View Single Post
  #28  
Old 05-19-2004, 04:33 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Hồi 9
Long tuyền nhất xuất tà ma khiếp
Đế địa âu dương diệt hoạn quan


Sáng ra, phu thê Chính Lan thức dậy thật sớm lo việc điểm tâm và hoá trang. Tố Bình mở túi bảo bối, lấy ra ba chiếc mặt nạ mỏng như cánh chuồn và hộp phấn màu. Chỉ sau vài khắc, Chính Lan biến thành một lão nhân lục tuần, tóc hoa râm. Tố Bình cắt tóc mình làm râu giả cho chàng. Còn nàng và Thi Mạn dịch dung thành hai hán tử trung niên, da mặt sạm nắng. Thi Mạn bảo Hồng Quan Kim Xà giải tán xà trận. Ba người lên ngựa đi về hướng bìa rừng. Ra gần đến đường quan đạo, đã thấy người xe qua lại tấp lập. Đó là đám khách thương hồ cùng các xe hàng, đang vội vã đi đến bến đò để vượt sông Hoàng Hà. Chính Lan vui mừng nhận ra lá Đại Kỳ của Phi Ưng Tiêu Cục. Họ cũng đang hộ tống một xe tiêu nhẹ đi lên hướng Bắc. Lão nhân cao lớn cỡi Bạch Mã, đi cạnh tiêu xa, chính là Tổng tiêu đầu Phi Ưng Kiếm Dương Mẫn, anh em cô cậu của nhạc phụ chàng Giang Tô Đại Hiệp Du Huỳnh !

Trụ sở của Phi Ưng Tiêu Cục đặt ở Hoàng Châu, sanh ý không lấy gì làm thịnh vượng. Hôm đám cưới Chính Lan, Dương lão có theo Giang Tô Đại Hiệp đến dự. Qúi Thành Lâm thấy lão là biểu thúc của Trại Tây Thi Du Mỹ Kỳ, liền ngỏ ý giao toàn bộ việc áp tải hàng hoá của Qúi Gia Trang ở mấy tỉnh Giang Nam cho Phi Ưng Kiếm. Lão ta vui mừng khôn xiết, càng biết ơn cháu rể Hồng Nhất Điểm. Bọn Chính Lan phi ngựa ra, chạy đến gần Dương Mẫn. Chàng hạgiọng gọi :

- Dương biểu thúc ! Tiểu tế là Chính Lan đây !

Phi Ưng Kiếm bán tín bán nghi, nhìn chàng với vẻ e ngại. Chính Lan mỉm cười nhắc nhở :

- Hôm ấy ! Biểu thúc đã tặng cho tiểu tế và Mĩ Kỳ một cặp chim ưng bằng bạch ngọc !

Việc này người ngoài chẳng thể biết được, Phi Ưng Kiếm mừng rỡ nói :

- Lão phu ghé Từ Châu, nghe đồn hiền điệt tế áp tải Thiên Niên Hà Thủ Ô đi Bắc Kinh, dọc đường chạm trán Hồng Hồ Thập Bát Trại và Đào Hoa Cung, lòng vô cùng lo lắng. Không ngờ hiền điệt tế vẫn còn ở đây !

Chính Lan giới thiệu hai ái thê và hỏi :

- Biểu thúc hộ tống tiêu xa đi đến đâu ? Dương lão cười đáp :

- Nhờ sự tín nhiệm của Qúi Gia Trang mà Phi Ưng Tiêu Cục nổi tiếng khắp Giang Nam. Các tài chủ khác cũng đua nhau gửi hàng ! Thực ra, cũng là nhờ oai danh Hồng Nhất Điểm đại hiệp của hiền tế đấy ! Khi họ biết lão phu là chú vợ của hiền tế, càng bội phần tin tưởng !

Tố Bình cười khúc khích :

- Chắc chắn biểu thúc đã tiết lộ việc ấy ? Phi Ưng Kiếm đắc ý :

- Đúng thế ! Có được cháu rể như Chính Lan, tội gì phải giấu. Nhưng ta chỉ nói với các đại tài chủ thôi !

Lão hắng giọng rồi kể tiếp :

- Lần này lão phu được Hoàng tài chủ ở Thượng Hải uỷ thác đem trăm cân Bảo Ngọc Tây Dương đến kinh độ Số hàng này giao tại cửu hiệu của họ Hoàng, để bán cho các phi tần, hay tiểu thư nhà quyền quí !

(Việc buôn bán với nước ngoài đã có từ thời nhà Hán, nhưng triều Nguyên là vương triều đã xây dựng được nhiều hải cảng đối ngoại nhất. Trước sau, triều Nguyên đã thiết lập thị Bách Ty tại bảy khu vực là Quảng Châu, Tuyền Châu, Hoàng Châu, Chánh Nguyên, Ôn Châu, Cảm Phổ và Thượng Hải. Đồng thời có quan hệ mậu dịch với gần trăm nước ngoại bang. Tuyền Châu trở thành hải cảng lớn nhất Trung Hoa. Đến thời Minh, việc buôn bán với Nam Dương rất phát đạt, nên cảng Quảng Châu lại phồn vinh hơn sáu cảng kia). Chính Lan nghe lão nói sẽ đi Bắc Kinh, mừng rỡ kể lại nội tình và nhờ lão giúp đỡ. Tất nhiên, Phi Ưng Kiếm rất sẵn sàng. Thế là Phi Ưng Tiêu Cục có thêm ba tiêu sư nữa !

Như đã nói ở trên, sông Hoàng Hà đổi dòng khi vừa qua khỏi thành Khai Phong, ngoặc xuống phía Đông Tế Vinh, rồi theo hướng Đông Nam đổ vào hạ lưu sông Hoài, chảy ra Hoàng Hải. Vì vậy, bến đò sang sông rất gần với Tế Ninh. Phi Ưng Kiếm thấy Chính Lan không có vũ khí, liền sai người chạy vào thành mua một thanh kiếm thật tốt. Dương tổng tiêu đầu muốn tỏ lòng biết ơn cháu rể nên đã cao giọng bảo phó tổng tiêu đầu Phục Hổ Đao Hoa An :

- Hiền điệt hãy chọn thanh gươm tốt nhất, giá cả không hạn chế !

Thi Mạn bỗng đòi đi theo :

- Thiếp chưa đến Tế Vinh lần nào, xin được theo Hoa đại thúc xem qua cảnh vật !

Chính Lan mỉm cười :

- Nàng đã thích thì cứ đi !Ba khắc sau, Hoa An và Thi Mạn trở lại. Mặt mĩ nhân thì tươi như hoa, còn mặt họ Hoa thì lại nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Thi Mạn tươi cười trao Chính Lan một thanh trường kiếm cũ kỹ, cán ngà voi vỏ bằng da lạc đà. Nàng ríu rít kể :

- Thật là may mắn, vừa đến cửa thành đã gặp ngay một gã người Tây Vực đang rao bán kiếm. Gã bập bẹ kể rằng cần lộ phí về Tây Hạ nên mới phải cắn răng bán bảo kiếm gia truyền ! Thiếp thấy tội nghiệp chẳng nỡ kỳ kèo thêm bớt, chịu giá hai ngàn lượng bạc. Hoa An không dằn nỗi lòng tiếc của, mở miệng cằn nhằn :

- Thiếu phu nhân đừng quá nhẹ dạ thì năm trăm lượng gã kia cũng bán !

Phi Ưng Kiếm nghe nói thanh kiếm nuốt mất hai ngàn lượng bạch ngân, lòng đau như cắt nhưng cũng gượng cười :

- Giá cả chẳng quan trọng, quí hồ kiếm tốt là được !

Chính Lan lẳng lặng rút kiếm ra khỏi vỏ, thấy nước thép mờ đục, chẳng hề toa? ra chút hơi lạnh nào ! Chàng biết rõ Thi Mạn là người tinh minh, tất chẳng bao giờ mua lầm, liền chăm chú quan sát thật kỹ. Cuối cùng chàng nhận ra ba chữ mờ mờ nằm dọc thân kiếm, chữ mòn đi và không đủ nét. Nhưng dựa vào những gì còn lại, chàng cũng đoán ra được đây là thanh Long Tuyền Kiếm, một thần vật thời Xuân Thu, từng sánh vai với Can Tương, Mạc Du, Ngư Trường, Thái A.....

Chàng búng thử vào thân kiếm, lắng nghe tiếng ngân nga trong vắt và dài dằng dặc. Chính Lan hoan hỉ phi thường nhưng cố nén xúc động và chỉ nói :

- Hảo hiền thê ! Cám ơn nàng đã tặng bảo vật !

Phi Ưng Kiếm và Phục Hổ Đao đâu biết rõ ẩn tình, nhìn Chính Lan cười mỉa, thầm rủa chàng là một gã nịnh đàn bà. Biết vợ mình mua kiếm lầm mà vẫn ngợi khen. Chính Lan truyền âm nói với Tiểu Linh Thố. Tố Bình hiểu ý, lấy ra hai tấm ngân phiếu ngàn lượng, trả lại cho Hoa An :

- Số bạc kia là xương máu của anh em tiêu sư, chị em thiếp đâu nỡ lấy của họ. Mong Hoa đại thúc nhận lại cho !

Chính Lan cũng nói :

- Nếu đại thúc không nhận, Chính Lan tôi xin hoàn lại bảo kiếm !

Dương lão mượn cơ hội ấy cười hì hì :

- Chính Lan đã nói thế, Hoa lão đệ cứ nhận lại bạc cho y được vui !

Phục Hổ Đao khoan khoái nhận lại ngay !Đò ngang cặp bến, tám tiêu sư đưa xe tiêu và ngựa lên đò. Họ đều là cao thủ hạng nhất của Phi Ưng Tiêu Cục. Số bảo ngọc này trị giá đến năm vạn lượng vàng nên ai nấy đều lo ngay ngáy. Nay có Hồng Nhất Điểm đồng hành mối lo kia biến mất, họ thầm biết ơn chàng. Sang đến bờ Bắc, Chính Lan nhận ra hàng trăm gã Cẩm Y Thị Vệ đang tra xét khách sang sông. Chàng thì thầm nói với Phi Ưng Kiếm :

- Biểu thúc hãy lựa lời mà đối phó. Hy vọng chúng không biết mối quan hệ giữa biểu thúc và tiểu điệt !

Dương lão giờ đây bắt đầu hối hận vì cái thói nhiều lời. Lão trấn an Chính Lan mà cũng là để trấn an chính mình :

- Ta họ Dương còn nhạc phụ ngươi họ Du, làm sao chúng đoán ra được !

Chỉ cần chút lễ vật mãi lộ là xong ngay !

Người, ngựa, tiêu xa lên cả trên bờ, chờ đến phiên tra xét. Chính Lan thấy bọn thị vệ thân thủ linh hoạt, mắt sắc như dao, biết ngay chúng là cao thủ Đông Xưởng hoặc Tây Xưởng. Lúc hành sự công khai chúng có quyền mặc áo Cẩm Y Thị Vệ !

Hàng người phía trước đã qua lọt, Phi Ưng Kiếm cố nặn ra một nụ cười thật dễ mến, nói với gã thị vệ :

- Bọn thảo dân là Phi Ưng Tiêu Cục ở Hàng Châu, xin bái kiến chư vị thị về đại nhân. Đây là giấy thông hành do tri phủ Chiết Giang cấp !

Lão cung kính đưa ra một quyển sổ mỏng. Gã đội trưởng thị vệ mở ra xem, thấy tấm ngân phiếu hai trăm lượng bạc của Sơn Tây Tiền Trang, liền nở nụ cười thân ái :

- Bọn ta đông đến hơn trăm, e rằng không đủ uống rượu, mong Dương lão phóng tay thêm chút :Dnh !

Dương Mẫn vui vẻ móc ra thêm tờ trăm lượng, đặt vào quyển sổ thông hành. Gã thị vệ gật gù, vuốt nhẹ đã cuốn tròn hai tờ ngân phiếu vào taỵ Gã trả sổ cho Phi Ưng Kiếm rồi cao giọng :

- Cho qua !

Chính Lan thở dài trước cảnh tượng trái tai gia mắt kia. Chàng nghe lòng lặng trĩu ưu tư, lo lắng cho giang sơn. Triều đình đã hủ bại như thế này, còn mong gì chống lại quân Thanh ? Tám năm trước, thừa lúc nhà Minh suy yếu, giặc cướp nổi lên khắp nơi, quân Mãn Châu tấn công Trung Hoa, thắng mười vạn quân Minh, lần đầu chiếm được hết miền Liêu Đông ! Quân Minh nhờ đại pháo của Bồ Đào Nha chặn chúng lại bên kia Sơn Hải Quan. Quân Thanh quay sang quấy nhiễu vùng Tây Hạ !Đất nước suy vong, phần lớn do tội của bọn gian thần, tặc tử như bè lũ Nguỵ Trung Hiền. Chính Lan chỉ mong đến Bắc Kinh thật sớm, vung ba thước gươm chém đầu lão cẩu Thái Giám và bọn tay sai !

Vì vậy, khi đến Tế Nam, Chính Lan đã chia tay với Phi Ưng Tiêu Cục. Họ có xa tiêu nên cước trình chậm chạp !

* * * Mờ sáng ngày bảy tháng mười, phu thê Chính Lan rời thành Tế Nam. Trời còn sớm, đường vắng người nên họ có thể phi nước đại. Năm ngày sau, họ chỉ còn cách Bắc Kinh bốn trăm dặm. Thấy hai mĩ nhân lộ vẻ mệt mỏi, Chính Lan đành chậm lại, hoà vào đoàn lữ khách, thong thả dong ruổi. Và khi đến trấn Vĩnh Lộc, ba người dừng cương, ghé vào một phạn điếm dùng cơm. Hảo Vị phạn điếm nằm ở đầu Nam của trấn, cơ ngơi rộng rãi, thoáng mát nên được nhiều lữ khách chiếu cố. Dĩ nhiên, thức ăn của họ cũng phải ngon miệng !

Chính Lan đã từng đến Bắc Kinh hồi ba năm trước nên biết tiếng quán cơm này ! Hai mĩ nhân giả trai nên chẳng dám mở miệng, mặc Chính Lan gọi thức ăn. Ở vùng núi phía Bắc Hoàng Hà, giờ đã sắp cuối thu, ít ngày nữa tuyết sẽ rơi, nên cảnh vật nhuốm một màu xám xịt, ảm đạm !

Chưa ăn xong bữa cơm trưa, Chính Lan thoáng nghe tiếng vó ngựa rầm rọ vọng đến. Lát sau, xuất hiện một toán Cẩm Y thị vệ đông độ hai mươi người, áp giải hai chiếc xe tù. Đó là loại xe song mã không mui, mỗi xe chở được hai lồng gỗ nhốt tù nhân. Người tù phải ngồi thò đầu ra ngoài và không thể rút vào. Trong bốn chiếc đầu lem luốc vì bụi đất và máu kia có ba chiếc rất đặc biệt, chúng không hề có tóc. Chính Lan kinh hãi nhận ra Hán Trung Tam Ngốc. Chúng có vẻ khoẻ mạnh, tỉnh táo hơn người thứ tự Người này đang gục mặt xuống, tóc loà xoà phủ kín nên chàng không thấy rõ. Trưởng toán thị vệ là một lão già râu bạc, da mặt nhăn nheo, sống mũi lệch hẳn sang một bên. Lão ta đã quá già để làm thị vệ, chắc cũng là cao thủ tam xưởng cải trang thôi. Lão ta cất giọng the thé :

- Chúng ta vào ăn cho nhanh rồi lên đường.Hai gã thị vệ đánh xe đứng lên, vung roi quất vào đầu bốn tù nhân, lớn tiếng đe doa. :

- Khôn hồn thì ngồi im, để bọn lão gia ăn cho ngon miệng. Nếu la lối, chửi rủa sẽ bị bỏ đói. Nhát roi kia đã khiến người thứ tư ngẩng đầu lên, quắc mắt nhìn kẻ thù. Chính Lan rụng rời nhận ra bằng hữu của mình :
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn