![]() |
Nko...!
Năm mới, tìm một chỗ trú chân mới.
Có những điều khiến người ta chất chứa suy nghĩ nhưng chẳng tiện nói ra. Người ta có thể viết nhưng cũng chẳng tiện để người ở cạnh mình đọc được. Đơn giản những điều đó chỉ nên để riêng cho mình, chỉ mình mình biết, cảm giác và bâng khuâng vì nó. *** Mùng Một Tết. Dậy sớm hơn tất cả mọi ngày. Nấu hủ tiếu sáng cho cả nhà. Một công việc bình thường như mọi năm. Chẳng biết năm sau có làm được việc này nữa không. Thoáng bâng khuâng. Đi chùa thắp nhang vái bà nội với Ba. Chở Má đi một ngôi chùa khác xin xăm. Trúng cái xăm hung. Thắp nhang xin lại vẫn hung. Coi như vận mệnh năm nay đã an bài (xấu xí như con chí). Mùng Hai Tết. Chở Má đi họp mặt cô trò. Tiện đường ghé nhà thằng bạn “thanh mai trúc mã”. Hắn khoe mới đám hỏi. Thấy hơi sững sờ. Cả năm trời chẳng liên lạc, chỉ gặp nhau dịp Tết. Nhìn thẳng vào mắt hắn. Chẳng biết hắn đang nghĩ gì. Hy vọng hắn đã tìm được một nửa đích thực. Về nhà thấy nhơ nhớ chút gì đó về hắn. Dường như có tí xíu nuối tiếc. Tự hỏi mình nếu mình là cô dâu của hắn thì sao? Mình có thể hạnh phúc không? Mẹ hắn đã chẳng nói là do duyên số là gì? Mùng Ba Tết. Anh chở mình đi họp mặt với bạn bè anh. Trời Dalat quá lạnh so với sức chịu đựng của mình. Cho tay vào túi áo khoác của anh, anh nắm tay mình xiết chặt. Dường như mình chỉ cần có vậy là đã cảm thấy ấm áp. Mùng Bốn Tết. Ghé Tùng uống cafe sáng. Cô chủ quán cười: “mới lên hả?” Thì ra mình đã là khách quen của Tùng từ lúc nào chẳng biết mặc dù nơi mình sống cách Tùng đến 300km. Chỉ có Tùng mới có thể làm mình ngồi thật lâu để nhận ra CD nhạc hát đi hát lại đến 3 lần. Trưa, dự lễ thượng thượng thọ của bà nội anh. Họ tộc nhà anh quá đông, mình chẳng thể nào nhớ hết tên mọi người. Anh bị ép phải hôn mình giống như cô dâu chú rể ở tiệc cưới. Mọi người vỗ tay rầm rầm. Mắc cỡ chết đi được. Mùng Năm Tết. Có lẽ anh không hiểu vì sao mình im lặng trong suốt đoạn đường về nhà. Anh vẫn vô tư vừa lái xe vừa nhắn tin cho ai đó mỗi khi xe dừng đèn đỏ. Mình đâu thể nói rằng đang bực bội vì chuyện nhỏ xíu như vậy. Mình đã quá nhạy cảm thì phải. Đã đôi lần mình gọi anh lúc khuya vẫn thấy máy anh đang bận. Anh giải thích do công ty gọi vì sự cố. Sự cố lúc gần 12g đêm khi mà mọi người đã ngưng làm việc? Mình nhớ lại tin nhắn trong draft của anh cho ai đó mà linh cảm thấy rằng có một người con gái khác hiện diện trong mối quan hệ này. Mình phải làm gì đây? |
Trích:
|
Trích:
|
Hết Tết. Đi làm lại mà hồn cứ lơ lơ lửng lửng.
Nghe "Em lễ chùa này" thấy xa xăm sương khói quá. Không ngộ được. Mò vô trang Sách Hay đọc vài quyển. Chẳng biết khi nào họ cho đăng toàn bộ nội dung. Mua hết mấy quyển này thì cũng tốn tiền trăm. Thôi nhịn đọc. Tiết kiệm là thượng sách. Đặt vé xem phim "Khi yêu đừng quay đầu lại" ở Galaxy. Sợ ma nhưng vẫn khoái xem phim ma. Ho ho... |
Mình tắt điện thoại từ tối qua, đi làm cũng chẳng mang theo. Mình giải thích thế nào về điều này chứ? Muốn tự cô lập bản thân ư?
Cái bóng quá khứ của mình quá lớn và để người khác cảm thấy tin tưởng dường như thật khó khăn. Bất cứ hành động gì liên quan đến quá khứ của mình đều bị suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Người ta cảm thấy tổn thương và mình cũng cảm thấy tổn thương. Mỗi người đeo đuổi một cách suy nghĩ riêng và tự làm tổn thương chính bản thân mình. Mình đã cố gắng giải thích nhưng có lẽ lần này đã là giọt nước tràn ly. Chỉ còn biết tự trách. Giờ mình phải làm gì? Nghe nhạc? Đọc sách? Đi xem phiim? Liệu mình có xua đi ý nghĩ u ám ra khỏi đầu không chứ? |
Hơn 2 năm rồi đó ư? Biết bao nhiêu chuyện đã thay đổi. Nàng, nhân vật nữ chính ở phía trên đã không còn gặp hay nghe tin tức về nhân vật "anh" lâu lắm lắm rồi. Nhiều khi nàng nghĩ cuộc đời sao như giấc mơ. Những gì qua là sẽ qua luôn, không bao giờ trở lại nữa. Kỳ nghỉ lễ kéo dài 3 ngày. Đủ dài để mọi người lục tục kéo nhau đi khỏi thành phố đổi gió. Nàng từ chối đi. Bởi vì mệt. Từ sau Tết, nàng làm việc gần như quá sức. Đi công tác liên miên. Chạy "deadline" như điên. Hễ ngày nào đi công tác thì phải dậy từ 4g sáng, đi 120 km đường bộ để đến nơi làm việc và cố gắng quay về để kịp giờ lớp học buổi tối. Thằng bạn nàng bảo "học nhiều làm gì?" Nàng cười hì hì "học để ế chồng chứ có làm gì đâu". Trời mưa lê thê. Gió giật mái tôn nhà hàng xóm nghe rầm rập. Nàng nghe thứ âm thanh này sao giống cái âm thanh trong quá khứ của nàng. Nó làm nàng nhớ lại khoảng sân có 2 cây tùng cổ thụ cao ngất ngưỡng, nhớ hàng rào dâu tằm trái chín rụng đầy đất, nhớ mái hiên rộng như bãi giữ xe mà nàng thường chơi đá cầu với thằng em hàng xóm mỗi lần trời mưa, nhớ cả bờ tường loang lổ có cái vòng tròn đường kính 30 cm do chú nàng vẽ để nàng tập tâng bóng. Cái tuổi 17 đáng nhớ. Ký ức của nàng đậm nhất là chuỗi ngày dài u ám vì mưa bão. Nàng sẽ không đi đâu vào những ngày ướt át đó, chỉ đứng ở mái hiên nhìn ra đường, nhìn những cây dù mấp mô trên phố, nhìn những chiếc áo mưa chạy xoẹt qua xoẹt lại. Sau này, có người thắc mắc vì sao nàng hay nhìn xa xăm dường như đang suy nghĩ gì ghê lắm, người ta còn đoán nàng đang nghĩ về 1 mối tình cũ. Thật ra nàng chẳng hề nghĩ gì, chỉ nhìn 1 cách vô hồn. Thỉnh thoảng, nàng cần những lúc lặng như vậy, đó là lúc tâm hồn nàng đi hoang, chẳng cần bận tâm về hiện tại, về công việc, về học hành, về gia đình, về tương lai. Gió vẫn giật mặc dù mưa không lớn. Nàng đưa tay cài cửa sổ. Nàng không muốn nước mưa với tới những quyển sách của nàng. Người ta nói tuổi như nàng mà chưa lập gia đình thì đã là ế rồi. Nàng không sợ ế. Nàng chỉ sợ mình biến thành một bà cô già khó chịu. Khi mà nhỏ em nàng ngày càng bừa bộn, ngày càng cẩu thả thì nàng ngày càng thấy gai mắt vì những thứ đó. Nàng không thích nhỏ em vác sách của nàng vào trong toilet, nàng không thích áo quần thay ra treo đầy trong nhà tắm hay ăn xong để cả đống chén đó cho lũ kiến được dịp kiếm chác. Nàng muốn mọi thứ gọng gàng trong cái trật tự của nó. Không quá chi li tỉ mỉ nhưng cũng đừng quá bừa bãi. Có phải chỉ những bà cô già mới có cái đòi hỏi này không? Nàng vẫn đang đọc Lolita. Thỉnh thoảng nàng phát ngấy muốn gấp sách, quẳng lên giá sách trở lại. Không hiểu sao phần một nàng đọc chăm chú là thế mà qua phần hai lại thấy hơi chùng. Lối văn của Lolita quá hay, không cần phải tán dương hay bàn cãi gì nữa, chỉ là mạch truyện ở phần 2 hơi lộn xộn. Nó không gây cho người đọc sự hứng thú từ đầu đến cuối như quyển "Con Nhân Mã Ở Trong Vườn". Sau đợt hội sách, kệ sách nhà nàng bổ sung thêm gần 20 quyển. Chủ yếu là sách dành cho phái nữ của nhỏ em nàng. Nàng nhìn tựa sách mà chợt phì cười. "Xin cạch đàn ông" "Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường" "Giờ mình là bạn gái của thần nóng bỏng"... Không hiểu con bé sẽ tìm thấy gì trong những quyển loại này chứ? |
Nàng đang nghĩ đến một người khác phái. Đã mấy ngày nàng chẳng liên lạc, không biết người ta có nhớ đến nàng hay không. Nếu để xếp hạng cho "bộ sưu tập" của nàng, người ấy đứng hàng thứ nhì. Hàng thứ nhất, nàng đã dành cho người khác rồi. Nhưng, cái hàng thứ nhất này cũng rất trái tính trái nết, hay chọc nàng nổi khùng lên mà không bao giờ thèm năn nỉ. Chưa đã còn quay ra bảo nàng:"you hurt me". Nàng cũng đang tự hỏi mình, liệu hắn có phải khắc tinh của nàng hay không: "Trời đã sanh ra anh sao còn sanh ra em?". Sáng nay, nàng được tặng 1 chiếc khăn quàng cổ xinh xinh. Người ta trả ơn vì nàng đã làm mai làm mối. Một bên là thằng bạn thân của nàng, một bên là em thư ký. Sao cái hồi thấy em thư ký tan vỡ sau 6 năm yêu đương, nàng động lòng ghê gớm mà giờ em vui vẻ tình mới, nàng lại thấy lo sợ cái gì đó mơ hồ không rõ. Nàng thấy bất an vì tốc độ cuộc tình này quá nhanh. 16/2, nàng hẹn 2 bên đi uống cafe gặp mặt lần đầu tiên. 29/2, thằng bạn tặng em thư ký nhẫn. 31/3, em thư ký ra mắt gia đình thằng bạn. Mới hôm qua, thằng bạn còn bảo nàng "bà có ai quen, nhờ coi ngày cưới dùm tui". Nàng phải đùa nó: "từ từ cưới, cưới sớm tui hông có tiền đi mừng". Nàng có sai gì trong chuyện này không? Có phải người ta đúng duyên đúng nợ hay không? |
Hôm nay, boss chỉ nàng tuyệt chiêu trong công việc. Làm ít nhưng hiệu quả vẫn hơn làm nhiều mà cái gì cũng làng nhàng. Nàng biết điều này chứ nên nàng cứ giãy nảy mỗi khi nàng bị ùn việc. Kể ra ở cái sở làm này, nàng cũng thuộc dạng "có thế lực" & "có ô dù". Tuy nàng không nằm trong cái ban mà thứ Hai nào cũng xúm vào họp 2 tiếng nhưng rất nhiều đứa trong cái ban đó không dám cãi lời nàng. Ai biểu mí đứa đó nằm trong nhóm "back office" mần chi, đành chịu để "front office" sai vặt. Huống chi nàng là người có quyền xông vào phòng boss bất cứ lúc nào.
Lido rủ nàng đi ăn chay ở nhà hàng An Nhiên. Từ chối rồi mà "ông xã" bảo nàng đi đi. Thì ra ổng năn nỉ dùm cho Lido. Không phải vì "ông xã" có sức ép gì với nàng mà chuyện đi ăn của Lido tới tai "ông xã" có nghĩa là Lido đang rất muốn đi ăn rồi. Đành chiều nàng ta thôi. Nếu đem "ông xã" và Lido bỏ lên bàn cân, chắc chắn Lido sẽ nặng kí hơn. Cũng đúng, người hôn tóc nàng mỗi ngày, người pha cafe cho nàng uống mỗi ngày, người kể chuyện vui cho nàng nghe mỗi ngày dĩ nhiên phải hơn ông xã chat chit xa xăm nào đó. Nàng đang phân vân không biết phải tuổi tác làm cho người ta thay đổi nhiều sở thích và thói quen sinh hoạt hay không. Hồi xưa nàng thích ăn chè. Ngồi buồn buồn thể nào cũng đi 1 vòng ra đường để ăn chè. Còn bây giờ, nghĩ đến chè là thấy ngan ngán. Chè ngày nay chế quá. Hết chè Mỹ, chè Thái giờ lan qua chè Singapore, chè Malaysia, chè Bobochacha. Mà cũng từa tựa nhau cả thôi. Năm rồi đi Huế, thấy người ta bán chè khoai tía, mí người đi cùng ai cũng thử mà nàng nhứt quyết không. Cũng chỉ vì biết chắc mình sẽ không thấy ngon khi mà trong dây thần kinh ẩm thực chỉ nhận biết khoai tía dùng để nấu canh. Thật ra, nếu bây giờ có chỗ nào nấu chè theo kiểu hồi nhỏ nàng hay ăn, chè đơn thuần là đường, đậu và nước cốt dừa thì có khi nàng sẽ chẳng từ chối. Nàng đang thèm 1 ly chè đậu đen thật nhiều nước. Nàng muốn kể với Ma-măng điều này, hi vọng kỳ nghỉ sắp tới sẽ có đậu và dừa để sẵn. |
Lúc này nàng lười lắm luôn. Cảm thấy mệt và không muốn quá cố gắng nữa. Nàng không thèm xem bài vở như trước mặc dù tuần nào nàng cũng phải thi một môn. Hôm qua nàng cũng đi thi, thầy gửi tin nhắn "good luck". Nàng gửi lại thầy "thôi, thầy chúc "good luck" hỏng có good luck chút nào". Thầy gửi tiếp "good luck next time" (ý đồ chúc nàng rớt để thi lại). Gửi tin nhắn chưa đã, đến hồi lớp thi còn ráng đảo một vòng vào phòng thi, vừa chúc cả lớp "may mắn lần sau" vừa nhìn nàng cười ra vẻ bí hiểm. Ghét cái mặt, thừa biết là nét đẹp trai, nụ cười tươi tắn đó đã quyến rũ nàng thế nào mà còn lượn lờ trước giờ nàng lên thớt chứ. Tính dùng nhan sắc để lung lay khả năng tập trung làm bài của nàng chắc?
Ngồi buồn buồn, nàng xem lại nhật ký cũ. Nhật ký của những ngày cô đơn, hụt hẫng sau những tan vỡ, mất mát. Nàng ngưng viết nó đã gần 7 tháng, kể từ lúc nàng chuẩn bị đi Huế. Hình như lúc ấy nàng cũng giận "ông xã". Giận mấy tháng liền không thèm nói chuyện. Sao cứ thích chọc cho nàng giận cơ chứ. Ôi, cái con người đó, thật khó ưa chết đi được. Hôm nay nàng nghĩ nhiều về "ông xã". Tại sao lại bảo rằng nàng có thể làm cho trái tim "ông xã" không còn bất ổn. Nàng nhớ "ông xã" cũng từng bảo "anh sợ đứa con gái hay giãy nảy trong em". Có mâu thuẫn quá không? Một con nhỏ hay giãy nảy, hay giận hờn có thể làm cho người khác bình yên sao? Trái đất có tròn, cũng không có lần thứ ba "ông xã" nhìn thấy nàng ngoài phố. Nàng đã thề như vậy đó. Nàng từ bỏ nhiều thói quen. Không đến Nguyễn Huệ xem sách, không đi mua sắm trên những trục đường trung tâm của thành phố thì cũng chẳng có lý do gì để "ông xã" còn nhìn thấy nàng mà không thèm lên tiếng. Đã 5 năm rồi, nàng luôn tự hỏi mình hàng trăm lần về điều này. Dù không hẹn trước, tại sao ông xã không bước đến trước mặt nàng "chào em, anh là ... nè" chứ? "Ông xã" mang nhiều ẩn số và nàng sợ những ẩn số. Một ngày nào đó, khi những ẩn số được giải mã, liệu trái tim nàng có còn được bình yên hay không? |
Nàng ngờ ngợ với một cái tên nhân viên mới sẽ vào làm việc vào tuần sau. Có lẽ đúng như điều nàng suy đoán. Thật sự nàng không thích người đó làm chung nhiệm sở với nàng. Nàng có tính thù dai. Ai đó đã nói như vậy. Nàng không muốn những tin tức về nàng được truyền đến tai người cũ cũng như nàng chẳng bao giờ hỏi về người cũ mặc dù thỉnh thoảng vẫn gặp em trai hắn ta trong thang máy. Nàng muốn hắn biến khỏi cuộc sống của nàng như cái cách mà nàng làm với những thứ thuộc về hắn: xóa, đốt, vứt tất cả vào sọt rác. Nhưng, trái đất tròn như người ta vẫn nói. Ban đầu là thằng em trai làm chung tòa nhà và bây giờ là đứa em dâu làm chung nhiệm sở. Và một ngày nào đó, có thể nàng sẽ chạm mặt hắn. Nàng sẽ nói gì đây? Nhìn với kiểu cách gì đây? Nàng sẽ lạnh lùng chứ? Giấu nhẹm cảm xúc của mình vào trong, cho hắn thấy là nàng bất cần nhưng sự thật thì... nàng vẫn chưa đá đít được hắn ra khỏi trí nhớ.
|
Nàng đang loay hoay với đám ebook mới down về. Thật ra nàng không thích ebook cho lắm. Vì là hàng lậu nên phần biên tập rất cẩu thả, chưa kể có khả năng gõ thiếu vài trang. Dù sao, cầm quyển sách giấy trong tay, nằm lăn qua lăn lại vẫn thích hơn là ôm cái máy. Mỗi lần lau dọn, nhìn tủ sách đầy ắp, chồng trong, chồng ngoài, nó làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn với ý nghĩ "tất cả chúng là của ta".
Bạn nàng nói thời buổi hiện đại, mua cái iPad hay Kindle về mà đọc, cất cả ngàn cuốn sách, đi đâu cũng có mà đọc. Nàng cũng đã suy nghĩ về cái thiết bị này rồi. Nàng sẽ đầu tư cho mình một cái nhưng chỉ khi nào nhà xuất bản ở Việt Nam phát hành một quyển sách giấy thì có một ebook đi kèm theo kìa. Nàng chấp nhận trả tiền cho ebook, không cần xài hàng free. Chứ sách mới ra lò, mà phải đợi mãi một hai năm hay vài tháng sau thì ôi thôi, cái sự thèm thuồng nó giết nàng chết mất. Cũng như quyển Lolita, chừng nào mới có ebook trong khi đến bây giờ mới có bản dịch? Vả lại, cho dù có đi công tác, nàng cũng chỉ vác theo có 1 quyển sách. Làm sao người ta có thể đọc cùng lúc cả ngàn cuốn sách được. Đó là chưa kể đến khả năng bị mất trộm. Nàng có thể để quên quyển sách đang đọc ở đâu đó và khi quay lại tìm vẫn còn nhưng nếu nàng quên iPad, bảo đảm sẽ chia tay mùa hạ vĩnh viễn. Theo dự đoán của nàng, khoảng chừng 1, 2 năm nữa các nhà xuất bản và công ty phát hành sách sẽ rôm rả ở thị trường ebook. Nhưng họ sẽ phải tính toán, liệu ebook ra đời có khai tử sách giấy hay không? Những người đọc sách như nàng, có tính cũ kỹ như nàng thì có lẽ vẫn thích sách giấy hơn nếu nó không gây ra trở ngại duy nhất là chật chội nhà cửa. Người ta có thể tặng nhau sách giấy, ký tên, ghi vài hàng lưu niệm trên sách giấy chứ còn sách điện tử thì ký tặng có ý nghĩa gì đâu, chỉ là những con chữ đánh máy vô hồn. Rồi năm tháng qua đi, quyển sách giấy sẽ già theo con người, vô tình người ta nhìn lại quyển sách, lật vài trang, bao nhiêu cảm xúc ngày xưa chợt ùa về. Nàng sẽ nhớ mình có quyển này ở khoảng thời gian nào, bạn nàng sẽ nhớ mình có được quyển kia do ai tặng. Sách giấy vẫn đậm tính nhân văn hơn. |
Cảm xúc là điều nhiều khi người ta cảm nhận nó một cách rõ ràng nhưng lại chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy. Nàng đã run rẩy. Run rẩy khi gặp lại em dâu của người xưa. Dĩ nhiên nàng đủ bản lĩnh để giấu nhẹm sự yếu kém tinh thần trước mặt người khác nhưng nàng đâu thể lừa gạt chính bản thân mình. Trống ngực đập thình thịch và tay toát mồ hôi lạnh. Cái gì làm cho nàng trở nên như vậy? Nàng đang run rẩy với quá khứ của mình đó ư?
Hẹn nhỏ em đi ăn trưa. Nàng nhận ra mình không thể lảng tránh mãi được khi đã từng có mối quan hệ thân thiết như chị em trong gia đình. Nhỏ em có vẻ ngạc nhiên khi đã bao lâu nàng không hề liên lạc với người cũ. Nhỏ kể 1 vài chuyện liên quan đến người ta. Tự dưng nàng thấy sao người ta giờ xa xăm quá. Trong tiềm thức của nàng, con người đó đã chết lâu lắm rồi và bây giờ bỗng đội mồ sống dây. Nhưng, không phải là người nàng yêu. Nàng chưa bao giờ thổ lộ với bất cứ ai người ta đã từng là người đàn ông nàng thương yêu nhất. Ngay cả với chính người ấy cũng không. Vì sao ư? Đơn giản vì nàng không phải là mẫu phụ nữ mà người ta mong đợi. Chọn sự chia tay nàng đau lòng lắm chứ. Đã buồn biết bao nhiêu, day dứt biết bao nhiêu, nhung nhớ biết bao nhiêu. Có đôi khi nàng cũng tự hỏi không biết người ta có còn nhớ gì về nàng không? Chắc là có nhưng nó không quan trọng, không đủ để người ta nhắn cho nàng một cái tin hoặc gọi 1 cú điện thoại. Cũng giống như bạn nàng từng viết "có những cuộc chia ly làm người ta vứt số điện thoại của nhau". Nàng muốn trích lại bài thơ của Nguyễn Bính ngay đoạn bạn nàng đã từng trích: "Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Chân bước hững hờ theo bóng lẻ Một mình làm cả cuộc phân ly" |
Lại một tuần trôi qua thật nhanh. Mọi thứ cứ hối hả hối hả. Đôi khi nàng cũng tự hỏi mình sẽ sống theo kiểu này bao lâu nữa đây? Lịch công tác, lịch họp, báo giá, hợp đồng, thống kê, báo cáo, kế hoạch cứ xoắn vào nhau. Nhưng đó là chuyện của ban ngày. Tối thì có việc của tối. Kiểm tra thường xuyên, kiểm tra giữa kỳ, thi hết môn, báo cáo thực tập. Dù gì thì tháng 7 này nàng cũng sẽ tốt nghiệp. Cái guồng quay của việc học sẽ tạm thời dừng lại nhưng nàng cũng đang manh nha cho những sự học khác. Nàng không muốn ở không. Đến cả lúc ăn nàng còn chúi đầu vào sách thì có nghĩa là cái đầu của nàng nó không thích nghỉ ngơi.
Trời Saigon âm u mấy ngày nay. Kể cũng tốt. Xoa dịu cái nóng đang ở đỉnh điểm. Nàng không hiểu sao khi bầu trời giăng đầy mây xám là lòng nàng lại chùng xuống. Thấy một sự thê lương bao trùm. Nàng mường tượng ra trong đầu mình những cảnh vật của Xứ Sở Kỳ Diệu Tàn Bạo Và Chốn Tận Cùng Thế Giới. Cảnh vật của sự chết. Nhưng cũng có lúc sự âm u lại nhắc nàng nhớ về Dalat, về những ngày tháng êm đềm vô tư lự. Vì Dalat có 9 tháng mưa nên ký ức của nàng cũng hằn sâu cái ẩm ướt, rét mướt kèm theo. Con dốc trải dài, mái ngói rêu phong, ly cafe ngun ngút khói, đôi bàn tay thấm lạnh xoa vào nhau. Hai năm nay nàng không về. Thật ra sự về có khó khăn gì đâu. Mua vé xe bus là 6 tiếng sau đã có mặt trên con đường rực rỡ sắc hoa dẫn vào thành phố rồi. Nàng bào chữa cho mình bằng việc không có thời gian khi có ai hỏi đến sự vắng mặt quá lâu. Có lẽ nàng chưa đủ sẵn sàng. Nàng thèm cảm giác ngồi ở Tùng lắm chứ, thèm cảm giác nhởn nhơ đi loanh quanh, ngắm nghía những cửa hàng, những góc phố đã từng thân quen, hít thở cái không khí đậm mùi Dalat rất riêng. Những lúc như thế nàng mới cảm thấy cái tôi của mình được thỏa mãn. Người ta thường nói làm việc gì cũng phải đợi đến đúng thời điểm. Nàng cũng đang đợi thời điểm hội tụ đủ sự thôi thúc, đủ lý do để nàng trở về trong bình lặng và thanh thản. Mười ngày nữa là giỗ của Minh. Cho dù có nhiều năm trôi qua, nàng có trở thành một bà lão già lọm khọm thì trong lòng nàng có lẽ vẫn không thể quên được cảm giác mình góp phần can dự vào cái chết này. Nếu nàng thông minh hơn, nhường nhịn hơn, bớt trẻ con hơn thì Minh sẽ không chết. Có lẽ vậy. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ra sao? Minh và nàng sẽ kết hôn và đối mặt với sự dằn vặt từ phía gia đình nàng và cả gia đình Minh ư? Liệu hai đứa có chống đỡ nổi không khi tâm hồn đôi bên đều yếu đuối? Khi đọc Lolita, nàng thấy suy nghĩ của Lolita về Humbert sao giống của nàng hồi đó. Nàng đã nghĩ Minh giống như vậy. Nàng không nhận ra Minh yêu nàng chân thành nhưng lại thấy rõ sự ích kỷ của Minh. Và nàng luôn muốn vùng thoát khỏi sự ích kỷ đó. Hai ngày trước khi mất, Minh vẫn trò chuyện theo kiểu quan tâm lo lắng cho nàng như thường lệ. Làm sao đứa trẻ người non dạ như nàng có thể nhận ra được sự toan tính cho cái chết trong Minh chứ? |
Khi người ta lớn, hay nói đúng là người ta già đi thì cái suy nghĩ của người ta cũng thay đổi. Chưa biết gọi đó là hờ hững với người khác hay thông cảm với người khác. Nếu ai đó hẹn nàng rồi mà hủy hẹn, ngày xưa nàng sẽ cảm thấy rất bực nhưng giờ lại thấy bình thường. Không biết từ lúc nào nàng bắt đầu quen với việc người ta đối xử với nàng theo kiểu không tôn trọng ở những mối quan hệ bạn bè. Đi đôi với việc này nàng nhận ra mình không hề có bạn thân. Bạn thời thơ ấu, bạn học, bạn đồng nghiệp, bạn đường phố thì cũng chỉ là những tương tác cần có khi người ta sống trong một cộng đồng. Nếu môi trường sống của người ta thay đổi, thì những mối quan hệ trong xã hội cũng sẽ đổi. Hình như, chẳng ai cưỡng lại được cái quy luật này.
|
Mấy ngày nghỉ trôi qua cái vèo nhanh hơn điện xẹt. Kết quả cũng tạm. Luyện được 1 quyển truyện của Cố Mạn và 2 bộ phim Hàn. Dạo này con người nàng thay đổi đến kỳ lạ. Hồi trước ít khi nào xem phim Hàn, phim dài tập lại càng không. Cũng ít khi nào đọc truyện kiểu tiểu thuyết ba xu. Giờ lại đâm đầu vào những thứ này. Không hiểu vì sao? Có phải vì quá rảnh không?
Trời nóng kinh người. Tối nào nàng cũng phải cho máy lạnh chạy xè xè. Năm nay mưa nắng có vẻ thất thường. Đôi lúc tưởng mưa đã về mà dường như những trận mưa rào bất chợt chưa đủ sức khỏa lấp cái nóng. Nàng thích ngắm mưa, nhất là những cơn mưa như hình ảnh nàng đã thấy trong những câu thơ: "tờ lịch tháng 5 ngờ mưa đến mà rơi/chiếc phong linh mặc gió vương buồn bã/con sâu lạnh rùng mình trên phiến lá/anh rùng mình bao nữa em về bên". Những vần thơ không phải viết cho nàng nhưng nàng lại đặc biệt yêu thích nó. Nó gợi lên trong trí nàng một gian phòng đọc sách có cửa sổ trông ra vườn, bên ngoài khung cửa sổ là những ngọn cây xanh biêng biếc lắc lư theo nhịp mưa rơi, từng cơn gió ẩm ướt tràn vào phòng mang theo hơi nước mát lạnh. Cái khung cảnh lặng lẽ, êm đềm có phần u buồn. Nàng thích cái tịch mịch đó. Năm nay, nàng đi qua ngày giỗ Minh mà không hề nghĩ gì về những chuyện đã qua nữa. Xa rồi cảm giác hụt hẫng, day dứt, mất mát. Minh từng hỏi nàng: "khi một người chết đi, người thân của anh ta khóc vì lẽ gì?" Vì lẽ gì ư? Vì chính bản thân người còn sống. Minh ra đi nàng cũng khóc. Khóc suốt 3 ngày liền. Một cảm giác tê tái, tan nát vỡ òa khi nhận ra mình mất đi tình cảm của Minh vĩnh viễn. Cái tình cảm mà nàng từng tự hào rằng luôn luôn bảo đảm cho nàng con đường quay về dù trong bất kỳ tình huống nào. Người ta nói, tình yêu thì làm gì có chỗ cho sự toan tính cơ chứ. Đứa bạn gái trong lớp phổ thông mời ăn cưới. Hình như trong lớp còn mỗi nàng là chưa thấy nhúc nhích gì. Con nhỏ sắp làm cô dâu vuốt má nàng "xinh đẹp trắng trẻo vầy sao chưa chịu cưới?" Ừ nhỉ, sao nàng chưa chịu cưới? Mà biết cưới ai giờ? Sao nàng có cảm giác thờ ơ với chuyện này trong khi ai cũng nghĩ đó là việc quan trọng cần phải làm trong đời. Thỉnh thoảng, nàng cũng cảm thấy lười phải đi tới đi lui một mình, ngẫm nghĩ nếu có tài xế riêng thì tốt hơn. Lại một sự toan tính kiểu mới ư? |
Về nhà sau một ngày làm việc cực kỳ nhiều vấn đề linh tinh và nắm níu. Ngồi ăn đậu phọng luộc. Nhận ra nhỏ em nấu cái chi cũng mặn. Đậu phọng luộc mà tưởng như đậu phọng rang muối. Ăn uống theo nhỏ này riết chắc thể nào cũng bị tiểu muối.
Ngày mai đi thi mà chẳng muốn dùi mài kinh sử. Lười lười sao sao đó. Cũng tại điểm quá trình cao quá rồi, giờ có thi 1 điểm cũng không có chuyện "chúc may mắn lần sau". Bởi dzậy, làm con nhà có điều kiện cũng khổ lắm chứ. Thi phần mình xong rồi còn phải đi thi dùm nữa. Dzái trời chủ nhật đi thi dùm hong có thầy "chẻ tuổi lẹp chai" ở trường, chứ không thì toi mạng. Sợ nhứt ngừi ta mang nhan sắc ra để lườm để nguýt. Người đẹp thì chỉ nên cười duyên thôi. Lắng phắng vào facebook của anh Dâu. Là thành viên của hội "Những người thích ở một mình" lâu lâu phải vào thăm hội chủ một cái. Hôm nọ đi hội sách, thấy anh í đứng ký tặng độc giả. Lùn có 1 tẹo lại chả lẹp chai gì mấy. Thôi kệ, lấy tài bù sắc cũng được. Mà anh í viết chữ xấu hơn cua bò, nhìn mí chữ anh í ký tặng bé Lido đúng là thần sầu quỷ khốc, đến bác sĩ quái dị chắc cũng phải chào thua. Sao mà bọn Tây viết chữ xấu thế không biết. Bị mắng. À, không phải mắng mà là ai đó tức tối mấy ngày nay đang dồn nén có dịp xả ra. Hứ, nói cho đã miệng đi, cái gì mà "hong có tinh thần thượng võ, ít khi nào tốt với mọi người mà hông có điều kiện". Xí! Mới có chuyện cỏn con là nhờ làm dùm nick bị từ chối mà đã xa xả vậy nói gì chuyện lớn hơn. Khi không nhảy vô "em làm nick dùm anh đi". Có phải nô tì I-su-ra đâu chời? Ít ra cũng phải giải thích là "ừ, à, anh làm nick mà nó không active được" nghe cho có lý gio lý trấu chút đỉnh. Nói người ta thế này thế kia mà hong cho người ta được quyền phân bua luôn. Đó là chưa kể tự khoe hiểu tâm lý đối phương nhưng thực ra hong hiểu cái gì hết. Hiểu mà sao hong biết đối phương có tính thù dai chứ. Coi lại đường ăn ở trong quá khứ của mình có tì vết gì về chuyện nick hông? Nếu trong sáng như trăng rằm tháng tám thì ai nỡ không giúp chứ trời. Còn nói "em thay đổi đi, tin anh đi nhiều khi mình phải cho đi rất nhiều để nhận về những thứ vô hình khác". Nghe triết lý ghê. Có ngon thì cho tui tình yêu đi. Hứ, phát ghét. Làm như bảnh lắm. Hong có nick thì cứ ngồi ngó đi nhá. Liu liu. |
Cuối tuần xui xẻo hết chỗ nói. Sáng thứ Bảy để quên tất cả các thể loại chìa khóa trên phòng, báo hại tốn mấy chục ngàn xe ôm để đi làm. Tối đi học về quá giang chị kia mà chị ấy chạy ẩu ghê, phang lên lề, ngược chiều, né hai nhỏ đang đi bộ làm người ngồi sau bị vướng chân vào cột điện. Đau điếng mà cứ phải nói không sao không sao. Sáng Chủ Nhật, vào toilet phát hiện ra không có giọt nước nào. Cúp nước rồi. Tận dụng những phần nước cuối cùng để đánh răng rửa mặt. Thật xấu hổ khi ra đường mà chưa tắm gội đàng hoàng. Vọt lên trường. Đi thi lại dùm chị bạn. Phải 7 điểm mới đậu nên chị ấy thiếu tự tin. Bị ông thầy phát hiện "thí sinh thi hộ". Ra khỏi phòng thi. Chị ấy rớt cái ạch. Học lại. Đúng là thảm họa. Sao bao nhiêu đứa cũng thi hộ trong cái phòng ấy hông bị mà chỉ có một người bị? Muốn làm người hào hiệp cũng không xong. Xí hổ chết đi được.
|
Trời không nực mà lòng người phát bực.
Chuyện bực thứ nhất: Mới sáng sớm, sếp bảo đưa lịch làm việc 2 tháng kế tiếp để sếp xem có ngày nào còn rảnh không thì sắp sếp cho đi "research" dự án mới. Nghe muốn á khẩu. Đã biết dự án rất lớn, theo đuổi rất lâu, sẽ phải mướn 1 đứa vô phụ trách dự án đó mà giờ lại bảo vậy. Bó tay toàn tập. Nếu đi research, ở nhà xảy ra sự cố đứa nào sẽ giải quyết nếu không phải là đứa này? Chán luôn. Vậy mà nói giảm tải cho người ta, té ra chỉ được cái tiếng. Chuyện bực thứ hai: Khách hàng làm mất bill do lỗi sơ đẳng của kế toán: gửi bill không chỉ đích danh cá nhân. Bà CA đổ thừa sales không nhắc. Chẳng lẽ sales vừa phải nhắc gửi bill trắng cho chị A rồi tới bill đỏ cũng phải nhắc gửi cho chị A ư? Làm ăn gì mà phải đợi mớm mồi từng chút vậy trời. Chuyện bực thứ ba: Nhỏ HRM nói phải siết chi phí đi công tác ngoài đối với nhân viên giao nhận. Ghét nhất việc phải xía vô mấy chuyện lương thưởng của người khác. Cứ hễ thấy chi nhiều là bắt đầu nhảy tưng tưng lên còn profit thu vô double hay triple thì im ỉm. Mệt. Đặt ra luật đi rồi đây làm theo luật. Đây nói thật luôn là đây không có đủ dũng cảm để cắt đi quyền lợi của người khác. Hết chuyện bực tới chuyện không bực. Kể với mập về khách hàng mới, nó bảo "coi được thì tới luôn đi". Cái thằng ăn nói dzô dziên. Người ta chỉ mới nói chuyện qua phone vài lần, còn chưa gặp nữa mà nó làm như dễ ăn lắm. Ăn dự án của người ta chưa biết có ăn nổi không chứ ở đó tưởng tượng với tưởng bở. Bộ hễ khen anh chàng nào đó dễ thương hay tài giỏi thì phải là "tới luôn đi" à. Nhưng mà giọng anh í qua phone rất dễ thương, con trai SG chính hiệu, nói năng nhỏ nhẹ, có chút hài hước và nũng nịu. Nếu mà anh í hông có xinh giai thì chắc sẽ thất vọng 1 xíu. Mới lãnh trách nhiệm chăm sóc cá cho bé Lido. Cục cưng Lido đi Kowloon tới cuối tuần. Trước khi đi còn cẩn thận đưa quyển Hủ Nữ Gaga để người ở lại giải sầu trong ngày tháng xa cách. Thương ghê hôn. Đi chơi vui nha bé iu. Có người rủ đi uống cafe mà chưa có rảnh. Thực ra thì hong phải hong rảnh mà là chưa thích đi. Người này hong gặp chắc cũng gần 10 năm. Xin thề là đã quên mặt anh ta rồi, chỉ nhớ dáng người cao cao. Tối qua anh ấy gọi, nói đủ thứ chuyện. Những chuyện xảy ra trong 10 năm. Chỉ ừ, à, vậy hả thôi mà cũng thấy mệt. Mệt vì đã nửa đêm mà vẫn chưa được ngủ. Người ta nói con gái nhiều chuyện chứ thực con trai cũng chẳng kém. Bữa nào phải lập hội gọi là "Hội những người sợ người khác nói nhiều". Ủa, mà hong biết viết nhiều trên net có bị tính là nói nhiều hông? Nghĩ nghĩ đến một người. Tại cái mẩu truyện ngắn đọc trên báo. Sao lâu quá không thấy người ta liên lạc nhỉ? Dễ cũng khoảng 2 tháng rồi. Hông biết có chuyện gì xảy ra hay không? Lúc trước vắng 2, 3 ngày là đã xin lỗi rối rít. Giờ lâu vậy mà vẫn bặt vô âm tín. Nhiều khi cũng hay đổ thừa tại duyên số hay chưa đúng thời điểm. Nếu có chuyện không may gì đó xảy ra thì chắc sẽ bị hối hận vì lần ấy người ta mời đi chơi Noel mà hông đi, người ta mời ăn tối cũng chưa nhận lời. Có lẽ ngoài việc không lớn hơn nhiều tuổi ra thì tất cả đều rất "hợp với ý em". Có phải vì duyên chưa tới hay không? Hay vì như ai kia nói là "người ta không thèm người như em"? |
Tim đập thình thịch. Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Trái tim ơi, xin mày hãy ngủ yên. Tao cũng không biết làm sao để mày bớt vật vã. Tại tao mà mày phải khổ đúng không? Mày không thể làm điều mà mày muốn. Xin lỗi mày nhé. Nhưng tao tin, tao đã chọn con đường đúng mặc dù nó không hợp với ý mày. Nếu chúng ta vẫn đi con đường cũ, hai đứa mình sẽ còn phải khổ hơn nữa. Tao đi hướng khác là vì muốn cắt khổ cho tụi mình đó. Mày nhìn thấy người ta, mày thổn thức đúng không? Thật ra con người làm mày thổn thức đã chết rồi. Người mày thấy bây giờ không phải đâu. Hắn vẫn sống vô tư vui vẻ mặc dù không có mày bên cạnh. Hãy tin tao đi. Rồi thời gian sẽ làm mày quên. Rồi mày sẽ tìm được trái tim khác đủ sự bao dung để mày thấy cuộc đời vẫn còn tình yêu thật sự. Good nite cưng! |
Kho thịt. Từ Tết đến giờ mới làm món thịt kho nước dừa. Khoảng cách như vậy cũng gần, đỡ hơn năm ngoái là từ Tết năm này đến Tết năm kia. Bé Ù rất sốt sắng, vừa nghe nói muốn làm món thịt kho nước dừa là mua nguyên liệu về ngay rồi phán "trổ tài đi". Nhỏ này thiệt tình. Ham ăn dữ vậy sao?
Ngày mai hứa qua nhà dì 6 mà đang ngán ngẩm đoạn đường đi. Từ đầu này qua đầu bên kia thành phố. Tội nghiệp dì, không có con gái nên lâu lâu cứ nhắn qua chơi. Con trai thì làm sao mà bằng con gái được. Nhưng cũng hên xui, đã từng thấy một đứa con trai rất thương mẹ. Bo ú sẽ cưới trong năm nay. Nghe hôn thê của hắn bảo hai đứa dự định cưới ngày Noel. Cười ha hả. Được lắm, sẵn tiện bà mai cũng muốn đi Dalat đón Noel đây. Đang muốn sống lại cảm giác sáng Noel ngồi ở Tùng, nhâm nhi cafe, hít khói thuốc lá, nghe nhạc Giáng Sinh rộn rã. Noel này nữa là đúng 4 năm. Cám ơn ông trời, bây giờ đã không còn thấy buồn bã nữa rồi. |
Cuối cùng cũng xong quyển Hủ nữ. Mấy truyện dành cho đám con gái mới lớn sao cốt truyện có phần giống nhau, mô típ Cô Bé Lọ Lem. Mà truyện Cô Bé Lọ Lem là truyện cổ tích xưa xửa xừa xưa. Đời thật làm gì có chuyện con người ta đẹp trai, nhà giàu, học giỏi lại đi cưới mấy con nhỏ học dốt, tính khí có phần dở hơi, lại chẳng xinh đẹp gì. Đời nào thì đời, phải theo quy tắc nồi nào vung nấy. Nếu gã nào "đẹp trai con nhà giàu học giỏi" mà đi cưới vợ như kiểu Lọ Lem thì hóa ra hắn thiếu tự tin à?
Phát hiện ra trí nhớ dạo này rất kém cỏi. Tại sao lại nhớ nhầm việc dì Ba chở đi sang Thảo Điền hồi 7-8 năm trước thành dì Sáu được chứ. Rồi còn nhớ nhầm nhà dì Mai bạn của dì Sáu là ở đường TQĐ thay vì PXL. Tại sao vậy? Có cần phải học lại cách luyện trí nhớ không? Mà cho dù có học thì cũng sẽ quên thôi. Biết làm sao được, ông trời sanh ra làm con gái thì phải chịu những cái khiếm khuyết do giới tính mang lại. Dì Sáu dẫn đi thăm một người mà phải gọi là bà Ngoại. Bà Ngoại cứ khen đẹp gái. Nghe khen mà nổi hết da gà. Dì Sáu cười cười nói nó đẹp giống ông Ngoại. Hí hí, dì cũng độc như thịt vịt í, cố tình đánh vào chỗ ăn nói ngọt ngào của người ta. Nếu hông vì cái chiêu này thì làm gì có chuyện ngày nay dì Sáu phải gọi người ta bằng Má. Ngẫm nghĩ chắc hông có cái gia đình nào mà đám cháu có nhiều ông Ngoại bà Ngoại như cái gia đình này. Thiệt sợ luôn. Mấy mươi năm, bao nhiêu sóng gió đã xảy ra. Trời cứ mưa hoài. Cứ lựa nhằm chiều tối là mưa. Người ta muốn buổi tối đi chơi một chút cũng không được. Đang muốn đi thăm thằng Tin, chẳng biết mẹ con nó dạo này thế nào. À, tỷ tỷ đã sanh rồi. Vừa sanh xong nhắn một tin báo kèm theo câu cuối cùng rất sốc "vui lòng không nhắn tin hoặc gọi điện vì gia đình đang rất bận rộn". Đúng là hảo nữ hiệp truyện Kim Dung có khác. Haha. Không thèm coi ai ra gì. |
Tục tưng Lido đi HK dzìa mua cho chị Choang cái gương nhỏ xíu xinh xinh. Thích cái gương lắm luôn. Bé còn tiếc hông mua được lạp dzịt vì món đó chỉ bán trong chợ. Hì hì, hồi đó chị Choang ăn món nì thấy ngon, qua mùi vị thì đoán là lạp dzịt chứ mà trên bao bì toàn chữ Tàu hông, đọc có hiểu gì đâu.
Hôm nay làm dziệc rất là chăm chỉ. Tại dzì còn rất nhiều dziệc chưa làm xong mặc dù hạn hoàn thành đã qua rồi. Thực ra cũng hông khoái làm mí công việc lặp đi lặp lại cho lắm, dễ chán. Cũng hên từ Tết tới giờ tháng nào cũng có dự án mới, khách hàng mới, quay quay với nó tuy có bận rộn thiệt nhưng cũng đỡ nhàn cư vi bất thiện. Má mới kể 2 con cún vừa die hôm nay. Lý do bị ăn phải bả chó. Vậy là mai mốt về nhà Má, hông còn đứa nào chạy vô phòng ngủ mỗi sáng để kiu cô chủ nhỏ dậy nữa rồi. Cũng hỏng đứa nào cà nanh khi thấy đứa kia được vuốt đầu. Rồi những buổi chiều mát, đi dạo ngoài vườn cũng hỏng có đứa nào lẽo đẽo theo sau. Bùn ghê luôn. Cũng chẳng muốn trách móc ai đã đánh bã chó. Cuộc vui nào mà chẳng tàn, mối duyên nào lại chẳng tận, vấn đề là sớm hay muộn. Nếu có kiếp sau, liệu 2 con cún này có còn làm cún nữa không nhỉ? |
Dao fb. Bắt gặp những dòng tuy ngắn nhưng rất tâm trạng của nhỏ bạn khá thân. Lạ thật, tại sao người ta càng đủ đầy thì người ta lại càng không cảm thấy hạnh phúc nhỉ? So với nhỏ thì mình có cái gì đâu? Nhà: không. Xe: không. Chồng: không. Hình như hông có gì lại sống thanh thản hơn thì phải. Rốt cuộc thì con người ta cần gì để cảm thấy mình hạnh phúc chứ hả?
|
Hồi sáng vừa ở Centre Point ra, đang ngơ ngơ ngáo ngáo chờ xe đến đón thì thấy nhỏ kia cũng từ trong đi ra. Nhìn mặt quen lắm luôn. Lục lọi trí nhớ kịch liệt mới biết hong có quen. Chỉ là thấy hình người ta post trên mạng ở diễn đàn kia. Nhìn bên ngoài hong xinh lắm. Dzìa kể cho ông tám nghe, ông tám bảo "người ta hông đẹp nhưng tiếp xúc lâu thấy iu, còn em nhìn xinh xinh mà tiếp xúc lâu thấy kinh kinh". Nghe xong chỉ muốn phang guốc cho bể đầu.
|
Á á á ááááááá!
Cái gì xảy ra với ngón trỏ vậy ta? Hồi chiều đã phải bắt tụi IT đổi con chuột khác vì bấm một lần nó hiểu hai lần, lộn xộn không làm việc được. Bi giờ con chuột ở nhà cũng có vấn đề, hong có lăn chuột lên xuống mà nó cũng tự động lăn, chóng mặt không chịu nổi. Chuột hư hay tay hư? Hỏng lẽ đã luyện được nhất dương chỉ rùi sao chòy? :dzui10: |
Trải qua đêm dài với nhiều giấc mơ lộn xộn. Có phải vì ban ngày cuộc sống quá lộn xộn nên ban đêm cũng vậy? Thấy cái gì đó hình như không được suôn sẻ lắm.
Bắt đầu ngày mới bằng Đôi Bờ. Bài nhạc buồn thê thảm. Kiểm tra mail trong lúc ăn sáng. Công việc hôm nay bù đầu. Hứa đưa kế hoạch làm hồ sơ thầu vào đầu giờ chiều mà quên mất hẹn nhỏ đối tác họp lúc 9g. Ghét nhất phải họp. Họp thì còn thời gian đâu mà làm. Kỳ này bỏ thầu mà còn rớt nữa là bị chém đầu chắc chắn luôn. Bữa nghe sếp nói kiếm người backup hết những công việc đang làm là biết rồi. Dọn dẹp trước để cho em đi công tác dài hạn. Cũng tốt. Đi công tác thì chỉ biết việc ở chỗ công tác thôi. Còn cả núi việc linh tinh lang tang ở nhà không cần quan tâm nữa. Không chừng đi công tác rồi lại béo tốt lên mấy kí. 8g01p. Bạn đang trễ giờ check in 05p. Cộng thêm 15p đi xe, bạn sẽ trễ 20p ngày hôm nay. Là lá la. |
Không khỏe. Cảm thấy không khỏe từ sau bữa trưa. Chính xác là từ sau khi đi vớt cá, chia cá, thay nước hồ cá xong. Cơ thể bỗng dưng thèm ngọt nhưng đúng hơn là thèm ăn vặt cái gì đó. Rủ thằng mập ăn chè, nó hào hứng "chị bao thì em ăn". Rồi cả đám nhao nhao "em nữa chị". Lạnh lùng: "Thôi để rằm tháng bảy rồi order luôn".
Lâu lâu cảm thấy có gì đó đè lên não, bóp nghẹt não. Nó làm cho mất một phần ý thức khi làm một việc gì đó. Nói mà không làm chủ câu chữ, viết mà không điều khiển ngôn từ. Trong một vài tình huống thấy các xử lý rất mơ hồ. Sử dụng từ khi viết email mà không biết chắc từ đó dùng có đúng hay không vẫn cứ để vậy gửi luôn. Nói chuyện với khách hàng gọi lộn tên người này với người kia. Có thật đang bị bệnh gì không? Hay là bị ám ảnh bởi truyện? Đang đọc "Nghệ Thuật Đua Xe Trong Mưa", trong đó có một nhân vật nữ bị chết vì u não. |
Kép cũ bây giờ mập ú. Cũng may là chia tay rồi chứ còn quen thể nào hắn cũng bị mang tiếng. Mang tiếng giành ăn, haha. Mà sao lại có thể mập như vậy chứ nhỉ? Cách đây 4 năm ốm cà tong cà teo ra đường tưởng gió thổi bay luôn. Lên phải 10 kí lô là ít. Càng nhìn càng thấy hết thương. Nói gì thì nói, không thương được mí chú mập.
|
Nhờ facebook mà gặp lại cố nhân, một người có duyên gặp và nói chuyện 2 lần, đã rất ngưỡng mộ, đến bây giờ vẫn ngưỡng mộ.
![]() Nam Mô A Di Đà Phật! |
Trên facebook, người ta khen TTH đẹp trai. Mình chỉ thấy TTH chỉn chu, nam tính. Trên facebook người yêu cũ, thiên hạ khen anh ta đẹp trai. Mình chỉ thấy anh ta tương đối dễ nhìn. Nhưng thầy Lâm trong mắt mình lại rất đẹp trai. Mình đã nhận thấy vẻ đẹp "Đường Tăng" này từ 3 năm về trước, kể từ lúc gặp lần đầu tiên, khi Thọ dẫn mình đi thăm thầy ở chùa Già Lam. Mình nhớ khi ấy thầy vừa tốt nghiệp thủ khoa Học viện Phật giáo. Thầy ý tứ còn hơn con gái. Mỗi lần cười đều che miệng và quay mặt sang hướng khác, tránh cười trực diện. Thọ rất phá thầy. Lục lọi đủ mọi thứ đồ dùng trong phòng thầy. Còn đem bánh trái Phật tử cúng dường cho thầy ra xơi gần hết. Lúc ấy mình đã nghĩ, nếu thầy không chọn con đường tu học thì có lẽ thầy làm nghề giáo sẽ rất hợp. Cách nói chuyện của thầy quá ư trí tuệ và thu hút. Không những vậy thầy rất giỏi ngoại ngữ và vi tính đến mức nổi tiếng khắp chùa. Ghé thăm thầy mà thầy cứ phải bận rộn đi sửa máy tính cho các thầy khác suốt thôi. Thọ kể thầy đi tu từ hồi học cấp 3. Tuy xuất gia nhưng khi ấy học văn hóa vẫn phải học trong trường phổ thông bình thường. Mấy đứa con gái trong lớp mê mẩn sự học giỏi và vẻ đẹp trai của thầy. Tụi nó lên chùa xin làm công quả ngoài giờ học báo hại thầy không dám về chùa ăn cơm. Thế là Thọ được dịp lang thang khắp Đà Lạt cùng thầy. Có lẽ vì vậy mà thầy cưng Thọ, cái gì nó xin xỏ thầy cũng cho, chọc ghẹo gì thầy cũng chỉ cười. Hồi nghe tin thầy đi du học, mình đã kịp xin nick chat của thầy. Thật ra thì xin để đó thôi chứ chẳng bao giờ nói câu nào. Thọ thì có thể nói chuyện Đông chuyện Tây với thầy nhưng mình thì không thể. Ai biểu mình là con gái làm chi.
![]() |
Đi làm trở lại sau khi kỳ nghỉ phép. Mấy đứa nhỏ hỏi "chị thi được không chị?" " Được em." "Đề dễ hả chị?" "Không em, giám thị dễ, haha."
Cổ tay đang bị sưng u lên. Vừa u vừa nhức. Giờ chỉ còn mỗi chuyện gõ bàn phím là tương đối ổn chứ mọi sinh hoạt khác đều khó khăn. Mấy đứa nhỏ lại hỏi "lật tài liệu dữ quá bị sưng cổ tay hả chị?" Đúng là đám quỷ. Nó tưởng gan ai cũng to chắc. Tuần này sẽ phải đi Vũng Tàu 2 lần. Lần đầu đi công tác, lần sau đi chơi. Chưa biết tuần sau có phải đi nữa không. Cảm thấy những tháng ngày sắp tới sẽ rất nhiều thách thức. 2 triệu, 150 ngàn và 6 tháng. Ố là la. Hôm nay chưa 5 giờ Cô Dung đã nhắn tin bảo về ăn cơm tối. Mấy ngày đi thi, Cô toàn gọi mình dậy sớm vì sợ mình ngủ quên. Thậm chí Cô còn hò: "Duy dậy dắt xe ra cho chị đi thi con". Cảm động ghê luôn. Sắp tới SN người cũ. Hồi sáng tự nhiên nghĩ không biết có nên đặt quà để chúc mừng hay không. Bánh kem hoặc sách hoặc áo. Đã nghĩ như vậy đó. Mà chắc có lẽ là không nên tặng gì. Người ta hay bảo "tình cũ không rủ cũng tới". Mình nghĩ chắc nó đúng với thiên hạ thôi chứ mình thì không. Cái gì đã ngán là ngán. Nghĩ tới chuyện lặp lại những điều đã ngán thiệt ớn lạnh. |
Tính mình đúng như Lido nói, có gì bực mình với ai là rất dễ xa nhau. Hôm nay đi Phú Mỹ Hưng về thấy "car list" mới là nổi nóng liền. Nghĩ sao sắp mình đi cái xe lạ hoắc lạ huơ trong khi nguyên nhóm thằng mập, Lido đều đi chung. Hỏi lý do còn bảo vì "an ninh nguồn nhân lực" nên các working group đều phải tách ra. Tách ra cũng phải biết bình thường ai hay đi chơi chung với ai để còn sắp chứ. Sắp mà không hỏi ý người ta là "như vậy được chưa" cứ phơ phơ công bố hỏi không bực sao được. Đã vậy còn bảo cái gì "we are all managers" cái gì "this is our responsibility". Đi company trip mà cũng là trách nhiệm? Tại vì anh là cấp quản lý nên anh có trách nhiệm đi du lịch với công ty ư? Lý luận gì nghe lạ vậy? Vậy mục đích anh tổ chức đi du lịch là để làm gì? Là dịp để thể hiện trách nhiệm với công ty ư? Vậy đừng bảo là đi du lịch mà đổi thành "đi công tác" cho nó phù hợp hơn với tính chất. Càng giải thích càng nghe không lọt tai. Khỏi thèm đi du lịch du liếc gì luôn.
Nhiều người thiệt lạ. Có ai đời quản lý bảo nhân viên đi họp ngày đó, giờ đó mà người nhân viên quay ngược nói quản lý khi tới đó nhớ nhắc vì anh ta hay quên. Nghe là nổi nóng tập 2 trong ngày. Tôi là cấp trên của anh hay thư ký của anh??? Trách nhiệm của anh là phải tự nhớ lịch họp của mình chứ. Chưa thấy ai ở cấp quản lý mà rảnh rang đến độ nhắc nhân viên đi họp. Hình như không mắng cho vài trận thì họ không ý thức được mình đang là ai và đối diện với mình là ai. Thấy người ta dễ dãi là bắt đầu lơ tơ mơ. Hừ! |
Cô Dung thiệt tốt. Ngày nào cũng đợi mình về mới ăn cơm. Có khi mình la cà quán xá với bọn thằng mập Cô cũng đợi, rồi đợi chán thì ăn lặt vặt cho qua bữa chứ không ăn cơm. Tự nhiên làm mình áy náy ghê. Hình như những bà mẹ có một con thường giống nhau. Má mình cũng sẽ giận rồi bỏ ăn nếu đến bữa ăn mà mình bảo no không ăn.
Mai đi Vũng Tàu công tác. Có 3 việc cần làm ở đó. Phỏng vấn nhân viên, thuê nhà và hướng dẫn nhân viên mới cách làm việc. Dự định sẽ ở lại 2 ngày. Có lần 1 anh bạn đã nói làm con gái nên kiếm tấm chồng để ổn định cuộc sống đỡ phải bôn ba bên ngoài. Hình như mình không tin rằng có thể "ổn định" nhờ lấy chồng. Cho dù lấy chồng mình cũng sẽ muốn lăn vào công việc một cách nhiệt tình nhất nếu việc đó làm cho mình thấy bị cuốn hút. Hôm nay mình bắt đầu lên kế hoạch cho dự án mới. Có nhiều thứ phải chuẩn bị. Máy móc, nhân sự, dụng cụ. Kỳ này bắt buộc phải dùng laptop để tiện làm việc bên ngoài. Mình ghét laptop. Xách tới xách lui nặng nề. Đã vậy còn phải lo đối phó với bọn cướp giật nữa chứ. Khổ tứ bề. Lu bu chuẩn bị cho dự án mà mình quên là khi đi làm ở Vũng Tàu rồi thì sẽ rất buồn. Mỗi bữa trưa không có Lido ăn cơm cùng để nói chuyện. Không pha cafe mỗi sáng, không ăn bánh tráng trộn mỗi chiều. Tệ nhất là không có ai như thằng Mập để mình thẳng tay vỗ lưng bộp bộp mỗi khi mình đứng phía sau nó. Tính ra thì cũng hơi bị buồn. "Biệt ly, nhớ nhung từ đây..." |
Quàu quạu. Mình rất dễ quạu.
Đầu tiên là chuyện thằng nhân viên đồng ý đi VT rồi lại bảo không đi. OK, không đi cũng được nhưng bảo đảm khi đánh giá nhân viên cho đợt tăng lương năm sau, sẽ không có điểm A cho thái độ làm việc đâu nha bạn. Tiếp theo là cái laptop. Mình ghét cái IBM công ty cấp. Nặng như tạ, mỗi lần xách tới xách lui muốn lùn thêm 1 khúc. Yêu cầu laptop mới nhẹ hơn mà sếp không chịu. Kẹo kinh. Điều kiện làm việc như vậy thì làm sao cảm thấy thoải mái cho được chứ. Mình cũng không chắc là khi điều kiện làm việc không tốt thì mình sẽ vẫn report bill chính xác. Mai lại phải đi VT. Cứ cách ngày là đi. Mệt luôn. Đã vậy mà đám back office lười biếng và kém hiệu quả tổ sư. Chuyện thuê nhà có phải của mình đâu mà ngày Chủ Nhật mình đi chơi bời nó cũng bảo ghé đặt cọc tiền nhà. Tự nhiên phải bỏ tiền túi ra để đặt cọc căn nhà cho công ty ư? Lãng xẹt. Mà phải chi nói chuyện nghe lọt tai chút, đàng này nói cứ như ra lệnh. Nếu giữ cái kiểu ăn nói đó thì còn lâu ta mới làm dùm. Quên đi nha cưng. |
Có những lúc buồn đến xé lòng nhưng không khóc mà cũng có lúc khóc lại chả có tí gì buồn. Sao con người có lắm cảm xúc thế nhỉ?
|
Trích:
:teu: --- |
Hình như đã đọc không sót một bài nào trên internet về chứng bệnh mình đang mắc phải. Nhờ vậy mà khi bác sĩ thông báo "bệnh này không có thuốc chữa" mình cũng chả còn gì để thấy hụt hẫng. Người ta bảo sống chết có số.
Ngày mai lại tiếp túc đi khám và làm xét nghiệm. |
Cả ngày bận rộn đến nỗi chả còn thời gian để nhớ mình đang bị 1 căn bệnh y học bó tay. Giờ phải lo chuẩn bị để triển khai dự án ở VT. Cả núi việc từ cái lớn lao đến chuyện tủn mủn.
Bác sĩ cho 10 ngày thuốc rồi hẹn tái khám. Cuộc đời của mình từ bây giờ gắn liền với thuốc. Dứt thuốc đồng nghĩa với việc hết sống nhưng thuốc cũng chỉ đóng vai trò ngăn chặn phần nào sự tiến triển của bệnh chứ không chữa cho dứt được. Sao cứ mỗi lần nghĩ đến đoạn cuối của căn bệnh này là thấy chả đẹp đẽ tí nào. Thà ra đường bị xe tông làm cái èo đi luôn cho nó khỏe người. Người ta nghe đến ung thư là thấy chết đến nơi nhưng mình không bị ung thư vẫn chết. Đúng là ông trời đã kêu thì không dạ không được. Bệnh tật mà phải giấu biến. Cứ bảo bị xoàng xoàng. Người phải giấu số 1 là Má kế đến là đồng nghiệp và bạn bè. Mình ghét người ta nhìn mình bằng cặp mắt thương hại. Dĩ nhiên là Má sẽ không thương hại mình chút nào mà sẽ đau đến ngất đi ấy chứ. Mà cũng tại Má, ai biểu đẻ có 1 đứa chi giờ trời không giữ nó lại cho Má nhờ cậy thì cũng đành chịu. |
Hôm nay đi tha về cả đống áo quần. Dạo này chuyển hệ qua kín cổng cao tường nên gần như phải thay cả tủ áo quần. Một cen ti mét da cũng không thể lộ ra ánh nắng. Chắc là sắp cải đạo qua Muslim.
Sáng nay tóc mình rụng quá nhiều. Nhiều một cách đau lòng. Hình như do tác động của thuốc. Hồi xưa mình hay quan tâm vẻ bề ngoài, mập một chút cũng cảm thấy không thích, mặt bị sạm da 1 chút cũng cảm thấy mất tự tin nhưng giờ thì ăn cơm được, đi lại được, cười nói được, làm việc được đã là may. Người ta nói phải biết quý sự sống gì đó nhưng mình cảm thấy chết chắc cũng không đến nỗi đáng sợ, chỉ ghét 1 điều là phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết. Có lẽ kiếp trước mình vụng tu rồi. |
Chiều Chủ Nhật, ngồi nghe anh Hòa hát "Một Thoáng Mơ Phai". Bài này là bài mình thích nhất trong các bài anh Hòa hát:
|
Múi giờ GMT. Hiện tại là 04:07 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.