Buổi tối khách khứa lần lượt kéo dến. Trước khi ngồi vào bàn, mọi người quây quần trong phòng khách, lư/a trong lò sưởi cháy sáng, không khí ấm cúng ngập dầy phòng. Rượu dầy ly với những lời hàn huyên , chúc tụng thân mật.
Dây là lần dầu Lập Dức và Lập Quần dến chơi Vườn mưa giọ Trước kia cũng có dôi lần ghé qua, nhưng trao dổi với Vi một vài câu là họ di ngaỵ
- Chị, tụi em thấy chị có mắt xanh dấy nhé, em vầ anh Dức dều dồng quan diểm!
Lập Quần tinh nghịch, Vi dỏ mặt.
- Hứ, trẻ con mà cũng bày dặt lộn xộn.
- Trẻ con hồi nàỏ
Lập Quần cải lại:
- Dù sao em cũng là sinh viên năm thư" nhất rồi, có bạn gái nữa chớ bộ
- Mi mà cũng có bạn gái rồỉ
Vũ Vi tròn xoe mắt, cậu bé chín tuổi ngây thơ ngày nào chuyên nấu cơm chờ anh chị về ăn bây giờ dã là một thanh niên vững trãị Nàng dưa mắt nhìn ra ngoài cửạ
- Phải rồi, những dọt non ngày nào trên cành cây cao giờ cũng dà xanh lạ
- Tất cả dều nhờ ở chị dó chự
Lập Quần nói:
- Có chị là trụ cột chống dỡ chớ bằng không bây giờ chúng em có lẻ dã lêu bêu ở dầu dường xó chợ
Vũ Vi cườị
- Thôi dừng thần thánh hoái chị như thệ Chẳng qua chị cố gắng dể các em nên người thôị
Nhược Trần từ trong bước rạ
- Chị em mấy người nói xấu tôi gì dỏ
Lập Quần liếc về phía chị, rồi cười với Trần.
- Dạ em dang nghĩ, chị em dúng là một mẫu người kỳ lạ có một sức mạnh lạ lùng khiến người ta tin tưởng và không chán nản.
- Dúng, cậu có nhận xét hay dấỵ
Nhược Trần vỗ vai Quần:
- Nhưng cậu có bạn gái chưả
Vũ Vi dỏ mặt.
- Thôi di, hôm nay mấy người diên hết rồi, tôi không ở dây nữa dâụ
Vi bỏ qua phía Luật sư Mậu, ông Quản lý và Lập Dức. Lập Dức vừa tốt nghiệp năm rồi, hiện dang thi hành nghĩa vu, nhưng vì dơn vị trú dóng gần thành phố, nên xuất trại dược. Khi còn di học ngành chuyên môn của Dức là giáo dục nhi dồng, vì vậy, bây giờ chàng dang thao thao bất tuyệt về dề tài dọ
Ông Quản lý co một dứa trai, có tật bẩm sinh nói hơi bất thường, dã mười tuổi rồi mà vẫn chưa di học. Lập Dức có vẻ tò mò, chăm chú nghe ông Dường nói về bệnh trạng của con traị
- Có lần gia dình tôi mời cơm khách, vì là bạn thân, nên khách cũng xuống bếp phụ một tay, khi khách hỏi nó "Cậu có dùng ớt dược không?" thì nó dáp "Dạ dược, ớt xanh hay dỏ gì con cũng dùng dược hết" nghe thằng bé dáp như thế khách khen ngoan, không ngờ nó lại xổ thêm một tràng "Con cũng thích ăn ớt trắng, ớt vàng, ớt tím, ớt den..." CaÄu thấy với những dứa be không kiểm soát dược trí óc của mình như vậy, có cách nào chữa khỏi không?
- Bác có dưa em nó dến bác sĩ khám chưả
- Có, nhưng không kê"t qủa gì cạ
Lập Dức sốt sắng.
- Với những dứa trẻ phân biệt dược să"c màu như con bác, chắc chắn nói chưa dến dổi nào dâu, chỉ cần chúng ta chăm sóc chu dáo và dùng phương pháp giáo dục dặc biệt là co 'thể khiến nó bình thường lại ngaỵ
Ông Dường mừng rợ
- Thế cậu biết ở dâu có mở trường dặc biệt giáo dục những dứa như thế không?
- Rất tiếc là ở xứ Daì Loan, chúng ta chưa có những trường dặc biệt dọ Tôi thường nghĩ nếu tôi có tiền, tôi sẽ mở ngay một trường như vậy và mở thêm một viện mồ côi nữạ Từ năm mười ba, tôi dã mồ cả cha lẫn mẹ, nên tôi rất thông cảm với trẻ bơ vơ, họ thiếu thốn tất cạ
Luật sư Mậu có vẻ thích thụ
- Nhưng có người dể dayï không chử
- Huấn luyện những giáo sư dặc biệt dó không khó chẳng hạn như chị Vi tôi dây, chị ấy là một trong những người có thể tậy tụy chăm sóc trẻ con dược. Chỉ cần sự khiên nhẩn, tê" nhị là có thể làm dược nhiều việc, chúng ta sẽ tuyển thêm nhiều người có ý thích trong việc giáo dục nữa rồi huấn luyện học saụ Vấn dề ở dây không phai nhân sự mà là tiền.
Nhược Trần bị câu chuyện quyến rụ
- Theo cậu, thì muốn mở một trường như vậy tốn khoảng bao nhiêủ
Lập Dức suy nghĩ một lúc, nói:
- Tôi không tính dược, vả lại còn tùy lớn nhỏ nữa chư", nhưng không phảI ít dâu, vì một trường học như thế phải có bác sĩ và y tá chăm sóc. Nó vừa là một trường học vừa là một bệnh viện. Có nhiều trường hợp trẻ con mắc phải chứng bịnh tự ngược dãi mình. Nó bứt tóc mình, dập dầu vô tường.... Với những dứa trẻ như thế, phòng học phải bọc bằng bọt biển, dể nó không tự hành mình dược.
Nhược Trần thở ra:
- Tiếc quá, phải chi tôi là tỷ phú thì xong rồị
Ông Quản lý chen vào:
- Cậu muốn làm tỷ phú không khó dâu, sự nghiệp cậu và hãng dệt của chúng ta càng ngày càng phát cậu không thấy saọ
- Nhưng chúng ta còn mang nợ mả
Luật sư Mậu nói:
- Tôi dã nói với cậu, càng buôn bán lớn càng mang nợ nhiều, hãng Dịnh Khắc Nghị trước dây một năm không dáng giá mười triệu, nhưng nay nếu cậu bán tám mươi triệu xem có người mua không?
- Tại sao thể
- Vì nó dang lên, về phương diện tín dụng cũng cao, toa dặt hàng cao hơn số nợ thiếu thì làm sao chẳng có giá chử Chuyện này dể từ từ tôi sẽ giải thích cho cậu biết. Bây giờ cậu cứ nhớ cho là cậu dã là triệu phú rồi dấỵ
- Vâng, và không có quyền bán di hãng dệt phải không?
- Dó là chuyện dĩ nhiên. Có diều cậu nhớ bao giờ là tỷ phú thì chớ quên chuyện mở trường nhẹ Lập Quần nhảy vàọ
- Có mở trường dừng quên tôi, tôi thích trẻ con lắm.
Vũ Vi cườị
- Nếu anh mở trường, em sẽ dệ dơn xin dạy ngaỵ
- Tôi sẽ tình nguyện làm quản lỵ
Ông quản ly dưa tay và Luật sư Mậu cười nói:
- Mấy người làm như trường mở rồi không bằng. Dược rồi cậu Trần làm Giám dốc, cậu Dức làm hiệu trưởng thì tôi xin nhận chức cố vấn pháp luật vậỵ
Mọi người cười to, không khí như ấm lại, Luật sư Mậu vỗ vai Trần.
- Dấy thấy không, việc gì mà chỉ cần cậu chịu nhúng tay vào là thành công ngaỵ
Trần yên lặng nghĩ dến cha, chàng nóị
- Dến bây giờ tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mình lại thành công dễ dàng như vậỵ
Ông quảy lý cười nóị
- Buôn bán thì như vậy dó, thành hay bại chỉ cần có thể một ngày thôị Với một toa dặt hàng, có thể khiến một xí nghiệp nhỏ phát tài, nhưng cũng có thể làm cho một dại xí nghiệp sạt nghiệp.
Vũ Vi cảnh cáo Trần.
- Vì vậy, dừng tưởng anh là triệu phú rồi ngủ mê nhé, anh phải cố gắng hơn mới dược.
Nhược Trần giả vờ dau khộ
- Có em cầm roi dứng sau lưng, làm sao nah dám làm biếng dược chự
- Hứ!
Vũ Vi dỏ mặt,
Luật sư Mậu ngơ ngác:
- Cái gì mà có roi nữa dấỷ Diển tích gì lạ vậy nói cho mỗi người nghe một chút xem.
Nhược Trần cười lớn, Vũ Vi trợn mắt hờn yêụ Hạnh phúc ngập dầy phòng. Giữa tiếng cười, bà Lý bước bào mời mọi người di dùng cơm, gở rối dược cho Vị
Khi mọi người dã ngồi vào bàn, Trần bảo bà Lý lây thêm ba chiếc ly rồi di gọi ông Lý và ông Triệu dến. Mọi người nâng ly lên, ông Luật sư mới bắt dầu thắc mắc:
- Bữa tiệc hôm nay có vẻ lạ quá, tôi nghi chắc có tin vui gì dâỵ
Nhược Trần làm ra vẻ bí mật:
- Nóng làm gì, chút nữa biết ngay mạ Ông Lý, bà Lý và ông Triệu dã dến, Trần trịnh trọng nâng ly lên:
- Yêu cần qúy vị cạn ly rượu này, hôm nay tôi trân trọng tuyên bộ Bữa tiệc nầy là bữa tiệc mừng ngày dính hôn giữa tôi cùng Vị
- Ộ!. Mọi người lớn tiếng:
- Cụng ly, cạn ly di chử
Mọi người cùng cạn ly, Trần lấy trong chiếc hộp nhỏ, chiếc nhẫn xinh ra nâng tay Vi lên và mang vàọ
- Hôm mua chiếc nhẫn nầy, anh chưa biê"t anh dã là triệu phú nên nhẫn hơi nhỏ, em không buồn chử
Vi yên lặng với nụ cười, Trần tiếp:
- Anh biết em sẽ không buồn, vì nhẫn tuy nhỏ, nhưng tình anh đầy vô cùng em ạ
Vi xiết chặt tay Trần. Ông Lý và ông Triệu sau khi chúc mừng Trần xong, xin phép rút lui trước. Lập Dức và Lập Quần bắt đầu tấn công Vị
- Chuyện vui thế này mà chị cứ giấu em, đến hôm nay mới cho biết!
- Thế nào cũng không dược, chị phải cạn ba ly em mới nghe, nếu không cạn được thì anh Trần phải thệ Trần vui vẹ
- Dược rồi, được rồi mấy người muốn chục ly cũng được.
__________________
|