Thiên Hoang Đế Quân Vương Thạch An bỗng cười vang:
- Lão Thạch quỷ này đoán sai ý của thiếu chủ rồi, thiếu chủ là người trung thực, thẳng thắn, đâu có sợ nói thẳng với Tứ tiên chúng ta. Nếu chúng ta đi theo thiếu chủ lỡ có bề gì dĩ nhiên thiếu chủ khó mà an tâm.
Thạch Lan Dật Tiên gật đầu:
- Thiếu chủ, ngươi có ý như vậy phải không ?
Đông Phương Thanh Vân ấp úng:
- Võ công của Tứ tiên trưởng ...
- Cứ nhìn vào mặt chúng ta mà nói có được chăng ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Dạ, nhưng ...
Thiên Hoang Đế Quân lại cười vang:
- Thực ra Thạch quỷ cũng nên nghĩ coi, thiếu chủ sắp lo nghĩ bao nhiêu công việc, nếu chúng ta cứ đi theo chỉ làm cho thiếu chủ vướng chân vướng tay, dễ hư đại sự, huống hồ Tứ Tiên chúng ta tu luyện thêm một thời gian nữa, hợp lực Tứ thiên quang thần công lại rồi tái hiện võ lâm thì có thể giúp thiếu chủ hoàn thành đại nghiệp.
Thạch Lan Dật Tiên ngoảnh mặt hỏi Thiên Hoang Đế Quân:
- Về vụ Lãnh Huyết Nhân Ma ước hẹn giao đấu, nên làm thế nào ?
Thiên Hoang Đế Quân cười ngất:
- Lão Thạch Quỷ này quả là lo trời sập, cứ xem diện tướng của thiếu chủ chúng ta đủ biết rất thọ và hưởng hậu phúc khôn cùng. Thiếu chủ nhất định có khả năng phùng hung hóa cát, ngộ họa thành phúc đó.
- Thật ư ?
- Vương Thạch An này chẳng lẽ nói dối ?
Thạch Lan Dật Tiên gật gù, trầm tư một lát, nói:
- Cũng được ? Tứ Tiên nên tìm một nơi thâm sơn cô động mà tu luyện vài năm rồi tái hiện võ lâm mà tranh đấu, thỉnh thiếu chủ bảo trọng, chúng ta ắt có ngày tái ngộ.
Đoạn lão Thạch chậm rãi bước đi, tựa hồ rất miễn cưỡng.
Tam tiên còn lại liền theo gót lão Thạch mà đi.
Tuệ Mẫn nhìn Đông Phương Thanh Vân bằng đôi mắt chứa chan tình cảm, nói:
- Tạm biệt tướng công.
Rồi đột nhiên quay mình chạy vụt đi như một mũi tên, vượt qua Tứ Tiên.
Tại sao Tuệ Mẫn lại đột ngột phóng vút đi như vậy ?
Thực ra cõi lòng nàng đang tan nát, tưởng chừng đứt từng khúc ruột. Đông Phương Thanh Vân là người đầu tiên khuấy động cõi lòng bình thản của nàng. Hồ nước tình cảm của nàng đang phẳng lặng, chàng đã ném xuống đó một phiến đá làm dấy lên bao làn sóng dập dờn.
Nay chàng đã hỉ ái người khác, trái tim thơ ngây của nàng chịu sao nổi.
Thiên Hoang Đế Quân hoảng hốt gọi:
- Tuệ Mẫn ?
Đoạn thi triển khinh công lướt đuổi theo Tuệ Mẫn.
Thạch Lan Dật Tiên nói lớn:
- Tứ tiên đồng thanh đồng hành, quyết không xa nhau.
Đoạn búng mình bay đi như đại bàng.
Hai lão Tiên còn lại cũng song hành lướt theo sau Thiên Hoang Đế Quân.
Đông Phương Thanh Vân trầm mặc nhìn cảnh tượng đó.
Tuệ Mẫn là nữ nhân đầu tiên in đậm dấu ấn trong trái tim chàng, trải qua bao nhiêu biến đổi, chàng hỉ ái những nữ nhân khác, nhưng Tuệ Mẫn là thiếu nữ ngây thơ trong trắng, chàng không nỡ nào lừa dối nàng.
Nhất là qua mấy phen dâu bể, chàng tự cảm thấy không thể hôn phối với Tuệ Mẫn.
Thế là chàng ngậm ngùi thở dài ...
Chuyện cũ như sương khói đã tan mát, bỗng dồn dập hiện về trong ký ức của chàng. Bao phen vào sanh ra tử bên chàng ...
Có Tuệ Mẫn ngây thơ trong trắng.
Có Lãnh Tuyết Quyên si tình.
Có Trần Ngọc Đình chẳng tiếc sinh mệnh vì chàng.
Có Tiêu Phụng Hoàng dịu dàng đằm thắm.
Có Hận Thiên Nữ đáng thương vừa vì chàng mà thảm tử.
Chuyện cũ cứ lần lượt hiện ra bao hình ảnh trước mắt chàng, rồi từ từ trôi đi khuất hẳn.
Một nỗi buồn thương dâng lên man mác trong lòng, chàng cúi đầu thở dài.
Thật là tự cổ nhi nữ thường tình, anh hùng khí đoản.
Nay đối địch với chàng là đại ma đầu trên trăm năm tuổi Lãnh Huyết Nhân Ma, chàng tự biết chàng chưa luyện được nội công tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh như Lãnh Huyết Nhân Ma, thế thì tiết thanh minh tao mộ sắp tới sẽ là ngày cuối cùng chàng còn được sống trên đời hay sao ?
Chết, hoàn toàn không khiến chàng cảm khái.
Có điều là cái chết này khiến chàng còn nhiều di cảm, ân hận.
Chàng đường đường là một nam tử hán đại trượng phu mà không bảo toàn được cho thê thiếp của mình, làm sao chàng không hổ thẹn bi thương, làm sao chàng có thể tha thứ cho chính mình ?
Càng ân hận là chàng đã sống ngót hai mươi năm mà chưa được thấy mặt phụ thân ...
Đời người trên cõi thế sao bi thương ai oán đến vậy ?
Nghĩ đến đây, tuy anh hùng chẳng để rơi lệ, nhưng bất giác nước mắt cứ ứa ra.
Diệp Đại Thúy vô cùng thông tuệ, làm sao không biết lúc này Đông Phương Thanh Vân đang nghĩ gì ?
Giọng nàng dịu ngọt văng vẳng:
- Tướng công, hãy trấn tĩnh lại nào.
Đoạn nàng từ từ ôm chặt lấy chàng. Đông Phương Thanh Vân cảm động ôm lấy nàng, xúc động vô hạn:
- Đại Thúy, chẳng lẽ Thanh Vân sẽ không được biết mặt phụ thân ư ?
Diệp Đại Thúy dịu ngọt đáp:
- Sao tướng công lại nghĩ đến chuyện đau lòng đó ?
- Lẽ nào Thanh Vân sẽ không được biết mặt phụ thân ?
- Tướng công nhất định sẽ được gặp mặt phụ thân. Không chỉ tướng công muốn gặp phụ thân mà phụ thân còn muốn gặp tướng công hơn nữa kìa. Ôi, ân oán giang hồ, cừu hận võ lâm đã hại chết bao người, bao gia đình phụ tử thê nhi ly tán.
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Đại Thúy, nàng đừng nói dối để an ủi Thanh Vân.
- Làm sao thiếp dám nói dối chàng ?
- Thanh Vân biết lời Lãnh Huyết Nhân Ma nói về Tam Thư Sinh thệ minh đa phần là đúng, do đó Thanh Vân sẽ vĩnh viễn không được gặp phụ thân, nàng nói như vậy chẳng qua để an ủi ta mà thôi.
Diệp Đại Thúy nghe mà lòng đau như cắt. Không sai, mong ước của phu quân nàng được gặp phụ thân ở kiếp này chỉ là ảo tưởng.
Nàng chỉ còn cách nén nỗi đau thương tâm mỉm cười:
- Tướng công mất khí phách từ lúc nào vậy ?
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:
- Đại Thúy, ta chưa hiểu ý của nàng.
Kỳ thực Diệp Đại Thúy biết rằng nếu Đông Phương Thanh Vân quyết đấu với Lãnh Huyết Nhân Ma thì chàng không có hy vọng gì sống sót, nhưng lẽ nào nàng nói thẳng ra như vậy ?
Không ? Một người biết trước còn được sống ít ngày trên cõi thế, lại còn nhiều di cảm ân hận, thì đã quá bi thương rồi, nỡ nào còn nhẫn tâm làm cho người ấy thêm đau khổ.
Nàng gượng cười nói:
- Chẳng lẽ tướng công không nghe thấy lời Thiên Hoang Đế Quân vừa nói ?
Đông Phương Thanh Vân bỗng cười ngắt:
- Đại Thúy, nàng lại đi tin mấy lời tự an ủi đó sao ? Lãnh Huyết Nhân Ma là kẻ thế nào, ngay đến tim gan và thai nhi người ta, hắn còn ăn tươi nuốt sống. Thanh Vân này làm sao thoát khỏi tay hắn ? Thực ra nàng vẫn chưa hiểu ý ta ...
Diệp Đại Thúy lòng đau như cắt, nàng quả muốn nhìn thấu cõi lòng chàng, bèn nén đau thương hỏi:
- Ý của tướng công thế nào ?
Đông Phương Thanh Vân thông minh tuyệt :Dnh, làm gì chàng không biết tâm sự bi thương của nàng ?
Chàng hỉ ái nữ nhân này, nàng là người duy nhất mà chàng thực sự si mê cuồng luyến, chàng lại ôm chặt lấy nàng mà cười vang:
- Đại Thúy. Thanh Vân nghĩ ra rồi, kiếp người như sương sớm, thoáng chốc đã cạn khô, nếu sống không hổ thẹn với trời đất, thì có gì phải ân hận. Lại nói về chuyện tuy không được gặp phụ thân, nhưng nếu phụ tử thương nhớ nhau thì còn hơn là gặp mặt.
Diệp Đại Thúy không nén nổi nỗi bị thương, hai hàng lệ tuôn rơi lả chả, nàng ôm chặt lấy chàng.
Thật là một đôi uyên ương đáng thương nhất trên thế gian.
Kiếp nhân sinh là thế đó.
Từ lúc cất tiếng khóc oa oa cho đến khi nhắm mắt xuôi tay gọi là một kiếp người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc đời kỳ quái và hư ảo.
Có kẻ coi kiếp người như một giấc mơ, một tấn tuồng, khi tỉnh giấc, khép màn, hết thẩy chỉ là hư không, còn lưu lại vài lời cảm thán.
Người ta vẫn bảo chẳng mấy ai được như ý.
Điều này chứng tỏ trong một kiếp người, thất vọng nhiều hơn hi vọng, thất bại nhiều hơn thành công, cái mất nhiều hơn cái được. Đó là quy luật vĩnh hằng của nhân sinh.
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Đại Thúy, nàng hãy trấn tĩnh, chúng ta bàn một chút về công việc chính.
Diệp Đại Thúy vội nén vẻ đau thương hỏi:
- Ta bàn chuyện gì kia ?
- Còn nhiều sự tình chưa gỡ xong.
Diệp Đại Thúy lau nước mắt, hỏi:
- Tướng công, tiện thiếp còn có một nghi vấn.
- Nghi vấn gì vậy ?
- Tiện thiếp nghĩ rằng tướng công quyết không thể kết thúc cuộc đời như vậy, nhất là nghe Lãnh Huyết Nhân Ma nói đến chuyện chuẩn bị xây mộ và làm sẵn áo quan hẳn là hắn có vấn đề.
Đông Phương Thanh Vân cười:
- Sinh tử do mạng, phú quý tại thân, tục ngữ có câu “Sinh tử cách nhau trong gang tấc”, hà tất phải để tâm lo lắng.
- Tướng công tuy coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng tiện thiếp ...
Đông Phương Thanh Vân nói sang chuyện khác để nàng khỏi bi thương:
- Nàng có nghi vấn gì vậy ?
Diệp Đại Thúy đang nghĩ nếu Đông Phương Thanh Vân từ giã cõi đời, thì nàng có khác gì cô nhạn lạc bầy ... Câu hỏi của Đông Phương Thanh Vân đã kéo nàng ra khỏi cơn tuyệt vọng. Nàng vội nói:
- Chẳng lẽ tướng công không nghe thấy lời đối thoại giữa Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân ? Trước đây Lãnh Huyết Nhân Ma chỉ giết người, nay hắn lại bảo xây sẵn mộ và chuẩn bị áo quan để chôn chính hắn, điều đó há chẳng phải là có vấn đề hay sao ?
Đông Phương Thanh Vân không tin vào kỳ tích, hơn nữa lúc này chàng muốn an ủi Diệp Đại Thúy, bèn đáp:
- Đúng, chắc là có vấn đề.
- Lãnh Huyết Nhân Ma quyết chẳng chịu chết uổng, có lẽ hắn không hy vọng sát hại được tướng công mà ...
- Mà làm sao ?
- Tướng công sẽ cho là thiếp nói mơ, nhưng thiếp có cảm giác hắn muốn thu nhận tướng công làm đệ tử.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hồi lâu mới hỏi:
- Tại sao nàng lại nghĩ thế ?
Diệp Đại Thúy e thẹn nói:
- Thực ra đó là bản tính của con người, lúc tuyệt vọng thì mong ước điều may mắn, tính thiếp vốn thế, huống hồ lần này lại có minh chứng.
- Minh chứng gì ?
- Đối thoại giữa Lãnh Huyết Nhân Ma với Bạch Sa lão nhân và Quái Sấu.
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:
- Ta chưa hiểu.
- Thực ra rất đơn giản. Bạch Sa lão nhân bảo có ba điều. Lãnh Huyết Nhân Ma với tướng công cùng tồn tại là một, cả hai người cùng chết là hai, còn điều thứ ba ? Ắt là hạ độc thủ giết chết tướng công, chẳng lẽ tướng công không phát giác rằng điều thứ ba cũng bao hàm khả năng khác nữa chứ ?
Đông Phương Thanh Vân rớm lệ, ôm chặt Diệp Đại Thúy nói:
- Lãnh Huyết Nhân Ma nói rất đúng, trước hết Thanh Vân phải báo mối cừu hận cho nghĩa phụ nghĩa mẫu đã ? Tiêu diệt xong Mộ Địa giáo rồi thì dù chết cũng cam lòng.
oo Vu Sơn là đệ nhất danh sơn ở đất Thục, gồm mười hai :Dnh núi. Vọng Hà, Thúy Tịnh, Triều Vân, Thần Nữ, Tùng Luyến, Tập Tiên, Tụ Học, Thượng Di, Khởi Vân, Phi Phụng, Đăng Long Cộng, Học Đàn. Trong dó Thần Nữ là ngọn cao nhất, quanh năm mây mù bao phủ, thỉnh thoảng mới hiện ra thấp thoáng.
Mười ngày sau, vào lúc hoàng hôn, Đông Phương Thanh Vân cùng Diệp Đại Thúy và tùy tùng tới huyện thành ở phía tây dãy Vu Sơn.
Đông Phương Thanh Vân nghiêm nghị, Diệp Đại Thúy trầm mặc, cử chỉ dịu dàng uyển chuyển như cành liễu trước gió, sắc diện cố nén nổi bi thương. Ba tùy tùng cũng thấy ưu tư.
Đã bước sang canh hai. Năm người tiến vào một u cốc ngoằn ngoèo. Nằm bên u cốc là một tòa đại bảo nguy nga, tường hồng ngói xanh.
Đông Phương Thanh Vân đoán đây là Tổng đà của Địa Mộ giáo, bèn thấp giọng nói:
- Đi.
Đoạn phóng vút lên tòa đại bảo như một mũi tên phóng ra khỏi dây cung.
Diệp Đại Thúy cũng nhún mình phi thân sóng vai với chàng. Ba tùy tùng tung người bay theo sau.
Thoáng chốc năm người đã đứng trước cánh cửa sắt đồ sộ của đại bảo.
Đông Phương Thanh Vân căm hận Địa Mộ giáo chủ đến thấu xương, còn nghĩ gì đến lễ tiết. Chàng vận công vào hai tay phóng chưởng.
“Bình ? Bình ?” hai tiếng nổ chấn động, Dao Long chưởng của chàng làm cho hai cánh cửa sắt đồ sộ, rộng chừng mười trượng mở toang ra.
Đông Phương Thanh Vân hú một tiếng dài, giơ tay ôm ngay lưng Diệp Đại Thúy, cùng bay vào bên trong như một cánh đại bàng.
Họ vừa đáp xuống, bỗng hai đạo hàn quang như giao long xuất thủy cùng lao đến công kích hai người.
Đông Phương Thanh Vân cười ngạo:
- Biến đi ?
Chàng vội vận Bát Nhã mật la thần công, tay vẫn ôm lưng Diệp Đại Thúy.
Một tiếng nổ đinh tai kèm theo hai tiếng rú thảm, hai kiếm sĩ vừa công tới đã như hai trái bóng đập vào tường, bị bật văng ra xa hai trượng, chết không kịp ngáp.
Mười mấy bóng người vụt tới, dàn hàng ngang phía trước mặt Đông Phương Thanh Vân.
Đó là hơn một chục trung niên đại hán tráng kiện, mục quang sáng rực, huyệt Thái Dương nổi cao, nhìn đã biết ngay bọn chúng tu luyện nội lực ngang tới mức hỏa hầu. Một gã nói, giọng âm lãnh:
- Các hạ loạn nhập Tổng đà Địa Mộ giáo, tội đáng chết vạn lần, hãy mau cút đi.
Lúc này ba tùy tùng đã dàn hàng ngang sau lưng Đông Phương Thanh Vân, chàng nhếch mép cười, nói:
- Bổn thiếu gia Đông Phương Thanh Vân hôm nay tới đây để tiêu diệt Địa Mộ giáo, mau gọi giáo chủ của các ngươi ra đây, nếu không ta gặp ai sẽ giết kẻ đó, không tha bất cứ ai ?
Mười mấy hán tử thảy đều thất sắc, chúng đều đã nghe danh thiếu chủ võ lâm Tam Bí chấn động thiên hạ. Chuyện mười ngày trước đây thiếu chủ võ lâm ngay trước Thanh Chủng đại phá Mê Điện đánh lui Thái Cực bang đã thành đầu đề đàm luận trong lúc trà dư tửu hậu của võ lâm. Người ta truyền tụng với nhau rằng Đông Phương Thanh Vân đã trở thành nhân vật ngang với thần tiên.
Nay người ấy đang đứng sừng sững như Thái Sơn trước mặt họ, làm sao họ chẳng kinh hồn táng đởm.
Mười mấy hán tử cũng từng là những nhân vật xưng hùng xưng bá một phương.
Gã âm trầm bỗng cười lớn một tràng rồi nói:
- Thiếu chủ võ lâm đại giá quang lâm, thực là đại hạnh cho bổn giáo, thỉnh các hạ chờ một chút để tại hạ vào bẩm cáo giáo chủ được chăng ?
Đông Phương Thanh Vân tuy biết bọn này chẳng tên nào tử tế, toàn một lũ côn đồ sát nhân, nhưng dù là bầy kiến cũng còn ham sống, huống hồ con người, chàng không muốn loạn sát, thôi thì hãy lấy đức hiếu sinh làm chính, bèn trầm giọng nói:
- Được ?
Gã kia bèn ngoảnh sang bên cạnh nói:
- Tứ đệ, mau đi bẩm cáo giáo chủ.
Lời gã chưa dứt đã nghe thanh âm trong trẻo vang vọng:
- Kính nghênh tướng công đại giá, tiện thiếp không biết để ra đón từ xa, mong tướng công lượng thứ.
Một bóng hồng đã bay tới đáp xuống trước mặt chàng. Đó là Lãnh Huyết Diễm Nữ.
Đông Phương Thanh Vân thấy nàng ta thì cảm thấy khó xử. Nàng ta là ân nhân của nghĩa mẫu, chàng không thể đắc tội, nếu nàng ta xuất thủ ngăn trở, thì chàng thật khó bề ứng phó.
__________________
|