View Single Post
  #40  
Old 05-21-2004, 06:18 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Hồi 12
Vũ hạ pháp sư phùng tử nạn
Cốc trung chữ thị ngộ oan gia


Chính Lan đi xuống hướng Nam, mục tiêu của chàng là Phong Nhân Cốc ở Nam Nhạc Hành Sơn. Chàng khởi hành ngay vì muốn tránh mặt Thi Mạn, chứ không phải vì gấp gáp. Việc giải cứu tù nhân đòi hỏi một lực lượng hùng hậu và sự bố trí chu đáo. Chàng sẽ đến trước nhưng vẫn phải chờ các vị chưởng môn và đệ tử của họ. Trong tay chàng đã có tín phù của Cái Bang, để liên hệ với đám hoá tử đang giám sát bên ngoài Phong Nhân Cốc. Tám ngay sau, Chính Lan có mặt trong một tửu quán ở vùng ranh giời giữa Hồ Bắc và Hồ Nam. Có lẽ do địa thế ấy mà tiểu trấn này có tên là Nam Bắc trấn ! Đại Đầu Cái hẹn với chàng rằng đúng trưa ngày rằm tháng năm sẽ có mặt. Còn đến bảy ngày nữa nên Chính Lan chẳng vội vàng, thong thả ăn uống. Chính Lan có thói quen ăn xong mới uống vài chén rượu. Chàng chậm rãi nhấm nháp từng hớp nhỏ, ngắm nhìn đám mây trắng trôi nổi trên bầu trời mùa hạ xanh thăm thẳm. Hình bóng những người thân hiện về khiến lòng chàng quặn thắt. Trong lúc chàng giam mình dưới đáy vực, Hoàng Hoa Ma Nữ Tây Môn Tử Quỳnh, Kính Hồ Tiên Cơ Tiêu Uyển Như và Trại Tây Thi Du Mĩ Kỳ đã hạ sinh được ba nữ hài tử đến nay chúng đã tròn mười tháng tuổi !

Tội nghiệp cho chúng và Hạc nhi, còn thơ ấu mà đã phải chịu cảnh giam cầm khổ ải ! Và cả năm người vợ đầu ấp tay gối kia nữa. Họ lấy chàng, chẳng hưởng được mấy ngày hạnh phúc đã phải vấn khăn tang ! Chính Lan bỗng chán ngán cảnh oán thù chồng chất, tranh danh đoạt lợi của chốn võ lâm !

Chàng tự nhủ sau khi cứu được họ, sẽ đưa tất cả đi tìm một chốn non xanh nước biếc mà ẩn dật ! Trang Tử từng nói:

ếCố gắng làm điều thiện cũng gần như háo danhế. Vậy thì chàng còn lưu luyến giang hồ làm gì nữa ? Ai bảo rằng rượu có thể giải sầu. Càng uống, càng nghe lòng buồn da diết, Chính Lan bùi ngùi ngâm nga nho nhỏ :

Cổ lai vạn sự Đông Lưu Thuỷ Biệt quân khứ hề hà thời hoàn Thả phóng Bạch Lộc thanh nhai gian Tu hành tức kỵ phỏng danh san An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quí Sở ngã bất đắc khai tâm nhan !

Dịch thơ :

Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy Từ biệt người đi bao giờ về Toan thả hươu trắng núi xanh khơi Cần đi cứ cỡi dạo non chơi Dễ đâu cúi đầu, gãy lưng thờ quyền quí Khiến ta chẳng được mặt mày tươi !

Triết học Lão Trang luôn luôn bàng bạc trong thi văn Trung Hoa, và rõ nét nhất qua con người và thi phẩm của Trích Tiên Lý Bạch. Tư tưởng thoát tục, vô vi chính là chỗ ẩn náu cuối cùng của nhân sinh trong cuộc đời biến loạn, vô thường này !

Chính Lan rót thêm chén nữa, suy nghĩ về trường hợp của Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên. Sơn Đông Tử Phòng kể rằng:

Trước đây lão và họ Hách ở chung trong thuỷ trại Hồng Trạch Hồ, nhưng cách đây hai tháng, Thiết Xuyên đã bỏ đi đâu không rõ ! Chính Lan kết giao với gã đã lâu, hiểu rõ cơ trí con người trầm lặng này. Chàng cho rằng Thiết Xuyên ly khai Bạch Liên Giáo, để dễ bề tìm kiếm nơi giam giữ tù nhân! Chàng thở dài nghĩ đến Lôi Đao Hứa Hoa, uống cạn chung rượu, gọi tiểu nhị tính tiền. Rời quán được vài dặm, thấy từ góc Đông Nam mây đen vần vũ kéo đến, Chính Lan vội thúc ngựa phi mau, tìm chỗ trú ẩn. Thấy phía trước có toà nhà lớn nằm mé tả đường quan đạo Chính Lan phi mau đến đấy và rẽ vào. Toà nhà này nằm chơ vơ nơi bìa rừng, cổng chính xiêu vẹo cỏ mọc đầy sân. Bốn bức tường xung quanh đã sụp đổ cả. Chỉ còn những cây cột là còn vững chắc, đỡ lấy giàn mái ngói đã dột nát. Thì ra đây là đại diện của một ngôi chùa bỏ hoang. Chính Lan định bụng sẽ ngủ lại nơi này nếu mưa kéo dài đến tối ! Từ ngày rời vực thẳm, trở lại nhân gian, chàng đã quen với cảnh gội gió dầm sương, ăn quán ngủ đình. Chàng đi dạo một vòng phế tích phát hiện nhà bếp vẫn còn kín đáo, liền dẫn tuấn mã vào nơi đây ! Chính Lan là người nhân hậu, luôn chăm sóc người bạn đường của mình. Cơn mưa ập đến, theo gió bay vào đến tận giữa chùa, và nhỏ qua hàng trăm lỗ thủng trên mái ngói ! Chính Lan ngao ngán quan sát, thấy chỉ có khoảng trống dưới bệ thờ là khô ráo. Chàng mừng rỡ vung chưởng thổi sạch cát bụi, chui vào đấy nghỉ ngơi. Tấm áo choàng Hắc Tằm Bảo Y có thể thay thế cả chiếu lẫn chăn, quả là vật vô cùng hữu dụng !

Đêm qua trời đẹp, đường bằng phẳng nên Chính Lan đi luôn đến sáng, giờ này chàng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ !Khoảng giữa canh một, Chính Lan giật mình thức giấc vì tiếng ngựa xe khua động trước sân, và cả tiếng người trò chuyện. Hình như có đoàn xa mã nào ghé vào đây trú ẩn, vì trời vẫn còn mưa như trút nước. Lát sau, đám người kéo vào chùa, bật hoa? tập đốt đuốc, tìm chỗ không dột mà cắm. Chính Lan nhờ ánh đuốc ấy mà phát hiện mặt trước bệ thờ có vết nứt rộng bằng bề ngang một ngón taỵ Chàng ngồi lên, thận trọng ghé mắt quan sát. Bọn mới đến có khoảng mười người, mặc y phục của các tiêu sự Chàng đặc biệt chú ý đến lão già to béo, mặt xanh, râu dài đến ngực. Hai chiếc khoen vàng lủng lẳng trên thùy châu tố cáo rằng lão là người dân tộc Di ở vùng Vân Qúi !

Chính Lan cau mày suy nghĩ, và nhớ đến một nhân vật có tên Chiêu Thống Pháp Sư Hoàng Bỉnh Lân (Chiêu Thống là tên một vùng đất thuộc tỉnh Vân Nam). Lão ta là thầy phù thuỷ cao cấp nhất của toàn thể người Di, dù họ sống ở Vân Nam hay Qúi Châu, Tứ Xuyên, Quảng Tây !

Hoàng Bỉnh Lân cũng là đệ tử Độc Môn nhưng chỉ chuyên tâm nghiên cứu một ngành duy nhất, đó là mê dược. Thuốc mê của lão không giết người nhưng lại rất khó đối phó, chỉ cần hít phải một lượng rất nhỏ cũng đủ bất tỉnh, dẫu có Tỵ Độc Châu trong người cũng vô ích ! Độc dược xuất phát từ nọc độc vật, còn mê dược lại điều chế từ thảo mộc !

Chiêu Thống Pháp Sư thường qua lại giữa các tỉnh vùng Tây Nam để chữa bệnh cho người Dị Nhờ y thuật cao minh, lão được đồng bào xem như thánh lão. Chính Lan sinh trưởng ở Vân Nam, học nghệ tại Tứ Xuyên nên có nghe nhắc đến Hoàng Bỉnh Lân !

Lúc này, Chiêu Thống Pháp Sư đã yên vị Ở một chỗ ít dột nhất. Lão bực bội than thở :

- Năm nay thời tiết thật quái lạ, mới đầu mùa đã mưa như thác lũ ! Thật là khốn khổ cho thầy trò chúng ta ! Từ đây đến Phong Nhân Cốc còn đến ba trăm dặm, tha hồ dầm dãi nắng mưa ! Nếu không có nghiêm lệnh của Giáo chủ, ta đã giết quách bọn Hoa? Chân Nhân cho xong nợ !

Chính Lan choáng váng, không ngờ trong cỗ xe tiêu kia lại là nhạc phụ của mình! Một gã bập bẽ nói :

- Sư phụ Ở Vân Nam sung sướng còn hơn Thổ Vương, tội gì phải nhận lời mời của Bạch Liên Giáo ? Gã nói tiếng Hán không rành, chứng tỏ cũng là người Dị Chính Lan cũng thắc mắc như vậy nên lắng tai nghe câu trả lời của pháp sư :

- Ngươi tưởng ta vì ngàn lượng vàng mà nhận lời hợp tác với Thái Sơn Phủ Quân hay sao ? Bạch Liên Giáo Chủ nuôi dã tâm làm Hoàng Đế, nhân lúc Minh triều suy yếu mà đoạt lấy cơ đồ. Lão đã hứa sẽ cắt cho ta bốn tỉnh Tây Nam để thành lập vương quốc của người Miêu. Chính vì vậy ta mới giúp lão bắt Hoa? Chân Nhân và bốn cao thủ Hoa? Giáo ở Chương Phàn !Chính Lan đã hiểu ra cớ sự, thầm lo lắng cho Thiểm Điện Thần Kiếm Đỗ Vĩnh Huy ! Gã đi đón Tây Môn Nhỉ, chẳng hiểu có gặp hay không mà chẳng được nhắc đến. Ưu tư thứ hai của chàng là âm mưu phản loạn của Bạch Liên Giáo. Nay quân Mãn Thanh đang uy hiếp biên thùy phía Bắc, nếu Bạch Liên Giáo khởi sự, tình hình càng thêm nguy ngập ! Chính Lan nghe cơn giận sôi lên, quyết giết cho được Thái Sơn Phủ Quân. Giờ đây, bao nhiêu tư tưởng cầu an, thoát tục đã hoàn toàn tan biến cả! Đạo gia chủ trương thanh tịnh vô vi nhưng chẳng phải là không làm gì cả! Đối với vận mệnh giang sơn và hạnh phúc của lê thứ, họ sẽ tận lực trong khả năng của mình! Lúc sinh thời, Trang Tử từng đem tài biện luận sắc bén của mình để ngăn chặn những cuộc chiến phi nghĩa của các vua chư hầu! Chính Lan không có tài biện thuyết mà chỉ có ba thước gươm thiêng!

Chàng gạt bỏ những ý niệm xa xôi, chú tâm suy nghĩ, cố tìm cách cứu cho được bọn Hoa? Chân Nhân. Chính Lan thân hoài tuyệt học nhưng lúc nào cũng khiêm tốn, thận trọng. Chàng không biết rõ bản lĩnh của Chiêu Thống Pháp Sư, và chẳng chắc mình chống lại nổi mê dược của lão, liền quyết định dụ lão ra ngoài. Cuối canh hai, cơn mưa dịu đi nhưng vẫn chưa tạnh, Chiêu Thống Pháp Sư và mười tên đệ tử ngồi dựa cột ngủ gà ngủ gật. Chính Lan nhẹ nhàng rời bỏ bệ thờ, đi lối sau, vòng ra sân trước. Chàng len lỏi đến cạnh tù xa, sờ nắn thử thùng xe. Hoá ra chúng được phủ đồng lá rất kiên cố ở bên ngoài lớp gỗ. Chính vì vậy nên chẳng cần ai canh gác cả. Lúc này tù xa đang ở tư thế quay ra ngoài, cửa sau hướng vào chùa để dễ kiểm soát. Nhờ thế, khi Chính Lan rút kiếm, thọc vào mông ngựa thì cặp tuấn mã đau đớn hí vang, kéo xe tù phóng nhanh. Chàng cũng lao theo nhưng ra đến cổng thì tung mình lên bám lấy vòm tam quan con sót lại. Chiêu Thống Pháp Sư và đám thủ hạ kinh hãi rời chùa. Hoảng Bỉnh Lân thét vang :

- Có kẻ cướp xe tù !

Võ công của lão cao cường nhất nên nhanh chân hơn, ra đến cổng trước tiên. Chính Lan không bỏ lỡ cơ hội, bủa chưởng xuống đầu đối phương. Họ Hoàng là tay lão luyện, lúc nào cũng cảnh giác nên kịp thời cử song chưởng đón chiêu. Có điều, trong lúc bất ngờ lão chẳng thể nào dồn hết toàn lực được. Trong khi ấy Chính Lan đã huy động đến mười hai thành công lực vào chiêu Cuồng Lãng Trầm Chụ Chưởng kình chạm nhau nổ lùng bùng, Chiêu Thống Pháp Sư văng ngược về phía sau. Lão trúng năm đòn cực mạnh vào ngực và bụng, xương cốt gẫy vụn, chết ngay tức khắc. Mười gã hán tử người Di ra đến nơi, thấy sư phụ thảm tử sau chỉ một chiêu, kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Chính Lan lướt đến, chụp cổ một tên, xách gã và xác Chiêu Thống Pháp Sư vào chùa. Chàng lạnh lùng hỏi :

- Thuốc giải mê dược đâu ?Hán tử run lên cầm cập :

- Bẩm đại vương, ở trong người gia sư !

Chính Lan giật tung áo pháp sư, phát hiện hai túi da hươu lớn bằng bàn taỵ Chàng lại hỏi :

- Túi nào là giải dược ? Gã người Di mau mắn đáp :

- Túi cột dây hồng là thuốc mê, còn túi cột dây trắng là giải dược !

Chính Lan bế khí, mở túi thứ nhất, bốc một ít bột mịn, màu bụi đất, búng vào mặt hắn tạ Hán tử gục ngã ngay, Chính Lan bỏ ít bột màu hồng trong túi dây trắng vào miệng gã, quả nhiên cứu được !

Hán tử nhìn chàng bằng cặp mắt khiếp sợ, van xin. Chính Lan hỏi thêm :

- Bọn ngươi xuất phát từ tổng đàn Bạch Liên Giáo phải không ? Gã ngơ ngác đáp :

- Không phải ! Sư phụ nhận được thư của Bạch Liên Giáo, liền đưa bọn ta đi Chương Phàn mai phục ngay !

Vẻ thành thực của gã hiện rõ trên gương mặt quê mùa. Chính Lan dịu giọng :

- Vì sao bọn ngươi thấy ta giết sư phụ mà lại bỏ chạy chứ không báo thù ? Hán tử ngượng ngùng đáp :

- Ông ta tuy là thầy nhưng lại thường bắt học trò phải đưa vợ đến hầu hạ, cho nên, ai cũng ấm ức trong lòng. Nay lão chết đi, người Di cũng chẳng hề nuối tiếc !

Chính Lan mỉm cười :

- Vậy thì ngươi hãy về với vợ mình đi, ta tha cho đó !

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn