Thực tâm, họ Phó cũng chẳng muốn dâng vợ mình cho người khác, quay sang phân trần với Tây Môn Nhỉ :
- Lão gia ! Chẳng ai muốn lấy nàng cả, hay là trả về Tiêu Gia Trang ? Hoa? Chân Nhân gạt ngang :
- Không được ! Tính lão phu đã nói ra là không rút lời !
Kính Hồ Tiên Cơ đứng lên nghẹn ngào nói với quần hào :
- Bốn năm nau, thiếp cắn răng sống cạnh Phó Duy Khang, chịu biết bao khổ nhục. Giờ có dịp để ra khỏi ngục A Tỳ, dẫu lấy ai cũng vui lòng. Mong chư vị rủ lòng thương !
Nhưng chẳng ai dám huỷ diệt thanh danh mà đứng ra cứu vớt nàng cả !
Tiêu Nương dương đôi mắt sầu thảm nhìn quanh rồi rút kiếm ra định tự vẫn !
Bỗng có tiếng người vang lên :
- Khoan đã !
Tiêu Uyển Như nhìn lại, nhận ra chàng thư sinh mảnh khảnh ở bàn bên. Chính Lan đứng lên nghiêm giọng :
- Tại hạ chỉ là một kẻ áo vải tầm thường, xin phép được sáng duyên cùng Tiêu mĩ nhân ! Mong Phó công tử viết văn tự hẳn hoi để làm bằng chứng !
Sẵn cháp gỗ trên bàn, chàng lấy văn phòng tứ bảo ra để sẵn. Phó Duy Khang hậm hực bước đến viết rồi ký tên. Đương nhiên gã phải viết rõ rằng tặng vợ là Tiêu Uyển Như cho Âu Dương Chính Lan !
Kính Hồ Tiên Cơ lấy bọc hành lý của mình, bước đến bái kiến tân phu quân :
- Tiện thiếp Tiêu Uyển Như xin ra mắt tướng công !
Chàng mỉm cười, đứng lên dìu nàng ngồi xuống cạnh mình, rồi cao giọng:- Xin chư vị nâng chén chúc mừng cho tại hạ lấy được một trong năm tuyệt đại mĩ nhân của võ lâm !
Quần hào phấn khởi cạn chén và nói lời chúc mừng. Lúc này họ mới tiếc rẻ, tự trách mình vì chút thanh danh mà bỏ qua cơ hội hiếm có !
Phó Duy Khang cười khẩy :
- Các hạ được hưởng diễm phúc này xin đừng quên ơn tại hạ. Nếu không, con người tầm thường như các hạ làm gì lấy được vợ đẹp ? Lôi Đao ngửa cổ cười dài :
- Ngươi lầm rồi, đại ca ta đã có ở nhà đến ba người trong võ lâm Ngũ Đại Hồng Nhan !
Đương nhiên họ Phó và quần hào đều cho là gã khoác lác !
Chính Lan thì thầm với Uyển Như :
- Tiêu nương ! Ta đã có hôn ước với ba vị cô nương, mong nàng thông cảm cho ta !
Kính Hồ Tiên Cơ bẽn lẽn đáp :
- Tiện thiếp là thân hoa tàn nhuỵ rữa, nào dám đòi ngôi chính thất. Xin tướng công đừng bận tâm !
Lúc này Hoa? Chân Nhân cười ha hả nói :
- Bình nhi ! Con thấy ta chọn rể có khéo không ? Tố Bình tròn mắt đáp :
- Hài nhi tưởng lão gia nói đùa ? Hài nhi đâu có thích gã họ Phó này ? Dương Châu công tử nghe như sét đánh bên tai, choáng váng nói :
- Lão gia ! Xin người giữ lời !
Hoa? Chân Nhân gãi đầu nói :
- Lúc nãy lão phu tưởng Bình nhi thích ngươi nên mới định nhận rể. Nay nó không chịu thì ta cũng đành bó tay ! Lão phu thật là một lão hồ đồ !
Lão vội vàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi kéo Tố Bình đi ngaỵ Quần hào khoan khoái cười hô hố, buông lời mỉa mai Phó Duy Khang. Gã giận tái mặt nhưng chẳng dám phát tác, bỏ đi luôn !
Đám áo vải rủ nhau bước đến cụng chén với Chính Lan. Thanh Long Trảo cười bảo :
- Âu Dương các hạ khí độ rộng rãi hơn người. Lão phu xin bái phục !
Lôi Đao cả cười :- Âu Dương đại ca có nhân cách cao cả, thoát ra khỏi ràng buộc của danh lợi và lễ nghi tầm thường, nên không suy nghĩ như bọn chúng ta !
Những người vai vế thấp hơn Lôi Đao đều phải theo gã mà gọi Chính Lan là đại cạ Tiêu Uyển Như có cảm giác chàng thư sinh này không tầm thường, yếu đuối như vẻ bên ngoài !
Bốn năm qua, Kính Hồ Tiên Cơ nhẫn nhục chịu đựng tính tình bạc bẽo, phóng đãng của Phó Duy Khang, chẳng được lấy một lời hay một cử chỉ dịu dàng. Chưa đầy một tháng sau ngày cười, họ Phó đã chán nàng, thường xuyên lê lết nơi kỹ viện. Nàng lấy gã vì món nợ của song thân nên chẳng có chút tình cảm nào. Nhất là khi gã lộ rõ bản chất sở khanh, mỗi cuộc ái ân là một cực hình. Nàng buông xuôi để mặc gã dày vò và chẳng hề cảm thấy niềm hoan lạc. Lúc trẻ, Dương Châu công tử nhiều lần bị bệnh phong tình nên tinh lực yếu kém, phải nhờ đến thủ thuật của bọn kỹ nữ mới hứng khởi được. Vì vậy, gã ít khi gần gũi nàng, Uyển Như càng thêm cô đơn và tủi phận hồng nhan. Nếu không vì huyện đường, chắc nàng đã tự vẫn !
Nay lấy chàng học trò áo vải này, chưa biết tính cách ra sao, nhưng nàng tin vào linh cảm của mình. Gương mặt nhu hoà, thân thiện và ánh mắt nồng ấm kia khác hẳn với Dương Khang. Thân hình Chính Lan cao gầy nhưng không hiểu sao đem đến cảm giác bình yên, vững chắc. Uyển Như thấy chàng uống nhiều, lo lắng nói :
- Tướng công đừng quá chén, có hại cho sức khoẻ ! Xin để thiếp uống dùm chàng vài chung !
Thế là bọn hào khách hân hoan cụng chén với nàng. Men rượu làm hồng gương mặt đẹp, khiến nhan sắc nàng càng bội phần quyến rũ !
Lôi Đao cười khà khà :
- Không ngờ tửu lượng của đại tẩu cũng khá, từ nay đại ca đã có người đối ẩm trong phòng the rồi !
* * * Đầu canh hai bọn Chính Lan mới trở lại khách điếm. Lôi Đao xách tay nải sang ở với Thanh Long Trảo. Kính Hồ Tiên Cơ mở bọc hành lý của mình ra, buồn bã nói :
- Tướng công, tiền bạc để cả trong bọc Phó Duy Khang, thiếp chẳng có đồng nào cả !
Chính Lan mỉm cười :- Như thế càng hay !
Uyển Như lo lắng :
- Nhưng thiếp không muốn trở thành gánh nặng cho tướng công !
Chính Lan nghiêm giọng :
- Tiêu nương ! Nàng hãy thành thực nói cho ta biết, rằng nàng muốn ở lại với ta hay muốn về Tô Châu ? Ta có một kẻ thù rất lợi hại và không chắc đã sống sót. Để nàng goá bụa, lòng ta không nỡ. Hay là nàng trở về với huyện đường và làm lại cuộc đời ? Không ngờ thố lộ chân tình của chàng lại đem kết quả ngược lại. Uyển Như biết chàng là khách võ lâm, lòng càng hoan hỉ, quyết chí theo đến cùng :
- Tướng công ! Thiếp là người học võ chứ nào phải liễu yếu đào tơ ? Nay được cùng chàng sánh vai đối phó cường địch, càng thêm thoa? chí bình sinh. Dẫu có phải vấn khăn tang hay theo chàng về chín suối cũng vui lòng !
Chính Lan thở dài :
- Đúng là duyên phận ! Ta chẳng phải kẻ đa tình mà sao nguyệt lão cứ mãi se tơ ? Uyển Như tò mò hỏi :
- Chẳng hay ba vị đại thư kia là mĩ nhân phương nào vậy ? Chính Lan mỉm cười, chậm rãi kể :
- Trường An đại mĩ nhân Chu Thục Nghi, Hoàng Hoa Ma Nữ Tây Môn Tử Quỳnh và Trại Tây Thi Du Mỹ Kỳ !
Uyển Như sửng sốt, không ngờ chàng trai tầm thường này lại được đến ba người trong võ lâm Ngũ Đại Hồng Nhan yêu mến ! Nàng thẹn thùng nói :
- Tướng công quả là bậc kỳ nam tử ! Nhưng phải chăng chàng muốn gom đủ Ngũ Đại Hồng Nhan mới thoa? lòng ? Chàng ngượng ngùng biện bạch :
- Không phải đâu ! Chẳng qua do trời xanh run rủi đấy thôi ! Ta nào phải kẻ tham sắc ? Kính Hồ Tiên Cơ đã mất hẳn vẻ u buồn, cười khúc khích bảo :
- Tiện thiếp không hề ghen mà còn mừng vì được chung thuyền với họ !
Chính Lan bùi ngùi lắc đầu :
- Đa mang quá thì có khác gì Dương Châu công tử đâu ? Chàng quay bước, đi vào phòng tắm. Lát sau, đến lượt Uyển Như !Chính Lan uống khá nhiều rượu nên ngủ thiếp đi lúc nào không rõ. Nửa đêm, chàng cảm nhận ra có bàn tay ai kéo chăn phủ ngực cho mình, chợt nhớ rằng Tiêu Uyển Như đang ở bên. Chàng mở mắt, thấy Tiêu nương đang ngồi cạnh mình, nhìn ánh nến leo lét, hai hàng lệ chảy dài trên mặt. Tiêu Uyển Như gạt lệ, gượng cười :
- Tướng công mệt thì cứ ngủ cho yên giấc. Thiếp đã quen với cảnh thao thức đêm dài rồi !
Chính Lan mỉm cười :
- Có cần đèn hoa chúc hay không ? Uyển Như hiểu ý, đỏ mặt đáp :
- Chúng ta là người của giang hồ, tướng công quên hay sao ? Chính Lan vươn tay kéo nàng vào lòng. Tất nhiên, Uyển Như đã là đàn bà từ lâu nên cơ thể nẩy nở đều đặn hơn Tây Môn Tử Quỳnh. Nhưng do hoàn cảnh, nàng cũng vụng về chẳng kém gái xuân. Dần dần, nàng thoát ra khỏi ám ảnh ngày xưa, cảm nhận được hoan lạc. Gia dĩ, Chính Lan tinh lực sung mãn, định lực thâm hậu nên rất bền bỉ trong ân ái. Chàng đã phá vỡ được màn sương lạnh lùng trong tính dục của mĩ nhân. Giờ đây Uyển Như mới thực sự trở thành đàn bà, nàng hưởng thụ và nồng nàn dâng hiến !
Gần sáng, Kính Hồ Tiên Cơ Tiêu thẹn thùng nói :
- Thiếp chưa bao giờ được hạnh phúc như thế này ! Cảm tạ tướng công !
* * * Bốn hôm sau, Chính Lan cùng Uyển Như ra cửa Đông thành Thái An, mướn con thuyền con vượt Thuỷ Bạc, vào thăm núi Lương Sơn. Có gã chèo thuyền nên hai người chỉ nói bâng quợ Kính Hồ Tiên Cơ đắm chìm trong hạnh phúc bất ngờ nên hương sắc ngọt ngào. Đôi mắt nhung luôn dán chặt vào gương mặt Chính Lan với cả lòng luyến ái ngút ngàn. Nàng đã biết chàng là Hồng Nhất Điểm, truyền nhân của Hoàng Hạc Tú Sĩ, và là người được cả võ lâm khiếp sợ !
Chàng như con thần long kiến thủ bất kiến vĩ, võ công tuyệt thế nhưng lại vô cùng nhân hậu. Trong phòng the, chàng dịu dàng và dũng mãnh như thiên tướng ! Làm thân nhi nữ, còn mong gì hơn nữa ?Hơn một canh giờ sau, thuyền mới vào đến chân núi. Đôi vợ chồng trẻ dắt nhau thượng sơn. Nhưng không giống như những du khách bình thường, họ đi khắp nơi, không trầm trồ tán thưởng mà thỉnh thoảng lại thì thầm bàn bạc. Trưa đến, Uyển Như giở gói lương khô, bày dưới gốc tùng. Chung quanh không có ai nên nàng ung dung cười nói :
- Tướng công ! Chàng có chắc kho tàng nằm ở nơi đây không ? Chính Lan gật gù :
- Trí Đa Tinh Ngô Dụng rất đa mưu túc trí, nên trưởng tử của ông ta - Ngô Tử Đức - cũng là tay kiệt xuất ! Lúc quân Mông Cổ tràn xuống phía Nam thì Ngô Tử Đức đang làm quân sư cho Tể Tướng Nam Tống Lục Tú Phụ Khi Đoan Tống chết ở Can Châu, Quảng Đông, Lục Tể Tướng đưa Quảng Vương chạy ra đảo Khai Sơn. Biết thế đã cùng cực, Lục Tú Phu giao cả châu báu của Quốc khố cho Ngô Tử Đức chôn giấu, hầu sau này có tài lực mà khôi phục giang sơn ! Họ Ngô đã đem cất ở núi Lương Sơn này và vẽ lại họa đồ để ghi nhớ! Nhưng sau đó vài năm, Ngô Tử Đức lâm bạo bệnh mà chết. Họa đồ lạc ra bên ngoài, cuối cùng lọt vào tay tiên phụ. Không ngờ có kẻ lại biết việc ấy nên mới tìm đến Côn Minh giết người, cướp của. Theo di thư của tiên phụ thì hung thủ dù có hoa. đồ trong tay cũng khó mà đoán ra địa điểm lại là Lương Sơn Bạc ! Nhưng chẳng thể biết chắc được, vì vậy chúng ta phải nhanh tay tìm ra trước !
Uyển Nhi hiếu kỳ hỏi :
- Tướng công ! Liệu số châu báu ấy có nhiều lắm không ? - Lúc ấy Sơn Đông đã nằm trong tay quân Mông Cổ, nên ta đoán Ngô Tử Đức chỉ mang theo được khoảng trăm cân là cùng !
ún uống xong, hai người trèo lên :Dt vót Lương Sơn. Chính Lan thầm nhớ lại họa đồ rồi so sánh với cảnh vật ở dưới. Cuối cùng, chàng đã nhận ra những nét tương đồng. Chính Lan mừng rỡ, bế xốc Tiêu nương trên tay rồi lao xuống. Chân chàng điểm trên những tảng đá, lướt đi nhẹ nhàng như gió thoảng. Lần đầu được thấy chàng thi thố võ công tuyệt thế, Uyển Như càng thêm kính ngưỡng và yêu mến !
Lưng chừng sườn núi phía sau là một tảng đá lớn, nằm trên một bình đài nhỏ, đứng song song với vách núi. Chính Lan hạ thân xuống :Dnh, nhìn xuống khe ở giữa mặt trong tảng đá và vách núi. Giờ đây, khe hẹp này đã bị bịt kín bởi bụi rậm và dây leo. Chàng rút trủy thủ nhảy xuống, khéo léo luồn vào chân vách, chặt bỏ một mớ dây leo và cạo lớp rêu xanh - Quả nhiên hiện ra dấu vết của một khung cửa !Chính Lan kề vai xô mạnh, cánh cửa đá nặng nề chuyển động, vang lên tiếng ken két rợn người. Chàng vung chưởng quạt khí độc ra rồi bật hoa? tập bước vào. Động khẩu này rất nhỏ, chỉ đi vài mươi bước đã đến vách cuối. Nơi đây có chiếc giường đá, trên là một gói giấy dầu nhỏ. Chính Lan bật cười, không ngờ kho tàng của Nam Tống chỉ có bấy nhiêu ! Chàng nhặt lấy bọc giấy trở ra, đóng cửa lại cẩn thận, kéo dây leo phủ kín. Nơi này còn có tác dụng cho kế hoạch tương lai của chàng. Chính Lan tung mình nhảy lên :Dnh tảng đá, vui vẻ chìa bọc giấy ra :
- Như muội xem đi ! Kho tàng của chúng ta đấy !
Uyển Như mỉm cười mở ra xem, thấy chỉ có một túi da cột chặt miệng và quyển sách mỏng. Nàng trao quyển sách bìa ra cũ kỹ cho Chính Lan và cởi nút túi. Anh châu ngọc lấp lánh dưới ánh dương quang, chỉ độ trăm viên nhưng đều rất quí giá. Uyển Như thích thú reo lên :
- Tướng công ! Số bảo ngọc này rất xinh đẹp, sau này chị em bọn thiếp chẳng lo thiếu đồ trang sức !
Chính Lan hài lòng khi thấy nàng biết nghĩ đến người khác ! Chàng lật sách ra xem, ngay trang đầu là lời nhắn gửi:
ếHậu sinh nhã giám ! Lão phu là Nam Thiên Đại Hiệp Quách Tử Hưng ở Hào Châu. Trong dịp đến thăm Lương Sơn Bạc, được Hoàng Thiên run rủi tìm ra kho tàng Nam Tống. Lại được đọc di thư của Ngô Tử Đức nên biết rằng sau này sẽ có người theo hoa. đồ tìm đến đây. Lão phu đang nuôi mộng đánh đuổi quân Mông Cổ, nên quyết định lấy số tài sản này chiêu binh mãi mã ! Trăm viên ngọc để lại xem như phần thưởng cho người có công tìm kiếm. Lão phu cũng xin gởi gắm ba chiêu kiếm pháp, mong các hạ đừng để thất truyền !
Quách Tử Hưng cẩn bút !ế Những trang kế là khẩu quyết của ba chiêu kiếm pháp. Chính Lan đọc nhẩm, ghi nhớ kỹ trong đầu, rồi huỷ đi. Chàng sắp dấn thân vào hổ huyệt, chẳng thể đem theo báu vật này được. Chính Lan vui vẻ nói :
- Uyển Như ! Té ra nhạc phụ của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương lại là người lấy được kho tàng. Hèn gì lão ta đủ sức tiến hành cuộc khởi nghĩa ở Hào Châu. Và trên cơ sở này, Chu Nguyên Chương tiếp tục kháng chiến đánh đuổi được quân Mông !
__________________
|