![]() |
Thu Quyến Rũ
Nhè nhẹ gió giao mùa Phơ phất vài hạt mưa Giọt nắng hồng soi chín Những chiếc lá vàng thưa Đêm trăng tròn lộng sáng Ngun ngút mối tình thơ Ôi !-Đêm sâu huyền ảo Trời đất lặng như tờ Sương mây vờn ngơ ngát Quanh quẩn bước cô liêu Chàng Sơn Ca thanh thoát Ríu rít lời thương yêu Nụ hoa tình hoang dã Hé nở giữa ngàn mây Lung linh hàng lá thắm Hòa điệp khúc nồng say Chập chờn bên dáng thu Nàng mặc áo sương nhu Nồng nàn hương quyến rũ Về cõi mộng thiên thu!... Viễn Phương |
Đêm Thu
Đêm thu vằng vặc bóng thu sang Đường phố thênh thang bước ngỡ ngàng Lạnh lẽo chân đơn đời lữ khách Âm thầm lặng lẽ giữa nhân gian Đêm thu hoài vọng bước xa khơi Chỉ lá vàng rơi chẳng thấy người Cũng gió heo may sầu hiu hắt La đà lất phất hạt sương rơi Đêm thu lành lạnh một mình tôi Nắn nót vần thơ gợi nhớ người Thoáng đã bao năm rồi cách biệt Từ ngày Thu trở bước xa xôi Đêm thu thao thức viết bài thơ Chữ nghĩa không nên cứ lững lờ Viết được dăm câu vần đảo ngược Hồn thơ phiêu lãng giữa hoang sơ Đêm thu lồng lộng tiếng mưa rơi Tôi vẫn chờ mong bóng một người Gối chiếc chăn đơn chừng nửa giấc Giật mình khe khẽ gọi Thu ơi!… Viễn Phương |
Hương Mùa Thu
Một lần đến thu làm ta ngây ngất Áo nàng vàng phơ phất gió heo may Dáng thơ nghiêng dòng tóc xỏa tung bay Chiều nắng hạ tơ vương về bến mộng Lầu tình ái yêu thương tình lắng đọng Đôi tâm hồn bay bổng giữa trời đêm Ru đời nhau bằng ngôn ngữ của con tim Rồi một thoáng về miền xa lạnh vắng Tình xưa đã trôi dần qua dĩ vảng Dòng thời gian xóa nhẵn dấu chim di Vết thương yêu đậm thấm mãi còn ghi Thu vẩn đó hay về trong quá khứ ? Bụi trần dẫu phủ vây đời lữ thứ Xin kiếp nầy ấp ủ bóng hình em Rằng thu đi, thu đến có lặng im Hương thu vẫn đêm đêm ngào ngạt tỏa Viễn Phương |
Cảm Thu
Lành lạnh đây rồi bước lãng du Giọt sầu rơi rụng giữa hoang vu Thu qua đan kết ngàn tơ rối Lớp lớp sương sa phủ mịt mù Ngỏ vắng đìu hiu sầu Liễu rũ Hàng Thông văng vẳng vạn lời ru Bao phen trôi nổi đường mây trắng Chỉ thấy bên đời những lá Thu Viễn Phương |
Cảm Thu II
Thân tặng nhà thơ Ngọc An Sau khi đọc tác phẩm “Rừng Thu xưa vẫn nhớ” Của Ngọc An Thấp thoáng Thu về trên đỉnh cao Đường sương vương vấn bước nao nao Xa xa một dãy trời xa thẳm Đêm tối ơ hờ không ánh sao Mắt biếc mờ trông ngoài vũ trụ Liễu sầu đơn bóng dáng xanh xao Heo may thoang thoảng lời ru gọi Ngẫm nghĩ thương ôi !-phận má đào Viễn Phương |
Tình Thu Xa Vắng
Heo may thoảng nhẹ len làn tóc rối Chút hương tình mong đợi lẩn đâu đây Giữa trời thu man mác tiếng sầu vây Tình đơn bóng bước chân đường xưa cũ Thu vẫn đó mịt mù sương mây phủ Theo bóng đời ấp ủ khúc tình xa Nắng vàng tơ mờ nhạt giữa bao la Ôm nuối tiếc la đà trong nỗi nhớ Tình xa khuất, cho thu về nức nở Bao lâu rồi còn ngỡ mới hôm qua Dòng thời gian mải miết chất đời ta Tim yêu chẳng nhạt nhòa cơn mộng ước Chiều nay chút gió thu về tha thướt Ru khối sầu ve vuốt nỗi hờn yêu Cõi hồn đơn lạnh lẽo đã bao chiều Theo cánh gió đìu hiu về hoang vắng Viễn Phương |
Mộng Với Thu
Mỗi độ đất trời lộng sắc thu Muôn hoa rũ bóng dưới sương mù Cho bao thi khách hồn thơ thẩn Chùng bước tiêu dao giữa cõi hư Ta rước thu về trên bến mơ Cùng thu đối ẩm chuyện tình thơ Lâng lâng chiếc lá vàng lay khẽ Ngã xuống bờ vai ước nguyện chờ Dòng tóc sương mây xõa dịu dàng Hương tình man mát giữa vườn hoang Vòng tay ôm dáng thu huyền ảo Dìu bước nhau trong giấc mộng vàng Bẽn lẽn thẹn thùa thu hé môi Ngập ngừng thoảng nhẹ gió đưa hơi Lung linh giọt nắng vàng soi bóng Thu ẩn mình trong chiếc lá rơi Viễn Phương |
Yêu Nàng Thơ
Ừ!-Em là nàng thơ Cho anh hoài tưởng nhớ Nhịp hòa trong hơi thở Men ái mộng say vùi Dòng đời cố tìm vui Thơ buồn nhưng tha thiết Trong nhau còn mải miết Muôn kiếp vẫn ngọt bùi Bao thu đã dập vùi Tiếng sầu bay cao vút Bóng tình xa hun hút Một thuở vẫy tay chào Nay ta về với nhau Nối dòng thơ xa vắng Trời đất kia tĩnh lặng Cho đời thắm yêu thương Ru mãi giấc mộng thường Dâng tràn hương vị ngọt Tiếng lòng vui thánh thót Trọn kiếp yêu nàng thơ Viễn Phương |
Dáng Người Trong Thu
Nhìn dáng ai buồn mây trắng vương Sông thu lặng ngắt phủ mờ sương Hỏi sao !-cô mãi hoài nghiêng đứng? Nhìn lá vàng rơi giữa dặm trường!... Màu nắng vàng hong dòng suối tóc Heo may phơn phớt thoảng bờ vai Thướt tha tà áo thơ xinh trắng Ẩn hiện trong làn sương tỏa bay Ta ngắm mê say giữa đất trời Người bên sông vắng ngát hương mây Thương sao màu mắt xanh biêng biếc Ngơ ngẩn trong chiều thu ngất ngây Cô hãy nhìn xem một nụ tầm!... Sau màn sương tỏa bóng thu rơi Xinh xinh!- Ôi đóa hoa hàm tiếu Vừa nở trên môi thắm mộng đời Cô bé kia ơi hãy nói cười!... Cho tình thơ trải khắp muôn nơi Cho hoa thơ nở tràn mơ ước Cho thế nhân nầy luôn mãi tươi Viễn Phương |
Vào Thu Yêu em màu áo mỏng mơ Màu hoa tinh trắng ngây thơ hiền hòa Rồi thu trải bóng la đà Gió thu phơn phớt rung tà áo em Chiều thu nắng nhạt vàng êm Mưa thu lất phất bên thềm suy mơ Ngồi buồn lại nhớ vu vơ Nhớ người đâu đó bên bờ xa xôi Tả tơi từng cánh thu rơi Chơi vơi một bóng nổi trôi bềnh bồng Giọt thu ướt lạnh môi hồng Hoài mơ một giấc tình nồng hương xa. Viễn Phương |
Giọt Sầu Thu
" Cảm tác qua 3 lá Phong của người Seattle ĐVKV " Thu về hiu hắt chiều thu Heo may thoang thoảng lời ru lỡ làng Hàng Phong màu lá úa vàng Sắc hồng chen đỏ phai tàn rụng rơi Hồn em lơ lửng chơi vơi Về qua ngõ vắng lẻ loi bóng người Tường mây phong kín nửa đời Đôi môi lạnh nhạt bên trời tha hương Mắt xanh chừng lắm tơ vương Trông qua vũ trụ nhớ thương xa vời Bên thềm đất lạnh đơn côi Hình hài tan biến giữa trời đau thương Hàng Phong chen chúc khói sương Thu đi,thu đến vấn vương gót ngà Gió về lạnh lẽo sương sa Tình câm ai biết đâu mà tỏ phân Lá vàng phủ kín ngoài sân Tìm đâu ra được dấu chân vô hình Bao thu mòn mỏi đợi tin Tường mây kia vẫn vô tình ngăn đôi Em đi nhặt lá Phong rơi Ép vào trang giấy gởi người phương xa Mai rồi thu có phôi pha Lá Phong tình vẫn đậm đà hương thu Chiều nay sớm có sương mù Hàng Phong cất tiếng vi vu gọi hồn Mắt em mờ mịt nỗi buồn Lạnh lùng mây trắng chập chờn nơi nơi Vây quanh dáng đứng đơn côi Ngậm ngùi em bước lẻ loi giữa đời Triền miên nửa kiếp mơ rồi Trong cơn mê tỉnh đầy vơi giọt sầu Viễn Phương |
Tôi Về Quê Tôi
(Cho một người) Thế là năm trọn ba mươi!... Bỏ quê bỏ mẹ bỏ người tôi yêu Bỏ vườn bỏ ruộng phì nhiêu Bỏ con đường trắng bỏ chiều nắng lơi Mai tôi về lại quê tôi Sao nghe lòng cứ bồi hồi không yên Còn chăng gặp lại mẹ hiền? Hay là người đã quy tiên thuở nào Trách chi tạo hóa cơ cầu Cũng là một cuộc bể dâu đổi dời Thôi thì thôi thế thì thôi Nhớ thời cũng nhớ một thời với ai Trăng rằm soi bóng kề vai Bờ tre cuối xóm đắm say hương đời Ngày mai nếu chẳng gặp người Chắc là tôi cũng đầy vơi nỗi buồn Bâng khuâng biến động tâm hồn Bao nhiêu dấu tích mãi còn trong tim Nghìn trùng đất lặng trời im Xin còn lối cũ tôi tìm quê tôi Viễn Phương |
Vì Em Là Thu
Vì em là mùa thu Lơ thơ áng mây mù Lững lơ ngoài song cửa Mỗi độ bước vào thu Em cho anh mùa thu Với màu áo sương nhu Ru anh tình ấm lạnh Phơ phất chút hương thu Anh yêu em mùa thu Mặc trời đất âm u Ta yêu nhau rồi đấy Yêu mãi đến nghìn thu Viễn Phương |
Về Đâu Dấu Tình “Dẫu cho gặp bến cô liêu Vẫn không thay đổi tình yêu nồng nàn”(MT) Người ơi duyên phận lỡ làng Tơ trời không kết hoài mang dạ nầy Từ khi tình biết đong đầy Bến tương cũng đợi bao ngày tháng qua Đôi bờ thăm thẳm bao la Dòng đời trôi mãi tuôn sa biển trời Nhớ thương không thốt nên lời Yêu nhau tình có đổi dời không ai? Cớ sao tình mãi chia hai? Người đau kẻ xót lạc loài bước chân Thu về ươm ướm ngoài sân Lá sầu rơi khẽ lâng lâng nỗi niềm Chiều thu trải bóng êm đềm Heo may thoang thoảng bên thềm ước mơ Tình đầu vẫn đó như thơ Dấu xưa nay đã mịt mờ trong mây Về đâu hỡi cánh chim bay? Đất trời nghiêng ngả sầu vây cõi hồn Viễn Phương |
Em Bỏ Quên Mùa Thu
Rừng lá tơ vàng lộng sắc thu Em đi trong chiếc áo sương nhu Heo may man mác tình đơn lẻ Giọt nắng soi mềm mộng viễn du Sợ lắm thu tàn trên lối bước Giọt sầu loang lở khúc phân ly Trăng khuya bóng chiếc thu huyền ảo Mang ước mơ vào giấc mộng si Tứ lúc xa em đơn lạnh vắng Thương còn thương lắm mối tình thơ Tiếng thu ru mãi lòng nhân thế Hương sắc thu vàng thắm mộng mơ Viễn Phương |
Chiều Thu
Khuôn viên đại học, trải màu lá vàng Ngẩn ngơ chiều nay ta nhớ!... Sân trường vang kỷ niệm Lặng lẽ bóng Thu sang Hồn Thu sầu hiu hắt Lạc bước giữa nhân gian Giảng đường rêu phong kín Sách vở lặng hững hờ Dư âm nào khơi động Trên những bước vu vơ Chiều Thu chầm chậm xuống Màu nắng nhuộm ven đồi Mắt Nai vàng ngơ ngác Mơ ước chuyện xa xôi Tình duyên chưa bến đỗ Lơ lửng bóng hoàng hôn Rừng sương giăng lối nhỏ Phong kín cõi lòng đơn Ai buồn!-Ai nuốt lệ? Chôn kín tận tâm linh!... Thu sầu!-Thu có khóc? Sao!-Ướt cả hồn trinh? Chiều Thu về ôi nhớ Người cuối nẻo trời mây Cỏ hoa buồn im đứng Man mác sầu bay bay Ngẩn ngơ chiều nay ta nhớ!... Viễn Phương |
Quét Lá Làm Thơ Thu về quét lá sân sau Bỏ bê cửa trước khách vào không hay Phố buồn trở bước về đây Dưới trời thu vắng hương mây lững lờ Em qua ngõ vắng mong chờ Cỏ cây man mác, ơ hờ bước chân Lá vàng phủ kín đầy sân Hồn thu héo hắt lâng lâng nỗi niềm Dáng xưa một bóng buồn nghiêng Chiều qua nắng nhạt bên thềm nhớ thương Mắt buồn lóng lánh hơi sương Tình thu còn mãi vấn vương dòng đời Em đi mặc áo mây trời Gót hồng phiêu lãng về nơi xa mờ Đường mây chênh chếch đôi bờ Buồn anh quét lá, làm thơ tặng người Viễn Phương |
Đền Em!...
Đền em lứa tuổi thần tiên Tung tăng đùa giởn trên miền ấu thơ Đền em dáng ngọc đào tơ Cho em về thuở mộng mơ nữa vời Đền em lại những mảnh đời Có lần vụng vỡ nổi trôi giữa trời Đền em một thuở bên người Xuân còn tươi thắm đầy vơi dỗi hờn Đền em giấc mộng chưa tròn Đêm đêm thao thức mỏi mòn nhớ ai? Đền em một góc trời mây Ru em về chốn thiên thai ấm nồng Đền em một áng thơ hồng Nối tình kết mộng thỏa lòng em mong . Viễn Phương |
Tình Viễn Xứ Từ lâu lắm rời xa quê mẹ Bước phong trần lặng lẽ cô miên Lần tay đong đếm ưu phiền Âm thầm nỗi nhớ vô biên xứ người Ngày rong ruổi bên trời xa vắng Đêm mỏi mòn đọng lắng tâm tư Hồn đơn lạc cõi thâm u Dạ sầu trổi nhịp tình thu não nề Bao năm vẫn mơ về quê cũ Thương ai hoài ủ rũ chờ trông Cuộc tình lạc giữa hư không Hắt hiu bến đợi tơ lòng rối beng Đường viễn xứ muôn phen trôi nổi Lối tình nhà nay đổi thay tên Lòng hoài tưởng nhớ không quên Bóng hình xa ấy mãi bên dòng đời Viễn Phương |
Tri Âm Khách Trời lắng đọng chiều buồn nghiêng bóng lẻ Khách má hồng vạn nẻo bước truân chuyên Đường mây xa tìm kiếm mối lương duyên Mong hòa hợp sắt cầm đôi Loan Phượng Đường danh lợi, -Ai công hầu khanh tướng Ta thực lòng mơ ước chẳng cao sang Một túi thơ bầu rượu sống lang thang Mang giấc mộng đơn sơ đời lãng tử Như cánh nhạn giữa trời mây bao phủ Theo gió đùa ủ rũ bốn phương xa Rồi đêm say mộng ảo dưới trăng ngà Bay khắp nẻo mỏi mòn đôi cánh mỏi Trên sông vắng thuyền tình neo bến đợi Đâu má hồng, đâu hỡi khách tri âm ? Dòng đời kia giong ruổi đã bao năm Mời bạn ghé nơi đây mình kết mộng Dìu nhau bước giữa trời mây lắng đọng Kết tơ hồng se sắt nghĩa phu thê Đoạn đường sau, tình ái bước đê mê Duyên tơ tóc nửa chừng xuân tươi thắm Viễn Phương |
Thơ Là!... Thơ là những áng mây bay!... Là cơn gió thoảng nồng say đất trời Là con suối nhỏ êm trôi Là trăng tắm gội lả lơi giữa dòng Thơ là sông biển chập chùng!... Là thuyền đơn nhỏ lạc dòng sóng khơi Là đôi nhạn trắng chia đôi Là lời ru gọi lẻ loi bóng chiều Thơ là bến đợi khi yêu!... Là duyên tơ trắng hắt hiu tháng ngày Là hương tình ái mê say Là hoa, là cỏ,là loài bướm ong Thơ là sớm đợi chiều trông!... Là đêm thanh vắng cõi lòng đơn côi Là bao nỗi nhớ đầy vơi Là muôn điệp khúc ru đời nổi trôi Thơ là xuân thắm chung đôi!... Là mùa nắng hạ vang lời ve kêu Là nghìn thu vắng cô liêu Là đông giá lạnh hoang hiu đất trời Thơ là dấu tích cho đời!... Là yêu với hận, là người với tôi Là muôn tia nắng sáng soi Là đêm tăm tối chơi vơi dặm đường Thơ là khúc hát đoạn trường!... Là lời hứa hẹn yêu thương nửa vời Là muôn nhịp bước xa xôi Là hồn đơn vắng giữa trời bơ vơ Viễn Phương |
Điệp Khúc Tơ Sầu
Thương lắm!-Người ơi giữ lấy lời Tình đầy hương thắm mãi không vơi Đừng gieo nỗi nhớ vườn thơ ảo Chớ để sầu rơi bến mộng đời Nắng trải tơ vương một góc trời Mây vờn rũ bóng giọt sầu rơi Ngày thương ôm ấp tình xa thẳm Đêm nhớ buông lơi giấc nửa vời Điệp khúc ân tình vẫn vút cao Tìm nhau lạc giữa bến mơ nào Nghe tim sùi sụt niềm thương nhớ Lắng dạ thâm trầm nỗi ước ao Viễn Phương |
Giao Khúc Giữa Đời
Tôi chợt thấy!-Tôi như từng chiếc lá Lững lờ bay theo gió cuốn buông lơi Giữa hư không lạc lối dưới mây trời Về gốc cội nghe đời tôi mục rã Tôi chợt thấy!-Tôi như là sỏi đá Mãi đợi chờ ai đó một lần qua Khắc ghi sâu từng dấu bóng chim sa Rồi nhung nhớ sầu thương mòn mỏi đợi Tôi chợt thấy!-Tôi như nghìn đêm tối Đêm hững hờ vằng vặc bóng trăng soi Đếm thời gian, nhịp bước áng mây trôi Hình dung dáng người đi trong ảo mộng Tôi chợt thấy!-Tôi như cơn biển động Sóng cuộn tròn ôm ấp mối lương duyên Dẫu nghìn năm đầu sóng bạc không phiền Ve vuốt mãi dấu mòn in trên cát Tôi chợt thấy!-Tôi như mùa nắng nhạt Nắng phai mờ rong ruổi giữa hoang sơ Nhớ hương xưa ray rức thuở vào mơ Mùa nắng hạ hong đời thân lữ thứ Tôi chợt thấy!-Tôi như loài dã thú Mãi yêu người, người nỡ tránh xa tôi Cho yêu thương vào ước vọng mù khơi Chìm đắm giữa dòng đời tôi trôi nổi Viễn Phương |
Lời Ru Của Mẹ Chiều buồn nghe gió đong đưa Dư âm ngày tháng xa xưa vọng về Võng kêu kẽo kẹt sau hè Giữa cơn nắng hạ như ve gọi sầu Mẹ còn hay bước xa đâu Lời ru của mẹ khắc sâu lòng người Vang vang từng lớp mây trời Ấu ơ hai tiếng ấm đời ấu thơ Con ơi con hãy vào mơ Giấc mơ tuyệt đẹp bên bờ tương lai Mòn trông mỏi đợi tháng ngày Con ngoan chóng lớn mai đây nên người Dù cho vật đổi sao dời Làm thân con gái giữ lời thủy chung Nước non mưa gió bão bùng Là trai trọn giữ hiếu trung vuông tròn Mẹ còn một nắng hai sương Tran gian rong ruổi bước đường truân chuyên Thương con tình mãi vô biên Như dòng sửa ngọt triền miên dạt dào Thời gian vội vã qua mau Mẹ tôi nay đã đi vào thiên thu Nhìn trong sương khói mây mù Bóng hình của mẹ vẫn như hôm nào Lời thương câu hát ngọt ngào Âm vang đồng vọng bay cao ngút ngàn Rồi trong những giấc mơ màng Hoài nghe tiếng mẹ dịu dàng ru con Viễn Phương |
Hồng Nhan Phận Chờ anh dù đến ngàn sau Yêu anh như thuở ban đầu vào yêu"UU" Thương ôi!-Dáng đứng mỹ miều Đường trần trôi nổi quạnh hiu lối tình Giọt sầu trĩu nặng lung linh Về trong hư ảo dõi hình bóng ai Thiên đường tình ái không ngai Tìm đâu ra giấc nồng say đất trời Dòng đời hai bóng xa khơi Thuyền tình không bến biết nơi nào dừng Hồng nhan chi bấy não nùng Cũng là phận bạc khôn cùng bước chân Viễn Phương |
Huế Mãi Còn Thương
Bao giờ em trở về thăm Quê hương xứ Huế bao năm đợi chờ Trường Tiền vẫn đó trơ vơ Đêm chùa Thiên Mụ trăng mờ bóng mây Đường ra Ái Tử mưa bay Đông Ba Gia Hội vơi đầy nhớ thương Xuôi về dòng nước sông Hương Vân Lâu Bến Ngự hàng dương gọi chào Nhớ đường lên dốc Nam Giao Dưới trời nắng nhạt em trao nụ hồng Ngày về Vỹ Dạ buồn trông Nắng mưa bất chợt nghe lòng xót đau Tiếng buồn lặng lẽ bay cao Dư âm một thuở rạt rào tim đơn Thoảng nghe cơn gió kêu hờn Dáng xưa biền biệt mãi còn xa đâu Viễn Phương |
Thu Và Thi Nhân
Vương vấn nợ thi nhân Đem chữ kết vận vần Trên dòng thơ mơ mộng Say giấc điệp bâng lâng Nếu em là mùa thu Hiện ẩn lớp sương nhu Anh xin làm mặc khách Tiêu dao giữa mây mù Mờ ảo nữa vầng trăng Hương đêm ngào ngạt dâng Tiếng thu vang trầm bổng Cõi hồn nhẹ lâng lâng Em hãy là giai nhân Ru thắm mộng tình anh Cho dòng thơ trôi nổi Bồng bềnh kiếp thi nhân Viễn Phương |
Đêm Noel Thầm Ước
Đêm Noel lạnh tình xa đôi đứa Con nguyện cầu xin Chúa một niềm tin Đôi hồn thơ muôn thuở mãi trung trinh Đêm đêm vẫn như hình hòa quyện bóng Chúa Giáng Sinh đất trời kia lắng đọng Nơi giáo đường tỏa lộng ánh hào quang Chuông ngân vang vang dội giữa không gian Ru muôn giấc mộng vàng trên cánh gió Tình con đã trao rồi từ dạo đó Nàng mãi hoài giận gió với hờn mây Cho sầu thương giăng trải khắp đó đây Từng giọt nhớ giọt hờn rơi bến đợi Men ân ái cạn rồi cơn mong mỏi Xin một đời tiếp nối cuộc tình thơ Thời gian ơi đừng xóa dấu thương chờ Hương nồng ấm đôi bờ xa nấn níu Trời đất lạnh giữa không gian huyền diệu Ngun ngút lòng muôn điệu nhớ xa xôi Một vì sao linh động đổi thay ngôi Lòng vội ước duyên thơ ngày tương hội Viễn Phương |
Cuộc Tình Lưu Li Em ơi! lệ xót xa rơi!... Nhớ sao là nhớ không lơi nỗi lòng Thương em tình cứ đợi trông Phải chăng thiên định mỏi mong tháng ngày Anh đi chiếc bóng hao gầy Em lên đỉnh nhớ sầu vây gót hài Đong đưa từng giọt sương mai Rơi trên má thắm trải dài lối đi Tình mình trong cảnh lưu li Trách thay ông tạo khéo chi vẽ vời Mộng tình vẫn đó chơi vơi Đôi ta luống những bên đời nổi trôi Viễn Phương |
Tình Thương Đau Thu đi đông đến tiêu điều Ngàn năm thương nhớ dấu yêu ngậm ngùi Mây sầu phủ bóng cô liêu Hoàng hôn nghiêng ngả liêu xiêu gió đùa Chờ nhau mưa nắng bao mùa Vườn tình hoang vắng phố xưa lạnh lùng Hồn đơn lạc giữa không trung Mỏi tìm dấu tích muôn trùng cách xa Đêm khuya dõi ánh trăng ngà Giọt sầu rơi rải nhạt nhòa mắt môi Thôi thời thôi thế đành thôi Anh đây em đấy một trời thương đau Viễn Phương |
Xuân Vịnh
Nghe xuân hát khúc ru người Gió xuân man mát cho đời vấn vương Nắng xuân tươi thắm bên đường Mây xuân kết tựu yêu thương giữa trời Hương xuân ngan ngát muôn nơi Tình xuân chan chứa đầy vơi cõi trần Du xuân đây đó xa gần Vui xuân khắp nẻo thế nhân sum vầy Viễn Phương |
Lỡ Làng
Lặng lẽ chiều ru nỗi nhớ nhà Công mờ thưa thớt chẳng người qua Chờ ai?-Ghế đá buồn đơn lạnh Phơ phất sương sa trắng nhạt nhòa Nắng ngả xiêu nghiêng chiếc bóng mờ Soi đời lữ khách giữa bơ vơ Hư không chi chít màu mây xám Rưng rức tuôn rơi những giọt chờ Dõi bóng thời gian trải ngút ngàn Tơ trời vương víu cố lần đan Tìm đâu dấu vết tình hư thực Lối mộng trăm năm bước lỡ làng Viễn Phương |
Niềm Ao Ước Hoài tưởng nhớ những ngày xưa đó Phố ảo buồn mưa gió mù khơi Đường trần mấy ngõ chơi vơi Hồn đơn rong ruổi giữa trời đêm đêm Tim se thắc môi mềm nhạt đắng Bước phong trần đơn vắng sầu thương Dặm trường mờ mịt khói sương Anh đi lạc bước qua vườn thơ em Ôi!-đẹp quá, khắp vườn thơ nhỏ Hoa bốn mùa tươi nở nồng hương Dưới trời mây trắng tơ vương Âm vang lộng gió lời thương ngọt ngào Hồn ngây ngất sa vào cõi mộng Giọt thơ tình rơi đọng tim anh Cho lòng chợt thoáng mong manh Ước mơ, mơ ước bóng hình xa xăm Vườn thơ thắm xanh xanh màu mắt Người thơ đâu hiu hắt đường mây Lời tình như gió vờn bay Ý thơ vương vấn tỉnh say kiếp người Từ độ ấy nghe đời trăn trở Mang nỗi sầu trên phố buồn tênh Dạ hoài thương nhớ mông mênh Thuyền nhân duyên mãi lênh đênh gọi tình Hoàng hôn xuống lung linh vạt nắng Đất trời buồn tĩnh lặng không gian Con đường vũ trụ thênh thang Gió mây phiêu lãng mộng vàng hắt hiu Tình như đã muôn chiều lạnh vắng Mãi âm thầm say đắm nàng thơ Đường trần muôn nẻo hoang sơ Tiếng sầu vang dội bên bờ yêu thương Ai khéo vẽ trên tường mây trắng? Mộng bóng hình đượm thắm trời mơ Cho lòng ao ước vu vơ!... Một lần ôm ấp hoa thơ thuở nào Viễn Phương |
Tiếng Sầu
“Ngờ đâu một cuộc bể dâu Quê hương tan biến tình sầu chắn ngang”(MT) Niềm đau thương đến vội vàng Đôi mi khơi động hai hàng lệ rơi Mây hờn theo gió buông lơi Tơ sầu vung vãi đất trời trở trăn Gót hồng sương trắng giăng giăng Đường đơn bóng chiếc buồn chăng hỡi buồn? Yêu thương như ngọn sóng cồn Hương tình chan chứa cõi hồn ngất ngây Chiều về tím cả màu mây Nghe lòng man mác vơi đầy xót xa Người đi lạc chốn phồn hoa Kẻ về nuối tiếc nhạt nhòa ước mơ Bên đèn soi bóng bơ vơ Tìm đâu ra mối tình thơ mộng dài Non đông đoái bóng non đoài Thương sao ả nguyệt lạc loài trong mây Tình đơn héo hắt đêm ngày Tiếng sầu vang vọng bay bay cuối trời Viễn Phương |
Sẽ Mãi Chờ Em
Anh sẽ chờ em dẫu bóng tà Dù đời nghiêng ngả tháng ngày qua Gió xuân man mác tình cô lữ Nắng hạ chiều vương mắt nhạt nhòa Anh với em cùng kiếp viễn phương Đem dòng thơ kết mối yêu thương Ru nhau từng giấc thu vàng mộng Hát khúc tình thơ giữa dặm trường Đời có bao lần khóc biệt ly? Người đây kẻ đấy tiếc thương gì? Hoài mong mai sẽ còn tương hội Cho hết quây quần giấc mộng si Vạt nắng đông tàn hong ước mơ Hương xuân nồng ấm thoảng đôi bờ Chờ nhau trên bến bình yên mộng Mai về nối tiếp cuộc tình thơ Viễn Phương |
Về Chưa Em?
Em về chưa?-Giữa màn đêm buốt giá Cuối thu rồi lã chã giọt sương rơi Gió đông sang tái lạnh cả bờ môi Thương chếc bóng xa khơi dài mỏi đợi Anh ngoảnh lại nhìn đời bao biến đổi Cố trông vời khoảng tối giữa hư không Đâu dư âm muôn thuở khắc ghi lòng? Hương dịu ngọt ru hồn say biển ái Trời đông vắng buồn trăng nằm sóng soải Mây lạnh lùng khắc khoải cả lòng nhân Thời gian kia giục giã bước phong trần Một thoáng đợi!-Một đời qua vội vã!... Viễn Phương |
Xuân Còn Nhớ?
Chẳng biết xuân nầy ai nhớ không? Ngày xưa xuân tỏ mối tơ lòng Bao nhiêu xuân nhỉ?-hoài tha thiết Nuối tiếc xuân tàn mãi đợi trông Hương lửa xuân nồng người ước hẹn? Duyên tình xuân thắm kẻ thầm mong? Lần qua xuân cũ buồn da diết Chẳng biết xuân nầy ai nhớ không? Jan 28, 2016 Viễn Phương |
Duyên Thơ Lục Bát Đó đây xuôi ngược dặm trường Cho nhau vần, vận góc vườn thơ hoang Chắt chiu từng sợi tơ vàng Kết tình thơ giữa mênh mang đất trời Vu vơ ghép chữ thành lời Sông sâu biển rộng tơ trời giăng ngang Để cho ý thiếp tình chàng Duyên thơ kết nghĩa đá vàng trăm năm Yêu thương từng bước âm thầm Thơ chàng, thơ thiếp nối vần nhịp duyên Cơ trời dù lắm truân chuyên Lòng em thề ước anh nguyền thủy chung Hương thơ ngát tỏa không trung Quyện vần lục bát tương phùng nơi đây Ý tình dào dạt vơi đầy Mình_Ta kết bạn sum vầy bên nhau VNTQ- March 09-21, 2013 Sương Anh-Viễn Phương |
Tháng Giêng Buồn
Thoảng nghe tiếng hạt kêu trăng Nhớ thời xưa ấy đêm rằm tháng giêng Vầng mây lả lướt che nghiêng Hằng Nga vẫn đó triền miên lững lờ Cuội ngồi ôm bóng bơ vơ Ru tình thơ giữa mịt mờ bao la Ngẫm ta như kiếp cuội già Lỡ tương tư dáng kiêu sa giữa đời Nỗi buồn da diết đầy vơi Bao năm vấn vít tình người chốn xa Xuân nay hương ngát la đà Cố nhân đâu hỡi?-Mình ta đất trời Tháng giêng tình ái buông lơi Đêm rằm trở bước xa rời ước mơ Sầu lên đỉnh nhớ thương chờ Theo trăng dõi bóng tình thơ lạc loài Jan 18, 2016 Viễn Phương |
Lỡ Làng
Lặng lẽ chiều ru nỗi nhớ nhà Công mờ thưa thớt chẳng người qua Chờ ai?-Ghế đá buồn đơn lạnh Phơ phất sương sa trắng nhạt nhòa Nắng ngả xiêu nghiêng chiếc bóng mờ Soi đời lữ khách giữa bơ vơ Hư không chi chít màu mây xám Rưng rức tuôn rơi những giọt chờ Dõi bóng thời gian trải ngút ngàn Tơ trời vương víu cố lần đan Tìm đâu dấu vết tình hư thực Lối mộng trăm năm bước lỡ làng Viễn Phương |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 03:21 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.