Đông Phương Thanh Vân lại hỏi:
- Ngươi thực có cách giải thích sự hiểu lầm này sao ?
Tích Thư Nhân đáp:
- Tại hạ không có cách nào ngoài cẩm nang diệu kế của sư tôn, ắt là phải có.
- Như vậy, hiện tại bảy đại môn phái do Thiếu Lâm chưởng môn đứng đầu. Thiếu Lâm đã lãnh đạo võ lâm cả ngàn năm nay, nay ta tới tiếp lấy quyền lãnh đạo từ tay Thiếu Lâm thì thực là một sự khó khăn.
- Rất khó, nhưng nếu thiếu chủ không giành lấy quyền lãnh đạo được thì vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn.
Lúc này hai người đã tới Kim Đính tự, và cùng nhập bọn với Thạch Lan Dật Tiên.
Trong đại điện có bảy người đang đứng, tăng có, đạo có, sắc diện ai nấy đều đầy vẻ trang nghiêm, họ chính là chưởng môn nhân của bảy đại môn phái. Từ trong bảy người này bước ra một hòa thượng, từ diện mạo cùng phong cách oai nghiêm, có thể biết đây là Thiếu Lâm chưởng môn Tuệ Không thiền sư.
Tuệ Không thiền sư bước lại gần Thạch Lan Dật Tiên, song thủ chắp trước ngực thi lễ, cất giọng sang sảng:
- Tiên trưởng giá lâm, lão nạp chậm đón kính thỉnh lượng thứ, nay bất luận tiên trưởng là người khai lộ hay là gì, kính thỉnh tiên trưởng đảm nhiệm trọng trách là người chủ trì đại hội hôm nay, ý tiên trưởng thế nào ?
Thạch Lan Dật Tiên vội cười nói:
- Đa tạ thịnh tình của đại sư, lão phu thực không dám đảm đương trọng trách này, nhưng nếu được làm người hòa giải lão phu sẽ tòng mệnh, không biết đại sư thấy thế nào ?
Tuệ Không thiền sư vui mừng nói:
- Tiên trưởng giá lâm chính là đại hạnh cho các chưởng môn bảy đại môn phái, mời tiên trưởng.
Thạch Lan Dật Tiên cười nói, thân hình chưa động, người đã xuất hiện giữa điện, nghiêm mặt nói:
- Hôm nay lão phu thực vinh hạnh được làm người hòa giải giữa chưởng môn bảy môn phái cùng hậu duệ của Sinh Tử Sinh.
Ngừng một chút Thạch Lan tiếp:
- Hàn Đàm Ma Cung cứ mỗi ba năm lại xuất hiện trong võ lâm một lần, lần này Hàn Đàm Ma Cung lại công nhiên chiếm :Dnh Tung Sơn Thiếu Lâm tự làm căn cứ hoạt động, điều này thực khó mà dung nhẫn nổi, chẳng những vũ nhục Thiếu Lâm, khinh thị bảy đại môn phái mà còn khinh miệt võ lâm thiên hạ, đáng sợ hơn cả là chúng khinh miệt chính nghĩa, chân lý cùng sinh linh.
Do vậy chúng ta cần phải hành động, nhưng muốn hành động cần phải có một kế hoạch chu toàn, nhân đây lão phu xin giới thiệu một người, vị này là Đông Phương Thanh Vân là hậu duệ của Đệ nhất bí Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu.
Đông Phương Thanh Vân từng dọ thám Ma Cung, nên có rất nhiều tin tức quí báu, tất cả những tin này đều là lấy sự an nguy của sinh mạng để đổi lấy. Hôm nay lão phu xuất đầu lộ diện làm người hoà giải chính là vì muốn vãn hồi võ lâm chính nghĩa, những mong song phương giải thích rõ mối hiềm nghi trước đây. Hiện tại lão phu kêu Tích Thư Nhân tới đây nói rõ và phụng mệnh trao cho bảy đại môn phái chân kinh đã mất hơn một trăm năm trước, vì võ lâm và chính nghĩa, vì chúng sinh thiên hạ, dám hỏi bảy vị chưởng môn phải chăng các vị có thành tâm muốn đoàn kết, giải trừ mối hiềm nghi này không ?
Tuệ Không thiền sư cúi đầu từ từ nói:
- Những lời vàng ngọc của tiên trưởng đã thức tỉnh mê ngộ cho cả bảy phái, bần tăng kính cẩn thay mặt bảy vị chưởng môn đa tạ lòng thành của tiên trưởng.
Thạch Lan thấy vậy bèn cất giọng sang sảng:
- Tích Thư Nhân, thỉnh các hạ bước lên trước.
Tích Thư Nhân vội bước tới thi lễ nói:
- Đa tạ lượng khoan dung của bảy vị chưởng môn, tại hạ khi làm đệ tử của Đệ nhất bí từng được chứng kiến mối giao hảo của Tam Bí và bảy đại môn phái. Song bất hạnh thay, sau khi bảy đại môn phái bị mất chân kinh, lại đều cho rằng sư gia đã làm, vì thế mà có sự hiểu lầm, tổn thương đến hòa khí, đây không chỉ là sự bất hạnh của riêng Tam Bí mà còn là bất hạnh của toàn thể võ lâm.
Kỳ thực, chính như tiên trưởng đã nói là trúng kế ly gián, hiện tại hạ sẽ đem những lời căn dặn của sư gia trước khi qui ẩn mà nói lại cho rõ.
“Sinh Tử Sinh vốn cùng bảy phái có mối quan hệ giao hảo, vì sự mất chân kinh mà đổi dạ thay lòng thực lấy làm ân hận. Sinh Tử Sinh không trách bảy phái hành sự khinh suất, nhưng trong lòng truy tầm hung thủ vẫn luôn nung nấu khôn nguôi, khi phát hiện võ công chân kinh của bảy phái bèn dặn dò đệ tử Tích Thư Nhân rằng:
“Tích Thư Nhân phụng hoàn lại bảy phái không những chân kinh bí kíp mà còn có lệnh chỉ chứng vật, còn những vật khác thì để bảy phái hợp lại truy tầm.” Còn về bảy phó bản bí kíp, tuy không biết được người ấy, song bọn họ thảy đồng gia nhập Ma Cung, hiệu xưng là Âm Dương Lý Kiện Minh. Nay Sinh Tử Sinh muốn được nói rõ:
Điều thứ nhất, Sinh Tử Sinh không có lòng đoạt kinh, há có thể phụng hoàn.
Điều thứ hai:
Bình sanh Sinh Tử Sinh ngoài luyện Thiên tầm thần công ra, còn luyện Dao long tam chưởng, nhưng người trong thiên hạ đã có ai thấy Sinh Tử Sinh từng thi triển qua Dao long tam chưởng ? Bảy đại môn phái thấy hung thủ xuất ba chưởng uy phong cương mãnh mà tự cho đấy là Dao long tam chưởng. Kỳ thực Dao long uy lực vô cùng bá đạo, cho dù đến Tứ tiên nếu đón đỡ cũng táng mạng tại trường. Khẩu khuyết vô bằng, Sinh Tử Sinh kính cẩn truyền cho Tích Thư Nhân một thức chiêu trong Dao long tam chưởng cửu thức, để chứng nghiệm phiền quí chưởng môn phái người lấy tấm đá lớn để ấn chứng chưởng lực.” Nghe tới đây Thiếu Lâm chưởng môn lập tức sai người đi lấy. Thạch Lan thì đầy vẻ nghi hoặc.
Tích Thư Nhân lại tiếp:
- Thỉnh Thiếu Lâm chưởng môn dùng Ban nhược thần công, đứng cách xa hai trượng bảo vệ tảng đá. Tích Thư mỗ sẽ đứng đây xuất chưởng, chưởng môn thấy sao ?
Thiếu Lâm chưởng môn giọng đầy nghi hoặc:
- Được ?
Nói rồi Tuệ Không thiền sư tiến tới cách tảng đá hai trượng, ngưng thần định ý, vận Ban nhược thần công bảo vệ tảng đá, rồi nói:
- Tích Thư thí chủ, mời ?
Tích Thư Nhân khẽ gật đầu, chỉ thấy hữu chưởng của y khẽ đẩy ra thu vào cực nhanh hoàn toàn không thấy chưởng thanh cùng chưởng phong chưởng ảnh. Bỗng một tiếng “ầm” kinh thiên động địa vang lên, mọi người đứng quanh đều cảm thấy tức ngực váng đầu, khí huyết nhộn nhạo. Tuệ Không thiền sư kêu hự một tiếng lảo đảo thối lui mấy bước. Tảng đá nọ không hề dịch chuyển, vẫn đứng nguyên như cũ, song một trận gió nhẹ vừa thổi qua, toàn bộ tảng đá trong chớp mắt biến thành bụi phấn tan đi trong gió.
Diễn biến xảy ra quá đột ngột, khiến quần hùng thảy đều đứng sững kinh ngạc khôn xiết. Lúc này thanh âm của Tích Thư Nhân:
- Hẳn các vị đã thấy uy lực của Dao long chưởng, thiết tưởng hung thủ đã lấy cắp chân kinh của bảy phái đã thi triển võ công gì hẳn các vị đã biết. Sinh Tử Sinh đã luyện Dao Long chưởng lại thêm “Thiên tầm thần công” mà “Thiên tầm thần công” chính là “Ban nhược mật la thần công” so với “Ban nhược thần công” còn cao thâm hơn một bậc, vậy có thể nào lại lấy cắp chân kinh tuyệt học của bảy phái làm gì ?
Tuệ Không thiền sư lúc này tiến tới hai bước nói:
- Chưởng môn bảy phái, đều đã rõ cả, hơn nữa lại rất tin lời chứng minh này, còn việc có liên quan tới lệnh chỉ của tệ phải, thí chủ có thể nói tường tận được chăng ?
Bỗng một giọng cười lanh lảnh của nữ nhân vang lên, quần hùng thảy đều giật mình kinh hãi, khi bảy bảy đại môn phái khai hội luôn có hơn một trăm cao thủ của bảy phái tuần phòng nghiêm mật, vậy mà lại có ngoại nhân xâm nhập Nga Mi sơn và không một ai phát giác ra, điều này thực ngoài mọi tiên liệu.
Tích Thư Nhân vội kêu lên:
- Thỉnh thiếu chủ phát lệnh cho tùy tùng ứng địch.
Đông Phương Thanh Vân biết tình thế nghiêm trọng vội nói:
- Các vị tùy tùng, mau ứng địch ?
Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn, Quách Tỉnh nhất tề hô lớn:
- Tuân mệnh thiếu chủ ?
Tích Thư Nhân lại cất tiếng sang sảng nói:
- Ma Cung Tứ Yến hãy hiện thân mau ?
Cùng lúc ấy, phía dưới Xư Thần Nhai đằng sau đại diện một bóng trắng từ trong phóng lên, khi lên tới lại là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ thấy nàng khẽ lắc mình một cái, thân hình đã đứng cách Thần Quan Tú Sĩ chưa đầy năm thước, cùng trong lúc ấy, ba bóng trắng nữa cùng xuất hiện, phân ra đứng đối diện với Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn.
Bốn thiếu nữ này hình dung diện mạo đều giống nhau, sắc diện lộ vẻ yêu mị, tuổi độ hai mươi. Thiếu nữ đứng trước mặt Thần Quan Tú Sĩ nói:
- Gã vác quan tài kia, kêu thiếu chủ của ngươi ra đây đàm luận với bổn cô nương.
Thần Quan Tú Sĩ lạnh lẽo đáp:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tích Thư Nhân cũng lên tiếng:
- Cô nương, có lời gì thì cứ nói cho tại hạ là được rồi, mời ?
Bạch y thiếu nữ bèn nói:
- Nói với các ngươi sao ? Cũng được, đêm nay bổn cô nương tới Nga My là muốn lấy thủ cấp chưởng môn của bảy phái, cùng cái gùi của ngươi và cỗ quan tài kia, đồng ý không ?
Tích Thư Nhân cười nhạt:
- Chưa chắc, tiếp thử một chiêu đi ?
Bạch y thiếu nữ mặt đằng đằng sát khí, vai hữu khẽ động đã thấy một chưởng bung ra công kích Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân khẽ hừ một tiếng, hữu chưởng khoát nhẹ. “Aàm” một tiếng, song chưởng chạm nhau. Tích Thư Nhân vẫn đứng im bất động, thiếu nữ thối lui hai bước.
Từ đầu tới giờ, Thạch Lan Dật Tiên thấy mọi sự thực khó hiểu, dù lão nhân trên Nga My sơn hiện tại là người có danh phận cao, nên Thạch Lan tự nhiên tin rằng mình có võ công cao hơn cả, song tiếng cười của mấy bạch y thiếu nữ này vang lên ở đâu, lão nhân cũng không rõ vậy mà Thụ Thi Chiêu Hồn cùng Tích Thư Nhân lại biết những người này là ai.
Như vậy chẳng lẽ võ công của hai người cao hơn Thạch Lan sao ?
Thạch Lan bỗng lắc người phi thân đến cạnh Tích Thư Nhân quát:
- Tiểu nha đầu, tiếp chiêu.
Lời vừa dứt, song thủ đẩy mạnh ra, hai luồn kình lực cuồn cuộn tuôn ra tựa sóng dữ xô bờ, ập về phía Bạch y thiếu nữ đứng trước mặt Tích Thư Nhân. Bạch y thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, tay hữu khoa tròn một vòng, rồi đẩy ra một chưởng.
Một tiếng “bùng” vang lên. Thạch Lan thối lui một bước, Bạch y thiếu nữ thân hình khẽ lắc lư.
Lúc này Tích Thư Nhân dùng truyền âm nhập mật nói với Đông Phương Thanh Vân:
- Thiếu chủ, hãy mau lại gần Xư Thần Nhai, nữ ma đầu thủ lãnh sắp xuất hiện.
Đông Phương Thanh Vân vội lao tới đối diện với Xư Thần Nhai, cất giọng lạnh lẽo:
- Cô nương, hiện tại đến lượt cô nương rồi.
Thạch Lan kinh ngạc nhìn Đông Phương Thanh Vân, lão nhân vừa định cất tiếng hỏi bỗng một giọng cười lanh lảnh từ dưới vực vang lên, hồi lâu vẫn còn dư âm.
Bên tai Đông Phương Thanh Vân lại vang lên thanh âm của Tích Thư Nhân:
- Thiếu chủ hãy mau phát thần uy đối địch.
Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ:
- Võ công của mình còn chưa cao, Thạch Lan còn chưa thắng nổi một ả a hoàn thì làm sao mình có thể địch nổi chủ nhân thủ lãnh ma đầu ?
Bên tai chàng lại vang lên:
- Thiếu chủ, Ngũ nguyên thần công chính là “Ban nhược mật la thần công” của sư tôn, thiếu chủ tuy luyện được có năm thành hỏa hầu, song muốn thắng cũng chẳng phải chuyện khó, xin an tâm ứng phó.
Đông Phương Thanh Vân vội hú một tiếng dài nói:
- Thỉnh cô nương mau hiện thân. Đông Phương thiếu gia chờ đã lâu rồi.
Tiếng cười lanh lảnh bỗng im bặt, từ đáy vực một bóng trắng bay vút lên, đoạn nghiêng người khẽ đáp xuống cách Đông Phương Thanh Vân gần một trượng.
Thạch Lan Dật Tiên múa tít song chưởng đẩy ra hai luồng kình phong mãnh liệt, đồng thời thân hình cùng lướt tới.
Chỉ thấy thiếu nữ vừa hiện thân cười nhạt nói:
- Lão quỉ, dừng tay ?
Lời vừa dứt, Thạch Lan đã đứng vững như tượng gỗ. Thì ra thiếu nữ nọ đã nhanh tay điểm vào huyệt Trung Đình trước ngực lão nhân từ bao giờ, thủ pháp điểm huyệt cực kỳ xảo diệu và nhanh :Dng.
Cùng lúc ấy hai bạch y thiếu nữ cũng lao tới chộp lấy Thạch Lan Dật Tiên. Mọi sự diễn biến chỉ trong nháy mắt khiến quần hùng thảy đều vô cùng kinh ngạc đứng sững như tượng đá.
Bỗng Đông Phương Thanh Vân quát:
- Hãy khoan ?
Đồng thời song chưởng khoa tròn hợp lại trước ngực, đoạn đẩy ra một luồng chưởng phong ào ào ập về phía thiếu nữ vừa xuất thân.
Thiếu nữ nọ chẳng hề né tránh, vung chưởng đẩy ra co lại.
Chỉ nghe một tiếng “sầm” bóng hai người hợp lại rồi bung ra. Cả hai người cùng lảo đảo tháo lui mấy bước, cùng lúc ấy hai bạch y thiếu nữ xách Thạch Lan lao vào Xư Thần Nhai.
Tích Thư Nhân thấy vậy bỗng gầm lên, tung mình phát chưởng, song thiếu nữ đang xách Thạch Lan lại không hề né tránh mà lao thẳng vào luồng chưởng phong của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân cả kinh biến sắc, sau khi xuất chưởng mới chợt tỉnh ra, thiếu nữ không tránh mà lấy Thạch Lan làm bình phong lao tới. Thạch Lan há có thể chịu nổi một chưởng này ?
Tích Thư Nhân lập tức tràn ngang sang mé tả, hữu chưởng đánh chếch đi vào chỗ không người, đồng thời cũng thu lại sáu bảy thành công lực.
Thiếu nữ thấy Tích Thư Nhân né tránh, bật tiếng cười lanh lảnh, đoạn chuyển hướng lao vọt tới bờ vực mà nhảy xuống.
Bên này đã nghe Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:
- Thỉnh cô nương hãy nói ra vì sao tới đây, cô nương có phải là môn hạ của Ma Cung không ?
Thiếu nữ cười tươi như hoa nói:
- Được, bổn cô nương sẽ nói cho các hạ biết. Thứ nhất là tới đây để bắt Thạch Lan Dật Tiên, thứ hai cảnh cáo bảy đại môn phái chớ nên có vọng tưởng muốn chống lại Ma Cung, bằng không sẽ làm cỏ toàn bộ võ lâm thiên hạ. Nghe rõ chưa ? Bổn cô nương cáo từ ?
Đông Phương Thanh Vân lửa giận ngút trời, quát:
- Cô nương hãy về báo lại với Ma Cung chủ nhân rằng. Đông Phương thiếu gia sẽ san bằng Ma Cung.
Thiếu nữ nọ vừa phi thân về phía Xư Thân Nhai vừa cười nói:
- Thỉnh các hạ nên nghĩ lại.
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng. Bảy vị chưởng môn vẫn tự thủ quan chiến, sắc diện ai nấy đều lộ vẻ thất vọng. Lúc này Tuệ Không thiền sư lướt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói:
- Đông Phương thiếu chủ, đại hội của bảy phái hôm nay xin cứ tiếp tục, hiện tại lão hủ cả gan thỉnh thí chủ chủ trì đại cuộc.
Đông Phương Thanh Vân vội thi lễ:
- Tại hạ tự biết mình bất tài.
Không đợi chàng nói hết, Tuệ Không thiền sư vội nói:
- Thần công của thí chủ đã khiến lão hủ kính phục, bất luận thế nào, trong đây ngoài thí chủ ra, không có ai xứng đáng đảm đương, thỉnh thí chủ hãy nói tường tận kế hoạch phá Ma Cung và Quỉ Lâm.
Đông Phương Thanh Vân vội đáp:
- Tại hạ vẫn còn nhiều điều nghi vấn, cần phải được sáng tỏ, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây rồi hãy nói.
Tuệ Không thiền sư gật đầu đoạn quần hùng thảy đều tiến vào phương trượng thất của Kim Đính tự. Sau khi ai nấy đã an vị, Đông Phương Thanh Vân vội đứng lên cung tay nói:
- Thỉnh các vị chưởng môn tạm nhẫn nại để tại hạ hỏi rõ vài sự.
Bảy vị chưởng môn cùng đứng lên đáp lễ:
- Thỉnh Đông Phương thiếu chủ cứ tự tiện.
Đông Phương Thanh Vân quay qua hỏi Tích Thư Nhân:
- Tích Thư Nhân, phải chăng ngươi đã thấy qua Ma Cung Tứ Yến rồi ?
Tích Thư Nhân vội đáp:
- Khải bẩm thiếu chủ, cách đây không lâu, trong khi thuộc hạ bôn tẩu khắp giang hồ tìm thiếu chủ thì gặp một trong số hai mươi bốn đệ tử của sư tôn, vị này là Bệnh Nhược Hiệp, đang làm môn hạ của Tuần Hồi Ma Cung. Khi đó thuộc hạ bị chính người của Tuần Hồi Ma Cung bao vây. Bệnh Nhược Hiệp thấy thuộc hạ vội quát người thoái bộ đoạn cùng thuộc hạ đàm luận, vì vậy thuộc hạ mới biết một vài điều của Ma Cung.
Ma Cung phân ra mười trưởng lão, chín hộ cung, tám thị vệ, Thất Ưng, Lục Điêu, Ngũ Hoa, Tứ Yến. Hồi đêm khi chúng sắp tới, thuộc hạ ngấm ngầm dò xét thì thấy có bốn người, vì vậy mới nghĩ tới đó là Tứ Yến.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao ?
- Bẩm thiếu chủ nghe nói một trong mười trưởng lão hiện là cung chủ, mà trên cung chủ còn có tổng giáo chủ.
- Theo ngươi thấy võ công của Tứ Tiên thế nào ?
- Bẩm thiếu chủ, võ công của Tứ Tiên tối thiểu cũng có thể cùng Thất Ưng bình thủ.
- Làm sao ngươi biết ?
- Vì Bệnh Nhược Hiệp từng nói, võ công của y tương đương với cửu hộ cung.
- Vậy thì võ công của các ngươi còn cao hơn Tứ Tiên sao ?
- Cao hơn nhiều, nói thẳng ra, tới nay hai mươi bốn đệ tử không biết võ công ai cao thấp thế nào, thuộc hạ cũng trong số đó.
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Nhớ lại tình huống khi Thạch Lan tiền bối bị bắt cóc dường như Thạch Lan tiền bối cùng thiếu nữ kia chẳng những rất quen biết nhau và có quan hệ chẳng phải tầm thường, bằng không tại sao Thạch Lan tiền bối lại muốn sát hại thiếu nữ nọ.
Trầm tư hồi lâu, Đông Phương Thanh Vân lại hỏi:
- Tích Thư Nhân, theo ngươi thì võ công giữa thiếu nữ và Thạch Lan thế nào ?
Tích Thư Nhân đáp:
- Theo tại hạ thấy, có thể là bình thủ, cũng có thể thiếu nữ kia cao hơn một bậc.
- Giả như võ công của Tứ Tiên thấp hơn cô nương nọ, vậy thì Tứ Tiên có điều gì mà Ma Cung lưu tâm, song sự thực lại khác trước mắt ta, ắt hẳn Ma Cung muốn bắt Tứ Tiên hẳn là có mục đích khác ... Xin hỏi bảy vị chưởng môn có biết danh tính cùng thân thế chân thực của Tứ Tiên không ?
Tuệ Không thiền sư gật đầu:
- Có biết chút ít, Thiên Hoang Đế Quân tên thực là Vương Bất An, nghe nói trước kia là tăng nhân sống lân cận Thiên sơn. Địa Lão là Đàm Trụy Thành, người Hán, Hải Khô lão nhân là người Vưu Diệu Tây. Thạch Lan Dật Tiên người Nam Hải Cô Dao, tên thực là Tạ An Hùng, lão hủ chỉ biết có vậy mà thôi.
Đông Phương Thanh Vân lại nói:
- Đã biết chân thực danh tính, hãy tạm khoan tra xét thân thế, hiện tại Tích Thư Nhân hãy nói tiếp điểm thứ ba muốn chứng minh cho sự vô tội của gia phụ cùng bảy đại môn phái.
Tích Thư Nhân vội bước tới trước nói:
- Sư gia tại hạ có nói “Sinh Tử Sinh trao lại cho các phái chứng vật đã mất, hiện do Tích Thư Nhân nắm giữ, sau đó sẽ tra tìm nguyên chủ” Nói rồi Tích Thư Nhân lấy từ trong bọc một túi vải đen, đem dâng lên cho Tuệ Không thiền sư. Thiếu Lâm chưởng môn đưa hai tay ra run run tiếp lấy.
Trong nhất thời Tuệ Không thiền sư tựa hồ mất hết toàn bộ nội lực, hai tay run run mở túi vải vừa nhìn thoáng qua thì thấy ngay đó là các vật của bảy phái. Sau khi chưởng môn các phái tiếp lấy chứng vật của mình. Đông Phương Thanh Vân bỗng nói:
- Thỉnh thiền sư hãy coi còn vật gì trong túi không ?
Tuệ Không thiền sư tuy ngạc nhiên song vẫn làm theo, đưa hữu thủ vào trong túi, lục tìm đoạn rút tay ra nói:
- Xin hỏi thí chủ muốn tìm vật gì ?
Đông Phương Thanh Vân lại nói:
- Thỉnh thiền sư hãy lật mặt trong ra ?
Tuệ Không thiền sư vội y lời làm theo. Vừa lộn ngược bề trong ra, mặt thiền sư lộ vẻ kinh ngạc, rồi cả mừng nói:
- Thí chủ quả là thông tuệ hơn người, thì ra mặt trong có viết địa điểm của Thanh Chung cùng Tuyệt Nghệ hội.
- Nay tại hạ có thể đoán chắc vì sao Thạch Lan tiền bối lại bị bắt cóc rồi, ắt hẳn Thạch Lan tiền bối có liên quan đến một bí ẩn võ công tối cao trong võ lâm - Huyền Mê Ma Kinh.
Tuệ Không thiền sư cả kinh kêu lên:
- Huyền Mê Ma Kinh ?
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:
- Phải chăng thiền sư biết rõ nội tình có liên quan tới Huyền Mê Ma Cung sao ?
Tuệ Không thiền sư cất giọng trầm:
- Lão hủ biết rất rõ, nếu Ma Cung và Quỉ Lâm đã đoạt được bộ kinh này thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.
Đông Phương Thanh Vân vội nói:
- Thỉnh thiền sư nói rõ mọi sự ?
Tuệ Không thiền sư bèn nói:
- Nói tới Huyền Mê Ma Kinh là nói tới một thứ võ công kinh thiên động địa và vô cùng bá đạo. Nói tới “Huyền” hoàn toàn chảng phải là huyền môn chính tông, mà là kinh và võ công huyền hư, mê ảo. Theo di ngôn của các đời trưởng môn thì Huyền Mê Ma Kinh chia làm năm cuốn, hai cuốn đầu là Âm Kinh, hai cuốn sau là Dương Kinh, cuốn cuối là Âm Dương kinh.
“Âm Kinh” là ở chữ “Mê”, như một thứ mê dược, mà khi người ta luyện thì mất hết trí nhớ, trong âm kinh, võ công tối cao là khiến một người vừa chết đi, có thể làm cho sống lại, mà người sau khi sống lại chỉ có ảnh mà không có hình thể, chẳng những có thể sát hại người khác một cách nhanh :Dng mà người bị giết không thể phản ứng kịp. Nhưng loại người này phải là nữ nhân, nữ nhân này có thể đi trăm dặm trong khoảng thời gian một tuần trà, dù là tường đồng vách sắt vẫn có thể xuyên qua. Tóm lại võ công cao khó mà tưởng tượng.
“Dương Kinh” chính là một chữ “Ma”, Dương kinh còn cao hơn Âm kinh mấy bậc, người luyện Dương Kinh có thể đạt tới cảnh giới vô hình vô ảnh, thiết tưởng vô hình vô ảnh chẳng phải là chuyện thần thoại ư ? Ma quỉ còn có ảnh vậy mà đây lại vô ảnh, nếu y ở cạnh mà sát thương người, thì người còn không biết vì sao mình chết.
Âm Dương kinh chính là sự tổng hợp của cả hai chữ Mê và Ma vậy.
Đông Phương Thanh Vân trầm tư hồi lâu nói:
- Bất kể thế nào, hiện tại chúng ta đã có địa đồ, phải mau tới được Thanh Chung cản trở không cho Ma Cung và Quỉ Lâm đoạt lấy Huyền Mê Ma Kinh mới được.
Tuệ Không thiền sư cùng các vị chưởng môn đồng thanh đáp:
- Đúng vậy ?
oo Mọi người chiếu theo địa đồ mà đoán ra địa điểm Thanh Cung là ở trên Phụng Hoàng sơn tại Hồ Nam.
Sau đó phân làm ba lộ mà đi.
Đông Phương Thanh Vân do Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ bồi tiếp.
Chưởng môn bảy phái do Thụ Thi Chiêu Hồn đưa đường.
Phần còn lại do hai mươi cao thủ của bảy phái chọn ra. Ước hẹn một tháng sau, cả ba lộ phải tới vùng phụ cận.
Vì lộ trình khá dài, chưởng môn bảy phái lại công khai hoạt động, nên khiến võ lâm thiên hạ chú ý, giang hồ bàn tán xôn xao, tin tức truyền đi nhanh hơn gió, nên chỉ trong thời gian ngắn đã bị Ma Cung biết.
Về phần Đông Phương Thanh Vân vì chàng chưa hề bôn tẩu giang hồ, nên đi nhanh hơn, hẹn rằng sẽ đến Thanh Chung trước vài ngày. Sau đó tiến vào Thanh Chung để dò xét tin tức trước, rồi bàn định kế hoạch để cả ba lộ cùng tiến vào Thanh Chung.
Phụng Hoàng sơn ở tại Hồ Nam, cách Nga My hơn một ngàn dặm, hơn nữa đường xá cách trở, gian nan cho nên lần đi này cũng gặp nhiều hiểm nạn. Đông Phương Thanh Vân hận không thể bay ngay được tới Phụng Hoàng sơn, tâm tình vô cùng khẩn trương sau khi chia tay với bảy vị chưởng môn, vội gấp lên đường chẳng quản ngày đêm. Đến hoàng hôn ngày thứ tư, chàng tới một thị trấn. Chỉ thấy thị trấn vô cùng đông vui sầm uất, vì Thần Quan Tú Sĩ và Tích Thư Nhân tướng mạo quá ư cổ quái nên không dám theo sát bên mình Đông Phương Thanh Vân, nên chàng một mình vào trấn, vì đi bốn ngày đêm liền không nghỉ, nên cảm thấy đã mệt mỏi, do vậy chàng bèn bước vào một phạn điếm.
Điếm tiểu nhị thấy chàng khôi ngô tuấn tú, tướng mạo bất phàm bèn cung kính hỏi:
- Tôn khách muốn thuê phòng hay dùng cơm ?
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Hãy chọn một phòng sạch sẽ, sau khi dùng cơm xong sẽ nghỉ ngơi ?
Đoạn chàng chọn một chiếc bàn và ngôi xuống gọi vài món ăn.
__________________
|