![]() |
Anh
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh Cây bút gẫy trong tay Cặn mực khô đáy lọ ánh điện tắt trong phòng Anh về từ đường phố Anh về từ trận gió Anh về từ cơn mưa Từ những ngày đã qua Từ những ngày chưa tới Từ lòng em nhức nhối... Thôi đừng buồn nữa anh Tấm rèm cửa màu xanh Trang thơ còn viết dở Tách nước nóng trên bàn Và lòng em thương nhớ... ở ngoài kia trời gió ở ngoài kia trời mưa Cây bàng đêm ngẩn ngơ Nước qua đường chảy xiết Tóc anh thì ướt đẫm Lòng anh thì cô đơn Anh cần chi nơi em Sao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngái Anh, bức vẽ không màu Anh, nghìn nỗi lo âu Anh, dòng thơ nổi gió... Mà em người đời thường Biết là anh có ở ! 19-7-1973. |
Anh Đã Giết Em
Thi Sĩ: Xuân Diệu Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ? Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất. Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt Tim anh vẫn đập như vấp thời gian, Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn, Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ Nhớ trời đất em cho anh mở Nhớ Muôn thưở thần tiên Ôi ! Xa em, anh rơi vào vực không cùng Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta ! Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh Anh vẫn ước được em tha thứ Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu Thê" mà tại sao ta vẫn xa nhau ? Tại em cố chấp Tại anh đã mất Con đường đi tới trái tim em Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu ? |
Anh Là Người Bạc Bẽo
Thi Sĩ: Xuân Diệu Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo, Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay Mới hôm kia t`inh tự đến mê say Sang bữa nay anh làm như mất hết Anh đ`oi mãi như một kẻ keo kiệt, Trong hồn anh tình ái chẳng lâu saỏ Anh không chắt chiu d`anh dùm tí nào, Là đất xấu hạt gieo không nảy nở Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ Giận hờn như anh chẳng được em yêu Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo |
Anh Thương Em Khi Ngủ
Thi Sĩ: Xuân Diệu Anh thương em khi ngủ Phong thái rất hồn nhiên. Em ngủ như trẻ nhỏ Ngon say một giấc liền. Tay em thả xuôi xuôi Như bơi vào cõi mộng Mắt em khép dài dài Dưới trán em lồng lộng. Em nằm in trẻ nhỏ Trong chiếc võng yêu thương Anh dệt giăng khắp chỗ Trong phòng, quanh quất giường. Anh thức nhìn em ngủ, Anh canh giấc cho em; Anh lắng nghe nhịp thở Ngực em điều xuống lên. Trở mình, tay ấp má Anh thương em dáng người Tin cậy vào cuộc sống, Tin ở anh trong đờị Sau một ngày đầy việc Chúc em tôi giấc lành! Anh vô cùng sung sướng Nếu em mơ thấy anh. |
Bàn tay em
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh Gia tài em chỉ có bàn tay, Em trao tặng cho anh từ ngày ấy, Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen. Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em, Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng, Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng, Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài, Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả. Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ, Hái rau dền, rau rệu nấu canh, Tập vá may, tết tóc một mình, Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ. Đường tít tắp, không gian như bể, Anh chờ em, cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồn gìn giữ. Trời mưa lạnh, tay em khép cửa, Em phơi mền, vá áo cho anh. Tay cắm hoa, tay để treo tranh, Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc. Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc, Tay em dừng trên vầng trán lo âu. Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã. Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ. Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở. Bàn tay em, gia tài bé nhỏ, Em trao anh cùng với cuộc đời em. |
Bài Thơ Tuổi Nhỏ
Thi Sĩ: Xuân Diệu Giơ tay muốn ôm cả trái đất Ghì trước trái tim , ghì trước ngực Cho đầy trước mắt khoảng cô đơn Bao la muôn trời , sâu vạn vực . Làm sao sống được mà không yêu Không nhớ không thương một kẻ nào ... -- Hãy đốt đời ta trăm thứ lửa Cho bừng tia mắt đọ tia sao ! |
Biển
Thi Sĩ: Xuân Diệu Anh không xứng là biển xanh Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê ... Bờ đẹp đẽ cát vàng -- Thoai thoải hàng thông đứng -- Như lặng lẽ mơ màng Suốt ngàn năm bên sóng ... Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ, thật êm Hôn êm đềm mãi mãi Đã hôn rồi, hôn lại Cho đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt ... Cũng có khi ào ạt Như nghiến nát bờ em Là lúc triều yêu mến Ngập bến của ngày đêm Anh không xứng là biển xanh Nhưng cũng xin làm bể biếc Để hát mãi bên gành Một tình chung không hết, Để những khi bọt tung trắng xóa Và gió về bay tỏa nơi nơi Như hôn mãi ngàn năm không thỏa, Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi ! -- 4-4-1962 |
Biệt Ly Êm Ái
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 434 Tặng Nguyễn Xuân Khoát Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầụ Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút, Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút... Người lặng im, và tôi nói bâng quơ, Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ, Một bài thơ mênh mông như vũ tru, Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ. Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầụ Tình yêu bảo : "Thôi các ngươi đừng khóc, Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc !! " Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau, Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đaụ |
Buồn Đêm Mưa
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 366 Đêm mưa làm nhớ không gian, Lòng rung thêm lạnh nỗi hàn bao la... Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn. Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi... Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ... Tương tư hướng lạc phương mờ... Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe. Gió về, lòng rộng không che, Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư... |
Buồn Trăng
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 341 Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; Đêm ngọc tê ngời men với tợ.. Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời, Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi, Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết. Trong suốt không gian, tịch mịch đờị Gió nọ mà baylên lên nguyệt kia, Thêm đêm sương lạnh xuống đầm đìạ Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, Hoa bưởi thơm rồi : đêm đã khuya. |
Ca Tụng
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 304 Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy; Trăng, hoa vàng lay lắt cạnh bờ mây; Trăng, đĩa ngọc giữa mâm trời huyền bí; Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầỵ Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây, Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng ! Ngươi ám ảnh hương thơm bằng ánh sáng, Ru màu êm, mà gọi thức lòng ngây; Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây, Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng ! Trăng thánh thoát, hoạ đàn tơ lấp loáng, Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền; Ngươi làm ma, rồi ngươi lại làm tiên; Ngươi tạo lập những đền đài mỏng thoáng; Trăng thánh thoát, họa đàn tơ lấp loáng, Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền... Ngươi là trăng, hỡi trăng dẹp bình yên; Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức; Ngươi hay khóc, ngươi không cần sự thực, Nhớ thương luôn, nên mắt có quầng viền, Ngươi là trăng, hỡi trăng đẹp bình yên, Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức. Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược; Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên; Gió căng ngươi trên những cánh buồm thuyền; Người định nhịp cho sóng triều xuôi ngược; Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược; Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên... Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền, Ngươi vĩnh viễn như lòng trăng, ý gió; Trăng của mắt, trăng của hồn rạng tỏ, (Trăng rất trăng là trăng của tình duyên) Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền, Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ |
Cảm Xúc
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 464 Làm thi sĩ , nghĩa là ru với gió Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây, Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây, Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến. Đây là quán tha hồ muôn khách đến; Đây là bình thu hợp trí muôn hương; Đây là vườn chim nhả hạt mười phương, Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc.... Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc; Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm : Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm ... Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ ... Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ, Nghìn trái tim mang trong một trái tim Để hiểu vào giọng suối với lời chim, Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động. Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng; Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời : Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi ; Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ ... -- Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ, Mà vạn vật là muôn đá nam châm; Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm, Sao lại trách người thơ tình lơi lả |
Chỉ có sóng và em
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 4 Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em Nơi che chở những người thương mến nhất Con đường nắng, dòng sông trước mặt Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè Trang giấy trắng bộn bè bao ký ức Ngọn đèn khuya một mình anh thức Nghe tin đài báo nóng, lại thương con Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em Nếu đôi lúc giận hờn ânh vô cớ Những bực dọc trong ngày vất vả Làm anh buòn mà em có vui đâu Chỉ riêng điều được sống cùng nhau Niềm sung sướng với em là lớn nhất Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực Giấy phút nào tim đập chẳng vì anh. Một trời xanh, một biển tận cùng xanh Và gió thổi và mây bay về núi Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em... Quảnh Ninh 5-1983 |
Chiều
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 362 tặng Nguyễn Khắc Hiếu Hôm nay trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn... Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương. Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng. Nghe chừng gió ý' qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng bờ Không gian như có dây tơ Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn |
Chồi biếc
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 5 Dưới hai hàng cây Tay ấm trong tay Cùng anh sóng bước Nắng đùa mái tóc Chồi biếc trên cây Lá vàng bay bay Như ngàn cánh bướm (Lá vàng rụng xuống Cho đất thêm màu Có mất đi đâu Nhựa lên chồi biếc) Này anh, em biết Rồi sẽ có ngày Dưới hàng cây đây Ta không còn bước Như người lính gác Đã hết phiên mình Như lá vàng rụng Cho chồi thêm xanh Và đời mai sau Trên đường này nhỉ Những đôi tri kỷ Sóng bước qua đây Lá vàng vẫn bay Chồi non lại biếc 2-1-1963 |
Chuồn chuồn báo bão
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 9 Lại gặp lại cánh chuồn ngày thơ bé Bay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng Con chuồn ngô hay làm dáng Chao mình soi mặt ao trong Đốt cháy lòng một nét chờ mong Con chuồn đỏ thân ngời như ngọn lửa Con chuồn vằn mang những điều kì lạ Với đứa trẻ nào chưa biết bơi ơi cánh chuồn gợi những buồn vui Cánh chuồn nào bay vào những nỗi nhớ? Ngon sào thưa cánh buồm ai ngái ngủ Những cánh buồm mỏng mảnh như tình yêu! Gió heo may hôm nay về chăng Mà chuồn chuồn bay về dăng dăng Báo cơn bão phương nào thổi tới? Đường sẽ vắng nếu trời bão nổi Cánh cửa nhà sập lại trước khi mưa Con chim tìm tránh bão sẽ về xa Con kiến nhỏ cũng ẩn mình trong tổ Không còn trời xanh chỉ mưa và gió Những dòng sông không nhà cửa miên man Và mây, mây khắp chốn lang thang Chặn bốn phía những cỏ cây tội nghiệp Cho cơn lốc dữ tợn về bẻ nát Trái đất này sẽ nhấn chìm trong mưa Không tìm đâu một chỗ nương nhờ! Mỏng manh thế chịu làm sao nổi Chuồn chuồn ơi báo làm chi bão tới Trời bão lên rồi mày ở đâu ? |
Chuyện Cổ Tích Về Loài Người
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 356 Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu ! Mặt trời mới nhô cao Cho trẻ con nhìn rõ Màu xanh bắt đầu cỏ Màu xanh bắt đầu cây Cây cao bằng gang tay Lá cỏ bằng sợi tóc Cái hoa bằng cái cúc Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh ra Cho trẻ nghe tiếng hót Tiếng hót trong bằng nước Tiếng hót cao bằng mây Những làn gió thơ ngây Truyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắm Sông bắt đầu làm sông Sông cần đến mênh mông Biển có từ thuở đó Biển thì cho ý nghĩ Biển sinh cá sinh tôm Biển sinh những cánh buồm Cho trẻ con đi khắp Đám mây cho bóng rợp Trời nắng mây theo che Khi trẻ con tập đi Đường có từ ngày đó Nhưng còn cần cho trẻ Tình yêu và lời ru Cho nên mẹ sinh ra Để bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hát Từ cái bống cái bang Từ cái hoa rất thơm Từ cánh cò rất trắng Từ vị gừng rất đắng Từ vết lấm chưa khô Từ đầu nguồn cơn mưa Từ bãi sông cát vắng... Biết trẻ con khao khát Chuyện ngày xưa, ngày sau Không hiểu là từ đâu Mà bà về ở đó Kể cho bao chuyện cổ : Chuyện con cóc, nàng tiên Chuyện cô Tấm ở hiền Thằng Lý Thông ở ác... Mái tóc bà thì bạc Con mắt bà thì vui Bà kể đến suốt đời Cũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biết Thế là bố sinh ra Bố bảo cho biết ngoan Bố dạy cho biết nghĩ Rộng lắm là mặt bể Dài là con đường đi Núi thì xanh và xa Hình tròn là trái đất... Chữ bắt đầu có trước Rồi có ghế có bàn Rồi có lớp có trường Và sinh ra thầy giáo ... Cái bảng bằng cái chiếu Cục phấn từ đá ra Thầy viết chữ thật to: "Chuyện loài người" trước nhất. |
Có Em
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 469 Có em tồn tại trên đời Cho anh còn được có người để yêu, Thế thôi, thôi thế cũng nhiều, Em ơi ! Quấn quýt mai chiều được đâu Những gì cao đẹp thẳm sâu Anh cho em hết lòng đau còn gì Chỉ còn cái bóng anh đi Cái gan cái ruột tình si khoét rồi ! Có em trên cõi đời này Là còn hạnh phúc vui vầy cho anh. Em ơi ! Khỏe mạnh tốt lành Ấm êm, vui đẹp, cho anh khỏi buồn. |
Có Một Thời Như Thế
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 216 Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia . Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già . Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư Em yêu anh hơn cả thời xưa (Cái thời tưởng chết vì tình ái) Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. 11-1984 |
Con yêu Mẹ
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 98 - Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết - Thế thì làm sao con biết Là trời ở những nơi đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong bao giờ con tới! - Con yêu mẹ bằng Hà nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Là con gặp ngay được mẹ - Hà nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao gặp hết! - Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ - Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy Tình mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Giá có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó - À mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế |
Cứ Phải Là
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 308 Cứ phải là em, chẳng phải ai Là em, em nữa, chỉ em thôi Sao người anh quý anh yêu thế Mà chẳng cùng anh ở suốt đời. Khéo chi cây sống mà đem chặt Chặt giữa ngang lưng sự sống còn, Chặt giữa đang hoa, ngang giữa lá, Khác chi hoa nở phải vùi chôn. Em có bao giờ tưởng tượng xem Một mình anh sẽ sống không em Bơ vơ như đã muôn lần chết. Đã chết nhưng còn phải sống thêm! Lời ước cùng nhau thuở sánh đôi Anh còn vẹn vẻ giữ y lời Rằng không ai thể thay em được Em vắng, yêu em vẫn suốt đời. Duy có lòng em vẫn hẹn hò, Ấy là ân huệ của em cho Cho anh một đóa hoa tinh túy, Một đóa hoa lòng chẳng héo khô. |
Dại Khờ
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 495 Người ta khổ vì thương không phải cách, Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm ngườị Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi, Người ta khổ vì xin không phải chỗ. Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó, Đến khi hay gai nhọn đã vào xương. Vì thả lòng không kềm chế dây cương, Người ta khổ vì lui không được nữạ |
Dâng
Thi Sĩ: Xuân Diệu thơ/lời: 259 Đây chùm mong nhớ, khóm yêu đương, Đây nụ mơ mòng đợi ánh sương, Đây lá bâng khuâng run trước gió; Đây em, cành thẹn lẩn cành thương. Tất cả vườn anh rất đợi chờ. Bởi vì em có ngón tay thơ, Đến đây em hái giùm đôi lộc, Kẻo tội lòng anh tủi ước mợ Bước đẹp em vừa ngự tới đây, Chim hòa ríu rít, liễu vui vầỵ Hãy làm dáng điệu xuân ôm ấp; Ánh sáng ban từ một nét taỵ |
Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 1 Thị trấn nào anh đấn chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi... Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. 6-3-1985 |
Đêm cuối năm
Thi Sĩ: Xuân Quỳnh thơ/lời: 4 Đã mùa hoa cúc vàng Lại một năm sắp hết Thời gian sao trôi nhanh Ngổn ngang nhiều công việc Thế là ba cái tết Hai chúng mình có nhau Dù chưa phải là lâu Nhưng cũng không ngắn ngủi Hạnh phúc tính bằng năm Cây tính bằng mùa trái Dẫu lòng em không quên Con đường ga cát bụi Bóng anh đi lầm lụi Sông đôi bờ cách xa Dẫu lòng em chưa qua Những hồi còi báo động Những căn hầm nước ngập Con chúng ta còn thơ... Em đâu nhắc chuyện qua Để cho lòng tủi cực Em nhớ lại ngày xa Thấy mình thêm hạnh phúc Qua bao ngày lửa đạn Đất về với mùa xuân Như em về với anh Qua những ngày sóng gió ở ngoài kia đường phố Màu áo chen màu hoa Anh có nghe: ngoài ga Tiếng con tàu đang gọi Mùa xuân 1976. |
chị đang viết rồi bỏ đi đâu roi6` cho em ké nha
|
Ai Có Gặp.
Thi Sĩ: Hoài Châu thơ/lời: 212 Tôi đã gặp trên đường tị nạn, Những con người xơ xác tang thương, Cùng chung phận mất quê hương, Mà sao trăm nỗi đoạn trường khác nhau. Tôi đã gặp, Một em bé, Đứng thảm thương khóc mẹ, Vì không may, Lọt vào tay, Lũ quỉ bể vô thường, Rồi vùi thây dưới sóng nước đại dương, Bỏ bé bơ vơ trên bước đường biệt xứ. Tôi đã gặp, Cô gái ấy, Đẹp như tranh huyền sử, Dở khóc dở cười, Cho đời trinh nữ mất rồi, Than ơi, chiếc áo học trò, Trong trắng vô ngần, Đã bị lũ đười ươi, Dã man bôi bẩn, Tôi đã gặp, Bà mẹ nước mắt tuôn lả chả, Mẹ nghẹn ngào kể lại, Những ngày qua, Giữa biển cả bao la, Con thuyền như chiếc lá. Không nước không cơm, mẹ con cùng chết lả, Con tắt thở, Khi mẹ đã đói lả thân tàn, Bừng tỉnh dậy, đau đớn xé tâm can, Mẹ ngất lịm nhìn xác con, Trôi bềnh bồng trên sông. Tôi đã gặp, Những cụ già, Chiều chiều, ngồi nhìn ra đaị dương, Rưng rưng nước mắt, Nhớ về quê hương yêu dấu, Ôi mảnh đất cắt rốn chôn nhau, Nay còn đâu, Nắm xương tàn, Chắc sẽ phơi màu trên xứ lạ. Tôi đã gặp, Những bàn tay run rẩy, Đón lấy phong thơ mà ngày tháng mong chờ. Lòng phập phồng lo sợ, tay run khẽ mở, Nhắn tin dữ từ quê nhà, Rồi lệ nhòa đôi mắt. Tôi đã gặp, Những nét mặt khô cằn, Lạnh lùng, đểu cáng, Giữa đám trẻ tuổi vẫn còn ngây thơ, Tôi đã gặp , Những thanh niên tràn trề nhựa sống, Tự giết đời mình bằng hình bóng xa hoa, Hỡi những người con gái, Huỷ hoại kiếp hoa, Vì một phút mê chơi nhẹ dạ. Tôi cũng đã gặp, Những nhà trí thức, Mặt trắng, cằm trơn, Bán rẻ linh hồn, Vì manh áo hạt cơm, Để tiếng chê cười, Cho cuộc đời hậu thế. Tôi cũng đã gặp, Những người huênh hoang khoác lác, Vui mừng trên đổ nát của quê hương, Cười vui trên đau thương của đồng bào, Tim đá, mặt chai, Nhìn cảnh lệ trào mà ánh mắt trâng tráo, Giả mù, câm, điếc, Trước lời khóc than của người cùng khổ. Xin người đừng cố tình nhắm mắt, Đừng lạnh lùng quay mặt nghoảnh đầu, Dân ta còn lắm khổ đau, Quê hương còn lắm thảm sầu điêu linh. Đừng ích kỉ riêng mình hưởng thụ, Có khác gì một lũ vô tri, Hãy ngồi suy ngĩ lại đi, Có nên đóng góp chút gì cho quê ??? |
Ai Tắm Hai Lần Một Khúc Sông
Thi Sĩ: VIVI thơ/lời: 131 Ai Tắm Hai Lần Một Khúc Sông (Vì “Lời Chia Lìa” của B.H.T). Bởi đám rong rêu khuất lấp bờ U minh cõi thế vốn xa mờ Đem cả niềm tin cho mộng tưởng Duyên tình trót tặng cứ nghèo xơ Bóng xế ngờ đâu bỗng gặp người Tiền thân mấy kiếp? Nợ, hay vui? Trả vay, vay trả... Anh, nhân huyễn Nỗi khổ, niềm đau: Gió chướng trôi! Mượn tạm dầu sơn, vẽ lại đời Phản tương bố cục, nét chưa vơi Bên dòng ảo hóa. Tình đa sự? Sắc lỡ, màu loang lẩn khuất rơi! Bức họa “Thuyền Quyên” lạc bến bờ Bao nhiêu quá khứ đã xa mờ Hề chi quán trọ ven đường cũ Tìm lại làm chi “Bến Ảo Mơ”. VIVI San Diego, 7-1997 Trích "Vuờn Thơ Hải Ngoại" - Tủ Sách Phụ Nữ Thời Nay - Đăng lại với sự đồng ý của Thư Viện Việt Nam - |
Ai? Tôi!
Thi Sĩ: Chế Lan Viên thơ/lời: 421 Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng Chỉ một đêm, còn sống có 30 Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó ? Tôi ! Tôi - người viết những câu thơ cổ võ Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong. Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ, Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ ! Ai chịu trách nhiệm vậy ? Lại chính là tôi ! Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời, Tôi ú ớ. Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong Mà tôi xấu hổ. Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười (Rút trong sổ tay thơ tập 5 của tác giả) |
Anh Đến Với Em Là Lẽ Tất Nhiên
Thi Sĩ: Tế Hanh thơ/lời: 275 Anh đến với em là lẽ tất nhiên Như con sông trở về với biển Như qua mùa đông mùa xuân lại đến Như sau cơn mưa là lúc mặt trời lên Anh đến với em là lẽ tất nhiên Như cái hoa đến ngày kết quả Như con chim buổi chiều quay về tổ Như máu trong người trở lại tim Anh đến với em là lẽ tất nhiên Như quyển truyện phải đến hồi kết thúc Như cây kim địa bàn quay về hướng bắc Cuộc đời anh hướng đến cuộc đời em Anh đến với em là lẽ tất nhiên. Em Đến Với Anh Em đến với anh như tia nắng ấm Giữa những ngày mây phủ bốn phương trời Cơn gió lạnh mỗi giờ mỗi thấm Nắng lên đi đẹp quá nắng ơi ! Em đến với anh như cơn gió mát Cho một người ở giữa quãng đường xa Chân đã mỏi mà cổ thì đói khát Cơn gió về như nước xối chan hoà Em đến với anh như thêm nguồn an ủi Đau khổ thế nào vẫn giữ tấm lòng thơ Đêm sắp hết và bình minh đang đến Hạnh phúc không xa hãy đợi chờ Em đến với anh thêm một lần thử thách Tâm hồn anh còn rung cảm hay không Khi quanh ta toàn những người thiết thực Thấy bó rau xanh không thấy đóa hoa hồng Con vịt trong truyện Ang-đec-xen gãy cánh Trở thành thiên nga bay khắp trời xanh Anh ra khỏi nỗi buồn tật bệnh Chào đón mùa xuân-Em đến với anh |
Anh Lái Đò
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 2 Năm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Để tôi mơ mãi mơ nhiều: Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khóa thi Tôi đỗ quan Trạng vinh quy về làng Võng anh đi trước võng nàng Cả hai chiếc võng cùng sang một đò Đồn rằng đám cưới cô to Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu Nhà gái ăn chín nghìn cau Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn Lang thang tôi dạm bán thuyền Có người trả chín quan tiền, lại thôi! Nguyễn Bính |
Anh Làm Hạt Sạn Em Đừng Đi Guốc
Thi Sĩ: Nguyên Đỗ thơ/lời: 228 Hôm qua vừa mới gặp em Anh lơ mơ hỏi hẹn thêm một lần Em nhìn e thẹn tần ngần Thêm lần nữa thế liệu cần gì đây Sượng sùng muốn dấu hai tay Tay dài ngượng nghịu hồn bay lên trời Em cười nói nói chơi chơi Anh như hạt sạn đáng đời rải sân Nàng thơ nho nhỏ thiên thần Sạn kia đã rải trước sân nhẹ nhàng Ngày mai trời nắng hanh vàng Em đừng đi guốc, dịu dàng thôi nha |
Áo Trắng Hoa Tím
Thi Sĩ: Nguyên Đỗ thơ/lời: 147 Áo trắng em bay giải luạ đào Em cười anh thấy vạn vì sao Tóc mây vờn gió thêm tha thiết Anh đã yêu em tự kiếp nào ? Thanh tao màu áo dáng khoan thai Hoa tím tương tư ai đã cài Năm cánh như nhung khoe màu nhớ Thiên thần mắt biếc nhớ thương ai Áo trắng đơn sơ có mấy tà Tà nào lất phất cuốn hồn ta Chiều rơi mây tím nắng chiều nhạt Càng đậm nét xinh dáng ngọc ngà Nắng nhạt hoàng hôn gió dịu êm Chiều hoang nhẹ bước rất êm đềm Hồn anh mở cửa em ghé đến Mời mọc ân tình vui đón đêm |
Anh Lùa Bò Vào Đồi Sim Trái Chín
Thi Sĩ: Bùi Giáng thơ/lời: 688 Anh lùa bò vào đồi sim trái chín Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả Anh lim dim cho chết lịm hồn mình Anh quên mất bò đương gặm cỏ Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào Có hay không ? bò đương gặm đó ? Hay là đây tiếng gió thì thào ? Hay là đây tiếng suối lao xao Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống ? Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng Mùi lên men phủ ngập mông lung Không biết nữa mà cần chi biết nữa Cây lá bốn bên song song từng lứa Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn Hạnh phúc trời với đất mang mang Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ Với người ngó ngất ngây đương nằm đó Không biết trời đất có ngó mình không Vĩnh Trinh - Thạch Bàn 1950 |
Anh Nhớ Em
Thi Sĩ: Bùi Chí Vinh thơ/lời: 46 Như con nít nhớ cà rem vậy mà Như con dế trống đi xa Một hôm nhớ đến quê nhà gáy chơi Con dế thì gáy một hơi Còn anh gáy hết một thời con trai ... Cô bé ơi, anh nhớ em Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa Như cà chớn nhớ cà chua Như da em nhớ da-ua ngọt ngào Cái nhớ nhảy qua hàng rào Chẳng thèm đăng ký cứ nhào vô anh Xô ra thì thấy không đành Nên anh ôm lấy rồi canh giữ hoài ... Con kiến còn nhớ củ khoai Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau Nhớ em không biết để đâu Nếu để trên đầu thì tóc che đi Để trong túi áo cũng kỳ Lỡ đi đường rớt lấy gì chứng minh Thôi thì giả bộ làm thinh Hét lên "nhớ quá" một mình nghe chơi |
Anh Trở Lại
Thi Sĩ: SC thơ/lời: 174 Anh trở lại đêm nay em chờ đợi Dưới trăng vàng ngồi ngóng gót chân anh Gió hiu hiu nhè nhẹ lướt qua mành Sao lấp lánh soi đường cho anh bước Anh trở lại như lòng em thầm ước Những bóng tà rồi sẽ thoát xa em Bởi vì anh là ngọn đuốc trong đêm Anh sưởi ấm linh hồn em lạnh giá Anh vững chắc khi đời em nghiêng ngã Anh ân cần anh nâng đỡ em lên Cuộc đời em dù trôi nổi lênh đênh Khi anh đến thuyền em nhìn thấy bến Anh trở lại mang ân tình trìu mến Sao hẹn hò đã chỉ lối trong đêm Gót chân anh vừa nhẹ bước lên thềm Em mở cửa ôm chầm anh em khóc |
Anh và thằng nhóc
Thi Sĩ: Bùi Chí Vinh thơ/lời: 12 I Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm Lủi thủi theo sau áo trắng tan trường Rồi chiếc áo băng qua đường, biến mất Anh tiếc hoài cái kẹp tóc cô nương Anh bịnh thương hàn suốt ... ba ngày chẵn Cái tội lang thang quên béng nắng trên đầu Mà nếu có chết anh cũng không hối hận Chỉ sợ tan trường có kẻ lén theo sau ... Chỉ một mình anh đau, một mình anh ốm Còn riêng em đừng thương hại ngoái nhìn Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm Anh độc quyền buồn ngay cả lúc ... làm thinh II Còn bây giờ anh khác thằng nhóc lắm Ngồi xổm lan can và gặm bánh mì Chờ áo trắng tan trường ơi áo trắng Anh trải thơ tình để lót bước em đi Nếu em bắt chuyện tất nhiên anh lơ đãng Trời thì xanh, xe cộ rất nhiều màu Anh quên màu trắng đến khi em hốt hoảng Mới quay lại cười một cái dễ ... xa nhau Nếu em dửng dưng tất nhiên anh hét lớn Em sẽ quan tâm hỡi cô gái tò mò Thấy chưa, bây giờ anh khác thằng nhóc lắm Ai dại độc quyền chịu đựng nỗi buồn ... xo ! |
Anh vẫn đợi
Thi Sĩ: Hồ Công Tâm thơ/lời: 213 Ôi hạnh phúc bình thường đơn giản quá Mà bao năm mơ ước vẫn xa vời Hai trái tim chung mái ấm đẹp đôi Chung nhịp đập buồn vui cùng chia sẻ Những buổi sáng ngồi bên nhau nhỏ nhẹ Tách trà thơm ngào ngạt đượm hương sen Thú văn chương xa lánh cõi bon chen Không phiền muộn lo âu cùng hờn giận Nhắc chuyện cũ thuở yêu người lận đận Tình mười năm còn lại tập thơ xanh Những hẹn hò tha thiết dệt mộng lành Những kỷ niệm một đời anh nhớ mãi Anh vẫn đợi, những chiều đông trống trải Dẫu ngoài trời bão tuyết ngập mênh mông Giá có em ngồi bên bếp lửa hồng Ôi hạnh phúc bao giờ anh có được ! Em thương nhớ, bao năm rồi mơ ước Con đò nào cặp bến được bình yên Cuộc tình nào hạnh phúc được lâu bền Em thương nhớ, đừng quên ... anh vẫn đợi ! |
Anh Về Quê Cũ
Thi Sĩ: Nguyễn Bính thơ/lời: 92 Anh về quê cũ: thôn Vân Sau khi đã biết phong trần ra sao? Từ nay lại tắm ao đào, Rượu đâu mà cất, thuốc lào nào phơi. Giang hồ sót lại tình tôi, Quê người đắng khói, quê người cay men. Nam kỳ rồi lại Cao miên, Tắm trong một cái biển tiền người ta ... Biển tiền, ôi biển bao la, Mình không bần được vẫn là tay không ... Thôn Vân có biếc có hồng, Hồng trong nắng sớm, biếc trong vườn chiều. Đê cao có đất thả diều, Trời cao lắm lắm có nhiều chim bay. Quả lành nặng trĩu từng cây, Sen đầy ao cá, cá đầy ao sen. Hiu hiu gió quạt trăng đèn, Với dăm trẻ nhỏ thả thuyền ra chơi. Ăn gỏi cá, đánh cờ người, Thần tiên riêng một góc trời thôn Vân. Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Phương nao kết dãi mây Tần cho ta. Từ nay khi nhớ quê nhà, Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân. Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Anh em ly tán, lâu dần thành ra Không còn ai ở lại nhà. Hỏi còn ai nữa? Để hoa đầy vườn. Trăng đầy ngõ, gió đầy thôn, Anh về quê cũ có buồn không anh? 1942 |
Anh ví dụ tình yêu là sợi khói
Thi Sĩ: Trần Từ Duy thơ/lời: 139 Mai em đi tin thật bất ngờ Chưa hò hẹn lấy gì làm kỷ niệm Một góc quán có anh ngồi im lặng Có đủ để làm em nhớ không ? Tình yêu là sợi khói bềnh bồng Anh ví dụ tình yêu là sợi khói Anh lo sợ khi mình lên tiếng nói Âm thanh thành ngọn gió thổi tan đi Mai em đi không kỷ vật để cầm Sợi khói mỏng lời anh là gió thổi Trời đất xúi đôi môi anh muốn nói Chỉ ngại rằng sợi khói quá mong manh Thôi thì cầm theo ánh mắt của anh Mai mốt ở quê người làm kỷ niệm Anh ngồi lại nghe nặng nề hơi thở Mãi hỏi thầm sợi khói đã tan chưa |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 01:03 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.