Vina Forums

Vina Forums (http://forums.vinagames.org/index.php)
-   Quà tặng cuộc sống (http://forums.vinagames.org/forumdisplay.php?f=193)
-   -   PhỐ ĐạI GiA...! (http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=20526)

ML'Amour 03-21-2011 06:44 AM

ML'Amour treasures...
 





Anh Sẽ Hiện



Anh sẽ hiện ồ anh sẽ hiện
Cả rừng cây không ai lên tiếng
Bóng tối tràn vũ trụ tan hoang
Tiếng thơ kêu trên đầu con kiến

Kiến lửa ngày xưa đốt mộng mơ
Nằm nghe con ngựa nhảy qua bờ
Em về bên ấy quên đi nhé
Anh chẳng bao giờ biết đến thơ

Một hàng áo trắng phất trong sương
Vũ trụ chiều nay sao quá buồn
Tôi đắp kín mền trong gác lạnh
Nghe mùa xuân dậy ở Đông phương

Đông phương xanh lửa dậy tung hoành
Đông phương vàng giãy chết chim oanh
Trời Paris chiều nay nhân loại ngủ
Em đi đi và nhớ quên anh

Đời anh buồn trần gian đi chợ
Mặt anh buồn như chim không thở
Cả sông này cả đời này nứt vỡ thành thơ
Rừng thơ hiện Đông phương im tiếng

Anh về rồi mây mọc bên hiên
Ồ em ơi trời đất chìm rồi
Đông phương lặn bướm ngày tan biến.



PhạmCôngThiện@

:hoa:



ML'Amour 03-22-2011 10:26 PM

Hãy sống như một bông hoa...
 




Hãy sống như một bông hoa...

Trong lòng đất hạt giống âm thầm mọc,
từ tối tăm vươn ra ánh sáng, đẩy bao chướng ngại,
bao gò bó chật hẹp để góp mặt với đời .
Hãy sống như một bông hoa.
Mọi sự khởi đầu khi hạt giống được gieo trên đất.
Dù muốn dù không, bạn cũng có mặt trên đời.
Rồi như hạt giống ngày càng lún sâu,
bám chặt đất như nền tảng, hấp thụ tinh hoa;
con người cũng cắm sâu trong cội nguồn,
trong một không gian và thời gian nhất định,
tiếp thu văn hóa và truyền thống,
lớn lên với tất cả những gì thân quen bao bọc,
đất không là đất lạ, đời cũng không xa lạ với người.


Trong lòng đất hạt giống âm thầm mọc, từ tối tăm vươn ra ánh sáng,
đẩy bao chướng ngại, bao gò bó chật hẹp để góp mặt với đời .
Nó ngỡ ngàng khám phá ra thế giới chung quanh và bầu trời rộng lớn,
thấy rõ tầm vóc bé nhỏ, yếu đuối và giới hạn của mình,
nhưng vẫn tin tưởng vì có niềm hi vọng và sức sống bên trong,
luôn luôn thôi thúc mình triển nở, cho tới ngày thành đạt khai hoa.

Cây trước lúc đơm hoa, còn chịu bao cắt tỉa đớn đau để nên hoàn thiện,
nhận lãnh sự bổ sung của bao phân tro, nước tưới để vươn cao
và đứng thẳng trong đời.
Con người cũng vậy: nhờ giáo dục của gia đình,
học đường và xã hội, cùng nỗ lực bản thân,
bạn đã loại bỏ bao nết xấu, cắt tỉa bao cá tính gây phiền toái,
chặt đi bao vướng bận thừa thãi,
bao lo toan vụn vặt để sống thành toàn.
Bạn cần cả những câu khen ngợi lẫn những lời phê bình
chỉ trích đúng đắn để lớn lên,
bạn cần gió lay để biết mình đang đứng vững
và cố cắm sâu hơn trong đất sống,
bạn cần ngày nắng để sống cứng cát
và cũng cần đêm về để nghỉ ngơi lại sức.
Bạn cần gia đình, bạn bè bên cạnh
để nương tựa trong mưa gió cuộc đời .
Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, bạn đã là một bông hoa...!

Bông hoa sống rất tự nhiên, nó mở lòng đón nhận tất cả :
sương mai, ánh nắng, gió xuân, mưa lũ, và cả đêm đen;
không tham lam, không kiểu cách, không phàn nàn, không hãi sợ.
Với tất cả vẻ đẹp duyên dáng,
bông hoa biết mình hiện diện là hiện diện cho đời.
Người ta dùng hoa làm ngôn ngữ trong niềm vui
cũng như trong nỗi buồn, nói lên tâm hồn , ý nghĩ :
Hoa hồng biểu tượng cho tình yêu,
hoa huệ tượng trưng cho sự khiết tịnh,
hoa sim tím nhắc đến lòng chung thuỷ….
Nếu bạn sống như một bông hoa,
bạn thật có ý nghĩa đối với người khác,
đem lại niềm vui, sự an ủi, nâng đỡ người khác.
Bông hoa thấy mình giá trị vì đã làm cho đời có giá trị :
dấu chỉ tình yêu, tình thân thiện, nét thẩm mỹ….
Bông hoa nào còn muốn gì hơn ?

Cùng tươi nở trong một khu vườn, mỗi bông hoa có một vẻ đẹp,
một hương thơm, nên không so sánh mình với những bông hoa khác:
hoa hồng không ganh tị với màu vàng rực rỡ của hoa cúc,
hoa dạ lý không khoe mình ngát thơm hơn hương của hoa quỳnh.
Chúng dễ chung sống với nhau vì chấp nhận đứng bên cạnh nhau,
vì biết mình có thể bổ túc cho nhau để vườn hoa là vườn hoa muôn sắc.
Vườn hoa càng lớn, càng nhiều loại hoa, thì như càng đẹp
và càng nhiều khách muốn ngắm nhìn.
Kìa những hội hoa xuân với muôn hồng nghìn tía,
bạn muốn là bông hoa lẻ loi một mình hay thấy cần phải
dấn thân trong ngày lễ hội chung ? Bông hoa nở rộ thật vô tư,
chẳng bao giờ kênh kiệu khất lần, hay hờn dỗi để mãi khép kín.
Rồi khi đã tươi nở, hoa không quan tâm đến việc được nâng niu,
nhìn ngắm hay không. Và nhỡ ra có bị bóp nát,
hoa vẫn toả hương thơm trên tay người đã vò xé mình.
Bông hoa như không biết đến giận dữ, trả thù,
cho dù có bị thiệt thòi cũng vẫn hành động theo hướng tích cực.
Bạn cũng vậy...
tôi không biết có bao nhiêu khinh thường đã làm bạn tủi hổ,
bao nhiêu bất công mà bạn đã âm thầm gánh chịu,
có bao nhiêu nước mắt bạn đã đổ ra trong đau khổ,
có bao oan ức đắng cay mà bạn đã phải cắn chặt môi.
Nhưng tôi có thể biết được sự hiện diện và tấm lòng quảng đại của bạn
khi cảm được hương thơm . Dù sao, những vấp ngã đã làm bạn
thêm vững bước, những mất mát làm bạn thêm quý những gì đang có,
những đau buồn làm bạn thêm trân trọng giữ gìn niềm vui
dù nhỏ bé nhất, những thử thách rèn bạn thêm kiên nghị,
những xúc phạm dạy bạn tập tha thứ,
những thù ghét mời gọi bạn sống yêu thương.
Chẳng có gì làm khó được bạn giữa một cuộc đời
đang cần những con người chân chính như bạn,
những bông hoa dám sống để toả hương thơm cho người .

Đời người như hoa nở, kiếp hoa đôi khi thật giống kiếp người,
một số kiếp không được đo bằng thời gian mà bằng giá trị sống.
Bông hoa kia dù biết sẽ "sớm nở tối tàn "vẫn cứ ngang nhiên tươi nở,
trao tặng vẻ đẹp và hương thơm, được ngần nào thì hay ngần nấy,
với tất cả khả năng và sức lực của mình.

Bạn cũng vậy, hãy cống hiến cho đời tất cả những gì bạn có
với tấm lòng yêu thương. Trên đất sống của mình,
hãy cho những người chung quanh những điều tốt đẹp nhất.
Cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao khi có nhiều hoa đẹp tỏa hương thơm,
khi có những người quyết sống như những bông hoa
trong vườn hoa muôn sắc mầu của nhân loại,
để trao ban cho thế giới những giá trị nhân bản huy hoàng....


HoàiNam@ :hoa:


ML'Amour 03-23-2011 11:36 PM

ML'Amour treasures...
 





Có đôi lúc...


 
Nếu như cuộc sống
chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn
thì sẽ nhàm chán lắm.
Khi đó, mình sẽ không biết đau,
mà nếu mình không đau,
thì làm sao mình hiểu được
nỗi đau của người khác thế nào?
Nếu như cuộc sống
chỉ có nụ cười mà không có những giọt nước mắt
thì sẽ vô vị lắm nhỉ.
Nếu mình chỉ nhìn thấy mỗi nụ cười,
mình sẽ nghĩ rằng mọi người đều rất vui vẻ
và thân thiện với nhau.
Như thế, mình sẽ không biết rằng,
đôi khi người ta đau quá mà không khóc được,
người ta sẽ cười.
Và cũng có khi,
người ta khóc vì quá vui mừng.
Hmm...
có cả những khi người ta giả vờ với nhau nữa chứ...

Nếu như cuộc sống chỉ có những cuộc vui
mà không có những khoảng lặng,
thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ trưởng thành.
Bởi vì mình sẽ bị cuốn theo những cuộc vui ấy,
mình sẽ không có những khoảnh khắc để suy nghĩ.
Cho dù mình đã sai,
thì cuộc sống vẫn cho mình những khoảng lặng,
để mình tìm ra con đường tốt nhất để sống tốt cơ mà.
Cuộc sống, cần lắm những khoảng lặng.
Nếu như chỉ vui vẻ với những người bạn,
mình sẽ chẳng bao giờ biết rằng cảm giác đơn độc
nó đáng sợ đến thế nào?
Và sẽ có lúc,
vô tình mình sẽ tạo ra cảm giác đơn độc
cho bạn bè của mình.

Tôi rất mừng
vì tôi nhiều lúc chạm đến cảm giác đơn độc.
Nếu cuộc sống chỉ có những thành công,
tôi sẽ không biết được rằng thất bại
đôi lúc còn đáng trân trọng hơn cả thành công.
Nếu tôi chỉ thành công,
tôi sẽ không có những kinh nghiệm
để làm cho cái kết quả đó tốt hơn nữa.
Và hơn hết,
tôi hiểu rằng thất bại nhiều khi mang lại cho mình
nghị lực và quyết tâm hơn những thành công phù du...
Cuộc sống cho tôi nhiều bất ngờ,
đôi lúc tôi thấy thế là không đủ...
Nhưng khi tôi đã biết yêu, những gì tôi đang có,
và tôi hài lòng với những gì mà cuộc sống đã, đang và sẽ cho tôi.
Tôi vẫn sẽ cảm ơn những người đã mang lại cho tôi nỗi buồn,
những người đã để tôi biết cảm giác đơn độc như thế nào,
những người đã bỏ rơi và quay lưng lại với tôi khi tôi sai lầm,
khi tôi gặp khó khăn...

Họ đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết nghĩ hơn.
Họ giúp tôi biết tin tưởng vào mình hơn,
giúp tôi biết tự sống bằng chính sự nỗ lực của mình
chứ không thể dựa vào người khác, dù chỉ một chút thôi.
Và hơn tất cả là cảm ơn những người luôn luôn tốt với tôi,
những người luôn luôn động viên tôi,
những người luôn tin tưởng vào khả năng của tôi...
Họ giúp tôi thêm nghị lực, thêm sức mạnh và niềm tin
để vững vàng trong cuộc sống.


:hoa:

ML'Amour 03-24-2011 11:49 PM

Hachiko: The World’s Most Loyal Dog
 

Chú chó 10 năm đợi chủ ở sân ga




Hachikō (tiếng Nhật: ハチ公) hay Chūken hachikō (tiếng Nhật: 忠犬 ハチ公) là một chú chó giống Akita sinh ngày 10 tháng 11 năm 1923 tại thành phố Odate, tỉnh Akita , Nhật bản và chết ngày 8 tháng 3 năm 1935 tại quận Shibuya, Tokyo - nổi tiếng khắp Nhật Bản và được xem như là một biểu tượng của lòng trung thành.


Câu chuyện xảy ra vào năm 1925, tại nhà ga Shibuya.


Hachi - nickname của Hachiko - là một chú chó nhỏ, lông màu trắng, được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo nuôi. Gia đình giáo sư không có con nên ông coi Hachiko như con ruột. Như thường lệ, buổi sáng, Hachiko tiễn giáo sưUeno Eizaburo tại nhà ga để ông lên tàu đi làm đi bộ tới nhà ga Shibuya. Vì Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia (nay là Đại Học Tokyo), nơi ông đang giảng dạy nên cứ đúng 3h chiều hàng ngày, Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư.

Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân. Hôm ấy, đã qua 3 giờ chiều rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi...

Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3h chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó.

Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo. Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới "chukhen" - chú chó nhỏ trung thành.


Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu rồi. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935 (một số tài liệu nói là ngày 8 tháng 3 năm 1935), gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko -lúc đó đã 12 tuổi -nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.

Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người ta đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm.



Tượng đồng Hachikō tai nhà ga Shibuya

Tuy nhiên, vài năm sau đó, Nhật Bản lâm vào chiến tranh, tất cả những thứ gì là kim loại đều bị lấy đi để làm vũ khí, không ngoại trừ bức tượng Hachiko. Sau khi chiến tranh kết thúc, vào năm 1948, con trai của Ando Teru là Takeshi đã làm một bức tượng Hachiko mới. Bức tượng đó được đặt ở ga Shibuya cho đến tận ngày hôm nay.

Check out this DVD movie : Rất hay !
Hachi: A Dog's Tale (2009)
Richard Gere (Actor), Joan Allen (Actor)


A HACHIKO STORY

http://www.youtube.com/embed/c0t_JqogA8Q

Đoạn video cảm đông này dựa trên một câu chuyện có thật tại Nhật Bản


ML@ST
:hoa:

ML'Amour 03-26-2011 01:54 AM

ML'Amour treasures...
 


Hiểu Biết



Những bằng khen trên tường
những sách vỡ đã đọc
không làm cho bạn trở thành một con người
có học thức hay đáng kính trọng.


Một vị học giả nọ viết một bài thơ dài ca ngợi công đức của đức vua. Bài thơ đã khiến đức vua hết sức hài lòng và ngài ban tặng cho vị học giả kia rất nhiều vàng bạc châu báu. Không những thế, nhà vua còn cho một đám rước đưa vị học giả về quê trong tiếng nhạc rộn ràng.

Khi đám rước đi ngang một ngôi làng, có một cậu bé chăn bò tò mò đến hỏi người khiêng kiệu:

- Ông đang khiêng ai thế?

- Một học giả uyên thâm. - Người phu kiệu trả lời.

- Học giả là gì? - Chú bé hỏi

- Là người học rộng biết nhiều. - Người phu kiệu đáp.

- Học rộng biết nhiều như thế nào? - Chú bé hỏi tiếp.

- Biết tất cả mọi thứ. - Người phu kiệu kiên nhẫn trả lời.

- Có thật là ông ấy biết hết mọi thứ không? - Chú bé vặn lại.

Cuộc nói chuyện này đã khiến đám rước bị ngừng lại. Vị học giả bước ra khỏi kiệu, tức giận hỏi:
- Tại sao các ngươi lại dừng lại?

Một người khiêng kiệu trả lời:
- Thưa ngài, ở đây có một thằng bé hỏi chúng tôi nhiều điều mà chúng tôi không biết trả lời như thế nào.

Vị học giả bước tới chỗ cậu bé và hỏi bằng giọng hách dịch:
- Vậy ư? Thế ngươi có câu hỏi gì hả bé con?

Chú bé liền ngồi xuống lấy ra một que củi vẽ lên mặt đất những đường gợn sóng không có điểm nối. Xong, chú bé ngẩng lên hỏi vị học giả:
- Ông có biết đây là gì không?

Vị học giả đứng chết lặng; hình vẽ này chẳng giống bất kỳ ký tự ngôn ngữ nào mà ông biết. Nó cũng không giống con rắn hay sợi dây thừng.

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của vị học giả, cậu bé cười vang:
- Ồ! Thưa ngài học giả, ngài không biết điều đơn giản này thật ư?

Vị học giả đành phải thừa nhận là mình không biết thật. Ông bảo cậu bé:
- Thôi được, người nói cho ta biết đi.

Cậu bé trả lời...:
-Đây là những đường được tạo ra khi con bò của cháu đi tè đó!


:hoa:

ML'Amour 03-28-2011 05:22 AM

Sự tích khăn tang
 


Sự tích Vành khăn tang...



Ngày xưa, có vợ chồng nhà phú hộ nọ sinh được năm người con gái. Nhà giàu nhưng lại không con trai, nên bao nhiêu tình thương họ đều dồn vào những cô con gái. Lần lượt năm cô lớn lên, ai nấy đều lập gia đình và đi ở riêng.
Vì các cô lấy chồng xa, nên hai ông bà phú hộ cảm thấy nhớ con quá. Một hôm bà bảo chồng:
- Sắp tới, ông chịu khó trông nhà cửa cho tôi đi thăm chúng một lượt, sau đó tôi lại về trông để ông đi...
- Phải đó - ông đáp - nhưng bà phải đi nhanh nhanh lên mới được, đừng bắt tôi đợi lâu!
- Không được đâu, tôi tính ở lại với các con đứa nào ít nhất cũng một tháng, năm đứa vị chi là năm tháng, còn đi đường tổng cộng độ vài ba chục ngày, như vậy cũng mất ngót nửa năm rồi ông ạ!
- Thôi được, thế thì bà nó đi đi, bà nhớ đừng để cho đứa nào quấn quýt quá rồi ăn dầm nằm dề ở đó làm cho tôi mỏi mòn trông đợi.
Rồi người vợ cùng con hầu ra đi. Nhưng chỉ được vài tháng đã thấy bà trở về, vẻ mặt buồn xo. Thấy thế, ông liền hỏi dồn:
- Cơn cớ làm sao mà bà về nhanh như vậy? Có gặp điều gì khó khăn dọc đường hay không mà vẻ mặt bà không được vui?
Bà phú hộ đáp:
- Chẳng có gì hết, tôi vẫn bình yên, chúng nó đều mạnh khỏe cả. Tôi về sớm là vì tôi muốn ông khỏi trông. Ông cứ đi một lần cho biết.
Thấy vợ nói úp úp mở mở, ông phú hộ chẳng hiểu gì nên cuối cùng cũng sắm sửa hành lý ra đi.
Ông ghé nhà người con gái thứ nhất. Chàng rể tiếp đón niềm nở làm ông hài lòng, nhưng con gái ông lại không được như thế, nó chỉ chuyện trò giả lả được đôi câu rồi quay vào công việc của nó.
Đến khi chồng nó ra đồng trông coi thợ cày cấy, thì con gái ông lúi húi lo việc bếp núc, cha con chẳng có dịp chuyện trò.
Mãi đến gần trưa, ông cảm thấy bụng đói cồn cào, định bảo nó dọn cho mình ăn trước như khi còn ở nhà, nhưng rồi lại nghĩ thầm: “Để xem nó đối đãi với cha nó ra sao cho biết?!”. Ông thấy con gái chờ chồng về mới dọn cơm ra. Chàng rể của ông lúc ấy tuy đã về rồi mà vẫn còn bận một số công việc nên ông phải đợi tiếp. Đến khi thấy quá trưa, con gái ông mới gọi chồng:
- Mình ơi, hãy để đó vào ăn cơm đi, cho ông già ăn với!
Nghe con gái nói thế, ông cảm thấy không được vui. Chiều hôm ấy và liên tiếp những ngày sau cũng vậy. Ông nghiệm ra rằng con gái ông chăm sóc cho chồng nó chứ không phải cho ông: “Thì ra bây giờ nó coi cha nó chẳng ra cái quái gì. Nếu chồng nó không ăn thì có lẽ mình cũng phải ngồi nhịn đói”Ở chơi được ít ngày, thấy con gái không được vồn vã đằm thắm như xưa, ông liền từ giã vợ chồng nó mà đi đến nhà đứa khác xem sao.
Lần này vừa đi ông vừa lẩm bẩm: “Chắc thế nào những đứa sau cũng phải khác chứ, chẳng lẽ đứa nào cũng như vậy cả sao? Vợ chồng ta trông cậy chúng nó rồi đây sẽ chia nhau về phụng dưỡng một khi bố mẹ tuổi già kia mà!”
Nhưng khi đến nơi, ông thấy đứa thứ hai cũng chẳng khác gì đứa đầu. Nghe bố đến thăm cũng tiếp đãi gọi là cho tròn bổn phận rồi lại loay hoay vào công việc nhà chồng, bỏ mặc ông chẳng chút quan tâm.
Lần lượt ông đi thăm đủ cả năm cô con gái yêu quý nhưng chẳng đứa nào là không say mê với công việc của nó, chẳng đứa nào quan tâm chăm sóc đến ông như lúc còn ở nhà. Sau cùng, ông chép miệng:
- Vậy là con gái một khi bước về nhà chồng thì chẳng còn là con mình nữa. Nó xem chồng trọng hơn bố mẹ nó nhiều.
Nghĩ vậy nên ông quày quả trở về. Ông tính lại thời gian thăm con cả đi lẫn về còn ngắn hơn cả bà.
Khi về, ông gọi vợ lại bàn rằng:
- Thế là mấy đứa con gái có cũng như không, chẳng hy vọng gì vào chúng nó đỡ đần mình tuổi già nữa rồi. Bây giờ bà để tôi đi kiếm một đứa con nuôi đặng mai sau nó săn sóc chúng mình lúc mắt lòa chân chậm. Bà nó nghĩ sao?
Vợ phú hộ trả lời:
- Thôi ông ạ! Đừng có đi mà mất công lại nhọc xác. Con đẻ rứt ruột ra mà chúng không đoái không hoài thì con nuôi có làm được gì.
Phú ông liền bảo:
- Trên đời này có kẻ tốt người xấu, đâu phải ai cũng như ai, bà đừng ngại.
- Được rồi, ông cứ đi đi, cố tìm một đứa con ngoan phụng dưỡng, mọi việc ở nhà mặc tôi lo liệu.
Phú hộ bèn đóng vai một ông già nghèo khó rồi ra đi từ làng này đến làng khác, đến đâu ông cũng rao:
- Ai mua cha không ? Có ai mua cha thì ra mà mua! Mua ta về làm cha chỉ mất năm quan tiền thôi...
Mọi người nghe ông già rao như vậy thì tưởng ông điên. Có người còn vui miệng nói :
- Mua lão ấy để về nhà mà hầu ư ? và để rồi đây lão ta trăm tuổi qua đời có được đồng nào còn phải lo tống táng nữa sao ? Thà là nuôi một người đầy tớ còn hơn.
Tuy có nghe nhiều lời mỉa mai cười cợt, phú ông vẫn không nản chí, vẫn đi hết xóm này đến ấp kia, miệng rao không ngót:
- Có ai mua cha không này?
Bấy giờ ở làng nọ có hai vợ chồng một nông phu nghèo, nghe có người đi bán mình làm cha, chồng bảo vợ :
- Hai vợ chồng mình mồ côi từ thuở bé, chưa bao giờ được hưởng tình cha con, lại chưa có mụn con nào, thật là buồn. Thôi thì ta mua ông già này về thủ thỉ với nhau khuya sớm cho vui cửa vui nhà.
Thấy vợ bằng lòng, anh chàng chạy ra đón ông già vào và nói :
- Ông định bán bao nhiêu tiền?
- Năm quan không bớt.
Anh chồng liền thưa:
- Thú thật với ông, nhà tôi nghèo quá, muốn mua ông nhưng không sẵn tiền. Vậy ông ngồi chơi để tôi bảo nhà tôi đi vay xem.
Phú hộ ngồi chờ hồi lâu, thấy chị vợ chạy đi một lát rồi lại quay về, nhưng số tiền vay được cùng với tiền nhà gom lại cũng chỉ có hai quan. Anh chồng liền nói:
- Thôi thì ông thông cảm cho, hai ngày nữa mời ông trở lại, chúng tôi sẽ có đủ tiền.
Hai ngày sau, vợ chồng anh nông phu trao tiền cho ông, mời ông vào nhà “cha cha, con con” rất thân tình. Phú hộ thấy đầu tóc người vợ bây giờ biến đi đâu mất liền hỏi:
- Này con ơi, tại sao đầu tóc của vợ con lại cắt cụt đi như vậy ?
Anh chồng tần ngần đáp:
- Chẳng giấu gì cha, nhà con quá nghèo không đủ tiền mua, mà nếu không mua thì ít có dịp nào tốt hơn. Vì vậy, vợ con phải cắt tóc đi bán mới có đủ số tiền năm quan đó.
Từ ngày có người cha nuôi, hai vợ chồng nông phu tỏ ra rất niềm nở và chịu khó chăm sóc hầu hạ ông không biết mệt. Phú ông vẫn không cho biết gốc tích quê quán thật của mình, hằng ngày vẫn cứ ăn no ngủ kỹ, đôi lúc lại kêu váng đầu mỏi lưng, bắt họ phải xoa bóp hoặc tìm thầy chạy thuốc.
Mặc dầu vậy, hai vợ chồng vẫn cơm nước săn sóc không bê trễ. Cứ như vậy được vài tháng sau, nhà họ đã nghèo lại càng mạt thêm.
Hai vợ chồng phai cố gắng làm thêm để nuôi cha, có bữa phải nhịn đói để nhường cơm cho ông già.
Tình hình như vậy kéo dài nửa năm, nợ nần của họ chồng chất quá nhiều mà trong nhà gạo tiền đã kiệt. Tuy vậy, họ vẫn không hề lộ vẻ mỏi mệt, cố làm vui lòng cha già.
Một hôm, hai vợ chồng ngủ dậy đã thấy người cha nuôi khăn gói chỉnh tề, ông bảo họ:
- Các con hãy đốt cái nhà này rồi đi theo ta!
Vợ chồng anh nông phu trố mắt nhìn nhau, tưởng ông phát điên, nhưng sau đó lại thấy ông phú hộ giục bảo:
- Làm con thì phải vâng theo cha mẹ, chớ có sai lời. Cha đã bảo các con đi theo cha kiếm ăn thì cứ việc đi, còn cái nhà này ọp ẹp chẳng đáng bao nhiêu đừng tiếc nữa.
Vợ chồng nghe thế thì biết ông nói thật, không dám cãi, đành nhặt nhạnh một vài món đồ buộc thành một gói, rồi châm lửa đốt nhà.
Đi theo ông già, họ thấy ông ban ngày lần hồi xin ăn, tối tối lại vào nhà người xin ngủ nhờ, họ vẫn vâng lời, không chút phân vân.
Ba người đi xin ăn như thế được năm ngày, cuối cùng đến trước một ngôi nhà ngói tường vôi, ông mới vui vẻ bảo họ:
- Các con ơi, đã đến nhà ta rồi!
Bà phú hộ bước ra cổng đón vào, ông tươi cười bảo vợ:
- Bà nó này, đây mới thật là con của chúng ta đấy!
Bấy giờ vợ chồng anh nông phu mới ngớ người ra, biết được cha mẹ nuôi mình là một nhà giàu có.
Phú hộ bảo anh nông phu lấy theo họ mình, và từ đó hai vợ chồng bước vào một cuộc đời sung sướng.
Ít lâu sau, phú hộ lâm bệnh nặng. Biết mình sắp gần đất xa trời, ông bèn làm tờ di chúc để phần lớn gia tài cho đứa con nuôi, đoạn ông gọi vợ đến trối rằng:
- Sau khi tôi chết, bà nhớ đừng cho năm đứa con gái biết tin đấy!
Ông nói tiếp:- Nếu chúng nó có nghe ai mách mà về đây, chưa biết chừng tôi sẽ “bứt néo” trổi dậy cho mà coi. Việc để tang thì đứa con trai cứ theo cổ tục, cắt tóc, đội mũ, quấn rơm trên đầu để chứng tỏ mình chịu cực chịu khổ với cha mẹ thì thôi cũng được, nhưng đứa con dâu thì bà bảo nó khỏi cắt tóc, vì tôi chưa bao giờ quên được cái việc nó đã hy sinh mái tóc dài của nó để mua cha, vậy nó chỉ cần đội khăn tang là đủ.
Nhưng khi khâm liệm cho chồng xong, bà phú hộ vì nặng lòng nên cũng cho người lén báo tin cho năm đứa con gái biết. Khi chúng về, bà đón ở cổng, thuật lại lời trối của cha chúng cho nghe và bảo chúng đừng có vào nhà, kẻo có sự chẳng lành.
Năm đứa con gái hối hận lắm, nhưng việc đã rồi biết làm sao? Khi đưa linh cữu cha, chúng đòi đi đưa cho bằng được. Khuyên can con mãi không xong, cuối cùng bà buộc lòng phải xé cho chúng ngoài khăn tang ra còn thêm mỗi đứa một vuông vải cho chúng che mặt lại để mong linh hồn bố chúng khỏi biết.

Từ đó, người ta bắt chước để tang theo cách gia đình này đã làm:
“Con trai cắt tóc vành rơm, mũ mấn, dây lưng chuối như cổ tục, con dâu được miễn cắt tóc, chỉ đội khăn tang, lại miễn cả che mặt. Còn con gái ngoài khăn tang còn có một mảnh vải che mặt.”


Ref: Truyenco :hoa:

ML'Amour 03-30-2011 10:50 AM

Bước ngang đời...
 





Nâng bước cuộc đời...


** Điều quan trọng trong cuộc sống này không phải là những gì bạn có, mà chính là bạn đã lưu lại được gì.


** Bạn không thể làm cho ai đó yêu bạn. Nhưng tất cả những gì bạn có thể làm là trở thành một người đáng yêu trong mắt mọi người.

** Dù bạn có dành bao nhiêu tình yêu thương và sự quan tâm cho những người xung quanh thì vẫn có lúc họ phản bội lại tình cảm của bạn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ quan tâm đến họ bằng tấm lòng chân thành nhất.

** Hãy nhớ rằng phải mất rất nhiều năm mới có thể tạo dựng niềm tin, nhưng chỉ cần một vài giây là bạn có thể đánh mất nó.

** Đằng sau bất kỳ thử thách nào cũng sẽ là một trải nghiệm quý báu của cuộc sống.

** Đừng bao giờ so sánh cuộc đời mình với người khác, mà hãy cố gắng từng ngày, từng ngày để có được tất cả những gì bạn mong muốn, bằng chính sức lực và tâm trí của bản thân.

** Điều quan trọng không phải những gì xảy ra với bạn, mà chính là cách bạn đối phó với chúng như thế nào.

** Tôi biết rằng cho dù bạn có cắt mỏng một sự việc, một vấn đề trong cuộc sống khéo léo đến thế nào đi nữa thì nó vẫn luôn có hai mặt.

** Sẽ luôn phải mất một thời gian dài để có thể trở thành người mà mình mong muốn. Vì thế, hãy luôn nhẫn nại.

** Bình luận hay nhận xét một sự việc thì dễ dàng hơn là trực tiếp tham dự vào. Vì lẽ đó, đừng vội phán xét người khác.

** Hãy dành những lời âu yếm cho những người mà bạn yêu thương, ngay lúc này, vì có thể đó là lần cuối cùng bạn trông thấy họ.

** Chúng ta luôn có thể tiếp tục đi, thậm chí cả khi ta nghĩ rằng mình hoàn toàn không thể.

** Phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm, cho dù điều đó có khó khăn đến thế nào đi nữa.

** Bạn luôn có sự lựa chọn, hoặc điều khiển được hành vi của mình, hoặc để cho nó điều khiển chính bạn.

** Hãy hiểu rằng điều gì đến quá dễ dàng thì cũng ra đi nhanh chóng. Cũng như vậy, bất cứ một mối quan hệ say đắm, nồng nàn ngay lần đầu tiên nào rồi cũng dần phai nhạt khi có một mối quan hệ khác thay thế.

** Tha thứ là một bài học khó khăn, cần phải rèn luyện và thực hành thường xuyên.

** Hãy hiểu rằng có những người yêu bạn tha thiết nhưng không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Và nếu một ai đó không yêu thương bạn theo cách bạn muốn thì điều đó cũng không có nghĩa họ không yêu bạn bằng tất cả những gì họ có.

** Tiền bạc là thứ tồi tệ để đem ra thỏa thuận một điều gì đó không đúng với giá trị của chúng.

** Với một người bạn thân thiết nhất bên mình, ta có thể làm một điều gì đó, hay thậm chí không làm gì cả mà vẫn có được quãng thời gian đẹp đẽ nhất.

** Hãy vui khi thấy rằng càng ngày, ta càng giống như cha mẹ mình, dù đó là việc thừa hưởng một đôi mắt không xanh thẳm như mơ ước, một đôi môi không đầy đặn tuyệt vời.

** Thỉnh thoảng tôi và bạn cũng nổi giận - chúng ta có quyền nổi giận - nhưng điều đó không có nghĩa ta được phép trở thành một người tàn nhẫn.

** Tình bạn thật sự sẽ tiếp tục lớn lên, ngay cả khi hai người sống cách xa nhau. Và tình yêu thật sự cũng như vậy.

** Sự trưởng thành tùy thuộc vào những kinh nghiệm mà bạn đã trải qua chứ hoàn toàn không dựa vào số lần sinh nhật bạn từng có trong đời.

** Đừng bao giờ nói với một đứa trẻ là những giấc mơ của nó không thể xảy ra hoặc rất kỳ dị, bởi điều đó chẳng khác nào bạn đang làm thui chột niềm tin trong chúng.

** Gia đình không phải lúc nào cũng ở bên cạnh bạn. Vì vậy, hãy tạo ra những mối quan hệ tốt đẹp khác quanh mình, để bạn - chính bạn chứ không phải ai khác - luôn được chăm sóc và yêu thương trong vòng tay nhân ái của mọi người.

** Dù một người bạn có tốt đến thế nào đi nữa, đôi khi, họ cũng sẽ làm tổn thương bạn. Khi ấy, cách tốt nhất chúng ta có thể làm đó là tha thứ.

** Được người khác tha thứ là chưa đủ. Đôi khi, bạn phải học cách tha thứ cho chính mình.

** Hãy luôn ý thức được rằng, cho dù trái tim bạn có tan nát ra sao, thì thế giới này vẫn sẽ không bao giờ dừng lại.

** Khi hai người có vấn đề tranh cãi, điều đó không có nghĩa là họ không yêu nhau. Và ngược lại, với hai người không bao giờ tranh cãi, cũng chẳng phải là họ yêu nhau tha thiết.

** Hai người có thể cùng nhìn vào một vật, nhưng những gì họ thấy là khác nhau hoàn toàn.

** Dù ta có cố gắng bảo vệ, ấp ủ những người mình yêu thương như thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ bị tổn thương bởi những khắc nghiệt của cuộc sống.

** Có rất nhiều cách để yêu và giữ tình yêu, nhưng cách tốt nhất, đó là hãy yêu thật lòng.

** Những người trung thực với chính mình, bao giờ họ cũng tiến xa hơn trong cuộc sống.

** Dù bạn có bao nhiêu người bạn đi nữa, cũng sẽ có lúc bạn cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời. Vì vậy, đừng quên học cách tin và yêu chính bản thân mình.

** Cuộc sống của bạn có thể thay đổi bởi những người mà bạn thậm chí không hề biết tên.

** Ngay cả khi bạn nghĩ rằng mình không có gì để cho, bạn vẫn còn tình yêu thương và sự chia sẻ để trao đi một cách hào phóng.

** Viết cũng như nói có thể làm dịu nỗi đau.

** Những bằng khen trên tường không làm cho bạn trở thành một con người có học thức hay đáng kính trọng.

** Mọi người, ngay cả những người mà bạn quan tâm, thương yêu nhất, rồi cũng có lúc rời xa bạn.

** Mặc dù từ "yêu" có thể có nhiều nghĩa khác nhau, nhưng hãy thận trọng khi sử dụng, bởi nó sẽ mất đi giá trị khi lạm dụng.


LM@ST :hoa:

ML'Amour 04-01-2011 01:38 AM

Khẩu vị kem nói lên tính cách...
 





Khẩu vị kem nói lên tính cách...


Vani

Bạn là người cầu toàn, tin vào trực giác hơn là logic, dễ xúc động và duy tâm, ưa màu sắc và khá liều lĩnh. Bạn đặt ra cho mình những mục đích rất lớn lao và rất tự tin vào khả năng của mình. Bạn thích mối quan hệ gia đình gần gũi và một tình yêu lãng mạn.

Chocolate


Bạn vui vẻ, năng nổ, sáng tạo, biết cách gây ấn tượng và khá duyên dáng. Bạn thích trở thành trung tâm của mọi sự chú ý và không thích những điều đều đều, tẻ nhạt.

Dừa

Bạn nhanh trí và sáng tạo, thường nhìn nhận thế giới khác với mọi người. Hầu hết mọi người không hiểu bạn.

Cà phê


Bạn luôn vui vẻ, sôi nổi nhưng chẳng bao giờ làm trọn vẹn việc gì vì cái tính cả thèm chóng chán. Bạn sẵn sàng mạo hiểm với cái mới hơn là sống đều đều với những cái cũ.

Chuối

Bạn dễ tính, dễ điều chỉnh, hào phóng, tốt bụng và biết thông cảm

Dâu


Bạn sống thiên về nội tâm, hay xấu hổ, dễ xúc động nhưng không hoa hòe hoa sói. Bạn đề cao logic, khá đa nghi và luôn bộc lộ sự thận trọng bằng cách suy nghĩ rất kỹ trước khi làm điều gì. Bạn không tin vào tình yêu sét đánh nhưng đã yêu thì sẽ rất chung thủy

Táo


Bạn hay hoài cổ và đôi khi người ngoài nhìn vào có cảm giác bạn là con người của những năm 1980.

Mùi kẹo cao su


Bạn như một đứa trẻ con. Có thể bạn không thể hiện ra nhưng nhìn vào những thứ bạn thích người ta có thể thấy điều đó.

Chocolate bào


Bạn là người rộng rãi, nhiều tham vọng, thích cạnh tranh và khá hoàn hảo. Bạn tin rằng chẳng có chiến thắng nào mà không phải đổ mồ hôi. Bạn rất rộng rãi về thời gian, tiền bạc và khá nổi bật khi xuất hiện trong những đám đông.

Chocolate bào mùi bạc hà

Bạn tham vọng và tự tin nhưng có một chút đa nghi. Bạn cũng là người rất thực tế. Trung thành, tố bụng và có tính độc lập, những đức tính này giúp bạn tạo nên một mối quan hệ tình bạn và gia đình bền vững

Qủa hồ đào Pecen bơ


Bạn là người ngăn nắp, gọn gàng, có tính kỷ luật cao. Bạn sống cầu toàn, cẩn thận, chu đáo nhưng hơi nguyên tắc và bảo thủ. Bạn là người xông xáo, thích đấu tranh nhưng cũng rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Cái bạn cần là một chút mở lòng với những người thân yêu

Chocolate Amaretto


Bạn là người xông xáo và thích các môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee và trèo núi. Chẳng có gì là bạn không dám thử.

Double Chocolate Chunk

Bạn vui vẻ và rất sáng tạo. Cuộc sống đối với bạn như một bữa tiệc. Bạn hấp dẫn mọi người bởi sự hăng hái và thông minh. Bạn thích tụ tập bạn bè và ghét cảm giác một mình. Trong tình yêu, bạn ưa sự lãng mạn, đam mê, sôi nổi và luôn muốn được quan tâm.

:hoa:


ML'Amour 04-01-2011 07:31 PM

ML'Amour treasures...
 


A magnificent treasure of the World
- the one and only human planet -

ML'Amour 04-04-2011 10:38 AM

ML'Amour treasures...
 







Walk barefoot

Humor is healing

Take a slow shower

Relive pleasant memories

Live with poem for a week

Take a walk in the light of the moon

There will be enough time to do it all
but not all at once

May you have warm words o a cold evening
a full moon on a dark night
and a road all the way to your door


Moving toward an inwardly simple life
is not about deprivation or denying ourselves
the things we want
It's about getting rid of the things
that no longer contribute to the fullest of our lives
It's about creating balance between our inner and outer lives


:hoa:



Múi giờ GMT. Hiện tại là 03:13 AM.

Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.