View Single Post
  #2  
Old 05-24-2004, 10:04 PM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Hồi 2



Miêu Đài Mục Nữ mắt thoáng qua một chút lo toan, khẽ nói :
- Trước kia bổn quận chúa cũng rất tự do !
- Ba hôm về trước ư ?
- Không bất kỳ lúc nào.
- Đa tạ quận chúa đã không chấp hành động sỗ sàng của tại hạ.
Diêu Đài Mục Nữ chầm chậm thòng chân xuống giường, ngước mắt nói :
- Công tử không bao giờ kính trọng kẻ khác, vì sao lại đối với bổn quận
chúa như thế này ?
Mai Dao Lân nghiêm giọng :
- Vì là quận chúa của Quy Phụng Quốc !
- Có liên quan đến Quy Phụng Quốc ư ?
- Vâng nếu quận chúa nghĩ đến nỗi khổ tâm của tại hạ, sau khi trở về
nước hãy lưu tâm xem xét sẽ rõ.
Diêu Đài Mục Nữ giọng nặng nề :
- Có công tử ở Trung Nguyên, bổn quận chúa không về nước đâu !
Mai Dao Lân biến sắc mặt, khích động cười dài nói :
- Quận chúa cuộc chiến đêm nay có lẽ sẽ giải trừ được nỗi lo ấy cho quận
chúa, nếu quận chúa không yên tâm, có thể đích thân đến đó xem.
Dứt lời đã tung mình lướt đi, biến mất trong màn đêm mịt mùng. Diêu
Đài Mục Nữ vốn là một lời hai nghĩa không ngờ Mai Dao Lân lại nghĩ khác đi,
hoảng quá đến phát khóc lớn tiếng gọi :
- Mai công tử đã hiểu lầm rồi !
Dứt lời đã chộp lấy ngọn kim cốt nhuyễn tiên trên giường, phi thân qua
cửa sổ đuổi theo. Mai Dao Lân nghe tiếng gọi của Diêu Đài Mục Nữ ở phía sau
bèn thầm nhủ :
- Nếu nàng đi theo thì sự việc càng dễ giải quyết hơn.
Trong khi suy nghĩ thì chàng đã đến một bãi đá bừa bộn, ngoảnh lại
nhìn, thấy không ai đuổi theo sau, vọt phi thân vào trong bãi đá ẩn nấp.
Chàng vừa ẩn thân xong đã thấy một bóng người nhỏ nhắn phi thân đến,
thân pháp rất nhanh nhẹn chính là Diêu Đài Mục Nữ, và theo sau cách chừng
hai mươi trượng còn có hai bóng người một cao một thấp nữa. Thoáng chốc
Diêu Đài Mục Nữ đã đến cạnh chỗ ẩn nấp của Mai Dao Lân không đầy ba
mươi trượng, chỉ thấy mặt nàng đầy hớt hải và ai oán, trông thật tội nghiệp.
Lúc này hai người theo sau cũng đã đến nơi. Người cao mặt mày đen đúa,
mình mặc áo đen, mày rậm mắt tròn, tướng mạo rất uy vũ. Người thấp có vóc
dáng tầm thước, bởi đi cùng với người cao nên thoạt nhìn mới thấy thấp hơn
nhiều. Người này diện mạo rất anh tuấn mình mặc áo xanh nho sinh, nghi
biểu xuất chúng.
Lúc này Diêu Đài Mục Nữ đã đến gần bãi đá, quét mắt nhìn quanh, bốn
bề trống vắng chẳng thấy bóng dáng Mai Dao Lân đâu cả, bất giác niềm chua
xót dâng lên ngập lòng, cơ hồ rơi nước mắt, không biết đi theo hướng nào mà
tìm. Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng thanh trong nói :
- Mạc Dã Song Long bái kiến quận chúa !
Người lên tiếng là thư sinh áo xanh, lúc này hai người đứng cách Diêu
Đài Mục Nữ ngoài năm thước. Diêu Đài Mục Nữ như không ngờ có người
theo sau, nghe tiếng không khỏi giật mình, quét mắt nhìn giọng ơ hờ nói :
- Chào Chu huynh và Văn huynh !
Thư sinh áo xanh thoáng chau mày :
- Quận chúa dường như có điều chi buồn bực, chẳng hay tại hạ có tư
cách giải quyết hộ quận chúa không ?
Diêu Đài Mục Nữ cười lạnh nhạt :
- Đừng nói bổn quận chúa chẳng có điều gì buồn bực, mà dù có thì cũng
chẳng bao giờ phải phiền đến Văn huynh !
Thư sinh họ Văn không chút tức giận, nhỏ nhẹ nói :
- Tại hạ đây là thành tâm thật ý !
Diêu Đài Mục Nữ lúc này lòng đang rối rắm, nghe vậy liền chau mày nói:
- Văn huynh giữa chúng ta không nên nói đến điều ấy hay hơn !
Thư sinh họ Văn chau mày :
- Quận chúa lúc này hay cáu kỉnh quá, trước kia ở Quy Phụng Quốc đâu
có như vậy !
Diêu Đài Mục Nữ nhướng mày tức giận, ra chiều định phát tác. Người
mặt đen thấy vậy vội nói :
- Quận chúa, nghe đâu quận chúa đã bị Mai Dao Lân bắt giữ, có thật vậy
chăng ?Diêu Đài Mục Nữ đỏ mặt, vẻ tức giận tan biến, giọng nhạt nhẽo nói :
- Bổn quận chúa chẳng yên lành đây là chi ?
Người mặt đen cười cười :
- Vậy là lời đồn đại sai lầm ư ?
- Không phải mấy hôm nay quả đúng là bổn quận chúa đã bị y khống
chế.
Thư sinh họ Văn nghe vậy mặt liền hiện sát cơ, giọng sắc lạnh nói :
- Tên họ Mai ấy thật to gan, từ nay về sau mà gặp hắn, nhất định phải cho
hắn nếm thử thủ đoạn của Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong này !
Diêu Đài Mục Nữ cười khảy, giọng khinh miệt :
- Văn huynh chưa dám đối chọi với y đâu !
Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong đã thầm yêu Diêu Đài Mục Nữ từ
lâu, bản năng thúc giục, khiến y luôn muốn ra vẻ tài ba ở trước mặt Diêu Đài
Mục Nữ hầu giành lấy trái tim của giai nhân. Mọi khi dù Diêu Đài Mục Nữ
khinh khi y đến mấy, y cũng không tức giận, nhưng giờ đây lại khác bởi Diêu
Đài Mục Nữ đã đề cao một người đàn ông, nên khiến y không khỏi sôi sục lửa
hờn ghen. Thế nhưng, Văn Thiên Phong không dám trở mặt với Diêu Đài
Mục Nữ, cố nén giận nói :
- Quận chúa chưa chứng kiến hai người giao đấu, sao lại buông tiếng quả
quyết như vậy ?
Diêu Đài Mục Nữ cười khảy :
- Nếu Văn huynh mà biết quí tính mạng mình, bổn quận chúa mong là
Văn huynh đừng gặp Mai Dao Lân thì hơn.
Văn Thiên Phong nghe lòng ngọt lịm, đổi giận làm vui nói :
- Quận chúa lo cho tại hạ phải không ?
Diêu Đài Mục Nữ biết y đã hiểu lầm, vội nói :
- Bởi chúng ta đều là người của Quy Phụng Quốc, lệnh tôn với gia phụ
đều là thần trong một triều.
- Chỉ vậy thôi ư ?
- Văn huynh đâu phải là người ngu xuẩn, chả lẽ còn cần bổn quận chúa
giải thích nữa sao ?
Văn Thiên Phong vô cùng thất vọng, gằn giọng nói :
- Văn mỗ thật ước gì gặp hắn ngay bây giờ !
Người mặt đen nghiêm giọng xen lời :- Văn đệ có lẽ quận chúa nói không ngoa, không thì hai vị sư phụ lão
nhân gia đâu cần đích thân ra mặt.
Mai Dao Lân chợt động tâm thầm nhủ :
- Thì ra hai người này là đệ tử của họ, vậy thì mình cũng chẳng cần ra
tay.
Văn Thiên Phong không đồng ý nói :
- Đó chỉ là lời đồn thất thiệt thôi, bằng không lúc hai ta nấp trên mái nhà
rình hắn lâu thế kia, hắn đứng bên cửa sổ mà không hề hay biết, chả lẽ võ
công lại cao hơn hai ta sao ?
Người mặt đen nhất thời không sao phản bác được, ngẫm nghĩ một hồi
rồi nói :
- Bây giờ nói nhiều vô ích, hãy lên Quân Sơn rồi sẽ biết hư thực, hiện có
lẽ y đã đến nơi rồi.
- Hừ, Văn mỗ thật muốn gặp hắn trước khi hắn đến đó.
Văn Thiên Phong vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng lạnh lùng nói :
- Tại hạ không để cho huynh đài phải thất vọng đâu !
Ba người giật mình quay phắt lại , chỉ thấy một thiếu niên áo trắng anh
tuấn tuyệt luân đang đứng trên một tảng đá cao to. Văn Thiên Phong trước
nay vẫn tự phụ mình anh tuấn thoát tục, giờ đây cũng không khỏi tự thẹn
thua kém. Diêu Đài Mục Nữ sửng sốt reo lên :
- Mai Dao Lân !
Mai Dao Lân cười lạnh nhạt :
- Tại hạ khiến quận chúa giật mình phải không ?
Người mặt đen cười khảy :
- Mai Dao Lân, các hạ muốn bọn này đi cùng lên Quân Sơn phải không ?
Mai Dao Lân cười vang :
- Không sai, Chu Ứng Long các hạ đã nghĩ đúng !
Người mặt đen chính là Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long, nhưng y chưa
từng gặp mặt Mai Dao Lân bao giờ, chẳng ngờ đối phương vừa gặp mặt đã gọi
ra danh tánh của mình, kinh ngạc buột miệng hỏi :
- Sao các hạ biết danh tánh tại hạ ?
Mai Dao Lân nhếch môi cười :
- Chính hai vị đã tự báo ra trên mái nhà kia mà !
Mạc Dã Kim Long giật mình thầm nhủ :- Vậy thì lời nói của quận chúa quả không ngoa rồi.
Văn Thiên Phong lúc này lửa hờn ghen đã lấn át lý trí, trong khi Chu
Ứng Long đang suy nghĩ, y bỗng quát to :
- Mai Dao Lân thử tiếp một chưởng thử xem !
Mai Dao Lân cười thâm trầm :
- Các hạ không phải là địch thủ của tại hạ đâu.
Dứt lời người đã như làn khói nhạt lướt xuống tảng đá, lách người ra xa
năm trượng bên trái Văn Thiên Phong, hành động của chàng tuy sau Văn
Thiên Phong, song lại nhanh hơn y nhiều.
ếBùngế một tiếng vang rền, đưa mắt nhìn Văn Thiên Phong đang đứng
thừ ra lạnh lùng nói :
- Văn Thiên Phong các hạ có biết tại sao Mai mỗ không hoàn thủ không ?
Văn Thiên Phong đỏ mặt bất giác đưa mắt nhìn Diêu Đài Mục Nữ lúc
này đang nhìn Mai Dao Lân với ánh mắt vô cùng quan tâm. Văn Thiên Phong
căm hờn buông tiếng cười gằn nói :
- Vì các hạ tự biết không phải địch thủ của Văn mỗ chứ gì !
Mai Dao Lân nhếch môi cười :
- Lời nói của các hạ e không phải thật lòng, đúng chăng ?
Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long bàng quan sáng suốt, qua thân pháp
vừa rồi của Mai Dao Lân, y biết cho dù là hai sư huynh đệ hợp sức cũng chẳng
phải đối thủ của Mai Dao Lân, nghe vậy sợ sư đệ vọng động, vội nói :
- Mai Dao Lân theo lời đồn đại trên giang hồ, các hạ dường như không
phải một người chẳng dễ bỏ qua cho kẻ xúc phạm đến mình, các hạ e cũng
chẳng phải nói thật lòng, đúng chăng ?
Mai Dao Lân cười cười :
- Đúng vậy nhưng chúng ta là người cùng đường.
Diêu Đài Mục Nữ và Mạc Dã Kim Long nghe vậy hết sức kinh ngạc, hai
người với ánh mắt đầy thắc mắc nhìn vào mặt Mai Dao Lân như muốn tìm câu
giải đáp trên ấy. Văn Thiên Phong cười khinh miệt :
- Người cùng đường ư ? Hứ ai là người cùng đường với tên ác ma sát nhân
như ngươi ? Chớ mà tự đề cao giá trị của mình.
Mai Dao Lân ánh mắt lướt qua vẻ sắc lạnh, đanh giọng nói :
- Văn Thiên Phong, Mai mỗ khuyên các hạ nên thận trọng lời nói một
chút, phải biết là sức nhẫn nhịn của Mai mỗ có giới hạn.
Văn Thiên Phong đã quá ghen hờn, đâu chịu im miệng, cười vang nói :- Chả lẻ giá trị của ngươi lại ngang bằng với bọn ta hay sao ? Hứ rõ là
không biết xấu hổ !
Mai Dao Lân mắt dần hiện sát cơ :
- Giá trị của Mai mỗ hơn các hạ nhiều, cùng đường đây có nghĩa là chúng
ta có cùng một mục đích chứ không phải cùng một thân phận, các hạ hiểu
chưa ?
Mạc Dã Kim Long thấy Mai Dao Lân mặt lộ sát khí, bất giác rợn người, sợ
sư đệ không biết khinh trọng buông lời xúc phạm, vội tiếp lời :
- Mai Dao Lân các hạ bảo chúng ta cùng một mục đích, chẳng hay mục
đích đó là gì ?
Mai Dao Lân nghiêm mặt :
- Chúng ta cùng là vì hoàng hậu và công chúa, các vị không đủ sức cứu họ
chỉ có thể bảo vệ họ, còn Mai mỗ thì...
Văn Thiên Phong cười khẩy ngắt lời :
- Còn ngươi thì định cứu họ chứ gì ?
- Các hạ nghĩ rất đúng !
- Ha ha, khẩu khí to quá, trên cõi đời này chưa từng nghe người nào có
bản lĩnh lên được Ma Thiên Lãnh chứ đừng nói là Phong Lôi Động ha ha... chỉ
có kẻ không biết xấu hổ như ngươi mới dám buông lời khoác lác như vậy thôi.
Mai Dao Lân sát cơ trên mặt càng đậm thêm, buông tiếng cười sắc lạnh
nói :
- Các hạ đã nói hết chưa ?
- Chưa đâu, Văn mỗ còn muốn thử sức với ngươi nữa.
Mai Dao Lân bỗng buông tiếng cười ghê rợn :
- Nếu các hạ nghĩ rằng Mai mỗ khoác lác, vậy thì Mai mỗ xin tặng cho
các hạ một đoá Lục bình xanh.
Chu Ứng Long nghe vậy cả kinh, bởi y từng nghe đồn Lục bình xanh
chính là đoạt mệnh phù, vừa định ngăn cản sư đệ thì Văn Thiên Phong đã
cười to :
- Ha ha... có lẽ đây là đoá sau cùng của ngươi rồi !
- Nếu các hạ tiếp được Mai mỗ ba chiêu, thì kể như đây là đoá sau cùng
vậy.
- Sao ? Ba chiêu ư ?
Ba người cơ hồ kêu lên cùng một lúc, Diêu Đài Mục Nữ ra chiều hết sức
hồi hộp lo lắng. Mai Dao Lân lạnh lùng gật đầu :- Không sai, chỉ ba chiêu !
- Đó là ngươi tự nói đấy nhé !
Chu Ứng Long vội ngăn cản :
- Sư đệ...
Song Văn Thiên Phong đã cười vang ngắt lời :
- Sư huynh, đối với hạng người như vậy, không nên nhân từ.
Đoạn quay sang Diêu Đài Mục Nữ nói tiếp :
- Quận chúa tại hạ có thể giết hắn hay không ?
Diêu Đài Mục Nữ đanh mặt, giọng buông thõng :
- Nếu Vân huynh tự tin có đủ khả năng !
- Quận chúa không đau lòng ư ?
Diêu Đài Mục Nữ tức giận quát :
- Văn Thiên Phong, niệm tình chúng ta là người cùng một nước, bổn
quận chúa thu xác cho tôn giá !
Văn Thiên Phong lòng ngập căm hận, lúc này y chỉ có một ý niệm giết
chết Mai Dao Lân. Y quay sang Mai Dao Lân nói :
- Ngươi động thủ đi !
Mai Dao Lân cười khinh bỉ :
- Các hạ chưa xứng đáng để Mai mỗ động thủ trước.
Văn Thiên Phong điên tiết quát to :
- Tiểu tử tiếp chiêu đây !
Dứt lời đã từ trên tảng đá tung mình lên không song chưởng sớm đã vận
đầy công lực giáng xuống đầu Mai Dao Lân. Mai Dao Lân đã động sát niệm,
buông tiếng cười sắc lạnh nói :
- Công lực của ngươi còn kém cỏi quá !
Đồng thời hữu chưởng ung dung vung lên thẳng thừng đón tiếp. Chu
Ứng Long thấy thần thái Mai Dao Lân ung dung như vậy kinh hãi vội hét to :
- Sư đệ không được vọng động !
Nhưng chưởng lực hai người đã va chạm ếbùngế một tiếng vang dội, chỉ
thấy một bóng trắng bay đi, Văn Thiên Phong đã bị văng xa hơn năm trượng.
Văn Thiên Phong rơi xuống đất, loạng choạng lùi sau thêm ba bước mới đứng
vững lại được, đưa mắt nhìn Mai Dao Lân, thấy chàng vẫn đứng tại chỗ như
chẳng việc gì xảy ra.Chu Ứng Long hai tay ôm quyền trầm giọng nói :
- Mai Dao Lân, các hạ không phải tàn nhẫn như lời đồn đại.
Văn Thiên Phong bị hạ nhục thế này trước mặt Diêu Đài Mục Nữ, tuy
hiểu rõ mình không phải địch thủ của đối phương, song vẫn không chịu thôi,
tung mình đến cách Mai Dao Lân chừng một trượng, trỏ tay hung hãn nói :
- Tiểu tử, chúng ta còn mấy chiêu nữa ?
Chu Ứng Long quát to :
- Sư đệ, hãy lui ra !
Văn Thiên Phong đưa mắt nhìn Diêu Đài Mục Nữ hỏi :
- Theo quận chúa thì tại hạ phải như thế nào đây !
Diêu Đài Mục Nữ đưa mắt nhìn Mai Dao Lân vẻ như khẩn cầu nói :
- Tôn giá nên hỏi Mai công tử là hơn !
Chu Ứng Long thầm thở dài nghĩ :
- Chuyện tình yêu hoàn toàn là do duyên tiền định, chẳng thể cưỡng
cầu, quận chúa tuy tính tình ương ngạnh, không chịu phục người, nhưng
phen này xem ra Mai Dao Lân đã chiếm được trái tim nàng, nếu sư đệ biết
thức thời rút lui mới mong bảo toàn tính mạng.
Tuy y nghĩ không sai, song ngặt nỗi Văn Thiên Phong lại trong cuộc u
mê, lúc này đã quẫn trí, Diêu Đài Mục Nữ vừa dứt lời, y đã cười như điên dại
nói :
- Tại sao không bảo hắn hỏi Văn mỗ ?
Đồng thời đã liên tiếp tung ra tám chưởng nhanh như chớp, thoạt nhìn
như thể tám chưởng cùng lúc đến nơi, nhưng thật ra sát chiêu lại là ở chưởng
sau cùng. Đó chính là tuyệt chiêu tâm đắc của Mạc Hải Song Kiệt khi xưa
trước nay rất ít khi gặp địch thủ.
Diêu Đài Mục Nữ hiểu rất rõ võ công của hai người, thấy vậy trái tim cơ
hồ vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng với lập trường của nàng trong lúc này lại
chẳng thể lên tiếng can ngăn, huống hồ cũng không còn kịp nữa.
Mai Dao Lân thấy chiêu chưởng của đối phương kỳ ảo như vậy, lòng
cũng thầm kinh hãi, một cảm giác bản năng sai lầm đã khiến chàng lách về
phía chưởng sau cùng của Văn Thiên Phong. Thế là đúng ý muốn của Văn
Thiên Phong, y chẳng bỏ lỡ cơ hội, tay phải nhanh như chớp tống thẳng vào
ngực Mai Dao Lân, đến khi Mai Dao Lân phát giác thì chưởng kình đã cách
ngực không đầy nữa tấc.
Quá bất ngờ, lúc này Mai Dao Lân bất luận tránh né hay xuất chiêu đón
đỡ cũng đều không còn kịp nữa, vội dồn công lực vào tay phải với tốc độ
nhanh khôn ta chộp vào cổ tay phải Văn Thiên Phong.ếBộpế một tiếng khẽ, Diêu Đài Mục Nữ kinh hãi kêu lên thành tiếng. Chu
Ứng Long lòng bất giác dâng lên một chút vui mừng, mặc dù hiểu rõ sư đệ
mình sai trái, song dẫu sao Mai Dao Lân cũng là người ngoài mà. Thế nhưng
khi nhìn rõ, tâm trạng vốn có của y liền tức đổi ngược hẳn, bởi cổ tay phải của
Văn Thiên Phong đã lọt vào trong tay Mai Dao Lân rồi.
Mai Dao Lân chầm chậm giơ tay trái lên giọng sắc lạnh nói :
- Các hạ còn gì để nói nữa không ?
Gương mặt trắng bệch của Văn Thiên Phong liền tức toát mồ hôi to như
hạt đậu, song vẫn cắn răng, ương ngạnh nói :
- Văn mỗ tài nghệ kém cỏi, hôm nay lọt vào tay ngươi, chẳng có gì để nói
cả, nhưng ngươi đừng mong làm nhục Văn mỗ. Hừ, Văn mỗ tuy không động
đậy được, nhưng miệng thì vẫn còn sống.
Lời lẽ y tuy cứng rắn, nhưng tiếng nói thì lại run run :
- Các hạ cũng đáng kể được là một trang hảo hớn đấy !
Mai Dao Lân vừa dứt lời, hữu chưởng vừa định giáng xuống. Bỗng nghe
Chu Ứng Long quát to :
- Mai Dao Lân, hãy dừng tay !
Mai Dao Lân vốn đã không muốn giết Văn Thiên Phong, đó chẳng phải
chàng sợ sư phụ của Mạc Dã Song Long, mà là bởi chàng có mối liên quan rất
mật thiết với Quy Phụng Quốc. Chàng chầm chậm thu tay về, cười nhạt nói :
- Chẳng hay các hạ có cao kiến gì ?
Chu Ứng Long nóng mặt, ngần ngừ một hồi mới nói :
- Mai Dao Lân, Mạc Dã Song Long này hôm nay xin nhận thua, các hạ
còn muốn tại hạ nói gì nữa chứ ?
Mai Dao Lân dịu giọng :
- Một ngày nào đó hai vị sẽ biết giữa chúng ta vốn cùng chung giới tuyến.
Đoạn từ từ buông tay phải ra, song chàng đã quên nhìn sắc mặt của Văn
Thiên Phong. Ngay khi năm ngón tay chàng vừa rồi khỏi mạch môn của Văn
Thiên Phong, bỗng nghe Diêu Đài Mục Nữ hốt hoảng hét lên :
- Mai...
Đồng thời đã tung mình lao về phía Mai Dao Lân.
Mai Dao Lân vốn phản ứng nhanh nhạy, vừa nghe tiếng Diêu Đài Mục
Nữ, liền tức vận chân lực xuống hai chân, ngay khi ấy một luồng kình phong
uy mãnh đã ập đến, với võ công của chàng, lúc này chẳng khó gì tránh khỏi.Song ngay trong khoảnh khắc ấy, khoé mắt chàng chợt trông thấy bóng
Diêu Đài Mục Nữ đang lao đến, vị trí vừa ngay giữa hai người, nếu chàng lách
tránh, chắc chắn Diêu Đài Mục Nữ sẽ trúng chưởng.
Chẳng còn kịp suy nghĩ nữa, Mai Dao Lân mắt rực sát cơ, hữu chưởng
chớp nhoáng vung ra với chiêu Thương hải quy long đồng thời lao nhanh về
phía Diêu Đài Mục Nữ. Động tác nhanh như tia chớp, đến đổi không sao phân
biệt rõ chưởng lực của người nào trúng đích trước, nhưng trong diễn biến hỗn
loạn ấy chắc chắn phải có một người ngã xuống.
Chỉ nghe một tiếng ếhựế vang lên, kèm theo là một tiếng e thẹn reo khẽ,
rồi thì hoàn toàn yên lặng. Chu Ứng Long đảo mắt nhìn, chỉ thấy Diêu Đài
Mục Nữ đang áp má vào cổ Mai Dao Lân và đằng kia, Văn Thiên Phong nằm
im lìm trên mặt đất như đã chết, bất giác kinh hãi tột cùng, bất chấp tất cả phi
thân đến bên Văn Thiên Phong, cúi xuống gọi :
- Văn sư đệ ! Văn sư đệ...
Một tiếng rên nặng nề thoát ra từ trong miệng Văn Thiên Phong đang
chảy máu ròng ròng, cố mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn, bỗng gom hết sức tàn lực
ngồi bật dậy, đưa lưng bàn tay lên chùi máu nơi khoé miệng gào to :
- Mai Dao Lân, ngươi... ngươi phải tự hiểu đây là chiêu thứ mấy rồi !
Diêu Đài Mục Nữ nghe vậy giật nẩy mình, túm chặt lấy Mai Dao Lân,
giọng run run nói :
- Mai... Mai công tử không giết y sao ?
Mai Dao Lân đưa mắt nhìn vào mặt thiếu nữ đa tình này, vẻ chân thành
trên gương mặt đẹp tuyệt trần kia khiến chàng thật chẳng nỡ rời xa nàng.
Chàng nhè nhẹ vỗ lên vai Diêu Đài Mục Nữ, mỉm cười nói :
- Lẽ ra quận chúa mong Mai mỗ chết dưới tay y mới phải chứ ?
Diêu Đài Mục Nữ nghe vậy không khỏi ấm ức bởi những lời phủ phàng
của Mai Dao Lân, mắt chợt đỏ hoe rồi hai dòng nước mắt chảy dài. Mai Dao
Lân rúng động cõi lòng, vội nghiêm mặt nói :
- Không được khóc !
Diêu Đài Mục Nữ giận dỗi :
- Công tử hiếp đáp người ta !
Hai người âu yếm nói chuyện với nhau, khiến Văn Thiên Phong tức giận
đến cơ hồ vỡ lồng ngực, lại gào to :
- Mai Dao Lân, ngươi điếc hả ?
Chu Ứng Long vội khuyên :
- Sư đệ hãy bình tĩnh, vận công đè nén nội thương rồi chúng ta bàn tính
kế hoạch, bất tất nóng giận nhất thời !Văn Thiên Phong lúc này đã quên mất sự sống chết của bản thân, cười
vang nói :
- Sư huynh sai rồi, đệ không chết được đâu mà còn có thể trông thấy hắn
chết tại đây ngay.
Trong khi nói máu từ miệng phun ra xối xả khiến Chu Ứng Long lo đến
quýnh quáng, mồ hôi đầm đìa. Mai Dao Lân bỗng quay mặt qua, giọng sắc
lạnh nói :
- Sao các hạ không nhìn xuống ngực mình thử xem ?
Hai người cúi xuống nhìn, chỉ thấy năm ngón tay in quanh huyệt toàn cơ
nơi ngực Văn Thiên Phong, y phục rách bươm, thấy rõ trước ngực tím bầm.
Chu Ứng Long thầm thở dài, khẽ nói :
- Sư đệ, chúng ta kém hơn y xa lắm, quên đi thôi !
Văn Thiên Phong đỏ mặt, bỗng lại cười vang nói :
- Mai Dao Lân, nhưng công lực của ngươi chưa đủ giết chết Văn mỗ,
ngươi hãy thực hiện lời hứa đi !
Mai Dao Lân cười khảy :
- Mai mỗ biết trước các hạ sẽ vậy rồi. Nhưng chúng ta đều cùng một mục
tiêu, nên Mai mỗ đã liên tiếp nhường nhịn, các hạ nên biết điều là hơn !
Chu Ứng Long lạnh lùng xen lời :
- Các hạ chỉ bằng vào những lời này thôi ư ?
Mai Dao Lân cười to :
- Tốt hơn hết là các hạ hãy đưa y lên Quân Sơn ngay để cho lệnh sư chữa
trị, sau canh ba lời hứa chắc chắn sẽ được thực hiện, lúc ấy đừng trách Mai mỗ
thủ đoạn tàn ác.
Chu Ứng Long rúng động cõi lòng, song vẫn rắn giọng nói :
- Nếu qua khỏi canh ba mà tệ sư đệ không chết, các hạ lại không lên
Quân Sơn thì món nợ này chúng ta tính vào đâu ?
- Thú thật với hai vị, lời nói trong khách điếm của Mai mỗ chính là cố ý
để cho hai vị nghe đấy ! Mạc Dã Song Long tuy võ công chấn động biên thùa,
nhưng Mai mỗ chẳng xem vào đâu, chả lẻ chỉ bằng Văn Thiên Phong mà có
thể khiến Mai Dao Lân này huỷ bỏ lời hứa sao ? Ha ha... các hạ tự đánh giá
mình cao quá !
Đoạn không thèm đếm xỉa đến hai người nữa, cúi nhìn Diêu Đài Mục Nữ
trong lòng khẽ nói :
- Quận chúa hãy cùng họ lên Quân Sơn đi !
Diêu Đài Mục Nữ nhẹ lắc đầu nũng nịu nói :- Không, tôi đi với công tử !
Mai Dao Lân khẽ cười :
- Tại hạ đã bắt giữ quận chúa kia mà !
Diêu Đài Mục Nữ dẫu môi :
- Nên người ta mới bắt công tử phải đưa người ta về !
- Ha ha... thôi được ! Hai vị chúng tôi đi đây !
Văn Thiên Phong nghe hai tiếng chúng tôi, biết là Diêu Đài Mục Nữ sẽ đi
với Mai Dao Lân, vội quay sang Chu Ứng Long nói :
- Sư huynh nếu sư huynh niệm tình sư huynh đệ thì đừng để cho họ đi.
Mai Dao Lân không màng đến hai người, nắm lấy tay Diêu Đài Mục Nữ,
chậm bước đi về phía bên phải. Văn Thiên Phong cuống lên gào to :
- Sư huynh... sư huynh sợ chết hả ?
Chu Ứng Long gật đầu quả quyết :
- Phải, ngu huynh mà chết thì sư đệ cũng không sống được nữa.
- Sư huynh tin lời tên tiểu tử đó ư ?
- Sư đệ, Long Kiếm Thanh Bình trong mấy tháng ngắn ngủi đã chấn động
võ lâm khiến mọi người đều điêu đứng, đó dứt khoát không phải là ngẫu
nhiên, hai ta hãy còn kém xa lắm !
Văn Thiên Phong đâu phải kẻ ngu ngốc, nhưng lúc này y gần như điên
cuồng, thấy giai nhân bỏ đi mà sư huynh không chịu giúp đỡ, quá thất vọng
chán chường, liên tiếp phún ra ba ngụm máu to rồi bất tỉnh nhân sự. Chu Ứng
Long xót xa lắc đầu thở dài :
- Ôi! Tự cổ đa tình không di hận. Lẽ ra sư đệ phải sớm nhận thấy nàng ta
không hề yêu sư đệ.
Đoạn bồng Văn Thiên Phong lên, phóng đi về hướng Quân Sơn.
Mai Dao Lân nắm tay Diêu Đài Mục Nữ đi được chừng nữa dặm, Diêu
Đài Mục Nữ bỗng nũng nịu nói :
- Nghĩ chốc lát đi, người ta mệt quá rồi !
Mai Dao Lân liền chững bước. Ngay khi ấy bỗng nghe có tiếng động rất
khẽ vọng đến, Mai Dao Lân thoáng biến sắc mặt. Diêu Đài Mục Nữ thấy vậy
ngạc nhiên hỏi :
- Công tử đã nghe thấy gì vậy ?
Mai Dao Lân cười nhạt :
- Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tiếp !Đoạn kéo tay Diêu Đài Mục Nữ nấp vào một đống loạn thạch. Diêu Đài
Mục Nữ nép vào lòng Mai Dao Lân, mắt đắm đuối nhìn vào gương mặt anh
tuấn của chàng.
Lát sau đã thấy Hải Thiên Nhất Cái cùng với hai trưởng lão Cái Bang xuất
hiện, theo sau là hai cận vệ của Diêu Đài Mục Nữ và một nhóm võ sĩ nước Quy
Phụng. Diêu Đài Mục Nữ kinh ngạc khẽ kêu lên :
- Ô! Thì ra là họ !
Mai Dao Lân không nhìn nàng lạnh nhạt nói :
- Quận chúa có thể ra gặp họ, tại hạ không ngăn giữ đâu.
Diêu Đài Mục Nữ vờ cười nói :
- Các hạ tưởng bổn quận chúa muốn ở bên các hạ lắm sao ?
Đoạn đứng lên toan bỏ đi, Mai Dao Lân vẫn không nhìn nàng mà chỉ
hướng ánh mắt về phía nhóm người kia. Diêu Đài Mục Nữ thấy vậy, lòng
không khỏi chua xót thầm nghĩ :
- Ngươi vô tình quá !
Đoạn lại ngồi trở xuống sát bên Mai Dao Lân, giọng ai oán nói :
- Công tử đã muốn đuổi người ta, vì sao hôm trước lại bắt giữ người ta
chứ ?
Dứt lời nước mắt đã lăn dài trên má. Lúc này nhóm người kia đã đến gần
trong vòng năm mươi trượng. Mai Dao Lân vẫn chú mắt nhìn họ, cười nói :
- Thật không ngờ họ lại kéo đến đông thế này, tại hạ không sao giữ quận
chúa lại được nữa rồi !
- Nghe nói trong Trung Nguyên công tử chẳng sợ ai cả, sao bây giờ lại sợ
thế này ?
- Quận chúa lầm rồi, tại hạ sở dĩ nói là không giữ quận chúa lại được
chẳng phải vì sợ người Trung Nguyên, mà là nhóm người tại hạ không thể giết
này.
- Vậy thì hãy giữ tôi lại, họ sẽ e ngại không dám động thủ, vậy chẳng phải
bớt phiền phức hay sao ?
Mai Dao Lân chợt động tâm, bỗng nhìn chốt vào mặt Diêu Đài Mục Nữ,
ngay khi ấy tiếng gió lần lượt lướt qua sau lưng họ cách ngoài năm trượng, rồi
dần biến vào trong màn đêm. Mai Dao Lân cười nói :
- Chúng ta đi thôi !
- Tôi không muốn đi với họ.
- Cô nương không hối hận sao ?Diêu Đài Mục Nữ ngước mặt lên, mặt hai người chỉ cách chừng năm tấc,
nàng với giọng dịu nhẹ nói :
- Diêu Đài Mục Nữ này không bao giờ hối hận !
Nhìn gương mặt đẹp mê hồn kia, Mai Dao Lân nghe lòng ngây ngất, bất
giác châu mặt tới. Diêu Đài Mục Nữ nhắm mắt lại, môi hé mở lặng lẽ đợi chờ,
dưới ánh trăng trông thật quyến rũ.
Đột nhiên, Mai Dao Lân nghe sau lưng có tiếng động lạ, phản ứng tự
nhiên khiến chàng định quay đầu lại, song chàng đã kịp dằn nén, bỗng
choàng tay ôm siết Diêu Đài Mục Nữ vào lòng, môi hai người gắn chặt vào
nhau. Diêu Đài Mục Nữ mở mắt ra, bởi khoảng cách quá gần nàng không nhìn
rõ được hết toàn bộ gương mặt anh tuấn của chàng, song chỉ cần trông thấy
một phần là nàng đủ mãn nguyện rồi.
Mai Dao Lân chú mắt nhìn vào đôi ngươi long lanh của nàng, dưới ánh
trăng phản ánh rất rõ một bóng đen đang di động đến gần. Rồi thì một thanh
trường kiếm sáng loáng đã giơ cao trên :Dnh đầu Mai Dao Lân.
Diêu Đài Mục Nữ chợt thấy, tột cùng kinh hãi, nhưng chưa kịp có phản
ứng gì, bỗng cảm thấy người nhẹ đi, áp lực trên môi cũng biến mất, đồng thời
một tiếng rú thảm khốc vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch đêm
khuya. Diêu Đài Mục Nữ kinh hoàng siết chặt vòng tay, cảm thấy Mai Dao
Lân vẫn còn, mới hoàn hồn mở bừng mắt, bất giác mừng rỡ reo lên :
- Lân ca còn sống hả ? Chúng ta không phải là trong mơ chớ ?
Mai Dao Lân nhè nhẹ vỗ vai nàng, đẩy nàng sang bên phải, đưa mắt nhìn
người áo đen đã chết nằm trên mặt đất, và một lão nhân áo bào trắng đang
đứng thừ ra, cười lạnh lùng nói :
- Tại hạ đã khiến tôn giá giật mình phải không ?
Lão nhân áo trắng vội định thần, trầm giọng nói :
- Mai Dao Lân, có biết kẻ ngươi đã giết là ai không ?
Mai Dao Lân cười phá lên :
- Hẳn không phải là một kẻ tiếng tăm lừng lẫy chứ ?
Lão nhân áo trắng biết là chàng mai mỉa, cười gằn nói :
- Ngươi có nghe nói đến Hắc Bạch song Yêu chưa ?
Mai Dao Lân sầm mặt :
- Hắc Bạch Song Yêu bất quá cũng chỉ có vậy, nghe đâu hiền công xung
(anh em) đã trở thành tín sai (người đưa tin) của Vạn Tượng công tử, đến đây
để truyền tin phải không ?- Đúng vậy, mục đích truyền lệnh vốn chỉ là hỏi thuốc giải cho Võ Đang
Tứ Lão, nhưng giờ đây lão phu phải mạn phép quyết định, lệnh cho ngươi
phải đền mạng cho Hắc Yêu.
Đoạn từ trong lòng lấy ra một lá cờ vàng hình tam giác, hai tay giơ cao,
âm trầm nói tiếp :
- Mai Dao Lân, quỳ xuống nghe lệnh !
Mai Dao Lân ngước mắt nhìn lá cờ thấy trên lá cờ có thêu ba chữ Vạn
Tượng Kỳ màu trắng, ngoài ra không có gì khác, cười khảy nói :
- Gặp gỡ với cờ vàng đủ thấy Vạn Tượng công tử cũng khá xem trọng tại
hạ, tại hạ vẫn thấy chưa đủ tôn nghiêm, tôn giá hãy về báo lại với Vạn Tượng
công tử, bảo y hãy đích thân cầm cờ đến gặp Mai mỗ.
Lão nhân áo trắng tái mặt, cả giận quát :
- Ngươi mà xứng đáng hả !
Mai Dao Lân mắt loé sát cơ, chầm chậm thò tay vào trong lòng, lấy ra
một đoá Lục bình xanh, đặt trên lòng bàn tay, cười sắc lạnh nói :
- Có qua mà không có lại là thiếu lễ độ,tại hạ không có tín sai đành phải
phiền tôn giá mang giúp vật này về trao lại cho vị công tử tự phong Vạn
Tượng kia !
Lão nhân áo trắng giận quá, cười như điên nói :
- Mai Dao Lân ngươi có biết là ngươi còn sống được bao lâu nữa không ?
Ha ha...
Mai Dao Lân mỉm cười :
- Tất nhiên là phải sống lâu hơn tôn giá, tôn giá nên lên đường đi thôi !
Đoạn nhè nhẹ buông cánh tay ôm ngang lưng Diêu Đài Mục Nữ ra. Lão
nhân áo trắng nghiêm giọng :
- Lệnh của công tử ban ra chưa được thực thi, không bao giờ thu hồi. Mai
Dao Lân, ngươi có giỏi hãy kháng lệnh thử xem !
Mai Dao Lân buông tiếng cười dài :
- Mai mỗ chẳng những khánh lệnh mà còn huỷ lệnh nữa là khác. Tôn giá
không biết phải trái, mà thời gian của Mai mỗ có hạn, hãy chuẩn bị đi !
Vừa dứt lời đã tung mình lao tới. Lão nhân áo trắng biết không là địch
thủ của Mai Dao Lân nên mới lấy Vạn Tượng Kỳ ra đe doạ, giờ đây thấy Mai
Dao Lân lao đến, kinh hãi quát vang :
- Lão phu liều chết với ngươi.
Đồng thời tả chưởng đã phóng ra và mượn thế tung mình ra sau hơn hai
trượng, chân vừa chạm đất đã định quay người bỏ chạy.Nhưng bỗng nghe một giọng sắc lạnh nói :
- Tôn giá lúc này mới muốn bỏ đi, đã quá muộn rồi !
Vừa dứt lời, lão nhân áo trắng chợt thấy trước mặt bóng người nhấp
nhoáng, rồi thì nơi màng tang đau nhói, bất giác kinh hãi chững bước. Mai
Dao Lân cười lạnh lùng nói :
- Tôn giá hãy đi đi, kẻ Mai mỗ muốn giết, chưa bao giờ có thể sống sót,
tôn giá cũng không ngoại lệ. À, phải rồi đừng quên trao lá cờ trong tay cho
Vạn Tượng công tử , ha ha...
Lão nhân áo trắng đưa tay sờ lên màng tang, phát giác trên ấy đã có một
đoá Lục bình xanh, lập tức lạnh người, vội bỏ tay xuống. Lại cúi xuống nhìn,
giờ mới thấy lá lệnh kỳ vàng trong tay đã biến thành hàng trăm sợi vải vụn,
đang tung bay theo gió.
Lão thẩn thờ nhìn Mai Dao Lân, hồi lâu mới cất giọng nói :
- Mai Dao Lân, lão phu tự biết kiếp này không có hy vọng báo thù nữa,
nhưng lão phu tin là rồi đây sẽ có người hoàn thành tâm nguyện của lão phu.
Dứt lời liền quay người phóng bước bỏ đi. Mai Dao Lân cười to :
- Ha ha... mong rằng người ấy sẽ không khiến tôn giá thất vọng.
Đoạn nắm tay Diêu Đài Mục Nữ nói :
- Chúng ta đi thôi !
Diêu Đài Mục Nữ ngẩn người :
- Đi đâu ?
- Quân Sơn !
- Lân ca chẳng đã hẹn với họ canh ba ư ? Bây giờ mới chỉ đầu canh hai
thôi mà.
Mai Dao Lân nghiêm mặt :
- Cô nương nghĩ rằng hồ rộng mấy dặm này dễ qua lắm sao ?
Đoạn nắm tay Diêu Đài Mục Nữ đi nhanh về phía bờ hồ, chỉ thấy xa xa
có vài đốm sáng lập loè.
Lát sau hai người đã đến bờ hồ, lúc này ngoài xa đang có bảy tám chiếc
thuyền nhỏ đang chèo mau về phía hai người.
Mai Dao Lân quét mắt nhìn những chiếc thuyền ấy, cười nhạt nói :
- Cô nương sinh sống lâu năm tại vùng sa mạc, hẳn là không biết bơi lội
phải không ?Diêu Đài Mục Nữ ngớ người, song nàng thông minh tuyệt :Dnh, chỉ
thoáng chốc đã hiểu ý Mai Dao Lân muốn nói gì. Song nàng vốn tính thật thà
đôn hậu, không hay nghĩ xấu kẻ khác, bèn chau mày nói :
- Lân ca muốn nói họ không phải ngư dân lương thiện ư ?
- Đúng vậy cô nương thông minh lắm.
Giọng điệu chàng rất là kẻ cả. Diêu Đài Mục Nữ dẫu môi :
- Thôi đi, Lân ca chỉ lớn hơn người ta có mấy tuổi, sao mà ra vẻ kẻ cả thế
này ?
Mai Dao Lân cười :
- Tại hạ đâu dám, đó chẳng qua là muốn cô nương đừng qua tin những
người trong chốn giang hồ, không khéo bị ám toán thôi.
Diêu Đài Mục Nữ cười liến thoắng :
- Kể cả Lân ca cũng không nên tin ư ?
- Đúng, tại hạ không phải là người đáng cho cô nương tin cậy.
Diêu Đài Mục Nữ bàng hoàng, não nùng nói :
- Nhưng tiểu muội rất tin tưởng Lân ca, vì... vì... tiểu muội yêu Lân ca.
Nàng thốt ra câu ấy thật vô cùng khó khăn. Vẻ lạnh lùng trên mặt Mai
Dao Lân bỗng biến mất, chàng căng thẳng còn hơn đối mặt với đại địch, nhất
thời không biết ứng phó sao cho phải.
May thay ngay khi ấy, một tiếng nói thô lỗ vang lên :
- Công tử phu phụ định du ngoạn phải không ? Tiểu nhân sức mạnh,
thuyền đi nhanh giá cả phải chăng, ý hai vị thế nào ?
Một người khác tiếp lời :
- Thuyền của tiểu nhân to vững, không sợ say sóng, xin công tử hãy đi
thuyền của tiểu nhân.
Tiếng nói thô lỗ mắng :
- Mẹ kiếp ! Vương lão đại, rõ ràng là mỗ đến trước, ngươi tranh giành gì
chứ ? Mẹ kiếp ! Ngươi không biết luật lệ hả ?
Vương lão đại cười khảy :
- Vậy chứ sao hôm qua ngươi giành khách của ta ?
Diêu Đài Mục Nữ, nhẹ giật tay áo của Mai Dao Lân, khẽ nói :
- Lân ca đã quá đa nghi rồi thấy chưa ?
Mai Dao Lân mỉm cười :- Hai vị đừng tranh cãi nữa, chúng ta không sợ say sóng, đi thuyền của
người đến trước được rồi !
Tiếng nói thô lỗ cười đắc ý :
- Vương lão đại, xin đắc tội.
Đoạn liền chèo thuyền vào bờ, vừa định đặt ván cầu xuống, Mai Dao Lân
đã nắm tay Diêu Đài Mục Nữ phi thân lên thuyền, đưa mắt nhìn, chỉ thấy
thuyền phu mày rậm mắt tròn, dáng vẻ hết sức hung ác. Thuyền phu liền
chèo mạnh, thuyền lướt ra giữa hồ nhanh như tên bắn, chỉ một lần chèo đã ra
xa mười mất trượng. Mai Dao Lân bình thản đi đến bên thuyền phu, mắt nhìn
xuống nước nói:
- Tôn giá quả nhiên sức mạnh kinh người !
Thuyền phu không đáp, lại liên tiếp chèo năm cái, thuyền ra xa bờ năm
sáu trượng, mới ngoảnh lại nói :
- Công tử quá khen, xin hỏi công tử định du ngoạn đâu trước vậy ?
Mai Dao Lân bỗng quay mặt nhìn chốt vào mặt thuyền phu :
- Tôn giá chẳng phải biết rõ hơn tại hạ sao ?
Thuyền phu ngớ người :
- Làm sao mà mỗ biết được ?
Mai Dao Lân nhếch môi cười :
- Tôn giá không biết thật ư ?
Thuyền phu cố trấn tĩnh, trố mắt nói :
- Công tử không nói, mỗ làm sao biết được ?
Mai Dao Lân ngầm vận công lực vào song chưởng, mỉm cười nói :
- Tại hạ chỉ cho tôn giá đi hỏi một người, chắc chắn là người đó biết.
Diêu Đài Mục Nữ vội đến cạnh Mai Dao Lân, vừa định cất tiếng, gã
thuyền phu đã hỏi :
- Mỗ đi hỏi ai ?
Mai Dao Lân bỗng song chưởng chớp nhoáng vung lên, một luồng kình
lực mạnh khủng khiếp đã trúng vào lưng gả thuyền phu, lạnh lùng quát :
- Xuống mà hỏi Diêm Vương !
ếBìnhế một tiếng vang dội, kèm theo một tiếng ếhựế khô khan, ếbõmế
một tiếng thân hình cồng kềnh của gả thuyền phu đã rớt xuống hồ.
Diêu Đài Mục Nữ lặng người, nhíu mày đanh giọng nói :
- Mai Dao Lân, bây giờ bổn quận chúa mới thấy rõ con người của các hạ.Mai Dao Lân giọng sắc lạnh :
- Lúc này cô nương chưa thấy rõ con người của Mai Dao Lân này đâu !
Diêu Đài Mục Nữ tức tối :
- Có cần bổn quận chúa nói cho ngươi nghe không ?
- Không cần, sợ mạnh hiếp yếu, hung dữ như hổ báo, ác độc như rắn rết,
nham hiểm xảo trá đến cực độ, đúng chăng ?
Lúc này từ xa đã chèo đến mấy chiếc thuyền to không thắp đèn, tất cả
mũi thuyền bao quanh đều hướng vào chiếc thuyền nhỏ của Mai Dao Lân.
Diêu Đài Mục Nữ chưa trông thấy cảnh tượng ấy, cười khảy nói :
- Đúng vậy, các hạ tự hiểu rõ mình hơn là bổn quận chúa.
Dứt lời vừa định quay người đi, Mai Dao Lân bỗng lạnh lùng nói :
- Lát nữa đây nếu xảy ra biến cố gì, tốt hơn hết cô nương nên báo ra thân
phận mình trước, kẻo trong bóng tối bị người ngộ thương.
Diêu Đài Mục Nữ trong lúc đang tức giận, đâu chịu tin lời Mai Dao Lân,
cười khảy nói :
- Chúng ta nên ít nói đi là hơn !
Ngay khi ấy, ngoài năm trượng có tiếng nói hùng hồn cất lên :
- Đoản Mệnh Quỷ, xuống nước mau lên !
Diêu Đài Mục Nữ giật mình quét mắt nhìn quanh, giờ mới trông thấy
xung quanh đã bị hai mươi mấy chiếc thuyền to bao vây, trên thuyền bóng
người lố nhố, hiển nhiên là đều có mục đích, bất giác đưa mắt nhìn Mai Dao
Lân.
Hồi lâu không nghe tiếng trả lời, tiếng nói hùng hồn lại vang lên :
- Đoản Mệnh Quỷ Ngô Phương, ngươi có nghe thấy không hả ?
Mai Dao Lân cười lạnh lùng :
- Vị huynh đài ấy đã đến Uổng Tử Thành từ lâu rồi.
Tiếng nói hùng hồn như sửng sốt, lát sau mới nói :
- Các hạ là ai ?
Mai Dao Lân cười phá lên :
- Các hạ biết rõ mà còn hỏi, nếu chư vị mà không biết tại hạ là ai, thì sao
lại kéo đến đông thế này ?
- Ha ha... Mai Dao Lân ngươi biết rõ đây là đầm rồng hang hổ mà còn
dám đến. Thiên Tàn Điếu Tẩu này thật bội phục lòng can đảm của ngươi.Diêu Đài Mục Nữ vừa nghe đối phương báo ra danh hiệu, kinh hoàng
đến trái tim
Trả Lời Với Trích Dẫn