View Single Post
  #19  
Old 06-01-2004, 05:01 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Rồi Hiểu My với Khang làm lễ cưới. Lễ cưới đơn giản nhưng rất long trọng. Khách mời chỉ là những bạn bè thân thiết chứ không phô trương rùm beng. Hai người đến phòng hộ tịch làm giấy hôn thú, trao đổi nhẫn cưới... Tiệc rượu kết thúc và Hiểu My giờ là vợ của Khang.

Hoàn cảnh gia đình của Khang thuộc loại khá giả. Họ ở chung cư tận lầu mười một, nhưng căn nhà rất rộng, trên tám mươi mét vuông. Ở cái xứ tấc đất tấc vàng như Đài Bắc này, có một căn nhà như vậy là quá sang rồi, tuy không bì được với vi-la nhà họ Vệ.

Hiểu My và Khang được một phòng ngủ rộng, có phòng tắm riêng, có cả chiếc đàn dương cầm mới. Chiếc đàn này do ba mẹ Hiểu My tặng. Hai ông bà nói rằng phải để chiếc đàn cũ ở nhà đễ mỗi lần Hiểu My về đều có thể đàn. Còn chiếc đàn mới để ở nhà Khang, để khi buồn Hiểu My sẽ đàn cho khuây khỏa.

Căn nhà của cha mẹ Khang có tất cả bảy phòng. Phòng khách, phòng ăn, phòng riêng của cha mẹ, phòng đón khách (kể cả khách đến đánh bài mạt chượt, vì mẹ Khang rất mê món này). Phòng của vợ chồng Khang, rồi một phòng đọc sách (Khang làm nghề biên tập viên báo nên rất cần sách báo lưu trữ). Phòng cuối cùng là của bà Thu Nga, một người làm trung thành đã phục dịch gia đình Khang trên hai mươi năm, giống như Tú Hà ở nhà Hiểu My vậy.

Hôn nhân - một cuộc sống mới, hai vợ chồng trẻ yêu nhau khắng khít. Cha mẹ chồng thương con, thương dâu và biết cảm thông với nỗi bất hạnh của Hiểu My nên cuốc sống gia đình cũng gọi là hòa đồng hạnh phúc. Dĩ nhiên đối với Hiểu My còn quá nhiều thứ chưa thích ứng. Vợ chồng Khang không đi du lịch để hưởng tuần trăng mật vì Hiểu My mù lòa, cảnh núi cao sông rộng nào có ý nghĩa gì. Báo của Khang là nguyệt san, mỗi tháng phát hành một lần. Với vai trò chủ biên, Khang không thể nào vắng mặt lâu được. Vì vậy vừa làm lễ cưới xong là đôi vợ chồng trẻ bước ngay vào cuộc sống gia đình bình thường. Sáu năm đeo đuổi, bây giờ đã đạt được mục đích, Khang thấy quá mãn nguyện, duy chỉ có Hiểu My là chưa quen. Mấy ngày đầu nàng bước tới đâu là ngã, là vấp tới đó. Đồ đạc ở nhà họ Vệ được sắp xếp ở vị trí nhất định, Hiểu My đã quen thuộc rồi. Còn nơi đây bàn ghế luôn di động. Kết quả là trên người Hiểu My bị khá nhiều vết bầm sướt. Mẹ Khang là người đàn bà tốt bụng, rất yêu quý con. Khang là núm ruột duy nhất của bà, bà muốn con trai phải có cái mà người khác không có. Chuyện Khang đem lòng yêu Hiểu My, một cô gái mù, lúc đầu bà rất khổ tâm buồn bực nhưng cuối cùng vì yêu con, chiều con nên bà đã phải cắn răng chịu đựng nỗi buồn đau, chấp nhận cho Khang cưới Hiểu My. Thấy Hiểu My đụng đâu vấp đấy, bà nói:

- Sao té nữa ư? Điệu này chắc phải mướn thêm một cô bé dẫn đường. Hiểu My, thế ở nhà con đi đứng làm sao?

Hiểu My không dám nói là ở nhà mình đồ đạc không có bày biện tùm lum như vậy, mà cái gì ở đâu thì mãi mãi ở đó. Cha mẹ và chị Nhiên, kể cả Tú Hà đều hiểu nàng, thấy bất cứ vật nào để sai vị trí là họ tự ý dẹp ngay để không gây cản trở cho sự đi lại của Hiểu My. Trong khi bà mẹ của Khang quen chỉ tay năm ngón, chứ không quen sờ mó đến công việc. Cách thức sinh hoạt như vậy Hiểu My chưa quen. Thế là mỗi lần vấp ngã, Hiểu My lúng túng sợ hãi một cách thật tội nghiệp:

- Xin lỗi... Xin lỗi, tôi không để ý ở đây có chiếc ghế.

Với Khang thì khác, mỗi lần thấy Hiểu My té chàng rất đau lòng, bực quá chàng quay sang quát bà Thu Nga:

- Chiếc ghế này rõ ràng nằm ở phòng ăn, tại sao bây giờ lại chạy ra đây? Đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, bảo là đồ đạc cứ để yên ở đó. Có chút vậy mà dì cũng không nhớ, để gây ra chuyện...

Bà Thu Nga nghe Khang nói thế rất buồn trong lòng. Bà hầu hạ gia đình này hai mươi mấy năm nay, nề nếp như vậy quen rồi, có bao giờ bị ai quở mắng đâu. Sau mấy lần bị Khang mắng mỏ, bà phản ứng lại:

- Cậu nên nhớ rằng tôi ở đây đã hai mươi mấy năm, cậu được tôi chăm sóc từ nhỏ. Bà chủ cũng không hề la mắng tôi một tiếng. Vậy mà bây giờ cậu có vợ rồi, cậu lên chân với tôi. Ai bảo cậu chọn một cô vợ dễ té như vậy rồi đổ thừa chúng tôi? Nếu cậu còn bực bội với tôi nữa, thì tôi sẽ xin nghỉ làm ngay.

Kết quả Khang phải quay qua xin lỗi bà Thu Nga.

Không có biện pháp nào tốt hơn để thu xếp mọi việc cho nhanh :Dng. Đã mấy mươi năm nay, cuộc sống gia đình diễn ra như vậy, không lẽ chỉ vì sự hiện diện của Hiẻu My mà thay đổi hết? Hiểu My cũng sống mãi trong không khí phập phòng lo sợ. Nàng rất ngại sợ Khang bực dọc la rầy người trong nhà, sẽ tạo thêm sự bất hòa, xa cách. Hiểu My bắt đầu sống im lặng khép kín như con ốc sên chui vào trong vỏ. Những lúc không có Khang ở nhà, nàng cố gắng đi chầm chậm không để cho mình bị ngã. Còn nếu lỡ té mà có Khang ở nhà thì nàng vội vàng nói:

- Không sao, lỗi tại em, tại em đi nhanh quá!

Hiểu My bắt đầu học cách che đậy, học nói dối.

Tối đến chỉ có hai người trong phòng với nhau, Khang ôm chặt lấy Hiểu My trong vòng tay, chàng đau xót khi chạm phải những vết sướt hằn in lên người Hiểu My. Vừa hôn vợ đắm đuối, Khang vừa thốt lên:

- Hiểu My, anh yêu em, lúc nào anh cũng muốn tạo cho em một tổ ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng nhiều khi anh nghĩ anh đã làm ngược lại, đã khiến cho em phải khổ... Hiểu My, anh rất đau lòng!

Hiểu My úp mặt vào lòng chồng thổn thức:

- Đừng, anh đừng nghĩ vậy. Sống bên anh em vô cùng hạnh phúc, trượt té một hai lần nào có nghĩa lý gì đâu anh? Đó là vấn đề thích ứng rồi em sẽ quen. Em bảo đảm với anh chỉ mấy hôm nữa là đâu sẽ vào đấy, em sẽ không còn vấp té nữa cho anh xem.

Thế rồi, ngày tháng trôi qua, quả nhiên Hiểu My ít bị té hơn trước. Khang bận công việc ở sở, sáng đi tối mới về, không tận mắt chứng kiến cảnh sinh hoạt của vợ trong ngày. Nhưng khi nhìn thấy vết bầm trong người Hiểu My càng lúc càng ít đi, không nghe mẹ than phiền nhiều nữa, chàng cũng yên tâm. Hiểu My nói đúng, vấn đề là ở chỗ thích ứng. Thật ra thì Hiểu My cũng biết được những khó khăn hạn chế của mình. Nên suốt ngày hầu như nàng giam mình trong phòng riêng. Mọi vật được sắp đặt ở vị trí nhất định chứ không hay xê dịch như trước nữa. Ngoài ba bữa ăn ra, thời gian còn lại Hiểu My sống như một phạm nhân trong nhà tù.

Cha của Khang lúc trẻ tốt nghiệp khoa văn, nhưng sau đó lại quay qua kinh doanh địa ốc. Ở thành phố Đài Bắc chỉ có kinh doanh mặt hàng này là mau phát tài nhất thôi. Dân số ngày một phát triển, giá nhà càng lúc càng cao, vì vậy việc kinh doanh của cha Khang càng lúc càng phát đạt. Dù lo việc kinh doanh nhưng thỉnh thoảng ông cũng hay thảo luận vấn đề văn học với Khang. Đối với chuyện hôn nhân của Khang, lúc đầu ông phản đối, nhưng thấy Khang vẫn khăng khăng một mực không thay đổi ý định, ông đành nhượng bộ nhưng không quên nhắc chừng con trai:

- Hiểu My giống như một con búp bê, một tác phẩm nghệ thuật, một pho tượng ngọc. Vì quá quý nên cha sợ là chỉ để cho người ta ngắm nhìn thưởng thức chứ không phải để làm vợ và làm mẹ. Khang, cha thấy cuộc hôn nhân này của con có tính mạo hiểm đấy.

Khang vẫn không chịu thua:

- Nhưng thưa cha cuộc hôn nhân nào lại không là một cuộc mạo hiểm?

Sau khi Hiểu My trở thành vợ Khang, cha chàng vì bận bịu việc kinh doanh nên cũng không có thời gian đâu để tâm đến cuộc sống riêng của hai trẻ. Nhưng rồi lời phàn nàn của vợ, của bà Thu Nga cũng làm ông phân vân không ít. Ông thở dài nói:

- Miễn sao thằng Khang nó thấy hạnh phúc là được.

Liệu Khang có tìm thấy hạnh phúc không? Giai đoạn đầu thì đúng như thế vì chàng đã có được cái mình mơ ước. Nhưng rồi thời gian trôi đi đúng như câu nói của cha "Hiểu My giống như một tác phẩm nghệ thuật chỉ để cho mọi người ngắm nhìn" mà đời sống thì đâu phải chỉ cần sự thưởng thức, và cuộc sống của chàng như thiếu thốn cái gì đó. Hiểu My ít chịu ra phố, không đi đâu xa. Mà mỗi lần ra khỏi nhà là nàng lại đòi về nhà cha mẹ mình. Mù lòa thì nàng làm sao xuống bếp, làm sao làm thức ăn cho chồng? Phần lớn thời gian nàng chỉ ngồi bên cây đàn. Những bản nhạc kế tiếp có khi kéo dài hằng bảy tám tiếng đồng hồ. Sự cách âm của các căn nhà trong chung cư không tốt nên Hiểu My đánh đàn ở trong phòng mà đứng ở cầu thang bên ngoài vẫn còn nghe thấy. Tiếng đàn hay thật, lảnh lót thật, nhưng ở cái xã hội sống vội vã chụp giựt này, thử hỏi có bao nhiêu người biết thưởng thức tiếng đàn kia? Vì vậy chuyện cãi vã giữa Khang và Hiểu My lần đầu cũng bắt đầu từ tiếng đàn huyền diệu của nàng.

Hôm ấy khi vừa ở tòa soạn về, bước vào thang máy Khang đã gặp bà láng giềng đứng đó, bà ta nói thẳng:

- Nhờ anh một việc nhé, anh nói lại giùm với vợ anh, làm ơn đừng đàn nữa. Từ khi cô ấy về đây đến giờ, lối xóm chẳng ai ngủ trưa được. Đàn phải lựa lúc, đàn riết rồi chắc cả chung cư này phải điên lên hết.

Ở chung cư có nhiều cái cũng bực thật, chung quanh phần đông là những con người kém tế nhị. Khang rủa thầm trong bụng, chàng không định đem chuyện đó ra kể lại cho Hiểu My nghe vì chàng biết lòng Hiểu My chắc hẳn là cô đơn. Nếu không đàn thì Hiểu My biết sử dụng thời gian đó để làm gì? Vả lại, lúc này tiếng đàn là niềm giải thoát, giúp nàng vơi đi phần nào phiền muộn của cuộc sống quạnh hiu buồn tẻ khi chồng đi làm vắng.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn