Hồi 4
Dương châu xuất ác nhân
Nam kinh hồng diện tử
Bọn họ rút lui thì đám giang hồ áo vải hai phủ Hứa Xương, Từ Châu cũng đi theo. Thế là mọi người ùa cả ra, chẳng còn sót lại một mống nào ! Đại hội Chiêu Anh tan nát !
Đào Hoa Cung Chủ giận điên người nhưng đang thọ thương nên chẳng dám sính cường. Lão nuốt giận đi vào trong trị thương. Đã có kế hoạch từ trước, Thanh Long Trảo Đặng Tân Dụ đưa hơn trăm cao thủ hai phủ về nơi trú ngụ. Còn Sơn Đông Tử Phòng dẫn bọn Hỏa Chân Nhân đến một toà sơn trang rất kín đáo cách Đào Hoa Cung mười hai dặm. Sau ba ngày phục dược, Chính Lan hồi tỉnh, mỉm cười :
- Mạng ta rất lớn, chẳng thể chết được đâu ! Các nàng đừng khóc nữa !
Hỏa Chân Nhân cằn nhằn :
- Nếu phút :Dt ngươi không dùng Qui Tức Bảo Tâm Đại Pháp phong bế kinh mạch toàn thân thì giờ đây đã ra ma rồi ! Thang Chí Quân đã luyện Huyết Ảnh Ma Công đến mức :Dt, lại thêm Đào Hoa Mê Hồn Chưởng rất độc địa, nếu là bần đạo cũng không đỡ nổi !
Chính Lan gượng cười :
- Tiểu tế đã có một kỳ nhân như thúc phụ Ở bên cạnh, lẽ nào lại chết được ? Hỏa Chân Nhân khoan khoái trong lòng nhưng ngoài mặt giả vờ trách móc :
- Đừng nịnh hót cho uổng công. Bần đạo chẳng phải một lão già nhẹ dạ đâu !
Tử Quỳnh giận dữ nói :
- Cũng vì thúc phụ và Tố Bình biểu muội mà mới ra cớ sự này ! Chính Lan mà có mệnh hệ gì, điệt nữ sẽ bắt đền thúc phụ đấy !
Tây Môn Nhỉ chỉ có hai anh em nên rất thương yêu cô cháu gái mồ côi này. Lão cười hề hề đáp :
- Chính Lan đã chết đâu mà tiểu nha đầu đã ăn vạ ! Gã còn phải cảm ơn ta đã se duyên cho gã với Kính Hồ Tiên Cơ nữa đấy !
Ba nữ lang nhìn lão với ánh mắt sắc như dao. Chu Thục Nghi dấm dẳng :
- Chân Nhân nhắc đến việc ấy chỉ khiến bọn tiện nữ thêm lộn ruột !
Kính Hồ Tiên Cơ run rẩy nói :
- Nếu ba vị không dung nạp, Uyển Như tôi chẳng dám van xin !
Nàng quì xuống bên giường, nắm tay Chính Lan nghẹn ngào :
- Tiện thiếp thân phận bọt bèo, chẳng dám chung thuyền với họ. Xin vĩnh biệt tướng công, trở về Tô Châu với song thân ! Mong chàng bảo trọng !
Chính Lan mỉm cười thê lương :
- Nếu nàng không xứng đáng làm vợ ta, thì ta cũng chẳng xứng đáng làm chồng của ba mĩ nhân ấy !
Dứt lời, uất khí công tâm, chàng hộc ra một vòi máu rồi chết lịm. Các nàng kinh hãi khóc ròng, xúm đến lay gọi. Hỏa Chân Nhân động nộ quát mắng :
- Đúng là một lũ đàn bà lòng dạ hẹp hòi, ba vợ hay năm vợ thì nào có khác gì nhau ? Mau xê ra cho ta cứu tỉnh Chính Lan !
Bốn nàng vội tránh sang bên, đứng sụt sùi. Chỉ riêng Tiểu Linh Thố hiểu ý phụ thân. Chân Nhân đã quyết chí chọn Chính Lan làm rể nên mới nói thế. Ba cộng một bằng bốn, lão nói năm là có ý nhét nàng vào ! Tây Môn Tố Bình thoáng đỏ mặt nhưng lòng rất sung sướng. Tây Môn Nhỉ xoa bóp huyệt đạo một lúc thì Chính Lan tỉnh lại. Chàng chua chát hỏi Uyển Như :
- Nàng vẫn chưa đi sao ? Trại Tây Thi vội nói :
- Bọn thiếp đều yêu mến Tiêu đại thư, đâu thể để nàng đi được ! Lúc nãy Chu hiền muội chỉ muốn đùa cợt Chân Nhân, không ngờ Tiểu đại thư lại hiểu lầm !
Chu Thục Nghi cũng tỏ vẻ hối lỗi :
- Biểu ca ! Tiểu muội thề sẽ không ghen nữa !
Chính Lan hài lòng bảo :
- Nay cửu phụ đã gả nàng cho ta, chẳng lẽ không gọi được một tiếng tướng công !
Thục Nghi sung sướng và hổ thẹn chẳng nói lên lời. Tử Quỳnh ôm Kính Hồ Tiên Cơ thủ thỉ :
- Tiểu thư ở lại đây với bọn tiểu muội ! Chuyện quá khứ cứ xem như gió thỏang ! Tướng công là bậc anh hùng cái thế, lòng dạ công minh tất chẳng để ai phải thiệt thòi đâu !Cuối tháng năm, trong lúc Chính Lan đang dưỡng thương và vui vầy với võ lâm Tứ Đại Mĩ Nhân, ở Hoàng Cúc Lâu, thì thanh danh chàng đã vang dội võ lâm. Cuộc tử chiến của chàng với Đào Hoa Cung Chủ đã trở thành đầu đề hấp dẫn nhất trong các toà trà lâu, tửu quán. Ai nấy đều tôn xưng Âu Dương Chính Lan, cho rằng chàng còn trẻ tuổi võ công tiến bộ từng ngày nên chắc chắn năm sau sẽ đả bại được Đào Hoa Cung Chủ. Chàng trở thành thần tượng cho lớp hào kiệt trẻ tuổi. Sự say mê của họ dành cho chàng đã đưa đến hiện tượng là :
Trên giang hồ xuất hiện rất nhiều những chàng thư sinh áo vải thô, mặt mũi hiền lành, mắt nheo nheo bí ẩn. Họ cố gắng bắt chước y hệt tác phong và cử chỉ của Chính Lan, đến nỗi có người còn luôn đem theo bên cạnh bốn thiếu nữ ăn mặc hệt như Tứ Đại Mĩ Nhân. Thực sự thì giới trẻ có căn cứ để ái mộ Hồng Nhất Điểm đến điên cuồng như vậy. Thứ nhất, chàng không quá đẹp trai, cũng trung bình như phần lớn bọn họ. Thứ hai, chàng luôn mặc áo vải, chứng tỏ xuất thân từ giới nghèo khó. Thứ ba, chàng đã phá vỡ thành kiến của giới võ lâm là người già luôn có bản lĩnh cao cường hơn lớp trẻ. Chính Lan mới hai mươi sáu mà bình thủ với Đào Hoa Cung Chủ Thang Chí Quân, thì họ cũng có thể so tài với các bậc tiền bối khác. Nhưng họ cũng tự hiểu rằng phải khổ công rèn luyện, do đó, giới trẻ đua nhau học hỏi, chẳng hề dám biếng nhác. Chưởng môn các phái và bô lão võ lâm hoan hỉ trước sự chấn hưng võ học bất ngờ này. Họ thầm biết ơn Chính Lan và ra sức dạy dỗ đệ tử. Nhưng có một người ghét cay ghét đắng những ai mặc trường bào thư sinh bằng vải thộ Bây giờ Dương Châu công tử Phó Duy Khang đã biết mình bị cha con Hỏa Chân Nhân lường gạt, tặng vợ cho Đại Sát Tinh Âu Dương Chính Lan. Chuyện này đồn đến Dương Châu khiến họ Phó vô cùng nhục nhã. Phó Duy Khang chẳng dám bước chân đến những chỗ đông người, chỉ sợ biến thành trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa, gã còn bị song thân mắng chửi thậm tệ, bắt phải ở nhà thuốc thang tịnh dưỡng, bồi tinh cố thận để Phó gia có người nối dõi tông đường !
Phó Duy Khang có đến cả chục nàng tỳ thiếp hơ hớ xuân xanh, thế mà chẳng ai chịu sanh dùm gã một đứa con !
Trưa nay, Phó Duy Khang ngồi một mình trong thư phòng, nhâm nhi chén rượu Thiệu Hưng. Gã bỗng phát giác ra mình nhớ Kính Hồ Tiên Cơ vô vàn ! Khi nàng ở bên cạnh, thì gã chẳng hề yêu quí, nay mất rồi mới biết tiếc thương. Dẫu sao, hình bóng của người đàn bà xinh đẹp tuyệt trần ấy đã in sâu trong tâm hồn gã !
Lại thêm tự ái của một nam nhân khi nghĩ đến cảnh vợ mình ái ân với kẻ khác, lòng gã sôi sục căm thù Chính Lan và cha con Hỏa Chân Nhân ! Nhưng họ đều là những tay chọc trời khuấy nước, làm sao gã dám động đến họ ?Duy Khang đang gặm nhấm nỗi đau thì một tỳ nữ vào báo rằng Phó lão gia cho gọi. Gã lật đật lên ngay khách sảnh. Ngoài Phó tuần phủ, còn có một lão nhân lạ mặt nữa. Ông ta tuổi tác độ thất tuần, mặc y phục lang trung, nhưng đôi mắt lại uy nghiêm đến khiếp người. Phó lão gia hớn hở giới thiệu :
- Hà tiên sinh đây là danh y đất Hồ Nam, thân quyến của Hà viên ngoại trong thành này. Tiên sinh đến thăm Hà lão nhị, có nghe được bệnh tình của Khang nhi nên đến đây để ra tay diệu thủ. Tiên sinh bảo đảm rằng chỉ sau hai tháng, ngươi sẽ tráng kiện như xưa và có con dễ dàng !
__________________
|