Ðề tài: Biết Tỏ Cùng Ai
View Single Post
  #9  
Old 05-03-2004, 05:54 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Trong buổI cơm tối, Vũ Vi lại đối diện với ông Nghị Vì sức khỏe kém ông Nghị chẳng thể xuống lầu, nên bữa cơm được dọn nơi phòng khách ở tầng hai, dưới ánh đèn nhạt gian phòng trong thật ấm cúng, khuôn mặt của ông Nghị có vẻ dễ chịu hơn lúc ở bệnh viện.
- Cô Vi, cô thấy gian phòng dành cho cô thế nàỏ
Ông Nghị hỏi, Vũ Vi thành thật
- Với tôi nó có vẻ sang trọng quá! Từ ngày gia đình bị phá sản đến nay, tôi chưa hề dám mơ được ở một căn phòng như vậỵ
Ông Nghị nhìn Vi với ánh mắt thông cảm.
- Người dễ thương như cô phải có một căn phòng như vậy mới thích hợp.
Vũ Vi yên lặng, bây giờ nàng có vẻ dễ thương hơn. Chiếc balouse trắng đã được xếp vào ngăn tụ Vi mặc chiếc bull cổ cao màu đen với quần tây dài màu đỏ, áo quần tuy cũ nhưng vẫn không làm cho Vi mất đi vẻ trẻ trung.
- Cô phải ở trong một ngôi nhà thế này mới thich hợp. Nhất là với người thích đọc sách và ưa mơ mộng như cộ
Vũ Vi cười tươị
- Theo ông tôi là người thích mơ mộng lắm ả
- Ở vào tuổi của cô không phân trai hay gái ai cũng đều thích mơ mộng cạ Ngay cả tôi khi xưa cũng vậỵ
Vũ Vi lắc đầụ
- Đáng tiếc thật, thế mà tôi cứ nghĩ là mình không hề có được những giây phút như vậy chự Ông nghĩ xem suốt ngày tôi phải quây cuồng trong công việc thì làm sao rổi rảnh được để mơ mộng chử Tôi chỉ mong sao hai đứa em mình có cơm ăn và mỗi năm có tiền để đóng học phí là yên lòng rồị
Ông Nghị yên lặng nhìn Vị
- Từ đây cô khỏi phải lo chuyện đó nữa cô Vi a
Và Ông rót một cốc rượu nâng cao lên, nóị
- Nếu tôi sống thêm được một ít năm thì lương của tôi sẽ đủ cung cấp cho mấy cậu em cộ Vậy cô hãy nâng ly lên để cầu cho tôi được sống lâu đi chự
Vũ Vi đưa tay chận lạị
- Đừng ông, bác sĩ bảo không nên để ông uống rượụ
Ông Nghị cườị - Tạm thời quên chức vụ y tá ch?a cô một chút không được saỏ Vã lại đây chỉ là rượu chát thôi chứ không phải rượu mạnh đâụ Nâng ly được chử
- Nhưng tôi không biết uống rượụ
- Vậy thì hôm nay tập uống một tí đị
Vũ Vi hất nhẹ mái tóc ra saụ
- Vâng, nhưng một ly thôi nhé, một ly để mừng cho sức khỏe và hạnh phúc của ông.
Ông Nghị cười sau khi hớp một hớp rượu, ông bắt đầu ăn. Bữa cơm thật ngon, toàn là những thức ăn Tú Xuyên.
Gắp một miếng cá chà bông Vũ Vi cười nóị
- Thế mà tôi tưởng ông là người phương Bắc chự
- Vâng tôi người bắt nhưng thích ăn thức ăn trong Nam hơn. Bà Lý giỏi lắm, thức ăn gì bà cũng biết làm cả, lúc trước; khi tôi còn mạnh gần như ngày nào ở đây cũng có tiệc, khách bốn năm chục người vẫn do một tay bà ấy nấụ
Nghĩ đến một người thích thù tạc như ông Nghị mà Bây giờ phải dùng cỏm một mình, Vi thấy cảm động vô cùng.
- Tiệc không còn tổ chức không phải chỉ từ lúc tôi ngã bẹnh, mà ngay từ khi con tôi nó bỏ đị
Vũ Vi nhìn thẳng ông Nghị, nàng bạo dạn hơn.
- Sao không gọi ông ấy trở vể
Bỗng nhiên ông Nghị buông đũa xuống, mặt ông đổi sắc ngaỵ
- Cô nói gì thể Cô bảo gọi ai vể
Vũ Vi chẳng bối rốị
- Con trai của ông.
- Cô nói đứa nàỏ Cô muốn khuyên tôi đem hai cái thằng con trời đánh, chỉ biết tiền đó về hay saỏ
Vũ Vi nhã nhặn
- Không phải, tôi muốn nói đến một người khác.
- Một người khác, cô có điên không!
- Dạ không, tôi không điên; tôi muốn nói đến đứa con trai quí nhất của ông. Anh Nhược Trần.
Hai chữ Nhược Trần vừa thoát ra khỏi miệng Vi, gian phòng bỗng như tối hẳn lạị Vi nghe tiếng gió vi vu ngoài cửạ Tiếng kèn xe vẳng từ xa tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường và cả những hơi thở giận dự Vũ Vi ngồi yên nơi bàn, nàng có cảm giác như vừa phạm tộị Vi không dám nhìn thẳng vào ông Nghị nữạ
- Nhìn tôi đây cô Vị
Giọng nói cüa ông Nghị sắc và lạnh.
- Cô đã biết những gì về gia đình tôỉ
Vi chậm rãi đưa mắt nhìn lên, nàng chợt thấy hối tiếc với hành động dại dột vừa qua của mình.
- Tại sao cô biết được chuyện đỏ
- Nhờ quyển sách nàỵ
Vi nâng quyển sách mà nàng mang theo lên bàn ăn. Nàng mở ra và trao bức họa cho ông Nghi Ông Nghị nhìn chằm chằm vào bức tranh, khuôn mặt ông thây đổi dần, nét buồn hiện rõ trong khóe mắt, ông cắn nhẹ môị
- Vâng con trai tôi đấỵ một thằng tôi yêu nhất nhưng cũng giận nhất.
Vi nhớ lại dáng dấp lo âu của gả thanh niên ở đầu phộ Nàng hối tiếc.
- Đúng ra tôi phải biết ngay như vậỵ
- Cô nói gỉ Cô đã trong thấy nó rồi ả
- Dạ dạ
Vi lúng túng.
- Cô đã trong thấy nó ở đâủ
- Dạ
- Nói đi cô còn dấu diếm gì nữa chở Cô gặp hắn ở đâủ
Vũ Vi tránh ánh mắt của ông Nghi
- Dạ trong bệnh viện. Ông Nghị kêu lên.
- Cái gỉ Trong bệnh viện ả
- Ở bệnh viện cũng có mà ở ngoài cũng cọ Anh ấy có gặp tôi 2, 3 lần để hỏi thăm bệnh tình của ông, hình như ông ấy cũng không muốn ông biết nên chỉ đón tôi ở xa xạ
Vi không dấu nữa và luôn tiện nàng tỏ luôn thái độ của mình.
- Theo tôi, nếu tôi là ông, tôi sẽ gọi anh ấy về ngay vì hình như chỉ có anh ấy mới thật tình lo cho ông mà thôị
Không đợi ông Nghị phản ứng. Vi đứng dậy đi về phòng. Vũ Vi ở luôn trong phòng tới khuyạ Bản tính dễ bị xúc động khiến nàng lo nghĩ vẫn vơ và nàng cũng không hiểu tại sao mình lại lạ lùng như vậy chuyện riêng của gia đình người ta lại giận dữ phiền muộn...
Vũ Vi cảm thấy đêm thật dài giữa lúc đang nghĩ vẩn vơ, Vi chợt nghe có tiếng người gọi cửạ
- Ai đấỷ vào đị
Người bước vào là bà Lý, trên tay chiếc mâm nhỏ với miếng Sandwich, một chai sữa tươi và 2 trứng chiên.
- Ông chủ bảo tôi mang vào cho cộ Ông ấy nói bữa cơm chiều cô không ăn miếng nào cạ
Vũ Vi ngỡ ngàng nhìn thức ăn, nàng không biết phải nói gì, mùi bánh nướng và trứng nghẹt mũị
- Ăn đi cô, để không nó lạnh.
Bà Lý có vẻ chăm sóc noị Vũ Vi ngồi vào bàn, cơn đói không còn làm nàng giữ gìn gì cả, nàng ăn ngấu nghiến, khiến bà Lý phải cườị
- Ông chủ còn nói: Bao giờ cô ăn xong làm ơn sang tiêm thuốc dùm cho ông ấy, vì ông ấy không tự tiêm lấy được.
- À!
Vũ Vi suýt đã sặc, khi nhớ ra mình chưa thi hành xong bổn phận.
- Cô cứ ăn xong đi không sao đâu, riêng mâm cứ để đó tôi sẽ dẹp saụ
Bà Lý cáo từ bước ra cửạ Đến cửa bà lại quay lạị
- Cô Vi, chúng tôi thích cô lắm! Vũ Vi cườị
- Cám ơn bà, nếu không có tôi ông chủ cũng có cô tá khác vậỵ
Bà Lý lắc đầụ
- Không đâu, y tá khác chưa chắc chúng tôi đã thích, ở đây chưa có ai dám nói thẳng với ông chủ như cộ
Rồi như sợ Vi không hiểu, bà giải thích.
- Tôi muốn nói đến những lời cô vừa nói với ông chủ trong bữa cơm. Nếu mạ cô có thể nói giúp để ông chủ cho người gọi cậu Ba về thì hay biết mấỵ
Vũ Vi ngạc nhiên nhìn bà Lý, nàng không ngờ bà lại nghe hết tất cả câu chuyện của nàng và ông Nghi Nhưng nàng làm gì có thể giúp được. Cậu Bạ Thì ra hắn là người con thứ 3 của ông Nghị Nhưng tại sao không gọi là Bồi Trung, Bồi Hoa, Bồi Vũ hay Bồi gì đó, mà lại là Nhược Trần? Cái tên kỳ cục. Vi ngẩn ngơ nhìn dĩa trứng. Bà Lý ra khỏi phòng lúc nào Vi không biết. Thôi thì mặc, phép lịch sự không cho ta xen vào chuyện của người khác. Vả lại vai trò ta nơi đây chỉ là y tá thôị
Sau khi dùng xong, Vi vội sang phòng ông Nghị Ông đang nằm trên giường chờ đợị
- Xin lỗi ông nhẹ
Vi nói, ông Nghị cười
- Bây giờ cô no chưả
- Dạ no rồị
Mặt Vi nóng bừng, nàng đến bàn mở chiếc sắc đựng thuốc lấy kim và ống tiêm. Bây giờ Vi mới thấy công dụng của loại ống chích bằng nylon, không cần phải nấu nướng gì lôi thôi, chỉ cần tháo ra và gắn kim vào bơm thuốc là xong.
Ông Nghị ngoan ngoãn để nàng tiêm thuốc Vi hỏị
- Hôm nay ông thấy chân thế nàỏ
- Hơi nhức.
- Có cảm giác dù sao vẫn hơn.
Ông Nghị nhìn về phía Vị
- Cô nói gỉ
Vũ Vi không đáp ra lệnh.
- Ông nằm yên nhé, để tôi xoa đôi chân cho máu đều một tị
Ông Nghị ngoan ngoãn nằm yên.
- Hôm nay cô có vẻ khó chịu rồi đấy nhẹ
Vi cườị Có lẽ bệnh bạo chúa của ông đã lây cho tôi rồi đấỵ
Ông Nghị thích thụ
- Cô đã cười, thế là chúng ta hòa vậỵ
Vũ Vi nhún vaị
- Tôi có cải vả với ông bao giời đâu mà hòa với không, vả lại bổn phận của tôi chỉ là một y tạ
Ông Nghị cắt ngang.
- Thôi, đừng đem cái nghề y tá của cô ra nói mãi, tôi sợ hai tiếng đó lắm rồị
- Chứ nói gì khác nữa bây giờ, mỗi lần đề cập đến một chuyện khác là tôi với ông lại có sóng gió, chắc là tôi làm việc ở đây chẳng lâu được đâụ
Ông Nghị yên lặng, Vi tiếp tục xoa chân cho ông tạ
Gian phòng lắng xuống, màu xanh tràn lang, chỉ có bình hoa cúc là nở vàng
- Có lẽ cô ngạc nhiên khi thấy 2 thằng con trai lớn tôi đều bắt đầu tên chúng bằng chữ Bồi, trong khi thằng Út lại có tên là Nhược Trần thì phảỉ
Ông Nghị đột ngột hỏị
- Thật ra, chuyện khác biệt đó, là vì Nhược Trần không phải là con của vợ tôị Nói khác đi nó là con riêng của tôi, chắc cô hiểu 2 chữ con riêng chử
Vi ngừng tay một chút, rồi lại tiếp tục công việc.
- Mẹ Nhược Trần nguyên là cô thư ký riêng của tôi, nàng rất đẹp và hay mơ mộng như bao nhiêu người con gái khác. Nàng không hề đòi hỏi tôi một cái gì ngay cả việc muốn tôi ly dị vợ cũng như lấy của tôi một đồng bạc chỉ có khi Nhược Trần ra đời nàng mới khóc mà nói: "Đời của con em chắc rồi sẽ như cát bụi vậy thì cho nó cái tên Nhược Trần nhé".
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn