![]() |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai với đôi mắt sáng Chở cả hoàng hôn trong chiều nhập nhoạng Lần gặp gỡ đầu tiên... Đủ làm nhói một trái tim . Nhưng Tôi chẳng dám gần thêm Chỉ biết đứng im... Trước nụ cười dành tặng muôn người trừ phần Tôi kô có... Hoa Tôi vô duyên héo dần trong lọ Quà Tôi vô duyên lạc lõng tay cầm. Ngày nối ngày... Ly cà phê đắng lặng câm... Ngồi với Tôi... chờ một dáng người chỉ qua trong 3 phút Có đôi lần muốn hét lên... Sao Em kô bớt vội vàng một chút Nhìn lại Tôi đi. dù chỉ khoảng vài giây. Kiêu hãnh trong tôi đang bị Em bóp chết dần đây... |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai với đôi vai nhỏ Bên ô cửa sổ xanh trong chiều lộng gió Trước ánh hoàng hôn... Đỏ tựa son tô. Tôi vẫn chẳng dám gần thêm Chỉ biết đứng ngây ngô... Dù trong tim ngọn lửa sôi thúc giục Can đảm lên đi. Rồi đến lúc Em nhìn... Em hiểu... Em yêu... Nhưng Tôi vẫn chẳng dám gần thêm Dù tự nhủ đến bao nhiêu... |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai với mái tóc dài phủ ngang eo nhỏ Giữa mùa thu như những sợi tơ trời vương trong gió Vấn vít lòng Tôi... Em biết kô, Tôi ước đêm trôi Nhưng chiều hãy chậm... bên chỗ Em ngồi quen thuộc Bởi duy nhất một đặc ân Tôi có được Lặng lẽ trộm ngắm nhìn thôi... Điếu thuốc này tàn điếu khác lại lên môi Giọt cà phê nhỏ như trái tim Tôi lạc lối Đôi guốc ấy... bước qua Tôi lúc nào cũng vội Công bằng kô... với những lúc Tôi đợi hỡi Em... |
Tối hôm nay Tôi thấy thật vui, vì đã có Em cùng đứng bên Tôi giữa mọi người dù chỉ trong vài chục phút.
Cảm ơn rất nhiều món quà do chính em giúp Tôi lựa chọn, để dành tặng cho Tôi. Tôi thấy mình giống như trở lại tuổi 20 với những cảm xúc của lần đầu tiên biết rung động trước người khác phái. Hồi hộp, đợi chờ, hi vọng... có lẽ nào Em trẻ hoá Tôi chăng ? |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai với bàn tay mềm mại Những ngón thon... luôn khéo léo vấn mái tóc dài gọn lại Hoặc như chiều nay, áp vào má suy tư. Em mến thương, có điều phải nghĩ ư ? Đôi tay nhỏ... quẩn quanh xoay chiếc bút Nếu có thể san cho Tôi một chút Tình nguyện Tôi... xin được gánh cùng Em |
Nhớ
Puskin Lạ quá ! Không hiểu vì sao Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ? Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?! ... / Hôm nay tìm đọc lại bài thơ này thấy thật giống tâm trạng của Tôi Em ạ! Một ngày tất cả các cảm xúc của Tôi gói tròn trong 4 tiếng. Đó là khi bóng dáng em xuất hiện nơi cổng, khi những bước chân của em sải dài và lẹ tiến vào trong. Trái tim Tôi reo lên " a, đã thấy ". Thực sự Tôi kô biết phải làm sao với mình nữa đấy, cứ như Tôi bị vây giữa đám sương mù . Tôi đã rất nhiều lần tự hỏi tại sao, đi qua hơn nửa đời người đứng trước Em lại trở thành ngớ ngẩn. Khi chưa gặp Tôi chuẩn bị biết bao câu nhưng rồi lúc đứng gần Em đến thở cũng kô dám mạnh. Nhớ mong, hoang mang, hi vọng... thấy mình chẳng còn là mình. Mà Em, đáng yêu thế sao lại vô tình đến thế ? |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai với nụ cười lành quá Thế giới ngợi ca... sự bí ẩn trong nụ cười nàng Monalisa băng giá Nhưng với Tôi... chẳng tuyệt tác nào sánh được nụ cười Em Có nhiều khi Tôi hậm hực tị ghen Trước ngọt ngào tặng bao người như thế Tôi trân trọng Tôi nâng niu thì lại đâu có dễ Nghịch lý sao cái cuộc đời này Dù biết rằng... cố gắng là ngớ ngẩn lắm đây Khi... một người đuổi mãi một người đang muốn chạy Nhưng lý trí với trái tim kô hoà hợp nhau là vậy Tôi biết làm gì hơn... ngoài tiếp tục đợi chờ . |
Góc khuất nơi này Tôi đợi Em
Chỗ ngồi từ lạ hoá thành quen Một, hai, ba, bốn … năm, mười phút … Nửa tiếng, một giờ…. Tôi đợi Em. Góc khuất Tôi ngồi đã rất lâu Cà phê mấy lượt đặc thêm mầu Mà sao chưa thấy, sao chưa thấy Bóng nhỏ thân thương ấy ở đâu ? Rồi đến thời gian cũng hoá nâu Khói thuốc quện nhau trắng trên đầu Thêm ba chục phút … thêm tiếng nữa … Chiều ngả hoàng hôn .. Tối ngả đêm … |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai với trái tim khép kín Như nàng công chúa kiêu kỳ... buông rèm nhung chẳng thèm nhìn đến Kẻ lạnh giá khó nghèo... bên ngoài cánh cửa cầu xin. Những chiều vàng... từ có Em đã mang nỗi buồn kô tên Lơ lửng... bay qua miền Tôi lơ lửng Ước một lần ... trái tim Em thôi hờ hững Chân tình Tôi ... thôi nhận những xót xa. |
Sóng sánh rượu vàng và mát rượi những đôi tay
Môi mọng son thơm gọi mời chiều chuộng Từ bao giờ đã làm Tôi luống cuống Lũ bạn nhìn: lạ quá, Mày sao ? Chỉ Tôi biết tâm trí mình ở chốn nào Nơi ô cửa xanh có dáng người nhỏ nhỏ Những sợi tóc dài quện nhau bay trong gió Mỏng mảnh vậy mà sao cứa được trái tim đau ? Tội tình gì mà làm khổ lẫn nhau ? Tôi đã mắc nợ gì Em mà hôm nay phải chịu Những muộn phiền và một trái tim vướng víu Đứng giữa những nụ cười mà chẳng thể vui |
Cảm ơn Em đã đến thăm Tôi
Trong phút ngỡ ngàng ... kô kịp mời ngồi, trà nước. Đôi dép này... đã nâng bàn chân Em bước Tấm nệm hoa, bức tranh ấy, chiếc ly... Ngày hôm nay... Tôi đã cất chúng đi Những vật dụng vốn rất vô tri kô cảm xúc Đã được hưởng phép màu... có linh hồn từ lúc Bàn tay Em chạm tới hôm qua. Dù Bạn có cười Tôi : còn lãng mạn quá nha ! Nhưng Tôi muốn giữ cho mình... kỷ niệm đầu tiên có Em trong ngôi nhà cô quạnh Cảm ơn em đã mang lửa xua đi giá lạnh Để từ ngày hôm qua... căn phòng này thời gian như kô trôi nữa... Em ơi ! |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai luôn giấu buồn vui vào trong mắt Mỗi chiều đi qua Tôi gom Tôi nhặt Đem cất vào ngăn kéo trái tim. Tội nghiệp mái tóc buồn... nghiêng xuống lặng im. Bởi bàn tay buồn quên kô ve vuốt. Trang sách mở ... thấm giọt buồn trong suốt Bởi trên đôi mắt buồn có những hạt ngọc trai. Chiều như đang chứa một nỗi buồn dài. Làm nắng gầy hao... chẳng đủ sưởi cho bụi Trà Mi của Tôi mở cánh. Trời mùa thu bỗng trở nên rất lạnh. Từ nỗi buồn của Em... |
Ngày em đến
Từ Huy Ngày em đến đôi mắt long lanh thơ ngây mơ màng Ngày em đến đôi má hây hây hương nồng nàn Làm si mê bao gã si tình Làm cho anh nhức nhối tâm hồn Buồn miên man thao thức suốt đêm khuya Rồi em đến em đến bên anh cho anh ngỡ ngàng Tựa như có con suối đi qua trong tim nhẹ nhàng Và em nghiêng mái móc mây bồng Và anh nghe trong gió thơm nồng buồm trôi theo con sóng ra khơi, ra nơi nghìn trùng Thuyền anh đó con sóng cứ xô Thuyền anh đó cứ mãi nhấp nhô giữa biển khơi không bờ không bến Thuyền anh đó em cứ cuốn đi Tình anh đó em cứ cuốn đi, cứ cuốn đi cứ cuốn đi, cứ cuốn đi theo em đời đời ( Được coppy lại từ trang karaoke.com ) Tặng Em thương mến. Hôm nay vẫn thấy Em buồn nhưng Tôi muốn chia sẻ mà Em kô nhân. Mong ngày tới Em sẽ thấy vui hơn và bình yên trong mọi sự. |
Là lỗi tại Tôi hay tại chút men kia
Có lẽ cả hai đã làm Em đỏ mắt Qua ngỡ ngàng trái tim Tôi đau thắt Tôi đã hiểu rồi ... ôi, cái gọi là tình yêu ! Tôi yêu Em đến thật là nhiều Như Em đã và đang yêu người đó Tôi biết chứ ... khi hai vì sao kia cố kìm đôi dòng lệ rỏ Chẳng cần từ Em lời thừa nhận nào đâu. Tôi yêu Em nhưng đã thôi mong cầu Rằng một ngày được Em đón nhận Trước bất khuất Em ... Tôi ngã nhào bao bận Tàn tạ Tôi ... kẻ bại trận ê chề. Tôi đã thôi rồi dù vẫn lúc trong mê Thấy mình đứng cạnh nhau ... đẹp đôi lắm đó Tôi cao cao ... còn Em xinh xinh nhỏ nhỏ Với nụ cười hiền và suối tóc mát rượi bàn tay. Tôi chẳng biết, rằng Em có hay: Người xứng đáng ... kô bao giờ làm Em phải khóc Ngày tiếp ngày ... Em kéo đi theo nỗi buồn đầy nặng nhọc Còn Tôi chỉ biết đứng nhìn trong bất lực xót xa. Phụ nữ được sinh ra để làm lá làm hoa Để được hưởng niềm vui và luôn luôn tươi đẹp Nghe Tôi một lần... dù với Tôi trái tim Em có muôn đời vẫn khép Đoá hoa đẹp... nên nở cho người biết trân quý nâng niu |
Món quà nhỏ này Tôi tặng Em Mong Em một lần đừng từ chối. Tôi vẫn biết Em... với Tôi lúc nào cũng vội. Nên đâu dám xin nhiều ... chỉ vài phút mà thôi . Vài phút lắng nghe ... Những câu hát như hát từ trái tim Tôi. |
Có một nỗi nhớ tên gọi là Em
Chẳng biết tự bao giờ... rơi vào Tôi và kô chịu rời đi nữa Nóng như ngọn lửa Mỗi ngày qua thêm thiêu đốt trong lòng. Từ có Em ... Tôi biết đợi biết mong Biết niềm vui có từ những điều rất nhỏ Từ có Em ... Tôi hóa thành chú thỏ Khao khát được yêu thương và nhút nhát ẩn mình Thêm một lần Em lạnh lẽo, cố tình Giữ chúng ta đứng ở hai bờ xa lạ Là thêm một lần Tôi ôm buồn vào dạ Kô có sao Em ? Dù chút ít xót xa... |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai cho Tôi nhận ra mình ... đi hơn nửa cuộc đời vẫn chỉ là con trẻ Ngày qua ngày ... Tự ngồi nhào lặn lên muôn vàn chiếc bánh vẽ Mà cái nào cũng mang dánh hình Em. Nếu có thể một lần... Em lật giở mà xem. Trang lòng Tôi ... mỗi ngày ghi dầy thêm nỗi nhớ Như cậu học trò ngồi bên sách vở Mà thần trí ... và cây bút chỉ muốn viết mãi một cái tên. Hãy nói cho Tôi biết phải làm sao Để có Em đến gần bên . Và để Tôi trở về là Tôi như trước Bởi Tôi sợ ... khi thấy mình bắt đầu viển vông biết mơ biết ước. Lạc giữa muôn trùng ngả rẽ một mê cung. |
Vệt nắng cuối trời
Tiến Minh Xa mãi tận cuối trời, Lấp lánh cùng (từng) giọt mưa rơi, Vệt nắng chiều buông muộn màng, Anh nhớ em người yêu ơi ! Anh vẫn chờ em về, anh vẫn (sẽ) đợi mãi thôi. Dù vẫn biết khi hoàng hôn tan vào đêm dài, Chỉ còn lại đây mây đen ôm xót xa. Người yêu hỡi anh gọi em trong những khát khao, Ngày mai. Nắng lên rực rỡ cùng ngàn mây, Để bao mênh mông ngất ngây. Nắng lên rực rỡ cùng ngàn mây, Sưởi ấm con tim anh hao gầy. Hỡi em yêu ơi hãy về đây, Về trong vệt nắng cuối trời. Thắp lên rực rỡ một trời mây, Ngất ngây nắng trong tình yêu. ( Được coppy lại từ trang karaoke.com ) Em thương mến ! Tặng cho ngày Chúa nhật của Em. Khoảng khắc đẹp nhất mà Tôi được thấy là Em duyên dáng tóc bay trong dải nắng cuối ngày rực rỡ. |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai mà Tôi kô quên được Giả sử cuộc đời có ban cho Tôi một điều ước Tôi sẽ ước gì... Quên ??? Hay ước có Em ??? Nỗi buồn nầy Tôi chẳng muốn mang thêm Nhưng lại muốn giữ lại niềm thương nhớ Có đúng là duyên... Hay phải chăng là nợ ??? Đẩy đưa nhau... Em chạy. Tôi theo. Đừng buồn Tôi... Em nghe... Bởi Tôi đã quá nghèo Nghèo niềm vui nên Em kô gần lại Nghèo yêu thương nên nhớ nhung Em mãi Tôi. Chỉ có nhộn nhạo và cồn men là thừa thãi Nên khát thèm hơi ấm bình lặng nơi Em. Đừng buồn Tôi... Em nghe... Bởi Tôi đã quá nghèo. Khi hạnh phúc... luôn là món hàng xa xỉ. |
Tâm sự nầy Tôi viết về Em
Người đàn bà mảnh mai Tôi vẫn hằng mong nhớ Đến bao giờ Em tin... định mệnh đã cho chúng ta gặp gỡ Định mệnh trao rồi... sao Em chưa đón nhận niềm yêu ? Tôi có thể đợi chờ... dù lâu đến bao nhiêu. Tôi có thể đợi ... dù trái tim Em mải mê phiêu du nẻo khác. Dù có một ngày... Tôi dần tự giết chết mình trong lầm lạc. Đau đớn khôn cùng... trong thăm thẳm nỗi yêu Em... |
Cứ như là Tôi đang ở giấc mơ
Đi lạc giữa muôn vàn ảo ảnh Chợt thấy mình giữa trời Đông tuyết lạnh Rét căm căm... Và một ngọn lửa cuối đường. Nhưng lối đi bị chặn bởi bức tường Phía bên kia là khu vườn xanh ngát Một người đàn bà ngồi trong nắng chiều dần nhạt Ru những sợi tóc mềm ngủ giữa ngón tay đan. Nụ cười của Nàng khiến mọi băng giá chảy tan Ánh mắt nhìn như hơi ấm đang lấp dần kô gian lạnh giá Một cảm giác dịu dàng nẩy nở trong tim Tôi... rất lạ ! Bình yên , thánh thiện, hiền lành... Từ có Nàng cây lá thêm xanh Những bụi hoa cũng chuyên cần xoè cánh Và Tôi... nguyện đứng đằng sau bức tường... Dù ảo ảnh. Kô muốn tìm về... Dù lạc lối trái tim. |
Em ốm rồi !
Gương mặt đỏ như say Sống mũi cay cái hắt hơi liên tiếp Đôi mắt đẹp mọng sưng tội nghiệp Giọng nói khàn... làn môi cũng héo hon. Em ốm rồi ! Chẳng muốn tô điểm phấn son Biếng nụ cười biếng lời hơn mọi bữa Đơn độc ngồi bên ô cửa Để trong Tôi như có lửa đốt lòng Nhưng Tôi cũng chỉ biết thầm mong Em mau khoẻ... Em vui tươi nhiều nhé ! Để Tôi hưởng chút ơn đời lặng lẽ Trong niềm vui Em sẽ đến mỗi ngày. |
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:38 PM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.