![]() |
Giấc Mơ (nguyễn Bính)
Bỗng dưng đúc được nhà vàng Sắm xe tứ mã rước nàng vu quy Vợ hiền cử án tề my Nửa năm đèn sách đi thi đỗ đầu Ý không cho cưới nàng hầu Nửa đêm vợ khóc hoen sầu mắt xanh Quan to nhất phẩm triều đình Lầu cao , cửa cuốn buông màng có hoa Đem đêm gối cánh tay ngà Nồi kê chưa chín...canh gà dã sôi Cánh tay ngọc biến đau rồi? Gối chăn còn giữ nguyên mùi phấn hương |
Bươm Bướm Ngày Xưa
Học trò trường huyện ngày năm ấy Anh tuổi bằng em lúc tuổi thơ Những buổi học về không có nón Đội đầu chung một lá sen tơ . Lá sen vương vấn hương sen ngát Ấp ủ hai ta chút nhuỵ hờ Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc Theo về tận cổng mới tan mơ . Em đi phố huyện tiêu điều lắm Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi Mà đêm hôm nay anh mới biết Tình anh như chuyện bướm xưa thôi . ___ ( Nguyễn Bính ) ___ |
Tỉnh Giấc Chiêm Bao"
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 150 Chín năm đốt đuốc soi rừng, Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân. Cửa xưa mành trúc còn ngân, Góc tường vẫn đọng trăng xuân thưở nào. Làng xa, bản nhỏ, đèo cao, Gió bay tà áo chiêm bao giữa chừng. Anh về luyến núi thương rừng, Nhớ em đêm sáng một vùng thủ đô. Bồi hồi chuyện cũ năm xưa, Gặp nhau lần cuối ... trang thư nhạt nhoà. Thư rằng: "Thôi nhé đôi ta Tình sao không phụ mà ra phụ tình. Duyên nhau đạ dựng trường đình, Mẹ em đã xé tan tành gối thêu ..." Trăng khuya sáng núi gương đèo, Anh đi, thư vẫn nằm đeo bên mình. Lửa sàn nét chữ chên chênh, Nếp thư đến rách chưa lành vết thương. Đằm đằm hoa sữa lên hương, Chân anh vẫn bước trên đường cái đây. Nẻo hồ, song cửa, lá bay, Sáng chưng bóng dáng bao ngày yêu xưa. Trăm năm đã lỡ hẹn hò, Cây đa bến cũ con đò còn không ? Tình cờ gặp giữa phố đông, Em đi ríu rít tay chồng tay con. Nét cười âu yếm môi son, Áo bay chắc buổi trăng tròn sánh vai .... Chín năm bão tối mưa ngày, Nước non để có hôm nay sáng trời. Em đi hạnh phúc hồng tươi, Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao ? Sắc hương muôn nẻo tuôn trào, Tiếc mà chi giấc chiêm bao một mình. Anh về viết lại thơ anh, Để cho bến mát cây xanh đôi bờ. Cho sông cho nước tự giờ, Chẳng còn lỡ chuyến con đò sang ngang. Lứa đôi những bức thư vàng, Chẳng còn chữ chữ hàng hàng lệ rơi. Chim hồng, chim nhạn, em ơi, Trên nền gối cưới đời đời yêu nhau. Báo Trăm Hoa -- Hà Nội 9/2/1956 |
Chị Trúc trong Thơ Nguyễn Bính
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 124 Thời Báo (Canada), 19/10/00 Ký giả Lô Răng Theo Bùi Hạnh Cẩn, tác giả NGUYỄN BÍNH VÀ TÔI, đồng thời cũng là anh em con cô con cậu ruột với tác giả LỠ BƯỚC SANG NGANG, thì bà thân của Nguyễn Bính mất rất sớm, khi Nguyễn Bính mơi 3 tháng tuổi. Nguyễn Bính rời quê nội làng Trạm sang ở thôn Vân, quê ngoại (cùng thuộc huyện Vụ Bản - Nam Định) và lớn lên ở đó. Bùi Hạnh Cẩn và Nguyễn Bính như vậy vừa là anh em, vừa là bạn học, bạn thơ từ thủa thiếu thời. Do vậy nên những tiết lộ của họ Bùi soi sáng nhiều điều trong thơ họ Nguyễn. Có lẽ Nguyễn Bính là thi sĩ đầu tiên (đối với tôi) đã trang trọng đưa "người chị" vào thơ. Tập Lỡ Bước Sang Ngang của Nguyễn Bính xuất hiện năm 1938. Gần 60 năm sau tôi mới được nghe bài thơ Chị Tôi của Đoàn Thị Tảo cuối thập kỷ 90 vừa qua. Người tình, người mẹ, người em gái nhỏ ở trong thơ xưa nay không thiếu. Riêng một người chị, ngay từ những bài thơ đầu tiên và sau này suốt cuộc đời thơ, Nguyễn Bính đã giới thiệu "Chị Trúc" một cách thiết tha, đằm thắm. Trong 3 bài Lỡ Bước Sang Ngang đăng lần đầu tiên trên TIỂU THUYẾT THỨ NĂM năm 1938 đều có ghi "Tặng chị Trúc". Sau này nhiều bài thơ khác, khi đi lưu lạc giang hồ, đặc biệt những bài "Trăm câu một vần", "Xuân tha hương" và "Xuân vẫn tha hương", tác giả đều gửi tâm sự về quê nhà, kể lể nỗi niềm cùng chị Trúc: Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Ôi chị một em, em một chịt Giời làm xa cách mấy con sông ... Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Tết này, ô thế mà vui chán Những một mình em uống rượu hồng. Rượu say nhớ chị hồi con gái Thương chị từ khi chị lấy chồng... Trong "Xuân vẫn tha hương", tác giả nằm đón giao thừa ở Huế, "suông cả ân tình rượu cũng suông", đốt ngọn đèn lên nhìn cái bóng cô đơn của mình in trên vách mà thở than cùng chị: Đêm ba mươi Tết quê người cũng Tiếng pháo giao thừa dậy tứ phương Chị ạ, em không người nước Sở Nhớ nhà đâu mượn tích Trương Lương Đất khách tình dâng nhòa mắt lệ Ôi nhà, ôi chị.. ôi quê hương Trong nhiều bài thơ khác, hình ảnh chị Trúc cứ thấp thoáng xa gần. Chị Trúc đối với Nguyễn Bính là chiếc khăn hồng chị cho để thấm những giọt lệ đời: Chị cho em chị chiếc khăn thêu Ý chị thương em khóc đã nhiều Khóc chị ngày xưa, giờ lại khóc Cho mình khi tắt một tình yêu.. Chị Trúc là một quê hương để nhớ về - là một đối tượng hết sức thân thương trìu mến để tác giả sẻ chia mọi nỗi cô đơn cũng như những phút giây hạnh phúc: Chiều chiều hai đứa sang thăm chị Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu... Đọc thơ Jacques Prévers người ta nhớ Barbara - đọc thơ Argon người ta quen với Alsa, đọc Kiều người ta mong gặp Kim Trọng - đọc Lục Vân Tiên người ta nghĩ đến Nguyệt Nga... Đọc thơ Nguyễn Bính ai cũng muốn biết chị Trúc là ai mà người thơ gửi gấm nhiều tâm sự? Nguyễn Bính đã mất trên 30 năm rồi. Người thơ đã nằm im dưới mộ - Nguyễn Bính có một cái hơn người là càng ngày người ta càng đọc, càng ngâm thơ ông. Do vậy nên cái mong mỏi tìm hiểu về chị Trúc càng ngày càng thêm nôn nả. Như để trả lời vấn nạn của chúng ta, người anh em của Nguyễn Bính, cũng là người bạn học, bạn thơ thủa thiếu thời, Bùi Hạnh Cẩn đã dành một chương trong cuốn "Nguyễn Bính và Tôi" để nói đến chuyện này: "Những bài thơ về chị Trúc". Bùi Hạnh Cẩn kể rằng Nguyễn Bính sau khi mất mẹ từ rất nhỏ, ông thân của nhà thơ là Nguyễn Đạo Bình tục huyền - cùng cha cùng mẹ với Nguyễn Bính (tên tục là Nguyễn Trọng Bính) chỉ có 2 người anh trai: Nguyễn Mạnh Phác và Nguyễn Ngọc Thu - Nhà thơ không có người chị ruột nào. Vậy chị Trúc là ai? Người phụ nữ ấy (chị Trúc của nhà thơ) thật ra không có liên hệ họ hàng ruột thịt gì với nhà thơ hết. Theo Bùi Hạnh Cẩn, đó là một phụ nữ họ Lê tên là N.TH. (họ Bùi không hài rõ tên, chỉ ghi như vậy) người đẹp, da trắng, môi hồng, mũi dọc dừa, đôi mắt trong như nước hồ thu. Đặc biệt người phụ nữ này đã có chồng ở thị xã Hà Đông. Ở nơi này có anh ruột của Nguyễn Bính là Nguyễn Mạnh Phác vừa dạy học vừa làm văn nghệ viết kịch, viết báo, làm thơ. Ở tỉnh nhỏ, như thế đã là có giá. Sau này khi Nguyễn Bính nổi danh với Lỡ Bước Sang Ngang thì ông anh Mạnh Phác lại càng được mọi người nể trọng, và đương nhiên chị Trúc người được nhà thơ đề tặng cũng nổi tiếng theo. Thật ra lúc ấy "chị Trúc" chỉ là người em văn nghệ của Nguyễn Mạnh Phác. Một buổi nhà thơ Lê Văn Trương về Hà Đông thăm thú bạn bè - Mạnh Phác, được mời viết cho báo Ích Hữu do Lê Văn Trương phụ trách. Cần phải có một bút hiệu mới cho Mạnh Phác. Ngày xưa, theo lời ông cậu ruột của anh em họ Nguyễn, tức là thân sinh của Bùi Hạnh Cẩn, thì bà thân của họ Nguyễn "đẻ rơi" Mạnh Phác ngoài lộ. Do vậy nên ngoài tên khai sinh Mạnh Phác còn có tên riêng ở nhà là "cu Đường". Bây giờ cần có một bút hiệu, mọi người mới ghép tên "người em văn nghệ" Trúc với tên riêng Đường thành bút hiệu Trúc Đường. Trúc Đường sau đó trở thành nhà viết kịch có tiếng ở miền Bắc. Dạo đầu thập kỷ 40, trong không khí ngột ngạt của đệ nhị thế chiến sắp tràn tới Đông Dương, các văn nghệ sĩ có phong trào "đi", hay là "giang hồ vặt", theo khẩu hiệu do Nguyễn Tuân đề xướng "Ta muốn sau khi ta chết, có người thuộc da ta làm chiếc valise". (NT cũng mượn câu nói này của một nhà văn Pháp, tôi không nhớ được tên). Nhưng đi để mà không biết đi đâu?" Ta đi nhưng biết về đâu nhỉ? Đã dấy phong trào khắp bốn trời. Mấy ông nhà văn, nhà thơ trẻ Nguyễn Bính, Tô Hoài, Trọng Can từ Bắc vào miền Trung, vô Nam rồi lại trở ra... Hãy nghe Tô Hoài kể lại trong hồi ký: "Chúng tôi ghé xuống Thanh Hóa trước tiên.. chúng tôi lại xuống Huế. Vào Huế, lại sống vật vờ như ở Thanh Hóa. Thỉnh thoảng Nguyễn Bính gửi thơ về đăng báo, nhờ Trúc Đường gửi tiền nhuận bút vào trọ. Nhưng thơ làm sao nuôi nổi người, huống chi lại những 3 người. Cũng đến ngày phải đi... chỉ có một mình Nguyễn Bính ở lại Huế". Đây là thời kỳ Mạnh Phác và chị Trúc gửi thư và tiền vào cho Nguyễn Bính ở Huế. Đó cũng là thời kỳ Nguyễn Bính viết Xuân Tha Hương và Xuân vẫn tha hương. Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Một chị một em, em một chị Giời làm chia cách mấy con sông... Chị Trúc, người Nguyễn Bính đề tặng thơ rất trang trọng, người Nguyễn Bính thiết tha sẻ chia tâm sự, thật sự ra chỉ là một "người em văn nghệ" của anh mình: Trúc Đường Nguyễn Mạnh Phác. Đó chỉ là một hình bóng phụ nữ thoáng qua trong đời Nguyễn Bính. Nhưng nhà thơ trân trọng tôn thờ hình bóng đó, vì Nguyễn Bính mồ côi mẹ từ thủa nhỏ, đã thiếu tình mẫu tử, lại không có chị, có em nào gần gũi. Chị Trúc thật ra rất xa mà lại rất gần đối với Nguyễn Bính. Đó cũng là ảo giác của người gần chết khát trong sa mạc, tưởng rằng mình sắp đến được một ốc đảo đầy suối trong và bóng mát... |
Đôi dòng tiểu sử Nguyễn Bính
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 123 Tên thật là Nguyễn Trọng Bính, sinh năm 1918 tại làng Thiện Vinh, huyện Vụ Bảng, tỉnh Nam Định (nay là Hà Nam Ninh). Ông mồ côi mẹ từ nhỏ, tự học ở nhà, bắt đầu làm thơ từ năm 13 tuổi. Nguyễn Bính được giải khuyến khích thơ của nhóm Tự Lực Văn Đoàn năm 1937 với tập thơ Tâm Hồn Tôi. Ông tham gia kháng chiến chống Pháp tại Nam Bộ, tập kết ra Bắc năm 1954, làm việc tại Hội văn nghệ Việt Nam, Ty văn hóa thông tin Nam Hà. Năm 1958, Nguyễn Bính làm chủ bút báo Trăm Hoa. Ông mất ngày 20 tháng 1 năm 1966 tại Hà Nội. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Lỡ Bước Sang Ngang (1940), Tâm Hồn Tôi (1940), Hương Cố Nhân (1941), Mây Tần (1942), Người Con Gái Ở Lầu Hoa (1942), Tình Nghĩa Đôi Ta (1960), Tuyển Tập Nguyễn Bính (1984); kịch thơ Bóng Giai Nhân (1942); truyện thơ Truyện Tỳ Bà (1944)... Thơ Nguyễn Bính "chân quê": giản dị, mộc mạc, nhẹ nhàng, trong sáng, và hồn nhiên như ca dao trữ tình. Ông viết về làng quê qua lăng kính tình cảm lãng mạn, biểu lộ một tình quê, một hồn quê chân tình và gần gũi. Giáo Sư Lê Đình Kỵ có nhận xét về thơ Nguyễn Bính: "Nổi bật lên ở Nguyễn Bính là ca dao, ở cảm xúc lẫn tư duy, ở cả ý, tình, và điệu ..." |
Anh Lái Đò
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 2 Năm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Để tôi mơ mãi mơ nhiều: Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khóa thi Tôi đỗ quan Trạng vinh quy về làng Võng anh đi trước võng nàng Cả hai chiếc võng cùng sang một đò Đồn rằng đám cưới cô to Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu Nhà gái ăn chín nghìn cau Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn Lang thang tôi dạm bán thuyền Có người trả chín quan tiền, lại thôi! Nguyễn Bính |
Anh Về Quê Cũ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 92 Anh về quê cũ: thôn Vân Sau khi đã biết phong trần ra sao? Từ nay lại tắm ao đào, Rượu đâu mà cất, thuốc lào nào phơi. Giang hồ sót lại tình tôi, Quê người đắng khói, quê người cay men. Nam kỳ rồi lại Cao miên, Tắm trong một cái biển tiền người ta ... Biển tiền, ôi biển bao la, Mình không bần được vẫn là tay không ... Thôn Vân có biếc có hồng, Hồng trong nắng sớm, biếc trong vườn chiều. Đê cao có đất thả diều, Trời cao lắm lắm có nhiều chim bay. Quả lành nặng trĩu từng cây, Sen đầy ao cá, cá đầy ao sen. Hiu hiu gió quạt trăng đèn, Với dăm trẻ nhỏ thả thuyền ra chơi. Ăn gỏi cá, đánh cờ người, Thần tiên riêng một góc trời thôn Vân. Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Phương nao kết dãi mây Tần cho ta. Từ nay khi nhớ quê nhà, Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân. Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Anh em ly tán, lâu dần thành ra Không còn ai ở lại nhà. Hỏi còn ai nữa? Để hoa đầy vườn. Trăng đầy ngõ, gió đầy thôn, Anh về quê cũ có buồn không anh? 1942 |
Áo Anh
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 159 1. Tằm em ăn rỗi hôm nay, Hái dâu em bận suốt ngày hôm qua. Mong sao tằm tốt tơ già, May đôi áo nái làm quà cho anh. 2. Hẹn cho em một hẹn anh chờ, Em may áo nái bao giờ mới xong ? Lạy trời tắt gió ngang sông, Qua đò biếu áo yên lòng em tôi. 3. Đưa anh đến bến đò ngang, Con sào đẩy sóng thuyền nan vào bờ. Anh đi sương gió vật vờ, Em về chọn kén chuốt tơ chăm tằm. Đến mùa gió bấc sang năm, Bao nhiêu lụa bấy nhiêu làm áo anh. Mong sao sự nghiệp :Dng thành, Áo anh đã có em anh may giùm. 1939 |
Bảy Chữ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 140 Mây trắng đang xây mộng viễn hành, Chiều nay tôi lại ngắm trời xanh, Trời xanh là một tờ thư rộng, Tôi thảo lên trời mấy nét nhanh. Viết trọn năm dài trên vách đá, Bốn bề lá đổ ngợp hơi thu, vừa may cánh nhạn về phương ấy, Tôi gửi cho nàng bức ngọc thư. Xe ngựa chiều nay ngập thị thành, Chiều nay nàng bắt được trời xanh, Đọc xong bảy chữ thì thương lắm, "Vạn lý tương tư, vũ trụ tình." Bắc Giang 1940 |
Bên Hồ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 123 Lá rơi theo gió bay, Bên hồ ta đứng đắm say nhìn hồ . Sương mai đây đó trắng mờ, Như còn lưu luyến đôi bờ cây xanh. Xa trên mặt nước mông mênh, Buông thuyền, cô gái nghiêng mình hái sen. |
Bên Sông
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 109 Có hai em bé học trò, Xem con kiến gió đi đò lá tre. Nứa xuôi từng một thôi bè, Nắng sang bãi cát bên kia có chiều. Thoáng như một lớp phù kiều, Chim đàn nối cánh bay vèo ngang sông. Thuyền buôn đã mấy ngày ròng, Nằm suông, lái chửa ăn xong giá hàng. 1937 |
Bóng Bướm
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 340 Cành dâu cao, lá dâu cao Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em Anh đi đèn sách mười niên Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành. Cành dâu xanh, lá dâu xanh Một mình em hái, một mình em thương Mới rồi mãn khóa thi hương Ngựa điều võng tía qua đường những ai? |
Bóng Người Trên Sân Ga
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 1 Những cuộc chia lìa khởi từ đây Cây đàn sum họp đứt tuôn dây Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày Có lần tôi thấy hai cô bé Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng - Đường về nhà chị chắc xa xôi Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài Chị mở khăn trầu anh thắt lại - Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi! Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi một chốn xa Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng Lưng còng đổ bóng xuống sân ga Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Chân bước hững hờ theo bóng lẻ Một mình làm cả cuộc phân ly Những chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt Buồn ở đâu hơn ở chốn này Tôi đã từng chờ những chuyến xe Đã từng đưa đón kẻ đi về Sao nhà ga ấy sân ga ấy Chỉ để cho lòng dấu biệt ly |
Chân quê
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 361 Hôm qua em đi tỉnh về Đợi em ở mãi con đê đầu làng Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi! Nào đâu cái yếm lụa sồi? Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? Nào đâu cái áo tứ thân? Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? Nói ra sợ mất lòng em Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa Như hôm em đi lễ chùa Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh Hoa chanh nở giữa vườn chanh Thày u mình với chúng mình chân quê Hôm qua em đi tỉnh về Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều . |
Chú rể là anh
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 1 [ Gửi Phạm Quang Hòa - Hưng Yên ] Xưa anh là kẻ nghiện sông hồ Đây, đó, lan dài gót lãng du Về chẳng có kỳ, đi chẳng hẹn Như mây mùa thu, lá mùa thu. Anh đến Hà Nội đêm hôm trước Anh xa Hà Nội sáng hôm sau Bạn bè nhớ tới anh, thường nhắc: - "Không biết bây giờ hắn ở đâủ" Hắn đã lên rừng nghe vượn hót? Hay vừa xuống biển ngắm giăng lên? Ngựa quên gốc liễu, đò quên bến Hắn nhớ thương chăng tới mẹ hiền? Bỗng sáng hôm nay có thiếp hồng Có người cưới vợ giữa mùa đông Cô dâu chẳng biết là ai đó? Chú rể là anh - Có lạ không! A ha! Thôi nhé, tự hôm nay Lá hết lìa rừng, mây hết bay Sông bến lương duyên đò cắm chặt Ngựa hồ thôi hết gió heo may. Mắt xanh không ngắm trời xanh nữa Chí lớn thu vào hộp phấn son Than củi trần gian mà luyện được Một đời vợ đẹp với con khôn Sông hồ giờ bặt dấu chân anh Quân tử về coi việc nấu canh Viết cuốn trường thiên ân ái đó Anh quên chép chuyện "Bỏ gia đình" Tôi chỉ xa anh một chuyến tầu Nhưng là cách trở vạn sông sâu Uống ba ly rượu, quay về Bắc Gọi để mừng anh, để nhớ nhau Song nhớ bao nhiêu lại ngậm ngùi Sông hồ còn sót lại mình tôi - Hai tay người đẹp trông mềm quá Tôi có ngờ đâu khóa được người ... (Sài Gòn 18-11-43) |
Chuyến Tầu đêm
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 84 Gió lạnh nghe chừng đêm thấy sâu, Mà chăn với gối mộng về đâu ? Qua sang một chuyến tầu đêm chạy, Một chuyến tầu đêm chạy rất mau. Những ánh đèn pha tựa nắng tà, Toa này toa khác nối liền toa ... Chập chờn như một con dơi lớn, Như một oan hồn hiển hiện ra. Tầu chạy hình như để chở buồn, Chở người đi kẻ nhớ về thương; Nâng bao nhiêu gót chân xinh đẹp, Tầu chạy đêm nay có lạc đường ? Tiếng máy vang như tiếng sấm rền, Chuyến tầu này biết có ai quen ? Biết đâu chả có vài tên bạn ở một nơi nào vội vã lên ? Lửng thửng tầu đi mất nữa rồi, Sao không dừng lại ở ga tôi, Lấy mươi lăm phút cho tôi gửi, Chút ít xuân xanh trả lại trời ? Mà mãi đêm nay mới nhớ ra: đời mình chẳng khác chuyến tàu qua. Những từ ga lớn, từ ga nhỏ, đời chẳng làm cho lấy một ga. Tầu biết bây giờ chạy tới đâu ? đêm sâu hoàn trả lại đêm sâu. Bỏ đây một chiếc tầu kiêng đổ; Chở một toa tim nặng oán sầu . |
Cô Hái Mơ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 286 Thơ thẩn rừng chiều một khách thơ, Say nhìn xa rặng núi xanh lơ, Khí trời lặng lẽ và trong trẻo, Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ. Hỡi cô con gái hái mơ già! Cô chửa về ư ? Đường thì xa Mà ánh trời hôm dần một tắt Hay cô ở lại về cùng ta? Nhà ta ở dưới gốc cây dương Cách động Hương Sơn nửa dặm đường Có suối nước trong tuôn róc rách. Có hoa bên suối ngát đưa hương. Cô hái mơ ơi! Chẳng trả lời nhau lấy một lời. Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng. Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi. |
Cô Hàng Xóm
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 437 Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn. Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi. Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng. Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng... Có con bướm trắng thường sang bên này. Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi... Chả bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên. Mắt nàng đăm đắm trông lên... Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?" -- Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang. Mấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong. Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa. Tầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm. Cô đơn buồn lại thêm buồn, Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi? Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng... Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng. Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng. Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này! |
Cô Lái Đò
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 318 Xuân đã đem mong nhớ trở về Lòng cô gái ở bến sông kia Cô hồi tưởng lại ba xuân trước Trên bến cùng ai đã nặng thề Nhưng rồi người khách tình quân ấy Đi biệt không về với núi sông Đã mấy lần sông trôi, trôi mãi Mấy lần cô lái mỏi mòn trông Xuân này đến nữa đã ba xuân, Đóm lửa tình duyên tắt nguội dần Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi Cô đành lỗi ước với tình quân. Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng sông, Cô lái đò kia đi lấy chồng. Vắng bóng cô em từ dạo ấy, Để buồn cho những khách sang sông . |
Cuối Tháng Ba
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 59 Chưa hè trời đã nắng chang chang, Tu hú vừa kêu, vải đã vàng. Hoa gạo tàn đi cho sắc đỏ Nhập vào sắc đỏ của hoa xoan. Mặt hồ vua đúc khối tiền sen, Bươm bướm đông như đám rước đèn. Ở bãi cỏ non má lộng gió, Bắt đầu có những cánh diều lên . Khóa hội chùa Hương đã đông rồi, Hội đền Hùng nữa, đám thôn tôi. Thôn tôi vào đám hai ngày chẵn, Chỉ có chèo không, nhưng cũng vui. Mọi làng đặt mã lễ kỳ yên, Mũ với hình nhân, ngựa với thuyền. Cho khỏi bà Nàng đi rắc đậu, Quan Ôn bắt lính khổ dân hiền. Đường lên chợ tỉnh, xa tăm tắp ... Nắng mới ôi chao, cát bụi mù. Các chị trong làng đi bán lụa, Giắt đầu từng nắm lá hương nhu. Tất cả mùa xuân rộn rã đi Xa xôi người có nhớ thương gì ? Sông xưa chảy mãi làm đôi ngả, Ta biết xuân nhau có một thì ! |
Ghen
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 421 Cô nhân tình bé của tôi ơi Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi. Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai Đừng hôn dù thấy cánh hoa tươi Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ Đừng tắm chiều nay biển lắm người Tôi muốn mùi thơm của nước hoa Mà cô thường xức chẳng bay xa Chẳng làm ngay ngất người qua lại Dẫu chỉ qua đường khách lại qua. Tôi muốn những đêm đông giá lạnh Chiêm bao đừng lẩn quẩn bên cô Bằng không tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào trong giấc mơ. Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ Đừng làm ẩm áo khách chưa quen. Chân cô in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được dẫm lên. Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi Thế nghĩa là yêu quá mất rồi Và nghĩa là cô là tất cả Cô là tất cả của riêng tôi. |
Giòng Dư Lệ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 276 Tặng T.T.Kh. Cho tôi ép nốt giòng dư lệ Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên. T.T.Kh. Gió đưa xác lá về đường, Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời. Sầu thương quyện lấy hồn tôi, Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm. Một ngàn năm, một vạn năm, Con tằm vẫn kiếp con tằm vương tơ. Tặng người gọi một giòng thơ, Hay là giòng nước mắt thừa đêm qua. Đường về Thanh Hóa bao xa, Bao giờ ra nhớ rủ ta với, chàng! Bảo rằng quan chẳng cho sang, Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ! Vườn Thanh qua đấy năm xưa, Trọ nhờ đêm ấy giời mưa tối giời. Quanh lò sưởi ấm, bên tôi, Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ. Tuổi nàng năm ấy còn thơ, Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai. (Rồi đây bao gió bụi đời, Tôi quên sao được con người vườn Thanh). Lạnh lùng canh lại sang canh, Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ. Bởi sinh làm kiếp giang hồ, Dám đâu toan tính se tơ giữa đàng. Thu sang, rồi lại thu sang, Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi? Bao nhiêu vật đổi sao dời? Đường bao dặm thẳm? hỡi người bốn phương? Trọ bao nhiêu quán bên đường, Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa. Cô nàng đêm ấy quay tơ. Tôi quên sao được hẳn chưa lấy chồng. Một hôm lòng lại nhủ lòng: Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh. Rồi tôi len lén một mình, Ra đi với một tấm tình hay hay. Đường mòn tràn ngập bông may, Gió heo báo trước một ngày thu sang. Dừng chân trước cửa nhà nàng, Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau. Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu, Lá rơi lả tả trên đầu như mưa... Chợt người lão bộc năm xưa, Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà. Một hai xin phép ông già, Trọ nhờ đêm ấy nữa là hai đêm. Ông già nể khách người quen, Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình". Rồi ông kết: (giọng bất bình) "Trời cay nghiệt thế cho đành? Thưa ông. Cô tôi nhạt cả môi hồng, Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ. Đâu còn sống lại trong mơ, Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu? Buồn the sầu sớm thương chiều, Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi! Tơ duyên đến thế là thôi, Thế là uổng cả một đời tài hoa. Đêm đêm bên cạnh chồng già, Và bên cạnh bóng người xa hiện về..." Rùng mình, tôi vội gạt đi: "Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài giòng. Cháu từ mắc số long đong, Yêu thương chìm tận đáy lòng đã lâu. Đau thương qua mấy mươi cầu, Cạn giòng nước mắt, còn đâu khóc người ." "Dối già một chút mà thôi, Nghe lời già kể, cháu mười đêm luôn Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn, Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!" Chuyện xưa hồ lãng quên rồi, Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh . Bao nhiêu oan khổ vì tình, Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa? Phải chăng. Mình có nên ngờ, Rằng người năm cũ bây giờ là đây? |
Hôn Nhau Lần Cuối
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 337 Cầm tay, anh khẽ nói: -- Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi ... Rồi một hai ba năm Danh thành anh trở lại Với em, anh chăn tằm Với em, anh dệt vải Ta sẽ là vợ chồng Sẽ yêu nhau mãi mãi Sẽ se sợi chỉ hồng Sẽ hát câu ân ái Anh và em sẽ sống Trong một mái nhà tranh Lấy trúc thưa làm cổng Lấy tơ liễu làm mành Nghe lời anh em hỡi! Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi ... |
Đêm Sao Sáng
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 216 Đêm hiện dần lên những chấm sao Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh Ai biết cầu Ô ở chỗ nào Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu Thấy con Vịt lội giữa dòng sâu Sao Hôm như mắt em ngày ấy Rớm lệ nhìn tôi bước xuống tầu Chòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi Lộng lẫy uy nghi một góc trời Em ở bên kia bờ vỹ tuyến Nhìn sao thao thức mấy năm rồi Sao đặc trời cao sáng suốt đêm Sao đêm chung sáng chẳng chung miền Trời còn có bữa sao quên mọc Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em . |
Dối Lòng
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 16 Xé bao nhiêu lụa rồi Em không cười một miệng Đốt bao nhiêu lửa rồi Em không lên một tiếng Lòng anh như lụa đây Tình anh như lửa đấy Bao Tự ngày xưa em Nàng dễ chiều biết mấy Trên đường môi nho nhỏ Trên màu môi hồng hồng Cái gì anh đã thấy Hình như là mùa đông Hương lầu hoa lan lan Cửa lầu hoa vẫn đóng Có khác gì môi em Cơ hồ anh tuyệt vọng Có khác gì lòng em Cửa lầu hoa vẫn đóng Nghe hồn anh chìm chìm Nghe buồn anh rộng rộng Một toán quân khát nước Đương đi tìm rừng mơ Sao em không bắt chước Nói dối như người xưa Anh dối lòng anh mãi Rằng đây là rừng mơ Anh dối lòng anh mãi Rằng em là Nàng Thơ Anh dối lòng anh mãi "Em sắp cười bây giờ" |
Đường Rừng Chiều
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 68 Lữ hành bắt gặp quán cơm, Bầy ong bắt gặp mùi thơm hoa rừng. Đèo cao con suối ngập ngừng, Nắng thoai thoải nắng chiều lưng lửng chiều. Trăng non như một cành diều, Trẻ con phất dối thả liều trên mây. Chim nào kêu mỏi ngàn cây, Ngẩn ngơ đôi chiếc ngựa gầy dong xe. Đồi sim dan díu nương chè, Trắng phau khói núi, xanh lè áo ai ... Thái Nguyên 1938 |
Giấc Mơ Anh Lái Đò
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 252 Năm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Để tôi mơ mãi, mơ nhiều: "Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khoa thi, Tôi đỗ quan trạng vinh quy về làng Võng anh đi trước võng nàng Cả hai chiếc võng cùng sang một đò." Đồn rằng đám cưới cô to Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu Nhà gái ăn chín nghìn cau Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn... Lang thang tôi dạm bán thuyền Có người trả chín quan tiền, lại thôi! Buông sào cho nước sông trôi Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ Có người con gái đang tơ Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay Sao cô không gọi sáng ngày Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ Con sông nó có hai bờ Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà. |
Hà Nội 36 Phố Phường
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 94 Hà nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng có để một tơ vương . Chàng qua chiều ấy qua chiều khác, Góp lại đường đi, vạn dăm đường . Nhà ấy hình như có mặt trời, Có rừng có suối có hoa tươi; Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm ? Không! Có gì đâu, có một người . Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng: --Có nên qua đấy nữa hay không ? Không nên qua đấy, nên qua đấy , Không: Nhớ làm sao! Qua mất công . Có một chiều kia anh chàng si Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi: --Hai bên hàng phố hình như họ ... Đi mãi đi hoài có ích chi ? Đem bao hy vọng lúc ra đi, Chuốc lấy buồn thương lúc trở về . Lòng mỗi lần đi lần bão táp, Mỗi lần là một cuộc phân ly . Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi; Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời: --Hờ hững làm sao! Mê đắm quá! Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời! Chao ơi! Yêu có ông Trời cứu! Yêu có ông Trời khóa được chân! Chàng lại đi về qua phố ấy, Mấy mươi lần nữa và vân vân ... Chàng đi mãi, đi đi mãi, Đến một chiều kia, đến một chiều Phố ấy đỏ bừng lên: Xác Pháo, Yêu là như thế ? Thế là yêu ? Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng đã dứt một tơ vương . Chàng qua chiều ấy qua chiều khác .... Ô! Một người đi giữa đám tang . |
Hai Lòng
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 275 Lòng em như quán bán hàng, Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi Lòng anh như mảng bè trôi, Chỉ về một bến, chỉ xuôi một chiều Lòng anh như biển sóng cồn Chứa muôn con nước, ngàn con sông dài Lòng em như cánh lá khoai Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu Lòng anh tựa hoa hướng dương, Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời Lòng em như cái con thoi, Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành. |
Hành Phương Nam
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 2 Hai ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở Riêng ta với ngươi buồn vậy thay ! Lòng đắng sá gì non hớp rượu Mà không uống cạn, mà không say ? Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã Mà áo khinh cừu không ai may Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo Ta trói thân vào nợ nước mây Ai biết thương nhau từ thuở trước Bây giờ gặp nhau trong phút giây Nợ tình chưa trả tròn một món Sòng đời thua đến trắng hai tay Quê nhà xa lắc xa lơ đó Trông lại tha hồ mây trắng bay Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc Phân tán vì cơn gió bụi này Ngươi đi buồn lắm mà không khóc Mà vẫn cười qua chén rượu đầy Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết Ngày mai ra sao rồi hãy hay Ngày mai sán lạn màu non nước Cốt nhất làm sao tự buổi này Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt Giữa chợ ai người khóc nhận thây Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay ? Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự Hài cỏ gươm cuồng ta đi đây Ta đi, nhưng biết về đâu chứ ? Đã dấy phong yên lộng bốn trời Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ, Uống say mà gọi thế nhân ơi ! Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ Ta với nhà ngươi cả tiếng cười Người ơi ! Hề người ơi ! Người sang bên ấy sao mà lạnh Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:08 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.