Cuốn kinh Địa Tạng đã dần dần đi đến những trang cuối cùng, thì những cái bóng đen quì bên ngoài ngạch cửa cũng lần lượt tan biến đi trong một những chùm sáng ngũ sắc. Uy lực của cuốn kinh và đạo hạnh của một vị chân tu đã cứu rỗi được những vong hồn oan khuất ở trong ngôi trường đầy dẫy thăng trầm này. Khi nhà sư đọc đến những dòng kinh văn sau chót, thì chỉ còn có một cái bóng đen duy nhất quì trước cửa. Còn cái gì vấn vương ở cõi tạm này mà nó chưa chịu ra đi chứ. Cái bóng đen ấy từ từ ngước đầu lên nhìn vào bên trong tìm kiếm ánh mắt của người giáo trẻ. Linh thẳng thốt suýt đã kêu lên, con ma ấy chính là Nhàn. Thật dị kỳ, mà cũng thật là huyền nhiệm. Chiếc áo rách nát của Nhàn đã biến thành một chiếc áo trắng nuốt như ngọc. Cái thân thể và chiếc đầu đẫm đầy máu đã biến thành, Linh có nhìn lầm không, chính là khuôn mặt xinh đẹp dưới mái tóc dài đen bóng thơm ngát và vóc hình nhỏ nhắn của đêm tao ngộ. Giờ đây Nhàn đã không còn là một vong hồn đau khổ nữa, nàng đã trở thành một anh hồn tươi mát, hân hoan, mà mọi nghiệp chướng oán hờn đã được thế giới bên kia, có thể là vĩnh viễn, trở lại thế giới này, bắt đầu một chu kỳ sinh tử mới. Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của Nhàn nhìn vào Linh đăm đăm, thiết tha và u uẩn, như muốn trao gởi rất nhiều. Nhà sư đã gấp cuốn kinh, ông quay lại nhìn cô gái mỉm cười từ ái và khẽ gật đầu. Nhàn biết điều ấy có ý nghĩa là cuộc chia tay đã điểm. Nàng phải ra đi. Có còn giây phút nào ngập tràn nước mắt hơn không, cho bằng một cuộc vĩnh biệt của một cuộc tình mộng mị ấy sẽ không bao giờ có thể thành hình, bở sự ngăn cách nghiệt ngã giữa hai cõi thế giới khác biệt.
Cái bóng trắng lung linh của Nhàn đã đứng thẳng lên, lơ lủng trên mặt đất như một khói sương mù. Linh ngẩn ngơ đứng lên theo và bước đến nàng như một con người trong cơn mộng du. Nhưng chàng càng đến gần thì cái hình ảnh khói sương của Nhan càng lui xa, nàng ủ ê cắn môi lắc đầu, mà Linh biết rằng để ngăn những tiếng khóc, vì chàng vừa trông thấy hai hạt lệ như hai hạt ngọc trắng đọng dưới khoé mắt của nàng. Cuộc chia tay thật quá quyến luyến, đến nỗi cái linh hồn đa siêu thoát ấy vẫn chưa chịu tan biến vào cõi vô hình, nhà sư buộc phải bước tới đứng ngăn giữa, trầm trầm khuyên nhủ:
_ Thôi, thí chủ hãy đi đi, trời đã sắp sáng rồi...
Từ xóm chợ bên kía bức tường rào, có tiếng lũ gà gáy rộ báo hiệu buổi bình minh, mà cũng báo hiệu khoảnh khắc vĩnh biệt. Linh đau xót chạy đến gọi lớn:
_ Nhàn... Nhàn.. hãy an lạc trên miền vĩnh hằng...
Cái bóng trắng của Nhàn gần như đã tan mỏng thành những sợi khói, bỗng nó gom tụ lại thành hình người con gái, nàng giang rộng đôi tay muốn bay đến với chàng, nhưng vị sư đã quát lớn:
_ Hãy đi đi... kẻo không còn kịp nữa!
Cô gái đưa tay lên úp vào mặt nấc nghẹn, nàng quay người phóng vút vào cõi đen trong sân trường, tiếng khóc nỉ non của nàng vẫn còn văng vẳng theo con gió thu đưa vào...
o0o
Cuộc sống ở cõi trần thế vẫn tiếp diễn. Giờ đây ngôi trường đã được gột rửa tất cả mọi oan khiên, những vong hồn đã siêu thăng, trả lại dương khí mênh mang cho những con người sống. Những câu chuyện ma quái rùng rợn mà người ta từng kể cho nhau nghe về ngôi trường đã trở thành những huyền thoại sẽ lùi vào thật quá xa trong cõi quên lãng của quá khứ. Tiếng trống khai trường đã được chú Năm đánh lên rộn rã, trong nỗi hân hoan đón chào một trang sử mới đầy sức sống của ngôi trường. Dù đã từng trải qua nhiều lần thực tập lúc còn ở trường Đại Học Sư Phạm, nhưng lần đầu tiên trong tư cách motoj giáo sư chính thức, Linh không thể không nhận biết trái tim của chàng đành thình thình. Lình tần ngần đứng trước cửa lớp học, mà phía bên kia, những học trò nam và nữ của chàng sẽ cùng đứng lên nghiêm chào, hàng mấy mươi đôi mắt trẻ trung ấy sẽ ngước nhìn chàng, để nhìn thấy trong đó một con người đáng kính, một chiếc gương phản chiếu những tia sáng kiến thức truyền lại cho chúng.
Linh hít một hơi dài, chàng dũng cảm bước vào lớp. Linh nghe thấy có tiếng hô dõng dạc của một em học sinh:
_ Nghiêm!
Linh nở nụ cười thật tươi đưa tay ra:
_ Cám ơn mấy em.
Em học sinh, chắc là trưởng lớp của năm củ hô tiếp:
_ Ngồi...
Bọn học sinh cùng đáp lời:
_ Xuống...
Linh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn giáo sư,chuẩn bị một bài diễn văn ngắn. Nói gì đây nhỉ. Đây là lớp Đệ Tam C, mà chàng là giáo sư Toán Lý Hóa. Linh phải nói làm sao để bọn học sinh nam và nữ dưới kia tin rằng, học sinh ban C không phải là " dốt" Toán, chỉ đơn giản là vì chúng chưa có được sự tụ tin đó thôi. Linh sẽ là người biến những con số khô khan vô hồn nên thành những con số sống động và hấp dẫn, để ít nhất sau này khi xuất bản một tập truyện ngắn, một cuốn thơ, chúng cũng biết cách... tính toán tiền bạc với nhà in và nhà phát hành chứ. Khi nghe Linh nói đến phần này, bọn học sinh bên dưới cười ầm lên và vỗ tay vang dội. Đứng trước tấm bảng đen dài gắn trên tường, Linh xoa tay gục gặc đầu:
_ Bây giờ tôi muốn em trưởng lớp làm cho tôi cái bản đồ lớp học, em nào ngồi ở đâu, tên gì, để sau này tôi biết xóm nhà ngói có những ai và xóm nhà lá dưới kia có những quái kiệt nào.
Lũ học sinh lại nhìn nhau cười lớn. Mấy cô gái ngồi bàn đầu che miệng cười khúc khích. Cái ông thầy này thật dễ... thương quá đi.
_ Trong thời gian đó, tôi muốn từng em một đứng dậy nói tên họ cho tôi biết. Bắt đầu từ mấy em nữ trước nhé.
Ánh mắt Linh nhìn xuống mấy dãy bàn có những chiếc áo dài trắng gật đầu khuyến khích. Bọn nữ sinh từng cô đứng lên trong tiếng vỗ tay rào rào của bọn nam sinh. Nào Hồng, Yến, Tuyết, Phượng... những cái tên thật đẹp. Linh hờ hững lướt mắt nhìn cô nữ sinh cưới cùng. Nàng vừa đứng lên, đỏ mặt ấp úng vì thẹn, trước những cặp mắt quỷ ma của bọn nam sinh:
_ Dạ, thưa thầy em tên là Nguyễn Thị Thanh Trang...
Khi nàng ngước lên nhìn ông giáo sư trẻ, thì bỗng nhiên Linh tái mặt bủn rủn, chàng loạng choạng vịn tay vào thành bàn. Trời ơi, có phải định mệnh trêu ghẹo trái tim còn ứa máu của chàng không. Linh hấp háy mắt, sau màn sương lãng đãng, chẳng phải là chàng đã trông thấy... Nhàn đang đứng trước mặt hay sao. Nếu tin rằng ở cõi đời này có những chuyện huyền diệu lạ lùng không thể giải thích được, thì chính là ở đây, ngay trong lớp học này, Linh đã được trông thấy lại khuôn mặt, mái tóc và đôi mắt ấy của Nhàn qua nhân dáng của Thanh Trang. Một sự trùng hợp có phải ngẫu nhiên, hay là một trò đùa tàn nhẫn của định mệnh.
Đêm khuya hôm đó, trằn trọc mãi không ngủ được, hình ảnh của Thanh Trang vẫn đầy ắp trong trí nghĩ của chàng. Linh bỗng có một áo ước điên rồ, là trong cõi đêm này, tiếng guốc của Nhàn sẽ khua trước cửa, không còn sự hãi nữa, chàng sẽ phóng ra với nàng để nói những lời nhớ nhung. Chẳng có gì cả. Được một lúc, Linh ngồi dậy tìm đôi dép và chiếc áo len mỏng, chàng cầm đèn pin mở cửa bước xuống cầu thang. Sân trường vẫn một màu đen đặc ấy như những đêm trước. Linh thần thờ đi ngang qua dãy phòng học của những oan hồn. Chiếc phông tên nước kia rồi. Linh cố mở mắt nhìn xuyên qua đêm tối, trong lòng thầm mong có một bóng người ngồi giặt áo như đêm nào. Đột nhiên, Linh ú ớ kêu lên trong những âm thanh vô nghĩa. Chàng vừa trông thấy một cái... bóng đen bên cột phông tên nước. Mái tóc ấy, hình dáng ấy là Nhàn chứ là của ai nữa. Linh chạy đến kêu lên:
_ Nhàn... Nhàn.. có phải là em không?
Nhưng khi chàng sắp sửa chạm tay vào, thì cái bóng đen đã tan loãng ra thành những mãnh vụn. Linh ngồi phệt xuống sàn gạch, để chua xót nhận ra rằng đó chỉ là một ảo ảnh. Đôi bàn tay của Linh chợt chạm phải một cái gì đó, giống như một mảnh gỗ thì phải, chàng đưa lên và rọi đèn nhìn... Trời ơi, Linh đã nhìn thấy gì. Một đôi guốc....
(Hết)
__________________
Đời Tôi Buồn Tôi Yêu Màu Tím
Màu Tím Buồn Màu Tím Thuỷ Chung
|