![]() |
Hồi 21
GẶP KẺ ÁC RA TAY DIỆT TRỪ LIỀN Dật Tư nói tới đõ khẻ thở dài mà nói với Bách Biểu tiếp: -Nhưng cũng may nhờ có hai người, nên mới giết nổi Giang Tử Kỳ và làm đảo lộn cả Ly Hồn cốc, dò thám được khá nhiều tin tức rất quan trọng. Bách Biểu cau mày lại đáp: -Tạ Tiên Tử, tuy Độc Cô lão đệ đã trải qua biết bao sự gian nan hiểm trở, rồi lại may mắn thoát hiểm nhưng theo sự nhận xét của lão, nên cứ để cho Ôn cô nương ở trong ổ ma mãi như vậy, sẽ có hại nhiều hơn là có ích. Dật Tư gật đầu tán thành: -Cụ nghĩ như vậy rất phải, cũng như tiểu bối vậy. Hãy chờ Độc Cô biểu đệ tỉnh rượu đã, rồi chúng ta hãy bàn tán sau. -Theo lời của Độc Cô lão đệ nói, thì công lực cua Chúc Thiếu Khoan đã luyện tới mức kinh người. Nếu bây giờ lại để cho Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Độ và Thất Nhu mà hạ sơn liên kết với Hoàn Vũ Cửu Sát. Lão chỉ e tai kiếp này quá lớn. Chúng ta chưa chắc đã đương đầu nổi với chúng. -Đạo cao một thước ma cao một trượng, việc thiên hạ vẫn thường thường như vậy! Bằng không những công việc phù trì chính khí, vệ đạo giáng ma gọi sao được là sự nghiệp to tát và gian nan khó lắm? Cũng may Dương Thúc Độ và Sở Lục Châu xưa nay rất tự phụ không thèm hợp tác với bất cứ một người nào cả. -Tiên tử bảo ¢m Dương Song Ma khó đấu hơn, hay là Hoàn Vũ Cửu Sát khó đấu hơn? Dật Tư ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: -Hoàn Vũ Cửu Sát người nhiều. ¢m Dương Song Ma thì tài nghệ cao siêu.... Bách Biểu vội đỡ lời: -Tiên tử bảo tài ba của ¢m Dương Song Ma cao siêu hơn cả Chúc Thiếu Khoan phải không? Dật Tư gật đầu đáp: -Dù Thiếu Khoan có luyện thành công môn Thiên Ma Huyết Khuyết đi chăng nữa, cũng không thể thắng nổi Dương Thúc Độ và Sở Lục Châu. -¢m Dương Song Ma đã lợi hại như vậy, theo ý lão chúng ta nên đính ước với chúng trước, rồi nghĩ cách đối phó. Bằng không nếu Song Ma nổi giận hạ sơn, đến kiếm tiên tử trả thù ngay, lão chỉ e những đệ tử của phái Điểm Thương sẽ bị tai kiếp trước. -¢m Dương Song Ma đã ẩn tích lâu năm đến giờ nghe Tiểu Đào nói chúng ta mới biết cha mẹ của y thị chưa chết, nhưng ẩn cư ở đâu thì không ai hay biết gì cả. Vậy thì làm sao mà đi đính ước với chúng được? Bách Biểu nghe nói lo âu vô cùng, lại nói tiếp: -Chúng ta không thể đứng vào thế chủ động thì đứng vào thế bị động vậy. Như vậy chúng ta phải tập hợp hết các cao thủ của phái Điểm Thương lại... Dật Tư vội ngắt lời: -Như thế không được! Cũng nên biết ¢m Dương Song Ma là hai ma đầu cái thế, đừng nói các nhân vật khác của phái Điểm Thương mà ngay cả tiểu bối đây cũng không địch nổi bất cứ một người nào trong vợ chồng chúng. Bách Biểu dậm chân hậm hực nói tiếp: -Từ khi Dương Tiểu Đào giơ cái móc ngọc đoạt hồn ra, lão đã biết lai lịch của y thị ngay rồi, định ngăn cản Độc Cô lão đệ, nhưng đã muộn. Phen này để cho Độc Cô lão đệ gây nên một tai hoạ tày đình. -Cụ đừng có lo âu buồn rầu như thế, cổ nhân đã dạy: "Là phúc thì chưa chắc đã là hoạ, mà là hoạ thì không sao trốn tránh thoát được". Vậy chúng ta nghĩ cách đối phó với ¢m Dương Song Ma mà để các môn hạ của phái Điểm Thương khỏi bị tai kiếp mới được. Nhưng muốn làm cho các đệ tử khỏi mang hoạ, cũng không phải là không có cách, chỉ phải một cách ấy không được quang minh chính đại một chút! -Chẳng hay Tạ tiên tử đã nghĩ ra được kế gì rồi thế? Dật Tư có vẻ hổ thẹn đáp: -Quý hồ tiểu bối trốn tránh đi nơi khác, là phái Điểm Thương không còn bị vạ lây nữa. Bách Biểu nghe nói nghĩ bụng: "Tạ tiên tử ở lại mọi việc mà còn không thoát nổi tai nạn, nay nàng lại bảo trốn đi thì không việc gì. Thế là nghĩa lý gì?" Dật Tư đã hiểu Bách Biểu đang nghĩ gì rồi, liền giải thích: -¢m Dương Song Ma tuy rất hung ác nhưng lại là người rất kiêu ngạo, không bao giờ chúng ra tay giết bừa giết bãi những thủ hạ của phái Điểm Thương một khi người chưởng môn của phái ấy vắng mặt cả. Cho nên quý hồ tiểu bối kịp thời trốn tránh mà chỉ lựa chọn một đệ tử trẻ tuổi táo bạo ra mặt ứng đáp đợi chờ ¢m Dương Song Ma tới mà trả lời cho chúng biết người chưởng môn đợi chờ lâu ngày không thấy hai vị tới thì xin mời hai vị đến một nơi nào đó gặp gỡ. Như vậy ¢m Dương Song Ma thế nào cũng đi đến chỗ hẹn ước để tìm kiếm tiểu bối ngay chứ không khi nào chúng lại ra tay giết bừa bãi các môn hạ đệ tử của phái Điểm Thương đâu. -Kế này hay lắm! Hay lắm! Vậy sao tiên tử lại bảo là không được quang minh chính đại! Chẳng hay tiên tử định hẹn ước với vợ chồng y ở đâu? Dật Tư cau mày lại đáp: -Đây là một sự rất quan trọng và cũng rất khó khăn nếu xử lý được khéo léo thì có thể tiêu tan giải hoạ được ngay mà trái lại xử lý thất đáng, thì sẽ làm cho giang hồ bị vạ lớn, chứ không sai. Nên nhất thời tiểu bối vẫn chưa dám quyết định hẳn là sẽ hẹn chúng tới đâu hết, phải đợi chờ tiểu đệ thức tỉnh, rồi bàn tán với nhau xem có kế nào hoàn hảo hơn không? Bách Biểu nghe nói liền lấy hai viên thuốc màu trắng ra nhét ngay vào mồm Độc Cô Sách, Dật Tư thấy thế mỉm cười hỏi: -Hai viên thuốc đó của tiền bối có phải là giải tửu hoàn đấy không? Bách Biểu gật đầu đáp: -Người có công lực thâm hậu như Độc Cô lão đệ, rất ít khi bị say sưa như thế này, mà khi đã say thì thế nào cũng ngủ lâu lắm mới có thể lai tỉnh được. Bây giờ chúng ta đang cần lão đệ mau tỉnh táo để bàn tính đại sự, nên lão phu mới phải cho lão đệ uống hai viên thuốc giải tửu. Bách Biểu là đại tửu đồ, tất nhiên thuốc giải tửu của ông ta phải rất linh nghiệm. Độc Cô Sách uống xong hai viên thuốc ấy, không đầy nửa tiếng đồng hồ sau đã lai tỉnh ngay. Bách Biểu thấy Độc Cô Sách đã tỉnh rượu, liền nói cho chàng biết thân phận của Tiểu Đào và lai lịch của cái móc ngọc và chàng giết chết Tiểu Đào sẽ xảy ra hậu quả như thế nào v.v.. |
Nghe Bách Biểu nói xong, Độc Cô Sách có vẻ hổ thẹn liền nói với Dật Tư rằng:
-Thưa chị, không ngờ vì em say rượu mà đã gây nên tai hoạ lớn cho chị. Nếu vợ chồng ¢m Dương Song Ma tới đây để trả thù cho con gái cưng, khiến môn hạ của Điểm Thương bị tổn thương thì biết làm sao bây giờ đây? Dật Tư liền an ủi Độc Cô Sách rằng: -Biểu đệ không nên buồn rầu như thế, nếu đêm nay mà để chị đối phó với Dương Tiểu Đào, kết quả cũng vẫn phải giết chết y thị như hiền đệ vậy. Vì ngu tỷ là người chưởng môn của môt môn phái, không thể nào chỉ vì nể oai danh của cha mẹ y thị, mà mình phải lép vế mị điều được. Hơn thế nữa đối phương lại hung ác kiêu hãnh tuyệt thế, như vậy tránh sao khỏi sự ra tay chiến đấu với y thị. -Tuy trận đấu ấy không sao tránh được nhưng nếu tiểu đệ không giết chết y thì hậu quả đâu đến nỗi nghiêm trọng như thế này. -Tiểu đệ nói như thế là sai rồi, cổ nhân vẫn thường nói: "Người không có lòng giết hổ, nhưng hổ lại có ý vồ người" và còn một câu nữa là "đã vào đấu trường, cha con không bao giờ nhân nhượng". Khi đôi bên đã ra tay đấu với nhau rồi dù biểu đệ không giết Tiểu Đào, thì Tiểu Đào sẽ giết biểu đệ, nhất là cái móc "Đoạt hồn thanh ngọc câu" của y lợi hại vô cùng, khi nào y lại chịu tha thứ cho biểu đệ được? Cho nên gặp những kẻ hung tà thì nếu có thể diệt trừ được ta nên trừ ngay. Cổ nhân đã dạy: "Gặp Văn Vương ta nói lễ nghĩa mà gặp Kiệt Trụ thì ta phải động binh đao", lời nói ấy thực không sai một ly một tí nào hết. Độc Cô Sách thấy chị họ không có trách cứ mình thì chớ, mà lại còn nói như thế trong lòng mới an tâm. Chàng bỗng cau mày lại hỏi Dật Tư và Bách Biểu rằng: -Bây giờ đã trót lầm rồi, muốn cứu vãn không được nữa. Chúng ta nên nghĩ cách đối phó với Song Ma, nếu chúng xuống núi tầm thù thì sao? Bách Biểu vừa cười vừa đỡ lời: -Trước khi lão đệ chưa tỉnh, Tạ tiên tử đã nghĩ ra được một cách, nhưng chờ lão đệ tỉnh rượu đã rồi sẽ bàn tán thêm, mới dám quyết định hẳn. Nói xong, ông ta liền kể lại mưu kế của Dật Tư đã định như thế nào cho Độc Cô Sách nghe. Nghe xong Độc Cô Sách mỉm cười hỏi Dật Tư rằng: -ý kiến của chị hay lắm, vậy còn phải hỏi gì tiểu đệ nữa? Dật Tư vừa cười vừa đáp: -Ngu tỷ muốn thương lượng với biểu đệ là nên hẹn ước với Song Ma tới chỗ nào dứt khoát mới là thượng sách? Nghĩ giây lát, Độc Cô Sách đáp: -Trước khi quyết định địa điểm để hẹn ước, chúng ta cần biết rõ công lực ¢m Dương Song Ma lợi hại tới mức đọ nào, rồi chúng ta mới biết cách mà đối phó. Và mới biết kiếm người nào để giúp chúng ta một tay. Dật Tư cau mày lại gật đầu đáp: -Biểu đệ nghĩ như vậy rất phải. Công lực của vợ chồng Song Ma vừa độc ác vừa cao minh, có lẽ hai chị em chúng ta gắng sức đối phó thì may ra chỉ địch nổi một người trong vợ chồng chúng thôi. Độc Cô Sách biết chị họ mình là người chưởng môn của phái Điểm Thương xưa nay rất tự phụ ít khi khen ngợi người khác để tự làm giải mất nhuệ khí của mình như thế bao giờ. Nay chị ấy phải khen ngợi vợ chồng Song Ma như vậy, đủ thấy vợ chồng chúng phải lợi hại tới cực độ, nên nàng mới nói như thế. Nên chàng kêu "ồ" rồi cau mày lại hỏi: -Biểu tỷ nói như vậy, chỉ nơi mà chúng ta hẹn ước vợ chồng Song Ma phải có một người đủ tài ba đối phó được một trong vợ chồng của chúng phải không? -Biểu đệ phân tích rất đúng, biểu đệ thử nghĩ xem nơi nào mới có đủ điều kiện như chúng ta đang nghĩ đây? Độc Cô Sách ngẫm nghĩ giây lát, bỗng nhảy lên kêu hớn hở cười như điên như khùng đáp: -Có rồi! Có rồi! Nơi đây thực là tuyệt diệu! Dật Tư thấy chàng đắc trí như vậy, liền mỉm cười hỏi: -Đó là nơi nào thế? Biểu đệ mau nói đi? Độc Cô Sách không chần chừ gì hết, vội đáp: -Nam Hải Phổ Đà Sơn! Dật Tư ngạc nhiên hỏi lại: -Biểu đệ đã tỉnh rượu chưa thế? Sao lại hẹn ¢m Dương Song Ma đến núi Phổ Đà ở Nam Hải làm gì? Chẳng lẽ biểu đệ muốn mời Quan Thế ¢m Bồ Tát xuống giúp chúng ta một tay chăng? Độc Cô Sách thất cười đáp: -¢m Dương Song Ma chỉ là biệt hiệu của một kẻ hung ác thôi, chứ không phải là yêu ma thực đâu mà chúng ta phải nhờ đến Quan ¢m Bồ Tát trợ giúp cơ chứ? Nói xong chàng bèn nói cho Dật Tư biết hiện Đại Bi Tôn Giả với Nam Môn Vệ, hai vị ân sư và sư thúc của chàng đang ở núi Phổ Đà tu luyện môn thần công và dùng "Tiểu chuyển Luân đại pháp" để hoán thai hoán cốt, thay gây đẩy tỳ cho Độc Cô Hưng v.v.. Dật Tư nghe xong mới biết tại sao Độc Cô Sách lại quyết định hẹn ước với ¢m Dương Song Ma đi Phổ Đà như thế. Độc Cô Sách lại vừa cười vừa nói tiếp: -Chị thử nghĩ xem chúng ta hẹn ước với vợ chồng Song Ma tới Nam Hải Phổ Đà, để chúng ác chiến với Thích Đạo Song Tuyệt, chả phải là một đại sự của võ lâm là gì? Bách Biểu cũng vỗ tay khen ngợi: -ý kiến của Độc Cô lão đệ hay lắm!... Ngờ đâu ông ta chưa nói dứt thì Dật Tư đã xua tay và đỡ lời ngay: -Cụ thử nghĩ xem, thì đã biết ý kiến của Độc Cô biểu đệ không hay một tí nào cả. Độc Cô Sách rất ngạc nhiên hỏi lại: -Chị thử nghĩ lại xem trong võ lâm đương thời, còn có ai cao minh được bằng ân sư với sư thúc của đệ nữa? Dật Tư lắc đầu đáp: -Không phải là ngu tỷ bảo Thích Đạo Song Tuyệt không cao minh đâu, mà là bảo hai vị tiền bối ấy đang tu luyện thần công ở Nam Hải Phổ Đà, để chuẩn bị đối phó với Thiên Nam đại hội và còn bận dùng Tiểu Chuyển Luân Đại Pháp để chữa cho Độc Cô Hưng thì rất tối kỵ để cho người khác đến quấy nhiễu. Nếu chúng ta hẹn ước ¢m Dương Song Ma tới đó liệu có thể làm mất đại sự của hai vị tiền bối ấy không? Độc Cô Sách như mới nằm mơ, vừa thức tỉnh, kinh hoàng đáp: -Nếu chị không nhắc nhở đến vấn đề đó, thì tiểu đệ cũng không nghĩ tới! Phải, chúng ta không nên hẹn ước với Song Ma đến Nam Hải thật! Dật Tư vừa cười vừa nói tiếp: -Biểu đệ sơ ý như vậy, ngu tỷ phạt biểu đệ phải nghĩ cho ra được một nơi khác đấy. Độc Cô Sách gượng cười: -Địa điểm thì dễ kiếm lắm, nhưng muốn kiếm được người trợ giúp, thì quả thực là khó khăn! Ngoài chị ra thì chỉ có Hoàng Diệp đạo trưởng của phái Không Động, Thanh Huyền chân nhân của phái Võ Đang... Không chờ chàng nói dứt, Dật Tư đã xua tay ngắt lời: -Không được! Không được! Không thể đi kiếm những người ấy được! ¢m Dương Song Ma đã có tiếng là táng môn sát tinh, phái Điểm Thương gây nên tai hoạ thì thôi, chứ ta không nên lôi kéo các môn phái khác vào để mang hoạ lây. Huống hồ Thanh Huyền của Võ Đang, Hoàng Diệp của Không Động, Liễu Trần của Thiếu Lâm, Lăng Tiêu bang chủ của Trúc Chi bang với Công Dương Thọ... công lực của họ chỉ ngang tài với chúng ta thôi, như vậy thì họ địch sao nổi vợ chồng ¢m Dương Song Ma? |
Bách Biểu đứng cạnh đso nghe liền cau mày lại lắc đầu xem lời nói:
-Các nhân vật chưởng môn của các đại môn phái đều không thích hợp cả như vậy thì thực khó kiếm quá! Độc Cô Sách chẳng nói chẳng rằng cứ cau mày lại suy nghĩ hoài, nhưng hai con mắt của chàng bỗng sáng ngời lên. Dật Tư thấy vậy liền mỉm cười hỏi Bách Biểu rằng: -Biểu đệ của tiểu bối là người thông minh tuyệt đỉnh, xem thái độ của biểu đệ như vậy chắc là đã nghĩ ra được một người nào rồi cũng nên? Bách Biểu lắc đầu đáp: -Vừa rồi chúng ta đã nói ra hết những anh hùng dương thế rồi, mà không có một ai là thích đáng cả, như vậy Độc Cô lão đệ có thông minh tuyệt đỉnh đến đâu cũng... Bách Biểu chưa nói dứt thì Độc Cô Sách đã lên tiếng, nhưhg không phải là chàng nói diệu kế gì ra mà là đang lẩm bẩm tự nói với mình. Dật Tư với Bách Biểu đều rất ngạc nhiên, chăm chú nhìn và lắng tai nghe, chỉ nghe thấy Độc Cô Sách đang lẩm bẩm nói hai câu: "Gặp Văn Vương thì nói lễ nghĩa mà gặp Kiệt Trụ thì phải động binh đao". -Đây là tôi căn cứ câu "gặp Kiệt Trụ thì phải động binh đao" mà nảy nở ra linh cảm, và tiến thêm một bước nữa mới nghĩ ra được diệu kế. Vì Văn Vương phạt Trụ, nếu Văn Vương thắng, dân chúng được làm ăn yên ổn, nhưng nếu Văn Vương bại, thì dân chúng sẽ còn đau khổ hơn bây giờ nhiều. Nếu có thể sai được vua Kiệt đánh vua Trụ thì bất cứ bên nào thắng bên nào bại, rốt cuôc vẫn diệt trừ được một bạo quân, còn bạo quân đắc thắng kia, tuy đắc thắng mà cũng bị vỡ đầu sứt tai. Nhân lúc ấy, chúng ta thừa thời cơ đứng lên cử đội quân Thang Vũ như vậy có phải là chúng ta nhất cử lưỡng lợi không? Bách Biểu nghe chàng ta nói vậy, gật đầu lia lịa, mỉm cười khen ngợi: -Độc Cô lão đệ nghĩ như vậy quả thật là vô thượng diệu sách, nhưng theo lời lão đệ nói muốn mời một người giúp sức, người đó lại là nhân vật của Hắc đạo, chẳng hay người đó là ai? Độc Cô Sách đắc trí, vừa cười vừa đáp: -Người đó không những rất có tên tuổi trong Hắc đạo, mà còn một điểm nữa là, hễ người Bạch đạo nào trông thấy y thị cũng phải kinh hồn thất đảm. Y thị chính là Bạch Phát Quỷ Mẫu oai trấn thiên hạ đấy. Dật Tư thất thanh hỏi: -Độc Cô biểu đệ nói Bạch Phát Qủy Mẫu Tiêu Anh ư? Tại sao y thị lại chịu giúp chúng ta? Độc Cô Sách vừa cười vừa đáp: -Nếu tiểu đệ muốn y thị giúp, y thị sẽ giúp ngay, vì y thị đã để ý đến tiểu đệ rồi. Dật Tư nghe nói kinh ngạc, liền hỏi tiếp; -Sao Bạch Phát Quỷ Mẫu lại để ý đến biểu đệ? Bách Biểu cũng thắc mắc vô cùng, xen lời hỏi: -Y thị thấy lão đệ anh tuấn nên muốn kén lão đệ làm người yêu hay là thấy căn cốt của lão đệ hơn người mà muốn thu lão đệ làm môn đồ? Độc Cô Sách biết mình đã lỡ lời, mặt đỏ bừng, gượng cười đáp: -Đổng lão tiền bối đoán sai rồi, Bạch Phát Quỷ Mẫu để ý tiểu đệ làm rể để lấy con gái của y thị. Dật Tư vẫn kinh ngạc hỏi tiếp: -Xưa nay Bạch Phát Quỷ Mẫu vẫn có tiếng là cô độc, như vậy y thị làm gì có con gái? Độc Cô Sách mỉm cười đáp: -Y thị khen con gái đẹp vô cùng, có thể nói là trên đời cũng ít có, mà dưới đất khó kiếm ra người thứ hai. Nói xong, chàng liền kể câu chuyện mình gặp Bạch Phát Quỷ Mẫu đang luyện Tứ Sát ¢m Hồn Sa với Bạch Cốt Trảo Hồn Thủ ở trong Thiên Ma cốc trên núi Câu Lưu, chàng đã đấu kiếm với y thị hơn trăm hiệp và còn hẹn nhau đến tết Trung Thu sẽ gặp lại ở Lãnh Vân Phong trên núi La Phù, v.v.. Bách Biểu nghe xong gật đầu, vừa cười vừa đỡ lời: -Theo Độc Cô lão đệ nói như vậy chỉ cần lão đệ nhận làm tử tế của Bạch Phát Quỷ Mẫu thì y thị là mẹ vợ tất nhiên phải giúp lão đệ đối phó với Dương Thúc Độ và Sử Lục Châu, hai tên ¢m Dương Song Ma ấy. Độc Cô Sách vừa cười vừa đáp: -Vợ chồng Dương Thúc Độ với Sở Lục Châu công lực cao siêu khôn tả, vả lại còn có những môn ám khí và khí giới rất lợi hại là Huyết ảnh Thần Trâm Vô ảnh Kiếm, Tiêu Hồn Bảo Phiến Đoạt Hồn Câu, nhưng Bạch Phát Quỷ Mẫu Tiêu Anh luyện hai môn Bạch Cốt Trảo Hồn Thủ với Tứ Sát ¢m Hồn Sa cũng là tuyệt học hãn thế, âm độc không thể tưởng tượng. Biểu tỷ bảo tiểu đệ dùng chính sách dĩ độc công độc ấy có được không? Dật Tư vừa cười vừa đáp: -Quả thật Là hảo kế diệu tuyệt. Độc Cô Sách gượng cười nói tiếp: -Kế này của tiểu đệ tuy huyền diệu thật, nhưng tiểu đệ vẫn nhận thấy hơi trái với lương tâm. Bách Biểu vội ngắt lời: -Cái gì là trái với lương tâm nào? Một đằng là Kiệt, một đằng là Trụ, lão đệ chỉ phải làm đông sàng khoái tế trước, rồi mới làm Thanh Vũ đấy thôi. Lão đệ mau theo kế hành sự đi. Độc Cô Sách đưa mắt nhìn Tạ Dật Tư rồi gượng cười nói tiếp: -Thưa chị, chúng ta theo kế hoạch mà tiến hành rồi, nếu có hậu quả gì không tiện thì chị làm ơn gánh vác hộ đôi chút nhé? Dật Tư không hiểu, hỏi lại: -Biểu đệ nên nói rõ một chút, cái gì là hậu quả không tiện? Độc Cô Sách muốn nói lại thôi, hình như có điều gì ngại ngùng, nhưng rốt cuộc chàng vẫn ấp úng đáp: -Đó là việc tiểu đệ bằng lòng lấy con gái của Bạch Phát Qủy Mẫu, không phải là... đệ tự nguyện đâu, và chắc cũng không khi nào thành sự thật được. Đấy chỉ là theo kế sách tạm thời nhận lời y thị đấy thôi. Dật Tư nghe xong mới vỡ lẽ liền kêu "ồ" một tiếng, rồi hỏi Độc Cô Sách tiếp: -Có phải biểu đệ sợ sau này Ôn cô nương hiểu lầm thì nhờ ngu tỷ giải thích hộ cho phải không/ Độc Cô Sách mặt đỏ bừng và nói tránh sang chuyện khác: -Hai chữ "hiểu lầm" thường thường gây nên rất nhiều tai hoạ, nên tiểu đệ mới phải nhờ chị trước nếu nhỡ có chuyện gì rắc rối xảy ra thì xin chị chứng minh hộ lòng của tiểu đệ. Dật Tư gật đầu đáp: -Được! Được! Ôn cô nương rất hợp với ngu tỷ, ngu tỷ xin đảm nhiệm việc này cho. Nhưng biểu đệ chớ có thấy con gái của Quỷ Mẫu quá đẹp mà làm giả hoá thật, biến thành chồng của Quỷ nữ thật sự thì phiền lắm đấy. Độc Cô Sách cau mày lại nói tiếp: -Sao chị lại nói đùa tiểu đệ như thế? Tiểu đệ còn một việc nữa vẫn tấm tức ở trong lòng hoài, muốn thỉnh giáo chị. -Có chuyện gì biểu đệ cứ nói đi, chúng ta là chị em hà tất phải dùng đến hai chữ "thỉnh giáo" như thế! -Tiểu đệ muốn biết mối thù của Ôn cô nương với Qủy Mẫu như thế nào? -Biểu đệ hỏi thật đúng người vì việc này ngoài đôi bên đương sự ra, thì chỉ có ngu tỷ với Hận Thiên Ông Công Dương Thọ là biết rõ nguyên nhân câu chuyện đó thôi. -Mẹ của Ôn cô nương là ai? Tại sao lại bị Quỷ Mẫu giết chết? -Mẹ của Ôn cô nương là Phật Nữ Ôn Sa, người đã lừng danh thiên hạ năm xưa. Bách Biểu nghe nói ngạc nhiên xen lời hỏi: -Phật Nữ Ôn Sa là nữ hiệp cái thế năm xưa, đến lúc chết hãy còn là độc thân, sao lại có con gái được? Và tại sao con gái của Phật Nữ Ôn Sa cũng họ Ôn như thế? Dật Tư lắc đầu thở dài đáp: -Người có tình, Phật sao lại vô tình được? Huống hồ Ôn Sa chỉ có biệt hiệu là Phật Nữ thôi, chứ có phải là người tu hành đâu? Nàng đi ở trong núi gặp phải độc chướng, bị mê man bất tỉnh, sau khi lai tỉnh mới biết mình đã được một người đàn ông rất anh tuấn cứu giúp. vì Ôn Sa quá đẹp nên trong khi thiếu niên ấy giải độc chướng cho nàng đã làm nên một việc không thể nói cho người ngoài hay được. Bách Biểu lại hỏi tiếp: -Thế sau khi lai tỉnh, Ôn Sa xử trí ra sao? Dật Tư đáp: -Ôn Sa tính nóng như lửa, khi biết mình đã thất thân với người, liền dùng nội gia cương chưởng đánh người đó một chưởng rồi hậm hực bỏ đi luôn. Độc Cô Sách cau mày hỏi tiếp: -Vì thế mà Phật đã mang bầu phải không? Dật Tư gật đầu đáp: -Nửa năm sau Ôn Sa mới biết là mình đã mang bầu. Không thể nào để cho đứa con sắp chào đời mà không có cha, nàng nghĩ đến thiếu niên anh tuấn kia, nhận thấy chàng rất phong lưu tao nhã và lại có ơn cứu mình thoát chết vì vậy nàng mới thay đổi ý kiến mà quyết tâm lấy người đó làm chồng. Bách Biểu xen lời nói: -Phải nói đó là nghiệp chướng chứ không phải là duyên trời được. Độc Cô Sách thất kinh hỏi: -Chả lẽ thiếu niên ấy không thèm lấy nàng ta hay sao? Dật Tư lắc đầu đáp: -Ôn Sa tìm đến chỗ định tình ngày nọ, thì chỉ thấy trước cửa ngôi nhà đó có một mộ mới, trước ngôi mộ có một thiếu phụ tuyệt đẹp mặc áo sô đang khóc sướt mướt. |
Hồi 22
CỐT NHỤC THÀNH THÙ Độc Cô Sách thất kinh hỏi tiếp: -Chả lẽ thư sinh ấy đã chết rồi hay sao? Còn thiếu phụ tuyệt đẹp ăn mặc áo sô ấy là ai? Dật Tư thở dài đáp: -Thiếu niên đẹp trai bị Ôn Sa đánh một chưởng, bị thương nặng ngay. Đồng thời y lại nhớ nhung nàng, và trong lòng lúc nào cũng hổ thẹn, nên mới ốm đau nặng. Khi Ôn Sa kiếm tới, thì y đã chết được ba ngày rồi. Độc Cô Sách lại hỏi: -Chị vẫn chưa cho biết người đàn bà tuyệt đẹp, mặc áo sô kia là ai? Dật Tư rất cảm khái, lắc đầu thở dài nói: -Nói ra biểu đệ với cụ Bách Biểu thể nào cũng phải kinh ngạc. Người đàn bà tuyệt đẹp ấy chính là vợ của thiếu niên và là Bạch Phát Quỷ Mẫu ngày nay. Độc Cô Sách với Bách Biểu nghe tới đó, cả hai người đều kinh ngạc mồm há hốc, mắt tròn xoe thật. Dật Tư nói tiếp: -Lúc bấy giờ Tiêu Anh gọi là Thiết Lâm Quỷ nữ chứ không phải là Bạch Phát Quỷ Nữ. Y thị thấy Ôn Sa tới tất nhiên tức giận khôn tả muốn giết Ôn Sa để trả thù cho chồng. Độc Cô Sách thở dài: -Không ngờ nguyên nhân mối thù hận này lại phức tạp đến thế! Có lẽ Ôn Sa vì đang mang thai, không tiện giở công lực ra đối địch nên mới bị Tiêu Anh giết chết phải không? Dật Tư lắc đầu đáp: -Không phải! Lúc ấy tuy Ôn Sa có bầu nhưng Tiêu Anh cũng mang bầu như nàng, hai người đều muốn giữ lại giòng giống cho thiếu niên đẹp trai ấy, cho nên mới hẹn nhau chờ tới khi nào cả hai người sinh sản xong, mới quyết tử chiến một phen. Bách Biểu cũng thở dài xen lời nói: -Phật Nữ Ôn Sa với Thiết Tâm Quỷ Nữ Tiêu Anh đã kết thù với nhau vì việc chồng bị chết, chắc trận đấu của hai nàng thể nào cũng kịch liệt lắm? Độc Cô Sáh rất cảm khái thở dài một tiếng nữa, và nói tiếp: -Điều khó giữ nhất, là trong khi hai người đang giận dữ thù hằn nhau như vậy, mà vẫn có thể bảo tồn được lý trí, chờ sinh sản rồi mới quyết chiến với nhau. Dật Tư lại nói tiếp: -Không bao lâu hai người đều cùng sinh nở. Ôn Sa sinh được một người con gái, vì không biết họ của cha là gì, cho nên mới tạm thời theo họ mẹ lấy tên là Ôn Băng. Còn con của Tiêu Anh không biết là trai hay là gái, mãi đến ngày hôm nay ngu tỷ nghe hiền đệ nói y thị muốn kén hiền đệ làm rể, mới hay y thị cũng đẻ con gái! Độc Cô Sách muốn biết thêm tình hình sau đó, nên thúc giục Dật Tư: -Xin chị đừng nói chuyện phiếm nữa, mau kể tiếp câu chuyện ấy cho tiểu đệ nghe đi? Dật Tư cười đáp: -Sao hôm nay tiểu đệ lại nóng tính đến như thế? Ôn Sa và Tiêu Anh hai người đều điềm đạm và biết lo xa, cùng đem con giấu một nơi rồi mới đến chỗ ước hẹn để gặp gỡ nhau. Độc Cô Sách lại nói: -Ôn Sa có công lực tuyệt thế như thế này, sao lại bị Tiêu Anh giết chết được? Dật Tư đáp: -Vì lối quyết đấu khác thường, không phải là hai người ra đấu với nhau, mà lại mỗi người phải chịu cho đối phương đánh ba chưởng! Độc Cô Sách lại hỏi tiếp: -Thế trong hai người ai được đánh trước? -Tiêu Anh đề nghị rút thăm, nhưng Ôn Sa thị mình tài cao hơn nên cho Tiêu Anh tấn công trước. Bách Biểu nghe tới đó, vuốt râu thở dài xen lời nói: -Từ xưa tới nay không biết có bao nhiêu tuyệt thế hào kiệt đều chết vì hai chữ "kiêu ngạo", quá tự phụ mà coi thường địch thủ. Độc Cô Sách lắc đầu đỡ lời: -Lão tiền bối nhận xét như thế là không đúng! Theo ý tại hạ thì Ôn Sa thấy mình đã lỡ tay giết chết chồng của Tiêu Anh, trong lòng ăn năn nên mới nhường cho Tiêu Anh đánh trước chứ không phải là nàng ta kiêu ngạo đâu. Dật Tư trợn ngược đôi lông mày lên mỉm cười đỡ lời: -ý kiến của cụ Bách Biểu là thông bạch của các nhân vật của võ lâm, còn ý kiến của biểu đệ mới đoán được tâm sự của Ôn Sa lúc đó! Bách Biểu lại cau mày hỏi tiếp: -Ôn Sa có công lực như thế, chả lẽ Tiêu Anh đánh ba chưởng chết ngay tại chỗ, mà không kịp trả đũa hay sao? Dật Tư đáp: -Vì muốn trả thù cho chồng, Tiêu Anh đã khổ tâm luyện tập pho Huyết Quang Ma Thủ trong Quỷ Mẫu chân kinh! Bách Biểu nghe tới đó, liền kêu "ối chà" một tiếng và đỡ lời: -Ai luyện thành công pho Huyết Quang Ma Thủ chỉ có thể sử dụng được một lần thôi, vì thế mà oai lực của nó mạnh một cách kỳ lạ. Thảo nào mà Ôn Sa chịu đựng không nổi! Dật Tư vừa cười vừa nói tiếp: -Ôn Sa vận dụng Vô Tướng Thần công để hộ thân, chịu đựng luôn ba thế Huyết Quang Ma Thủ mà đã sử dụng tới mười hai thành công lực của Tiêu Anh mặt vẫn không biến sắc. Bách Biểu tắc lưỡi khen ngợi: -Thần công của Phật quả thật là thần diệu không thể tưởng tượng được! Đến lượt Ôn Sa ra tay nếu nàng không dùng Giáng Ma Kim Cương Thủ thì thế nào cũng dùng Cự Linh Thần Chưởng như vậy Tiêu Anh chịu sao nổi? Dật Tư vừa cười vừa nói tiếp: -Tiêu Anh tấn công luôn ba thế Huyết Quang Ma Thủ mà không giết chết nổi đối phương, biết mình không thể nào thoát chết được, liền nhắm mắt chờ chết. Nhưng Ôn Sa lại mỉm cười nói với y thị rằng: -Tôi đã lỡ tay giết chồng, nên tôi rất ăn năn, tôi chịu ba đòn thế Huyết Quang Ma Thủ như thế này là đáng lắm! Như vậy coi như oan nghiệt của chúng ta đã tiêu giải từ ngày hôm nay, chúng ta nên cười một tiếng mà chia tay nhau, chứ đừng thù hận nhau nữa. Độc Cô Sách nghe tới đây, đã tắc lưỡi khen ngợi: -Đó mới thật là tấm lòng bồ tát và phong độ của một hiệp nữ! Dật Tư cười gượng nói tiếp: -Lòng bồ tát với phong độ hiệp nữ thì có ăn thua gì đâu, và cũng không trao đổi được một kết quả tốt đẹp! Tất nhiên lúc bấy giờ Tiêu Anh rất cảm động và hổ thẹn, nhưng sau đó y thị không tin Huyết Quang Ma Thủ của mình khổ luyện như vậy mà lại không có linh nghiệm gì. Y thị liền ngấm ngầm theo dõi Ôn Sa để dò xét. Rút cục y thị thấy Ôn Sa đi tới một khu núi, vào trong hàng mà ngồi toạ hoá! Độc Cô Sách mới vỡ lẽ: -Có lẽ Ôn Sa chịu luôn ba thế Huyết Quang Ma Thủ ấy đã bị thương rât nặng, nhưng thị công lực của mình thâm hậu gượng làm ra vẻ vô sự. Tiếc thay nàng làm như thế thì thương tích càng trầm trọng thêm, tới khi thấy trong người đau đớn thì không còn cứu chứa được nữa. Bách Biểu cũng thở dài xen lời nói: -Câu chuyện kể tới đây đã kết thúc... Nhưng ông ta mới nói tới đó đã thấy Dật Tư lắc đầu và đỡ lời: -Câu chuyện đến đây đã hết đâu! Bách Biểu ngạc nhiên hỏi tiếp: -Ôn Sa đã chết thì còn chuyện gì nữa? Dật Tư cười đáp: -Tiêu Anh đã làm một chuyện rất quái là không hiểu y thị đem xác Ôn Sa đi đâu mất! Bách Biểu kêu "ủa" một tiếng, rồi vội hỏi: -Tiêu Anh đem xác của Ôn Sa đi làm gì? Chả lẽ nàng ta cho Ôn Sa chết như vậy vẫn chưa nguoi được thù hận của mình mà còn muốn đem thi hài của kẻ địch về quật xác hay sao? Dật Tư lắc đầu đáp: -Đến giờ cũng không ai biết y thị đem xác Ôn Sa đi như thế để làm gì? Độc Cô Sách bỗng nghĩ đến chuyện khi mình vào trong Thiên Ma cốc ở núi Câu Lưu thấy một bộ xương trắng xếp bằng tròn chấp tay trước ngực liền tớn tiếng nói: -Tiểu đệ đã hiểu rồi! |
Dật Tư có vẻ thắc mắc liền hỏi:
-Độc Cô biểu đệ đã hiểu chuyện gì? Độc Cô Sách liền đem chuyện mình đã trông thấy ở Thiên Ma cốc như thế nào kể cho Dật Tư với Bách Biểu nghe. Nghe xong Bách Biểu lắc đầu thở dài và nói tiếp: -Việc làm này của Tiêu Anh quả thực là ác độc! Cổ nhân đã nói người đã chết rồi thì oán thù gì cũng tiêu giải hết. Sao y htị lại còn đem di hài của Phật Nữ ra mà luyện Bạch Cốt Trảo Hồn Thủ và Tứ Sát ¢m Hồn Sa như thế? Dật Tư lại nói tiếp: -Vì hành vi của Tiêu Anh gian tà ác độc nên chúng tôi mới nghĩ cách diệt trừ y thị. Bằng không cũng đã khuyên giải Ôn cô nương nên khoan hồng cho y thị rồi, vì y không phải là kẻ thù trực tiếp giết mẹ mình. Độc Cô Sách cau mày lại hỏi tiếp: -Ôn cô nương không nên theo họ mẹ mãi như thế! Không hiểu cha của cô ta là ai? Dật Tư đáp: -Cha cô ta là người không có tên gì cả, khó biết được tên họ của y. Trừ khi chỉ có hỏi Bạch Phát Quỷ Mẫu tức Thiết Tâm Quỷ Nữ năm xưa, thì mới có thể rõ được. Nhưng thủ đoạn của Tiêu Anh độc ác như vậy là kết thù lớn như thế, nhất là hành tung của thị lại huyền bí không thể tưởng tượng được. Cho nên đến giờ mà Ôn cô nương vẫn không sao đổi họ được, mà đành phải theo họ mẹ như thế. Độc Cô Sách ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: -Đến tết Trung Thu tiểu đệ gặp lại Tiêu Anh ở trên Lãnh Vân Phong tại dãy núi La Phù, thể nào tiểu đệ cũng phải hỏi thăm hộ Ôn cô nương xem cha của nàng họ gì? Dật Tư gật đầu đỡ lời: -Đây cũng là một đại sự, còn một đại sự nữa nếu biểu đệ có thể làm được cho Ôn cô nương thì thế nào cô ta cũng cảm ơn hiền đệ thêm! Độc Cô Sách nghe nói, hình như đã vỡ nhẽ liền hỏi lại Dật Tư rằng: -Có phải chị muốn tiểu đệ đi lấy trộm thi hài của mẹ Ôn cô nương về cho cô ta đấy không? Dật Tư đáp: -Phải! Nhưng việc này khó làm lắm! Độc Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên hăng hái nói: -Quý hồ có công mài sắt có ngày nên kim, ở đời việc gì cũng không đáng gọi là khó khăn hết, mà cần phải có lòng mới được! Tiểu đệ đã quyết tâm thì thể nào cũng phải lấy trộm được di hài của mẹ cô ta về mới thôi. Dật Tư mỉm cười nói tiếp: -Biểu đệ không những là người có lòng mà lại còn là người có tình nữa. Ngu tỷ dám cam đoan là thể nào cũng tận lực giúp cho hiền đệ với Ôn cô nương thành vợ thành chồng. Bách Biểu thấy Độc Cô Sách nghe tới đó có vẻ ngượng, liền mỉm cười xen lời nói: -Núi La Phù ở tận tỉnh Quảng Đông đường xá xa xôi lắm. Tạ Tiên Tử với Độc Cô lão đệ đã quyết định như vậy thì lên đường đi ngay, để dù giữa đường có chuyện gì xảy ra cũng không đến nỗi lỡ ngày tết Trung Thu. Dật Tư gật đầu: -Cụ nói rất phải, để tôi về Điểm Thương dặn dò các môn hạ và xếp đặt qua loa, rồi mới có thể cùng biểu đệ đi La Phù được. Nói xong, nàng quay người định đi, Bách Biểu lại kêu gọi: -Tiên tử hãy khoan đã! Dật Tư ngạc nhiên hỏi: -Cụ còn chuyện gì muốn dặn dò tiểu bối thế? Bách Biểu vuốt râu mỉm cười đáp: -Tiên tử nên dặn môn hạ của quý phái là hễ ¢m Dương Song Ma có tới, thì nên đính ước với họ vào sau Trung Thu chứ đừng hẹn họ vào đúng ngày tết mới được! Độc Cô Sách ngạc nhiên hỏi: -Tại sao không nên hẹn họ vào ngày tết Trung Thu? Bách Biểu đáp: -Oai danh của vợ chồng Song Ma lớn biết bao, mà Tiêu Anh lại rất giảo hoạt. Nếu lão đệ chưa thành tế tử của y thị khi nào thị lại chịu ra tay giúp cho? Độc Cô Sách thấy Bách Biểu nói như thế, liền cau mày lại hỏi tiếp: -Lão tiền bối nói thế chả lẽ tại hạ thế nào cũng phải làm con rể thực của y thị hay sao? -Chả cần lão đệ nhận làm tế tử của y thị, mà chỉ cần lúc đấu với y thị trăm hiệp mà lão đệ để cho y thị thắng một thế nữa tức là xong. Độc Cô Sách mặt đỏ bừng ấp úng: -Thế này... Bách Biểu hiểu ý ngay hỏi tiếp: -Lão đệ còn do dự gì nữa, có phải lão đệ sợ đã định danh phận rồi để thành sự thật mà không sao đối phó nổi phải không? Độc Cô Sách gật đầu: -Lão tiền bối nói đúng đấy. Bách Biểu mỉm cười nói tiếp: -Theo sự nhận xét của lão phu thì việc này lão đệ chả cần phải lo âu gì cả, dù danh phận có định đi rồi chăng nữa nhưng chưa chắc y thị đã bắt lão đệ phải động phòng ngay đêm đó với con gái của y thị cơ mà? Độc Cô Sách ngẫm nghĩ một lát, rồi gượng cười nói với Dật Tư rằng: -Biểu tỷ, tiểu đệ thiết nghĩ việc này không nên để lâu quá, vì sợ để lâu rồi sẽ có những chuyện mà mình không sao biết trước được xảy ra cũng chưa chừng. Nếu Đổng lão tiền bối nhận thấy hẹn ước với vợ chồng ¢m Dương Song Ma vào ngày tết Trung Thu không tiện thì chị cứ dặn hẹn vợ chòng chúng đến sáng sớm ngày hôm mười sáu, bảo họ lên Lãnh Vân Phong ở núi La Phù gặp gỡ chúng ta vậy. Dật Tư gật đầu quay người và nhặt cái móc Đoạt Hồn Thanh ngọc ở dưới đất lên, rồi vội vàng quay trở về Điểm Thương xếp đặt công việc. Chờ Dật Tư đi khỏi, Độc Cô Sách lắc đầu nói với Bách Biểu rằng: -Tiểu bối thực không ngờ mối thù của Ôn cô nương với Quỷ Mẫu lại phức tạp đến như thế. Bách biểu cũng thở dài đáp: -Món nợ ấy quả thực khó tính toán lắm. Mẹ của Ôn Băng được cha nàng cứu thoát chết trước, nhưng mẹ nàng lại bị cha nàng phá mất sự trinh trắng! Ôn Sa giết chồng của Tiêu Anh, nhưng lại bị Huyết Quang Quỷ Thủ của Tiêu Anh đánh chết! Bên trong ân ân oán oán, thị thị phi phi, thật khó mà phán đoán ai phải ai trái hết! Độc Cô Sách cau mày lại lắc đầu đáp đỡ lời: -Nhất là con gái của Tiêu Anh lại là chị em cùng cha khác mẹ với Ôn cô nương! Nếu Ôn cô nương muốn trả thù cho mẹ, thì phải giết chết Tiêu Anh, như vậy con gái của Tiêu Anh thể nào cũng phải trả thù cho thân mẫu mà đi giết chị! -Cốt nhục tương tàn, oan cừu vĩnh kết không phải là một điềm hay! Lão đệ đã có liên can với đôi bên như vậy, lại là người có trí tuệ phải cố nghĩ cách làm thế nào cho đôi bên khỏi thù oán nhau nữa, như vậy mới là thượng sách! -Mối oan thù rắc rối lôi thôi này, có lẽ phải có Phật lực rất cao mới mong hoà giải nổi, nên thể nào tại hạ cũng xin tuân theo lời vàng ngọc của lão tiền bối mà gắng sức làm cho kỳ được mới thôi! -Hiện giờ tai kiếp của người đời đang kéo tới dồn dập, chúng ta cứ biết đối với những việc đó phải tận hết tâm lực mà làm thì thôi, chứ còn thành công hay không, thì ta có phải là ông trời đâu mà biết trước được. Hai người vừa chuyện trò vừa thưởng thức cảnh sắc của đảo Kim Chi ấy. Lúc ấy Dật Tư đã sắp đặt xong mọi công việc và đã xuống dưới núi Điểm Thương để chờ đợi Độc Cô Sách rồi. Dật Tư thấy Độc Cô Sách với Bách Biểu đã bơi thuyền về tới nơi, liền cười và nói với Bách Biểu rằng: -Thưa cụ, tôi nhận thấy lệnh tôn là người can đảm thông minh hơn người, có thể làm được những việc lớn, nên tôi đã giao phó cho y công việc gặp gỡ ¢m Dương Song Ma rồi. Bách Biểu thấy Dật Tư coi trọng cháu mình như vậy hớn hở vô cùng, mỉm cười đáp: -Cháu Minh Nhi kể cũng khá can đảm đấy, hơn nữa trước kia ở Thái Hồ đã có kinh nghiệm đối phó với Giang Tử Kỳ rồi. |
Dật Tư vừa cười vừa đỡ lời:
-Giang Tử kỳ là một tên hung tà tuyệt đời, giết người không chớp mắt, lệnh tôn dám ứng đối với y như vậy mà không sợ hãi chút nào, thì lần này lệnh tôn thể nào cũng hoàn thành được nhiệm vụ mà tôi đã giao phó cho. Nói tới đó nàng đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Sách một cái, rồi mỉm cười nói với Bách Biểu tiếp: -Bây giờ tôi với Độc Cô biểu đệ phải đi núi La Phù, cụ ở nhà mong cụ lấy lập trường của một vị bề trên, đốc thúc công việc của phái Điểm Thương hộ. Bách Biểu cười đáp: -Tiên tử cứ yên tâm, Bách Biểu tôi thể nào cũng tận dụng hết sức lực, giúp đỡ tiên tử một tay! Từ đây đi La Phù đường xá khá xa xôi, hai vịi cũng nên... Ông ta vừa nói tới đó, hình như sực nghĩ tới một việc gì, vội ngắt lời mà nói với Độc Cô Sách rằng: -Độc Cô lão đệ này đợi chờ lão phu một chút, lão phu có vật này muốn tặng lão đệ, vì chuyến đi này lão đệ cần phải dùng tới vật ấy! Nói xong ông cụ vội trở về căn nhà lá của mình ngay. Dật Tư nhìn theo ông ta mà nói với Độc Cô Sách rằng: -Không hiểu cụ ấy định lấy gì để tặng cho biểu đệ thế? Độc Cô Sách rất cảm động đáp: -Ông ta quả thực là người rất có lòng với tiểu đệ! Ông ta đã truyền thụ cho tiểu đệ ba thế võ tuyệt diệu, bây giờ lại định tặng một vật báu gì cho tiểu đệ nữa? Tiểu đệ rất lấy làm hổ thẹn, không biết nên đền ơn ông ta bằng cách gì mới xứng? Dật Tư rất ngạc nhiên vội hỏi: -Võ công của cụ ấy tầm thường lắm, vậy cụ ấy có tuyệt học gì mà lại truyền cho biểu đệ ba thế võ như thế? -Khi tiểu đệ ra tay giết chết Dương Tiểu Đào, chị có ẩn núp ở trong rừng, vậy chị có thấy ba thế võ của tiểu đệ đã giết Dương Tiểu Đào rất lợi hại không? -Nhất là thế kiếm thứ ba của tiểu đệ quả thực huyền diệu vô cùng. Chả lẽ ba thế kiếm đó lại là của cụ ta đã truyền thụ cho hiền đệ hay sao? Độc Cô Sách liền kể chuyện Tứ Chiêu Đà Đao truyền võ công cho Bách Biểu như thế nào và Bách Biểu lại truyền lại ba thế võ ấy ra sao cho Tạ Tiên Tử nghe. Dật Tư nghe xong mỉm cười nói: -Biểu đệ khỏi cần phải áy náy trong lòng làm gì, đối với cháu của ông ta là Đổng Minh, ngu tỷ đã phá lệ thương giúp đỡ cho y. Như vậy cũng như là ngu tỷ đã thay mặt biểu đệ tạ ơn cụ ta rồi. Độc Cô Sách nghe thấy Dật Tư nói như thế mới yên lòng. Chàng bỗng thấy nàng cầm một cái hộp gỗ dài, liền ngạc nhiên hỏi: -Biểu tỷ dùng trường kiếm, thanh kiếm biểu tỷ đang đeo ở trên vai. Thế còn trong hộp gỗ này là môn khí giới gì nữa? -Chuyến đi này và trận đại chiến sau này ở Ly Hồn cốc, đối thủ đều là tay cao thủ thượng thừa, hung hiểm vô cùng, phải có khí giới thật tốt mới có thể đối phó được. Môn khí giới ở trong cái hộp này là ngu tỷ đem đi để chuẩn bị cho hiền đệ dùng đấy. Độc Cô Sách lại tưởng chị họ mình định tặng cho mình một thanh bảo kiếm hãn thế gì, mừng rỡ khôn tả vội mở cái hộp gỗ ấy ra xem. Nhưng chàng vừa trông thấy vật ở trong cái hộp đã ngạc nhiên vô cùng ngay. Thì ra trong hộp đựng Đoạt Hồn Thanh Ngọc câu của Dương Tiểu Đào sử dụng, nhưng chỗ cán Dật Tư đã bảo một tay thợ rất khéo của phái Điểm Thương dùng sợi vàng cuộn vào và đóng một cái hộp rất xinh này để đựng. Độc Cô Sách bưng cái hộp ở trong tay, ngạc nhiên hỏi: -Chị muốn tiểu đệ dùng cái móc Thanh ngọc này làm khí giới ư? Dật Tư gật đầu đáp: -Cái móc này oai lực cao mạnh hơn Tỷ diện. Thanh Sương và Mạc Tà Can Tương. tuy nó hơi quá ác độc, và nó thuộc về loại ma đạo, nhưng dùng để đối phó với bọn tà ma, lấy ma giáng ma, lại là một vật rất huyền diệu. Độc Cô Sách kêu "ồ" một tiếng, thất cười nói tiếp: -Chị bảo tiểu đệ dùng móc này lấy ma giáng ma, là để phù hợp với câu gặp Kiệt Trụ thì phải động binh đao phải không? -Hiền đệ nói đúng đấy! Nếu hiền đệ dùng cái móc này để đối phó với những người chính phái thì ngu tỷ còn trách mắng hiền đệ nữa là khác! -Biểu tỷ muốn tiểu đệ dùng cái này làm lợi khí giáng ma thì ít nhất biểu tỷ cũng phải cho tiểu đệ biết điểm lợi hại của nó như thế nào trước đã chứ. -Tất nhiên ngu tỷ phải nói cho hiền đệ biết cái móc này từ đầu móc đến cán móc có tẩm thuốc độc rất lợi hại, không thể để cho nó đụng chạm vào da thịt mình được. -Điểm này tiểu đệ đã biết rồi! Bây giờ biểu tỷ sai người cuốn sợi vàng vào cán và lại làm một cái hộp gỗ để đựng thì không cần sợ đụng chạm phải nó nữa. -Móc này ngoài thân móc có tẩm thuốc độc rất lợi hai ra, lại còn sắc bén và cũng cứng rắn vô cùng, bất cứ đao kiếm nào cũng không thể chặt gãy nó được. Khi nào đấu với đối phương mãi mãi mà vẫn chưa hạ nổi, có thể ngấm ngầm dồn chân lực vào thân móc, chất độc có trong móc sẽ biến thành một luồng độc khí vô hình toả ra khiến cường địch chế một cách lặng lẽ mà không hay biết. -Cây móc này đã sắc bén lại cứng rắn không sợ đao kiếm và lại còn chất độc lợi hại như thế, cũng đủ lợi hại vô cùng rồi. Còn cách dùng thứ tư của nó thì quá hèn mạt, tiểu đệ quyết không bao giờ sử dụng đến cách sau cùng ấy! Dật Tư thấy Độc Cô Sách có lòng nhân từ như vậy trong lòng rất vui vẻ, liền mỉm cười nói tiếp: -Có sử dụng cách đó hay không là tuỳ ở như biểu đệ, nhưng lần này đi La Phù, ngu tỷ phải nói cho biểu đệ biết rõ, có lẽ người đối địch với biểu đệ thế nào cũng là Dương Thúc Độ, mà khí giới của y sử dụng lại là Đoạt Hồn Bạch Ngọc Câu. -Chẳng hay Bạch Ngọc Câu với Thanh Ngọc Câu có điểm gì khác nhau không, hay là sự lợi hại của nó cũng tương tự nhau thôi? -Hoàn toàn giống nhau, nhưng chỉ khác ở chất độc thôi. -Sao chất độc lại khác nhau được? Xin biểu tỷ chỉ rõ nốt cho? -Nếu người ta bị dính dấp phải chất độc của Bạch Ngọc Câu, chỉ thấy máu là đã thất khiếu rỉ máu ra chết ngay tại chỗ, nhưng Thanh Ngọc Câu thì chất độc của nó chậm hơn, đến nửa tiếng sau mới chết. -Theo lời biểu tỷ vừa nói, chả lẽ Bạch Ngọc Câu lại còn lợi hại hơn Thanh Ngọc Câu hay sao? -Biểu đệ nói như thế cũng không đúng, vì người trúng phải chất độc của Thanh Ngọc Câu thì chân tay mình mẩy sẽ co rúm, nửa tiếng đồng hồ sau xác bị teo lại chỉ còn nhỏ như một đứa con nít thôi! Độc Cô Sách nghe nói nghi đến chuỵện mình nhân lúc say rượu đánh cuộc với Dương Tiểu Đào, sự thực mình không biết cây Thanh Ngọc Câu của đối phương lợi hại đến như thế! Cũng may mình giở ba kiếm tuyệt diệu ra và hạ được địch thủ ngay tại chỗ. Bằng không... Nghĩ tới đó chàng kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra. Bách Biểu đã quay trở lại, tay bưng một gói đồ đưa cho chàng và mỉm cười nói: -Lão đệ, sau này lão đệ giáng ma vệ đạo, lừng danh giang hồ, vật này sẽ hữu ích rất lớn cho đệ, nên Bách Biểu mới phải đem đến đây để tặng lão đệ. Độc Cô Sách không biết là vật gì, mở cái gói ấy ra xem, liền thất kinh la lớn: -Nhân Phát Kim Soa (chiếc áo tơi vàng làm bằng tóc người). Bách Biểu gật đầu đáp: -Ngày nọ ở núi Mã Tích trong Thái Hồ gặp Giang Tử Kỳ, nhờ có cái áo tơi này mà lão phu mới không bị Đoạt Mệnh Kim Mang của Tử Kỳ bắn trúng mà thoát chết. Nay xin tặng cho lão đệ... Độc Cô Sách vội ngắt lời ông ta, xua tay đáp: -Lão tiền bối cái áo tơi Nhân Phát Kim Soa này là vật chí bảo vô giá của võ lâm Độc Cô Sách tôi không dám nhận. Bách Biểu mỉm cười nói tiếp: -Lão đệ nói rất phải cái áo tơi này quả thật là vật chí báu của võ lâm nhưng Bách Biểu tôi đã nhờ lão đệ giới thiệu nên mới được đến Điểm Thương ở nhờ và được Tạ Tiên Tử che chở cho. Từ đó tới nay lão phu mới khỏi bị lo âu suốt ngày sợ bọn tà ma ám hại ngầm. Như vậy vật báu này ở cạnh người lão phu cũng như là không thôi. Lão đệ cứ nhận, quý hồ nó giúp được lão đệ giáng ma vệ đạo, thoát khỏi được mấy lần nguy hiểm, diệt trừ được mấy tên hung ác đại gian là lão phu được vẻ vang lây rồi. |
Hồi 23
NÓI CHUYỆN XƯA TRONG NÚI VÂN VỤ Độc Cô Sách lắc đầu vừa cười vừa nói tiếp: -Thịnh tình của lão tiền bối tại hạ xin ghi vào trong lòng, nhưng còn cái áo tới này tại hạ không thể nào dám nhận. Dù lão tiền bối ở nơi đây không phải tranh đấu với ai, nhưng sau này lệnh tôn Đổng Minh ra đời thể nào cũng phải dùng tới nó. Hai người cứ một tặng cho một không nhận đưa đi đẩy lại hoài. Dật Tư thấy thế liền thất cười xem lời nói: -Cụ với hiền đệ đừng có tranh chấp như thế nữa. Việc này do tôi quyết định hộ cho nhé? Bách Biểu gật đầu đáp: -Hay lắm, xin tiên tử can thiệp hộ cho. Có tiên tử giải quyết cho lão chắc lão đệ không dám từ chối nữa. Độc Cô Sách gượng cười và nói với Dật Tư rằng: -Thưa chị tiểu đệ đã được Đổng lão tiền bối truyền thụ cho ba thế tuyệt diệu rồi còn dám... Dật Tư xua tay vừa cười vừa đỡ lời: -Biểu đệ đừng có nói nhiều nữa, mau nhận lấy cái áo tơi ấy đi. Bách Biểu thấy Dật Tư nói như thế mừng rỡ khôn tả vỗ tay và lớn tiếng cười nói: -Tiên tử thật là ngời nhanh nhảu có khác. Độc Cô Sách mặt mếu mó đang định nói tiếp, thì Dật Tư đã nói trước: -Bây giờ ngu tỷ nhận thấy chỉ có một cách này là hợp lý nhất. Hiện giờ cụ Bách Biểu ở nhà vô sự, hãy cho tiểu đệ tạm mượn cái áo để sử dụng trước. Chờ khi nào Đổng Minh thành tài ra đời thì lúc ấy biểu đệ hãy trả lại để Đổng Minh được sử dụng và biểu đệ còn phải phụ trách phó trợ dạy bảo Đổng Minh thêm nữa. Nhận thấy lời nói của Tạ tiên tử rất có lý, Độc Cô Sách liền hỏi Bách Biểu: -Đổng lão tiền bối nghĩ sao. Tại hạ đã tán thành ý kiến của biểu tỷ không từ chối lão tiền bối nữa. Bách Biểu gật đầu tỏ vẻ bằng lòng và còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi: -Dù sao Tạ tiên tử cũng không hổ thẹn là người chưởng môn của một phái. Quả thật cao minh vô cùng khiến ai cũng phải kính phục. Dật Tư thất cười đáp: -Cụ lại nói bông tôi rồi. Tôi có cao minh gì đâu? Bách Biểu vuốt râu vừa cười vừa trả lời: -Tiên tử không những giải quyết hộ vấn đề nan giải hiện thời của lão và còn giúp cho cả cháu Minh được một vị sư phụ rất lý tưởng nữa. Như vậy Bách Biểu này không kính phục sao được. Nói xong ba người tạm chia tay, Bách Biểu ở lại Điểm Thương trợ giúp phái Điểm Thương mọi việc, còn Dật Tư với Độc Cô Sách thì lên đường đi núi La Phù ngay. Trong khi đi đường Dật Tư bảo Độc Cô Sách mặc cái áo tơi vào để phòng thân trước. Từ tỉnh Vân Nam đi đến tỉnh Quảng Đông phải đi chặng đường khá xa, nhưng với khinh công của hai người khi đi tới tỉnh lỵ Quảng Đông mới là mùng bốn tháng tám thôi, còn hơn mười ngày nữa mới đến tết Trung Thu, ngày hẹn ước của Bạch Phát Quỷ Mẫu. Hôm mùng bảy, hai người đi tới núi Vân Vụ, thấy nơi đây cảnh sắc khá đẹp, hai người cùng leo lên trên núi thưởng thức phong cảnh một đôi ngày. Khi lên tới trên đỉnh núi, Độc Cô Sách chỉ tay về phía những ngọn núi xung quanh và nói: -Biểu tỷ xem, tình thế nơi đây hiểm ác âm u không kém gì núi Vân Vụ ở khu người Mèo tại tỉnh Quí Châu. Nhưng sao không nghe thấy nói nơi đây có ma đầu hắc đạo hay ẩn thế cao nhân ẩn cư? Dật Tư mỉm cười đáp: -Núi Vân Vụ này không phải là không có kỳ nhân ẩn cư đâu. Khi kỳ nhân ấy lừng danh thiên hạ thì ngu tỷ chưa ra đời. -Biểu tỷ nói như vậy chả lẽ hồi đó mới đây đã có một vị ma đầu rất lợi hại ẩn cư hay sao? -Ngu tỷ chỉ lớn hơn hiền đệ mười tuổi thôi. Nhưng chuyện chưởng cố của võ lâm vào hồi trăm năm trước đây thì ngu tỷ biết sao được. Nhưng hồi nhỏ ngu tỷ đã được nghe người chưởng môn đời trước của bổn phái nói cho hay được ít nhiều đấy thôi. -Chị hãy nói chuyện của kỳ nhân ẩn cư ở trên núi Vân Vụ này cho tiểu đệ nghe trước đi? Hai người liền kiếm một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ chân, rồi Dật Tư mới lên tiếng kể: -Hồi cách đây chừng ba mươi năm, lúc ấy trong võ lâm có rất nhiều nhân tài xuất hiện nên trên giang hồ rất hỗn loạn và náo nhiệt. Trong giới chính phái có Song Tuyệt, Nhất Tiên, Bán Ký và Tứ Dị là nổi tiếng nhất. Còn phái tài đạo thì có Tam Hung Cửu Sát, Nhất Quái, Song Ma là khét tiếng nhất. -Chỉ nghe thấy những tên ấy cũng đủ biết hồi đó nào nhiệt như thế nào rồi. Chắc Song Tuyệt là ân sư và Nam Môn sư thúc phải không, còn Cửu Sát, Song Ma có lẽ là Hoàn Vũ Cửu Sát và ¢m Dương Song Ma phải không? Nhưng còn Nhất Tiên, Bán Kỳ và Tứ Dị trong chính phái với Tam Hung, Nhất Quái trong ta đạo sao đệ không nghe thấy ai nói tới? Xin làm ơn nói cho tiểu đệ hay những chuyện của các vị ấy để tiểu đệ được sáng trí thêm. Nhất là cái tên Bán Kỳ chắc vị này phải kỳ lạ lắm mới được thiên hạ ban cho cái tên ấy? -Để ngu tỷ nói từ chính phái kể trước. Nhất Tiên là sư tỷ của Ôn Sa tên là Man Đà La Tiên Tử Như Huệ. -Như tiên tử có còn sống ở trên đời này không? -Man Đà La Tiên Tử công lực cao siêu lắm, có thể nói là người số một của thời đó, không ai có thể sánh kịp, nhưng tính nết Như Tiên Tử rất khiêm hoà, có thể nói là không bao giờ tranh chấp với ai cả. Nhưng nghe nói bà ta đã qui tiên ở trên đỉnh núi Côn Luân cách đây hơn hai năm rồi. Độc Cô Sách gật đầu, Dật Tư lại nói tiếp: -Tứ Dị tức là bốn người chưởng môn đời trước của bốn phái: Điểm Thương, Không Động, Thiếu Lâm và Võ Đang. -Sao biểu tỷ lại không kể cho tiểu đệ nghe chuyện của Bán Kỳ trước? Nghe cái tên Bán Kỳ ấy tiểu đệ cảm thấy thích thú lắm, đệ vẫn không hiểu tại sao người ta lại gọi ông ấy là Bán Kỳ như vậy. -Người đó tên là Nam Cung Giáp, ông ta được gọi là Bán Kỳ vì khí lực của ông ta rất kỳ lạ, chứ võ công lại không kỳ. Bất cứ tuyệt học hay thế võ kỳ lạ gì ông ta chỉ xem qua một lần là đã nghĩ được cách phá giải liền. -Hiện giờ vị kỳ nhân ấy có còn sống ở trên đời không? -Có một lần Nam Cung Giáp gặp Song Hoàn Quái Tú Trà Thiên Cảnh biệt hiệu là Nhất Quái, hai người đấu với nhau. Ông ta địch không nổi bị Thiên Cảnh không nể nang làm cho nhục nhã vô cùng, nên ông ta đã thề nặng từ đó trở đi quyết ẩn tích vào một nơi, khổ tâm luyện tập cho tới khi nào luyện thành công kỳ công tuyệt thế võ kỳ lạ huyền áo có thể đánh bại được Thiên Cảnh để trả thù tuyết hận bằng không sẽ chết già ở trong xó núi, chứ không xuất hiện trên giang hồ nữa. -Nam Cung Giáp tiền bối là người có trí lực kỳ tuyệt, kiến thức quảng bác và lại quyết tâm trả thù cho được, như vậy thì chắc ông ta thể nào cũng thành công và trả được mối thù đó phải không? -Không những tiểu đệ nghĩ như thế mà lúc ấy các người trong võ lâm, ai cũng đều nghĩ như thế. Ngay chính Song Hoàn Quái Tú Trà Thiên Cảnh bản thân cũng hối hận và u uất hoài. Y hối hận là vi đôi bên đã kết thù kết hoán với nhau như thế tại sao lúc ấy không tiện tay giết luôn Nam Cung Giáp để khỏi hậu hoạ có hơn không? Còn y u uất là vì thấy trí lực của Nam Cung Giáp rất kỳ tuyệt, nay đối phương đã thề nghiên cứu tuyệt nghệ để trả thù thì chắc đối phương thế nào cũng phải nghĩ ra được những thế võ kỳ tuyệt để kiếm mình trả thù, nên y cứ lo âu suốt ngày, lúc nào cũng phải đề phòng. |
-Sau rồi kết quả ra sao? Nam Cung tiền bối có luyện thành công được tuyệt học
để trả thù tuyết hận không? Dật Tư lắc đầu thở dài đáp: -Sự thực thì trái hẳn với sự ước đoán của mọi người và còn xảy ra một chuyện bất ngờ khác nữa. Độc Cô Sách ngạc nhiên hỏi: -Cái gì là bất ngờ thế? -Điều bất ngờ thứ nhất là từ khi Nam Cung Giáp thề nặng ẩn tích đến giờ, không còn ai nhìn thấy hình bóng ông ta đâu hết, và cũng không thấy ông ta xuất hiện giang hồ nữa cho tới nay ông ta còn sống hay chết và đã luyện được môn tuyệt học nào để trả thù chưa không một ai hay biết cả! -Sự bất ngờ này rất dễ đoán, nếu không phải ôn gta đã chết rồi, thì trong khi khổ luyện thần công thế nào cũng gặp sự gì trắc trở hay là ông ta tự nghĩ tài ba của mình vẫn chưa có thể trả thù được nên ông ta mới không ló mặt ra nữa. -Dù Nam Cung Giáp có luyện tập được tuyệt nghệ có thể đánh bại được kẻ thù để trả thù tuyết hận để tái xuất giang hồ đi chăng nữa thì cũng không sao tìm thấy Trà Thiên Cảnh nữa. -Có phải Trà Thiên Cảnh đã chết rồi không? -Việc này rất ít người hay biết và cũng có thể nói là kỳ đàm của võ lâm. -Biểu tỷ nói đi, đầu đuôi câu chuyện ra sao? -Người ta suốt ngày lo âu thì làm sao mà sống lâu được, từ khi Thiên Cảnh ngay đêm lo âu Nam Cung Giáp tìm kiếm mình trả thù, y ở núi ẩn tích để Nam Cung Giáp không sao tìm thấy. Trước khi ẩn tích, y cho tẩm đầy thuốc độc vào nhật nguyệt song hoàn, đôi khí giới của y, để gặp Nam Cung Giáp, nếu địch không nổi thì sẽ dùng đôi vòng tẩm thuốc độc đó mà liều thân cùng chết với kẻ địch một lúc. -Trà Thiên Cảnh đã định tâm như vậy chắc chất độc tẩm ở trên đôi vòng của y lợi hại lắm? -Cổ nhân thường nói nhân tính không bằng thiên tính, biểu đệ dù thông minh đến đâu cùng không thể đoán ra được Trà Thiên Cảnh định tâm hai người như vậy sẽ kết quả như thế nào... Thiên Cảnh suốt ngày bôn tẩu ở trên rừng núi tránh sao khỏi nhiễm phải sơn lam chướng khí lại thêm suốt ngày lo âu, thế là rút cục y bị bệnh nằm ở trong một cái hang động ở núi Lục Chiếu. Độc Cô Sách nghe tới đây, trố mắt nhìn Dật Tư hỏi: -Chả lẽ tên ma đầu ấy lại bị chết một cách tầm thường như vậy hay sao? -Y bi bệnh rất nặng, nhưng nhờ có nội công thâm hậu nên chưa đến nỗi bị chết ngay, nhưng trong lúc bị bệnh nặng, thì có một vị cao nhân lấy mạng đi qua cửa hang động. -Cái gì là cao nhân lấy mạng? -Đáng lẽ phải nói là hung tinh lấy mạng mới phải, nhưng vì vị hung tinh ấy lại là sư thúc của ngu tỷ đã qau đời rồi, tên ông ta là Lam Công Tuyệt, làm sư điệt thì phải tôn kính sư thúc, nên ngu tỷ mới gọi là cao nhân. -Chả lẽ Trà Thiên Cảnh lại chết ở trong tay Lam tiền bối ư? -Không đúng, không đúng, vì Thiên Cảnh suốt ngày nghi thần nghi quỷ, y bỗng thấy có người đi qua cửa liền quát hỏi, Lam sư thúc rất giản dị trả lời y ba tiếng "Lam Công Tuyệt". Độc Cô Sách nghe tới đó mới kêu ồ một tiếng và đỡ lời: -Có phải ba chữ Lam Công Tuyệt với Nam Cung Giáp nghe hao hao giống nhau không? (tiếng quan hoả của người Trung Hoa thì Lam Công Tuyệt với Nam Cung Giáp hầu như đồng âm). -Trà Thiên Cảnh sợ nhất là Nam Cung Giáp đã luyện thành công môn thần công tuyệt kỷ tìm tới trả thù. Nên y vừa nghe thấy chữ Lam Công Tuyệt, tưởng là kẻ thù đã tới, y liền nghĩ bụng: "Ngày thường ta còn có thể thí mạng với y một phen, nhưng bây giờ ta đag đau nặng, chân tay yếu ớt không có một tý hơi sức, làm sao mà kháng cự nổi, như vậy có phải là tha hồ để cho đối phương chém giết nhục nhã không". Độc Cô Sách chờ đợi Dật Tư nói tiếp và xen lời: -Thiên Cảnh là một tên hung ác khét tiếng, và cũng là người rất độc ác, y đã nghĩ như thế, thì khi nào y chịu để lọt vào tay người? Chắc y dùng đôi vòng tẩm thuốc độc khẽ rạch vào người một cái phải không? -Biểu đệ đoán không sai tí nào, cho tới khi Lam sư thúc vào trong động. Thiên Cảnh mới nhận ra không phải là Nam Cung Giáp, nhưng chất độc vẫn ngấm, gan ruột sắp đứt đến nơi y liền thét lớn: "Ngươi không phải là Nam Cung Giáp thật, làm cho ta chết oan uổng quá" nói tới đó thì mắt mũi mồm y đều ứa máu và tắt thở luôn. Độc Cô Sách cảm khái vô cùng, ngẩn người ra giây lát hỏi: -Những chuyện mà biểu tỷ vừa kể các cao thủ của phái tà chỉ còn lại Tam Hung là chưa thấy nói tới. -Tam Hung tức là Vân Vụ Tam Hung. Bọn này hung ác ngông cuồng kiêu ngạo vô cùng, chúng cấm tất cả các nhân vật của võ lâm đi qua núi Vân Vụ này không được đem theo khí giới biểu đệ bảo chúng có phải là quái vật của võ lâm không? -Vân Vụ Tam Hung là những ai? Sao họ lại cấm nhân vật của võ lâm đi qua đây lại không được đeo khí giới như thế? -Vân Vụ Tam Hung là: Vân Vụ tiên ông, Vân Vụ tiên cô và Vân Vụ tiên khách, vì họ thấy núi Võ Đang có một chỗ gọi là Giải Kiếm Nhan nên ở núi Vân Vụ này cũng lập mọt chỗ gọi là Giải Kiếm cốc. Họ qui định phàm nhân vật võ lâm muốn đi qua núi Vân Vụ này là phải cởi khí giới ám khí đeo ở trên người ra dùng khăn quấn gói lại cầm ở tay mới được đi qua, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng ít nhất cũng bị Tam Hung bẻ gãy khí giới, phá nát ám khí. -Biểu tỷ nói như vậy nếu ba mươi năm trước, chúng ta đi tới đây thì chắc thể nào cũng bị phiền phức lắm. Dật Tư chưa kịp trả lời, thì bỗng Độc Cô Sách nhìn thẳng về phía bên trái, vì hai người đã nghe phía đó có tiếng động, tiếp theo đó có tiếng cười rất quái dị và giọng lạnh lùng vọng tới: -Thì ngay bây giờ vẫn bị lôi thôi rắc rối chứ chả riêng gì ba mươi năm về trước. Tiếng nói vừa dứt, đã thấy trong rừng ở bên trái có một ông già mặc áo đen, tay cầm gậy trúc lững thững bước tới. Dật Tư ngạc nhiên thất sắc, vội đứng dậy hỏi ông cụ tóc bạc ấy ngay: -Ngài là ai? Ông già tóc bạc mồm cười và thớ thịt trên mặt không thấy rung động rồi đáp: -Lão phu chính là một người trong nhóm Vân Vụ Tam Hung mà người vừa kể đấy. Độc Cô Sách liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi gật đầu vừa cười vừa đỡ lời: -Tại hạ biết rồi, lão tiền bối là Vân Vụ tiên ông phải không? Ông già tóc bạc lắc đầu thờ dài đáp: -Ngươi đừng tưởng lão phu tóc bạc như thế này tức là Vân Vụ tiên ông đâu. Ngươi phải biết hơn ba mươi năm nay hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều. Vân Vụ tiên ông đã về trời rồi, cả Vân Vụ tiên cô cũng thế. Còn lão phu chính là Vân Vụ tiên khách Phạm Long Sinh, mà năm xưa lão phu tự tin còn anh tuấn hơn cả ngươi là khác. Độc Cô Sách vừa cười vừa nói tiếp: -Hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều, chả lẽ riêng có ác lệ năm xưa là hãy còn tồn tại hay sao? Vân Vụ tiên khách kêu "hừ" bằng giọng mũi rồi đáp: -Lâu năm lão phu đã không bước chân vào giang hồ, đáng lẽ luật cũ của Giải Kiếm cốc này quên đã lâu rồi, nhưng hôm nay các người đã nhắc nhở tới, thì lão phu vẫn phải tuân theo qui ước năm xưa của Vân Vụ Tam Hung. Nói tới đó, y nhìn Dật Tư, lạnh lùng nói tiếp: -Ngươi hãy cởi kiếm ra trước. Dật Tư cau mày lại, lắc đầu đáp: -Tôi là người chưởng môn của một môn phái, xin thứ lỗi, không thể tuân lệnh được. Vân Vụ tiên khách nghe thấy câu "chưởng môn của một môn phái" liền trố mắt lên ngắm nhìn Dật Tư và hỏi tiếp: -Ngươi là chưởng môn của môn phái nào? |
Dật Tư dõng dạc đáp:
-Tạ Dật Tư giữ chức chưởng môn của phái Điểm Thương ở Vân Nam. Vân Vụ tiên khách đảo ngược đôi ngươi một vòng, ngẫm nghĩ giây lát, mới sực nhớ ra một chuyện liền hỏi lại: -Lão phu đã nghĩ ra rồi. Có phải ngươi là con nhỏ nhà họ Tạ, năm xưa được sư phụ ngươi là Thanh Dương đạo trưởng ẵm về nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn thơ ấu phải không? Bây giờ Dật Tư đã được làm chưởng môn rồi, nghe thấy Phạm Long Sinh nói chuyện hồi nhỏ của mình, nàng cũng phải hổ thẹn đến mặt đỏ bừng. Long Sinh chống gậy trúc xuống đất thở dài một tiếng nói tiếp: -Phần vì ngươi là chưởng môn của phái Điểm Thương, phần thứ hai là vì năm xưa lão phu với sư phụ của ngươi, Thanh Dương đạo trưởng đã gặp nhau mấy lần, nên dù ngươi không giải kiếm lão phu cũng không trách cứ ngươi đâu. Dật Tư biết Phạm Long Sinh là một ma đầu cái thế rất khó đối phó, tốt hơn là mình không nên gây hấn với y. Cho nên nàng nghe thấy đối phương nói như vậy, liền mỉm cười không nói năng gì hết. Long Sinh hơi quay đầu lại trợn mắt ngắn nhìn Độc Cô Sách một hồi, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: -Người tuổi trẻ này, sao ngươi không bỏ kiếm ở sau lưng xuống? Độc Cô Sách tủm tỉm cười, không cởi kiếm ra thì chớ, mà trái lại còn hỏi lại Vân Vụ tiên khách rằng: -Nếu tại hạ không nghe lời của tiền bối thì sao? Sẽ có hậu quả như thế nào? Long Sinh trợn ngược đôi mắt lên, lạnh lùng: -Ba mươi năm trước nếu ngươi không nghe lời lão phu, thì hậu quả chỉ có một lối là chết thôi, bây giờ lão phụ đã tự cảm thấy mình già rồi, không còn hứng thú giết người như trước nữa. Cho nên nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ cướp vũ khí của ngươi và bẻ huỷ nó đi. Độc Cô Sách nghe đối phương nói xong liền ngửng mặt lên trời cười ha hả. Long Sinh thấy thế giận dữ hỏi: -Ngươi cười cái gì? Độc Cô Sách vẫn cười và đáp: -Tại hạ cười là vì nhận thấy lời nói của tiền bối vừa rồi chỉ có thể đối phó với người khác được thôi, chứ không đối phó nổi với tại hạ đâu. Tại hạ có hai lý do để không tuân theo lời tiền bối. Long Sinh ngạc nhiên hỏi: -Hai lý do gì thế? Ngươi cứ nói ra đi, để lão phu thỉnh giáo xem? Độc Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên, cười vẻ kiêu ngạo đáp: -Lý do thứ nhất là tiền bối không thể nào cướp nổi khí giới của tại hạ. Còn lý do thứ hai là tiền bối cũng không sao phá huỷ nổi khí giới của tại hạ nốt! Long Sinh cười khẩy, lắc đầu nói: -Lão phu không tin. -Tiền bối không tin thì cứ việc đánh cuộc với tiểu bối đi. -Hay lắm! Hay lắm! Ngươi định đánh cuộc như thế nào? Dật Tư sợ quá trớn thì cái xảy lại nảy cái ung, lúc ấy dù có muốn dàn xếp cũng khó lắm. Nên nàng vội dùng "nhĩ ngữ truyền thanh" khẽ bảo Độc Cô Sách rằng: "Biểu đệ, ma đầu này lợi hại lắm chúng ta lại đang có việc cần, nên việc gì cũng vậy, chỉ tới mức độ nào thôi mà phải nên ngừng tay ngay mới đỡ phiền luỵ về sau". Độc Cô Sách không trả lời chỉ mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, có ý bảo nàng cứ yên tâm. Dật Tư thấy vậy đành phải lẳng lặng đứng cạnh đó ngấm ngầm đề phòng hộ chàng. Độc Cô Sách rất điềm đạm, mỉm cười nói với Vân Vụ tiên khách người đã nổi tiếng từ hồi ba mươi năm về trước: -Tiền bối hỏi tại hạ muốn đánh cuộc như thế nào phải không? Trước khi tại hạ trả lời câu hỏi này, hãy hỏi tiền bối định ra tay cướp khí giới của tại hạ bằng cách nào? Thấy Độc Cô Sách đứng ở trước mặt một người như mình, mà không có vẻ gì là sợ cả, lúc nào cũng đầy vẻ hào khí. Nên y gật đầu đáp: -Thực là làn sóng sau đẩy làn sóng trước, người mới thay người cũ có khác! Nếu là ba mươi năm về trước Phạm Long Sinh này dám nói khoác là chỉ ra tay một cái là đã cướp được của ngươi ngay, nhưng bây giờ lão phu không dám khinh thường những người hào hùng tuổi trẻ như các người, mà phải quyết định mười hiêp, thì thể nào cũng cướp được trong tay ngay. -Con số mười hiệp thì tại hạ dám đánh cuộc! Để tại hạ thử nghĩ lại xem chúng ta nên lấy cái gì để đánh cuộc mới được. -Lão phu đã bế quan lâu nay, bảy ngày trước đây mới ra khỏi hang động bí mất, không ngờ đêm nay lại gặp hai người ở đây, như vậy lão phu cũng đỡ buồn phần nào. Cho nên chả cần gì phải dùng những vật dị báu để làm đồ đánh cuộc cả, mà quý hồ có một chút gì để lấy lệ là được rồi. -Tại sao lão tiền bối lại phải bế quan lâu năm đến thế? -Lão phu muốn làm võ lâm đệ nhất nhân, không muốn để cho Song Tuyệt, Nhất Tiên, Bán Kỳ, Tứ Dị, Cửu Sát, Nhất Quái, Song ma đứng ngang hàng với mình, mà muốn tên tuổi của Vân Vụ tiên khách Phạm Long Sinh này đứng trên hết tất cả mọi người! -Khoá cửa lợi lộc nhưng cửa danh không thoát được, từ xưa tới nay ai ai cũng như vậy cả! Chẳng hay hùng tâm cao trăm trượng của Phạm lão tiên sinh có thành công hay không. Và đã có mấy thành nắm chắc là có thể làm nổi? -Nếu không nắm chắc chính tàhnh, thì không bao giờ lại chịu khi quan ra khỏi hang động bí mật cả. -Phạm lão tiên sinh, chả hay hùng tâm tráng trí của tiên sinh đã thu hoạch được bao nhiêu rồi? Có lẽ chưa thu lượm được kết quả, mà sự hao tổn của mình đã quá lớn rồi phải không? Long Sinh ngạc nhiên hỏi: -Mỗ có mất mát gì đâu mà ngươi bảo là tổn thất quá lớn? -Lão tiên sinh đã có biệt hiệu là Vân Vụ tiên khách, tất năm xưa ắt phải là một người đẹp trai tuyệt thế, nhưng bây giờ tiên sinh đã biến thành tóc bạc da mồi bỏ phí mất ba mươi năm trời, thời kỳ trẻ trung của mình, như vậy chả là hao tốn rất nhiều rồi là gì? Lão tiên sinh thử nghĩ xem, dù tiên sinh có hoàn thành được tâm nguyện thiên hạ vô địch đi chăng nữa, cũng như mặt trời xế chiều, chiếu sáng không bao lâu rồi lặn ngay không? Dật Tư nghe thấy chàng nói thế cũng phải gật đầu khen ngợi thầm, Long Sinh đưa tay lên sờ mái tóc bạc, cảm khái vô cùng, hai mắt ngơ ngác lẩm bẩm nói: -Người trẻ tuổi nói rất phải! Ba mươi năm trời, cuộc đời trẻ trung và hạnh phúc biết bao, bây giờ muốn vãn hồi lại tóc xanh da hồng như trước quả thực không còn lấy lại được nữa. Lúc này lão phu mới biết số vốn mà lão phu đã bỏ ra quá lớn thực! -Lão tiên sinh không nên cảm khái như thế vội hãy chờ đợi cuộc đánh đố của chúng ta kết thúc xong. Độc Cô Sách xin tình nguyện hiến lão tiên sinh một môn thanh xuân diệu dược. Long Sinh lắc đầu gượng cười: -Lão phu không được tin trên thế giới này lại có thuốc gì mà có thể cải lão hoàn đồng được? -Ba mươi năm về trước khi lão tiên sinh được người ta gọi là Vân Vụ tiên khách, chắc lúc đó tuổi hãy còn trẻ? -Phải! Lão phu lúc ấy mới ngoài hai mươi, là một võ lâm cao thủ trẻ trung nhất! -Với tuổi tác của tiên sinh bây giờ chưa quá giáp mà với công lực của lão tiên sinh đáng lẽ có thể tu luyện được sự trẻ trung mãi mãi mới phải, sao bây giờ lão tiên sinh lại tóc bạc như thế? Cách đây không lâu tại hạ đã gặp Giang Tử Kỳ trong nhóm của Cửu Sát với Thiên Diệu Lang Quân Tô Báo Văn, tuổi của họ cũng xấp xỉ với lão tiên sinh thôi, nhưng sao trông họ lại chỉ như người mới ngoài ba mươi thôi. |
Hồi 24
KHÔNG TIN KHÔNG GỌI NỔI TUỔI XUÂN TRỞ LẠI Long Sinh cau mày đáp: -Lão phu rất hổ thẹn... -Thuốc chữa bệnh bất tử, Phật độ người có duyện! Lão tiên sinh không nên vì chuyện đầu tóc bạc phơ mà vội chán nản! Theo ý tại hạ thì chỉ cần tìm ra căn bệnh mà chữa, thì thế nào cũng có thể hồi xuân được. Long Sinh nghe thấy Độc Cô Sách nói như vậy, mặt lộ vẻ ngạc nhiên cứ trố mắt ra nhìn chàng hoài. Độc Cô Sách giả bộ làm như không trông thấy, cúi đầu xuống nhặt một hòn đá nhỏ chỉ bằng trái hạnh đào lên, rồi mỉm cười nói: -Việc Độc Cô Sách cung hiến thuốc hồi xuân cho lão tiên sinh hãy tạm gác sang bên và chúng ta hãy bàn đến chuyện đánh cuộc của chúng ta trước đã. -Lão đệ muốn đánh cuộc cái gì cũng được, tuỳ lão đệ quyết định. Độc Cô Sách chìa bàn tay ra chỉ vào hòn đá ở trong lòng bàn tay mà mỉm cười nói: -Chúng ta lấy hòn đá này đánh cuộc với nhau nhé? Long Sinh nghe nói ngạc nhiên cau mày lại hỏi: -Tuy chúng ta không cần phải dùng những vật dị báu để làm vật đánh cuộc, nhưng hòn đá ấy thì trên núi này đâu đâu cũng có, nó không có một tí giá trị gì mà có thể bảo là vật kỷ niệm được? -Việc gì cũng vậy, đều do người làm nên hết, hòn đá nhỏ tầm thường này, chúng ta vẫn có thể khiến nó biến thành một hòn ngọc rất có giá trị được. -Xin lão đệ thử nói xem lão đệ có cách nào biến hòn đá thành hòn ngọc được? -Phương pháp này giản dị lắm! Hai chúng ta đấu với nhau trong mười hiệp, nếu trong mười hiệp, lão tiên sinh có thể cướp được khí giới của tại hạ, thì tại hạ phải để lại một dấu vết ngón tay ở trên hòn đá này. Trái lại, lão tiên sinh thua thì cũng phải để lại dấu vết ngón tay ở trên đó. -Chúng ta không phải là tiên mà có thể điểm đá thành vàng được. Chẳng lẽ chỉ để lại một dấu vết ngón tay như thế, mà có thể khiến hòn đá nho nhỏ này có giá trị ngay như thế hay sao? -Chúng ta bất cứ ai được hòn đá có dấu vết ngón tay, thì phải coi hòn đá đó như một tín phù, hễ thấy hòn đá này tới, bất cứ phải nhảy vào đống lửa, cũng phải phục tùng người thắng cuộc, mà làm cho người đó một việc. Như vậy hòn đá nhỏ này đã biến thành rất có giá trị hơn vàng ngọc là gì? Long Sinh nghe tới đó, liền cười ha hả, đỡ lời: -Độc Cô lão đệ thông minh thực. Phương pháp này hay lắm! Nào, lại đây chúng ta bắt đầu ra tay đánh cuộc đi. Dật Tư là người đứng cạnh xem bao giờ cũng sáng suốt hơn, nàng biết Độc Cô Sách thể nào cũng thắng cuộc, như vậy công việc dĩ ma giáng ma sắp tới đây, chàng ta đã bày sẵn một thế cờ trước. Nhưng nàng lại nhận thấy Phạm Long Sinh nổi danh lâu năm như vậy mà đã bế quan khổ luyện ba mươi năm trời nay, công lực có lẽ đã luyện tới mức siêu phàm nhập thánh rồi. Tuy Độc Cô biểu đệ đã được khá nhiều chân truyền của Đại Bi Tôn Giả, nhưng đã chắc đâu trong mười hiệp có thể tránh né không cho đối phương cướp được khí giới của mình? Dật Tư đang lo âu cho chàng, nhưng bỗng trông thấy cái hộp gỗ dài đeo ở sau lưng chàng thì nàng lại hớn hở mừng thầm. Vì cái móc ấy tẩm đầy thuốc độc, người khác không bao giờ dám rờ tay vào cả. Như vậy đừng nói là mười hiệp, dù trăm hiệp hay ngàn hiệp cũng không sợ người khác cướp được. Nàng đang nghĩ ngợi thì quả nhiên đã thấy Độc Cô Sách lấy cái hộp đựng Thanh Ngọc Câu xuống. Long Sinh thấy Độc Cô Sách rất trầm tĩnh, trong lòng cũng rất thắc mắc liền nghĩ bụng: "Đối phương sử dụng khí giới gì, mà hình như y có vẻ chắc chắn không để cho ta cướp khí giới của y như thế?" Bây giờ y thấy Độc Cô Sách lấy cái hộp gỗ xuống, liền trố mắt lên nhìn kỹ. Độc Cô Sách rất cẩn thận, mở nắp hộp cầm vào cái cán câu đã cuộn dây vàng, rồi mới rút cây Đoạn Hồn Thanh Ngọc Câu đã chấn động giang hồ từ lâu ra. Cái móc vừa ra khỏi hộp, đã có ánh sáng xanh làm loé mắt mọi người. Long Sinh kinh hãi vô cùng, thất thanh kêu "ủa" một tiếng và vội hỏi: -Khí giới trong tay lão đệ có phải là một trong đôi Đoạt hồn song câu của vợ chồng Song Ma vẫn sử dụng năm xưa đấy không? Dật Tư vội đỡ lời: -Phạm lão tiên sinh sành sỏi thực, khí giới của Độc Cô biểu đệ đang cầm trong tay đó chính là Thanh Ngọc Câu trong đôi Đoạt Hồn Song Câu đấy! Phạm Long Sinh nổi danh cùng với ¢m Dương Song Ma, tất nhiên phải biết Đoạt Hồn Thanh Ngọc Câu lợi hại như thế nào, liền cau mày lại gượng cười ngay. Dật Tư mỉm cười nói tiếp: -Có lẽ lão tiên sinh không ngờ khí giới của Độc Cô biểu đệ là môn khí giới này. Như vậy trong mười hiệp chưa chắc lão tiên sinh đã cướp được nổi phải không? Long Sinh thở dài một tiếng, nhặt hòn đá nhỏ lên vận lực in ngón tay vào hòn đá cho Độc Cô Sách gượng cười hỏi: -Độc Cô lão đệ, Phạm Long Sinh này đã nhận thua rồi, nhưng lão phu còn muốn thỉnh giáo lão đệ một việc. ¢m Dương Song Ma đã chết rồi phải không? Bằng không tại sao cái móc Thanh Ngọc Câu này lại lọt vào tay của lão đệ? Ngờ đâu Độc Cô Sách lại cất cái móc ngọc vào trong hộp gỗ mà không nhận hòn đá của Long Sinh đưa cho, chỉ mỉm cười đáp: -Phạm lão tiên sinh, Độc Cô Sách tuy tuổi trẻ tài kém, nhưng vẫn không muốn t hắng cuộc một cách không minh bạch như thế. Long Sinh rất thắc mắc cau mày lại hỏi: -Thế lão đệ muốn thắng như thế nào? Độc Cô Sách liền rút thanh kiếm gỗ ra cầm ở trong tay. Dật Tư thấy vậy đã biết ngay ý định của chàng tuy không muốn ngăn cản, nhưng trong lòng của nàng nhận thấy chàng ngông cuồng và tự cao tự đại quá đỗi. Long Sinh cũng rất kinh ngạc, trố mắt lên nhìn vào thanh kiếm gỗ ở trong tay của Độc Cô Sách mà hỏi tiếp: -Lão đệ cất móc mà lấy kiếm ra như vậy là dụng ý gì? -Tại hạ không thèm ỷ vào cây móc tẩm độc, khiến đối thủ không dám rờ tay vào mà thắng cuộc một cách không tốn một chút hơi sức nào, nên tại hạ mới đổi thanh kiếm gỗ này để lãnh giáo một cách công bằng mười hiệp của lão tiên sinh. Long Sinh nghe nói lại ngắm nhìn Độc Cô Sách một hồi, rồi cười ha hả nói tiếp: -Độc Cô lão đệ hào khí tận mây xanh như vậy Phạm Long Sinh này rất muốn được kết bạn vong niên với lão đệ. Độc Cô Sách một mặt cung kính hiến kiếm, một mặt mỉm cười đáp: -Lão tiên sinh có mỹ ý như vậy, Độc Cô Sách này rất lấy làm cám ơn, nhưng dù sao cũng hãy thi hành xong vụ đánh cuộc này đã rồi hãy nói sang chuyện khác. -Độc Cô lão đệ đã chấp nhận ý muốn thi hành vụ đánh cuộc ấy, thì chúng ta hoạt động chơi một lát cũng không sao. Độc Cô Sách hai tay bưng kiếm, lại cung kính vái một lạy mới nói: -Lão tiên sinh, xin thứ lỗi cho tại hạ đã vô lễ trước nhé? -Lão đệ cứ giở toàn lực ra mà thi thố đi, lão phu muốn nhờ lão đệ mà thử thách xem sự khổ công ba mươi năm trời nay, có đến nỗi hoá thành công dã tràng không. Nếu trong mười hiệp mà không cướp được thanh kiếm gỗ ở trong tay lão đệ thì Phạm Long Sinh này cũng đừng có hòng tranh bá với quần hùng đương thời nữa. -Lão tiên sinh hãy nghe đây! Năm thế đầu Độc Cô Sách chủ lực vào thế công, và năm thế sau thì chủ lực vào thế thủ. Xin lão tiên sinh chỉ giáo cho? Nói xong chàng giở luôn "Thập Bát La Hán kiếm pháp" tuyệt học của bổn môn ra, thế đầu là Trường mi đàn kiếm quả thực lợi hại vô cùng. Long Sinh thấy chàng vừa giở thế kiếm ấy ra, kêu "ồ" một tiếng và nói: -Thảo nào Độc Cô lão đệ lại có khí phách khác người như vậy, thì ra là đệ tử đắc ý của Đại Bi Tôn Giả. Tuy y đã biết lai lịch của đối phương, nhưng cũng biết pho Thập Bát La Hán kiếm pháp này rất lợi hại, không thể để đối phương bao vây mình, nên ông ta đã nhẹ nhàng lướt ra ngoài tám chín thước ngay. Độc Cô Sách thấy Phạm Long Sinh rất nhẹ nhàng và ung dung tránh thoát được thế kiếm của mình, mới biết võ công của đối phương quả thực siêu phàm, ít nhất phải cao hơn Giang Tử Kỳ, Đinh Ngọc Sương và Uất Trì Cảnh nhiều. Đã biết đối phương lợi hại như thế nào, Độc Cô Sách không dám coi thường nữa, thế thứ hai chàng vội giở thế "Giáng long phục hổ" là thế kiếm có oai lực mạnh nhất trong pho "Thập Bát La Hán kiếm pháp" ra. Ngờ đâu lần này Phạm Long Sinh lại còn tránh né dễ dàng hơn thế trước. Độc Cô Sách kinh hãi lại vội liên tiếp giở luôn ba thế tuyệt học của Bách Biểu truyền thụ cho ra. Quả nhiên ba thế liên hoàn này lợi hại thực khiến cho Long Sinh chân tay cuống quít chứ không được ung dung như trước nữa. Độc Cô Sách không phục chút nào liền nghĩ bụng: "Chả lẽ oai lực của ba thế kiếm tuyệt học này lại còn lợi hại hơn cả Thập Bát La Hán kiếm pháp của sư môn ta chăng?" Chàng nghĩ như vậy là sai lầm rồi, vì Long Sinh đã muốn xưng hùng xưng bá trong giang hồ, trong lúc bế quan mấy chục năm ấy, tất nhiên y phải nghiên cứu hết các pho võ công của tất cả các môn phái, và đã nghĩ ra được những cách chống đối. Đại Bi Tôn Giả năm xưa nổi danh cùng với Long Sinh nên đối với pho "Thập Bát La Hán kiếm pháp" của Tôn Giả lợi hại như thế nào, y đã biết rõ hết. Y đã tốn công khá lâu, để nghĩ cách tránh né và khắc chế pho kiếm pháp ấy. Hơn nữa hoả hầu của Độc Cô Sách hãy còn kém Tôn Giả nhiều, không thể nào giở hết những tinh vi của pho kiếm tuyệt học ấy ra thì tất nhiên Long Sinh mới ung dung đối phó được như vậy. |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 10:50 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.