Cánh Vạc Sầu (tiếp theo... hihihi )
Bậu về rồi Bậu lại đi
Để em ở lại sầu bi một mình
Nến sầu thắp ngọn lung linh
Duyên chưa tan rã mà tình rã tan
Màn nhung đời đã khép lại sau lưng
Bản tình ca còn vương lòng ảo não
Em và anh diển bao giờ thành thạo
Tuồng bi ai nước mắt chảy ngược dòng
Phấn son nào em vẽ nét viễn vông
Nụ buồn thương nhạt nhòa trên môi mọng
Giả dối quá con tim dâng nhịp sống
Mà hồn yêu đã chết lịm bao giờ
Bậu đi về nước mắt đẩm vần thơ
Trói tình em vào bức màn nhung muộn
Để khi tàn người vô tình buông xuống
Chỉ còn đêm đối ẩm tiếng thở dài
Ơi ầu ơ, kiếp má phấn trang đài
Hay hồng nhan mười ngón tay ngửa hứng
Trái đắng vỡ, nổi đau dài bất tận
Hận và yêu đeo đuổi nửa đời sau...
TTTT
Biến Đổi !
Sau một đêm em khóc
Con gái hóa đàn bà
Tương lai sương phủ nhạt nhòa
Lục bình trôi nổi xót xa mảnh đời
Sau một đêm mưa khóc
Anh chỉ còn đôi tay
Vụng về gở nốt heo mây
Nhốt vào ngăn nhớ tù đày tâm tư
Sau một đêm thức dậy
Mình chẳng còn thấy nhau
Con cuốc lủi vào bụi lau
Tiếng kêu thảng thốt mà đau tình trần
Sau một đêm biến đổi
Đôi mình già hơn xưa
Mổi lần thổn thức cơn mưa
Còn ai dám nhớ dám chờ đợi ai.
TTTT
Yêu Anh !
Yêu anh nhiều cho thơ thêm cuồng loạn
Đột phá lòng những ngôn ngữ mông lung
Mà trái tim có bao giờ thán oán
Nên nửa đời vẫn giữ nhịp thủy chung
Vâng với anh tôi là loài hoa dại
Đẹp kiêu sa cũng đến lúc phai tàn
Phấn hương đó một ngày rơi vun vải
Ong bướm rồi cũng lạc ở nẻo hoang
Nhưng xin anh đừng gieo thêm trái đắng
Vườn yêu thương cằn cỗi mấy ai ngờ
Tôi sẽ đến và đi trong thầm lặng
Nuôi dưởng tình bên vực thẳm chơ vơ...
TTTT
Tuổi Buồn
Em đi về phía ấy
Mông mênh đại dương xanh
Con dã tràng thức dậy
Tháo mộng phơi đoạn đành
Anh mềm chân trên cát
Đếm cọng rêu va ghềnh
Niềm đau không đủ nhạt
Vàng bãi lòng quẩn quanh
Bao nhiêu lần nắng rọi
Tia buồn vương tóc thề
Bao nhiêu lần tay với
Đưa tình vào cơn mê
Em đi về sóng lặng
Anh đi về bờ chao
Nghịch cảnh còn bao chặng
Cho tình đau thêm đau
Mùa về lay lá cỏ
Dậy hồn Xuân vươn xanh
Em đi về phía đó
Để buồn thương riêng anh.
TTTT
Thương yêu ơi !
Tự bao giờ đời trôi quanh nước mắt
Anh xa xôi lạc lỏng giấc mơ hiền
Sáo lẻ bạn dòng nào xuôi bến đổ
Giây tơ hồng chưa thắt đã mòn duyên
Ngày tháng dài con sông dâng sóng nhớ
Bạc từng mùa mưa nắng gội phù sa
Bàn tay Mẹ khô khan luồn vá lưới
Mắt chờ con năm tháng lệ chan hòa
Bến đò cũ đôi dằm hờ hửng nước
Hoàng hôn buông tím lựng lối em về
Biết bao lần chèo qua giòng chảy ngược
Thấy vầng hồng ngoi ngóp tự trong khe
Thương yêu ơi ! Có bao giờ anh hiểu
Tuổi thơ em nhốt lại góc khoang đời
Mà lu tỏ một vầng trăng lạnh chiếu
Ngày qua rồi đăng đẳng giấc đơn côi...
TTTT
Yêu Thương Mẹ Hiền !
Rồi một ngày con bổng dưng bật khóc
Thương Mẹ yêu ngồi đó chiếc lưng còng
Từng sợi khổ hắc vào trên màu tóc
Từng nếp sầu chạm da thịt rêu rong
Vẫn ánh mắt hiền từ chân chim vỡ
Ngàn ưu tư canh cánh giấc ngủ hờ
Đèn tắt ngọn sau mành đêm lẳng lặng
Chưa kịp hừng sáng đã gội cơn mơ
Mẹ cặm cụi may cuộc đời cơ cực
Bằng đôi tay run rẩy tuổi xế chiều
Đường chỉ nhỏ vá trăm ngàn vết nhức
Đã một thời vóc mảnh trót nâng niu
Con lại thấy từ năm mươi năm cũ
Như chuyện xưa, cổ tích đã lưu truyền
Người con gái bước vào đời bão lũ
Hóa đàn bà quanh quẩn bước truân chuyên
Tiếc lại tiếc suối tóc huyền óng ả
Sang thuyền hoa dọ dẫm bước nhân tình
Và quân tử chưa tròn vai quân tử
Hơn nửa đời son sắc ảo phồn vinh
Đành hụt hẫng trăm năm vôi đá bạc
Tiếng thủy chung giữ lại đáy tim hồng
Tình Mẫu Tử kê đôi vai gánh vác
Đơn thân cò lẻ bước dưới mưa giông
Rừng nước độc, cảnh nào không từng trải
Gót son ngoan cuộc đuổi rượt chưa cùng
Suốt năm tháng yêu thương con bảo bọc
Suốt cuộc đời chưa hủy tiếng tình chung
Để hôm nay vóc Người gầy hơn nữa
Sức khô mòn thui thủi bóng thiều qua
Con hiếu thảo đáp đền được bao đứa
Lắm tủi buồn nỡ để lệ sầu sa
Con muốn lắm ôm chầm hôn trán Mẹ
Xóa buồn thương từ tận đáy lòng đau
Đã ngưng rồi hơn nửa đời dâu bể
Vui vui lên ! Dẫu tóc đã bạc màu
Ước thấy Mẹ tháng ngày trôi thong thả
Tình yêu thương trang điểm chín nụ cười
Và Mẹ ơi, vui lên vì tất cả
Là tinh yêu đám con cháu dâng Người.
TTTT
Nổi Nhớ Riêng Em !
Nổi nhớ nào em trả lại đời tôi
Một màu sim tím cả lòng ngây dại
Dù ngày mai có là màu oan trái
Vẫn chung tình như thưở trước yêu đương
Nửa trái đất , tôi là kẻ tha hương
Trước mặt nhìn mênh mông trời biển lạ
Nơi quê xưa tình em là tất cả
Đón nhau về cho mộng mị lên ngôi
Dù có là trong giấc ngủ mà thôi
Cố tìm nhau ru hồn theo ảo tưởng
Nổi nhớ đó đôi lần say ngất ngưởng
Đủ để buồn
Thành nổi nhớ rơi nghiêng !
TTTT
__________________
thay đổi nội dung bởi: TT_LưuLyTím_TT, 07-20-2008 lúc 01:00 PM.
|