View Single Post
  #10  
Old 05-03-2004, 06:29 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Hồi 8
Hận Thiên Nữ


Bắc Tú Chung San Huy nghe vậy gằn giọng:

- Ngươi thử nhắc lại..

Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười nhạt:

- Mau cút khỏi đây ?

Bắc Tú đứng trước hai mỹ nhân, có khi nào chịu mất thể diện, y bèn nói:

- Bổn thiếu gia không muốn bẩn tay giết hạng vô danh tiểu tốt, mau xưng danh hiệu đi.

Đông Phương Thanh Vân cười khinh miệt:

- Ngươi còn chưa đủ tư cách để biết đại danh của bổn thiếu gia.

Bắc Tú nộ khí xung thiên quát:

- Nếu có bản lãnh hãy ra cửa Đông, phân cao thấp.

Ngay lúc ấy trong tửu điếm xuất hiện một đạo sĩ, vị đạo sĩ này vừa thấy Đông Phương Thanh Vân bèn bước tới thi lễ:

- Hoa Sơn Huyền Vũ xin tham kiến thiếu chủ.

Sự tình xảy ra quá đột ngột khiến mọi người thảy đều kinh ngạc nhất là Bắc Tú.

Đông Phương Thanh Vân vội đỡ Huyền Vũ lên nói:

- Đạo trưởng, xin đừng khách khí, xin hỏi có sự chi chỉ giáo ?

Huyền Vũ nói:

- Nửa tháng trước, hay tin thiếu chủ đã thoát ngục, nên chưởng môn bổn phái sai bần đạo đi nghênh tiếp thiếu chủ, thỉnh thiếu chủ sau khi làm xong chuyện riêng, xin hãy giá lâm bổn phái một chuyến có nhiều việc trọng yếu cần thương lượng.

Trong tửu điếm lại xuất hiệm thêm ba vị Hồng y hòa thượng. Ba vị này vừa thấy Đông Phương Thanh Vân bèn vội bước tới thi lễ:

- Thiếu Lâm chưởng môn phân phó ba trưởng lào Vô Tâm, Vô Ý, Vô Niệm tới đây nghênh tiếp thiếu chủ.

Bắc Tú Chung San Huy lại càng kinh hãi. Trời đất ? Lẽ nào đây lại là sự thực, tiểu tử này thoạt trông thì nhu nhược vô cùng, vậy mà võ lâm Thái Sơn Bắc đẩu Thiếu Lâm ba trưởng lão bối phận hàng chữ Vô lại quì lạy y, thực là kỳ quái.

Bắc Tú chẳng phải mới bôn tẩu giang hồ, y há có lý gì không biết Hoa sơn Ngũ Vũ, Thiếu Lâm Tam Lão là những đệ nhất cao thủ trong võ lâm ?

Đã thấy Đông Phương Thanh Vân vội đỡ lấy tam lão, nói:

- Các vị trưởng lão hãy đứng lên ?

Vô Tâm trưởng lão cất giọng sang sảng:

- Đa tạ thiếu chủ, cung hỉ thiếu chủ thoát hiểm. Thiếu Lâm chưởng môn phái bần tăng tới đây thỉnh thiếu chủ lên Tung sơn chủ trì võ lâm đại sự. Bần tăng hận không thể về ngay Tung sơn bẩm cáo cùng chưởng môn ngay hỉ sự này.

Đông Phương Thanh Vân cất giọng cảm kích:

- Đa tạ trưởng lão quan tâm chiếu cố, trong vòng một tháng nữa, tại hạ nhất định sẽ có mặt tại Tung Sơn.

Ba trưởng lão nhất tề cung tay:

- Tam lão xin cáo từ.

Huyền Vũ cũng nói:

- Thiếu chủ, Huyền Vũ xin bái biệt.

Nói đoạn cả bốn người cùng rời khỏi tửu điếm, nhưng Huyền Vũ lại không đi ngay mà lưu lại bên ngoài tửu điếm.

Bắc Tú nhìn theo mấy người này thầm nghĩ:

“Vì sao mấy người này lại vội vã bỏ đi như vậy, phải chăng chúng đều là người của tiểu tử này giả trang để hù dọa ta ?” Nghĩ vậy, Bắc Tú bèn cười nhạt, nói:

- Tiểu tử kia, ngươi không qua mặt bổn thiếu gia được đâu, hừ có bản lãnh thì hãy cùng bổn thiếu gia phân cao thấp.

Đông Phương Thanh Vân cười khẩy:

- Thỉnh giáo cao chiêu.

- Được, vậy bọn ta hãy ra cửa thành phía đông.

Đầu canh hai, trong cánh rừng nhỏ bên ngoài cửa đông thành Bạch Đế xuất hiện bốn bóng đen, dưới ánh trăng đã thấy Đông Phương Thanh Vân đứng im bất động. Tiêu, Lâm hai vị cô nương đứng hai bên tả hữu, cách đó năm trượng là Bắc Tú Chung San Huy đang đứng cùng năm đại hán vận y phục dạ hành, diện mạo hung ác. Chỉ nghe Bắc Tú khẽ nói:

- Hãy nghe đây, tiểu tử kia để ta đích thân hạ thủ, còn các ngươi mau đi bắt lấy hai ả kia đem về, kêu đại cô cô kiểm tra xem là hàng thật hay hàng giả để bổn thiếu bảo chủ trở về hưởng dụng.

Năm tại đại hán đồng thanh:

- Tuân lệnh ...

Lập tức chúng bèn chia thành hai nhóm theo thế giáp công tiến tới. Đông Phương Thanh Vân thấy vậy bèn dùng truyền âm nhập mật nói:

- Tiêu cô nương, hãy điểm mê huyệt năm tên đại hán này.

Nói đoạn, chàng quay lại nói:

- Tiểu tử họ Chung kia, ngươi còn đợi gì nữa mà chưa động thủ, phải chăng ngươi còn đợi trợ thủ ?

Kỳ thực Bắc Tú biết Đông Phương Thanh Vân ắt có lai lịch chẳng phải tầm thường, và y cũng có ý muốn đợi người đến trợ chiến. Nhưng khi nghe hỏi như vậy, bất giác lửa giận bốc cao ngàn trượng, nhưng y lại cố nén giận hỏi:

- Tiểu tử, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không ?

Đông Phương Thanh Vân biết y cố ý kéo dài thời gian bèn cười khẩy, thản nhiên đáp:

- Hạng vô danh tiểu bối như ngươi bổn thiếu gia không thể nhớ hết.

- Nói cho ngươi hay bổn thiếu gia chính là thiếu bảo chủ của Giao Long bảo.

Đông Phương Thanh Vân biến sắc:

- Giao Long bảo ?

Bắc Tú đắc ý cười ha hả:

- Đúng vậy, ngươi sợ rồi sao ? Ha hạ. Thiếu bảo chủ để ý tới người của ngươi thì chính là phúc cho ngươi lắm rồi, ngươi mở quan hệ với Giao Long bảo thì bảo đảm ...

Đông Phương Thanh Vân bỗng cười gằn:

- Bổn thiếu gia đang muốn kiếm Giao Long bảo đòi nợ, nay ngươi lại từ dẫn xác tới ...

Chợt một giọng cười âm lạnh cất lên:

- Tiểu tạp chủng nào dám cả gan tới Giao Long bảo đòi nợ ?

Chợt đâu hai bóng đen tựa ma quỉ xuất hiện, đã thấy đây là hai lão nhân, một cao một thấp, dung mạo cổ quái, thân vận hắc bào song mục phát ra những tia hung hiểm, tà độc.

Đông Phương Thanh Vân cất giọng cao ngạo:

- Bổn thiếu gia muốn tới Giao Long bảo đòi nợ đây.

Lão già cao gầy cười gằn:

- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết ...

Lời còn chưa dứt, một luồng kình phong chợt bốc lên cuồn cuộn, chưởng thế đi được nửa đường bỗng phân ra hai bên tả hữu gia công. Đông Phương Thanh Vân đứng im bất động tựa hồ như không nhìn thấy lão già cao gầy xuất chưởng, đợi khi song chưởng của lão chỉ cách người ba tấc, chàng hít một hơi đầy chân khí, đề tụ chân lực đem Ban Nhược Mật La thần công bao phủ khắp châu thân, chỉ nghe đánh sầm một tiếng, mọi người chưa kịp định thần đã thấy lão già cao gầy bị bắn tung lên ngọn cây, rớt xuống giẫy vài cái rồi tắt thở. Sự tình xảy ra quá mau lẹ khiến ai nấy thảy đều đứng ngẩn người ra nhìn. Bắc Tú sắc diện tựa xác chết, y cảm thấy kỳ quái, không hiểu Đông Phương Thanh Vân thi triển tuyệt kỹ gì mà không thấy chàng động thủ, lại thấy đại sư thúc của y chết không kịp trối trăng. Chỉ nghe Đông Phương Thanh Vân quát:

- Họ Chung kia, đến lượt ngươi rồi ?

Thân hình chàng theo thanh âm lao thẳng tới Bắc Tú. Bắc Tú kinh hoảng vội huy động trường kiếm đâm ra, ngân quang lấp lánh, nhưng chỉ trong nháy mắt ngân quang biến mất. Bắc Tú đứng sững tựa trời trồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, sắc diện trắng bệch như vôi, y còn chưa kịp thấy Đông Phương Thanh Vân xuất thủ thế nào thì đã cảm thấy uyển mạch đau buốt, hữu thủ tê dại, công lực toàn thân tản mác. Lúc này lão già thấp bé bèn hú lên một tiếng, song thủ vội cất lên ngang ngực, tập kích về phía hậu tâm Đông Phương Thanh Vân, chưởng lực tựa sóng dữ xô bờ, tựa hồ muốn nuốt chửng lấy Đông Phương Thanh Vân, nào ngờ một chưởng của lão vừa tới, lão đã kêu hự một tiếng, thân hình văng ra hơn hai trượng, miệng thổ ra một ngụm máu tươi, lòm còm bò dậy, lập tức tĩnh tọa điều tức.

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn