View Single Post
  #83  
Old 05-09-2004, 05:48 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Nghĩ vậy, bèn hạ giọng nói:

- Phu nhân vẫn mạnh giỏi chứ ?

Lãnh Huyết Diễm Nữ dịu dàng nói:

- Uy danh của tướng công át cả vầng thái dương, thực khiến tiện thiếp kính phục.

Nay tướng công đến để báo cừu thì phải ?

Lời này khiến Đông Phương Thanh Vân lúng túng.

Luận về lời lẽ, Lãnh Huyết Diễm Nữ quả không hổ là hồng quần nữ kiệt. Chàng nghĩ thầm:

- “Một nữ nhân giỏi giang như nàng mà theo tà đạo, thật đáng tiếc. Nếu có thể khuyên nàng ta cải tà quy chánh, thì hay biết chừng nào ?” Bèn cười nhạt nói:

- Phu nhân đoán rất đúng, tại hạ quả thực đến đây để báo cừu, phiền phu nhân thỉnh quý phu quân ra quyết đấu với tại hạ một phen để phân thắng bại.

Lãnh Huyết Diễm Nữ sa sầm mặt:

- Phu quân tiện thiếp là giáo chủ tối cáo, há cho phép tướng công khinh khi.

Đông Phương Thanh Vân nói:

- Vậy là quý giáo chủ né tránh tại hạ phải không ?

Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng đáp:

- Tướng công đừng quá xem thường giáo chủ bổn giáo như vậy. Tướng công vì hận mà đến, bổn giáo cầu mong sinh tồn ắt phải dốc toàn lực lượng đối phó với tướng công.

Đông Phương Thanh Vân không đợi y thị nói hết, đã cười vang:

- Hay lắm ? Thỉnh tận lực đối phó.

Lãnh Huyết Diễm Nữ nghiêm trang nói:

- Tiện thiếp cảnh cáo tướng công, nếu tướng công nghĩ rằng mình đã đại phá mê trận, đẩy lui Thái Cực bang là đã đủ uy đến đây thì thực nhầm đó.

Đông Phương Thanh Vân biết rằng cứ đấu khẩu dài dòng thì không biết đến bao giờ mới dừng, bèn nói lớn:

- Quỷ Tinh Linh tiền bối, hãy kiềm chế Lãnh Huyết Diễm Nữ, đừng đắc tội với nàng ta, chỉ cần không cho nàng ta làm gì là được.

Quỷ Tinh Linh đáp to:

- Tuân pháp chỉ.

Đoạn lướt ngay tới gần Lãnh Huyết Diễm Nữ, gằn giọng nói:

- Phu nhân, thứ cho lão phu vô lễ.

Rồi lấy Lãnh Huyết Diễm Nữ làm tâm điểm, lão đã như một con hắc long cuốn gió ù ù, chạy vòng quanh trong phạm vi một trượng, vây chặt y thị không cho một ngọn gió lọt vào.

Lãnh Huyết Diễm Nữ vội kêu:

- Tướng công, hãy khoan.

Đông Phương Thanh Vân biết, nếu lần này không đại phá Địa Mộ giáo, bắt sống Địa Mộ giáo chủ, thì kiếp này không còn cơ hội nào nữa, như thế nghĩa phụ nghĩa mẫu chẳng thể nhắm mắt dưới chốn cửu tuyền, nhưng nghĩa mẫu lại dặn chàng phải báo ân Lãnh Huyết Diễm Nữ, lời nghĩa mẫu lẽ nào không nghe ? Chàng bèn giục:

- Phu nhân nói đi ?

- Tướng công lẽ nào phải giết hết thảy mọi người.

Đông Phương Thanh Vân cười to:

- Chỉ cần bắt sống quý giáo chủ để tại hạ đích thân chặt đầu tế nghĩa phụ nghĩa mẫu là coi như hết cừu hận. Không cần giết ai nữa.

Bỗng nhiên ...

Bốn bóng người từ ngoài bảo lao vào như tên bắn, đáp xuống hiện trường, đồng thời một người lên tiếng dõng dạc:

- Bẩm thiếu chủ, Thiếu Lâm tự phái Bạch Sa lão nhân, Ca Vương, Quái Thiên Sứ, Lâm Nhật Hoa tới bái kiến thiếu chủ.

Đông Phương Thanh Vân thấy có thêm người của mình tới thì cả mừng nói:

- Các vị tạm thời án binh bất động.

- Tuân pháp chỉ.

Lãnh Huyết Diễm Nữ bị Quỷ Tinh Linh vây chặt như nhốt trong lồng sắt, hét lên:

- Tướng công làm thế này chẳng phải coi thường tiện thiếp quá sao ?

- Phu nhân lượng thứ, sự bất đắc dĩ, tại hạ không muốn phu nhân bị loạn sát, thỉnh tạm chịu đựng một lát.

- Tướng công tính sai rồi, một gã tùy tùng há đủ sức vây hãm tiện thiếp. Đừng có khinh bổn nhân quá đáng. Quỷ Tinh Linh hãy tiếp chiêu.

Giọng trầm khàn của Quỷ Tinh Linh đáp:

- Thỉnh phu nhân an phận đứng đó, võ công của phu nhân còn thua lão phu một bậc, hơn nữa lão phu lại được Tam Bí truyền thụ tuyệt học Khổn long ảnh khiến công lực của lão phu tăng thêm gấp đôi, phu nhân muốn thoát khỏi vòng vây chỉ là nằm mơ.

- Quỷ Tinh Linh chớ có huyênh hoang. Này tướng công, hãy tạm ngừng động thủ được chăng ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

- Khỏi cần trì hoãn. Thỉnh lượng thứ, tại hạ cần động thủ ngay.

Bỗng ba đạo hồng ảnh vọt tới như tên bắn. Chính là ba hồng y nữ nhân, tuổi trung niên, tay lăm lăm trường kiếm.

Ba hồng y nữ nhân vung kiếm công kích Quỷ Tinh Linh. Đông Phương Thanh Vân vội nói:

- Ca Vương, Quái Thiên Sứ ứng chiến.

Ca Vương lao tới, hai tay khoanh rộng, hai luồng kình lực bài sơn đảo hải ù ù ập đến phía ba hồng y nữ nhân.

Ba hồng y nữ nhân thấy vậy nào dám công kích Quỷ Tinh Linh, vội chuyển kiếm sang tay tả, tay hữu phóng chưởng, ba luồng chưởng phong như sóng dữ xô bờ tràn lên nghênh tiếp chưởng thế của Ca Vương.

Ca Vương cười gằn:

- Muốn chết.

Liền gia tăng công lực vào song chưởng.

“Binh” một tiếng dữ dội.

Ca Vương bị đẩy lui một bước, ba hồng y nữ nhân loạng choạng lùi lại hai bước.

Quái Thiên Sứ dĩ nhiên cũng xông tới, quát to:

- Lũ gà mái tầm thường này để một mình đệ xử trí là đủ, thỉnh Ca huynh tạm lui ra.

Trong tiếng quát, hai tay gã múa tít, tạo nên một màn chưởng hoa loang loáng, nhắm tới ba hồng y nữ nhân.

Đông Phương Thanh Vân thấy vậy, vội nói:

- Ca Vương tạm lui.

Ca Vương lướt về phía sau Đông Phương Thanh Vân, đứng cạnh Tích Thư Nhân.

Ba hồng y nữ nhân nhất tề vung kiếm đối phó với Quái Thiên Sứ. Hàn quang như sao sa.

Quái Thiên Sứ hỏi:

- Kính vấn thiếu chủ, có cần giết hay chỉ bao vây ba nữ nhân kia ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

- Phế bỏ võ công của họ ?

- Tuân pháp chỉ ?

Quái Thiên Sứ bỗng uốn người chạy quanh ba nữ nhân, giống như Quỷ Tinh Linh, tạo thành chiếc vòng sắt vây ba nữ nhân vào giữa.

Lãnh Huyết Diễm Nữ bỗng kêu to:

- Tướng công nghe đây, nếu tướng công thể lượng tiện thiếp ngày trước đối đãi tử tế với tướng công, thì hãy bảo thuộc hạ tạm lui, tiện thiếp có lời muốn nói.

Đông Phương Thanh Vân chột dạ, đúng nếu không có nàng ta can thiệp, Tuệ Mẫn hẳn đã sa vào tay Địa Mộ giáo chủ, làm sao còn được yên lành.

Đang nghĩ vậy bỗng nghe tiếng quát:

- Một ả hãy xéo đi cho khỏi bận chân.

Bỗng một tiếng rú thảm vang lên, một hồng y nữ nhân như diều đứt dây bị văng ra mấy trượng.

Đông Phương Thanh Vân vội nói:

- Quái Thiên Sứ, Quỷ Tinh Linh trở về chỗ cũ.

- Tuân pháp chỉ ?

Quỷ Tinh Linh và Quái Thiên Sứ đã lướt về phía sau Đông Phương Thanh Vân.

Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng nói:

- Tướng công, tại sao tướng công không nhận ra lẽ phải trái ?

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:

- Thế nào là không phân biệt phải trái, tại hạ đã tha mạng cho phu nhân là quá ân nghĩa rồi, nếu phu nhân còn nói xàm nói bậy, đừng trách tại hạ không khách khí.

Lãnh Huyết Diễm Nữ tiến lại gần chàng bốn năm thước, nói:

- Đây, tiện thiếp để tướng công muốn giết muốn đánh thì cứ tự nhiên.

Đông Phương Thanh Vân cau mày, không ngờ nàng ta lại dùng đến biện pháp này. Chưa biết nên làm thế nào, chàng lạnh lùng nói:

- Tích Thư Nhân nghe lệnh ? Không để ai rời khỏi nơi đây ?

- Tuân pháp chỉ.

Đông Phương Thanh Vân nói:

- Phu nhân chớ bức người thái quá, nếu không tại hạ có thể đoạt mạng phu nhân bất cứ lúc nào. Nghe cho rõ, Đông Phương thiếu gia nhắm mục đích thủ tiêu Địa Mộ giáo, lấy đầu giáo chủ. Nếu phu nhân định chống lại chỉ là vô vọng.

Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc, hỏi:

- Bổn giáo há để cho tướng công tùy ý hành hung ? Chẳng qua giáo chủ đi vắng đó thôi.

Đông Phương Thanh Vân giật mình nghĩ:

“Sao, Địa Mộ giáo chủ không có mặt ở đây, chẳng lẽ hôm nay ta tốn công vô ích ?” Nhưng chàng nghĩ lại, thấy không phải thế.

Chàng thừa biết Lãnh Huyết Diễm Nữ tuy là bậc hồng quần nữ kiệt, nhưng rất giảo hoạt đa đoan. Lời lẽ nàng ta xoay như chong :Dng, khó có thể tin. Nàng ta nói vậy chẳng qua chỉ để chàng rút lui khỏi tổng đà của Địa Mộ giáo mà thôi.

Bèn cười gằn:

- Có gì nói mau, kẻo tại hạ động thủ.

Lãnh Huyết Diễm Nữ nói:

- Tin hay không tin tùy tướng công. Nếu không tin, tướng công cứ việc tìm kiếm giáo chủ, nếu tìm chẳng thấy thì thế nào đây ?

Đông Phương Thanh Vân ngớ ra.

Đối với nữ nhân, khó mà dùng lý lẽ. Nếu ta tự tin có thừa lý lẽ sắc bén, cùng chẳng thể thuyết phục nổi nữ nhân. Không tin bạn cứ thử xem, bảo đảm bạn càng dùng lý lẽ càng thêm rối, cuối cùng cũng đành chịu thua.

Cho nên đối với nữ nhân chỉ có hai cách.

Một là dùng vũ lực và lớn tiếng, nữ nhân vừa cãi lại, lập tức phải trấn áp ngay.

Hai là, khi họ nhiều lời, ta coi như không thèm lý đến họ.

Song còn có một biện pháp hữu hiệu hơn, ấy là dĩ độc trị độc, tìm một nữ nhân khác nhờ đối phó.

Diệp Đại Thúy chính là người cần tìm. Nàng biết lúc này nếu không lên tiếng, cứ để Đông Phương Thanh Vân rụt rụt rè rè thế kia chẳng giải quyết được gì.

Vậy là nàng liền nhếch mép cười, nói:

- Nếu tìm không thấy quý giáo chủ, thì đem giết luôn toàn bộ số phu nhân của giáo chủ, sau đó Tam Bí sẽ thống lĩnh toàn bộ thuộc hạ cùng bảy đại môn phái đi truy sát quý giáo chủ. Tướng công thấy biện pháp ấy thế nào ?

Đông Phương Thanh Vân đang cảm thấy khó ứng phó, Diệp Đại Thúy lên tiếng thật đúng lúc, thì cả mừng đáp:

- Hay lắm ?

Lãnh Huyết Diễm Nữ thất sắc, gằn giọng hỏi:

- Ai cần ngươi xen vào chuyện này ?

Diệp Đại Thúy ngắt lời Lãnh Huyết Diễm Nữ:

- Hỏi cũng bằng thừa. Hiện tại chỉ có hai con đường cho phu nhân lựa chọn. Một là gọi Mộ Địa giáo chủ ra đây cho tướng công kết liễu, hai là nếu Địa Mộ giáo chủ hèn nhát trốn tránh thì tướng công sẽ san bằng Địa Mộ giáo ...

Lãnh Huyết Diễm Nữ quát:

- Câm miệng.

Diệp Đại Thúy nói tiếp:

- Biến Địa Mộ giáo thành bình địa, không còn một viên gạch, viên ngói, ngọn cỏ nguyên lành, bổn phu nhân không tin rằng Địa Mộ giáo chủ có tài thăng thiên độn thổ.

Lãnh Huyết Diễm Nữ mắt đỏ như máu:

- Tướng công, chẳng lẽ để cho một nữ nhân đứng ra điều khiển hay sao ?

Đông Phương Thanh Vân chột dạ giật mình.

Võ lâm giang hồ thật lắm trò gian trá, âm hiểm, như lời lẽ của Lãnh Huyết Diễm Nữ chẳng hạn. Câu nào cũng đánh vào lòng tự ái của chàng, nếu không phải gần một năm nay chàng có nhiều kinh nghiệm thì đã trúng kế của y thị, bèn cười vang đáp:

- Phu nhân nói sai rồi, nàng là ái thê của tại hạ, phu thê vốn tuy hai mà một, nàng điều khiển cũng như tại hạ điều khiển, chẳng có gì khác biệt.

Lãnh Huyết Diễm Nữ nghe vậy, bèn gằn giọng:

- Tam thư, tứ thư, mau dìu ngũ thư nhập điện.

Tích Thư Nhân bỗng vọt đi chặn hậu lối thoát của hai hồng y nữ nhân, miệng quát:

- Khi chưa có lệnh của thiếu chủ lão phu, kẻ nào dám vọng động sẽ lập tức bỏ mạng.

Một trong hai hồng y nữ nhân vội lắc người né tránh Tích Thư Nhân, chạy tới đỡ hồng y nữ nhân thứ ba (chắc là ngũ thư) đang nằm ngất lịm.

Tích Thư Nhân quát:

- Kẻ nào dám trái lệnh ...

Lời chưa dứt đã như hành vân lưu thủy lướt nhanh như tia chớp tới trước mặt hồng y nữ nhân vừa né tránh, tay tả búng hai ngón tay tới huyệt Khí Hải trước ngực y thị, tay hữu phóng chưởng tới huyệt Hoa Cái của y thị. Động tác cực kỳ thần tốc.

Hồng y nữ nhân thứ hai cũng chẳng vừa, tay tả cắp Ngũ thư, tay hữu vung kiếm đối phó với hữu chưởng của Tích Thư Nhân, đồng thời lắc mình né tránh một trảo của đối phương.

Cùng lúc, hồng y nữ nhân thứ nhất quát to:

- Tiểu tử, nhà ngươi cũng đừng bức người quá quắt.

Đoạn vung kiếm đâm thẳng tới trước ngực Tích Thư Nhân.

Tích Thư Nhân bị công kích từ hai phía vẫn ung dung cười vang:

- Như thế này càng hay, cả hai cùng hết đường tẩu thoát.

Thân hình như cá lượn tránh hai đòn kiếm, hai tay tạo nên màn chưởng ảnh dày đặc như khói vây lấy hai hồng y nữ nhân.

Đông Phương Thanh Vân đứng ngoài thầm lo cho Tích Thư Nhân.

Chàng hiểu Lãnh Huyết Diễm Nữ vừa nói đến Tam Thư, Tứ Thư chính là tam phu nhân và tứ phu nhân của Mê Điện điện chủ. Hai người đó hợp lực, e Tích Thư Nhân khó bề chống đỡ.

Nhưng sự thể hoàn toàn khác hẳn, Tích Thư Nhân xuất thủ thần tốc, hai nữ nhân chưa kịp biến chiêu, chưởng thế của lão Tích đã ập tới trước ngực hai nữ nhân.

Tam phu nhân và tứ phu nhân ứng biến không kịp, nhưng cũng là những nhân vật giàu kinh nghiệm, trong tình huống khẩn cấp, vội bỏ công kích để cứu mạng là chính, gấp gấp né tránh.

Tích Thư Nhân cười ngắt:

- Hãy cút đi một ả ?

Tứ phu nhân vì vướng ngũ phu nhân nên khó tránh đòn của đối phương. Vả lại cơ hội né tránh cũng chẳng còn, đành đứng im vung kiếm đâm thẳng vào mặt Tích Thư Nhân.

Tích Thư Nhân nói:

- Đừng trách lão phu hạ độc thủ.

Lão Tích không hề né tránh mà còn xông thẳng tới, tay hữu chọc nhanh vào huyệt Khí Hải của Tứ phu nhân.

May mà lão Tích lẹ tay chiếm được tiên cơ, trong lúc Tứ phu nhân liều chết đâm kiếm sắp tới mặt lão Tích, thì đòn của lão đã tới đích.

Chỉ nghe “bộp” một tiếng, Tứ phu nhân kêu “ối ?”, bị bắn văng đi bảy tám trượng.

Tam phu nhân mắt nảy lửa phóng ra một luồng hung quang, lúc này y thị bất chấp đạo nghĩa võ lâm, chĩa kiếm lao thẳng vào người Tích Thư Nhân.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, mười bốn bóng người cùng ùa tới, vây tròn xung quanh Đông Phương Thanh Vân và thuộc hạ.

Đông Phương Thanh Vân nói to:

- Tích Thư Nhân trở về nguyên vị.

- Tuân pháp chỉ.

Tích Thư Nhân đang định hạ độc thủ để giải quyết nốt tam phu nhân, nghe lệnh há dám ham chiến, vội lướt về phía sau Đông Phương Thanh Vân mà đứng.

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng nói với Lãnh Huyết Diễm Nữ:

- Tại hạ nhân nhượng phu nhân một lần nữa, như thế là quá đủ. Lần cuối cùng tại hạ hỏi phu nhân muốn tại hạ động thủ tàn sát hay là bảo giáo chủ đích thân ra đây lãnh giáo ?

Lãnh Huyết Diễm Nữ nổi giận:

- Có giỏi thì tàn sát đi.

Đoạn hú một tiếng, tức thời hơn một trăm bóng trắng ngất ngưỡng ùa tới đông như kiến.

Đông Phương Thanh Vân biết ngay đây là các bạch sắc nhân ma.

Đối với nhân ma, chàng đã từng giao đấu biết chúng có năng lực giao chiến dẻo dai. Phía chàng tuy có thêm bốn vị của Thiếu Lâm tự, cộng lại là chín người, nhưng hợp lực thật khó mà đương nổi hơn một trăm nhân ma kia.

Lãnh Huyết Diễm Nữ thấy Đông Phương Thanh Vân cau mày thì mừng thầm, can đảm hẳn lên, sát cơ lồ lộ:

- Tướng công, tiện thiếp nhân nhượng tướng công, có biết vì sao không ?

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên, nàng ta mà lại nhân nhượng với chàng, bèn cười hỏi:

- Vì sao ?

Lãnh Huyết Diễm Nữ đáp:

- Vì tướng công sắp thành kẻ bại vong, trước khi tướng công bỏ mạng, tiện thiếp không nỡ làm khó thêm. Nếu tướng công chẳng biết điều thì tiện thiếp sẽ không khách khí nữa.

Đông Phương Thanh Vân cười khảy:

- Thịnh tình của phu nhân như thế tại hạ thực cảm kích bội phần. Phu nhân đã không nhịn được nữa, thì chúng ta giao chiến vậy.

Lãnh Huyết Diễm Nữ cười gằn:

- Thỉnh động thủ ?

Đông Phương Thanh Vân hú một tiếng dài, đang định cất tiếng thì bên tai văng vẳng lời của Diệp Đại Thúy:

- Tướng công hãy khoan ?

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên vội dùng truyền âm nhập mật hỏi:

- Vì sao ?

- Tướng công nên biết từ trước đến giờ Địa Mộ giáo chủ giữ kín hành tung. Việc gì cũng để Lãnh Huyết Diễm Nữ đứng ra điều khiển còn hắn không hề lộ diện.

- Đúng, gan thỏ đế như hắn không dám lộ diện.

- Như thế đủ biết Địa Mộ giáo chủ là hạng tham sống sợ chết, coi rẻ sinh mạng của thê thiếp, tự tư tự lợi. Tướng công thề lấy đầu hắn, liệu hắn có dám xuất hiện hay không ?

Đông Phương Thanh Vân sững sờ:

- Ồ, sao ta không nghĩ đến chuyện đó nhỉ ?

- Hắn cứ nấp ở đâu đó ngầm theo dõi, thời cơ bất lợi hắn sẽ lẫn trốn mất. Hóa ra chuyến đi này của chúng ta vô ích, huyết hải thâm cừu chẳng báo được hay sao ?

- Đúng thế thật. Vậy nàng có kế gì chăng ?

Diệp Đại Thúy tiếp tục dùng truyền âm nhập mật nói:

- Biện pháp tốt hơn cả là tạm án binh bất động. Loại người như hắn mặt dày mày dạn, tướng công có lăng mạ hắn cũng chẳng chịu lộ diện đâu.

- Nếu án binh bất động, chờ hoài hắn vẫn không ra thì làm thế nào ?

- Giả thua ?

- Giả thua ư ?

- Tướng công hãy phái Tích Thư Nhân công phá vòng vây nhân ma, ngầm dặn lão Tích giả bại, giáo chủ tưởng là nắm chắc phần thắng sẽ xuất hiện, để chỉ huy lực lượng thủ thắng.

Đông Phương Thanh Vân thầm khen hay.

Diệp Đại Thúy quả thông tuệ tuyệt vời, mọi việc đều suy tính chu đáo. Cứ như chàng thì dù có san phẳng tổng đà của Địa Mộ giáo cũng chẳng tìm thấy giáo chủ.

Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ thấy Đông Phương Thanh Vân dùng dằng nửa tiến nửa lùi tưởng chàng đã khiếp vía, bèn mỉm cười giục:

- Tướng công, thỉnh xuất thủ đi chứ ?

Đông Phương Thanh Vân vội dùng truyền âm nhập mật nói với Tích Thư Nhân một cách sơ lược kế giả thua, rồi mới cao giọng cả cười:

- Hơn một trăm nhân ma là cái thá gì, Tích Thư Nhân hãy mở đường.

Tích Thư Nhân đáp:

- Tuân pháp chỉ.

Rồi bay vọt ra như một cánh đại bàng.

Lãnh Huyết Diễm Nữ cười khanh khách:

- Lệnh cho các nhân ma vây bọn chúng lại thành hai vòng. Đoạn thị đưa ống sáo trúc lên miệng thổi :Di tai.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn