View Single Post
  #7  
Old 05-09-2004, 05:44 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Hồi 22
Đại Phá Ma Trận


Đông Phương Thanh Vân hú một tiếng dài, thi triển Mật La thần công thân hình như một luồng điện ung dung né tránh nhưng luồng chưởng lực của Băng Tâm.

Trong nhất thời chỉ thấy bóng người tung hoành, chưởng phong như lốc cuốn tung đất cát, bẻ gãy cành lá, nhưng giữa cơn lốc khủng khiếp ấy Đông Phương Thanh Vân vẫn ung dung thư thái.

Bỗng năm tiếng hét cùng cất lên, năm trưởng lão lao bổ về phía Tứ Tiên và ba vị tùy tùng.

Diệp Đại Thúy nói nhỏ:

- Ba vị tùy tùng hãy ứng phó với năm trưởng lão, Tứ Tiên tạm thời đừng vọng động, để tiện thiếp đối phó với mười hai nữ sứ giả.

Ba vị tùy tùng cùng đáp:

- Tuân lệnh.

Rồi lao ra nghênh đón năm trưởng lão, Tích Thư Nhân quát to:

- Muốn chết thì ta cho đi gặp Diêm Vương.

Miệng hét, hai tay khoanh rộng vòng tròn, tay tả phóng chưởng về phía vị trưởng lão gần nhất, tay hữu công kích vị trưởng lão thứ hai, thân hình cuộn khoanh như một con hắc long bao vây hai trưởng lão.

Thần Quan Tú Sĩ cười ngạo nghễ:

- Mấy trưởng lão thối tha của Mê Điện đến ngày tận số rồi. Thiếu chủ đã luyện xong thần công, tùy tùng tận thi sở học, nào các lão dẫn xác tới mà nộp mạng.

Đoạn như một cơn lốc cuộn tròn lấy ba trưởng lão còn lại.

Quỷ Tinh Linh hét:

- Giết sạch chúng đi. Chẳng lẽ Quỷ Tinh Linh này hết phần rồi sao. Thôi đành ứng phó với bọn nữ nhân vậy ?

Đoạn lão lao tới chỗ hai lục y thiếu nữ mà quát:

- Lão phu sẽ tiễn đưa hai vị cô nương về tới tổ tiên các ngươi.

Song chưởng đã như cuồng phong bạo vũ công kích hai lục y thiếu nữ.

Kỳ quái là mười nữ sứ giả còn lại cứ đứng bất động.

Diệp Đại Thúy thấy vậy nói:

- Kính thỉnh Tứ Tiên đừng vọng động. Nhớ đó, nhớ đó ?

Đoạn như một tiên nữ lướt tới đứng chắn trước mặt mười nữ sứ giả, không nói không rằng.

Đông Phương Thanh Vân nhờ thi triển thần công nên ung dung thư thái đối địch, thoáng chốc đã tiếp ngót năm mươi chiêu của Băng Tâm.

Trong năm mươi chiêu vừa qua, chàng chủ yếu chỉ né tránh, điều chủ yếu là chàng muốn thăm dò võ công của Lục Kiều Mê Điện cao minh tới mức nào.

Lúc này chàng đã phát hiện, công lực của y thị đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, chiêu thức quái dị lợi hại, đã ầm ầm như bão tố lại cuồn cuộn như triều dâng thác đổ.

Chỉ thấy chưởng ảnh tới tấp như bông tuyết ngày đông nhắm vào các yếu huyệt chí mạng của Đông Phương Thanh Vân.

Tích Thư Nhân ở gần đó bỗng cười lớn:

- Lão phu phải tống một tên đi trước ...

Một tiếng rú liền đó vang lên, một bóng người văng ra xa mười trượng rơi huỵch xuống đất.

Đó là một trong năm trưởng lão của Mê Điện.

Thần Quan Tú Sĩ cũng quát to:

- Thần Quan Tú Sĩ này không diệt một trưởng lão thối tha thì còn mặt mũi nào.

Lời chưa dứt, một tiếng rú thê thảm vang lên, trưởng lão thứ hai của Mê Điện như diều đứt dây văng ra xa mươi trượng rơi huỵch xuống miệng hộc ra một búng máu.

Quỷ Tinh Linh thét:

- Hai con quỷ cái này còn chưa chịu biến đi, thật là nữ nhân còn thua cả tiểu nhân ...

Quỷ Tinh Linh nào biết võ công của hai nữ sứ giả này còn cao hơn năm trưởng lão một bậc.

Lục y thiếu nữ nói:

- Hừ, một gã tùy tùng cũng đòi lên mặt ?

Bốn cánh tay ngọc đã như sợi roi tới tấp công kích Quỷ Tinh Linh.

Quỷ Tinh Linh quát:

- Đồ voi giày, các ngươi dám khinh khi lão phu.

Đoạn vung hai tay nghênh tiép đón đỡ công kích của hai lục y thiếu nữ.

Một tiếng “bùng” phá vỡ không khí, tiếp đến ba tiếng “hự”, Quỷ Tinh Linh bị đẩy lùi một bước, hai thiếu nữ thì lảo đảo lùi ba bước.

Quỷ Tinh Linh dương dương tự đắc, cười ha hả:

- Như thế cũng đòi làm nữ sứ giả.

Hai tay lại khoát rộng công kích hai thiếu nữ ...

Đông Phương Thanh Vân đã đến lúc thi triển Thần công.

Băng Tâm liều mạng công kích dồn dập, sớm đã sử dụng sở học bình sinh, tận thi tuyệt chiêu.

Đông Phương Thanh Vân đã biết nội lực của Băng Tâm thua kém chàng, bèn đột ngột hú dài một tiếng, vung hai tay nghênh tiếp song chưởng của Băng Tâm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, kèm theo hai tiếng “hự”. Đông Phương Thanh Vân cảm thấy choáng váng tức ngực, loạng choạng thối lui ba bước.

Băng Tâm thì bị xô giạt hẳn hai trượng, ngã phệt xuống đất, nhưng chồm ngay dậy. Hai con mắt hình tam giác đỏ phóng những tia hung quang chòng chọc nhìn Đông Phương Thanh Vân một cách đáng sợ.

Chỉ thấy Băng Tâm từ từ giơ hai tay lên, hai bàn tay trắng ngần chuyển dần sang màu hồng phấn.

Đông Phương Thanh Vân thầm biết đối phương sắp thi triển chiêu sát thủ, bèn vận công, dùng kình lực Bát Nhã mật la thần công bao phủ châu thân như tường đồng vách sắt.

Đồng thời y phục màu trắng của chàng từ từ căng phồng, huyệt đạo toàn thân tựa hồ đã được một lớp hồng quang che kín.

Đột nhiên Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh thét to như tiếng sấm, hai tay đẩy ra chưởng thế như khai sơn phá thạch.

Đông Phương Thanh Vân cũng gầm lên, vận bảy thành công lực vào hai tay phóng ra hai luồng chưởng phong ù ù nghênh tiếp. Một tiếng nổ vang như sấm.

Đông Phương Thanh Vân hự một tiếng. Thân hình lắc lư, bị đẩy lùi nửa bước, nhưng lập tức lại đứng vững như thạch trụ.

Băng Tâm thì như diều đứt dây, bị bắn văng ra ngoài ba trượng mắt nổ đom đóm nhưng cũng chồm dậy được.

Đông Phương Thanh Vân vận công một lát đã cảm thấy như thường, bèn gằn giọng quát:

- Phu nhân ngăn cản ta đi tìm gia phụ chỉ uổng công vô ích. Bổn thiếu gia không nỡ lấy mạng phu nhân hãy mau tránh ra.

Băng Tâm mặt đã tái nhợt, nhưng còn cố nói:

- Thắng bại về tay ai, cuối cùng sẽ biết. Đừng vội khoác lác ?

Đoạn y thị hú một tiếng dài, thêm năm bóng người y phục năm màu khác nhau, bay tới đáp xuống hiện trường.

Diệp Đại Thúy biết tình thế càng thêm nghiêm trọng vội lướt tới đứng bên cạnh Đông Phương Thanh Vân.

Cùng lúc có tiếng quát của Quỷ Tinh Linh:

- Đi mà gặp tổ tiên của các ngươi.

Bốp ? Bốp ?

Hai lục y thiếu nữ đã bị văng ra xa.

Đồng thời một thanh âm của nữ nhân văng vẳng truyền lại.

- Ba trưởng lão hãy lui về.

Tích Thư Nhân thét:

- Ai cho lui về.

Đoạn vung song chưởng bổ mạnh tới một vị trưởng lão. Vị này vội đưa hai tay ngang ngực đẩy ra.

“Binh” một tiếng. Vị trưởng lão rú lên, bắn văng ngoài năm trượng chết tươi tại chỗ.

Gần như đồng thời có tiếng thét của Thần Quan Tú Sĩ:

- Nhân thế không có đất cho các ngươi, thì còn dưới địa ngục.

Bùng ? Một tiếng nổ to, ba tiếng hự, chỉ thấy Thần Quan Tú Sĩ loạng choạng lùi hai bước, ba vị trưởng lão kia như những trái bóng bị văng xa mấy trượng, bán sống bán chết.

Đông Phương Thanh Vân đã đại thắng cả mừng nói:

- Thỉnh ba vị tiền bối trở lại vị trí cũ.

Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ và Quỷ Tinh Linh cùng đáp:

- Tuân lệnh ?

Rồi trở về vị trí cũ, ở bên ngoài Tứ Tiên.

Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả:

- Ba vị xuất thủ đắc thắng, thỉnh hãy tạm nghỉ, từ đây đến lượt Tứ Tiên.

Đoạn bước ra trước, ba lão Tiên cũng chẳng nói chẳng rằng bước theo, tạo thành thế trận hình vuông ở bên ngoài ba người tùy tùng.

Tích Thư Nhân, Quỷ Tinh Linh và Thần Quan Tú Sĩ đứng quay lưng vào nhau, nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ vận khí điều tức.

Lúc này Băng Tâm Hoa Cử Ngọc Linh cũng đã ngồi xuống phía sau năm nữ nhân mới tới mà nhắm mắt vận công điều trị thương thế.

Hai lục y nữ sứ giả đã hồi phục, trở về lại đứng bên cạnh mười sứ giả. Mấy trưởng lão thì xem chừng thương thế nghiêm trọng vẫn đang nằm ở ngoài xa.

Chợt từ xa có tiếng xe ngựa lọc cọc chạy tới. Từ trên xe hai hán tử khôi vĩ nhảy xuống, ôm mấy vị trưởng lão đặt lên xe, thoáng chốc chiếc xe ngựa đã chạy đi.

Đông Phương Thanh Vân nghe mấy nữ nhân nói nhỏ với nhau rằng Mê Điện điện chủ đã tới.

Quả vậy, một thanh âm dõng dạc cất lên:

- Bổn điện chủ đối với các hạ luôn luôn tôn kính, nhất là các hạ đã chủ trì bảy đại môn phái mà đại phá Ma Cung và Quỉ Lâm, thực khiến cho mọi người sung sướng.

Suốt hai chục năm nay, bổn điện chưa hề phái môn hạ bôn tẩu giang hồ, vì có nỗi niềm khó nói, do đó chưa thể hiệp trợ các hạ hoàn thành đại nghiệp, thực hổ thẹn trong lòng, những mong các hạ chỉ giáo cho.

Đông Phương Thanh Vân nghĩ thầm:

“Hắn là Mê Điện điện chủ mà sao lại kính trọng ta như vậy, ắt là xảo trá. Hắn không thể có thiện ý ?” Bèn cười nhạt:

- Không dám ? Không dám.

Mê Điện chủ nói:

- Các hạ nhất định kiên trì tìm kiếm lệnh tôn ư ?

- Đúng thế ?

- Ồ ? Đây là đại sự của võ lâm, các hạ sao lại có thể xung động như vậy ? Bổn điện chủ biết rằng từ năm lên ba các hạ chưa được thấy mặt phụ thân, phụ tử cốt nhục, thương nhớ cũng là chuyện thường tình, các hạ quyết đi tìm lệnh tôn, chứng tỏ các hạ là người trung hiếu vẹn toàn, nhưng tiếc thay ... lệnh tôn gắn liền với sự an nguy của võ lâm, vô luận thế nào lệnh tôn cũng không thể xuất hiện trong võ lâm được.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói:

- Về điểm này, tại hạ hoàn toàn chưa rõ.

- Các hạ đương nhiên chưa minh bạch tại sao lệnh tôn lại gắn liền với sự an nguy của võ lâm, bao gồm cả hắc đạo lẫn bạch đạo, cho nên mới bảo rằng dù các hạ cố ý đi tìm lệnh tôn, lệnh tôn cũng không sao gặp các hạ được.

Đông Phương Thanh Vân cười ngạo:

- Điện chủ đã biết vậy, sao còn sai người ngăn cản tại hạ.

Thanh âm của người kia lại sang sảng cất lên:

- Không sai, bổn điện chủ biết rằng lệnh tôn đã ẩn thân mười lăm năm nay. Mười lăm năm dài đằng đẳng, tóc bạc như cước, cô khổ muôn phần, ít ai chịu đựng nổi, nay hài nhi đã trưởng thành, khó tránh động lòng thương cảm, mong được đoàn viên. Ôi ?

Chuyện đó cũng là lẽ thường tình ?

Đông Phương Thanh Vân trầm mặc không nói.

Thanh âm sang sảng lại tiếp:

- Nay các hạ luôn miệng nói phải đi tìm lệnh tôn, khiến lệnh tôn há có thể cầm lòng, nhưng nếu lệnh tôn xuất hiện thì sẽ ra sao ? Thì đúng như ái thiếp của bổn điện chủ vừa nói, thây sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông. Ôi, các hạ thử nghĩ coi, lệnh tôn có nên xuất hiện hay chăng ?

Đông Phương Thanh Vân đang định trả lời thì Diệp Đại Thúy thở dài, buồn rầu nói:

- Nghe điện chủ nói nghiêm trọng như vậy, cần phải suy nghĩ cho kỹ.

- Phu nhân nói chí phải. Điều hiện tại chúng ta cần biết là Tam thư sinh thề với nhau thế nào, phải vậy không ?

- Phải.

- Để rõ tình lý, bổn điện chủ sẽ nói rõ ngọn nguồn thật minh bạch, hiềm một nỗi việc này rất nghiêm trọng, ngoài dự liệu của thường nhân, khiến bổn điện chủ chưa biết nói sao đây ?

Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười:

- Như thế thì có khác gì không nói.

- Các hạ nói rất đúng, nhưng các hạ nên biết bổn điện chủ không muốn cho những người khác biết.

Đông Phương Thanh Vân buột miệng thốt:

- Ồ ?

- Cũng vì thế mà bổn điện chủ thân chinh tới đây để giải thích việc bổn điện chủ muốn mang các hạ đi là không có ác ý. Vì các hạ khăng khăng đòi tìm kiếm phụ thân, bổn điện nghĩ đến chúng sinh võ lâm mà đành bắt các hạ giam vào Mê Điện. Đó chỉ là điều bất đắc dĩ, kính thỉnh các hạ chớ lo lắng để những kẻ đang ngầm theo dõi các hạ để biết rõ chân tướng.

Đông Phương Thanh Vân phát giác có khoảng mười người đang bám theo chàng, hoàn toàn không phải là đệ tử của Thái Cực bang, hơn nữa chàng nóng lòng muốn biết Tam thư sinh đã thề với nhau những gì, tại sao việc đó lại cản trở sự đoàn tụ của gia đình chàng.

Điện chủ lại dõng dạc nói:

- Các hạ sau khi bị bắt về bổn điện, tuy không được tự do hành động, nhưng sẽ được hậu đãi như một bậc đại ân nhân.

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:

- Điện chủ tin chắc rằng có thể bắt được tại hạ ư ?

Mê Điện điện chủ dõng dạc nói:

- Đúng vậy, ngoài bổn điện chủ, còn có Lục Kiều, mười hai nữ sứ giả, năm trưởng lão, bốn tướng quân, vừa thêm năm kiều thê, không đủ sức bắt các hạ hay sao ? Chỉ là không muốn tăng thêm sự nghiêm trọng cho ngoại nhân biết, chứ bổn điện chủ hoàn toàn không dám coi thường các hạ.

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:

- Nói lời thừa ?

- Lục Kiều vừa rồi đã làm cho các hạ vẻ vang quá rồi, nay nên dừng lại, bổn điện chủ cố tránh đả thương các thuộc hạ của các hạ.

Đoạn lão nói to:

- Lục Kiều, hãy lệnh cho mười nữ sứ giả trở về bổn điện.

Băng Tâm hỏi:

- Phu quân có gì phân phó ?

Điện chủ dịu giọng nói:

- Bổn điện chủ thân chinh chủ trì, trong nháy mắt sẽ bắt sống thiếu chủ võ lâm, hiểu chưa ?

Băng Tâm hỏi:

- Phu quân không định trở về bổn điện ư ?

- Đương nhiên sự tồn vong của bổn điện tùy thuộc vào trận này, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn, Ngũ Kiều cũng mau quy hồi bổn điện.

Năm nữ nhân y phục năm màu khác nhau cùng đáp:

- Tuân lệnh ?

Rồi thoáng một cái đã phi thân bay vút đi, chỉ còn lại Băng Tâm. Băng Tâm nói:

- Tướng công, thực ra đây là việc của Thái Cực bang ? Trận thứ nhất chúng ta đã hoàn tất, trận thứ hai nên để cho Thái Cực bang thi triển lực lượng của họ có hơn chăng ?

Điện chủ đáp:

- Lục Kiều, nước xa không cứu được lửa gần, lực lượng của Thái Cực bang phải vài ngày nữa mới tới kịp, chúng ta hãy bắt vị thiếu chủ võ lâm đã, rồi sẽ thương lượng điều kiện với họ sau ?

Băng Tâm nói:

- Tướng công nói phải lắm.

Đoạn vỗ tay ba tiếng.

Chỉ nghe từ xa vọng lại ba tiếng hú đến đinh tai, rồi ba bóng đen bay vút tới, đáp xuống hiện trường, cách Đông Phương Thanh Vân chừng hai trượng.

Đông Phương Thanh Vân biết rằng lời Mê Điện điện chủ vừa nói quyết không phải hư ngôn, những kẻ bao vây chàng hẳn là những kỳ nhân đương đại, không chừng trong số đó có hai vị Thư sinh kia.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn