View Single Post
  #6  
Old 05-19-2004, 04:30 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Ba ngày sau, bọn Chính Lan đến bờ sông Hoài. Từ bến đò này, dòng Hoài Hà tiếp tục xuôi Đông thêm trăm dặm nữa là đổ vào Hồng Trạch Hồ. Vào thời Nam Tống. Sau một trận lụt khủng khiếp, sông Hoàng Hà đổi dòng. Thay vì chảy vào vịnh Bột Hải - phía Bắc bán đảo Sơn Đông - nó lại vươn xuống phía Nam, chiếm lấy cửa của sông Hoài, cách cửa sông cũ đến gần ngàn dặm. Từ đó, Hoài Hà và Hoàng Hà có chung đoạn hạ lưu ! Tai hạo này đã khiến lê thứ thời ấy điêu đứng, lầm than !

Đò ngang sang đến, bọn Chính Lan đưa ngựa lên. Đám lục lâm bám theo cũng đã đến nơi nhưng không chịu lên đò, chỉ có đám khách thương hồ và lương dân là bạn đồng hành với Chính Lan. Chàng thấy vậy cau mày suy nghĩ rồi bảo hai nàng :

- Dường như đám cô hồn kia đã đánh hơi thấy hiểm nguy nên không chịu đi chung đò với chúng tạ Hai nàng hãy khoác bọc hành lý vào vai và chuẩn bị đối phó !

Đò rời bến, đi sang bờ Bắc. Bọn Chính Lan chia nhau đứng ở hai mạn thuyền, chăm chú quan sát mặt sông. Nhờ đã cảnh giác nên khi đò còn cách bờ bên kia chừng mười mấy trượng, Chính Lan nhận thấy có những tiếng động lạ từ sườn bên dưới truyền vào lòng bàn tay - chàng đã vịn vào thành gỗ để nghe ngóng !

Chính Lan cười nhạt, ném một trái Đảo Thiên Thần Đạn xuống nước. Hoa? khí của Tây Môn Nhỉ quả danh bất hư truyền, nổ ngay dưới nước, tạo thành đợt sóng dữ dội, khiến đò chòng chành, lắc lự Tiếng nổ khiến khách trên đò sợ hãi kêu cha gọi mẹ. Vài lát sau, có hơn mười xác người nổi lên. Bọn thuỷ tặc này đang đục đáy thuyền, bị sức ép giết chết !

Chính Lan nghiêm giọng bảo các trạo phu :

- Chư vị cứ an tâm chèo mau vào bờ, để ta đối phó với bọn cướp sông này!

Bốn hán tử sợ hãi vận toàn lực chèo thật mạnh. Còn cách bờ hai trượng, Chính Lan đã như cánh chim bằng bay thẳng lên bến, lướt nhanh lục soát những bụi lau gần đấy !Bọn cung thủ mai phục lập tức buông tên nhưng thanh trường kiếm trong tay chàng đã gạt phăng tất cả. Chính Lan căm hận thủ đoạn hạ lưu của chúng nên thẳng tay tàn sát. Bảo kiếm vun vút như đạo hào quang ập đến cắm vào cơ thể, hoặc chặt phăng thủ cấp. Tiếng rên la thảm khốc vang lên và trận địa mai phục tan vỡ ngaỵ Chúng quá khiếp đảm trước đường kiếm tuyệt luân nên bỏ chạy cả. Chính Lan chẳng thèm đuổi theo quay lại đón nương tử. Tố Bình giận dữ nói ngay :

- Tướng công ! Bọn này chắc là thủ hạ của Hồng Hồ Thập Bát Trại ! Địa bàn này là của bọn chúng !

Chính Lan gật đầu :

- Ta biết, nhưng không hiểu bọn đầu lĩnh trốn đâu cả ? Ba người lên ngựa, kiếm tuốt trần để đề phòng phục binh. Đoạn đường này xuyên qua một khu rừng liễu. Nhưng có lẽ bọn thuỷ tặc chỉ sở trường trên sông nước lên không dám chặn đường lần nữa. Lại bốn ngày trôi quạ lộ trình vẫn an toàn, bọn Chính Lan chỉ còn cách thành Từ Châu chừng bảy chục dặm. Tiểu Linh Thố Tây Môn Tố Bình lo lắng nhắc nhở :

- Tướng công ! Từ Châu là đất của Đào Hoa Cung, có khi nào Thang Chí Quân trở mặt chặn đường chúng ta hay không ? Chính Lan tư lự đáp :

- Ta cho rằng nếu Đào Hoa Cung Chủ biết tin ta áp tải kỳ trân tất sẽ không bỏ qua cơ hội hai mươi năm công lực sẽ giúp lão trở thành vô địch !

Liễu Thi Mạn ngập ngừng :

- Nhưng làm sao phe Hắc đạo lại đoán ra việc chúng ta đưa Thiên Niên Hà Thủ Ô hồi kinh ? Chính Lan trầm ngâm :

- Có thể chính Nguỵ Trung Hiền đã biết quan hệ giữa Lâm Bố Chánh với Qúi Gia Trang, và cả ân tình của ta và họ Qúi ! Việc Khâm Sứ bắt bày hương án ngay cửa dinh và đọc thánh chỉ thật lớn cũng là theo ý của Nguỵ Thái Giám! Mưu kế ấy đã bức bách Lâm Bố Chánh phải nhờ ta âm thầm hộ tống kỳ trân về Bắc Kinh ! Một mặt, họ Nguỵ tiết lộ tin này cho đám tà ma được biết, hầu thi hành kế Tá Đao Sát Nhân ! Vì vậy, nếu Đào Hoa Cung Chủ xuất hiện thì cũng chẳng có gì lạ !

Tố Bình tán thành :

- Tướng công luận việc rất chính xác ! Mật vụ của Nguỵ Trung Hiền có mặt khắp nơi, tất không thể không biết về hành vi của Hồng Nhất Điểm cao thủ lẫy lừng của võ lâm !Chính Lan thở dài :

- Ta chỉ lo cho hai nàng thôi !

Thi Mạn dựng ngược đôi mày liễu :

- Bọn thiếp tuy là nữ nhi nhưng cũng biết chuyện giang sơn là hệ trọng. Phen này dẫu chết cũng cố giúp tướng công hoàn thành trọng trách !

Chính Lan nghe hào khí sục sôi bật cười ha hả :

- Hảo anh thơ ! Ta mừng có được nương tử như các nàng !

Thêm hai dặm nữa, đường quan đạo xuyên qua một vùng gò đống lởm chởm, lau lách mọc đầy. Nơi đây mà đặt phục binh thì rất tuyệt. Liễu Thi Mạn nghiêm giọng :

- Xin tướng công chậm lại, thiếp sẽ cho Cổ Trùng đi trước dọ thám xem sao ? Chính Lan vẫn lo lắng câu ếMinh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòngế nên mừng rỡ gật đầu. Thi Mạn lâm râm niệm chú, lát sau biến sắc nói :

- Tướng công ! Hai bên đường có rất nhiều người, cách chúng ta chừng bốn mươi trượng !

Chính Lan trầm giọng :

- Đoạn đường hiểm yếu này chỉ dài độ trăm trượng. Chúng ta cứ tiến lên, khi đến gần bất ngờ tung Đảo Thiên Thần Đạn thị uy rồi phi nhanh. Chúng không biết bọn ta đã phát hiện nên sẽ hoảng loạn !

Ba người vẫn giữ nước kiệu, đi thẳng đến ổ mai phục. Cổ Trùng báo hiệu kẻ địch ngay trước mặt, Thi Mạn khẽ ho lên. Đồng thời, nàng và Tố Bình tung hai trái Thần Đạn vào vệ đường trước mặt. Hoa? khí nổ vang trời, sát thương thì ít nhưng uy hiếp tinh thần bọn cung thủ và toa? ra khói bụi mịt mù. Bọn Chính Lan thúc mạnh gót chân vào bụng ngựa, lao như tên bắn. Được vài trượng, hai nàng lại rải thêm Thần Đạn. Nhờ vậy, bọn Chính Lan vượt qua được đoạn mai phục một cách an toàn. Ba con tuấn mã tiếp tục phi nước đại, chạy về hướng Từ Châu. Bọn phục binh không dám đuổi theo, nhưng chỉ được mươi dặm phu thê Chính Lan đã bị chặn đường. Lần này không có cung thủ mà là chín người bịt mặt, đứng rải rác thành hàng ngang. Với cách dàn trận như thế, hoa? khí không còn tác dụng nữa. Chính Lan gò lưng, lạnh lùng hỏi :

- Chư vị chặn đường bọn ta với ý gì ? Không ngờ Đào Hoa Cung Chủ lại là kẻ phản trắc khôn lường như vậy ? Lão đứng trước cười ha hả :

- Nhãn quang các hạ quả là sắc bén, chính thị là bổn Cung Chủ đây !Như vậy, tám gã còn lại là Tây Vực Bát Hung. Họ Thang gằn giọng :

- Các hạ chỉ cần trao Thiên Niên Hà Thủ Ô ra hai bên vẫn giữ được hoà khí như cũ ! Hà tất phải vì chuyện của triều đình mà uổng mạng !

Chính Lan thấy phe đối phương không kéo khăn che mặt xuống, biết rằng Cổ Trùng sẽ không xâm nhập được. Như vậy là lành ít dữ nhiều ! Chàng có thể cầm chân được Đào Hoa Cung Chủ thì hai mĩ nhân cũng không địch lại Bát Hung !

Nhưng Tiểu Linh Thố xảo quyệt hỏi :

- Tướng công ! Còn tám người đứng sau lưng Đào Hoa Cung Chủ là ai vậy? Thi Mạn cười khanh khách :

- Chắc mặt họ rất xấu xí nên mới phải bịt kín như vậy ? Thực ra tám gã họ Lỗ đều có dung mạo dễ nhìn và rất oai vũ, nên không chịu để mĩ nhân chê bai. Lỗ Nhất cười dâm đãng, lột phăng khăn che mặt :

- Hai nàng nhìn xem ta có hơn gã Hồng Nhất Điểm kia không ? Trước sau gì gã cũng chết, hay là buông kiếm về với bọn ta cho khỏi phí uổng đời xuân sắc !

Bảy gã kia cũng không chịu kém kéo khăn che mặt xuống, nhìn hai nàng với ánh mắt thèm khát, Liễu Thi Mạn nghiêng đầu nhìn từng khuôn mặt, mỉm cười duyên dáng. Bỗng nàng quát vang :

- Giết !

Chính Lan biết nàng đã thả Cổ Trùng, mừng rỡ tấn công ngaỵ Chàng xuất chiêu Mãn Không Tinh Hà, kiếm quang vùn vụt hàng vạn đốm hàn tinh, cuốn về phía Đào Hoa Cung Chủ. Sau mấy tháng phẫn chí khổ luyện, võ công Chính Lan cũng tinh thục hơn xưa. Bản thân chàng không nhận thấy nhưng Thang Chí Quân thì sinh lòng e ngại. Lão vẫn còn bị ám ảnh bởi cái chết của Phú Qúi Hội Chủ Hà Lăng. Vì vậy, lấp tức có hai gã trong Tây Vực Bát Hung nhảy đến liên thủ cùng Cung Chủ - Đó là Lỗ Nhị và Lỗ Tam. Chính Lan bị ba thanh trường kiếm đẩy văng ra xa và lọt vào vòng vây. Đào Hoa Cung Chủ có trợ thủ nên hung hãn xông vào, quyết giết cho được Chính Lan. Chàng thấy lão không chịu bỏ khăn che mặt, tất chẳng bị Cổ Trùng quẫy nhiễu, liền tránh mặt họ Thang, bám sát lấy hai gã Tây Vực. Cách đấy vài trượng, sáu gã còn lại trong Bát Hung đắc ý vây chặt hai mĩ nhân. Tố Bình tay kiếm tay chưởng, phối hợp hai pho Thái Chân Kiếm Pháp và Thiên Hoa? Chiếu Vân Thần Chưởng. Nàng là nữ nhi nên không phát huy được hết uy thế của pho chưởng pháp dương cương, chưởng kình chỉ có màu hồng nhạt.Liễu Thi Mạn tỏ ra lợi hại hơn, tay hữu thủ trường kiếm tay tả quấn Kim Xà. Con vật này cực kỳ linh thông, tự biết cách chiến đấu. Nó không sợ gươm đao nên chẳng ngần ngại vươn tấm thân dài ngoằng tấn công đối thủ. Tuy nhiên, hai nàng chẳng thể địch lại sáu gã Tây Vực kia. Có điều chúng đều muốn bắt sống để thoa? mãn thú tính cho nên không hạ độc thủ ngaỵ Sau gần trăm hiệp, Thi Mạn xác định Cổ Trùng đã vào đến tâm mạch đối phương, liền quát lên thánh thót :

- Sát !

Chính Lan biết đã đến lúc, vận toàn lực tránh chiêu của Thang Chí Quân, nhảy vào Lỗ Nhị và Lỗ Tam. Đào Hoa Cung Chủ lập tức bám theo, cho rằng trong lúc chàng chạm chiêu kiếm với hai gã họ Lỗ sẽ bị khựng lại, để lộ hậu tâm. Nhưng không ngờ chiêu Thu Vũ Tiêu Tiêu của Chính Lan phá tan màn kiếm quang kai rất dễ dàng và chặt phăng thủ cấp của Song Hung. Thân ảnh chàng tiếp tục lướt đi nên đòn tập hậu của họ Thang hụt mục tiêu. Đào Hoa Cung Chủ càng kinh hãi hơn khi thấy hai nữ lang cũng đã giết được bốn gã Tây Vực. Còn lại hai gã cũng đang bị Chính Lan tấn công. Chàng đã thuận đà, lao thẳng về phía họ. Chính Lan đã tính toán rất kỹ quyết giết sạch Bát Hung trước khi chúng kịp thố lộ ẩn tình. Chàng hoá thành luồng kiếm quang xuất chiêu Nhân Gian Như Mộng chụp lấy hai gã họ Lỗ. Chúng gào lên thảm thiết, đi theo huynh đệ xuống tuyền đài. Đào Hoa Cung Chủ hồn phi phách tán, quay lưng đào tẩu ngaỵ Chính Lan tra kiếm vào vỏ, giang tay ôm hai nàng vào lòng. Chàng tưởng rằng trận này chẳng một ai thoát chết. Ba người hân hoan lên ngựa phi nhanh đến Từ Châu. Ngày thu vốn ngắn, vầng dương đã tắt lịm, họ vào khách điếm lớn nhất thành nghỉ ngơi. Ở nơi đô hội, sầm uất này, chẳng tên ma đầu nào dám quấy nhiễu họ cả !

Ngày hôm nay, nếu không nhờ Hoa? Khí của Tố Bình và Cổ Trùng của Thi Mạn, cả ba đã chẳng còn toàn mạng. Tuy nhiên, nỗi hiểm nguy vẫn còn ở phía trước. Cảm giác tử vong càng khiến họ gần gũi nhau hơn, như sợ không còn có dịp nữa !

* * * Sáng hôm sau, bọn Chính Lan rời Từ Châu, tiếp tục đi lên hướng Bắc. Kể từ đây, đường quan đạo chạy song song với Đại Vận Hà. Tố Bình nhìn những cánh buồm xuôi ngược trên dòng kinh vĩ đại, vui vẻ hỏi :

- Tướng công ! Không hiểu giờ này tình hình lão Khâm Sứ thế nào nhỉ ?Chính Lan cười đáp :

- Nếu lão ta là tay chân của Nguỵ Trung Hiền thì sẽ bình an vô sự. Ngược lại sẽ phải khốn đốn vì thuỷ tặc !

Cuối tháng chín, ba người đã đi được thêm sáu trăm dặm mà không gặp trở ngại nào. Trưa hai mươi tám, họ đến vùng sơn địa dưới chân núi Thái Sơn. Ba người say mê ngắm ngọn núi hùng vĩ nhất Trung Hoa. Đông Nhạc Thái Sơn chỉ cao gần bốn trăm bảy chục trượng nhưng lại đứng đầu Ngũ Nhạc. Đồng bằng sông Hoàng Hà chính là cái nôi của nước Trung Hoa. Vì vậy, suốt các triều đại Hạ, Thương, Chu đã có bảy mươi hai vị Hoàng Đế đến đây để tế trời. Nghi lễ này được tiếp tục cho đến tận đời nhà Thanh. Tất nhiên, ngoài sự linh thiêng, Thái Sơn còn nhiều vẻ đẹp kỳ diệu khác. Nhưng tác giả xin hẹn hồi sau vì phu thê Chính Lan đang gặp nạn !

Lần này, cường địch không hề mai phục mà đường hoàng tiến đến. Họ đều không cỡi ngựa chứng tỏ cư trú rất gần đây. Đó là một lão đạo sĩ tóc bạc, râu đen, mặt sáng như trăng rằm và bảy đạo nhân tuổi tứ tuần. Tuy nhiên, trên góc trái mé tả của lão đạo sĩ kia lại có một khối u tròn nhô ra, làm mất cả vẻ tiên phong đạo cốt. Đạo sĩ già tươi cười hỏi :

- Bần đạo là Thái Sơn Phủ Quân, chắc công tử là Hồng Nhất Điểm đại hiệp ? Chính Lan cười mát :

- Đúng là tại hạ ! Xin hỏi đạo trưởng có việc gì cần chỉ bảo ? Thái Sơn Phủ Quân nghiêm giọng :

- Bần đạo có đứa tiểu đồ luyện công sai đường, cần nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô để chữa trị. Mong công tử khai ân ban chọ Bỗng Chính Lan nghe tiếng Thi Mạn truyền âm :

- Tướng công ! Bọn đạo sĩ này luyện tà công nên Cổ Trùng không dám vào !

Chính Lan chợt nhớ đến một nhân vật, mỉm cười hỏi :

- Phải chăng đạo trưởng chính là Độc Giác Thần Ma đất Qúi Châu ? Thái Sơn Phủ Quân biến sắc, không còn giữ vẻ hoà nhã giả tạo nữa. Lão bật cười ghê rợn :

- Bần đạo đã không muốn nhắc đến món nợ cũ với sư phụ ngươi là Hoàng Hạc Tú Sĩ, chẳng ngờ ngươi lại đoán ra lai lịch, có chết cũng là đáng kiếp !

Hơn ba mươi năm trước, Độc Giác Thấn Ma giết người như ngoé, bị Ngũ Di Nghiệp tìm đến hỏi tội. Lão khôn hồn không ló mặt ra, mở cửa sau đào tẩu và biệt tăm cho đến bây giờ.Chính Lan cười nhạt :

- Xem ra tôn giá ẩn mặt mấy chục năm, chắc đã luyện thành thần công tuyệt thế, nên mới dám mở miệng hăm doa. đồ đệ của Hoàng Hạc Tú Sĩ ? Phủ Quân đắc ý :

- Đúng thế ! Năm xưa bần đạo chạy đến núi Thái Sơn, tình cờ bắt được pho bí kíp khoáng cổ tuyệt kim, luyện thành kiếm thuật vô thượng. Nay bần đạo dùng ngươi làm vật thử nghiệm đầu tiên cũng là hợp lẽ báo ứng của trời đất !

Bảy gã đạo sĩ trung niên dương mắt nhìn hai mĩ nhân, xúm lại chỉ trỏ bàn tán rất khả ố. Họ không ngờ tử thần đã nở nụ cười bằng đôi môi anh đào của nữ lang mảnh khảnh kia ! Tố Bình ngồi trên mình ngựa nên có thể ném trái Đảo Thiên Thần Đạn thật mạnh vào mảnh đất cứng dưới chân bọn đạo nhân. Hoa? khí nổ vang, xé nát da thịt và hất tung bảy xác người lên. Thái Sơn Phủ Quân chưa kịp đau lòng thương tiếc đồ đệ đã bị Chính Lan tấn công. Cả hai mĩ nhân cũng xông vào để kết liễu trận chiến cho mau :Dng. Biết đâu đối phương còn có quân tiếp viện ? Nhưng không ngờ bản lãnh của Phủ Quân cao thâm vô lượng. Lão gầm lên như thú dữ, đánh bạt cả ba thanh trường kiếm và ập vào Tố Bình, quyết giết nàng trước để trả thù cho đệ tử. Kiếm chiêu uy mãnh tuyệt luân và nhanh như chớp giật. Chính Lan kinh hãi vội xuất chiêu Đào Hoa Lưu Thuỷ, đánh vào mé hữu Phủ Quân, Thi Mạn cũng phóng Kim Xà vào thân dưới lão ác ma để cản đường tiến. Thái Sơn Phủ Quân sinh trưởng ở Qúi Châu nên đâu lạ gì Hồng Quan Kim Xà, phất tay áo đánh bật con vật ra và vẫn tiếp tục tiến lên. Chính Lan không phá được màn kiếm quang, và nghe tay tê chồn bèn xạ thêm một đạo Huyết Tuyến Điểm Hồng vào mặt đối phương. Mũi tên máu kia đã khiến Phủ Quân phải khựng lại, nghiêng đầu né tránh. Nhờ vậy, đường kiếm của lão hơi chậm lại và Tố Bình thoát chết. Nàng chỉ bị mũi kiếm đâm vào bắp tay bên trái. Chính Lan ước lượng bản lãnh Thái Sơn Phủ Quân còn cao hơn Phú Qúi Hội Chủ Hà Lăng và Đào Hoa Cung Chủ vài bậc, đành phải dùng lối đánh đổi mạng để đối phó. Lúc này Thi Mạn đã kéo Tố Bình nhảy ra xa để băng bó vết thương. Chính Lan vung kiếm xuất chiêu Thiên Địa Bất Nhân (Trời đất không có lòng nhân).Kiếm vừa chạm nhau chàng đã xạ liền một đạo Nhất Điểm Hồng. Vì phải dồn bốn thành công lực vào tay tả nên đường kiếm yếu ớt, bị đánh bạt ra ngay, đồng thời Chính Lan nghe ngực phải đau nhói. Ngược lại, trán Phủ Quân cũng trúng đòn, không thủng xương đầu nhưng cũng rách da và đau điếng. Lão thầm khiếp sợ vì nếu trúng vào mắt thì xong đời !Phần Chính Lan biết mình đã gãy một rẽ xương sườn nhưng vẫn kiên dũng ôm kiếm lao vào. Thái Sơn Phủ Quân không dám đổi mạng đành phải đổi đấu pháp. Lão cẩn trọng từng chiêu, chẳng tính đến chuyện gấp rút lấy mạng đối phương nữa. Với công lực thâm hậu và kiếm pháp linh diệu hơn hẳn, trước sau gì lão cũng giết được chàng, hà tất phải liều ? Do đó, Chính Lan dễ dàng cầm cự thêm trăm chiêu nữa. Liễu Thi Mạn đã băng bó cho Tố Bình xong, xách kiếm nhảy vào hỗ trợ cho trượng phụ Nàng khôn ngoan dùng lối du đấu, chập chờn ở vòng ngoài, thỉnh thoảng tập kích một chiêu. Thái Sơn Phủ Quân không hề bối rối, thản nhiên vung tả chưởng đánh bật nàng ra. Chưởng kình nặng như búa bổ nên Thi Mạn không chịu nổi, chỉ sau năm lần va chạm, đã hộc máu tươi, bỏ cuộc !
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn