riêng cho các bạn học của Kiến Quốc, sao cha mẹ hắn cũng tham giả Giới già, hoặc trung niên, thường né tránh những party cho con cháu mình mời bạn trẻ dự, để họ được tự do, tự nhiên vui cười nhảy nhót với nhau, khỏi pphải giữ ý, giữ phép, giảm phần vui nhộn, tươi trẻ cuả họ. Vậy, tại sao ông bà Trần Chí Tường đã không chịu rút lui vào trong, lại còn tươi cười xen lẫn vào giữa đám thanh niên thiếu nữ? Hai ông bà trò chuyện, tiếp đãi hơn hai mươi sinh viên son trẻ như tiếp bạn thân khiến giới trẻ thắc mắc hơn hết là: ông bà Tường đặc biệt chú ý đến Thanh Thanh, ân cần săn đón quanh nàng. Kể từ lúc nàng tới dự, ông bà hầu như quên hết những nam nữ sinh viên khác. Sự tiếp đãi quá trọng vọng, thân ái mà ông bà dành cho Thanh Thanh đó, khiến mọi người có cảm tưởng như nàng là vị khách chính trong dạ vũ này vậỵ Do đó, Quốc Hùng cảm thấy một mối buồn khó nói trong lòng. Ðồng thời, hắn luôn luôn đưa mắt dò ý tứ em gái, chỉ sợ Uyển Hoa không nén được, mà phát lộ hành động giận tức công khai chăng? Mày hát được dùng tối nay là loại pick up rất tốt, âm thanh nổi, giàn loa được bố trí đều đặn khắp phòng nhảỵ Dĩa hát mới tinh, và được tuyển lựa kỹ toàn những bản hay sàn nhảy (piste) được đánh sáp bóng lộn. Bàn trải khăn đẹp, ghế đều có nệm êm, đủ dùng cho mười mấy cặp nam nữ. Vốn là một “cây” khiêu vũ và ham nhảy, mê nhảy đệ nhất, Lâm Thanh Thanh thật hài lòng thích thú trước cảnh tượng này, cho rằng đây là dạ vũ lý tưởng nhất, kể từ ngày nàng về đến Ðài Loan. Thế nhưng, ông bà chủ nhà ân cần săn đón thái quá cho từng bước, đỡ từng lời, thành thử nàng cũng như Quốc Hùng, lại thấy kém tự do, và trong lòng không khỏi áy náy, nghĩ ngợi xa xôi ... Phần Uyển Hoa thì ... trái hẳn lạị Nàng đến đây với thái độ thản nhiên, đứng ngồi nói năng tự nhiên tự tại, như chẳng quan tâm đến sự thể gì, chẳng cần biết đến ai hết. Nàng ngồi ở một bàn nọ với mấy cô bạn gái, cười nói thân mật. Dư biết Thanh Thanh với cậu anh đang chú ý, liếc ngó luôn về phía nàng, có vẻ quan tâm lắm ... nhưng nàng vẫn lờ đi, không hề nhìn ngó lại hẳn ngườị Thái độ của Uyển Hoa chẳng phải là giả bộ, lấy điệu, mà chính thật vì lòng nàng đã dửng dưng đối trước người ấy, cảnh nàỵ Ngay từ lúc mới bước chân qua cổng vào đây, nàng đã không buồn đáp lời Kiến Quốc, khi hắn ra đón. Và trong vòng một tiếng đồng hồ qua, nàng chỉ nhảy với hắn có một bàị Nhảy xong, nàng liền kêu nhức đầu, khó chịu trước tiếng nhạc dồn dập, mạnh mẽ ... Kiến Quốc phải dẫn nàng ra chỗ hàng hiên, nơi đèn sáng tỏ, không khí ít nồng hơi ngườị Nàng chỉ muốn ngồi vào bàn nào có dăm ba người, để nói chuyện cho hả miệng cười cợt cho hả hơi |
Chương 24
- Hoa ạ, trước nay Hoa chưa hề nói chơi, nói đùa điều gì. Vậy, giờ Hoa xác định lại lần nữa: có thật Hoa bắt buộc phải về ngay không? - Thật đấy! Nàng nói như chặt sắt chém đinh. Sắc mặt hắn lại tỏ ra bối rối khó nghĩ. Và chợt hắn đưa ra một lý do chẳng có gì là hay: - Hai người về cả, còn cô Thanh thì saỏ Nghe đến hai tiếng “cô Thanh”, Uyển Hoa lại cười thầm. nàng làm bộ tự nhiên: - à, cô ấy có nhã ý vui chơi cho đến tàn cuộc. Rồi anh đưa cô ấy về chẳng là hay lắm saỏ Hắn không kịp nhận ra ý ngầm trong câu nóị Hắn đập tay vào sau đầu, tự trách mình: - Hoa xem, tôi có ngớ ngẩn không? Hoa đòi về, thì hà tất để anh Hùng đưa về. Chiếc công xa ba tôi gọi đến, hiện đã đậu ngoài cổng kìa! Ðược rồi, tôi xin lái xe đưa cô về, tiện biết mấỷ - Ðâu có được? (nàng vội từ chối) Anh là chủ nhân của cái party hôm naỵ Lẽ ra khách còn chưa giải tán, chủ đã bỏ ra đi! - Có gì quan hệ? Khách dự đều là bạn thân, bạn tốt. Thêm nữa, còn có ba má tôi ngồi tiếp đã mọi ngườị - Tôi thấy như thế vẫn không tiện lắm. - Hoa ơi, cho phép tôi đưa về đi! ... Hoa ở đây đợi để tôi vào dặn anh Hùng chút. Nàng toan ngăn lại, nhưng không kịp. Hắn đã xoay mình rảo bước, tiến nhanh vào phòng khách. Nàng ấn tay trên mép bàn, từ từ đứng dậy, lòng thầm nghĩ: “cứ để cho hắn đưa về một lần này, cũng tốt. Coi bộ anh Cả Hùng nhà mình đã đau khổ ra mặt, vì không được nhảy nhiều với Thanh Thanh. Giờ chàng Quốc đưa mình về, thì anh Hùng có thể gần gũi vui thú với cô nàng từ giờ cho đến tàn cuộc: rồi anh với ả sẽ đưa nhau về”. Chỉ vài ba phút sau, Kiến Quốc và Quốc Hùng đã sánh vai nhau, từ phòng khách bước rạ Nàng trông thấy cậu anh thì liếc nhìn với ánh mắt nghi vấn, Nhưng Quốc Hùng đã nói bô bô: - Anh đã nhảy với Thanh Thanh hai bàị Mặt hắn hớn hở, rõ ràng là người vui sướng vì được người đẹp chiếu cố. Và hắn hỏi cô em gái với vẻ quan tâm: - Làm sao hả em? Bây giờ trong người thế nàỏ Em nên về trước là hơn. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: - Em cần về đi ngủ sớm. Em định gọi anh ra đưa em về, nhưng anh Quốc cứ nhất định thay anh. - Em để Quốc đưa về đị Hắn vừa nói với anh lúc nãy, rằng hắn có xe hơi, đưa em về rất tiện. Ðến tình thế này thì Uyển Hoa không từ chối được nữạ Nàng gật đầu, Kiến Quốc và Quốc Hùng đi kèm hai bên đưa nàng vào chào tạm biệt ông bà Tường. Hai chàng lại khẽ gọi Thanh Thanh một tiếng, rồi đưa Uyển Hoa ra cổng ngoàị Chiếc xe kiểu Mỹ bóng nhoáng đã đợi sẵn ở lề đường. Kiến Quốc mời Uyển Hoa vào ngồi trước, rồi hắn chui vào, ngồi trước vô lăng. Xe nổ máy, rồi nhắm chạy về hướng đường Địch Hòạ Dọc đường nàng vẫn áy náy, sốt ruột chờ hắn lên tiếng. Hắn thì chú ý lái xe cẩn thận, và kiếm cách cho xe chạy chậm hơn, để có chút thời giờ, dù là ngắn ngủi nói chuyện với nàng. Xe chạy dọc đại lộ Nam Kinh, hắn cất tiếng hỏi nàng: - Ngày mai, vào giờ nào thì Hoa rảnh rỗỉ - Lúc này tôi cũng rảnh rỗị Trường chưa khai giảng ở nhà thì chẳng có việc gì phải làm. - Nếu vậy, sáng mai tôi đến nhà đón Hoa, để chúng mình lại thực hành một chương trình dạo chơi, với đầy đủ “tiết mục” trong suốt một ngày, nhé? Và như thế mới có đủ thời giờ nói chuyện với nhau! Uyển Hoa không nói gì. Thật ra, nàng đang cảm xúc bồi hồi, vì lời mời mọc của hắn nhắc nàng nhớ lại buổi đi chơi suốt ngày, sau cái hôm hắn đi du lịch quanh Ðài Loan trở về. Nàng nhớ lại, hôm ấy hẳn đã kể cho nàng nghe: Bà mẹ hắn khi biết hắn sắp đi chơi với nàng, thì bà vui mừng trao thêm cho hắn vài trăm bạc, để hắn đãi đằng nàng cho lịch sự đầy đủ ... ôi! Mới hôm nào, cha mẹ hắn yêu mến nàng là thế, mà nay mới thấy Lâm Thanh Thanh xuất hiện bên cạnh con trai, ông bà Tường đã quay ánh mắt, nhắm sang mục tiêu mớị Giữa tiệc vui, cha mẹ hắn bỏ rơi nàng một xó, để xúm vào săn đón lấy lòng Thanh Thanh. Tình đời ấm lạnh là thế! Thái độ xoay trở của ông bà Tường khiến Uyển Hoa ngán ngẩm trò đời ... Nghĩ đi nghĩ lại một lát, nàng bật lên cười lạnh lùng. Kiến Quốc giật mình ngạc nhiên, quay sang hỏi: - Thế nào, Hoả Mười một giờ sáng mai, tôi đến đón Hoa nhé? - Ðừng đến. Ngày mai tôi không ra khỏi nhà. - Sao vậy Hoả Phải chăng như thế có nghĩa là Hoa vẫn chưa chịu thay đổi thái độ? - Phải, thứ nhất, tôi nghĩ rằng: tôi với anh đi chơi với nhau, thì cả hai cùng không vui thú gì. Thứ hai, việc gì tôi đã quyết định rồi, thì dù chuyện gì xảy đến, tôi cũng không thay đổi ý kiến. - Hoa ơi! Hắn kêu lên, nghe thật não nùng. Và nhân lúc đèn đỏ ở ngã tư bật lên, hắn dừng xe lại năn nỉ: - Ðừng như thế, Hoa à! Nếu Hoa cứ khư khư không nghĩ lại, tức là Hoa đã bức bách tôi đến chỗ phát điên cuồng! - Anh không điên cuồng đâụ Anh Quốc ạ! Chúng ta chẳng còn là những đứa trẻ con. Bất cứ làm chuyện gì cũng không nên xung động. Thêm nữa, anh lại học Triết học, ban Tâm lý, thì anh có thể bảo trì lý trí vững chắc hơn ai hết. Anh sẽ giữ vững được sự tỉnh táo tinh thần. Giọng nàng ôn hòa hơn: - Từ trước đến nay, anh đã có khá nhiều cử chỉ ngôn ngữ, giống như trẻ con tức bực. Rồi sau này, mỗi khi hổi tưởng lại, anh sẽ thấy buồn cườị Cho nên, tôi mong rằng anh sẽ bình tĩnh lại, đừng nóng nảy như trước nữạ, Chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau như cũ. Nhưng khôi phục lại mối cảm tình như trước, là tuyệt đối không thể làm được. Vả lại, việc đó cũng không cần nữạ Sự thật vẫn là sự thật. Anh miễn cưỡng phủ nhận nó, thì không tốt cho anh, cũng như người khác. Giờ tôi xin nói dứt khoát lần :Dt ... Và nàng nghiêm trang đĩnh đạc tiếp - Tôi vẫn giữ vững thái độ và quyết tâm bất di bất dịch. Tôi không tiếp nhận một cú điện thoại nào của anh cũng không bóc xem một phong thư nào của anh gửi đến nữa, và càng không nghĩ đến chuyện đi chơi riêng với anh. Những gì trong quá khư, hãy để cho chúng chìm sâu vào quá khứ. Tôi sẽ không hề nuối tiếc về bất cứ một quyết định nào của tôị Tuy vậy, nếu anh khôi phục tinh thần cho bình tĩnh trở lại chính thường lấy tình bạn thông thường đối xử với tôi, tôi vui lòng tiếp nhận. - Hoa ơi! Hắn bị ứ hơi, nghẹn họng vì những lời lẽ quyết liệt của nàng Hắn không biết nói sao, chỉ còn biết van lơn nàng bằng ... ánh mắt. Bỗng nàng khẽ cười bão: - Kìa! Anh còn đứng ở đây mãi vậỷ Anh không nghe tiếng còi các xe khác đang hối thúc “toe toe” phía sau đó ử - Ờ nhỉ! Hắn như ngủ mê vừa thức giấc, vội cho xe chạy vượt đèn xanh qua ngã tư đường. Từ đây đến hãng trà Chính Phương, hắn còn cố năn nỉ thêm, nhưng đối với nàng, những lời lẽ đó càng lúc càng lạt lẽo, ngây ngô, ngớ ngẩn ... Và nàng chỉ đáp lại bằng những cái lắc đầụ Từ trên xe bước xuống, nàng còn mỉm cười nhạt nói một câu: - Cám ơn anh nhé! Hôm nay anh đã tạo cho tôi một dịp thuận tiện, để nói ra rõ ràng dứt khoát mọi sự thể. Nhìn theo bóng dáng nàng đi khuất vào phía trong cửa hàng, hắn thẫn thờ ngơ ngẩn như người mất hồn ... Lát sau nghe tiếng còi xe cộ kêu rộn rã, hắn mới bừng tỉnh, lái xe trở về nhà ... Dọc đường, cảm giác của hắn đối với quang cảnh trước mắt, thật trái ngược với lúc nãy: cái lúc đưa nàng về, thời giờ sao ngắn ngủi thế! Hắn bận rộn đối đáp với nàng, đến nỗi chẳng còn nhìn thấy gì khác, ngoài cái mặt đường lộ vài các xe cộ mà hắn phải chú ý. Ðến lúc này, bị nàng hất hủi, đoạn tuyệt rồi, hắn lái xe trở về mới thấy còn đường dài ghê! Trên cao, vầng trăng sáng tỏ hơn hết, nhưng lòng hắn lại u ám hơn hết. Hai bên đường, nhà lầu sáng rực ánh đèn, buidinh cao ngất tám chín mười tầng, tiếng ca tiếng nhạc đó đây rộn rã ... mà lòng hắn lại cô tịch, trống vắng lạ thường! ... Và hắn không khỏi nghĩ đến triết lý cuộc sống con người: quả thật đời con người ta khổ nhiều, vui rất ít! ... Ðậu xe trước cổng, tắt máy bước xuống, hắn vừa đóng gọn cái cửa xe, quay lại đã thấy cha hắn đứng sừng sững chờ đó từ lúc nàọ ông Tường nhìn con, cặp mày nhiu nhíu lại, hất hàm khẽ hỏi: - Con đi đâu về? Tại sao chẳng nói cho ba biết rằng con lấy xe, mà cứ lẳng lặng lái đi vậỷ - Con đưa Uyển Hoa về. Giọng nói của hắn trầm trầm, trong lòng thầm mong cha hiểu thấu tâm trạng hoang mang của mình lúc này: - Uyển Hoa kêu trong mình khó ở, nhất định đòi về sớm để nghỉ ngơị Quả nhiên, ông Tường sinh nghi, nhìn con chăm chú: - Thật nó mệt mỏỉ Hay là nó không thích ở lại dự vui với nhà tả Kiến Quốc thọc tay trong túi quần, chỉ cúi đầu, không biết đáp lời cha ra saọ ông Tường như hiểu được phần nào sự tình, và cũng trầm ngâm suy nghĩ một lát. Sau cùng, ông hỏi: - Giữa con Hoa với mày ... mới có chuyện gì lôi thôi phải không? Hắn cảm thấy cay cay ở mũi, đăng đắng ở miệng, sợ tiếng nói ra khó nghe, và còn sợ nước mắt ứa ra nữa, nên cúi đầu im lặng. ông Tường thấy thế, đằng hắng một tiếng, cất giọng trang nghiêm nói: - Quốc à! Ba với má con cùng thừa nhận: con Hoa là một đứa con gái tốt, thật tốt. Xét về gia thế, nhân phẩm, tư cách, tính tình đều được cả, thật cũng ít có đứa con gái được như thế. Do đó, thấy nó với con gần gũi, ba má liền tán thành. Nhưng, căn cứ vào những nhận xét của ba má gần đầy kể từ bữa hôm chúng mày hờn dỗi nhau đến nay, thì thấy rằng tính nó có vẻ cương cường đấỵ Cố nhiên, con người ai cũng có một cá tính riêng, vả lại cái tính cứng cỏi không phải là tính xấu, nhưng theo lẽ phải, con người ta đối xử với nhau, không nên quá cương cừơng. Phải nhường nhịn nhau, phải lượng tình tha thứ cho nhau, chứ nếu một bên chỉ biết phát huy tính cách của mình một cách mạnh mẽ thì khó tránh được sự tổn thương cho người kiạ Cái lẽ phải ấy, ba chắc là con phải hiểụ Vấn đề này, ba đã định bàn với con từ lâu, và đến lúc này, ba cho là đúng lúc nhất để nóị Trước nay, ba với má không hề can thiệp vào sinh hoạt tình cảm của con. Nhưng ba má chỉ có một mình con, cho nên lúc nào cũng quan tâm đến. ý muốn của ba má rất đơn giản: chỉ mong có lúc con tham khảo ý kiến, để ba má nói về hai điểm. ông tạm ngưng để nhìn xét vẻ mặt của con, rồi tiếp: - Ðiểm thứ nhất, trước hết con nên hiểu cho rõ, nguồn gốc phát sinh tự do yêu đương, giữa trai và gái, có nhiều cơ hộị Phải xét theo sự thể cho tường tận, cẩn thận lựa chọn. Nếu quả tự do luyến ái mà cũng biến thành “tòng nhất nhi chung” thì lại không bằng nghe theo mệnh lệnh cha mẹ, theo lời khuyên của người mai mối, tức là dựa theo lý trí và có phần khách quan nhiều hơn? Ngạn ngữ Tây Phương có câu” ái tình khiến người ta mù quáng” và có biết bao cuộc hôn nhân được tạo thành một cách mù quáng, đã đi đến kết quả là những đại bi kịch. Loại đó, trong khoảng mươi năm trở lại đây ba má đã được thấy nhiềụ Ðiểm thứ hai, ba má mong con hãy chú ý đến một sự thực: trước mắt chúng ta hiện có những người khác, còn xứng hợp với con hơn nữạ Chẳng hạn như ... Lâm Thanh Thanh, cô gái đang có mặt trong phòng khách nhà ta kìa, và đang được hết thảy mọi người chú ý và khen phục đó. - Không! Ba ơi! ... (Kiến Quốc đau đớn khẽ kêu) Ba chưa rõ: bao nhiêu chuyện hiểu lầm giữa con và Uyển Hoa đều vì Lâm Thanh Thanh mà ra cả đấy! ông Tường nghiêm nghị đạo mạo nói: - Dẫu vì Thanh Thanh mà xảy những chuyện đó đi nữa, thì phỏng có gì quan hệ? Vấn đề con cần phải suy nghĩ cho kỹ là: đối với con, ai là người dễ gần gũi hơn, ai là người có thể sánh đôi với con, ai là người có thể sống trọn đời với con trong tình thương yêu hài hòa! ông nhìn chằm chằm vào con, rồi bổ túc ý kiến bằng câu nói thật sâu xa: - Nếu lấy “ái tình làm nền tảng của hôn nhân, mà hôn nhân không phải là nấm mồ của ái tình” thì quan điểm ấy còn phải nói làm chi! Lòng Kiến Quốc bỗng rung động, nhưng hắn vội trấn áp, hắn lắc đầu thiểu não, giọng nói trầm trầm, chống lại ý cha: - Không! Ba ơi! Ba quên mất một sự thể rất trọng yếu đó là bản chất của tình yêụ Tình yêu là cái gì cao quí lắm. bản chất của nó đã có đủ sức mạnh thần thánh để ràng buộc. - Ba sợ rằng hai chữ “ràng buộc” con đã dùng lẫn lộn ý nghĩạ ông Tường thở dài nói tiếp: - Bởi vì, nếu căn cứ theo lối nói của con, thì một cặp tình nhân mới kết giao với nhau đã được coi như đính hôn với nhau rồỉ Hắn cứng lưỡi đứng trơ, không biết nói gì nữạ ông lại nói thêm: - Những bi kịch do tình yêu, trong mấy chục năm qua ba đã thấy rất nhiềụ Người ta đã coi ái tình là thần thánh, hai con người không thích hợp từ căn bản, dám gắn bó với nhau, miệng nói những là biển cạn non mòn vẫn không rời nhau ... để rồi đi đến kết quả nàỏ Ba nói cho con hay rằng: họ đã phải gắng gượng nữa, nhẫn nại rồi lại nhẫn nại thêm, chịu cay đắng khổ sở, cố sống với nhau, để rồi mất hết hạnh phúc và niềm vui sống. Có những cặp còn gây khổ lây cho người thân và con cái nữạ - Ba ơi! Hắn chỉ còn biết kêu lên như thế. ông Tường nói tiếp: - Hôn nhân là việc đại sự chung thân. Nó quan hệ đến hạnh phúc hoặc sự đau khổ của hai người đương sự và cả đến những người khác. Nếu con biết lẽ phải này, ắt con phải hiểu: trong quá trình yêu đương, vai trò của lý trí nó quí giá như thế nào! - Ba! ông Tường nắm lấy tay con, giắt vào trong nhà: - Thôi, hôm nay cha con mình hãy bàn đến đây thôị Trong kia còn nhiều tân khách, phải làm sao cho ngày sinh nhật của con kết thúc thuận lợi, trọn vẹn. Ðến như vấn đề chúng ta vừa thảo luận, cha không có ý thuyết phục con kỳ phải nghe mới thôị Con hãy suy ngẫm cho kỹ ... Ðột nhiên, Kiến Quốc thấy cha hắn đáng kính yêu vô cùng. Trong thâm tâm, hắn cảm thấy ngượng ngượng, lo lo ... Các bậc cha mẹ xưa nay vẫn coi điều lợi điều hại của con cái làm tiền đề của mình để lo tính. Bất luận ý nghĩ và việc làm của cha mẹ đúng hay sai, cha mẹ cũng không bao giờ có ý gây hại cho con. Hai cha con vào đến cửa phòng khách, thí một số bạn học của Kiến Quốc reo ầm lên: - A ha! Kiến Quốc về đây rồi! Cậu đi đâu thế hả cậủ Hắn nhìn cha hắn và tủm tỉm cườị Rồi hắn bước vào ân cần tiếp đãi mọi ngườị Hắn nói thật rằng: phải đưa Uyển Hoa về sớm. Rồi đám đông ùa tới bao vây quanh hắn, kéo hắn vào chỗ sàn bóng, đèn mờ, tiếng nhạc khiêu vũ trổi lên tưng bừng náo nhiệt. Bà Tường vẫn còn ngồi ở cạnh piste nhảy, trông thấy con về, liền bước đến hỏi lý dọ Rồi bà mỉm cười bí mật, trỏ về phía tay mặt, thì thào bảo hắn: - Cô Thanh Thanh đang ngồi kia, cùng với cậu anh của Uyển Hoa đó. Vừa vặn lúc ấy, đôi mắt đen láy của Thanh Thanh cũng nhìn về phía mẹ con bà Tường. Trông thấy Kiến Quốc, đôi mắt nàng càng tròn thêm và sáng lên. Bàn tay trắng nõn mềm mại đưa lên vẫy hắn mấy cái liền. Hắn vôi bước đến gần nàng, kéo ghế ngồi đối diện với Quốc Hùng. Thanh Thanh tỏ vẻ quan tâm hỏi: - Uyển Hoa ra saỏ Anh đã đưa Hoa về nhà rồi, phải không? - Ðưa về rồi, cô ạ. Và hắn nhìn Quốc Hùng với ánh mắt buồn so, nụ cười héo hắt: - Nhưng anh Hùng ạ, bao nhiêu cố gắng của chúng ta vẫn đi đến thất bại như cũ. Hoa kiên quyết từ chối, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào của tôị Thái độ Hoa rất ôn hòa, nhưng ý chí lại kiên cường một mực, không thể nào lay chuyển nổị Bóng đen lại trùm xuống chỗ cái bàn nho nhỏ này, Quốc Hùng lắc đầu thở dài: - Thái độ ôn hòa, ý chí kiên cường, đó chính là bản chất của cô ấỵ Bỗng Thanh Thanh lên tiếng khen: - Tôi rất khâm phục cô ấy! Cả hai chàng trai cùng ngạc nhiên bỡ ngỡ, nàng nói thêm: - Tôi chỉ đến muôn đời cũng không có được thái độ như thế. Quốc Hùng nhìn Thanh Thanh; Kiến Quốc thì cúi đầu suy nghĩ ... Theo ý muốn của bà Tường, người ta đặt vào máy hát một dĩa nhạc cuối cùng. |
Chương 25
Dạ vũ đã tàn, Quốc Hùng và Thanh Thanh hai ba lần ngỏ lời cảm tạ ông bà Tường và Kiến Quốc, rồi xin cáo từ. Hai người nhất định xin chủ nhân đừng đưa họ về bằng xe hơi riêng nữạ Và họ ra đường, kêu một chiếc tắc xi trở về nhà. Xe chạy đến khu Viên Hoàn, Quốc Hùng giơ tay xem đồng hồ, thấy mới có mười giờ rưỡi, hắn vui vẻ hỏi Thanh Thanh: có nên ghé vào đây ăn chút gì cho khỏi đói chăng? Nàng vốn đã cảm thấy đoi đói, đã toan tán thành ý hắn. Nhưng nhìn ngắm cảnh người đi xe lại náo nhiệt, đèn mầu rực rỡ, âm nhạc vui tai ... bỗng nàng chạnh nghĩ lại bữa ăn uống ở đây lần trước! Tối hôm ấy, sau buổi học luyện thi, nàng cùng Uyển Hoa tới đây ăn uống thích thú với nhau, tình bạn gái cùng nhà thắm thiết biết mấy! Thế mà đến đêm nay, nàng qua đây không có Uyển Hoa đi cùng. Giờ này cô gái lại đang bực tức vì chuyện riêng, ngồi cô đơn trong buồng, một đèn một bóng ... thì nỗi buồn sâu xa biết bao! Nàng nghĩ mà tội nghiệp Uyển Hoa muốn trở về nhà ngay, để xem cô gái ra sao ... Do đó, nàng lắc đầu từ chối bảo Quốc Hùng: - Tôi không thấy đói chút nào cả. Hắn đang toan kéo dài cuộc vui đêm nay, kẻo uổng phí giờ khắc hiếm có bên cạnh nàng, nhưng thấy nàng tỏ ra thái độ không thích rõ rệt, hắn đành lại tỏ ra vui vẻ phục tòng. Về đến hãng trà, Quốc Hùng mở ví, lấy chiếc chìa khóa riêng, mở cái cửa nhỏ, rồi hai người sánh vai nhau bước vào trong, theo nhau lên lầụ Kề vai sánh bước bên tấm thân thiếu nữ đương xuân, khi đụng khi chạm, hương băng trinh tỏa ra phảng phất, Quốc Hùng như si như ngây, lòng thầm nhủ: giờ khắc này là giờ khắc thần tiên nhất trong đời mình! Lên đến lầu, Thanh Thanh để ý nhìn, thấy cửa phòng Uyển Hoa đóng kín mít, bên trong tối om, im lìm ... Chỉ có cửa phòng bà Phương là có ánh sáng đèn ngủ xanh xanh mờ mờ chiếu rạ Quốc Hùng cố nén hơn thở, khẽ rù rì bên tai nàng: - Hãy vào phòng tôi nghỉ xả hơi, nói chuyện chút đã, nhé? Lòng nàng như đang còn say say vì dư hương dư vị của cuộc vui vừa qua, nên lúc ấy cũng thấy xiêu xiêu, như bị hắn lôi cuốn. Nàng đã toan nghe lời hắn, nhưng chợt thấy ánh đèn xanh từ trong phòng bà Phương chiếu ra ... như sáng hơn lên, như cảnh cáo nàng phải nhớ kỹ lời bà đã căn dặn. Do đó, nàng do dự nửa phút, rồi cũng nói thì thào, hết sức nhẹ nhàng bên tai hắn: - Bác còn chưa ngủ. Ðêm lại khuya quá rồị Tôi nghĩ không nên nói chuyện nữạ Có cần gì hãy để đến mai anh ạ. Bấy giờ, không hiểu vì đã uống rượu nên hắn can đảm hẳn lên, hay vì nhựa sống thanh xuân dâng mạnh đối trước người ngọc muôn phần khả ái mà hắn bỗng phá lệ không rụt rè é né nữả Hắn đang đứng sóng đôi với nàng trong chỗ tối, mà hắn coi như lúc khiêu vũ dưới ánh đèn mầu với nàng, ở nhà họ Trần. Hắn đưa tay mặt, ôm níu lấy chỗ lưng eo thon thắt của nàng, tay trái choàng nắm tay nàng và miệng kêu lên như trong giấc mộng: - Thanh Thanh! - Ồ! Toàn thân nàng như có một luồng điện kỳ diệu chạy qua, nàng rùng mình rồi gục đầu vào bộ ngực nở nang vuông vắn của hắn. - Em Thanh! Tiếng kêu của hắn tương đối lớn hơn trước, khiến nàng đột nhiên bừng tỉnh. Nàng đưa ngón tay lên miệng ra dấu bảo im, và quay nhìn về phía buồng của bà Phương, rồi nàng mạnh mẽ lắc đầu, trong khi tiếng nói rất khẽ: - Anh Hùng! Ðêm nay khuya lắm rồị Ðừng nói chuyện nữa, rủi bác thức dậy thì rầy rà lắm. - Em Thanh! (hắn vẫn thở hổn hển, khẽ nói âu yếm) - Ðừng làm thế! Nàng bị bức bách đến độ phải quyết liệt, đành trỏ tay về phía cửa phòng mẹ hắn, miệng nói lớn: - Kìa! Anh trông! Bác đang còn thức, để đèn sáng ngồi chờ tôi về đó thôi! Hắn giật nảy mình, như đang ngủ mê, bỗng bị xối cả thùng nước đá lạnh xuống đầu! Chẳng biết ăn nói thế nào cho tiện, hắn đành cúi đầu thở dài ... Nàng an ủi hắn: - Ngày mai, chúng ta có thể đi chơi được mà! - Ði chơi ở đâu, Thanh thử nói trước xem? Toàn thân hắn như mềm ra, chân đứng không vững, như muốn khuỵu xuống đất, tiếng hắn hỏi như không ra hơi: - Và ngày mai, vào khoảng ... giờ nào Thanh có thể ra đỉ - Tùy đấỵ Bất cứ lúc nào cũng có thể được. Nàng khẽ áp má vào ngực hắn, thỏ thẻ: - Còn như muốn đi chơi ở đâu, thì túy ý anh. Ðược rồi chứ? Nhựa sống thanh niên dâng mạnh chạy mau trong huyết quản, như nung như nấu, và hắn đã phải vận dụng bao sức mạnh tinh thần lý trí để trấn áp ngọn lửa lòng, cho nên nghe nàng hỏi mà hắn vẫn trơ trơ, miệng muốn đáp, nhưng cứng lưỡi nghẹn họng, không nói lên được. - Thôi, để sáng mai nhé, anh! Nàng nghĩ không nên dùng dằng lưu luyến nữa, và dùng một động tác rất lẹ làng, động tác mà nàng sử dụng, lần đầu tiên trong đời: Nàng nhón chân lên, vươn cổ lên, đột ngột đưa đôi môi nóng hổi, đặt nhẹ vào bên má Quốc Hùng hôn chớp nhoáng một cái, rồi nàng lẹ làng quay gót, lao mình về phía cửa buồng bà Phương. Cái hôn chớp nhoáng, vô cùng bất ngờ đó, khiến Quốc Hùng như bị chết điếng vì chạm phảm luồng điện cao thế! Hắn rùng mình mãnh liệt, rồi đứng trơ trơ như cây cột bị chôn chân, không động đậy nhúc nhích ... ThanhThanh nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén bước vào buồng, thấy ngọn đèn nhỏ còn sáng, bà Phương đắp chiếc chăn len, trùm ở ngang lưng, đang nằm quay mặt vào phía trong, không hiểu thức hay ngủ. Nàng nhẹ tay chốt cửa buồng, từ từ cởi bỏ quần áo, vì sợ bà Phương thức giấc. Nàng phá lệ, không đi vào buồng tắm rửa mặt nữa, nàng thay bộ đồ ngủ, rồi rón rén, bước đến giường, từ từ ngồi xuống, và nhè nhẹ ngồi xuống bên bà Phương thật êm ả ... Nàng vừa thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Sau những giờ vui nhộn, những phúc rung cảm mạnh mẽ, nàng đang toan dỗ giấc ngủ, bỗng giật mình kêu rú lên: - á! Trời ơi! Thì ra bà Phương còn chưa ngủ. Bà rình nàng từng cử chỉ và khi nàng vừa nằm xuống xong xuôi, thì bà bất thần quay lại, choàng hai tay ôm cứng lấy nàng! Bấy giờ nàng thở hồng hộc, rồi nhõng nhẽo kêu: - Kìa bác làm cháu sợ gần chết nè! - Còn kêu réo nữa hả! Ðêm nay Bà Phương đặc biệt cao hứng, hành động như đứa bé tinh nghịch phá phách chơi vậỵ bà đưa tay chọc chọc vào người nàng, rồi toan cù lét nữa: - Này! Này! Ai bảo, nửa đêm gà gáy mới mò về? “Người ta” còn chưa mắng mà con không biết tội lỗi, lại còn nhõng nhẽo nữa hả? “hả” “con quỉ nàỷ! Thanh Thanh rú lên, cười khanh khách, cười sằng sặc, Nàng lăn lộn tránh né trên giường khiến bà Phương không sao cù lét được nàng. Rối cuối cùng, nàng bò dậy, ngồi chếch ra một góc giường thở hồng hộc. Bà Phương chau mày hất hàm hỏi: - Sao giờ này mới về? Hử? Gần mười hai giờ khuya còn gì? Nàng kể lại cuộc vui: - Khiêu vũ mà! Giải tán vào giờ này, đâu đã là muộn, hả bác? Thường thường, mỗi khi tổ chức dạ vũ hội kiểu này, người ta vui chơi nhảy nhót tới hai ba giờ sáng lận! Bỗng bà Phương nhớ ra một chuyện. Bà nghiêm trang hỏi: - à này, hình như con Hoa bỏ về sớm lắm, phải không? - Thưa vâng. Thanh Thanh trở lại ngồi sàt bên mình bà nói tiếp: - Hoa kêu nhức đầu :Dng mặt, bảo anh Quốc đưa về trước. Bà Phương nhíu mày: - Nhức đầủ Con nhỏ này sinh chứng nhức đầu từ hồi nào vậy nhỉ? - Thưa, không hiểụ Hôm nay cháu thấy Hoa có vẻ không thiết gì đến khiêu vũ Hoa chỉ nhảy có mỗi một bài, một rồi thôi hắn. Có lẽ Hoa không thích ... Bà Phương nói giọng nghi ngờ: - Không thích nhảỷ Nhưng tại sao không ở lại chuyện trò với thằng Quốc? Thanh Thanh bấy giờ mới cảm thấy mệt mỏị Nàng ngáp dài, rồi uể oải nói: - Kiến Quốc bận rộn tíu tít. Hắn là chủ nhân, khách khứa thì đông quá, phải lo tiếp đãi cho khách. - Không phải! Sự thể không đơn giản như vậy đâụ Nghe bà nói quyết, đoán chắc như thế, nàng khép hai hàng mi dài, lim rim đôi mắt, khẽ hỏi: - Có chuyện gì đâu mà không đơn giản hả bác? Cháu tuy không ngồi một chỗ với Hoa, nhưng cháu thường nhìn và thấy Hoa luôn luôn cười cười nói nói vui vẻ? - Nó cười nói với aỉ - Hoa ngồi chuyện trò với các cô bạn học, cười nói ríu rít, có vẻ vui lắm. - Nó ngồi chuyện gẫu lâu không? - Có đến cả tiếng đồng hồ. - Thằng Quốc không ghé đến tiếp chuyện nó saỏ - Hình như là không. (Nàng áy náy đáp) Hắn ở trong phòng khách với đám đông. - Thằng Quốc ngồi bồi tiếp aỉ Ngồi tiếp chuyện aỉ - Hắn ngồi với ... (Nàng sực nhớ thái độ không hợp của Kiến Quốc, nên ngập ngừng e ấp, rồi nói tiếp) ... với cháu, và còn có cha mẹ hắn nữạ - Bốn người, hai cặp già trẻ khiêu vũ với nhaủ Nàng tươi cười, trông thật tự nhiên: - Ðâu có thế? Phần lờn thời giờ là để nói chuyện. Cũng có lúc khiêu vũ. Bỗng nàng nghĩ ra một lẽ: Tốt hơn hết muốn khỏi bị nghi ngờ, hiểu lầm, thì cứ đem sự thực kể hết ho bà Phương nghe là yên. Nghĩ rồi nàng kể: - Trước hết, cháu ngồi với Kiến Quốc. Rồi sau, ông bà Tường tìm đến. ông bà ấy bảo hắn mời cháu khiêu vũ. Nhảy xong một bài, thấy bà Tường vẫy gọi hai người tới ngồi chung bàn. Do đó, Kiến Quốc không thể đưa cháu trở lại ngồi với anh Hùng. Bà Phương khép mi mắt lại lim dim, như để tưởng tượng ra quang cảnh đám khiêu vũ, miệng khẽ nói: - Thì ra lúc ấy, ba đứa bay ngồi ba nơi như thế ... Cháu ngồi chung với vợ chồng con cái nhà họ Trần. Con Hoa ngồi tán gẫu ngoài hiên. Vậy ra thằng Hùng ngồi trơ một mình trong phòng khách? Ðôi má Thanh Thanh ửng hồng: - Vì ông bà Tường không cho cháu đi chỗ khác. Cháu đã mấy lần đứng dậy, nhưng đều bị níu lạị - A! ... Bà Phương thở một hơi dài, có vẻ buồn, trong khi trái tim Thanh Thanh đập mạnh trong lồng ngực. Như để che dấu nỗi buồn của mình, bà trỏ tay về phía bàn học của nàng: - Hôm nay lại có thư của ba cháu mới gởi sang đó. Nàng kêu “A” một tiếng, vui mừng hớn hở, đứng dậy bước đền bàn học. Cầm lá thư lên, thấy nét chữ đậm đà cỡ lớn của cha, lòng nàng như được sưởi ấm, sau những giờ lạnh lẽọ Nhưng nàng ngạc nhiên, khi thấy rằng thư này không phải viết gửi thẳng cho nàng. Lời thơ không có tiếng đại danh tự nào xưng hô về “ngôi thứ nhất” cũng như ngôi thứ nhì, chỉ thấy viết như sau: “vài hàng thô thiển kính thăm, và chúc toàn thể bửu quyến bình an khang tháị Thanh Thanh ở đấy, quấy nhiễu gia đình, lòng này thật áy náy, cảm ơn khôn xiết. Về việc nó xin vào ở ký túc xá, ngu ý thật không ưng. Nhờ bảo với nó rằng: đừng có nghĩ đến chuyện ấỵ Gia đình bên ấy có lòng, ngày khác sẽ xin báo đáp. Về lời nghị ước hôm nào, thì mong rằng cứ giữ nguyên ý cũ, đừng bàn đi tính lại thêm nữạ Lòng này bao xiết cảm ơn! Thành chúc dung trang luôn luôn tươi vui, ngọc thể an khang vô sự.”. |
Chương 26
Dưới cùng là nét chữ ký thảo quen thuộc của cha nàng. Nàng cầm lá thư mân mê, ngồi ngẩn ngơ ở bàn học như xuất thần hồi lâụ Ðọc lá thư của cha, nàng đã rõ sự thể. Thì ra bà Phương đã gửi thư nói cho cha nàng hay, việc nàng xin vào ở ký túc xá, và cha nàng đã trả lời rằng không ưng như vậỵ ông lại nhờ bà Phương răn bảo nàng: cứ ở nhà bà mà đi học. Duy có một câu, khiến nàng thắc mắc, suy đoán không ra: - “về lời nghị ước hôm nào, thì mong rằng cứ giữ nguyên ý cũ, đừng bàn đi tính lại thêm nữa”. Cha nàng muốn nói gì trong câu đó? “Lời nghị ước hôm nào” là do ai đã bàn tính, thảo luận với ai, mà đi đến “một nghị ước”? “Nghị ước đó là gì? Lòng đầy nghi hoặc, nàng đứng dậy, cầm phong thư đến bên giường, khẽ gọi bà Phương: - Thưa bác, con muốn hỏi chút! Bà bừng tỉnh, kêu “hử” một tiếng, rồi quay mình ra hỏi: - Cháu xem thư chưả - Dạ xem rồị Và nàng đưa ngón tay tròn lẳn như búp măng, trỏ vào hàng chữ trong thư, hỏi với giọng buồn buồn: - Chỗ này thì cháu không hiểu gì cả. “lời nghị ước trước đây” là thế nàỏ Vì sao lại nói “cứ giữ nguyên ý cũ? ” Bà Phương ngẩn ngây chốc lát, rồi gượng nụ cười nhẹ: - Ðiều này thì cháu ... thì cháu chưa hiểu được. Cố nhiên, đây là điều mà ba cháu với bác đã bàn luận toan tính, vào cái hôm ba cháu về Ðài Bắc dự lễ Quốc Khánh Song Thập. Nàng níu lấy, hỏi gặng thêm: - Bác với ba cháu bàn luận chuyện gì? Toan tính việc gì? chuyện gì mà bí mật đến nỗi phải dấu cả cháủ - Có gì mà phải dấu diếm đối với cháủ Bà Phương vươn mình ngồi dậy nói tiếp: - Thì cũng không ngoài những chuyện có liên quan đến nếp sống hàng ngày của cháu ở đây, và vấn đề học hành của cháụ Chẳng hạn, cháu đã ở đây với bác, thì bác phhải phụ trách việc chăm sóc, lo liệu mọi thứ cho cháụ Ðại khái chỉ là vậy, nhưng bác với ba cháu đã bàn luận về từng chi tiết tỉ mỉ ... cho chu đáo cẩn thận. - Ngoài ra, không bàn đến chuyện gì khác nữả - Không. Thanh Thanh đem lá thư đến bàn học, bỏ đó, rồi quay trở lại giường. Nàng ngồi trầm ngâm, chép miệng thở dài: - Thế thì chuyến này kế hoạch sống trong ký túc xá, cháu đành phải gác bỏ? - Gác bỏ là cái chắc! Bà Phương bỗng bật cười, đắc ý lộ ra mặt: - Bác viết thư cho ba cháu là để ba cháu hồi thư răn giữ cháu lại, vì bác sợ cháu không chịu nghe lờị Nàng không nói gì thêm, nằm dài xuống giường, đôi mắt lơ đãng, nhìn lên dỉnh màn. Bà Phương đưa tay vỗ vỗ vào cánh tay nàng: - Này Thanh cháu! Ðừng ngủ vội, dể bác còn hỏi cháu chuyện nàỵ Nàng lật mình, quay nhìn bà: - Cháu chưa ngủ đâụ Còn chuyện gì bác cứ hỏỉ - Trong buổi dạ vũ vừa rồi, cứ như cháu thấy, thì con Hoa có bị điều gì uất ức không? Nàng suy nghĩ rồi đáp: - Cháu nghĩ rằng không có gì cả. Bởi vì cháu thấy mọi hành động cử chỉ của Hoa đều tự nhiên. - Thật không có điều gì? - Quả thật không có. Bà Phương cười nhẹ một tiếng: - Cháu trả lời như thế, thật quá khẳng định. Cứ như cháu kể lại, bác thấy nhà họ Trần hôm nay thật có điều sơ sót đáng chệ Cha mẹ thằng Quốc đã có mặt trong buổi dạ vũ thì đó phải coi là vì đón tiếp con Hoa mà tổ chức cuộc vui này! Và ông bà ấy không nên để con bé bị “bỏ quên” như thế. - Cháu thấy ông bà ấy quả không cố ý như vậy, tuyệt đối không. Bỗng bà Phương hỏi lại một câu thật sắc bén và đột ngột: - Nếu đặt cháu vào địa vị con Hoa, cháu có chịu nổi chăng? Thanh Thanh giật mình áy náỵ Nàng không ngờ bà lại đặt một câu hỏi nặng nề như vậỵ Nhưng nghĩ lại, nàng cũng cảm thông nỗi lòng e ngại của bà. Nếu quả nhà họ Trần có ý lạnh nhạt với Uyển Hoa, thì với bản tính nóng nảy bướng bỉnh. Uyển Hoa phải cắt đứt liên lạc tình cảm với Kiến Quốc. Chuyện đó, bên ngoài có vẻ không dây dưa gì đến Thanh Thanh. Nhưng hôm nay nàng có dự vào cuộc khiêu vũ mừng sinh nhật của Kiến Quốc, mà bà Phương hỏi với giọng điệu áy náy vừa rồi, thì dường như bà nghi ngờ nhà họ Trần sở dĩ đổi thái độ, là vì có Thanh Thanh chen chân vàọ Thanh Thanh nghĩ mình bị oan uổng quá. Nàng phải nói thêm cho bà Phương rõ: - Sau đó, Kiến Quốc đến hỏi chuyện cháu, thì cháu không hỏi han chuyện trò gì với hắn nữạ Bà nhìn nàng chăm chú hỏi: - Như vậy là cháu tức giận thay cho con Hoa, và “trả đũa” giùm cho nó? Nàng còn chưa hết buồn bực, đáp: - Ðương nhiên, bác có thể đoán như vậỵ - Nếu vậy, phải chăng cháu còn vì một lý do nào khác nữa! Nàng đỏ mặt, lắc đầu không đáp. Bỗng bà Phương khẽ dí ngón tay vào bên má nàng: - “Mày” là một đứa con gái trời sinh ra không phải để nói dốị Hãy cứ thực thà, có chuyện gì kể hết cho bác nghe đi! Nàng giả bộ giận dỗi: - Cháu không hé môi nói gì, thì bác căn cứ vào đâu, mà bảo cháu nói dốỉ - Ngậm miện không rỉ răng, mà cũng có khi có nghĩa là ... nói dối! Cháu có dám nói quyết rằng thằng Quốc không hề có ý tán tỉnh theo đuổi cháu chăng? - Tuyệt đối không có! Nàng lớn tiềng phủ nhận, đôi má nàng đỏ lên rần rần: - Hắn thật sự nhất tâm, nhất trí yêu thương Uyển Hoa, Bà tiến thêm bước nữa, hỏi thật sát nút: - Nhưng nói giả tỷ: nếu hắn thay lòng đổi ý, theo đuổi cháu, thì saỏ - Bác tưởng cháu thèm để ý đến hắn saỏ Nàng thầm cảm ơn bà, đã cho nàng có một dịp để bộc bạch tâm sự của mình: - Ðừng nói vì có Uyển Hoạ Dẫu hắn chưa hề làm quen với cô gái nào, mà hắn tán tỉnh cháu đi nữa, cháu cũng không ngó ngàng đến cái hạng con trai “thấy mới quên cũ” như thế. Ai mà thèm? Bà nghe nàng nói thế, liến níu lấy hỏi: - Cứ như cháu nói, thì thằng ấy đã thay lòng đổi ý rồi phải không? - Cháu thấy hắn chưa hề như thế. Trầm ngâm một lát, nàng nói thêm: - Có điều là ... Uyển Hoa cũng nóng nảy thái quá. Kiến Quốc cố chấp tìm Hoa, nhắn hẹn với Hoa, và cô ấy một mực ngoảnh mặt không thèm cho gặp. Có lúc, cô ấy còn khiến cho hắn ê mặt đau lòng nữa, bác à! ... Nàng bỗng đổi giọng như năn nỉ: - Bác nên khuyên nhủ Hoa đị Hắn với Hoa thật là một đôi lý tưởng. Ðã đến nỗi nào, mà Hoa làm cho tình thế “găng” quá như vậỷ Bà Phương nghe đến đây bật lên cười khúc khích, rồi đưa ngón tay quệt vào bên má của nàng: - Cái con cù lần này! Mày khuyên tao làm thế, thì mày còn ngây ngô ngốc nghếch lắm cháu ơi! Có đời thửa nào, con gái và bạn trai của nó gấu ó khi dỗi nhau, mà mụ mẹ lại khuyên con gái hạ mình xin làm hòa trước? - Thật ra, đây chẳng phải một sự hạ mình ... Nàng nghiêm trang bảo bà: - Con người cư xử với con người, gặp lúc trục trặc lỡ làng, thì nên nhường nhịn lẫn nhau, mỗi bên một chút. Ðến hàm răng, cái lưỡi, thân thiết với nhau là vậy, mà còn có lúc răng cắn phải lưỡi nữa là? - Cháu nói điều này rất đúng! Bà Phương gật đầu khen nàng, rồi tiếp: - Chỉ có điều là tính con Hoa, nó không như nhiều người khác. Một khi uất giận, là nó phát sùng, sửa phạt thẳng tay! Có khi nó hờn dỗi cả với bác nữa lận! Lâm Thanh Thanh cố ý nói khích bà một câu: - Thế, bàc không muốn khuyên nhủ hai người làm hòa, có lẽ vì bác sợ Hoa giận dỗi bác? - Ðiều đó không thể xảy rạ Nhưng điều cốt yếu là bác mong cho chúng nó sẽ tự động hòa hảo với nhaụ Mặt khác, từ trước đến nay, sự tình vui buồn mừng giận giữa chúng nó như thế nào, bác không được rõ. - Thật ra, bác cũng chẳng cần phải lên tiếng khuyên hai bên nên như thế nọ, hoặc nên như thế kiạ Bác chỉ ra ý ngầm cho Hoa hiểu về cách cư xử hợp lý ở đời, là Hoa hiểu ngaỵ Hoa rất thông minh tinh ý mà! Nỗi buồn của bà Phương tiêu tan quá nửa, sau khi nghe những lời chân thành của Thanh Thanh. Bà thầm nghĩ: “con bé này không hề giả dối, tính nó trung thực đáng khen. ít nhất, nó cũng không phải lòng thằng Quốc đâủ ” Tuy nhiên còn một vấn đề vẫn khiến bà thắc mắc: - Thế nàỏ ông bà Tường tỏ ra rất tốt với cháu, tiếp đãi nồng hậu ân cần quá, phải không? - ông bà ấy rất trang trọng ân cần tiếp đãi cháu rất thân thiết. Nhưng như bác mới nhận định đó, ông bà ấy làm vậy là sai bởi vì người khách chủ chốt cuả buổi dạ hội phải là Uyển Hoa! - Bác nói thật đấy, hiện bác đang lo ngại con Hoa nó buồn bực uất ức. Nói rồi, bà Phương im lặng suy tự Thanh Thanh cũng đã mệt, nên im lặng theo, để đi vào giấc ngủ. Vừa vặn lúc đó chuông đồng hồ điểm hai giờ sáng ... |
Chương 27
Sáng hôm ấy, thừa lúc bà Phương còn ngủ, Thanh Thanh sửa soạn ra đi chơi với Quốc Hùng. Con sen Lệ Quyên trông thấy, nheo mắt ra dấu, hỏi khẽ: - Bà Thức dậy hỏi, thì saỏ Thanh Thanh đáp đại cho qua: - Bà còn lâu mới dậỵ Ðừng làm ồn ào, để yên cho bà ngủ. Nếu bà thức dậy có hỏi, Quyên thưa giùm: tôi đi phố mua ít sách, chuẩn bị cho ngày khai giảng, nhé! ... Thấy cậu Cả với cô khách trọ quí giắt díu nhau ra đi, con sen nhìn theo, khẽ lắc đầu le lưỡi ... Hai người ra đến trước cửa hãng trà, thì thấy người phu xích lô quen thuộc đang đứng đợi ở đó, trông thấy mối khách quý, y liền hỏi: - Cậu Hùng ơi! Cậu với cô đi chơi đâu bây giờ? Quốc Hùng quay qua nhìn Thanh Thanh, đề nghị: hôm nay nên rời xa thành phố Ðài Bắc, ra bãi tắm ở vụng tàu Cơ Long bơi lội cho khoáị Nàng là “một cây” nhảy đầm, lại cũng là “một cây” bơi lội nữa, nên gật đầu đồng ý. Nhưng nhìn bộ y phục của hắn chỉnh tề như lễ phục đi dự đám cưới, nàng cười bảo: - Ðã chủ ý đi bơi lội, sao anh không đem theo áo tắm? Bấy giờ hắn mới sực nhớ ra, đã toan quay vào nhà, nhưng rồi lại nói: - Ðể ra đấy, chúng ra mướn mỗi người một bộ. Nàng lắc đầu, vẫn tươi cười: - Tôi “bị cái tật lạ” là: từ nhỏ đến nay, không thể nào mặc vào mình một thứ gì của người khách, nhất là chung chạ với nhiều người, càng không dám. Hắn suy nghĩ nửa phút, rồi cười: Có khó gì? Ra phố mua mỗi người một thứ mới tinh, là được. Nàng nói: - Phải lắm. Ðể tôi mua một bộ bikini và mua cho anh một cái si líp luôn. - Ðâu có được? Ðể tôi mua cho cô chứ! Nàng chỉ cười coi là chuyện nhỏ nhặt, chẳng cần tranh nhau trả tiền với hắn làm chị Xe xích lô đi qua đường Diên Bình, hai người ghé vào một nhà hàng bách hóạ Thanh Thanh lựa một bộ bikini mầu vàng sậm. Quốc Hùng cũng lựa mầu si líp theo với mầu bikini của nàng. Chiếc xích lô đạp đưa hai người vào bến xe ca Ðài Bắc. Xa lộ Ðài Bắc Cơ Long mới được khánh thành chưa bao lâụ Trên mặt đường xe cộ phóng lướt vùn vụt như baỵ Chẳng mấy chốc, Quốc Hùng và Thanh Thanh đã đến cái vụng tầu nổi tiếng, với tầu bè giàn hàng như bức tường thành mầu xám, cột vô tuyến lố nhố như rừng cỏ maỵ Khiêu vũ trên sàn nhảy, Quốc Hùng đã kém Thanh Thanh. Nhoài mình xuống nước bơi lội, hắn càng thua xa nàng hơn nữạ Nàng đang bơi kiểu Brasse, cất cao đầu lên nhìn, thấy hắn cứ gục đầu dưới nước, thì phá lên cười sằng sặc, rồi lớn tiếng gọi hỏi: - Anh Hùng ơi! Anh Hùng! Hắn hãm đà bơi lội, cố ngôi đầu lên nghe: - Gì đấỷ - Anh bơi kiểu gì mà cứ hùng hục vùi đầu dưới nước hoài vậỷ - A! ... Kiểu Crawl! Crawl, Thanh ạ! - Sao tôi thấy giống kiểu ... ấy quá? - Giống kiểu bơi nàỏ - Bơi :D Dứt lời nàng lại cười sằng sặc. Hắn đã không lấy làm giận, còn bật lên cười theo ... Bơi được độ mươi phút, hắn thấm mệt, thỉnh thoảng lại ngửa bụng lên “thả nổi” để nghỉ sức. Và cuối cùng hắn phải chịu thua nàng. Hắn kêu mệt và rủ nàng bơi vào bơi tạm nghỉ. Tấm thân thể đào tơ mơn mởn của nàng, được che đậy trong bộ áo quần dạ vũ hội, mà còn khiến cho hết thảy mọi cặp mắt khoan khoái ngắm nhìn thầm ngợi khen, thì giờ đây, trên tấm thâm ấy, chỉ vỏn vẹn có hai mảnh áo tắm, bao nhiêu đường cong nét uốn với da thịt băng tuyết phô ra ... thử hỏi Quốc Hùng làm sao khỏi mê say đắm đuối! Bơi lội gần nàng, ngắm những động tác “bốn thì” của kiểu Brasse, với đôi chân thon dài như chân ếch nhái, khối ngực nở tròn, cài bụng thon nhỏ ... tất cả vận động uyển chuyển nhịp nhàng ... hắn có cảm tưởng như lạc vào thế giới thầm thoại với “mỹ nhân người cá” tuyệt với! Và khi nàng nằm ngồi, co duỗi đôi chân ngọc ngà dưới chiếc dù ngũ sắc, thuê che nắng thì hắn coi giờ phút chiêm ngưỡng sắc đẹp lành mạnh băng trinh của nàng đây, là giờ phút thần tiên nhất trong đời của hắn. Bơi lội, tắm nắng và chuyện trò qua vài giờ, anh với ả cùng đói bụng. Họ tìm lên phố thị Cơ Long, đưa nhau vào tửu quán Tân Phúc Phương. Ăn xong đến lúc nhắp trà và chuyện trò, hắn mạnh dạn đột ngột nói: - Thanh nghe tôi nhé! - Có chuyện gì vậy, anh? - Hôm nay, chúng ta gác hẳn, không bàn về chuyện Uyển Hoa, không nói gì đến Kiến Quốc. Nàng mới nghe, thấy thích thú và cũng nói diễu chơi: - Nếu vậy, để tôi nói chuyện về bác! - Tuyệt đối đừng bàn đến “bà cụ”. Hắn xua tay lia lịa, rồi long trọng đề nghị: - Thanh à, chúng mình hãy bàn về “chuyện chúng mình” đi nhé? Bàn “chuyện chúng mình”? Chuyện của hắn, chuyện của nàng? Thanh Thanh nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Ðôi má nàng dỏ lên hây hây, nóng bừng bừng. Nàng bối rối ngượng ngập, cúi đầu nhìn xuống. Lòng hắn đã giao động. Hắn cho rằng nàng đã xiêu lòng. Hắn khẽ gọi: - Thanh ơi! - Dạ? Tiếng “dạ” do giọng mũi phát ra, chứ miệng nàng cơ hồ không hé mở. Nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống mặt bàn. Hắn bèn khởi đầu kể lể tâm sự và ý nguyện. Hắn nói thao thao bất tuyệt: - Tôi đã dự tính một kế hoạch toàn bộ cho đời sống trong tương laị Nói ra, tuy nghe nhỏ nhoi, chẳng có gì đáng kể. Nhưng tôi vẫn lo nghĩ ngày đêm, chỉ sợ mình không thực hiện nổi Thanh ạ ... Im lặng nghe hắn nói một hồi nữa, nàng mới lên tiếng khuyến khích: - Anh có thể thực hiện được đấỵ Chẳng những anh có hoàn cảnh tốt, mà còn có tài năng, ý chí cố gắng. Về thương mãi, vốn sẵn nghiệp nhà, anh còn phải lo vấn đế khó khăn nào nữả - Tôi không được như Thanh khen đâụ Từ nhỏ, tôi đã lo nghĩ đến tương lai, với cả một gánh năng trên vai sau nàỵ Bởi vì ba tôi đã mất, mà tôi chỉ có một mình tôi là con traị - Anh còn có em gáị Ðến như tôi mới đáng buồn. Ba tôi chỉ được mỗi mình tôi, lại là con gáị Họ hàng thân thích chung quanh, chẳng có một ai, chỉ có hai cha con nương tựa mạng sống vào nhau ... - Từ ngày cô về Ðài Loan đến nay, chắc bác ở bên ấy cảm thấy cô tịch u buồn lắm! Hắn thật vụng về! Nàng đang vui tươi như hoa cười trước gió, hắn nhắc đến cảnh “gà trống nuôi con” của cha nàng, nàng buồn bã lắc đầu, đôi mắt nhìn ra xa đăm đăm: - Còn phải nói! Tôi ở đây cũng nhớ nhà, thương cha không kém, tôi buồn ghê gớm, anh ạ. Có những lúc, tôi như phát điên, chỉ muốn chạy ra đường, gọi chiếc tắc xi, chạy thẳng ra phi trường Tùng Sơn, mua vé bay, bay về Tân Gia Ba, để được quấn quít bên ba tôị Bấy giờ hắn mới giật mình, hối hận về lời nói vụng về. Hắn vội nói: - Cô chớ làm như thế! Cô có biết đâu rằng: làm thế, cô sẽ gây đau đớn cho trái tim mẫn cảm của một con ngườỉ - Ai thế? Nàng nghi hoặc, ngửng đầu lên nhìn hắn đôi riềm mi nhấp nháy chờ đợi câu trả lờị Hắn bối rối, xoa tay nói: - Cô cũng còn phải hỏi nữa ử Cứ biết rằng, trong thực tế, quả có một người như vậy là được rồị Chẳng dò xét, Thanh Thanh cũng hiểu được tâm ý của Quốc Hùng rồị Trái tim hắn như đã được đặt vào cái hộp kính pha lê, đưa ra trình bày trước mắt nàng vậỵ Thấy ánh mắt hắn nồng cháy quá, nàng cúi đầu, trở lại chuyện lo sự nghiệp tương lai: - Tôi nghĩ rằng: kế hoạch tương lại của anh dễ thành tựu lắm đấỵ Như anh đã có lần nói, anh không thích làm viên chức chính quyền, dù là làm ở một ngành chuyên môn; anh cũng không thích nghiên cứu học thuyết, nghệ thuật. Anh chỉ mong giữ được nghiệp nhà và phát triển cho rộng lớn hơn nữạ Vậy, trong tương lai, anh cứ khuếch trương thương vụ ở quốc nội trước, rồi mở rộng thêm ra hải ngoại saụ - Phải, Thanh nhớ kỹ lắm. ý nguyện của tôi chỉ có vậỵ - Rồi trong tương lai, ba tôi có thể giúp anh. Vâng, tôi vẫn đặt hy vọng ngấm ngầm ở bác, là người mà tôi kính mến. Giờ Thanh nói ra, tôi càng cảm khích muôn phần. Tiếng nói của hai người càng lúc càng êm ái thêm, lời như mơn trớn, ru hồn nhau ... Ðâu đây, tiếng nhạc mê ly trổi lên phụ họa: bài Sérénade của Schubert ... Tuy nhiên, những ý nghĩ chủ chốt trong lòng, vẫn không ai dám nói ra, mà họ chỉ bàn quanh vấn đề sự nghiệp, gia đình, thưa kế, ... Ðến chín giờ rưỡi tối, hai người đáp xe ca tốc hành về Ðài Bắc. Bước xuống xe, đứng tần ngần một lát trước bến, rồi họ bàn tính: nên về nhà ngay, hay nên đi chơi nữả Suy nghĩ một lát, Quốc Hùng nói: - Phải rồi Thanh à! Chúng mình tìm đến “Nhi Ðồng Lạc Viên”. Ở đấy có phòng trà ca nhạc. - Không tốt. Cứ thực mà nói, những bản nhạc bài ca quá phổ thông đó, tôi nghe chẳng có hứng thú gì cả. Chúng mình đi chơi suốt một ngày, đã mệt rồi, nên về nhà nghỉ thôị - Nhưng làm sao ngủ được? Tinh thần “người ta” còn đang hăng hái tỉnh táo như thế này! ... Nàng nghe hắn nói như giọng trẻ con vòi quà, thì bật lên cười, rồi sực nhớ ra một cách, nàng bảo: - Rồị Muốn về trễ thì cho trễ luôn: cứ mướn xích lô đạp, ngồi dạo qua các phố phường cho mát mẻ. - Lại ngồi xe xích lổ - Thì tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồỉ Tôi thích nhất xích lô đạp, bởi vì chỉ Ðài Loan này mới có. Ngồi xích lô mát mẻ, khoảng khoát. Ngồi xe hơi, nhất là về mùa nóng, không khác bị nhốt trong cái hỏa lò! Thế là Quốc Hùng vẫy gọi một chiếc xích lô đạp, bảo người phu xe đạp đi dạo qua mấy đại lộ, để hứng mát, rồi tính giờ trả tiền ... Lát sau, xe đi qua câu lạc bộ Không Quân, rẽ về phía trái, qua một cây cầu, rôi chạy hơi nhanh, nhắm thẳng về đại lộ Tràng An. Cảnh đô thành về đêm thật rực rỡ, lại thêm vầng trăng trên cao tỏa ánh sáng dịu xuống khắp nơi, gió mát như mơn trớn người du ngoạn ... - Thanh ơi! Thanh thấy cảnh sắc đêm nay đẹp không? - Ðẹp lắm (nàng nhỏ nhẹ đáp); lại rất mát mẻ, khoan khoáị - Thanh ơi! ... (hắn toan nói gì, rồi lại im). - Dạ ... (tiếng dạ của nàng rất nhỏ, mơ hồ như không nghe thấy) - . Ðột nhiên, hắn bạo dạn hẳn lên, vì một sức xung động kỳ lạ; hắn đưa tay mắt luồn theo thành dựa của xe xích lô, rồi đặt những ngón tay vào ngang eo nàng, và cuối cùng cái eo thon thắt, mềm mại dần dần nằm gọn trong vòng tay hắn. - Ðừng ... Chỉ khẽ kêu lên một tiếng như thế, rồi nàng lại im lặng. Nàng mắc cở, nghẹo đầu về một bên, nên vô tình ngả đầu xuống bên vai phải của hắn. Hắn đưa tay lên, nhè nhẹ vuốt mái tóc đen lay láy của nàng dưới ánh trăng đêm. Hai người im lặng đến nỗi nàng nghe tiếng tim đập của hắn. Tiếng hắn ấp úng trong hơi thở: - Anh sung sướng nhất đời ... anh cảm thấy hạnh phúc đã lọt vào tay rồi ... Bỗng nàng giật mình, như đang ngủ bị đánh thức dậy: - Anh Hùng ơi, (nàng nói như thúc giục năn nỉ, đưa mắt nhìn ra bốn bề xa xôi). Tôi sốt ruột quá, chúng ta nên về gấp đi thôi! Thế là nàng ngưng ngang cuộc dạo mát bằng xích lô mướn giờ.. |
Chương 28
Về đến trước cửa hãng trà, tay Quốc Hùng vẫn không rời eo lưng Thanh Thanh. Hắn đỡ nàng từ từ bước xuống, mặc dù hắn dư biết: nàng không thể nào vấp ngã được. Hắn tạm buông bàn tay, cùng nàng sánh đôi, đi vào tòa nhà bên trong. Nhưng khi lên cầu thang lầu, hắn lại đưa tay ôm dìu ngang eo nàng. Và khi lên đến cầu thang lầu, thì hắn thỏ thẻ mời nàng vào phòng hắn nghỉ mệt chốc lát, rồi hãy về phòng mẹ hắn. Hai người bước vào qua khung cửa, thì tay hắn hành động như cái máy, đóng cánh cửa lại khít khao, và cài chốt vững chắc. Lầu cao, phòng này lại ở về một bên, nên ánh trăng vằng vặc xuyên qua hai mặt cửa kính, chiếu vào soi sáng như ban ngàỵ Ðôi trai gái đang độ thanh xuân, nhựa sống dâng đầy, mà ở trong khung cảnh này, thì thật khó tránh cơn xung động. Do đó, Quốc Hùng mời Thanh Thanh vào chơi, mà hắn chẳng mở cửa sổ ra cho mát. Hắn cũng không bật đèn hắn cử đứng sóng đôi với nàng trong phòng, dưới ánh trăng loáng bạc ... rồi hắn khẽ kêu: - Thanh ơi! - Dạ? - Thanh ơi, tôi ... - Dạ ... Ðột nhiên, như do hương ấm thanh tâm của thiếu nữ hấp dẫn mê hồn, hắn mạnh mẽ ôm choàng lấy nàng, ghì chặt trong vòng taỵ Ðôi thanh niên thiếu nữ cứ đứng ôm nhau, như quên hết thảy những gì chung quanh, không còn biết cảnh nầy là cảnh nào, mình đang sống ở đâu ... chợt nàng như bừng tỉnh, khẽ kêu: - Ồ! Anh Hùng ... Buông em rạ Buông ... - Ồ! Thanh em! ... (hắn xiết vòng tay chặt hơn) Thanh đừng sợ ... Ðừng lo gì. Anh ... Nàng nghe tiếng tim đập loạn. Nàng muốn gỡ mình ra, nhưng nghĩ lại, lại chưa nỡ quyết liệt. Nàng đang định đòi ngồi xuống ghế, thì hắn bắt đầu thổ lộ tâm sự: - Em Thanh! Em có biết không? ... Nàng dư biết đó chẳng phải một câu hỏi, nên cứ im lặng Hắn lắp bắp nói tiế: - Anh! ... Từ lâu nay ... anh vẫn âm thầm ấp ủ hình bóng ... em trong tim! Anh ... anh đã yêu em tha thiết! Nang cúi đầu xuống thấp hơn nữạ Hắn liền cúi hôn lên mái tóc của thơm tho mát dịu, như cả một làn suối hương của nàng. Thấy nàng vẫn không tỏ dấu phản ứng, không chấp nhận, cũng không phản đối hoặc can khuyên, hắn lại nói dồn dập và đứt quãng trong hơi thở: - Anh yêu em! Anh yêu em! Anh đã yêu em gần phát điên, phát cuồng. Anh đã trải qua những ngày đêm đau đớn, tái tê cả tâm hồn vì nghi kỵ, vì thất vọng, cũng như đã trải qua những giờ phút thật sung sướng, như thần tiên! ... Nàng cảm thấy gay go, khó chịu đựng nổi sự rung động, nhưng có lẽ nàng nghĩ rằng: Cứ để yên cho hắn nói thật nhiều, thật nhiều ... hắn sẽ tự giải tỏa được nỗi ẩn ức nội tâm, nguôi bớt sức xung động của tuổi trẻ, giã bớt cơn si mê, cho nên nàng cố nén, cắn răng không nói gì hết. Thế là cuộc độc thoại tiếp diễn đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Thôi thì, hắn kể lể đủ mọi nỗi vui cũng như cơn buồn, kể từ hôm nàng đến ở nhà nàỵ Hắn nói với tất cả sự thật thà, thành khẩn như một con chiên xưng tội với vị tu sĩ. Hắn nói rõ thái độ và ý muốn của Uyển Hoa: Uyển Hoa muốn cho hắn và nàng kết hợp, có lẽ để Uyển Hoa quên mối lo Kiến Quốc si tình nàng. Hắn thú thật nỗi hờn ghen đối với Kiến Quốc, ... Cho đến khi hắn tạm ngưng nói, nàng tưởng những ẩn ức tình cảm của hắn đã được giải phóng, thì hắn sẽ buông nàng rạ Nào ngờ, hắn vẫn chưa buông, và còn năn nỉ: - Thanh em! Em đã thấu rõ nỗi lòng của anh, em hãy ngửng lên, cho anh được nhìn đôi mắt em một chút? Nàng rất thông minh nhanh trí, nàng biết rằng một cái hôn diễn ra trong lúc nàng đang ở trong vòng tay hắn như vầy, thì ... rất nguy hiểm; cho nên nàng cất tiếng từ chối: - Ồ! Không! - Thanh ơi, anh xin em ... - Không! Không! Không! Và nàng lắc đầu lia lịa, lắc đầu thật mạnh. - Kìa, tại sao vậy, em? Anh chỉ muốn nhìn đôi mắt trong sáng dịu hiền, như đôi gương soi rõ tâm hồn anh trong đó thôi mà! ... Em ngửng lên nhìn anh một chút đỉ - Không! Ðể mai! Buông em ra đi! ... - Kìa Thanh! Anh van em ... Hắn chưa dứt lời, bỗng run bắn người lên như bị điện giật! Có tiếng đập cửa “cách cách”!! - Thằng Hùng! Tiếng gõ cửa như phóng ra ánh chớp :Di lòa đôi mắt hắn! Và tiếng kêu giận dữ tiếp theo, y hệt tiếng sét giáng xuống ngay đầu! Tai hắn như ù lên lùng bùng: - Rõ ràng tiếng mẹ hắn kêu hối hả, kinh hoàng, lo lắng ... - Bật đèn lên mau! Thanh Thanh rời khỏi vòng tay hắn lúc nào, hắn cũng không haỵ Hắn vẫn đứng trơ trơ giữa phòng như cây cột thạch nhũ đứng lồ lộ trong hang đá vôi, một thứ cột đá biết ... run rẩỵ Lúc này, Thanh Thanh thật sự sợ hãi, nhưng chẳng phaải nàng sợ bà Phương mắng nhiếc, mà nàng sợ là vì ... cái hình thù Quốc Hùng trước mắt nàng, giờ khắc này ... nó ghê rợn làm sao! Do bản năng tự vệ, nàng lùi xa hắn mấy bước chân. Bộ mặt sợ hãi của hắn càng gây sợ hãi cho nàng hơn: Trăng xuyên qua cánh của kính, soi rõ bộ mặt thất thần của hắn, thân hình run rẩy của hắn, khiến nàng chợt nghĩ đến những hình ảnh ... ma cà rồng Darcula trên màn bạc xi nê ma nàng đã từng xem mấy lần! - Hùng! (Tiếng bà Phương gọi lớn hơn) Mày ... Mày có nghe tiếng tao gọi mày không? ôi chao! Thì ra nàng với hắn đang mê man đầu óc, nên đã không nghe được tiếng bước chân êm nhẹ của bà Phương từ phòng bước vội ra đây! ... Thấy Quốc Hùng như đã chết điếng mất hết năng lực cảm ứng, không nghe đưọc tiếng mẹ gọi nữạ Thanh Thanh chớp chớp cặp mắt nhìn hắn, quên cả mình phải làm gì lúc nàỵ - Thằng súc sinh!! Kèm theo tiếng chửi rủa, cánh cửa bị xô rầm rầm. Cửa đã chốt chặt, không thể nào bật ra được. Bỗng Thanh Thanh rùng mình như bị đánh thức khỏi giấc ngủ say: - Thanh ơi! Thanh Thanh! Chúng bay có nghe tiếng tao kêu không? Có nghe không? Mau lên! Mau mở cửa! Mở cửa lập tức! bật đèn! bật đèn! ... Nàng lo sợ điếng hồn, bởi vì lúc này nàng mới nghe tiếng kêu của bà Phương thật rõ rệt. Nàng nhận ra bà không còn kêu la nữa, không còn gào thét nữa, mà bà đã ... khóc! Thật vậy, ở bên ngoài cánh cửa, nước mắt bà Phương đã tuôn đầm đìa theo những tiếng kêu gào! ... Nàng vội trấn định tinh thần, bước tới khẽ đập vào người Quốc Hùng, ra dấu cho hắn chuẩn bị coi chừng, rồi nàng bước tới cánh cửạ Tiếng đập cửa càng lúc càng gấp rút, lẫn lộn với tiếng khóc hưng hức của bà Phương. Thanh Thanh nắm quả nắm kéo mạnh, nhưng cửa vẫn bất động. Bấy giờ nàng mới biết rằng Quốc Hùng đã khép kín cánh cửa, và bấm chốt vững chắc. Nàng phải đưa cả hai tay lên lần mò khó khăn mới giật tung ra được. Nhưng vừa vặn lúc cánh cửa mở ra, thì một thân thể nặng nề đổ giúi vào ngực Thanh Thanh: bà Phương vì đang ấn mạnh tay trên cánh cửa nên khi cửa mở bất ngờ, bà đã ngã nhúi vào người nàng. - Ối! Bác ơi! Bác ơi! Nàng vốn khỏe mạnh và lẹ tay nhanh trí, nên lúc ấy mới giữ được thăng bằng, khỏi ngã xuống đất, và còn ôm giữ được bà Phương đứng vững theọ Qua cơn giật mình vì suýt té, bà Phương thở hồng hộc, hỏi nàng rối rít: - Mày không làm sao chứ? Mày chưa làm sao chứ? Nàng chỉ mỉm cười héo hắt, không đáp. Nàng đưa tay dìu bà vào giữa phòng. Trong khi ấy, Quốc Hùng sau cơn kinh hoàng cực độ, đã tỉnh lại dần dần, nhưng tay chân hắn vẫn cứng đơ, mình mẩy run lẩy bẩy, không sao di chuyển nhúc nhích được. Cho đến lúc bà Phương bước vào gần quá rồi, hắn mới lắc lư lảo đảo tiến về phía trước ... rồi hai tay bưng chặt lấy mặt, hắn té sấp xuống mặt giường đánh “huỵch”! Bà Phương được Thanh Thanh dìu đến chiếc canapẹ Trước khi ngồi, bà còn kêu: - Bật đèn lên! Nàng đi rờ rẫm nút điện, rồi bật đèn sáng lên. ánh sáng :Di chang khiến nàng tạm nhắm mắt để tránh. Và khi nàng từ từ mở mắt ra, thì nàng lại không dám tin ở cặp mắt của mình. Bà Phương đầu bù tóc rối, sắc mặt nhợt nhạt như giấy trắng, hai bên má, vết nhăn co dúm lại, đôi mắt trợn trừng láo liên như mắt người nổi cơn điên! Quay nhìn phía bên kia, thấy Quốc Hùng đang gục mặt xuống giường mình mẩy run bắn, như một đứa con nít bị uất ức cực độ. Hắn khóc nấc lên hừng hực, thật thảm thệ Bà Phương giận dữ, mắng nhiếc: - Thằng khốn nạn! Ðồ súc vật! Thằng chết băm chết bằm! Tiếng khóc của hắn lớn lên, thì tiếng chửi rủa của bà Phương cũng lớn thêm: - Mày là thằng vô liêm sỉ! Dám lao đầu gục mặt vào bùn nhơ, dám cả gan lớn mật gây ra chuyện động trời như vậy saỏ Hắn không nói được một lời biện bạch, chỉ một mực khóc lóc thê thảm não nùng, khiến lòng người nghe phải bàng hoàng tê táị - Còn con Thanh! ... Ðôi mắt nảy lửa của bà quay sang cô gái, tiếng nói từ giận dữ đổi sang trách oán buồn đau ... - Bác thật không ngờ! Ðến như mày mà cũng ngây ngô khờ dại như thế! - Kìa bác! Gương mặt trắng đẹp dưới ánh đèn như tuyết đông của nàng bỗng ửng hồng lên rạng rỡ. Nàng cúi đầu xấu hổ, cố nói lời biện bạch: - Bác đừng hiểu lầm, bác à! Cháu với anh ấy chẳng có làm gì nên tội cả ... - Thật tao nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được sự thể này ... ánh mắt như ánh đèn pha cực mạnh của bà, soi rọi vào nàng, rồi lại rọi qua Quốc Hùng. Có lẽ thấy y phục hai người còn hoàn toàn tề chỉnh, nên bà hoàn hồn, thở ra một hơi dài, rồi nói giọng xúc động run run, lẩm nhẩm như nói một mình: - ôi chao! Con cái chúng nó lớn cả rồi, có thể bậy bạ quí phái lắm! Phản ứng của Quốc Hùng thật kỳ quái: Hắn không phân biện, không giải bày nỗi oan, mà vẫn gào khóc, như muốn xé cuống họng. - Ra đi thôi! Bà Phương đứng dậỵ Cơn xúc động bàng hoàng khiến bà vẫn còn chưa đứng dậy vững. bà chìa tay về phía Thanh Thanh, lảo đảo ngất ngư miệng vẫn còn mắng: - Mặc xác nó! Cứ để cho nó khóc! Cái giống vô loài ấy, mà kể làm chỉ Quốc Hùng nắm chặt bàn tay, đấm xuống giường ình ình và hắn càng gào khóc lớn hơn nữa ... Thanh Thanh vẫn sợ bà Phương nổi sùng gây ra chuyện chẳng lành ... Nàng vội bước đến nắm tay bà, dìu đỡ từng bước, đưa bà ra khỏi cửa phòng. Bà Phương bị một cơn xúc động sợ hãi chưa từng có, nên tay chân bủn rủn, được Thanh Thanh dìu về buồng, và bà nằm nhoài xuống giường, đôi mắt nhắm nghiên, hơi thở vẫn dồn dập ... Thanh Thanh sợ bà yếu sức, gặp chuyện này sẽ ngã bệnh chăng, nên nàng cúi xuống, ghé miệng bên tai bà, khẽ hỏi: - Thưa bác, có cần mời y sĩ đến không ạ? - Mời y sĩ nàỏ Bà Phương bỗng mở mắt nhìn nàng thao láọ Nhưng thấy sắc mặt âu lo của nàng, bà lại đổi giọng êm dịu nhu hòa: - Thanh ạ, cháu yên lòng. Bác vẫn khỏe, không có sao cả. Bà Phương tuy nói thế, nhưng trong lòng vẫn sợ mình đau ốm vì cảm xúc, xung động quá mạnh, do đó bà nhắm mắt lại không hỏi han Thanh Thanh gì nữa, và cố dỗ giấc ngủ cho lại sức ... Bà nằm im rồi, Thanh Thanh bước đến bàn học, ngồi gục đầu xuống hai cánh taỵ Và cả trăm dấu hỏi bắt đầu xuất hiện tới tấp trong đầu óc ... tại sao bà Phương lại khắt khe với Quốc Hùng như thế? Thanh Thanh đã từng đi chơi với kiến Quốc, từng trò chuyện thân mật với hắn, mà bà vẫn không cảnh cáo nàng một lờị Tại sao trước sau bà chỉ một mực cảnh cáo nàng chớ có gần gũi Quốc Hùng? Thật bất công! Dẫu cho Quốc Hùng tán tỉnh nàng, phải lòng nàng, và đòi tiến xa hơn đi nữa ... thì đã tội tình gì? |
Chương 29
Lệ Quyên đẩy cửa bước vào phòng bà chủ. Sắc mặt cô sen hoảng hốt lo sợ, tay cô cầm một phong thư: - Thưa bà có chuyện không hay ạ! - Chuyện gì vậỷ - Thưa, cậu cả đã xách va li bỏ ra đi rồi! Bà Phương và Thanh Thanh cùng giật mình ngồi dậy nhìn nhaụ Bà Phương cố lấy vẻ thản nhiên, vẫy tay bảo Lệ Quyên: - Ðưa coi! Cô sen đưa phong thư cho bà chủ: - Trước khi ra đi, cậu Cả trao thư này cho con, dặn rằng: cứ mang vào đặt trên bàn của bà. Thanh Thanh thấy gương mặt bà Phương đanh lại, hai tay hơi run run, khẽ hỏi Lệ Quyên: - Mấy giờ rồỉ - Dạ chín giờ rưỡị - Cậu Hùng đi lúc mấy giờ? - Thưa cậu đi lúc chín giờ mười tám phút. Bà Phương đã ngồi dậy, bà gọi Lệ Quyên đến gần, đặt cả trăm câu hỏi xoắn xuýt liên tiếp. Cô Sen tóm lược sự thể, trả lời rành mạch, đại để như sau: Suốt đêm Quốc Hùng đã không ngủ, sáng dậy đôi mắt đỏ hoe, mặt mày bơ phờ. Hắn ăn vận chỉnh tề, thu xếp mọi thứ cần dùng vào cái va li lớn nhất, mở cửa phòng bước rạ Hắn trao cho Lệ Quyên phong thư viết sẵn từ hồi nàọ Hắn xuống nhà hàng thì ... may mắn cho hắn, và không may cho bà Phương - ông quản lý Ngô Lộc Tuyền tuy đã tới hãng trà làm việc, nhưng lại vừa mới đi đâu có việc cần. Thế là hắn buộc người trưởng ban kế toán phải mở két tiền rạ Thấy người này nói trong két còn năm mươi ba ngàn đồng, hắn dòi đưa cho hắn năm mươi ngàn. Người này bảo “để hỏi ý kiến bà chủ rồi cậu cả hãy lấy”. Nhưng hắn trừng mắt nổi giận, hắn nói rằng: mẹ hắn còn chưa dậy, từ tối qua mẹ hắn sai hắn đem tiền đi có việc, giờ hắn vâng lệnh ra đi, không được phá giấc ngủ của mẹ hắn. Bà Phương chẳng còn biết làm gì khác hơn, đành bảo Lệ Quyên xuống nhà hàng, dặn kỹ mọi người làm: Cấm không ai được tiết lộ ra ngoài việc “cậu cả” lấy năm mươi ngàn đồng ra đi, và bảo quay điện thoại gọi ngay ông Tuyền về, bà hỏị Bà thở dài khẽ than: - Thằng này chắc là đi Hương Cảng! Thanh Thanh hỏi: - Làm sao anh ấy có thể xin giấy tờ xuất cảnh nhập cảnh ngay được? Bà Phương kể rằng: Cách đây dăm tháng, ông quản lý Ngô Lộc Tuyền có đi Hương Cảng vì việc hãng trà. Quốc Hùng đã xin giấy tờ để đi theo ông Tuyền, nhân thể du ngoạn một chuyến, nhưng rồi hắn lại không đị Vậy giấy tờ đó, ngày nay vẫn còn dùng được. Bà Phương sốt ruột. Thanh Thanh trông thấy bà đứng lên ngồi xuống, đi đi lại lại, khác hẳn thái độ ung dung nhàn nhã thường ngày, thì lòng cảm động, thương bà vô cùng. Nàng lúng túng, không biết giúp đỡ bà bằng cách nào nữạ Bà đi vào tận phòng tắm rửa mặt, rồi trở về phòng thay mặc quần áo chỉnh tề, để ra đi dò hỏi tin tức Quốc Hùng. Bà muốn ông Tuyền đi cùng với bà, để giúp đỡ mọi việc. Nhưng bà sai Lệ Quyên xuống hãng, hỏi tới ba lần rồi, vẫn chưa thấy ông Tuyền trở về. Cuối cùng bà bảo Thanh Thanh: - Bác phải xuống dưới ấy đợi chú Tuyền mới được. Bà bước ra khỏi, thì Thanh Thanh cảm thấy gian phòng lầu này rộng lớn mênh mông, trống trải ghê gớm. Nhìn lên trần nhà như từ từ dâng cao lên ngút ngàn. Nhìn xuồng sàn gạch bỗng như sụt dần dần tới đáy vực thẳm. Bốn bề vách tường như càng nở xa, nới rộng thêm. Nàng cảm thấy nhỏ nhoi trơ trọi phiêu diêu như một hạt bụi trong không gian trống vắng ... Phảị Lúc này nàng thật cô đơn, buồn ngao ngán, giữa khung cảnh tịch mịch hoang liêu, không có ai giúp đỡ, cũng chẳng ai cần đến mình. Châu Quốc Hùng đã bỏ ra đị Bà Phương cũng bỏ nàng một xó, để đi lo việc gia đình. ông bà Trần Chí Tường và chàng trai Trần Kiến Quốc, thì nàng đã thề không gặp mặt họ nữa ... Trên tòa lầu vắng lạnh này ... chỉ còn ... ôi! Nàng đau đớn đưa tay lên che mặt, thầm nghĩ? - “Trên lầu này, ở phòng bên kia, chỉ có Uyển Hoa mà cô gái đó lại đã ghen ghét mình từ lâu! Nay thêm mối hận “vì mình nên anh cô ta phải bỏ nhà ra đi!' không hiểu cô gái còn căm ghét mình đến đâủ” Bóp đầu suy nghĩ, tìm kiếm bốn bề, chẳng thấy ai là người yêu mến mình, thương xót mình ... Nàng đang tuyệt vọng như kẻ bị đắm tầu, đang chới với giữa sóng nước đại dương, thì bỗng ... trông thấy một cái phao bập bềnh trôi đến. Một gương mặt nhân từ phúc hậu, thân ái hiền hòa xuất hiện trước mắt nàng, với nụ cười sung sướng như vẫy gọi nàng tới! Nàng khẽ kêu lên: - Ba ơi! Kêu gọi khe khẽ một tiếng, rồi giống như một đứa trẻ nít đi lạc đường, bị trẻ lạ trêu chọc đuổi đánh, mà bỗng trông thấy cha mẹ tìm đến, ... nàng bật lên khóc nức nở một hồi ... Nước mắt tuôn trào như đã làm cho lòng vơi nhẹ cơn sầu khổ, nên lát sau, nàng nín thinh, đưa khăn lau mắt, và gương mặt hiện rõ kiên quyết, chứng tỏ nàng sắp có hành động bất thường. Chỉ trông chốc lát, nàng như lớn dần về thể xát, chín chắn hơn về tâm hồn rất nhiềụ Nàng đã hiểu nàng phải làm gì lúc nàỵ Nàng từ trên giường bước xuống, vừa lẹ tay thu xếp hành lý, vừa lẩm nhẩm một mình: - ôi! Kiểm điểm lại, thấy chuyến này mình về nước thật vô ích: thi đậu vào đại học, chẳng đáng vui mừng gì mấy, mà mình ở đây, khiến cho mẹ con nhà họ Châu bực tức với nhau, bất hòa với nhau, lòng mình thật bất nhẫn, tuy rằng mình chẳng làm gì lỗi lầm. Trái lại, mình đã hết sức nhẫn nhịn, tìm cách bù đắp để hàn gắn những nứt rạn cho gia đình họ. Nhưng thiện chí từ tâm của mình đều uổng phí cả rồi! ... Nàng tạm ngừng tay, bước ra bên ngoài nhìn ngó, thấy khắp tầng lầu này im lặng như tờ. Phòng riêng của Quốc Hùng mở toang, từng làn gió nhẹ lay động bức màn mầu trắng lạnh lẽo, lòng nàng tái tê, lại quay nhìn về buồng Uyển Hoa đã thấy khóa kín im lìm. Nàng đi rửa mặt cho tỉnh táo, lại trở về phòng, tiếp tục thu xếp hành trang. Khi ghé đến bên bàn học, bỗng nàng dừng lại, vì vừa trông thấy lá thư của Quốc Hùng để lạị Tim đập nhanh hơn, nàng cầm thư mở xem. Nàng hơi bất ngờ: nàng vốn tưởng hắn đã viết rất dài dòng kể lể niềm oan ức và thổ lộ nỗi lòng cho mẹ hắn haỵ Nhưng không! Hắn viết rất ngắn: - “Thưa má, con vốn đã có sẵn dự tính: sẽ đi nghỉ hè ở nơi xa ít lâu, để thân thể và tinh thần được dễ chịu, trước ngày nhà trường khai giảng. nay con xuống miền Nam du ngoạn một chuyến. Bởi tiền lệ phí tổn mọi thứ con không có đủ, nên con xin phép lấy ở quỹ nhà hàng một số tiền. Con cần ra đi sớm cho kịp chuyến tàu, mà má thì cần ngủ muộn dưỡng sức khỏe nên con không dám quấy rầy giấc ngủ của má. Xin má tha thứ lỗi cho con. Con của má. Quốc Hùng. Nàng ngẩn ngây như mất hồn, khiến phong thư từ tay rơi tuột xuống đất. Lời thư thật không hay ho gì, nhưng vẫn khiến nàng bồi hồi xúc cảm. Nàng tưởng tượng đến nỗi đau đớn của Quốc Hùng khi cầm bút viết mấy hàng chữ này, nàng rất thông cảm với hắn ... Nàng thầm nghĩ: nếu hắn đi Hương Cảng, tại sao hắn không dám bí mật rủ nàng đi cùng! Nàng cúi xuống, lượm lá thư lên, để cho vào chỗ cũ, rồi thu xếp những thứ cuối cùng, bỏ vào va lị Bởi chân tay như mềm nhũn rã rời, nên cái va li vốn đã nặng, bấy giờ càng nặng hơn nữạ Xách va li tới cửa, sắp sửa bước ra ... bỗng nàng dừng chân nghĩ lại: - Ồ! Không được. Dù cho bác Phương đã ra đi với ông Tuyền rồi, thì cũng có nhiều người làm công ở nhà hàng, vì ở trong nhà này còn có bọn Lệ Quyên, nhà bếp ... Bọn họ sẽ không để cho mình xách va li to lớn này đi ra khỏi nhà đâụ Thật ra, xách va li hay không có va li, cũng không có gì quan hệ? Ði máy bay, chỉ hai ngày là về đến Tân Gia Ba ở nhà đã sẵn áo quần và vật dụng đầy đủ. Thôi chỉ xách cái xách tay là đủ rồi ... Thế là nàng xách va li đặt vào chỗ cũ, chỉ moi ra mấy thứ tối cần thiết, bỏ gọn vào xách tay như tiền bạc, giấy hộ chiếu của chính phủ Mã Lai, các chứng thư hội tịch do các đoàn thể và cơ quan Hoa kiều cấp, văn bằng chứng chỉ về học vấn ... Sắp sửa cầm xách tay ra đi, nàng lại sực nghĩ đến một việc quan trọng. Nàng ngồi vào bàn học, lấy giấy bút viết một lá thư gửi lại cho bà Phương. Nàng định viết thật ngắn, ngắn như lá thư của Quốc Hùng vậỵ Nhưng không hiểu sao, một khi mực tuôn bút chạy, nàng vẫn viết thành lá thư khá dài: “Bác Châu kính mến của cháu! “Thưa bác, cháu thiết nghĩ rằng: mãi mãi cháu vốn không thể nào báo đáp được ân huệ sâu nặng của bác, bởi vì bác đã đối xử với cháu tốt hơn hết thảy các bà mẹ trên đời này đối với con ruột.” “Cháu xin vĩnh viễn coi bác như người mẹ đẻ của cháụ Nay cháu quyết định trở về Tân gia Bạ Xin bác yên lòng về cuộc hành trình của cháụ Cháu đã được đãi đằng chu cấp quá đầy đủ, thành thử số tiền cháu đem từ Tân Gia Ba tới, hầu như còn nguyên vẹn, chưa suy suyển một đồng nàọ Do đó, lúc này cháu có đủ tiền để chi phí mọi khoản trong cuộc lữ hành. Về đến phi trường, cháu sẽ gọi điện thoại về nhà, và ba cháu sẽ ra đón. Ðến như vấn đề cháu phải ở lại Hương Càng một đêm, thì đã có công ty Hàng không chiêu đãi mãi biện cho cháu, cũng như cho cách hành khách khác. Cháu đã có giấy hộ chiếu, của chính phủ Mã Lai, và mọi giấy tờ khác đầy đủ. Nhất định ngày hôm nay cháu đi được. Chiều nay có một chuyến baỵ..” Viết đến đây, nàng cảm thấy mình hơi vụng về, nhưng chẳng còn cách nàọ Nàng nghĩ: đáng lý không nên làm cho bà Phương thêm một mối lo lắng vì nàng. Quốc Hùng ra đi, bà đã điên đầu rối ruột rồi ... Nàng cắn vào cán bút, suy nghĩ rồi lại tiếp tục viết: “Cháu vô cùng mong mỏi bác sẽ có dịp sang Tân Gia Ba chơị Nếu bác vui lòng qua bên ấy, cháu sẽ còn đưa bác đi chơi ở nhiều nơi khác. “Cháu không chuẩn bị để học ở Ðài Loan nữạ Nhưng trong tương lai nếu có dịp qua đây, cháu nhất định sẽ phải đến kính thăm bác. Cháu về rồi, nhà ta sẽ trở lại bình thường yên ổn mọi chuyện. Cháu còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm cư xử với mọi ngườị Bởi vậy, trong nhà khi không bỗng giáo động, phiền phức lôi thôi vì những chuyện hiểu lầm. Ðó đều do lỗi ở cháu, tha thiết xin bác, anh Hùng và có Hoa lượng thứ cho cháu”. “Cháu chỉ đem theo cái xách tay, còn mọi thứ đều tạm gửi lại nhà tạ Nếu tiện, bác gửi sang Tân Gia Ba cho cháu saụ Cháu ở Ðài Loan mấy tháng, phí tổn hết bao nhiêu, muôn vàn xin bác đừng khách phí, xin bác cứ vui lòng cho ba cháu biết để ba cháu gửi sang thanh toán cho phân minh.” “Bác Châu kính mến của cháu, “Bác đừng vì cháu mà phải lo lắng e ngại, thêm lao tâm tổn trí, hại cho sức khỏẹ Cháu hành động như vầy, sau khi đã suy đi nghĩ lại rất chín chắn kỹ càng. Vả lại, sự thật rành rành trước mắt; nếu cháu không đi khỏi, sẽ còn rất nhiều vấn đề khó khăn không giải quyết được.” “Về nhà rồi, mỗi đêm cháu sẽ cầu nguyện cho bác. Thành khẩn chúc bác và toàn thể nhà ta luôn luôn vui vẻ an khang. Giờ xin tạm biệt.” “Bác thân mến của cháụ Cho phép cháu được nói lên tiếng lòng biết ơn, cảm động vô vàn!” Kính thư: Thanh Thanh Buông cây bút xuống, nàng cảm thấy ươn ướt ở má. Ðưa tay lên sờ, thì nước mắt đã ứa rạ Nhìn lại trang thư thấy hai ba giọt lệ đã rớt xuống, làm nhòe mấy chữ. Nàng mỉm miệng cười chua xót. Việc gấp rút quá rồi, không thể viết lại tờ khác. Nàng bỏ thư vào phong bì, rồi đem ép vào giữa hai tầng gối xếp của bà Phương. Nàng nghĩ bụng: Như vậy, phải đến tối nay, vào lúc đi ngủ, bà mới phát giác lá thự Và lúc đó, mình đã về tới Hương cảng rồi”. Xách cái xách tay ra đến cửa, nàng còn quay nhìn gian phòng một lần cuốị Cái bàn cái ghế nàng ngồi học kia, cái giường nàng nằm đó, cái kỷ bầy trà cho nàng uống kia ... tất cả đều như có làn sương mỏng bao phủ u buồn. Chỉ mới qua mấy tháng ngắn ngủi sống gần gũi bên chúng, mà nàng đã nẩy sinh mối cảm tình thân thiết với những vật vô tri đó, lưu luyến cảm hoài ... Nàng gượng nụ cười héo hắt, giơ bàn tay lên vẫy vẫy chào chúng: - Thôi, chào ly biệt từ đây! Ra khỏi phòng bà Phương mới bước được mươi bước bỗng nàng giật nẩy mình: có tiếng chân người đang lên lầu thang gấp rút! Nhưng khi thấy đó chỉ là con sen Lệ Quyên nàng tạm yên tâm. Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi: - Cô Thanh? Làm saỏ Cô cũng đi nữa à? - Ừ, đi ra ngoài phố chút. Bà đâủ Bà còn ở dưới nhà chứ? - Bà đã đi với ông Tuyền rồị Ði dò tìm cậu Cả. - Có tin gì về cậu Hùng chưả - Thưa chưạ ông Tuyền đã gọi điện thoại đến công ty hàng không và công ty hàng hải rồị Tầu Tứ Xuyên nhổ neo từ bảy giờ sáng. Phi cơ buổi sáng có hai chuyến bay đi Hương Cảng. Trên tất cả các danh sách hành khách đều không thấy có tên cậu Cả. Do đó, ông Tuyền đoán chắc, cậu cả hiện vẫn còn ở Ðài Loan. - Rồi hai người còn đi tìm ở đâu nữả - Bà nghe lời ông Tuyền, chuẩn bị tìm đến nhà mấy cậu bạn thân của cậu Cả, để xem thế nàọ Bà còn muốn bảo ông Tuyền đến các tòa báo đăng lời nhắn tin, tìm người nhà, và nhờ cả đài phát thanh loan lời kêu gọi nữa ... - Làm gì mà đến nỗi phảin thế? Cậu Hùng đâu phải là trẻ con mà sợ lạc đường? - Vâng, ông Tuyền cũng can khuyên bà như thế đấỵ ông ấy nói rằng, làm vậy chỉ khiến tình thế gay gọ Thanh Thanh nghĩ mà tội cho bà Phương: trời nắng nôi như vầy, tuổi già sức yếu, quen nằm ngồi trong buồng the, mà giờ này phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vất vả thân già tinh thần lao tổn ... Bỗng Lệ Quyên, nhìn kỹ y phục Thanh Thanh, rồi hỏi: - Thưa cô, giờ cô định đi dâủ - Tôi đi ... có chút việc. - Thưa cô, lúc sắp ra đi, bà có dặn lại cẩn thận: bà bảo cô cần có mặt ở nhà, trong lúc bà đi vắng. Ðợi bà về, rồi cô có đi đâu hẵn đị - Nhưng tôi ... tôi thật ... ngồi đứng không yên nữạ Phải ra phố đi dạo một chút mới được. - Nhưng ... nhưng ... (Lệ Quyên bí quá, bất đắt dĩ phải nói thật) Nhưng bà căn dặn: tuyệt đối không được để cho cô đi đâu hết. - Ồ! Tại sao vậỷ (nàng lắc đầu tỏ dấu không tin, tôi chắc không khi nào bà lại nói thế) - Lẽ nào cháu dám nói dối cổ (Lệ Quyên nói tiếp giọng năn nỉ) Cô ơi, cô thương hại cháu chút, hãy đợi chốc lát, bà về rồi cô hãy đi, cô nhé? - Không được, (giọng nàng rất yếu ớt) cứ như em nói thì dễ thường bà cắt cử em canh giữ cô hay saỏ Lệ Quyên đỏ mặt rần rần, ấp úng nói: - Ðương nhiên bà không có ý như thế bà chỉ ... bà chỉ căn dặn cháu phải luôn luôn ở bên cô, phòng khi cô cần sai bảọ Và chợt con bé nảy ra một ý: - Mà cháu nghĩ rằng: cũng chẳng còn mấy phút nữa bà sẽ về. Chắc bà đang cần bàn với cô một chuyện cần thiết thì phải ... Thanh Thanh sốt ruột quá đành phải quyết liệt hành động: - Thì cô cũng trở về ngay đấy thôị Có gì, thưa với bà, hãy chờ cô vài phút! Dứt lời nàng đi quệt qua mình con sen, rồi thoăn thoắt bước xuống cầu thang: - Cô ơi! Cô ơi! Lệ Quyên kêu gọi rối rít, mồ hôi đầm đìa trên mặt. Nghĩ cũng tội nghiệp cô bé, phải lẽo đẽo bước theo Thanh Thanh, nhưng nàng đi vùn vụt như chạy, chốc lát đã ra đến lề đường và vừa vặn có chiếc tắc xi chạy đến ... - Cô Thanh ơi! Cô Thanh ơi! Lệ Quyên xuống nhà dưới, chạy theo ra nhà ngoài, Chiếc tắc xi đã chạy được gần trăm thước, cô bé vẫn còn gọi với: - Cô ơi! Cô Thanh ơi! ... Trong xe mặc dù đã dặn tài xế một lần, Thanh Thanh còn nhắc lại, như trong giấc mơ: - Ðưa tôi lên phi trường gấp gấp nhé! ... Rồi nàng cũng thò đầu ra cửa xe, quay nhìn con sen Lệ Quyên một lần cuối cùng ... Xe vừa mới chạy đến ngã tư đại lộ Trung Sơn, đã gặp đèn đỏ, phải dừng lạị Thanh Thanh vừa thở một hơi dài, thì bỗng giật nẩy mình, khẽ kêu lên: “Ai”? Số là có một người cao lớn từ một chiếc tắc xi phía sau, thấy chiếc tắc xi chở nàng dừng lại, hắn liền sấn ra, mở bật cửa xe, và chui đại vào, ngồi băng sau với nàng! Rồi hắn hớn hở hỏi: - Kìa! Cô Thanh, sao có vẻ vội vã dữ thế? Cô đi đâu vậỷ - Trời! Anh Quốc? Anh làm tôi hết hồn! Hắn ngỏ lời xin lỗi, rồi kể sự thể: Hắn đang đi thơ thẩn buồn bã ở gần hãng trà, bỗng thấy nàng ra đi như bỏ chạy; sau lưng lại có con sen ra theo, kêu gọi rối rít; hắn vội chặn một chiếc xe khác, bảo chạy đuổi theo, và cùng gặp đèn đỏ ... Bấy giờ hắn đưa tay ra vẫy gọi, bảo người tài xế sau cứ chạy theo xe trước, hắn sẽ trả tiền ... Rồi hắn nhắc lại câu hỏi với nàng, nàng cố giữ vẻ thản nhiên đáp: - Ba tôi đánh điện tín gọi tôi về Tân Gia Ba, có việc cần ở nhà. Hắn hỏi săn hỏi đón nhiều nhiều nữa, trong khi hai chiếc tắc xi tiếp tục chạy ... Cuối cùng, hắn hỏi nàng hôm nào trở lại Ðài Bắc. Nàng đáp rằng: chỉ mấy hôm nữa thôi, vì ngày khai giảng của trường đại học đã sắp đến rồị Hắn tin là nàng nói thật, và tình nguyện theo lên phi trường để giúp đỡ nàng trong việc ấy, xuất trình giấy tờ.. |
Chương 30
Lên tới phi trường Tùng Sơn, Thanh Thanh mới biết rằng gặp Kiến Quốc là cả một sự may mắn, bởi vì nếu không có hắn giúp bên mình, thì nàng đành phải quay trở lại hãng trà Chính Phương nhà họ Châu: - Chiều hôm ấy tuy có chuyến máy bay đi Hương Cảng thật, nhưng người ta đã mua hết cả số vé. Nàng điên đầu, sốt ruột, thì Kiến Quốc bảo: hãy cứ đế hắn vào điều đình khéo léo, coi có ai chịu ... hoãn lại, chờ đi chuyến máy bay ngày mai chăng? May thay! Hắn vào gạn hỏi người đại diện công ty hàng không thì ông ta quay điện thoại đi hỏi một nơi nào đó ... Kế thấy ông ta quay hỏi hắn: - Nếu như có người nhường lại một vé, ngay bây giờ, thì ông đã có đủ giấy tờ hộ chiếu cần thiết, để đi ngay chuyến bay này hay chưả Kiến Quốc nói như reo lên: - A! Thế thì tốt quá! Chẳng phải tôi hỏi cho tôi, mà hỏi cho cô bạn; cô ấy có hai quốc tịch Trung Hoa và Mã Lai, và hiện đã có đủ giấy tờ. Lấy được vé máy bay cho Thanh Thanh và đưa nàng vào phòng đợi của phi cảng rồi, Kiến Quốc bồi hồi bịn rịn hỏi: - Cô Thanh! Tôi xin chúc cho cô một hành trình thuận lợi, vui vẻ, từ đây về Tân Gia Ba, đồng thời cũng cầu chúc cô được bình an sung sướng trên chuyến bay đi sắp tới, từ Tân Gia Ba trở lại Ðài Bắc nàỵ Trong tay đã nắm chắc cái vé máy bay, nàng tự nhiên hết cả lo lắng buồn bực, thở một hơi dài khoan khoái, tươi cười đáp lời hắn: - Rất cảm ơn anh. Mong rằng chẳng mấy hôm nữa, lại gặp nhaụ - Tôi sẽ đứng ở ngay chỗ này (hắn trỏ tay xuống dưới chân) chong mắt lên chờ đợi chuyến may bay chở cô từ chân trời xa xôi tiến tới không phận Đài Bắc. - Ðừng nói chắc từng giờ từng phút như thế! Nàng đảo mắt liếc hắn, và nói tiếp như châm chọc: - Không chừng, khi anh vừa tiếp được tin báo, thì tôi đã bước từ phi cơ xuống đây rồị - Thế thì chẳng sung sướng cho tôi lắm sao! Hắn nhìn nàng với ánh mắt nhiệt tình chan chứa, nói tiếp: - Cô Thanh ạ, thú thật với cô, lòng tôi hiện còn phập phồng lo xa, chưa dám tin tưởng chắc chắn có cái ngày hôm ấỵ Miệng nói, mắt hắn cứ nhìn nàng lưu luyến, rồi lại nhìn ra chân trời với vẻ áy náy quan tâm, như lo sợ giờ phút chuyện trò này chấm dứt mau :Dng. Ðột nhiên, nàng khẽ rùng mình cảm động. Nàng đọc thấy được trên sắc mặt Kiến Quốc cả một mối chân tình nồng nhiệt đối với nàng. Rồi nàng liên tưởng đến Uyển Hoa, đến Quốc Hùng, đến bà Phương! Mấy tháng qua, bên cạnh mấy con người trước lạ sau thân đó, nàng có biết bao nhiêu kỷ niệm vui, buồn khó quên. Và trước khi rời xa, gần như vĩnh biệt họ, nàng muốn tỏ rõ lập trường cho Kiến Quốc hay rằng: nàng thật lòng mến yêu Uyển Hoa, như chị em một ruột cắt ra, và trước sau nàng vẫn cầu mong cho Uyển Hoa và hắn kết hợp! Nhưng không kịp nữa rồi: đôi môi nàng vừa toan mấp máy, chưa kịp cất tiếng thì loa phóng thanh đã vang lên inh tai, thúc giục hành khách đi Hương Cảng phải ra phi cơ ngay tức thì. Nàng như từ cảnh mộng trở lại cảnh thực, vội vã nói: - Thôi tạm biệt nhé! Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi đầy đủ mọi việc. Cảm ơn anh đã phí nhiều thời giờ và công lao vì tôị Vậy, còn một chút cậy nhờ anh nữa, mong anh đã thương thì thương cho trọn: Anh cho tôi gửi lời về Uyển Hoa, nói giùm với Hoa rằng: vì tôi phải về gấp quá, không kịp từ giã Hoa một lời, xin Hoa cảm thông và lượng thứ chọ Nói giùm tôi, anh nhé! Kiến Quốc chỉ được hưởng mươi giây đồng hồ sung sướng ngắn ngủi, khi bàn tay hắn nắm gọn bàn tay ngọc ngà, mềm mại tươi mát của nàng; rồi phải trố mắt ngẩn người ra ngay, vì câu nói cuối cùng của nàng! Hắn đã thoáng hiểu: Lời lẽ ấy rõ ra vẻ một lời vĩnh biệt! Và hắn chỉ còn biết đứng trơ trơ như cây cột đá, trố mắt há miệng nhìn ra cái thang ở hông phi cơ, nơi đoàn lữ khách đang nối gót nhau trèo lên một cách vội vã ... Tuy nhiên phần Thanh Thanh trước khi chui vào bên trong thân tàu, nàng còn ngoảnh mặt lại, giơ bàn tay lên vẫy vẫy Kiến Quốc. Trong mấy tiếng đồng hồ dai đắng ngồi trên phi cơ, Thanh Thanh không khỏi bồi hồi, nhớ lại những ngày tháng sống ở nhà họ Châụ Nàng kiểm điểm lại thái độ, ngôn ngữ cử chỉ của từng người, để cố tìm hiểu cho tường tận. Bà Phương yêu mến nàng như yêu cưng con ruột, điều đó chắc rồị Quốc Hùng đem lòng thầm yêu trộm nhớ, có lúc muốn điên đầu rối ruột vì nàng. Ðiều này cũng chắc chắn nữạ Nhưng còn Uyển Hoả Có thật Uyển Hoa tán thành sự kết hợp giữa Thanh Thanh và Quốc Hùng chăng? Hay là một khi đã có lòng ghen ghét, cô gái chẳng những không muốn Thanh Thanh gần gũi Kiến Quốc, mà còn không muốn nàng gần gũi Quốc Hùng? Chưa hết phân vân suy đoàn về Uyển Hoa, nàng lại liên tưởng đến Kiến Quốc. Nàng nhớ lại những cử chỉ săn đón nịnh bợ của hắn, rồi đánh dấu hỏi trong đầu: hắn đúng là hạng con trai vô thủy vô chung, thấy mới nới cũ? Hay hết thảy những ngôn ngữ cử chỉ đó, chỉ là do thường tình của một thanh niên lịch thiệp, đối trước một thiếu nữ đáng kính đáng yêủ Và hắn thật không có lợi ý dụng sự gần gũi, để tán tỉnh nàng? Suy nghĩ nóng đầu, muốn gác qua mọi chuyện một bên, nhưng nàng đang ngồi trong máy bay, thì còn biết làm gì khác hơn để quên nỗi buồn? Nhìn chung quanh mình, rặt những hành khách xa lạ. Nhìn ra bên ngoài cửa kính, chỉ thấy trời xanh vô tận, mây trắng nối tiếp, lửng lợ Nhìn xuống thì biển biếc một màu, bao la như vô tận ... Nhìn ngó mỏi mắt suy nghĩ mệt tinh thần, nàng vừa toan thử ngủ lấy một giấc ngắn ngủi, thì bỗng thấy mấy cô tiếp viên lần lượt ghé tới, báo tin: máy bay đã tiến vào không phận Hương Cảng rồi, sắp sửa đáp xuống phi trường Khải Ðức! Công ty Hàng không sắp đặt nơi ăn chốn nghỉ cho hành khách thật mười phần chu đáo, tiếp đãi nồng nhiệt ân cần ... Vừa bước xuống phi trường Khải Ðức, Lâm Thanh Thanh đã thấy một nhân viên của công ty, đem đến trao cho nàng một tấm vé khác, để ba giờ rưỡi chiều ngày mai, nàng đổi máy bay mà về Tân Gia Bạ Liền đó, cô tiếp viên phi hành họ Trịnh cũng đến mời nàng gia nhập vào nhóm bảy phụ nữ du ngoạn. Nhóm nay gồm sáu cô khác quốc tịch khác màu da, được hãng Hàng không phụ trách hướng dẫn và chiêu đãị Lâm Thanh Thanh còn phải ở lại Hương Cảng một đêm và hơn nửa ngày, nên được mời gia nhập lâm thời vào cái đoàn du ngoạn nho nhỏ nàỵ Như vậy, nhóm này gòm toàn những thiếu nữ rất trẻ. Cô lớn nhất, người Mỹ, cũng chưa quá hai mươi lăm tuổị Ðã có ba cô gái Trung quốc trong đó, lại thêm cô tiếp viên họ Trịnh nữa, thì thành phần Trung Quốc chiếm vừa vặn một nửa tổng số. Do đó, các tiết mục ăn ở, giải trí, phải lấy thú vị Trung Hoa làm trung tâm. Các cô gái dùng Anh ngũ chuyện trò ríu rít, nói cười ồn ào dòn dã, chỉ có Thanh Thanh trong lòng đang vấn vương hoài cảm, nên tương đối trầm tĩnh hơn. Các cô được đưa tới đại khách sạn Queen's Palace, cứ hai cô ở một phòng, Bởi lúc ngồi trên xe ca, từ phi trường về khách sạn, cô gái người Mỹ, tên Stephen, chuyện trò với ThanhThanh rất tương đắc nên cô nhất định đòi ở chung phòng với nàng. Phòng này thật xinh xắn, được trang hoàng với màu lam ngọc làm chính. Trông các màn trướng, khăn nệm ... ThanhThanh thầm khen là một “lam sắc tẩm cung”. Tuy ở đây không có ban công hoặc cửa sổ để ngắm xuống cảnh sắc Hương Cảnh ban đêm, nhưng cô Stephen nói rằng, cô rất thích bầu không khí, và mầu sắc của căn phòng. Thanh Thanh chẳng phê bình gì cả. Nàng uể oải bước đến ngồi vào cái ca na pê, ngả người ra phía sau, cặp mắt lơ đãng ... Stephen thì sửa soạn luôn taỵ Cô cởi cái rốp màu cánh trả ra, để lộ thân hình khêu gợi, với da thịt trắng như trứng gà bóc vỏ. Cô lấy quần áo lót từ va li ra, chuẩn bị vào phòng tắm. Nhưng khi vừa đưa tay, sắp mở cánh cửa, bỗng cô nghĩ ra một việc, liền quay lại, hỏi Thanh Thanh: - Ồ! Có phải cô không đem theo hành lý? Thanh Thanh bắt chước điệu bộ cô gái Mỹ nàng nhìn vai, đưa hai tay ra hai bên. Cô gái thật thà hỏi: - Thế, lát nữa cô làm sao tắm rửả ... Cô lấy quần áo nào để thaỷ Thanh Thanh càng ngẩn ngơ, thật ra nàng không kịp nghĩ đến vấn đề ngủ lại ở Hương Cảng một đêm. Stephen nhìn lại thân thể mình: - Quần áo lót của tôi chắc cô mặc không vừa ... vậy tôi đề nghị: gọi điện thoại xuống ban quản lý khách sạn, nhờ sai người đi mua chọ - Làm thế phiến người ta quá! Thanh Thanh đáp lẹ làng, và đôi má đỏ lên rần rần. - Có gì quan hệ? Một việc rất thường đối với khách sạn mà! Stephen lại nhún vai, xòe tay rồi mạnh dạn bước đến máy điện thoại, gọi xuống ban quản lý. Mắt cô chăm chú nhìn Thanh Thanh, miệng nói vào ống nóị Cô “đo” người Thanh Thnah bằng mắt, miệng thì dặn nhân viên khách sạn mua số ấy, mua quần số nọ cho nàng ... Tắm táp xong, nhóm nữ du khách được mời ra quán ăn ở bến tầu để thưởng thức những món tôm cá tươi ngon ... Ăn bữa tối rồi toán thiếu nữ thong dong dạo gót, kéo nhau vào hoa viên Rex hứng mát, chuyện trò. Chẳng mấy chốc đã nửa đêm ... Trở về đến Queen's Palace thì đã khuya lắm. Thanh Thanh đi qua phòng tiếp khách, nơi đặt công loa, thấy viên quản lý vận đồ lễ phục ban đêm, tươi cươi chào hỏi, rồi mời nàng dừng lại để thưa chuyện: - Thưa Lâm tiểu thư ... ông ta mở quyển sổ ký sự, báo cho Thanh Thanh hay: - Thưa cô, cô ra đi được chốc lát, từ lúc bẩy giờ bốn mươi ba phút, thì có điện thoại viễn thông từ Tân Gia Ba gọi tới, hỏi cộ Người gọi chính là Lệnh Tôn ... Cứ dặn chúng tôi rằng, hễ cô trở về đến khách sạn, thì bảo cô lập tức gọi về Tân Gia Bạ Thanh Thanh giật mình sửng sốt. Cha nàng gọi tớỉ Cha nàng đã biết nàng rời Ðài Bắc, tới Hương Cảng rồỉ Tại sao ông biết được? Và biết rõ nàng hiện nghỉ chân tại khách sạn Queen's Palace nàỷ Ðiều này thật đáng suy nghĩ ... Lòng xốn xang, nhưng sợ người ngoài hoài nghi, nàng gượng nụ cười: - Dạ cảm ơn ông. Vậy xin móc nối đường giây viễn thông vào phòng tôi giùm. Nhân viên khách sạn “dạ” một tiếng rồi lễ phép cúi đầu chào nàng. Trở về phòng, gặp lúc Stephen còn đang mắc rửa ráy ở trong buồng tắm, Thanh Thanh nằm xuống giường, hai bàn tay kê dưới đầu, suy nghĩ ... Vô số dấu hỏi hiện ra trong đầụ Chỉ mươi phút sau, chuông điện thoại reo lên. Nàng ngồi bật dậy, cầm ống nghe áp vào taị Quả nhiên nàng nghe rõ giọng nói của cha, từ phương trời xa xăm gọi tới: - A Lổ Thanh Thanh đó hả? Nàng vô cùng sung sướng, nói lớn như reo hò: Ba! Ba ơi! ... Con đâỵ Tại sao ba biết con hiện ở Hương Cảng? - Lúc bẩy giờ tối, có điện thoại viễn thông từ Đài Bắc gọi sang đâỵ Thanh ơi, sợ rằng con đã làm cho “ bác Châu” của con té xỉu, phát bệnh nặng rồi! Tiếng ông Lâm Ngọc Thành nói tiếp đượm giọng trách oán: - Thanh ơi! tại sao con nỡ bỏ về, lặng lẽ âm thầm không rỉ răng một lời như thế? - Ba à, sự thể này nói ra dài dòng lắm ... Nàng miễn cưỡng đáp vậy, rồi hỏi: - Giờ ba hãy cho biết: hiện giờ bác Châu thế nàỏ Và vì đâu ba biết con hiện đang ở đâỷ - Chập tối nay, chính bác Châu nói qua đường giây viễn thông, báo tin cho ba hay ... Thanh Thanh nghe rõ cả tiếng thở dài của cha qua ngàn trùng biển cả: - Con biết không? Một phụ nữ kiên cường như bác ấy, mà phải khóc nức nở, khi gọi điện thoại! Nàng nghe giật mình, lòng cảm thấy hối hận: - Bác ấy khóc? Sao bác ấy lại có thể buồn khổ như vậy được? con đã để lại lá thư, trong đó con trình bày rõ ràng mọi lẽ, dặn dò cẩn thận rằng ... - Vô ích! Vô ích hết thảy! ông Thành ngắt ngang lời con, nghiêm nghị bảo: - Dù con giải bầy thế nào, dặn dò tỉ mỉ đến đâu, cũng đều như nước đổ lá khoai mà thôị Bởi vì ngày nay, “bà ấy” tuyệt đối không thể rời xa con một giờ một khắc nào nữa! - Sao lại có chuyện khó hiểu như vậỷ Lời nói của chá khiến Thanh Thanh lại nghĩ đến vấn đề bà Phương cưng yêu chiều chuộng nàng, tạo ra không khí khó thở trong nhà bà ... và nàng không khỏi buồn bực, nói tiếp: - Bác ấy sao lại lạ thế? Bác có con trai, con gái của bác. Con chỉ là người ngoài đển ở trọ. Ba à! Ba chưa biết, chứ con đã trải qua những ngày giờ thật buồn bực ở nhà ấỵ Bác Châu đối xử với con đặc biệt khác thường, bác chiều chuộng chăm sóc con quá ân cần, đến nỗi Uyển Hoa oán giận bác, hậm hực dỗi hờn, lãnh đạm. Không khí trong gia đình thật khó chịu, rồi đến Quốc Hùng nữa, cũng ... - Biết rồi! ba biết rồị (ông Thành lại ngắt lời con) Con ơi, ba đã hiểu nỗi buồn của con ... Giọng nói của ông trở nên xúc động: - Chỉ bởi người trên lầm lỗi, khiến kẻ dưới thắc mắc nghi ngờ. Cha mẹ hành động sai lầm khiến con cái bị ảnh hưởng. Ở tuổi các con, đáng lý phải được luôn luôn vui sướng ... Thanh ơi! Tiếng nói của ông Thành trầm hẳn xuống, ông nhấn mạnh từng tiếng: - Hết thảy đều là lỗi ở ba! Chỉ ba là người đáng trách. Thanh Thanh kinh ngạc trố mắt: - Saỏ Hết thảy đều do lỗi của bả Ba ơi, ba nói vậy lá ý thế nàỏ - Rồi con sẽ rõ. Chẳng mấy ngày nữa là con sẽ rõ hết uẩn khúc. Ðây là điện thoại viễn thông, cha con mình không tiện nói dài ... Này Thanh ơi! - Dạ? ông Thành cất cao giọng sang sảng, dặn dò như hạ lệnh: - Giờ con phải vâng lời ba: sáng sớm mai con hãy ra phi trường Khải Ðức, đổi cái vé về Tân Gia Ba, rồi lấy vé về Ðài Bắc, và đáp chuyến máy bay sớm nhất, lập tức trở lại nhà bác Châu đỉ Nàng kêu lên lanh lảnh: - Ba! Làm thế sao được! Người ta cười vào mặt con con xấu hổ chết mất! Đùng đùng bỏ ra đi, rồi lại lật đật vác xác trở lạỉ - Không! Không có người nào cười con hết. Hiện chỉ có một người đang sắp phát điên, phát cuồng vì ngóng đợi con đó thôị Và ông Thanh bắt đầu kể lại tình hình ở nhà họ Châu, sau khi Thanh Thanh bỏ ra đi, theo như ông biết, qua cuộc điện đàm với Ðài Bắc: - Con biết không? Bác châu đi tìm không thấy thằng Hùng, đến năm giờ chiều, bác ấy về nhà, thì phát giác được lá thư của con để lạị Lúc ấy, bà chỉ biết khóc rống lên thảm thiết, điên đầu rối ruột, chẳng biết xoay xỏa ra saọ Nhưng ông Tuyền nẩy ra một ý hay: ông quay điện thoại đến trụ sở công ty hàng không hỏi dò, và được người ta cho biết tên tuổi lý lịch của con, lại nói rõ ràng. giờ ấy con đã đáp chuyến máy bay tới Hương Cảng, và được đưa vào nghỉ đêm tại Queen's palace rồị Nhờ thế, bác Châu mới lật đật đi gọi điện thoại viễn thông sang Tân Gia Bạ Nhưng, tội nghiệp bà: bị hai cơn xúc động mãnh liệt liên tiếp, bác ngẩn ngây người, chẳng biết đề nghị ra saọ Bác chỉ một mực ... kêu cứu với ba, nói rằng: trăm sự nhờ ba cứu cho kẻo bác ấy chết mất! ... Thanh Thanh lại nghe tiếng thở dài não ruột của cha, rồi tiếng nói của ông Thanh tiếp tục: - Sau một hồi bàn luận qua đường dây điện thoại, ba với bác Châu đi đến quyết định dứt khoát là: phải đem hết sự thật bí ẩn, mạnh dạn nói ra, mới giải quyết được vấn đề. vậy, ngày mai, con về nhà bác Châu, thì sáng mai ba cũng lập tức đi lo làm thủ tục xuất ngoại, và chỉ ba bốn ngày nữa, là ba cũng tới Ðài Bắc. bấy giờ, mọi vấn đề sẽ được thu xếp xong xuôị Nàng vẫn còn nóng nảy, hỏi như kêu lên: - Ba! Sao vậỷ ba có thể tiết lộ cho con thấy một chút sự thật chăng? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậỷ - Ba rất tiếc, con ạ. Câu chuyện dài lắm, đợi cha con gặp mặt, ba sẽ kể đầy đủ cho con nghẹ - Ba ơi! Can chi con phải đổi vé máy baỷ Cứ để con bay về thăm nhà chút, rồi chờ ba lấy đầy đủ giấy tở, chúng ta sẽ cùng đi Ðài Bắc. Như thế có phải tiện hơn không? - Không được! Ba nhắc lại con chớ quên rằng, hiện giờ ở Đài Bắc, có một người đang ngóng trông tin con từng giờ từng phút, chốc chốc lại muốn phát điên phát cuồng, và có thể ... đứng tim mà chết được! Ðó chính là người, trong mấy tháng qua, dã đối xử với con, như mẹ đẻ yêu cưng con ruột! Lời nói của cha khiến Thanh Thanh như thấy gương mặt lo lắng nôn nóng của bà Phương hiện ra trước mắt. Nàng cảm thấy mủi lòng áy náỵ Nàng ấp úng chốc lát, chẳng biết nói sao ... Rồi đành chỉ khẽ kêu vào ống điện thoại, nghe mệt mỏi như một hơi thở nhẹ: - Ba ơi! - Thôi con gái của ba! Hãy vâng lời ba đị Và ông Thành lấy giọng ôn tồn êm ái, dặn dò lần :Dt: - Nhớ sáng mai, về ngay Ðài Bắc, nghe con! Thôi tạm biệt. Thanh Thanh đã đặt ống nói xuống máy, nhưng bàn tay còn đè lên trên. Nàng ngồi ở cạnh giường, trơ trơ bất động, đôi mắt đăm đăm nhìn ra phía trước, mà thật ra, chẳng ngó vật gì. Trên khuôn mặt như trăng rằm của nàng hiện rõ nét hoang mang buồn bã ... Bỗng một chuỗi cười dòn dã nổi lên, khiến nàng giật mình nhìn lại, thì ra Stephen đã xúng xính trong bộ đồ ngủ mầu hồng nhạt, đứng ở trước giường. Cô gái Mỹ trỏ vào nàng, tươi cười bảo: - Cô ngồi định thần suy tư, trông đẹp tuyệt! nếu tôi là họa sĩ, nhất định vẽ được bức tranh kiệt tác. Thanh Thanh dùng Anh Ngữ đáp lại: - Ðừng chế diễu tôi thế! Chúng mình đi ngủ thôị Cô Stephen à! Ngày mai chúng mình đã phải chia tay, vì tôi không về Tân Gia Ba nữa, mà phải trở lại Đài Bắc. - Ồ! ... (Stephen khẽ kêu lên, rồi lắc đầu nói) Ngưới á đông các cô thật có những hành động khó hiểu |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:52 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.