View Single Post
  #16  
Old 01-01-2009, 02:10 AM
macdung's Avatar
macdung macdung is offline
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2008
Bài gởi: 54
Default

Chương: 10
BÍ ÁN KIM SA
***
Buổi sáng, khi sương mù còn ẩn hiện trong các chòm cây trên đảo, thuộc hạ của Triệu Nam Sơn đã chạy vào bẩm báo. Cuộc nói chuyện diễn ra trong tiếng thì thầm, chưởng môn các phái không ai hay biết. Bởi họ còn đang ủ mình trong căn phòng ấm áp mà bang chủ Kim Sa dành cho. Đến lúc trời sáng hẳn, tiếng ồn ào của anh hùng bốn phương làm mọi người choàng tỉnh.
Tiếng nói oang oang của ai đó vang vang:
- Phó bang chủ của Vi Mễ bang đâu phải hạng tầm thường. Giang hồ bốn phương ai cũng biết tiếng tăm của Lạc Ảnh Kiếm Triệu Hân. Kiến thức và tài năng người này tuy không phải là nhất lưu trên chốn giang hồ cũng không mấy người sánh kịp. Vậy mà chỉ trong một đêm đã bỏ mạng một cách bí ẩn, không sao giải thích được…
Trần Anh vừa nghe liền biến sắc mặt. Phó bang chủ Triệu Hân là chỗ giao tình với chưởng môn Nam Hà. Hai người qua lại với nhau đã mười năm, tình cảm từ đó cũng phát xuất theo thời gian. Tuy không thể gọi là tri kỷ, nhưng Triệu Hân vẫn được Trần Anh đánh giá rất cao về kiếm pháp độc môn. Ngoài võ học, Triệu Hân còn được nhiều người mến mộ về thần thái uy nghiêm, đĩnh đạt hiếm thấy. Con người này vốn tính rất cẩn thận, không lỗ mãng hành sự khi chưa có kế hoạch rõ ràng.
Cái chết của Triệu Hân làm mọi người đều kinh hãi. Trên giang hồ hiện nay, đối thủ muốn đoạt mạng phó bang chủ Vi Mễ bang được điếm trên đầu ngón tay. Kinh nghiệm và thân thủ của Triệu Hân rất nhanh, con người lại cơ mưu quyền biến. Vậy ai có thể giết hắn mà không hề gây ra một tiếng động nào.
Đám đông đang bàn tán xôn xao vội tránh sang một bên khi Triệu Nam Sơn bước vào. Lão anh hùng quan sát rất nhanh hiện trường án mạng. Trên chiếc thạch kỷ xác Triệu Hân vẫn còn đó. Người hắn úp lên bàn. Bát trầm, ấm đất đều không suy chuyển. Ngực của người chết có một vết đâm nhỏ đã khô máu, ngoài ra không phát hiện được gì thêm.
Trần Anh đi loanh quanh chỗ xảy ra thảm cảnh. Đôi mắt tinh tường của lão không bỏ qua một chi tiết nào. Vết giầy trên nền đất không xáo trộn. Chỉ thấy hai vết chân còn in đậm cách bàn khoảng hai xích, sau đó lùi dần đến cạnh bàn rồi kết thúc. Đối diện khoảng bốn bước là dấu chân của đối thủ. Tổng cộng chỉ có ba dấu. Vậy là từ khi xuất hiện đến lúc tương đấu, địch nhân chỉ xuất đúng một chiêu. Bộ pháp cho thấy hắn chỉ di chuyển một bước đã lấy mạng của Triệu Hân. Trong một chiêu đã đoạt mạng một cao thủ thành danh thì thật là hiếm thấy. Nếu như bảo Trần Anh ra tay, lão cũng không thể xuất thủ thành công trong điều kiện bó buộc như thế. Tay người chết không có binh khí, tả chưởng nắm chặt vật gì như không muốn buông ra. Trần Anh từ từ vạch bàn tay của nạn nhân. Trong lòng bàn tay người chết nắm một mảnh vải có dính chút máu. Quan sát kỹ mới thấy một mảnh da người còn lẫn trong đó. Theo tình hình mà luận, Triệu Hân đã thất thủ ngay chiêu đầu nhưng vẫn cố xuất cầm nã, nắm lấy tay đối thủ. Nhưng cố gắng cuối cùng của hắn chỉ để lại một chút tang vật trước lúc chết…
Triệu Nam Sơn nhìn cái xác mà thở dài. Là người từng trải giang hồ, lão anh hùng biết nhất kiếm đoạt mạng một người như Triệu Hân là không tưởng. Trừ phi… Lão ngó xung quanh và bắt gặp ánh mắt của Trần Anh đang nhìn mình. Hai người lẳng lặng ngó nhau nhưng không nói gì.
Chưởng môn của các phái đều là cao thủ trong võ lâm, chỉ nhìn thoáng qua hiện trường đã đoán được diễn biến sự việc. Nhưng người chết thì đã chết rồi. Hung thủ cũng cao chạy xa bay. Có bàn luận nhiều cũng không làm sáng tỏ vấn đề. Mắt người này trông người kia, cùng một cảm giác trống không, hoảng sợ.
Một lão già cất giọng khàn khàn:
- Việc này nhất định có liên quan đến bọn người quan ngoại. Chúng đến từ đêm qua, đã gây không ít phiền toái cho mọi người. Nếu nghi ngờ thì bọn chúng là người đầu tiên chịu báng. Chúng ta hãy tìm chúng để tính sổ.
Nhiều người lao nhao:
- Đúng! Ta hãy tìm bọn chúng mà tính nợ. Một mạng đổi một mạng, lấy lại sự công bằng cho phó bang chủ Vi Mễ bang…
Triệu Nam Sơn phất tay áo một cái. Tiếng ồn ào của mọi người đều lắng xuống. Lão vẫn bình tĩnh đến lạ lùng:
- Không có chứng cứ, chúng ta không thể kết tội người một cách tùy tiện. Sự việc hôm nay Kim Sa Bang nhất định làm sáng tỏ. Hung thủ dù có cánh cũng không thể qua mắt được các anh hùng trong thiên hạ.
Trần Anh đi đến bên cạnh xác Triệu Hân. Lão lật bàn tay người chết lên, cẩn thận xem từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Sau đó lão bỏ đi mà không nói lời nào.
Thái độ của Trần Anh làm Ngô Cương ngạc nhiên. Chưởng môn Đông Sơn Huyền môn vội bước theo, nhỏ tiếng hỏi:
- Lão huynh đã phát hiện được điều gì?
Trần Anh lắc đầu:
- Đâu có! Tiểu đệ chỉ thuận ý làm càn chứ đâu phát hiện được gì. Cái chết của Triệu phó bang chủ rất khó hiểu. Đệ không tin trên đời có người võ công cao đến vậy. Dù Triệu Hân không thuộc những cao thủ hiếm thấy trong võ lâm, nhưng muốn hạ thủ trong một chiêu thì ngoài sự tưởng tượng của đệ. Huynh nghĩ có đúng không?
- Đúng! Ta cũng cảm thấy khó hiểu trong việc này. Vết đâm trên ngực của Triệu Hân rất nhỏ và mỏng. Đây là loại liễu diệp kiếm rất khó sử dụng. Với loại vũ khí này khi tấn công, ngoài tốc độ ra, người sử dụng phải truyền nội lực lên thân kiếm để đạt sự cương mãnh. Lúc đó mới có thể đâm xuyên qua người đối thủ được.
Tiếng nói êm ái của Lý Hồng Vân vang lên phía sau hai người:
- Ngô chưởng môn nói chí phải! Công phu của tên sát thủ thật kinh người. Nhuyễn kiếm tuy mềm mại, nhưng sử dụng thành thạo sẽ trở thành hung khí bá đạo vô cùng. Xét hiện trường mà nói, người sử kiếm đã đạt hóa cảnh tối cao. Trong võ lâm hiện nay thật khó tìm được một người như thế.
- Các người có muốn chứng thực không?
Âm điệu khô khốc làm mọi người giật mình. Đinh Kiên đang cầm trong tay thanh nhuyễn kiếm lừng danh của Tam Đảo môn. Lão huơ tay một vòng, lưỡi kiếm như cong về hướng chuôi. Đột nhiên lão phóng kiếm về phía trước. Lưỡi kiếm đang uốn cong, bỗng bật mạnh một cái. Âm thanh vang lên một tiếng nhẹ, lưỡi kiếm đã cắm sâu vào thân đại thụ. Đinh Kiên buông tay lùi về sau. Chuối kiếm còn rung bần bật với tiếng ngân nga không dứt. Mọi người đồng vỗ tay hoan hô:
- Kiếm pháp của Tam Đảo Môn thật danh bất hư truyền!
- Hảo kiếm pháp!
Triệu lão bang chủ vừa khen vừa bước đến, tay trái của lão cầm lấy chuối kiếm, tay phải vỗ nhẹ lên thân cây. Thanh kiếm như bị một lực đẩy vô hình, bật khỏi thân cây. Ngắm nhìn thanh kiếm một lúc, lão lại khen:
- Kiếm tốt! Kiếm tốt!
Mọi người lại một phen kinh ngạc. Công phu vừa rồi của Triệu Nam Sơn thật khiếp chúng. Xem ra công phu Long Trảo Thủ của lão đã đạt đến cảnh giới cao nhất, không người sánh kịp.
Trao thanh nhuyễn kiếm lại cho Đinh Kiên, Triệu lão bang chủ nói:
- Kẻ giết Triệu Hân không phải người lạ! Nhất định hắn ra tay trong lúc đối thủ không phòng bị mới đắc thủ. Nếu không như vậy, một người như Triệu phó bang chủ không thể chết một cách dễ dàng như thế. Kim Sa có biến, các vị từ hôm nay nên cận thận đề phòng. Cổ nhân thường nói: Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Lý Hồng Vân nói:
- Triệu bang chủ thật là người cẩn trọng. Lời nói này rất hợp ý tại hạ. Chúng ta hãy chờ xem bọn tà ma ngoại đạo còn mưu ma chước quỷ gì. Lúc chính diện đối mặt, hãy cho chúng một bài học để nêu cao chính nghĩa võ lâm.
Lúc mọi người đi ngang qua hậu sảnh, Triệu Nam Sơn bỗng dừng chân quát:
- Ai?
Một người từ trong hậu thất bước ra. Hắn đến trước mặt mọi người rồi dừng lại, vòng tay vái chào:
- Tại hạ là Nhất Độ Giang Long, xin vấn an các vị chưởng môn.
Trần Anh ngạc nhiên nhìn hắn:
- Ngươi là Mạnh Thử?
- Đúng vậy. Không biết các vị có nghe qua danh tánh kẻ hèn này?
Trần Anh cười mỉa mai:
- Danh tiếng của ngươi nổi cộm trên vùng Long Giang, người giang hồ ai cũng biết. Ta nghe thiên hạ nói, ngươi độc lai độc vãng khắp thượng hạ lưu Long Giang, hành sự không ai biết. Chính vì vậy nhiều người nói ngươi họ Lưỡng chứ không phải họ Mạnh.
- Đó là bạn bè giang hồ cười nhạo tại hạ, vì không thích kết giao với ai. Mạnh Thử hay Lưỡng Thử cũng là một mà thôi.
Mạnh Thử vừa nói, vừa liếc đôi mắt giảo hoạt nhìn khắp một lượt. Mắt hắn dừng lại ngắm nhìn chưởng môn Ngũ Hành. Lý Hồng Vân lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu rồi nói:
- Chữ “Lưỡng” mà người gán cho ngươi là lưỡng lập. Họ không hiểu ngươi thuộc chính hay tà mà thôi. Người ta nói ngươi sống quá lâu mà nhiều người lại chết sớm…
Mạnh Thử cười lên ha hả:
- Đó là nhờ tại hạ tích đức mới thọ đến ngày nay.
- Tích đức là điều tốt. Nhưng thiên hạ có nhiều kẻ nói, giết người là tạo phước cho bản thân. Vì để con người sống trong thiếu thốn và khổ não, thì sớm giúp họ siêu thoát là điều tốt nhất. Không biết ngươi có thuộc hạng người này?
Lý Hồng Vân vừa nói, vừa nhìn Mạnh Thử. Bà ta không ưa con người hắn, bởi lai lịch của hắn quá thần bí. Có nguồn tin cho rằng hắn là sát thủ giết thuê, nhưng cũng có người nói hắn chuyên tầm vật. Ai mất vật gì cứ tìm hắn sẽ được thỏa mãn. Nói chung con người hắn quá nguy hiểm nên ai nấy tránh xa. Cao thủ các phái không ưa hắn nhưng chẳng muốn đối mặt với hắn. Bởi hắn vốn tinh khôn như loài chuột…
- Tại hạ thuộc mẫu người chiều theo ý kẻ khác - Mạnh Thử thản nhiên như không - Ai muốn điều gì, mình đừng để người ta thất vọng. Các vị thấy tại hạ nói có đúng không?
Trần Anh trừng mắt ngó hắn:
- Vậy ngươi đến đây có phải muốn chiều ý bọn ta!
- Đâu dám! Đâu dám! Tại hạ vô tình đi ngang qua, làm phiền các vị chú ý. Ai có gan bằng trời mới vuốt râu hùm tứ đại chưởng môn.
Hắn nói xong liền bỏ đi.
Triệu lão bang chủ nhìn theo bóng Mạnh Thử lắc đầu:
- Hắn vốn đầy tài năng nhưng rất tiếc... nhân phẩm lại thấp kém.
Lão đã già nên rất quí báu công sức. Một người muốn đạt được thành tựu, phải trải biết bao nhiêu gian khó. Đến lúc thành tài lại rơi vào mê lộ, không đem tài năng cống hiến cho đời thì thật đáng buồn thay. Nhưng cuộc đời là vậy, không dùng được chỗ này người ta lại xoay sang hướng khác. Cách gì cũng là tồn tại, là chứng minh về bản thân mình.
Ngoài biển có pháo hiệu bắn lên, Triệu Nam Sơn nói với mọi người:
- Các vị cứ tự nhiên thưởng ngoạn phong cảnh, thứ lỗi cho ta có việc không thể tiếp bồi.
Nói xong Triệu lão anh hùng băng mình lướt đi, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi người chia tay nhau về phòng nghỉ...

Trần Anh bị cái chết của Triệu Hân ám ảnh nên không sao ngủ được. Lão trăn trở mãi về nỗi thương tâm mà người bằng hữu thâm niên gặp phải. Đang hồi tưởng lại sự kiện, lão chợt phát hiện trên mái ngói có người theo dõi mình từ. Với tay cầm lấy thanh kiếm, phi người một cái lão đã đứng trên mái nhà. Thấp thoáng có bóng người lướt nhanh về phía núi đá. Không chút do dự Trần Anh lập tức đuổi theo sau. Kim Sa đảo chỉ có núi nhỏ, nhưng đường đi lại quanh co khúc khuỷu. Đường đi đang rộng mở nhưng mới đó đã tắt lối. Dù vậy Trần Anh không mấy khó khăn trong việc bám đuổi kẻ lạ. Thuật di hình của lão cực cao, thân người phiêu hốt bay lượn trên các mỏm đá như én liệng. Đến một đoạn gấp, bóng người bỗng mất hút. Trần Anh bước chậm lại, mắt quan sát xung quanh. Lão là người giàu kinh nghiệm nên không vội vã trong trường hợp thế này. Địa hình ở đây rất hiểm trở, địch nhân có thể dựa vào để tập kích bất ngờ. Đang phân vân, Trần Anh chợt nghe kiếm khí rít lên phía sau. Phản ứng của lão thật không hổ thẹn với chức vị mình đang gánh vác. Thanh trường kiếm rung lên. Lập tức một làn kiếm quang tỏa ra bảo hộ khắp châu thân. Hai thanh kiếm vừa tương giao, Trần Anh lập tức lùi nhanh về sau. Trước mắt lão, một thanh y nhân bịt mặt đứng cách khoảng hai xích. Người này vừa hồi kiếm. Nếu như vừa rồi Trần Anh không lùi nhanh thì khó tránh được chiêu liên hoàn tiếp theo.
Chưởng môn Nam Hà quát:
- Ngươi là ai?
Người bịt mặt chỉ cười khẩy. Thanh kiếm hắn như linh xà tấn công nhanh vào hai huyệt Phong trì và Phong phủ của Trần Anh. Đây là hai huyệt nằm trên vùng cổ, nếu trúng phải đối thủ lập tức chết ngay. Trần Anh liền xuất chiêu Nam Hà Qui Lai, kiếm pháp chính tông của Nam Hà môn. Lưỡi kiếm rung động sang hai phía, trước khi hợp nhất điểm về phía trước. Kẻ bịt mặt giật mình, gã không lường chiêu số của chưởng môn Nam Hà lại xảo diệu đến vậy.
Dù chiếm tiên cơ nhưng địch nhân vẫn không sao uy hiếp được Trần Anh. Kiếm pháp lão linh động vô cùng, mới đó đã bao phủ bảy đại huyệt của kẻ địch. Thấy gã che mặt muốn giấu đi thân phận của mình nên Trần Anh không phí thời gian gạn hỏi. Lão biết chỉ cần khống chế được đối thủ mọi việc sẽ sáng tỏ nên xuất chiêu càng lúc càng nhanh. Kiếm pháp người bịt mặt cũng đâu chịu kém. Gã biết đối thủ đường đường là chưởng môn một phái thì không thể tầm thường như các đối thủ khác. Nên kiếm chiêu không ngừng nghỉ, nhằm vào các khe hở mà điểm, hòng chiếm ưu thế. Trận chiến diễn ra rất quyết liệt, không ai chịu nhường ai. Ngân quang lấp lánh khắp nơi.
Lúc trận đấu đến hồi khẩn yếu, bỗng nghe có tiếng chân người vọng đến. Thanh y nhân giật mình xoay người phóng đi mất. Hắn hành động cực nhanh nên Trần Anh không sao ngăn cản kịp. Khi lão điều tức lấy lại hơi thở thì kẻ địch đã đi xa rồi.
Người chạy đến chính là Ngô Cương. Lão là người ham mê võ học nên cái chết của Triệu Hân vẫn để mối hoài nghi trong lòng. Vết kiếm trên người nạn nhân, chứng minh đối thủ là một danh gia về kiếm pháp. Điều này khiến Ngô Cương nghĩ mãi không ra. Lão định tìm Trần Anh luận bàn về kiếm học thì phát giác chưởng môn Nam Hà không có trong phòng. Hỏi thăm thuộc hạ của Kim Sa bang, cuối cùng lão cũng đến được nơi xảy ra trận chiến. Từ xa nghe tiếng binh khí, Ngô Cương đã đoán được tình hình đang diễn ra. Những người luyện kiếm lâu năm chỉ cần nghe tiếng va chạm của binh khí đã đoán ra công phu đôi bên. Khi đến nơi, Ngô Cương chỉ thoáng thấy một bóng xanh mất hút vào hẻm núi. Trần Anh còn bận vận khí điều tức, thanh kiếm trong tay vẫn còn rung động không dứt. Điều đó chứng tỏ chưởng môn Nam Hà đã gặp phải kình địch hiếm thấy trong đời.
- Huynh có phát hiện kẻ ấy thuộc môn phái nào không?
Phải một lúc sau Ngô Cương mới nghe được câu trả lời:
- Công phu của người này quá phức tạp. Ta và hắn trao đổi hơn ba mươi chiêu, nhưng vẫn không sao phát giác được môn phái . Và kỳ lạ hơn nữa là… hắn biết sử đao pháp của… huynh…
- Sao…? - Ngô Cương kinh ngạc thốt lên - Huynh có lầm không? Huyền Đao Nhị Hình của bản môn xưa nay chỉ truyền cho đệ tử đời thứ nhì. Nếu xét trong đệ tử bổn môn, kẻ luyện được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sao lại có chuyện lạ lùng như thế?
Trần Anh thở dài:
- Ta cũng không hiểu được. Nhưng hắn sử kiếm thay đao cũng không che giấu được chiêu số. Lúc đón ba chiêu Nam sơn kiến nhật, Tử hà biên ngạn và Bạch lộ xuyên vân thì đột nhiên hắn phản chiêu bằng Huyền đao nhị hình. Sự việc quá bất ngờ làm ta lúng túng, suýt chút nữa đã thảm bại dưới tay người.
Nhìn nét mặt với thần sắc còn hoảng hốt của Trần Anh thì biết lão không hề nói dối. Ngô Cương đâm ra bối rối. Độc môn đao pháp trấn danh của bổn môn bị người khác học trộm. Đây là điều sỉ nhục cho môn qui đối với các môn phái lớn. Chuyện này nếu đồn ra giang hồ, lão còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông. Càng nghĩ nét hoảng sợ càng lộ ra trên mặt của Ngô Cương.
Trần Anh cũng đọc được suy nghĩ của chưởng môn Đông Sơn huyền môn. Lão rất cảm thông cho sự khó xử này. Nếu là lão thì tâm trạng cũng giống như nhau. Trấn sơn tuyệt học lọt vào tay người ngoài, từ đây về sau bổn phái sao có thể dương danh lập dạng trên võ lâm.
Lão nói để an ủi Ngô Cương:
- Sự việc nghiêm trọng hôm nay, chúng ta đừng nói cho ai hay. Tốt nhất là ngấm ngầm điều tra để rõ chân tướng sự việc.
Nghe lời nói này Ngô Cương thấy nhẹ cả người. Lão biết đâu Trần Anh cũng rơi vào thế khó xử. Chưởng môn Nam Hà cũng vừa mất thượng phong dưới tay một kẻ không rõ lai lịch. Điều đó làm lão hổ thẹn và cũng không muốn ai biết đến.
Mỗi người một ý nghĩ, cả hai lẳng lặng trở về trang trại của Kim Sa bang.
Không ngờ lúc vừa quay bước, cả hai phát hiện một xác người nằm dựa vào vách núi. Người này nằm ở đây lâu rồi, nhưng lúc chạy lên gấp rút nên không ai phát hiện. Ngô Cương bước đến xoay khuôn mặt người đó lại thì phát giác ra là đường chủ của Sước Sơn bang. Tên gọi người này là Thôi Hộ, một trong bốn đường chủ rất có danh tiếng của bang hội. Máu vẫn còn chảy trên chiếc áo khoác ngoài của Thôi Hộ. Ngực y bị một vết đâm chí mạng xuyên thẳng qua. Nhìn vết thương, chưởng môn hai phái biết là do nhuyển kiếm gây nên. Điều này cũng trùng hợp với cái chết Triệu Hân...
Trần Anh nhìn ánh ráng chiều mà thở dài. Lão không ngờ vừa đến Kim Sa lại gặp quá nhiều biến cố. Tuy tạm thời môn phái của lão không bị tổn thất, nhưng nguy hiểm đang rình rập lên tất cả mọi người. Chính lão cũng suýt gặp nguy hiểm khi bị dẫn dắt ra đây. Địch nhân ở trong tối không biết xuất hiện lúc nào, còn mọi người thì nhởn nhơ trong không khí của ngày cận lễ. Lúc này mà đưa ra lời cảnh báo, không khéo lại mang tiếng thiếu đỡm lược, làm trò cười cho võ lâm đồng đạo. Càng nghĩ mắt lão lại lấp lánh tinh quang. Sau cùng lão đứng thẳng dậy, hú lên một tiếng lảnh lót, làm rung động cả vùng núi chập chùng.
Tiếng hú vừa lắng xuống một lúc thì có nhiều người chạy đến. Đó là môn hạ Nam Hà môn, theo sau có vài người của Kim Sa bang. Theo lệnh của Trần Anh, mọi người đem xác Thôi Hộ xuống núi…

Triệu Nam Sơn đi tới đi lui trong căn thất rộng lớn dành cho bang chủ. Lão anh hùng thấy trong người bứt rứt, khó chịu. Trời đêm chớm lạnh nhưng người lão lại nhơm nhớp mồ hôi. Là bang chủ một bang hội, quản giáo cả một hải đảo rộng lớn nhưng lão không sao đảm bảo an toàn cho mọi người. Cái chết của hai hảo thủ thuộc hai bang phái khác nhau, làm dấy lên nhiều lời đồn đại về sự bất lực của Kim Sa bang. Địa bàn thông thuộc, người lại đông, nhưng địch nhân lại ra vào tùy tiện, không coi ai vào đâu. Đó chính là điều sỉ nhục mà mấy mươi năm nắm giữ quyền bang hội lão mới nếm qua. Đêm nay Kim Sa bang tổ chức canh phòng nghiêm ngặt. Mấy ngàn thuộc hạ của bang hội chia ra trấn giữ những nơi trọng yếu. Những hào kiệt làm khách của đảo, được biệt nghỉ một nơi an toàn dưới sự giám sát của thiếu bang chủ Triệu Nam Kha. Mọi người được chia thành nhóm để dễ dàng tương trợ lúc có biến. Tuy cắt đặt mọi chuyện đâu đã vào đó, nhưng Triệu lão anh hùng vẫn chưa thể an lòng với chính mình.
Ngàn sao lấp lánh trên đỉnh đầu. Gió biển lồng lộng thổi như gọi mời người có tâm sự. Triệu Nam Sơn thả bước trên nền cát vàng ẩm nước. Lão ngẩn đầu nhìn về những rặng cây hun hút mà lòng mải nghĩ. Ba ngày nữa lễ hội sẽ diễn ra. Thanh Long Quân thần kiếm lần đầu tiên được mọi người diện kiến. Tất cả mọi việc chồng chéo lên nhau rối như cuộn chỉ. Trách nhiệm lão là tổ chức thành công và bảo vệ thanh cổ kiếm an toàn trước sự thèm khát của nhiều người. Rồi sau đó… lão không muốn nghĩ tới nữa. Bởi càng nghĩ, lưng lão như còng xuống theo gánh nặng thời gian. Anh hùng! Anh hùng là vậy đó! Nó như địa ngục của trần gian, có bước vào mới chứng thực bản sắc người hảo hán. Và trên thế gian đâu đã có… anh hùng!
Ánh trăng nghiêng nghiêng soi bóng Triệu Nam Sơn xuống mặt cát. Lão bỗng giật mình khi thấy có đến hai cái bóng ở cạnh nhau. Quay lại phía sau, cảnh vật vắng ngắt không một bóng người. Cuộc đời lão đã trải qua nhiều trận đấu ác liệt nhưng không hề sờn lòng. Vậy mà bây giờ lão có cảm giác lành lạnh ở sống lưng. Lão biết ở đây không có ma quỷ, chỉ có cao thủ giang hồ đang tìm cách đe doạ, khống chế tinh thần lão. Nhớ lại những lúc lâm nguy, sự sống như treo chỉ mành, lão chưa hề khiếp sợ. Vậy thì hôm nay không có lý do gì lão phải sờn lòng. Nghĩ đến đây Triệu Nam Sơn thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Lão cười khẽ:
- Bằng hữu giang hồ nào cảm thấy hứng thú xin cứ ra mặt. Đừng giả ma nhát quỷ, chỉ làm trò cười cho lũ hậu bối.
Ngoài mặt Triệu Nam Sơn tỏ ra bình tỉnh lạ thường, nhưng trong lòng lão đã trù tính những đột biến có thể xảy ra. Bàn tay gân guốc vồng lên nắm chặt, nét mặt nghiêm nghị của lão đăm đăm ngó vào rừng cây.
Từ trong bóng cây dày đặc một mảnh lụa hồng từ từ bay ra. Đến gần Triệu Nam Sơn mảnh lụa lượn quanh như có bàn tay vô hình điều khiển. Đầu mảnh lụa xòe rộng với những chiếc tua trông như mũi tiễn, hướng vào huyệt Đãn trung của bang chủ Kim Sa.
Triệu bang chủ không hề nhìn vào mảnh vải. Mắt lão trừng trừng ngó vào khoảng rừng tăm tối. Khi mảnh lụa cách người lão độ hai thốn thì dừng lại. Nó dừng lại bởi lẽ không sao tiến thêm được. Xung quanh người Triệu lão anh hùng như có một màn sương bao phủ. Nội lực cả đời lão bỗng chốc phát huy một cách tinh tuyệt làm kinh hồn người.
Mảnh lụa dừng lại một chút rồi lượn lên cao. Nó vòng ra sau nhằm vào huyệt Khí hải mà tấn công. Triệu Nam Sơn vẫn bất động, không coi mảnh lụa ra gì. Bởi lão biết đây chỉ là hư chiêu. Đòn tấn công mà lão chờ đợi vẫn chưa đến, mà nếu có thì nó sẽ đến từ phía cánh rừng. Đúng như Triệu lão bang chủ dự đoán. Trong rừng lại có một mảnh lụa bay ra. Lần này nó phi như chớp, không chút khoan nhượng. Triệu Nam Sơn vừa phất tay áo đón đỡ, nó lập tức phân thành nhiều mảnh. Trước sau, phải trái của lão đều bị công kích. Những mảnh lụa vốn mềm mại, ẻo lả, nhưng do một cao thủ sử dụng nên lợi hại phi thường. Trong rừng vẫn còn nhiều mảnh lụa bay ra. Phút chốc không còn thấy hình bóng Triệu bang chủ đâu nữa…
Người sử lụa thật thâm hiểm. Hắn vận dụng công phu Mãn Thiên Phi Cân để uy hiếp đối thủ nhưng không hề hiện thân. Có thể hắn chờ đợi đối thủ sơ hở để ra đòn quyết định. Nhưng đối phó với một người lão luyện như Triệu Nam Sơn thì không dễ dàng chút nào. Lão quá giàu kinh nghiệm, lúc lâm chiến lại không chút phân tâm. Tiên Thiên chân khí hộ thể của lão có thể nói độc bá thiên hạ, muốn công phá, không thể dùng cách không điều vật chiếm thượng phong. Ngoài ra những đối thủ ngang tầm, thường chỉ đem khí công ra thăm dò nhau thôi. Nếu lâm trận vẫn phải dựa vào công phu huyền môn, binh khí để phân thắng bại.
Trận chiến diễn ra không một tiếng động. Đôi bên đều sử dụng chân khí để đối kháng nên thuộc hạ canh tuần của Kim Sa bang không ai phát giác. Chưởng môn các phái đang ở xa trong hậu viện, càng không thể nào hay biết. Triệu Nam Sơn biết, chỉ cần quát lên một tiếng lập tức có nhiều người đến tiếp ứng. Nhưng lão không chọn cách này, vì làm vậy sẽ giảm oai phong của một bang chủ đã nhiều lần vào sanh ra tử. Thứ nữa, địch nhân cũng chưa lộ mặt, lão muốn xem chúng định giở trò gì.
Những chiếc khăn lụa xoay mỗi lúc một nhanh. Người ngoài nhìn vào không sao thấy được bóng hình của Triệu Nam Sơn. Đột nhiên lão vọt người lên không mang theo vô số những mảnh lụa bay theo. Lúc hết đà, người lão khẽ xoay một vòng, lập tức kình phong nổi lên vần vũ như xoáy lốc. Những mảnh lụa đang bám theo trong chốc lát bị vỡ vụn, tung bay như đàn bướm. Gió từ biển thổi vào hất tung chúng lên như một trận mưa hoa giữa lưng trời…
- Hảo công phu!
Tiếng nói chưa dứt đã có người đứng cạnh Triệu lão bang chủ. Người này mặt che kín bằng lụa đen, dáng người thấp nhỏ. Nhưng bộ pháp của hắn thì không sao chê được. Hắn xuất hiện như bóng ma, không gây tiếng động nào.
- Ngươi là ai?
Triệu Nam Sơn trầm giọng hỏi.
Nhưng người mới đến vẫn bất động. Qua khuông vải đen chỉ thấy nhãn quang hắn lấp lánh, đăm đăm nhìn lão. Hồi lâu mới nghe hắn lên tiếng:
- Ta nghe thiên hạ nói, Long Trảo công của Triệu bang chủ là tuyệt học chí cao vô thượng. Hôm nay đến đây muốn được lãnh giáo xem thực hư thế nào.
Triệu lão anh hùng cười nhạt:
- Ta không nghĩ đơn giản như thế! Mục đích một chuyến viếng thăm thiếu minh bạch chẳng hứa hẹn điều gì tốt đẹp. Ngươi nên thẳng thắn hơn.
Người bịt mặt cười khùng khục:
- Lão đã già nhưng rất minh mẫn. Ta còn muốn mượn thêm một vật nữa.
- Vật gì? Long Quân thần kiếm chăng?
Người bịt mặt lắc đầu:
- Kiếm báu ta chưa cần. Vật ta muốn mượn là cái đầu của lão.
Triệu Nam Sơn cười lớn:
- Đầu ta chỉ có một, nhưng thiên hạ lắm kẻ muốn được. Ngươi có bản lĩnh thì đến lấy.
Lời nói lão chưa dứt, đối thủ đã ra tay. Song chưởng hắn đồng đánh vào thượng bàn của lão.
Triệu Nam Sơn đang bực mình vì hai cái chết trong ngày. Sự tức giận chôn giấu trong lòng không có nơi phát tiết. Bây giờ thấy địch nhân xuất hiện lão không nhân nhượng nữa. Bóng chưởng vừa đến lão lập tức cử song chưởng đối chuẩn không chút kiên dè.
Gã bịt mặt đinh ninh Triệu Nam Sơn sẽ sử tuyệt học của mình. Hắn ngờ đâu ngay chiêu đầu bang chủ Kim Sa bang đã quyết tử bằng cách đánh đối lực. Lúc này gã mới hiểu đã gặp phải một đối thủ cực kỳ lão luyện. Lão chọn cách đánh thô thiển thay cho tinh xảo nhằm bẫy đối thủ sa vào. Hai chưởng vừa chạm nhau, song phương cùng lùi một bước.
Nhưng Triệu Nam Sơn không cho đối thủ có thời gian sử dụng xảo chiêu. Lão lập tức áp sát mà phóng chưởng, buộc đối thủ phải nghinh chiến trực diện. Bộp, bộp. Đối thủ của lão anh hùng đã lùi ra hai bước. Hắn đã mất thượng phong, lâm vào thế phòng ngự.
Kinh nghiệm của người già là không hoang phí sức lực. Lối đánh của bang chủ Kim Sa cực kỳ hữu hiệu, luôn luôn bức ép đối thủ lâm vào thế chống đỡ. Chưởng phong bao trùm mỗi lúc một nhanh. Đối thủ của lão cứ lùi…lùi mãi…














Chương: 11
GIĂNG BẪY
***
Ngày thứ hai kể từ lúc lên đảo, chưởng môn các phái mới hiểu việc người ta đào cái hố để làm gì. Mặt trời vừa lên, thuộc hạ của Kim Sa bang cùng ngư dân trên đảo cho đổ nước vào hố sâu. Họ thả vào đó hai chiếc bánh lớn, loại bánh được gói bằng lá chuối rồi dùng lạt để bó lại. Hai cái bánh mỗi chiếc ước khoảng mấy trăm cân. Phải mấy chục thanh niên hợp lực, mới bỏ chúng vào hồ được. Sau đó người ta dùng lá cây và cành khô phủ kín hồ nước. Những lá cây và cành khô trên đảo rất nhiều, mọi người tha hồ chất chúng thành đống, cao như núi. Khi mọi sự đã an bài, họ cùng nhau nổi lửa. Lúc này khách đến đảo mới hiểu ngư dân đang dùng phương pháp cổ truyền để nấu bánh. Bởi những chiếc bánh to như thế, làm gì có nồi ơ nào chứa được…
Khách hiếu kỳ của giang hồ tập trung rất đông để xem quang cảnh kỳ lạ này. Ngư dân trên đảo được sự giúp đỡ của Kim Sa bang, đang tất bật với công việc nên không ai để ý đến họ. Lúc hoàn thành công việc mọi người mới phát hiện sự vắng mặt của Triệu Nam Sơn. Bang chúng Kim Sa bang hoảng hốt, vội cử người đến thư phòng của lão bang chủ để thỉnh an. Thiếu bang chủ Nam Kha vượt lên trước mọi người đến gõ cửa. Hồi lâu vẫn không nghe tiếng trả lời, mọi người càng nóng lòng. Không nhẫn nại được, Nam Kha xô cửa xông vào…
Cửa vừa bật mở đã thấy Triệu Nam Sơn đang ngồi tọa công trên giường. Đỉnh đầu lão anh hùng như được bao phủ một lớp sương mù. Thần thái của Chấn banh chủ cực kỳ căng thẳng như đang trải qua giai đoạn gian khó nhất trong đời. Chưởng môn các phái biết Triệu Nam Sơn bị tổn thương chân khí rất trầm trọng, cần thời gian để khôi phục nguyên khí nên khuyên mọi người ra ngoài, đừng làm kinh động mà ảnh hưởng đến việc hành công. Mọi người vâng lời đi ra, riêng Nam Kha vẫn ở lại bên cạnh phụ thân. Hắn thật không yên tâm khi thấy thân phụ nội thương rất nặng mà chưa hiểu được nguyên do. Khoảng một canh giờ sau Triệu bang chủ mới nặng nhọc đứng lên. Lão gượng cười nhìn gương mặt lo lắng của Nam Kha.
- Hài tử yên tâm! Ta không sao rồi. Con hãy ra mời các vị chưởng môn vào đây, phụ thân có chút việc cần bàn với mọi người.
Nam Kha vừa ra đến cửa đã thấy tứ đại chưởng môn bước vào. Công phu những người này cực cao, nên Triệu bang chủ vừa lên tiếng bọn họ đã nghe thấy. Không đợi mời, mọi người tranh nhau để vào.
Độc Điếu Phong Can Đinh Túc chăm chú ngó vào mắt Triệu lão bang chủ, hỏi:
- Bang chủ đánh nhau với ai vậy?
Triệu Nam Sơn lắc đầu thở dài:
- Thật hổ thẹn với mọi người. Đêm qua ta ngộ cường địch mà không sao nhận ra lai lịch bọn chúng. Mấy mươi năm tung hoành trong giang hồ vậy mà mặt mũi của địch nhân ra sao ta cũng không thấy được.
Mọi người nhìn nhau bán tín bán nghi. Bang chủ Kim Sa oai danh lừng lẫy trên võ lâm mà vẫn không nhận ra lai lịch của đối thủ. Điều này thật khó tin! Xét thân phận và võ công mà nói, ngoài Tam Tăng của Giác Ngạn thiền lâm, trên chốn võ lâm còn ai xứng là địch thủ với lão.
Ngô Cương không nén được sự kinh ngạc hỏi:
- Địch nhân không rõ lai lịch ư? Sao có sự trùng hợp như vậy…
Lão nói đến đây vụt nín lặng, mắt nhìn về phía Trần Anh. Hai người cùng nhớ lại người bịt mặt đã đối diện với chưởng môn Nam Hà. Hai sự kiện cùng trùng hợp ở chỗ: lai lịch bất minh của địch nhân. Thật ra với kinh nghiệm của bọn họ, việc nhận ra môn hộ đối thủ là không khó. Nhưng điều khó nói ở đây là địch nhân có võ công quá phức tạp. Đối thủ sử hầu hết công phu của các phái nên không sao phán đoán được. Võ lâm châu thổ hiện nay đâu có môn phái nào như thế! Mà nếu có thì không thể nào cùng một lúc luyện thành độc môn đao kiếm trong thiên hạ được. Đinh Túc vốn giàu kinh nghiệm giang hồ mà nghe Triệu Nam Sơn nói cũng không đoán ra lai lịch của cường địch. Càng nghe lão càng thấy sợ, bỗng nhiên thiên hạ lại xuất hiện những kiếm thủ quá kỳ bí. Nói không chừng bọn người này đang mưu đồ thôn tính võ lâm. Vì chỉ có tham vọng đó, mới thúc đẩy con người bỏ công nghiên cứu võ học các phái.
Triệu Nam Sơn lần lượt kể lại trận chiến đã xảy ra trong đêm. Mọi người nghe mà lòng càng thêm ngơ ngẩn. Cuối cùng Lý Hồng Vân lên tiếng hỏi:
- Bang chủ đã chiếm tiên cơ sao để đối thủ trốn thoát được. Nếu xét tính bất ngờ để đoạt thắng, đối thủ không có cơ may nào.
Triệu Nam Sơn thở dài:
- Lão cứ tưởng đã nắm chắc phần thắng. Không ngờ lúc cấp bách đối thủ lại sử được võ công của Tam Tăng. Đây là công phu tu luyện của phật môn, không mấy người luyện được. Trong phút ngỡ ngàng lão phu đã để địch nhân có thời cơ tẩu thoát. Nhưng công bằng mà nói, bản lãnh của đối thủ không thể xem thường được. Hai bên đấu với nhau ước khoảng trăm chiêu, đối thủ tuy mất tiên cơ mà chưa hề lúng túng. Theo lẽ thường, ai lâm vào hoàn cảnh đó thì tâm thần hốt hoảng, chiêu số sẽ hoảng loạn. Nhưng hắn lại không…! Chiêu số vẫn mạch lạc, thứ tự trước sau không chút nao núng. Khiến cho ta càng thêm khâm phục.
Đinh Kiến lên tiếng, giọng lão lạnh như băng:
- Hắn thoát được lần này nhưng chưa hẳn trốn được lần sau…
Lời nói của lão đầy tự phụ. Lão xem việc Triệu lão anh hùng để địch nhân chạy thoát là thiếu bản lĩnh. Ở đời tiếng tăm và lời nói nhiều khi không khớp với nhau. Và… nếu quá tin vào oai danh sẽ có ngày chuốt lấy thất vọng. Không phải muốn dọa người, thiên hạ hay khoác da hổ hay sao…?
Mọi người còn đang tranh luận thì Triệu Nam Kha chạy vào. Thần sắc của hắn hốt hoảng như có chuyện trọng đại xảy ra. Đứng trước mặt mọi người, hắn áy náy như có chuyện gì rất khó tỏ bày.
Triệu bang chủ hiểu con nên ôn tồn nói:
- Ở đây không có ai là người ngoài, có chuyện gì con cứ nói thẳng ra, không phải e ngại.
Thiếu bang chủ liếc nhìn mọi người rồi nói:
- Những thuộc hạ bảo vệ mật thất của ta đã bị giết chết. Bảo vật được cất giữ đã biến mất không biết khi nào.
Lão bang chủ Kim Sa à lên một tiếng. Lúc này nhận thức của lão bắt đầu có hệ thống, thì ra đối thủ dẫn dụ lão xuất chiến để rảnh tay xâm nhập mật thất. Chúng hành động theo kế liên hoàn được sắp xếp trước.
- Chúng ta sa vào kế thanh đông kích tây của địch nhân rồi. Xem ra thế lực bọn người này không nhỏ. Chúng đồng thời có thể phân người ra vừa dẫn dụ, vừa hành sự thì chắc chắn có tính toán trước.
Trần Anh ngạc nhiên nói:
- Ở đây cũng có mật thất hay sao? Bọn tại hạ lên đảo đã lâu nhưng không phát hiện được. Vậy làm thế nào kẻ địch lại khám phá ra?
Triệu Nam Sơn thở dài nói:
- Mật thất là một bí mật của bổn bang. Thuộc hạ Kim Sa nếu không có thân phận chính đáng, không thể nào biết được. Nghi vấn của các vị cũng chính là nghi vấn của chúng bang. Địch nhân biết được bí mật này thì nhất định đã theo dõi từ trước. Vì muốn tìm được mật thất không phải là chuyện một ngày một bữa…
- Thế bổn bang bị mất vật gì? - Lý Hồng Vân cất giọng dịu dàng hỏi.
- Đó là thanh Long Quân thần kiếm.
Mọi người cùng hốt hoảng la lên:
- Long Quân thần kiếm ư! Sao lại có việc như thế?
Triệu Nam Sơn vẫn thản nhiên như không. Giọng lão trầm trầm, mặc cho sự nóng nảy của nhiều người.
- Các vị cứ bình tỉnh nghe ta nói. Thật ra sự việc đã nằm trong tính toán của các trưởng lão bang hội. Thanh Long Quân thần kiếm bị mất chỉ là của giả, không ảnh hưởng đến lễ hội Hùng Đức và ngày Quan Kiếm. Long Quân thần kiếm vốn là vật trấn sơn chí bảo của võ lâm châu thổ, Kim Sa bang dù đổ máu cũng không để nó mất đi. Mặc dù bị nhiều kẻ manh tâm chiếm đoạt nhưng toàn thể bang chúng đều chung một lời thề, quyết bảo vệ thanh cổ kiếm an toàn dù có tan xương nát thịt.
Ngô Cương thở ra nhẹ nhõm. Lão chỉ sợ chuyến đi của mình sớm bị uổng công. Vì mọi người ra đây không ngoài mục đích được ngắm thanh cổ kiếm.
Triệu lão bang chủ quay sang hỏi Triệu Nam Kha:
- Tổn thất tất cả bao nhiêu người?
- Thuộc hạ tiền tiêu tử vong hết sạch. Tất cả có ba mươi sáu người. Bí mật gìn giữ bảo vật là Đồng Tử đường, cùng đường chủ Huy Khiêm, tất thảy mười lăm người. Có mười người tử trận, Huy Khiêm và những thuộc hạ còn lại bị thương rất nặng. Nội thất bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng tài vật và các thứ không hề suy chuyển.
Triệu Nam Sơn phất tay áo nói:
- Con hãy cho người chăm sóc những kẻ bị thương. Bố trí bốn vị đường chủ còn lại canh phòng mật thất cho nghiêm ngặt. Từ đây đến ngày diễn ra lễ hội còn lắm biến cố xảy ra, chúng ta không được khinh suất.
Đợi Triệu Nam Kha đi rồi, bang chủ mới nói với mọi người:
- Địch trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng. Nếu không có kế sách gì ngăn chặn, càng lâu dài ta càng bất lợi. Không biết các vị chưởng môn có cao kiến gì không?
Đinh Kiên dõng dạc:
- Chúng ta hãy chia nhau canh phòng các nơi trọng yếu của tổng đàn. Bọn ma đầu còn xuất hiện lần nữa thì biết tay ta…
Lời nói của người đứng đầu Tam Đảo môn đầy tự phụ. Nhưng mọi người thấy trước mắt chưa nghĩ ra kế sách gì nên không ai lên tiếng.
Đợi ai nấy đi hết, Đinh Túc lão nhân mới đến nói thầm điều gì đó vào tai Triệu bang chủ. Càng nghe nét mặt của Triệu Nam Sơn càng dãn ra. Nụ cười bắt đầu xuất hiện trên môi lão.
Buổi chiều, Triệu bang chủ cho mời tứ đại chưởng môn đến để bàn đối sách chống địch. Khi mọi người có mặt đông đủ, Triệu Nam Sơn mở lời:
- Đêm nay ta có việc muốn nhờ đến các vị. Thật ra việc này làm ta ái ngại vô cùng. Nhưng luận về võ học, các vị đây đều là cao thủ thượng đẳng nên đảm nhận không mấy khó khăn. Còn như để người khác thay thế, sợ rằng sẽ tổn thất nhân sự một cách vô ích.
Lý Hồng Vân vội đỡ lời Triệu bang chủ:
- Có việc gì xin bang chủ cứ nói ra. Chúng ta biết nhau đã lâu, đâu cần phải khách khí như người ngoài. Nếu có thể giúp ích cho quý bang, nhất định mọi người không từ nan.
Triệu Nam Sơn nhìn mọi người đầy cảm kích:
- Phía bắc Kim Sa có một nơi gọi là Loạn Thạch sơn. Địa hình ở đấy rất phức tạp, chỉ có núi đá chập chùng không một bóng cây. Trong khu vực loạn thạch có nhiều động đá làm nơi trú ẩn được. Các vị đến đó sẽ có người hướng dẫn nghỉ ngơi. Đêm nay ta muốn cùng các vị đánh một mẻ lưới lớn. Nhất định chúng ta sẽ thành công trong việc chẹn cửa bắt cướp.
Trần Anh nói:
- Ý bang chủ là…
Triệu lão bang chủ phất tay áo, cười:
- Các vị cứ an lòng! Mọi việc cứ theo sự sắp đặt của Đinh Túc lão quái. Biết đâu chúng ta sẽ có một đêm náo nhiệt không ngờ…
Mọi người hiểu bang chủ Kim Sa đã có kế hoạch chống địch, nên ai nấy lui ra chuẩn bị lên đường.
Khi mọi người đã đi hết, Triệu Nam Sơn thở phào nhẹ nhõm. Lão về thư phòng, vận công nhập định, chờ lúc hành sự.
Không biết lão ngồi đã bao lâu, ngoài trời bắt đầu sáng ánh trăng. Quần hùng theo thói quen vẫn nổi lửa khắp đảo. Đêm nay khác với các đêm trước, ngoài ánh lửa nhen nhóm khắp nơi, Kim Sa còn hừng hực ngọn lửa của nồi bánh được đốt lên từ ban sáng.
Đêm càng khuya, bạch lộ (sương mù) giăng giăng khắp đảo. Khi mọi người bắt đầu say giấc nồng, bang chủ Kim Sa mới đẩy cửa bước ra ngoài. Lão cẩn thận quan sát xung quanh để chắc chắn không có ai theo dõi mình. Tầm nhìn không xa bởi trời có lắm sương, nhưng thính lực của Triệu Nam Sơn cực kỳ thính nhạy. Trong vòng một trăm bước, một chiếc lá rơi cũng không thoát khỏi đôi tai lão. Lặng người một lát, lão bắt đầu băng mình vào màn sương dày đặc. Thuật di hình của lão rất cao. Mặc dù tiết trời không tốt vẫn không cản được tốc độ của lão. Cái bóng to lớn cứ chao lượn trong các vòm cây như một con dơi trong đêm. Lão di hành không một tiếng động. Nhưng cách đó không xa cũng có đôi mắt không rời lão phút nào. Người này vận bạch y nên trong màn sương thật khó ai phát hiện được. Nếu so sánh hai cách phục y, bang chủ của Kim Sa không lão luyện trong cách ẩn thân trước đối thủ. Người theo lão khinh thân chẳng kém cạnh gì, hắn lướt theo mà đối thủ không chút nghi ngờ.
Chạy được mấy canh giờ, Triệu Nam Sơn liền dừng bước. Lão cẩn thận nhìn lại phía sau để tin chắc rằng không có ai theo mình. Động thái của lão nói lên rằng: Có một việc rất quan trọng mà lão giấu tất cả mọi người. Ngay cả tứ đại chưởng môn cũng đến Loạn Thạch sơn thì còn đâu chướng ngại cho hành động này.
Quan sát một lúc không thấy điều gì khả nghi, Triệu Nam Sơn lại đi tiếp. Lần này lão đi lúc sang trái, lúc lộn phải như vào mê trận. Nhìn lão, ai thấy cũng cho rằng đã đến lúc khẩn yếu. Vì bước chân lão luôn cẩn trọng từng chút một.
Đến một nơi xung quanh toàn là loạn thạch, bang chủ của Kim Sa dừng lại. Lão liếc nhìn xung quanh một lần nữa cho chắc, rồi khom người xuống nâng một tảng đá lên. Tảng đá rất to nhưng công lực lão thâm hậu vô cùng. Chỉ với động tác hất nhẹ, lão đã dời nó sang một bên. Phía dưới lộ ra một cái hộp. Triệu Nam Sơn cẩn thận mở nó ra. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng sương, một thanh kiếm lộ ra lấp lánh. Thân kiếm dài khoảng tám thốn (tấc), tính luôn cả chuôi. Lưỡi rộng, có hoa văn ẩn hiện. Đúng là một bảo kiếm hiếm có trên đời. Lão mải ngắm vật bảo nên không hay có kẻ theo dõi mình.
Cách đó không xa, bạch y nhân đang đứng sau một phiến đá. Hắn chăm chú nhìn thanh kiếm không chớp mắt, một tia hung quang vụt hiện ra rồi mất ngay. Tay hắn đưa lên nắm chặt thanh kiếm đeo ở lưng, chờ thời cơ ra tay…
Ngắm thanh kiếm một lúc lâu, và như đã thỏa nguyện, lão bang chủ lại cất nó vào hộp. Lúc lão định đậy tảng đá lại thì nghe kiếm phong rít lên phía sau. Không kịp quay đầu lại, lão nhảy vội về phía trước, vừa kịp thoát được kiếm chiêu của địch nhân. Lúc trụ bộ vững, lão quay đầu lại thì thanh bảo kiếm đã lọt vào tay kẻ địch. Mắt lộ hung quang, Triệu lão anh hùng quát to:
- Ngươi là ai?
Tiếng cười đắc ý cất lên vang dội.
- Lão không cần biết ta là ai. Chỉ biết rằng thanh Long Quân thần kiếm đang trong tay ta. Một vật chí bảo mà ai sở hữu sẽ hiệu lệnh được anh hùng thiên hạ. Cho dù lão có cơ xảo quỷ ma, cũng không ngờ rằng luôn có người theo sát lão. Đêm qua lão khoe của giả, nhưng hôm nay không có cơ hội cất giữ thanh bảo kiếm nữa rồi…
Hắn vừa nói vừa huýt lên một hiệu lệnh. Lập tức xung quanh Triệu Nam Sơn có bốn người vận bạch y xuất hiện. Vòng vây xiết chặt dần...
Tiếng tên cầm đầu như quỷ khóc:
- Mất kiếm, hào khí châu thổ sẽ không còn. Vậy lão cũng nên theo tổ tông xuống suối vàng sám hối.
Triệu lão anh hùng cười lên ha hả:
- Các ngươi cho rằng lấy mạng ta dễ lắm hay sao. Chỉ sợ mạng các ngươi không lấy được, mà kiếm cũng chẳng thể mang đi.
Năm tên áo trắng đồng cười lớn. Một tên lên tiếng mỉa mai:
- Lão như chuột đã vào rọ. Cái chết đã cận kề còn lên giọng làm oai. Hôm nay bọn ta muốn xem tuyệt học Long trảo thủ thực hư thể nào…
Tiếng nói hắn chưa dứt thì một giọng nói dịu dàng cất lên nghe du dương:
- Ở đây còn nhiều tuyệt học mà các ngươi chưa được xem qua. Nhân tiện mọi người hãy tham khảo cho tận tường.
Năm tên áo trắng nghe tiếng đồng giật mình quay người lại. Phía sau, một thiếu phụ duyên dáng bước đến. Tay bà ta cầm một chiếc phất trần ngũ sắc, nét mặt tươi vui.
Tên cầm đầu, mặt bịt kín nên không thấy thần sắc của hắn. Những tên còn lại đều biến sắc, tay chúng rung động một cái, đã thấy binh khí sáng lòe.
- Ngũ Hành chưởng môn ư?
- Cung hỉ! Không ngờ các ngươi cũng biết đến ta. Còn một vị nữa sao không bỏ khăn che mặt để mọi người diện kiến.
Tên cầm đầu thấy biến cố bất ngờ liền chấn động toàn thân, nhưng hắn trấn tĩnh cực nhanh.
- Tưởng ai hóa ra là mỹ nhân một thời Lý Hồng Vân. Hình như bà xuất hiện không đúng lúc, e rằng sẽ tổn hại tấm thân ngọc ngà.
Lý Hồng Vân khẽ cười:
- Ngươi hãy nhìn lại phía sau mà xem.
Tên bịt mặt chỉ cười. Hắn vốn sành sỏi nên không thể mắc lừa vì một câu nói tẻ nhạt.
Nhưng phía sau lại có người lên tiếng:
- Ta tình nguyện thế thân cho nữ giới. Ngươi thấy có được không?
Ngô Cương vừa cười vừa bước ra. Phía sau lão có Trần Anh, Đinh Kiên và Đinh Túc lão nhân cùng đi.
Cả bọn áo trắng nhìn nhau kinh ngạc. Chúng biết rằng người săn thú đã tự sập bẫy, sự việc hôm nay thật nan giải vô cùng. Tứ đại chưởng môn đồng có mặt, muốn thoát đi không phải dễ dàng. Tên cầm đầu rút nhanh thanh Long Quân thần kiếm.
- Bảo kiếm trong tay ta. Ai muốn thử cứ tiến lên.
Chưởng môn các phái đồng cười lớn.
Trần Anh nói:
- Ngươi cứ giữ kiếm ấy mà dùng. Chúng ta không có hứng thú với nó chút nào.
Nhìn thần sắc mọi người, tên cầm đầu biết rằng đã thất bại toàn diện. Hôm nay cả bọn thoát khỏi chỗ này đã là may mắn, hơi sức đâu mang thanh kiếm giả cho nhọc lòng. Đầu lưỡi của hắn như có vị đắng thấm vào khô hanh…
- Các ngươi còn chưa chịu buông kiếm qui hàng ư?
Thay cho câu trả lời là ánh kiếm khắp không gian. Đinh Kiên chỉ chờ có thế là ra tay. Lão xuất kiếm cực kỳ điêu luyện. Kiếm chiêu biến ảo khắp không gian, khống chế ngay tên cầm đầu. Lý Hồng Vân vốn từ tốn, ôn hòa nên chiêu thức lúc lâm địch cũng thể hiện thiên tính của mình. Ngô Cương lại khác, lão còn căm tức việc tuyệt học bổn phái bị người học lén, nên lúc ra tay không nhân nhượng chút nào. Vừa vào trận, lão muốn bức ép địch thủ thi triển tuyệt học để khám phá ra môn phái nên ra tay rất ác liệt. Riêng Trần Anh rút kinh nghiệm trận đấu trước nên lâm trận vẫn cẩn trọng, không chút sơ hở. Lão biết năm tên này bất cứ lúc nào cũng có thể xuất tuyệt chiêu của tứ phái. Nếu khinh địch sẽ rơi vào thế bị động, đánh mất tiên cơ…
Triệu Nam Sơn đứng bên ngoài quan sát Đinh Túc lão quái ác đấu cùng tên còn lại. Lão không vội vã khi thấy hoàn cảnh thuận lợi thuộc về mình. Trong tính toán của lão, địch nhân chưa chắc đã kiệt nhân lực. Bởi kế hoạch xâm nhập đảo, đánh cắp thanh bảo kiếm không thể đơn giản, khi quần hùng châu thổ qui tụ rất đông. Bọn chúng nhất định có lực lượng hỗ trợ, nhưng chưa ra mặt mà thôi…
Ưu thế trận đấu đã nghiêng về tứ đại chưởng môn và Đinh Túc lão nhân. Năm tên bạch y không thể chống đỡ những chiêu thức cao cường của cao thủ các phái. Chúng lúng túng muốn tìm đường tẩu thoát nhưng mọi lối đều bị ngăn chặn…
Đúng lúc này bên ngoài xuất hiện một bóng người. Hắn cũng vận bạch y, nhưng màu áo trông rất dị kỳ. Nó ngời sáng trong đêm như băng hà tiếp xúc với ánh sáng. Bàn tay cầm kiếm của hắn cũng quấn vải trắng. Chung qui cả người hắn không chỗ nào để lộ ra, chỉ trừ đôi mắt. Hai luồng nhãn quang chạm phải cái nhìn của Triệu lão bang chủ. Ánh mắt giao nhau, người Triệu Nam Sơn bỗng rung động. Lão nhận ra đây là địch thủ đã giao đấu với mình đêm qua. Nhìn thân thủ lúc xuất hiện, Triệu Nam Sơn tin rằng không thể nào nhầm lẫn được…
Đôi bên bước lại gần nhau, cùng thận trọng quan sát đối phương. Khoảng cách được rút ngắn dần… Đến lúc còn cách nhau bốn xích thì cả hai cùng đứng lại. Người áo trắng bỗng xuất kiếm… Kiếm quang mịt mù toả ra… Nhưng kiếm chiêu không công về phía Triệu lão bang chủ, mà hướng vào tảng đá cách đó không xa… Một tiếng nổ phát ra. Cát bụi mờ mịt… Người áo trắng bỗng vung chưởng đánh nhanh vào đám bão cát vừa mới tạo ra. Kình phong và bụi cát lập tức ngập chìm tất cả mọi người…
Triệu Nam Sơn lao nhanh vào vòng chiến. Nhưng lão chỉ kịp xuất Long trảo thủ chộp vào tên gần nhất. Đó là tên bịt mặt đã theo dõi lão đến đây. Chiêu thức của lão bất ngờ như sự kiện bất ngờ mà người áo trắng tạo ra. Chiếc khăn bịt mặt rơi xuống. Gương mặt hiện ra trước khi mất hút làm mọi người kinh ngạc…
- Độc độ giang long Mạnh Thử!
Trên nền đá lởm chởm, ngoài thanh kiếm giả danh, không còn một bóng trắng nào. Tia sáng mà Triệu lão bang chủ vừa mang đến chỉ là một cái tên. Ngoài ra không mang lại kết quả gì.
Tứ đại chưởng môn, Đinh Túc lão nhân, Triệu Nam Sơn cùng nhìn nhau lắc đầu ngao ngán… Sự quỷ quyệt của người áo trắng thật không ai lường được. Hắn đến, ra tay, và đi… luôn nằm ngoài dự đoán của đối thủ. Chiếc bẫy mà mọi người giăng ra lại xôi bỏng hỏng không…
Lúc mọi người về đến đại bản doanh Kim Sa bang thì trời đã sáng. Ngoài bãi biển có vô số thuyền lạ cập vào bờ. Những người đến đảo hầu hết là người giang hồ. Ngoài hành lý đơn sơ, họ chỉ mang theo binh khí để phòng thân. Ánh mắt Triệu bang chủ chợt chú ý đến bốn người khách lạ. Trong bốn người có một thanh niên mang theo thanh kiếm đen nhánh. Nhìn thanh kiếm, Triệu Nam Sơn chợt động tâm. Mấy năm nay có lời đồn về một thanh niên là truyền nhân của Tích Linh chân nhân, người giang hồ thường gọi là Hắc Phong Tiểu Hiệp. Với thanh kiếm Hắc Phong, người này ngang dọc đó đây, tiếng tăm lẫy lừng. Người có thể lầm, nhưng thanh kiếm thì không. Người thanh niên nhất định là Lý Bằng, truyền nhân độc nhất của Thanh Bình kiếm pháp…
Từ xa Lý Bằng đã thấy bang chủ của Kim Sa. Tuy hắn chưa thấy mặt Triệu Nam Sơn, nhưng tin tức giang hồ về vị bang chủ đảo vàng, vang lừng. Từ lâu hắn muốn có dịp tương hội với nhân vật đứng đầu của đảo, nhưng vẫn chưa thỏa nguyện. Bây giờ thấy lão, đời nào hắn chịu bỏ qua cơ hội quí báu.
Lý Bằng tiến đến vòng tay theo lễ hậu bối, ra mắt Triệu Nam Sơn:
- Vãn bối Lý Bằng xin bái kiến tiền bối. Người phải chăng là Triệu bang chủ tiền bối?
Triệu Nam Sơn cười ha hả:
- Tích Linh chân nhân quả có con mắt tinh đời. Truyền nhân của người ẩn tàng oai phong võ dũng. Chẳng trách giang hồ cứ thổi tên tuổi thiếu hiệp lên chín tầng mây.
Lý Bằng đỏ mặt nói:
- Lời đồn của bằng hữu, tiền bối đừng cho là thật. Vãn bối hành sự lỗ mãng đã quen, nên tiếng xấu bay xa.
Hắn nói xong, quay sang hành lễ với tứ đại chưởng môn. Đến Đinh Túc, hắn ngạc nhiên la lên:
- Tiền bối thật nhanh chân! Đến đây trước cả hậu sinh.
Đinh Túc lão quái cười đắc ý:
- Ngươi cho ta đã già, gối mỏi chân chồn nên xem thường chứ gì?
Lý Bằng lắc đầu:
- Sao lại có chuyện như vậy! Vãn bối còn muốn tiền bối sánh tựa nam sơn, để dẫn đi câu cá một chuyến nữa là…
Đinh Túc lão quái nghe Lý Bằng nói, khoái chí cười lên ha hả. Từ lúc gặp nhau, rồi đối diện với Song yêu bên bờ sông, lão rất thích tính khí của vị tiểu hiệp này.
- Những người này là bạn của ngươi ư?
- Đúng vậy! Vị đại ca ôm bầu rượu lớn là Cao Phong. Còn hai người kia là Cát Tử và Cát Tiểu huynh đệ.
Đinh túc lão quái không nhìn Cao Phong, chỉ ngắm nghía bầu đại tửu mà hắn mang theo. Lão thắc mắc hỏi:
- Ngươi mang theo nước để uống cơ à?
Cao Phong chưa kịp trả lời Cát Tiểu đã lên tiếng:
- Hắn sợ nước còn hơn rượu thì mang theo để làm gì…
Mọi người cùng cười rồi làm quen với nhau. Các vị chưởng môn khi nghe lai lịch của Lý Bằng đều có thiện cảm. Nhưng Đinh Kiên nghĩ khác, lão vốn cao ngạo không khuất phục ai bao giờ. Khi nghe nói Lý Bằng là truyền nhân của Tích Linh chân nhân, một nhân vật lão chỉ nghe qua nhưng chưa thấy mặt bao giờ, nên trong lòng chỉ muốn thử tuyệt nghệ cho biết. Ý nghĩ vừa lóe lên lão lập tức bước lại gần Lý Bằng. Hữu chưởng của lão nắm lấy tay hắn ra chiều thân mật, nhưng ngấm ngầm vận huyền môn chính tông ra thử tài.
Lý Bằng thấy cao thủ đứng đầu các đại phái đều có mặt nên không có ý đề phòng. Lúc tay Đinh Kiên chạm vào hắn, lập tức một luồng kình lực âm nhu mạnh mẽ tấn công vào huyệt nội quan. Lý Bằng thấy nguy liền vận công kháng cự, nhưng đã muộn. Cũng may Cao Phong đứng cạnh bên, thấy vai Lý Bằng rung lên liền hiểu ngay. Hắn lo cho thương thế Lý Bằng vừa mới khỏi, khó đương lại với Đinh Kiên nên đỡ nhẹ vào vai. Cái tỳ nhẹ của Cao Phong như vô tình, không ai để ý, nhưng nó mang theo nội lực hùng hậu phi thường. Chẳng những nó giúp Lý Bằng kháng cự với đối thủ mà còn thừa cơ tấn công sang.
Đinh Kiên vốn xem thường bọn hậu bối, chẳng coi Lý Bằng ra gì. Nhưng lúc hai tay chạm vào nhau lão chợt hiểu ra sai lầm của mình. Chàng thanh niên trước mặt vẫn dửng dưng như không, nhưng chấn kình phản hồi làm khí huyết lão nhộn nhạo khó chịu vô cùng. Lão buông nhanh tay, mắt nhìn Lý Bằng đầy kinh hãi.
Tứ vị chưởng môn và Đinh, Triệu hai vị đều là cao thủ nên phán đoán sự việc rất nhanh. Họ thật sự ngạc nhiên về công phu tu luyện của Lý Bằng. Không ai trong bọn họ biết rằng người trực tiếp đối đầu với Đinh Kiên lại là Cao Phong. Bởi hành động của hắn quá khéo léo, người ngoài mường tượng như Lý Bằng giật mình kinh hãi tựa vào vai Cao Phong, chứ hắn không có chủ ý gì.
Lý Bằng ngẩn người ra một lúc. Hắn hiểu mình vừa được Cao Phong chiếu cố trong cơn nguy cấp. Nếu xét thực lực, Lý Bằng không hề yếu kém so với Đinh Kiên. Nhưng… phản xạ Cao Phong quá tuyệt vời. Về điều này Lý Bằng không thể nào sánh kịp…
Mặt Đinh Kiên đỏ rực. Không ai hiểu lão đang nghĩ gì với bộ dạng ấy. Nhưng bản thân lão hiểu rằng, chàng thanh niên trước mắt không sớm thì muộn sẽ trở thành một nội gia cao thủ tương lai…
Sự có mặt của Lý Bằng khiến Triệu Nam Sơn rất phấn chấn. Vì lão biết Thanh Bình kiếm pháp không thể hư danh. Tiếng tăm của Tích Linh chân nhân đã trở thành huyền thoại trong giới võ lâm mấy mươi năm trước. Người thấy được kiếm pháp, hiện nay không còn nhiều. Ngay cả Triệu Nam Sơn cũng chưa hề thấy qua. Truyền nhân của một vị tiền bối đáng kính có mặt trên đảo, đồng nghĩa với việc mọi người sẽ được chiêm nghiệm Thanh Bình thập bát thức, loại kiếm pháp từng làm thất điên bát đảo quần tà. Chỉ nghĩ có bấy nhiêu mà người của Triệu Nam Sơn đã nóng lên. Người học võ là cả đời đeo đuổi kỳ tuyệt võ học. Nếu không có duyên luyện thành cũng nên thấy qua để thỏa chí bình sinh. Chí ít đó cũng là tâm nguyện của lão… một người tuổi đã xế chiều.
Mọi người chào hỏi nhau một lúc rồi vào thư phòng. Bọn Lý Bằng hỏi thăm nội tình trên đảo những ngày qua. Triệu lão bang chủ vui vẻ kể rõ mọi việc. Lão vốn thẳng thắn nên không lẩn tránh điều gì.
Khi nghe nhắc đến tên Mạnh Thử, Lý Bằng ngạc nhiên hỏi:
- Độc Độ Giang Long cũng có mặt trên đảo ư?
Triệu Nam Sơn liếc nhìn hắn rồi trả lời:
- Hắn đến từ rất sớm! Chắc để điều tra nội tình của đảo. Thiếu hiệp đã biết qua hắn?
- Tại Phù Thị vãn bối suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới tay hắn. Người này rất thâm hiểm, hắn chọn thời cơ ra tay chắc chắn vô cùng.
Rồi Lý Bằng đem chuyện chạm trán với Ngũ Quỷ đoạt mạng kể cho mọi người nghe. Ai nấy cùng thở dài vì quỷ kế của bọn tà đạo. Lý Bằng nói:
- Nếu có cơ hội gặp mặt Mạnh Thử, vãn bối nhất định không nương tay. Người này còn sống sẽ là mối họa cho võ lâm sau này.
Nét ưu tư hiện rõ trên gương mặt bang chủ Kim Sa:
- Điều ta lo trước mắt là sự quấy nhiễu của bọn chúng. Sắp đến ngày lễ hội, nếu không cho chúng một bài học đích đáng thì khó mong có được buổi lễ yên bình.
Cao Phong lắng nghe mọi người nói, hồi lâu bỗng lên tiếng:
- Trước mắt hiểm nguy của bang chủ không cần phải lo.
Đinh Kiên nhíu mày nói:
- Người có vẻ xem thường tính mạng của bang chủ quá?
Cao Phong thản nhiên nói:
- Người biết được Long Quân thần kiếm hiện ở nơi nào chỉ có Triệu lão tiền bối. Bọn tà đạo không ngây ngô đến nỗi làm mất đi manh mối duy nhất. Mối lo hiện tại là người nhà của Triệu lão tiền bối. Bọn chúng nhất định sẽ lấy đó mà uy hiếp người nói ra bí mật thanh kiếm.
Cát Tử la lớn:
- Ngươi nói chí phải! Đập chuột phải sợ vỡ đồ. Bọn chúng nhất định nhằm vào nhân thân của bang chủ…
Cát Tiểu nhíu mày bất bình cho câu nói của huynh trưởng. Hắn nói như vậy chẳng khác nào ví Triệu lão bang chủ là… là... Thật không biết khinh trọng…
Nhận định của Cao Phong rất xác đáng, ai nấy đều đồng tình. Tình hình trước mắt là lo bảo vệ người nhà của lão bang chủ. Bọn người bí ẩn rất rất đa đoan, thủ đoạn nham hiểm không ai có thể lường trước. Nếu không sớm dự phòng lại thất thủ trước bọn chúng. Tứ đại chưởng môn võ công đâu phải tầm thường mà bọn chúng hành sự không chút húy kỵ. Anh hùng bốn phương tuy nhiều, nhưng nương nhờ tay họ lại mất đi thân phận của nhiều người. Đành phải lấy trí mà đấu với bọn chúng một phen…
Cao Phong nói:
- Nghe nói Triệu bang chủ có một thiên kim tiểu thư rất mực nuông chìu. Tại hạ tin rằng bọn chúng sẽ nhằm vào tiểu thư để hạ thủ. Vậy trước mắt chúng ta hãy ngấm ngầm bảo vệ tiểu thư, chờ bọn chúng sa bẫy là ra tay diệt trừ.
Đinh Kiên cắt ngang lời Cao Phong:
- Người nói thì nghe dễ. Không hiểu có làm được hay không?
Lý Bằng nhìn chưởng môn Tam Đảo đầy bất bình. Hắn vốn không thích thái độ và hành vi của lão nên lạnh lùng:
- Bọn tại hạ bất tài cũng xin nhận trách nhiệm bảo vệ tiểu thư.
Đinh Kiên cười ha hả:
- Bọn tại hạ ư! Không phải chỉ một mình ngươi hành sự sao?
Câu hỏi khiêu khích của Đinh Kiên làm Cát Tử nổi xung. Hắn vốn thẳng tính, thấy đúng thì làm, nên không phân biệt địa vị cao thấp. Thấy Đinh Kiên đầy vẻ miệt khinh nên phẫn nộ quát:
- Chẳng lẽ huynh đệ bọn ta lại chết nhác, phải ỷ vào số đông. Ta cuộc với lão một phen…
- Cuộc như thế nào? Đây là sinh mệnh một con người, lại là đại thiên kim của Triệu bang chủ. Ngươi liệu có kham nổi không?
Cát Tử cười sang sảng:
- Lão muốn cuộc như thế nào ta cũng chìu.
- Nếu ngươi thua hãy làm con rùa rút đầu cho mọi người thưởng ngoạn…
Cát Tử cắt ngang:
- Được! Còn nếu ta thắng, lão phải làm cho bọn ta ba điều kiện. Lão yên tâm, bọn ta không bắt lão làm những việc hạ tiện để mất đi thân phận tôn quý đâu...
Đinh Kiên đã chứng kiến thực tài của bọn người bí mật nên không chút do dự:
- Được ta đồng ý với ngươi.
Triệu Nam Sơn thấy hai bên đi đến chỗ phân định thắng thua, muốn khuyên can nhưng khó mở lời. Lão thở dài:
- Tính tình Linh nhi rất bướng bỉnh. Bình thường nó đã không chịu thua ai, nay sao để người khác bảo vệ mình. Kế hoạch của các vị xem ra bất thành rồi…
Cao Phong cười:
- Bang chủ cứ yên tâm, bọn tại hạ chỉ theo sau tiểu thư để làm vui mà thôi. Theo cam kết của đôi bên, chỉ có Lý huynh đệ ngầm bảo vệ tiểu thư. Bọn tại hạ chỉ xuất hiện khi địch nhân nhiều người.
Đinh Túc lão nhân nhìn Triệu Nam Sơn cười:
- Cứ như vậy mà làm.
Triệu bang chủ nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt lão quái. Cái nhìn của lão tỏ ra rất tin cậy Lý Bằng. Triệu bang chủ đành thở dài quay đi…

thay đổi nội dung bởi: macdung, 01-23-2015 lúc 01:22 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn