Ðề tài: Quyền Đầu
View Single Post
  #7  
Old 05-11-2004, 04:37 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Bởi vì hiện giờ hắn chẳng còn cái chân nào.
Tiểu Mã chau tít mày lại.
Truy Phong Đoạt Mệnh Thoái của Chương Trường Thoái, y có biết qua, làm cho Chương Trường Thoái biến thành không có chân, trong giang hồ không có mấy tay.
Tiểu Mã hỏi :
- Hiện tại còn có ai trong quán rượu của bà già?
Lão Bì nói :
- Còn có bảy tám người.
Tiểu Mã hỏi :
- Có ai chúng ta nhận ra không?
Lão Bì nói :
- Có một người.
Tiểu Mã hỏi :
- Ai?
Lão Bì nuốc ực nước miếng, biểu tình trên gương mặt làm như vừa mới nuốc phải năm cân hoàng liên.
Nhưng Tiểu Mã lại sáng mắt lên, hỏi :
- Có phải là Thường Lão Đao không?
Lão Bì gật gật đầu, biểu tình trên gương mặt làm như vừa mới nuốc phải trái trứng thối.
Tiểu Mã thì lại hứng khởi lên, so với bắt được bảo bối còn cao hứng hơn mười lần.
Lão Bì giành nói trước :
- Ngươi lại tìm y, ta sẽ bỏ về.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi còn đi được chỗ nào nữa?
Lão Bì nói :
- Muốn ta ở lại, ngươi phải chịu đáp ứng cho ta một điều kiện.
Tiểu Mã nói :
- Ngươi nói đi.
Lão Bì nói :
- Ngươi nói y xa ta ra một chút, càng xa càng tốt, y mà lại gần ta một trượng, dù ta chạy không khỏi, ta sẽ đụng đầu vào đâu đó chết ngay.
Tiểu Mã bật cười.
Màn cửa trong chiếc kiệu được mở hé một kẻ hở chút xíu, một cặp mắt mỹ lệ đang nhìn bọn họ đăm đăm :
- Thường Lão Đao là ai?
Tiểu Mã nói :
- Thường Lão Đao cũng là một người làm nghề da thuộc.
Trong quán rượu, bảy người bây giờ chỉ còn thừa hai người.
Hai người vốn là tay hảo hán giang hồ rất oai phong, hiện giờ lại giống như hai con dê non đang chờ làm thịt, mặt mày nhăn nhó ra chiều sầu khổ.
Người trong rèm cửa đã cất tiếng hỏi :
- Sao các ngươi còn chưa chịu vào?
Hai người nhìn nhau, làm như muốn nhường người kia vào trước, hình như biết chắc vào đó là chỉ còn đường bị làm thịt.
Giọng nói trong rèm lại càng lạnh lùng :
- Có phải các ngươi muốn ta ra ngoài mời vào phải không?
Một người tuổi trẻ hơn rốt cuộc thu hết can đảm đứng dậy.
Người có tuổi hơn bỗng kéo y lại, hạ giọng hỏi :
- Kỳ này ngươi không có đủ tiền giao?
Người trẻ tuổi gật gật đầu.
Người có tuổi hơn hỏi :
- Còn thiếu bao nhiêu?
Người trẻ tuổi nói :
- Thiếu nhiều lắm.
Người có tuổi thở ra, nói :
- Ta cũng không đủ, còn thiếu nhiều lắm.
Y bỗng cắn chặt răng, móc trong người ra một tập ngân phiếu, nói :
- Thêm vào của ta, chắc ngươi sẽ đủ, ngươi giữ hết luôn đi!
Người trẻ tuổi vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nói :
- Còn ngươi thì sao?
Người có tuổi cười khổ :
- Nhanh cũng một nhát đao, chậm cũng một nhát đao, dù gì ta cũng già rồi, không...
không sao cả.
Người trẻ tuổi nhìn y, lộ vẻ cảm động, bỗng lấy trong người ra một tập ngân phiếu nói :
- Thêm vào của ta, chắc ngươi sẽ đủ, ngươi giữ đi.
Người có tuổi nói :
- Nhưng ngươi...
Người trẻ tuổi gượng cười nói :
- Ta biết ngươi còn có bà vợ đứa con, dù gì ta cũng chỉ trơ trơ một người, không sao cả!
Hai người rưng rưng nước mắt, đều không chú ý cửa trước bỗng có thêm một người.
Tiểu Mã đang đứng trước cửa nhìn bọn họ, hình như y cũng cảm động muốn rơi nước mắt, y còn chưa kịp mở miệng, người trong rèm đã mở miệng mắng lên :
- Vương bát đản, con mẹ thằng này, con mẹ mày, tổ tiên mụ nội mày, con mẹ nó, mất mặt con mẹ mày!
Một câu mắng lên, bao gồm hết bao nhiêu là các thứ mắng chửi của mọi nơi, thậm chí còn có lối chửi của người vùng biển.
Một người tàn bạo lạnh lùng như y, bỗng nhiên mở miệng ra chửi một phen, đã làm cho người ta kinh ngạc, càng làm cho người ta kinh ngạc hơn là câu nói của y tiếp theo đó :
- Hai đứa rùa con các ngươi mau mau cút khỏi mắt của ta, cút càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt!
Người trẻ tuổi và người có tuổi cùng ngẫn người ra, không phải là vì sợ quá, mà là sung sướng quá.
Y muốn bọn họ cút, so với bỗng dưng người ta đem lại cho không bọn họ một gian nhà còn hứng chí hơn nhiều, thật là còn hứng chí hơn trên trời bỗng rơi xuống hai cục vàng khối, hứng chí đến mức độ họ không dám tin tưởng là sự thật.
Tiểu Mã tin. Tiểu Mã tin vào người đó.
Tiểu Mã nói :
- Y để các ngươi đi, các ngươi còn chưa muốn đi sao?
Hai người đó đến lúc này mới nhìn thấy Tiểu Mã, người có tuổi ấp úng hỏi :
- Y thật tình để chúng tôi đi sao?
Tiểu Mã nói :
- Các ngươi có nghĩa khí, tại sao y không có nghĩa khí?
Hai người đó không tin được.
Tiểu Mã nói :
- Các ngươi đừng sợ y mắng chửi, chỉ có những lúc y thấy mình có đủ nghĩa khí, y mới mở miệng chửi.
Hai người nhìn nhau, rồi nhìn Tiểu Mã, rồi lập tức đi ngay.
Không phải là đi, mà là chạy trốn, chạy trốn còn nhanh hơn gấp mười một con ngựa bị quất cho ba trăm sáu chục roi vào mông.
Tiểu Mã bật cười. Sau rèm không nghe có tiếng động gì.
Tiểu Mã cười nói :
- Không ngờ rằng con heo ốm nhách lột da róc xương như ngươi còn có lúc bị cảm động.
Người trong rèm nhịn không nổi mở miệng :
- Con heo ốm nhách là ngươi, không phải là ta.
Tiểu Mã cười lớn.
Người trong rèm lại nói :
- Ngươi còn ốm, còn giống heo hơn ta.
Tiểu Mã cười lớn nói :
- Ít ra ta còn có một điểm hơn ngươi.
Người trong rèm biết rồi mà cứ hỏi :
- Chỗ nào?
Tiểu Mã nói :
- Gặp phải ta, ngươi phải đi theo.
Y lại giải thích :
- Theo ta tuy xui thật, nhưng không theo ta còn xui xẻo hơn.
Không ai muốn mình bị xui xẻo quá, vì vậy, hai gã da thuộc lại biến thành ba gã da thuộc: một gã vá giày, một gã lười biếng, một gã lột da.












Trả Lời Với Trích Dẫn