![]() |
Giảm Stress bằng thơ
![]() ![]() |
Thơ VUI
![]() |
![]() |
Tản mạn về...CƯỜI
![]() Tản mạn về...CƯỜI “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” Có lẽ câu nói nầy không một ai trong chúng ta là không nghe được ít nhất là một lần trong đời. Và diễn hài là cả một nghệ thuật mà không phải ai cũng có thể làm được. Có đúng thế không ? Điều Tôi muốn nói là tất cả chúng ta đã quá mệt mỏi vì cuộc đời đầy dẫy những gian khó và lúc nào cũng phải tất bật, vội vàng nầy lắm rồi. Thế thì, tại sao chúng ta lại không tìm cho mình những phút giây thoải mái, nhẹ nhàng...với những Nụ Cười chứ ?? Cười vui Cười gượng Cười bâng quơ… Cần lắm đấy chứ. Để giảm Stress đó mà. Tôi là một người bình thường - rất bình thường. Nhưng Tôi có một tấm lòng. Đó là: Muốn chia sẻ và mong mỏi mang được niềm vui đến cho người khác: những người chung quanh mình. Cười vì vui hay cười vì…buồn cười. Tất cả là những tiếng cười trong sáng. Có thể quên ngay sau đó. Nhưng cũng đủ để xua tan đi những mệt nhọc của đời thường rồi đấy. Cuộc đời sẽ vắng lặng và buồn biết bao nếu không có những Nụ Cười... Hãy đem đến và chia sẻ cho nhau những nụ cười. Đơn giản vì rằng: Ta đang nghĩ về nhau - và mong cho nhau những điều tốt đẹp. Một chút vui và một chút gì để nhớ…cho cả một kiếp con người - thế thôi ! Tú_Yên (21-09-2007) |
Thi Sĩ ?
Làm người - nên lắm mộng mơ Góp gom con chữ làm thơ đở buồn ?! Thi Sĩ ? Làm thi sĩ hãy hiểu lòng thi sĩ Vẩn vơ buồn là chuyện của thi nhân Chuyện người ta mà dạ lại băn khoăn Rồi cứ mãi sụt sùi rơi lệ. Làm thi sĩ - cuộc đời luôn cứ thế Chuyện của ai cũng gom hết về mình Ngổn ngang buồn vơi trăm mối cảm tình Yêu nhiều quá. Sao mà yêu nhiều quá ! Làm thi sĩ - cũng lắm điều kỳ lạ Cứ miên man mộng mị giữa ban ngày Mỗi lời thơ cứ ngỡ chuyên tình dài Mỗi câu nói - tưởng lời tỏ tình êm ái. Làm thi sĩ nhiều khi hơi...(kỳ quái) Khóc rồi cười, lẫn lộn chuyện buồn, vui Nhưng là người vẫn thích "sĩ" đấythôi Để được ru - lời ru của gió. Làm thi sĩ mộng mơ nhiều thế đó Mỗi cuộc tình đều “muốn” thế người ta Thi sĩ thì cảm xúc thật bao la Yêu đủ thứ. Yêu ta bà - đủ thứ. Làm thi sĩ đừng đắn đo, do dự Nhìn cuộc đời rồi dệt lấy vần thơ Làm thi sĩ là để mộng để mơ Dù rốt lại chỉ là chờ…là đợi... Yêu lung tung Yêu không cần nghĩ ngợi Yêu hết mọi người Yêu hết thế gian Yêu muôn loài đang giữa cõi miên man Yêu tất cả những điệu đàng - cuộc sống. Tú_Yên (10-09-2007) |
Con chó đá
![]() Con chó đá Là con chó đá - con chó đá Cũng lắm hung hăng để dọa người Trẻ con hàng xóm thì xanh mặt Đêm tối mù mù - sợ hết hơi. Là con chó đá nhà ai đấy ? Mắt đỏ Răng nhe Lưỡi lại lè Bất ngờ chạm mặt là kinh khiếp Chẳng thể gầm gừ - lại biết đe... Con chó ai nuôi đứng giữa trời ? Chẳng buồn động đậy Chẳng thèm chơi Chẳng cần ăn uống hay ngơi nghỉ Mà sống nghìn năm - cũng lạ đời. Tú_Yên |
Hỏi ông Trời
![]() Hỏi ông Trời Bắc thang lên hỏi ông Trời Làm sao để khỏi làm người trần gian ? Ông cười…“Sao lại nói ngang Trần gian không có Thiên đàng làm sao ?” Mở cửa mà không ai vào Trời đành phải dẹp thì Tao làm gì ? Lên hỏi mà chẳng được chi Thôi đành leo xuống phòng khi Ông...sùng* Tú_Yên (*) sùng: quạu, giận dữ |
Truyện thơ: Cụ Sói và Cô Ngốc
* Là chút kỷ niệm vui trong một DĐ với những nickname có thật
Truyện thơ Cụ Sói và Cô Ngốc Buồn buồn viết đại mà chơi Có ai cảm thấy thích cười thì xem. ![]() Cụ Sói_Cây Đa Gốc Đa có Cụ Sói già Đã tám mươi tuổi vậy mà ham chơi Thẩn thơ - thơ thẩn…xa xôi Chỉ mong nhặt được sao rơi bên đường. Mộng mơ kết bạn bốn phương Cho nên bán đất Mua vườn...trồng Đa. Sói ơi ! Ơi Cụ Sói già Đã tám mươi tuổi vậy mà ham vui. Đêm ngày Cụ Sói lui cui... Nhặt lá đa rụng Xếp đôi Xếp hàng Chờ ngày Hằng Nga bước sang Bao nhiêu chiếc lá thương nàng bấy nhiêu. Tưởng rằng Nga sẽ liêu xiêu Ai dè Hằng nói "Tui yêu Cuội rồi" Thế là cụ Sói tiêu đời Bao nhiêu ước vọng trao người đi toong. Có người thấy vậy nói ngông Ai biểu Cóc lại đèo bòng Hằng Nga Đêm khuya ngóng cổ tru la Làm cho nhân thế hóa ra nhập nhằng. Cụ Sói nghe nói nhăn răng Gầm gừ… Hầm hứ: Tao ăn thịt mầy (Sói già gian ác - là đây) Làm cho Ngốc phải đứng ngây ra nhìn Cụ Sói giận dữ thật kinh Sợ quá ! Nhúc nhích, chắc mình...đi toi Chồn Mướp tức tưởi : Hỡi ơi ! Sơn Ca khóc nói : đừng - thôi, thôi - đừng... Gốc Đa là mái nhà chung Sao lại xâu xé lung tung thế nầy ? Cụ Sói bứt đầu gãi tai Tao dọa cho sợ: chứ ai làm gì Cô Ngốc khúc khích - cười khì Sói già gian ác: làm gì được ai. Nói xong vội bỏ chạy ngay Bởi vì biết Sói: nhảy dài lắm cơ Ngốc chết Chẳng ai làm thơ Phá cho Cụ Sói lơ ngơ tháng ngày.... Một hôm Cụ Sói thở dài Gốc Đa sao chẳng có ai vậy trời ? Nga ơi ! Nga hãy sang chơi Sao nở bỏ Sói cả đời bơ vơ. Chờ ai - chờ đến bao giờ Chờ ai ? Lòng Sói thẩn thờ thế kia Đêm nhìn lấp lánh sao khuya Sói buồn, thơ thẩn đi_dìa - mình ên. Trăng cao mãi cứ mông mênh Không gian im ắng Bồng bềnh mây trôi Cụ Sói thút thít...xa xôi Hằng ơi ! Đừng mãi bỏ tôi một mình. Kêu hoài: sao cứ làm thinh Ác chi ác thế ! Bực mình rồi nghe. He he... Cụ Sói...khóc nhè... Tên chi ? Tự dưng, đùng cái - mọc ra... Một ông quái quái gọi là Sở Khanh Mắt thì màu đỏ vòng quanh Màu đen ở giữa Màu xanh chen cùng... Tóc dài Râu mọc tùm lum Đôi mắt một mí - lạnh lùng thấy ghê Suốt ngày cười hả cười hê Tay chân khệnh khạng quê quê...thế nào. Sở Khanh ? Chẳng biết là sao (Tên chi thấy muốn té nhào vậy thôi) Ổng nhìn - là khiếp lắm rồi Ổng hét một tiếng Trời ôi - lùng bùng… Tên chi ? Tên lạ, tên lùng Chắc muốn cho gốc Đa vùng nầy bay. Cụ Sói già Có Cụ Sói già khóc ỉ ôi Đã tám mươi tuổi Chắc ế rồi Vẩn vơ con nước ròng lại lớn Than rằng: Sao mãi vẫn đơn côi. Tại Cụ Sói già chẳng mộng mơ Cứ nhe nanh - nên mất hồn thơ Làm bao nhiêu người sợ khiếp vía Chạy trốn hết trơn - Sói chẳng ngờ... Ơi nầy ! Cụ Sói già ơi ! Cứ nhe nanh mãi Ngốc tôi hết hồn. ……… Hôm nay buồn lắm đó nha Cho nên lôi Cụ Sói già - chọc chơi. Viết là...để viết thế thôi Viết là viết …để Ngốc tôi - đở buồn. Cụ Sói Cụ Sói là Cụ Sói...già Được phong Đệ nhất Danh cà (ca) Chai-en Ông ơi - xin chút làm quen... Lấy hên Ca sĩ Dế-mèn rừng xanh. Cụ Sói là Cụ Sói...anh Suốt ngày luôn cứ loanh quanh - khề khà Xây Thành phố ảo thai-hoa "Cho em xin một Click mà - ngay đây… Cụ Sói là Cụ Sói...say Uống rượu cho lắm - lăn quay ra giường Cho xin đi hỡi ông tường (tướng) Coi chừng mẹ đánh làm gương cả nhà. Cụ Sói là Cụ Sói...ca Hét hay Hay hét Đúng là Chai-en Ơ nầy ! Ca sĩ Dế-mèn Vang lừng danh tiếng khắp miền Cây Đa. Cụ Sói là Cụ Sói...già Sói ơi là Sói Danh ca Dế-mèn. Động lòng Trời Bắc thang để tỏ lòng thành Cho Trời cảm động không đành từ chôi (chối) Ai ngờ Ông cũng nói: thôi... Cứ bắt Ngốc phải làm người trần gian. Ghét Ông. Ngốc gỡ cái thang Cho Ông phải mãi lang thang trên trời Trời buồn cho rét ghê người Và đày Cụ Sói một đời cô đơn. Sói ta nào dám giận hờn Chỉ thầm than thở: cô đơn - thì đành... Một mình ở giữa rừng xanh Buồn tình nên chạy loanh quanh sườn đồi. Gật gù - Sói táp phải Ruồi Nên Ruồi rốt lại tiêu đời vì Soi (Sói) Ruồi rằng: "Sói, bạn của tôi Vậy mà Sói nở ăn tôi cho đành". Cuộc đời vốn dĩ mong manh Ai bảo Ruồi cứ tin anh Sói già “Bạn thì chỉ bạn thôi mà Cụ Sói đói quá - chẳng tha bao giờ” Anh Ruồi giờ mới ngẩn ngơ Thì ra là thế Chẳng ngờ... Sói ơi ! … Trời cười: "Tao thử mà chơi Bày ra lắm chuyện xem đời ra sao" Sói_Ruồi là bạn của nhau Ruồi bu miệng Sói Lẽ nào lại tha ? Nhưng thôi Cùng một gốc Đa Tao thì: Hô biến - cả nhà đoàn viên Nhưng riêng ước muốn Ngốc em Nên cho thoát khỏi lụy phiền nhân gian Nay thành: Mây_Gió lang thang Ngân nga tiếng vọng thơ vang lưng trời ... “Chào nghen. Cụ Sói tôi ơi ! Chúc Sói ở lại cả đời bình yên” ... Đầu Xuân Ngốc vẽ huyên thiên Bày ra câu chuyện của miền...Bồng lai Ngẫm ra chắc cũng được vài tiếng cười sảng khoái cho ngày đầu Xuân. Cụ Sói bây giờ...? Cụ Sói không thích ở hang Bây giờ chỉ muốn lang thang Thính phòng Piano rồi lại Violon Tính làm...Nhạc sĩ_Nhạc công đây mà. Tự xưng Đệ nhất Danh ca Ai dè bị...rượt Dọt ra bìa rừng Buồn tình chạy nhảy lung tung Táp nhằm Cánh Cụt lạc vùng đồi hoang. Hết hồn ! Cụt chạy sãng quàng Ngờ đâu đụng phải anh chàng Ruồi xanh Ba người rượt đuổi loanh quanh Người nào cũng muốn trở thành Quán quân. Cánh Cụt thì sợ Sói ăn Ruồi thì đợi để hưởng phần...dư dư Sói bắt chẳng được - gầm gừ... "Cụt ơi cố chạy - chẳng từ bỏ đâu" Sói ta đói bụng đã lâu Bực mình Ruồi cứ theo bâu miệng mình Cụt cố chạy. Ruồi làm thinh. Chỉ có Cụ Sói nổi đình đám lên Hét la La hét - mình ên Thịt Cụt chẳng được …buồn tênh - thở dài. Cụt chạy Sói rượt Ruồi bay Cây Đa tan nát vì tay - Sói già. Cụ Sói bây giờ... Cụ Sói - Đệ nhất Danh ca Đưa link kêu Ngốc: có mà vào xem Nghe ông Ca sĩ dế mèn... Trổ tài để cố bon chen rừng đào Chaien hát vậy đó sao ? Giống y như tiếng mưa gào...nửa đêm Hết hồn ! Muốn rớt cả tim Tưởng đâu bão tới làm nghiêng mái nhà. Mộng thành Đệ nhất Danh ca Hình như Cụ Sói nhà ta mơ màng Số thì là số...ở hang Vậy mà cứ mộng lang thang - Thính phòng. Chụp hình: Xanh - đỏ - tím - hồng Rồi ra cũng chỉ lòng vòng - mình ên. Sói ơi ! Đừng có bồng bềnh Sói ơi ! Đừng có lênh đênh...giữa trời. Tú_Yên |
Truyện thơ: Văn và Toán
![]() Truyện thơ Văn và Toán Hôm nay, Tôi sẽ bắt đầu ghi lại tất cả những bài thơ vui vui mà mình đã viết trong hơn một năm rưởi tham gia vào thế giới mạng. Đó là những bài thơ... Có thể chỉ là vu vơ Đôi khi để đối đáp với một số bạn thơ Hay đơn giản viết ra chỉ để trêu ghẹo một ai đó mà mình quen trong không gian ảo. Cũng chẳng ác ý. Cũng không mục đích gì. Tất cả chỉ là để...Cười chút chơi - thế thôi ! * Chút kỷ niệm trong DĐ... Có một người bạn (nửa thơ, nửa không thơ) muốn làm "Ông Tơ" se mối chỉ hồng cho hai kẻ ở hai đầu thế giới ảo. Nhiều khi nghĩ lại, mình vẫn còn cảm thấy buồn cười. Nhưng dẫu sao đó cũng là một chút tình cảm thân thiết mà những người bạn ảo dành cho một người bạn ảo - một cái nick_name. ![]() Từ xưa thật là xưa, Tôi đã được nghe ông bà mình vẫn thường nói thế nầy: Trên đời có bốn cái ngu... - Làm mai - Lảnh nợ - Gát cu - Cầm chầu. Trong 4 cái ngu ấy thì cái ngu "làm mai" lại đứng đầu. Hì... Ngu thì ai mà thích, ai mà chịu, phải không nào ? Ấy vậy mà có một người rất trình độ, rất thông minh, rất hiểu biết, lại cam tâm tình nguyện "ôm" đệ nhất ngu vào mình. Hì hì... Ý nói là y ta khoái "làm mai" đó mà. Và y ta đã tìm mọi cách để thuyết phục, để cố ghép cho được một cô giáo dạy Văn cho một ông thầy dạy Toán Ảo thôi nhưng lại cứ tưởng như thật ấy. Làm Thi đàn…cũng một phen náo loạn vì scandal: Sắp có...linh đình ! Và cũng chính vì vậy mà Tôi có đề tài để cảm hứng mà viết chùm Thơ VUI sau đây: Văn_Toán Thế giới ảo cũng lắm điều thú vị Cô Văn thì cứ mơ_nghĩ - vần thơ Thầy Toán lại lắm lơ ngơ Yêu không dám nói Đành chờ...chữ rơi... Có một Thầy dạy Toán Cứ luôn mồm nói ghét nhất môn Văn ? Thế rồi cớ sự phải chăng Có Cô giáo trẻ dạy Văn về trường Anh chàng để ý...vấn vương Muốn bày tâm sự đôi đường cùng ai Cho nên cố gắng đêm ngày Luyện bao câu chữ thành bài thơ - yêu. Ông Toán tập tành dệt mộng mơ Cố công xây dựng một lầu thơ Ai ngờ công cóc trên bờ cát Nên Toán lơ ngơ - mãi thẩn thờ... Cô Văn hiền lành dễ thương Hàng ngày bình thản đến trường thẩn thơ Thả hồn mơ mộng vu vơ... Chẳng buồn để ý...lầu thơ...ông Thầy ? Nhưng dẫu sao thì dạy cùng trường rồi cũng có lúc quen biết nhau thôi. Một hôm Thầy Toán làm gan: Nói gần rồi lại nói xa Nói qua nói lại… Chẳng là cái chi Cô Văn tủm tỉm cười khì Hỏi ông Thầy Toán " Cộng..." thì...là sao ? Văn_Toán ? Văn hỏi Toán: một cộng một bằng mấy ? Toán thản nhiên: Ừ ! Một cộng…- bằng hai. Văn mĩm cười: Như vậy là sai Một cộng một - sẽ là bất tận. Thì đó... Từ nhân gian bắt đầu cuộc sống Chỉ Adam với lại Eva Bây giờ thì thật quá là là... Đông cho đến muốn gần ngộp thở. Văn hỏi Toán: Tình là gì thế hở ? Toán trả lời: Thì là những yêu thương Là yêu thương Một chuyện rất đời thường Trong cuộc sống bộn bề tranh đấu Văn quay đi che nụ cười cố giấu Đúng là khô (khô như đá đó mà) Chẳng hiểu được gì ý nghĩ của người ta Thì làm sao…làm sao được nhỉ ? Văn hỏi Toán: Thế nào là ủy mị ? Toán hầm hừ: Cứ hỏi...gì không ! À ! À ! Văn và Toán: Hai đường thẳng song song Lại thêm nổi ngược chiều - chết chắc. Văn_Toán Toán_Văn Cuộc đời hai mặt Toán khô cằn Văn mơ mộng xa xăm. Toán là sin, cosin, tag, cotag Văn là bóng mây bay lãng đãng Toán ơi ! Thế cái gì gọi là: Xạ ảnh ? Thế nào là...một Bất phương trình ? À ! Mà thôi Văn chỉ muốn yên bình Toán cứ giải phương trình...tìm nghiệm số Chuyện nhân gian như là bài toán đố Đau cái đầu. Văn chẳng muốn tham gia Chỉ muốn cõi lòng mỏng mảnh bay xa Vơ vẩn, thẩn thờ…cùng mây, cùng gió Văn_Toán Toán_Văn Là thế đó Chẳng thể nào có điểm hẹn gặp nhau. - Tuy là vậy, nhưng Thầy Toán cũng không cam lòng Ai dám bảo: Ta là...cục đá xanh ? Cũng yêu Cũng nhớ Cũng loanh quanh Chẳng qua không biết lời bày tỏ Nên bị Văn chê Thôi ! Cũng đành. - Rồi bức đầu, gãi tai...mà rằng: Sép ki đã bảo thế nầy đây Hai đường song song cũng sum vầy Thì nhé Văn ơi, đừng chê nữa Tình Toán_Duyên Văn ...Gió với Mây. - Cô Văn vốn dĩ hiền lành, mơ mộng… Nên rồi vẫn thản nhiên Văn_Toán ? Lô ba sép ki Vươn mình trở dậy Hai đường song song rồi sẽ gặp nhau. Chẳng phải là Không gian Ảo đó sao Thì như thế làm sao mà gặp gỡ Cuộc sống nhân gian còn nhiều trăn trở Có thể nào hồn Toán mơ Văn !? Chuyện đời thường vẫn lắm nỗi băn khoăn Mơ chi lắm những điều xa vời vợi Văn và Toán là con đường hai lối Mãi nghịch chiều. Dù là ở không gian. Ơ cờ líc ngày xưa...(giờ) đã sang trang Hình học phẳng_Không gian...tiếp nối Vũ trụ bao la cao vời quá đổi Mơ làm gì chuyện xa quá là xa Cạnh bên ta vẫn gần gủi lắm mà Toán ơi ! Có Cô giáo cạnh bên nhà Toán đó Bước sang thôi Chỉ một lời thoáng ngỏ... Hạnh phúc tầm tay. Văn xin chúc: mãi vui. Lời chúc lành như một làn gió mát, làm tan đi những mộng mơ lãng mạn của cả một trời vơ vẩn. Vậy là kết thúc một chuyến dạo vòng để không gian trở lại im ắng và mỗi người lại quay về với khung trời mơ ước của riêng mình. Tú_Yên (05-2008) * Một trong những kỷ niệm vui vui của một thời lang thang trong thế giới ảo. Chỉ là để lâu lâu xem lại và...cười chút chơi - thế thôi. |
Thơ
![]() Thơ Thơ là thơ - gửi cả Làng Cùng xem, cùng ngó, cùng bàn - cho vui Thơ là thơ - chỉ thế thôi Viết ra là để…cho tôi, cho người... Thơ vui - xem để cùng cười Thơ buồn - xem để bùi ngùi sẻ chia. Tú_Yên |
Tản mạn...cười chút chơi
![]() Tản mạn...cười chút chơi Thế giới ảo. Tính ra cũng hơn ba năm rồi. Tôi là kẻ lữ hành cô đơn trên mạng. Tôi đã đi khắp nơi trong thế giới vô hình để nhìn ngắm từng ngóc ngách của các Website với sự góp tiếng của cả một rừng người...không hình, không dáng. Với biết bao điều hay, lạ, ngộ nghĩnh, vui cũng như buồn. Kể cả những nỗi niềm, những tâm tình mà đôi khi ta không hề nghĩ là sẽ thực sự hiện hữu trong đời. Vậy đó. Tôi là một người hay săm soi và tò mò. Nhìn sự việc gì cũng muốn dán hết con ngươi vào để nhận cho thật rõ từng chân tơ, kẻ tóc. Không bỏ sót bất kỳ một hạt cát bám nào, dù nó lóng lánh như viên kim cương hay giản đơn chỉ là một nhúm bùn đen xấu xí. Nói chung, Tôi là một người lộn xộn, hay bé xé to. Không có gì đáng nói cũng nhìn ra thành một đống điều cần phải lý giải. Ngồi buồn rồi ngẫm vu vơ Hóa ra mơ chỉ là mơ đó mà Tính ra cũng đã hơn ngàn ngày rồi ấy nhỉ ? Bao nhiêu là giờ, là phút, là giây... Để nhận ra rằng: quả thật mạng ảo cũng đã mang đến cho ta nhiều điều thú vị không ngờ. Chính trong cái khoảng không bao la, thiên hình vạn trạng... Mỗi người chỉ là một bóng mờ hư ảo qua cái nick_name: Những con người không là...con người - lại biết nói, biết cười, biết nhớ thương, biết giận hờn, biết vui đùa, trêu chọc. Lại có cả những đấu tranh ngấm ngầm, những hơn thua thầm lặng. Thậm chí đến cả những chuyện rất nhạy cảm là "yêu và ghen"...cũng vẫn thường xảy ra. Vậy thì sao ? Hì... Lan man... Lòng vòng... Nghĩ tới rồi lại nghĩ lui… Thì ra "thế giới ảo" vẫn là "thế giới thật". Chỉ có điều ảo là một "vỏ ốc mượn hồn" để cho những con người thật trốn vào đấy mà thực hiện những hoài bão, những ước mơ mà đôi lúc đã vì một lý do bất kỳ nào đấy nên không thể nào "xây dựng" được giữa đời thường (?!) Nói đi...rồi nói lại… Phải công bằng mà nhận chân một điều: chúng ta cũng đã lượm lặt được rất nhiều bổ ích từ trong mạng ảo đó chứ - Có thể mở mang kiến thức - Có thể cập nhật thông tin một cách nhanh chóng và chính xác - Có thể truy tìm lời giải đáp cho bất kỳ câu hỏi nào dù cho khó khăn đến đâu Và cũng chính cộng đồng mạng lại là một "sân khấu đầy kịch tính" mà trong đó mỗi con người là một diễn viên đầy tài năng, đã dàn trải, đã phơi bày tất cả những biểu hiện của hỉ, nộ, ái, ố...qua từng con chữ lốc ca, lốc cốc...lốc cốc...lốc ca... - Để thể hiện - Để tôi rèn chính bản thân mình - Để cảm nhận, để chia sẻ những niềm đau, nỗi buồn, hụt hẫng, xa xót của người... - Và cũng để biết thật rõ thế nào là "sự cô đơn" trong một môi trường đầy những người được gọi là "bạn". Vậy là trong thế giới ảo mọi chuyện đều có thể xảy ra: vui cũng nhiều mà điều cười ra nước mắt cũng không hẵn là ít. Tú_Yên (13-07-2010) |
Thơ chỉ là thơ
![]() Thơ chỉ là thơ Thơ chỉ là thơ thôi đó mà Như mây theo gió giữa ngàn xa Như ngày đang nắng mà mưa đến Như ánh thiều quang bị phủ nhòa Thơ chỉ là thơ. Đúng thế không ? Ai người mơ mộng - để hoài công Là bao âm điệu cùng câu_chữ Ghép lại cho nguyên_đủ (một dòng) Thơ chỉ là thơ - viết ngắm chơi Dung dăng_dung dẻ để vui đời Có gì “rất thật” mà suy nghĩ Cho mệt tâm tư - phí giấc hời ! Thơ chỉ là thơ - gửi lắm người Lan Hằng Nga Huệ …khắp nơi nơi Cô Năm Cô Bảy Rồi cô Tám Thơ chỉ là thơ Viết …để chơi !? Tú_Yên (14-03-2015) |
Ông hàng xóm
Ông hàng xóm Đời em vốn dĩ...rất đen Từ khi trót lỡ thân quen một người Thế là tắt mất nụ cười Thế là thơ chỉ toàn lời đa đoan. Một mình trong cõi hỗn mang Tiền_Tình…là thoáng đi hoang không về Chông chênh cùng với bộn bề Biết bao xa xót, não nề vây quanh ... Mong trời xanh - trở lại xanh Ước mơ móp méo lại thành tròn xoe Râm ran Ve hát gọi Hè Bến đời có một mái che yên bình. ... Mong mình trở lại thật xinh Cho ông hàng xóm...cứ rình - nhả thơ. Tú_Yên |
Có thật không ?
Giả dụ như mà: nếu đời...không phụ nữ ??!! Có thật không ? Có thật không ? Thiên đường - anh tận hưởng Khi trần gian không hình bóng thướt tha Chẳng phụ nữ nên đời như ráo hoảnh Không thương yêu - không cả những lụa là. Có thật không ? Anh nè: Đời chắc sẽ... Luôn im thinh khi không một tiếng cười Không nước mắt dỗi hờn và nũng nịu Không cả người "yêu dấu" đấy - anh ơi ! Có thật không khi đời không phụ nữ Thiên đường anh mơ, tưởng thật bình yên ? Hay mặt đất...trống...như ngày…tận thế Và anh buồn - buồn đến nổi...muốn...điên ?! Tú_Yên |
Tự dưng
![]() Tự dưng Tự dưng nghĩ cũng tức cười Thiên: Trời Địa: Đất Nhân: Người và: Ta Có thần thánh có quỷ ma Lại thêm rác rưởi...ngọc ngà…và thơ Thơ thì viết để ươm mơ Rác rưởi: đổ bỏ Ngọc - ơ...để dành. Tú_Yên |
Tự dưng thấy chán
Tự dưng thấy chán Tự dưng thấy chán gì đâu Mình Ta rơi giữa biển sâu không bờ Nào đâu bến đợi, bến chờ Thực_hư hai nẻo mơ hồ thế sao ? Nghĩ nhiều lòng chợt quặn đau Nhân sinh chỉ những chênh chao - để rồi... Ước chi lòng chẳng bồi hồi Thong dong nhìn bóng mùa trôi nhẹ nhàng Hình như...nắng rất sẽ sàng Khi không sấm chớp đì đoàng - trời mưa Rối tung chuyện thiếu…chuyện thừa Biết đâu là đủ, là vừa - phải không ? Mùa thì : Xuân - Hạ - Thu - Đông Nhân sinh ái_ố, bưởi_bòng, trắng_đen. Ai người lạ ? Ai người quen ? Ngán thay mấy cảnh đua chen - chán phèo ! Tú_Yên |
Chán ơi !
![]() Chán ơi ! Ngày xưa xinh đẹp như hoa Mắt xanh, môi thắm mặn mà dễ thương Rối lòng người – sợi tơ vương Vướng chân bao kẻ trên đường lại_qua Bây giờ nhìn lại chính ta Chán ơi chán quá – thật là chán ghê Chỉ nhìn thôi – đã muốn chê Bởi bao vất vả lê mê tháng ngày Sáng ra đã phải đi cày Miếng cơm, manh áo…đọa đày tấm thân Cũng vì đời lắm tham_sân Tranh danh, đoạt lợi…cân phân chẳng còn Mấy mùa Xuân thắm héo hon Bao giờ đời được vẹn tròn như xưa ? Buồn sao biết mấy cho vừa ! Tú_Yên |
Bỗng nhiên
![]() Bỗng nhiên Bỗng nhiên – tự sự một mình Gẫm suy mấy chuyện chùng chình – nhiêu khê Ở đời đừng có thích…mê Cái gì cũng cứ hề hề…là xong. Ngồi đàng tây ngắm đàng đông Chuyện ai, ai chuyện – mình không cho rồi Nhà cửa, chén bát, xoong nồi Nếu mà chẳng khéo có hồi tan hoang Đừng mơ chi giấc kê vàng Tỉnh ra rồi lại sảng hoàng – tiếc ơi ! Lên trời hái cánh Sao rơi Xuống sông bắt cá đang bơi ngược dòng Dòng đời lắm nỗi bảo giông Tình người trong_đục, sâu_nông – khó lường. Biết đâu…là giận…là thương Nghìn năm cũng chỉ vô thường – thế thôi ! Tú_Yên |
Cũng rồi
![]() Cũng rồi Người ta lắm của nhiều tiền Cho nên tụ tập liền liền – rong chơi Tôi thì…túi rỗng – buồn ơi ! Thẩn thơ ngồi ngắm bóng thời gian qua Nhìn gần rồi lại trông xa Gom hoa lá cảnh về nhà để xem Thế là được chút ấm êm Thế là năm tháng, ngày đêm – bớt dài Cũng rồi một cõi lá lay. Tú_Yên |
Tự dưng
![]() Tự dưng Tự dưng lại muốn làm thơ quạu Chắc tại bao năm cứ dịu dàng Hay vì đời lắm trái ngang Cho nên con chữ quay sang rối nùi ? Tú_Yên (31-08-2016) |
Nghiệm khúc
![]() Nghiệm khúc Rất nhiều người mượn mạng ảo rong chơi Nên tâm trí lả lơi, buông toàn lời bỡn cợt Thơ tình ái…thả nhầm nơi – trớt quớt Tiếng trêu đùa hời hợt đến…vô duyên. Đời vẫn còn rất nhiều chuyện đảo điên Chỉ tội người hiền với tấm lòng thơm thảo Họ mượn chữ để gửi niềm hoài bão… Lại luôn lạc loài giữa bát nháo – dương gian. Có kẻ đọc thơ buồn – lại chọc ghẹo lan man Do tại…bởi…lòng ngập tràn vị kỷ Muốn mình được vui – ai ra sao mặc kệ Túm tụm cười đùa trên cả những bi ai. … Ngẫm lại mình: sao cứ nghĩ thày lay ? Có khắc khoải, “chuyện thường ngày” vẫn thế Cũng có thể: vì tư duy ta tệ Chẳng biết chơi trò dâu bể giữa nhân sinh ?! … Cho dẫu thế nào…trời vẫn sẽ bình minh ? Tú_Yên (10-09-2016) |
Chán!
![]() Chán! Tôi thấy trần gian – chán quá hà Cả đời chỉ mỗi chuyện (rên, la) Sáng lo cơm áo mà xanh mặt Chiều chạy tiền tiêu – muốn té phà. Tú_Yên (02-10-2016) |
Cát bụi
![]() Cát bụi Hơn thua chi lắm cũng thành ma Vất vưởng sơn lâm chẳng mái nhà Sống hám lợi danh, nhiều ích kỷ Chết rồi cát bụi phủ thân ta! Tú_Yên (05-04-2017) |
Nằm mơ
![]() Nằm mơ Nằm mơ thấy Cọp trong nhà Cọp lớn Cọp bé Cọp già Cọp con Cọp hiền như thể Cừu non Quấn qua quấn quýt, lon ton theo mình Cọp nuôi cũng rất chí tình Biết thương cô chủ (một mình buồn hiu) Loanh quanh bên cạnh sáng chiều Nũng na nũng nịu như miu hiền lành Nằm mơ thấy cánh rừng xanh Cạnh bên đường nhỏ (vòng quanh xóm mình) Cánh rừng thấy cũng xinh xinh Cây cành chi chít, rập rình lá hoa Rừng gần lắm – chứ không xa Ta đưa Cọp lớn lân la săn mồi Cái hang – Cọp đã thấy rồi Chỉ vồ một phát – chết toi...(con gì?) Tự dưng mình lại bỏ đi Có con Cọp bé tức thì chạy theo Màu lông trắng sáng tựa mèo Dể thương như thể con heo ú nần Cọp già dường sợ mất phần Lập tức tíu tít đến gần cạnh bên … Loài mãnh thú – lại keo sơn Vạn lần hơn kẻ nghĩa nhơn (dối lừa) Tú_Yên (4g sáng, đêm 10-10-2016) |
Không...
![]() Không… Không tiền – nhưng có bình yên Không mơ mà lại được duyên ngôn từ Không còn cay đắng ảo hư Không nghe trí não buồn như nắng tà Không người trách móc, kêu ca… Nên tâm thanh tịnh – và ta yêu đời. Tú_Yên (22-09-2017) |
Lẳng lặng
Buồn buồn – giảm stress bằng thơ Để xem con chữ hay mơ – buồn buồn. ![]() Lẳng lặng… Lẳng lặng mà xem Ốc mượn hồn Rộn ràng cuối bãi lúc hoàng hôn Lăng xăng kéo nhóm cùng đi dạo Líu tíu bên đời khoe cái khôn. Lẳng lặng mà nghe nó chửi nhau “Mầy ngu. Sao lại thích làm cao Ba miếng cơm ‘và’ – rơi túi xụi Lếu láo ‘tao hay’…cở chúa Tàu” Lẳng lặng mà xem… đó – thấy không Đời như nước chảy mãi ra sông Người như bóng nắng chiều đang xế Xâu xé nhau chi để bận lòng. Tú_Yên (10-01-2017) |
Thi Sĩ ?
![]() Thi sĩ. Thi sĩ ngày xưa - vốn rất giàu Đủ đầy - cuộc sống chẳng buồn đau Có cơm cho vợ, tiền con học Sắm cả xe hơi lạng lách ‘đào’ … Thi sĩ ngày nay - chán thấy bà Cả đời cứ mãi kém người ta Thơ không ai ngó - đành đem tặng Tiền kiếm in thơ - xém bán nhà. … Tiếng ‘Sĩ’ mà sao khổ quá trời Mơ là mây gió cứ mù khơi Mộng chìm đáy nước không tìm được Bởi vậy cho nên…hóa hận đời (?./.) Tú_Yên (20-01-2017) |
Giảm Stress bằng thơ..
Thơ viết rất lâu rồi nhưng mãi vẫn nằm yên nơi góc chòi hiu quạnh. Thôi thì đem ra…để đọc lại… Rồi bất chợt nhận ra rằng: Mình đã từng có những ý nghĩ như thế. Ý thì hơi tiêu cực Câu chữ lại khá làm xàm… Nhưng có lẽ chính nhờ vậy mà đôi khi lại thấy giảm stress được chút chút đó chứ? Chỉ là những suy nghĩ trong một lúc buồn chán nào đấy khi nhìn thấy mấy chuyện dài khó nói trên mạng ảo. HiHiii… Cũng chẳng dám nói ai – biết đâu mình cũng có trong đó. HiHiiiiii… ![]() Nhân_Nghĩa? Nhân_Nghĩa ngày nay rẻ tựa bèo Thơ làm chất đống - bụng thì teo In không sao bán - toàn đem tặng Viết chữa tròn câu đã chán phèo. Tú_Yên (12-02-2017) |
Sống nhanh
Buồn buồn giảm stress bằng thơ Để quên những thoáng bơ vơ - buồn buồn! ![]() Sống nhanh Sống nhanh – mùa sắp hết rồi Cây khô, lá úa, cành chồi khẳng khiu Trăm năm – rốt lại chẳng nhiều Đừng gieo nuối tiếc “bấy nhiêu không vừa!” Chiều tàn hạt nắng lưa thưa Sống nhanh – kẻo thấy đời chưa đủ đời Soi mình: tóc bạc phơi phơi Lại mong được trẻ như thời mười lăm. Bây giờ má hóp, môi thâm Sống nhanh (kẻo mất mấy năm cuối cùng) Mượn vùng mạng ảo mông lung Sống nhanh – kẻo lại chập chùng…tiếc ơi! Tú_Yên (07-02-2017) |
![]() |
Thích thì viết
![]() |
Như làn gió bay
.
* Viết chơi chơi...:v7: Như làn gió bay Nói ra lại thấy tức cười Chán ơi là chán mớ đời hỗn mang Ngày ngày cõi ảo lang thang Lăng xăng, tíu tít - tình tang cả ngày Khi vui – khi lại thở dài Mà sao vẫn cứ loay hoay một mình! Nghĩ mà ngán kiếp nhân sinh Bởi vì lắm kẻ cho mình cao sang Phô ra lắm vẻ điệu đàng Năm cùn, tháng tận ...tuềnh toàng - hóa ra… Đừng ham khen: trẻ quá ta Làm sao biết đấy thực là chân tâm Dẫu cho sống đến ngàn năm Cuối cùng ai cũng ra nằm nghĩa trang. ... Ngẫm buồn nên bật tiếng than Kiếp trần vốn dĩ…như làn gió bay. Tú_Yên (10-02-2017) |
Thân “Bà Nội…”
.
* Viết cho những người phụ nữ bất hạnh - luôn phải sống trong cành bạo lực gia đình! Thân “Bà Nội…” * Đời đen bạc hay lòng người đen bạc? Kiếp sống nhờ nào mấy khác ngựa, trâu Làm sao đo – dạ nhân thế nông_sâu Vui – ngọt mật Buồn – câu mâu, ngược đãi. Tiếng “Bà Nội…” mà tháng ngày sợ hãi Ngán “ông Nghè”…trái…phải – biến thành roi Khi bực mình nhỏ như Kiến – hóa Voi Đem con chữ ghép thành thoi với đá Tiếng “Bà Nội…” mà lệ đầy kín má Muốn kêu trời…trời xa quá – sao kêu?! Nghĩ phận mình – tệ hơn cả rong rêu Thân “Bà Nội…”lại lều bều như rác! Tú_Yên (17-02-2017) (*) “Bà nội trợ” |
Cu ki
Cu ki Vì hay đi dọc, về ngang Cho nên không nhớ nẻo, đàng đã qua Chuyện nhiều - quên mất gần_xa Lăng xăng - nên khiến người ta giật mình. Dõi trông thiên hạ lắm tình tràn lan như suối, mà mình thì không... (Không người đối ẩm thong dong Không ai kết chữ tâm đồng - không ai.) Một đời như lá Thu bay Đếm năm...đếm tháng...đếm ngày - cu ki. Tú_Yên (02-03-2017) |
Thế là…
Thế là… Buồn thế sự đeo thêm cặp kiếng Nắng chang chang chợt biến âm u Thế là được chút mùa Thu Liu riu tiếng gió vi vu - như cười. Tú_Yên (01-02-2017) |
Cám cảnh...
* Viết cho những người phụ nữ bất hạnh - "có chồng như gông đeo cổ"! Cám cảnh... Cám cảnh thương người có Tướng công Chưa vượt vũ môn - ngỡ hóa Rồng Tự tôn - tự kỷ rồi tự ái Chuyện đàng tây lại nghĩ đàng đông Phụ nữ có chồng - chán thấy ghê Sỉn say nên chợt hóa ra hề Dáng đi xiêu vẹo, mồm ca hát Cứ hét “thằng nầy giỏi khỏi chê” Cám cảnh cho người lắm khó khăn Nhiêu khê bao chuyện (bởi bị nhằn) Tóc tai rũ rượi - cười như mếu Tức bực mà không dám gọi “thằng…” Cám cảnh - nhưng mà biết nói sao Nghiệp duyên (thành tội) cứ mang vào “Ước chi mau chết - thành mây gió Và chớ làm người trong kiếp sau” Tú_Yên (26-03-2017) |
Xàm..
* Viết chơi chơi... :v21: Xàm... Cóc keng - mà cứ lối đời Tưởng mình là cậu ông trời thiệt sao? Chẳng là gì - lại làm cao Khoe dung nhan đã sắp vào (bến không) Ham vui chơi - bỏ lão chồng... Ra vô lủi thủi, cõi lòng buồn hiu. Cóc keng - mà lắm tự kiêu Tưởng khắp thiên hạ chỉ chiều mình thôi Phấn son lem lấm...để rồi Cóc keng nhưng cứ tưởng “Tôi - nữ hoàng” Tú_Yên (01-04-2017) |
Ông?
Ông? * Chuyện có thật (1998) Quần tây áo trắng điệu đàng Mà sao ông lại nằm ngang giữa đường? Nhìn cũng tội Ngó thấy thương... (Tội, thương cho cốt ễnh ương, tắc kè) Xấu nên đậy Tốt thì khoe Cớ sao ông lại lè phè...(mệt ghê!) Điều đẹp đẽ chẳng thèm mê Say say... Xỉn xỉn... Lề mề... Chán ơi! Tú_Yên (30-04-2017) |
Chán!
* Buồn buồn - giảm stress bằng thơ Để xem con chữ hay mơ - buồn buồn! Chán! Chán ai hợm hĩnh, kiêu căng Luôn cứ nghĩ rằng: “giỏi nhất là ta” Lời nhũn nhặn - không thốt ra Lại toàn những tiếng ba hoa “hơn người” Chán ai luôn cứ lối đời Khoe khoang đủ thứ - lại chơi ngôn từ Chẳng màng là thực hay hư Chuyện không_chuyện có...cứ như - độc tài. Chán ai thích được khen hoài Thích tâng bốc với lời bay chín tầng... Thích mình luôn mãi “quán quân” Đa năng_đa diện_đa phần (hám danh) ... Chán người nên nghĩ quẩn quanh Rằng Tôi như gió qua mành - thế thôi. Tú_Yên (05-05-2017) |
...ngông!
* Buồn buồn - viết đại...cười chơi Đừng ai tin vội mấy lời - vu vơ. ...ngông! Thiện tai! Chẳng dám nói ai Chỉ là ngó cảnh lá lay - mắc cười? A di đà Phật - xin Người Đừng cho thấy cảnh trêu ngươi - chạnh lòng... Chạnh lòng Con mắc nói ngông Để rồi phải chạy (kẻo không nhừ đòn). Tú_Yên (15-05-2017) |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:58 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.