Chương 4
Đến bây giờ anh vẫn không hiểu là sự thông minh và sắc đẹp ấy đã cứu hay là hại em! Cuối cùng anh mới nói được:
- Không, nếu em thích ăn mặc và sửa soạn như vậy thì cứ tiếp tục. Anh chỉ buồn một điều là căn nhà mình quá ư tồi tàn. - Anh à, hay là chúng mình bán quách nhà này dọn lên Đài Bắc ở Tuy đau lòng nhưng trong giây phút rồi hết, không dám để lộ sự cảm xúc trước mặt em nên anh chỉ hỏi:
- Em không còn thích cái vườn hồng này saỏ
Em cười to:
- Chẳng lẽ suốt đời em chỉ bán hoa hồng saỏ
Anh nhớ lại chuyện phim mà vị giáo sư nọ đã đưa cô gái bán hoa nọ thành nàng công chúạ Bây giờ em cũng thành nàng công chúa, không còn là cô nàng bán hoa hôm nàọ Thật là lạ, sao anh không thấy vui mừng tí nàọ Ngược lại, trong lòng nhuốm lên một nỗi buồn, vì linh tính cho biết anh sẽ bị mất em!
Mùa xuân năm sau thì trông em khác hẳn. Em bắt đầu đòi dọn nhà lên Đaì Bắc ở. Anh phản đối thì em thường hay vắng nhà. Không còn chăm sóc đến vườn hồng, bỏ mặc chúng héo uá, khách không còn muốn muạ Lấy số tiền mà từ lâu em để dành mua miếng đất bên kia đồi đi mua son phấn, quần áo, rồi suốt ngày lo sơn phết. Sửa soạn bộ vó thật hết chê nổị Thế là từ đó, em chán ghét cuộc sống thiếu thốn, chán ghét anh vì không làm đủ tiền cho em chưng diện, tiêu xàị Thế rồi hôm đó, em mừng rỡ chạy vào:
- Anh ơi, chị quyết định cho em ra mắt cha anh đó.
Anh nhíu mày:
- Ra mắt cha anh?
- Dạ! Chị sắp đặt bữa ra mắt thật ly kỳ như một vỡ kịch: chị bảo rằng hồi ấy cha mới gặp em một lần với cái dáng quê mùa nên bây giờ không làm sao nhớ rõ. Bởi vậy, thứ bảy này chị mời cha đến ăn cơm, em mặc đồ thật sang và giới thiệu là em muốn xin đóng phim. Nếu cha thấy thích, em sẽ không nói là vợ anh. Sau đó, em thường hay lui tới thăm chạ Chờ đến khi cha thật tình thích em thì mới cho biết sự thật. Anh thấy hay không?
Anh hứ một tiếng:
- Chị ấy có thể làm người viết kịch được rồị Đây là một vỡ kịch thật ly kỳ.
- Như vậy không phải là kế hay saỏ Em bảo đảm sẽ gây được thiện cảm với cha anh.
- Nếu như vừa gặp mặt mà cha anh biết ngay thì saỏ Ông già nhưng trí nhớ rất taì, chưa quên đâu nhé.
- Gía như bị lộ tẩy thì em vẫn có cách
Anh lạnh lùng:
- Cách gì?
- Em phải tỏ ra là con dâu đáng thương hại, ve vuốt cha bằng những lời ngọt dịu thì dù ông có khắc khe thế naò đi nữa cũng phải thương hại chúng mình. Nhất là chị nói rằng bây giờ cha không còn giận chúng mình nữạ
Anh bực hơn:
- Đừng đánh mất cái tính tự tôn của em
- Trước mặt người lớn ta đâu còn dám tự tôn. Vả lại em có hạ mình đi nữa cũng chỉ vì anh. Nếu anh và cha giảng hoà được thì chúng mình có thể dọn về Đài Bắc ở thật dễ dàng.
Anh đặt bút xuống nhìn thẳng vào mắt em. Có lẽ cái nhìn anh lúc đó nghiêm nghị lắm nên em phải sợ sệt, cuí đầu lẩm bẩm:
- Con người phải luôn luôn tìm cách tiến bước. Nếu bằng lòng với hiện tại tức mình nhận lấy sự thoái hoá.
Anh chậm rãi đáp:
- Anh cũng muốn tiến lắm chứ. Nhưng sự tiến bước ấy phải do chính sức mình, không nhờ vả đến chạ
- Anh nói vậy là đã tự mâu thuẫn với mình. Không phải lâu nay đã nhờ vào cha vợ và nhà vợ hay saỏ
Em đã tấn công vào yếu điểm anh chẳng khác nào điểm huyệt làm anh không còn nói được. Sự đau đớn đã làm mặt anh biến sắc đến nỗi em phải giật mình, vội nắm tay anh van xin:
- Tha lỗi cho em nghẹ Đó là vô tình, em không cố ý nói như vậỵ
Anh mở to mắt ôm em vào lòng:
- Anh cắt nghĩa cho em nghẹ Trước kia anh nhận sựgíup đỡ của cha vợ vì ông là người hiểu anh, xem anh là bạn tri kỷ, Mặc dù với điạ vị một người cha vợ giúp đỡ chàng rể, nhưng lúc nào ông cũng kính trọng anh. Còn cha anh, ông chỉ xem anh là kẻ ăn mày!
- Bởi vậy, em mới tạo điều kiện để cha và anh hiểu nhau
- Bây giờ chính em cũng không hiểu anh nữạ Việc làm của em chẳng qua để tìm danh lợị Những gì em nói chỉ để biện hộ nguyện vọng mình.
- Anh nói vậy oan cho em. Mục đích của em là muốn chúng mình cho gia đình anh biết rằng em không phải gaí nhà quê, mù tịt không biết chữ.
- Như vậy không phải là tìm danh lợi saỏ
Nhìn vầng trán trắng, lông mi dài, cái miệng nhỏ và lỗ muĩ đẹp của em mà lòng anh đau đớn quá! Ôm mặt em vào lòng anh van nài:
- Hãy từ bỏ tất cả để trở về cuộc sống ban đầu đi em, cuộc sống ấy không có gì suy nghĩ buồn khổ cả, chỉ thấy toàn tình yêụ. Từ bỏ tất cả nghe em, đừng đến chị anh nữa, đừng đeo đuổi mưu kế đó nữa, đừng bỏ anh..
Em khóc trong lòng anh:
- Em có bao giờ muốn bỏ anh đâụ Những gì em nói chỉ là để giúp anh mà thôị
- Nhưng anh nghĩ rằng em sẽ bỏ anh
- Không mà, em nhất định không bỏ anh
Anh không nói nữa vì không biết gì để noí- Nói để em nghe lời anh và không bỏ anh. Người vợ suốt ngày có nụ cười trên môi và đóa hoa hồng trên tóc bây giờ đâu rồi, muốn bỏ anh đi đâụ
Thế là em tiếp tục thực hiện ý định. Buổi gặp gỡ hôm ấy giữa cha anh và em rất thành công. Nghe nói hôm đó, trông em thật sang trọng, cao quí, ăn nói lễ độ và lưu loát vô cùng. Như thế là em đã chiến thắng một cách vẻ vang. Bởi vậy, đêm đó về đến nhà ngã vào lòng anh mừng rỡ:
- Anh ơi, em thành công rồị Cha anh hoàn toàn không biết gì hết, chỉ hoỉ em hình như đã gặp ở đâu một lần, dự thi tuyển tài tử thì phảị Anhh đóan xem cha anh bảo em làm gì? Ngày mai đến thử ra mắt trước ống kính đó.
Anh trầm lặng không nói, chỉ bần thần ngửi muì thơm tóat ra từ mình em. Muì thơm đó không phải hoa hồng mà là của son phấn và rượụ Nhìn kỹ mặt em một lần nữa, anh biết chắc thế nào ngày mai em cũng sẽ thành công.
Hôm sau, em vắng nhà suốt ngàỵ Có lẽ em bận quay thử phim, giao thiệp với nhiều người chung quanh, ăn cơm ... Rồi đến khuya, em đâu dám trở về căn nhà nhỏ nơi cánh đồng quạnh hiu nàỵ Dĩ nhiên là sẽ ngủ lại nhà chị anh trong một căn phòng sang trọng và giấc mộng thành minh tinh thật đẹp. Còn anh, suốt đêm đó tay làm gối nằm nghe từng tiếng mưa rơi ngoài hiên, từng cơn gió nhẹ thổi qua khóm trúc cho đến sáng.
Đêm thứ ba về đến nhà, em đã biến thành một người khác hẳn. Em nhảy múa ca hát và khoe:
|