View Single Post
  #61  
Old 05-07-2004, 11:18 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc, xem ra khinh công của nhóm tùy tùng còn cao hơn cả lão nhân và thiếu nữ kia. Lão nhân sa sầm mặt, thiếu nữ thì biến sắc.

Đông Phương Thanh Vân đỡ Tích Thư Nhân dậy, nói:

- Bình thân, ngươi vô tội.

Tích Thư Nhân đứng dậy nói:

- Bẩn thiếu chủ, đừng nghe hai người này nói năng bá đạo.

Lão nhân gật gù:

- Tuy bá đạo, nhưng cũng đúng mấy phần đấy. Điều hiển nhiên là ngươi, tên phản đồ của Mê Điện, dám xuất hiện trước mặt người của Mê Điện.

- Bẩm thiếu chủ, điểm này chủ nhân đã đem ba tùy tùng rời Mê Điện để trao đổi điều kiện, nếu không, làm sao Mê Điện được Dao Long bát chưởng ?

Đông Phương Thanh Vân “à” khẽ một tiếng:

Vậy là rõ, phụ thân chàng đã đem Dao Long bát chưởng đổi cho Mê Điện lấy sự an toàn cho Tích Thư Nhân.

Đông Phương Thanh Vân hỏi lão nhân:

- Lão trượng có biết rõ địa điểm phần đà của Địa Mộ giáo ở Trung Nguyên chăng ?

- Đương nhiên biết - Nó ở đâu ?

- Cách phủ Khai Phong chừng mười dặm về phía đông, ngươi có cừu hận với Địa Mộ giáo chủ, muốn báo cừu phải không ? Ta sẽ dẫn ngươi đi.

Mê Điện thiếu nữ nói:

- Đừng đi, hiện ở đó chỉ có một mình Lãnh Huyết Diễm Nữ, còn những kẻ khác đi cả rồi.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:

- Thế Địa Mộ giáo chủ đi đâu ?

- Bỏ trốn rồi ?

Tích Thư Nhân vui mừng nói:

- Bẩm thiếu chủ, chúng ta đang cần tìm chỗ cư trú cố định, nơi ấy chẳng phải là địa điểm quá tốt hay sao ?

Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:

- Đó là căn cứ của người khác, chúng ta chiếm lấy làm gì ?

Tích Thư Nhân gật đầu:

- Phải, bẩm thiếu chủ, chúng ta về Thiếu Lâm tự thôi ?

Đông Phương Thanh Vân nghĩ một chút, đáp:

- Được, chúng ta đi ?

Đoạn phóng về Thiếu Lâm tự.

Nhóm Tích Thư Nhân phóng theo chàng, lão nhân cũng đi theo. Mê Điện thiếu nữ ngạc nhiên, chạy về phía núi Võ Đang.

Đến phòng phương trượng, Tích Thư Nhân trầm giọng nói:

- Bẩm thiếu chủ, người kia vẫn bám theo ?

Đông Phương Thanh Vân gật đầu:

- Ta biết, nhưng nếu các ngươi tiếp tục giấu giếm, thì có ngày ta sẽ rời bỏ các ngươi mà đi. Thử nghĩ tại sao ta phải bôn ba vất vả như thế ? Chỉ vì các ngươi không chịu nói rõ cho ta biết thân thế của ta.

Tích Thư Nhân hoảng sợ:

- Bẩm thiếu chủ, điều này ...

Đông Phương Thanh Vân ngắt lời, giọng cảm động:

- Ta có phải là hậu duệ của Tam Bí hay không ?

Tích Thư Nhân tái mặt, quì xuống nói:

- Bẩm thiếu chủ, vấn đề này không thể hồ nghi Đông Phương Thanh Vân nắm chặt Tích Thư Nhân:

- Lấy gì chứng thực ?

Tích Thư Nhân vội đáp:

- Sư tôn từng dự liệu việc này, nên có ghi chữ trong chuỗi ngọc đeo ở cổ thiếu chủ, thiếu chủ chứ đập vỡ nó sẽ minh bạch ngay Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc:

- Thật ư ?

Đoạn đập vỡ viên ngọc lớn nhất, thấy lòi ra một mẫu giấy. Tích Thư Nhân vội kêu lên:

- Phải phòng thủ nghiêm mật căn phòng này trong phạm vi năm trượng. Thiếu chủ cố xem cho kỹ.

Đoạn chạy ra trước. Bốn người kia cũng chạy ra theo. Đông Phương Thanh Vân vội mở mảnh giấy ra, bỗng có tiếng quát lớn:

- Dừng bước ?

Tiếp đó, có tiếng nói vang như sấm:

- Môn hạ của Tam Bí là cái thá gì ? Tiếp chiêu ?

Đông Phương Thanh Vân không ngờ sắp biết rõ thân thế của mình, lại có kẻ ngang nhiên xông vào. Chàng bèn cất mảnh giấy bước ra khỏi phòng quan sát.

Ngoài kia có hai mươi bóng đen xếp thành một hàng ngang, một nửa là thiếu nữ, một nửa là đại hán, vị lão nhân cầm bút đứng trong đám ấy là kẻ cầm đầu.

Lão nhân thong thả tiến về phía Đông Phương Thanh Vân.

Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ chắn trước, hỏi:

- Thỉnh lão trượng nói rõ mục đích ?

Lão nhân cười ha hả:

- Rất đơn giản, vì mảnh giấy Tam Bí lưu lại mà đến. Nếu biết điều giao mảnh giấy ra thì tốt, bằng không ...

Đông Phương Thanh Vân kinh hãi, võ công người này quá cao minh, có thể nghe rõ câu chuyện trong phòng vừa rồi. Chàng bước lên ngay hàng với Tích Thư Nhân cùng Thần Quan Tú Sĩ, hỏi:

- Tại sao lão biết ?

Lão nhân sa sầm mặt:

- Làm địch nhân hay bằng hữu, hoàn toàn tùy thuộc ở ngươi, nói thẳng ra, ta chỉ muốn biết chân tướng của Tam Bí. Cũng nói thẳng cho ngươi biết, tối thiểu có mười người cả Thần Bí Nhân bám sát ngươi từng bước trong vòng nửa tháng nay.

- Bám sát Vân mỗ ư ?

- Phải, tùy tùng của ngươi có thể ứng phó với Ma Cung, Quỉ Lâm nhưng không là gì so với môn hạ của Thần Bí Nhân.

Đông Phương Thanh Vân nghe vậy cả giận, quát:

- Được, được, có giỏi cứ việc xuất chiêu.

Tích Thư Nhân nói nhỏ:

- Thiếu chủ hà tất xuất thủ. Thì cứ lệnh cho Bạch Sa Nhân ứng chiến.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:

- Bạch Sa Nhân ở đâu ?

- Ở sau lưng thiếu chủ.

Lão nhân cười vang:

- Kẻ nào dám đóng giả môn đồ của Thần Bí Nhân ?

Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc. Phía sau chàng có tiếng cười lạnh:

- Ai bảo ta đóng giả ?

Một bóng người từ xa vọt tới cạnh chàng. Kỳ quái, lão nhân này có tướng mạo, phong thái y hệt lão nhân cầm bút kia. Lão nhân vừa đến, nói với lão nhân kia:

- Chút nữa thì ta lỡ đại sự, ta vừa tới Thiếu Lâm tự được vài bước, đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay, thì ra là ngươi ? Tại sao ngươi lại vỗ ngực tự xưng là môn hạ của Thần Bí Nhân.

Lão nhân đến trước sa sầm mặt, chỉ ngón tay vào bên thái dương mình, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi hẳn biết ta là ai chứ ?

Lão nhân đến sau cười vang:

- Ta chẳng cần biết ngươi là ai ?

Lão nhân đến trước nói:

- Vậy thì hãy tiếp chiêu ?

Đoạn đẩy ra song chưởng. Một luồng kình phong ào ào phóng đi.

Lão nhân đến sau cười khảy nói:

- Các ngươi coi đây ?

Rồi lắc mình một cái, chỉ thấy lão nhân đến trước và hai mươi người của lão cũng ngã rạp cả xuống, song họ chồm dậy ngay.

Tích Thư Nhân nói:

- Bẩm thiếu chủ, chúng ta mặc họ giao đấu, thỉnh thiếu chủ trở vào phòng xem mảnh giấy của chủ nhân.

Đông Phương Thanh Vân gật đầu:

- Phải đấy, nhưng ta có một nghi vấn, trong hai lão nhân, ai là môn hạ thật sự của Thần Bí Nhân ?

- Bẩm thiếu chủ, cả hai lão giống nhau quá ?

Đông Phương Thanh Vân hỏi:

- Thế họ đóng kịch ư ?

- Bẩm không, một lão là Quỷ Ảnh Nhân, một lão là Âm Dương Quỷ, hai lão Quỷ cùng đi với nhau thì không làm nên việc gì cả, huống hồ chúng ta có Bạch Sa Nhân ở đó.

Đông Phương Thanh Vân nhìn phía sau lưng chẳng có ai.

Chẳng lẽ Tích Thư Nhân nói sai. Tích Thư Nhân hiểu ý đáp:

- Bạch Sa Nhân đi rồi ?

- Đi rồi ? Tại sao ?

- Bẩm thiếu chủ, một khi Quỷ Ảnh Nhân đã tới thì coi như ổn rồi, nên Bạch Sa Nhân đi luôn.

- Tại sao không gặp ta ?

- Vạn bất đắc dĩ mới phải xuất hiện, huống hồ sau khi Bạch Sa Nhân xuất hiện, tình hình sẽ càng nghiêm trọng thêm.

- Tại sao ?

- Thiếu chủ cứ đọc mảnh giấy của chủ nhân sẽ rõ.

Đông Phương Thanh Vân nghi vấn:

- Ngươi bảo Quỷ Ảnh Nhân là người của chính phái ư ?

- Thưa phải.

- Tại sao Quỷ Ảnh Nhân phải giả làm môn đồ của Thần Bí Nhân ?

- Vì có liên quan đến việc của Tam Bí.

- Việc gì của Tam Bí ? Tam Bí đối với võ lâm quan trọng thế ư ?

- Thưa phải, liên quan đến sinh tử của võ lâm.

- Ta không hiểu nổi.

- Thế sự hư hư thực thực, thiếu chủ cứ đọc xong mẫu giấy của chủ nhân sẽ rõ.

Lúc này nghe Quỷ Ảnh Nhân quát:

- Gã kia, lột mặt nạ ra coi ?

Âm Dương Quỷ đưa tay gở mặt nạ, lộ ra một bộ mặt cực kỳ xấu xí, đoạn quát:

- Ngươi dám vuốt râu hùm ư ?

Quỷ Ảnh Nhân đáp:

- Đến chủ nhân của ngươi ta còn không coi ra gì, nữa là hạng tốt đen như ngươi.

Thế là đôi bên lại lao vào nhau giao đấu kịch liệt.

Tích Thư Nhân nói:

- Bẩm thiếu chủ, xem chừng hai người ấy đấu vài trăm hiệp chưa phân thắng bại.

Đông Phương Thanh Vân gật đầu:

- Ta vào phòng thôi.

Đoạn chạy vào phòng.

Tích Thư Nhân nói nhỏ:

- Tiêu cô nương, sau khi vào phòng, cô nương cứ mặc bọn họ tự giải quyết với nhau ở ngoài này.

Tiêu Phụng Hoàng lướt nhanh vào phòng. Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ, Qui Tinh Linh đứng vây bên ngoài phòng để bảo vệ cho Đông Phương Thanh Vân.

Đông Phương Thanh Vân vào phòng, lập tức lấy mảnh giấy ra xem, thấy mảnh giấy viết chi chít những dòng chữ ngay ngắn, đẹp đẽ, bút lực mạnh mẽ:

“Những lời viết cho Thanh Vân nhi tử của ta dưới đây là tâm huyết của ta, có thể nói là mực được máu và lệ hòa thành. Khi viết thư này, ngươi còn nằm trong nôi, lòng ta đau đớn khôn cùng. Vì không muốn để lụy vào ngươi, ta phải xa ngươi đi nơi khác.

Đó là việc vạn bất đắc dĩ. Khi ngươi lớn lên sẽ hiểu. Lúc này thời gian gấp rút, ngươi còn quá thơ dại. Mẫu thân ngươi gặp nhiều việc rắc rối, phải ẩn mình lánh võ lâm.

Giang hồ lắm hiểm trá, thật giả khó lường. Khi ngươi đọc thư này, ngươi đã phải nghe bao lời giả trá về thân thế của mình ? Vậy là hậu duệ của Tam Bí, đặc biệt thuộc hàng kỳ nhân ...

... Ta biết ngươi sẽ là hài tử hiếu thuận, mong sớm đoàn tụ gia đình, hiện tại nghe mẫu thân ngươi nói là ngươi chịu khó đọc sách, luyện võ, mẫu thân ngươi đã an bài cho ngươi đâu vào đó.

Trước hết ngươi hãy thuộc kỹ khẩu quyết, nắm vững Lục giáp chân kinh, trong đó ghi toàn bộ kinh văn tuyệt học. Lục giáp chân kinh là những tuyệt kỹ tối cao của võ lâm mà phụ thân ngươi sưu tập, nghiền ngẫm tinh hoa mà viết ra, công có bốn môn. Một là Phật học Bát Nhã (Ban Nhược) Mật La thần công. Cách luyện tập có ghi rõ trong sách.

Hai là kiếm pháp Tu la lục chiêu. Ba chiêu đầu ngươi đã biết, ba chiêu sau là tuyệt kỹ tối cao của kiếm pháp, sau khi nắm vững sẽ thành vô địch.

Những khi gặp kẻ cực kỳ hiểm ác, hãy nên sử dụng.

Thứ ba là chưởng pháp, chỉ có một chiêu gọi là Vạn Lưu Quy Tông, thiên hạ không ai địch nổi, chiêu này nó vừa là vương đạo cũng là bá đạo, học xong tự ngươi sẽ rõ.

Cuối cùng là khinh công, là Thiên hạ thần bộ, phải dày công luyện tập mới thành.

Ngoài ra, ta tặng ngươi một thanh bảo kiếm, gọi là Vương kiếm, tuy không nổi danh bằng Âu dương kiếm, nhưng quí giá hơn nhiều. Đương nhiên hiện tại ngươi đã bắt đầu vào vòng nguy hiểm, cho nên mấy thứ võ công kia phải gấp rút hoàn thành trong thời gian ngắn. Sau đó tìm gặp một người được thiên hạ tôn là Thần Bí Nhân. Người ấy là ai ? Tích Thư Nhân tùy tùng sẽ nói cho người biết.

Lục Giáp chân kinh cất trong gùi của Tích Thư Nhân. Sau khi lấy nó ra, hãy bảo Tích Thư Nhân hủy chiếc gùi đi và khôi phục lại diện mục.

Vương kiếm đặt trong cỗ quan tài của Thần Quan Tú Sĩ. Trong cỗ quan tài ấy có một nữ nhân, đó là di nương của ngươi, nàng đã luyện được một loại thần công, tự nguyện chui vào quan tài, sau khi ngươi mở nắp quan ra, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, bảo vệ chiếu cố ngươi. Có nàng, ngươi không còn ngại gì hết.

Nàng sẽ nói cho ngươi biết, tìm gặp Thần Bí Nhân để làm gì.

Thư đến đây, ta đã tận tình nói hết với ngươi. Mong ngươi thể lượng cho ta, sớm luyện xong Thần công để gia đình đoàn tụ, chung hưởng niềm vui.

Tái bút:

Nói cho Tích Thư, Thần Quan tùy tùng nhớ khẩu quyết:

Tam Bí Bất Bí.

Phụ thân” Đọc thư, Đông Phương Thanh Vân xúc động, bất giác ứa nước mắt. Tuy trong thư không nói nguyên nhân gia đình tan nát, nhưng lời lẽ chứng tỏ phụ thân chàng luôn nhớ đến chàng.

Bên ngoài bỗng có tiếng thét lớn, Đông Phương Thanh Vân giật mình, chàng bèn xé vụn mảnh giấy, chạy ra ngoài.

Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ tiến lại bên chàng, vội hỏi:

- Bẩm thiếu chủ, chủ nhân có lệnh dụ gì cho chúng tùy tòng chăng ?

Đông Phương Thanh Vân gật đầu đáp:

- Có, Tam Bí Bất Bí.

Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ cùng quì xuống:

- Tuân lệnh dụ của thiếu chủ ?

Đông Phương Thanh Vân đỡ họ dậy, hỏi:

- Như vậy là các ngươi đều biết ư ?

Tích Thư Nhân đáp:

- Đúng vậy, thiếu chủ.

Đoạn quay sang phía Thụ Thi Chiêu Hồn nói:

- Thụ Thi Chiêu Hồn đẩy lui địch nhân.

Thu Thị Chiêu Hồn đáp:

- Được ...

Đoạn lão kêu rít mấy tiếng:

“Ò, ò, đói rồi ...”. Đến lần thứ ba thì giọng lão cao vút tận mây.

Tiếng kêu vừa dứt, Quỷ Ảnh Nhân và Âm Dương Quỷ đang giao đấu với nhau đều thối lui mấy bước và ngã phịch xuống đất, mắt trợn trừng, Thụ Thi Chiêu Hồn xông tới chỗ hai lão quỷ.

Đông Phương Thanh Vân chợt gọi:

- Thụ Thi Chiêu Hồn hãy khoan ...

Thụ Thi Chiêu Hồn quả nhiên dừng lại, nói:

- Tuân lệnh thiếu chủ ...

Tích Thư Nhân cất giọng sang sảng:

- Các vị bằng hữu, sự thực nhãn tiền các vị đều đã thấy, hậu duệ của Tam Bí từ bi, nhân đức, không vô cớ đả thương người. Hiện tại các vị hãy mau rút đi. Nếu không để thiếu chủ của lão phu nổi giận thì đừng có trách.

Âm Dương Quỷ bỗng chồm dậy lao về phía Đông Phương Thanh Vân. Chàng thấy gã này không biết đạo lý, bèn tiến lên ba bước, tay hữu tống mạnh ra một chưởng.

Chưởng lực uy vũ di sơn đảo hải, kình phong như bão táp ập về phía Âm Dương Quỷ.

Âm Dương Quỷ chạy đến nửa đường, thấy vậy liền giơ hai tay đẩy mạnh ra hai chưởng tiếp chiêu.

Bùng ? Một tiếng nổ vang như sấm Đông Phương Thanh Vân bị đẩy lùi hai bước. Còn Âm Dương Quỷ thì bị văng dội lại hơn ba trượng, ngã vật xuống ngất lịm.

Kỳ quái là hai chục người của gã chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng quay đầu rời Thiếu Lâm, bỏ mặt Âm Dương Quỷ nằm đó.

Lúc đó Quỷ Ảnh Nhân gằn giọng hỏi:

- Tích Thư Nhân, làm sao ngươi biết ta không phải là môn đồ của Thần Bí Nhân.

Tích Thư Nhân cười ha hả:

- Ngươi là Quỷ Ảnh Nhân, đến đây làm gì vậy ?

- Ta chỉ muốn hỏi một việc thôi.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn