Đông Phương Thanh Vân lên tiếng:
- Việc gì vậy ?
Quỷ Ảnh Nhân nói:
- Ngươi có phải là hậu duệ của Tam Bí hay không ?
- Đương nhiên là phải.
Quỷ Ảnh Nhân lắc lắc đầu, chạy về phía Âm Dương Quỷ, đá cho hắn một cái văng xa ba trượng nói:
- Đi thôi, chẳng lẽ ngươi còn định ngủ lại ở Thiếu Lâm tự hay sao ?
Đoạn quay lại, cao giọng hỏi:
- Thật vậy ư ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Chẳng lẽ là giả ?
Quỷ Ảnh Nhân nói lẩm bẩm:
- Quái sự năm nào cũng có, riêng năm nay quá nhiều. Tam Bí có hậu duệ, thật là thiên hạ khó tin. Tam Bí, Tam Bí, Bí cái gì ?
Vừa nói vừa quẳng chiếc bồ, cây bút đi rồi bỏ chạy. Đúng lúc ấy, Âm Dương Quỷ tỉnh lại, đứng dậy và chạy theo sau Quỷ Ảnh Nhân.
Họ đi rồi, Tích Thư Nhân mới nói:
- Bẩm thiếu chủ, thiếu chủ đã có thể luyện được thần công.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói:
- Chúng ta nên đi tìm một bí động, nếu không e bị quấy nhiễu.
- Bẩm thiếu chủ, chúng ta hãy tạm đến phân đà của Mộ Địa giáo ở Trung Nguyên.
- Ngươi biết địa điểm hay không ?
- Thưa không, Chẳng lẽ ngay cả thiếu chủ cũng chưa biết ?
- Phải, thế thì chúng ta có thể vào Thanh Chuung.
- Chúng ta nên đi ngay thôi, đừng để chậm trễ.
- Hãy khoan, ta trúng Anh Túc hương làm sao đây ?
Tích Thư Nhân cười:
- Độc dược của Ngũ môn làm sao hại nổi thiếu chủ.
- Ngươi bảo ta sẽ không sao ư ?
- Bẩm thiếu chủ, tuy thiếu chủ trúng độc, nhưng nếu luyện được Thần công chính tông tối cao thì có thể vận công trừ độc.
oo Khai Phong là thủ phủ của tỉnh Hà Nam, Đông Phương Thanh Vân tới đây lúc trời sắp tối, chàng một mình vào khách sạn Đại Hưng dùng bữa. Sau mấy ngày đường vất vả, ăn xong chàng định đi ngủ, bỗng có tiếng nói sau lưng.
- Huynh đài, có thể ngồi bàn này được chăng ?
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc đáp:
- Thỉnh tọa, tại hạ chính đang rời bàn.
Chàng quay nhìn, thấy một thiếu niên trạc tuổi mình. Chàng ta nói:
- Đáng tiếc ?
- Đáng tiếc ư ?
- Đúng vậy. Tại hạ đang muốn kết giao bằng hữu với huynh đài.
Đông Phương Thanh Vân cả nghi, vừa mới gặp người kia đã nói vậy, bèn đáp:
- Đáng tiếc thật. Tại hạ ăn xong rồi, phải đi thôi.
Thiếu niên mỉm cười:
- Tại hạ có điều muốn báo tin cho huynh đài, mong huynh đài ở lại.
Kỳ quái, hắn muốn điều khiển ta ư ? Nực cười, nhưng nghĩ lại, thiếu niên kia có thân pháp khinh công quá cao, hắn đến sát cạnh mà chàng không hay biết, hắn là gã có ý đồ gì, chàng bèn nói:
- Muốn báo tin gì, thỉnh cứ nói ?
Vừa đứng dậy, chàng lại ngồi xuống.
Thiếu niên gật đầu mỉm cười. Lúc ấy tiểu nhị mang rượu tới, thiếu niên rót rượu, nâng chung:
- Huynh đài, thỉnh cạn chén.
Đoạn nốc cạn chung rượu.
Đông Phương Thanh Vân cũng không khách khí, cạn chung rượu, rồi hỏi:
- Thỉnh có gì cứ cho biết ?
- Khoan, hãy cạn chén nữa ?
Nói rồi lại nốc cạn chung rượu.
- Thỉnh cho biết tin ?
- Huynh đài có phải là Đông Phương Thanh Vân, gần đây uy danh lừng lẫy võ lâm ?
- Không sai ?
- Cũng là hậu duệ của Tam Bí ?
- Chính vậy, thỉnh quý tính đại danh của huynh đài.
- Tại hạ là Gia Cát Phụng Tiết. Nghe khẩu khí, tựa hồ huynh đài quá miễn cưỡng ngồi lại. Huynh đài nóng lòng muốn nghe tin lắm phải không ?
- Đương nhiên, nhưng nếu huynh đài không nói, tại hạ cũng chẳng ép.
Thiếu niên tựa hồ thích chí, cười vang:
- Thật ư ?
Đông Phương Thanh Vân ngồi lại là để nghe tin, song đã nói câu vừa rồi, đâu thể rút lại, bèn điềm nhiên đáp:
- Đương nhiên.
Thiếu niên cao hứng rót rượu:
- Tại hạ thán phục phong độ của huynh đài, nào, xin hãy cạn chén.
Đông Phương Thanh Vân cần chấm dứt, bèn đứng dậy:
- Tại hạ có yếu sự, xin cáo biệt.
Thiếu niên ngạc nhiên:
- Thì ra huynh đài nói dối. Ban nãy tại hạ nghe huynh đài bảo tiểu nhị dọn một phòng yên tỉnh để huynh đài nghỉ ngơi, nay lại bảo có yếu sự phải đi, thế là lừa người ư ?
Đông Phương Thanh Vân khó chịu, liền ngồi xuống hỏi:
- Huynh đài chú ý đến tại hạ lắm phải không ?
- Đương nhiên.
- Vì sao ?
- Vì huynh đài là Đông Phương Thanh Vân, hậu duệ của Tam Bí.
- Như vậy tại hạ có tội hay sao ?
- Hoàn toàn không, nhưng mục tiêu của huynh đài quá lộ liễu.
Đông Phương Thanh Vân nghĩ một chút cười cười nói:
- Hẹn ngày sau tái ngộ.
Rồi chàng đứng dậy, bỏ về phòng ngủ. Chàng thấy thiếu niên kia rất khả nghi, phải dè chừng cẩn thận.
Khoảng canh hai đêm đó, có bóng người bay qua song cửa vào phòng. Tiếp đó, thêm hai bóng người nữa bay vào.
Đông Phương Thanh Vân mở to mắt nhìn, thì đó là Tích Thư Nhân, Quỷ Ảnh Nhân và người tự xưng Gia Cát Phụng Tiết.
Tích Thư Nhân đứng bên giường Đông Phương Thanh Vân, Quỷ Ảnh Nhân và Gia Cát Phụng Tiết thì ung dung ngồi xuống ghế, như không có chuyện gì hết. Cứ thế hồi lâu, Đông Phương Thanh Vân bèn trở dậy, bảo Tích Thư Nhân:
- Tích Thư tiền bối, ngồi xuống đi.
- Đa tạ thiếu chủ cho phép.
Đoạn ngồi xuống cạnh Đông Phương Thanh Vân. Bốn người im lặng hồi lâu, cuối cùng Tích Thư Nhân nói:
- Đã khuya lắm rồi, mọi người ngủ cả, không tiện kêu trà, thỉnh hai vị lượng thứ.
Gia Cát Phụng Tiết và Quỷ Ảnh Nhân hơi cúi đầu đáp lễ.
Tích Thư Nhân thấy hai người ấy im lặng, bèn hỏi:
- Nhị vị quý khách có gì chỉ giáo ?
Quỷ Ảnh Nhân không động tỉnh, Gia Cát Phụng Tiết nghĩ hồi lâu mới đáp:
- Tại hạ đến để báo tin.
Tích Thư Nhân hơi ngạc nhiên:
- Thỉnh cho biết tin gì ?
Gia Cát Phụng Tiết nói:
- Vài hôm rày nghe đồn tướng công có thanh Vương kiếm và bộ Lục giáp kinh đúng vậy không ?
Đông Phương Thanh Vân giật mình, nhưng lập tức trấn tỉnh, chỉ hơi mỉm cười.
Bộ hồng y của Tích Thư Nhân khiến người khác không thể thấy được sắc diện, Tích Thư Nhân hỏi bằng giọng điềm nhiên:
- Đã là lời đồn, há lại đáng tin ?
Quỷ Ảnh Nhân lắc đầu:
- Lão có biết tin ấy do ai truyền không ?
- Ai vậy ?
- Đại đệ tử của Thần Bí Nhân, Quái Sấu đó ?
- Quái Sấu ?
- Chính thế ?
Đông Phương Thanh Vân thấy Tích Thư Nhân thất sắc, bèn hỏi:
- Quái Sấu là người như thế nào ?
Tích Thư Nhân đáp luôn:
- Là đại đệ tử của Thần Bí Nhân, võ công cao siêu khôn lường, khinh công thượng thừa, cũng bán chính bán tà như Thần Bí Nhân.
Gia Cát Phụng Tiết cười to:
- Cứ theo lời Quái Sấu, lão ta đã đọc thư của Tam Bí, tiết lộ Lục giáp chân kinh giấu trong gùi của Tích Thư Nhân, còn Vương kiếm và di nương của huynh đài thì đều ở trong chiếc quan tài, có đúng vậy chăng ?
Đông Phương Thanh Vân giật mình cả kinh. Lời đồn quả không sai. Nhưng do đâu Qúai Sấu biết điều đó ? Trời đất, chẳng lẽ lúc chàng đọc thư, Quái Sấu đã lẽn vào ngó trộm ? Nếu thế võ công của Quái Sấu cao cường hơn các tùy tòng của chàng quá nhiều.
Tích Thư Nhân lạnh lùng hỏi:
- Dám hỏi các hạ, Quái Sấu còn nói những gì ?
Gia Cát Phụng Tiết cười:
- Quái Sấu còn nói huynh đài lần này muốn vào Thanh Chủng luyện xong võ công chân kinh, sau đó sẽ đi gặp Thần Bí Nhân đúng chưa.
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:
- Đúng hay không đó là chuyện riêng của gia đình tại hạ, ngoại nhân không nên can thiệp. Chẳng lẽ huynh đài vì chuyện đó mà đến đây.
- Chính vậy ?
Đông Phương Thanh Vân cười khảy:
- Lời của Quái Sấu câu nào cũng đúng. Vân mỗ sẵn sàng nghênh tiếp hai vị huynh đài xuất thủ.
Lúc này một bóng người vụt vào phòng đó là Thần Quan Tú Sĩ.
Thần Quan Tú Sĩ đứng sau lưng thiếu chủ và Tích Thư Nhân.
Quỷ Ảnh Nhân kinh ngạc, cung kính và hoảng hốt nói:
- Thật là chuyện khó ngờ ?
Gia Cát Phụng Tiết cười:
- Nếu tại hạ đến đây để đoạt Lục giáp chân kinh và Vương kiếm thì há lại đường hoàng tự nhiên thế này ?
Đông Phương Thanh Vân có con mắt tinh tường, há không nhận biết gã thiếu niên này là kẻ gian giảo, thâm hiểm, đánh vào lòng người, bèn cười khảy:
- Vậy thì tại hạ lầm ?
Thiếu niên đắc ý nói:
- Người lần này tham gia cưỡng đoạt Lục giáp chân kinh và Vương kiếm của huynh đài là môn hạ của Thánh Chỉ giáo, thử nghĩ sự thể quá nghiêm trọng đó.
Đông Phương Thanh Vân không biết Thánh Chỉ giáo là gì, lộ vẻ ngơ ngác hỏi:
- Sự thể nghiêm trọng ư ?
Thiếu niên tiếp:
- Địa Tôn, Nhân Tôn, hai người ấy đã gia nhập Thánh Chỉ giáo. Bát Linh của Tử Phủ mê điện, mười hai kim thoa của Thái Cực bang toàn là những nhân tài, nếu tất cả bọn họ bao vây thì khác gì thiên la địa võng.
Đông Phương Thanh Vân vờ sợ hãi nói:
- Đúng là mình đồng da sắt có chắp cánh cũng không thoát.
Tích Thư Nhân thấy thiếu chủ của mình vốn không sợ trời đất là gì, nay lại khiếp đảm sợ bọn kia bao vây, mất cả dũng khí như thế, thì tùy tòng còn gì chí khí. Nghĩ vậy lão rất lo lắng.
Nên biết việc này quan hệ đến sự sống còn của Tam Bí. Nếu Lục giáp chân kinh và Vương kiếm bị mất đi, thì dù Tam Bí có xuất hiện cũng chẳng thể làm bá chủ võ lâm.
Tích Thư Nhân lo bảo vệ thiếu chủ, khi thiếu chủ đọc thư, kẻ nào có thể qua mắt lão mà nhòm trộm được thử kia chứ ?
Chỉ có môn đệ của Thần Bí Nhân là Quái Sấu. Thần Bí Nhân đã lệnh cho môn đệ ngăn cản Thần Bí Nhân xuất hiện.
Càng nguy hiểm vì Lục giáp chân kinh bao gồm mọi tuyệt học tối cao, nếu bị người chiếm đoạt, e sinh linh sẽ bị hoa. tuyệt diệt.
Thiếu niên đang định nói, thì Quỷ Ảnh Nhân lẩm bẩm:
- Vương kiếm, kiếm của bậc Vương giả. Trời ơi ? Vương kiếm của ta, sao đến nay mới xuất hiện.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Kiếm của bậc Vương giả là thế nào ?
Quỷ Ảnh Nhân đáp:
- Là kiếm của bậc vương giả sử dụng. Ai nắm giữ Vương kiếm sẽ làm bá chủ võ lâm, người người phải thần phục.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Gia Cát huynh, theo ý huynh đài, phải làm thế nào ?
Tích Thư Nhân ngạc nhiên nhìn thiếu chủ.
Gia Cát Phụng Tiết cười hỏi lại:
- Thế theo ý huynh đài, thì phải làm sao ?
Đông Phương Thanh Vân sa sầm mặt đáp:
- Theo ý tại hạ, trước hết phải hạ sát ngươi, vấn đề ở chỗ cuối cùng thì ngươi là Thần Bí Nhân hay là Quái Sấu ?
Gia Cát Phụng Tiết biến sắc.
Quỷ Ảnh Nhân chằm chằm nhìn thiếu niên.
Tích Thư Nhân đứng bật dậy, lão đã minh bạch, thì ra vừa rồi Đông Phương Thanh Vân đã nói đùa với gã thiếu niên kia, chứ trong đầu đã có chủ ý, bất giác lão thêm khâm phục, nên sẵn sàng phát chưởng. Tình thế trong phòng khẩn trương hẳn lên.
__________________
|