![]() |
Con rồng cháu tiên
CHỬ ĐỒNG TỬ VÀ CÔNG CHÚA TIÊN DUNG
Có người trai trẻ ở ven sông Hiếu thảo thờ cha trọn tấm lòng Nghèo khó, hai người chung một khố Ra đường kẻ mặc, kẻ nằm không Trước phút lâm chung lão dặn dò Nợ trần trả dứt chớ buồn lo Khố kia con giữ mà chi dụng Người chết đâu cần, khỏi đắn đo Thương cha Đồng Tử chẳng tuân lời Khố liệm thây ma, tế đất trời Giá lạnh che mình không mảnh vải Bóng ngươì nhác thấy, nhảy sông bơi Ngày ngày bắt cá ở trên sông Đổi gạo thuyền buôn đỡ đói lòng Đêm tối lên bờ nằm bụi nghỉ Tấm thân trần trụi sợ người trông Trong triều công chúa tự Tiên Dung Diện mạo như hoa, đẹp não nùng Mày liễu môi son hồng má thắm Mắt huyền da ngọc sáng trời đông Bao kẻ công hầu chực ước mơ Mà nàng trong dạ vẫn thờ ơ Cái vòng cương toả tâm đà chán Chỉ thích nhàn du khắp bến bờ Nàng đến nơi đây một buổi chiều Ngựa người xao xác, tiếng hò reo Dân làng kinh sợ tìm nơi lánh Bến vắng mênh mông ngọn thuỷ triều Đồng Tử chôn mình dưới cát sâu Nguyện cầu công chúa chẳng chơi lâu Trần truồng sao dám cho người thấy Đợi hết quan quân sẽ ngóc đầu Công chúa xem qua cảnh hữu tình Chợt thèm dòng nước mát trong xanh Lệnh truyền thị nữ quây màn kín Cổi áo phô bày ngọc trắng trinh Mát lành gáo nước xối vô tình Cát chảy trôi đi lộ vóc hình Đồng Tử mình trần run lẩy bẩy Ngỡ ngàng công chúa đứng làm thinh Ngẫm chút nàng sai lấy áo quần Đưa chàng trai mặc tạm che thân Đầu đuôi gạn hỏi cho tường tận Nghe chuyện khen thầm kẻ hiếu nhân Liếc chàng tướng mạo cũng oai phong Xao xuyến công nương bỗng động lòng Thầm nghĩ lương duyên trời sắp đặt Tơ hồng Nguyệt lão trớ trêu không ? Ái Hoa (còn tiếp) |
CHỬ ĐỒNG TỬ VÀ CÔNG CHÚA TIÊN DUNG (tt)
Đám cưới đơn sơ được cử hành Hùng Vương nghe báo nổi lôi đình Thẹn nàng tự lấy dân hèn kém Xuống chiếu từ con dứt phụ tình Công chúa không về ở lại đây Cùng chồng buôn bán sống qua ngày Trời thương công việc càng thêm phát Vốn lớn buôn nhiều tận bể Tây Đồng Tử ngày kia ghé đảo Nam Bồng lai cảnh trí thật siêu phàm Dạo chơi gặp một người phương sĩ Kinh sách cùng nhau cuộc luận đàm Tặng chàng lưu niệm lúc chia tay Gậy, nón tiên ban bảo vật này Về đến quê nhà chàng rủ vợ Lánh trần tìm đến cõi trời mây Đêm khuya lỡ bước chốn đồng hoang Bốn phía mênh mông chẳng xóm làng Chống gậy bên đàng, ngồi xuống nghỉ Nón tơi đầu gậy để che sương Hơi lạnh vừa tan dưới ánh dương Đất bằng bỗng thấy sự phi thường Lâu đài thành quách từ đâu mọc Quân lính oai hùng gác tứ phương Vua già nghe báo có kình nhân Bèn cử người đi dẹp loạn thần Tướng sĩ trong thành xin chống cự Nhưng nàng khuyên giữ đạo trung quân Binh triều hùng hổ tới giương oai Trời đã hoàng hôn tắt nắng rồi Đóng trại bên bờ đêm tạm nghỉ Chờ trời sáng rõ hãy ra tay Tia nắng vừa len ngách kẽ đêm Lâu đài vụt mất biết đâu tìm Đất bằng sụt lở thành đầm rộng Nhất Dạ người sau đã đặt tên Sử chép sau này Triệu Việt Vương Chống quân xâm lược của nhà Lương Mặt đầm chôn xác bao quân giặc Suốt mấy năm qua đã tuyệt đường Tương truyền họ Triệu lập đàn chay Cầu đảo chư thần giúp một tay Đồng Tử cưỡi rồng bay xuống tặng Vuốt thiêng đeo mũ mạnh ai tày Vua Triệu từ rày chẳng khó khăn Chém bay đầu giặc, tướng Dương Sằn Thu hồi độc lập cho nòi Việt Hậu thế còn lưu mãi đức ân Ái Hoa |
|
Trích:
|
Trích:
|
Trích:
|
Trích:
|
Ỷ LAN THỨ PHI
Nước Đại Việt dưới thời Hậu Lý Cảnh thái bình thịnh trị hoan ca Tiếng lành đồn khắp gần xa Thánh Tôn hoàng đế thật là anh quân Này bố đức tế bần phát chẩn Nọ thi ân xá phạm xây chùa Thổ hào khởi loạn chống vua (1) Quan gia bắt được cũng chừa toàn sinh Nghiệp võ đã an thành mở cõi Nghề văn thêm rộng lối cầu hiền Đồng lưu tam giáo hoà duyên (2) Câu ca Nghiêu Thuấn tiếng truyền Vũ Thang (3) Miền cương thổ vững vàng vô sự Việc lân bang gìn giữ hiếu hoà Đất bằng không nổi phong ba Tình riêng sao vẫn xót xa một niềm Ngôi Thái tử cố tìm chưa được Ngày lại ngày tuổi tác càng cao Hoàng nam vắng bặt âm hao Để cho Dương hậu dạ sầu tháng năm Lòng cầu tự viếng thăm khắp chốn Chẳng nệ công phí tổn không phiền Đền thần miếu lạ phép tiên Phương hay thuật giỏi mất tiền tật mang Một buổi nọ Thánh hoàng ngự giá Qua xóm làng đồng mạ nương dâu Gái trai xúm xít cùng nhau Chen vai nhón cẳng ngoái đầu nhìn theo Cô thôn nữ yêu kiều chẳng thiết Tựa cành lan mải miết đàng xa Mặt rồng ngơ ngẩn vì hoa Truyền vời nàng đến để mà hỏi han Chuyện trị quốc luận bàn Khương Tử (4) Tài an dân sánh thử Chu Công (5) Khen thay một bậc quần hồng Mày râu lắm kẻ cũng trông xách giày (6) Vẻ kiều diễm càng say dáng nguyệt Câu đạo đàm thân thiết tình chung Lệnh truyền long giá hồi cung Rước nàng về điện sắc phong rỡ ràng Nhớ lúc tựa cành lan hờ hững Gọi Ỷ Lan ngôi dựng Nguyên Phi Quân vương một dạ yêu vì Duyên hòa loan phượng xiết chi là tình Buổi triều chính quyền kinh quốc sự Nàng Ỷ Lan cùng dự việc công Ngự cao bên cạnh ngai rồng An dân trị nước đẹp lòng quân vương Ái Hoa (còn tiếp) (1) Giặc Nùng làm loạn ở Cao Bằng (2) Tam giáo là Phật giáo, Khổng giáo và Lão giáo (3) Đế Nghiêu, Đế Thuấn, Hạ Vũ và Thành Thang là 4 vua hiền của Trung quốc (4) Khương Tử Nha là quân sư của Chu Vũ vương, giúp Vũ vương diệt Trụ vương, dựng nghiệp nhà Chu (5) Chu Công là tôi thần phò vua Hạ Vũ (6) Lý Bạch đời Đường đi thi không có tiền đút lót bị Thái sư Dương Quốc Trung (anh ruột Dương Quý Phi) và Thái uý Cao Lực Sĩ làm giám khảo chấm rớt, còn miệt thị là hạng chỉ đáng mài mực xách giày cho người ta. Về sau lúc Đường Minh Hoàng cầu Lý Bạch ra đối đáp sứ Phiên, Lý Bạch bắt Dương Quốc Trung phải mài mực, Cao Lực Sĩ phải xách giày để rửa hận. Sau khi nghe Lý Bạch đọc thư viết cho vua Phiên, Đường Minh Hoàng khen rằng :" Tài năng như vậy, dù cho Dương Thái Sư có mài mực, Cao Thái Uý có xách giày cũng xứng đáng." |
Trích:
|
Trích:
|
Ỷ LAN THỨ PHI (tt)
Ngày tháng mặc nắng sương dầu dãi Tình kia đà kết trái đơm hoa Tin vui lan xuống mọi nhà Bàn dân thiên hạ hát ca reo mừng Dương Hoàng Hậu đứt từng đoạn ruột Cổ nghẹn ngào lệ nuốt hờn căm Thù sâu oán kín ghen thầm Mưu tìm kế độc hại ngầm Nguyên Phi Trong cung cấm truyền đi khắp ngả Hoàng Hậu nay cấn dạ hoài thai Một ngày hỉ tín trùng lai Lệnh vua giảm thuế lập đài tạ ơn Nước nhà chợt dậy cơn khói lửa Chốn biên thuỳ nghiêng ngửa binh đao Chiêm Thành hùng khí ngất cao Ngang nhiên bỏ cống, lấn vào cõi ta Thế giặc mạnh như là thác lũ Binh Nam triều cố thủ đợi trông Hung tin về tận đền rồng Khiến cho bận dạ xót lòng quân vương Ban thánh lệnh lên đường ứng chiến Ngài thân chinh Nam tiến bình Chiêm Đem hai trăm cỗ chiến thuyền Binh hùng năm vạn dẹp yên giặc loàn Việc triều nội Ỷ Lan chấp chính Lý Thái Sư quyền bính phụ coi (7) Việc nhà cắt đặt xong rồi Ngự thuyền rời bến thấy đôi rồng chầu Căng buồm gió thuyền mau trực chỉ Đi tiên phong có Lý Tướng quân (8) Bảy ngày biên giới đã gần So xem lực lượng cân phân chưa tường Chiêm quốc cậy thành giương ba phía Núi non cao, hiểm địa khó qua Chỉ còn mặt bể vào ra Tập trung toàn bộ lực mà chống ngăn Quân triều Lý mấy lần công phá Hy sinh nhiều bao nả gian nan Vẫn không qua được ải quan Sức đà mỏi mệt, bụng càng nóng nôn Thương tướng sĩ lưu đồn khó nhọc Nhớ quê nhà trằn trọc khôn nguôi Thánh Tôn trong dạ bùi ngùi Truyền cho quân thứ phản hồi Thăng Long Ái Hoa (7) Lý Đạo Thành (8) Lý Thường Kiệt |
Ỷ LAN THỨ PHI (tt)
Qua biên giới chợt lòng bối rối Gặp Ỷ Lan ăn nói dở dang Dọc đường nghe tiếng đồn vang Nguyên Phi trị nước vững vàng nghiêm minh Nhà vua nghĩ phận mình nam tử Chẳng lẽ thua tài nữ nhi sao ? Lệnh truyền quân lộn lại mau Binh sau hoá trước quay đầu tiến công Giặc không kịp đề phòng tan vỡ Tướng Bố Bì chết ở trận tiền Quân ta lên bộ bỏ thuyền Chiếm thành Phật Thệ (9) chúa Chiêm quy hàng Xin dâng đất để toàn tánh mạng Thề từ nay chẳng dám hung hăng Lệ triều cống vật hàng năm Xếp thu binh giáp chỉ chăm cấy cày Trải chín tháng mười ngày kiêng kỵ Đã tới kỳ nở nhuỵ khai hoa Hài nhi có vết châu sa Rành rành xã tắc sơn hà hai vai Bầy cung nữ tay sai Dương Hậu Toa rập nhau cùng giấu nhẹm tin Âm mưu gây chuyện tày đình Bắt ngay hoàng tử đưa trình Bắc cung (10) Việc tráo đổi ai hòng thấu hiểu Lại phao truyền bêu riếu Ỷ Lan Sinh ra thai quái rõ ràng Chẳng là chồn cáo cũng hàng yêu tinh Giao đại án triều đình nghị sự Lập công đồng phán xử thứ phi Thái sư chức trọng quyền uy A tòng hoàng hậu kể gì ngay gian Nhân Chúa thượng dặm ngàn xa khuất Án lập thành biếm truất lãnh cung Một thân cô lẻ lạnh lùng Nỗi niềm tâm sự biết cùng ai đây ? Thương con trẻ thơ ngây không mẹ Nhớ chồng xa quạnh quẽ ngoài biên Trời đành rẽ thuý chia uyên Cách tình mẫu tử biệt niềm phu thê Ái Hoa (9) Phật Thệ là kinh đô của Chiêm Thành, sau gọi là Đồ Bàn hay Chà Bàn (10) Cung của Hoàng Hậu ở phía Bắc, còn gọi là cung Thượng Dương |
Ỷ LAN THỨ PHI (tt)
Khi hoàng đế trở về chiến thắng Ngỡ ngàng thay thiếu vắng Nguyên Phi Tai nghe trình sự lạ kỳ Bần thần khúc dạ tái tê cõi lòng Tình chồng vợ phép công khôn vị Nghĩa quân thần tội lý khó đương Người sinh quái, chuyện lạ thường Bán nghi bán tín chưa tường thực hư Định bụng sẽ từ từ tra xét Thử xem nàng có thiệt hàm oan Nhưng rồi việc nước đa đoan Xuân qua hè đến thu tàn đông đi Trong cung lạnh bốn bề vắng ngắt Lính canh phòng nghiêm nhặt vào ra Cảnh tình đày đoạ xót xa Không người tâm phúc để mà nhắn tin Thân hoàng đế chiến chinh từng trải Tuổi đã cao nhuốm phải phong hàn Nửa đường rũ gánh giang san Bụi trần lánh bỏ niết bàn tìm chơi Hoàng Thái Tử lên ngôi cửu ngũ Cung Thượng Dương thái hậu kiêm quyền Nhân Tôn nối nghiệp đà yên Vô tình nào biết mẹ hiền cầm giam Vách tường đá phía Nam vây bọc Ngoài hoàng cung có mọc cây cao Trổ ra quả thị ngọt ngào Mùi hương toả ngát khiến bao kẻ thèm Có chú bé đêm đêm trèo hái Bỏ vào khăn từng trái mang về Bình minh rạng nẻo sơn khê Đem ra chợ bán chẳng nề nắng mưa Nuôi cha mẹ sớm trưa khó nhọc Kể chi mình thân vóc nhỏ nhoi Bữa kia nhìn xuống mà coi Tiếc thay quả thị rụng rơi trong thành Chú bé mới liều mình trèo xuống Vượt tường cao kẻo uổng trái rơi Chợt nghe văng vẳng mấy lời Nhìn qua song cửa thấy người thở than Vẻ khuê các chứa chan sầu tủi Giọng kim oanh nông nổi đoạn trường Càng nghe chú bé càng thương Nguyên Phi ngày trước vẫn thường thi ân Cầm thư mật gửi quan Thái Uý (11) Người thẳng ngay chẳng vị một ai Trèo tường chạy tót ra ngoài Tìm phương đến cửa nhờ tay cứu dùm Ái Hoa (11) Lý Thường Kiệt |
Tiếp đi thầy ơi, đang đọc ngon trớn, truyện này hồi nhỏ coi báo thiếu nhi có thấy, mà thấy mới tới chỗ đặt tên Ỷ Lan hà :vui104:
|
Ỷ LAN THỨ PHI (tt)
Tiếng hò hét um sùm phố xá Lính dẹp đường binh mã đi qua Thấy quan Thái Uý từ xa Chú bèn chạy đến khóc la xin vào Quan Thái Uý tuổi cao đức trọng Tài võ văn trí rộng gan to Biết người có chuyện âu lo Truyền sai tướng sĩ dẫn vô thưa trình Xem thủ bút rành rành đã rõ Việc tày trời thật khó dối gian Vào cung tâu lại Thánh Hoàng Xử sao cho thoả nghiệt oan án này Vết son đỏ hai vai thiên tử Đủ cớ bằng bắt lũ cung nhân Khảo tra khai hết mọi phần Tội Dương Thái Hậu khi quân tráo người Nay quả báo lưới trời lồng lộng Tuy rằng thưa chẳng sổng được đâu Bảy mươi hai ả nữ hầu Cùng Dương Thái Hậu rơi đầu Ngọ Môn Đầy nghi vệ Nhân Tôn hoàng đế Đến lãnh cung rước mẹ về triều Mừng mừng tủi tủi thật nhiều Bao nhiêu cơ nhục đủ điều đắng cay Thái Sư cũng lưu đày biệt xứ Bởi a tòng trong vụ án oan Thái Phi nhiếp chính sau màn (12) Giúp vua trị nước giữ an cơ đồ Còn chú bé công to cứu giá Được thưởng ban lòng dạ trung kiên Lớn lên thành bậc tôi hiền Trọn đời vinh hiển tiếng truyền sử xanh Ái Hoa (12) Khi vua nhỏ tuổi, Thái Hậu nhiếp chính ngồi sau bức màn để phán xử mọi việc triều chính |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 03:47 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.