![]() |
Ghen
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 421 Cô nhân tình bé của tôi ơi Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi. Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai Đừng hôn dù thấy cánh hoa tươi Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ Đừng tắm chiều nay biển lắm người Tôi muốn mùi thơm của nước hoa Mà cô thường xức chẳng bay xa Chẳng làm ngay ngất người qua lại Dẫu chỉ qua đường khách lại qua. Tôi muốn những đêm đông giá lạnh Chiêm bao đừng lẩn quẩn bên cô Bằng không tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào trong giấc mơ. Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ Đừng làm ẩm áo khách chưa quen. Chân cô in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được dẫm lên. Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi Thế nghĩa là yêu quá mất rồi Và nghĩa là cô là tất cả Cô là tất cả của riêng tôi. |
Giòng Dư Lệ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 276 Tặng T.T.Kh. Cho tôi ép nốt giòng dư lệ Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên. T.T.Kh. Gió đưa xác lá về đường, Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời. Sầu thương quyện lấy hồn tôi, Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm. Một ngàn năm, một vạn năm, Con tằm vẫn kiếp con tằm vương tơ. Tặng người gọi một giòng thơ, Hay là giòng nước mắt thừa đêm qua. Đường về Thanh Hóa bao xa, Bao giờ ra nhớ rủ ta với, chàng! Bảo rằng quan chẳng cho sang, Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ! Vườn Thanh qua đấy năm xưa, Trọ nhờ đêm ấy giời mưa tối giời. Quanh lò sưởi ấm, bên tôi, Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ. Tuổi nàng năm ấy còn thơ, Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai. (Rồi đây bao gió bụi đời, Tôi quên sao được con người vườn Thanh). Lạnh lùng canh lại sang canh, Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ. Bởi sinh làm kiếp giang hồ, Dám đâu toan tính se tơ giữa đàng. Thu sang, rồi lại thu sang, Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi? Bao nhiêu vật đổi sao dời? Đường bao dặm thẳm? hỡi người bốn phương? Trọ bao nhiêu quán bên đường, Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa. Cô nàng đêm ấy quay tơ. Tôi quên sao được hẳn chưa lấy chồng. Một hôm lòng lại nhủ lòng: Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh. Rồi tôi len lén một mình, Ra đi với một tấm tình hay hay. Đường mòn tràn ngập bông may, Gió heo báo trước một ngày thu sang. Dừng chân trước cửa nhà nàng, Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau. Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu, Lá rơi lả tả trên đầu như mưa... Chợt người lão bộc năm xưa, Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà. Một hai xin phép ông già, Trọ nhờ đêm ấy nữa là hai đêm. Ông già nể khách người quen, Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình". Rồi ông kết: (giọng bất bình) "Trời cay nghiệt thế cho đành? Thưa ông. Cô tôi nhạt cả môi hồng, Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ. Đâu còn sống lại trong mơ, Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu? Buồn the sầu sớm thương chiều, Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi! Tơ duyên đến thế là thôi, Thế là uổng cả một đời tài hoa. Đêm đêm bên cạnh chồng già, Và bên cạnh bóng người xa hiện về..." Rùng mình, tôi vội gạt đi: "Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài giòng. Cháu từ mắc số long đong, Yêu thương chìm tận đáy lòng đã lâu. Đau thương qua mấy mươi cầu, Cạn giòng nước mắt, còn đâu khóc người ." "Dối già một chút mà thôi, Nghe lời già kể, cháu mười đêm luôn Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn, Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!" Chuyện xưa hồ lãng quên rồi, Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh . Bao nhiêu oan khổ vì tình, Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa? Phải chăng. Mình có nên ngờ, Rằng người năm cũ bây giờ là đây? |
Hôn Nhau Lần Cuối
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 337 Cầm tay, anh khẽ nói: -- Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi ... Rồi một hai ba năm Danh thành anh trở lại Với em, anh chăn tằm Với em, anh dệt vải Ta sẽ là vợ chồng Sẽ yêu nhau mãi mãi Sẽ se sợi chỉ hồng Sẽ hát câu ân ái Anh và em sẽ sống Trong một mái nhà tranh Lấy trúc thưa làm cổng Lấy tơ liễu làm mành Nghe lời anh em hỡi! Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi ... |
Đêm Sao Sáng
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 216 Đêm hiện dần lên những chấm sao Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh Ai biết cầu Ô ở chỗ nào Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu Thấy con Vịt lội giữa dòng sâu Sao Hôm như mắt em ngày ấy Rớm lệ nhìn tôi bước xuống tầu Chòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi Lộng lẫy uy nghi một góc trời Em ở bên kia bờ vỹ tuyến Nhìn sao thao thức mấy năm rồi Sao đặc trời cao sáng suốt đêm Sao đêm chung sáng chẳng chung miền Trời còn có bữa sao quên mọc Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em . |
Dối Lòng
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 16 Xé bao nhiêu lụa rồi Em không cười một miệng Đốt bao nhiêu lửa rồi Em không lên một tiếng Lòng anh như lụa đây Tình anh như lửa đấy Bao Tự ngày xưa em Nàng dễ chiều biết mấy Trên đường môi nho nhỏ Trên màu môi hồng hồng Cái gì anh đã thấy Hình như là mùa đông Hương lầu hoa lan lan Cửa lầu hoa vẫn đóng Có khác gì môi em Cơ hồ anh tuyệt vọng Có khác gì lòng em Cửa lầu hoa vẫn đóng Nghe hồn anh chìm chìm Nghe buồn anh rộng rộng Một toán quân khát nước Đương đi tìm rừng mơ Sao em không bắt chước Nói dối như người xưa Anh dối lòng anh mãi Rằng đây là rừng mơ Anh dối lòng anh mãi Rằng em là Nàng Thơ Anh dối lòng anh mãi "Em sắp cười bây giờ" |
Đường Rừng Chiều
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 68 Lữ hành bắt gặp quán cơm, Bầy ong bắt gặp mùi thơm hoa rừng. Đèo cao con suối ngập ngừng, Nắng thoai thoải nắng chiều lưng lửng chiều. Trăng non như một cành diều, Trẻ con phất dối thả liều trên mây. Chim nào kêu mỏi ngàn cây, Ngẩn ngơ đôi chiếc ngựa gầy dong xe. Đồi sim dan díu nương chè, Trắng phau khói núi, xanh lè áo ai ... Thái Nguyên 1938 |
Giấc Mơ Anh Lái Đò
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 252 Năm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Để tôi mơ mãi, mơ nhiều: "Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khoa thi, Tôi đỗ quan trạng vinh quy về làng Võng anh đi trước võng nàng Cả hai chiếc võng cùng sang một đò." Đồn rằng đám cưới cô to Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu Nhà gái ăn chín nghìn cau Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn... Lang thang tôi dạm bán thuyền Có người trả chín quan tiền, lại thôi! Buông sào cho nước sông trôi Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ Có người con gái đang tơ Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay Sao cô không gọi sáng ngày Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ Con sông nó có hai bờ Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà. |
Hà Nội 36 Phố Phường
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 94 Hà nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng có để một tơ vương . Chàng qua chiều ấy qua chiều khác, Góp lại đường đi, vạn dăm đường . Nhà ấy hình như có mặt trời, Có rừng có suối có hoa tươi; Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm ? Không! Có gì đâu, có một người . Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng: --Có nên qua đấy nữa hay không ? Không nên qua đấy, nên qua đấy , Không: Nhớ làm sao! Qua mất công . Có một chiều kia anh chàng si Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi: --Hai bên hàng phố hình như họ ... Đi mãi đi hoài có ích chi ? Đem bao hy vọng lúc ra đi, Chuốc lấy buồn thương lúc trở về . Lòng mỗi lần đi lần bão táp, Mỗi lần là một cuộc phân ly . Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi; Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời: --Hờ hững làm sao! Mê đắm quá! Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời! Chao ơi! Yêu có ông Trời cứu! Yêu có ông Trời khóa được chân! Chàng lại đi về qua phố ấy, Mấy mươi lần nữa và vân vân ... Chàng đi mãi, đi đi mãi, Đến một chiều kia, đến một chiều Phố ấy đỏ bừng lên: Xác Pháo, Yêu là như thế ? Thế là yêu ? Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng đã dứt một tơ vương . Chàng qua chiều ấy qua chiều khác .... Ô! Một người đi giữa đám tang . |
Hai Lòng
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 275 Lòng em như quán bán hàng, Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi Lòng anh như mảng bè trôi, Chỉ về một bến, chỉ xuôi một chiều Lòng anh như biển sóng cồn Chứa muôn con nước, ngàn con sông dài Lòng em như cánh lá khoai Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu Lòng anh tựa hoa hướng dương, Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời Lòng em như cái con thoi, Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành. |
Hành Phương Nam
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 2 Hai ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở Riêng ta với ngươi buồn vậy thay ! Lòng đắng sá gì non hớp rượu Mà không uống cạn, mà không say ? Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã Mà áo khinh cừu không ai may Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo Ta trói thân vào nợ nước mây Ai biết thương nhau từ thuở trước Bây giờ gặp nhau trong phút giây Nợ tình chưa trả tròn một món Sòng đời thua đến trắng hai tay Quê nhà xa lắc xa lơ đó Trông lại tha hồ mây trắng bay Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc Phân tán vì cơn gió bụi này Ngươi đi buồn lắm mà không khóc Mà vẫn cười qua chén rượu đầy Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết Ngày mai ra sao rồi hãy hay Ngày mai sán lạn màu non nước Cốt nhất làm sao tự buổi này Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt Giữa chợ ai người khóc nhận thây Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay ? Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự Hài cỏ gươm cuồng ta đi đây Ta đi, nhưng biết về đâu chứ ? Đã dấy phong yên lộng bốn trời Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ, Uống say mà gọi thế nhân ơi ! Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ Ta với nhà ngươi cả tiếng cười Người ơi ! Hề người ơi ! Người sang bên ấy sao mà lạnh Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:03 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.