Hồi 5
Hồ nam thu dạ tầm bằng hữu
Kiểm nghiệm tà dương tróc cuồng đồ
Trưa hôm sau, bọn Chính Lan vừa sang đến bờ Nam sông Hoài, đã bị chặn lại. Đó là một hán tử trung niên mặc áo đen. Người gã đẫm ướt mồ hôi và lem luốc cát bụi, chứng tỏ đã kiêm trình không nghỉ. Hán tử cố nén hơi thở dồn dập, kính cẩn hỏi :
- Phải chăng công tử là Hồng Nhất Điểm đại hiệp ? Chính Lan gật đầu. Gã mừng rỡ nói tiếp :
- Tiểu nhân là Dạ Trung Báo Cát Tráng, thủ hạ của Hách Đại ca, xin bái kiến đại hiệp !
Gã dừng lại lấy hơi :
- Bẩm đại hiệp, cách nay hơn mười ngày, Hách Đại ca đột nhập vào Chữ Gia Trang ở Ngũ Linh Nguyên và đã bị bắt. Tiểu nhân theo lời dặn dò từ trước, định về Hoàng Cúc Lâu bẩm báo, không ngờ lại gặp ở đây !
Chính Lan chấn động, lo lắng cho bằng hữu, hỏi lại gã :
- Hách đại hiệp có bị thương tích gì không ? Hán tử buồn rầu đáp :
- Đêm ấy Hách Đại ca cùng tiểu nhân và một người nữa tiến vào Chữ Gia Trang. Không ngờ chúng có trạm canh ngầm dưới đất nên đã phát hiện ngaỵ Hách Đại ca liều mạng đọan hậu cho tiểu nhân đào thoát để báo tin cho công tử rõ !
Chính Lan cau mày :
- Phải chăng Hách huynh đã phát hiện quái sự nên mới tìm cách điều trả - Thưa phải ! Sau mấy tháng kiên nhẫn mai phục, bọn tiểu nhân phát hiện một lão già có dung mạo rất giống bức họa đi vào Chữ Gia Trang. Hách Đại ca đã đoán rằng nốt ruồi son kia chỉ là thủ thuật đánh lạc hướng của giới Hắc đạo, nên đã quyết định đột nhập !
Chính Lan đã hiểu, chàng nghiêm nghị nói :
- Các hạ cứ tìm quán trọ nghỉ cho lại sức. Tại hạ sẽ đi ngay Hồ Nam để giải cứu Hách huynh. Nếu cần phải san bằng nơi ấy, tại hạ cũng chẳng từ nan !
Dạ Trung Báo mỉm cười :
- Tiểu nhân đã quen bôn ba ngàn dặm, chẳng hề thấy mệt mỏi gì cả. Xin được theo công tử trở về Ngũ Linh Nguyên. Không tận mắt nhìn thấy Hách Đại ca được an toàn, Tráng này chẳng yên tâm !
Chính Lan thầm khen ngợi lòng trung nghĩa của Cát Tráng. Chàng quay sang nói với Hỏa Chân Nhân :
- Thúc phụ ! Xin người đưa các nàng đi Nam Kinh trước. Xong việc ở Hồ Nam, tiểu tế sẽ đến ngay !
Năm nàng ấp úng đòi theo, Chính Lan bác ngay :
- Thủ hạ của Thiết Xuyên ở đấy còn rất nhiều, không cần các nàng trợ giúp. Hơn nữa, bọn ta sẽ đi cả ngày lẫn đêm, các nàng chẳng kham nổi đâu !
Tây Môn Nhỉ tán thành :
- Chính Lan nói đúng, bọn ngươi đi theo cũng chỉ vướng chân tay !
Lão trao cho Chính Lan một trái Đảo Thiên Thần Đạn đen bóng :
- Ngươi hãy cầm lấy bửu bối này mà đối phó với Chữ Gia Trang. Nếu chúng giết Thiết Xuyên thì cho chúng nếm mùi Thần Đạn !
Chính Lan mừng rỡ cảm tạ Chân Nhân rồi cùng Dạ Trung Báo đi ngaỵ Chàng nóng ruột, lo lắng cho Vô Nhân Kiếm Khách nên đi không ngơi nghỉ, vài trăm dặm lại thay một lần ngựa. Vì vậy, chiều ngày thứ năm đã qua ranh giới Hồ Nam. Dạ Trung Báo lộ vẻ mệt mỏi nhưng Chính Lan vẫn thản nhiên, dù đã thức trắng bốn đêm. Công phu Qui Tức Bảo Nguyên Đại Pháp là tuyệt học vô thượng của Thiên Trúc, đến Hoàng Hạc Tú Sĩ còn phải khâm phục. Vì vậy, ông bắt Chính Lan phải khổ luyện môn tâm pháp gia truyền này - của dòng họ Âu Dương. Nhờ vậy, tuy suốt ngày ngồi trên mình ngựa thực ra cơ thể Chính Lan luôn có một nửa được nghỉ ngơi. Khi phong bế huyệt đạo và cảm giác toàn thân, chàng có thể nằm bất động hàng tháng mà vẫn khoẻ mạnh. Dọc đường vẫn có những lúc dừng chân để người ngựa ăn uống. Chẳng bao giờ Chính Lan nhắm mắt trước Cát Tráng. Gã ngủ rồi chàng mới nghỉ ngơi, gã mở mắt thì chàng đã thức tự bao giờ !
Kể cả lúc nghỉ, đôi mắt Chính Lan cũng chỉ khép hờ. Người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng chàng còn chưa nghỉ. Sư phụ chàng - Hoàng Hạc Tú Sĩ Ngũ Di Nghiệp - tự biết đã gây nhiều thù oán với bọn tà mạ Sau này Chính Lan xuất đạo sẽ bị chúng trút giận lên đầu. Do đó, ông ra sức đào luyện chàng trở thành một người luôn cảnh giác, trong bất cứ hoàn cảnh nào !Thêm bốn ngày đêm nữa trôi qua, Chính Lan và Dạ Trung Báo chỉ còn cách vùng nói Ngũ Linh Nguyên hơn trăm dặm. Cát Tráng bảo chàng :
- Âu Dương công tử ! Chúng ta phải đi đường tắt mới mong bảo toàn được tung tích. Con đường mé hữu này cũng rộng rãi, dễ đi, nhưng vì xuyên qua những cánh rừng đầy hổ, báo nên ít người qua lại. Chính Lan mỉm cười :
- Hổ báo thì không sao !
Hai người rẽ vào con đường ấy ! Đi được mười dặm đã đến khu rừng già rậm rạp, xanh tươi nhờ mưa hạ. Bỗng trước mặt vang lên những tiếng quát như sấm :
- Hồng Nhất Điểm đứng lại !
Chính câu nói kia đã cứu chàng thoát chết. Trừ phi được báo trước, chẳng ai có thể biết chàng sẽ đi đường này. Vừa lúc ấy, Dạ Trung Báo nhoài người vung hữu thủ cắm mũi tiểu đao xanh biếc vào lưng chàng. Chính Lan đã cảnh giác nên kịp rạp mình xuống lưng ngựa tránh đòn ám toán. Dẫu sao cũng hơi muộn, lưỡi đao tẩm độc rạch một đường nơi bả vai lưng trái. Chàng tréo tay giáng một chưởng vào ngực tên đê tiện. Gã rú lên thảm thiết, văng khỏi mình ngựa. Đám phục binh đã ùa ra chặn kín phía trước, cách đầu ngựa vài trượng. Tất nhiên phía sau cũng có. Chính Lan nhận ra trước mặt đông đến ba, bốn chục tên cung thủ, và được thống lĩnh bởi bốn gã trong Tây Vực Bát Hung của Đào Hoa Cung. Chàng lại nghe vết thương ngứa ngáy, cảm giác tê dại lan dần, biết là có độc. Không một phút chần chừ, Chính Lan rút trái Đảo Thiên Thần Đạn, bấm mạnh vào nốt lồi trên :Dnh rồi ném liền. Thần Đạn rơi vào giữa đội hình đối phương và phát ra tiếng nổ long trời lở đất. Máu thịt, cát đá văng tung toé, khói bụi mịt mù và vang dậy tiếng rên la thảm khốc. Chính Lan thúc ngựa lao đến như bay, trường kiếm lăm lăm, sẵn sàng chém giết để mở đường. Nhưng không còn ai đủ sức và dũng khí để cản chân chàng. Đám phục binh phía sau cũng khiếp đảm, chẳng dám đuổi theo. Chạy được vài dặm, Chính Lan rẽ vào đường mòn bên trái. Chàng xuống ngựa đuổi cho nó chạy tiếp vào rừng, còn mình thì trở ra, đi sang cánh rừng phía đối diện. Chính Lan vào sâu hơn dặm, thấy một cây Thiết Mộc rậm rạp, cao lớn chạng ba rộng rãi kín đáo liền tung mình lên trên ấy. Chàng uống vội ba viên linh đan vội rồi vận khí trục độc. Hoàng Hạc Tú Sĩ không muốn đêm một thân công lực hùng hậu vào lòng đất, nên đã kiên nhẫn dùng phép Án Ma Hoá Nguyên Đại Pháp, ngày ngày xoa bóp huyệt đạo, truyền chân khí cho Chính Lan. Trong suốt hơn mười một năm trời. Ông đã dồn được ba mươi năm tu vi cho vào cơ thể Chính Lan. Nhờ vậy, hiện nay, chàng có đến hơn bốn mươi năm công lực. Bản lãnh còn cao siêu hơn Tú Sĩ thời trai trẻ.Cũng vì thế mà Chính Lan đã luyện xong lớp thứ bảy của pho nội công Thái Chân Cương Khí. Trong võ lâm, ít ai biết Hoàng Hạc Tú Sĩ xuất thân tứ đạo giáo. Ngũ Di Nghiệp học võ công của đạo gia, nhưng lại sống và hành hiệp theo tôn chỉ của Khổng Giáo nên không hề mặc đạo bào. Nhờ công ơn tài bồi của ân sư, Chính Lan mới có một tu vi vượt xa tuổi tác như hiện naỵ Do đó, chàng đủ sức trục hết kỳ độc ra khỏi cơ thể. Sau gần canh giờ, Chính Lan mở mắt xả công. Chàng nhíu mày suy nghĩ khá lâu và quyết định lên đường đi Chữ Gia Trang chứ không quay lại. Chắc chắn Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên đã bị bắt nên đối phương mới biết họ Hách có một thủ hạ tên Dạ Trung Báo Cát Tráng, và cho người giả dạng. Chính Lan xem Thiết Xuyên là bằng hữu của mình nên không thể không cứu. Còn như gã đã bị giết thì chàng sẽ báo thù. Hơn nữa, việc cao thủ Đào Hoa Cung có mặt ở Hồ Nam chứng tỏ Chữ Gia Trang đã trở thành kẻ địch của chàng. Chính Lan mở tay nải, lấy lương khô ăn cho thật no, tìm suối nước tắm rửa rồi thay y phục. Chàng thầm cám ơn Chu Thục Nghi đã bắt mình phải đem theo bộ trường bào xanh thẳm bằng gấm Hồ Châu ! Trường An đại mĩ nhân ỷ mình là biểu muội nên nhõng nhẽo hơn ba nàng kia. Nàng quen cảnh giàu sang nên muốn trượng phu mình được hưởng thụ như bao người khác. Thục Nghi bảo :
- Tướng công nói rằng giá trị của con người là ở cái tâm thiện lương, nhân phẩm chứ không phải do y phục. Vậy thì chàng có mặc áo gấm cũng chẳng hề gì ! Trong khi bọn thiếp châu ngọc phủ thân, lụa là che gót, chàng khiêm tốn quá chỉ e không hợp cảnh, hợp tình !
Chính Lan sở đắc đạo Trung Dung nên mỉm cười không tranh cãi, vui vẻ mang theo những gì nàng muốn ! Bậc đại trí chẳng bao giờ nên tranh cãi với mĩ nhân !
Ngay chiều hôm ấy Chính Lan đã có mặt ở trấn Vọng Sơn, cách Chữ Gia Trang ba dặm. Trấn này nằm ở mé Đông vùng núi Ngũ Linh Nguyên. Chính Lan ghé vào một tửu quán ở đầu Tây của trấn Vọng Sơn. Từ nơi này, chàng có thể ngắm cảnh hoàng hôn trên quần thể núi non hùng vĩ kia !
__________________
|