Như dấu yêu xưa
Nhớ quá đi thôi sợi nắng vàng
Mình về thăm ngoại đất tân an
Bên em anh thấy lòng ấm áp
Một sáng bình minh gió rộn ràng
Gió lén tung bay chiếc váy vàng
Thẹn thùng em khẽ liếc đưa sang
Làm ngơ anh giả đò chẳng thấy
Nghe rộn trong lòng chút xốn xang
Mái tóc em bay sợi nắng viền
Thóang mùi hương sớm thuở trinh nguyên
Liếc mắt lén nhìn gương chiếu hậu
Ngỡ mình đang chở một nàng tiên
Em sánh hai ta giống vợ chồng
Về quê thăm ngoại một ngày đông
Một chút xôn xao ..rồi chợt tỉnh
Anh biết mình đang phút ngả lòng
Nắng sớm nhạt nhòa những giọt sương
Đường bờ làng cũ gợi thân thương
Xanh xanh ruộng lúa vàng nặng trĩu
Gợi nhớ tình quê bao vấn vương.
..........
Mỗi sáng nhìn em chạy ngang nhà
Trước sau yên nhỏ mấy bông hoa
Nhọc nhằn cuộc sống em làm mẹ
Bỏ lại bên đường ánh mắt qua
Như dấu yêu xưa chợt trở về
Trong tiềm thức ấy một cơn mê
Mái tóc xanh mây giờ nhuốm bạc
Quán trọ trần gian ai chẳng thuê.
Biên hòa thu 2007
Như giấc mơ qua
Cũng chỉ như là một giấc mơ
Lời yêu theo gió thoảng xa mờ
Thuyền đi để lại hồn thơ vỡ
Lối mộng trăng sao bóng vật vờ
Đêm tàn soi bóng mảnh trăng khuya
Lẻ bước chân hoang gót nhạt nhòa
Lóe ánh sao băng rồi vụt tắt
Giấc mơ chưa trọn đã chia lìa..
Người đã quên rồi phải thế không ?
Quên đôi mắt dại chiếc hôn nồng
Quên vòng tay chặt bờ môi ấm
Quên những hẹn hò những nhớ mong…
Ta về nhặt lại nét thơ xưa
Vườn nhớ hôm nào đợi dưới mưa
Chiếc chõng tre đan còn chút ấm
Đường hoa trải đá dấu chân thừa
Lắng nghe em hát chợt se lòng
Mấy độ thu rồi bao nhớ mong..
Thỏ thẻ bờ môi anh khẽ nói .
Cho tình anh mãi –một mùa đông ....
Người đã cho tôi những ngọt ngào
Để rồi trả lại với trăng sao
Cho đêm héo hắt vì hoang tưởng
Nhớ bóng người thương một thuở nào...
Giấc mộng đời
Đắp chiếc khăn tang phủ mộ tình
Ta về gói lại một niềm tin
Chờ đêm buông xuống đem làm gối
Ngấn lệ buồn vui chỉ một mình
Tình trót xa đưa tận cuối trời
Còn đây nửa mảnh nhớ chơi vơi
Vần thơ ngày ấy còn in đậm
Mà cõi lòng như đã nát rồi
Nửa thấy bâng khuâng nửa hững hờ
Nửa hồn như thật nửa như mơ
Nửa treo đỉnh nhớ hồn trăng vỡ
Một nửa buồn tênh với nửa chờ
Có lẽ chỉ là một giấc mơ
Với người ta đó mối tình thơ
Vui thôi một chút rồi quên lãng
Đành để cho ai mãi ngóng chờ
Thôi thế cũng đành phải thế thôi
Xem như ngõ rẽ chốn rong chơi
Ta về nhặt lại vần thơ cũ
Trau chuốt .. ừ đây giấc mộng đời.
Nàng Thơ
Nàng thơ nho nhỏ của tôi ơi !
Nàng đã cho tôi nhớ một thời
Cái thuở hàn vi màu áo trắng
Bên hàng phượng thắm tiếc chơi vơi
Áo trắng học trò tôi đánh rơi
Một chiều tang tóc khởi nơi nơi
Bước theo tiếng gọi hồn sông núi
Mầu lá cây rừng sắc áo tôi
Trắng xóa chiều về con nước trôi
Vàng thu lá úa mộng chung đôi
Bài thơ năm ấy lời ngơ ngác
Lạc lỏng cung đàn tiếng nhạc rơi
Nàng thơ nho nhỏ của tôi ơi !
Lỗi mộng yêu đương của một thời
Thánh thót giọt tơ chùng dĩ vãng
Dòng đời tí tách tiếng đêm rơi.
Về Đà lạt
Đường lên đỉnh núi li biang
Ngoằn ngèo con dốc/ giăng giăng sương mù
Rừng thông/ gió/ thốc vi vu
Bâng khuâng đáy dạ /thực hư / nẻo đời
Góc trưa/ êm ả/ suối vàng
Nắng/ nghiêng nghiêng /dọi / chia hàng rừng thông
Chiều lên bãi cát mênh mông
Lững lờ /sóng nước/ ngược dòng cõi mơ
Ẩn mình/ nắng lạnh/ cáp treo
Tàu trôi/ trong/ tiếng thông reo/ rì rào
Nghe hương rừng tỏa ngạt ngào
Một chút ngây ngất khẽ vào trong tim
Uy nghi giữa đỉnh đồi thông
Trúc lâm Thiền viện /hư không cõi trần
Lòng người quyện lẫn hương nhang
Từ trong sâu thẳm / nhẹ nhàng chữ tâm
Dịu dàng hơi tỏa trong sương
Duyên ai Than thở còn vương ngày nào
Chiều phai / nắng đã nhạt màu
Hoàng hôn níu những hư hao một đời .
Tháng 6 Đàlạt
Bài ca trần thế
Nỗi buồn rao bán để tìm vui
Nẻo tục quanh ta những dập vùi
Giữa chốn trần ai / ai loạn- tỉnh
Sầu này chia bớt kẻ thừa vui
Bàn tay dâng hiến chút thơ ngây
Tận hưởng đam mê chốn đọa đầy
Lạc thú cho ai / ta ngấn lệ
Tiền truồng như nhộng / nghĩa như say
Trời rộng bao la đất tận cùng
Còn nơi nào nữa để ta dung
Yêu em -một khối sầu vô vọng
Loạng chọang hoàng hôn mộng đã từng ..
Đời vứt cho ta cái phận người
Cao xanh trêu chọc mấy trò chơi
Vần thơ nhảy múa nghêu ngao hát
Có vạn nỗi sầu / bấy cái vui .
20/7/2008
Không tên
Hãy cố yêu đi lấy cuộc đời
Cho dù năm tháng những đầy vơi
Niềm tin dẫu rách hằng trăm mảnh
Cũng gắng cho xong một kiếp người
Hãy cố quen đi với thói đời
Lâu dần thấy.. chuyện nhỏ mà thôi
Lúc tâm bình thản là ta nghiệm
Nhếch miệng cười vang : thế mới đời
Quá cảnh trần gian mượn kíếp người
Trăm năm có mấy phút mua vui
Ai sang ai mạt ai khanh tướng
Gói lại tròn vuông cũng một đời
Mẹ đã cho ta một kiếp người
Tròi dành cái phận chốn rong chơi
Bàn tay năm ngón chia dài ngắn
Mấy vạn nào ai đã rõ đời.
Đông ru nỗi nhớ
Đêm hắt hiu / đông về ru nỗi nhớ
Chăn chiếu buồn hong lạnh thiếu hương xưa
Sầu miên man theo bóng gót chân thừa
Hồn ẩm ướt / nốt nhạc đời lỗi nhịp
Đêm chắt chiu đếm từng câu thơ cũ
Chợt nghe lòng héo hắt sợi buồn vây
Màu mực xanh năm tháng đã phai màu
Nhòa nét chữ những lời yêu nhăn nhúm
Đêm cô đơn góc đời chia hoang vắng
Tiếng mưa buồn tí tách gọt thời gian
Dư âm xưa nhung nhớ những hẹn thề
Bao kỉ niệm trôi nhanh vào quên lãng
Từng đông qua nghe hồn ru nỗi nhớ
Môi mắt nào e ấp dấu yêu thương
Tình chưa phai sao lạc lối đường về
Cơn đau xé góc tâm hồn cô quạnh ..
Lỡ
Lỡ sinh trong cái phận người
Lỡ sống nửa kiếp /lỡ thời nhiễu nhương
Lỡ dở dở / lỡ ương ương
Lỡ đi/ lỡ bước/ lỡ đường/lỡ sông
Lỡ khôn/ lỡ dại/ lỡ ngông
Lỡ thầy/ lỡ thợ/ lỡ ông/lỡ thằng
Lỡ làm người / lỡ thọ ân
Lỡ thân lục dục / tham- sân- si rồi
Lỡ chân một bước hai nơi
Lỡ trăm cái lỡ / mới lòi chữ THƠ.
|