Chính Lan nhìn ánh mắt nặng trĩu ưu tư của ái thê, không nỡ từ chối. Chàng gật đầu, nhìn quanh rồi bảo :
- Vậy chúng ta quay lại toà miếu Sơn Thần !
Trước khi đến chân đèo, bọn chàng đã đi qua một ngôi miếu, nằm trong cánh rừng mé hữu. Năm người quay ngựa, đi ngược lại hai dặm, rẽ vào rừng. Toà cổ miếu này tuy bị bỏ phế nhưng chưa đến nỗi điêu tàn, mái ngói, vách gỗ cửa nẻo vẫn nguyên vẹn. Tiểu Linh Thố vui vẻ bảo :
- Phiền ba vị sư thúc vào rừng kiếm ít dã vị, điệt nữ và tướng công lo việc quét dọn !
Ba lão hí hứng đi ngaỵ Việc săn thú rừng cũng là dịp để họ nô đùa, nghịch ngợm. Tố Bình nhìn theo dáng đi nhún nhảy của họ, mỉm cười :
- Ba người này tuổi đã sáu mươi mà tính tình như trẻ thơ vậy !
ún uống xong, năm người trò chuyện đến khuya mới ngủ. Như chúng ta đã biết, Chính Lan luyện Qui Thức Bảo Tâm Đại Pháp nên rất tỉnh ngủ. Giữa canh tư, chàng giật mình ngồi dậy vì phát hiện tiếng chân người, liền báo động cho Tố Bình và ba lão họ Bạch. Họ mau :Dng rời cổ miếu, tung mình lên những tàn cây gần đấy chờ đợi. Lát sau, phe đối phương đã đến nơi. Nhưng khi còn cách hai trượng, chúng chĩa những ống đồng dài về phía toà miếu cổ và nhất tề khai hoả. Những luồng lửa đỏ rực đan lưới chụp lấy mục tiêu, trong chớp mắt đã đốt cháy lớp vách gỗ. Khiến miếu lâm thần bốc cháy ngùn ngụn. Ba mươi hán tử trút hết số dầu trong hoa? đồng, đắc ý đứng nhìn kết qủa.Ánh lửa rực rỡ soi rõ dung mạo của một lão già cao lớn, đang đứng phía sau. Đó là Miêu Ưng Lão Tổ Phương Kỳ Dụ Năm con ngựa cột gần đấy sợ hãi hí vang mà chẳng có ai trong miếu xông ra ! Lão Tổ dày dạn kinh nghiệm, biết ngay có quái sự. Lão nghiến răng quát vang :
- Rút lui !
Nhưng có năm bóng người đã từ những tàn cây lao xuống. Người tấn công Miêu Ưng Lão Tổ là Chính Lan. Chàng dồn hết công lực vào chiêu Hải Thượng Hàng Long, quyết lấy mạng đối phương. Nhưng do chàng phải vượt qua khoảng cách hai trượng nên lão ma có đủ thời gian ứng phó. Lão cử song thủ, vỗ liền bốn chưởng đỡ đòn. Chưởng kình chạm nhau nổ ì ầm, song phương dội ra. Phần Tiểu Linh Thố và ba lão Hộ Pháp tấn công bọn giáo đồ Bạch Liên Giáo. Chúng đã buông ống đồng, rút đao chống cự ! Nhưng những luồng chưởng phong nóng rực của tuyệt kỹ Thiên Hoa? Chiếu Vân đã thiêu đốt cơ thể bọn chúng. Ba lão họ Bạch thấy đối phương dám dùng hoa? khí hại mình, động nộ tàn sát không thương tiếc. Tố Bình cũng múa tít trường kiếm đâm chém chẳng nương taỵ Hoa? Chân Nhân đã hết lòng tài bồi cho ái nữ, nên bản lĩnh nàng cao cường nhất trong đám thê thiếp của Chính Lan. Bên kia, Chính Lan đã dở pho Cuồng Lãng Thần Chưởng, đánh cho Miêu Ưng Lão Tổ thất điên bát đảo. Lão trúng ba chưởng, máu miệng rỉ ra ướt cả hoàng bào. Bỗng một tên giáo đồ rút còi sắt thổi mạnh. Tiếng còi cầu viện cao vút, xé tan màn đêm. Chính Lan kinh hãi, không dám kéo dài cuộc chiến nữa. Chàng xuất chiêu Nguyệt Ảnh Thu Phong. Vỗ liền bốn mươi chín đạo chưởng kình. Miêu Ưng Lão Tổ cắn răng tiếp chiêu, nhưng chỉ được ba mươi bảy chưởng đã kiệt lực. Đúng lúc ấy, Hoa? Ưng lao như mũi tên bay thẳng vào mặt Chính Lan để cứu nguy cho chủ nhân. Chàng không còn cách nào khác, đành vung chưởng đánh văng linh điểu, nhưng vẫn không dừng bước tiến. Tuy nhiên, trong sát na ngắn ngủi ấy, Lão Tổ cũng đã kịp hít một hơi chân khí, có sức mà chống đỡ. Lão thoát chết nhưng máu miệng trào ra như suối, nhảy lùi hơn trượng. Chính Lan giận dữ quát vang, định lao theo. Nhưng chàng phát hiện tiếng vó ngựa rầm rộ khua động đêm trường, chứng tỏ viện binh rất đông đảo. Chàng lo cho Tố Bình nên bỏ mặc Miêu Ưng Lão Tổ đào tẩu, lướt về phía nàng, vung chưởng đánh chết liền hai tên, và đốc thúc bốn người rút lui. Họ chạy sâu vào cánh rừng, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Nhãn lực Chính Lan rất tinh tường, rút kiếm chặt phăng gai góc, dẫn Tố Bình và ba lão họ Bạch đào thoát !
Mấy khắc sau, thấy phe đối phương không truy sát, năm người dừng chân, trèo lên một cây cổ thụ cao vút nghỉ ngơi.Lục Hộ Pháp Bạch Qúi cười khanh khách :
- Cũng may mà Âu Dương hiền điệt kịp thời phát hiện, nếu không chúng ta thành heo quay cả rồi !
Ngũ Hộ Pháp Bạch Trung cau có bảo :
- Chúng ta là người của Hoa? Giáo mà bị chết vì lửa thì còn ra thể thống gì nữa ! Nghĩ lại càng thêm tức, không hiểu Bạch Liên Giáo lấy đâu ra loại hoa? khí ấy ? Chính Lan suy nghĩ rồi đáp :
- Từ thời Bắc Tống, ở Biện Kinh đã có một bộ phận quân khí tên gọi Mãnh Hoa? Du Tác, chuyên chế tạo những hoa? đồng phun lửa, dùng nguyên liệu là dầu mỏ. Triều đại nhà Minh vẫn duy trì bộ phận ấy. Nhưng sau khi mua được súng thần công của người Bồ Đào Nha, việc chế tạo hoa? đồng không được coi trọng nữa ! Có lẽ Bạch Liên Giáo đã đánh cắp từ kho quân khí, hoặc mua lại của bọn tham quan trong Bộ Binh !
Tố Bình thỏ thẻ :
- Tướng công ! Xem ra chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Bạch Liên Giáo rồi ! Chàng tính sao đây !
Chính Lan tư lự bảo :
- Ta cũng biết như vậy ! Nhưng đường về chắc chắn đã bị đối phương chặn đứt, trở lại còn nguy hiểm hơn tiến lên. Hơn nữa, khu rừng này không rộng lắm, chỉ sợ sáng mai là đại quân vây chặt, muốn thoát ra cũng khó !
Nói xong, chàng trèo tuốt lên ngọn cây, quan sát tứ phía, thở dài khi thấy những ánh đuốc chập chờn. Chính Lan trở xuống nói :
- Chúng ta phải đi ngay trước khi đối phương khép kín vòng vây ! Cứ đi về hướng Đông, đến được Đại Vận Hà rồi sẽ tính sau !
Năm người mau :Dng khởi hành, chẳng dám diên trì. Khu rừng này đa số là cây phong nên thay lá khi vào thụ Vì vậy, khắp nơi trải đầy lớp lá khô vàng, gãy vụn dưới gót chân bọn Chính Lan. Một ý niệm thoáng loé lên. Chàng liền thúc giục :
- Mọi người nhanh chân lên !
Chàng cũng tăng tốc lực, trường kiếm vun vút mở lối. Nhờ vậy, khi họ rời khỏi bìa rừng phía Đông, vượt qua khoảng cỏ rộng, thì quân của Bạch Liên Giáo mới kéo đến. Chúng dàn hàng ngang, chờ đợi. Chỉ riêng hướng này đã có hơn trăm tên, chứng tỏ quân số Bạch Liên Giáo bao vây khu rừng kia rất đông đảo! Bọn Chính Lan dừng lại, nấp sau bụi rậm rạp nghỉ ngơi và quan sát. Lát sau, họ nghe tiếng còi sắt vang lên, và bọn giáo đồ Bạch Liên Giáo nhất tề châm lửa. Ở đây tuy ngược gió nhưng lửa vẫn lan đi theo thảm cỏ khộ Chỉ có hướng Tây là sức lửa mãnh liệt nhất, nhờ ngọn Thu phong.Tiểu Linh Thố tròn mắt nhìn cánh rừng đấy khói lửa, xiết chặt tay phu tướng. Tứ Hộ Pháp Bạch Tuân thở phào :
- Âu Dương hiền điệt quả là người cơ trí, hai lần thoát chết cháy trong gang tấc !
Chính Lan điềm đạm bảo :
- Chúng ta đi thôi !
* * * Chiều hôm sau, bọn Hoa? Chân Nhân đến nơi thì quân Bạch Liên Giáo đã rút hết, và cánh rừng dưới chân đèo Đan Sơn cũng chỉ còn trơ những thân cây đen nám, ẩn hiện trong làn khói mịt mù! Liễu Thi Mạn biến sắc hỏi :
- Lão gia ! Chẳng lẽ Bạch Liên Giáo đã dùng hoa? công để thiêu chết tướng công rồi ? Tây Môn Nhỉ vội trấn an :
- Khoan vội kết luận, chờ ta hỏi thăm thử xem sao ? Lúc này, ở vệ đường có một đám lương dân đang tụ tập, nhìn cánh rừng mà rầu rĩ. Họ là những tiều phu, thường vào đây chặt củi, đổi gạo, nay rừng cháy rụi, biết lấy gì làm sinh kế ? Hoa? Chân Nhân xuống ngựa, bước đến hỏi họ :
- Chư vị có biết vì sao cánh rừng lại bốc cháy hay không ? Một lão già vạm vỡ buồn rầu đáp :
- Đêm qua, khu vực này bỗng xuất hiện mấy trăm kỵ mã, vó ngựa khua vang, khiến tiểu đệ không ngủ được, chạy ra xem thử. Nhờ vậy mới thấy họ vây kín khu rừng này và phun lửa đốt !
Tây Môn lão gia chết điếng người, quên cả cảm ơn, quay lại với đoàn nhân mã. Họ gồm có tám người, cải trang thành một đoàn Sơn Đông mãi võ, mang theo một xe chiêng trống, đạo cụ. Nghe Hoa? Chân Nhân thuật lại, Thi Mạn bật khóc nức nở, những người kia thì cúi mặt. Nhưng Hồng Nhị Điểm đại hiệp Âu Dương Tiểu Ngưu lại thản nhiên nói oang oang :
- Ngũ đại tẩu quả là mau nước mắt ! Đại Ca rơi xuống vực thẳm còn không chết, lẽ nào lại bỏ mạng vì lửa đỏ ? Gia sư từng kể rằng tấm áo khoác của Báo Ứng Lang Quân không hề sợ lửa, mở rộng ra che kín được hai ba người ! Họ mà thoát ra thì ai mà cản nổi !
Hoa? Chân Nhân mừng rỡ khen :
- Không ngờ một gã ngốc như ngươi mà cũng có lúc sáng suốt ! Chúng ta thử đến phía Đông khu rừng xem thử có dấu vết gì không ? Thực ra, vì Chân Nhân quá lo lắng cho Chính Lan nên quên khuấy mất tấm áo choàng bằng tơ Hắc Tằm. Bảo vật này không chống nổi đao kiếm nhưng kỵ lửa thì tuyệt vời. Cuối cùng, họ phát hiện sau một bụi rậm cách khu rừng hai chục trượng, có dấu chân của năm người. Cả bọn hân hoan, bỏ cả xe song mã lại, đuổi theo dấu vết bọn Chính Lan. * * * Trong lúc ấy, phu thê Chính Lan và ba lão già họ Bạch đã có mặt tại một khách điếm cạnh hồ Cao Bảo. Cũng may, trong trận hoa? thiêu miếu lâm thần. Tố Bình kịp khoác tay nải vào vai nên tiền bạc, y phục của nàng và dụng cụ hoá trang vẫn đấy đủ !
Hồ Cao Bảo thông với Hồng Trạch Hồ bằng Đại Vận Hà. Từ đây, bọn Chính Lan có thể đón thuyền xuôi Nam một cách an toàn. Nhưng Chính Lan quyết tâm cứu cho được bằng hữu, nên tiếp tục đi lên phía Bắc. Chàng nghiêm giọng bảo Tố Bình :
- Ta vì nghĩa bằng hữu nên không thể bỏ mặc Thiết Xuyên được. Nương tử và Tam vị sư thúc cứ trở về Vu Hồ trước đi !
Tố Bình nhất quyết đòi theo :
- Thiếp thà chết chung với tướng công chứ chẳng thể yên tâm về nhà chờ đợi được !
Chính Lan cảm động bảo :
- Thôi được ! Nhưng nàng phải ở yên trên thuyền, không được theo vào hổ huyệt !
Tố Bình đồng ý, cùng trượng phu bàn bạc kế hoạch hành động. Năm người rời khách điếm, ra bến đò đón khách đi Hồng Trạch Hồ, sáng hôm sau đã đến nơi. Bờ Đông của hồ có một khu chợ rất sầm uất. Ngoài tôm cá còn có những mặt hàng của người Tây Dương từ bờ biển đưa vào. Do đó, nơi này cực kỳ phồn vinh, tấp nập, quán xá, lâu điếm nhiều vô số kể. Bạch Liên Giáo cũng có tai mắt ở đây, nhưng chẳng thể nào giám sát được hết khách vãng lai. Bọn Chính Lan chia làm hai nhòm, lần lượt vào khách điếm mướn phòng. Chính Lan tìm đến xóm chài, hỏi mua một chiếc thuyền câu. Đếm ấy, năm người lên thuyền, chèo về hướng Tây. Mặt hồ giờ đây lung linh hàng trăm ngọn đèn của đám dân chài, nên chẳng ai nghi ngờ gì cả.Trọng địa của bọn thuỷ tặc Hồng Trạch Hồ - cũng là sào huyệt của Bạch Liên Giáo nằm ở phía Tây Nam của hồ. Những kiến trúc chính đều nằm cả trên bờ, còn dưới nước là bến đậu thuyền bè. Bến này được vây quanh bởi một hàng rào gồm những thân cây dài, cắm thẳng xuống đáy hồ, ló khỏi mặt nước hơn trượng. Và trên đầu vòng rào ấy, cứ cách ba trượng là một chòi canh bằng gỗ. Khoảng cách giữa các thân cây hẹp đến nỗi đầu người không qua lọt. Lại có một đoàn thuyền thân dài, qua lại tuần tra, đuổi những thuyền câu nào vô tình lạc vào phạm vi năm chục trượng. Đêm đến, hàng trăm ngọn đuốc dầu mỏ được thắp lên, soi sáng cả một vùng nước quanh thuỷ trại. Với cách phòng thủ nghiêm mật ấy, khó có ai vào được bằng đường thuỷ! Thuyền của bọn Chính Lan lảng vảng ở khoảng cách cho phép, quan sát tình hình thuỷ trại. Ba lão Hộ Pháp Hoa? Giáo phải nấp trong mui thuyền, chẳng dám ló mặt ra. Thường thì mỗi thuyền câu chỉ có tối đa là hai người. Chính Lan dặn dò Tố Bình cùng ba người kia rồi trườn xuống nước. Chàng có ống sậy trong người nhưng không sử dụng, mà lặn một hơi đến tận chân hàng rào. Khả năng kỳ diệu này là kết quả của mười mấy năm trời rèn luyện Qui Thức Bảo Tâm Đại Pháp. Trừ chàng ra, khó có người thứ hai làm được như vậy !
Đến nơi, Chính Lan nhẹ nhàng trồi lên - đổi hơi hụp xuống ngaỵ Chàng rút tiểu kiếm cắt một đoạn thân cây, tạo thành lỗ hổng vừa một người chui quạ Chàng cẩn thận lặn xuống tận đáy hồ, cắm khúc gỗ vừa cắt ra, vì sợ nó nổi lên gây sự nghi ngờ. Sau đó, Chính Lan luồn qua hàng rào, và trồi lên giữa những chiếc thuyền đậu bên trong. Chàng len lỏi bơi về phía bờ hồ. Hơn khắc sau đã có mặt trong vườn hoa phía tả toà đại sảnh. Chính Lan chui vào giữa những bụi cây rậm rạp, ngồi vận công cho cơ thể nóng lên. Chờ y phục bớt ẩm ướt, chàng lướt nhanh vào trong. Khu vực này được vây quanh bằng bức tường dày, cao hơn trượng, trên :Dnh có sàn gỗ để bọn võ sĩ đi lại tuần trạ Còn phía ngoài tường là một hào nước rộng bốn trượng, dưới thả hàng trăm con cá sấu Trường Giang. Đấy là lý do vì sao Chính Lan phải vào bằng đường bến thuyền. Chàng thận trọng nương theo từng bụi cây, từng góc nhà, luồn lách khắp nơi, cố tìm cho ra chỗ giam giữ Thiết Xuyên. Cuối cùng, chàng nhìn thấy một toà nhà kiên cố, cửa bằng gỗ dày đai sắt, có hai giáo đồ áo xanh đứng gác. Dưới ánh đuốc chập chờn, chúng nghiêm trang, bất động như hai pho tượng. Đây là công trình bền chắc nhất trong thuỷ trại, có thể là nhà lao ! Chính Lan đoán vậy nên bò đến nấp sau hàng rào. Vị trí này chỉ cách hai hán tử áo xanh chừng trượng rưỡi. Không thấy toán tuần tra nào cả Chính Lan vững bụng xuất thủ. Chàng rút tiểu kiếm, vận toàn lực bay về phía cửa nhà lao, trong chớp mắt đã chặt phăng thủ cấp của một tên và xạ đạo Huyết Tuyến Điểm Hồng xuyên thủng tim tên thứ hai.Chàng đỡ cho hai tử thi nằm xuống một cách êm ái, rồi lục túi chúng tìm chìa khoá. May thay nó nằm ở thắt lưng của một trong hai gã. Chính Lan mở khoá, lách vào. Không gian tối đen như mực, chàng phải bật hoa? tập soi đường. Chung quanh vách là những ổ rơm dày và có người nằm phục trên ấy. Riêng Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên thì bị trói đứng vào một chiếc cột gần vách cuối của toà thạch lao. Chàng mừng rỡ lướt đến định cắt đứt dây trói, đưa họ Hách ra ngoài !
__________________
|