Vina Forums

Vina Forums (http://forums.vinagames.org/index.php)
-   Truyện Thành Viên Sáng Tác (http://forums.vinagames.org/forumdisplay.php?f=80)
-   -   Truyện dã sử võ hiệp _ Ái Hoa (http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=20166)

AiHoa 04-18-2012 07:01 AM

Trích:

Nguyên văn bởi da1uhate (Post 160018)
Hình ảnh thì thầy đã có, chắc hông cần phải gửi thêm. Còn lý lịch 3 đời là sao hả thầy?

"Rủi có gì" là có gì zạ thầy? Có gì cũng được nhưng mà rủi có Cô rồi thì em xin rút ạ :smurf:

Phải gởi ảnh chân dung high resolution, khai rõ lý lịch, tuổi tác, nghề nghiệp, sở thích, tánh tình và khả năng... đuổi :chitaycuoi:

AiHoa 04-18-2012 07:05 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Thuỷ Bình bước vào phòng, cất hành lý vào tủ rồi quan sát chung quanh. Căn phòng quán trọ khá khang trang, giường chiếu chăn màn rất sạch sẽ. Giữa phòng là một bộ bàn ghế chạm trổ khá tinh xảo. Trên bàn đặt sẵn văn phòng tứ bảo và một khay trà. Góc phòng có chậu nước thơm dành cho khách tắm rửa. Nàng cẩn thận gài cửa và giăng màn quây kín lại tứ phía trước khi bắt đầu tắm gội. Ngâm mình trong bồn nước, ngắm nhìn đôi bàn tay trắng muốt vỗ nhẹ lên mặt nước gây nên những tiếng động bì bạch nàng chợt nhớ đến vế đối hiểm hóc của một nữ sĩ Bắc hà thời xưa ra cho một chàng trai tài hoa nổi tiếng được xưng danh là Trạng, mặc dù chàng chỉ mới đỗ Cống Sinh, khi chàng tinh nghịch đòi vào xem nàng tắm:
_ “Da trắng vỗ bì bạch”

Mặc dù thông minh và có tài ứng đối thần tình, Trạng cũng đành chịu bí và hậm hực bỏ đi. Sau này đã có không biết bao nhiêu anh tài đã thay mặt ông Trạng cố moi óc tìm tòi vế đối sao cho hợp lý mà vẫn chưa ai xứng đáng là đối thủ của người nữ sĩ tài ba này. Một số câu chẳng hạn:
_ "Giấy đỏ viết chỉ chu"
_ "Giếng nhỏ bé tỉnh tinh"
_ "Nhà vàng ngồi đường hoàng"
_ "Rừng sâu mưa lâm thâm"
_ "Trời xanh màu thiên thanh"
tuy đã tài tình nhưng cũng chưa có vế đối nào thật sự thoả đáng.

Thuỷ Bình nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái của da thịt khi tiếp xúc với làn nước mát làm trôi đi bao vất vả mệt mỏi của một ngày đi đường, rồi nàng lại tẩn mẩn nghĩ ngợi xem có thể tìm được câu chữ để tạo thành vế đối hoàn chỉnh với vế đối của nữ sĩ không. Thình lình nàng nghe có tiếng gõ cửa, và tiếng Mạc Quân Tử gọi khẽ:
_ Lý huynh có ở trong đấy không?

Nàng giật mình liên tưởng đến câu truyện dân gian kể về nữ sĩ họ Đoàn và Trạng Quỳnh. Nàng hơi đỏ mặt và hoảng hốt. Không lẽ chàng đòi vào xem nàng tắm?
_ Chuyện gì thế? Xin đợi tiểu đệ giây lát, Mạc huynh cấm vào à nha?

Nàng với lấy tấm khăn phủ choàng vào người, nhảy vội lên giường trùm chăn lại và cấp tốc thay quần áo, búi tóc và quấn khăn che đầu.

Liếc nhìn mình trong gương không thấy sơ xuất gì Thuỷ Bình mới an tâm mở cửa bước ra. Quân Tử đứng chờ trước hành lang. Nàng chưa kịp mở miệng thì chàng nói liền:
_ Có mấy tên chuột nhắt vừa đến rình rập trên mái ngói, đệ lên thì chúng đi rồi. Đệ đến hỏi xem Lý huynh có gặp sự biến gì chăng?

Nàng nhìn chàng dọ hỏi:
_ Thế à? Có phải là bọn Đạo Chích Bang không?

Quân Tử gật đầu:
_ Dường như thế. Tiếc là đệ không dám đuổi theo bắt chúng để làm rõ vì e rằng sẽ mắc lầm kế “điệu hổ ly sơn”.

Thuỷ Bình nghĩ ngợi:
_ Thế này thì khó mà canh giữ đồ đạc cho an toàn được, chúng ta không thể xuống dưới nhà dùng bữa tối rồi.

Quân Tử tán đồng:
_ Vậy chúng ta gọi hầu bàn dọn cơm ăn trong phòng vậy! Và cũng nên dồn hành lý lại chung một chỗ, nếu đêm nay có biến cố gì thì đệ ra ngoài đối phó, Lý huynh ở lại trông chừng.

Thuỷ Bình lắc đầu:
_ Thế sao nên? Mạc huynh cứ giành lấy hết việc thú vị còn để cho đệ việc buồn chán, ắt hẳn chê đệ bất tài rồi!
_ Không phải thế đâu, vừa trông giữ đồ đạc lại vừa phải bảo vệ Đỗ cô nương, nhiệm vụ Lý huynh rất nặng nề đấy!

Thuỷ Bình lại nói:
_ Chúng ta cứ ở trong phòng thì Mạc huynh làm sao liên lạc với bằng hữu để ký thác Đỗ cô nương cho họ?
_ Tiểu đệ đã nhắn tin rồi, ngày mai có người đến gặp chúng ta thôi!

Thuỷ Bình thở hắt một hơi. Quả là Mạc Quân Tử liệu sự rất chu đáo, việc nào chàng cũng sắp xếp rất hoàn hảo. Nàng cảm thấy ở bên cạnh chàng nàng không phải lo lắng điều gì.

Ái Hoa
(còn tiếp)

da1uhate 04-18-2012 03:46 PM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 160728)
Phải gởi ảnh chân dung high resolution, khai rõ lý lịch, tuổi tác, nghề nghiệp, sở thích, tánh tình và khả năng... đuổi :chitaycuoi:

Mí cái này chuyện nhỏ, nhưng giờ mình làm cái agreement nha thầy, từ giờ đến cuối tháng 4/2012, thầy viết xong truyện kiếm hiệp này thì da1 sẽ trưng ra hết những gì thầy yêu cầu. Thầy suy nghĩ đi ha, chịu hay hong thì confirm lại heng :vui101:

AiHoa 04-19-2012 07:50 AM

Trích:

Nguyên văn bởi da1uhate (Post 160739)
Mí cái này chuyện nhỏ, nhưng giờ mình làm cái agreement nha thầy, từ giờ đến cuối tháng 4/2012, thầy viết xong truyện kiếm hiệp này thì da1 sẽ trưng ra hết những gì thầy yêu cầu. Thầy suy nghĩ đi ha, chịu hay hong thì confirm lại heng :vui101:


Chắc hôn? Bút sa gà chết, cho Da suy nghĩ kỹ lại đó nghen?
:cuoivuivui:

da1uhate 04-19-2012 12:11 PM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 160794)

Chắc hôn? Bút sa gà chết, cho Da suy nghĩ kỹ lại đó nghen?
:cuoivuivui:

Bút sa gà xối mỡ da1 còn chưa sợ chứ nói gì chết hả thầy :choccuo: thầy mới là người cần si nghĩ á, si nghĩ làm sao để kết thúc truyện nhanh gọn lẹ :chochut:

AiHoa 04-20-2012 07:17 AM

Trích:

Nguyên văn bởi da1uhate (Post 160805)
Bút sa gà xối mỡ da1 còn chưa sợ chứ nói gì chết hả thầy :choccuo: thầy mới là người cần si nghĩ á, si nghĩ làm sao để kết thúc truyện nhanh gọn lẹ :chochut:


Cần gì si nghĩ? Chỉ viết chữ "Hết" vô cuối bài thay vì chữ "còn tiếp" là xong ngay í mà!
:chocuoI:

AiHoa 04-20-2012 07:20 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Tối hôm đó hai người cùng ngủ chung trong phòng của Lý Thuỷ Bình. Lúc đầu, nghe chàng đề nghị nàng lắc đầu quầy quậy không chịu, nhưng Quân Tử nói:
_ Nếu ở riêng phòng, gặp địch đến làm sao mà kịp đối phó?

Nàng lúng túng đáp:
_ Nhưng mà ở đây chỉ có một chiếc giường!
_ Giường này khá rộng đủ cho hai người. Hai chúng ta đều là nam tử hán thì có gì Lý huynh phải ngại ngùng như là bậc tiểu thư khuê các ấy?

Thuỷ Bình đỏ mặt hứ một tiếng:
_ Mạc huynh cứ chọc đệ mãi. Tại tiểu đệ vẫn quen ngủ một mình, sợ đêm hôm ngủ say làm điều thất lễ với huynh …!
_ Tiểu đệ chiếm chỗ rất ít, cam đoan Lý huynh sẽ cảm thấy thoải mái như là không có mặt đệ. Trừ phi Lý huynh là nữ nhi thì đệ không dám ép!

Hai má Thuỷ Bình nóng bừng, nàng cố nghiêm giọng nói:
_ Mạc huynh chớ khinh nhờn đệ như thế, ngủ chung thì ngủ chung chứ tiểu đệ sợ gì nào?

Chiếc giường ở phòng hạng nhất của khách sạn rất rộng, vốn dĩ dành cho những cặp vợ chồng hoặc các bậc phú gia nhiều tiền. Mạc Quân Tử quả nhiên nằm chỉ một góc, còn thừa rộng chỗ cho bên nàng. Thuỷ Bình liếc sang thấy chàng nhắm mắt, giây lát đã nghe tiếng thở đều như ngủ say. Nàng thì trong bụng bất an, trằn trọc mãi tới đầu canh ba mới dần thiếp đi.

Khoảng một canh giờ sau nàng giật mình tỉnh giấc, vừa nghe tiếng thầm thì của Mạc Quân Tử:
_ Lý huynh hãy nín thở, đề khí vận công chịu đựng. Bọn chúng bên ngoài đang xông thuốc mê vào phòng.

Thuỷ Bình đề khí vận công được một lát đã thấy tức ngực khó chịu, khí huyết nhộn nhạo, nàng không biết phải làm sao thì đã thấy chàng dúi vào tay mình một chiếc khăn lụa hơi ẩm ướt và nói khẽ:
_ Chiếc khăn này có tẩm thuốc giải độc, Lý huynh đặt vào mũi sẽ cảm thấy dễ chịu ngay!

Thuỷ Bình đặt khăn vào mũi, quả nhiên nàng có thể điều hoà chân khí trở lại. Một khắc đồng hồ sau chợt nghe có tiếng động lịch kịch trên mái nhà. Nàng nhìn lên thấy có người đang giở mấy viên ngói ra rồi thò đầu xuống nhìn quanh quất. Đầu và mặt hắn bịt khăn đen chỉ chừa hai con mắt sáng quắc như cặp mắt mèo. Thuỷ Bình toan nhổm dậy thì Quân Tử vỗ nhẹ vào tay nàng ra hiệu nằm yên. Tên đạo tặc không đi một mình vì nàng nghe có tiếng chúng bàn tán ở trên mái:
_ Ngươi trông kỹ xem bọn chúng đã ngủ mê cả chưa?

Tên vừa thò đầu xuống đáp:
_ Ngủ say như chết! Có kẻ nào ngửi Mê Hồn Hương của chúng ta mà chịu nổi được đến nửa khắc đâu?

Tên đạo tặc dòng dây tuột xuống đất rồi bước tới tủ đồ định lấy bọc hành lý buộc vào dây cho đồng bọn kéo lên. Thuỷ Bình liếc sang bên thấy Quân Tử gật đầu đồng tình thì ngồi dậy phóng mình tới bên tên đạo tặc giơ tay chộp vào cổ hắn. Nghe tiếng gió hắn lách qua tránh và xoay mình đối diện với nàng, vung quyền đấm thẳng vào mặt. Thuỷ Bình giở cầm nã thủ pháp chụp vàp khuỷu tay hắn, đồng thời đưa chân quét ngang chiêu “hoành cước tảo địa”. Chiêu thức nàng ra vừa nhanh vừa mạnh, tên đạo tặc trúng đòn, chỉ nghe lắc cắc mấy tiếng xương chân hắn đã gãy ngang, hắn rống lên đau đớn, thân hình đổ quỵ xuống sàn. Trong lúc đó, Mạc Quân Tử lao nhanh như mũi tên xuyên qua lỗ hổng trên mái ngói tấn công đồng bọn của tên đạo tặc. Kể lại thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng vài cái chớp mắt.

Ái Hoa
(còn tiếp)

da1uhate 04-20-2012 08:16 AM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 160864)

Cần gì si nghĩ? Chỉ viết chữ "Hết" vô cuối bài thay vì chữ "còn tiếp" là xong ngay í mà!
:chocuoI:

Thì thầy viết thử đi, xem chị Lỳ có vô đây nói "đẹp trai mà chơi ăn gian" hong cho biết :cuoivuivui:

Hồi xưa mà cũng có giường King size nữa, thiệt ngộ ghê :cuoino:

AiHoa 04-23-2012 02:38 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Thuỷ Bình nhảy bổ lại bên tên đạo tặc, đế giày nàng chần trên ngực hắn. Quên cả cái chân đau, hắn đưa cả hai tay chụp gót nàng đẩy lên nhưng không sao nhúc nhích nổi. Nàng quát hỏi:
_ Bọn bay có phải thuộc Đạo Chích Bang không?

Vừa nói nàng vừa nhấn gót xuống. Tên đạo tặc tối tăm mặt mũi, cảm thấy như có tảng đá ngàn cân đè nặng trên ngực. Hắn nhìn nàng khẽ gật đầu. Thuỷ Bình hỏi tiếp:
_ Tất cả có mấy đứa? Gồm những ai?

Tên đạo tặc ngoan ngoãn trả lời:
_ Dạ thưa chúng con có sáu người, do Phùng trưởng lão và Thân trưởng lão chỉ huy ạ.

Ngay lúc đó nàng nghe tiếng thét thất thanh của Đỗ thị từ phòng kế bên vọng qua. Thuỷ Bình vội vàng nắm cổ áo tên đạo tặc kéo ra ngoài cửa ném về cuối hành lang rồi bước tới phòng Đỗ thị. Cửa phòng Đỗ thị vẫn đang khoá chặt. Nàng gõ cửa gấp gáp, vừa gọi lớn:
_ Đỗ cô nương, Đỗ cô nương ...

Tiếng Đỗ thị run rẩy:
_ Lý công tử ...

Một lúc vẫn không nghe tiếng mở cửa, Thuỷ Bình lo cho sự an nguy của Đỗ thị nên không tị hiềm, đạp mạnh gót chân làm bật tung then cửa cài và phóng mình qua cánh cửa đã mở toang. Nàng thấy Đỗ thị ngồi trong màn run lập cập, tay chỉ về phía cái cửa sổ mở, miệng nói không ra hơi:
_ Ở đấy ... quái vật ...

Thuỷ Bình nhìn ra cửa sổ thoáng hình như có bóng đen hụp xuống, nàng chạy đến thì không thấy gì nữa. Nàng bèn quay lại trấn an Đỗ thị:
_ Không sao đâu, nó đã chạy rồi! Chuyện đầu đuôi ra sao thế?

Đỗ thị bèn kể lại. Nguyên nàng đang mơ màng ngủ thì bỗng có tiếng động nơi cửa sổ, rồi hai cánh cửa sổ đang khép bỗng mở ra, một chiếc đầu bù xù nhô lên với gương mặt kỳ dị, mắt tròn xoe, hai má phủ đầy lông trắng, không rõ là người hay vật. Nàng sợ quá thét lên nhưng quái vật vẫn ở đó chăm bẳm nhìn nàng không nói. Đến khi Thuỷ Bình vào phòng nó mới tụt xuống biến mất.

Thuỷ Bình suy nghĩ:
_ Ở đây là lầu hai, quái vật leo tường lên cửa sổ, nếu là người thì phải có tuyệt kỹ khinh công, không mấy người làm được.

Chợt nàng la lên;
_ Chết rồi, lại mắc kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng!

Nàng chạy vội về phòng, quả nhiên thấy có bóng đen đang vác hai túi báu vật phóng qua cửa sổ. Thuỷ Bình chạy tới thì thấy tên trộm đeo túi trên lưng tay chân bám vào tường thoăn thoắt leo xuống như con thằn lằn. Chẳng mấy chốc đã xuống tới đất, hắn vụt mình chạy biến vào đêm khuya.

Ái Hoa
(còn tiếp)

AiHoa 04-28-2012 07:51 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Chợt nghe có tiếng thét lanh lảnh vọng từ trên mái:
_ Dừng lại!

Rồi một bóng người lượn từ trên mái lầu xuống đất nhẹ nhàng như một cánh chim ưng, chân vừa chạm đất đã vội vàng phóng theo sau tên trộm. Thuỷ Bình nhận ra người mặc chiếc áo đỏ quen thuộc, chính là Mạc Quân Tử. Vừa lúc đó nàng lại nghe tiếp lịch bịch mấy tiếng và thêm hai bóng người nữa nhảy xuống. Hai người này chân chạm đất vẫn còn loạng choạng, một người gầy gò mặt trắng tóc bạc tay cầm trường kiếm, người kia mặt đen râu quai nón xồm xoàm che hết cằm và miệng, tay cầm hai đoản đao to bảng. Sau khi gượng lại đứng vững rồi họ cũng cấp tốc rượt đuổi theo hai người trước. Thuỷ Bình đoán chúng chính là Phùng trưởng lão và Thân trưởng lão như lời thú của tên đạo tặc Đạo Chích Bang.

Thuật khinh công của Mạc Quân Tử quả rất cao siêu, chàng chỉ nhún mình nhảy mấy bước đã thu hẹp khoảng cách với tên trộm. Hắn thấy thế nguy bèn ném trả lại một túi châu báu thật xa về phía trái xong quay đầu cắm cổ chạy qua phía bên phải. Mạc Quân Tử ngần ngừ một chút rồi chạy đến thu lại túi đồ. Chàng định đuổi theo tiếp tên trộm thì hai tên trưởng lão Đạo Chích Bang đã nhào tới tấn công liền.

Thấy bọn chúng cản trở bước chân khiến chàng không thể đuổi theo tên trộm, Quân Tử nổi giận thét lớn:
_ Chết này!

Mũi gươm của chàng bằng cách nào đó xuyên qua vòng kiếm quang của tên mặt trắng đâm một nhát trúng vào vai phải hắn, máu tuôn xối xả. Hắn đau đớn lui lại mấy bước, tay trái bịt vết thương, tay phải gượng cầm trường kiếm vẫn còn run bần bật. Cùng lúc đó Quân Tử hoành gươm lên chém xuống đầu tên mặt đen làm hắn phải đưa cả hai thanh đao lên đón đỡ. Lợi dụng chỗ sơ hở, Quân Tử phóng một cước đạp vào bụng hắn làm hắn hự lên một tiếng, loạng choạng lùi lại tám chín bước, mồm hộc ra một búng máu tươi.

Lúc đó, Lý Thuỷ Bình vừa kịp đến. Hai tên trưởng lão liệu không đương cự nổi vội vàng bỏ chạy. Quân Tử không đuổi theo, nhìn phía tên trộm mặt lông thì hắn đã mất dạng tự lúc nào. Chàng chỉ quay sang Thuỷ Bình cười gượng:
_ Thế là mất toi một túi hàng, quả là công cốc!

Cái túi bị mất là của Lý Thuỷ Bình, nàng cũng cười nói:
_ Của thiên trả địa mà!

Thuỷ Bình vốn xuất thân con nhà quyền quý, của cải trong nhà không thiếu thứ gì. Từ nhỏ nàng chỉ say mê luyện tập võ nghệ, và vì vậy, thích ăn mặc giản dị đơn sơ và ít dùng đồ trang sức, không giống như các cô tiểu thư khuê các thường chỉ biết chưng diện nhung gấm lụa là và đeo đầy vàng ngọc. Đối với nàng thì mớ châu báu lấy của người khác, dù là bọn cướp, cũng không phải của mình. Mất đi nàng cũng không tiếc, còn cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng Mạc Quân Tử lại cảm thấy áy náy, chàng nói:
_ Lý huynh cứ giữ túi này dùng vậy. Tiểu đệ sẽ tìm tên trộm đòi lại chiếc túi kia sau.

Thuỷ Bình lắc đầu:
_ Không được. Túi hàng của huynh thì huynh giữ. Tiểu đệ không nhận đâu. Dù sao nó cũng không phải tài sản của tiểu đệ làm ra hoặc thừa hưởng từ gia đình. À, Mạc huynh có nhận ra tên trộm là ai không?

Chàng trầm ngâm:
_ Căn cứ vào công phu Bích hổ du tường tuyệt đỉnh của hắn thì có thể hắn là Bát Tý Viên, còn gọi là Bát Tý Thần Thâu, hay là học trò đích truyền của hắn.

Thuỷ Bình nói:
_ Theo lời Đỗ cô nương thì trên má hắn có mấy chòm lông bạc ...

Quân Tử đáp:
_ Thế thì đúng là Bát Tý Viên. Nghe đồn tướng mạo hắn giống như là con vượn, tay chân nhanh nhẹn, có tài lấy trộm đồ trong túi người khác dễ như trở bàn tay.

Ái Hoa
(còn tiếp)

vuongminhthy 04-28-2012 01:27 PM

Thầy ÁiHoa lâu lâu mí đăng, mỗi lần đang ít quá, đọc không đã!

AiHoa 04-30-2012 03:16 AM

Trích:

Nguyên văn bởi vuongminhthy (Post 161459)
Thầy ÁiHoa lâu lâu mí đăng, mỗi lần đang ít quá, đọc không đã!

Cũng đâu ít hơn truyện của vươngminhthy, tìm lòi mắt đọc mà hỏng thấy chữ đâu chỉ thấy toàn là ... số hong à! :potay:

AiHoa 04-30-2012 03:20 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Trời đã bắt đầu rạng sáng, hai người cùng trở về quán trọ. Vì cửa quán hãy còn đóng nên đường vào duy nhất là nhảy qua cửa sổ. Thuỷ Bình hơi lưỡng lự, nhắm chừng độ cao của cửa sổ để ước lượng. Khi nảy vội vàng nàng đã phi thân từ đây xuống đất, nhưng bây giờ nhảy ngược lên trên không biết có đủ sức không. Như hiểu ý nàng Quân Tử liền nói:
_ Lý huynh nắm tay đệ, đệ la một tiếng rồi cùng nhảy lên nhé?

Không chờ trả lời, chàng cầm lấy bàn tay mát dịu của nàng. Thuỷ Bình thấy tim đập mạnh, mặt đỏ bừng. Bàn tay chàng thật ấm áp và mạnh mẽ. Chàng la lên một tiếng nhỏ:
_ Lên!

Rồi phóng mình lên cao. Thuỷ Bình cũng vận sức nhảy lên. Đến nơi, Quân Tử chụp tay vào thành cửa sổ làm điểm tựa, tay kia đẩy mạnh cho nàng vượt qua khung cửa, rồi chàng cũng nhún mình nhảy lên. Vừa chạm chân xuống đất, do đà nhảy quá mạnh nên chàng va vào người nàng ngã lăn ra. Thuỷ Bình luống cuống chồm ngồi dậy, Quân Tử cũng gượng dậy và hỏi:
_ Lý huynh có sao không?

Nàng ngượng ngùng trả lời:
_ Đệ không sao!

Chợt nhận ra tay mình vẫn còn nằm trong tay chàng, Thuỷ Bình lật đật buông ra, cười chữa thẹn:
_ Tiểu đệ tài nghệ kém cỏi làm huynh phải bận tâm!

Quân Tử cười nhẹ:
_ Việc nhỏ thôi mà! Huynh đệ giúp nhau là thường, Lý huynh đừng khách sáo quá!

Hai người qua phòng Đỗ Thị xem chừng, không thấy gì lạ, bèn trấn an nàng rồi từ biệt về phòng, cất túi đồ và lên giường. Từ đó tới sáng, Thuỷ Bình trằn trọc mãi không sao ngủ tiếp được.


Sáng hôm sau, ba người xuống dưới nhà ăn điểm tâm. Thình lình Mạc Quân Tử nhìn ra cửa và nói:
_ Đến rồi!

Thuỷ Bình nhìn theo và thấy một thiếu phụ trung niên ăn mặc kiểu dân dã bước vào. Thiếu phụ tiến tới bàn của ba người vái chào. Mạc Quân Tử cũng đứng dậy chào và giới thiệu với Thuỷ Bình và Đỗ thị:
_ Đây là thím Châu, người quen của đệ.

Và quay sang người được gọi là thím Châu nói:
_ Đây là Lý huynh, người huynh đệ tốt của cháu và Đỗ cô nương, người cần sự giúp đỡ.

Người đàn bà nở nụ cười hiền hậu:
_ Đỗ cô nương thật xinh đẹp, quả là hồng nhan đa truân nhỉ?

Sau khi trò chuyện một lúc, Mạc Quân Tử gởi gắm Đỗ thị cho thím Châu để người thu xếp cho nàng vào Kinh. Nhìn nét mặt hiền từ của người đàn bà dù chỉ mới vừa quen biết, Đỗ thị cảm thấy tin tưởng trong lòng. Trước khi rời bước nàng lưu luyến nhìn hai chàng hiệp sĩ tỏ vẻ biết ơn, mắt chớp long lanh không cầm được giọt lệ.


Ái Hoa
(còn tiếp)

TT_LưuLyTím_TT 04-30-2012 03:40 AM

Trích:

Chợt nhận ra tay mình vẫn còn nằm trong tay chàng, Thuỷ Bình lật đật buông ra, cười chữa thẹn:
_ Tiểu đệ tài nghệ kém cỏi làm huynh phải bận tâm!
:chaimaocam: Có người giả trai hoài không biết mệt há thầy AH ? :vui104:

AiTinh 04-30-2012 04:39 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 161608)
:chaimaocam: Có người giả trai hoài không biết mệt há thầy AH ? :vui104:

hihihi Lỳ.. chắc tại mệt nhưng mà "thích"... áh :vui104:

TT_LưuLyTím_TT 04-30-2012 04:48 AM

Trích:

Nguyên văn bởi AiTinh (Post 161621)
hihihi Lỳ.. chắc tại mệt nhưng mà "thích"... áh :vui104:

Dạ, chắc dzị áh sis Ái :laughing:

vuongminhthy 04-30-2012 09:40 AM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 161602)
Cũng đâu ít hơn truyện của vươngminhthy, tìm lòi mắt đọc mà hỏng thấy chữ đâu chỉ thấy toàn là ... số hong à! :potay:

Là sao thầy? Trò hông hiểu thầy nói số gì? Trò hơi chậm tiêu, thầy đừng quánh trò nha thầy :ngamnghi: :chucm:

TT_LưuLyTím_TT 04-30-2012 01:29 PM

Trích:

Nguyên văn bởi vuongminhthy (Post 161670)
Là sao thầy? Trò hông hiểu thầy nói số gì? Trò hơi chậm tiêu, thầy đừng quánh trò nha thầy :ngamnghi: :chucm:

Thầy hiền lắm, vô lớp Đường Luật của ổng đi gòy biết :chochut: :dzui2:

AiHoa 04-30-2012 02:52 PM

Trích:

Nguyên văn bởi vuongminhthy (Post 161670)

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 161602)
Cũng đâu ít hơn truyện của vươngminhthy, tìm lòi mắt đọc mà hỏng thấy chữ đâu chỉ thấy toàn là ... số hong à! :potay:

Là sao thầy? Trò hông hiểu thầy nói số gì? Trò hơi chậm tiêu, thầy đừng quánh trò nha thầy :ngamnghi: :chucm:

Thì thấy toàn số 888 hong đó! :choccuo:
Ngoài người iu ... í lộn quái iu ra ai mà dám quánh Đường Tăng, tội chít! :nn:

da1uhate 05-02-2012 09:54 AM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 161685)
Thì thấy toàn số 888 hong đó! :choccuo:
Ngoài người iu ... í lộn quái iu ra ai mà dám quánh Đường Tăng, tội chít! :nn:

Sao thầy bít hong ai dám quính Đường Tăng? Tại dzì truyện chỉ tới đoạn thỉnh kinh về là kết thúc òy, chứ níu viết tiếp dám cũng có đoạn cưới dzợ, sanh con rồi bị dzợ quính í chứ :khoccuoi1:

Còn truyện của thầy, kun chai nắm tay kun gái mà hong nhận ra đối phương là hệ nào thì pó tay, dzị thì còn gì là "bàn tay 5 ngón em vẫn kiu sa" nữa chớ. Níu lỡ 1 ngày da1 giả trai, da1 nắm tay thầy AH chắc thầy cũng hỏng biết lun quá :teu:

AiHoa 05-11-2012 05:25 AM

Trích:

Nguyên văn bởi da1uhate (Post 161975)
Sao thầy bít hong ai dám quính Đường Tăng? Tại dzì truyện chỉ tới đoạn thỉnh kinh về là kết thúc òy, chứ níu viết tiếp dám cũng có đoạn cưới dzợ, sanh con rồi bị dzợ quính í chứ :khoccuoi1:

Còn truyện của thầy, kun chai nắm tay kun gái mà hong nhận ra đối phương là hệ nào thì pó tay, dzị thì còn gì là "bàn tay 5 ngón em vẫn kiu sa" nữa chớ. Níu lỡ 1 ngày da1 giả trai, da1 nắm tay thầy AH chắc thầy cũng hỏng biết lun quá :teu:

Hỏng biết là cái chắc rồi! :dzui2:

AiHoa 05-11-2012 05:29 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Từ giã Đỗ thị và thím Châu xong, đôi bạn lại tiếp tục hành trình lên Kinh Bắc. Vừa dắt ngựa ra khỏi tàu, chuẩn bị yên cương, Mạc Quân Tử bảo Thuỷ Bình:
_ Đệ vào một chốc sẽ quay lại ngay.

Rồi chàng vội vã bước vô quán. Thuỷ Bình đứng chờ trước cửa, chợt thấy một chàng thanh niên đi ngang, nàng giật mình kêu khẽ:
_ Đào huynh ...

Chàng thanh niên ấy chính là Đào Long Vân. Bất ngờ gặp lại Lý tiểu thư chàng cũng bàng hoàng sửng sốt, miệng lắp bắp:
_ Lý tiểu ...

Thuỷ Bình đưa mắt ra hiệu, chàng hiểu ý đổi lại cách xưng hô:
_ Chào Lý công tử, không ngờ lại gặp công tử nơi đây!

Thuỷ Bình hỏi:
_ Dương tiểu thư thế nào?

Chàng lúng túng trả lời:
_ Dạ thưa Dương tiểu thư vẫn bình an, thật là nhờ Lý công tử cứu giúp, chúng tôi không bao giờ quên ân đức này.
_ Chuyện nhỏ mà, đừng nhắc đến nữa. Tôi muốn hỏi chuyện hai người đến đâu rồi. Nhà Viên ngoại có làm khó gì Đào huynh chăng?

Đào Long Vân bèn kể lại mọi chuyện. Số là sau khi đưa Trúc Mai về Dương gia trang, Dương viên ngoại rất vui mừng. Biết rõ tâm tình của con và mến phục tài trí cùng lòng can đảm của chàng nên mặc dù có sự cách biệt gia thế hai đàng, Viên ngoại tuyên bố hứa gả Tiểu thư cho chàng, miễn là chàng phải đỗ hạng cao ở khoa thi sắp đến. Viên ngoại còn cho gia nhân đem sách bút vải lụa đến nhà ông Đồ Cam tặng chàng và nói chuyện với ông Đồ ý định của mình về hôn sự.

Thuỷ Bình cười nói:
_ Thế thì tốt quá! Xin chúc mừng Đào huynh.

Nàng lấy từ trong bọc ra đôi vòng ngọc phỉ thuý có chạm hình long phượng, đưa cho Long Vân:
_ Xin tặng huynh để làm quà sính lễ.

Đào Long Vân xua tay nói:
_ Đôi vòng ngọc quá quý giá, tiểu sinh thực tình không dám nhận!

Thuỷ Bình cau mày:
_ Đào huynh chê quà của tôi không đáng nhận hử?

Long Vân ấp úng bảo:
_ Không phải thế, ... nhưng ... nhưng ...

Thuỷ Bình nghiêm mặt nói:
_ Không nhưng gì cả, nếu Đào huynh không nhận thì từ nay chúng ta không phải là bằng hữu nữa!

Bất đắc dĩ chàng phải cầm lấy đôi vòng và tạ ơn. Vừa lúc ấy Mạc Quân Tử từ trong quán bước ra nói:
_ Á, anh chàng chung tình đây phải không?

Dường như chàng biết Đào Long Vân là ai và hiểu rõ mọi chuyện. Thuỷ Bình giới thiệu hai người rồi kể cho Quân Tử biết việc đính hôn của Long Vân và Trúc Mai. Chàng bèn lấy đưa cho Long Vân một túi nhỏ nói:
_ Đào huynh cầm ít tiền để dành chi dụng.

Long Vân từ chối mãi không được đành nhận túi bạc và giã biệt hai người trở về nhà.

Ái Hoa
(còn tiếp)

da1uhate 05-11-2012 02:15 PM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 162724)
Hỏng biết là cái chắc rồi! :dzui2:

Dzị là thầy AH hỏng cảm giác về giới tính òy, hức hức thôi đi ga, bùn quá hà :khoc:

cafe234567cn 05-11-2012 02:53 PM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 162724)
Hỏng biết là cái chắc rồi! :dzui2:

Thầy nói là thầy hỏng biết cách nào buông ra đó kưng. :choctuclen:

AiHoa 05-14-2012 03:34 AM

Trích:

Nguyên văn bởi da1uhate (Post 162744)
Dzị là thầy AH hỏng cảm giác về giới tính òy, hức hức thôi đi ga, bùn quá hà :khoc:

Nhưng mà giả gái thì biết liền :khoccuoi1:

AiHoa 05-14-2012 03:35 AM

Trích:

Nguyên văn bởi cafe234567cn (Post 162746)
Thầy nói là thầy hỏng biết cách nào buông ra đó kưng. :choctuclen:

Cafe cũng nhiều kinh nghiệm dữ a! :khuckhich:

AiHoa 05-14-2012 03:37 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Thong thả bước chân trên con đường đất đỏ khô khan tốc bụi mù quen thuộc, chàng thoáng nghĩ ngợi về nàng tiểu thư tài ba trong trang phục nam nhi màu trắng, người đã ra tay giúp đỡ chàng và Trúc Mai thoát khỏi tay bọn cướp núi hôm nào. Nước da trắng hồng, mặt trái xoan, sống mũi cao, cặp mắt sáng long lanh dưới đôi chân mày cong lá liễu, nàng mang một vẻ thanh tú tuyệt vời. Bất giác chàng đưa tay vào túi lấy đôi vòng Thuỷ Bình trao tặng ra ngắm nhìn. Đôi vòng làm bằng ngọc có nước xanh ánh lên rất đẹp, một chiếc chạm hình con rồng nhe nanh múa vút, chiếc kia là hình chim phượng xoè cánh tạo dáng khoe duyên. Đôi vòng nàng đã tặng chàng để làm lễ đính hôn với tiểu thư họ Dương. So sánh giữa hai người với nhau, cả hai đều sở hữu một nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường, nhưng mỗi người mỗi vẻ, đàng này thì sắc sảo uy nghi, đàng kia lại yêu kiều tha thướt. Chàng tự hỏi không biết giữa Mạc Quân Tử và Lý Thuỷ Bình quan hệ ra sao, hình như họ rất là thân thiết. Dù sao đã đính hôn với Trúc Mai rồi, nghĩ về người con gái khác không tiện, chàng cố gắng xua đuổi hình ảnh Thuỷ Bình ra khỏi tâm trí và nhớ những tình cảm tha thiết của Dương tiểu thư dành cho chàng.
Mãi nghĩ nên quên hẳn đường xa, Long Vân đã về tới đầu làng thì chợt nghe tiếng huyên náo vọng ra từ phía nhà ông Đồ Cam. Gặp một người làng đang vội vã đi đến, chàng lên tiếng chào và hỏi thăm, người ấy đáp:
_ Dường như binh phủ xuống bắt người trong nhà ông Đồ. Anh nên trốn đi kẻo mang hoạ.

Chàng nói:
_ Tôi đâu có làm gì phạm luật vua phép nước đâu mà phải trốn? Chắc chỉ là sự nhầm lẫn! Vả chăng nếu tôi trốn đi thì Cam tiên sinh sẽ mắc tội, làm trò ai nỡ để thầy chịu thay được?

Người ấy cười nhạt:
_ Ở vào buổi nhiễu nhương này đâu cần làm nên tội mới bị lên cửa quan? Mà quan đối với dân cứ chờ dịp mà đục khoét, vô tội cũng thành có tội! Tôi thấy quan binh thì cứ tránh xa cho chắc!

Rồi người ấy vội vã đi mất. Lòng lo âu cho thầy, Long Vân rảo bước về nhà. Trong nhà đã nghe tiếng quát tháo của bọn quan binh và tiếng trả lời của ông Đồ Cam. Bọn lính lục soát từ trước ra sau nhà, tiếng gà kêu oang oác, chó sủa oăng oẳng, trẻ con lân cận la khóc um sùm, các bà mẹ phải ráng bịt mồm con để tránh làm cho bọn lính nổi giận. Tìm mãi không thấy, tên Cai đội cầm đầu bọn lính quát hỏi ông Đồ:
_ Thằng Đào Long Vân, ông giấu nó ở đâu?

Ông Đồ bình tĩnh đáp:
_ Tôi đã nói với các quan nhiều lần, thằng học trò tôi đi lên thị trấn lo việc cho tôi từ sớm, chốc nữa sẽ về. Có chuyện gì thế?
_ Chẳng phải ông xui nó bỏ trốn rồi sao? Nó đi đến nhà ai? Nói nhanh lên, không thì tao trói cổ!

Ái Hoa
(còn tiếp)

da1uhate 05-18-2012 01:05 PM

chời ơi, đăng truyện mà cũng kẹo nữa, mỗi lần có chút xíu

AiHoa 05-21-2012 01:45 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Thấy bọn quan binh xô đẩy doạ nạt ông Đồ, Long Vân liền bước vào nói:
_ Đừng bắt thầy tôi, người đâu có có tội gì? Xin các ngài thả thầy ra.

Tên Cai đội lập tức buông ông Đồ ra, quay sang bảo bọn lính:
_ À, thằng giặc cướp đây rồi, chúng bay trói nó lại dẫn về trình quan!

Bọn lính lập tức lấy dây trói quặt tay chàng trai ra sau, có thằng đấm vào người chàng mấy cái:
_ Mày định trốn hử, để chúng ông tìm cả buổi! Trốn đâu cho thoát?

Ông Đồ can thiệp:
_ Các ngài định làm gì tên học trò của già này? Bắt người cũng phải có chứng cứ phạm pháp chứ! Luật vua phép nước để đâu?
_ Nó đi theo giặc cướp phá phủ đường, ông a tòng với nó sao mà dám bênh việc tày trời như thế?

Long Vân bình tĩnh đáp:
_ Tôi là kẻ học trò yếu đuối, sức trói gà không chặt, làm sao theo bọn cướp được? Vả chăng xưa nay vẫn đọc sách thánh hiền, được thầy dạy dỗ mọi điều trung quân ái quốc, đâu lẽ lại làm chuyện sai quấy, phạm phép nước luật vua?

Tên Cai đội cười nhạt:
_ Oan hay ưng đến phủ đường sẽ biết.

Bọn lính lục soát người Long Vân, thấy đôi vòng ngọc và túi bạc liền đưa cho tên Cai đội. Hắn cười đắc thắng:
_ Chứng cớ rõ ràng rồi, còn chối nữa không con?

Long Vân lắp bắp:
_ Cái này là …
_ … Là phần của bọn cướp chia cho mày, phải không? Chẳng lẽ là của cải ông nội mày để lại?
_ Không phải thế, các món ấy người ta cho tôi …

Ông Đồ Cam cũng nói:
_ Tôi nghĩ là Long Vân bị hàm oan thôi, sự việc này e có điều uẩn khúc, xin các ngài xét cho …

Tên Cai tát chàng một cái:
_ Còn gái đĩ già mồm nữa à? Của quý giá thế chả lẽ người ta cho không mày? Lên công đường trả lời với quan Phủ.

Rồi hắn quay lại bảo ông Đồ Cam:
_ Còn lão thầy đồ này, đừng lắm chuyện mà e liên luỵ, thân già không chịu nổi cảnh lao ngục đâu!

Bọn lính giải Đào Long Vân về phủ. Dân làng đứng lặng nhìn theo, xôn xao bàn tán. Nhiều người tỏ vẻ thương cảm, nhưng không ai dám thốt ra lời bênh vực. Ở thời này tội ăn cướp không rụng đầu thì cũng mọt gông!

Ái Hoa
(còn tiếp)

AiHoa 05-24-2012 12:40 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Tới phủ đường chàng bị tống ngay vào ngục. Từ trong căn phòng giam chật chội ánh sáng chiếu lờ mờ, Long Vân nhìn thấy lố nhố mấy chục bóng người vừa nằm vừa ngồi la liệt, hầu hết mặt mày trông rất tiều tuỵ hốc hác. Tên lính mở cửa đẩy chàng vào trong rồi đóng sầm cửa khoá lại. Bị xô mạnh chàng mất đà chúi nhủi, té đụng vào chân một người nào đó. Hắn buông tiếng chửi thề và cung tay đấm vào mặt chàng. Một cánh tay rắn rỏi đưa ra cản lại. Người vừa ra đòn cảm thấy tay mình như đánh vào một thanh thép nguội, hắn ôm cánh tay xuýt xoa vì đau đớn. Người kia ôn tồn bảo:
_ Cậu ta bị xô ngã chứ nào phải cố tình, anh bạn đừng quá nóng! Chúng ta đều là nạn nhân của bè lũ tham quan ô lại, lẽ ra cần phải đoàn kết thương yêu nhau, cùng vùng lên đánh đổ cái triều đình thối nát này, lập lại công bình no ấm cho toàn dân mới là phải đạo!

Người trước biết mình không phải là đối thủ nên hậm hực làm thinh. Đôi mắt quen dần với bóng tối, Long Vân nhận ra người vừa giúp mình có thân mình nhỏ thó, tay chân gầy đét, mặt dài ốm, râu lơ thơ, cặp mắt tinh anh toát ra vẻ oai nghiêm lạ kỳ khiến người ta dễ kính phục. Chàng vái chào và cảm ơn ông ta. Người kia đáp:
_ Không có gì! Cổ nhân có câu: Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả, lâm nguy bất cứu mạc anh hùng, hà huống gì chúng ta cùng là những dân nghèo thấp cổ chịu nhiều bất công áp bức như nhau. Cậu nhỏ tên là gì, ở làng nào?

Long Vân trả lời:
_ Dạ, tiểu sinh là học trò, họ Đào ở làng Đạm xá. Còn tiên sinh quý tánh là chi?
_ Tôi họ Phạm. Mà này, học trò sao lại bị bắt đưa vào đây?
_ Có lẽ là sự hiểu nhầm, tiểu sinh bị hàm oan!

Người họ Phạm cười nhạt:
_ Triều đại này vua thì hèn, quan thì dốt, chỉ biết mặc tình bòn vét xương máu dân. Ai không theo thì là giặc, thế thôi!

Chuyện trò một lúc, ông ta bảo:
_ Đào công tử cố ngủ lấy sức, mai còn ra hầu quan.

Long Vân cảm thấy rất mệt mỏi, phòng giam thì quá chật chội, khó tìm một chỗ ngả lưng. Người họ Phạm nhích người qua nhường vừa đủ khoảng trống cho chàng nằm. Lưng chạm vào nền đất cứng ê ẩm, chàng cố gắng dỗ giấc nhưng không tài nào ngủ được.

Ái Hoa
(còn tiếp)

da1uhate 06-07-2012 03:26 PM

Thầy AH đi hái hoa ở phương mô ròy sao mà hong thấy dziết chiện tiếp dzậy cà? :khuckhich:

AiHoa 06-08-2012 05:27 AM

Trích:

Nguyên văn bởi da1uhate (Post 164411)
Thầy AH đi hái hoa ở phương mô ròy sao mà hong thấy dziết chiện tiếp dzậy cà? :khuckhich:

Đợi có người coi xong mới post tiếp đó! :dzui2:

AiHoa 06-08-2012 05:30 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Sáng hôm sau, vẫn còn đang mơ màng chợt Long Vân nghe tiếng cửa ngục mở rồi một tên lính ló đầu vào quát hỏi:
_ Phạm nhân mới đến hôm qua đâu? Ra gặp quan Đề Lao làm việc!

Chàng lồm cồm dậy ứng tiếng hầu rồi gắng gượng bước ra. Hai tên lính ngục cặp cổ dẫn chàng đi ngay. Cả phòng giam xì xào nho nhỏ. Có tiếng người chép miệng:
_ Tội nghiệp, thân học trò yếu ớt thế này chịu sao nổi!

Người khác nói:
_ Ừ, với quan Đề Lao này việc đầu tiên khi có tù mới là sai đánh liền 20 hèo dằn mặt trước để thị uy!
_ Đánh để người nhà lòi tiền ra chứ có gì lạ?
_ Ối dào, thì để nếm mùi tù ngục một tí cho quen, chứ từ trước giờ đám thư sinh mọt sách này chỉ biết ư a: "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu … " thôi!

Người họ Phạm trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm:
_ Chịu đòn roi mà nếu chúng mạnh tay chút có khi mất mạng như Hy Doãn tiên sinh chứ chẳng chơi!

Mấy người khác nhao nhao hỏi:
_ Hy Doãn tiên sinh nào? Sao lại mất mạng ạ?

Người họ Phạm thủng thẳng trả lời:
_ Tiên sinh họ Ngô huý là Thì Nhậm, con quan ngự sử Lê triều Ngô Thì Sĩ, làm quan Thượng Thư thời Nguỵ Tây đấy! Khi xưa, tiên sinh là bạn học của quan Thượng Thư Đặng Trần Thường. Lúc Ngô tiên sinh theo Hoàng đế Quang Trung đánh giặc Mãn, Đặng vì không được Tây Sơn dùng nên có rủ người vào Nam theo quân Gia Định nhưng tiên sinh từ chối. Sau này vua Cảnh Thịnh bị thua, tân vương lên ngôi, các tướng lĩnh Tây Sơn bị xử lăng trì, quan văn thì phạt đòn ở Văn Miếu, trong đấy có tiên sinh. Người đứng trông nom việc xử phạt lại là Đặng Trần Thường.

Mọi người ồ lên, một người hỏi:
_ Thế thì ắt là Đặng Thượng Thư sẽ nghĩ tình bạn mà nhẹ tay cho, đúng thế không?

Người họ Phạm lắc đầu nói:
_ Khi gặp Hy Doãn tiên sinh, Đặng Thượng Thư ra vế đối cho người như sau:
“Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai ai dễ biết ai?”

Ngụ ý câu đối là nhắc lại việc xưa, lúc Đặng Thượng Thư chưa thành danh thì Ngô tiên sinh được sự trọng dụng của hoàng đế Quang Trung, quyền nghiêng thiên hạ, bây giờ thế thời thay đổi, tiên sinh như cá nằm trên thớt chịu dưới quyền sinh sát của ông ta. Cái khó của câu đối là có đến năm chữ “ai” có nghĩa khác nhau trong cùng câu!

Cả đám người nghe truyện không nén nổi sự tò mò, hối thúc ông ta kể tiếp:
_ Rồi sau đấy ông ấy đáp thế nào?
_ Tiên sinh là người rất giỏi văn tài và chính sự, há lại chịu thua câu đối thách thức của Thượng Thư Đặng. Người khẳng khái trả lời ngay:
“Thế chiến quốc, thế xuân thu, gặp thời thế thế thời phải thế!”

Câu đối lại cũng có 5 chữ “thế” có nghĩa khác nhau, thực tài tình. Nhưng cái chính là nghĩa của câu đối tỏ ý khinh thường tư cách của kẻ tiểu nhân đắc chí. Câu đối rõ ràng như một cái tát vào mặt Thượng Thư Đặng. Ông ta giận tím ruột bầm gan, bèn ngầm sai lính đánh tiên sinh 40 đòn thật mạnh đến toé thịt nát da. Thân nhân đưa tiên sinh về nhà thang thuốc nhưng vì vết thương quá nặng nên người mất. Trước khi qua đời người có gửi cho quan Đặng một bài thơ như sau:
“ Ai tai Đặng Trần Thường
Chân như yến xử đường
Vị Ương cung cố sự
Diệc nhĩ thị thu trường”

_ Bài thơ ấy nghĩa là gì thế?
_ Thì đại khái là "Thương thay Đặng Trần Thường, nay tuy quyền thế lắm đấy, nhưng khác nào như chim yến làm tổ trong cái nhà sắp cháy, rồi sẽ khốn đến nơi. Không nghĩ đến Hàn Tín giúp Hán Cao Tổ dựng nghiệp, cuối cùng bị giết ở cung Vị Ương sao. Số phận của ngươi rồi cũng sẽ như thế".
_ Thế rồi kết cục thế nào?

Người họ Phạm mỉm cười đáp:
_ Sau này hoàng thượng thất sủng, ông ta bị quan Hiệp Tổng Trấn Lê Chất bới móc ra việc ẩn giấu thuế của dân lúc trông giữ Tào binh ở Bắc Thành nên bị xử tội giảo. Lúc còn giam trong ngục, Đặng Thượng Thư nhớ lại lời tiên tri của Ngô tiên sinh nên có làm bài Hàn Vương Tôn Phú bằng quốc âm để ví mình như Hàn Tín!

Trong phòng vang lên nhiều tiếng thở phào khoái trá:
_ Đáng kiếp nhỉ, những kẻ đắc thời quyền cao chức trọng mà tâm địa hèn hạ rốt lại cũng chết thảm, còn danh thì di xú vạn niên!

Ái Hoa
(còn tiếp)

da1uhate 07-02-2012 02:12 PM

Thầy AH, da1 đọc 1 đêm hết quyển Sống Chỉ Một Lần lun đó, thầy AH viết truyện có chút xíu vầy làm sao đủ để da1 đọc đây hả? Còn ko mau viết tập tiếp theo? :hun:

AiHoa 09-10-2012 04:50 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Chừng khoảng nửa canh giờ sau, lại nghe tiếng mở khoá cửa, bọn lính ngục dẫn Đào Long Vân trở về. Nhìn ra ngoài, đám tù nhân vô cùng sửng sốt. Trái với dự kiến ban đầu ai cũng tưởng sẽ thấy chàng trai bầm dập lết lê như cái xác không hồn sau trận đòn thị uy của quan Đề Lao, thì ngay trước mắt họ, chàng vẫn ung dung đi trước hai tên lính, thần sắc rất tươi tỉnh. Bọn lính lại tỏ ra khá tử tế, không nạt nộ đánh đá như đối với những tù nhân khác. Chúng đợi cho chàng vào trong hẳn rồi sập cửa lại. Mọi người nghe tiếng khoá lách cách và tiếng chân của bọn lính ngục đã xa dần thì xúm lại quanh chàng dồn dập hỏi chuyện gì đã xảy ra. Đào Long Vân từ từ kể lại.

Nguyên lúc theo bọn lính ngục ra ngoài theo lịnh đòi của quan Đề Lao, chàng rất lo lắng vì không biết viên quan này là người thế nào. Đến trước một căn phòng to chắc là phòng làm việc của quan Đề Lao, một tên bước vào bẩm phạm nhân mới đã đến rồi chàng nghe tiếng quan truyền cho vào. Bị tên lính đẩy vô phòng, Đào Long Vân thấy một người bệ vệ ngồi trên ghế sau một cái án bằng gỗ mun. Người này mặc áo bào đen thêu kim tuyến, đội mão đen dát bạc, mặt vàng như nghệ, mũi to như quả cà, râu ngắn và xoăn, màu hung hung như râu bắp. Quan cất tiếng ầm ầm như lệnh vỡ:
_ Phạm nhân vô lễ, trước mặt bổn quan chẳng chịu quỳ xuống à?

Tên lính lật đật xô chàng té quỵ, mồm quát:
_ Quỳ xuống mau, hay là ngươi chán sống rồi?

Chàng gắng gượng quỳ xuống, vừa ngước mắt lên nhìn đã bị tên lính dùng cán dáo gõ vô đầu:
_ Sao mày dám trừng mắt nhìn quan thế? Mau cúi đầu chờ lệnh quan, nghe chửa?

Đào Long Vân riu ríu làm theo. Thấy vẻ phục tùng của chàng, quan có vẻ hài lòng bảo:
_ Thôi được rồi, đã là phạm nhân mới bọn bay cứ quật cho nó hai mươi hèo theo đúng lệ của quan nhé!

Mấy tên lính dạ ran rồi xô chàng nằm xuống đất. Một tên lăm lăm cái cây hèo bắt đầu giơ lên cao quật thẳng cánh xuống. Vừa lúc đó có một bóng người hấp tấp chạy vào la lớn:
_ Bẩm quan, xin hượm đã!

Tên lính dừng tay lại. Người mới vào cũng là một gã lính ngục. Hắn kề tai quan Đề Lao nói nhỏ điều gì không biết, chỉ thấy quan gục gặc đầu rồi bảo:
_ Người nhà của Dương Viên ngoại muốn vào trình ư? Cho vào!

Sau đó hai người bước vào khúm núm quỳ lạy, một người hai tay bê một mâm nhỏ phủ vải điều khá nặng đội trên đầu, còn người kia có mái tóc hoa râm nhưng trông còn khang kiện lắm. Đào Long Vân liếc mắt nhìn lên thì thấy đó chính là viên quản gia nhà Dương Viên ngoại. Tên lính cầm lấy chiếc mâm đặt lên án. Dương quản gia cúi đầu bẩm:
_ Bẩm quan, Dương Viên ngoại có chút lễ vật xin ngài lượng tình thu nhận cho.

Quan Đề Lao xua tay:
_ Ấy chết, Dương Viên ngoại là chỗ thân tình, sao lại quá khách khí thế? Có việc gì Viên ngoại cần bản quan giúp cho chăng?

Dương quản gia đáp:
_ Dạ bẩm quan, Đào công tử đây là rể tương lai của Dương gia trang, không biết vì ai vu oan mà sa vòng lao lý, vốn thân học trò yếu ớt khó chịu nổi đòn roi, kính mong ngài chiếu cố giùm. Và cũng xin ngài cho phép công tử được nhận chút thức ăn tươi của gia đình.

Quan cười nói:
_ Được rồi, các ngươi về cho quan gửi lời cảm ơn Dương Viên ngoại, bảo người chớ lo, đã có ta tận tình chiếu cố cho y. Lính đâu? Thôi miễn lệ đòn. Lấy giỏ thức ăn đưa qua cho phạm nhân. Ăn xong thì cho về lao.

Hai người cảm tạ rồi chào quan về. Quan cũng đi ra. Tên lính khi nảy bê chiếc mâm bạc lẽo đẽo theo sau. Bọn lính ở lại mở giỏ đồ ăn thấy có một bọc giấy gói một con gà béo ngậy, một oản xôi to đùng, một nải chuối bự và một bình rượu nhỏ. Không cần xin phép, chúng xé con gà ra và bốc xôi, bẻ chuối ăn ngồm ngoàm với nhau, rồi tu hết cạn bình rượu, chỉ chừa lại cho chàng một cái cẳng gà, một chút xôi và … một trái chuối. Đang đói bụng nên chàng trai ăn rất ngon lành.

Người họ Phạm nghe kể xong khẽ thở dài nói:
_ “Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”. Cả cái triều đình thối nát này chỉ chực chờ dịp bòn rút tiền của, giáng tai ương vào đám dân lành vô tội. Đào công tử thoát được trận đòn hôm nay thật đã là may mắn lắm!

Ái Hoa
(còn tiếp)

AiHoa 09-11-2012 08:11 AM

Cột đồng chưa xanh (tt)

Hôm sau quan Phủ đăng đường xử án. Đào Long Vân bị bọn lính giải ra trước công đường, xô quỳ xuống. Quan Phủ dõng dạc hỏi:
_ Tên này là ai, tội gì, mau tường trình ngay cho bản chức xét xử.

Viên Đề lại vội thưa:
_ Bẩm quan, nó tên Đào Long Vân, là học trò ở làng Cam xá, bị bắt vì tình nghi thông đồng giặc cướp đốt phá huyện đường Từ Liêm mấy hôm trước, thiêu huỷ cả chục căn nhà, chết mười mấy người đấy ạ.

Quan Phủ quát lên:
_ Học trò đã đọc sách thánh hiền, không lo trau giồi kinh sử chờ ân mưa móc của hoàng thượng ban cho mũ áo, lại đi theo trộm cướp làm rối loạn kỷ cương, bại hoại tổ tiên gia đường hử?

Thấy viên quan Phủ chưa rõ oan ưng đã phán xét kết tội, Đào Long Vân trong bụng thầm bất mãn. Chàng gượng gạo nói:
_ Bẩm quan, tiểu sinh là kẻ học trò yếu đuối, nào dám phạm tội với triều đình, mang tiếng xấu cho thầy và cha mẹ. Hơn nữa tiểu sinh tay trói gà không chặt, thanh gươm ngọn dáo chưa từng cầm qua, thấy đường tên mũi đạn là run sợ, chắc chắn không sao làm được việc cướp của giết người. Cúi xin Thượng quan minh xét cho sự oan ức của tiểu sinh, tiểu sinh xin kết cỏ ngậm vành, nguyện đội ân ngài suốt kiếp. Còn như Thượng quan cố tình buộc tội với những lời vu vơ vô bằng chứng chỉ khiến thiên hạ bảo ngài hồ đồ, tin điều huyễn hoặc, kết án oan người vô tội.

Quan Phủ đập bàn thét lớn:
_ Thằng này mồm loa mép giải, bay đâu, đánh hai chục đòn xem nó còn ương bướng nữa chăng?

Bọn lính dạ ran, rồi hai tên bước ra xô chàng té nằm sấp xuống, một tên lấy hèo giơ lên quất. Bọn lính đã được Dương Viên ngoại đút tiền nên chỉ làm lấy lệ, giơ cao đánh khẽ.

Quan Phủ thấy vậy cau mày gắt:
_ Chúng mày đánh đòn tội phạm mà như gãi ngứa thế kia. Đưa đây cho ta, rồi nằm xuống.

Quan giật lấy cây hèo, quất liền vào mông tên lính ba cái quắn đít. Hắn oằn người lại vì đau đớn, miệng van xin khẩn thiết:
_ Bẩm quan tha tội cho con một phen.

Ném cây hèo xuống đất, quan dằn giọng:
_ Đánh đi, hay muốn ăn đòn tiếp?

Tên lính gượng đau đứng dậy, cầm cây hèo khập khểnh tới bên Đào Long Vân rồi giơ lên. Lần này hắn lấy hết sức đập xuống thẳng cánh. Tội nghiệp thân học trò yếu đuối không quen chịu đòn roi, chỉ vài hèo đã lăn ra chết giấc. Viên Đề lại lật đật bảo quan Phủ:
_ Bẩm quan xin cho dừng lại, nếu đánh tiếp nữa lỡ nó chết mà chưa lấy được cung, e rằng trên Hình bộ nói phủ ta xử án hồ đồ, chưa điều tra ngay gian đã bức tử phạm nhân, quan trên sẽ trách cứ ạ!

Quan Phủ nghe nói cũng hơi e ngại nên bảo:
_ Giam nó lại, ta sẽ có cách buộc nó thú sau!

Bọn lính tạt nước vào mặt Đào Long Vân. Chàng rên rỉ mấy tiếng, lồm cồm bò dậy, nhưng vì đau quá lại ngã lăn ra đất. Hai tên lính phải xốc nách chàng đưa về nhà lao. Mở cánh cửa ngục ra đẩy chàng vào nằm đó xong chúng đóng cửa lại đi mất. Mọi người trong lao xúm quanh đỡ chàng ngồi dậy. Người họ Phạm nói:
_ Để tôi giúp cho!

Nhanh như chớp ông ta ra tay bấm một số huyệt đạo trên người chàng rồi xoa nắn chung quanh, chẳng mấy chốc Long Vân thấy đỡ đau hẳn và có thể gượng ngồi dậy. Chàng thều thào mấy lời cảm ơn. Người họ Phạm cười đáp:
_ Chúng ta là những kẻ cùng chung cảnh ngộ, giúp nhau là bổn phận của tất cả mọi người, cậu không cần khách sáo quá!


Ái Hoa
(còn tiếp)

TT_LưuLyTím_TT 09-11-2012 02:03 PM

Thời đại nào cũng có kẻ lạm dụng quyền lực, người tham ô.... hén thầy Ái Hoa.
Mùh thầy AH ơi, sao con gái nói chuyện mà " hử " nghe chằn mén quá ! :p

AiHoa 09-13-2012 12:45 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 169141)
Thời đại nào cũng có kẻ lạm dụng quyền lực, người tham ô.... hén thầy Ái Hoa.
Mùh thầy AH ơi, sao con gái nói chuyện mà " hử " nghe chằn mén quá ! :p

Chòy! Cô nàng giết người hong gớm tay mà hỏng chằn mới là lạ đó! :potay:

TT_LưuLyTím_TT 09-13-2012 02:27 AM

Trích:

Nguyên văn bởi AiHoa (Post 169202)
Chòy! Cô nàng giết người hong gớm tay mà hỏng chằn mới là lạ đó! :potay:

Níu ở thời đại đó thầy Ái Hoa dám iu cô gái đó không?
Lỳ thì nhất định không dzám địa Mạc Lính Chết :laughing: Hàn Mạc Tử / Mặc Tử thì còn dzám khìu khìu chứ địa trúng mí chàng sát thủ thì dzìa suốt ngày gặp ác mộng :laughing: jk

AiHoa 09-13-2012 06:59 AM

Trích:

Nguyên văn bởi TT_LưuLyTím_TT (Post 169203)
Níu ở thời đại đó thầy Ái Hoa dám iu cô gái đó không?
Lỳ thì nhất định không dzám địa Mạc Lính Chết :laughing: Hàn Mạc Tử / Mặc Tử thì còn dzám khìu khìu chứ địa trúng mí chàng sát thủ thì dzìa suốt ngày gặp ác mộng :laughing: jk

Ừ iu mấy sát thủ lỡ đi đường mình gặp ai liếc mắt một cái chắc là ... tội nghiệp người ta lắm!!! :khoccuoi1:


Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:47 AM.

Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.