Nhật ký câu chuyện về mối tình đầu của những người bạn.
Thành phố biển, ngày... tháng... năm...
Buổi tối hôm ấy đám con gái chúng tôi như những con gà mái tơ bị nhốt chung một chuồng tự dưng tra hỏi nhau về mối tình đầu. Nào là yêu tự bao giờ? Cầm tay lần đầu ở đâu? Hôn người đầu tiên là ai, có thích không? Và bao lâu thì tan vỡ? Đại loại là những câu chuyện vô cùng “dở hơi’’.
Nhỏ Dung thì khoái chí kể rằng, Dung từng yêu chú hàng xóm từ năm lớp 10. Chú ấy hay qua nhà xin mẹ nó cơm nguội để ăn. Mẹ Dung tốt bụng hôm nào cũng cho, và chú ấy thì hôm nào cũng qua xin, riết rồi Dung thấy chú ấy thành quen, bữa nào không thấy cái chén chìa vào là nuốt cơm không nổi. Hẹn hò đi chơi mấy buổi. Mà đi thì phải trốn xuôi, trốn ngược mới được. Suy ra cũng tại vì chú ấy khá lớn tuổi hơn Dung. Nó vừa cười, vừa nói: “ đừng tưởng là tuổi già nhen, nhìn chú ấy còn phong độ lắm đấy’’. Chú ấy thường hay dẫn nó đi chơi ở Viện Bảo Tàng, đến nơi chú ấy làm việc và sẵn lúc buổi trưa không có ai để ý, định hôn nó. Nhưng không biết thế nào Dung bị ngã lăn ra đất, đập mông đau quá nên không thể hôn. Nó vừa cười vừa nói rằng, sau này nếu có đi với ai mà cả hai đều có tình ý thì nó sẽ chọn một nơi cố thủ thật chắc chắn để đề phòng rủi ro. Cả đám chúng tôi nhao nháo: “ Thế rồi sao? Có tiếp tục gì nữa không?” . Dung mỉm cười rồi lắc đầu. Chú ấy vẫn sang xin cơm nguội và mấy năm sau thì hay tin chú ấy đi cưới một người phụ nữ khác.
Đến lượt nhỏ Duyên. Nó thẹn thùng một lúc mới dám thú nhận là hôn lần đầu ở trong phòng hóa trang, sau cánh gà hội trường. Nó với thằng bạn cùng lớp diễn cặp với nhau trong tiết mục Đôi Bạn Cùng Tiến do trường tỗ chức. Trong lúc tập luyện chung, hai đứa đã để ý nhau rồi nhưng tên kia nhát gái đến nỗi khi diễn cảnh hai đứa tay trong tay cứ vui vẻ hồn nhiên mà hai đứa viện cớ nắm tay kiểu gì cũng thẹn thùng như một đôi đang yêu nhau nên cô giáo bắt cầm tay luôn cho dạn. Đương nhiên cầm tay nhau lâu thì thích nhưng cái hồi hộp ban đầu cũng mất đi, thực ra cả hai chỉ muốn hôn nhau để xem mùi vị nó như thế nào. Diễn xong, tiết mục của nó được bạn bè cùng trường vỗ tay hoan hô quá trời. Sau đó hai đứa chạy vào trong cánh gà gặm miếng bánh mì bồi dưỡng. Đang trớn chạy vào thì tên kia giật Duyên quay lại làm nó ngã dúi vào rồi nụ hôn đầu đời đã xảy ra nhẹ nhàng và thấm đẫm mùi son phấn hóa trang làm tụi nó ghẹt thở..
Nối tiếp câu chuyện là đến lượt của Ngọc. Nổi tiếng là một đứa khá đa tình “giống gen mẹ”. Mà mẹ nó là ai thì không biết, trẻ tươi mơn mởn, mẹ nó bỏ cha con nó từ lâu và cặp với không biết bao nhiêu ông quyền cao chức trọng. Bà ấy có tài “canh” đúng thời điểm ông nào chuẩn bị phất lên thì sà đến, đúng lúc nào ông ta sắp sa cơ lỡ vận thì tránh xa, rút lui một cách an toàn. Nó còn xinh hơn mẹ nó. Mới học trung học mà mặt mũi đã rạng rời như hoa và từng tự hào là bồ của tất cả đám con trai có giá nhất ở trường. Giá ở đây tức là theo nhiều tiêu chuẩn. Một là đẹp trai con nhà giàu, hai là học giỏi có khả năng, ba cũng là cậu ấm con quan. Hạng thấp nhất thì cũng phải có tài như hát hay, đá banh, bóng chuyền giỏi hoặc là môi miệng tía lia. Nó tự hào từng làm cho cả đám con gái dè chừng vì sợ bị nó cướp bồ nhưng với bạn bè vô tư thì chính nó lại là đứa rất đáng quý, thẳng thắng và nhiệt tình. Thế nhưng nụ hôn đầu đời của nó thật là thảm hại. Một lần mẹ nó tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà hàng. Khi nó đến nơi thì cả một bàn tiệc toàn các ông tai to mặt lớn và có mỗi mình mẹ nó là phụ nữ. Nó lịch sự cũng nâng ly với các chú nhưng chỉ được vòng đầu thì mặt mày lại say sẫm. Ai đó đã dìu nó vào phòng. Chú ngồi cạnh nó lúc đầu vào theo và đặt tay lên eo nó, cùng với một nụ hôn nồng nặc mùi bia rượu, cá sống, mù tạt…Nó nói, chính nhờ những mùi ghê tanh đó mà nó tỉnh trí được vài phút để kịp tán bốp vào mặt ông ta và bỏ chạy. Ngọc nghẹn ngào: “sau này dù tao đã hôn rất nhiều, đã thoải mái nhiều thứ hơn cả hôn nhưng giá như ai đó cho tao một cái hôn đầu đời thật thanh khiết thì có lẽ tao đã không như bây giờ”.
Cả đám chúng tôi đang im lặng và chìm đắm vào câu chuyện đáng thương của Ngọc. Riêng Châu thì thấy mình hạnh phúc hơn so với tất cả những gì mấy đứa kia vừa kể. Nó không biết đấy có phải là mối tình đầu của nó chưa, nhưng nếu cho rằng đó chỉ là một trò trẻ con thì nó cũng không đồng ý. Bởi vì đó là một mối tình tay ba hẳn hoi. Nó kể, hồi đó học lớp 9, vào lớp cô giáo bầu nó làm lớp phó, Thanh làm lớp phó học tập, còn Phước thì làm lớp trường. Bộ ba đó đã gắn bó với nhau suốt cả năm học lớp 9 do cô Hương chủ nhiệm. Cô Hương cũng là một trong những giáo viên mà Châu nhớ nhất trong suốt thời gian đi học của nó. Ngoài giờ học, tụi nó có biết bao trò vui, nào là đi hái trộm me, xoài của những nhà vườn ở gần trường, nào là cùng nhau đi học và ôn bài... Thời gian thân thiết với nhau, cả Thanh và Phước đều phát sinh tình cảm với nó. Nhưng trong thâm tâm của Châu thì quý Phước nhiều hơn, mặc dù Phước không quan tâm đến Châu nhiều như Thanh. Thậm chí, Châu còn tự viết thư gửi cho Phước và cũng chính từ đấy Thanh ghét Phước ra mặt, khi nào cô giáo giao việc cho cả Thanh và Phước đi chung thì chẳng bao giò Thanh chịu đi cùng Phước nữa. Ngược lại, Phước cũng luôn khó chịu mỗi lần thấy Thanh đi về chung với Châu. Nhưng rồi mùa Xuân năm ấy đã làm đảo lộn tất cả. Học sinh được nghĩ Tết thì Thanh thường xuyên tích cực sang nhà Châu lặt lá mai, tỉa cây, quét dọn nhà cùng Châu. Chính vì vậy, dường như Châu quên hẳn Phước. Sau đó, ba Châu được điều đi làm việc nơi khác. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, nó không kịp chào tạm biệt cả cô giáo Hương, bạn bè trong lớp và Phước…Buổi chiều hôm đó, Châu và Thanh đứng dưới hàng cây đầy lưu luyến. Thanh nắm lấy bàn tay của Châu và nói: “sau này mình nhất định sẽ gặp lại nhau Châu nhé, Thanh sẽ cưới Châu làm vợ và dẫn Châu đi khắp những nơi mà Châu thích”. Châu xúc động rồi cũng gật đầu. Đấy hoàn toàn không phải là cái gật đầu trẻ thơ mà ngay cả bây giờ Châu vẫn không thay đồi nếu như Thanh xuất hiện lần nữa. Thật ra Châu cũng có gặp lại mối tình đầu ấy một lần. Hôm đó, ba Châu đang ở công ty thì bỗng nhiên có một người đàn bà và thằng bé tuổi Châu xuất hiện. Lúc đó, Châu cũng học lớp 12, ba Châu đến trường rước Châu về. Hai đứa đứng yên nhìn nhau và xen chút thẹn thùng. Châu chỉ dám liếc trộm nhìn Thanh, Thanh giờ đây đã cao hơn Châu nhiều và không giống như trong tường tượng của nó. Chỉ một thoáng, thì Mẹ Thanh kéo Thanh đi. Thanh với theo Châu và nói: Thanh nói gì với Châu hồi lớp 9, Châu còn nhớ không? Châu nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh và lại gật đầu…Suốt cả mối tình đầu, hai lần người ta nói những câu quan trọng nhất thì hai lần Châu đều đáp lại bằng sự gật đầu. Cả hai đứa thật ra đều còn bé những dù sao cái nắm tay rụt rè dưới hàng cây năm nào, Châu vẫn nhớ như in. Và cũng chính mỗi lần nghĩ đến điều này, Châu lại mỉm cười…
Đến đây khi tôi ngoảnh lại thì thấy cả đám gà mái ngủ hết rồi, chỉ còn mỗi tôi và Châu. Tôi chợt hiểu rằng, mỗi con người chúng ta, ai cũng có những kỷ niệm với mối tình đầu. Dẫu chua chát, đau buồn, êm đềm, trong trẻo hay bi hài đến mức nào đi chăng nữa thì những kỷ niệm đầu đời ấy vẫn như một giọt nước từng làm lay động cả một vườn lá khoai xanh mướt và non tơ…
The End.
thay đổi nội dung bởi: LoseMyBreath, 01-09-2011 lúc 02:31 AM.
|