Hận Thiên Nữ nghe vậy, bèn sa sầm mặt nói:
- Vừa rồi ta bận giúp tướng công vận công, nếu không ta đã đánh ngã Quái Sấu.
Lần sau gặp lão, ta sẽ làm cho lão sống dở chết dở, to gan thật, xem lão có còn dám động tới thê thiếp của tướng công nữa hay không Tiêu Phụng Hoàng cảm động nhìn Hận Thiên Nữ, không ngờ nữ nhân hiểm độc này cuối cùng lại bảo hộ cho nàng và mọi việc của thiếu chủ.
Tích Thư Nhân nói:
- Bẩm thiếu chủ phu nhân, không đơn giản như vậy.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác ?
Tích Thư Nhân gật đầu:
- Tùy tùng không rõ, nhưng nghe chủ nhân từng nói rằng nếu gặp môn hạ của Thần Bí Nhân thì không được xuất thủ đả thương họ, nếu bị họ công kích nhất thiết chỉ được né tránh.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:
- Không được xuất thủ ư ?
- Bẩm thiếu chủ, đúng vậy ?
- Nếu bị họ công kích, chiỉ được né tránh ?
- Bẩm tthiếu chủ, đúng vậy.
Đông Phương Thanh Vân lẩm bẩm:
- Sao lại có chuyện bất công thế được ? Chẳng lẽ chúng ta đuối lý so với họ ?
- Bẩm thiếu chủ, tùy tùng không rõ lý do.
Hận Thiên Nữ lắc đầu:
- Thế thì chỉ còn cách ta sẽ đồng hành với Tiêu cô nương, xem Quái Sấu có bản lĩnh đến nhường nào.
Đông Phương Thanh Vân trầm tư một lát, đoạn nói:
- Thôi, chúng ta đi. Ta đi trước, hai cô nương đi giữa, các tùy tùng đoạn hậu.
Đoạn chàng cất bước.
Chợt từ phía sau lưng văng vẳng giọng Quái Sấu:
- Bạch Sa lão nhân, ngươi cứ đuổi theo lão phu là nghĩa lý gì ?
Giọng nói sang sảng đáp lại, có vẻ giận:
- Sư đệ của tại hạ bị lão cắp đi, tuy là vì hảo ý, nhưng chẳng lẽ lão cứ chăm chăm chú ý đến thiếu chủ của tại hạ.
- Ồ, chỉ mình ngươi được gọi thiếu chủ, còn ta thì không hay sao ?
- Nói lời thừa ? Xéo đi ?
- Ai dám đuổi ta xéo đi ? Ngươi đòi độc chiếm thiếu chủ, nay thiếu chủ đã có hai hậu duệ, phải chia phần cho lão phu mới công bằng chứ ?
- Lão ... lão quên chuyện ngày trước rồi hả ?
- Ồ, ồ, lão phu bắt Tiêu cô nương, ngươi dám phản đối ư ?
- Hừ ...
- Đương nhiên ngươi không dám. Được, thiếu chủ nghe đây, ngày trước nêu điều kiện có Bạch Sa lão nhân làm chứng, lão phu có thể đem thiếu chủ phu nhân đi ... Lời chưa dứt, một bóng đen đã lướt nhanh như một làn chớp tới gần.
Đông Phương Thanh Vân cả giận, bất kể trước đây có điều kiện gì, phóng luôn hai chưởng.
Bóng đen nói to:
- Quái Sấu tham kiến thiếu chủ ?
Thân hình đã khéo léo hoá giải Dao Long chưởng của Đông Phương Thanh Vân, rồi với tới Tiêu Phụng Hoàng.
Hận Thiên Nữ từ từ giơ tay định thi triển Đạn chỉ huyết hồng. Tích Thư Nhân vội cao giọng kêu lên:
- Thiếu chủ phu nhân, đừng vọng động.
Hai lão nhân kia cũng đồng thời kêu lên:
- Xin chớ tàn sát đồng môn.
Hận Thiên Nữ kinh ngạc bất động. Đông Phương Thanh Vân cũng chẳng hiểu ra sao nữa.
Chỉ nghe tiếng Tiêu Phụng Hoàng nói:
- Tướng công, tái kiến.
Quái Sấu nói:
- Quái Sấu bái biệt thiếu chủ, thiếu chủ cứ an tâm vào Thanh Chủng luyện công, lần sau gặp lại sẽ chịu tội với thiếu chủ.
Tiếp đó:
- Nào, nào, Bạch Sa lão nhân, ngươi phụng mệnh đuổi theo lão phu, lão phu phụng mệnh để cho ngươi đuổi, không ai bị thiệt thòi cả ? Nào, đuổi đi ?
Giọng nói xa dần.
Đông Phương Thanh Vân vừa bực bội, vừa kinh ngạc. Thiên hạ lại có chuyện ngược đời, bắt thê thiếp của người ta đi rồi còn bảo sẽ trở lại chịu tội, rồi thế nào là tàn sát đồng môn ?
Nhưng chàng là người thông minh, nghĩ lại ba câu nói của Tích Thư Nhân, Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân, chàng đã hiểu thêm nhiều điều.
Rất có thể giữ Thần Bí Nhân và phụ thân chàng có quan hệ cực sâu xa, nếu không tại sao Quái Sấu lại gọi chàng thiếu chủ, nhất là Quái Sấu nói:
“Ngươi đòi độc chiếm thiếu chủ ? Thiếu chủ đã có hai hậu duệ, phải phân chia cho lão phu mới công bằng.” Tại sao phải chia đều hậu duệ ? Chẳng lẽ Thần Bí cũng có quan hệ mật thiết với chàng như Tam Bí ? Đó là quan hệ gì ?
Chàng nghĩ chưa ra, bèn nói:
- Đi thôi ?
Đoạn nắm tay Hận Thiên Nữ tiến sâu vào khu nhà mồ.
Một lát, chàng hỏi:
- Tích Thư Nhân tiền bối, Tiêu cô nương liệu có bị nguy hiểm không ?
- Bẩm thiếu chủ, từ nay Tiêu cô nương sẽ ở một nơi an toàn, sung sướng, hoàn toàn không có gì đáng ngại.
Đông Phương Thanh Vân gật gù yên tâm.
Còn Hận Thiên Nữ thấy chàng ưu ái với mình thì hoan hỉ dị thường. Bỗng có tiếng nói to:
- Vân nhi, hoan nghênh. Vân nhi đã tới.
Một lão nhân chạy ra đón. Đông Phương Thanh Vân nhìn lại, đó chính là Thạch Lan Dật Tiên, thì lòng chàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thạch Lan Dật Tiên tươi cười dang hai cánh tay khô gầy ôm chầm lấy Đông Phương Thanh Vân mà nói:
- Bao ngày mới gặp, Vân nhi thế nào rồi ?
Đoạn đưa tay xoa đầu chàng như tổ phụ đối với tử tôn. Kỳ lạ thay Đông Phương Thanh Vân không nói gì, cứ ngã đầu vào ngực lão nhân.
Tích Thư Nhân biết quan hệ giữa thiếu chủ và lão nhân kia phảng phất tình cảm như phụ tử.
Chỉ có Hận Thiên Nữ là ngơ ngác, không hiểu sao hai người giống như hai đại hán mình đồng da sắt lại yếu đuối đến thế.
Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả:
- Không có Vân nhi, thì cả cái mạng già này cũng như Tuệ Mẫn đều đã bị tiện nữ nhân nọ sát hại rồi.
Đông Phương Thanh Vân hỏi thăm sức khỏe của lão nhân. Lão nhân cười ha hả:
- Trong họa có phúc, tại Thanh Chủng này lão phu đã luyện xong một thứ võ công, bá chiếm Thanh Chủng, phụng mệnh Tam Bí chờ đón Vân nhi ở đây. Nay Vân nhi đã tới, mọi việc đều xong xuôi. Tứ Tiên đã có thể đi.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Các vị tiên trưởng đều muốn đi ư ?
- Không, lão phu không có việc gì khác, sẽ ở đây làm bạn với Vân nhi, còn ai muốn đi đâu là việc của họ.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Trong Thanh Chủng này chẳng lẽ không có người nào khác ?
- Thì có Tứ Tiên đó. Lão phu sẽ dẫn Vân nhi tới một chỗ tốt để Vân nhi có thể luyện công như ý.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu.
Dật Tiên dẫn mấy người đi sâu vào trong một hồi, tới một thạch thất rộng rãi, sáng sủa, bốn bức tường đá phẳng phiu. Trong đặt sáu chiếc giường đá ngay ngắn.
Đông Phương Thanh Vân gật gù vừa ý.
Hận Thiên Nữ ngả đầu vào ngực chàng, buồn bã nói:
- Chúc tướng công luyện thành Thần công, tiện thiếp đi đây.
Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Nàng đi đâu ?
- Thiếp trở về Không Trung Quỉ Lâm, muốn san bằng Ma Cung và Quỉ Lâm rồi sẽ đến hầu hạ bên cạnh tướng công, không biết ý tướng công thế nào ?
Hận Thiên Nữ tiếp:
- Làm mấy việc đó chắc không phải một sớm một chiều đã xong, cho nên khi nào tướng công luyện xong xuôi tướng công hãy đến Quỉ Lâm có được chăng ?
Đông Phương Thanh Vân nghĩ cũng phải, chàng chưa biết khi nào luyện xong Lục giáp chân kinh, cứ để nàng suy nghĩ thêm trong thời gian chờ đợi.
Hận Thiên Nữ không nở xa lìa chàng, nàng thổn thức:
- Mong tướng công đừng thất ước, thôi tiện thiếp phải đi rồi.
Nói đoạn nàng ủ rũ cúi đầu quay mình bước ra.
Thạch Lan Dật Tiên cười:
- Bao ngày nay chỉ có Tứ tiên ở trong Thanh Chủng này, mỗi hôm nói với nhau được vài lời đã chán, nay Vân nhi đến mới có người trò chuyện. Vân nhi, chúng ta trò chuyện chứ ?
- Trò chuyện gì kia ?
- Tình thế võ lâm thế nào, sau khi Vân nhi luyện thành chân kinh sẽ gánh trách nhiệm gì ? Trước kia lão phu cứ ngỡ diệt xong Quỉ Lâm, Ma Cung là có thể thống lĩnh võ lâm, không ngờ còn bao tà phái khác.
- Tà phái nào vậy ?
- Tam Bí bảo còn Tử Phủ mê điện, còn Địa Mộ giáo, còn Thái Cực bang, lại còn Thánh Chỉ giáo, mấy phái này đều đối địch với Tam Bí và Thần Bí Nhân, muốn chiếm đoạt báu vật của họ.
- Báu vật gì vậy ?
- Lão phu không rõ, Sinh Tử Sinh không nói, lão phu làm sao biết. Chỉ nghe bảo nếu mấy vật ấy bị chúng chiếm đoạt thì hậu quả vô cùng nguy hại.
- Tiên trưởng đã gặp Sinh Tử Sinh ư ?
- Gặp rồi, không gặp sao biết Vân nhi ngươi sẽ tới đây luyện công.
- Tiên trưởng còn biết những gì ?
- Lão phu còn biết nếu võ lâm không có Tam Bí và Thần Bí Nhân thì chính nghĩa võ lâm đã vô tồn, sinh linh bị tận diệt từ lâu rồi.
- Tiên trưởng còn biết gì nữa ?
- Lão phu còn biết vì sao bốn phái kia mãi tới gần đây mới lần lượt xuất đầu lộ diện.
Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ tới bên cạnh Đông Phương Thanh Vân nói:
- Bẩm thiếu chủ, tùy tòng đã có thể đặt quan tài và chiếc gùi xuống được chưa ?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu:
- Được rồi, và hãy khôi phục bổn lai diện mục. Các vị đã nhẫn nhịn chịu đựng suốt mười lăm năm đằng đẳng, ta cảm kích bội phần.
Tích Thư Nhân đáp:
- Tuân pháp chỉ.
Đoạn gỡ gùi và đặt cỗ quan tài xuống. Tích Thư Nhân gỡ mặt nạ ra, đó là khuôn mặt đại hán mắt to, mày rậm, đường đường khí phách.
Đông Phương Thanh Vân nhìn ngắm khuôn mặt Tích Thư Nhân một hồi, đoạn bước lại bên cỗ quan tài, đưa tay định dụng lực bật nắp lên.
__________________
|