![]() |
Truyện xưa - Ái Hoa
Trang Tử gõ bồn
Cuối thời nhà Châu có người tên họ Lý tên Nhĩ, mới sinh ra đã bạc đầu nên được gọi là Lão Tử. Lão Tử là tổ sư của Đạo giáo, được các vị đạo sĩ tu tiên tôn là Thái Thượng Lão Quân. Học trò Lão Tử có người tên Trang Châu nằm mơ thấy mình hoá thành bướm bay nhởn nhơ, khi tỉnh lại bèn đem giấc mơ ra hỏi thầy. Lão Tử giải thích là kiếp trước Trang Tử vốn là con bướm trắng hút tinh chất của muôn hoa trở thành trường sinh bất tử. Một hôm bướm bay vô Dao Trì hút trộm nhuỵ hoa bàn đào bị con chim loan xanh giữ vườn cho Tây Vương Mẫu mổ chết. Hồn bướm không tan, thác sinh xuống trần thành Trang Tử. Nghe thầy kể rõ tiền kiếp, Trang Tử như người tỉnh mộng, bắt đầu chuyên cần học đạo, tu luyện được phép phân thân ẩn hình, thần thông biến hoá. Trang Tử có người vợ họ Điền rất xinh đẹp, dáng người tha thướt tư dung phong lưu. Vợ chồng hoà hợp nhau như cá với nước. Vua Sở sai sứ đem trăm nén vàng ngàn tấm gấm rước Trang Tử về làm tể tướng nhưng Trang Tử khước từ. Ông làm một bài ca tỏ rõ ý mình: _ Con trâu hiến tế trên mình phủ gấm miệng ăn đậu non thấy con trâu cày sớm hôm vất vả tự khoe rằng ngon dẫn vào Thái miếu dao thớt chập chờn muốn làm trâu cày mà chẳng ai thương Trang Tử đem vợ về nước Tống ẩn cư ở núi Nam Hoa. Một hôm đi chơi qua một khu mồ mả, chợt nghĩ lại kiếp người ngắn ngủi, ông ngậm ngùi than: _Già trẻ không phân biệt Hiền ngu một lối về! Bỗng thấy một thiếu phụ mình mặc đồ tang ngồi bên một nấm mộ mới đắp, đất hãy còn ướt. Thiếu phụ cứ vung vẩy cây quạt giấy quạt lia lịa vào nấm mộ. Trang Tử lấy làm lạ, bước tới hỏi: _ Dám hỏi cô người trong mồ là ai và tại sao cô lại quạt mồ như vậy? Thiếu phụ trả lời: _Người trong mộ là phu quân của thiếp, chẳng may xấu số qua đời, chôn cất ở đây. Lúc còn sống chúng tôi thương yêu nhau hết mực, chàng có dặn rằng nếu chẳng may chàng có mệnh hệ nào thì thiếp hãy chờ khi nào mộ chàng xanh cỏ hãy đi cải giá. Hổm rày trời mưa hoài thiếp nghĩ làm sao mà đất khô cho cỏ mọc được? Đêm xuân một khắc ngàn vàng, chờ đợi một ngày là phí mất đi một ngày, thiếp phải ra sức quạt cho đất mau khô để thiếp đi lấy chồng thì chàng cũng vui lòng nơi chín suối. Trang Tử buồn cười nghĩ bụng: _ Cô nàng sao vội vã thế? Vậy mà nói là lúc sống vợ chồng rất thương yêu nhau? Nếu không thương yêu nhiều chắc là chồng chết khỏi đợi chôn luôn! Bèn nói: _Thưa cô, muốn cho nấm mộ chóng khô thì cũng không khó! Chẳng qua tại tay cô yếu nên quạt không được mạnh. Kẻ bất tài này xin phép quạt giúp cô một hồi. Thiếu phụ đứng lên trao quạt. Trang Tử dùng phép nhắm vào ngôi mộ quạt liên tiếp mấy cái, hơi nước bốc lên, đất liền khô ráo, cỏ bắt đầu lấm tấm mọc xanh. Thiếu phụ mừng rỡ cám ơn ân nhân rối rít, tiện tay rút lên đầu chiếc thoa bạc tặng Trang Tử . Ông từ chối không nhận, chỉ xin giữ quạt làm kỷ niệm. Thiếu phụ hớn hở từ biệt ra về. Ái Hoa (còn tiếp) |
Trang tử gõ bồn (tiếp)
Trang Tử về nhà ngồi ở phòng trước, nhìn ngắm chiếc quạt, ngâm 4 câu thơ như vầy: _ Chẳng phải oan gia chẳng gặp nhau Oan gia gặp gỡ hãy còn lâu Nếu hay lúc chết không tình nghĩa Thì sống thà đừng ân ái nhau Điền Thị ở nhà sau nghe Trang Tử ta thán bèn bước lên hỏi: _ Tiên sinh có điều gì không vui chăng? Chiếc quạt này ở đâu mà có vậy? Trang Tử liền kể lại chuyện người thiếu phụ quạt mồ, rồi nói: _ Nhờ ta giúp sức quạt cho nấm mồ sớm mọc cỏ nên nàng tặng lại ta chiếc quạt này. Điền Thị nghe xong nổi sắc giận, xỉa xói mắng nhiếc thiếu phụ là hư hỏng và nói với Trang Tử: _ Thứ đồ bạc tình bạc nghĩa như thế làm mang tiếng chung cho giới đàn bà! Trang Tử cười ngâm thơ tiếp: _ Lời thề chung thuỷ nói bô bô Vừa chết mau mau đứng quạt mồ Vẽ cọp vẽ da xương khó vẽ Biết người biết mặt biết lòng mô? Điền Thị nghe vậy nổi giận đùng đùng nói rằng: _ Con người tuy sanh ra giống nhau, nhưng đức hạnh có khác nhau! Sao ông lại nói những lời khinh bạc, coi tất cả phụ nữ trên đời là hư thân mất nết hết thảy hay sao? Trang Tử trả lời: _ Nàng chưa trải qua cảnh tình đó thì đừng nói mình hay! Giả như chẳng may tôi chết đi thì nàng đây, dung nhan như hoa ngọc, tuổi xuân còn hơ hớ, đêm nằm lạnh lẽo chắc không khỏi chạnh lòng, liệu nàng có thủ tiết được vài ba năm không? Điền Thị nói: _ Trung thần không thờ hai chúa, gái trinh không lấy hai chồng. Chẳng bao giờ người phụ nữ có đạo đức lại chịu uống trà hai nơi, ngủ trên hai giường cả! Nếu không may trời bắt chịu cảnh goá bụa thì cái chuyện vô liêm sỉ kia đừng nói vài ba năm mà cho đến suốt một đời người tôi cũng không bao giờ dám phạm. Trang Tử đáp: _ Nói thì dễ, mà làm được thiệt là khó lắm! Điền Thị mắng rằng: _ Đàn bà còn có khí tiết hơn đàn ông! Như ông là hạng người không biết nhân nghĩa, vợ này chết lấy vợ khác. Phụ nữ chúng tôi thì sưốt đời không đổi, giữ tròn tiết hạnh, không để hậu thế mỉa mai. Chỉ giận là sao ông không thử chết đi mà coi? Nói rồi giựt lấy chiếc quạt trong tay Trang Tử xé tan thành trăm mảnh. Trang Tử nói: _ Cần gì mà nàng phải nóng giận đến thế? Chỉ mong nàng giữ được chí khí như vậy mãi sau này thì đáng quý lắm rồi! Từ đó không nói năng gì thêm nữa. Ái Hoa (còn tiếp) |
Trang Tử gõ bồn (tt)
Được mấy ngày, Trang Tử bỗng nhiên ngã bệnh, ngày càng nặng. Điền Thị túc trực bên giường than khóc. Ông thều thào nói: _ Bịnh tình của ta nặng lắm, chắc đành phải vĩnh biệt nhau. Đáng tiếc là chiếc quạt trước đây đã bị xé mất, không còn cho nàng quạt mồ ta để yên lòng mà tái giá. Điền Thị khóc bảo: _ Tiên sinh đừng nói vậy! Thiếp là kẻ từng đọc sách thánh hiền, biết lễ nghĩa, nguyện suốt đời chỉ thờ một chồng, tuyệt không hề nghĩ gì khác. Nếu tiên sinh không tin, thiếp xin chết trước mặt tiên sinh để tỏ rõ tấm lòng của thiếp. Trang Tử nói: _ Nàng là người có chí khí cao, ta cũng yên tâm mà nhắm mắt. Nói xong trút hơi thở cuối cùng. Điền Thị ôm thây chồng khóc lóc, rồi nhờ bà con láng giềng phụ giúp tẩm liệm, tang ma. Quan tài đặt giữa thảo đường, ĐT mặc áo sô gai, ngồi trước linh sàng than khóc ngày đêm, không thiết gì ngủ nghê, ăn uống. Người quanh vùng hâm mộ tiếng Trang Tử tới chia buồn khá đông. Đến ngày thứ bảy có một thư sinh trẻ tuổi, mặt phấn môi son, dung mạo khôi ngô, phong lưu rất mực, mũ đen bào tím, đai gấm giày son, dắt theo một lão bộc, xưng là Vương Tôn nước Sở tới xin làm đồ đệ Trang Tử. Đến nơi thấy người đã mất thì than thở khôn cùng, sai lão bộc lấy trong hành lý bộ đồ tang mặc vào làm lễ trước linh sàng mà khấn: _ Tiên sinh ơi, đệ tử vô phúc không thấy mặt tiên sinh để được chỉ giáo. Đệ tử xin được để tang trăm ngày để tỏ lòng ngưỡng mộ. Vương Tôn bèn ra mắt Điền Thị tỏ ý lưu lại 100 ngày cư tang và cũng để học hỏi các trước tác của Trang Tử. Điền Thị làm cơm thết đãi, thu xếp cho nghỉ ở mé trái thảo đường và đem tác phẩm Nam Hoa Kinh của Trang Tử cùng Đạo Đức Kinh của Lão Tử đưa cho Vương Tôn nghiên cứu. Điền Thị thấy mặt Vương Tôn tuấn tú thì trong lòng rung động, mỗi ngày mượn cớ ra thảo đường than khóc để nhìn trộm diện mạo chàng và kiếm cớ trò chuyện. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người dần ăn ý mắt liếc mày đưa. Ái Hoa (còn tiếp) |
Trang Tử gõ bồn (tt)
Được chừng nửa tháng Điền Thị không còn chịu nổi tình cảnh đó nữa, liền gọi người lão bộc vào phòng thưởng cho ly rượu ngon, rồi hỏi dò: _ Công Tử nhà ngươi đã có người nội trợ chưa vậy? Lão bộc trả lời: _ Công tử tôi cũng hằng kén chọn mà giai nhân trên đời quá hiếm, chưa tìm được người vừa ý nên vẫn còn một thân một mình. Điền Thị nghe hỏi tiếp: _ Công tử kén vợ như thế nào, ngươi có biết không? Lão ta đáp: _ Công tử có nói với tôi phải lấy được người phong vận đẹp tươi, nhan sắc mỹ miều, con nhà danh giá giống nương tử thì mới phỉ chí bình sinh. Điền Thị nghe như mở cờ trong bụng, bèn ỡm ờ nói: _ Vậy cỡ như ta đây có vừa ý công tử không? Lão bộc đang lúc ngà ngà say, hứng chí nói rằng: _ Được nương tử thì còn gì bằng. Công tử vẫn nói với tôi tìm được người tựa như nương tử để kết bạn trăm năm thì không còn ao ước gì hơn nữa. Điền Thị không còn giữ gìn, nói thẳng ra ý mình: _ Ta muốn được làm người nâng khăn sửa túi cho công tử, ông có thể mai mối giùm không? Việc thành ta sẽ không quên ơn đâu! Lão bộc ra vẻ ngần ngại: _ Lão thấy mối nhân duyên này rất tốt, cũng muốn vun cho được vuông tròn. Nhưng chỉ sợ cái tiếng "thầy trò" khiến người ngoài dị nghị. Điền Thị trấn an: _ Chủ của ông với chồng ta chỉ mới ước hẹn miệng, chưa từng làm lễ bái sư, chưa thể gọi là thầy trò. Hơn nữa nơi đây núi rừng hoang vắng, dân cư thưa thớt, ai biết mà dị nghị? Ông cố sức giúp ta thì rượu ngon gấm đẹp thưởng công không sợ thiệt thòi đâu. Lão bộc nhận lời. Điền Thị thắc thỏm trông theo. Chờ mãi tới chiều tối mà không thấy lão trở lại, nàng sốt ruột bước lần ra thảo đường, chợt thấy có bóng người nằm trên chiếc bàn đặt linh cữu. Hốt hoảng tưởng là vong linh chồng hiện về, Điền Thị chạy dạt vào trong bưng đèn ra soi, té ra là lão bộc say khướt trèo lên đó nằm ngủ. Tuy bực mình nhưng cũng không dám trách mắng lão, nàng lủi thủi trở về phòng nằm thao thức đếm từng tiếng trống canh chờ sáng. Ái Hoa (còn tiếp) |
Trang Tử gõ bồn (tt)
Hôm sau thấy lão bộc, Điền Thị gọi vào phòng hỏi thăm thì lão nói : _ Hỏng mất rồi! Điền Thị nghi ngờ : _ Sao lại hỏng? Lão không dám nói với công tử hở? Lão lắc đầu : _ Tôi nói cả rồi, nhưng cậu chủ bảo về nhan sắc nương tử thì tuyệt vời, chuyện thầy trò chưa nhận lễ thì cũng đúng, duy có ba điều chưa ổn nên khó mà thuận lời nương tử được. _ Ba điều gì mà chưa ổn? _ Cậu chủ nói: Linh cữu còn bày giữa nhà, ta cùng nương tử làm lễ thành thân thì thực khó coi; hai là nương tử sánh với Trang sinh là bậc hiền sĩ đạo đức, còn ta tài học non kém, vạn lần không bằng Trang sinh, chỉ e nương tử khinh thường; ba là hành trang chưa mang kịp tới, tay trắng không có gì thì sính lễ tổn phí, tiệc cưới thiết đãi biết xoay ở đâu? Điền Thị cười đáp : _ Ba điều ấy không đáng lo. Ta sẽ bảo các trang khách khiêng quan tài sang phòng lớn còn bỏ trống phía sau nhà, thế là một điều đã xong. Điều thứ hai: chồng ta đâu phải là kẻ hiền sĩ tài giỏi gì! Lúc trước không biết tề gia đến nỗi xảy ra chuyện đuổi vợ, ai cũng chê là kém đạo đức! Sở Uy Vương nghe tiếng hão mời về làm tướng, mà ông ấy tự biết chẳng có tài năng gì nên bỏ chạy tới đây. Hôm bữa dạo chơi một mình gặp quả phụ cầm quạt quạt mồ, ổng đã chọc ghẹo cô ta, cưỡng đoạt cái quạt mang về đây, ta nổi giận xé tan tành, thử còn tình nghĩa ái ân gì? Công tử đây tuổi còn trẻ, đường công danh còn tiến xa. Huống chi lại là dòng dõi Sở Vương, kém gì ta là con gái của vua nước Tề, thật môn đăng hộ đối, gặp nhau quả là thiên duyên tiền định ! Còn điều thứ ba cũng là chuyện nhỏ. Tự ta đã là chủ thì còn ai đòi sính lễ nữa? Ta dành dụm cũng được khá tiền để lo việc cưới, xin tặng công tử hai mươi lạng sắm sửa quần áo. Đêm nay là giờ tốt, nếu thoả thuận xin làm lễ thành hôn luôn! Lão bộc nhận bạc về nói lại với Vương Tôn. Chàng đành phải nghe lời. Điền Thị vui mừng, bụng như mở cờ, liền cởi bỏ tang phục, giồi phấn thoa son, mặc quần áo mới lộng lẫy. Lại sai lão bộc gọi người tới khiêng quan tài Trang sinh đặt vào gian phòng bỏ hoang ở hậu đường. Sau đó, quét dọn nhà cửa, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị tiệc cưới. Có thơ rằng : _ Điền nương gái goá đẹp yêu kiều Vớ được chàng Vương thích chí nhiều Một ngựa một yên ai đấy nhỉ Đêm nay xao xuyến cuộc tình yêu Đêm ấy sửa soạn phòng hương, thảo đường hoa chúc sáng loà. Vương Tôn áo bào mũ miện, Điền Thị áo gấm quần thêu, song song làm lễ dưới đèn hoa, như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ giáng trần vô cùng xinh đẹp. Hai người giao bái xong dắt tay nhau vào động phòng, cùng uống rượu hợp cẩn. Ái Hoa (còn tiếp) |
Trang Tử gõ bồn (tt)
Đang sắp sửa cởi áo lên giường bỗng nhiên Vương Tôn ôm bụng lăn lộn, kêu đau. ĐT cuống quýt ôm lấy, dùng tay xoa bóp, hỏi han. VT đau quá không nói được chỉ còn thở thoi thóp. Lão bộc vào đỡ chủ. ĐT hỏi : _ Công tử ngày thường có khi nào đau thế này chưa? Có cách chữa không? Lão trả lời : _ Chứng này chừng 1, 2 năm xảy ra một lần, không có thuốc chữa! Chỉ còn có một cách công hiệu ngay tức thì. ĐT nôn nóng hỏi liền : _ Cách gì? _ Thái Y có cho một phương thuốc rất lạ, là óc người sống, hoà vào rượu uống sẽ khỏi ngay. Ngày thường hễ bệnh phát thì Sở Vương cho giết ngay một tên tử tù lấy óc làm thuốc. Ở đây rừng núi hoang vu làm sao kiếm được thứ ấy? Chắc là cậu chủ không qua khỏi! ĐT lo lắng : _ Thế óc người chết có dùng được không? _ Thái Y nói nếu chết chưa quá 49 ngày thì óc chưa khô, còn dùng được. ĐT mừng rỡ nói : _ Chồng ta chết mới hơn 20 ngày, vậy hãy bổ quan tài ra mà lấy! Lão bộc ngần ngại đáp : _ Chỉ sợ nương tử không nỡ.... ĐT đáp : _ Ta với Vương Tôn đã thành vợ chồng, thân mình còn không tiếc, tiếc gì cái xác mục ấy? Rồi hăm hở tự mình đi tìm một cái búa bửa củi, đi thẳng ra nhà sau soi đèn lên vung búa bửa thật mạnh vào đầu quan tài. Bửa luôn mấy nhát, quan tài bật nắp ra. Bỗng nghe tiếng rên, rồi Trang Tử từ trong đẩy nắp hòm lên lồm cồm ngồi dậy. ĐT sợ hãi quá tay chân mềm nhũn, búa rơi xuống đất lúc nào không biết. Trang Tử gọi nàng đỡ mình dậy, bước ra khỏi quan tài. Hai người trở về phòng. ĐT lo sợ thầy trò Vương Tôn còn ở đó thì không biết ăn nói làm sao, nhưng may thay, vào tới nơi chỉ thấy giường nệm đẹp đẽ còn hai người kia biến đi đàng nào, ĐT yên tâm mới nói với chồng : _ Từ khi chàng mất đi, thiếp ngày đêm thương nhớ, may vừa nghe tiếng động trong quan tài, nghĩ chàng có khi hoàn hồn mà sống lại, nên vội lấy búa cạy nắp quan tài. Cám ơn trời đất quả nhiên chàng được tái sinh, thực là muôn vàn may mắn! TT đáp : _ Đa tạ tấm lòng của nàng. Nhưng mà có điều này ta chưa rõ : nàng đang để tang ta chưa bao lâu, sao đã áo gấm quần thêu vậy? ĐT giải thích : _ Mở quan tài mong điều mừng, thiếp không dám mang đồ tang chế, mặc gấm thêu để được điềm lành _ Cũng đúng! Nhưng mà sao quan tài lại đặt ở nhà sau, chẳng lẽ cũng là mong điềm lành? ĐT không biết trả lời thế nào. TT thấy cỗ bàn la liệt cũng không hỏi, chỉ bảo hâm rượu uống. ĐT làm bộ nũng nịu ve vuốt để mong lấp liếm, ép chồng uống thật say, rồi kêu lên giường ngủ với mình. TT say rồi, nằm một lúc chợt vùng dậy lấy giấy bút viết : _ Oan gia khi trước âu là nợ Nàng muốn yêu ta, ta lại sợ Chăn gối cùng nhau nghĩa vợ chồng Búa kia sẽ bửa đầu ta vỡ Ái Hoa (còn tiếp) |
Trang Tử gõ bồn (tt)
Điền Thị thấy mấy câu thơ xấu hổ cứng miệng. Trang Tử lại viết tiếp : _ Trăm năm chồng vợ nghĩa tình gì Có mới đây rồi quên cũ đi Búa đập áo quan liền mấy nhát Đợi mồ khô ráo, quạt cần chi? Rồi quay sang Điền Thị nói : _ Nàng muốn thấy thầy trò Vương Tôn không? Trang Tử chỉ ra ngoài cửa, Điền Thị ngoảnh nhìn theo quả thấy Vương Tôn và lão bộc từ từ đi tới. Nàng hoảng kinh quay lại không thấy Trang Tử đâu, chừng ngó ra hai người biến mất thì Trang Tử lại xuất hiện. Bấy giờ Điền Thị mới biết chồng hoá thân thử lòng mình, nàng xấu hổ quá vào trong thắt cổ tự vẫn. Trang Tử thấy vợ đã chết thì đem thi thể đặt vào quan tài bể, ngồi gõ vào cái bồn sành mà ca: _ Đại khối bỗng nhiên hề sinh ta với nàng Ta không phải chồng hề nàng là vợ chăng? Ngẫu nhiên gặp nhau hề cùng ở một phòng Hết hạn lớn rồi hề, mỗi người một phương Con người vô lương hề sống chết thay lòng Chân tình đã lộ hề, một thaclà xong Lúc nàng sống hề lựa chọn vô cùng Nay nàng chết hề, mọi sự đều không Nàng điếu ta hề, tặng ta nhát búa Ta điếu nàng hề, một khúc ca suông Tiếng búa động hề, ta sống lại Tiếng ca vang hề, nàng biết không? Ô hô! Đập nát bồn sành không gõ nữa Nàng là ai? Ta phải ta chăng? Ca xong lại ngâm rằng : _ Nàng chết ta chôn nàng Ta chết nàng tái giá Nếu ta mà chết đi Thật đáng buồn cười quá Trang Tử cười to một tiếng đập bể bồn sành rồi lấy lửa đốt thảo đường, gian nhà cháy ngùn ngụt. Quan tài và mọi thứ trong nhà bị thiêu rụi, chỉ còn cuốn Nam Hoa Kinh và Đạo Đức Kinh không bị cháy. Có người nhặt được hai cuốn Kinh , lưu truyền tới ngày nay. Trang Tử ngao du bốn phương trọn đời không lấy vợ nữa. Hết Ái Hoa |
Lời bàn của AH
Trang Tử sau khi được thầy là Lão Tử mở mắt đã biết coi thường vật chất danh vọng của thế gian, dốc lòng học đạo, luyện được thần thông, cớ sao vẫn còn vướng mắc bóng sắc giai nhân, chưa vượt qua nổi thất tình lục dục của người thường, thực là: "Công hầu khanh tướng trong thiên hạ Rót lại chưa đầy mắt mỹ nhân!" Trang Tử đã lấy vợ, bỏ vợ hai lần, đến khi gặp Điền Thị, vợ chồng hoà hợp cá nước duyên ưa, tưởng như vậy là hạnh phúc nhất đời, còn chi hơn nữa? Nào ngờ lại sợ vợ không chung thuỷ với mình mới nảy ra ý giả chết thử vợ, đàn ông sao mà hẹp hòi thế? Hoặc giả Trang Tử chỉ muốn cho vợ thấy nàng cũng tầm thường như người khác, chưa ở vào hoàn cảnh người thì chê trách người ta, đến chừng việc xảy ra thì mình còn hơn thế nữa? Vì muốn chứng tỏ mình hay mình giỏi mà gây nên cảnh ngọc nát vàng tan, để mất một mạng người, sao mà ác độc quá đáng! Nghĩ lại Điền Thị đáng thương hơn là đáng giận. Người phụ nữ thời xưa, khuê môn bất xuất, theo đạo tam tòng, mọi việc chỉ phụ thuộc người đàn ông. Khi chồng mất, một thân trơ trọi, không có con cái để mà nương tựa, không có công việc trọng đại để mà gánh vác, phải sống lẻ loi như cái bóng suốt đời hay sao? Đáng lẽ nếu là người đàn ông hiểu biết, thật tình thương vợ, thì phải mưu cầu hạnh phúc cho người mình thương, thấy người còn lại vui vẻ thì mới yên lòng ra đi. Chớ mình đã xuôi tay nhắm mắt người ở lại có thủ tiết thì mình cũng chẳng hưởng gì, ngoài sự thoả mãn tính ích kỷ và lòng tự tôn của đàn ông vốn dĩ coi phụ nữ như là vật sở hữu riêng, giống như những món đồ trang sức mà các vua chúa ngày xưa thường bắt chôn theo vào mồ. Ngay cả việc Điền Thị có lấy óc Trang Tử chữa bệnh cho Vương Tôn cũng không phải là điều đáng trách, vì nàng nghĩ rằng ông đã chết! Lấy một phần thân thể người chết để cứu người sống là việc xã hội chúng ta thường làm ngày nay. Ông cha ta từng nói: "Dù xây chín bậc phù đồ Không bằng làm phúc cứu cho một người" Như vậy về mặt đạo đức thì Điền Thị cũng không đáng gì phải bị lên án như Trang Tử gõ bồn ca. Giả như Trang Tử muốn thử vợ, ông nên tìm cách nào đừng để xảy ra việc nàng xấu hổ tự vận thì hay hơn. Đàng này sau khi vợ chết, ông không hề nhỏ một giọt nước mắt, không hề tỏ ý ân hận, dường như có ý cho rằng nàng chết là đáng tội! Thế lương tâm ông để ở đâu? Người sau đọc truyện, ai lên án Điền Thị mặc lòng, riêng ta, ta vẫn thương cho thân phận Điền Thị và giận Trang Tử là hẹp hòi ích kỷ, ỷ phép thần thông mà hại người đầu ấp tay gối, đáng cho đời chê trách! Ái Hoa |
Lời bàn của Nhành Lan Tím
hahaha :laughing: lúc nào cũng bênh đàn bà :laughing: đúng là Ái Hoa mà!!! :laughing: |
Lời bàn của DH
Trang Tử nếu sống vào cái thời đại silicon ngày nay, phúc được vợ đẹp như Điền Thị thì chưa cần hóa phép thần thông để thử vợ có khi đã đánh mất vợ tự lúc nào. Phải đặt câu hỏi, Trang Tử làm thế nào để giữ vợ chứ không phải làm thế nào để thử hoặc xử vợ. :thua: Chỉ là người phàm tục nên kiếp này đờ hờ chỉ nhắm mắt vui hưởng những ân huệ Trời cao ban cho phận trâu cày. Không dám thử mà cũng chẳng dám xử !:laughing: Chớ dại mà thử vợ nhà Nhỡ khi mất quách nước mà khóc than ! :khoc: |
Lời bàn của TieuSonNu:
Đàn bà thì quạt mồ khô cho lẹ đặng "tái nạm", còn đàn ông thì đốt cho cháy rụi quan tài khỏi phải tốn giờ chôn, khỏi quạt mồ hả Thầy Iu Bông? :bellyaugh: Rùi cí TT đi vòng quanh thế giới hông lấy vợ nữa, chỉ có bạn gái lai rai thôi eh? !! hihihi k/d . Lòng người khó lường hén ! Truyện hay thiệt ! Thanks a bunch for sharing Thầy Iu Bông ! |
Lời bàn của cautamrau:
Truyện hay-nhưng không thể hiểu rỏ chủ ý cốt chuyện là gi- không lẽ tình đời bạc đến thế sao- cô vợ thay lòng đổi dạ, tuy rất đáng trách,nhưng còn có thể tha thứ được vì nghĩ rằng ổng đã qua đời-còn ông chồng ,thử vợ ,khi dã tường tận thì nên ngưng, thử cho đến khi quá xầu hổ phải tự vần -cũng dững dừng -như thế mà gọi là cốt tiên sao .Tuy nhiên rất thú vi-Cám Ơn Nhiều ,mong được đọc thêm |
Trang Tử có trần tình ý mình trong bài ngâm của ông như sau:
Kham ta phù thế sự Hữu như hoa khai tạ Thê tử ngã tất mai Ngã tử thê tất giá Ngã nhược tiên tử thì Nhất trường đại tiếu hoạ Ðiền bị tha nhân canh Mã bị tha nhân khoá Thê bị tha nhân luyến Tứ bị tha nhân mạ Suy thử đổng thường tình Tương khan luỵ bất hạ Thế nhân tiếu ngã bất bi thương Ngã tiểu thế nhân thống đoạn trường Thế sự nhược hoàn khốc đắc chuyển Ngã diệc thiên thu lụy vạn hàng Tạm dịch: Nên than ôi, thế sự Ðường hoa đơm lại rã Vợ chết ắt ta chôn Ta chết vợ cải giá Ví bằng ta chết trước Một cuộc cười ha hả Ruộng phải người khác cày Ngựa phải người khác cưỡi Vợ phải người khác lấy Con phải người khác mắng Nghĩ lại chạnh tấm lòng Nhìn nhau khôn tuôn lệ Ðời cười ta chẳng bi thương Ta cười đời luống đoạn trường Việc đời khóc mà chuyển biến được Ta cũng ngàn thu khóc vạn hàng (Bản dịch của Vô Danh, DH sưu tầm) |
Hồi xưa cũng làm thơ theo lối Tự Dzo há thầy AH :laughing: JK
|
Trích:
|
Trang Tử gõ bồn
Nhớ vào thuở Đông Châu Liệt Quốc Giữa muôn người lập gốc tu Tiên Lão Quân Lý Nhĩ gọi tên Theo hàng đệ tử dựng nền Đạo Gia Học sĩ có người là Trang Tử Tiếng lẫy lừng Châu tự chi danh Trong mơ hồ điệp biến hình Nhởn nhơ bay lượn rằng mình hay chăng ? Lời Lão Tử nguyên căn giải thích Kiếp tiền sinh dấu tích đã tường Muôn hoa hút nhụy ngày thường Thấm nhuần tinh chất thọ trường ngàn năm Rồi một buổi cơ nhầm vận thất Vườn Dao Trì nếm mật đào hoa Chim loan mỗ chết xót xa Đầu thai hiện kiếp rày là chuyên tu Tâm học đạo thiên thu để tiếng Thuật phân thân vạn biến đổi hình Sánh cùng Điền Thị ba sinh Thỏa duyên cá nước phỉ tình phượng loan Nàng Điền Thị tuổi xoan gia thế Vẻ phong lưu sao kể cho bì Dáng tha thướt nết nhu mì Tư dung sắc sảo kim chi mặn mòi Nay vua Sở cho mời về nước Đem bạc vàng danh tước sắc phong Ghế ngồi Tể Tướng bệ rồng Trang Sinh từ khước gởi lòng bài ca Đem vợ tới Nam Hoa ẩn náu Về quê tu Đạo giáo lánh đời Đường qua nghĩa địa bồi hồi Thở dài cảm khái kiếp người bấy nhiêu Bỗng bên mộ hôm chiều còn mới Đất ướt mềm vừa xới đắp ngang Bóng người thiếu phụ áo tang Tay cầm quạt giấy miên man phẩy hoài Lấy làm lạ chàng day bước hỏi - Người trong mồ nàng gọi là chi Cớ sao gối cận chân quỳ Quạt mồ sớm tối lạ kỳ lắm thay ? - Khách đã hỏi lời này xin tỏ Tướng công tôi rời bỏ cõi đời Lòng đau luống những ngậm ngùi Sanh tiền ân ái chưa nguôi đá vàng Sớm thất lộc lời chàng trăn trối Cỏ xanh mồ nàng đợi tái hôn Mưa rơi ướt mộ, lòng nôn Đêm xuân tiếc nuối, quạt dồn cho khô Thấy thiếu phụ bên mồ vội vã Muốn lấy chồng quạt cả ngày đêm Trang Sinh nhận quạt giúp liền Cho người khuất bóng giấc yên tuyền đài Mồm niệm chú, lạ thay khô đất Cỏ đâm chồi mọc thật xanh tươi Tang nương hớn hở nói cười Tặng Sinh quạt giấy ơn người giúp cho Cầm lấy quạt đắn đo bước chậm Chuyện trớ trêu nghĩ thấm càng ngờ Trang Sinh cảm khái vịnh thơ Bốn câu ta thán ngẩn ngơ thêm buồn Nàng Điền thị nghe chồng than thở Tình hỏi thăm, Trang tỏ nguồn cơn Nàng rằng xấu mặt nữ nhơn Tiếng chung bạc bẽo nghĩa ơn chẳng gìn - Lời nàng nói ta tin nào dễ Vẽ hình dung ai vẽ được lòng ? Nàng bừng nổi giận trách chồng - Sao chàng khinh bạc chẳng thông ngu hiền Trang vội nói – Dáng tiên xuân mộng Ta chết rồi lẽ bóng phu thê Canh tàn lạnh ngắt phòng the Ba năm thủ tiết, liệu bề được chăng ? Nàng chắc tiếng dù trăng tàn vội Trọn kiếp này gìn gội thủy chung Không may chịu cảnh não nùng Chữ trinh vẹn nét, chữ tùng vẹn khuôn Quạt liền giựt, xé muôn mảnh nát Tỏ sắt son quyết tạc đá vàng Trang cười chớ nóng hỡi nàng Quý thay chí khí, ghi mang tâm này Sau mấy ngày Trang lâm bệnh nặng Lúc một nhiều khó đặng tồn sinh Điền nương than khóc vật mình Thều thào Trang bảo lỗi tình biệt ly th-Shiroi 30/07/2009 |
"chuyện hay, kể chắc cũng buồn (chắc = một mình
thì thôi góp một tiếng chuông, gọi là: " - nay xuân độ đương thì xanh mởn bái biệt tình chẳng đớn lắm ru quạt xưa xé mất ba thu mồ ta mãi đọng sương mù nàng ôi! - biết lễ nghĩa, nguyện đời chung thủy đã gái ngoan tu chí một chồng quyên sinh tỏ rõ tất lòng trước sau như một đèo bòng mà chi nghe phân tỏ lâm ly thống thiết lão yên lòng trút hết hơi ra xuôi tay nhắm mắt băng hà nàng ôm thây lạnh, tang ma rối bời khắp thôn xóm gọi người tẩm liệm áo sô gai da diết khóc gào lời buồn vang vọng non cao trời xanh chợt động ba đào xót thương ngày thứ bảy nắng hường vừa nhú một thư sinh tuấn tú khôi ngô mặt hoa da phấn bước vô khôn cùng đau xót, thay đồ phục tang quỳ sụp trước linh sàng khấn vái tự phương xa đến bái danh thầy - nay xin lưu lại chốn này tỏ lòng hiếu đạo trăm ngày được chăng? châu vừa nhả, mặt nàng hoan hỉ thết đãi cơm, chỗ nghỉ lo toan thảo đường mé trái chu toàn những đem kinh sách dâng chàng Vương Tôn lòng rung động bồn chồn, mượn cớ ra thảo đường than thở, chuyện trò gần rơm lửa bén càng to mày đưa mắt liếc, hỏi dò lân la gọi nô bộc, rượu ba chén thưởng - hỏi chủ ngươi nội tướng có chưa? nhâm nhi, lão bộc xin thưa: - cũng hằng kén chọn mà chưa được người lòng rộn rả cướp lời hỏi gấp - kén thế nào? ý hạp ra sao? - rằng thưa nhan sắc ba đào được như nương tử, ước ao chi bằng - ta những muốn nâng khăn sửa túi nay nhờ ngươi mai mối lương duyên việc xong, ơn chẳng hề quên rượu tràn be lớn gấm nguyên rương đầy - e danh phận trò-thầy mang tiếng chút băn khoăn bia miệng thế gian - ở đây rừng núi bạt ngàn với chưa lễ bái, lo toan chi đời giải khúc mắc, tỏ lời Điền Thị liền gật đầu ưng ý đôi bên vời trông thắc thỏm không yên chờ cho đến tối bặt tin lão già đến thảo đường, hốt ha hốt hoảng bóng người nằm hoang tưởng vong linh hóa ra đệ tử lưu linh bộc ta say khướt, bực mình, trách ai? nàng lủi thủi dặm dài lui bước trở về phòng thao thức năm canh cầu cho tiếng trống qua nhanh lạy trời chóng sáng ngọn ngành tỏ phân … hoangvuluan 10/06/2005 |
"chuyện hay, thơ dở - đừng cười
góp vui một tiếng cho đời Ái Hoa" (...) vừa chớm nắng, bần thần đứng đợi thoáng bộc già kéo vội hỏi thăm: - thế nào?, chuyện ấy đã xong? - hỏng rồi! - hay lão đã không ngỏ lời? - “về nhan sắc, tuyệt vời, nương tử những giải bày, công tử đều nghe ba điều chưa ổn tư bề nên đành chưa thuận châu về phố duyên! - điều thứ nhất, y nguyên linh cửu khó làm sao men tửu giao bôi trông ra thiên hạ chê cười nhìn nhau e thẹn ngậm ngùi mà đau xét mọi nhẽ cúi đầu thán phục tướng công nàng, tài đức - núi cao vạn lần chi kể xiết bao lực ta non kém, leo cao mấy tầng và hơn nữa, kim ngân - chẳng có việc cưới xin xoay ở đâu ra? ngẫm lui, nghỉ tới, thiệt là… những điều gian khó, chủ ta phân bày” bộc vừa dứt, nàng liền: - “chẳng khó! việc đầu tiên, quan bỏ phòng bên thứ hai, lão chẳng sĩ-hiền trước là đuổi vợ, hão huyền tiếng tăm tài chẳng rạng, giả câm bỏ Sở đức càng lu, nham nhở ghẹo tình lời ong, điệu bướm - ta khinh còn chi ân ái, phân minh tỏ tường nay công tử rộng đường danh tiến kết cùng ta hẹn biển thề non mâm vàng gác với đũa son tự ta chủ lễ hợp hôn, chẳng nề hai mươi lạng cầm về sắm sửa chọn giờ lành ngay giữa đêm nay rượu nồng chuốc mọng môi say mau mau kíp báo tin này (cho) chủ ngươi” nghe hồi đáp, nhận lời hiệp ý bụng mở cờ, Điền Thị vui sao kíp ngay cởi bỏ tang bào phấn giồi, son trát ba đào điểm trang rồi tức tốc, khiêng quan dời chỗ kết đèn hoa rực rỡ tiệc bày Điền nương - gái góa, xinh thay sánh cùng Vương tử đêm nay động phòng (…) hoangvuluan (13/06/2005) |
Giờ hợp cẩn rượu hồng mời mọc
Chén giao bôi người ngọc ân cần Dạt dào đương sóng tình xuân Bỗng Vương đau bụng còng thân quặn mình Nàng cuống quít, thất kinh xoa bóp Vương đớn đau thoi thóp tàn hơi Nhanh tay lão bộc đỡ ngồi Dạ càng lo lắng khôn vơi nỗi sầu Nàng thăm hỏi bệnh đâu vướng ách Trở cơn thường ? Chữa cách nào đây ? - Đã không thuốc chữa bệnh này Vài năm trở chứng, phương hay tạm dùng Nôn nóng hỏi đường cùng giải cứu - Đem óc người hòa rượu uống mau Sở Vương giết kẻ tù lao Để làm nên thuốc, cách nào nơi đây ? - Óc người chết chẳng hay hiệu quả ? - Bốn chín ngày chưa rã còn nguyên - Mừng thay ta được hữu duyên Trang vừa mới mất chưa tuyền hai mươi ! Đã gá nghĩa trọn đời mai trúc Tiếc làm chi xác mục đang quàn Soi đèn búa mạnh áo quan Bỗng nghe rên rỉ, thấy Trang bật ngồi Làm Điền Thị thêm hồi hoảng hốt Rủn cả người búa rớt chẳng hay Còn đang phách lạc hồn bay Trang kêu đỡ dậy, cầm tay dắt dìu Về phòng nghỉ đành xiêu theo bước Điền nương rầu tính chước nói năng Chàng Vương còn đó, khổ chăng ? May sao trướng rủ gối chăn im lìm Nàng Điền thị hú tim liền bảo - Chàng mất rồi sầu não nhớ thương Khổ đau biết mấy cho lường Bỗng nghe động tiếng, chưa tường thật hư Mới lấy búa, khư khư cạy nắp Cảm ơn trời chàng rắp hồi sinh Cao dầy đã chứng tâm linh Ban cho phước hạnh đôi mình đoàn viên Trang đa tạ hỏi liền nương tử - Điều chưa minh, tình tự phân bày Tang kia chưa đặng bao ngày Sao nàng áo gấm, kẻ mày điểm tô Nàng giải thích – Áo sô trút xuống Mở quan tài những muốn lịch thanh Lụa hồng cẩm tú như tranh Cầu mong đem lại điềm lành đôi ta - Nàng nói phải lời hoa ý ngọc Nhưng áo quan đặt góc hậu đường Phải chăng cũng đặng cát tường Ta chưa hiểu rõ vấn vương chút lòng Nàng Điền Thị miệng không nói được Khó trả lời sau trước lặng yên Cỗ bàn la liệt còn nguyên Trang kêu hâm rượu niềm riêng khôn dò Nàng ve vuốt đủ trò nũng nịu Vẻ yêu kiều để liệu qua mau Rượu nồng nâng chén ngọt ngào Chuốc Sinh say khước, cùng nhau lên giường Đêm trở giấc canh trường chợt tỉnh Bừng dậy ngồi thơ vịnh mấy câu Tay cầm bút thảo cơ cầu Gối chăn lại sợ bủa đầu nào hay Thơ vừa đọc lời ngay nhơ tiếng Nàng im lìm cứng miệng hổ ngươi Bút cầm họa ý xa vời Nghĩa đà quên vội, quạt thời cần chi Vấn nương tử, Vương nhi chủ tớ Muốn gặp chăng, cửa ngõ nhìn ra ? Thoáng trông hai bóng ngoài xa Cạnh bên Trang Tử lão gia đâu rồi Nàng chợt hiểu khúc nôi mọi lẽ Hóa thân chàng thử kẻ hồng nhan Thẹn lòng xẩu hổ nào an Vào trong thắt cổ thôi tàn kiếp hoa Khi Trang Tử biết ra sự thể Bỏ quan tài vừa bể liệm thây Thờ ơ chẳng lộ xót cay Gõ bồn ca hát trách ai vong thề Bài ca dứt lời hề chua chát Cười thật to đập nát bồn sành Thảo đường đốt cháy sạch sanh Dấu xưa thiêu rụi tan thành đống tro Rồi biệt tích tự do phiêu lữ Khắp phương trời thê tử tận duyên May thay học thuyết vẹn tuyền Nam Hoa Kinh vẫn lưu truyền đời sau th - Shiroi 07/08/2009 |
Nghĩ thời xưa đàn bà thiệt khổ
Chồng chết rồi ôm mộ chờ khô Trơì thương cho nắng một bồ Nhỡ mà ổng ghét tồ tồ tưới mưa Cầm cây quạt đu đưa khóc kể Gửi xác chàng cho dế được không ? Thiếp may áo mới theo chồng Kẽo đêm lạnh lẽo má hồng lệch xiêm :laughing: hihi... ghẹo thầy và Ý Nhi tí nhe....:cuoinherang:.... |
Trích:
Như mò kim đáy bể khác chi Mãi Thần từ thuở hàn vi Vợ chê khốn khó bỏ đi lấy chồng Đâu cần phải đợi chôn dưới mộ Kể còn hơn phần số Võ Lang Nhẫn tâm dứt nghĩa tào khang Kim Liên hạ độc cho chàng... khỏi ghen! hehehe! :fight: |
Trích:
Tìm đâu người khắc cốt ghi tâm Gương xưa Ngô Khởi lòng tham Cầu danh giết vợ ngàn năm chê cười Đâu còn lạ bể khơi dục vọng Câu đá vàng lỡ mộng Hương Liên Vì đâu phú quý đem phiền Để Trần Thế Mỹ ... hại liền vợ con ! :cheerleader2: |
Trích:
Ngôi vua Đinh ai đãi Lê Hoàn Nhị Nương chẳng kém lăng loàn Tư tình Thủ Độ mắc nàn Huệ Tông Ngọc Bình cũng nhẹ lòng chung thuỷ Thù giết chồng có nghĩ hay chăng Tích xưa Nhan Diệp phụ phàng Bỏ ba giọt máu theo chàng lái buôn tệ chưa? :danhdau: |
Tô Tiểu Muội
Đời Tống bên Trung Hoa tại tỉnh Tứ Xuyên có một nhà danh nho thông kim bác cổ tên là Tô Tuần, tự là Minh Doãn, biệt hiệu là Lão Tuyền, được người đương thời tôn xưng là Lão Tô. Lão Tô có hai người con trai, con cả là Tô Thức tự là Tử Chiêm, biệt hiệu là Đông Pha, còn gọi là Đại Tô. Con thứ là Tô Triệt, tự là Tử Do, biệt hiệu là Dĩnh Tân, còn gọi là Tiểu Tô. Hai anh em nổi tiếng văn thơ hay, cùng đỗ Tiến sĩ một khoa, làm quan tới chức Hàn Lâm học sĩ. Cô con gái út tên là Tiểu Muội thông minh tuyệt vời, giỏi nghề thi phú không kém gì hai anh. Ở nhà họ Tô mấy anh em hay làm thơ chọc ghẹo nhau. Chẳng hạn Tô Đông Pha trêu Tiểu Muội có trán vồ: _ Vị xuất đình trung tam ngũ bộ Ngạch đầu tiên đáo hoạ đường tiền nghĩa là: Trong sân chưa quá năm ba bước Trán đã nhô ra đến cổng ngoài Tiểu Muội chế nhạo Đông Pha râu rậm: _ Khẩu giốc kỷ hồi vô mịch xứ Hốt văn mao lý hữu thanh truyền nghĩa là: Mồm mép ở đâu sao chẳng thấy Bỗng nghe râu vẳng tiếng truyền ra Thấy mắt Tiểu Muội sâu, Đông Pha cười hóm hỉnh: _ Kỷ hồi thức lệ thâm nan đáo Lưu khước uông dương lưỡng đạo tuyền nghĩa là: Bao hồi lau lệ sâu khôn tới Lai láng hai dòng suối chẳng vơi Tiểu Muội ranh mãnh không kém, chê Đông Pha mặt dài: _ Khứ niên nhứt điểm tương tư lệ Chí kim lưu bất đáo tư biên nghĩa là: Giọt lệ tương tư năm ngoái chảy Đến nay gò má vẫn chưa qua (còn tiếp) |
Tô Tiểu Muội (tt)
Năm Tiểu Muội 16 tuổi, Lão Tô định kén chồng cho con gái, nhưng lần lựa mãi chưa chấm được ai. Bấy giờ trong triều có Tể Tướng Vương An Thạch nghe đồn con gái út Lão Tô tài hoa nên muốn kết ước thông gia, liền cho người mời Lão Tô đến Tướng phủ dùng rượu. Nhà họ Tô vốn không ưa gì họ Vương, nhưng ngại quyền thế ông ta nên bất đắc dĩ cũng phải sang chơi. Lúc cùng đối ẩm, hai bên bàn luận văn chương cổ kim rất là hứng thú. An Thạch bèn khoe với Lão Tô mình có đứa con trai Vương Vu tài giỏi, đọc sách một lần là thuộc, gấp sách lại đọc không sai nửa chữ. Bấy giờ hơi men chếnh choáng, Lão Tô không còn giữ ý đáp ngay: _ Cần gì phải đến con ngài Tướng quốc? Nhà hạ quan không cứ gì hai thằng con trai, ngay cả đứa con gái út sách nào cũng chỉ liếc mắt qua một bận là thuộc nhừ như cháo rồi! Vương Tể tướng thấy câu đáp có ý xỏ xiên thì gượng cười nói: _ Như thế thì bao nhiêu tú khí núi Nga My đều hun đúc vô nhà họ Tô mất rồi! Lão Tô biết mình lỡ lời vội cáo từ. An Thạch vào phòng lấy ra quyển vở trao tận tay nói: _ Đây là bài của cháu, nhờ đại nhân chấm giúp và chỉ bảo cho những chỗ thiếu sót. Lão Tô lấy vở bỏ vào tay áo rồi ra về, vì quá say nên đánh một giấc không còn biết gì. Chừng sáng mai tỉnh lại chợt nhớ mọi chuyện liền nghĩ thầm: _ Tể tướng trao bài con trai cho ta sửa là có ý cầu thân, nhưng ta không thích thông gia với y, đáng lẽ không nên nhận, giờ lỡ rồi biết liệu thế nào đây? Bèn lấy quyển vở của Vương Vu ra xem, thấy lời văn như gấm dệt hoa thêu, nét bút tinh vi bay bướm thật đúng là trang văn tài lỗi lạc. Lão Tô muốn thử ý con gái nên gở tờ giấy đầu tiên có tên Vương Vu ra, rồi sai a hoàn mang vào cho Tiểu Muội dặn: _ Đây là bài văn của một người học trò nhờ ta chấm, nhưng ta bận nên nhờ tiểu thơ phê giùm, xong mang ra đây ngay. A hoàn mang bài vào thuật lại, Tiểu Muội chẳng ngần ngại vén tay áo cầm bút thoăn thoắt chấm ngay trong nháy mắt, đặt bút than rằng: _ Người này quả là thông minh quán thế, nhưng tiếc thay tinh anh phát tiết tột độ, tài hoa có thừa nhưng trung hậu không đủ, e khó trường thọ! Liền phê ngay vào quyển: _ Hoa mỹ tân kỳ là sở trường, hồn hậu ung dung là sở đoản, tài này chiếm khoa cao hẳn thừa, nhưng tuổi trời hưởng e chẳng đủ! Phê xong sai a hoàn mang trình Lão Tô. Thấy lời phê của con gái, Lão Tô kêu lên: _ Chết mất, ta không thể nào trả quyển với lời phê bất tường thế này! Lão Tô lấy tờ giấy khác thay vào rồi viết vài câu khen ngợi cho vừa lòng họ Vương. Quả nhiên sau này Vương Vu đỗ Tiến sĩ mới 19 tuổi, nhưng chỉ được tròn năm thì mất. Ái Hoa (còn tiếp) |
Tô Tiểu Muội (tt)
Ít lâu sau, Vương An Thạch cho sai quan tới xin cầu thân hai họ. Lão Tô kiếm cớ thoái thác, bảo rằng con gái diện mạo xấu xí thô kệch không xứng đáng địa vị con dâu nhà Tể tướng. An Thạch trước thấy vở bị đổi giấy đã bất bình khó chịu, nay bị từ chối hôn sự thì càng không vui, nhưng vì thế lực anh em họ Tô trong triều khá mạnh và ông ta lại nghe đồn dung mạo Tiểu Muội không phải hoa nhường nguyệt thẹn nên cũng bỏ qua. Các văn nhân biết tin bên Tướng phủ cầu thân họ Tô không thành thì đua nhau đem văn tới để mong lọt mắt xanh của cô gái tài ba này. Lão Tô đưa hết văn bài cho Tiểu Muội phê duyệt để nàng tự ý lựa chọn. Trong số đó có một quyển được Tiểu Muội phê rằng: _ Ngày nay tú tài thông minh Mai kia phong lưu học sĩ Khá tiếc hai Tô đồng thời Nếu không hoành hành phỉ chí Lão Tô biết ý con gái muốn chọn người này, giở bìa ra xem thấy đề tên Tú tài Tần Quán, liền bảo gia nhân nếu thấy Tú tài Tần Quán lập tức mời vào hội kiến. Tần Quán tự là Thiếu Du, người đất Dương Châu, từ nhỏ nổi tiếng văn thơ xuất chúng. Thấy thiên hạ đem văn bán rao ở cửa nhà họ Tô thì cũng bắt chước theo, nhưng lại không muốn khuất mình chầu chực như kẻ khác, nên nộp bài xong bỏ về nhà trọ. Lão Tô thấy chàng không chịu đến bèn cho người tới nơi trọ để mời. Tần Quán thầm nghĩ: _ Tiểu Muội được mọi người ca tụng về tài văn chương thi phú, nhưng không rõ dung mạo ra sao mà người ta nói rằng trán nàng cao như núi, mắt sâu tợ vực thẳm. Nếu lấy phải người vợ xấu như Chung Vô Diệm thì cũng hoài công mò kim đáy biển, uổng phí một đời tài tử chẳng gặp giai nhân! Ta nhất thiết phải nhìn tận mặt nàng trước khi quyết định việc này. Dò biết ngày Tiểu Muội sẽ đến miếu Đông Nhạc dâng hương, chàng hoá trang thành tăng sĩ, đầu đội mũ tỳ lư, mình mặc cà sa, cổ đeo tràng hạt, tay cầm bình bát. Tự ngắm mình trong gương, lớp áo thiền môn vẫn không che lấp vẻ tuấn tú hào hoa của một trang tài tử, Tần Quán đắc ý nghĩ thầm: _ Ta mà đi tu thật chắc cũng có lắm cô gái tới chùa tương tư hay khóc lóc năn nỉ đòi theo như ngài A Nan thuở nọ! Ái Hoa (còn tiếp) |
Tô Tiểu Muội (tt)
Tần Quán đến miếu Đông Nhạc được một lúc thì kiệu hoa Tiểu Muội cũng đến. Nàng bước xuống kiệu hoa lên điện dâng hương, chàng tha hồ ngắm trộm dung mạo. Tuy chưa hẳn là tuyệt thế giai nhân đổ nước nghiêng thành nhưng Tiểu Muội cũng có dung nhan tươi đẹp mặn mà, dáng người thanh thoát, cử chỉ đoan trang, chàng rất vừa ý. Để thử tài cô gái họ Tô có được như người ta đồn đại chăng, Tần Quán đợi nàng dâng hương xong liền đủng đỉnh bước lên, gặp lúc nàng vừa trở xuống. Khi cả hai chạm trán nhau, chàng mở lời: _ Tiểu thư hữu phúc hữu thọ, nguyện phát từ bi! (Tiểu thư có phúc, có thọ, xin hãy mở lượng từ bi) Biết đạo nhân muốn trêu chọc, Tiểu Muội đáp ngay: _ Đạo nhân hà đức hà năng, cảm cầu bố thí? (Đạo nhân nào đức, nào tài, mà dám mong ơn bố thí?) Đạo nhân chẳng chịu kém, vẫn cố nài nỉ: _ Nguyện tiểu thư thân như dược thụ, bách bệnh bất sinh. (Nguyện cho tiểu thư mình như cây thuốc, trăm bệnh chẳng sinh) Tiểu Muội gay gắt hơn: _ Tuỳ đạo nhân khẩu thổ liên hoa, bán văn vô xả. (Dù đạo nhân miệng nở hoa sen, nửa đồng không có) Đạo nhân lại tấn công tiếp: _ Tiểu nương tử nhất thiên hoan hỉ như hà triệt thủ bảo sơn? (Nương tử nhỏ một trời vui vẻ, cớ sao tay khép non vàng) Cô gái đốp chát liền cho bõ ghét: _ Phong đạo nhân nhiễm địa tham si, na đắc tuỳ thân kim huyệt! (Đạo nhân cùi lấm đất tham si, đâu đáng thân vào hang bạc) Rồi nàng bước ngay lên kiệu hoa. Vị đạo nhân giữ miếu đang tiễn Tiểu Muội ra kiệu nảy giờ nghe lời đối đáp, nghĩ rằng đạo nhân sàm sỡ buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt, định bụng quay lại trách mắng. Vừa lúc có tên tiểu đồng bước tới trước mặt đạo nhân vòng tay thưa: _ Xin mời tướng công về thay áo. Đạo nhân giữ miếu kinh ngạc hỏi nhỏ tiểu đồng: _ Vị tướng công nào thế? Tiểu đồng đáp: _ Đó là công tử Tần Thiếu Du ở đất Dương Châu, danh tài bao trùm cả thiên hạ, ai mà không biết tiếng? Đạo nhân đem những lời nghe thấy thuật lại cho mọi người biết. Thế là lời đồn đãi ra khắp kinh thành ai ai cũng biết Tần công tử hoá trang làm đạo nhân đối đáp cùng Tô tiểu thư tại miếu Đông Nhạc. Nhận thấy Tô Tiểu Muội dung mạo đoan trang, ứng đáp thần kỳ quả thật là tay nữ nhân tài sắc, Tần Quán quyết định nhờ người tới cầu hôn. Lão Tô nhận lời, cho làm lễ nạp thái. Chàng muốn làm lễ thành hôn ngay trong tháng, nhưng Tiểu Muội đoán rằng với tài học của Tần Quán khoa thi này thế nào chàng cũng đỗ, nên nàng xin cha thư thả, đợi khi chàng chiếm bảng vàng thì đại đăng khoa rồi tới tiểu đăng khoa để cô dâu rỡ ràng danh phận trong ngày hoa chúc, khỏi bị ông anh Đông Pha trêu chọc. Tháng ba năm ấy triều đình mở khoa thi kén chọn nhân tài, quan Lễ Bộ Thượng thư làm chánh chủ khảo, văn bài Tần Quán được chấm đỗ đầu Tiến sĩ. Chàng mừng rỡ ngay hôm đó tới xin làm lễ cưới và động phòng hoa chúc tại phủ họ Tô. Lão Tô thấy điệu bộ cuống quýt của Tần Quán cũng bật cười bảo: _ Hôm nay yết bảng tức là ngày tốt, vậy làm lễ thành thân cũng hay. Được lời nhạc gia như cởi tấm lòng, chàng rối rít lạy tạ. Ái Hoa (còn tiếp) |
Tô Tiểu Muội (tt)
Đêm đó hôn lễ cử hành, trăng sáng vằng vặc, khách khứa đông vầy, mọi người nâng ly chúc tụng hai kẻ tài sắc xứng lứa vừa đôi. Sau khi dự yến, chú rể còn hơi men chếnh choáng, lòng tràn ngập hân hoan, đủng đỉnh bước về phía tân phòng, sợ rằng giai nhân mong đợi. Nhưng quái lạ thay, phòng hoa cửa đóng then cài, chỉ thấy bên ngoài đặt một án thư nhỏ có bày văn phòng tứ bửu và ba phong thư cùng ba cái chén: một chén bằng ngọc, một chén bằng vàng và chén còn lại bằng sứ. Bên cửa có đứa a hoàn mặc áo màu nguyệt bạch đang đứng chờ. Tần Quán lên giọng chủ nhân ra lệnh: _ Vào báo tiểu thư tân lang đã đến sao chưa mở cửa tiếp nghinh? A hoàn vòng tay lễ phép thưa: _ Tỳ nữ vâng lệnh tiểu thư báo tướng công rằng trên án thư có ba đề mục để tân lang dự thi, nếu trúng cách thì cửa phòng tân nương sẽ mở ngay cho vào. Tần Quán biết Tiểu Muội muốn khảo sát văn tài mình trước khi động phòng hoa chúc thì bụng cũng hơi ấm ức, nhưng chẳng lẽ từ chối, đành gượng cười hỏi: _ Ba cái chén kia để làm gì? A hoàn thưa: _ Chén ngọc đựng rượu, chén vàng đựng trà còn chén sứ đựng nước mát. Nếu tân lang ba lần trúng cách sẽ dùng chén ngọc dâng ba tuần rượu rồi mời vào phòng. Nếu chỉ trúng hai lần thì dùng chén vàng dâng trà giải khát rồi về chờ đêm mai trở lại thi. Còn chỉ trúng một lần hay sai hết cả, xin mời tân lang dùng chén sứ uống nước mát và phạt đọc sách ngoài hiên ba tháng. Tần Quán nghe nói tức lộn ruột nhưng ngoài mặt vẫn vờ thản nhiên nói: _ Ở chốn trường thi ta đã oanh liệt đè bẹp hàng ngàn sĩ tử, viết dâng vua bao phương sách làm thịnh nước cường dân còn chưa thấm, sá gì ba cái đề mục cỏn con này có chi đáng kể? A hoàn cũng không vừa, đáp lại ngay: _ Tiểu thư của tiện tỳ không như những kẻ hủ nho, cũng không thể ví với đám quan trường mọt sách chuyên lôi những kinh sách từ chương sáo mòn ra làm đề tài nói chuyện phiếm. Đề tài của tiểu thư tiện tỳ gồm ba thứ: đề thứ nhứt là bài thơ bốn câu có ẩn nghĩa, tân lang phải hoạ lại một bài chứa những chữ ẩn nghĩa ấy; đề thứ nhì cũng bốn câu thơ trong đó đề cập tới những danh nhân thời cổ, tân lang phải đáp trúng tên bốn vị ấy; đề cuối cùng là một vế đối. Nói xong a hoàn lấy phong thư đầu tiên trên án dâng cho chàng. Ái Hoa (còn tiếp) |
Tô Tiểu Muội (tt)
Tần Quán bóc bì thư ra xem, thấy mảnh hoa tiên với bốn câu thơ, nét chữ đẹp thanh thoát như rồng bay phượng múa: _ Đồng thiết đầu hồng dã Nghị lâu thướng phấn tường Âm dương vô nhị lý Thiên địa ngã trung ương nghĩa là: Sắt đồng quăng bễ lớn Ong kiến thượng tường vôi Âm dương không nhị lý Trời đất giữa là tôi Câu đầu ẩn nghĩa chữ HOÁ, câu 2 ẩn nghĩa chữ DUYÊN, câu 3 ẩn nghĩa chữ ĐẠO, câu 4 ẩn nghĩa chữ NHÂN. Tần Quán nghĩ thầm: _ À, chắc hẳn nàng biết là ta giả đạo nhân ghẹo nàng dạo nọ ở miếu Đông Nhạc nên cố tình trêu chọc lại đây mà! Chàng bèn viết bốn câu thơ lên giấy hoa tiên như sau: _ HOÁ công hà ỷ bả xuân thôi DUYÊN đáo danh viên hoa tự khai ĐẠO thị xuân phong chân hữu chủ NHÂN nhân bất cảm thướng hoa đài nghĩa là: Hoá công sao khéo giục xuân hoài Duyên đến vườn thanh hoa tự khai Đạo ấy gió xuân đà có chủ Nhân nhân nào dám thượng hoa đài A hoàn tiếp lấy đưa vào song cửa hô to: _ Tân lang nộp quyển. Tiểu Muội cầm giấy liếc đọc qua rồi bảo: _ Hoá duyên đạo nhân, trả lời cũng khéo đấy chứ! Tần Quán lại mở phong bì thứ hai cũng thấy bốn câu thơ: _ Cường gia thắng tổ hữu thi vi Tạc bích thâu quang dạ độc thư Phùng tuyến lộ trung thường ức mẫu Lão ông chung nhật ỷ môn lư nghĩa là: Hùng lược cha ông chẳng sánh tày Đêm soi vách sáng đọc kinh bài Vá may dường nhớ về nơi mẹ Tựa cửa nhà ông đợi suốt ngày Câu 1 “cường gia thắng tổ” ám chỉ Tôn Quyền là chúa Đông Ngô thời Tam Quốc, câu 2 “tạc bích thâu quang” chỉ Khổng Minh là quân sư của Lưu Bị xứ Tây Thục, câu 3 “thường ức mẫu” chỉ Tử Tư, tên Khổng Chấp, vốn là cháu Khổng Tử và thầy dạy Mạnh Tử, câu 4 “Lão ông ỷ môn lư” tức Thái Công Vọng tên tục là Khương Tử Nha giúp Vũ Vương diệt Trụ lập nên nhà Châu. Tần Quán liền viết tên bốn người đó ra giấy, ghi thêm chú thích rõ ràng, đưa a hoàn đệ trình tân nương. Thế là đã thoát qua được ải thứ hai. Chàng nhủ thầm: _ Câu đối thì có gì khó khăn đâu, vài phút là xong ngay đấy mà! Nghĩ tới lúc được cùng người đẹp má tựa vai kề, nâng ly hợp cẩn, lòng tân lang cảm thấy lâng lâng như Từ Thức lạc động Đào Nguyên. Chàng vội bóc phong thư thứ ba ra, đọc thấy câu đối: _ Bế môn suy xuất song tiền nguyệt (đóng cửa xô lùa nguyệt trước song) Mới đầu thấy tưởng dễ, nhưng do tâm trạng quá nôn nao hồi hộp , chàng đâm ra lú lẫn, suy lui nghĩ tới mãi mà cũng không sao tìm ra câu đối cho ổn. Ái Hoa (còn tiếp) |
Tô Tiểu Muội (tt)
Lúc bấy giờ Tô Đông Pha còn thức, biết thế nào cô em gái tinh nghịch cũng sẽ tìm cách làm khổ đức lang quân trong đêm tân hôn, nên rón rén đến gần tân phòng xem động tĩnh. Ngoài sân trăng sáng như ban ngày, thấy Tần Quán đi đi lại lại mồm lẩm bẩm mãi câu: _ Bế môn suy xuất song tiền nguyệt. Đông Pha cảm thấy tội nghiệp, muốn giúp em rể một phen, nhưng sợ chàng tự ái, nên đang còn ngẫm nghĩ làm cách nào. Lúc đó Tần Quán đi lại hoài đã mỏi chân bèn dừng lại ngắm ánh trăng vàng chiếu lung linh trên mặt giếng nước. Nảy sinh kỳ tứ, Đông Pha liền nhặt viên đá nhỏ ném vào giếng. Mặt nước xao động, một khoảng trời như chìm sâu xuống đáy, ánh trăng vỡ toang thành trăm mảnh theo tia nước bắn tung toé vào người Tần Quán. Chàng giật mình sực tỉnh chạy ngay lại án thư viết vào câu đối: _ Đầu thạch xung khai tỉnh để thiên (Ném đá vỡ tung trời đáy giếng) Mảnh hoa tiên vừa được chuyển vào song thì bỗng nghe tiếng kẹt, cửa phòng hoa mở toang, từ trong bước ra một a hoàn khác, đến bên cầm bầu rót mỹ tửu vào chén ngọc, hai tay kính cẩn dâng mời và nói: _ Tướng công quả là trang phong lưu tài tuấn đất Dương Châu. Đây là ly rượu bồ đào tiểu thư tôi kính mừng người quân tử. Tần Quán đắc ý cầm chén uống cạn ba lần, xong tân lang được hai a hoàn xinh đẹp phò vào phòng tân nương cùng nàng chuốc chén giao bôi. Với văn tài lỗi lạc, Tần Quán được triều đình phong chức Hàn Lâm học sĩ cùng làm việc với hai ông anh vợ Đại Tô và Tiểu Tô. Còn Tiểu Muội thường được Hoàng Thái Hậu vời vào cung xướng hoạ. Hoàng Thái Hậu yêu mến nàng nên hay ban thưởng vàng lụa và mời yến ẩm ngay trong cung. Trớ trêu thay, “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu” người đẹp mà lại tài hoa thì hay yểu mệnh! Những tưởng đôi tài tử giai nhân sẽ cùng sống chung cho tới ngày răng long tóc bạc, nào ngờ nửa đường gãy gánh, nàng đã từ bỏ sang bên kia thế giới, để lại cho chàng nỗi thương nhớ khôn nguôi. Tần Quán ôm ấp mãi hình bóng nàng trong tim, trọn đời không lấy vợ khác. Hết Ái Hoa |
Lời bàn của AH
"Minh quân lương tể tao phùng dị Tài tử giai nhân tế ngộ nan" Cả cuộc đời tìm gặp được một hồng nhan tri kỷ quả thật là thiên nan vạn nan. Tần Quán có diễm phúc gặp kỳ nữ Tô Tiểu Muội, lương duyên cá nước thoả chí bình sanh tưởng chừng vui thú mãn đời không tả xiết. Nào ngờ "Thiên đố hồng nhan", tài sắc hơn người cũng không tránh khỏi mệnh số, phải đành cam cảnh rẽ thuý chia uyên, nàng về tiên giới để cho chàng ngậm ngùi cam cảnh: "Đập cổ kính ra tìm lấy bóng Xếp tàn y lại để dành hơi" Thật ra thì cũng chẳng phải trời xanh ghen ghét chi người tài sắc. Cô gái tiểu thư thiên kim khuê các, suốt ngày chỉ đọc sách ngâm thơ, không làm việc vận động nhiều tất nhiên là thân thể yếu đuối, dễ làm mục tiêu cho bệnh tật. Hơn nữa, được hoàng thái hậu đãi yến tiệc thường xuyên, thể chất yếu lại ăn nhiều (đồ Tàu toàn dầu mỡ) thiếu vận động thì mệnh yểu là cái chắc! Cái cô Tiểu Muội ở đây cũng thật lạ lùng! Cô ta có tài đoán số mệnh, tất nhiên biết mình sẽ yểu mệnh, thế mà lại chê Vương Vu tuy thông minh tài giỏi nhưng không được trường thọ nên không muốn gá nghĩa! Như vậy là nàng thà để chồng khóc mình chứ nhất định không chịu khóc chồng! Đúng là ... tâm địa phụ nữ hẹp hòi! Đọc truyện này và truyện Trang Tử gõ bồn, mình cảm thấy có cái gì hơi bâng khuâng trong dạ. Chẳng trách mà trong dân gian có bài "vè con cua" để so sánh lòng chung thuỷ của đàn ông và đàn bà! ha! "Năm năm rồi không gặp Từ khi em lấy chồng ... " hỡi ôi! |
Trích:
Thầy AH ui, em thấy thầy nói xí liền pà hoài nhen, mai mốt " ghét của nào trời trao của đó... " cho thầy 'know face' :laughing: |
Trích:
|
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 12:25 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.