Đông Phương Thanh Vân nghĩ một lát nói:
- Ý của ta là đem giấu nàng đi một cách lén lút thì không đáng mặt nam nhi.
- Bẩm thiếu chủ, thiếu chủ nói rất đúng, song dọc đường tới Thanh Chủng, địch nhân mai phục tứ bề, cao thủ nhan nhản, lão phu có kế này, thiếu chủ muốn nghe chăng ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Sự việc sắp tới, ta đã có chủ định rồi.
- Ý của thiếu chủ định thế nào ?
Đông Phương Thanh Vân đang định nói, thì Tích Thư Nhân đột nhiên hỏi:
- Kính vấn sư huynh, chủ nhân có nói mật khẩu cho sư huynh hay không ?
Bạch Sa lão nhân lúng túng đáp:
- Có, thì chủ nhân bảo vậy đó.
Tích Thư Nhân liền quát lớn:
- Ngươi là ai ?
Lời chưa dứt, hai tay đã cùng phóng ra hai chưởng công kích Bạch Sa lão nhân.
Bạch Sa lão nhân cũng gầm lên, vung tay tiếp đón.
Bình một tiếng, cả hai cùng bật lùi mấy bước.
Lúc này Đông Phương Thanh Vân mới biết người kia không phải là Bạch Sa lão nhân. Chàng cả giận, quát to:
- Ngươi là ai, dám cả gan mạo nhận danh đồ ?
Người kia cười khảy:
- Không ngờ Tam Bí có mật khẩu. Nói cho các ngươi biết, sắp tới hãy cẩn thận.
Đoạn định quay mình bỏ đi.
Bỗng có tiếng quát to:
- Hậu duệ của Tam Bí chịu dễ dàng để cho ngươi đi, chứ Địa Tôn này quyết truy đuổi hạng cẩu tặc như ngươi ?
- Địa Quỷ, lẽ nào ngươi không biết ta là ai ?
- Ngươi là ai mặc thây ngươi, ngươi mạo xưng là đắc tội, đáng bị ăn đòn rồi, tiếp chiêu đi.
Từ trên ngọn cây xa mười trượng, một bóng người như gió lốc ào ào xông tới người giả mạo Bạch Sa nhân.
Bạch Sa lão nhân giả mạo kêu lên:
- Ngươi ...
Đoạn hai tay đặt ngang ngực đẩy ra một luồng kình phong di sơn đảo hải ...
Hự một tiếng, Bạch Sa lão nhân giả mạo đã thổ ra một búng máu, ngã quỵ xuống.
Đồng thời Địa Tôn vung chưởng tấn công Đông Phương Thanh Vân.
Đông Phương Thanh Vân đang đứng coi, chợt cả kinh trước uy thế như vũ bão của đối phương.
Thần Quan Tú Sĩ chợt lao tới phía trước Đông Phương Thanh Vân nói:
- Bẩm thiếu chủ, giết gà khỏi cần dao mổ trâu, để tùy tùng xử hắn.
Đoạn tống ra một chưởng khủng khiếp. Chưởng lực song phương đập vào nhau, nổ vang như tiếng sấm. Địa Tôn bật ra xa mấy trượng, ngã nhào, trong khi Thần Quan Tú Sĩ đứng vững như núi Thái Sơn.
Địa Tôn chồm dậy, lao tới cách Đông Phương Thanh Vân hai trượng, quát:
- Tiểu tử, có giỏi hãy tự tiếp chiêu của lão phu, đừng sợ hãi đẩy người khác hứng đòn, thì sao đáng cầm Vương kiếm ?
Đông Phương Thanh Vân cười khảy, bước tới.
Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói:
- Bẩm thiếu chủ, để tùy tùng giao thủ với hắn.
Đông Phương Thanh Vân cười đáp:
- Thụ Thi tiền bối hãy lui ra sau, hắn gọi đích danh ta, để ta ứng phó ?
Đoạn hướng về phía Địa Tôn nói:
- Vân mỗ chờ đây ?
Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đưa mắt nhìn nhau biết rằng hiện tại võ công của Đông Phương Thanh Vân chưa cao hơn Địa Tôn, nếu để thiếu chủ ra đấu, thật nguy hiểm vạn phần. Tích Thư Nhân nói với Thần Quan Tú Sĩ:
- Chúng ta phải hợp lực, dùng pháp cách không truyền lực hiệp trợ thiếu chủ.
Thế là hai người nắm tay nhau ở tư thế vận công.
Thụ Thi Chiêu Hồn, Quỷ Tinh Linh và Tiêu Phụng Hoàng hộ vệ xung quanh.
Địa Tôn thấy Đông Phương Thanh Vân ít tuổi dám ngạo nghễ ứng chiến thì cả giận vung cây thiết trượng nhắm đánh tới Thiên Linh cái của chàng.
Nguyên Địa Tôn là hổ hình đại hán, vận võ y màu đen, mặt xăm hình, cầm cây thiết trượng màu đen. Còn cách Đông Phương Thanh Vân một thước lão bổ cây thiết trượng xuống đầu chàng.
Chàng đưa xéo cây kiếm lên:
Keng ? Cây thiết trượng của Địa Tôn bị giạt sang một bên.
Chàng cảm thấy có kình lực từ phía sau truyền nhập thân thể, hoà với nguyên khí của chàng liên miên bất tuyệt. Bèn thi triển tiếp Tu La tam kiếm công kích yếu huyệt của đối phương.
Địa Tôn nhảy lui lại năm bước, vung tay tả phóng ra một chưởng nghênh tiếp.
Binh ? Địa Tôn kêu hự một tiếng, bật ra xa hai trượng.
Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng vững như bàn thạch, ngạo nghễ nói:
- Có giỏi lại đây ?
Địa Tôn vung thiết trượng xông tới.
Đông Phương Thanh Vân dùng chiêu “Thất đạp bộ vân” mau lẹ né tránh công thế, vọt ra sau lưng đối phương, tả chưởng giáng một đòn cực kỳ lợi hại vào vai Địa Tôn.
Địa Tôn rú lên, cảm thấy xương vai gãy rời đau buốt khủng khiếp, ngã chúi ngay xuống.
Mười hai thiếu nữ của Mê Điện cùng vung kiếm ập tới phía Đông Phương Thanh Vân.
Bỗng một thanh âm vang lên như tiếng xé vải:
- Các nàng dừng tay, dìu Địa Tôn cùng Bạch Sa Nhân lui về.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhien, lúc này mới buông lỏng toàn thân, nói với Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ :
- Hai người mau vận công hoàn khí ?
Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ liền ngồi xuống điều tức.
Âm thanh như tiếng xé vải vang lên:
- Hậu duệ của Tam Bí, các ngươi đã hết đường ra khỏi cánh rừng này.
Lúc này, Đông Phương Thanh Vân thấy trên các ngọn cây đều thấp thoáng bóng người, chỉ biết rằng sự thể rất nghiêm trọng. Rừng dày, trời tối, phục binh ẩn nấp khắp nơi, ta ở chỗ sáng địch trong bóng tối, thực là đại bất lợi.
Tiêu Phụng Hoàng hỏi:
- Thiếu chủ, chúng ta nên làm thế nào ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Cứ xông lên ?
Quỷ Tinh Linh nói:
- Bẩm thiếu chủ, nếu Bạch Sa Nhân xuất hiện thì hay quá ?
Thanh âm như tiếng xé vải lại cất lên:
- Muốn sống mau đem Vương kiếm và Lục giáp chân kinh giao nộp ?
Đông Phương Thanh Vân quát:
- Ngươi là cái thứ gì ?
- Tiểu tử, ngươi lầm rồi ? Tam Bí hoàn toàn không có gì đáng sợ. Người ta nghe nói về sự thần bí của Tam Bí, chứ ta thì biết Tam Bí quá rõ.
Đông Phương Thanh Vân quát:
- Bất kể ngươi biết nhiều ít, có giỏi thì hiện thân đi, đừng nhiều lời. Ngươi là ai ?
- Là ai ư ? Cho ngươi hay, ta là người có thể làm cho kẻ khác bị kinh hồn đoạt phách. Tiểu tử, hồi ngươi tới Mê Điện, ta có ý thả ngươi đi, ngươi mới được toàn mạng đến hôm nay đó.
Đông Phương Thanh Vân đã biết đối phương là người của Mê Điện. Chàng im lặng vì cứ đối đáp thế này thì chưa biết khi nào mới chấm dứt.
Thanh âm kia lại tiếp:
- Sự lợi hại của Mê Điện, đại khái ngươi đã biết, ngươi tin là có thể thoát ra khỏi cánh rừng này ư ?
- Lắm lời thừa ?
- Muốn sống, mau nộp Vương kiếm và Lục giáp chân kinh.
Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vân nói:
- Bẩm thiếu chủ, vừa rồi chúng tùy tùng bất đắc dĩ phải truyền chân khí để thiếu chủ đối phó. Nay trừ Mê Điện chủ và Thái Cực chủ ra, khó kẻ nào ngăn chúng ta được.
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Phải, chúng ta tiến lên ?
Thanh âm như tiếng xé vải quát:
- Dừng bước ?
Đông Phương Thanh Vân cười lạnh:
- Có giỏi thì bước ra, cứ ẩn trong xó tối mà hăm dọa, thật xấu mặt đấng nam nhi.
Thanh âm kia nói:
- Tam Hoa, đoạt lấy cỗ quan tài và chiếc gùi cho ta ?
Ba đạo bạch quang xông tới, đó là ba trung niên nữ nhân. Đông Phương Thanh Vân liền hạ lệnh:
- Tích Thư, Thần Quan, Thụ Thi, ba vị tiền bối ứng phó với ba nữ nhân kia ?
Chợt có thanh âm thiếu nữ dịu dàng vang lên:
- Tướng công, để thiếp hiệp trợ thay tướng công.
Chỉ thấy một dải mây hồng bay đến, đó là sáu hồng y thiếu nữ, trong đó một nàng tuổi chừng đôi tám, dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Sáu thiếu nữ vây tròn lấy ba trung niên nữ nhân.
Đông Phương Thanh Vân ngẩn người ra trước sự biến bất ngờ. Kỳ quái ở chỗ chàng không hề quen biết thiếu nữ đôi tám kia, tại sao nàng lại giúp chàng.
Thiếu nữ tươi cười hỏi:
- Tướng công quên tiện thiếp rồi phải không ?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu đáp:
- Kính thỉnh phương danh của cô nương.
Thiếu nữ cười tươi như hoa nói:
- Chàng đã quên thiếp thì được, rồi sẽ có ngày chàng biết thiếp là ai ?
Thanh âm như xé vải lại cất lên:
- Tiện tì kia, ngươi là ai ?
Thiếu nữ hừ một tiếng, từ từ giờ tay tả búng ra một ngón, một tia hồng quang bay vút đi như làn chớp.
Trên ngọn cây cách nàng mười trượng, một nam tử kêu ối và rớt xuống đất.
Năm thiếu nữ công kích Tam Hoa của Mê Điện cũng đã dồn ép ba trung niên nữ nhân vào một chỗ.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc trước võ công cao cường của hồng y thiếu nữ.
Chàng hồ nghi:
“Liệu trong này có gì gian trá giống như Bạch Sa Nhân giả lúc trước chăng ? Nếu thế, thiếu nữ này thật đáng sợ ?” Nam tử bị rớt trên cây xuống đất đứng dậy nói:
- Nữ tỳ, ngươi ... ngươi là ...
Thiếu nữ quát:
- Còn chưa xéo đi, để bổn cô nương nổi giận thì các ngươi bẽ mặt đó.
Hán tử nghe vậy, không nói không rằng quay đầu bỏ chạy.
Thiếu nữ quay sang nói với Đông Phương Thanh Vân:
- Thỉnh tướng công lên đường, tiện thiếp tạm thời cáo biệt ngày sau tái kiến.
Đoạn đằm thắm nhìn Đông Phương Thanh Vân một lát rồi mới phi thân bay đi như một cánh nhạn. Năm thiếu nữ cũng kèm Tam Hoa của Mê Điện vút theo.
Đông Phương Thanh Vân quay sang Tích Thư Nhân hỏi:
- Vậy là sao nhỉ ?
Tích Thư Nhân như sực tỉnh vội đáp:
- Bẩm thiếu chủ, võ công của hồng y thiếu nữ quả là kinh nhân.
- Phải ?
- Bẩm thiếu chủ, nàng là ai mà có thể đánh lui Thiết tướng quân và Tam hoa của Mê Điện vậy ?
Đông Phương Thanh Vân không đáp.
- Bẩm thiếu chủ, tùy tòng vốn là môn đồ của Mê Điện, nên biết rõ nội tình của Mê Điện. Ngoài Mê Điện chủ, còn có Lục Kiều và sáu thê, dưới Lục kiều có mười hai nữ tỳ, năm trưởng lão, bốn tướng quân hộ vệ Điện chủ là Kim, Ngân, Đồng, Thiết tướng quân, rồi Tam Hoa. Thử nghĩ, thiếu nữ có thể dễ dàng dùng Đạn chỉ huyết công đánh đuổi Thiết tướng quân và Tam Hoa, có khác gì Đại La Chân Tiên tái thế ?
- Đạn chỉ huyết công ư ?
- Bẩm thiếu chủ, Đạn chỉ huyết công đã thất truyền ba trăm năm, nay lại thấy thiếu nữ thi triển, thật là kinh nhân.
- Ngươi nói rõ hơn coi ?
- Bẩm thiếu chủ, Tứ tướng quân của Mê Điện võ công rất cao, chúng tùy tòng tận thi sở học mới mong địch nổi, vậy mà thiếu nữ dùng Đạn chỉ huyết công đã lập tức làm cho Thiết tướng quân ở trên ngọn cây xa mười trượng rớt xuống đất, đủ thấy Đạn chỉ huyết công lợi hại kinh nhân ?
- Đúng vậy. Nhưng thiếu nữ ấy là ai ?
Tích Thư Nhân lắc đầu, im lặng.
Đông Phương Thanh Vân nghĩ nếu dùng dằng ở trong cánh rừng này sẽ lắm chuyện, liền nắm tay Tiêu Phụng Hoàng tiến bước.
Đi được một quãng, nghe Tích Thư Nhân nói nhỏ:
- Bẩm thiếu chủ, không hiểu Bạch Sa lão nhân đi đâu ?
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Ngươi phát hiện có điều gì khả nghi ư ?
- Thưa phải. Khi xuất hiện Bạch Sa lão nhân giả, thì Bạch Sa lão nhân thật nên lộ diện mới đúng, đằng này đến giờ vẫn không thấy gì.
- Có lẽ lão đã đi nơi khác ?
- Bẩm thiếu chủ, sau khi thiếu chủ nói “tam bí, bất bí”. Bạch Sa lão nhân phải bám sát thiếu chủ từng bước, không thể ly khai, làm sao có thể bỏ đi nơi khác ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Đừng để ý đến lão nữa. Chúng ta cứ đi ?
Được vài chục bước, bỗng vang lên tiếng cười lanh lảnh:
- Để quan tài và chiếc gùi xuống, đi ra khỏi rừng.
Đông Phương Thanh Vân vẫn bước tiếp nói:
- Có giỏi thì bước ra, đừng hù dọa.
- Ngươi bảo ai hù dọa, tiểu tử kia ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Ta bảo hạng vô năng như ngươi đó ?
Một bóng người vọt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân, quát:
- Tiểu tử, ngươi bảo ta là hạng vô năng ?
Đông Phương Thanh Vân cười to:
- Phải. Nếu không, tại sao lúc này mới lộ diện ?
Nguyên đó là một hổ hình đại hán, mặt đen như than, tay cầm trường kiếm. Y hùng hổ vung kiếm xông tới công kích Đông Phương Thanh Vân. Chàng chờ hắn tới gần, mới lắc mình một cái, vọt ra phía sau lưng hắn.
Bỗng có tiếng gọi nghe như tiếng ma quỉ:
- Lão nhị, trở lại đây ?
Hắc diện đại hán nói:
- Tiểu tử, nhớ món nợ này ?
Rồi lao vút vào rừng sâu.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:
- Không ngờ đêm nay ta gặp lắm bọn cường đạo trong rừng thế này.
Thanh âm như tiếng ma quỉ kia cất lên:
- Tiểu tử chớ nói xàm. Đêm nay, cánh rừng này sẽ là nơi ngươi táng mạng.
Thanh âm vừa dứt, hai bóng đen bay vụt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân cách chừng năm trượng, nhẹ nhàng đáp xuống vô thanh vô tức, chứng tỏ thân pháp khinh công cực cao.
Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìn hơi ngạc nhiên.
Hai người kia tướng mạo cổ quái. Một nhỏ thó, đầu hói như không còn tóc, không lông mày, mũi to, miệng rộng, mắt thô lố.
Còn người thứ hai thì cao ngỏng, mắt ti hí, mũi nhỏ, miệng hẹp. Có thể gọi là một cặp tương phản.
Gã nhỏ thó cung tay nói với Đông Phương Thanh Vân:
- Tiểu huynh đệ, mạnh giỏi chứ ?
Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác, đáp lễ, hỏi:
- Vẫn khỏe, thỉnh vấn các vị muốn gì ?
Gã kia đáp:
- Tiểu huynh đệ chưa biết hai ta đâu ...
Gã cao ngỏng tiếp:
- Hai ta thuộc hạng vô danh, làm sao người ta biết là ai ?
Gã nhỏ thó nói:
- Còn danh tiếng của tiểu huynh đệ thì ai ai nghe thấy cũng thán phục.
Gã cao ngỏng tiếp lời:
- Đương nhiên, người ta là hậu duệ của Tam Bí, cứu tinh của võ lâm, ai không bái phục. Thôi, có gì thì nói luôn đi.
Gã nhỏ thó nói:
- Phải, phải ? Tiểu huynh đệ, ta có ngoại hiệu là Gian Thương, còn vị này ngoại hiệu nghe không được ...
Gã cao ngỏng tiếp:
- Ta là Thủ Tài Nô (đầy tớ giữ tiền) Gã nhỏ thó nói:
- Phải, phải, tiểu huynh đệ vừa hỏi chúng ta đến có mục đích gì, thực ra hai ta đến đây không phải vì Vương kiếm và Lục giáp chân kinh.
Gã cao ngỏng tiếp lời:
- Đương nhiên nghề nghiệp của hai ta cần gì đến Vương kiếm. Người ta là cứu tinh mới đủ tư cách, điểm đó hai ta đủ thông minh để hiểu. Này tiểu tử, hãy để quan tài và chiếc gùi lại, thế là cao minh, phải không ?
Gã nhỏ thó tiếp luôn:
- Phải, phải. Tiểu huynh đệ đừng hiểu sai ý định của hai ta.
Đông Phương Thanh Vân thấy hai gã cứ kẻ xướng người họa, thật tức cười, nhưng không rõ lai lịch họ thế nào, bèn ngầm vận công đề phòng.
Hai gã kia tiếp tục xướng họa với nhau.
Thủ Tài Nô nói:
- Trong rừng phục binh trùng trùng, tiểu tử không thoát khỏi đây được đâu.
Gian Thương nói:
- Đúng, tiểu huynh đệ không thể tới Thanh Chủng được.
Thủ Tài Nô:
- Không đến được vì sao ?
Gian Thương:
- Vì trong Thanh Chủng thường có ma quỉ hiện hình. Tiểu huynh đệ, phục binh tứ bề, ta chỉ nói một câu, họ sẽ rút đi hết. Ý tiểu huynh đệ ra sao ?
Đông Phương Thanh Vân cười khảy hỏi:
- Bằng hữu có điều kiện gì ?
Gian Thương đáp:
- Há dám nói là điều kiện. Đã buôn bán cả đôi bên phải cùng có lợi.
Thủ Tài Nô nói tiếp:
- Đúng thế, đã buôn bán phải cùng có lợi. Hãy nói rõ ra đi.
Gian Thương nói:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần tiểu huynh đệ chịu mở nắp quan tài cho ta ngó vào, xem trong ấy phải có một nữ nhân là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy hay không mà thôi. Sau đó ai đi đường nấy. Thế là song phương đắc lợi.
Thủ Tài Nô hỏi:
- Khó hiểu quá. Xem có đúng không để làm gì ?
Gian Thương đáp:
- Điều đó Gian Thường này khó nói ra lắm.
Thủ Tài Nô nói:
- Mở quan tài ra, có cao thủ nào đó đoạt mất Vương kiếm của người ta thì sao ?
Gian Thương đáp:
- À, phải ? Điều này quan hệ đến sự sinh tử của Tam Bí.
Thủ Tài Nô:
- Quan hệ thế nào ?
Gian Thương:
- Tam Bí không thể hiện thân võ lâm Đông Phương Thanh Vân càng khó hiểu bèn hỏi:
- Hai vị bằng hữu, nếu tại hạ đáp ứng thì sao ? Không đáp ứng thì sao ?
Gian Thương vội cung tay nói:
- Nếu tiểu huynh đệ đáp ứng, ta sẽ bảo toàn bộ phục binh rút lui. Nếu không đáp ứng, thì đành mặc xác tiểu huynh đệ.
Bỗng có tiếng cười lanh lảnh vang lên:
- Kính vấn nhị vị tiền bối. Quái Sấu ta có thể chứng minh được hay không ? Chỉ cần rõ sáu điều là được.
Gian Thương kêu lên:
- Hỏng, hỏng rồi. Trời đất, ta càng già càng ngốc. Quái Sấu là ai vậy ? Có nên trao đổi điều kiện với lão ta không ?
Thủ Tài Nô nói:
- Có gì phải sợ. Quái Sấu đến từ sớm ở rất gần đây. Lúc hai ta đi ngang qua chỗ y, ngươi chẳng đã hỏi ta y là ai đấy thôi.
Gian Thương:
- Ồ, thì ra chỉ cách hai mươi trượng trên ngọn cây đại tùng.
Thủ Tài Nô:
- Đúng, ngươi càng già càng hồ đồ. Hồi trẻ, Quái Sấu với hai ta được người ta gọi là gì có nhớ không ?
Gian Thương:
- Quên mất rồi ?
Thủ Tài Nô:
- Vũ Nội tam quái ?
Gian Thương:
- Ừ, phải ?
Thủ Tài Nô:
- Mấy ngày trước, ở trước cửa Thanh Chủng, Quái Sấu nói gì với ngươi, ngươi quên rồi sao ?
Gian Thương:
- Nhớ, y bảo Quái Sấu không thể xuất hiện. Ngày nay nhân tâm tệ hại, chân giả lẫn lộn, có kẻ giả mạo Quái Sấu, điều tra mười hai đại sự, lục vấn Tam Bí là nam hay nữ, là một hay ba người.
__________________
|