![]() |
Hồi 17
Vị nghĩa thâm tình Tuyết Cầm chuốc rượu ra chén của nàng và lão Hựu. Nàng mỉm cười nhìn lão Hựu. Tiếp nhận ánh mắt của nàng lão Hựu có vẻ bối rối và ngượng ngùng chẳng khác nào một đứa trẻ bị bắt quả tang đang phạm tội gì đó. Nếu không có tội thì lão Hựu đâu ngượng ngùng như vậy, lão phải sượng sùng, ngượng ngùng vị nhận ra lời quở trách của Di Tuyết Cầm qua ánh mắt đó. Nàng nheo mày. - Hựu huynh sau này phải bỏ ánh mắt đó nhé. Lão xoa cái đầu bự quá khổ như quả dưa hấu chẳng một sợi tóc. - Lão huynh hứa sẽ không tái phạm nữa. Nàng đẩy chén rượu về phía lão: - Nói thì phải giữ lời. Đừng có nhìn chòng chọc soi mói vào những vùng cấm của nữ nhân, Tuyết Cầm đã cho huynh rồi, đâu phải lúc nào cũng thèm thuồng như vậy. Nếu để tâm tưởng và nội thức của mình luôn bị ám ảnh bởi nhục tình thì chẳng bao giờ huynh có thể trở thành đại trượng phu đứng trong trời đất. Cái đầu của Hựu huynh bự nhưng xem ra trong đó nó chứa nhiều bã đậu hơn là sự thông tuệ của một con người. - Huynh hứa sẽ sửa đổi mà… ta hứa sẽ sửa đổi mà. Hứa phải giữ lời. Đừng để cái đầu của Hựu huynh càng ngày càng bự và sau đó nó nổ tung ra bởi những hỏa dục tụ bên trong nó. Sắc diện Hựu Tiếu Càn đỏ rân khi buộc phải nghe lời nói này của Di Tuyết Cầm. Lão lí nhí nói: - Ta hứa… ta hứa… Ta sẽ sửa ánh mắt mình… Nếu như ta không sửa nàng có quyền đục thủng đôi mắt lồi của ta. Tuyết Cầm hướng cao đôi chân mày vọng nguyệt. - Đục đôi mắt lồi của Hựu huynh… Tuyết Cầm rất sẵn sàng đục. Nhưng khi đục rồi tất Hựu huynh sẽ trở thành kẻ tàn phế. Mà Tuyết Cầm thì lại không muốn làm kẻ hầu hạ người phế nhân. Chỉ cần Hựu huynh sửa là được rồi. - Ta sẽ sửa… Ta thề với nàng đó. Tuyết Cầm mỉm cười khi lão Hựu đưa tay qua khỏi đầu trịnh trọng nói: - Trên có trời dưới có đất, Hựu Tiếu Càn thề trước mặt Di Tuyết Cầm nương tử, từ nay sẽ bỏ tất cả những tính dục ô uế, mà trở thành người thanh cao đối với nàng. Lão từ từ hạ tay xuống. Tuyết Cầm đặt chén rượu vào tay lão. Nàng từ tốn nói: - Huynh thề được lắm đó. Uống chén rượu đó thay cho lời minh chứng của huynh. Lão Hựu gật đầu những tưởng thủ cấp sẽ rơi xuống đất. Lão vừa gật đầu vừa nói: - Được… Ta sẽ uống. Lão Hựu chưa kịp dốc chén rượu lên để uống thì Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân cùng gã độc hành bước vào. Kỳ Xú Cân vừa bước vào vừa nói: - Lão không cần uống chén rượu đó. Sự xuất hiện bất ngờ của Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân khiến lão Hựu sững sờ từ từ đặt chén rượu trở lại bàn. Lão Hựu xoa đỉnh đầu nhìn Kỳ Xú Cân. - Lão phu đâu mời các hạ vào Đào Hoa viên, sao các hạ tự tiện xông vào, - Nếu không có việc ở Đào Hoa viên, Kỳ mỗ cũng không can vào đây làm gì? Lão Hựu từ từ đứng lên nhìn Kỳ Xú Cân nghiêm giọng hỏi: - Lão chủ chưa từng biết các hạ. Thế mà các hạ nói vào Đào Hoa viên có việc gì vậy, chẳng đó là việc gì? - Kỳ mỗ cũng không có việc với lão… nhưng lại có việc với vị cô nương kia Di Tuyết Cầm nhìn Kỳ Xú Cân nói: - Bổn cô nương nghĩ cũng không có việc gì với các hạ. Bởi ta và các hạ không quen biết nhau. - Đúng là không quen biết nhau. Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân không quen với Ngọc Diện Hồ Ly Di Tuyết Cầm… Nhưng Nghe giọng nói đều đều của Kỳ Xú Cân. Lão gắt giọng nói như quát: - Ngươi muốn gì thì nói thẳng ra đi. - Muốn gì ư… Chắc chắn vị cô nương. Tuyết Cầm miễn cưỡng hỏi: - Phải Thượng Quan Đại Phu phán ngươi giết ta không? Phi Ma Đột Sát gật đầu. - Không sai. Lời của Hựu Tiếu Càn giận dữ: - Tiểu tử thúi… Ta không quen biết ngươi sao ngươi đòi lấy mạng nương tử của ta chứ. - Ta chẳng là ai cả mà chỉ là một người đi tìm một người để giết. Đó là chức phận của ta. Phi Ma Đột Sát nói dứt câu chớp động thân pháp lướt thẳng đến Di Tuyết Câm. Thân thủ của gã cực kỳ ảo diệu khôn lường, chỉ chớp mắt đã lướt đến Tuyết Cầm. Phối hợp với thân thủ siêu phàm đó, Phi Ma Đột Sát vung hữu thủ. Ba ngọn ám tiêu theo hình chữ “Phẩm” cắt ra hướng vào ba tử huyệt trên người Di Tuyết Cầm. Thân thủ lẫn thủ pháp phi tiêu của Phi Ma Đột Sát đúng là đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, mà khó có người khả dĩ sánh kịp. Mặc dù lão Hựu đã chuẩn bị trước mọi tình huống có thể xảy ra nhưng khi Phi Ma Đột Sát phát động chiến công thì lão gần như không kịp phản xạ đối kháng lại. Tuyết Cầm nheo mày, dụng luôn tuyệt thức “Song long xuất hải” công phá vào ba chiếc ám tiêu. Đôi mảnh lụa trong tay nàng tợ như hai con giao long, vù tới điểm sáng. - Chát… Hai mảnh lụa như chạm vào một bức vách đá, dội ngược trở lại, ba chiếc ám tiêu cũng chuyển hướng ghim xuống sàn gạch mộc lầu. Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân chau mày nói: - Quả cô nương cũng có bản lĩnh. Tuyết Cầm thản nhiên đáp lời Phi Ma Đột Sát. - Ngươi tưởng lấy được mạng Ngọc Hồ Ly Di Tuyết Cầm là dễ lắm sao. Kỳ Xú Cân nheo môi ôn nhu cất giọng đều đều. - Đỡ được ba chiếc vô hình tiêu của Kỳ mỗ đã là người có bản lĩnh, nhưng để giữ được cái mạng, còn phải luyện thêm nhiều lắm. Lão Hựu tức giận đến tím mắt, bước qua trước mặt Di Tuyết Câm, án ngữ ngay phía trước nàng. - Phi Ma Đột Sát… có bản lĩnh thì giao đấu với lão Hựu đây. Nói dứt câu, lão Hựu rống lên một tiếng. Cùng với tiếng rống đó, lão giang rộng hai cánh tay tựa hồ như một con vịt xoè cánh. Vừa giang rộng hai cánh tay, lão điểm mạnh mũi giầy. Thân lão lao vụt đến Phi Ma Đột Sát, tung ra những thế trảo uy mãnh, đầy uy lực nhoan nhoán thộp vào những trọng huyệt trên người đối phương. Thân thủ của lão Hựu quả là siêu phàm xuất chúng nhưng bộ pháp biến hóa khôn lường của Phi Ma Đột Sát càng huyền bí ảo diệu hơn. Bằng những cái trảo người thân kỳ quỷ dị, y tránh né tất cả những thế trảo liên hoàn của lão Hựu. Cộng liền một lúc mười trảo nhưng tuyệt nhiên không trúng được đối phương. Lão Hựu đỏ mặt tía tai, gầm lên: - Nếu ngươi có bản lĩnh thì đỡ trảo của lão phu. - Có gì mà Kỳ mỗ không dám chứ. Vừa nói Phi Ma Đột Sát trụ bộ dồn công vào song thủ phát động một lúc hai thoi quyền đón thẳng đỡ thẳng lấy trảo công của Hựu Tiếu Càn. - Bốp… Phi Ma Đột Sát thối lui hai bộ trong khi lão Hựu thì trụ thân một chỗ. Qua lần đối chứng vừa rồi rõ ràng nội lực của Phi Ma Đột Sát không thể nào bì được với Hựu Tiếu Càn. Hoàn toàn chiếm thế thượng phong, đúng ra lão Hựu phải tận dụng ngay thời cơ chớp động công tiếp đối phương, dồn Phi Ma Đột Sát vào tử lộ, nhưng chẳng biết lão nghĩ gì và đang rơi vào tình huống nào mà cứ đứng đực ra như pho tượng, Đôi song thủ lão từ từ buông thõng theo thân người. Sắc diện lão Hựu từ từ tái dần ra. Từ giữa lòng bản thủ của Hựu Tiếu Càn nhiễu xuống sàn mộc lầu từng giọt máu. Mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên từ những giọt máu đen kịt đó. Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân nhếch môi, cười khảy rồi nói: - Chẳng ai có thể cứu được lão đâu. Tuyết Câm biến sắc bước đến bên lão Hựu. Nàng hỏi lão Hựu: - Lão sao vậy? Mồ hôi tuôn chảy ra ướt đẫm mặt lão Hựu. Giữa lòng đôi bản thủ là hai dấu khoét tròn máu đang sủi bọt trào ra và tỏa mùi tanh nồng. Nàng quay ngoắt lại Phi Ma Đột Sát. - Ngươi thật là đê tiện… Phi Ma Đột Sát nhếch môi nói: - Hãy để dành lời nói đó khi trở thành oan hồn vất vưởng. Gã vừa nói vừa từ từ dựng đôi song thủ lên trước mắt. Đến lúc này Tuyết Cầm mới nhận ra trên đôi song thủ của Phi Ma Đột Sát có hai cây kim đen xì lòi ra ngoài. Phi Ma Đột Sát nói: - Kỳ mỗ sẽ đưa nàng đi. Phi Ma Đột Sát toan phát động chiến công để lấy mạng Di Tuyết Cầm thì giọng nói trầm trầm cất lên sau lưng gã. - Ngọc Diện Hồ Ly Di Tuyết Cầm không phải dành cho ngươi. Phi Ma Đột Sát quay ngoắc lại. Đôi chân mày gã nhìu hẳn lại, miệng thì nói: - Đoàn Quốc Vĩnh. Đoàn Quốc Vĩnh tay cầm đốc đao, hướng mũi xuống đất thả bước chầm chậm bước qua cửa mộc lầu. Y vừa đi vừa nói: - Đoàn mỗ và ngươi có thể dành nhau một con mồi. Kẻ thắng thì có mồi ngon, kẻ bại đành nhịn đói mà nhận cái chết. - Ngươi muốn xen vào chuyện của ta. - Với một kẻ đi tìm người để săn thì không nên nói nhiều. Hãy nghĩ đến con mồi mà hành động. Kỳ Xú Cân nghiến răng. - Được… ta sẽ cùng dành với ngươi. - Tốt… Miệng vừa thốt ra mỗi một từ cụt lủn đó của Đoàn Quốc Vĩnh đã tạo ra một màn ảnh đao trùng trùng điệp xông thẳng đến Phi Ma Đột Sát. Phi Ma Đột Sát rống lên một tiếng, chớp động song thủ với đôi kim đen kịt dính trên những ngón tay công thẳng vào mản ảnh đao dày đặc. Màn ảnh đao vụt tắt, và Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh bất ngờ xuất hiện như từ dưới đất chui lên, hay từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân. |
Nhưng tưởng đâu Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh cũng đã rơi vào tình trạng như lão Hựu, nhưng không. Y đang từ từ đưa dần lưỡi khoái đao qua khỏi đầu mà tuyệt nhiên Phi Ma Đột Sát chẳng có phản ứng gì trước hành động của họ Đoàn.
Phi Ma Đột Sát đứng thừ ra tợ như một pho tượng, bởi vì y đã bị khí đao sát nhạn của Đoàn Quốc Vĩnh tước mất cái thân. Y đâu còn cái thân để tiếp nhận nỗi sợ hãi từ lưỡi khoái đao của họ Đoàn. Người ta tồn sinh, nhờ cái thân, nay thân mất thì chẳng khác nào một xác chết biết thở. Ngọn khoái đao từ từ chém xuống đỉnh đầu Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân mà y vẫn không có chút phản xạ nào. Phi Ma Đột Sát Kỳ Xú Cân tợ như một khúc củi bị bổ đôi bởi ngọn khoái đao của Đoàn Quốc Vĩnh. Gã tráng kiện đồng hành với Phi Ma Đột Sát chứng kiến cảnh tượng đó hồn siêu phách lạc, liền quay bước bỏ chạy cứu mạng mình, nhưng màn ảnh đao như một ám lưới chụp xuống gã. Khi Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh thu hồi binh khí thì thể pháp của gã chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy trông thật gớm ghiếc và ghê tợn. Di Tuyết Cầm đứng thừ người ra trước hai cái chết khủng khiếp đó. Chứng kiến hai cái chết khủng khiếp của Phi Ma Đột Sát và gã tráng kiện, đôi cước pháp của nàng như thể bị chôn xuống sàn mộc lầu chẳng thể nào nhúc nhích được. Sắc diện nàng tái nhợt ra, với vẻ sợ hãi tột cùng. Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh nhìn lại Di Tuyết Cầm. Y nhạt nhẽo nói: - Chưa một ai thoát chết khỏi Thiên Ma Đao. Di Tuyết Cầm nhìn Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh, từ tốn đáp lời gã: - Điều đó ngươi không cần phải nói ra, Tuyết Cầm này biết. - Nàng biết, vậy quyết định như thế nào? Chết bởi đao của Đoàn mỗ hay tự kết liễu mạng sống mình. - Theo ý ngươi thì ta sẽ chọn cái gì? - Ta cho nàng quyết định. Tuyết Cầm nhìn Thiên Ma Đao điểm một nụ cười mỉm. Nàng từ tốn nói: - Ngọc Diện Hồ Ly rất cảm kích với minh tâm của ngươi. Nàng nói rồi nhìn lại Hựu Tiếu Càn, nhỏ nhẹ nói: - Hựu huynh… Chúng ta tiếp tục uống rượu chứ. Lão Hựu gật đầu. Nàng dìu lão Hựu bước lại bàn. Hai người ngồi đối diện với nhau. Tuyết Cầm bưng chén rượu mà lão Hựu chưa kịp uống, áp vào môi lão. Lão uống cạn chén rượu. Nàng đặt chén xuống bàn. - Hựu lão huynh thấy trong người ra sao? - Sắp chết rồi. Tuyết Cầm mỉm cười. - Hựu lão huynh có muốn cùng chết với Tuyết Cầm không? Lão Hựu gật đầu: - Nàng đi đâu ta theo đó. Tuyết Cầm mỉm cười. Nụ cười trên hai cánh môi của nàng vẫn đủ sức quyến rũ lão Hựu làm cho lão ngây ngất trong tình cảnh kê đầu vào lưỡi hái tử thần. Lão nhỏ nhẹ nói: - Tuyết Cầm… nàng đẹp quá! Thân diện lão Hựu méo xệch hẳn lại. Lão lí nhí nói: - Ta không muốn nàng chết. Nàng gượng cười nói: - Tuyết Cầm cũng không muốn để Hựu lão huynh cô độc. Vị Phong đã nói với Tuyết Cầm, hãy trân trọng tình yêu của người yêu mình chứ đừng chạy theo bóng tình hư ảo. - Vị Phong hiểu lão Hựu tội nghiệp này. Lão Hựu buông tiếng thở dài, bất giác nhìn lại Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Lão trang trọng nói: - Đoàn các hạ… Lão Hựu sẵn sàng tiếp nhận trăm lưỡi đao của các hạ mà tuyệt nhiên không thốt một tiếng than vãn, một lời van xinh, hay một chút căm hận nào… mà chỉ xin túc hạ tha mạng cho nương tử của ta Di Tuyết Cầm. Đôi chân mày sắc của Đoàn Quốc Vĩnh nhíu lại. Y thả bước đến gần bàn hai người, nhạt nhẽo nói: - Ta sẽ không giết lão… và cũng không lấy mạng Ngọc Diện Hồ Ly Tuyết Cầm. Chân diện lão Hựu lộ rõ vẻ phấn khích. Lão toan mở miệng nói nhưng Thiên Ma Đao khoát tay ngăn không cho lão nói và ôn nhu nói tiếp: - Nhưng để ta ban ân cho hai người, ta buộc Di Tuyết Cầm phải chấp nhận một điều kiện. Tuyết Cầm nghiêm giọng nói: - Ngươi không cần phải nói ra điều kiện của ngươi. Tuyết Cầm này biết. Lão Hựu lắc đầu hỏi Thiên Ma Đao: - Túc hạ hãy nói đi… điều kiện gì? Đoàn Quốc Vĩnh nghiêm giọng nói: - Di Tuyết Cầm buộc phải tế trời bái đất thành thân với Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Lão Hựu mở to đôi mắt lồi hết cỡ, những tưởng như hai con ngươi của lão sẽ lọt ra khỏi hốc mắt. Lão từ từ nhìn lại Di Tuyết Cầm. Tiếp nhận ánh mắt của lão Hựu, Tuyết Cầm điểm nụ cười mỉm thật tươi như đóa hoa hàm tiếu. Nàng ôn nhu nói: - Hựu lão huynh có xem Di Tuyết Cầm này là nương tử của mình không? Lão gật đầu. Nàng nhìn lão ôn nhu nói: - Chỉ bao nhiêu đó thôi… Tuyết Cầm đã mãn nguyện rồi. Nước mắt trào ra hai bên má Hựu Tiếu Càn. Lão lí nhí nói nhưng không rõ lời bởi sự xúc động đang dâng ngập trong tâm tưởng lão. - Tuyết Cầm… nàng tha thứ những lời nói mà ta xúc phạm nàng. - Những lời nói kia chẳng là gì cả, mà chỉ có tình yêu của Hựu lão huynh mới là tất cả. Nàng bước qua bên lão Hựu. Cầm lấy tay lão Hựu, Tuyết Cầm áp vào má mình. Máu độc từ lòng bàn tay của lão Hựu tràn lên mặt nàng, nhưng nàng chẳng một chút e dè hay ngại ngùng. Nàng nhỏ nhẹ nói: - Tuyết Cầm và Hựu lão huynh sẽ cùng chết với nhau. Hy vọng kiếp sau Tuyết Cầm và Hựu lão huynh sẽ là một đôi hiền khang lệ mà trên cõi nhân sinh này chẳng một ai sánh bằng. Nàng nói rồi nụ cười mỉm dành cho lão Hựu. Nụ cười của nàng thật tươi của thỏa mãn và dâng hiến, trao tặng. Lão Hựu cùng cười với nàng. Tuyết Cầm cắn vào ngón tay mình, rồi dùng máu viết lên bàn nhưng mắt vẫn không rời lão Hựu. “Đình Vọng Phong.” Lão Hựu gật đầu. Tuyết Cầm nép người vào lão Hựu. Lão trông như một gã lùn tội nghiệp đứng trong vòng tay che chở của Tuyết Cầm thì đúng hơn. Tuyết Cầm nhìn lại Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Nàng cất giọng trang trộng và khe khắt. - Di Tuyết Cầm từ chối điều kiện của ngươi. Thiên Ma Đao cau mày: - Ta thật là khó hiểu. - Mãi mãi ngươi sẽ không bao giờ hiểu được Ngọc Diện Hồ Ly Di Tuyết Cầm… mãi mãi không bao giờ hiểu được. Đôi chân mày Đoàn Quốc Vĩnh nhíu lại.Y gằn giọng nói: - Nàng đang thách thức sự tàn nhẫn của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. - Di Tuyết Cầm đã biết ngươi là kẻ tàn nhẫn. Một kẻ tàn nhẫn thì không bao giờ có đặng tình yêu. Nếu ngươi có là một cao thủ vô địch trong võ lâm thì mãi ngươi cũng là kẻ đơn độc. Ngươi không bao giờ tìm được tấm chân tình đúng nghĩa. Mãi mãi không bao giờ tìm được. Hai hàm răng Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh nghiến lại phát ra những âm thanh ken két. - Vậy là nàng đã quyết định. - Không phải quyết định mà tự nguyện. Lời còn đọng trên miệng Di Tuyết Cầm thì một chớp đao sáng ngời cắt ra. Chớp đao kia tiện ngay tay của nàng và lão Hựu. Hai cánh tay vẫn nắm chặt lấy nhau rơi xuống sàn nhà. Máu tuôn xối xả. Mặc dù tiếp nhận chiêu đao tàn khốc và tàn nhẫn của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh, nhưng tuyệt nhiên Tuyết Cầm lẫn lão Hựu vẫn không bật ra tiếng rên rỉ nào, ngoại trừ sắc mặt tái hẳn đi vì cái đau đâm thọc đến tận đỉnh đầu làm họ hoa mắt. Thiên Ma Đao nghiêm giọng nói: - Nàng đã là phế nhân, nhưng ta vẫn chấp nhận nàng làm nương tử để nàng sống, chỉ cần nàng lấy mạng lão quái nhân dị dạng này. Tuyết Cầm đanh nạt ngang: - Không, Di Tuyết Cầm có là ma nữ, là kẻ bại hoại cũng không bao giờ giết người yêu mình, giết tướng công của mình. Ngươi muốn tìm con người đủ nhẫn tâm sát tử tướng công mình thì hãy tự đi mà tìm. Những thớ thịt trên mặt lão Hựu tun bần bật. Lão làm sao đè nén được sự xúc động khi nghe những lời nói này thốt ra từ người lão tôn thờ và yêu thương, chấp nhận là lão nô tình cho Tuyết Cầm. Lão nhìn Thiên Ma Đao rồi quay ngẩng lên nhìn Tuyết Cầm. - Ta nợ nàng nhiều quá… kiếp sau sẽ là nô bộc trung thành cho nàng. Lão nói dứt câu quỳ xuống dưới chân Tuyết Cầm. Nàng cũng quỳ xuống đối diện với lão. Họ như một đôi tân lang và tân nương trong ngày song hỷ chu bái lại nhau. Thiên Ma Đao toát mồ hôi mặt lại chứng kiến cảnh đó, gã gằn giọng nói: - Có kiếp sau ta cũng sẽ đeo bám các ngươi. Y nói rồi, phát tác một đường đao cực kỳ tàn nhẫn. Lưỡi khoái đao chỉ vào giữa hai người như muốn cắt lìa hai người ra. Nhưng Di Tuyết Cầm như đoán được chiêu đao của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh mà bám chắc lấy đao không để hai người rời ra. Hai người trút hồn ra khỏi xác trong sự phẫn nộ của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Nhìn xác Di Tuyết Cầm và lão Hựu, hắn nhạt nhẽo nói: - Tại sao ta phải hiểu nàng. Y giắt lưỡi khoái đao ra sau lưng, nhúng nước bọt vào hai bàn tay, rồi lặng lẽ rời gian mộc lầu. Y để lại sau lưng một cảnh tượng ghê rợn với những xác người không toàn vẹn. * * * Vị Phong bước vào mộc lầu. Chàng không thể nào bình tĩnh mà dằn được sự bồi hồi khi thảm cảnh trong mộc lầu đập vào mắt mình. Vị Phong lao đến bên xác Di Tuyết Cầm và lão Hựu. Cánh tay của Di Tuyết Cầm và lão Hựu dính vào nhau đập vào mắt Vị Phong. Nhìn xác Di Tuyết Cầm và Hựu Tiếu Càn, Khắc Vị Phong đã nghiệm ra một chuyện. Chàng nhìn hai người thầm nói: - Tỷ tỷ… Hựu tiền bối. Cùng với lời nói đó là cơn cuồng nộ vùn vụt dậy trong tâm trí của Vị Phong. Sự cuồng nộ càng lúc càng dâng trào cho đến khi tụ thành một tiếng rống khủng khiếp để Khắc Vị Phong có thể trút sự phẫn nộ kia ra khỏi tâm thức chàng. - Tại sao… tại sao… ông trời sao có thể bày ra một số phận oan nghiệt như vậy được chứ. Tại sao… Chàng đứng lên, gào lên: - Thiên Ma Đao… Ngươi ở đâu. Chàng toan chạy ra ngoài nhưng dòng chữ “Đỉnh Vọng Phong” viết bằng máu đập vào mắt chàng. Vị Phong sững bước chăm chăm nhìn dòng bút tự được viết bằng máu đỏ. Chàng nhìn lại Di Tuyết Cầm và Hựu Tiếu Càn. - Di tỷ tỷ… Hựu tiên sinh… Khắc Vị Phong sẽ buộc kẻ gieo ác phải trả món nợ này. Khắc Vị Phong buộc hắn phải trả lại món nợ này. Vừa nói hai hàm răng của Vị Phong vừa nghiến lại phát ra những âm thanh căm hờn và phẫn uất. Chàng nuốt nước bọt như nuốt cả khối than hồng do sự cuồng nộ tạo thành. Mãi một lúc thật lâu, Khắc Vị Phong mới có thể định tâm lại được. Chàng ôm xác Di Tuyết Cầm và Hựu Tiếu Càn rời mộc lầu đưa đến Đỉnh Vọng Phong. Sau khi chôn họ chung một lỗ huyệt, Vị Phong ngồi thừ bên nấm mộ của lão Hựu và Di Tuyết Cầm. Rời nấm mộ, Vị Phong tiến đến ghềnh đá. Chàng nhìn xuống phiến đã phủ đá khô. Vị Phong thầm nói: - Tỷ tỷ, phải chăng tỷ muốn Khắc Vị Phong chứng nghiệm sự huyền vi của những dấu chân trên phiến đá này. |
Hồi 18
Sát thủ vô tình Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung vừa bưng chén rượu chưa kịp dốc lên miệng thì Tần Á Mỵ đẩy cửa vào biệt phòng gã. Nhân dạng của nàng vừa đập vào mắt họ Quan thì y đặt chén rượu trở lại và đứng lên. Quan Sử Chung hoàn toàn bất ngờ với bộ y phục trên người Tần Á Mỵ. Trong bộ đồ bó da sát vào người, phô trương những đường cong cân đối, Á Mỵ như thể hoàn toàn lột xác. Á Mỵ nhìn Quan Sử Chung, bước đến trước mặt gã. Nàng đưa một ngón tay thè lưỡi liếm. Động tác này của nàng càng khiến Quan Sử Chung sững sờ hơn. Y buột miệng nói: - Tần muội khác lạ quá. Á Mỵ nũng nịu, vặn người như một con mèo làm dáng với vị chủ nhân của mình. Nàng vừa vặn mình vừa nói: - Huynh thấy muội lạ chỗ nào? Quan Sử Chung vỗ cằm: - Rất lạ. Tần muội không giống ngày thường nữa, mà cứ như lột xác thành một người nào đó chứ không phải là Tần Á Mỵ hôm nào. Nàng nguýt mắt đưa tình rồi nói: - Tần huynh biết vì sao muội lạ không? - Vì sao… Muội có thể nói cho Quan huynh nghe được không? Nàng gật đầu, cầm tay Quan Sử Chung vuốt lên má mình. Động tác của Tần Á Mỵ như thể mời mọc Quan Sử Chung hãy vuốt ve mơn trớn nàng. Nàng vừa dùng bàn tay của họ Quan vừa nũng nịu nói: - Tần muội vừa luyện thành Miêu Công. Sử Chung cau mày: - Miêu Công… Huynh chưa từng nghe nói đến công phu này. - Nhưng huynh có mừng không khi biết là muội đã tựu thành. Miêu Công. - Tất nhiên là ta rất mừng. Nàng buông tay Quan Sử Chung, đi vòng quanh gã. Mỗi bước đi của nàng thật nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự uyển chuyển lả lơi mời chào. Thâm chí ngay cả ánh mắt sáng hẳn lên như mắt mèo. Nàng dùng năm ngón tay ve vuốt Quan Sử Chung. Cảm giác từ những ngón tay nàng mang lại khiến cho Sử Chung ngây ngô lạ thường. Y mơ hồ liên tưởng Tần Á Mỵ như một con mèo cái đang trong thời kỳ lên cơn tìm giống đực. Quan Sử Chung buột miệng hỏi: - Miêu Công lợi hại thế nào? Ai đã truyền thụ cho muội? Nàng nguýt Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung: - Quan huynh tham lam quá à. Người ta chỉ hỏi một câu đã khó tìm lời giải đáp rồi. Đằng này Quan huynh hỏi những hai câu. Muội sẽ không cho huynh biết ai truyền thụ Miêu Công cho muội đâu. Mà chỉ cho huynh biết công phu đó lợi hại như thế nào thôi. Sử Chung bưng chén rượu dốc lên miệng trong khi Tần Á Mỵ áp người vào lưng gã. Toàn thân nàng như dán chặt vào lưng Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung như thể muốn truyền sinh khí từ mình sang họ Quan. Đặt chén rượu xuống bàn. Quan Sử Chung quay lại đối mặt với Tần Á Mỵ. - Ta thật không ngờ nàng lại thay đổi nhanh như vậy. Á Mỵ mỉm cười: - Bất cứ sự tồn tại nào trong cõi nhân sinh cũng đều có sự thay đổi. Á Mỵ cũng phải thay đổi chứ. Huynh không muốn cho Á Mỵ thay đổi à. Quan Sử Chung mỉm cười, lắc đầu nói: - Nàng thay đổi quá nhanh, khiến ta phải ngạc nhiên đó. - Huynh ngạc nhiên thật ư? Quan Sử Chung gật đầu: - Quả thật, ta rất ngạc nhiên với sự thay đổi của nàng, nhưng thay đổi quá đột ngột sẽ khiến người ta phải ngớ ngẩn đó. - Vậy huynh có ngớ ngẩn không? Quan Sử Chung gật đầu tự thú trước lời nói của Tần Á Mỵ. Nàng nói tiếp: - Thế sự thay đổi của Tần muội có làm Quan huynh thích không? - Ta muốn biết vì sao nàng thay đổi sớm như vậy? - Bởi vì Á My đã luyện thành Miêu Công nên mới thay đổi sớm như vậy đó. Thốt dứt câu, Á Mỵ bất giác hơi chồm tới trước. Chiếc lưỡi ẩm ướt và nhám nhịt của nàng lướt qua má Sử Chung. Sử Chung đờ cả người, và hoàn toàn bất ngờ bởi hành động đó của Á Mỵ. Gã đứng ngây ra như pho tượng ngắm nhìn dung diện lẳng lơ của Tần Á Mỵ mà nghĩ thầm: “…Luyện thành Miêu Công. Á Mỵ bỗng chốc không còn là Á Mỵ nữa. Miêu công phu kia khiến Á Mỵ quá ư thay đổi. Không biết mình có phù hợp với sự thay đổi của nàng không?” Trong khi Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung suy nghĩ thì chiếc lưỡi ẩm ướt và nhám nhịt của nàng sục sạo vào cổ gã rồi liếm tất cả khuôn mặt của họ Quan. Họ Quan ngây người với những động tác mà Tần Á Mỵ ban tặng. Hắn chấp nhận Tần Á Mỵ đã không còn là một con người mà đang biến thành một con mèo cái đùa giỡn chỉ chực giao hoan với bạn tình. Mặc dù nghĩ vậy nhưng y vẫn thích thú với những gì Á Mỵ đang làm. Quan Sử Chung mỉm cười nhắm mắt nói: - Miêu Công của Tần muội đang khiến ta thích thú vô cùng. Nếu như tất cả nữ nhân đều biết dụng Miêu Công như muội thì hẳn nam nhân trên thế gian này đều biến thành những gã nô tình ngu muội cúi lưng nghe theo chỉ ngôn của nữ nhân. Đoạn Kiếm Thù vừa nói vừa thọc tay vào bộ trang phục bó sắt, nắn nót đôi quả tuyết lê của nàng. Á Mỵ không phản kháng lại hành vì của họ Quan mà ngược lại còn phát ra những âm thanh gừ gừ như nhưng lời giao hoan nồng cháy và cuồng nhiệt nhất. Chình những âm thanh gừ gừ phát ra từ miệng nàng rót vào tai Đoạn Kiếm Thù khiến cho gã ngây ngất với ngọn lửa dục tình bùng cháy trong tâm tưởng của mình. Những âm thanh gừ gừ kia như tiếng mời chào đầy khích động, và Đoạn Kiếm Thù không thể dằn được lòng ham muốn bởi những gì mà Tần Á Mỵ đang tạo ra. Y bế xốc Tần Á Mỵ lên khỏi sàn gạch đưa đến tràng kỷ. Tần Á Mỵ không phản kháng mà còn bấu mười ngón chỉ vào lưng họ Quan. Mười ngón chỉ pháp của nàng lún sâu vào da thịt gã tạo ra cảm giác rát buốt nhưng Đoạn Kiếm Thù vẫn thích thú với cảm giác rát buốt do những ngón chỉ kia tạo ra. Y đặt nàng nằm duỗi dài trên tràng kỷ nhìn vào mặt Tần Á Mỵ. - Muội có yêu huynh không? Tần Á Mỵ gật đầu, nhưng cùng với gật đầu đó chiếc lưỡi lại thè ra liếm hai cả hai vành môi mọng chín. Đôi chân mày của Quan Sử Chung hơi chau lại với vẻ mặt lẳng lơ và gợi đầy chất thú tính của Tần Á Mỵ. Nhưng rồi ý niệm thỏa mãn dục tính lại trỗi lên khỏa lấp toàn bộ tâm tưởng gã. Gã từ từ lột bộ y phục của Á Mỵ. Nàng chỉ mặc mỗi một bộ dạ hành bó sát, tuyệt nhiên chẳng còn thứ gì bên trong. Từ cơ thể nàng toả ra hơi nóng hừng hực như thể có ngọn lửa dục tình đang tỏa hơi nóng hầm hập. Y xoa nắn nhè nhẹ đôi gò bồng đảo của nàng, nhưng bất ngờ Tần Á Mỵ kéo ghịt gã nằm lên người nàng. Mười móng tay có những chiếc móng nhọn cọ vào lưng Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Mười ngón chỉ pháp của Tần Á Mỵ những tưởng xé toạc thân thể họ Quan buộc y phải bật ra tiếng rên rồi nói: - Muội làm huynh đau. Tần Á Mỵ dịu hẳn sắc diện lại. Nàng mỉm cười. Nụ cười của nàng khiến cho Quan Sử Chung hoan hỷ cực độ. Y dí mặt, rồi áp môi lên môi nàng. Nàng ngấu nghiến ngay lấy đôi môi của hắn khiến cho gã phải ngộp thở. Quan Sử Chung muốn chủ động đi tìm cảm giác lạc dục trong cuộc giao tình với Á Mỵ nhưng hắn lại biến thành kẻ bị động thì đúng hơn. Có lần trong cơn phấn khích tột cùng mà Tần Á Mỵ không làm chủ được mình. Nàng dùng đôi ngọc thủ xé toạc trang phục của Quan Sử Chung. Sự phấn khích tột cùng của nàng nhanh :Dng lan qua họ Quan. Y cảm nhận một sự háo hức lạ thường trước tấm thân lõa lồ của Tần Á Mỵ và sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc giao hoan cuồng nhiệt nhất trong đời. Đôi chân trần thon dài của Á Mỵ quặp chặt lấy thắt lưng của Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Đôi chân đó chẳng khác nào một gọng kềm ghịt sát y vào người nàng. Những âm thanh gừ gừ liên tục phát ra từ cửa miệng nàng. Quan Sử Chung nhắm mắt tận hưởng niềm lạc thú ngọt ngào. Đôi tay của gã đã lọt thỏm vào sự không chế của Tần Á Mỵ. Ngọc thủ của nàng bóp chặt lấy mạch môn của họ Quan mà y hoàn toàn không hay biết gì, bởi thể xác và thần thức đã bị Tần Á Mỵ nhấn chìm xuống tận đáy vực hoang tình. Khi Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung đã thỏa mãn dục tình bùng nổ trong mình thì mới nhận ra điều đó, cũng là lúc đôi chân trần của Á Mỵ như hai gọng kếm siết lấy thắt lưng y. Đôi con ngươi của Quan Sử Chung trợn đứng lên. Y nhăn mặt với tất cả những nét đau khổ cực kỳ. Y muốn nói nhưng bụng lại bị bóp chặt bởi đôi chân của Á Mỵ không thể thốt ra lời. Đến lúc này Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung mới nhận chân diện với những nét thú tính của Tần Á Mỵ. Y gượng nói: - Tần muội… Huynh không chịu nổi. Nàng cười mỉm, nhỏ nhẹ nói: - Huynh không chịu nổi ư… Vậy nói cho muội biết ai đã tạo ra huyết án Diệp Diệp tại Vọng Nguyệt lầu. Chân mày Quan Sử Chung chau hẳn lại với những giọt mồ hôi xuất ra đầy mặt. Y dồn hết sức lực mới bật ra lời nói: - Võ… võ lâm… Y chưa kịp nói hết lời thì người run lên, ngay trên tâm linh của Đoạn Kiếm Thù xuất hiện một nốt ruồi đỏ ửng như hạt đậu. Y rùng mình liên tục, hai con ngươi thì trợn to hết cả. Tần Á Mỵ rít giọng nói: - Ngươi nói đi… nói đi… võ lâm là ai… nói đi. Nàng vừa nói vừa dồn nội lực vào đôi chân trần thanh mảnh của mình. Một âm thanh khô khốc phát ra từ thắt lưng của Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Miệng gã từ há hốc ra, và lưỡi lè dài ra ngoài. Tần Á Mỵ sa sầm mặt. Nàng vô thẳng song chưởng vào ngực họ Quan. - Ầm… Chưởng kình của nàng hất Đoạn Kiếm Thù văng xuống tràng kỷ. Y biến thành một khối thịt bầy nhầy trông thật gớm ghiếc. Á Mỵ chỏi tay ngồi lên. Nàng nhìn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung như nhìn một miếng thức ăn thừa ôi thiu, ngần ngại rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Thượng Quan Đại Phu đẩy cửa bước vào. Y chắp tay sau lưng nhìn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Đôi uy nhãn của vị kỳ nhân rọi vào vùng thắt lưng với màu da tím bầm của họ Quan, rồi vuốt râu khẽ gật đầu. Y nhìn lại Tần Á Mỵ. Á Mỵ vận lại bộ trang phục bó chẽn bước đến ôm quyền xá Thượng Quan Đại Phu. - Nghĩa phụ… Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, khẽ gật đầu mỉm cười từ tốn nói: - Á Mỵ… Miêu Công Đường Lang của con đã đạt đến cảnh giới cao siêu đó. Lão nắm tay nàng: - Ta chúc mừng cho Á Mỵ. - Đa tạ nghĩa phụ. - Trong mắt nàng ta vẫn còn lại nghĩa phụ ư. - Không chỉ là nghĩa phụ mà còn là người Á Mỵ ngưỡng mộ và tôn sùng. Lão cười khảy rồi nói: - Ta còn là sư tôn bởi vì ta truyền thụ Miêu Công Đường Lang cho nàng. - Á Mỵ luôn tâm niệm điều đó. Đặt tay lên bờ vai Tần Á Mỵ, Thượng Qua Đại Phu ôn nhu nói: - Á Mỵ… Nàng chính là người ta cần trong thời khắc này. Lão nắm hai bờ vai của Á Mỵ. - Hãy đến Đào Hoa trang, gặp Đạo vương Khắc Vị Phong. Buộc y phải trả lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân. - Á Mỵ tuân lệnh nghĩa phụ. - Tốt lắm. Ta tin vào Á Mỵ. * * * Vị Phong bước đi theo những dấu chân in trên phiến đá. Lúc đầu chàng có cảm tưởng cảnh vật chung quanh mình quay cuồng, loạn đảo nhưng rồi càng lúc càng quen dần đến khi nghiệm ra thân pháp có hàng như nước chảy mây trôi, có bóng mà chẳng có hình. Cước pháp Vị Phong càng lúc trở nên thuần thục, cho đến khi chàng tự thi triển những cước bộ mà chẳng một chút ngượng ngùng. Đến lúc này bộ pháp của chàng thật là linh hoạt lạ thường. Nó nhoan nhoán như bóng ma vô hình, lúc hiện lúc mất. |
Khắc Vị Phong càng tập, càng phấn khích tột cùng. Chàng mừng thầm vì đã phát hiện ra sự ảo diệu phi thường của những dấu chân để lại trên phiến đá tại đỉnh Vọng Phong.
Vị Phong quay lại ghềnh đá, nhìn xuống dưới phiến đá có vô vàn những dấu chân. Bây giờ thì chàng không còn hoa mắt như lần đầu nữa. Với tâm trạng phấn khích hồ hởi, Khắc Vị Phong reo lên: - Ta đã thành công. Di tỷ tỷ… Vị Phong đã thành công rồi. Vị Phong đã thành võ công này rồi. Chàng nghiệm một lúc, nhẩm nói: - Vô Ảnh cước. Đúng rồi, nó chính là Vô Ảnh cước. Vị Phong nhìn lại phiến đá rồi lướt nhìn xuống đi tiếp một lần nữa. Đôi cước pháp của chàng vùn vụt đi theo ý muốn mà chẳng hề có chút ngượng ngập gì, thậm chí còn cảm nhận nó sinh ra một thứ nội lực nơi chân chàng. Quay lại ghềnh đá, Vị Phong nghĩ thầm: “Bây giờ ta có thể rời Đào Hoa viên để đến Thiên Vân trang được rồi. Tỷ tỷ… Vị Phong sẽ quay lại Đào Viên trang, sau khi thanh toán tất cả những oan nợ trong cuộc đời này.” Rời đỉnh Vọng Phong, Khắc Vị Phong quay lại gian mộc lầu. Chàng bước vào gian mộc lầu, không khỏi ngạc nhiên đoán ngay ra khi thấy Tần Á Mỵ đã có mặt trong gian chính sảnh. Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ rọi lên người nàng. Vị Phong cau mày khi thấy nàng mặc bộ đồ bó sát lấy người như muốn phô trương những đường cong của thể pháp. Hai người đối mặt nhìn nhau. Á Mỵ nói: - Thấy muội Khắc đại ca mừng sao. Không đáp lời nàng. Vị Phong đánh đá lửa thắp ngọn chân đèn đặt nơi góc đại sảnh. Thắp sáng ngọn chân đèn, chàng mới nhìn lại Tần Á Mỵ. - Nàng lạ lùng quá. - Khắc huynh thấy Á Mỵ lạ chỗ nào. - Nàng mặc bộ trang phục này trông rất lạ. Vị Phong không còn nhận ra nàng nữa. Nàng mỉm cười với Vị Phong rồi nói: - Bộ trang phục của muội làm cho Khắc huynh lạ à. Vị Phong gật đầu. - Nàng đã thay đổi quá nhiều trong bộ trang phục này. Ta không còn nhận ra một tiểu thư Tần Á Mỵ, ái nữ của Tần Chương Tổng giáo đầu Dương Châu. Á Mỵ bước đến trước mặt Vị Phong. Nàng nguýt mắt lẳng lơ đưa tình. Ánh mắt lẳng lơ đưa tình của nàng khiến Vị Phong không khỏi bất nhẫn, lắc đầu. Chàng buột miệng nói: - Đúng là nàng đã thay đổi, không còn là Tần Á Mỵ như hôm nào. - Nếu muội không phải là Tần Á Mỵ thì ai đang đứng trước mặt Khắc Vị Phong đây. Hay Khắc huynh chỉ nhận ra sự thay đổi của Tần Á Mỵ mà không còn cảm xúc tình yêu như hôm nào. Vừa nói Tần Á Mỵ vừa dùng tay rà lên vùng thượng đẳng của Vị Phong. Động tác của nàng khiến đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Buông một tiếng thở ra. Vị Phong nói: - Nàng còn có thể nhắc đến hai tiếng tình yêu ư? - Tại sao không. Khắc huynh đã từng yêu Á Mỵ mà. Vị Phong không phủ nhận điều đó, nhưng tình yêu của Vị Phong đối với Tần Á Mỵ đã lụi tàn kể từ khi gã Tịnh Sỹ Nhân ý trung lang của nàng sát tử những nghĩa tử của Vị Phong tại Hoàn Mai trang. Vị Phong lắc đầu: - Ta không còn chút xúc cảm với tình yêu của nàng. Tất cả đã thuộc về dĩ vãng và dĩ vãng đó thì Vị Phong không muốn nhớ và không muốn nhắc đến làm gì. Nàng mỉm cười từ tốn nói: - Khắc huynh cũng đã thay đổi. - Đúng… Với nàng Khắc Vị Phong nên thay đổi. Nghe Vị Phong thốt ra câu này nhưng tuyệt nhiên Tần Á Mỵ chẳng biểu lộ nét gì là bất mãn trên dũng diện có những nét hoang dại của nàng. Đã không biểu lộ sự bất mãn mà ngược lại nàng còn phóng ánh mắt lẳng lơ giao tình. Nàng giả lả nói: - Có lẽ tại bộ trang phục mà Tần Á Mỵ đang vận trên người khiến huynh mất đi cảm xúc tình yêu hôm nào đối với muội. Nàng nhìn vào mắt Vị Phong nói tiếp: - Nếu vì bộ trang phục này mà khiến Khắc huynh mất đi hứng thú với Tần Á Mỵ… Muội trút bỏ nó vậy. Vị Phong chưa kịp đáp lời Á Mỵ thì nàng tự kéo dạt áo ra hai bên. Đôi gò bồng đảo ngồn ngộn chất xuân tình đập vào mắt Vị Phong. Vị Phong cau mày nói: - Nàng đúng là đê tiện. Sắc diện của Tần Á Mỵ đỏ bừng. Nàng rít giọng nói: - Ngươi mới là kẻ đê tiện. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Miệng thì nói, Tần Á Mỵ vươn trảo thộp đến tay Vị Phong. Thao tác của nàng cực nhanh và chính xác. Tay nàng vừa bắt hữu thủ Vị Phong thì chàng bị nhấc lên khỏi mặt đất quẳng về phía tràng kỷ. Hoàn toàn bất ngờ với hành động của Tần Á Mỵ, Vị Phong không kịp có phản xạ gì, mà biến thành một khối thịt quẳng đi về phía tràng kỷ. Lưng Vị Phong va vào tràng kỷ, ngã ngửa ra. Chàng chưa kịp chỏi tay ngồi lên, thì Tần Á Mỵ chẳng khác nào một con mèo hoang vồ lao tới cưỡi lên người Khắc Vị Phong. Vị Phong bật ra lời: - Nàng làm gì vậy? Những tiếng gừ gừ phát ra từ miệng nàng. Tần Á Mỵ cũng không màng đến hành động suồng sã của mình với đôi nhũ hoa lồ lộ phơi ra ngoài. Hai tay nàng cào lên ngực Khắc Vị Phong, đôi chân thon mảnh dẻ thì kẹp ngang hông chàng. Nàng cúi rợp người xuống thè chiếc lưỡi ẩm ướt, nóng hổi lướt qua mặt chàng. Vẻ hoang dại của Tần Á Mỵ khiến Vị Phong sững sờ, cùng với sự sửng sốt đó chàng cảm nhận mười ngón chỉ của Tần Á Mỵ như muốn cào rách da thịt mình. Vị Phong miễn cưỡng nói: - Á Mỵ… muội. Không để cho chàng nói hết câu. Á Mỵ áp chặt môi mình vào miệng Vị Phong. Nàng không phải hôn chàng bằng sự trao tình nồng thắm mà như hút lấy chân khí trong nội thể Vị Phong. Ngấu nghiến cấu xé môi chàng. Sự cuồng bạo dâm dật của Tần Á Mỵ khiến Vị Phong hốt hoảng. Chàng đẩy nàng bật trở lại lên gắt giọng nói: - Ta không thể nào chấp nhận được sự cuồng dâm của nàng. Chàng vừa thốt dứt câu thì nhận ra vùng hạ đẳng của mình như có gọng kềm thắt chặt vào, những tưởng cắt đôi thân pháp ra làm hai khúc. Vị Phong nhăn mặt, mắt nổ đom đóm, nhưng vẫn cố gượng nói: - Á Mỵ… nàng… Hai con ngươi của Khắc Vị Phong như muốn lọt thỏm ra bởi sự co thắt nơi vùng hạ đẳng. Á Mỵ thè lưỡi liếc mắt rít giọng nói: - Nếu ngươi muốn sống thì mau trao lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân. Câu nói này của Tần Á Mỵ như một tia chớp vụt loé lên trong tâm tưởng của Vị Phong. Mặc dù chàng đang bị Á Mỵ dùng đôi chân kẹp ngang hông và xiết lại đau như tưởng lục phủ ngũ tạng sẽ trào ra ngoài miệng, nhưng Khắc Vị Phong cũng đủ minh mẫn để hiểu mục đích của nàng khi tìm đến Đào Hoa trang. Vị Phong gồng người chịu đựng, mà tâm tưởng thì nghĩ đến cái chết của những nghĩa đệ tại Hoàn Mai trang. Mồ hôi tuôn đầy ra mặt chàng. Tần Á Mỵ gằn giọng nói: - Ngươi mau trả lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân… Mau đưa ra đi. Trong lời nói của Tần Á Mỵ thỉnh thoảng lại có những âm thanh gừ gừ phát ra nghe thật chối tai. Trong lúc đó sự cuồng nộ bốc dâng lên đầu Khắc Vị Phong. Chàng rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống đó, thể pháp chàng bật đứng lên đưa theo cả Tần Á Mỵ. Hai hàm răng nghiến lại, Vị Phong rít giọng nói: - Nàng đã buộc Vị Phong. Vừa nói Vị Phong vừa vỗ chưởng vào mặt nàng. Nhưng Á Mỵ đã nhanh hơn Vị Phong tưởng. Nàng đâu còn là Tần Á Mỵ vị tiểu thư liễu yếu đào tơ, một trang thiên kim của Tần giáo đầu nữa mà đã là đại cao thủ với tuyệt công Miêu Công Đường Lang. Chưởng của Khắc Vị Phong vừa tống ra thì đã bị Á Mỵ vươn trảo bắt lại thật dễ dàng. Trong khi nàng bắt lấy chưởng của Khắc Vị Phong thì đôi chân lại siết vào vùng thắt lưng như muốn ép lục phủ ngũ tạng của Vị Phong phải trào ra ngoài miệng. Đôi thần nhãn của Khắc Vị Phong nảy đom đóm bởi uy lực tàn nhẫn do đôi chân thanh mảnh của Tần Á Mỵ tạo ra. Chàng gần như nghẹt thở, trong khi Á Mỵ vẫn phát ra những âm thanh gừ gừ như mèo hoang động cỡn. Vị Phong nhăn mặt thốt lên: - Á Mỵ… Á Mỵ rít giọng nói: - Nói mau… những thứ đó ngươi dấu ở đâu. Đôi con ngươi của Vị Phong mở to hết cỡ, mặt nhăn nhúm. - Ta… Chàng chợt nói ra nơi dấu bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân thì chiếc chân đèn đập vào mặt chàng, Cùng vói bóng của chiếc chân đèn lọt vào con ngươi đã hoang dại. Vị Phong nhớ lại những cái chết thảm của những nghĩa đệ. Chàng nghĩ lại cái chết của Di Tuyết Cầm và hiểu tất cả là sự uất hận khi chính Tần Á Mỵ đặt chàng vào tử lộ. Vị Phong rống lên một tiếng. Cùng với tiếng rống đó, chàng dùng luôn Vô Ảnh cước, thoăn thoắt bước ngay đến chiếc chân đèn. Vị Phong nghiến răng nói: - Tần Á Mỵ… Vị Phong hận nàng. Liền ngay sau lời nói đó, Vị Phong dí Á Mỵ vào chiếc chân đèn. Lưng và mông của Á Mỵ dựa vào chiếc chân đèn nóng hổi. Á Mỵ thét lớn: - Á… Cùng với tiếng thét đó, đôi chân thon thả của nàng bung ra khỏi vùng thắt lưng của Khắc Vị Phong. Lợi dụng ngay thời cơ đó, Vị Phong quăng nàng ra xa. Á Mỵ rơi huỵch xuống sàn mộc lầu như trái mít rụng. Chàng lùi lại ba bộ nhìn nàng. Trong đáy mắt Vị Phong còn lộ nét sững sờ và ngạc nhiên tột cùng. Chàng không thể nào tin được Tần Á Mỵ hôm nay. Vị Phong lắc đầu nghĩ thầm: “Ả không phải là Tần Á Mỵ.” Trong khi Khắc Vị Phong thì Tần Á Mỵ chòi tay đứng lên. Nàng nhìn Vị Phong bằng ánh mắt hoang dại, ghê rợn. Cùng với ánh mắt đó là những âm thanh gừ gừ phát ra từ chiếc miệng xinh xắn. Nàng gừ lên một tiếng rồi nhảy đến Khắc Vị Phong, vươn đôi ngọc thủ chẳng khác nào vồ một con mồi. Định thái của Tần Á Mỵ, buộc Vị Phong phải dùng đến Vô Ảnh cước. Thân pháp chàng nhoán lên như bóng ma vô hình, dễ dàng né tránh cái vồ của Tần Á Mỵ. Á Mỵ vồ hụt chàng, uốn người lộn ngược ra say. Bộ pháp khinh công của nàng cực kỳ mềm mại và uyển chuyển chẳng khác gì một con mèo. Vừa uốn người quay lại, trảo công lại vươn ra thộp lấy yết hầu của Vị Phong. Chàng lại dùng Vô Ảnh cước né tránh không để nàng vồ trúng mình. Cùng một lúc mười chiêu nhưng tuyệt nhiên chẳng có chiêu công nào khả dĩ chạm được đến Khắc Vị Phong. Á Mỵ mới thu hồi trảo thủ đứng đực ra nhìn chàng. Nàng gắt gỏng nói: - Ngươi đúng là một con lươn trơn. Nếu ngươi là nam tử hán đại trượng phu thì hãy giao thủ với Tần cô nương. Đừng lòn lách né tránh như vậy. Vị Phong lắc đầu: - Ta không có hứng thú để giao đấu với nàng. Nàng cũng không phải là đối tượng để Khắc Vị Phong truy sát. Đừng bao giờ đi tìm Khắc Vị Phong nữa. Cáo từ. Chàng dợm bước, thì Á Mỵ lắc mình phóng vụt qua đầu Vị Phong chặn ngay cửa. Á Mỵ gằn giọng nói: - Chưa trao lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân, ngươi không thể đi được đâu. Chân diện Khắc Vị Phong dãn lại: - Thượng Quan Đại Phu phái nàng đến đây đó à? Hừ nhạt một tiếng, Vị Phong nói: - Ngay cả Thượng Quan Đại Phu cũng không cầm được chân Khắc Vị Phong chứ đừng nói là Tần Á Mỵ, nghĩa nữ của tên gian trá đó. Chàng nói dứt câu thi triển bộ pháp Vô Ảnh cước vụt lướt ngang qua Tần Á Mỵ mà nàng tuyệt nhiên không hề có chút phản ứng. Nàng không có phản xạ gì bởi bộ pháp Vô Ảnh cước quá ư quỷ dị lạ thường, không để cho Tần Á Mỵ có cơ hội cản đường Vị Phong. Vị Phong dùng Vô Ảnh cước lướt ra ngoài gian mộc lầu thì chạm mặt ngay với Tịnh Sỹ Nhân. Y đứng dang chân án ngữ ngang đường đào thoát của Vị Phong vừa nói: - Đạo vương… Ngươi không thoát được đâu. Chỉ một chút sững sờ khi chàng chạm mặt với Tịnh Sỹ Nhân. Nhưng rồi sự sững sờ đó nhanh :Dng biến thành cơn cuồng nộ trong chàng. Vị Phong hét lên: - Ta không chỉ thoát đi mà còn muốn lấy mạng ngươi. Vừa nói nàng vừa thi triển Vô Ảnh cước lướt thẳng đến Tịnh Sỹ Nhân cũng với hữu thủ dựng lên phát động chưởng công. Tịnh Sỹ Nhân không khỏi ngạc nhiên trước bộ pháp thần kỳ của Vị Phong. Dù ngạc nhiên nhưng y cũng kịp phát hiện ra khí chưởng đang ào ào chụp tới. Sỹ Nhân quắc mắt nói: - Đạo vương… Ngươi cũng đã có được vũ công rồi à. Cùng với lời nói đó. Tịnh Sỹ Nhân dụng hữu chưởng đỡ thẳng lấy chưởng công của chàng. Chưởng công của hai người chạm thẳng vào nhau. - Ầm… Sấm chưởng còn vang động trong thính nhĩ của Khắc Vị Phong thì tả thủ của Tịnh Sỹ Nhân xuất hiện một ánh chớp bạc sàng ngời chém sả đến chàng như sóng giăng chớp giật. Chớp thấy ánh chớp bạc sáng ngời đó, theo phản ứng gần như tự có khi Vị Phong luyện thành Vô Ảnh cước. Chàng vùn vụt bước đi theo những bộ pháp vừa mới tựu thành. Bộ pháp Vô Ảnh cước mà Khắc Vị Phong thi triển khiến cho Tịnh Sỹ Nhân cứ đứng đực ra như một pho tượng, bởi y bị hoa mắt chẳng biết chưởng công vào đâu. Vị Phong nói: - Một ngày nào đó Khắc Vị Phong sẽ tìm ngươi. Nói rồi nhân dạng chàng lướt vào khu đào viên mất hút chẳng để lại vết tích gì. Tịnh Sỹ Nhân đứng thừ ra bởi biết một khi Đạo vương đã mất dạng thì không thể nào tìm được. Tần Á Mỵ bước đến bên Tịnh Sỹ Nhân. Nàng nhỏ nhẹ nói: - Tịnh ca… Y lại trốn rồi. Thở hắt ra một tiếng, Sỹ Nhân nói: - Hôm nay hắn trốn được, ngày mai họa sẽ đến với ta và nàng. - Mỵ sẽ không để cho hắn thoát được đâu. Một ngày nào đó Á Mỵ cũng sẽ bắt gã quỳ dưới chân muội. Sỹ Nhân nhìn sang Á Mỵ. Y nhận ra trong đáy mắt của Tần Á Mỵ phảng phất sự hoang dại, xương sống của Tịnh Sỹ Nhân gai buốt với ý niệm trong đầu: “Ả chính là sát thủ vô tình.” |
Hồi 19
Không chốn dung thân, kiếp họa trùng trùng Vị Phong lầm lũi bước trên quang lộ. Trong chàng là một nỗi buồn nặng trĩu. Nỗi buồn khởi sinh từ sự thay đổi của Tần Á Mỵ. Không phải vì chàng chẳng còn chút tình vấn vướng với Tần Á Mỵ, vì chàng cảm thấy trơ trụi giữa cõi đời này thì đúng hơn. Vị Phong nhủ thầm: “Biết đến bao giờ ta mới có thể trút được vết nhơ trên người để lấy lại sự trong sạch cho bản thân mình.” Những ý niệm đó, tạo ra trong chàng một cảm giác trống vắng lạ thường. Một sự trống vắng để biến thành nỗi bi quan về một ngày mai u ám và mờ mịt. Vị Phong muốn đi tìm Cốc Khụ, nhưng chẳng biết Cốc Khụ đang ngụ ở đâu. Cõi võ lâm Trung Thổ quá mênh mông đối với chàng, còn Vị Phong chỉ là một con thuyền không định hướng. Với những ý niệm mơ hồ, Vị Phong chẳng biết mình đi đâu. Hoàn cảnh của chàng lúc này, chẳng khác nào một con thú đang bị săn đuổi. Bị săn đuổi cho đến khi chẳng còn một sinh lộ để náu thân. Chàng đúng là kẻ không còn chỗ dung thân trong cõi đời này. Ý niệm đó khiến Vị Phong bất giác buông tiếng thở dài nhủ thầm: “Ta đúng là kẻ bất tài vô dụng. Bản thân ta còn không thể rũ bỏ được vết nhơ trên người thì làm sao nói đến chuyện trả thù cho những người nghĩa đệ và Di tỷ tỷ.” Vị Phong dừng chân dưới một tán cây đại thụ, dựa người vào thân cây. Chàng nhẩm nói: - Khắc Vị Phong… Ngươi đúng là kẻ vô dụng nhất trên đời này. Ngươi sinh ra trong cõi đời này chỉ để làm con thú hoang bị người ta săn đuổi. Ngươi không phải là một con người bởi vì ngươi là kẻ vô dụng, kẻ bất tài. Tại sao trên thế gian này lại có một Khắc Vị Phong. Chàng đập mạnh tay vào tán cây. - Tại sao ngươi sinh ra và tồn tại để làm gì chứ? Phải chăng ngươi tồn tại trên thế gian là để cho thiên hạ miệt thị và chà đạp? Chàng nhìn vào thân cây đại thụ như nhìn vào tấm gương đồng. - Phải vậy không… Khắc Vị Phong… Phải vậy không. Ngươi chỉ là một con thú bị săn đuổi, phải không? Chàng gục đầu vào tán cây với nỗi khát vọng dâng ngập tâm tưởng mình và gậm nhấm nỗi thất vọng đó. Một đạo cuồng phong cuốn tới khiến những chiếc lá khô trên tán cây đại thụ rào rào trút xuống người Khắc Vị Phong. Đạo cuồng phong lạ thường đó cắt đứt những ý tưởng trong đầu Vị Phong, buộc chàng phải quay lại với thực tại. Khắc Vị Phong từ từ quay lại. Đập vào mắt chàng là nhân dạng một vị đạo cô tuổi ngoài ngũ tuần cùng ba vị tiểu ni. Vị đạo cô có chân diện nghiêm khắc đến lạnh lùng. Một khuôn mặt khe khắt mà Vị Phong không muốn giáp mặt trong lúc này. Vị Phong toan mở miệng nói thì vị đạo cô đã lên tiếng trước: - Đạo vương Khắc Vị Phong. Hẳn ngươi đã biết vì sao bần ni truy tìm ngươi rồi chứ. Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nói: - Phải chăng sư thái nghĩ tại hạ là người giết Diệp Diệp nên tìm tại hạ. - Ngươi là kẻ bại hoại của Dương Châu mà cả võ lâm khi nghĩ đến tên ngươi, ai cũng đều phẫn nộ. Vị Phong lắc đầu: - Bại hoại… Chàng cười khẩy rồi hỏi vị đạo cô: - Khắc Vị Phong đã làm gì mà sư thái cho tại hạ là kẻ bại hoại. Chàng gằn giọng nói tiếp: - Cho dù tại hạ có là kẻ bại hoại cũng không liên can đến sư thái. - Diệu Tĩnh ta là người hành đạo trên giang hồ đâu thể để cho một kẻ bại hoại như Khắc Vị Phong tác oai, tác quái được chứ. Chàng nghe Diệu Tịnh sư thái thốt ra câu này không sao dằn được cơn phẫn uất dâng tràn trong tâm trí gằn giọng nói: - Hóa ra Diệu Tịnh sư thái muốn làm người hành đạo, cứu giúp bá tánh nên mới truy tìm Khắc Vị Phong? Diệu Tịnh sư thái gật đầu: - Không sai. Vị Phong cười khẩy rồi nói: - Diệu Tịnh sư thái tìm Vị Phong để làm gì nào? - Nếu ngươi biết quay đầu phục thiện, bần ni sẽ tha chết cho ngươi. Nhưng phải theo bần ni đến Dương Châu mình chịu sự phán quyết của bá tánh Dương Châu. - Hai điều kiện sư thái đưa ra, Khắc Vị Phong đều bị dồn vào tử lộ. Chàng lắc đầu đáp: - Khắc Vị Phong không thể chấp nhận hai điều kiện đó được. Mong sư thái miễn cho Khắc Vị Phong phải chìu theo ý của người. Giũ ngọn phất trần, Diệu Tịnh sư thái nói: - Đạo vương Khắc Vị Phong… Ngươi không có sự lựa chọn nào khác đâu mà phải theo ý của bần ni. Vị Phong cau mày gắt giọng nói: - Tại hạ có là kẻ bại hoại, đê tiện và bỉ ổi thì sư thái cũng không có quyền sai khiến tại hạ. Sư thái muốn tìm kẻ bại hoại hãy đi mà hỏi Vạn Xuân trang chủ. Chân diện Diệu Tịnh sư thái sa sầm. Người gắt giọng nói: - Đạo vương Khắc Vị Phong… Ngươi đã buộc bần ni phải ra tay khắc chế ngươi. Nói dứt lời Diệu Tịnh sư thái nhìn lại ba vị tiểu ni đứng sau lưng mình. - Tịnh Nghi, Tịnh Vân, Tịnh Ngọc… Bắt Đạo vương cho Sư thái. Ba vị tiểu ni đồng loạt ôm quyền: - Tuân lệnh sư thái. Ba vị tiểu ni cùng lắc người đến Khắc Vị Phong bao quanh chàng. Họ đồng loạt rút trường kiếm phát động trận pháp Lưỡng Nghi Bát Quái Kiếm. Cả một màn kiếm quang do ba vị tiểu ni Hằng Sơn phát ra kết thành một mạng lưới thiên la địa vọng, chụp lên Vị Phong. Những tưởng đâu Khắc Vị Phong sẽ bị khắt khe ngay bởi vòng lưới kiếm ảnh trùng điệp của Tịnh Nghi, Tịnh Vân và Tịnh Ngọc, nhưng thật bất ngờ chỉ với những bước đi như nước chảy mật trôi, chàng đã thoát ra khỏi màn kiếm quang trùng điệp kia. Chàng bước ra khỏi vùng kiếm quang đó mà tưởng như kẻ du lãng chẳng chút khó khăn gì. Diệu Tịnh sư thái buột miệng thốt: - Y… Diệu Tịnh sư thái không khỏi ngỡ ngàng và ngạc nhiên bởi chứng nghiệm bộ pháp thần kỳ của Khắc Vị Phong mà thốt ra câu nói đó. Tịnh Nghi, Tịnh Vân và Tịnh Ngọc vừa dùng trận pháp vây lấy Vị Phong cũng phải thu hồi kiếm. Cả ba không khỏi ngạc nhiên với bộ pháp thần kỳ của chàng. Không chỉ đối phương thoát được ra khỏi Lưỡng Nghi Càn Khôn Kiếm Pháp mà còn khiến cho cả ba người phải hoa mắt với bộ pháp đó. Diệu Tịnh sư thái phán lệnh: - Lui lại. Tịnh Nghi, Tịnh Vân và Tịnh Ngọc đồng lui lại sau lưng Diệu Tịnh sư thái. Diệu Tịnh sư thái định nhãn nhìn Khắc Vị Phong nghiêm giọng hỏi: - Khắc Vị Phong Đạo vương… Ngươi vừa dùng tà thuật gì vậy? - Tại hạ có cần nói cho sư thái biết không? Thở hắt ra một tiếng, Khắc Vị Phong nói: - Sư thái chỉ nên biết tại hạ có tà thuật… Thì nên tránh xa tại hạ là đủ rồi. Sư thái đừng truy sát kẻ bại hoại đê tiện này nữa. Hừ nhạt một tiếng, Diệu Tịnh sư thái gằn giọng nói: - Khắc Vị Phong… Ngươi nghĩ có tà thuật rồi bần ni sợ ngươi. Chàng khoát tay: - Tại hạ không nghĩ sư thái sợ tại hạ. Tại hạ nghĩ khác. - Ngươi nghĩ gì? - Tại hạ nghĩ sư thái là kẻ háo danh. Đôi uy nhãn của Diệu Tịnh sư thái dựng đứng lên, mở to hết cỡ nhìn chàng. Người rít giọng nói: - Đạo vương Khắc Vị Phong… Ngươi nói sao… Bần ni là kẻ háo danh sao? Bần ni trừng trị một kẻ bại hoại như ngươi mà là kẻ háo danh à? - Thế sư thái có chắc chắn Khắc Vị Phong này là kẻ bại hoại không? Sắc diện Diệu Tịnh sư thái đỏ bừng thẹn thùng. Người miễn cưỡng nói: - Ngươi là kẻ băng hoại cả võ lâm đều biết. - Cho là như vậy đi… Thế sư thái giết được hay bắt được tại hạ được gì nào. Tât nhiên được sự ngưỡng mộ của giới võ lâm giang hồ. Muốn kẻ khác ngưỡng mộ mình, không phải là kẻ háo danh à. Hay sư thái đang muốn tạo dựng thanh thế và tiếng tăm như Thượng Quan Đại Phu? Vị Phong hừ nhạt gắt giọng hỏi: - Ai cũng muốn mình được như Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, nhưng tại hạ thì không. Tại hạ không muốn mình giống như vị tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy đó đâu… Và trong mắt tại hạ cũng không có vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu mà giới võ lâm của các người ngưỡng mộ ca tụng. Diệu Tịnh sư thái khoát tay, lắc đầu nói: - Bần ni thế thiên hành đạo, đâu cần để tai đến những lời nói gian trá của ngươi. |
- Tại hạ cũng không muốn sư thái phải nghe những lời nói của mình. Nghe hay không là quyền của sư thái. Còn tại hạ và sư thái chẳng có quan hệ gì. Không thù, không oán, không ân không nghĩa và cũng không từng quen biết nhau. Sư thái đừng làm khó Khắc Vị Phong này.
- Nói thế ngươi muốn bần ni để yên cho ngươi chứ gì? - Đúng… Sư thái không làm gì được Khắc Vị Phong này đâu. - Hồ đồ. Bần ni không tin không khắc chế được ngươi. Lời còn đọng chên cửa miệng. Diệu Tịnh sư thái giũ mạnh hữu thủ. Một đạo khí kình xô tới Khắc Vị Phong. Không dùng bộ pháp Vô Ảnh cước né tránh mà Vị Phong dùng chưởng đón thẳng đỡ thẳng lấy chưởng khí của Diệu Tịnh sư thái. - Ầm… Chàng dùng chưởng đón thẳng đỡ thẳng lấy chưởng công của vị Sư thái Hằng Sơn phái vì muốn chứng nghiệm nội lực của mình. Khi chưởng ảnh của chàng chạm vào khí kình của Diệu Tịnh sư thái mới hối hận. Sau tiếng sấm chưởng dữ dội, thân pháp Khắc Vị Phong bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đẩy ngược về phía sau, va lưng vào tán cây đại thụ. - Huỵch… Chàng có cảm tưởng kinh mạch mình bị đứt đoạn, khí huyết nhộn nhạo, mắt hoa đầu ù, lục phủ ngũ tạng lộn nhào cuối cùng phún ra một bụm máu rưới đỏ mắt đất trước mũi giày. Diệu Tịnh sư thái nhìn Vị Phong nói: - Đạo vương… Ngươi đã biết phận mình rồi chứ? Câu nói này của vị Sư thái Hằng Sơn phái khiến Vị Phong phẫn uất. Chàng ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt sư thái Diệu Tịnh nói: - Tại hạ biết phận thì đã sao nào? - Ngươi còn chưa biết quỳ xuống ư? - Nếu không thì sao nào? Hừ nhạt một tiếng, Diệu Tịnh sư thái nói: - Tiểu tử bỉ ổi… bần ni buộc ngươi phải nằm xuống. Cùng với lời nói đó, Diệu Tịnh sư thái lắc vai lướt đến. Ngọn phất trần được Diệu Tịnh sư thái dồn công lực vào, biến thành một chiếc bút cứng như sắt điểm tới yết hầu của Vị Phong. Ngọn phất trần vừa điểm tới thì Vị Phong đã thi triển Vô Ảnh cước lách tránh. Nội lực của chàng không thể so sánh bằng với Diệu Tịnh sư thái nhưng Vô Ảnh cước thì vẫn có uy lực vô biên khác thường, khiến cho đầu ngọn phất trần không thể đâm trúng chàng. Khắc Vị Phong mũi phất trần điểm vào tán cây đại thụ. - Chát. Lá cây rào rào tuôn xuống bởi sự chấn động dữ dội khi tiếp ngọn phất trần của vị sư thái Hằng Sơn phái. Mặc dù tránh được chiêu công của Diệu Tịnh sư thái, nhưng xương sống Khắc Vị Phong cũng gai lạnh bởi uy lực của chiêu công đó. Chàng nghĩ thầm: “Nếu như mình không tụ thành thuật Vô Ảnh cước thì chắc chắn đã mất mạng bởi chiêu công này rồi. Tại sao vị sư thái đây lại muốn giết mình bằng được chứ.” Ý niệm còn đọng trong đầu chàng thì áp lực của ngọn phất trần lại ập tới, Vị Phong không chút chần chừ thi triển Vô Ảnh cước. Diệu Tịnh sư thái lại công hụt chàng. Thân pháp của Khắc Vị Phong lúc ẩn, lúc hiện, huyền diệu vô biên khiến cho Diệu Tịnh sư thái cũng phải hoa mắt. Công liền một lúc ba mươi chiêu, tất cả những chiêu thức đều là sở học đắc ý nhất của Diệu Tịnh sư thái nhưng tuyệt nhiên chẳng có chiêu nào khả dĩ chạm được đến chéo y của chàng chứ đừng nói là những tử huyệt trên người Vị Phong. Mặc dù là người chủ động công kích Khắc Vị Phong nhưng Diệu Tịnh sư thái lại là người bị tổn hao nguyên ngương thần khí, trong khi đó, ngược lại Khắc Vị Phong càng thi triển Vô Ảnh cước kỳ diệu hơn. Nhân dạng của chàng lúc bên trái lúc bên phải, lúc biến hóa thành muôn vạn chiếc bóng khiến cho sư thái hoa mắt. Lúc đầu còn hoa mắt nhưng rồi sau đó thì không còn định thần làm chủ được mình. Diệu Tịnh sư thái cứ như bị nhân dạng huyền vi, biến hóa của Khắc Vị Phong thâu tóm lấy thần nhãn mà làm cho người choáng váng rơi vào cảnh giới hư thực không làm chủ được mình. Công tiếp mười chiêu nữa thì Diệu Tịnh sư thái loạng choạng, rồi ôm lấy đầu. - Ôi cha… Thốt ra câu nói đó, Diệu Tịnh sư thái thối liền năm bộ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt. Mặc dù bị chaóng váng, hoa mắt, ù tai nhưng Diệu Tịnh sư thái vẫn không thể thu hồi uy nhẫn mà cứ đăm đăm nhìn vào cõi hư vô trước mặt mình. Vị Phong thu hồi Vô Ảnh cước chắp tay sau lưng nhìn Diệu Tịnh sư thái. Khi chàng không thi triển Vô Ảnh cước nữa, Diệu Tịnh Sư thấi mới lấy lại thần thức và rùng mình một cái. Sư thái Diệu Tịnh chau mày gắt giọng nói: - Tiểu tử, bản lĩnh tán công của ngươi cũng khá lắm, nhưng ngươi không thể thoát khỏi sự trừng trị của chánh đạo võ lâm đâu. - Tại hạ nghĩ một thời gian nào đó mình sẽ không bị săn đuổi như bây giờ. Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói tiếp: - Ai cũng có quyền săn đuổi tại hạ, nhưng tại hạ xin sư thái đứng bắt chước người ta đi săn Khắc Vị Phong này. Chàng ôm quyền xá: - Tại hạ cáo từ sư thái. Vị Phong nói rồi dợm bước quay lưng. Chàng vừa quay lưng thì bất thình lình Diệu Tịnh sư thái vỗ mạnh chưởng vào cán ngọn phất trần. Một âm thanh khô khốc đập vào thính nhĩ của Vị Phong. Nghe âm thanh khô khốc đó, Vị Phong giật mình. Chàng nghĩ thầm: “Ta sai rồi.” Ý nghĩ còn đọng trong đầu chàng thì lưng Vị Phong có cảm giác rát buốt. Chàng chúi người đến trước, toan thi triển Vô Ảnh cước nhưng tứ chi mềm nhũn ra chẳng thể nào gượng được mà đổ sập xuống đất. Chàng chỏi tay gượng đứng lên toàn thân chàng nóng hừng hực, tứ chi thì bủn rủn, tê rần như thể người mất hẳn sinh lực. Diệu Tịnh sư thái chấp tay sau lưng bước đến trước mặt Khắc Vị Phong: - Ngươi sẽ không thoát khỏi tay bần ni. Vị Phong nhìn Diệu Tịnh sư thái bằng ánh mắt uất hận. Chàng lắc đầu nói: - Sư thái có đáng là bậc trưởng bối không? Sắc diện Diệu Tịnh sư thái đỏ rần khi phải nghe lời nói này của Khắc Vị Phong. Người cảm nhận chân diện nóng bừng như vừa phải hứng cả một gáo nước sôi vào ngay chánh diện. * * * Ngồi trên mạn thuyền, bó gối, Vị Phong ngắm nhìn con thuyền nan xa xa qua màn sương khói trên mặt nước Trường Giang. Từ trong khoang thuyền Tịnh Nghi bước ra, tiến bên chàng. Mặc dù nàng vẫn trang phục ni cô nhưng chân diện vẫn toát ra vẻ đài các, với phong thái của trang thiên kim lá ngọc cành vàng. Vị Phong nhìn nàng. Bước đến bên Vị Phong, Tịnh Nghi đưa chén cơm chay ra trước mặt chàng. Nàng nhỏ nhẹ nói: - Công tử hãy dùng chén cơm chay của tiểu ni. Nhìn vào mắt nàng, Khắc Vị Phong từ tốn nói: - Tại hạ là kẻ bại hoại mà vẫn được sư thái cho ăn cơm à. Nàng lắc đầu: - Cơm của Tịnh Nghi cho công tử. Dung diện chàng lộ vẻ sững sờ. Chàng miễn cưỡng hỏi: - Chén cơm này của ni cô? Tịnh Nghi gật đầu. Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại: - Sao ni cô chừa phần cơm của mình cho Khắc Vị Phong. Vẻ bối rối lộ trên mặt Tịnh Nghi. Nàng miễn cưỡng đáp lời chàng: - Tịnh Nghi biết công tử đã đói. Nhếch hai cánh môi gượng cười, Vị Phong nói: - Đúng là tại hạ đang đói, nhưng không dám nhận chén cơm này của ni cô. - Sao công tử lại không nhận. Tiểu ni có lòng tốt với công tử mà. - Tại hạ lấy làm lạ… Với một kẻ bại hoại, đê tiện và bỉ ổi như tại hạ mà cô nương đối xử tốt như vậy. - Tiểu ni không muốn thấy người đau khổ thôi. - Tấm lòng của ni cô dúng là tấm lòng của Bồ Tát. Vị Phong cảm kích vô cùng. Chàng gượng cười rồi nói tiếp: - Nhưng tại hạ không tiếp nhận chén cơm này của ni cô đâu. - Công tử ngại à? - Không phải tại hạ ngại trong chén cơm này có thuốc độc hay bất cứ thứ gì khác mà ngại khi tại hạ dùng chén cơm nàu rồi ni cô sẽ bị đói. Nhường chén cơm chi Vị Phong rồi ni cô lấy gì ăn. - Tịnh Nghi không đói đâu… Công tử đừng ngại. - Vị Phong cần một thứ khác hơn. - Công tử cần gì? - Nếu ni cô có lòng quảng đại của Bồ Tát thì hãy giải khai huyệt đạo cho tại hạ. Khắc Vị Phong này sẽ bồi đáp thịnh tâm Bồ Tát của ni cô. Tịnh Nghi lắc đầu. - Điều công tử xin, Tịnh Nghi không thể bồi đáp được. Thở hắt ra một tiếng, Vị Phong hỏi: - Tịnh Nghi sợ sư thái Diệu Tịnh qưở trách. Tịnh Nghi gật đầu. Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói: - Nếu ni cô Tịnh Nghi suy nghĩ sẽ thấy sư thái Diệu Tịnh như thế nào. Nếu như tại hạ đường đường chính chính bị sư thái thu phục thì chẳng nói làm gì, nhưng đằng này sư thái lại đánh lén sau lưng tại hạ mới có thể bắt được Khắc Vị Phong này. Ni cô nghĩ lại xem, hành động của sư thái có đúng không? Chàng gượng cười rồi nói tiếp: - Tại hạ không xem Hằng Sơn phái là chính phái, Diệu Tịnh là bậc trưởng bối thì đã không thất thủ để rồi phải ngồi đây chờ chén cơm của ni cô. Nàng ngượng ngùng, cúi mặt nhìn xuống. Vị Phong nhìn nàng nói tiếp: - Ni cô Tịnh Nghi phóng thích cho tại hạ xem như đã lấy lại thể diện cho Hằng Sơn phái của sư thái. Còn nếu khăng khăng giữ tại hạ e rằng cái danh của Hằng Sơn sẽ mai một trong một sớm một chiều. Nàng nhìn lại Vị Phong nhỏ nhẹ nói: - Công tử… Tịnh Nghi chỉ có thể cho công tử chen cơm của mình chứ không thể giúp công tử đầo thoát được. Chàng lắc đầu: - Nếu không giúp tại hạ đào thoát… Tại hạ không dám nhận chén cơm của ni cô. - Tịnh Nghi không phóng thích công tử bởi vì công tử là Đạo vương Khắc Vị Phong… Vị Phong cướp lời nàng: - Đạo vương Khắc Vị Phong là tên bại hoại. Nàng gật đầu: - Đúng như vậy. Phóng thích cho công tử, rồi công tử lại đi gieo họa cho bá tánh. Tội lỗi của công tử tạo ra khiến cho quỷ thần cũng phải phẫn nộ. - Thế tại sao Tịnh Nghi ni cô không nghĩ, tại hạ là người bị hàm oan. Tại sao không nghĩ tất cả nhưũng gì người ta thêu dệt lên người Khắc Vị Phong này là những điều gian trá và đê tiện. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói: - Nếu ta nói kẻ bại hoại và đê tiện là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Ni cô có tin không? Nàng lắc đầu: - Không thể tin được lời của công tử. - Tịnh Nghi không tin Thượng Quan Đại Phu là kẻ băng hoại sao lại tin vào lời dèm pha của thiên hạ cho Khắc Vị Phong là kẻ bỉ ổi chứ. Chẳng lẽ người có danh phận thì là kẻ hoàn hảo, còn người vô danh như Khắc Vị Phong lại là kẻ tiện nhân bỉ ổi sao? Chàng nói rồi im lặng nhìn Tịnh Nghi. Hai người đối mặt với nhau. Đôi mắt đượm nét buồn vời vợi của Khắc Vị Phong lọt vào hai con ngươi của nàng. Nàng bất giác nhẹ buông tiếng thở xa. Vị Phong từ tốn nói: - Nếu như trong thiên hạ này, bất cứ ai có được bằng chứng Khắc Vị Phong là người hãm hại Diệp Diệp tiểu thư… Thì tại hạ sẽ dâng đầu của mình cho người đó. Tại hạ cầu mong ni cô đừng tin vào những lời dèm pha xỏ xiên của bọn tiểu nhân gian trá, mà gán cho Khắc Vị Phong sự ô uế bại hoại. Chàng nhẹ buông tiếng thở dài, nói tiếp: - Ni cô hãy tin đi… Tại hạ không phải là kẻ bại hoại như người ta nói đâu. Khắc Vị Phong đang tìm cách lấy lại sự trong sạch của mình. - Sự thật Khắc công tử không phải là kẻ bại hoại à? - Tại sao tại hạ phải làm như vậy chứ. Nhưng bây giờ Khắc Vị Phong có nói thế nào thì Tịnh Nghi cũng không tin. |
Nàng lưỡng lự nhìn chàng, nhu hoà nói:
- Công tử hãy dùng chén cơm này, rồi Tịnh Nghi sẽ vào xin với sư thái. Nếu như công tử khôg là con người đồi bại kia, nhứt định sư thái sẽ phóng thích cho công tử. Vị Phong lắc đầu: - Tịnh Nghi ni cô ngây thơ quá, Diệu Tịnh không bao giờ phóng thích tại hạ. Nói thật cho nàng biết… Cho dù Diệu Tịnh sư thái có đủ bằng chứng khẳng định tại hạ không phải là kẻ gieo nghiệp ác với Diệp Diệp thì cũng không phóng thích tại hạ đâu. Đôi chân mày của Tịnh Nghi nhíu lại: - Công tử nói vậy là sao? Chàng gượng cười từ tốn nói: - Tại hạ biết một điều chắc chắn rằng, Diệu Tịnh sư thái sẽ giao nộp tại hạ cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Nộp tại hạ cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, Hằng Sơn phái lập được công lớn. Không chừng sẽ được Thượng Quan Đại Phu tiên sinh giúp cho phát dương quang đại trở thành thiên hạ đệ nhất phái nữa. Tịnh Nghi lắc đầu: - Công tử đừng nghĩ vậy… Sư thái không phải là người hám danh đâu. - Tại hạ được quyền nghĩ sư thái là người hám danh chứ, cũng như Sư thái đã nghĩ Khắc Vị Phong này là kẻ thủ ác với Diệp Diệp tiểu thư. Chàng nhếch môi mỉm rồi nói: - Nói không có ý lập công với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Diệu Tịnh sư thái đã không cố ý đánh lén từ phía sau tại hạ. Tịnh Nghi đỏ mặt thẹn thùng. Nàng miễn cưỡng nói: - Sư thái chỉ muốn khắc chế công tử trừ họa cho bá tánh thôi. - Nếu sư thái muốn thế thiên hành đạo, trừ gian diệt ác thì trước tiên phải có hành động quang minh chính đại chứ. Không có hành động quang minh chính đại thì đâu thể thế thiên hành đạo được. Không chừng ông trời cũng phải phẫn nộ khi nghe người ta mạo phạm đến sự thiêng liêng của đấng hóa công đó. Chàng cắn răng trên vào môi dưới trang trọng nói: - Tại hạ rất cảm kích tấm lòng từ bi của Tịnh Nghi ni cô, nhưng không thể tiếp nhận sự ban ân này. Nếu ni cô không thể phóng tích tại hạ thì hãy quay vào đi. Tịnh Nghi bối rối nhìn chàng, Nàng miễn cưỡng nói: - Công tử không nhận chén cơm của Tịnh Nghi à? - Không. Ăn chén cơm của ni cô, tại hạ không thể trả lại. Bởi khi được trao vào tay Thượng Quan Đại Phu, tại hạ sẽ là một xác chết. Một xác chết thì không thể trả ân cho người gieo ân. Hay nhất là không nên nhận ăn, để rồi không phải trả lại cho người trong kiếp lai sinh. Lời nói này của Vị Phong càng khiến Tịnh Nghi bối rối. Nàng còn đang bối rồi thì nghe tiếng tằng hắng. Tịnh Nghi quay lại, thấy Diệu Tịnh sư thái đã bước ra khỏi khoang thuyền nhìn nàng. Tịnh Nghi cúi đầu nhỏ nhẹ nói: - Tịnh Nghi bái kiến sư thái. Diệu Tịnh bước đến bên TỊnh Nghi.Nhìn qua mặt nàng, rồi chiếu uy nhãn xuống chén cơm đặt trước mặt Vi Phong. Diệu Tịnh gắt giọng nói: - Ai đem cơm ra cho gã tiểu tử bại hoại này. Tịnh Nghi bối rối: - Chính Tịnh Nghi đem phần cơm của mình cho Khắc công tử. Diệu Tịnh sư thái nhìn lại nàng hừ nhạt một tiếng rồi nói: - Sư thái có bảo con đem cơm cho gã không? Tịnh Nghi cúi mặt nhìn xuống sàn thuyền như thể người có tội. Hừ nhạt một tiếng Diệu Tịnh nghiêm giọng nói: - Hằng Sơn phái của ta không có thừa cơm để ban phát cho những gã đê tiện và bỉ ổi như Đạo Vương Khắc Vị Phong. Vị Phong ngẩng lên nhìn sư thái Diệu Tịnh. Chàng từ tốn nói: - Sư thái đừng nóng giận mà mất đi đạo hạnh người đã dày công vun đắp. Tại hạ chưa dùng cơm của Hằng Sơn phái của sư thái kia mà. Cơm của Hằng Sơn chắc chắn không còn dư để cho những chúng sinh thất cơ lỡ vận, nhưng sẽ có thừa để tiếp đãi những cao nhân như Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Chàng nheo một con mắt, biểu lộ sự khinh thị, nói tiếp: - Sư thái hãy giữ lại chén cơm của Tịnh Nghi mà dâng hầu cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Chàng điểm nụ cười mỉm: - Chắc chắn Thượng Quan Đại Phu tiên sinh sẽ ban thưởng hậu hỷ cho sư thái. Chàng bật ra tiếng cười khan rồi nói tiếp: - Nhận chén cơm này, không chừng Thượng Quan Đại Phu tiên sinh còn bồi đắp lại cho sư thái gấp bội phần. Chàng ngẩng mặt nhìn bầu trời đang sẫm dần. - Kẻ tu hành cũng bị vinh hoa lẫn danh tiếng làm cho mờ mắt ra đó. Những lời nói của chàng khiến sắc diện của Diệu Tịnh sư thái tái hẳn lại. - Tiểu tử… Ngươi ám chỉ ta. Chàng cười gằn. - Tại hạ nào dám ám chỉ ai: Phàm những kẻ có cái tâm u ám thì hay ngộ nhận lời nói của người khác. Mặt Diệu Tịnh sư thái sa sầm. Người gay gắt nói: - Bần ni có thể giết ngươi đó. Vị Phong ngẩng lên nhìn vào mắt Diệu Tịnh sư thái. Chàng ôn nhu nói: - Tại hạ đang ở trong tay sư thái, sư thái muốn lấy mạng lúc nào không được. Nhưng tại hạ nghĩ sư thái chưa muốn giết tại hạ đâu. Diệu Tịnh sư thái cau mày: - Bần ni muốn giết ngươi lúc nào không được chứ. Một kẻ bại hoại đê tiện và bỉ ổi như ngươi thì đến cả quỷ thần cũng căm phẫn. Bần ni có lấy mạng ngươi cũng vì bá tánh. Bần ni khai giới sát sinh lấy mạng một gã tiểu tử đê tiện bỉ ổi. Phật tổ cũng không trách bần ni đâu. Vị Phong cười khẩy, ngửa mặt nói: - Biết như vậy, sao sư thái còn chần chờ gì nữa mà chưa ra tay. Đôi chân mày Diệu Tịnh sư thái nhíu lại. Vị Phong nhướng mày. - Vị Phong chính là hung thủ sát hại Diệp Diệp đó. Là kẻ bại hoại đó. Sư thái hãy xuống tay lấy mạng kẻ bại hoại này đi. Diệu Tịnh gằn giọng nói: - Tiểu tử thách thức bần ni à. Vị Phong gật đầu: - Đúng… Diệu Tịnh lộ vẻ bối rối. Vị Phong cười khẩy rồi nói: - Sư thái không lấy mạng Khắc Vị Phong Đạo vương này đâu. Bởi vì Khắc Vị Phong biến thành một xác chết. Sư thái chẳng được gì cả. Còn Đạo vương Khắc Vị Phong sống, sư thái mới có cơ hội lập công lớn với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Chàng cười khẩy: - Tại hạ nói đúng chứ? Mặt Diệu Tịnh sư thái sa sầm. Người từ từ dựng hữu chưởng. Vị Phong không một chút e dè, nhìn thẳng vào mắt Diệu Tịnh sư thái. Chàng điểm nụ cười mỉm biểu hiện sự khinh miệt của mình. Vị Phong nói: - Khắc Vị Phong sẵn sàng chết rồi đó. Mời sư thái cứ ra tay. Tiếng nghiến răng bật ra từ cửa miệng Diệu Tịnh sư thái. Vẻ bất nhẫn lộ rõ trên mặt người, rồi bất ngời hữu chưởng của người giáng thẳng xuống đầu Vị Phong. Tịnh Nghi buột miệng thốt: - Sư thái… Nhưng tưởng đâu chưởng công của Diệu Tịnh đã đập vỡ sọ Khắc Vị Phong nhưng rồi nó dừng lại ngay trên đỉnh đầu chàng. Vị Phong vẫn giữ vẻ bình thản, điểm nụ cười mỉm. - Sư thái còn ngập ngừng gì nữa. Kẻ bại hoại Khắc Vị Phong đáng chết lắm. Chàng vừa thốt dứt câu, Diệu Tịnh sư thái trở hữu chưởng tát vào mặt chàng. - Bốp… Nhận trọn một chưởng của Diệu Tịnh sư thái vào mặt, để lại dấu ấn chưởng đỏ ối, Khắc Vị Phong tối tắm mặt mày. Máu từ khoé miệng chàng trào ra. Mặc dù vậy chàng vẫn cương liệt, gắt giọng nói: - Sư thái tặng một chưởng như thế, đâu thể lấy được mạng gã tiện nhân bỉ ổi này. Diệu Tịnh sư thái hừ nhạt một tiếng nói: - Bần ni để ngươi sống để Thượng Quan Đại Phu tiên sinh phán xử ngươi. Vị Phong phá lên cười khanh khách. Chàng vừa cười vừa nói: - Tại hạ đã đoán đúng tim sư thái rồi… Sư thái không giết tại hạ bởi vì còn có đệ tam nhân đằng sau lưng người. Đệ tam nhân đó chẳng phải ai khác mà chính là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Hừ một tiếng, Diệu Tịnh sư thái nói; - Ngươi muốn nói gì cũng được. Nhưng ngươi sẽ phải quy đầu thọ tội trước quần hùng võ lâm và Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. - Đừng nói những lời đó với Khắc Vị Phong. Tại hạ đã hiểu sư thái đang làm tất cả để Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đoái hoài đến sư thái. Diệu Tịnh lườm chàng, rồi bưng lấy chén cơm trút qua mạn thuyền đổ xuống sông. Người vừa đổ chén cơm vừa nói: - Tiểu tử không đáng dùng chén cơm của Hằng Sơn phái. - Cơm của Hằng Sơn phái tại hạ không dám dùng đâu, chỉ sợ cho Tịnh Nghi không còn thứ gì để ăn buổi chiều nay thôi. Chàng mỉm cười nhìn qua Tịnh Nghi. Nàng không khỏi bối rối và lúng túng khi nhận ánh mắt đó. Diệu Tịnh sư thái quay lại Tịnh Nghi: - Tịnh Nghi đừng buộc sư thái phải trừng phạt con vì sự độ lượng với gã tiểu nhân bỉ ổi này. Nói rồi Diệu Tịnh sư thái đi thẳng vào trong khoang thuyền. Tịnh Nghi nhìn lại Vị Phong một lần nữa rồi bước theo chân Diệu Tịnh sư thái. Tịnh Nghi bỏ đi rồi, Khắc Vị Phong mới dựa lưng vào mạn thuyền nhìn lên bầu trời đang sạm dần, cho đến khi những vì sao từ từ mọc ra. Chàng khẽ buông tiếng thở dài nghĩ đến lúc phải đối mặt với Thượng Quan Đại Phu mà nghĩ thầm: “Đúng là ta không còn chỗ để dung thân trong cõi đời này.” |
Hồi 20
Nghiệp đạo nợ duyên Một tiếng động rất khẽ, nhưng Vị Phong phải chú ý đến. Tịnh Nghi từ trong khoang thuyền lẻn người ra. Nàng bước nhanh đến bên Vị Phong. Chàng nhìn nàng, nghĩ thầm: “Tiểu ni cô còn ra đây làm gì nữa?” Ý nghĩ còn đọng trong đầu chàng thì Tịnh Nghi đã cách không điểm chỉ hóa giải những bộ huyệt trên người Vị Phong. Chàng không khỏi ngạc nhiên bởi hành động của nàng. - Tịnh Nghi cô nương… Nàng nhìn chàng chắp tay từ tốn nói: - Tiểu ni đã quyết định phóng thích cho công tử… Công tử mau rời khỏi lâu thuyền đi. Bên mạn có sẵn một chiếc thuyền nan để công tử ly khai. Nếu công tử là kẻ bại hoại đúng như sư thái nói tiểu ni mong công tử sớm quay đầu lại với chính đạo, cải tà quy chính. Nàng chắp tay xá Vị Phong: - Tiểu ni cáo từ. Nàng dợm bước thì Vị Phong gọi lại: - Tịnh Nghi ni cô. Nàng nhìn lại Vị PHong, từ tốn nói: - Công tử có điều gì muốn nói với Tịnh Nghi? - Tại hạ muốn biết vì sao ni cô phóng thích tại hạ? Nàng nhìn vào mắt Vị Phong: - Công tử muốn nghĩ sao cũng được. Nếu công tử nghĩ đến Tịnh Nghi, mong công tử đừng tạo thêm oan nghiệt vô luân. Vị Phong buông tiếng thở dài, trang trọng nói: - Tại hạ khẳng định với ni cô mình không phải là hung thủ tạo nghiệp chướng. Tại hạ chỉ muốn biết khi tại hạ đi rồi… Tịnh Nghi ni cô sẽ bị Diệu Tịnh sư thái trừng phạt như thế nào? - Chuyện đó công tử không cần phải quan tâm hay suy nghĩ đến. Tịnh Nghi đã dám phóng thích công tử tất sẽ chịu được sự trừng phạt của sư thái. Chỉ mong công tử được bình an mà làm lại cuộc đời mình. Vị Phong thở ra lắc đầu nói: - Tại hạ rất áy náy. Nếu như tại hạ được bình an mà lại để cho Tịnh Nghi ni cô phải gánh chịu nghiệp của mình. - Công tử đã muốn Tịnh Nghi phóng thích cho công tử mà, sao còn e ngại làm gì? - Nhưng tại hạ… vô tình gieo họa cho Tịnh Nghi ni cô. Nàng chấp tay nghiêm giọng nói: - Công tử đừng áy náy. Âu đây cũng là dịp để Tịnh Nghi minh chứng cho công tử biết Hằng Sơn phái không như công tử nghĩ. Vị Phong ôm quyền: - Tịnh Nghi ni cô đã nói vậy, Khắc Vị Phong xin được nhận cái ân này. Sẽ có ngày Khắc Vị Phong báo đáp cho ni cô, cáo từ… Tại hạ rất mong gặp lại ni cô. Nàng nhìn Vị Phong: - Công tử bảo trọng. - Tịnh Nghi ni cô bảo trọng. Chàng ôm quyền xá Tịnh Nghi rồi rời lâu thuyền, xuống chiếc thuyền nan. Chàng cởi dây thừng để con thuyền nhỏ rời chiếc lâu thuyền của Hằng Sơn phái. Tịnh Nghi đứng trên mạn lâu thuyền một lúc rồi mới quay vào trong khoang. Nàng quỳ ngay trước bức bình phong chờ đợi sự trừng phạt của Diệu Tịnh sư thái. Một khắc trôi qua. Diệu Tịnh sư thái từ sau bức bình phong bước ra. Đôi chân mày sư thái nhíu lại khi thấy Tịnh Nghi quỳ gối trước bức bình phong. Người như thể hiểu ra chuyện gì liền bước nhanh đến cửa khoang thuyền nhìn ra ngoài. Diệu Tịnh sư thái quay ngoắt lại hỏi Tịnh Nghi: - Tịnh Nghi… Ngươi đã thả tên tiểu tặc Khắc Vị Phong? Tịnh Nghi từ từ ngẩng mặt nhìn lên Diệu Tịnh sư thái. Nàng ôn nhu nói: - Sư thái… chính Tịnh Nghi đã thả Khắc Vị Phong. Chân diện Diệu Tịnh lộ ngay sát khí hừng hực, gằn giọng hỏi nàng: - Tịnh Nghi… Tại sao ngươi lại làm vậy. Ngươi có biết Đạo vương Khắc Vị Phong là một tiểu ma đầu gieo oán nghiệp trùng trùng không? Tịnh Nghi cúi mặt nhìn xuống nhỏ nhẹ nói: - Sư thái… Tịnh Nghi linh cảm Đạo vương Khắc Vị Phong không đúng như những gì thiên hạ đồn đại. Nếu sư thái giao Khắc Vị Phong cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh mà y lại là người bị hàm oan vô tình… Diệu Tinh sư thái nạt ngang: - Im… Sư thái bước đến trước mặt nàng, trang trọng nói: - Ngươi có biết ta đã đưa thư báo cho Thượng Quan Đại Phu tiên sinh biết Hằng Sơn phái đang dẫn tên tiểu tặc kia đến gặp người. Bây giờ ngươi bảo ta nói sao với người đây. Ngươi đúng là đã vượt qua quá giới quy của Hằng Sơn rồi, không còn xem ta ra gì nữa. Tịnh Nghi ngẩng lên nhìn Diệu Tịnh sư thái: - Sư thái… Tịnh Nghi làm vậy cũng để giữ uy danh của Hằng Sơn. Diệu Tịnh sư thái mở to mắt hết cỡ: - Ngươi nói thế là sao? Nàng cúi mặt nhìn xuống nhỏ nhẹ nói: - Sư thái… Chúng ta đã bắt được Đạo vương Khắc Vị Phong nhưng không phải bằng sự quang minh chính đại. Đôi uy nhãn của Diệu Tịnh càng mở to hơn. Người đay nghiến nói: - Phải chăng ngươi có ý nói bổn sư thái đã đánh lén gã tiểu tặc kia? Nàng im lặng không đáp lời Diệu Tịnh, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nói: - Tịnh Nghi có tội đã phóng thích tiểu tặc Khắc Vị Phong. Bây giờ sư thái muốn hành xử con thế nào, con cũng chịu. - Hành xử ngươi… Tịnh Nghi ngẩng mặt nhìn lên: - Tịnh Nghi xin nhận tội. Nghe nàng thốt ra câu này, chân diện Diệu Tịnh càng đằng đằng sát khí, lộ rõ ra ngoài. Người rít giọng nói: - Tịnh Nghi… Ngươi đúng là ả môn đồ khi sư diệt tổ, đáng bị trừng phạt nặng lắm. Nếu như bổn sư thái không trừng trị ngươi thì sao răn dạy được các ni cô của Hằng Sơn. Diệu Tịnh sư thái với tay rút ngay cây nhuyễn tiên gắn trên vách lâu thuyền. Nhìn lại Tịnh Nghi, Diệu Tịnh sư thái rít giọng nói: - Hằng Sơn không có một môn đồ như ngươi. Trước nhứt bổn sư thái phế bỏ võ công của ngươi trước. Sau đó đánh ngươi đúng trăm roi, rồi đuổi ra khỏi sư môn. Tịnh Nghi biến sắc sụp lạy. - Sư thái… Tịnh Nghi chấp nhận bị phế bỏ võ công, chấp nhận lãnh trăm roi trừng phạt, nhưng xin sư thái đừng đuổi con ra khỏi sư môn. - Việc của ngươi làm là phản sư, hại bá tánh, sao không đuổi ra khỏi sư môn được. Diệu Tịnh sư thái thét gọi Tịnh Vân và Tịnh Ngọc. Hai người vội vã bước vào đứng gục đầu. |
Diệu Tịnh sư thái thở dốc từng cơn biểu lộ sự giận dữ tột cùng. Người nghiêm giọng nói:
- Hai ngươi vào đây chứng kiến bổn sư thái trừng trị ả phản sư, phản môn này. Lấy đó mà làm gương. Diệu Tịnh sư thái nói dứt câu, liền cách không điểm chỉ vào ba mươi sáu đại huyệt trên người Tịnh Nghi. Tiếp nhận ba mươi sáu luồng chỉ khí công phá nội lực của Diệu Tịnh sư thái, Tịnh Nghi rùng mình, nhăn mặt. Răng trên của nàng cắn vào môi dưới đến đổ tương máu nhưng tuyệt nhiên không bật ra tiếng rên nào. Diệu Tịnh sư thái hừ nhạt rồi áp hữu thủ vào đỉnh đầu Tịnh Nghi. Toàn thân nàng có những làn khí trắng tỏa ra. Thân ảnh nàng run bần bật như người đang lên cơn sốt. Sắc diện tái nhờn tái nhợt. Diệu Tinh sư thái nghiến răng vỗ thẳng tả chưởng vào lưng Tịnh Nghi: - Bộp… Nàng chúi người đến trước, nằm duỗi dài trên sàn khoang thuyền. Hai bên khoé miệng rỉ máu tươi. Tịnh Nghi chỏi tay, rồi từ từ gượng quỳ trở lại. Tuyệt nhiên vẫn không thốt ra tiếng rên rỉ nào. Nghị lực lẫn sự chịu đựng của nàng khiến Diệu Tịnh sư thái càng phẫn uất hơn. Diệu Tịnh sư thái gằn giọng nói: - Bổn sư thái phế bỏ võ công của ngươi… Ngươi không hận bổn sư thái chứ? Nàng lắc đầu: - Tịnh Nghi đệ tử không dám hận sư thái. Tội của Tịnh Nghi làm ra đáng bị sư thái phế bỏ võ công. Diệu Tịnh sư thái khẽ gật đầu: - Được… nghĩ như thế thì rất tốt. Diệu Tịnh sư thái nhìn lại Tịnh Ngọc và Tịnh Vân, phán lệnh: - Hai ngươi cởi bỏ đạo cô của ả. Tịnh Nghi biến sắc: - Sư thái… tha cho đệ tử. Hừ nhạt một tiếng, Diệu Tịnh sư thái gằn giọng nói: - Ngươi không đáng vận đạo y của Hằng Sơn phái. Ngươi không đủ đạo hạnh để đứng trong hàng ngũ cao đổ Hằng Sơn phái. Tịnh Nghi sụp lạy: - Sư thái… Tịnh Nghi biết mình có tội nhưng con không muốn rời Hằng Sơn. - Ngươi không muốn rời Hằng Sơn sao lại thả tên tiểu tặc Đạo vương Khắc Vị Phong. Hành vi của ngươi đã buộc ta phải nghĩ ngươi đã đồng lõa với tên tiểu tặc thối tha. Ta không muốn nói, biết đâu chừng ngươi lại sa vào lướt tình nhơ nhuốc của gã đạo tặc đó. Tịnh Nghi bật khóc. Nàng vừa khóc vừa nói: - Sư thái… Tịnh Nghi không phải là hạng người như vậy đâu. Con không phải là hạng người như vậy đâu. Nàng nói rồi sụp lạy Diệu Tịnh. Trông Tịnh Nghi thật tội nghiệp nhưng tuy tuyệt nhiên không tạo ra được một chút xúc cảm gì trên chân diện lạnh như băng của Diệu Tịnh. Diệu Tịnh sư thái giũ ống tay áo: - ịnh Nghi… Ngươi đừng van xin bổn sư thái… Vô ích mà thôi. Ngươi đã phạm vào đại tội… Bổn sư thái chẳng thể nào tha thứ cho ngươi được. Diệu Tịnh nhìn lại Tịnh Vân và Tịnh Ngọc. - Hai ngươi còn đứng đó nữa, mau lột đạo y của ả ra. Tịnh Nghi hốt hoảng dập trước mũi hài của Diệu Tịnh sư thái. - Tịnh Nghi van sư thái. Diệu Tịnh hừ nhạt rồi nói: - Ngươi biết ân hận về hành vi bỉ ổi của mình thì đã muộn rồi. Bổn sư thái không thể tha thứ cho ngươi được… Ta không thể tha thứ cho một ả môn đồ câu kết với tiểu tặc Đạo vương Khắc Vị Phong. Nói dứt câu Diệu Tịnh đạp Tịnh Nghi ngã sóng soài trên sàn lâu thuyền. Nàng chỏi tay gượng ngồi lên thì Tịnh Vân và Tịnh Ngọc bước đến. Tịnh Nghi lạy Tịnh Vân và Tịnh Ngọc: - Ngọc muội… Vân muội… đừng cởi đạo y của tỷ tỷ. Tịnh Ngọc lắc đầu: - Tịnh Ngọc không thể cãi lệnh sư thái. Nàng nói rồi giật lấy đạo y trên người Tịnh Nghi, lột phăng khỏi người Tịnh Nghi. Nàng cố giằng lại đạo y của mình, nhưng Tịnh Ngọc vẫn kéo nó khỏi tay Tịnh Nghi. Nàng ôm đạo y của Tịnh Nghi bước đến dâng lên trước mặt Diệu Tịnh sư thái. - Sư thái… đây là đạo y của Tịnh Nghi. Diệu Tịnh gật đầu: - Quẳng nó xuống sông đi. - Tuân lệnh sư thái. Tịnh Ngọc quẳng ngay đạo y của Tịnh Nghi qua cửa sổ. Tịnh Nghi bật khóc. Nàng vừa khóc vừa lạy Diệu Tịnh. - Sư thái… Diệu Tịnh trừng mắt nhìn Tịnh Nghi: - Im… Tịnh Nghi mím chặt cánh môi cúi gục đầu nhìn xuống sàn thuyền. Diệu Tịnh trao ngọn nhuyễn tiên vào tay Tịnh Vân: - Ngươi đánh ả trăm roi đi. Tịnh Vân bối rối. Sư thái Diệu Tịnh gằn giọng nói: - Ngươi nghe ta nói không? - Dạ… Tịnh Vân nghe. Diệu Tịnh hất mặt: - Đánh ả đi. - Dạ… Tịnh Vân lưỡng lự rồi quất một roi vào lưng Tịnh Nghi. Diệu Tịnh sư thái cau mày. Người vươn trảo chộp lấy hổ khẩu cầm roi của Tịnh Vân: - Ta bảo ngươi đánh ả kia mà. Tịnh Vân tỏ vẻ hồi hộp, rồi miễn cưỡng nói: - Sư thái… tỷ tỷ đã biết tội của mình… sư thái… Diệu Tịnh sư thái trố mắt lên nhìn Tịnh Vân. - Ngươi… Tịnh Vân cúi gục đầu xuống. Diệu Tịnh sư thái quát lớn: - Tránh ra. Tịnh Vân giật mình thốt: - Sư thái… - Ta bảo ngươi tránh ra, hay ngươi cũng muốn chống lại bổn sư thái. - Tịnh Vân không dám. Nàng nói rồi lùi bước ra sau ba bộ. Diệu Tịnh sư thái hừ nhạt một tiếng tước lầy ngọn nhuyễn tiên trên tay Tịnh Vân nhìn lại Tịnh Nghi, Diệu Tịnh sư thái gằn giọng nói: - Các ngươi hãy lấy ả mà làm gương để giữ tôn quy Hằng Sơn phái. Lời vừa dứt thì một trận mưa roi xối xả quất xuống lưng Tịnh Nghi. Hứng trọn một trận mưa roi khủng khiếp. Tịnh Nghi oằn người. Nội y của nàng bị ngọn nhuyễn tiên đánh rét, lưng nàng hằn những vết roi thâm tím, thậm chí có nhát roi khiến cho da thịt nàng toé máu. Đánh được ba mươi roi, thì Tịnh Nghi đã ngất lịm ngay dưới chân Diệu Tịnh. Sư thái Diệu Tịnh đứng thở hồng hộc biểu lộ trạng thái phẫn uất. Ngươi nhìn lại Tịnh Ngọc. - Xối nước cho ả tỉnh lại để nhận đủ trăm roi của sư thái. - Dạ. Tịnh Ngọc vừa dợm bước đi lấy nước thì bất ngờ một đạo cuồng phong đem theo những cánh hoa rời rợp từ bên ngoài cuốn vào khoang thuyền. Chẳng mấy chốc hoa phủ một lớp dày trên sàn thuyền và cả người Tịnh Nghi. Chẳng biết hiện tượng đó tác động thế nào đến Diệu Tịnh sư thái mà chân diện của người căng thẳng cực kỳ. Diệu Tịnh sư thái nhìn ra ngoài mạn thuyền. Chẳng biết bao giờ trên mạn thuyền đã có một người đứng khoanh tay trước ngực, đang dõi mắt nhìn vào trong khoang. Diệu Tịnh sư thái miễn cưỡng hỏi: - Di Hoa công tử… Công tử muốn chen vào chuyện này à? - Tại hạ là người yêu hoa, nhứt là những cánh hoa băng trinh của Hằng Sơn phải. Nên đâu nỡ để cho hoa bị vùi dập. |
Hồi 21
Trên giòng Trường giang Di Hoa công tử Hàn Tuấn chắp tay sau lưng buột tiếng thở dài. Khuôn mặt cao ngạo, ánh mắt giễu cợt, phóng đãng, y nhìn sư thái chắt lưỡi nói: - Sao sư thái có thể hành xử với cao đồ của mình như vậy được nhỉ? Sư thái không thích Tịnh Nghi cô nương lưu lại Hằng Sơn và hành hạ cô ấy thì cứ trao cho Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Cần gì phải xuống tay tàn nhẫn như vậy? Vừa nói Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa toan bước đến Tịnh Nghi, nhưng Diệu Tịnh sư thái gắt giọng nói: - Đứng lại! Đôi chân mày rậm của Hàn Tuấn nhướng lên. Y hóm hỉnh nói: - Tại hạ sẽ đưa Tịnh Nghi đi… để sư thái khỏi bận tay, bận chân không được à? - Hằng Sơn phái của bần ni đâu phải để cho công tử bỡn cợt. Hàn Tuấn nhún vai: - Tại hạ có nói mình bỡn cợt bao giờ đâu… Tại hạ nói là tại hạ làm. Y nhếch môi cười mỉm rồi nói tiếp: - Tại hạ cũng chẳng dấu diếm ý tưởng của mình với sư thái làm gì. Tại hạ biết Hằng Sơn phái của sư thái đều là những trinh nữ thuần khiết, thanh cao, những đóa hoa băng trinh đẹp nhất trong chốn võ lâm giang hồ nên từ lâu đã có ý tiếm nhiệm chức vị chưởng môn Hằng Sơn. Sắc diện Diệu Tịnh sư thái đỏ bừng. Người hằn học nói: - Di Hoa công tử… Bần ni nể mặt ngươi chẳng qua vị nể Di Hoa Tiên Tử mẫu thân ngươi thôi. Công tử đừng thấy Hằng Sơn kính trọng Di Hoa Tiên Tử rồi xem thường Hằng Sơn. Di Hoa công tử khoát tay: - Tại hạ nào dám xem thường Hằng Sơn phái của sư thái… mà ngược lại rất ngưỡng mộ. Chính vì sự ngưỡng mộ đó mà Hàn Tuấn mới muốn trở thành chưởng môn Hằng Sơn. Y ôm quyền từ tốn nói: - Sư thái đã nể mặt mẫu thân thì cũng nên nể mặt tại hạ. Hằng Sơn phái và Di Hoa cũng sẽ trở thành một nhà. Sắc diện Diệu Tịnh sư thái tái dần ra: - Bần ni không thể nào chấp nhận lời nói cà rỡn của công tử được. Bần ni buộc phải dạy cho công tử một bài học để công tử không còn dám xem thường Hằng Sơn nữa. Di Hoa công tử Hàn Tuấn cười khẩy rồi nói: - Nếu sư thái muốn chỉ dạy tại hạ một bài học, tất tại hạ cũng rất muốn thỉnh giáo võ công của sư thái. Nhưng tại hạ nói trước, nếu dạy không được thì Di Hoa công tử sẽ đương nhiên trở thành chưởng môn Hằng Sơn đó. Y nhếch môi cười mỉm, nói tiếp: - Đến lúc đó, tại hạ không chỉ làm chủ Tịnh Nghi cô nương, mà tất cả ni cô của phái Hằng Sơn cũng đều nằm trong tay tại hạ. Y dùng tay ve cằm, biểu lộ vẻ cao ngạo và xem thường. Vừa ve chiếc cằm chẻ, Di Hoa công tử vừa nói: - Sư thái sẽ trở thành quản gia Hằng Sơn phái cho Hàn Tuấn này. Nghe câu nói của Hàn Tuấn, chân diện Diệu Tịnh sư thái lộ ngay sát khí đằng đăng. Người đanh giọng nói: - Hằng Sơn đã nhường Di Hoa công tử công tử một bước, xem ra công tử không lấy đó làm niềm hòa khí, mà lại còn xem thường bần ni. Bần ni không thể nhường bước với công tử. Hàn Tuấn ôm quyền giả lả nói: - Sư thái đã nhường Di Hoa cung một bước thì nhường cả Hằng Sơn phái cho tại hạ. Nói dứt câu, Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm trông thật gian trá và kiêu hãnh, pha nét tự thị, cao ngạo. Nụ cười của gã khiến Diệu Tịnh sư thái càng phẫn nộ hơn. Người rít giọng nói: - Di Hoa công tử có bản lĩnh thì đoạt chức vị chưởng môn Hằng Sơn của bần ni. Di Hoa công tử dửng dưng đáp lời Diệu Tịnh sư thái: - Tại hạ rất sẵn lòng. Liền ngay sau lời nói đó, Di Hoa công tử xoay tròn song thủ. Một đạo xoáy kình thoát ra từ tâm trạng bản thủ của gã. Đạo khí kình đó cuốn ngay lấy lớp thảm hoa dưới chân Diệu Tịnh sư thái, tạo thành một bức màn hoa kỳ vĩ lạ thường, chẳng khác nào bay bướm đủ màu sắc sắc sỡ bấu lấy Diệu Tịnh sư thái. Sự kỳ dị của chiêu công do Di Hoa công tử tạo ra khiến Diệu Tịnh sư thái không khỏi bối rối. Người có cảm tưởng bức màn hoa kia che chắn bao bọc khắp chung quanh người. Thậm chí cả nhãn quang của Diệu Tịnh sư thái cũng bị bức màn hoa đó che khuất. Diệu Tịnh sư thái gần như không còn sự lựa chọn nào khác buộc phải dùng chưởng vô thẳng vào bức màn hoa như bay bướm kia. Chưởng khí của người vỗ vào bức màn hoa thì bị ngay bức màn hoa đó cuốn lấy, dìm vào cõi vô thanh, vô sắc, chẳng để lại dấu tích gì. Diệu Tịnh sư thái giật mình bởi hiện tượng kỳ ảo này. Người đã bối rối lại càng bối rối hơn. Diệu Tịnh sư thái còn đang bối rối chưa biết phản ứng thế nào thì một loạt chỉ bất ngờ xuyên qua bức màn hoa điểm vào tịnh huyệt của người. Diệu Tịnh sư thái buột miệng thốt: - Ôi cha… Tiếng thốt còn đọng trên miệng Diệu Tịnh sư thái thì bức màn hoa rực rỡ cũng rào rào cuộn trở về ống tay áo của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Y chắp tay sau lưng nhìn Diệu Tịnh sư thái. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Sắc diện của Diệu Tịnh sư thái đỏ rần tức giận. Làm sao người không thẹn thùng tức giận được khi thất thủ dưới tay Di Hoa công tử mà tuổi tác chỉ thuộc hàng hậu bối của mình. Trong khi Diệu Tịnh sư thái tức giận thì Di Hoa công tử lại dửng dưng điểm nụ cười mỉm. Y vừa điểm nụ cười mỉm vừa nói: - Giờ thì hẳn sư thái đã biết võ công của Di Hoa cung lợi hại như thế nào rồi chứ? Cho dù sư thái có biết thì cũng đã muộn. Hằng Sơn phái bây giờ đã thuộc về tại hạ. Hàn Tuấn vừa dứt lời thì bất thình lình Tịnh Vân và Tịnh Ngọc đồng loạt rút kiếm chia làm hai hướng xông thẳng vào gã. Kiếm chiêu của hai nàng chụp tới, Di Hoa công tử không một chút e dè né tránh mà chỉ kịp lấy lưỡi kiếm của Tịnh Ngọc rồi hướng nó điểm vào song kiếm của Tịnh Vân. Y vừa phát động chiêu công vừa nói: - Hai nàng khiến cho bổn công tử thích thú đó. Sau âm thanh khô khốc do hai lưỡi kiếm chạm vào nhau thì cả Tịnh Ngọc và Tịnh Vân đều bị Di Hoa công tử điểm vào mạch môn khiến hai thanh trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống sàn khoang thuyền. Không dừng lại ở đó, Di Hoa công tử chỉ hơi đảo thân pháp, đôi song thủ của y đã vòng qua tiểu yêu của hai nàng, kéo ghịt vào người. Tịnh Vân và Tịnh Ngọc toan phản kháng lại hành động của Di Hoa công tử Hàn Tuấn thì đã bị y khống chế tịnh huyệt. Hai người vừa thẹn vừa giận buột miệng nói: - Ngươi… Không màng đến sự tức giận và thẹn thùng của hai ni cô phái Hằng Sơn, Di Hoa công tử quay sang hôn lên má Tịnh Ngọc, rồi quay lại hôn vào má Tịnh Vân. Y vừa hôn hai nàng vừa nói: - Phái Hằng Sơn đúng là những đóa hoa thơm độc nhất vô nhị trên thế gian này. Chứng kiến cảnh đó, Diệu Tịnh sư thái không khỏi tức giận, phẫn nộ nhưng cũng chẳng biết làm sao. Mắt người mở trừng trừng, những tưởng hai con ngươi chực rơi ra khỏi hốc mắt. Sắc diện đỏ bừng, tuôn mồ hôi đầm đìa. Di Hoa công tử thả tay khỏi tiểu yêu Tịnh Vân và Tịnh Ngọc. Y nhìn lại Diệu Tịnh sư thái: - Sư thái đừng giận dữ làm gì và cũng đừng e thẹn… Bổn công tử sẽ không làm gì sư thái đâu. Với một người như sư thái thì chẳng khác nào hoa tàn về chiều, bổn công tử chỉ quan tâm đến những ni cô của Hằng Sơn thôi. Gã nói rồi ngửa mặt cất tiếng cười ngạo nghe thật chát chúa và kiêu hãnh. Tiếng cười của Di Hoa công tử khi lọt vào thính nhĩ của Diệu Tịnh sư thái và ba vị ni cô phái Hằng Sơn, bất giác mọi người phải nổi da ốc với cảm giác rờn rợn lan tỏa khắp châu thân mình. Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa cắt tràng tiếu ngạo thì Diệu Tịnh sư thái lên tiếng nói: - Di Hoa công tử… công tử muốn gì? Đôi chân mày của Hàn Tuấn nhướng lên: - Tất nhiên tại hạ chẳng muốn gì sư thái rồi… mà chỉ muốn những đóa hoa băng trinh của Hằng Sơn phái thôi. - Công tử định làm nhục phái Hằng Sơn của bần ni à, công tử đừng quên Hằng Sơn phái còn có mối quan hệ với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đó. Những tưởng lời nói của Diệu Tịnh sư thái sẽ khiến Di Hoa công tử phải chùng tay, nhưng khi Diệu Tịnh sư thái dứt lời thì Di Hoa công tử lại ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói: - Sư thái đừng đem Thượng Quan Đại Phu tiên sinh ra hù dọa bổn công tử. Một khi bổn công tử muốn là ý trời, chẳng có ai để có thể đem ra hù dọa được bổn công tử cả. |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 02:01 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.