Phong Lưu Ngân Hồ vội nói:
- Tại hạ có được huynh đài là bằng hữu thì thực vô cùng may mắn, có thể nói huynh đài là thiên nhai tri kỷ ... Song không rõ huynh đài đi đâu làm gì, huynh đài có thể nói cho hay được không ?
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Tại hạ nuôi chí sẽ làm được điều gì đó ích quốc lợi dân, những mong có bằng hữu tri kỷ để được mở rộng tầm mắt, luôn học hỏi, bất luận sang hèn ...
- Huynh đài thực khiến tại hạ bái phục, chẳng trách ...
- Chẳng trách điều gì, vì sao không nói ?
Phong Lưu Ngân Hồ biết mình lỡ lời, bèn vội nói:
- Chẳng trách huynh đài có nói rằng có một khoảng thời gian dài học đạo thánh hiền, quả là tài mạo song toàn, nhưng đợi lát nữa vị bằng hữu của tại hạ tới, tại hạ đoán chắc người ấy kiến văng quảng bác không kém chi huynh đài.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Vị bằng hữu này là nam nhân hay nữ nhân ?
- Là nữ nhân thì sao, chẳng lẽ không được ư ?
Lúc này Đông Phương Thanh Vân đã rõ một điểm, đó là Nhất Chi Mai sẽ xuất hiện với thân phận nữ nhi, nghĩ vậy chàng vội nói:
- Không phải không được, chỉ là nam nữ thọ thọ bất thân ...
- Huynh đài thực mất đi khí khái trượng phu rồi.
- Vì sao ?
- Lẽ nào huynh đài quên mình nói gì rồi sao “luôn muốn học hỏi bất luận sang hèn, nam nữ”. Tại hạ biết huynh đài sợ điều gì rồi.
- Tại hạ sợ cái gì ?
- Huynh đài sợ rằng đường đường là một nam tử hán mà lại chẳng bằng hạng nữ lưu phải không ?
- Điều này có gì đáng sợ, chỉ sợ là sẽ có điều sơ xuất khiến vị cô nương ấy phật ý.
- Các hạ khỏi lo. Có lẽ nàng sắp tới rồi. Ồ, kia rồi.
Đông Phương Thanh Vân vừa quay đầu lại nhìn bất giác sững người như tượng gỗ.
Nàng là nữ nhân thế nào mà Đông Phương Thanh Vân sững người nhìn không chớp mắt vậy ?
Chỉ thấy một thiếu nữ đứng ngay trước cửa tửu điếm, sau khi đảo mắt quan sát tứ bề một lượt, bèn bước vào, nàng vừa tiến vào cả tòa tửu lầu tựa hồ sáng rực lên, nàng đẹp tựa thiên tiên, khuôn mặt thanh tú, mớ tóc mây xỏa ngang vai, mi thanh mục tú, mũi cao thẳng hợp với đôi bờ môi chín đỏ cùng làn da trắng hồng, thân hình mềm mại, uyển chuyển, bước đi thật yêu kiều, đoan trang thực là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Phong Lưu Ngân Hồ hạ giọng:
- Huynh đài, tại hạ tới tiếp nàng qua đây giới thiệu, song huynh đài không nên đứng ngẩn người như vậy.
Đông Phương Thanh Vân mặt bất giác đỏ bừng, cười thẹn:
- Nàng quả là xinh đẹp, thực có thể nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Phong Lưu Ngân Hồ đã tới trước mặt Nhất Chi Mai hạ giọng:
- Chủ nhân, xin hãy theo tiểu tỳ.
Đông Phương Thanh Vân vì còn lúng túng chưa biết ăn nói thế nào, đã nghe một thanh âm dịu dàng vang lên:
- Huynh đài, tại hạ xin giới thiệu một chút.
Đông Phương Thanh Vân vội đứng lên, Phong Lưu Ngân Hồ nói:
- Huynh đài, đây là chủ nhân của tại hạ. Chủ nhân, vị này là vị bằng hữu thuộc hạ vừa quen.
Đông Phương Thanh Vân thi lễ:
- Cô nương, tại hạ rất hân hạnh.
Nhất Chi Mai cũng đáp lễ:
- Tướng công, hân hạnh.
Nói đoạn hai người cùng ngồi xuống, Phong Lưu Ngân Hồ vẫn đứng yên một bên tựa hồ không có ý ngồi xuống. Nhất Chi Mai dịu dàng nói:
- Hoa Mẫn, hãy ngồi xuống.
Đông Phương Thanh Vân vờ ngạc nhiên:
- Huynh ...
Phong Lưu Ngân Hồ cười nói:
- Công tử lấy làm lạ khi thấy tiểu nữ cũng là nữ nhân à ?
Đông Phương Thanh Vân lại giả trang ngạc nhiên như thật, Phong Lưu Ngân Hồ vội nâng ly nói:
- Hãy cạn ly vì cuộc hạnh ngộ hôm nay.
Đông Phương Thanh Vân vội đáp:
- Cạn ly.
Nói đoạn chàng nâng ly uống cạn, lúc này Nhất Chi Mai cũng nâng ly, miệng cười tươi như hoa, nói:
- Tướng công, tiểu nữ Trần Ngọc Dinh hân hạnh được quen biết tướng công, tiểu nữ xin kính một ly.
Nói rồi nàng khoan thai đưa chung rượu lên môi nhấp một chút.
Đông Phương Thanh Vân cười lớn nói:
- Tại hạ Đông Phương Thanh Vân, được biết cô nương đây thực là tam sinh hữu hạnh, cạn ly.
Nói đoạn chàng lại nâng ly uống cạn. Nhất Chi Mai Trần Ngọc Dinh nói:
- Tướng công tiểu nữ có việc muốn đàm luận cùng tướng công, tướng công thấy như thế nào ?
- Có việc gì, xin cô nương cứ nói đừng ngại.
- Chúng ta hãy tới một địa phương khác đàm luận, được không ?
- Được, theo ý cô nương thì nên đi đâu ?
- Chúng ta hãy tới hậu viện tửu điếm này.
- Được, mời.
Nơi hậu viện tửu điếm, đêm đã đầu canh một.
Vì thời tiết là cuối đông sắp sang mùa xuân, là thời gian chuyển tiếp giữa hai mùa, trăm hoa bắt đầu cựa mình sau một thời gian dài ngủ đông, những mầm non nhú lên trên cành, hương thơm thoang thoảng khắp không gian. Hậu viện của tửu điếm tuy nhỏ song lại rất u nhã thanh tịnh.
Trước hoa dưới trăng, Đông Phương Thanh Vân và Trần Ngọc Dinh chậm rãi, ung dung thả bước, tuy chàng cũng thiếu nữ canh khuya đàm luận, lại cùng dạo bước dưới trăng thanh gió mát, song vì nữ chỉ là sơ giao, hơn nữa chàng chưa biết thiếu nữ này lai lịch thế nào, nên Đông Phương Thanh Vân cũng có vài phần bất an. Trầm tư hồi lâu, chàng cười nói:
- Cô nương có việc chi xin cứ nói thẳng.
Trần Ngọc Dinh e lệ nhìn chàng nói:
- Tiểu nữ có một việc cần phải nói cho tướng công hay, nhưng không biết bắt đầu thế nào ...
Đông Phương Thanh Vân cười thầm, nghĩ:
“Lãnh Tuyết Quyên vô duyên vô cớ nói nàng là thê nhi của mình, hiện tại nếu cô nương lại nói thế nữa, há chẳng phải nực cười lắm sao ?” Lòng nghĩ vậy, song Đông Phương Thanh Vân vẫn cười nói:
- Đã là giang hồ nhi nữ, cô nương bất tất phải e ngại.
Trần Ngọc Dinh đỏ bừng hai má, ngập ngừng:
- Tướng công, hôm nay tương hội, tướng công cảm thấy thế nào ?
Đông Phương Thanh Vân cười nói:
- Cô nương hoa dung nguyệt mạo, xinh đẹp hơn người.
Trần Ngọc Dinh e thẹn nói:
- Tướng công hiểu sai ý rồi, tiểu nữ muốn hỏi tướng công cảm thấy con người tiểu nữ thế nào ?
- Cô nương thực xinh đẹp không lời nào tả xiết.
Trần Ngọc Dinh khẽ chau mày liễu:
- Tướng công ưa khen nịnh nữ nhân lắm sao ?
Đông Phương Thanh Vân cười nói:
- Tại hạ thực chẳng phải khen nịnh, nhưng chúng ta chỉ là duyên bèo nước, làm sao dám nói năng xằng bậy.
- Tướng công có thể nói thẳng, tiểu nữ đã biết cả rồi. Đêm qua tiểu nữ đã ẩn thân trong phòng tướng công. Hoa Mẫn, Lãnh Tuyết Quyên, Tuệ Mẫn, Di nương của Tuệ Mẫn nói những gì, việc tướng công vờ ngủ say thế nào ... những lời tướng công nói với Tích Thư Nhân thế nào, tiểu nữ đều đã biết hết rồi. Vậy vì sao tướng công còn giả vờ hồ đồ ?
- Cô nương ... rốt cục cô nương là ai ?
- Tiểu nữ không phải là Nhất Diễm mà là Nhất Chi Mai Trần Ngọc Dinh, có duyên phu phụ cùng tướng công từ kiếp trước.
Đông Phương Thanh Vân sửng người, nghĩ rằng Nhất Chi Mai đã nói ra những lời muốn nói, không biết tiếp theo sẽ là thế nào ?
Trần Ngọc Dinh lại dịu dàng:
- Tiểu nữ nói cho tướng công hay, hiện tại có bao nhiêu người đang theo dõi chúng ta, tam tỷ của tệ nữ. Lãnh Tuyết Quyên, Di nương, Tuệ Mẫn, Thất Ưng, Bát thị vệ của Ma Cung, Quỉ Lâm tứ kiều, tất cả bọn họ đều muốn bắt cóc tướng công, song vì sao chúng không dám động thủ ? Nói cho tướng công hay, vì chúng sợ thê nhi của tướng công, Trần Ngọc Dinh ?
Đông Phương Thanh Vân bất giác đảo mắt quan sát tứ bề nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, lòng càng thêm kinh hãi.
Trần Ngọc Dinh lại tiếp:
- Tướng công có hiểu ý tiểu nữ không ?
Đông Phương Thanh Vân vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Cô nương có thể nói rõ hơn một chút được không ?
Trần Ngọc Dinh mỉm cười:
- Được, tiểu nữ vốn muốn nói rõ cho tướng công hết thảy, song Quỉ Cốc thần toán tiên sinh đã có diệu kế, tướng công cứ theo lời tiên sinh là được rồi.
- Cô nương có biết vị đó là ai ?
- Tiểu nữ không rõ lắm, có thể là Vô Danh lão nhân, mà cũng có thể không phải.
Thần Toán tiên sinh kêu tướng công đừng tới Thanh Chung, hãy kiếm một mật động ẩn cư mười năm, mười năm sau đó hãy bôn tẩu giang hồ cũng chưa muộn. Tiểu nữ cũng muốn phụng cáo với tướng công như thế.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu:
- Đa tạ cô nương có hảo ý, tại hạ cáo từ.
Trần Ngọc Dinh buồn rầu nói:
- Tiểu nữ còn muốn nói rằng tất cả những suy đoán của tướng công về Ma Cung và Quỉ Lâm đều sai hết rồi, Ma Cung sở dĩ xưng hùng xưng bá võ lâm ắt phải có điều chi đáng sợ, chẳng phải như tướng công đã biết:
Bát thị vệ, Cửu hộ cung, Thập trưởng lão, tổng giáo chủ ... võ công cao tuyệt như Tam Bí như Song Nhẫn hà ...
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Song Nhẫn là ai ?
- Song Nhẫn ư ? Hiện tại tướng công chưa nên biết, tiểu nữ cũng chỉ nghe sư phụ nói qua mà thôi. Mấy người này sớm cần phải xuất hiện tại võ lâm để ra tay hiệp trợ rồi, vậy tại sao họ chưa xuất hiện ? Lẽ nào tướng công không phát giác trong chuyện này có điều chi khác lạ sao ? Thỉnh tướng công hãy kiếm một bí động, ẩn cư vài năm, kêu Tích Thư Nhân đưa hết mớ giấy rách nát trong cái gùi của y cho tướng công, như vậy lần xuất hiện sau mới có đủ thực lực để san bằng Ma Cung cùng Quỉ Lâm, tướng công có hiểu ý tứ của tiểu nữ không ?
- Không hiểu.
- Tướng công không phải là không hiểu mà là không muốn hiểu. Hiện tại, ngoài Tích Thư Nhân và Tam Bí ra, những người kia đã mất cả rồi. Ôi, tướng công hãy nghe tiểu nữ nói một câu, Ma Cung đáng kinh, Quỉ Lâm đáng sợ, tướng công không nên đắc tội với chúng.
- Cô nương thì sao ?
- Tiểu nữ chính vì việc này mà buồn rầu, đã không thể bỏ mặc phu quân lâm nạn mà không cứu, lại không muốn đắc tội với Ma Cung và Quỉ Lâm, tướng công nghĩ xem, tiểu nữ cần phải làm sao đây ?
- Rất đơn giản, hãy bỏ mặc tất cả.
- Tướng công ...
- Ta đường đường là một nam tử hán, sống thì có gì đáng vui, mà chết thì có gì đáng sợ, nói thẳng ra, đến nay ta chưa từng có thê có thiếp. Chết ư ? Chẳng có lỗi với ai hết. Sống ư ? Cũng chẳng khiến người nào vui vẻ. Song thân còn mơ hồ, có thể bị giam cầm tại Quỉ Lâm, lẽ nào ta không thể vào Quỉ Lâm sao ? Lại nói lần này tới Thanh Chung. Ma Cung và Quỉ Lâm cũng đang muốn đoạt lấy Huyền Mê Ma Kinh, lẽ nào ta không thể ngăn chận.
Trần Ngọc Dinh thở dài u oán:
- Huyền Mê Ma Kinh sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, và Cung, Lâm đoạt được cũng đã thành định cục. Tướng công, tiểu nữ hoàn toàn không gấp muốn tướng công thừa nhận tiểu nữ là thê nhi, nhưng tối thiểu tiểu nữ cũng hy vọng sẽ là tri kỷ của tướng công, tướng công có thể đáp ứng tâm nguyện tiểu nữ không ?
- Chúng ta chẳng phải đã là bằng hữu rồi đó sao ?
- Vậy thì tiểu nữ có chết cũng cam tâm, chúng ta có thể về phòng tướng công đàm luận được không ?
- Tại hạ rất muốn, chỉ e có điều thất thố phạm tới ...
Trần Ngọc Dinh khóe mắt đọng lệ, buồn bã:
- Tướng công, ôi ?
Đông Phương Thanh Vân thấy nàng sắp khóc, bèn vội nói:
- Cô nương đã không hiềm, vậy thỉnh cô nương hãy theo tại hạ.
Trong phòng Đông Phương Thanh Vân, có một cái bàn tròn và hai cái ghế, chàng ngồi bên tả, Trần Ngọc Dinh ngồi bên hữu. Song phương trầm mặc hồi lâu ...
Lúc này văng vẳng đâu đây tiếng trống sang canh.
Trần Ngọc Dinh khẽ nói:
- Tướng công đã quyết định chưa ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Đã quyết định, nhưng tại hạ không hiểu vì sao cô nương nói rằng việc Ma Cung và Quỉ Lâm chắc chắn sẽ đoạt được Huyền Mê Ma Kinh mà thôi.
- Đêm qua tướng công hẳn đã nghe Ma Cung đã bắt được cả Tứ tiên bốn vị tiền bối rồi ?
- Tại hạ có nghe, chẳng lẽ trong đó còn có uẩn khúc sao ?
- Đúng vậy, võ công của Tứ Tiên tuy chỉ bằng với hàng Thất Ưng của Ma Cung, song cả bốn vị đã luyện thành một thứ thần công gọi là Tứ Thiên Quang, mà muốn kích phá thạch môn của Thanh Chung thì chỉ có Tứ Thiên Quang thần công mới phá nổi, thiết tưởng Tứ tiên đã bị bắt cả rồi, thì việc kia chẳng đã thành định cục rồi ư ?
- Vậy xin hỏi cô nương, võ công của cô nương thế nào ?
- Rất khó nói.
- Võ công của cô nương cao thâm lắm ư ?
- Ngoài Tam Bí cùng hai mươi bốn đệ tử ra, bất kỳ người luyện võ công nào cũng có thể tự biết mình đã đạt tới cảnh giới nào, võ công của tiểu nữ có thể tương đương với hàng Ma Cung Thập trưởng lão.
- Vậy vì sao chúng lại sợ cô nương ?
- Chúng sợ Sát thủ lệnh mà thôi.
- Sát thủ lệnh là cái gì ?
- Thỉnh lượng thứ, tiểu nữ không có quyền tự chủ. Vừa rồi phải chăng tướng công có nói lệnh tôn bị giam cầm tại Quỉ Lâm ?
- Chẳng lẽ không phải ?
- Tiểu nữ không rõ, nhưng tiểu nữ cảm thấy cỗ quan tài của Thần Quân Tú Sĩ mang trên vai thực khả nghi, nên mới liên tưởng rằng, không rõ lệnh tôn có phải luôn ẩn thân trong cỗ quan tài này không ?
Đông Phương Thanh Vân giật mình cả kinh đứng bật dậy, ngẩn người hồi lâu mời ngồi xuống nói:
- Không thể được.
Trần Ngọc Dinh càng nói:
- Phải, đây là sự không thể có, một người sống không thể nằm trong quan tài lâu đến vậy được.
- Song vác một cỗ quan tài lâu như vậy cũng thực kỳ quái.
- Rất có thể đó là Thiên Niên Thiết Quan cô.
- Thiết quan cô là thế nào ?
- Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, người người phú quí sinh thời sâm nhung ăn rất nhiều, sau khi chết thì cho vào quan tài, tất cả linh khí của họ đều phát ra từ đan điền khiến gỗ áo quan chảy thành nước rồi đông lại nên gọi là Quan cô, nghe nói người luyện võ có được thứ nước này mà uống thì sẽ không sợ đao kiếm xâm phạm.
- Cũng có thể là như vậy.
Ngoài tửu điếm truyền lại ba tiếng trống canh, đây chính là lúc đêm chìm sâu và mọi người say giấc nồng nhất. Trần Ngọc Dinh bỗng hạ giọng:
- Thời gian đáng sợ đã tới.
Đông Phương Thanh Vân vội hỏi:
- Vì sao ?
- Hiện tại nên thận trọng ứng phó. Ma cung chỉ vì một mình tướng công mà đã xuất hợp ba trưởng lão, Quỉ Lâm Tứ Kiều lại thêm Di nương của Tuệ Mẫn, hợp lại tám người mà bất kỳ một ai trong tám người này hiện thân võ công đều có thể san võ lâm thành bình địa, chúng muốn bắt sống tướng công để uy hiếp tiểu nữ.
- Uy hiếp cô nương ?
- Đương nhiên, chỉ một mình tiểu nữ thì chẳng có gì đáng kể, vấn đề là uy hiếp được tiểu nữ thì sẽ uy hiếp được gia phụ, tình thế cực kỳ nghiêm trọng.
- Lệnh tôn là ai ?
- Gia phụ là Song Nhẫn ?
- Song Nhẫn ư ?
- Phải, tướng công chỉ biết võ lâm có Nhất Diễm, Nhị Kỳ, Tam Bí, Tứ Tiên. Thực Nhất Diễm mới xuất hiện ở võ lâm, còn trên Tam Bí còn có Song Nhẫn, trên Song Nhẫn còn có Nhất Hiền, hợp lại thành Nhất Hiền, Nhị Kỳ, Song Nhẫn Tam Bí, Tứ Tiên.
Hiện tại không phải là lúc nhiều lời, tướng công hãy theo tiểu nữ, chúng ta đi thôi ?
- Hãy khoan ?
- Vì sao ?
- Vì sao Nhất Diễm, Song Nhẫn không xuất hiện để chủ trì công đạo ?
- Tướng công không biết, hợp võ công của Nhất Hiền, Song Nhẫn, Tam Bí lại tức có thể san bằng Ma Cung, Quỉ Lâm, song họ vẫn không thể xuất hiện, vì sao thì tiểu nữ không rõ, hãy nhớ rằng:
hãy tìm một bí động, ẩn vài năm tập luyện võ công rồi hãy bôn tẩu giang hồ hành hiệp. Những mong khi ấy tướng công còn nhớ rằng mình đã có một hồng nhan tri kỷ.
- Hãy khoan ?
- Tướng công, thời gian khẩn bách ...
- Làm sao cô nương biết chúng sẽ xuất hiện ?
- Là do Phong Lưu Ngân Hồ lỡ lời, chẳng phải Tích Thư Nhân có nói chúng muốn bắt sống tướng công đó ư ? Tích Thư Nhân còn chưa biết rằng đêm qua tiểu nữ cũng theo sát họ, sau khi Tích Thư Nhân đi rồi, tiểu nữ vẫn lưu lại giám sát chúng, nên đã biết tất cả, tiểu nữ vốn muốn sáng sớm này báo tin cho tướng công, song e không tiện nên phái người đưa thư cầu khẩn gia phụ trợ giúp, canh ba đã tới mà gia phụ chưa xuất hiện, có lẽ không thể xuất hiện, đi ...
Bỗng có hai bóng đen lao qua cửa sổ mà vào.
Hai người này chính là Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn. Tích Thư Nhân quì xuống nói:
- Phụng cáo thiếu chủ, cường địch đã tới, chúng ta hãy mau đào tẩu.
Đông Phương Thanh Vân trợn tròn mắt gằn giọng:
- Ta biết rồi, người đứng lên, hãy nghe ta nói:
Hậu duệ Tam Bí chẳng phải là kẻ tham sanh úy tử, sẽ chiến đấu tới cùng. Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn hãy nghe cho rõ, vị cô nương này là thê nhi của Thanh Vân, nếu ta chẳng may có bề gì, các vị phải phụ trợ cô nương đây biết chưa ? Hậu duệ của Tam Bí quyết một phen sanh tử với Ma Cung, Quỉ Lâm, có chết cũng can tâm.
Tích Thư Nhân hô lớn:
- Thực chính là chủ ta, chúng nô tài quyết không đội trời chung cùng Ma Cung và Quỉ Lâm, dù chết cũng không ân hận.
Nói rồi Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn nhất tề quì xuống:
- Tham kiến thiếu chủ mẫu ...
Bỗng từ xa vọng lại bảy tiếng hú dài, thanh âm lanh lảnh vang lên giữa canh khuya thanh vắng, tựa như tiếng ma khóc quỉ hờn, kinh tâm động phách ?
__________________
|