![]() |
Bài xướng:
Tiếng thu vàng Biền biệt thuyền đi đã mấy mùa Im lìm bến vắng nhánh sông xưa Chắt chiu canh nhặt hồn trăng vọng Héo hắt đêm thâu vạt gió đùa Thơ thẫn quê nhà – hoa nắng nhạt Rộn ràng đất mẹ – tiết xuân thưa Ân tình gói lại mùi hương tóc Nhặt tiếng thu vàng rơi dưới mưa NguyenKhanhChan Bài hoạ 1: Hơi Thu Hơi Thu lành lạnh tối giao mùa Có bước trăng về dẫm lối xưa Bàng bạc tơ trời buông tóc xỏa Hiu hiu gió núi rãi mây đùa Hoàng hôn vội phủ vườn mai vắng Bóng tối đang trùm ngõ trúc thưa Sương nhạt se lòng thân lữ thứ Sông dài thương nhớ những đêm mưa Thùy Linh 5 Mar 07 Bài hoạ 2 Kỷ niệm xưa Bên nhau xướng hoạ đã bao mùa Khắc đậm trong lòng kỷ niệm xưa Nhớ quá lời thơ tình mộng ủ Thương sao mái tóc áng mây đùa Đàn ngân nhạc tấu cung trầm bổng Sáo vọng âm hòa khúc nhặt thưa Tất cả vùi sâu vào dĩ vãng Giờ còn chỉ có tiếng Thu mưa Thứ Lang Mar 6, 2007 |
TỰ BẠCH
Chẳng dạy ngày nao cũng gọi thầy Vợ nhà nghiệp giáo bấy lâu nay Cong lưng bữa bữa –lương ba cọc È cổ ngày ngày - bạc mấy lai Gói ghém vơi đầy - đây đảm, lược Hòm hèm thiếu đủ- đó nên, hay Đêm nằm vo trán- tìm cơ sống Để được gọi thầy – khó lắm thay |
HƯ VÔ
Kiếp sống nhân gian vạn nỗi sầu Mảnh đời trôi nổi biết về đâu Đây cành hoa dại sương phai nét Kia nấm mộ hoang cỏ úa màu Thân lỡ đeo mang thân héo mục Phận đà trói chặt phận thương đau Hồng trần gói lại câu duyên nghiệp Một cõi hư vô tận chốn nào nguyenkhanhchan 3/10/07 |
Bước thu về
Theo bước thu về hoen gió may Nỗi lòng sầu muộn thóang ngô ngây Vần thơ trên giấy còn vương mộng Chiếc lá bên đàng đã ngủ say Chiều lặng lẽ hồn trăng lặng lẽ Sương mờ bay cánh nhạn mờ bay Lung linh hoa nắng ven bờ suối Lối nhỏ quanh co vạt nhớ đầy |
Tiếng thu rơi
Mây xám giăng giăng một góc trời Rừng cây thay lá tiếng thu rơi Dư âm thánh thót vàng khuôn sử Kí ức lâng lâng vọng cuối đời Nương chốn biển dâu – lòng ủ rũ Theo dòng năm tháng – dạ chơi vơi Nâng ly tâm sự cùng men rượu Khói thuốc buồn theo mộng nửa vời |
MƠ
Áo tím ai bay trước cổng trường Nghe lòng khắc khoải một niềm thương Mầu hoa năm ấy lung linh sắc Mái tóc chiều nào ngây ngất hương Da diết chiều rơi vàng cánh phượng Âm thầm đêm tới nhạt tàn dương Bao năm xa cách- bao nhung nhớ Một khắc mơ về..ngấn lệ vương |
Giả vờ
Nhắp ngụm cà phê tớ họa thơ Bụng thời đã tỉnh dạ còn mơ Cuộc đời thay đổi thằng hoan hỉ Duyên nghiệp xoay vần đứa ngẩn ngơ Phú quý không chê tay xảo quyệt Bần hèn lại thích kẻ ngây ngô Ô hô danh lợi phù du mộng Biết thế mà sao cứ giả vờ.. |
Hoang vu
Lúc đó hình như lúc cuối mùa Em về khơi lại mảnh tình xưa Cầu tre lắc lẻo hoa bèo dạt Ván trúc chông chênh lọn sóng đùa Hoa nắng chơi vơi mầu nắng nhạt Vần trăng lơi lả bóng trăng thưa Hồn ai mượn gió hôn trên tóc Ngấn lệ hay là những giọt mưa |
TÌNH TRƯƠNG-MỴ
Tiếng sáo ru hồn mộng án thư Đêm mô khắc khoải đến đêm chừ Thuyền trăng lạc bến - thì thôi vậy ! Bóng nguyệt chia đường – lại thế ư ? U uẩn tình Trương lòng héo hắt Úa sầu duyên MỴ dạ tương tư Chữ tài chữ sắc không chung lối Khóe mắt ngỡ ngàng ngấn lệ dư. khanhchan |
Giả vờ
Nhắp ngụm cà phê tớ họa thơ Bụng thời đã tỉnh dạ còn mơ Cuộc đời thay đổi thằng hoan hỉ Duyên nghiệp xoay vần đứa ngẩn ngơ Phú quý không chê tay xảo quyệt Bần hèn lại thích kẻ ngây ngô Ô hô danh lợi phù du mộng Biết thế mà sao cứ giả vờ |
Lòn
Bác giúp em thì em đỡ bác Có qua có lại để sinh tồn Cùng phe che chắn sao cho khéo Khác phé loại trừ thế mới khôn Con cháu đôi bên thì dựa lách Họ hàng tứ phía được nhờ trông Sách xưa có nói – ông bà dạy Một kẻ làm quan cả họ lòn |
Chiều Đông
Ngọn gió đông về gợi nhớ thêm Xanh xao cái nắng nhạt bên thềm Bụi tre đầu ngõ trơ cành úa Khóm trúc bên sân rũ lá mềm Tiếng sáo vi vu chờn bóng ngả Cánh diều lơi lả ráng chiều êm Hòang hôn tím rịm hồn quê cũ Se nỗi lòng ai tựa trước rèm |
Hoang vu
Lúc đó hình như lúc cuối mùa Em về khơi lại mảnh tình xưa Cầu tre lắc lẻo hoa bèo dạt Ván trúc chông chênh lọn sóng đùa Hoa nắng chơi vơi mầu nắng nhạt Vần trăng lơi lả bóng trăng thưa Hồn ai mượn gió hôn trên tóc Ngấn lệ hay là những giọt mưa |
Tình công sở
Thế sự lâu nay chuyện nửa đùa .. Cái tình cái nghĩa lọ đi mua Nhà hàng ta ghé lo cơm nước Khách sạn mình vào chuyện nắng mưa Thỏa dạ bướm ong đừng tặng tịu Toại lòng trăng gió chớ đu đưa Vợ anh xí nghiệp – chồng em sở Tranh thủ giao tình lúc nghỉ trưa |
Có cũng như không
Biết thế em đây chẳng lấy chồng Chẳng thà ở vậy tối nằm trông Tàn canh chòang tỉnh nghe xao xuyến Nửa sáng còn mơ thấy lạnh lùng Hùng hục chỉ làm thêm rách việc Vụng về dẫu có cũng như không Ra đường chúng bạn khen đôi đẹp Ai biết cho đây não cả lòng |
Tình yêu thời hiện đại
Có nghĩa chi đâu một cánh hồng Yêu thì sống thử thích cho không Thuốc men ta uống nào lo nghén Cơm nước mình chia chả nhọc lòng Khi trẻ chưa qua khôn thụ hưởng Lúc già kịp tới chẳng đi rông Gia phong lễ giáo quăng vào bếp Còn lại tình trường mấy cái ngông |
Duyên Nghiệp
Làm thơ há phải để ngâm chơi Ru ngủ trần gian lãng sự đời Cái lợi cái danh nào đủ thiếu Chữ tâm chữ đức lại đầy vơi Luân hồi xoay chuyển- âm, dương cảnh Duyên nghiệp đeo mang- phúc, phận người Hợp lẽ đạo trời – chân thiện mỹ Quay đầu là bến sống an vui |
Duyên nghiệp
Đây cõi hồng trần chốn biển dâu Thân vay phận gửi dẫu tâm cầu Vô duyên thì gắng- lo tu sửa Hữu nghiệp cũng đành- lọ vá khâu ? Vạn kiếp long đong đây nghiệp nặng Một đời nhàn nhã ấy duyên sâu Nam mô kính đức Di Đà phật Phổ độ chúng sinh vượt bể sầu |
Tĩnh tâm
Phật trong ta quỷ cũng trong ta Gần chẳng gần xa cũng chẳng xa Lục dục đắm tình sinh ngạ quỷ Tam căn thọ giới khởi Di đà Tâm hồn thanh tịnh ưu phiền diệt Thể xác nhẹ nhàng bệnh tật qua Sinh tử hồng trần ai tránh khỏi Cốt sao thư thái chốn Ta bà |
Cõi Thiên đường
Cái nghiệp cái duyên nối tiếp nhau Xoay vần con tạo chốn thương đau Gieo nhân kiếp trước –gieo nhân lép Gặt quả đời này – gặt quả sâu Hợp nhất tam căn rời áo não Duy trì ngũ giới đọan lo âu Thiên đường nào phải đâu xa lắm Cực lạc chính tâm vượt biển sầu |
Đêm thu
Nguyễn Khánh Chân Trời cao trong vắt bóng trăng treo Dầy đặc tinh cầu bé tí teo Góc suối nhấp nhô làn gợn tí Chùm sao nhấp nháy vệt bay vèo Lững lờ góc núi màn sương lộng Róc rách ven rừng tiếng suối reo Lặng lẽ buông câu chờ mẻ lưới Ngư ông mỏi gối ngả tay chèo Gợn sóng lăn tăn khỏa mái chèo Rì rào nước vỗ mạn thuyền- reo Dây mồi rối chỉ rung phao nhẹ Con cá vướng câu quẫy lưới -vèo Tình réo duyên xưa dòng lệ đẫm Mây vờn phố cũ bóng trăng teo Đò neo bến vắng - chờ mưa hạ Góc núi đêm tàn - mảnh nguyệt treo |
Tìm môn dạy
Nghiệp giáo hôm nay lắm bẽ bàng Người thời khốn khổ kẻ thời sang Thể ,sinh, sử, địa thì ăn cháo Lý, tóan, ngữ, văn lại sắm vàng Lậu hỷ dạy thêm nào chả thích Lương bèo sống tạm lọ hề than Kiếp sau có lỡ thân nghề giáo Ta quyết tìm môn kiếm.. nhẹ nhàng |
Nghĩa Thi Nhân
Chữ lồng ý dệt nghĩa thi nhân Cùng kiếp phù sinh nhuốm bụi trần Cuộc sống vui buồn do nghiệp quả Giòng đời sướng khổ bởi tâm thân Trăm năm gói một làn hơi khắm Sáu tấm chôn theo giấc mộng vàng Gặp chốn văn chương vui hạnh ngộ Dương gian vẫn đẹp mãi trong ngần |
tiệc người
Dòng kí ức
Chợt thấy trong em một nỗi buồn Hằn sâu ánh mắt lúc hoàng hôn Xe hoa ngày đó ai lau lệ Lối đá hôm nao kẻ lặng hồn Tiệc cưới đã tàn ..nhưng nỗi nhớ.. Góc đời còn lại chút tình không Lần trang bưu ảnh xa xưa ấy Khỏanh khắc đâu đây kỉ niệm hồng Phố núi ngày xưa Phố núi ngày xưa nhạt nắng chiều Có chàng lính trẻ tuổi đang yêu Xa đời sách vở màu thơ tím Khóac áo phong trần sắc lá kiêu Giấc mộng mù khơi tay súng lạc Đường tình lạc lỏng gió đêm xiêu Hồn hoang rịu rã cơn đau xé Gối bóng trăng khuya lệ đã nhiều. Luận thế Buồn trông cảnh vật chuyện xưa nay Ngẫm chữ vô thường thật khéo hay Ý nịnh lại nghe - bình tắc lọan Lời trung không nghĩ- tỉnh như say Lưu Nga tráo chúa- mưu Phi tặc Bao Chuẩn hòan vương- kế Trạng tài *Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua sân trước một nhành mai • Thiền sư Mãn giác Duyên bầu bí Bầu bí thân dây giống hệt nhau Chung giàn leo quấn khác chi đâu Nước rừng phân lá từng chia chác Mưa nắng gió sương đã dãi dầu Những tưởng chữ tình sâu –trót nặng Nào ngờ cái nghĩa bạc –thêm đau Ngày xưa chưa bén mùi danh lợi Chia nỗi nhọc nhằn vui biết bao.. Dạ nguyệt Năm canh chia ngấn lệ vơi đầy Ôm góc mộng đời bao đắng cay Đếm giọt thời gian từng nỗi nhớ Nghe lời thân phận mấy cung mây Trao đêm băng giá niềm sâu lắng Tựa giấc mơ hồng dạ thấm say Một nửa hồn hoang soi bóng nguyệt Bên đường cát bụi gió sương lay Hoài cảm Theo gót thu về dẫm lối xưa Chiều dâng nỗi nhớ một ngày mưa Mây pha sắc lạnh trời hai nẻo Phượng thắm màu hoang hạ mấy mùa Thuyền mộng vẫy tay lòng áo não Biển tình dậy sóng mắt đong đưa Dư âm ngày ấy còn vang vọng Rỉ máu hồn thơ mực đã vừa Mơ tao ngộ Một mảnh nợ tình thơ vắt vai Rượu nồng dăm chén nhắp cùng ai Thu sang mượn cúc gieo vần Nhớ Xuân đến tìm mai họa chữ Hoài Bến mộng – thuyền neo buồm đói gió Đường đời – gối mỏi dép rơi quai Mơ ngày duyên hợp vui tao ngộ Gẫy khúc tao phùng tay ấm tay Khánh Chân Phượng hồng Chiều ru điệu nhớ một phương trời Vài giọt thu sầu đong nắng rơi Tiễn gót chia tay sầu lối mộng Dừng chân lẻ bóng nhạt bên đời Thuyền đi đi mãi – hơi sương giá Bến đợi đợi hoài –ánh nguyệt côi So phím cung đàn dây lỗi nhịp Ngàn câu gói lại chữ yêu người Xuân lạc Lạc bước xuân qua đọan cuối đường Mây mờ phủ lối một chiều thương Neo chân lữ khách miền quan ngoại Mỏi cánh nhạn hồng xứ tuyết sương Từ độ trăng tròn lưu đất lạ Mấy mùa lá đổ biệt ly phương Đông sang gió rét hồn cô quạnh Nỗi nhớ xa quê nhuốm lệ trường Khánh chân 15/01/2008 Tiễn biệt Thương Em về ngõ tối đêm qua Vài ánh đèn khuya hắt trước nhà Hẻm vắng vi vu làn gió lạc Lối dài hun hút vệt sao sa Tâm tư gói một hồn thơ vỡ Nhung nhớ chia hai ngấn lệ nhòa Tiễn biệt ngày mai đây có kẻ Âm thầm dõi mắt bóng xe hoa Suối nguồn thơ Trăng vàng soi đáy suối nguồn thơ Trinh nữ khoan thai xỏa tóc chờ Hoa - nét lung linh mờ lúc tỏ Thi - vần xao xuyến mộng khi mơ Ai gieo bóng nguỵêt vào thương nhớ Để trái tim yêu thóang dại khờ Đây chốn bồng lai hay cõi tục Cho hồn lữ khách mãi ngu ngơ ĐỪNG TRÁCH MÙA THU Đừng trách mùa thu.. sao lá rơi Đừng buồn khi gió thỏang ru hời Để bờ môi ấy hương nồng thắm Để giọt lệ này đêm trắng vơi Nghe dấu yêu xưa hồn trống vắng Nghe cung đàn cũ phím buông lơi Cho bao thương nhớ tìm quên lãng Cho ước hẹn phai- lỡ mộng đời Hạ về Hạ về hạt nắng chợt xôn xao Cánh phượng ngây ngô gió xạc xào Tuổi mộng rong rêu tìm chút nhớ Hồn thơ lạc lỏng ngập niềm đau Bao năm lận đận thuyền xa vắng Mấy lúc lao đao biển đục ngầu Soi bóng trăng tàn đêm rịu rã Nẻo đời lầy lội những gam màu Bài ca năm tháng Sợi tóc nửa đen nửa bạc màu Chia đời hai ngả những mùa ngâu Cung mi thứ giảm mờ cung nhớ Nốt nhạc sol tăng lạc nốt đau Lời bỗng ngập ngừng âm bối rối Loa trầm vỡ vụn tíếng lao xao Thính phòng khán giả còn dăm bóng Tay vỗ tay vờ- ngấn lệ lau Khuyên nàng Từ khi Bu nó tập làm thơ Bữa đói bữa lưng bếp lặng tờ Tối sáng net com nàng xướng mộng Đêm ngày rượu thịt tớ ươm mơ Nhìn con nheo nhóc nghe chua xót Đợi mẹ du dương… cứ ỡm ờ Nắng cực mưa dầm không đợi lúc Mình ơi có hiểu chớ mê thơ TU Đôi lúc buồn tình cũng muốn tu Ngại tâm chưa dứt trí đương mù Với người thóat tục/ ta chưa ngộ Còn đứa sõi đời/ nó bảo ngu Ái dục nào tha nơi đạo tịnh Sân si lọ vắng nẻo thiền vu Lòng người / cửa Phật / câu duyên phận Tu chợ /tu chùa / đâu cũng tu Tiệc người Mỗi ngày qua/ mất /một niềm vui Thêm chút cô đơn với ngậm ngùi Con cháu/lớn dần / thương / chẳng hiểu Bạn bè /vơi bớt /nhớ/ khôn nguôi Như dòng sông/ nước/ thuyền qua lại Tựa nẻo tục/ đời/ khách tới lui Tàn tiệc thế nhân về cát bụi Thiên đường/huyền hoặc/có Em ,Tôi ?? |
Hương xuân
Xuân đến mang theo muôn ý thơ Cho hồn thi sĩ một trời mơ Mai say tình gió hoa bung nở Đào mộng duyên ai nụ hé chờ Thi pháp nhịp nhàng tay bút trẻ Luật đường thử thách ngón đàn tơ Cụ đồ năm ấy còn dư ảnh Thỏang tiếng xưa về khách ngẩn ngơ Khánh Chân Một góc đời Nhặt nỗi đau thương điểm góc đời Đếm từng sợi nhớ để buồn vơi Nghe hơi sương rụng … ngờ...chân bước Ngỡ tiếng ai về… chỉ.. lá rơi Nửa sáng hờn duyên trăng lẻ bóng Tàn đêm tủi phận lệ đơn côi Không anh –em trở thành cô phụ Lặng lẽ cho qua một kiếp người Tan tác Tiễn anh chiều ấy lệ tuôn rơi Đẫm chiếc khăn tang úa mộng đời Tóc rối rẽ vai bờ mắt dại Sương mờ khuất nẻo mảnh trăng lơi Mười năm chung giấc tình chưa phỉ Một phút chia duyên nghĩa cạn rồi Dấu ái nương theo làn khói trắng Đường về hiu quạnh chốn rong chơi Giọt mưa xuân Sáng nay trời bỗng đổ cơn mưa Ngỡ giọt hương xuân mượn bão đùa Mấy chậu mai vàng – hoa tíu tít Vài thân bàng cỗi – gió đu đưa Hàng cây lấm tấm hơi sương đọng Bụi nước li ti mái tóc lùa Ghé quán cà phê nơi góc phố Nghe hồn sâu lặng khúc đàn xưa Lạc đường Tóc bạc mới hay đã lạc đường Nhân tình thế thái – tợ như gương Nỗi lo hợp ý chung vai gánh Mối lợi chẳng chia nghỏanh mặt gườm Bởi chữ công danh bao kẻ hám Vì câu thân thế một đời vương Ơn dân nợ nước khi tròn vẹn Vui thú điền viên – mặc hí trường Phân vân Chuyện đời rối rắm mớ bòng bong Giận ghét yêu thương não cả lòng Cái lợi cái danh nào biết đếm Chữ tình chữ nghĩa khó mà đong Mượn lời kinh phật - tâm mong sáng Nhắp chén rượu đào -dạ đã ngông Thân phận con người sao rắc rối Ta về tu quách thế là xong Cố nhân Cố nhân ơi hỡi cố nhân ơi ! Hai nẻo trời xa cách biệt rồi Nhớ lúc sân trường đong phượng rũ Mơ chiều góc phố đợi mưa rơi Bờ chia lặng lẽ sầu duyên kiếp Giọt đếm hòang hôn ướt mộng đời Từ nguyệt là thơ hồn mặc khách Chỉ còn huyền thoại giấc mơ thôi XIN XỎ Kiếp sống nhân gian chốn đọa đầy Mảnh đời nào khác giọt sương mai Nào ai thoát khỏi vòng sinh, tử Đâu kẻ buông rơi chuyện sắc, tài Sống cứ tranh nhau nơi hạ giới Thác thời lại muốn chốn bồng lai Nghiệp duyên đâu phải trò xin xỏ Thượng đế trên cao cũng chạy dài Đừơng thi Đường thi không uống thế mà say Múa bút tung hoành chẳng mỏi tay Luật đối đau đầu- câu chữ /lọan Niêm vần nhức óc- trắc bằng/ quay Tàn đêm chòang tỉnh - tâm chưa ngộ Nửa sáng còn mơ – ý khởi bay Cái nghiệp tằm tơ /ai trói buộc Ngày sau dâu bể - chuyện nên hay THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM NGÀN xưa góp lại bóng trăng ơi NĂM tháng chia vui dáng nguyệt cười THƯƠNG nhớ sông tương dòng nước chảy HOÀI trông bến mộng cánh hoa rơi MỘT làn gió nhẹ hiu hiu thổi BÓNG chiếc thuyền nan lặng lẽ trôi NGƯỜI đó ta đây - sao cách trở? THÔI..cung đàn lỡ - mộng xa rời. Tiễn xuân Mồng bẩy hạ nêu mình tiễn xuân Dẫu lòng còn luyến tiếc hương xuân Ba trăm ngày lẻ mong chờ tết Một kiếp bao lần vui đón xuân Lúc trẻ vừa qua già chửa tới Ta thời tranh thủ để chơi xuân Chơi cho lịch lãm khi còn sức Kẻo hối sau này chẳng biết xuân Không tên Ta ôm em đất trời nghiêng ngả Chờ một ngày thiên lý phục sinh Gởi nấm mộ/ tương tàn cỏ rối Họa vần thơ /ấp ủ hương linh Mê duyên nẻo tục/ chìm vô ngã Mượn ánh đạo vàng/ soi chính minh Sóng gió rồi tan theo sóng gió Qua cơn giông bão sẽ an bình Phượng hồng Yêu người yêu cả một mùa đông Nhớ quá mùi hương nội gió đồng Lối cũ đu đưa chùm khế ngọt Vườn xưa xao xác nhánh tầm vông Áo hoa cởi áo bờ vai nuột Tay ngón đan tay mái tóc bồng Cánh phượng nụ hồng ôm gót ngọc Hư hao ngày tháng tuổi đơm bong Điên Ai bảo thi nhân chẳng lúc điên Yêu trong muôn một những ưu phiền Đêm nghe trống vắng miền nhung nhớ Ngày chợt ngỡ ngàng chốn đảo điên Mộng thực lối đời chân lạc bước Nghiệp duyên nẻo tục dạ nào yên Tĩnh tâm là lúc hồn an lạc Giữa cõi vô thường hưởng cảnh tiên Đêm hạ Đêm nay cạn chén hồn nghiêng ngả Gắp bóng trăng non nuốt mộng đời Nâng cốc rượu nồng say ngất ngưỡng Họa vần thơ rỗng nhớ chơi vơi Tình xưa lai láng buồn muôn thuở Kí ức nhạt nhòa vãi khắp nơi Nối khúc phân ly làm dấu tích Mơ hồ trong gió giọt sầu rơi Hoa cát Chân trời tím rịm bóng hoàng hôn Le lói trong mây sợi nắng hồng Bọt sóng hắt lên chiều huyễn hoặc Cánh buồm mờ nhạt giữa mênh mông Mưa rơi nỗi nhớ / mưa da diết Biển khát lời yêu / biển mặn nồng Hoa cát lăn tròn theo gió gọi Như đời mệt mõi chốn hư không Chiều Vũng tàu 6/2009 Dư âm Nghe khúc dư âm dạo mấy lời Cung đàn trầm lắng nhặt thu rơi Hồn xưa ai óan sầu lưng bóng Tich cũ dây dưa gợn cuối đời Nhớ núi mây chiều nghiêng gió lạnh Thương đồng cỏ úa đọan trăng lơi Hoàng hôn phủ lối bao giờ sáng Nửa giấc nam kha mộng rã rời Chiều Vàng thu lá úa cuộn hồn thơ Gió gợn sông trăng lặng ngóng chờ Liễu rũ soi mình ôm sóng mộng Mây vờn che bóng rợp trời mơ Lang thang chiều bước- buồn duyên lỡ Chầm chậm nắng buông – dọi nguyệt mờ Đếm giọt đắng rơi sầu tí tách Nghe đời đứt quãng một đường tơ Trường xưa in dấu gót nàng thơ Tường cũ rêu phong nắng hạ chờ Dăm cánh phượng hồng đưa lối mộng Một tà áo trắng khỏa trời mơ Chiều lung linh dọi mầu hoa nhạt Dạ sắt se buông ngấn lệ mờ Lẻ bóng trăng khuya vàng đỉnh nhớ Thu tàn thưa nhặt tiếng đàn tơ Người đưa ta lạc giữa rừng thơ Rồi bỏ lại đây những nuối chờ Hạt nhớ đong đưa đầy biển mộng Sợi buồn quấn quit nặng thuyền mơ Trăng non thổn thức mầu thu úa Phượng thắm vi vu sắc hạ mờ Lặng lẽ hòang hôn về xóm vắng Bước đời cung lỡ phím chùng tơ Réo rắt cung đàn lãy phím tơ Người ơi ! nhung nhớ lệ hoen mờ Mắt xanh năm tháng oằn cay đắng Môi héo một đời dậy ước mơ Lối cũ mòn quanh sầu vọng tưởng Hồn xưa in dấu những mong chờ Vàng tay khói thuốc- tình say mộng Quản bút u buồn mấy dáng thơ Thu đến mang về trăm ý thơ Cho tình xa- thỏa dạ mong chờ Mây xanh xanh ngắt – say thuyền mộng Hoa thắm thắm hồng- quyện bến mơ Ngõ trúc loanh quanh làn khói nhạt Hàng cau thấp thóang ánh trăng mờ Chiều quê bảng lảng len màu nhớ Dạ khúc tương phùng mấy phím tơ Hột lúa Giã từ đồng ruộng dạo xa chơi Thiên hạ ai mà chẳng biết hơi Cởi giáp vàng kia phơi chốn chốn Bày da ngọc nọ rạng nơi nơi Ông cha giúp nước đà ghe thuở Dòng giống nuôi dân biết mấy đời Vì thế liều mình cơn nước lửa Người đà có thấu, hỡi người ơi! Cụ cử Phan Văn Trị họa Tâm tình hạt lúa Mọi miền đất nước –nẻo rong chơi Chẳng nệ sang, hèn /công tiếp hơi Tha thướt áo vàng /danh khắp chốn Nõn nà da trắng/ tiếng muôn nơi Cối xay / mấy lượt / càng nên phận Chày giã/ bao phen / đã tỏ đời Chắc dạ / má hồng /khi cách biệt Vững lòng cất bước /ới chàng ơi Uống rượu một mình Một mình uống rượu giữa đêm thâu Một chén cô đơn mấy chén sầu Ngỡ phút mua vui tình chẳng nợ Nào ngờ thêm tủi phận vương sâu Mềm môi ta chúc mình quên lãng Nhắm mắt lòng nghe dạ đớn đau Cạn khối tương tư hồn đẫm lệ Từng mùa đông đến/ lại qua mau Xuân già Hai không không chín đón tân niên Chúc phúc nhân gian khắp mọi miền Nâng cốc bia tươi buồn rỉ rả Ngắm giò lan tím nhớ liên miên Nửa đời sương gió duyên đeo đuổi Ba vạn phù du nợ xích xiềng Gió chở hương mai nghe tết đến Xuân già chợt nghiệm/ mệnh do thiên Nghĩa Thi Nhân Chữ lồng ý dệt nghĩa thi nhân Cùng kiếp phù sinh nhuốm bụi trần Cuộc sống vui buồn do nghiệp quả Giòng đời sướng khổ bởi tâm thân Trăm năm gói một làn hơi khắm Bốn tấm chôn theo giấc mộng vàng Gặp chốn văn chương vui hạnh ngộ Dương gian vẫn đẹp mãi trong ngần Lỗi mộng Biệt ly –ly biệt bứơc chân qua Xao xác vườn hoang bóng nguyệt tà Mây -gót thi nhân sầu vạn nẻo Sương-hồn thục nữ đẫm muôn hoa Đọc vần thơ cũ –lời trau chuốt Nhớ bóng người xưa dáng ngọc ngà Một đóa Như quỳnh vừa chớm nở Xuân sang lỗi mộng khúc giao hòa Hạ nêu Vèo ..cái tết qua đã mấy ngày Còn đây một chút vị ngây ngây Sau rèm thiếu nữ lơ mơ ngóng Trứơc cửa mai vàng lăn lóc bay Mượn cảnh phù du làm điểm tựa Đong tình nhân thế mặc nhiên say Sang năm sẽ đón nàng xuân mới Cạn hết đêm nay –sáng lại cày Yêu Ngây ngất hoàng hôn rợp bóng chiều Cành lan trong gió tỏa hương yêu Bâng khuâng canh nhặt hồn trăng vọng Se sắt đêm dài ánh nguyệt thêu Đất mẹ sương giăng mờ trống vắng Quê người tuyết phủ có cô liêu ? Bao nhiêu gói lại là thưong nhớ Ai hiểu cho tròn cái nghĩa yêu ? Mưa ơi ! Mưa rơi ! ta đếm sợi mưa rơi Mà nhớ tiếng ru / mẹ ạ ời Kẽo kẹt võng trưa / hồn trống vắng Não nùng cung thứ / nốt buông lơi Đàn gieo ai oán sầu nhân thế Nhịp rãi thương đau lỡ mộng đời Giọt đắng đen / vây làn khói thuốc Khỏa dòng kí ức kiếp rong chơi Không đề Bán chút thơ ngây mua nỗi buồn Trang hoàng ngày tháng lúc tàn đông Mưa thu nhớ rộn bờ môi thắm Nắng hạ sầu đong đáy mắt hồng Tết đến mai tròn câu ước hẹn Xuân về ta mãi chữ hoài mong Trăm năm một mảnh đời hư ảo Đón tất niên thôi / nợ chất chồng Than vãn Ba vạn sáu ngàn ta quá bán Ngẫm đời còn mấy để rong chơi Nhìn trời ý lộng tâm chưa cạn Ngó đất dạ chờn lực đã vơi Nhớ thuở trèo non – non hớn hở Mơ khi lội suối - suối reo vui Nhọc lòng thân phận hay chăng chớ Lực bất tòng tâm – mộng nửa vời Làm thơ Giận mình ta chẳng biết làm chi Vỏ vẻ mần thơ thế mới chì Xướng họa dăm câu cho bõ bực Tung hoành mấy thế thật lâm ly Trắng đen mạch lạc nên chăng chớ Trên dưới tỏ tường có mấy khi Thị mẹt mù mờ ..ôi rõ khỉ Ti toe thằng bé nhếch môi.. khì Khánh chân Mất dạy Mất dạy Thầy về theo chúng bạn Tập tành chén rượu với nàng thơ Chong đèn đêm trắng nhìn trăng khuất Ráo mắt canh thâu ngắm nguyệt mờ Con chữ lợi danh chìm huyễn hoặc Dòng đời sỏi đá nối chơ vơ Thôi thì sống với ngày xưa ấy Mặc kẻ dai khôn / ta ngẫn ngơ Yêu Em có biết là anh đã yêu ? Con tim khắc khoải biết bao điều Sợ mưa giăng ngập chiều hoang lạnh Ngại gió lặng rồi mây hắt hiu Biển mộng xa xăm hồn rịu rã Đường tình vời vợi bóng liêu xiêu Bao đêm thao thức cùng chăn chiếu Lúc cố quên đi lại nhớ nhiều Mưa ơi ! Ngoài hiên tí tách giọt mưa rơi Tê tái lòng ai một góc trời Nỗi nhớ chông chênh miền huyễn hoặc Hạt sầu quấn quýt bóng chơi vơi Chia đôi mắt đẫm hồn đong lệ Nhói trái tim hoang cổ nghẹn lời Da thịt buồn tênh chiều giá lạnh Tình quân ơi hỡi ! nhớ muôn đời Đêm Thu Bảng lảng sương chiều phủ ngọn cây Hồn thu ảm đạm dáng thu gầy Thêm bao sợi nhớ hồng môi má Gởi chút hương tình theo gió mây Khúc khuỷu đường yêu mờ lối cũ Quanh co nẻo mộng héo tim này Đêm chia hiu quạnh buồn chăn chiếu Nửa mảnh trăng tàn soi đó đây Trên đỉnh nhớ Đêm trắng nâng niu kỉ niệm đầu Qua cầu cánh nhạn biết về đâu Hồn nương theo gió hồn ai oán Lệ thấm trên môi lệ uất sầu Xuân đến mang bao bao nỗi nhớ Thu tàn ướp mấy mấy mùa ngâu Trang thơ dang dở trang thơ đẫm Nước mắt rơi nhanh chốn biệt lầu Rưng thu Rừng thu xao xác lá vàng cây Ngõ vắng quanh co ánh nguyệt gầy Khóe mắt miên man vờn bóng nhạn Bờ tim vụn vỡ ngập tầng mây Lời thơ em họa từ phương ấy Giấc mộng ta mơ giữa chốn này Nhặt ánh trăng vàng xâu nỗi nhớ Gởi người yêu dấu tận trời tây Khúc đàn tơ Chếnh bóng trăng vàng dọi suối mơ Thuyền ai neo bến tự bao giờ Thì thầm gió thoảng câu hò lỡ Xao xuyến hồn dâng mấy ý thơ Tình đã xa rồi bao ước hẹn Ta về gãy lại khúc đàn tơ Sương đêm nhòa nhạt miền nhung nhớ Tí tách lòng nghe những nuối chờ Hoài thương Tóc mây hờ hững gió thôi bay Dấu ấn đài trang mượt tháng ngày Ngấn lệ tô son hồn liễu rũ Chén sầu soi dáng vạt chiều say Nghiêng tay em níu bờ yêu cũ Nhắm mắt ta nghe nỗi nhớ đầy Nửa mảnh trăng tàn che lối mộng Ngàn năm thương mãi bóng hình ai |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:25 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.