Tàn Diện Ma Thủ lắc đầu, mỉm cười chua xót, như muốn nói rằng mọi sự bồi hoàn đều đã quá muộn màng ! Lão bồi hồi kể :
- ếBần đạo chính là Đường Vĩnh Lộc bào đệ của Vô Ảnh Hội Chủ Đường Vĩnh Phục. Hai mươi năm trước, gia huynh đi ngang Âm Sơn, tình cờ đả thương nam tử của Thiên Ảo Cung Chủ Phùng Thiệu Đính, bị lão bắt giam. Phùng Cung Chủ bèn gửi thư đến tổng đàn Vô Ảnh Hội ở ngoại thành Hàn Dương, bắt bổn hội đem ngàn lượng vàng và một bảo vật nữa đến Âm Sơn chuộc mạng Hội Chủ ! Bần đạo là em ruột, nên được cử đi. Không ngờ, giữa đường bần đạo lại gặp một nữ nhân rất xinh đẹp, và bị nàng quyến rũ. Chưa đến Âm Sơn nàng ta đã hạ độc bần đạo, rồi mang vàng và bảo vật trốn mất. Bần đạo tỉnh lại, hối hận vì tính nhẹ dạ của mình, liền cào nát mặt mũi, đổi tên là Tưởng Thụ Thành, quay lại truy tầm nữ nhân xảo quyệt kia. Manh mối duy nhất là gốc gác Tứ Xuyên của nàng. Sau bốn năm phiêu bạt, bần đạo nổi danh Tàn Diện Ma Thủ và cuối cùng cũng tìm ra ả hồ ly Phan Lợi Lợi kia. Bần đạo bắt ả, đem ra một cánh rừng vắng cạnh bờ sông Mạnh Giang tra hỏi. Nhưng hỡi ơi, ả thú nhận đã đánh mất tấm Cửu Thiên Đồng Bài và tiêu sạch ngàn lượng vàng ! Thế là bần đạo không còn hy vọng cứu được bào huynh, liền nổi lôi đình băm xác ả họ Phan !
Tình cờ lúc ấy lão quỉ Hoàng Hạc Tú Sĩ đi ngang, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã chặt phăng tay trái của bần đạo. Nhờ tung ra một trái Vô Ảnh Yên Cầu, bần đạo mới thoát thân được. Khi trở lại Hàm Dương nhận tội thì Vô Ảnh Hội đã tan rã mất rồi ! Bần đạo nhớ lại lời khai của ả Phan Lợi Lợi rằng đã đánh rơi Đồng Bài ở đất Vân Nam, liền cố gượng sống đi về đây tìm kiếm !ếChính Lan nghe xong câu chuyện thương tâm ấy, quì xuống lạy Tàn Diện Ma Thủ ba lạy rồi nói :
- Lỗi lầm của tiên sư, tại hạ xin gánh hết. Tiền bối cứ tùy nghi xử trí !
Chàng lại quay sang bảo Tiểu Ngưu :
- Nhị đệ ! Đây là việc riêng của sư môn đại ca, ngươi không được xen vào !
Nếu không ta cũng cắn lưỡi tự sát ngay !
Tiểu Ngưu gật đầu nhưng khóc lóc thảm thiết. Bỗng gã nín bặt, chạy đến níu áo sư phụ và nói :
- Ân sư ! Bản lĩnh của Chính Lan đại ca còn cao siêu hơn Hoàng Hạc Tú Sĩ ngày xưa ! Hay là ân sư cứ chữa trị cho đại ca lành bệnh, rồi y sẽ cùng đồ nhi đến Âm Sơn cứu sư bá về ? Tàn Diện Ma Thủ nghi hoặc hỏi lại Chính Lan :
- Có thực là võ công của ngươi lại cao siêu đến mức ấy sao ? Chính Lan ngượng ngùng :
- Nếu phối hợp cả tuyệt học của Báo Ứng Lang Quân thì quả thực là tại hạ có hơn tiên sư một bậc !
Lão đạo suy nghĩ một lúc rồi thở dài :
- Thực ra thì dẫu có võ công tuyệt thế vô ích. Vì chẳng ai biết vị trí của Thiên Ảo Cung. Nếu có Cửu Thiên Đồng Bài trong tay, đến Âm Sơn gặp người của họ, mới được đưa vào !
Chính Lan đang quì, chống tay đứng lên. Lúc chàng co gối, thấy bụng bị cấn bởi một vật cứng, nhớ đến mảnh Đồng Bài trong người, hồi hộp hỏi :
- Bẩm tiền bối ! Chẳng hay Cửu Thiên Đồng Bài có hình dáng thế nào ? Tàn Diện Ma Thủ buồn bã đáp :
- Đó là di vật của Cửu Thiên Đế Quân, đệ nhất kỳ nhân thời nhà Nguyên. Mặt trước có bốn chữ Cửu Thiên Lệnh Bài, bằng giáp cốt văn tự, mặt sau có hoa văn rắc rối, nhưng được cho là hoa. đồ dẫn đến Cửu Thiên Đế Cung !
Chính Lan mừng rỡ móc Đồng Bài ra đặt xuống trước mặt lão nhân :
- Xin tiền bối xem thử có phải vật này không ? * * *Năm ngày sau, Chính Lan hoàn toàn hồi phục. Tàn Diện Ma Thủ đã dùng tuyệt kỹ châm cứu có một không hai của mình đả thông Nhâm Mạch cho chàng. Tấm ngân phiếu ngàn lượng vàng vẫn còn trong túi Chính Lan. Điều kiện đã đủ, ba người phấn khởi chuẩn bị đi Âm Sơn đón Vô Ảnh Hội Chủ Đường Vĩnh Phục. Giờ đây, Chính Lan đã lấy lại được lòng ham sống, tinh thần trở nên minh mẫn, chàng hỏi Tiểu Ngưu :
- Nhị đệ ! Ngươi nói thực cho ta biết đã viết gì trong bức thư để lại ? Tiểu Ngưu cười hì hì đọc lại nguyên văn ! Chính Lan suy nghĩ rồi bảo :
- Vậy chắc chắn Tây Môn nhạc phụ sẽ dẫn người bám theo. Có thể họ tìm đến Hoành Đoạn Sơn nên chưa tới đây ! Nhưng với tài truy tung của Giang Tây Thần Bộ, trước sau gì họ cũng tìm ra nơi này ! Ta sẽ viết thư để lại cho họ yên tâm !
Nhưng chàng vừa viết xong thư thì Tàn Diện Ma Thủ đã nói :
- Bần đạo sẽ không đi Âm Sơn mà chờ Hoa? Chân Nhân đến giải thích cho ông yên tâm trở lại Vu Hồ ! Sau đó, lão phu sẽ về Hàm Dương, qui tụ anh em đồng môn, xây dựng lại tổng đàn Vô Ảnh Hội. Khi hai người đón được Hội Chủ, cứ đưa thẳng về đấy !
Chính Lan vui vẻ tuân mệnh cùng Tiểu Ngưu lên đường ! Ma Thủ trao cho chàng bức chân dung của Đường Vĩnh Phục và lộ phí đi đường ! Gần giữa tháng chạp, hai anh em mới đến được trấn Sa Hồi, dưới chân rặng Âm Sơn !
Âm Sơn là dãy núi dài nằm dọc theo nhánh tả Hoàng Hà, trên lãnh thổ Nội Mông. Dòng nước vàng đục kia vượt qua khỏi Âm Sơn mới rẽ phải, xuyên qua vùng thảo nguyên mênh mông. Vượt quá Bao Đầu hai trăm dặm, Hoàng Hà lại rẽ phải xuống phía Nam, tạo nên khúc uốn lớn có dạng nửa hình chữ nhật !
Mùa Đông vùng Tây Bắc cực kỳ giá lạnh, tuyết rơi nhiều và các ao hồ, suối nhỏ đều đóng băng. Chính Lan cùng Tiểu Ngưu co ro trong áo choàng lông, xuống ngựa bước vào tửu quán trong trấn. Tửu khách hầu hết là người Mông, người Hồi, nhưng chủ quán lại là một phụ nhân Hán tộc ! Tuổi bà chưa đến năm mươi, nhan sắc cũng khá mặn mà ! Ba ta chính là người phụ trách trạm tiền tiêu của Thiên Ảo Cung !
Trong bức thư gởi Vô Ảnh Hội hai mươi năm trước, Thiên Ảo Cung Chủ Phùng Thiệu Đính đã dặn sứ giả của đối phương đến đây liên lạc ! Chính Lan gọi một mâm rượu thịt, ba chục chiếc bánh bao. ún uống no nê rồi chàng mới bước đến quầy nói chuyện với chủ quán !
Chính Lan điềm đạm nói :
- Tại hạ là sứ giả của Vô Ảnh Hội, mang Cửu Thiên Lệnh Bài và ngàn lượng Hoàng Kim đến Thiên Ảo Cung chuộc mạng Hội Chủ !Nữ lang sửng sốt hỏi :
- Sao chư vị lại trễ nải đến hai chục năm vậy ? Chính Lan từ tốn đáp :
- Mong đại nương thông cảm cho ! Bổn Hội đã cử người đi từ ngay lúc nhận được thự Nhưng nửa đường, vị sứ giả ấy làm thất lạc Lệnh Bài, mãi đến nay mới tìm ra được !
Nữ lang chúm chím cười :
- Ta là Đào Tuệ San, bốn mươi ba tuổi và chưa có chồng. Các hạ danh tính là gì ? Chàng mỉm cười :
- Tiểu đệ là Âu Dương Chính Lan, xin bái kiến Đào đại tỷ !
Đào cô nương hài lòng bảo :
- Lan đệ cho ta xem Cửu Thiên Lệnh Bài ? Chính Lan lấy ra trao cho bà tạ Đào Tuệ San xem kỹ, trả lại Chính Lan rồi nói :
- Lan đệ cứ ngồi uống rượu, ngu tỷ sẽ báo về cung. Lát nữa sẽ có người ra rước !
Chính Lan tủm tỉm hỏi :
- Mong Đào đại tỷ cho biết Đường Hội Chủ có được khang kiện hay không ? Đào cô nương mỉm cười :
- Hiền đệ yên tâm, lão ta còn sống và rất vui vẻ !
Thấy ánh mắt bà là lạ, chàng băn khoăn trở lại bàn ! Mãi hơn canh giờ sau mới có bốn lão già lụ khụ xuất hiện. Họ đưa anh em Chính Lan đi vào vùng chân núi Âm Sơn. Cả dãy núi dài mấy trăm dặm, giờ đây bị tuyết phủ trắng :Dnh, trông vô cùng thê lương ảm đạm. Tiểu Ngưu buột miệng nói :
- Đại ca, chốn này lạnh giá, buồn tẻ còn hơn bãi tha ma của Trung Nguyên, sao những người của Thiên Ảo Cung lại sống nổi nhỉ ? Một trong bốn lão già bật cười :
- Ngươi lầm to rồi ! Bổn cung là chốn Đào Nguyên thế ngoại, bốn mùa hoa nở, suối reo chim hót, làm sao buồn tẻ được ? Bốn lão dừng cương trước một toà sơn trang, nằm dựa chân ngọn núi Cực Nam của dãy Âm Sơn. Từ trong trang, hai tỳ nữ xinh đẹp đội tuyết chạy ra đón chào. Lão nhân mặc áo cừu đen nghiêm giọng bảo bọn Chính Lan :
- Cung chủ đang bế quan luyện công, hai ngày nữa mới có thể tiếp khách. Hai ngươi cứ ở lại khách xá này chờ đợi !
Nói xong, cả bốn lão quay ngựa đi ngaỵ Chính Lan cau mày nhưng không nói gì. Một ả tỳ nữ vui vẻ bảo :
- Nhị vị đi thẳng vào sảnh sẽ có người đưa về phòng, bọn nô tỳ dẫn ngựa xuống chuồng ? Huynh đệ Chính Lan nghe lời, bước vào cửa lớn. Quả nhiên lại có hai nữ tỳ nữa xuất hiện. Trong cái lạnh cắt da này, ai cũng mặc áo ngự hàn trắng muốt, chẳng điểm xuyến được gì cho khung cảnh ảm đạm ! Có điều, nhan sắc của các tỳ nữ cũng khá xinh đẹp, khiến Tiểu Ngưu cởi mở tấm lòng ! Gã là trai chưa vợ nên xuân tình rạo rực, nhìn hai ả kia không chớp mắt ! Phía sau khách sảnh là hai dãy phòng đối diện nhau. Ả tỳ nữ có lúm đồng tiền xinh xắn trên má trái đẩy cửa căn phòng đầu tiên, mời khách vào. Chậu than hồng đỏ rực ở giữa phòng toa? luồng hơi ấm áp. Ả thứ hai có chiếc răng khểnh, duyên dáng nghiêng mình :
- Bọn nô tỳ là Tiểu Ngọc, Tiểu Xuân được lệnh hầu hạ nhị vị. Nếu cần gì xin cứ kéo dây chuông ở đầu giường !
Tiểu Ngưu không bỏ lỡ cơ hội, cười hề hề đáp :
- Tại hạ cũng có chữ Tiểu như hai cô nương. Âu Dương Tiểu Ngưu chính thực họ tên ! Còn đây là gia huynh Chính Lan !
Tiểu Xuân che miệng cười ranh mãnh :
- Ngưu thì đúng rồi nhưng Tiểu thì e rằng không phải ? Tiểu Ngưu ngượng ngùng gãi tai, Chính Lan cứu nguy cho hắn bằng cách hỏi Tiểu Ngọc :
- Trong Thiên Ảo Cung có được bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp như nhị vị ? Được khen là mĩ nữ, Tiểu Ngọc sung sướng đáp ngay :
- Công tử quá lời, bọn nô tỳ đông đến hai trăm, nhưng chẳng ai xứng với danh hiệu mĩ nhân cả !
Tiểu Xuân khẽ ho, nhắc nhở Tiểu Ngọc cẩn ngôn. Hai ả xin phép cáo lui !
Chiều hôm ấy họ mới quay lại với mâm cơm rượu. Chính Lan nếm thử mỗi thứ một miếng, không thấy gì lạ mới cùng Tiểu Ngưu ăn uống !
ún xong, chàng tư lự bảo :
- Nhị đệ ! Ta linh cảm rằng Đường Hội Chủ đã gặp chuyện chẳng lành, và Thiên Ảo Cung đang bày binh bố trận đối phó với bọn ta !
Tiểu Ngưu thản nhiên đáp :
- Tiểu đệ đi với đại ca, chẳng biết sợ ai cả !Nói xong, gã xếp chén đũa vào mâm, bẽn lẽn nói :
- Để tiểu đệ bưng đi trả nhà bếp cho rộng chỗ !
Chính Lan thấy đôi mắt láo liên của gã, phì cười :
- Ngươi muốn tìm mấy ả tỳ nữ thì cứ việc đi, nhưng nhớ giữ lời, đừng cởi mở ruột gan cho họ biết là được rồi !
Tiểu Ngưu hí hửng đi ngaỵ Chính Lan còn lại một mình, mở cửa sổ ngắm nhìn cảnh tuyết rơi. Chàng nhớ những lần cùng Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên uống rượu, thưởng tuyết trên quán Tước Lâu Sơn Tây. Họ Hách là bằng hữu duy nhất của chàng. Hai hàng lệ hiếm hoi lén trào ra khoé mắt. Chính Lan thề sẽ giết Thái Sơn Phủ Quân, tiêu diệt Bạch Liên Giáo để trả thù cho Thiết Xuyên, và cũng để trừ hậu hoa. cho xã tắc. Đêm đông dần buông, gió bắc gào thét từng cơn, thổi những bông tuyết vào mặt Chính Lan. Chàng thở dài khép cửa sổ, quay về giường. Lúc thay áo, chàng rút mảnh Cửu Thiên Lệnh Bài nặng chịch đặt lên nệm giường. Bỗng lòng hiếu kỳ hối thúc, chàng cầm lên, đem đến cạnh giá nến xem xét ! Từ ngày sở hữu nó đến nay, chàng chưa hề quan sát kỹ lưỡng. Nay sắp phải trao cho Thiên Ảo Cung, chàng muốn tìm hiểu thử. Mặt trước lệnh bài quả nhiên có bốn chữ gồm những nét rất lạ. Mặt sau cũng khắc nổi những hoa văn rắc rối. Thấy trên kệ sách ở vách tả có văn phòng tứ bảo, Chính Lan lấy xuống, mài mực rồi dùng viết lông đồ lên mặt sau, và in vào giấy trắng. Như vậy, chàng có được hình ngược của hoa văn. Chính Lan nhìn bản in thấy chỉ có mấy chục nét, hiểu rằng đã thiếu sót, định làm lại. Bỗng chàng giật mình vì cảm nhận được vẻ quen thuộc của những đường nét trên bản sao. Chính Lan chăm chú quan sát và bóp trán suy nghĩ. Cuối cùng, chàng đã nhớ ra những đường gãy khúc kia biểu hiện chín ngọn núi cao thấp không đều của Cửu Hoa Sơn khi đứng ở hướng Đông nhìn về Tây !
Để kiểm tra lại, Chính Lan rửa sạch lệnh bài bằng rượu rồi sờ mó những hoa văn. Thì ra những đường ấy cao thấp không đều, và những nét thấp chỉ có tác dụng là rối mắt thiên hạ !
Chính Lan sao lại lần nữa, thấy kết quả cũng giống thế, yên tâm dùng tiểu kiếm cạo cho các hoa văn bằng nhau. Đồng đen còn hiếm hơn vàng, trong ngoài đều đen tuyền như nhau, chỉ cần đánh bóng một lượt xoá đi độ nhám nhúa của mấy đường vừa cạo là có thể yên tâm !
Chính Lan học thuộc bản sao xong cũng đốt luôn. Giờ đây, chàng là người duy nhất biết vị trí của Cửu Thiên Huyền Cung. Không phải vì chàng tham lam những bảo vật hay bí kíp nơi ấy, mà vì muốn đề phòng việc trao lầm gươm cho kẻ ác ! Chàng sợ Thiên Ảo Cung cũng nuôi dã tâm như Thái Sơn Phủ Quân, trở thành tai hoa. cho võ lâm và giang sơn.Chính Lan chờ mãi không thấy Tiểu Ngưu vào phòng, đành đi ngủ trước. Mãi gần sáng gã mới xuất hiện, tóc tai rối bù, y phục xốc xếch và mặt dính đầy phấn son. Tiểu Ngưu lăn ra ngủ vùi đến tận cuối giờ Thìn. Gã ngồi dậy, thấy Chính Lan đang nhìn mình cười cợt, bẽn lẽn nói :
- Đại ca ! Dường như trong Thiên Ảo Cung thiếu nam nhân thì phải !
Bốn ả tỳ nữ kia quấn lấy tiểu đệ không rời !
Chính Lan nheo mắt hỏi :
- Thế nhị đệ có bị họ khai thác, tra vấn gì không ? Tiểu Ngưu đắc ý cười khà khà :
- Đại ca chớ xem thường tiểu đệ ! Ngưu này chẳng hề tiết lộ điều gì, mà còn điều tra ra một việc quan trọng. Đó là sự có mặt của đoàn sứ giả Bạch Liên Giáo trong Thiên Ảo Cung. Chúng gồm có bốn người không rõ danh tánh, đến trước bọn ta ba ngày, nghỉ đây một đêm rồi dời vào cung ngay !
Chính Lan gật gù, hỏi thêm :
- Các tỳ nữ có thố lộ vị trí Thiên Ảo Cung cho ngươi biết không ? Tiểu Ngưu lắc đầu :
- Họ không nói, nhưng tiểu đệ tin rằng đêm nay sẽ thành công !
Nói xong gã bỏ đi, dáng điệu rất vênh váo, tự tin ! Chính Lan ở lại với nỗi suy tư của mình. Chàng đoán rằng Thái Sơn Phủ Quân e ngại Đảo Thiên Thần Đạn của Hoa? Chân Nhân nên cho người đến mời Thiên Ảo Cung liên thủ. Thực ra, những hoa? khí mà Tây Môn Nhỉ sử dụng ở Hồng Trạch Hồ, cách nay mấy tháng chỉ là những ống đồng nhồi thuốc nổ rất thô sơ, sức công phá thua xa Thần Đạn. Nhưng chàng lại thắc mắc, không hiểu Thiên Ảo Cung có công phu gì lợi hại, đến nỗi Bạch Liên Giáo phải mời mọc ? Trưa đến, ăn cơm xong, hai huynh đệ Chính Lan ngồi nói chuyện phiếm. Giờ giữa Mùi, Tiểu Xuân chạy đến bảo :
- Nhị vị ra khách sảnh, Cung Chủ đã giá lâm !
Chính Lan và Tiểu Ngưu thay y phục, khoác cả tay nải lên vai, rồi bước ra đại sảnh. Cạnh chiếc bàn gỗ dài đã có mười người ngồi sẵn. Chiếm chủ vị là một lão nhân phương phi, bệ vệ, da mặt đỏ hồng, tóc và bộ râu ba chòm đen nhánh, không một sợi bạc. Trời lạnh thế này mà lão ta không mặc áo lông, chắc là để khoe bộ trường bào màu đỏ, thêu nổi hình long phụng bằng chỉ vàng !
Hồng Y lão nhân cười ha hả :
- Mời nhị vị an toa. ! Bổn toà nghe các Hộ Pháp bẩm báo, vội xuất quan đến đây ngay !Chính Lan vòng tay chào rồi ngồi xuống đầu bàn đối diện. Tiểu Ngưu bắt chước cử chỉ của chàng chẳng sai một nét. Thiên Ảo Cung Chủ lại chỉ người ngồi bên cạnh và nói :
- Hai mươi năm qua, Đường Hội Chủ trở thành khách quí của bổn cung, cùng bổn toà kết tình bằng hữu. Nay quí hội đã đưa Cửu Thiên Lệnh Bài đến, bổn cung chẳng dám lưu khách nữa !
Người ấy là một lão nhân tuổi độ sáu mươi, có dung mạo tương tự như bức vẽ của Tàn Diện Ma Thủ. Đường Vĩnh Phục lạnh lùng bảo :
- Đường Vĩnh Lộc và các trưởng bối trong Vô Ảnh Hội đâu cả lại giao nhiệm vụ này lại cho hai ngươi. Và vì sao lại trễ đến hai mươi năm như vậy ? Chính Lan nghiêm giọng :
- Sự việc rất dài dòng, thuật lại chỉ làm mất thời giờ. Mong Hội Chủ chờ về đến Hàm Dương rồi sẽ rõ !
Đường Vĩnh Phục cười nhạt :
- Lão phu đã quá quen với Thiên Ảo Cung, chẳng muốn về Hàm Dương nữa ! Hai ngươi cứ để lại Cửu Thiên Đồng Bài rồi trở về đi !
Chính Lan cười mát đáp :
- Việc ấy không khó, chỉ cần các hạ chứng minh được mình là Đường Vĩnh Phục, Hội Chủ Vô Ảnh Hội !
Họ Đường giận dữ đập bàn :
- Chẳng lẽ lúc lên đường, Đường Vĩnh Phục không miêu tả dung mạo của lão phu cho các ngươi nhận diện hay sao ? Chính Lan thản nhiên đáp :
- Đúng là có, nhưng sau hai mươi năm, gương mặt Hội Chủ đã thay đổi, vì vậy thuộc hạ phải kiểm chứng mới được !
Chàng nói rất có lý nên lão ta cứng họng. Thiên Ảo Cung Chủ cười khà khà :
- Âu Dương sứ giả đây nói cũng phải ! Để xác nhận thân phận, Đường lão đệ chỉ cần đọc mấy câu khẩu quyết trong pho nội công tâm pháp bí truyền của Vô Ảnh Hội !
__________________
|